Trái Táo Còn Xanh - Chương 8: Cạm bẫy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Trái Táo Còn Xanh


Chương 8: Cạm bẫy


Gã đàn ông cười dịu dàng khiến Tề Linh buông lỏng bàn tay nắm dao ra.

“Ha, đẹp quá! Anh Thượng Quan tinh mắt ghê, còn đẹp hơn cả ảnh nữa, chỉ cần tôn tạo lên chút chút, nhất định sẽ thành người mẫu!” Người mập mập đánh giá cô bằng con mắt của những gã đàn ông sành sỏi.

“Ảnh ư!” Mặt Tề Linh đỏ bừng lên, bọn họ đều đã xem ảnh của cô, chính là những bức ảnh quan trọng đó, nhưng cô… Cô đưa mắt cầu cứu tay thợ ảnh, mong hắn mau trả lại ảnh cho mình nhưng hắn cứ đứng đó cúi đầu vừa lắc lư người vừa loay hoay với chiếc máy ảnh hiệu Phượng Hoàng.

“À, có hỏi ảnh ấy hả, chúng tôi gửi hầu hết cho trụ sở công ty từ sáng rồi, chỉ còn mấy tấm này thôi.” Gã đàn ông cao gầy đưa ra một phong bì lớn bằng giấy dai, cô vội nhét ngay vào chiếc túi xách trong tay trái.

“Chắc cô Tề chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn rồi ký hợp đồng nhé!” Gã mập vỗ vỗ chiếc cặp đen của mình rồi đứng dậy.

“Khỏi, khỏi cần.” Tề Linh vội đứng bật dậy, cô thấy mọi thứ trước mắt ập đến quá nhanh, khiến cô chẳng kịp nghĩ ngợi gì cả.

“Ăn đại cái gì đi, anh Thượng Quan, đi cùng luôn nhé!” Hai gã đàn ông đều đứng cả dậy.

Tay thợ ảnh chần chừ, ánh mắt vẫn không rời chiếc cặp đen của gã béo.

“A, phải rồi, còn chưa gửi anh Thượng Quan phí giới thiệu!” Sực nhớ ra chuyện gì đó, một gã vội mở khóa cặp, rút một tệp tiền, đưa cho tay thợ ảnh. “Anh đếm xem!“.

Tề Linh trông thấy liền sững người, nhiều tiền như thế mà chỉ là phí giới thiệu! Cô không tin nổi vào mắt mình nữa. Bấy giờ, gã lại rút ra một chiếc di động màu đen đưa lên miệng nói gì đó.

“Điện thoại di động ư?” Đầu cô chợt nảy ra từ này. Trước nay mới chỉ thấy thứ này trên ti vi, hồi đi Tây An cô và anh cũng từng thấy người ta dùng trên phố.

“Chúng ta đi thôi cô Tề! Liên hệ xe xong xuôi rồi.” Gã đàn ông cao gầy đã bước ra hiên.

“Đi đầu đây ạ?” Tề Linh theo sau hai người, đầu vẫn chưa kịp nghĩ ngợi thì một chiếc taxi đỏ rực đã dừng ngay gần cửa.

Xe dừng trước cửa nhà hàng hải sản Như Gia, chính là chỗ anh từng đưa cô tới.

Chưa phải giờ cơm nên trong đại sảnh chỉ có mấy cô phục vụ mặc xườn xám lụa đỏ. Họ đi thẳng vào phòng đặt phía trong như khách quen, mở cửa ra, một làn hơi ẩm thoang thoảng hương hoa đã phả vào mặt họ.

Gã béo vừa chọn món vừa nhìn cô với ánh mắt là lạ. “Cô Tề thích ăn gì?” “Gì cũng được ạ!” Tề Linh vội thẳng người lên…

“Thế thì được, tôi gọi cho cô chút đồ uống, uống nước dừa nhé! Lát nữa thức ăn đến bây giờ…” Gã mập đưa mắt cho gã gầy rồi đứng dậy ra ngoài. Chỉ lát sau hắn đã mang hai lon nước dừa cùng một chai rượu vang bước vào.

“Trăm phần trăm! Cạn! Uống rồi chúng ta sẽ ký hợp đồng!” Ba người đứng cả dậy nâng cốc.

Tề Linh thấy đầu choáng váng, mí mắt cứ sụp xuống, lẽ nào tại tối qua ngủ không ngon sao? Cô lại nâng cốc lên. “Cạn!” Nghe giọng nói đối diện, cô bèn uống cạn chút nước dừa còn lại… Đột nhiên cô thấy bóng người trước mặt chao đảo, một cái đầu biến thành bốn cái đầu, món ăn trên bàn lộn nhào hết cả, còn mình thì nhũn nhão như bùn… Hình như một cánh tay vươn ra ôm lấy cô, cô loạng choạng bỏ chạy như say rượu… Băng qua từng hàng từng hàng hiên, trước mặt cô là một vầng sáng, rồi sau đó, cô thấy từng chiếc quần áo trên người bay thốc lên, không sao giữ nổi, cuối cùng cô buông mình nhảy xuống ngọn núi bông gòn, thân hình lao thẳng xuống dưới, lao thẳng xuống dưới…

Chẳng biết bao lâu sau Tề Linh mới tỉnh lại, cô mở bừng mắt, thấy mình đang lõa lổ nằm trên một chiếc giường rộng thênh thang. Cô sợ đến chết sững, há hốc miệng, sao cô có thể nằm ở đây được? Nhìn sang thấy hai gã đàn ông chỉ vận độc chiếc quần đùi đang nằm ngay cạnh mình, Tề Linh hốt hoảng vội vơ lấy áo gối che chỗ kín. “Đây là đâu?” Cô muốn đứng dậy nhưng bụng dưới chợt đau buốt lên. “Ui da.” Cô khẽ rên rỉ rồi từ từ bò dậy. Giờ đây cô đã nghĩ ra rồi, lúc ở nhà hàng cô uống nước dừa, chắc hẳn trong nước có vần đề, cô đã bị người ta bỏ thuốc me, hơn nữa lại là bị hai gã đàn ông bỏ thuốc mê.

Lúc này cô đang trần truồng, quần áo dài của cô, quần lót, áo ngực… Quần lót của cô nằm dưới tay một gã, cô không dám tới lấy, sợ hắn tỉnh dậy. Cô biết mọi chuyện đã hỏng bét, bản thân bị lừa, trong đầu trống rỗng… Nhưng đây là đâu chứ? Tề Linh nhẹ nhàng bò qua một người trèo xuống giường rồi hé rèm cửa ra, bên ngoài tối om như ương mùi, chẳng nhìn thấy gì hết, cũng không biết đây là đâu. Nhìn xuống dưới thấy ba tầng lầu cao chót vót, hay là kêu cứu? Không được! Cô ngoái đầu nhìn, hai gã kia có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, dù sao cũng phải mặc đồ vào cái đã. Cô vội vàng quay mình nhưng lại sơ ý đụng phải chiếc ghế, gây ra tiếng động, khiến một gã thức giấc.

“Còn định chạy à!” Hắn bật dậy khỏi giường, lao tới bên cửa sổ túm chặt lấy cô rồi quẳng lên giường, kịch một tiếng, đầu cô đập mạnh vào thành giường. “Định chạy à, khỏe chân quá nhỉ!” Gã kia đang ngủ trên giường bị đánh thức liền chửi thề một câu rồi trở mình đè lên thân thể lõa lồ của cô.

“Đừng mà!”Tề Linh né tránh, vết thương nhức nhối trên đầu, hai tay liều mạng chống cự… “Mày càng chống cự tao càng thích!” Gã bên cạnh vừa liếm láp cổ cô vừa điên cuồng nắn bóp đôi vú thây lẩy trước mặt, cô càng phản kháng càng khơi dậy thú tính giống đực, dần dà cô cũng sức cùng lực kiệt nắm thượt ra bất động trên giường. Hắn là kẻ từng trải, nắm rõ cách giày vò đàn bà, hắn đã giày vò cô, khiến cô phải chịu nỗi khổ định mệnh của đàn bà, nếm trải nổi khổ tàn khốc mà nhân loại không sao lý giải nổi, lâu lắm rồi hắn chưa tóm được con mồi nào xinh đẹp nhường này, để có được cô, hắn đã phải trả rất nhiều tiền, thế nên phải bóc lột lại món tiền đó từ thân xác con vật mỹ miều này. Càng chà đạp cô, càng khiến cô đau khổ thì khoái cảm của hắn càng dâng trào, muốn chinh phục đàn bà đẹp nhường này nhất định phải nhẫn tâm, bởi thế hắn đã giở hết mọi thủ đoạn.

Cô không rên la nữa, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, bởi mọi kháng cự chỉ đổi được sự lăng nhục tàn bạo hơn mà thôi. Tảng thịt hơn trăm cân đè trên mình cô nặng trịch như một ngọn núi chuyển động. Cô ngỡ ràng chúng sẽ rủ lòng thương nên đã van vỉ chúng buông tha, xin chúng đừng gí đầu thuốc lá vào người cô vì cô còn trẻ quá, cô tưởng nhan sắc của mình sẽ khiến chúng mềm lòng, cô lạy lục chúng nhè nhẹ chút, đừng làm cô đau quá, nhưng xưa nay dã thú có bao giờ rủ lòng thương, chúng chỉ biết cắn xé thân thể nõn nà của cô, chỉ muốn nghe tiếng rên rỉ đau đớn của đàn bà, dã thú chỉ có một thủ đoạn duy nhất để chinh phục, chính là ngấu nghiến và chiếm đoạt.

“Nhanh lên nào!” Gã đàn ông đứng trên đầu giường đã bắt đầu sốt ruột, hắn hút hết điếu này sang điếu khác như đang tích góp năng lượng trước khi bạo ph

“Mẹ kiếp, tao sẽ bắt mày phải kêu!” Tên kia đang hung phấn đến tột đỉnh chợt thẳng người dậy, vừa chửi vừa banh đôi chân thon dài khép chặt của cô ra. “Đừng! Đừng mà! Thầy ơi!” Lúc này, Tề Linh chợt trong thấy anh. Cô đang thét thê thảm như một con linh dương cố lấy chút hơi tàn hẩy tảng thịt nặng trịch trước mặt ra thì đột nhiên bị ghim chặt hệt chú lươn bị đóng đinh phần dưới vào thớt, đang quằn quại trong tuyệt vọng…

Căn phòng mới tinh như mới được xây chưa lâu, còn chưa trang trí gì cả. Xung quanh im ắng như tờ, tựa hồ chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên ngoài. Đây là đâu? Bọn chúng đã đưa cô đi đâu? Mấy ngày nay, cô vẫn luôn để ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài…

Tề Linh bị trói trên giường, hai tay cột chặt vào thành giường bằng dây nilon. Cô ngẩng cổ trừng trừng nhìn lên trần nhà. “Đợi chúng ông chơi chán sẽ thả mày ra! Kêu cũng bằng thừa, ảnh nude của mày còn đang trong cặp kia, chắc mày chẳng dám trốn đâu nhỉ!” Thỏa mãn thú tính xong, hình như có việc bận nên hai gã kia đã quay đi định ra ngoài.

“Tôi muốn đi toilet…” Tề Linh giãy giụa van xin, tấm chăn trên người tuột xuống, thân thể lõa lồ… Suốt một đêm cô đã bị trói ở đây, chỉ ban ngày đến giờ ăn mới được thả ra. Cô thấy mình chẳng khác n ào con cừu đang chờ bbị thịt, chúng đã giày vò cô, dùng mọi thủ đoạn khó nói nên lời mà giày vò cô khiến cô trở nên trơ lì không còn cảm giác, da dẻ toàn thân như bị chúng lột ra, khắp người đều là những vết đỏ vết tím, nếu chúng không thả cô ra hẳn cô sẽ tiểu tiện ra trước mặt chúng mất, cô thấy mình đã trở thành loài vật, không còn ý thức nữa rồi, miễn là có thể sống sót, miễn là có thể sống tiếp thôi! Cô không muốn chết, cô phải gặp anh rồi mới nhắm mắt được. Cô nhớ anh, trong chốn ngục tù này không giây phút nào cô không nhớ tới anh, dù anh chẳng cần cô nữa cô cũng nhất định phải gặp anh, cô muốn anh thấy những vết thương trên người mình, thấy những vết bầm tím vì bị chà đạp, cô muốn dùng những thương tích này khiến anh tổn thương, cô sẽ tàn nhẫn kể cho anh nghe rằng bọn chúng đã luân phiên giày vò cô ra sao.

Là anh đã từ bỏ cô, sự ruồng rẫy của anh còn tàn khốc hơn cả những giày vò thể xác này nên cô muốn anh phải đau đớn, đau đớn đến chẳng thiết sống nữa.

“Thầy! Thầy ơi!” Cô không ngừng gọi thầm. Đó là thần chú của cô, là câu thần chú giúp cô gắng gượng mà sống tiếp, chúng có thể chiếm đoạt thân xác cô, bôi nhọ linh hồn cô, nhưng thân thể cô vẫn còn một phần trong sạch dành lại cho anh.

“Thôi, thả nó đi. Nhỡ đái ra giường thì tối làm sao ngủ được? Dù gì nó cũng không mặc đồ, chẳng chạy được đâu!” Gã gầy ngoảnh lại nhìn rồi tới gần cởi dây trói trên tay cô, tiện thể bóp vú cô một cái. Tề Linh hốt hoảng bò dậy, ôm vai co ro chạy vào toilet.

“Liệu nó chạy mất không?” Gã mập có phần không yên tâm.

“Không sao đâu! Chúng ta đang cầm ảnh của nó, dù báo cảnh sát cũng là nó đuối lý, hơn nữa cửa sổ có lan can, nhảy xuống được thì trong sân còn đám chó ngao, mấy ngày nay bọn nó không được ăn tươi rồi…” Gã gầy sửa lại cổ áo rồi thắt ca vát.

“Nó không tự sát chứ?” Gã mập ra khỏi cửa rồi vẫn còn do dự không yên.

“Tự sát?! Ông xem cái đó của nó ra nước ướt đẫm như thế, ha ha, đúng là trời sinh để làm chuyện đó mà! Giờ chưa phải lúc, tôi đã liên hệ cho nó một má mì mẫn cán rồi…” Lách cách một tiếng, cửa ngoài bị khóa trái. Tiếng bước chân lộp cộp cũng xa dần.

Tề Linh mất tích đã hai ngày rồi. Quản Nhiên ngồi ngẩn ra trên chiếc giường nhỏ trong phòng, bỗng loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, anh liền bật dậy xông ra ngoài, nhưng chỉ là một con mèo, một con mèo đực đen chạy vụt qua trước mặt như một bóng đen… Không ổn! Anh lại lao đi như phát điên, ra ngoài gọi điện thoại, anh đã gọi số máy đó hết lần này tới lần khác. “Anh à, chúng tôi hiểu tâm trạng của anh, chúng tôi cũng đã bao nhiêu lần nhưng chủ máy không gọi lại.” Nhân viên trực máy còn nhẫn nại phân trần với anh. “Không thể nào! Các cô gọi lại lần nữa đi!” Anh quát lên.

“Có phải số máy này không?”

“Đúng.”

“Chúng tôi đã gọi mười lần rồi…”

Quân Nhiên xẹp xuống như một quả bóng sa bị xì hơi rồi chán nản quay về phòng Tề Linh. Giờ đây anh đã trở nên héo hon, ý thức của anh héo hắt, cảm thấy mình đi cứ nhẹ hẫng, bềnh bồng như một tấm ảnh đang bay dật dờ. Ông chủ nhà có vầng trán rộng đang đứng trên lan can tầng hai nhìn xuống gã khách trọ rầu rĩ là anh.

“Sớm hôm kia cô ấy vẫn ở đây, tôi còn thấy cô ấy đi ra! Hôm qua á? Sáng qua thì tôi không để ý!” Ông lão khăng khăng nói mình không nhìn lầm. “Đúng là sáng hôm kia mà! Sáng sớm! Tay còn xách túi cơ, hay là cô ấy về nhà.

Quân Nhiên vội vã điện về nhà cô.

“Đâu có! Không thấy nó về, cũng chẳng nghe nó nói là sắp về gì hết! Hay là ở nhà cậu nó, mà anh là ai thế?” Một giọng nữ khàn khan lên tiếng.

“Tôi là thầy chủ nhiệm của em ấy!” Dứt lời anh thất vọng gác máy luôn.

Trong căn phòng lạnh ngắt, Quản Nhiên ngồi trên giường, chăn chẳng buồn gấp, gối còn vương lại một sợi tóc dài của cô, trên bàn còn mấy vỏ gói mì ăn liền, phích nước nóng chỉ còn một nữa đã nguội ngắt. Có lẽ cô đi kiếm việc! Đến trưa chắc chắn sẽ về! Anh sẽ dắt cô đi ăn, tới quán nào đèm đẹp chút, để cô ăn no nê, chắc hẳn cô đã đói lắm rồi. Bao lâu như thế anh chẳng ngó ngàng gì tới cô, một mình cô làm sao mà sống được chứ. Anh vừa nghĩ vừa ứa nước mắt. Anh nhớ cô, xưa nay anh chưa từng nhớ cô đến vậy, cô là báu vật của anh, là tinh khí vấn vít trong huyết mạch của anh, anh yêu cô, yêu cô… Anh khóc òa lên như một đứa trẻ, vừa khóc vừa chùi nước mắt nước mũi.

Đến trưa chẳng thấy cô về, Anh không ăn cơm mà cứ ngồi đợi cô, đợi cô về cùng đi ăn. Suốt buổi chiều anh đều hốt hoảng mơ màng, chốc chốc lại hé cửa ra, anh luôn cảm giác cô đang đứng bên ngoài, bày trò trốn tìm với anh

Trời sập tối dần, anh lại chạy đi gọi điện tới nhà cô.:Không có nhà!” Lần này giọng nữ bên kia đầu dây có vẻ bực bội. “Thế còn nhà cậu cô ấy?” Anh cố vớt vát chút hy vọng.

“Cũng không có! Xưa nay nó đâu có tới nhà cậu bao giờ! Tôi vừa gọi điện hỏi xem nhà trường định làm sao đây! Tôi đã giao con tôi cho nhà trường mà…” Giọng nữ bên đầu kia càng lúc càng gay gắt.

Anh ngồi trong quán cơm ven đường, dõi mắt nhìn cánh cửa sắt gần đó. Từng cô gái đi ngang qua trước mặt khiến anh hoa cả mắt, hình như vừa nãy có một người là Tề Linh! Anh đứng phắt dậy, bước ra. “Ấy, còn chưa trả tiền!” Bà chủ quán nhào tới giữ anh lại khiến rất nhiều người ngoái đầu nhìn, cả cô bé trông giống Tề Linh kia nữa. Không phải! Nhận ra không phải, anh liền thở phào rồi quay vào ngồi xuống ghế.

Phòng trọ chong đèn suốt tối, chỉ mình Quản Nhiên ngồi ngơ ngẩn trên giường hệt một lão già thoi thóp như ngọn đèn sắp tắt. Anh đang đợi cô, anh tin rằng cô nhất định đang nấp đâu đó nhìn anh, cô không ra gặp vì anh đã bỏ rơi cô, bao lâu nay không ngó ngàng gì đến cô, cũng chẳng buồn gọi điện, là cô đang giận anh nên cố ý trốn đi để anh lo lắng mà thôi. Cô biết rằng anh sẽ lo âu, cô hiểu lòng anh, cô hiểu anh, anh chính là cô mà! Anh liên tục liếc đồng hồ, nhìn giờ trên đồng hồ, thời gian là kẻ thù muôn kiếp của anh, anh đã thất bại trước một đối thủ mạnh như thế rồi, anh thẳng thắn thừa nhận. Mười một giờ, phán đoán, logic của anh đã thua trước thời gian, không thể đợi thêm nữa! Anh run rẩy ngồi dậy khỏi giường, định gọi to tên cô nhưng mở miệng chẳng thốt lên được tiếng nào.

Mùa đông nên chợ đêm trên phố đã tan, để lộ vẻ quạnh quẽ khác thường. Anh rảo bước dưới ánh đèn đường lờ mờ, chợt thấy thấp thoáng một bòng người nơi khúc ngoặt tối thui liền chạy tới, nhưng người kia ngoảnh đầu lại, là một người đàn ông. Anh lặng lẽ vòng lại, mắt vẫn không ngừng dáo dác nhìn quanh, Tề Linh, Tề Linh, anh gào gọi tên cô ồ ồ như dã thú, lát sau anh lại cảm thấy cô đã trở về liền cuống quýt chạy về nhà, đẩy cửa ra…

Cô đã mất tích. Anh tìm khắp các ngõ ngách trên phố, cả đêm lùng sục khắp các xó xỉnh mà con người có thể ẩn nấp xung quanh đó như một bóng ma.

Tề Linh đã biến mất, nhưng cô từng hiện diện chăng? Khi trời tảng sáng, anh bỗng nghi ngờ trí não của mình, có lẽ cô chỉ là một hình bóng trong mộng của anh thôi, là anh đã nằm mơ bấy lâu nay, mơ một giấc mơ ly kỳ như ảo ảnh.

Trời đã sáng, anh nửa nằm nửa ngồi trên giường, ôm chiếc quần jean chưa giặt của cô, trên đó còn vương lại hơi hướm của cô. Anh vuốt ve nó như đang vuốt ve da thịt nõn nà của cô, liệu cô còn quay về không nhỉ, va li đồ đạc vẫn ở đây thì cô đi đâu được chứ? Mấy ngày nay cô đã quen với bạn trai mới rồi sao? Cô đã bỏ đi với hắn, với một gã trẻ tuổi hơn anh sao, nếu vậy anh sẽ tha thứ cho cô, anh là thầy của cô mà, thầy nào mà chẳng mong điều tốt cho học trò mình. Nghĩ vậy nước mắt anh lại trào ra, anh sẽ trao cô cho hắn như một người cha, miễn là hắn đối xử tốt với cô.

Anh lại đụng phải bạn học cũ ở bến xe. Với con mắt nghề nghiệp, tay bác sĩ vửa thấy anh đã kinh ngạc hỏi han sao gầy đến thế này. Anh sực nhớ ra, lần đầu anh cùng cô tới Tân An, họ đã ngồi cùng xe. “Có phải có con rồi nên vất vả không…” Bạn anh quan tâm hỏi. Anh cười hì hì không đáp. “Cậu lấy vợ chưa?” Anh chợt hỏi lại. “Chưa, giờ mới đang nhăm nhe một em.” Chẳng hiểu sao, anh ta bỗng đỏ bừng mặt lên. “Không cưới cũng chẳng sao, ha ha.” Anh ta chợt phá lên cười rồi ngoảnh đầu đi thẳng.

Quản Nhiên vẫn không ngừng gọi điện vào máy cô. Anh nhớ cô từng nói: “Khi nào thầy nhớ em thì gọi vào máy cho em.” Nhân viên trực máy đã bắt đầu bực bội, anh phải năn nỉ cô ta gọi thêm lần nữa. “Lần cuối thôi nhé!” Anh đứng đợi trước máy điện thoại, hút hết điếu này sang điếu khác.

“Không được thì báo cảnh sát đi!” Ông lão trong coi trạm điện thoại vừa lấy khăn lau máy vừa lạnh lùng nhìn anh.

“Báo cảnh sát!” Đầu óc anh chợt chấn động, báo cảnh sát ư? Anh vẫn nhớ tối hôm đó hai gã cảnh sát một gầy một béo, tờ biên bản khiến người ta khiếp đảm, anh đã điểm chỉ đỏ vào tờ biên bản đó, đột nhiên, tai anh như nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của cô, dự cảm không lành tựa đám mây xám đè xuống trĩu cả lòng anh, cô đang bị hành hạ, anh có thể láng máng cảm nhận được nỗi khổ của cô, chẳng hiểu sao tim anh bỗng đập thình thịch loạn cả lên, không theo trật tự nào cả, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Không! Anh nhất định phải cứu cô, dù liều mạng cũng phải đi cứu cô, nhưng cô đang ở đâu đây? Tối qua, mẩu tin trên báo về một nữ sinh đi tìm việc làm bbị lừa bán đã khiến anh kinh hãi. “Liệu có phải cô cũng bị người ta bắt cóc đem bán rồi không?” Dự cảm không lành càng trầm trọng hơn, anh sực nhớ tới chiếc áo vẫn không ngừng xuất hiện trong giấc mộng của mình, làn nước xanh thẳm lạ lùng trong ao, còn cả cái xác nữ trương phềnh nữa… Lẽ nào cô đã bị hại thật sao? Ý nghĩ đột ngột này khiến anh lạnh toát cả người, lại nhớ tới giấc mộng mà anh tưởng chừng đã quên khuấy, dưới gốc cây táo bên sườn núi anh đã chiếm đoạt được cô, nhưng cô đã chết, khi chết trong tay còn nắm chặt một trái táo xanh…

Không thể nào? Không thể nào, anh không chấp nhận báo hiệu mang màu sắc định mệnh đó. Cố còn sống, nhất định vẫn còn sống, sinh mệnh dồi dào sức sống đó sao có thể tan biên trong chốc lát được đây? Sáng sớm ra, anh đã đặt hy vọng cuối cùng của mình vào dãy núi Chung Nam. Từ thị trấn tới núi Chung Nam chưa tới mười dặm đường, anh đã nhận lời sẽ đưa cô tới chơi nhưng lại thất hứa, sự ích kỷ của bản thân khiến anh tàn nhẫn cự tuyệt cô bằng một lý do vô sỉ nhất, có lẽ cô đã giận dỗi mà một mình leo lên núi rồi bị lạc hoặc bị thương…

Tuyết trên núi còn chưa tan hết, phía sau núi tuyết đọng trắng toát như muốn che lấp cả mặt bên, chỉ thấy vút lên một đỉnh cao ngất. Băng qua khe núi chật hẹp mà dài dằng dặc, leo lên triền núi được một đoạn thì bị tuyết ngáng đường. Men theo đường mòn ẩm thấp của đám thợ săn, thi thoảng anh lại cất tiếng gọi thê thiết hệt một con sói cô độc lang thang kiếm ăn giữa trời đông buốt giá… Tề Linh!… Tề Linh!… Em đang ở đâu! Anh gọi tên cô, gọi sinh mệnh của mình, chỉ ở chốn xa xôi không một bóng người này anh mới có thể lớn tiếng gọi tên cô như thế, anh đã phải dồn nén quá lâu, tình yêu của anh đã bị dồn nén quá lâu, anh yêu cô, giờ đây anh đang hô lớn giữa núi non rằng mình yêu cô, anh quỳ xuống, bò rạp trên tuyết lạnh để cầu khẩn với trời cao nguyện dùng mạng sống của mình đổi lấy mạng sống cho cô.

Sườn núi bao la mà tĩnh lặng chẳng xảy ra bất cứ kỳ tích ảo diệu nào, tiếng kêu gào tuyệt vọng của anh chỉ đổi lại những âm vọng vang vang trong sơn cốcắng vẻ. Tìm một người giữa chốn mênh mông này vốn là điều không thể. Trước khi trời tối, cuối cùng anh lại mệt nhọc lê về thị trấn.

Mãi tới giờ Quản Nhiên mới thực sự nhận ra rằng anh đã mất cô, mất thật rồi. Anh quay về ký túc khóa chặt cửa phòng, ngoảnh lại chợt thấy căn phòng trống hoác, cả khoảng không gian đều rỗng tuếch. Tề Linh, Tề Linh, anh khe khẽ gọi, rồi đi vòng qua vòng lại trong phòng như một con thú bị giam cầm, càng đi càng gấp gáp. Bất chợt anh khựng lại, nhìn chằm chặp vào một thứ quái dị, là rượu vang… Trong góc nhà vẫn còn một chai rượu vang anh mua để dành Noel. Anh xiêu vẹo lại gần, quỳ một chân xuống, hai tay nắm chặt bình rượu giơ lên, thấy còn hơn phân nửa. Hôm đó lúc cô về anh đã rót cho cô một chén rồi bưng nước nóng tới để cô uống rượu còn anh rửa chân cho cô, cô đã kêu lên rồi làm đổ cả nửa ly rượu vào đầu anh… Ký ức cứ ra sức xoáy sâu thêm… Nhưng đúng lúc này ký ức của anh chợt bị chặn lại, bị một phiến đá nặng trịch phủ kín trong mộ đạo ẩm thấp, anh không sao nhớ nổi những chuyện xảy ra sau đó nữa nhưng chắc chắn sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh đập đập tay vào trán rồi nhấc chai lên uống một hơi hết chỗ rượu còn lại… Rượu! Anh sực nhớ tới người bạn lâu ngày không gặp này, lại bắt đầu đi vòng vòng trong phòng. Lần này rốt cuộc anh cũng tìm thấy nửa chai rượu trắng trong tủ, là rượu mừng còn lại sau ngày cưới liền mở nút chai ra, rót đầy cho mình một chén rồi lại một chén nữa, người anh bắt đầu lâng lâng như bay bổng lên không. Nhìn xuống thế giới bên dưới, anh chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa, mọi thứ đều đã quay lại với anh. Linh nhi của anh cũng trở về, anh cười ha hả rồi chậm rãi dốc cả ly rượu vào đầu…

Quàn Nhiên vẫn liêu xiêu trên đường, thấy mấy bóng người giông giống Tề Linh nhưng anh chẳng buồn xúc động. Cô đã mất tích, cô đã mất tích hệt như bong bóng xà phòng rực rỡ tan đi theo gió, chẳng để lại chút dấu vết gì nữa rồi…

“Gần đây có thấy một cô bé, trông dáng người…” Anh vẫn hỏi thăm về cô học trò ở khắp các nơi có khả năng tuyển người, gắng miêu tả cô một cách đơn giản mà sinh động nhất. “Không có!” Đáp lại anh luôn là hai chữ cụt lủn đó. Một ngày, hai ngày, ba ngày, anh vẫn mang nụ cười nịnh nọt đó đi hỏi khắp nơi, đến nỗi nụ cười cũng đông cứng hệt như được chụp lại.

Trong căn phòng thuê, anh ngơ ngẩn ngồi tựa vào giường bất động. Anh đang đợi cô, anh sẽ ở đây đợi cô mãi mãi. Ánh nắng cuối năm run rẩy rọi qua cửa kính đậu lên chiếc cốc, đó là chiếc cốc sứ in hình hoạt họa mà cô thường dùng uống nước, anh rướn người đậy, khó nhọc vươn tay ra ôm lấy cốc, quan sát kỹ lưỡng như đang xem xét một món văn vật hiếm có… Đột nhiên anh trông thấy dấu môi hồng hồng trên miệng cốc, tươi đẹp như vành trăng non. “Trước khi đi cô ấy đã trang điểm ư?!” Anh bật dậy khỏi giường, nắm chặt lấy chiếc cốc…

Quản Nhiên cầm cốc trong tay cúi đầu ngẩn ngơ rồi lại ngồi phịch xuống giường. Giờ đây anh chẳng nhớ nổi dáng vẻ của cô nữa bèn vắt óc hồi tưởng, rốt cuộc trong cô thế nào nhỉ, anh đã từng gặp cô chưa? Hiện tại anh bắt đầu nghi ngờ đầu óc lộn xộn của mình rồi.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, hai gã đàn ông kia đã đi thật rồi. Tề Linh co quắp ở trên giường lấy chăn che thân, cô đang tìm lại quần áo của mình, chẳng biết chúng đã vứt đồ của cô đi đâu, cả túi xách và máy nhắn tin cũng mất.

Bây giờ nhất định phải trốn đi, cô biết những gì đang đợi mình ở đây. Bọn chúng sẽ bắt cô tiếp khách, tới chừng nào bệnh tật đầy người sẽ lại bán đi, bán đến một vùng quê xa tít làm vợ một tên câm hay điếc… Những chuyện thê thảm thế này cô từng đọc trên báo, nhưng lúc đó còn nghĩ rằng chuyện đó chẳng liên quan gì tới mình, nhưng giờ đây, tình cảnh đó đã đổ ập xuống đầu cô rồi.

Tề Linh chật vật lắm mới tìm thấy một cái áo sơ mi nam dưới gối, chiếc quần dái kiểu nam trong phòng ngủ còn âm ấm, còn quần áo của cô đâu? Cuối cùng cô tìm thấy đồ của mình trong thùng rác, áo ngực và quần lót bị vo tròng, còn áo len và áo khoác đâu? Rốt cuộc cô cũng tìm được một tấm áo lông xanh dương đã bốc mùi ẩm mốc trong chiếc tủ gần cửa sổ…

Cô nhào tới mở toang cửa sổ, gió lạnh từ bên ngoài ùa vào khiến cô co rúm người lại.

“Cứu mạng! Cứu mạng!” Cô cứ thế khe khẽ hai tiếng nhưng chẳng thấy ai đáp lại, lúc này cô thấy rõ đây là một ngôi nhà ba tầng biệt lập, bên dưới còn một khu vườn rộng, mấy con chó khổng lồ đang đi đi lại lại trong vườn, cạnh đó còn một tòa nhà xây dang dở đang đình công, xa hơn là ruộng lúa mạch mênh mông cùng lạch song ngoằn ngoèo uốn lượn, dưới lầu chẳng thấy bóng dáng một ai… Cô chẳng dám kêu vì sợ lỡ chúng ở gần đó sẽ ấp đến.

Rèm cửa? Ánh mắt sợ sệt của cô dừng lại nơi tấm rèm cửa xanh thẫm, liền chạy lại gỡ rèm cửa xuống, cắn vào một đầu xé toạc ra làm đôi. Còn cả ga giường nữa, cô bèn chạy lại tháo ga giường ra, không có dao, răng trở thành công cụ duy nhất, cô lấy răng thay dao xé ga giường ra từng dải từng dải, rồi lại thắt từng dải lại với nhau…

Buộc một đầu dây vào ống nước trong nhà xí, cô đứng lên két nước bồn cầu rồi từ từ lách mình ra khỏi khe cửa hẹp của nhà xí chẳng khác nào kem đánh răng luồn ra ngoài tuýp. Cửa sổ toilet trông ra một con đường đất, chỉ nhảy từ đây xuống mới có thể chạy thoát… Cô liều lĩnh nhìn xuống thấy chỗ này cách mặt đất đại khái chừng mười mét, chân bắt đầu run lẩy bẩy, cánh tay nắm dây cũng bất giác run rẩy cả lên…

Quản Nhiên buộc phải đi làm. Ngồi trong kho sách rộng thênh thang, anh há hốc miệng như một con cá há hoác miệng thoi thóp, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào một mảnh hư không. Anh thấy mình cũng sắp chết, có lẽ chỉ còn ngày một ngày hai… Sinh mạng của anh tựa cá voi mắc cạn trên bãi biển, từ từ tắt thở, từ từ rữa nát. Ý nghĩa cuộc đời chính là rữa nát dần dần, sau cùng trở thành một đống rác rến vô dụng! Giờ đây anh đang nấp dưới ánh dương, nấp trong vỏ trứng kiên cố mà ấm áp, bắt đầu nghiên cứu về đạo lý cuộc sống như một bậc trí giả. Rữa nát như một con voi hấp hối đi tìm một nơi khuất mắt người đời mà từ từ rữa nát, cùng tất cả mọi thứ trên thế giới… Ánh nắng ngày đông rọi qua cửa áp mái vào bàn làm việc của anh, chiếu lên mua bàn tay khiến anh thấy tay ngưa ngứa, ánh nắng vàng rực lay động từng sợi lông măng. Ánh nắng, ngẩng đầu lên anh vẫn có thể nhìn thấy ánh nắng, liền nheo mắt lại để ánh nắng xuyên qua hàng mi, xuyên qua thân thể từng chút một…

Nếu cứ vô tri vô giác mà chết đi dưới ánh nắng trong veo thế này có lẽ cũng là một thứ hạnh phúc. Đầu anh gục xuống, từ miệng trào ra một dòng dịch thể trong suốt, nhễu xuống cằm rồi buông xuống bàn như tơ nhện… Trong tâm trí trống rỗng mà hỗn loạn, anh thấy một chiếc thuyền con từ trên không phiêu nhiên đáp xuống, bên trên chở đầy những mộng tưởng cùng những thu hoạch huy hoàng của anh. Một chú linh dương xinh đẹp vụt qua trước mắt anh, càng chạy càng xa… Anh cười kỳ quái hệt như đứa trẻ, ngơ ngẩn nhìn thời gian đều đặn trôi qua trước mặt mình như một thứ dịch thể trong suốt…

Lỗ giun (1) cũng thiếu ổn định, một nhiễu động dù rất nhỏ (kể cả những nhiễu động mà người ta thử xuyên qua nó) cũng có thể khiến nó sụp đổ, chúng ta vĩnh viễn không thể hy vọng xuyên qua lỗ giun mà trở về quá khứ được! Quá khứ diễn ra cũng như chiếc chén đã bị ném vỡ, không thể quay trở lại thời điểm khi nó chưa bị vỡ được. Albert Einstein ư? Bộ não lớn cũng có lúc tính sai mà! Điểm kỳ dị chính là điểm mà trong khoảnh khắc trước khi xảy ra vụ nổ Big Bang, thời gian đã sinh ra ở đó và cũng sẽ kết thúc tại đó, gia tốc vũ trụ tăng lên tất nhiên sẽ dẫn tới những tàn phá dữ dội hơn, cuối cùng lại thu về thành một điểm… Thời gian nhất định cũng có điểm cuối! Anh thấy trong chớp mắt mình đã chứng minh được một sự thật chưa hề được giải đáp trong vật lý học liền vỗ đầu mình một cái, ngộ ra rồi…

Kẹt một tiếng, cửa mở ra, anh lừ đừ như kim giờ gục gặc quay chiếc cổ cứng đơ, ngoảnh đầu lại.

“Cô Từ?” Anh vẫn nhận ra cô ta, liền mỉm cười ngờ nghệch. Cô ta tới thăm anh! Giờ đây còn có người tới thăm anh, đúng là chuyện nực cười, có điều đúng là cô ta, anh nheo nheo cặp mắt đã hơi mờ để nhìn cho rõ…

“Tới phát tiền thưởng cuối năm cho tôi đấy à? Tôi đang đợi lấy tiền tiêu đây.” Anh nhăn răng chọc cười cô ta. Bây giờ chỉ trông thấy cô ta anh mới cười được.

“Có điện thoại gọi tới phòng Giáo viên, tìm anh, nói có việc gấp, anh có đi nghe không?” Cô Từ đừng cách anh năm mét, giữ khoảng cách tương đối an toàn.

“Là Tề Linh! Cô ấy ở đâu!?” Anh đứng phắt dậy như bị điện giật, tóc tai dựng đứng cả lên, cặp mắt đỏ ngầu như linh ngưu mở trừng trừng, hệt một con mèo bẩn thỉu bị chọc giận.

“Phòng, phòng Giáo viên.” Phát hoảng vì bộ dạng của anh, cô Từ vội vàng lùi lại mấy bước, bắt đầu ân hận vì đã đi thông báo…

Bỗng Quản Nhiên chạy vụt qua cô ta như một bóng ma, cô đã biến mất…

(1) Lỗ giun: là một thời không được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt có thể tạo nên đường đi tắt trong thời không, chúng nối từ một thời không này đến thời không kia.

Hết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN