Trái Tim Đá - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Trái Tim Đá


Chương 11


Tối, Lam nhận điện của Vũ Nam qua chiếc di động mà anh tặng. Vũ Nam đang ở trong miền nam để gii quyết việc gia đình. Hình như là nội anh ốm nặng. Lam thăm hỏi qua quýt cho đúng thủ tục và điều nay khiến Lam vui. Lam thấy nhạt nhẽo. Mọi sinh lực của cô như bị hút cạn từ lâu… Lam nhìn lại giá sách và thèm muốn được mở chúng ra vào lúc này… Tối nay, Lam sẽ kiếm cho cả tháng! Phải cố lên chút nữa thôi…
Đến vũ trường vừa kịp lúc, Lam trang điểm qua loa rồi bình thản đi vào căn phòng có vị khách “sộp” đang ngồi chờ. Cô gõ cửa và không đợi mời, tự động bước vào. Người khách ngồi quay lưng về phía cô, tay cầm một lon bia. Lam lại gần, cúi đầu chào:
_ Chào anh…
_ Cô biết tôi còn trẻ? – Bình cất giọng mỉa mai.
Lam hơi ngờ ngợ. Giọng nói này quen quá… Cô ngẩng đầu nhìn lên. Suýt chút nữa Lam thốt lên tiếng kêu thảng thốt. Trước mặt cô, Bình ngạo nghễ nhìn. ánh mắt như xuyên thấu tâm hồn cô… Lam vội cúp mắt:
– Vì tôi thấy tay… anh rất đẹp! – Lam thấy ghê sợ lời mình nói.
Bình nhếch môi:
_ Cám ơn! Cô ngồi xuống đi… Cô có biết mình rất đẹp không?
Lam ấp úng:
_ Bình … bình thường thôi! Tôi… tôi đến đây để hát… anh nghe… Anh chọn bài đi…
_ “Những lời dối gian”!
Lam ngỡ ngàng nhìn Bình. Cô tưởng như Bình đã biết hết, và đang mỉa mai cô… Bình nhướng mắt:
_ Sao? Cô không hát được à?
_ Không..không phải… tôi…
Bình cười mỉa mai:
_ Vì cô tưởng tôi nói trúng tim đen chứ gì?
_ Làm gì có!
_ Sao lại không? Định giấu Bình này đến bao giờ?
Lam uất ức đến mức không thốt lên được câu nào nữa. Bình ngồi thằng dậy, nói rành rọt:
_ Cô không phải là Huyền! Cô là Lam!
_ Không! – Lam lấy được phần nào bình tĩnh, cô hét lớn – ông anh nhầm tôi với ai rồi…
Bình tu một hi bia, mắt nhìn Lam không chớp. Cái nhìn của cậu khiến Lam thấy nhột nhạt. Cô gắt khẽ:
_ Xin đừng nhìn tôi như thế!
_ Sao không? Tôi không ngờ Lam lại thế! Cần tiền đến mức tự bán rẻ đời mình… Tôi tưởng Lam kiêu hãnh lắm cơ mà?
Lam im lặng, vờ như không hiểu gì. Bình đặt mạnh lon bia xuống bàn, hét lên:
_ Thôi ngay cái trò gi vờ đó đi… Tôi biết bạn là Lam rồi… Đừng tưởng thằng Bình này ngốc mà thích làm mưa làm gió. Lừa dối đến thế là cùng! Sao mà… tôi ghét thế!
Lam dường như không chịu được hơn nữa, cũng hét lên:
_ Tôi là thế đó! Đừng sỉ nhục tôi … hãy về đi!
Bình ngồi phịch xuống ghế như mất hết sức lực. Sự thật đã rõ mà Bình vẫn chưa thoát được cơn mê. Trong lòng anh như có sóng gió…
_ Sao Lam làm thế? – Bình cố kiềm cơn giận – tiền bác Thịnh đưa cho không đủ sao? Nếu không đủ, sao Lam không nói, Bình cũng tận tình giúp đỡ mà…
_ Vì Lam không muốn nhận sự giúp đỡ của bất kì ai.
_ Lam có biết vợ chồng bác Thịnh rất yêu quý Lam không? – Bình hạ giọng thiết tha – và cả Bĩnh nữa, Bình…
Lam phẩy tay:
_ Lam không quan tâm. Dù thế nào Lam cũng đã chọn con đường đi cho riêng mình rồi. Bình đừng can thiệp, chẳng ích lợi gì đâu. Bình đi vòng qua bàn, ngồi xuống cạnh Lam. Cậu thấy thương Lam quá. Một người con gái cô độc làm sao. Cậu phải làm gì đó cho Lam, giúp Lam thoát khỏi chốn vẩn *****cnày.
Bình lấy giọng nghiêm túc:
_ Thôi Lam ạ, đừng làm khổ mĩnh nữa. Lam hãy nghĩ kĩ xem, Lam có thể suốt đời như thế này ư? Tưng lại của cậu là ở trường học. Hãy bỏ công việc này và chú tâm vào kì thi sắp tới… Lam phải để bà hãnh diện chứ?
Lam tựa người vào ghế, thở dài:
_ Lam cũng có ý định thôi từ lâu rồi nhưng còn nhiều việc. Bình yên tâm. Tớ sẽ nghe lời cậu. Quá đủ cho một cuộc đời rồi!
Bình mỉm cười sung sướng. Bình tin Lam sẽ làm thế vì Lam là con người thánh thiện. Mặc cho Lam chỉ coi Bình là bạn, Bình vẫn đứng ra bảo vệ Lam tới cùng. Cái thế giới nhơ nhớp này không thể vấy bẩn cô. Nhìn Lam tươi cười hát karaoke, Bình thấy vui lây. Buổi tối hôm nay, Bình đã làm một việc có ý nghĩa. Bác Thịnh và bác Lương sẽ rất vui mừng!

Qua kì thi tốt nghiệp Lam gặp lại Vũ Nam trong ngôi nhà của anh. Anh có vẻ vui và kéo Lam lại gần mình. Lam hỏi lấy lệ:

_ Bà nội thế nào hả anh?

Vũ Nam tưiơ cười:

_ Bà khoẻ lên rồi… Bà bo, bà còn muốn nhìn cháu dâu nữa.

Lam nhíu mày:

_ Cháu dâu?

Vũ Nam lấy từ túi áo vest ra một hộp nhỏ vuông được bọc nhung. Lam đoán đó là một chiếc nhẫn cầu hôn. Cô không ngờ mối quan hệ này lại kết thúc nhanh thế!

Vũ Nam vẫn vô tư đặt chiếc hộp vào tay Lam, nói với vẻ hạnh phúc lẫn mong chờ:

_ Tặng em đấy! Mong em hãy nhận lời từ món quà này!

Lam chẳng ngạc nhiên hay sửng sốt trước chiếc nhẫn tuyệt đẹp của Nam. Cô đóng ngay lại, thở dài:

_ Em không thể nhận nó được đâu!

_ Sao? – Nam sửng sốt – Em và anh đã yêu nhau như thế rồi còn gì. Em cũng cần phải thoát khỏi môi trường này thôi!

Lam đặt hộp quà xuống bàn, lặng lẽ ngồi im. Đôi mắt cô vô hồn khiến Vũ Nam bồn chồn. Anh nắm tay cô, dỗ dành:

_ Anh biết em chưa muốn ràng buộc sớm nhưng anh không muốn mất em… Dù gì em cũng đã 20 tuổi rồi… Em lại xinh đẹp thế này, bao nhiêu người đàn ông…

_ Đó không phải là vấn đề chính yếu! Nếu anh tin tưởng em thì không có vẫn đề gì! – Lam nghiêm mắt nhìn anh – Em tin anh còn lí do gì đang giấu em!

Vũ Nam cười gượng. Lam luôn nhìn rõ tâm can anh. Cô rất sâu sắc chứ không hời hợt như những cô gái anh quen. Và vì thế mà anh thấy yêu cô hơn rất nhiều.

Anh cất giọng trầm:

_ Em nói thế thì anh không giấu nữa… Anh muốn cưới em sớm để ba mẹ anh đừng ép anh vào điều không thích. Em biết đấy, gia đình anh rất giàu, ba mẹ anh lại có tư tưởng phong kiến, gia trưởng. Ông bà muốn anh phải cưới một cô gái môn đăng hộ đối…! – Nam ngừng một chút để quan sát Lam, rồi tiếp – và ba anh đã bắt anh đi xem mắt cô gái ấy, một cô gái đẹp, con nhà giàu.

_ Vậy thì quá tuyệt rồi còn gì! – Lam khiêu khích – Tương lai anh đang rộng mở trước mắt anh đấy.

Vũ Nam lắc đầu, trách móc:

_ Sao em nói thế? Em thừa biết anh thật lòng với em mà. Chỉ có em mới cho anh thấy một tình yêu thật sự. Anh đã thẳng thừng từ chối lời bố mẹ và tuyên bố sẽ đưa em vào đó để ra mắt.

_ Họ sẽ không chấp nhận em đâu! – Lam chua chát – một cô gái giang hồ không học thức như em làm sao dám “chòi mâm son”…
Vũ Nam tròn mắt nhìn Lam. Anh không tin Lam của anh lại có thể hạ thấp mình như thế. Lam thường rất tự tin và kiêu hãnh cơ mà!

Lam cười nhạt:

_ Em lại là đứa con bị bố mẹ bỏ rơi nữa chứ! Em không có gốc gác lẫn gia đình… Em chỉ có tấm thân đã vấy bẩn. Anh chấp nhận được nhưng gia đình danh giá của anh thì không.

Vũ Nam ôm lấy khuôn mặt cua Lam trong lòng hai bàn tay, anh phận bua:

_ Không đâu! Em là cô gái tuyệt vời, làm sao ai có thể chê được. Anh sẽ không làm em khổ nữa. Hãy đồng ý đi, Lam nhé!

Lam chớp mắt, giọng nhão ra:

_ Không thể!

Nam buông thõng tay, thất vọng. Khi đáp máy bay ra đây anh đã mơ tưởng đến nụ cười rực rỡ của Lam với hạnh phúc mà anh đem đến. Rồi anh sẽ có một gia đình hạnh phúc, tươi vui! Chưa bao giờ anh lại nghiêm túc với ước mơ như thế. Vậy mà Lam lại phản ứng nhạt nhẽo và xa lạ…
Lam hiểu tâm trạng hụt hẫng của Nam nhưng cô có yêu đâu mà nhận lời. Đối với cô, Vũ Nam như một người bạn để cô có thể nấp sau anh, chống chọi trước những cặp mắt “háu đói” của bọn khách phòng trà… Cô muốn chấm dứt ở đây để bước sang một đoạn đời mới… Và cô tin rồi Vũ Nam cũng sẽ được hạnh phúc với cô gái yêu anh trọn vẹn!

Lam hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói;

_ Em sẽ không đi hát nữa!

Nam nhướng mày, ánh mắt anh lại bừng lên những tia hi vọng. Song Lam đã dập tắt nó ngay:

_ Em sẽ làm lại từ đầu và vì thế phải chấm dứt tất cả những gì liên quan đến nó… trong đó có cả chuyện của chúng ta…

Vũ Nam sửng sốt, anh như muốn nhảy dựng lên vì bất ngờ. Lam không đợi anh nói, cô chậm chạp cất lời:

_ Em không trong sạch như anh nói và nghĩ đâu. Điều đầu tiên em dối anh là em không phải 20 tuổi, em chỉ mới 18 tuổi…

_ Sao? – Nam lặng đi, rồi vớt vát – Không sao! Anh có thể bỏ qua mà. Nhưng xin em…

Lam vẫn lạnh lùng;

_ Trước khi quen anh, em đã có rất nhiều mối quan hệ… Em chủ động làm quen với họ và chủ động chia tay, khiến họ đau khổ…

Lần này thì Nam hoàn toàn sụp đổ. Mắt anh mở trừng trừng nhìn Lam vẻ kinh hãi. Nhưng Lam không hề xao động. Dường như mối xúc động của anh không làm cô quan tâm:

_ Em cũng muốn chúng ta chấm dứt ở đây… Cám ơn anh vì những gì anh đã mang lại cho em…

_ Cô im đi! – Nam hét lên. Anh bật dậy một cách bực tức – Cô có biết cô là hạng người nào không? Hình như cô là kẻ vô lương tâm thì phải? Cô dày xéo lên những tấm lòng chân thật…
Cô quả là… độc ác…

Lam lạnh lùng:

_ Em còn ác hơn nhiều… Anh thì em còn kính nể chứ người khác thì em còn tàn nhẫn hơn nữa…

Đôi mắt Vũ Nam trở nên ngây dại. Anh không còn đủ bình tĩnh để kiềm chế hành động của mình, nên anh đã tát Lam một cái đau điếng. Lam hơi xoay người đi, song không kêu ca một câu nào.

Vũ Nam càng điên lên, anh gằn giọng:

_ Tôi không ngờ cô lại thế… Tôi thật là còn ngu dại lắm… Một con bé vắt mũi chưa sạch dạy khôn cơ đấy? Cô đang làm tổn thương lòng tự trọng của tôi… Thôi, được rồi! Để thoát khỏi cô, tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, cô toại nguyện rồi chứ?

Lam khẽ gật đầu:

_ Vâng! Em cám ơn anh. Anh lúc nào cũng rất bao dung. Thật sự thì em coi anh như một người bạn tốt, không bao giờ coi anh như bọn con trai đáng ghét ấy!

Vũ Nam mỉa mai:

_ Cám ơn! Vĩnh biệt nhé!

_ Khoan, còn cái nhẫn…

Vũ Nam quay lại ở ngưỡng cửa, anh lạnh lùng:

_ Tặng cô coi là kỉ niệm một chiến thắng… Nếu không thích thì vất đi.

Tiếng đóng cửa mạnh không làm Lam bận tâm. Cô cười nhẹ, nhưng nụ cười chua chát và đắng cay quá đỗi. Một kết thúc có hậu cho cả hai đấy chứ? Nam đã nhận ra bộ mặt độc ác, vô lương tâm của cô và rồi anh khinh rẻ cô… Lần đầu tiên khi chia tay, cô không phải là người ngạo mạn mắng nhiếc đối phương. Giờ cô lại như một khẻ bại trận với trái tim chảy nước đá lạnh. Hình như cô thấy thương cho Vũ Nam quá. Cô biết anh thât lòng với cô và thật lòng muốn cô cùng anh xây dựng một tổ ấm. Cô đã gây lỗi với anh… Thật sự cô ác quá!

Lam bần thần nhìn chiếc nhẫn. Cô hình dung ra nụ cười rạng rỡ của anh khi đi mua nó. Tội nghiệp anh! Cô sẽ giữ nó để một lúc nào đó cô tặng lại cho vợ anh, người phụ nữ yêu thương anh. Lúc ấy hạnh phúc của anh mới thật sự trọn vẹn. Quá khứ, hiện tại, tương lai của anh sẽ chỉ là người vợ của anh mà thôi!

“Vũ Nam, mong anh hạnh phúc. Anh đã hiểu thế nào là tình yêu thật sự rồi còn gì… Và sau đó anh sẽ còn tìm được tình yêu vĩnh cửu của mình nữa đấy. Em sẽ đến chúc mừng anh, người bạn tốt của em!”

Hoa Của Đá

Ông bà Thịnh đang vui vẻ dùng bữa sáng thì cô người làm mang vào một gói quà được bọc rất kĩ. Bà Lương hỏi khẽ:

_ Cái gì vậy?

Cô người làm phác tay tỏ vẻ không biết:

_Người đưa thư vừa mang đến… Cháu nghĩ là quan trọng lắm!

Bà Lương đón món quà, lật đi lật lại vẻ tò mò. Ông Thịnh nheo mắt:

_ Hay là của thằng Phương? Nó là chúa thích bất ngờ lắm. Em mở ra xem đi.

Bà Lương cảm thấy lo sợ hơn là vui mừng. Có gì đó như thôi thúc bà mở quà nhưng cũng có thế lực khác ngăn cản bà lại: nguy hiểm lắm!

Cuối cùng, trước sự khuyến khích của chồng, bà run run bóc lớp giấy bọc. Bên trong là một hộp các tông loại nhỡ. Bà Lương dùng dao rạch những chiếc băng dính ra và bàng hoàng nhìn món quà bên trong. Bà ngồi phịch xuống, bần thần. Ông Thịnh ngạc nhiên, lại gần. Ông nhíu mày:

_ Sao kì lạ thế? Không phải của thằng Phương rồi… à, có thư này.

Ông Thịnh lật lá thư lên, bên dưới còn vài cái nữa. Bì thư được phong kín. Ông nhìn dấu bưu điện, kinh ngạc:

_ Sao thế này?

Bà Lưng thở hắt ra:

_ Những lá thư này là của em…, em gửi cho con bé Lam.

Ông Thịnh lập cập lật tung món quà lên, dưới đáy là một lá thư không có phong bì. Bà Lương run rẩy cầm lên, đôi chân bà như nhũn ra. Ông Thịnh như hiểu được tâm trạng của vợ, ông ôm lấy vai bà như làm chỗ dựa tinh thần.

Bà Lương như hoa mắt bởi những dòng chữ rất lạnh lùng và ngắn gọn:

“Tôi xin trả lại ông bà số tiền ông bà cho hơn một năm qua. Tôi không tiêu đến một đồng nào đâu. Tôi thành thật cám ơn lòng tốt của ông bà. Nhưng dù sao, tôi và ông bà cũng là người dưng.
Xin tạm biệt.
Lam.”

Nước mắt trào ra và rơi không ngừng trên khuôn mặt dày dặn gió sương của bà Lương. Nhìn những đồng tiền mới được gửi trả về, lòng bà như xát muối. Lam đã phụ tấm lòng bà! Và khủng khiếp hơn, Lam sống bằng cách nào trong thời gian đó… Bà đã hại người bà thương yêu nhất rồi…

Ông Thịnh dằn tờ giấy xuống bàn, bực bội:

_ Nó thật là vong ơn… Em không phải khóc như thế…

_ Nhưng nó là con em, anh hiểu không? Đứa con mà em đã mang nặng đẻ đau… nhưng lại bỏ nó mà đi… Em có tội…

Ông Thịnh lắc đầu. Ông thương vợ đến cháy lòng. Cả đời bà đã chật vật khổ sở nay lại đau đớn vì con…

Bà Lương vẫn không thôi nức nở:

_ Nó làm sao mà sống khi không dùng tiền của chúng ta… Và hình như nó biết hết rồi…

Ông Thịnh khẽ kéo đầu vợ vào lòng mình an ủi;

_ Thôi, đừng khóc nữa em… Bây giờ để anh gọi điện hỏi Bình xem nó có biết gì về Lam không? Nó vẫn còn đi học thì không sao đâu. Em phấn chấn lên đi. Đợi anh một chút!
Bà Lương khẽ gật đầu. Bà lật lại những lá thư của mình, lòng không khỏi đau xót. Lam không thèm bóc một lá thư nào. Nó nhất quyết coi bà là người dưng. Sao nó lại lạnh lùng thế? Bà không thể hiểu nổi nó dù chỉ là một chút. Ôi! Bà thèm được vuốt ve mái tóc của nó, thì thầm vào tai nó những lời xin lỗi thật lòng nhất… Đứa con yêu quý của bà, bà sẽ làm tất cả để chuộc lại lỗi lầm xưa kia.

Ông Thịnh nhìn dáng vợ ngồi mà lòng bồn chồn thương cảm. Cái tin mà Bình vừa cung cấp khiến cho ông chần chừ. Vợ ông chắc chắn dẽ bị sốc dữ lắm!

Bà Lương ngước lên, lo lắng hỏi:

_ Sao rồi hả anh? Bình nói thế nào? Lam có sao không? Anh nói đi!

_ Bình tĩnh đi em! – Ông Thịnh cố lấy giọng thật nhẹ – Cũng không có gì lớn lắm. Lam nó không sao đâu… Nó không còn ở Hải Dương nữa, đến Hà Nội rồi.

Bà Lương hấp tấp:

_ Thế anh có biết…

_ Không! – Ông Thịnh lắc đầu – Không một ai biết cả. Thằng Bình cũng rối lắm.

Bà Lương ngồi bất động rồi oà khóc như trẻ con. Vậy là bà mất đứa con gái rồi ư? Nó biến mất trong chốn phồn hoa đô hộ này… Nhỡ như có gì xảy ra? Rồi đời nó cũng như đời bà thì sao? Ôi, lúc đó bà sẽ chết mất!

Ông Thịnh dịu dàng:

_ Lương… Anh tin bé Lam không sao đâu. Nó là một con bé cứng rắn và biết cách sống lắm. Anh sẽ cho người đi tìm nó, được chứ?

_ Vâng, em cám ơn anh.

Hình ảnh bé Lam lầm lũi đi vào chốn bảo bùng khiến con tim bà nổi cơn đau. Bà không thể sống yên nếu con gái bà khổ sở ngoài đời được!

Lam rụt rè bước vào một vũ trường lớn. ở đây chưa ồn ào lắm nên Lam không thấy hết được quy mô của nó. Có một vài người đang lau dọn. Lam lại gần một cô gái, hỏi nhỏ:

_ Chị ơi… cho em hỏi một chút!

Cô gái cởi mở:
_ Em hỏi cái gì?

_ Em muốn tìm chủ vũ trường…

_ à! Bà chủ hả? Em đến xin việc ư? Vậy thì ngồi đây chờ chị đi gọi nhé?

Cô gái bỏ đi cung với nụ cười khích lệ. Một vài cô gái khác cũng nhìn Lam vẻ tò mò, vẻ như thầm đánh giá. Lam ngó xung quanh tỏ vẻ lạ lẫm. Cô khẽ cười thầm trong lòng. Có lẽ ai cũng tưởng là một cô gái quê ra kiếm việc…Và vẻ ngơ ngác của Lam làm hài lòng người chủ đang đứng ở đằng xa. Bà ta lại gần, và tự nhiên ngồi xuống ghế. Lam vội đứng dậy, chào bà ta. Đó là một người phụ nữ ngoài ba mươi, người gầy thon, khuôn mặt xinh đẹp một cách sắc so mặn mà. Đặc biệt Lam ấn tượng nhất là đôi mắt được kẻ chì rất đậm của bà ta. Trông có vẻ rất lạnh lùng, tàn nhẫn.

_ Sao? Cô định xin việc?

Lam nhìn thẳng vào mắt bà ta, thẳng thắn gật đầu:

_ Vâng ạ!

Người đàn bà nhếch môi:

_ Cô khá lắm! Vậy cô muốn làm gì? Người như cô rất lí tưởng đấy!

Lam cười nhẹ:

_ Cám ơn bà đã quá khen! Thực ra trước khi vào đây tôi đã xem qua thông báo. Bà cần một người pha chế rượu, đúng không?

Người đàn bà thoáng sửng sốt. Bà nhìn lại Lam. Cái vẻ ngơ ngác như biến mất, thay vào đó là sự tự tin, bản lĩnh. Lam rắn rỏi:

_ Tôi muốn công việc pha chế rượu, được không ạ?

Người đàn bà mỉm cười:

_ Đó là việc của nam giới. Liệc cô có làm nổi không? Cô có đủ kinh nghiệm và đủ nhanh không? Quán tôi đắt khách lắm.

Lam gật đầu đầy tự tin:

_ Tôi làm được, xin bà cứ thử việc…

Người đàn bà tỏ vẻ háo hức muốn thử tài Lam. Bà ta gật đâu và dẫn Lam vào quầy. Bà ta gọi thêm một người nữa, có lẽ là một tay sành rượu.

Bà ta nói:

_ Cô hãy pha một loại rượu làm hài lòng ta và người này!

_ Dạ! – Lam gật đầu. Cô lướt nhìn những lô rượu các màu sắc và các loại tên. Cô hơi nhíu mày. Không ngờ thế giới của … rượu lại phong phú thế. Cô chỉ muốn chấm dứt sự nghiệp ca hát bèo bọt thôi mà! Không ngờ chỉ vì tính nổi hứng bất ngờ cộng với con người kiêu ngạo đã làm cô đến mức này. Giờ không làm được thì còn mặt mũi nào?

Lam quyết tâm rồi, không thể thất bại được. Với lại việc pha chế rượu an toàn hơn là hát. Cô lấy đại một chai rượu xuống. Màu rượu đỏ sậm, mùi hăng hắc. Mới ngửi qua Lam đã thấy choáng. Chắc là rượu mạnh rồi! Cô đọc tên của nó và thấy quen… Hình như xưa kia cô có biết qua thành phần của nó. Lướt mắt qua lần nữa, Lam chọn loại rượu có màu vàng sậm. Thành phần của nó có vẻ hợp với loại đỏ kia. Màu hòa trộn thanh xanh dịu dàng, vị cũng dịu dịu và thơm mát. Lam trộn hai thứ đó và cho thêm một chút nước thơm. Cuối cùng cô rót ra hai ly, gắp vài viên đá vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN