Trái Tim Loạn Nhịp - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
195


Trái Tim Loạn Nhịp


Chương 12


Lục Hạ càng tỏ ra khinh thường hơn, “Nhắc tới Kỷ tổng làm gì, cậu từng gặp được Kỷ tổng rồi sao?”

Kỷ Hàn Thanh nhậm chức chưa lâu, mấy người mới như các cô hiếm khi có cơ hội diện kiến đại boss.

Nhóm chat công việc cũng có, nhưng người kia gần như không nói năng gì, chỉ khi cần chốt lại vấn đề thì mới gửi đúng một chữ qua, còn bình thường thì một từ cũng không thèm gõ, chỉ dấu chấm là hết chuyện.

Ảnh đại diện thì trống trơn, nhóm bạn bè không có. Nói chung các vị tinh anh trong ngành thì không có thời gian tham gia cái nhóm bạn bè gì đó.

Tổng thể mà nói, Lục Hạ không tin Tiểu Hắc gặp Kỷ Hàn Thanh thì cũng đúng.

“Đương nhiên gặp rồi.”

Mấy người khác lại cùng nhìn cô ấy. Tiểu Hắc bê cốc nước lên uống một ngụm, dáng vẻ như cán bộ kỳ cựu truyền đạt kinh nghiệm:

“Tháng trước không phải thang máy chuyên dụng phải sửa chữa một tuần sao. Có hôm tôi đi lấy tin tức ở khu gần đây tới hơn sáu giờ tối mới về. Sau đó tình cờ gặp Kỷ tổng trong thang máy dành cho nhân viên!”

“Bên ngoài nói về sếp đúng là quá khoa trương, cái gì mà ông chú ba bốn mươi tuổi sự nghiệp thành công, thực tế cũng chỉ ngoài hai mươi thôi…”

“Có điều đúng là lạnh thật.” Tiểu Hắc thở dài, “Thật sự quá lạnh.”

Kiều Nhân sờ mũi, đưa tay chỉnh điều hòa lên cao một chút.

Tiểu Hắc lập tức kêu lên: “Tôi nói là Kỷ tổng quá lạnh lùng ấy! Mẹ ơi, các cô biết không. Lần đầu tiên tôi gặp một người mà nói chuyện điện thoại cũng không cất nửa lời, toàn bộ quá trình đều chỉ “Ừ”… Các cô nói xem liệu có phải khi sếp làm chuyện đó từ đầu đến cuối cũng chỉ “Ừ” thôi không? [ Tôi chết =))))))))))) ]

Vừa nói xong, Tiểu Hắc tự thấy rùng mình.

“Nói nhảm nhiều vậy, vào trọng tâm đi được không?”

Tiểu Hắc lập tức quay về chủ đề ban đầu, “Cửa thang máy không phải cũng gần như tấm gương sao… Sếp còn nhìn tôi một cái, sau đó giống như là nở nụ cười.”

Lần này Kiều Nhân xen ngang: “Phát ra tia lửa điện à?”

“Tia lửa cái rắm! Tôi cũng cho rằng Kỷ tổng quen nhìn mấy cô thiên kim tiểu thư rồi, nhìn thấy cô bé lọ lem như tôi có cảm giác thú vị, kết quả khi tôi vào nhà vệ sinh soi gương mới phát hiện ra trên mặt có dính mù tạt!”

Tiểu Hắc: “Mù tạt vàng đó biết không? Chính là màu vàng vàng… Mẹ kiếp, chắc ỷ tổng cho rằng tôi có sở thích kỳ quái!”

Bảo sao người này trước đó không hề đề cập tới chuyện gặp Kỷ tổng, đúng là một ký ức không tốt đẹp gì mấy.

Lục hạ gõ lên mặt bàn: “Tướng mạo thì sao? Chiều cao thế nào?”

“Siêu cấp đẹp trai!” Tâm tình Tiểu Hắc lập tức thay đổi, mắt lập tức chớp chớp đầy sao, “Từ xưa tới nay tôi chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy!”

“Nói thế nào nhỉ… Cô và anh ấy mà đứng cùng một chỗ, thì không hiểu vì sao lại trở nên đặc biệt lúng túng, vừa không dám nhìn anh ấy, vừa không kìm được lại liếc nhìn.”

Lời này nói rất đúng.

Kiều Nhân đồng cảm sâu sắc, Tiểu Hắc thấy cô là người duy nhất hưởng ứng, liền phấn khởi hỏi: “Tiểu Kiều, cô cũng đã gặp Kỷ tổng rồi sao?”

Lục Hạ đập trán Tiểu Hắc, “Tiểu Kiều vừa mới vào tòa soạn, cô cảm thấy có khả năng đó không?”

Kiều Nhân: “…”

Có khả năng lắm chứ.

Bạn cùng tuổi giao lưu không gặp nhiều trở ngại, đề tài nói chuyện không thiếu, từ bạn trai chuyển tới vấn đề yêu sớm, từ bữa sáng cho tới tận bữa trưa.

Thầy Vương Quân dẫn dắt Kiều Nhân cả buổi sáng bận chạy tin tức, đến hơn hai giờ mới cầm hộp cơm đi ngang qua phòng xã hội gõ cửa:

“Bạn học Kiều Nhân, tới đây một chút.”

Các phóng viên chủ chốt đều có văn phòng riêng, Kiều Nhân đi theo Vương Quân vào trong. Nhìn kỹ mấy lần cô mới nhớ ra đây chính là người lần trước phỏng vấn nhắc đến chuyện Kỷ Hàn Thanh bị khởi tố.

Chừng bốn mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, trông cực kỳ hòa nhã.

Kiều Nhân lặng lẽ thở phào.

Vương Quân vừa xem bản đánh giá phỏng vấn của cô vừa hỏi: “Lần trước chưa hỏi em vì sao muốn theo mảng xã hội?”

Bây giờ người muốn đi chạy tin xã hội không nhiều chứ đừng nói là một cô gái chân yếu tay mềm như vậy.

“Đừng nói cái gì mà lý tưởng, khó nghe lắm, cái đó không đáng giá mấy.”

Kiều Nhân gật đầu: “Trước đây cha em là phóng viên tin tức xã hội.”

Cha của Kiều Nhân khi còn sống hoàn toàn cống hiến cho sự nghiệp phóng viên, thời gian đầu thì chạy tin xã hội, thời gian sau càng gian khổ, trực tiếp làm điều tra bí mật.

Cũng không phải việc kiếm sống dễ dàng, nghĩ sâu xa mà nói, Tống nữ sĩ không muốn cô làm công việc này cũng chính vì cha cô.

Quan hệ vợ chồng của hai người trước giờ không hòa thuận, li hôn từ sớm. Kiều Nhân theo cha đến sống ở vùng sông nước phương Nam, còn Tống nữ sĩ một thân một mình tới thành phố Bắc.

Cô là con gái, khi ở cùng cha mình không trải qua được mấy ngày yên ổn. Cái nghề phóng viên này, làm được thì muốn nói gì là nói, nhưng làm xong lại sống chết không chịu nhận tiền quà biếu. Hoàn cảnh đó mà nuôi con gái thì thật sự không tốt.

Cha của Kiều Nhân là người trung lập, làm thì không sai, nhưng bởi vì sống chết không chịu nhận tiền hối lộ mà đã đắc tội rất nhiều người. Tống nữ sĩ từ trước đến giờ đều không coi trọng cái nghề này.

Đừng nói là phóng viên xã hội, ngay cả làm phóng viên loại khác cũng không muốn Kiều Nhân dính vào.

Kiều Nhân: “Nói tới điểm khác biệt thì em cảm thấy đây là một nghề rất vĩ đại.”

Vương Quân ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, còn có một phần tán thưởng. Lúc sau, thầy gật đầu không hỏi nhiều nữa, lấy từ bên giá sách ra một tập tài liệu đưa cho cô.

“Mấy ngày nay em làm tin tức về trận bão cuốn trước đi, chiều nay thử tìm hiểu một chút. Thứ hai tuần sau theo tôi đến gặp mấy người nhà bệnh nhân.”

“Tôi nghe Tiểu Kỷ nói lần trước xảy ra vụ việc biển quảng cáo rơi trúng người qua đường em cũng ở đó?”

Kiều Nhân gật đầu.

“Thế thì thuận lợi hơn… Người nhà của nạn nhân chuẩn bị khởi tố công ty treo biển quảng cáo. Thứ hai em đi cùng tôi.”

Cô tiếp tục gật đầu: “Vâng.”

Nhiệm vụ tuần tới cứ thế được ấn định.

Kiều Nhân chuẩn bị công việc cả buổi chiều, tới sáu giờ rưỡi mới đứng dậy quẹt thẻ ra về.

Đây vẫn là lần đầu cô được tiếp xúc với những tin tức xã hội chính thống, trước kia có được học qua nhưng nói chung chỉ là lý thuyết suông. Tới khi cần dùng kiến thức thì vẫn cảm thấy không chắc chắn.

Hơn nữa vô cùng bối rối.

Hai ngày cuối tuần, Kỷ Niệm ở trong phòng khách điêu khắc tượng binh mã bằng gỗ, Kiều Nhân ở bên cạnh nói tới công việc tuần sau của mình.

Cô cảm thấy mọi việc không suôn sẻ mấy, đến tóc trên đầu cũng sắp rụng thành hói rồi, giọng kể không có chút sức lực nào.

Kỷ Niệm thổi vụn gỗ: “Tiểu Kiều, hay là tớ gọi điện cho anh trai tớ nhé?”

“Làm gì?”

“Để anh ấy giúp cậu nghĩ mấy thứ…” Kỷ Niệm dừng lại một chút, bỗng tỉnh ngộ “À” một tiếng thật dài, “Tớ quên mất, Chủ nhật anh ấy đã đi công tác rồi.”

Kiều Nhân thuận miệng hỏi: “Có việc gì?”

“Hình như là chuyên đề về bất động sản gì đó… Có một ông trùm bất động sản ở Thượng Hải, cuộc phỏng vấn có vẻ không được tốt lắm… Nhưng anh trai tớ mà, căn bản không có người nào là không gặp được.”

Kỷ Niệm tiện tay ném hình nộm đang điêu khắc dở một nửa sang bên cạnh, “Khi nào thì cậu cần dùng, ngày mai anh tớ về rồi.”

“Ngày mai cần.”

Kỷ Niệm nghe vậy liền nhắn tin cho Kỷ Hàn Thanh: [Anh, ngày mai anh về lúc nào?]

Khoảng hai tiếng sau, bên kia trả lời: [Buổi chiều.]

[Bây giờ anh có rảnh không?]

[Không.]

Kỷ Niệm không dám quấy rầy công việc của anh trai, thông cảm nhìn Kiều Nhân.

Ôi.

Thương lắm nhưng không giúp được gì rồi.

Thứ hai tuần sau, Kiều Nhân không tới tòa soạn làm việc mà tám rưỡi sáng đã cùng thầy Vương đến bệnh viện đông y lân cận, sau đó lại lái xe tới một số bệnh viện khác.

Từ bệnh viện đông y mở rộng tới gần như toàn bộ các bệnh viện đa khoa khác trong thành phố.

Vương Quân làm phóng viên tin tức gần hai mươi năm, trong các bệnh viện hầu như đều có người quen biết. Chỉ mất buổi sáng và nửa buổi chiều là đã hỏi thăm hết được tình hình căn bản, ghi chép lại lời nói của các chủ nhiệm khoa ngoại bằng tay trước, đợi tới khi quay lại tòa soạn sẽ chỉnh sửa lại sau.

Nơi cuối cùng cần đến là Bệnh viện thành phố. Là nơi mà người bị biển quảng cáo rơi trúng kia đang điều trị.

Trung tâm thành phố vẫn đông đúc như mọi khi.

Ngoài bệnh nhân đến khám bệnh bình thường, hành lang bên ngoài phòng tiếp nhận bệnh nội trú còn náo nhiệt hơn nhiều.

Thầy Vương nhanh nhẹn tiến lên trước, vừa đi vừa dặn Kiều Nhân chuẩn bị kế hoạch dự phòng:

“Có một số người không thân thiện với phóng viên mấy đâu. Mắng chửi mấy câu là nhẹ, nếu mà có đụng chân đụng tay thì em mau biết đường tránh đi. Tránh không khỏi thì có thể đánh lại, bộ phận pháp chế của tòa soạn chúng ta năng lực rất mạnh.”

Kiều Nhân theo sau: “Vâng.”

Cuối hành lang, tầng tầng lớp lớp người đang huyên nào không thể lách được qua.

Có một nhóm chắc là người của công ty quảng cáo, cầm bó hoa tới thăm bệnh nhân. Nhưng đương nhiên không được người nhà bệnh nhân tiếp đón, còn bị chửi cho thậm tệ.

Lúc Kiều Nhân đi theo Vương Quân lướt qua, vừa giơ máy ảnh lên đã bị một người quát: “Không được chụp!”

Có người tiến tới che ống kính máy ảnh, Kiều Nhân lùi về sau nửa bước, lại nghe thấy người nhà bệnh nhân hùng hổ:

“Phóng viên các người không phải loại tốt đẹp gì! Không quan tâm tới tình hình của con trai tôi, viết tin lại còn nói ngày bão cuốn không nên ra khỏi cửa! Con trai của tôi cực khổ ra ngoài kiếm tiền lại bị biển quảng cáo rơi trúng, không ngờ giờ tất cả lại thành lỗi của con trai tôi rồi!”

Kiều Nhân đưa tay ấn mi tâm, tiếp tục lui về phía sau. Vừa mới chụp được một tấm, cha của nạn nhân liền cầm lấy bó hoa trong tay người bên cạnh đập tới.

Hay lắm.

Lời Vương Quân nói ứng nghiệm rồi.

Kiều Nhân vẫn còn đang cầm máy ảnh trong tay, bất lực nhìn bó hoa trong tay giáng xuống. Nhưng một giây trước khi bị đánh trúng, cả người cô được ai đó kéo ra phía sau.

Đợi tới khi kịp phản ứng lại, Kiều Nhân nghiêng đầu nhìn thấy lòng bàn tay người kia nhỏ máu.

Hẳn là bị gai hoa hồng rạch bị thương, hòa với màu sắc của cánh hoa rơi tán loạn trên mặt đất tạo ra một khoảng đỏ hồng.

Kiều Nhân cảm thấy choáng váng đầu óc, định nhìn lại thật kỹ thì đôi mắt đã được một bàn tay che kín.

Cô thuận thế nhắm mắt lại, cũng không biết qua bao lâu, tay của người đàn ông rời đi. Vài giây sau, thầy Vương đi tới vỗ vai cô:

“Tôi gọi y tá rồi, lo lắng gì nữa? Hôm nay có muốn nghỉ làm không?”

Kiều Nhân vừa ngẩng đầu lại thấy người đó đã được một y tá đưa xuống lầu.

Vương Quân ở bên cạnh an ủi tôi: “Không sao đâu, vết thương nhỏ.”

Trực giác của cô cho thấy thầy Vương còn chưa nói hết câu. Quả nhiên, một giây sau Vương Quân chỉ vào phòng bệnh:

“Em vào trong nói chuyện với gia đình bệnh nhân đi.”

Tầm mắt Kiều Nhân còn dừng ở trên hành lang trống trải, hồi lâu sau mới thu hồi lại, “Vâng” một tiếng rồi gõ cửa đi vào.

Toàn bộ buổi chiều, Kiều Nhân cùng thầy Vương Quân chia thành hai hướng, bận rộn qua lại.

Thầy Vương nói chuyện với người phụ trách của công ty treo biển quảng cáo, còn cô tìm hiểu tình hình của người bị nạn thông qua người nhà anh ta.

Kết quả người bị thương kia không chỉ không chịu bình tĩnh lại, mà còn nhất định vừa mắng chửi bệnh viện vừa mắng các phóng viên.

Cha anh ta nhất định cho mình là người bị hại, lời nói thô tục, thái độ cũng vô cùng giận dữ.

Kiều Nhân nghe xong mấy phút, chẳng cần mở bút ghi âm, lấy giấy bút ra nhưng từ đầu tới cuối cũng không ghi chép được mấy câu hữu dụng.

Người kia cứ ở lì trong phòng bệnh, cô vừa cầm bút gõ lên cuốn vở, vừa nghĩ tới việc nếu có thể chụp một tấm hình đăng lên mạng thì có thể kéo được đề tài nổi lên.

Đương nhiên nghĩ chỉ là nghĩ thôi, Kiều Nhân vừa nhớ tới ban nãy bị người ta ném hoa chửi rủa ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ này. Cô nghe được mấy câu, ghi ghi chép chép lại mấy dòng sau đó ra cửa tìm thầy Vương Quân.

So với tình hình bên trong chỗ cô thì bên ngoài có vẻ cực kỳ thuận lợi.

Lúc Kiều Nhân bước ra còn nhìn thấy Vương Quân và người phụ trách phía bên kia vui vẻ bắt tay nhau. Sau khi hàn huyên vài câu, người phụ trách hài lòng rời đi.

Thầy Vương cất bút ghi âm vào túi áo, quay đầu hỏi: “Sao rồi?”

“Đối phương không phối hợp.”

Nói mười câu thì cả mười đều không có trọng tâm gì cả.

Cô hỏi vì sao cuối cùng lại quyết định khởi kiện, kết quả người kia nửa câu cũng không đề cập đến vấn đề này, nói qua nói lại vẫn chỉ chửi mắng bệnh viện không chu đáo.

Kiều Nhân dụi mắt, cảm thấy hơi váng đầu, “Thầy Vương, Kỷ tổng đâu?”

Vương Quân lấy điện thoại ra, “Để tôi hỏi cậu ấy.”

Sau đó điện thoại được kết nối, chưa tới một phút đã cúp máy.

Vương Quân: “Ở phòng bệnh”

SPOIL Chương 13:

“Cô mang hộp giữ nhiệt đặt lên bàn, một lát sau cũng không thấy người kia nói gì.

Kiều Nhân nhắc nhở máy móc: “Nhân lúc còn nóng ăn luôn nhé.”

Kỷ Hàn Thanh liếc mắt nhìn bàn tay đang quấn băng gạc của mình, sau đó lại nhìn cô: “Không tiện.”

Phó Yến quả thực trợn mắt há miệng.

Không phải là chỉ xước chút da thôi sao? Ban nãy còn nói chuyện điện thoại cùng người khác bình thường, kết quả cô gái này vừa đến trong nháy mắt đã biến thành như bị tàn phế vậy.

Anh ta không ngờ Kỷ Hàn Thanh lại là người không biết xấu hổ như thế.”

Tôi cười chết với chú Kỷ rồi =))))))))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN