Trái Tim Đá - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Trái Tim Đá


Chương 13


Lam nhún vai, đầu hơi ngửa ra sau:
_ Tôi không phải là hạng gái bán hoa. Có rất nhiều cô mong muốn điều ấy nhưng không phải là tôi. Tôi phải ở trên họ rất nhiều.
Vũ Kha bật cười. Tiếng cười của anh có vẻ chế giễu lẫn khinh miệt. Song anh cố hỏi:
_ Cô hơn họ cái gì nhỉ? Thật nực cười.
Lam tự tin trả lời;
_ Có thể về sắc thì không hơn nhưng về học vấn thì hơn rất nhiều. Ông chớ có chế giễu thế, tôi rất ghét. Có thể cho ông một quả đấm vào giữa mặt chăng?
_ Con nhỏ kiêu căng kia, sao mày lại nói thế? Mày nên nhớ khi mày chân ướt chân ráo lên đây, ai đã giúp mày chứ, chính chúng tao…..
Cô tiếp viên lên tiếng tức giận. Lam vẫn lặng thinh. Cô gái vẫn tiếp tục nói:
_ Mày có học vấn ư? Chỉ có ngựa non háu đá… May ra có tài “nháy mắt” với lũ đàn ông…
_ Chị có thể im lặng được không? – Lam lạnh lùng – Nên nhớ chị hơn tuổi tôi và được bon đàn ông bầu là “Nữ hoàng tinh tế” nhất đấy.
Cô gái cứng họng, ngồi im lặng. Lam cười nhạt:
_ Có gì bực bội hãy nói riêng với tôi, đừng nổi cơn như một con điên mất ý thức thế… Nhìn chướng lắm! Chị muốn biết tôi hơn chị ở điểm nào hả? Tôi hơn chị ở chỗ biết im lặng đúng lúc và làm cho kẻ khác phải im lặng lắng nghe.
_ Cô khá lắm! – Vũ Kha lên tiếng, miệng anh nhếch lên một nụ cười ban ơn – Cô quả là một người biết mình biết ta… lại còn biết giấu mình nữa chứ? Chẳng lẽ không ai biết có một thời cô là ca sĩ phòng trà đắt giá?
Lam tròn mắt nhìn Kha. Quá khứ đó cô đã giấu rất kĩ, đến cô còn không muốn nhớ nữa, thế mà người con trai xa lạ này lại biết. Có thể anh ta là một trong những khách hàng của mình ngày xưa. Không thể thế được… Hắn rất lạ… mà rất quen nữa chứ!
_ Sao? Cô không nhận ra tôi chứ?
“Anh có một gia đình rất ấm cúng. Có bà nội, ba mẹ và một thằng em trai. Nó tên là Vũ Kha… Nó đẹp lắm, lại tài nữa. Bên ngoài nó vẫn là một đứa con trai học giỏi, làm hãnh diện bố mẹ anh nhưng bên trong lại ngấm ngầm nổi loạn. Điều này chỉ có mình anh biết thôi” . Kí ức ùa về trong tâm hồn Lam. Những lời kể của Vũ Nam và khuôn mặt anh cứ ẩn hiện lung linh… Vậy là đã rõ Vũ Kha là em Vũ Nam. Hơn nữa anh em nhà họ thân nhau lắm và mọi điều về cô, Vũ Nam đều kể cho Vũ Kha nghe hết kể cả lời từ chối đáng ghê tởm kia…
Lam ngẩng đầu lên, cười nhẹ:
_ Xin lỗi ông! Tôi chưa được hân hạnh biết ông và cái điều ông nói kia thật hoang đường…
_ Vậy sao? Tôi thì biết rất rõ về cô… Và tự hỏi vì sao một người như cô lại có sức hút như thế?
Lam nhìn đồng hồ, nhún vai:
_ Rồi ông sẽ biết thôi… Xin lỗi, đã hết 30 phút rồi. Tôi phải trở về với công việc thật của mình.
_ Tôi không cho cô đi thì sao?
Lam đứng lên,nhếch môi:
_ Thử xem, tôi chờ đấy!
Lam bước bình thản ra cửa. Nhân viên của Vũ Kha toan đứng dậy giữ lại nhưng anh ra hiệu ngồi im. Vũ Kha để mặc cho Lam đi. Lòng anh lại chìm vào dòng kí ức đau buồn vừa mới xảy ra trong gia đình anh… Nỗi đau hằn lên cùng với nỗi căm thù rực cháy. Anh sẽ phải trả thù cho anh trai. Cô ta làm sao có thể yên ổn mà sống không chút nào dằn vặt suy nghĩ. Cô ta là con người máu lạnh và đáng khinh biết bao…

Vài ngày sau, Phương đến công ty của ông Thịnh để nhận việc. Mãi dề dà, đến hơn 9h anh mới tới nơi được. Trông cách ăn mặc và đi đứng của anh, bác bảo vệ không cho vào. Phương phải tốn thêm thời gian để giải thích việc mình là người tốt và đang đi phỏng vấn. Mải sau, ông ta mới mở cổng với thái độ hồ nghi. Đi xin việc mà đi tay không… cứ như bố tướng người ta!
Phương đi vòng vòng đến rã cẳng mà không tìm ra phòng giám đốc. Mắt ngó nghiêng, chân rảo bước, Phương không hề để ý đường và đâm vào một cô gái đi ngược đường khiến đống hồ sơ của cô văng tung toé. Phương vội vã cúi xuống đỡ cô lên, rối rít xin lỗi. Cô ta sững người không dậy nổi.
Phương ngạc nhiên:
_ Cô sao thế? Chân cô bị đau ư? Tôi xin lỗi, để tôi….
_ Không, … không sao đâu…
Cô gái lắp bắp đứng lên theo cái đỡ tay của Phương rồi anh cúi xuống nhặt hồ sơ. Anh khẽ mỉm cười khi trao lại cho cô gái. Nụ cười của anh quá đẹp đã đánh gục trái tim kiêu hãnh của người đẹp. Không hẳn là Phương cười với cô mà anh chợt nhớ lại lần đầu gặp Lam, cũng kiểu đâm này nhưng người xin lỗi lại là Lam… Lúc đó anh cứ tin cô bé rất ngoan, hiền, không ngờ…
Cô gái dợm bước đi thì Phương hỏi:
_ Tôi đang tìm phòng Tổng giám đốc… Cô có thể chỉ dùm không?
_ Anh xin việc ư?
_ Vâng! – Phương gật đầu – Hôm nay tôi đến thử việc.
_ Vậy anh theo tôi! Tôi cũng đang có việc lên đó.
Phương gật đầu. Cả hai đi dọc hành lang. Cô gái không còn e dè nữa, cô nói:
_ Tôi làm ở phòng kế toán. Còn anh? Tôi đoán là anh làm việc bên phòng nghệ thuật?
Phương nheo mắt:
_ Sao cô đoán thế?
Cô gái cười:
_ Tôi trông anh rất lạ, bụi bụi như những nghệ sĩ lãng mạn vậy.
_ Cô hơi lầm một chút… Dáng người là tự tôi tạo ra thôi vì tôi thích vậy. Còn tôi lại xin vào chân kinh doanh cơ…
Cô gái tròn mắt nhìn Phương. Rồi cô quay đi trước nụ cười hiền lành của anh. Cô đoán một con người như anh thì không thể khô khan được. Tới cửa phòng giám đốc, cô khẽ nói:
_ Tôi là Kiều Trang. Hy vọng còn gặp lại anh. Anh chờ ở đây nhé!
_ Vâng!
Kiều Trang đi vào một lúc rồi ra. Cô nhìn anh bằng ánh mắt khích lệ. Phương chỉ cười, không nói gì. Một lần nữa, nụ cười như mang đến niềm vui cho tâm hồn đang chìm ngập đau khổ của Kiều Trang sau sự ra đi của Hưng. Chẳng lẽ đây là số phận? Không có Hưng thì đời ta vẫn có thể đẹp hơn?
Kiều Trang trở về phòng kế toán, vừa ngồi xuống thì cô bạn ở ban thư kí chạy xộc vào, miệng tía lia:
_ Dọn dẹp ngay đi! Giám đốc cùng trợ lý mới đến đó…
Kiều Trang tròn mắt. Kể từ ngày Hưng thôi việc chuyển vào Nam thì ghế trợ lý, không ai có thể đảm đương nổi. Cô chợt liên tưởng đến chàng trai vừa quen…
Tổng giám đốc bước vào cùng với Phương. Những cô gái phòng kế toán choáng ngợp trước vẻ đẹp của anh. Phương mỉm cười, ánh mắt anh dừng lại ở Trang, làm cho cô vừa sung sướng vừa ngại ngùng.
Ông Thịnh trịnh trọng tuyên bố:
_ Đây là trợ lý mới của tôi. Các anh chị làm quen đi.
Phương dí dỏm:
_ Tổng giám đốc nói thế là ngược rồi. Lẽ ra tôi phải làm quen với họ chứ? Tôi là Phương, mới ra trường. Xin các anh chị tận tình giúp đỡ.
Kiều Trang nhẹ nhàng:
_ Rồi anh cũng sẽ là cấp trên của chúng tôi mà!

Phương vờ kêu lên:
_ Đàn em làm sao dám ạ…
Vẻ hoà đồng của Phương khiến mọi người thích thú. Ông Thịnh càng tự hào về anh hơn. Phương muốn tiếp cận công việc với danh nghĩa một sinh viên mới ra trường, chứ không phải là con ông. Dĩ nhiên ông bằng lòng với kế hoạch của con. Mà ông cũng không dự tính được hết suy nghĩ của Phương. Là một trợ lý, anh sẽ có nhiều thời gian để tìm Lam – người con gái khắc sâu trong tim anh… Mấy ngày qua anh đã lên kế hoạch đi tìm một cách công phu. Đầu tiên là mấy trường đại học, rồi mấy trung tâm giới thiệu việc làm… Dù có mất nhiều thời gian anh cũng vần đi tìm!

Vũ Kha ngồi trầm ngâm bên ly rượu, mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Nắng vàng ròn trên những nhánh cây. Đây là đặc trưng của Sài Gòn. ở Hà Nội, giờ chỉ có cái nắng gắt, ***i chang, thỉnh thoảng đổ những trận mưa rào lớn, bất ngờ đến rồi lại bất ngờ đi. Mưa có tính cách của một cô gái hay hờn dỗi. Lạ thật!
Có tiếng gõ cửa, Vũ Kha đứng dậy, mở cửa. Vũ Nam mỉm cười:
_ Ngồi một mình nhớ người yêu à?
Kha lắc đầu. Anh lách người ra ngoài rồi đẩy chiếc xe lăn vào trong. Vũ Nam chép miệng:
_ Đừng giấu. Anh biết em nghĩ gì mà!
Trong hồn Kha có gì đó bâng khuâng. Rồi anh nhìn xuống người anh đáng kính, lòng dâng lên nỗi đau xót xa.
Đặt Vũ Nam ở gần xa lông, Kha pha thêm chút rượu. Nam nói bâng quơ:
_ Nắng đẹp quá!
Kha nhún vai:
_ Em không chú ý. Anh uống rượu đi…
Nam cười. Dạo này anh chỉ quanh quẩn ở nhà, đam buồn chán.
Kha nhìn anh, hỏi:
_ Chuyện cưới xin với Loan sao rồi?
Nam xoay ly rượu trong tay, nói ví âm điệu không buồn không vui:
_Cũng sắp xong rồi. Kì thực anh không muốn Loan khổ vì mặc cảm. Một người tàn phế như anh…
_ Kìa anh, sao lại nói thế? Một người tài giỏi như anh là niềm mơ ước của biết bao cô gái cơ mà? Mà Loan cũng yêu anh thực lòng.
Nam cười:
_ ừ! Mấy năm nay cô ấy tận tuỵ chăm sóc anh khiến anh xúc động quá…
_ Chỉ xúc động thôi sao? – Kha tò mò – Có phải anh còn nhớ tới con người bội bạc ấy?
Vũ Nam chợt bâng khuâng. Quên làm sao được người con gái xinh đẹp ấy… Nhưng giờ cô ấy chỉ còn là một góc nhỏ trong trái tim anh, còn phần lớn kia dành cho Loan.
_ Anh bây giờ chỉ có mình Loan thôi. Cô gái ấy đã lùi xa vào dĩ vãng. Mà em cũng đừng oán ghét cô ấy nữa, kẻo lại hối hận không kịp.
Kha nhướng mày. Anh lạnh lùng:
_ Sao anh lại nói thế?
Nam nghiêm giọng:
_ Em tưởng anh ngồi ở đây mà không biết những hành động của em ngoài ấy ư? Anh biết hết đấy… Em đang cặp với Huyền mà?
Kha nhếch môi:
_ Chỉ tạm bợ thôi. Cô ta đã làm anh thế này, bà không còn… Em không thể tha thứ được.
Vũ Nam thoáng rùng mình khi nhìn vào khuôn mặt tối lại của em trai. Nó hận đến mức ấy ư? Huyền có làm cho trái tim anh đau thật đấy nhưng tất cả mọi việc là do anh cơ mà…
_ Em đừng để nỗi oán hận làm cho mờ con tim…
Kha bật cười:
_ Em làm sao có thể yêu cô ta được chứ. Dù cô ta đẹp đấy, tự tin và kiêu hãnh đấy, nhưng em chỉ thấy khinh sợ thôi. Ba năm là một thời gian dài rồi… Có lẽ cô ta…
Nam ngắt lời bằng giọng gay gắt:
_ Em đừng thế nữa! Huyền không hẳn như em nghĩ đâu. Cô ấy có những điểm mạnh của mình mà! Em không yêu thì buông tha cho cô ấy đi…
_ Cũng sắp kết thúc rồi! Em đang chờ xem cô ta sẽ như thế nào?
Kha mỉm cười. Phải! Anh đã chờ, chờ đến khát khao những ngày ấy. Bao năm cố gắng để chờ ngày hái “quả”. Lòng oán hận của anh sẽ chấm dứt…
Nam thở dài bất lực. Anh không thể khuyên được Kha nữa. Nó vốn cứng đầu từ bé, dù có biết mình sai nhưng vẫn khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình. Kha có thật không hiểu trái tim của mình không? Không yêu mà lúc nào cũng trầm ngâm? Không yêu mà lúc nào cũng chỉ muốn ra Bắc thật sớm? Kha có nhận ra niềm vui sướng của nó bên cạnh Huyền không? Hay nó chỉ cho rằng đó là sự quá nhập tâm vào vai diễn? Ôi! Đứa em trai ngốc nghếch của anh, nó đã yêu rồi…
Kha nhấp chút rượu. Hình ảnh về Huyền trở nên mờ nhạt sau nỗi giận hờn lớn lao của anh. Phải, đó là chọn lựa của anh! Không thể tha thứ cho người con gái đó được!

————–

_ Phương! Phương!
Phương dừng xe, quay lại nơi có tiếng gọi. Một chàng trai bước ra khỏi quán cà phê, vẫy vẫy. Phương cho xe quay lại, chợt cười khi nhận ra người bạn từ thuở nhỏ, trước khi anh bỏ về Hải Dương.
Ngồi xuống cạnh bạn, Phương hồ hởi:
_ Còn nhận ra tao sao mày?
Chàng trai vỗ vào vai Phương:
_ Mày có biến thành cát tao cũng nhận ra. Chà! Dạo này đẹp ác nha. Làm tao phát “ham”!
Phương vuốt tóc, lắc đầu:
_ Đừng bốc tao lên trời quá… Lâu rồi không gặp, mày sao rồi, Vương?
Vương cười khẽ:
_ Cũng tàng tàng… Ngày làm tám tiếng tại công sở, tối thì đến vũ trường…
_ Chà, ghê thật!
Vương xoa hai tay vào nhau, thì thầm:
_ Vũ trường là nơi cuốn hút đấy. Nếu mày muốn, tao dẫn đến một nơi, đảm bảo mê li luôn…
Phương cười, anh còn lạ gì chốn đó khi ở Pháp đâu. Chỉ có điều là anh là người biểu diễn, còn họ là người nhảy. Anh ít nhảy vì không thích chút nào. Chẳng lẽ lại từ chối một khuôn mặt chân thật mà thiết tha kia. Anh phẩy tay:
_ Được rồi! Bây giờ tụi mình đi ăn gì gọi là hội ngộ nhé!
_ OK liền!
Cả hai rời khỏi quán cà phê đi vào một quán ăn khá nổi tiếng. Vui vẻ đến tối, c hai rủ nhau vào vũ trường “Thanh niên”. Vương hồ hởi giới thiệu:
_ Giới sành điệu đến đây không hẳn vì nhạc hay, sàn đẹp, tiếp viên nhiệt tình đâu mà vì rượu pha ở đây ngon tuyệt.
_ Thế à? – Phương thờ ơ trả lời, rồi nhìn xung quanh. Mới 8h tối mà khách đã đông lắm. Hà Nội ngày nay khác xưa quá.
_ Mày biết ai pha không?
Phương đoán bừa khi ngồi xuống ghế. Vương cố lấy giọng nghiêm:
_ Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Kia kìa!
Phương nhìn theo cái chỉ tay của Vương. Anh thoáng giật mình nhận ra ngay cô gái ở sân bay. Anh dò hỏi:
_ Cô ta tên gì? Có người yêu chưa?
_ Cô ấy tên Huyền. Đang cặp với một tay trẻ tuổi tài cao. Nên chẳng ai dám xớ rớ…
Phương lặng thinh. Có phải là Lam không? Lí trí của tôi nói rằng đó không thể là em được. Còn trái tim cứng đầu lại khăng khăng là em… Nếu là em thật thì sao? Anh thật không dám nghĩ tới… Ôi! Đau khổ quá!
Vương háy mắt:
_ Sao? Đổ rồi à? Cô ta “đá” lắm… Người tạo ra loại rượu “Hoa Anh đào” khiến đàn ông mê mệt mà.
Phương đứng dậy. Anh không thể ngồi im để nghe lòng chất vấn, dạ cồn cào được. Phải làm một việc gì đó để biết được kết quả… Chẳng phải anh đang đi tìm Lam hay sao?
Đứng trước mặt Lam, anh cất giọng trầm trầm như cố nén xúc cảm:
_ Cho một ly “Hoa Anh đào”!
Lam từ từ ngẩng đầu lên. Cô choáng váng khi nhận ra Phương. Gần như muốn trào nước mắt vì sung sướng, bất ngờ… Nét mặt anh lạnh lùng khiến Lam hẫng hụt, cô chợt nhận ra mình và anh cách nhau một khong cách khá xa. Cô vội cụp mắt xuống, cố lấy giọng bình tĩnh:
_ Anh đợi cho chút nữa!
Phương ngồi xuống, mắt nhìn Lam không chớp. Mọi cái đều giống như tạc Lam của anh, nhưng sao cô xa lạ quá… Trái tim anh như có ai bóp nghẹt. Anh sợ phải đối mặt với sự thật.
_ Đây là rượu của anh!
Nhìn ly rượu, Phương chua chát. Đời là gì nhỉ? Sao mà anh thấy chán nn thế? Anh đã mất tất cả rồi ư?
_ Lam… Sao em lại đối xử với anh như thế? – Phương trợn mắt hỏi.
Lam giật mình. Mặt cô trắng bệch ra vì lo sợ. Phương biết ư? Hay anh chỉ nghi ngờ? Phương ơi! Xin lỗi anh… Em không thể là cô bé Lam gai góc được nữa. Em đã tự nhuộm đen mình để trở thành một viên ngọc đen bí ẩn và em phải sống mãi như thế. Em cần tiền hơn danh dự vào chính mình ngay lúc này. Mai kia, em sẽ dùng tiền để mua lại danh dự… Liệu anh có còn chờ và tha thứ cho em?

_ Lam! Nói gì đi chứ em?
Huyền tỏ ra ngơ ngác:
_ Anh gọi ai vậy? Tôi là Huyền cơ mà!
Phương cười nhạt:
_ Tôi hy vọng tôi lầm… Người tôi yêu giống cô lắm… Giống như tạc… Tôi sợ…
Lam cười nhạt:
_ Sợ công việc của tôi ư? Ra anh cũng biết phân cấp đấy.
Phương nhấp rượu vào môi. Vị nồng nồng cay cay đó khiến anh lâng lâng. Anh thở dài:
_ Cô có người yêu rồi mà… Nếu cô là Lam thì tôi vĩnh viễn mất Lam ư? Tôi đã tìm Lam khắp mọi nơi. Phát điên lên khi cô ấy ngừng liên lạc. Nơm nớp lo sợ cô ấy có người yêu mà quên tôi, và tôi chờ gặp cô ấy để tặng cô ấy chậu hoa đá tuyệt đẹp và tặng cả cuộc đời tôi cho Lam… Tại sao tôi lại không được gặp Lam?
Lam lặng thinh. Trong lòng cô như có giông bão nổi lên. Phương đấy… anh vẫn chờ và ngóng trông. Còn cô thì phản bội chỉ vì… tiền và lòng hận thù. Cô đáng khinh biết bao! Lần đầu tiên sau năm năm, Lam nhìn lại con người mình để mà ghê sợ. Chỉ có một mình Phương mới đủ sức làm cô đau…
_ Cô nói đi, tại sao?
Lam bối rối:
_ Tôi không biết! Anh đừng thế! Tôi thành thật mong anh và cô ấy gặp lại, nhưng… sự thật có thể không như chúng ta nghĩ!
_ Huyền!
Huyền ngẩng phắt lại, bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Kha. Phương khẽ quay người lại, nhìn lướt qua rồi tiếp tục uống rượu. Kha lùi lại quày, hỏi:
_ Bao giờ em xong?
Huyền nũng nịu:
_ Hôm nay vũ trường hoạt động độc lập, còn quầy rượu lại nghỉ sớm… Anh cố chờ đến 10h nhé.
Kha nhìn đồng hồ, lắc đầu chán nản:
_ Còn tới những tiếng rưỡi nữa. Anh biết làm gì? Thôi, cho anh ly rượu đi!
Kha ngồi xuống cạnh Phương khiến Lam bối rối. Đây có những hai người con trai đang là địch thủ của nhau, dù họ không biết. Tội nghiệp Kha mà cũng tội nghiệp cả Lam nữa. Lam không thể ân cần hơn với Kha được trước ánh mắt hờ hững của Phương. Bây giờ thì có lẽ Phương đã tin Lam của anh vĩnh viễn không thể là Huyền – một cô gái pha rượu quán bar.

Phương phẩy tay khi một cô gái tỏ ý muốn nhảy với anh. Anh đứng dậy, đi về phía Vương. ánh mắt Lam kín đáo dõi theo bước chân bình thản của anh. Lòng cô chợt thấy hụt hẫng vô cùng. Nếu bây giờ anh biết cô là Lam thì anh có khinh không? Chắc là có rồi… Anh chẳng từng yêu thích sự thơ ngây của Lam đó sao? Anh lại chuộng sư thuỷ chung nữa…
_ Huyền, em sao thế?
Huyền giật mình, cô thoáng bối rối trước cái nhìn dò xét của Kha. Cô ấp úng:
_ Không… có gì đâu! à, anh Kha vào đấy… tình hình gia đình thế nào?
Kha che giấu ánh mắt oán hận, anh thở dài:
_ Bình thường… Ba mẹ vẫn còn buồn về chuyện xưa… Anh trai dù tập vật lý trị liệu nhưng cơ hội trở lại bình thường mong manh lắm.
Lam quay đi chỗ khác. Nỗi ân hận lại day dứt tâm can. Vũ Nam ngày xưa ấy… lẽ ra anh đã có một cuộc sống trọn vẹn hơn nhiều.
_ Em hy vọng anh ấy ***ng bình phục…
_ Có bình phục hay không thì anh ấy cũng sắp cưới vợ rồi. Một cô gái yêu anh ấy thật lòng!
Kha cố nhấn mạnh hai chữ “thật lòng” và chờ đợi phản ứng của Lam. Lam cười nhẹ nhàng:
_ Người tốt luôn gặp may mà!
_ à, chiều mai em có bận gì không?
_ Không ạ! – Lam ngoan ngoãn, chớp mắt chờ đợi.
Kha thân mật:
_ Chúng ta đi chơi nhé?
_ ở đâu?
_ Đã lâu rồi chúng ta không đi đâu xa… Em đễn công ty anh chờ anh được không?
Lam gật đầu. Cô không hề thấy nụ cười ở khoé miệng anh ánh lên thâm hiểm. Cô đâu biết vũ trụ mà cô xây dựng sắp đến ngày sụp đổ!
Đi chơi với Kha xong, Lam cố lê bước về kí túc xá. Trong đầu cô vẫn là bước chân lãng tử của Phương… Kỉ niệm xưa kia lại sống lại lung linh huyền ảo…
Cúc đón Lam ở cửa, lo lắng:
_ Mặt cậu sao tái xám vậy? ốm à?
Lam khẽ lắc đầu:
_ Không đâu! Chỉ mệt thôi! Đói quá! Cậu pha hộ tớ một tô mì đi.
_ ừ! – Cúc lăng xăng pha mì. Một chị năm cuối ngó xuống, chắt lưỡi:
_ Mày đi làm gì mà tối thế? Lúc nãy có anh Phi và con nhỏ Cẩm Loan đến rủ mày đi chơi đấy. Không có mày, họ có vẻ thất vọng, nhất là chàng Phi ấy!
Cúc lanh chanh:
_ Anh Phi kêu mày nên nghỉ làm đi. Hết dạy cho bé Phụng Tuyền rồi mà còn làm tới tận khuya, sức đâu.
_ Anh ấy nói thế à? – Lam bâng quơ hỏi khi thay áo.
_ ừ, Cẩm Loan còn đề nghị sẽ tìm cho mày việc khác nhàn hơn…
Lam cười khẽ. Họ có biết cô làm gì đâu mà giúp nổi. Nói thì chắc chắn gây ra sự sửng sốt.
Lam mở tô mì ra, hít hà vài cái, kêu lên:
_ Ngon quá! Cúc làm đầu bếp cho tớ suốt đời nhé?
Cúc bĩu môi:
_ Không dám đâu!
Lam cười và ăn vội vàng. Dù đang đói và mệt, Lam không thể ăn nhiều được. Nỗi buồn nghẹn ứ! Phương về bao giờ? Anh có biết chuyện gia đình cô không?
Dẹp mọi thứ sang một bên, Lam bỏ sách ra học, đồng hồ chỉ đúng 12h. Lam không thấy buồn ngủ vì đó đã là thói quen. Cô mở hòm lục ra hai chiếc hộp bằng nhung, một màu đỏ, một màu đen. Mở chiếc hộp màu đen, Lam mỉm cười. Sẽ có lúc cô đem trả lại chiếc nhẫn cho vợ Nam… Cô không thể cầm nó lâu hơn được nữa! Anh đã có mối tình thứ hai vĩnh cửu, mừng cho anh! Bỏ chiếc hộp vào túi xách, Lam cầm chiếc hộp đỏ lên, lòng lâng lâng. Chiếc nhẫn nhỏ xinh với những khe xoắn óng ánh bởi những hạt xoàn nhỏ ti như hạt bụi… Lam ướm nó vào ngón tay áp út, thật vừa vặn. Lần này là lần thứ ba cô đeo nó lên tay trong năm năm xa cách. Chiếc nhẫn tượng trưng cho trái tim Phương… Ôi! Phương ơi, sao bây giờ anh mới về? Anh có biết em đã khổ thế nào không? Sự sa ngã của em có thể cứu vãn được không anh? Em chỉ muốn đứng trước anh khi trong lòng thật sự trong sạch… Em muốn là em! Muốn lắm anh ơi!
_ Đi ngủ thôi Lam! – Cúc thò đầu ra khỏi màn.
Lam thu gọn sách vở, thở dài:
_ Bù đầu quá! Mai có chuyên đề công nghệ mới mà, tớ muốn chuẩn bị thêm… Mà thôi, ngủ cho sướng!
Dù nói thế nhưng Lam tin cô không thể ngủ được! Cô sẽ lại nhớ về ngày xưa, khi có Phương bên cạnh. Ôi! Ngày xưa yêu dấu!

Lam đứng trước cô thư kí của Kha, nói nhẹ:
_ Tôi muốn gặp anh Kha!
Cô thư ký bối rối:
_ Ông Kha đang có khách! Cô đợi chút nữa!
Lam lắc đầu:
_ Anh ấy hẹn tôi vào giờ này mà! Tôi là người trọng thời gian lắm. Tôi vào đây!
Lam xăm xăm bước vào. Cô thư ký vội vã chạy theo nhưng không kịp. Lam đã đẩy cửa vào. Cô sững người khi thấy cảnh tượng trước mắt. Kha và một cô gái đang “thân mật” với nhau. Lẽ ra Lam phải quay đi nhưng chân cô cứng đờ như có dính keo với nền gạch. Đôi tình nhân rời nhau quay ra, không một chút bối rối. Khuôn mặt Kha còn chút gì đó tự mãn. Còn cô gái cười đắc thắng.
Cô ta cất giọng nhão nhoẹt:
_ Ai vậy anh? Sao mà bất lịch sự thế?
Kha nhíu mày:
_ Sao em vào mà không gõ cửa?
Sau phút bàng hoàng Lam lấy được tự chủ. Cô không thể ngờ sau ba năm như thế Kha lại có thể phản bội cô. Giờ thì cô hiểu tâm trạng của những kẻ bị cô phản bội. Nó vừa bẽ bàng vừa đau đớn. Nhưng Lam còn đủ tỉnh táo để ứng phó vì cô có yêu anh ta đâu? Cô đã đợi chờ cái ngày mà anh ta trả đòn cơ mà?
Lam bước sâu vào trong, cười chua chát:
_ Nếu gõ cửa thì liệu tôi có thấy được sự phản bội của anh? Thật đểu cáng!
Kha bực bội song vẫn không buông cô gái ngồi trong lòng mình ra:
_ Em ăn nói cho cẩn thận… Tôi không phản bội em, tôi chỉ chán em thôi!
Lam nguẩy đầu:
_ Chúng ta có chuyện cần giải quyết… Anh cho cô ta ra ngoài đi!
Cô gái nũng nịu:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN