Trái Tim Loạn Nhịp - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Trái Tim Loạn Nhịp


Chương 14


Một câu nói ra chỉ mất chưa tới hai giây đồng hồ.

Nhưng Kiều Nhân ngồi trong xe cảm giác như thời gian đang dài vô tận, tích tắc trôi qua cực kỳ chậm, hai giây đồng hồ kéo dài như hai phút.

Vốn cô chỉ cảm thấy hơi nóng một chút, kết quả anh hỏi thẳng như vậy khiến nhất thời cô có cảm giác bốn phía đều là lửa đốt, khiến toàn thân cảm thấy nóng nực vô cùng. Kiều Nhân không kìm được giơ tay quạt quạt, chậm chạp trả lời: “Đúng là có một chút.”

Đâu chỉ là một chút.

Sáng nay trước khi ra khỏi nhà Kiều Nhân đã xem dự báo thời tiết.

Nhiệt độ cả ngày đều trên mức 5 độ C, so với mấy ngày trước thời tiết đã ấm hơn nhiều, lúc này trên xe còn mở điều hòa sưởi, cô cũng không cởi áo khoác ra, cảm thấy nóng tới mức không thể nóng hơn.

Đương nhiên đây đều chỉ là nguyên nhân bên ngoài.

Nguyên nhân bên trong cũng có, ví dụ như trước đây không lâu cô và người đàn ông này có tiếp xúc thân mật.

Có điều Kiều Nhân cũng tìm được lời giải thích: “Hôm nay ấm hơn rồi… Anh không nóng sao?”

“Không nóng.”

“…”

Kiều Nhân im lặng.

Cô định sẽ đợi thêm ba phút nữa, nếu như sau ba phút anh không nói năng gì cô sẽ mặc kệ địa chỉ của anh ở đâu mà trực tiếp lái xe về thẳng nhà mình.

Một phút sau, hai phút sau, không ai mở miệng.

Kiều Nhân nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, nhìn từng con số nhảy qua, cuối cùng anh mới nói địa chỉ: “Hoa viên Khúc Giang.”

Hoa viên Khúc Giang là khu biệt thự mới được xây dựng hai năm về trước, ngay gần nơi Kiều Nhân sống, qua một ngã tư đi thêm mấy trăm mét là tới. Có lẽ chưa mất đến ba phút.

Kiều Nhân đáp một tiếng, tiếp tục theo tuyến đường cũ mà đi.

Tầm mắt anh như có như không quét qua, tuy rằng nhẹ như mây gió nhưng thật sự khiến cô không thể chịu đựng nổi.

Kiều Nhân một mực chăm chú lái xe, cũng không dám liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, từ đầu tới cuối chỉ nhìn thẳng phía trước.

Sau mười phút, khi tới được Hoa viên Khúc Giang, hai tay cô đã phủ một lớp mồ hôi, có chút ướt dính. Kiều Nhân cử động các khớp ngón tay vài lần.

Xe dừng trước cửa tiểu khu, bảo vệ nhận diện biển số xe sau đó nhanh chóng cho vào.

Kiều Nhân hỏi, “Đi thế nào tiếp?”

Kỳ Hàn Thanh nheo mắt, không nhìn cô: “Đi thẳng.”

Kiều Nhân tiếp tục lái xe, “Sau đó thì sao?”

“Dừng.”

Xe đột ngột phanh lại.

Hai người bên trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhỏ tới mức không thể nghe rõ đan xen vào nhau. Một trước một sau, Kiều Nhân nắm tay phá vỡ sự trầm mặc: “Chú nhỏ, hôm nay cảm ơn anh.”

Người kia nhàn nhạt đáp lời.

Âm cuối kéo thật dài, cuối cùng anh nhẹ nhàng hỏi: “Tân Nhan là chị họ em à?”

Kiều Nhân nhìn anh, không hiểu gì.

Tân Nhan đúng là chị họ của cô. em gái duy nhất của Tống nữ sĩ cũng có một cô con gái, đây cũng là người chị họ duy nhất có quan hệ máu mủ với Kiều Nhân.

Điều mà cô không hiểu là vì sao đột nhiên Kỷ Hàn Thanh lại hỏi chuyện này. Cô gật đầu, “Sao vậy?”

Người đàn ông bên cạnh hạ cửa kính xe xuống một nửa, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên đó. Anh không nhìn cô, tầm mắt còn ở bên ngoài cửa sổ.

“Lúc cô ấy kết hôn, chúng ta đã gặp nhau.”

Vừa dứt lời anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang, “Có nhớ không?”

“… Nhớ.”

Kiều Nhân càng bối rối.

Với suy nghĩ của cô, hôm nay Kỷ Hàn Thanh đột nhiên hỏi lại chuyện cũ có thể là vì muốn nhắc tới món nợ ngày đầu gặp lại cô từng gọi sai tên anh.

Kiều Nhân run sợ trong lòng, cô nghe anh hỏi: “Thật sự nhớ ra?”

“… Thật sự.”

Có sao nói vậy thôi mà.

Kỷ Hàn Thanh và Phó Yến khi đó đều tới dự, Kiều Nhân có ấn tượng với hai người.

Bất kể là trong nhà Tân Nhan hay là nhà chồng chị ấy thì đều là gia đình giàu có, khi ấy có rất nhiều nhân vật máu mặt tham dự.

Nhưng hai người này không giống vậy, tới muộn nửa tiếng đồng hồ, cô dâu chú rể đã trao nhẫn xong mới thấy họ xuất hiện.

Khi đó Kiều Nhân bận bịu tới quay cuồng. Lúc ấy tuổi cô không lớn lắm, vóc dáng cũng không cao như bây giờ, đi giày cao gót rất chật vật.

Vì sao cô có ấn tượng sâu sắc với Kỷ Hàn Thanh?

Người ta có câu hay đi bên bờ sông, giày sao có thể không ướt; Đối với Kiều Nhân chính là hay đi giày cao gót, sao có thể không gọi là đánh vật. (Câu này là thành ngữ gì đó mà mình không biết nữa:( Đại ý là lần nào chị Kiều đi giày cao gót cũng như đánh vật.)

Hôm đó lúc hơn hai giờ chiều, cô đi trên đôi giày cao 8 phân loanh quanh phát kẹo cưới cho khách mời, lúc gần cuối thì kẹo không đủ nên cô lại phải chạy một vòng đi lấy thêm.

Kỷ Hàn Thanh và Phó Yến là hai người được phát kẹo đầu tiên khi Kiều Nhân quay trở lại.

Người kia vẫn luôn nói ít như vậy, khuôn mặt trời sinh đã mang theo khí chất kiêu ngạo, anh nhìn Kiều Nhân một chút sau đó nói: “Không cần, cảm ơn.”

Vốn chỉ là hình thức, người ta đã không muốn thì Kiều Nhân cũng không thể cố chấp nhét vào tay được. Vừa thu tay về, xoay người rời đi thì đột nhiên gót giày lệch sang một bên, mất trọng tâm. Kiều Nhân cứ như vậy ngã lên người của Kỷ Hàn Thanh.

Xung quanh không có nhiều người, Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn anh, môi dưới giật giật.

“Kẹo thì có thể nhận, chứ ôm như vậy thì không cần đâu.”

Kiều Nhân: “,,,”

Cô dựa vào anh mượn lực đứng thẳng người, lấy bánh kẹo nhét vào tay anh sau đó vội vàng bỏ đi mà không dám nói nửa lời.

Phía sau Phó Yến còn cười nói: “Đoán xem bên trong liệu có phải là thẻ phòng không?”

Kiều Nhân: “…”

Bởi vì bị trẹo chân nên mấy việc sau đó trong đám cưới Kiều Nhân không quản nữa.

Ngã một cái mà có thể trở nên nhàn rỗi hẳn. Cô nghỉ ngơi trong phòng bôi thuốc lên cổ chân. Hai giờ sau Tân Nhan nhắn tin tới, bảo cô đổi giày đế bằng rời khỏi khách sạn.

Kiều Nhân khi đó chỉ vừa mới thành niên, còn chưa lấy được giấy phép lái xe.

Cô đứng ven đường gọi taxi, năm phút mà không có chiếc xe nào dừng lại. Taxi không gọi được nhưng trước mặt đột nhiên có một chiếc ô tô màu đen.

Cửa kính bên ghế phụ được hạ xuống, người đàn ông bên trong xoay đầu nhìn cô, tầm mắt di chuyển một lượt từ đầu đến chân, cảm giác ánh mắt mang theo ngọn lửa nóng rực.

Sau đó anh hỏi: “Trưởng thành chưa?”

Cả nửa tiếng đồng hồ Kiều Nhân vẫn không hiểu ý của anh. Mặt trời quá chói chang, cô cau mày, sau đó nhìn thấy trong tay anh cầm một chiếc hộp đựng kẹo cưới.

Nắp đã được mở ra, có vỏ kẹo nằm bên trong, khuất bên dưới còn có một cái túi màu sắc sặc sỡ.

Kiều Nhân không rõ vì sao lại gật đầu: “Trưởng thành rồi.”

Sau đó cô nghe thấy tiếng Phó Yến chen ngang, “Cậu có thể cân nhắc hoãn chuyến bay về Mỹ một ngày.”

Kiều Nhân càng không hiểu chuyện gì.

Kỷ Hàn Thanh không thèm để ý anh ta, chỉ liếc nhìn Kiều Nhân. Một giây sau cửa sổ được kéo lên, chiếc xe cứ thế lái đi trước mắt Kiều Nhân.

Lúc đó cô đã nghĩ, hai người này chắc là có bệnh.

Uổng công gương mặt điển trai như vậy, kết quả là đầu óc lại có vấn đề.

Điều này căn bản không phải người bình thường có thể nói ra được, hôm nay ba năm sau đó, Kiều Nhân vẫn không hiểu vì sao.

Người trong cuộc đang ngồi ngay bên cạnh, Kiều Nhân hít sâu sau đó hỏi:

“Vì sao ngày đó anh lại hỏi tôi đã trưởng thành chưa?”

Kỷ Hàn Thanh day day mi tâm, “Em cảm thấy là vì sao?”

Kiều Nhân: “…”

Cô cảm thấy anh có bệnh đó.

Lời này đương nhiên không thể nói ra rồi, Kiều Nhân cắn môi dưới, “Không biết.”

Anh nâng tầm mắt lên nhìn cô sau đó nghiêng đầu, ngón tay đặt trên cửa sổ xe đưa ra, chỉ về hướng một người đàn ông đang đi ngang qua.

“Nhìn cậu ta đi.”

Đèn trong tiểu khu khá sáng, Kiều Nhân nhìn theo hướng anh chỉ, không nói gì.

Người con trai đó có lẽ tuổi chưa lớn lắm, nhìn từ bên này còn thấy miệng cậu ta đang nhẩm đọc “Trần Tình Biểu”.

Có lẽ là đang học cấp ba.

Kỷ Hàn Thanh: “Nếu như hiện tại cậu ta đưa cho em thẻ phòng, em không muốn hỏi cậu ta vấn đề này à?”

Kiều Nhân sửng sốt vài giây, gật đầu sau đó lại lắc đầu: “Vì sao cậu ta phải đưa tôi thẻ phòng?”

“Vậy còn em?”

Giọng anh nhàn nhạt: “Vì sao lại đưa thẻ phòng cho tôi?”

“…”

Có mấy giây ngắn ngủi mà Kiều Nhân còn tưởng mình đang nằm mơ.

Sau khi tỉnh mộng cô sẽ phát hiện mình đang nằm trên giường ở nhà. Cô nhắm mắt rồi lại mở, mở rồi lại nhắm, còn chưa kịp mở mắt lần nữa đã nghe tiếng Kỷ Hàn Thanh cười khẽ:

“Không phải là đang ám chỉ cho tôi sao?”

Kiều Nhân cẩn thận nhớ lại, “… Anh xác định là tôi đưa sao?”

“Kẹo là em phát, thẻ phòng và… Ngay dưới đáy hộp kẹo.”

Chuyện này sức công kích quá lớn, Kiều Nhân căn bản không chú ý tới phía sau chữ “và” mà anh chưa nói rõ. Cô nhíu mày càng chặt.

“Tôi thật sự không biết.”

Cô chỉ là đi phát kẹo hộ chị họ thôi, ai biết có người lén lút bỏ thứ khác vào trong chứ.

Kiều Nhân tiếp tục nghĩ cách giải thích cho bản thân: “Vậy ngày đó anh có tới phòng không?”

“Kỷ Hàn Thanh: “…”

Đừng nói là tối hôm đó anh có chuyến bay đi Mỹ, ngay cả không có lịch trình gì thì anh cũng sẽ không tới.

Người đưa thẻ phòng cho anh nhiều như vậy, Kiều Nhân không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.

Có điều nhỏ tuổi như vậy thì đúng là lần đầu gặp qua thật.

Trước khi hỏi cô đã thành niên chưa, Phó Yến còn mạch lạc phân tích cho anh:

“Phát sinh quan hệ với trẻ vị thành niên là vi phạm pháp luật đó, cậu suy nghĩ cho kỹ.”

Suy nghĩ cái rắm.

Khi đó Kỷ Hàn Thanh trực tiếp ném cái thẻ phòng đi, không do dự nửa giây cứ thế lên máy bay.

Hiện tại anh hối hận rồi, đáng lẽ anh nên tới xem một chút.

Kiều Nhân không ngừng cố gắng: “Nếu như anh mà tới, thì sẽ biết không phải là tôi…”

Có điều ngẫm lại đúng là Kỷ Hàn Thanh không thể đi.

Nếu như ai đưa thẻ phòng mà anh cũng tới, nói không chừng hiện tại anh đã “tinh tẫn nhân vong”* rồi.

(Tinh tẫn nhân vong: tinh lực cạn kiệt, mất mạng.)

Quả nhiên anh đáp: “Không đi.”

Kiều Nhân cảm thấy mình không giải thích nổi. Khả năng cả đời này đều không thể giải thích sự trong sạch với Kỷ Hàn Thanh được nữa. Cô chăm chú suy nghĩ một lát, lại cố gắng:

“Ngay cả bạn trai tôi cũng chưa từng có, không thể đưa thẻ phòng cho anh được.”

Anh nâng mắt nhìn cô, không nói gì.

Kiều Nhân cảm giác mình có nhảy vào sông Hoàng Hà sửa cũng không sạch, cô thở dài:

“Phải làm sao anh mới tin?”

Cô vốn nghĩ nếu Kỷ Hàn Thanh chưa tin thì cứ kệ cho anh hiểu lầm vậy. Cô làm phóng viên đã lâu, da mặt đủ dày rồi. Không ngờ vừa định quay đầu sang nói chuyện thì anh đột nhiên nghiêng người từ ghế phụ sang phía cô.

Kiều Nhân nín thở, nháy mắt nhìn rõ gương mặt anh. Hai tai cô đỏ bừng, tròn mắt nhìn gương mặt phóng đại dần, sau đó khi còn cách cô hai tấc thì dừng lại.

Kỷ Hàn Thanh cũng nhìn cô gái hai tai đang đỏ bừng bừng, ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi như một chú thỏ.

Phản ứng của cô quá rõ ràng, chắc chắn không giống một người sẽ ám chỉ người khác cùng thuê phòng khách sạn.

Một giây sau, anh nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô nở một nụ cười trầm thấp: “Lần này tôi tin em.”

SPOIL Chương 15:

“Kiều Nhân ngồi xuống gõ gõ lên mặt bàn, không ai trả lời.

“Kỷ tổng?”

Không ai trả lời.

“… Chú nhỏ?”

Vẫn không có ai đáp lại.

Kiều Nhân thở dài, lại dùng sức gõ xuống mặt bàn trà. Vừa định gọi lần nữa thì đột nhiên Kỷ Hàn Thanh đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô sau đó dùng lực kéo mạnh. Trong nháy mắt hai người đảo vị trí cho nhau.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN