Trái Tim Loạn Nhịp
Chương 26
Trong đầu cô ấy đã tự sáng tạo ra một vở kịch lớn, còn nhất định phải nghe được đáp án đồng tình từ phía Kiều Nhân, lôi kéo cánh tay cô thì thầm:
“Tiểu Kiều, cậu nói có đúng không?”
Kiều Nhân: “…”
Sớm biết vậy thì cô đã đá chiếc dép lê kia sang cửa phòng người khác rồi.
Vì cây cầu sập xuống nên xung quanh đất đá và bùn hỗn độn trên đường, chồng chất thành một đống lộn xộn.
Kiều Nhân cẩn thận bước từng bước, một tay còn nắm tay Lục Hạ, bước đi hơi khó khăn.
Cô không có ý định trả lời câu hỏi kia của Lục Hạ.
Kết quả vừa đi được mấy bước, Kiều Nhân lại dừng lại, cô cảm thấy mình thân là người biết rõ mọi chuyện mà lại không nói gì thì có vẻ không được phải cho lắm, nên mở miệng giải thích: “Không phải dép lê của chị Hạ đâu.”
Lục Hạ sững sờ: “Cái gì?”
Kiều Nhân nhìn sang hướng khác, cúi đầu giả vờ điều chỉnh máy ảnh:
“Hôm qua lúc tớ đi ra ngoài gặp chị Hạ, chị ta đi giày cao gót.”
“Hôm qua cậu đi ra ngoài lúc nào?”
“Lúc cậu đang tắm.”
Buổi tối thời gian nhiều như vậy lại nhân đúng lúc cô ấy đang tắm mà lén lút đi ra ngoài, ánh mắt Lục Hạ càng kì quái:
“Đi đâu vậy?”
“Đi tìm vali hành lý.”
Kiều Nhân không muốn tiếp tục nói về đề tài này nên tổng kết lại bằng một câu:
“Nói chung không phải là dép của chị Hạ, cũng không có chuyện kịch liệt hay không kịch liệt đâu.”
“Vậy thì là ai?”
Kiều Nhân: “…”
Riêng về vấn đề tính cách mà nói Lục Hạ đúng là giống y hệt Tống nữ sĩ.
Kiều Nhân quay đầu nhìn cô ấy, cực kỳ nghiêm túc nói: “Vậy thì cậu phải tới hỏi Kỷ tổng.”
Cô không tin Lục Hạ có gan chạy tới hỏi Kỷ Hàn Thanh.
Quả nhiên lời này nói ra, Lục Hạ khoát tay, “Không được, không được…”
“Thôi.” Vừa nói dứt câu, Lục Hạ lại bổ sung thêm: “Tớ nghĩ Kỷ tổng sẽ không tùy tiện tới mức kiểu “gái lầu xanh” như chị Hạ cũng để mắt đến đâu.”
(Ý ám chỉ những cô gái lăng nhăng, thích đi quyến rũ phái nam, vô liêm sỉ.)
Kiều Nhân tập trung nhìn mục tiêu, đứng từ xa chụp mấy bức ảnh, sau đó mới quay sang nhìn Lục Hạ đang nói luôn miệng.
“Cậu vừa đến nên có thể không rõ, chị Hạ không phải mới làm như thế làn đầu…”
Lục Hạ ghé sát lại, nhỏ giọng nói thầm bên tai cô:
“Trước đây lúc mà Kỷ tổng chưa tới, tớ nghe nói chị ta còn đi công tác cùng Tổng giám đốc cũ của tòa soạn, sau đó nửa đêm đến gõ cửa phòng người ta…”
“Cậu biết Tổng giám đốc cũ của chúng ta không? Chính là Lưu tổng, hơn bốn mươi tuổi, con trai cũng đang đi học cấp hai rồi. Chị Hạ đến gõ cửa phòng anh ta, kết quả sau khi tới gõ mấy lần liền bị vợ anh ta phát hiện.”
Bên trong các phòng ban không thiếu chuyện bát quái, Lục Hạ nuốt nước bọt, vừa đi theo Kiều Nhân tiến lên phía trước vừa nói tiếp:
“Tòa soạn chúng ta, phòng ban nào cũng có số điện thoại công khai, vợ của Lưu tổng cũng không bí mật giải quyết mà cứ liên tục gọi điện tới số điện thoại chung của phòng chúng ta mà chửi chị ta…”
“Thời gian đó người trong phòng còn không dám nhận điện thoại.”
Kiều Nhân nở nụ cười, “Vì thế nên không nhận à?”
“Nào dám không nhận chứ…”
Lục Hạ thở dài: “Người biết số điện thoại này không chỉ có một, chúng tớ sợ bỏ lỡ điện thoại của người dân cung cấp thông tin, mỗi lần nhận điện thoại đều để ống nghe cách thật xa, nếu câu đầu tiên không phải là chửi thì mới dám để sát lại.”
Kiều Nhân: “Chuyện khi nào thế?”
“Năm ngoái…”
Khi đó trong bộ phận của bọn họ đúng là xảy ra một trận đại náo.
Dù sao cũng không phải chuyện vinh quang gì, bọn họ cũng chỉ ngầm lôi chuyện này ra làm đề tài buôn chuyện lúc trà dư tửu hậu*, không dám truyền ra bên ngoài.
(Trà dư tửu hậu: thời gian rảnh rỗi.)
Kiều Nhân: “Sau đó thì xử lý thế nào?”
“Lưu tổng bị điều đi rồi, chuyện này cũng sẽ không bị công khai ra. Chỉ có điều tớ nghĩ ít nhất chị ta cũng phải nhớ bài học này cho lâu, không ngờ vẫn là loại đức hạnh này.”
Kiều Nhân không tiếp lời, dự định tiếp cận đám đông phía trước, hỏi mấy người dân địa phương về tình hình mấy ngày nay một chút.
Lúc đi qua bên đó, Lục Hạ vẫn còn đang nói: “Có lẽ là thấy Kỷ tổng của chúng ta còn độc thân nên mới cố ý tiếp cận.”
Người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có sự nghiệp thành đạt,được nhiều người yêu thích cũng không phải là chuyện lạ.
Kiều Nhân cũng hiểu đạo lý này, cô gật đầu một cái sau đó mở miệng cắt đứt đề tài này:
“Được rồi, bớt bớt lại đi. Hôm nay thời tiết không tốt, chúng ta mau tìm hiểu rõ tình huống ở đây rồi nhanh chóng trở về.”
Sắc trời u ám, không biết được lúc nào sẽ trút xuống một cơn mưa rào.
Cây cầu kia bắc ngang qua đoạn đường dài khoảng 1 kilomet, phóng viên của các tòa soạn tản ra xung quanh, Kiều Nhân và Lục Hạ đứng ở phía Tây của cây cầu, là nơi cây cầu bị sập nghiêm trọng nhất.
Kiều Nhân đưa tay chỉ lên bầu trời đầy mây đen bao phủ, “Muốn lát nữa mưa xuống dội cho ướt sũng à?”
“…Không muốn.”
Lục Hạ sờ mũi, lúc này mới ấm ức ngậm miệng, thu lại tâm tình cùng cô hòa vào trong đám đông.
Bởi vì hai người đã sớm chuẩn bị từ trước nên lần này phỏng vấn khá thuận lợi.
Kiều Nhân và Lục Hạ phỏng vấn mấy gia đình ở khu vực gần đó trước, rồi vòng lại chỗ cây cầu để chụp ảnh toàn cảnh một lần nữa. Khi hoàn thành xong tất cả công việc cũng đã là ba tiếng sau.
Mưa vẫn rơi tí tách trên nền đất, vì lúc này mưa đã nặng hạt hơn ban nãy nên Kiều Nhân mở ô ra từ nửa tiếng trước, sau đó Lục Hạ Cầm ô, cô cầm máy ảnh chụp xung quanh.
Thời tiết cực kỳ tệ, rõ ràng mới là buổi trưa mà trời đã tối như lúc xế chiều.
Kiều Nhân chụp xong một đống ảnh, lấy điện thoại ra xem thời gian.
12 giờ 20.
Lục Hạ mặc khá phong phanh, lúc này chỉ hận không thể dán sát vào người Kiều Nhân run rẩy hỏi:
“Tiểu Kiều, cậu có lạnh không?”
“Hơi hơi.”
Mở wechat ra xem, một đống tin nhắn mới hiện lên.
Mười mấy người cùng nhau đi xông tác đã lập ra một nhóm chat, khi phân công công việc đều thông qua nhóm chat này để trao đổi.
Tiểu Lý: [Ngày mai chúng ta lại tới một lần nữa sao?]
Tiểu Vương: [Chắc chắn rồi, không phải lần này đi công tác năm ngày sao… Vừa vặn lúc về nghỉ lễ cùng bạn gái.]
Tiểu Lý: [Qua Tết Thanh Minh thì sao?]
Tiểu Vương: [Cút cút cút!]
Kiều Nhân kéo qua kéo lại mấy lần, vừa định thoát ra thì nhìn thấy một nữ đồng nghiệp gửi tin đến:
[Xong đời rồi, hình như xe bị chết máy rồi.]
[Mấy người có ai ở gần đây qua đón chúng tôi không?]
Mười mấy người, tổng cộng bốn chiếc xe, giờ lại hỏng mất một chiếc.
Kiều Nhân và Lục Hạ liếc nhìn nhau, sau đó gõ chữ: [Mấy người vậy?]
[Bốn người.]
Nữ đồng nghiệp kia nhanh chóng nhắn thêm một câu: [Hai nam, hai nữ.]
Kiều Nhân: [Chúng tôi có thể qua đón.]
Nữ đồng nghiệp: [Thật không?]
Lần này Kiều Nhân còn chưa trả lời, trong nhóm chat đột nhiên hiện lên một hình đại diện trống không: [Là giả.]
“Đây không phải là Kỷ tổng hay sao?”
Lục Hạ rất nhanh mắt, vốn nửa ngày nay tâm trạng cực kỳ chán nản, kết quả vừa nhìn thấy đề tài mới liền nổi lên hứng thú.
“Anh ấy thật sự nhắn tin trong nhóm chat này sao?”
Kiều Nhân: “…”
Kỷ Hàn Thanh vừa nói ra lời này, nửa ngày không ai dám mở miệng.
Kiều Nhân cũng kiên quyết không nói lời nào, cất điện thoại rồi lên xe.
Vừa thắt dây an toàn, wechat lại vang lên âm thanh thông báo, vẫn là nữ đồng nghiệp ban nãy:
[Tiểu Kiều, cô thật sự không tới đón chúng tôi sao?]
Sau đó còn gửi thêm một cái biểu tượng gào khóc.
Kiều Nhân: [Mọi người đang ở đâu?]
Đầu kia nhanh chóng gửi định vị tới.
Kiều Nhân đưa định vị cho Lục Hạ xem, “Quay lại đón người.”
Lục Hạ gật đầu một cái, vừa định rời mắt đi chỗ khác thì lại nhìn thấy một tin nhắn mới được gửi đến:
“Cái đó, Tiểu Kiều…”
“Sao thế?”
“Kỷ tổng nói… Lát nữa cậu để xe lại cho bốn người kia.”
Lúc này Kiều Nhân mới kịp phản ứng, lấy lại điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn mà Kỷ Hàn Thanh mới gửi đến, lúc gõ chữ tay còn hơi run run:
[Vậy còn tôi thì sao?]
[Tới đây ngồi xe của tôi.]
[Tôi không đi.]
[Nếu không tới, trừ tiền thưởng.]
Kiều Nhân không bận tâm, thầm nghĩ tiền thưởng của cô cũng chẳng được bao nhiêu. Vừa mới điều chỉnh lại tư thế ngồi, đầu kia lại nói:
[Trừ cả bốn người họ nữa.]
(Chị Kiều lại quên rồi, chú nhỏ là sếp chú thích làm gì cũng được =)))))))
Kiều Nhân: “…”
Kiều Nhân đấu tranh mấy phút, cuối cùng vì không muốn làm hại đến quần chúng vô tội, cô đành ngoan ngoãn nhận lệnh.
Năm phút sau, Kiều Nhân nhường lại xe cho mấy người kia, sau đó dù có chết cũng phải kéo người khác đi chịu tội cùng, cô một mực lôi Lục Hạ đang không hiểu chuyện gì lên xe của Kỷ Hàn Thanh.
Hai người ngồi vào hàng ghế phía sau, đóng cửa lại. Lục Hạ còn chưa kịp phản ứng, hết nhìn cô rồi lại nhìn sếp tổng đang ngồi phía trước, nửa ngày không nói năng gì.
Kiều Nhân nghĩ thầm, có Lục Hạ ngồi bên cạnh, Kỷ Hàn Thanh chắc sẽ không thể làm loạn như ngày hôm qua.
Lúc này Lục Hạ vừa hiền lành vừa thành thật ngồi một bên, cũng không làm loạn gì. Kiều Nhân mừng thầm, sau khi thở phào nhẹ nhõm mới dựa lưng vào ghế chợp mắt một chút.
Kỷ Hàn Thanh nhìn Kiều Nhân qua gương chiếu hậu.
Lúc này cô gái nhỏ đã giãn hàng lông mày ra, đôi mắt cong cong, lông mi thật dài, khóe môi cũng hơi cong lên, xem ra tâm tình không tệ lắm.
Kỷ Hàn Thanh thu hồi lại tầm mắt sau đó khởi động xe.
Bên trong xe vẫn yên lặng, tiếng mưa rơi bị ngăn lại bên ngoài cửa sổ, trong xe dường như không thể nghe rõ cả tiếng hít thở của ba người đều. Lúc Kiều Nhân chuẩn bị yên tĩnh ngủ thiếp đi, cô đột nhiên nghe thấy Lục Hạ nói:
“Kỷ tổng, sáng sớm hôm nay hình như tôi nhìn thấy trước của phòng anh có chiếc dép lê…”
(Thật sự đến chết với tính bát quái của bà chị này =)))))))))
“…”
Cô đã đánh giá thấp Lục Hạ rồi.
Hám sắc tới mức mất não luôn, Lục Hạ thật sự dám nói ra lời này trước mặt Kỷ Hàn Thanh.
Kiều Nhân còn đang định tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lục Hạ: “Kỷ tổng, là dép của anh sao?”
Yên tĩnh mấy giây, người phía trước phủ nhận: “Không phải.”
Ánh mắt Lục Hạ lập tức tỏa sáng, nửa người nhoài hẳn ra phía trước dán vào phía sau ghế lái phụ.
“Vậy… vậy…”
Kiều Nhân mở mắt ra, kéo cô ấy trở lại, “Câm miệng.”
Vừa ngước nhìn đúng lúc người đàn ông ngồi phía trước cũng nhìn lên gương chiếu hậu, Kiều Nhân cứ thể nhìn thấy khóe miệng anh cong lên, cười dịu dàng mà đầy mờ ám.
Đầu cô “Ầm” một tiếng, giống như có pháo hoa đang nổ tung, vang dội đến mức ù tai.
Cô vội vàng nhìn sang hướng khác, không nói gì nữa.
Bữa trưa vẫn là ăn ở khách sạn.
Kiều Nhân không có khẩu vị gì mấy, cố gắng nhét hai miếng trứng rán vào bụng sau đó ôm đĩa trái cây đi về phòng viết bản thảo.
Lục Hạ ở giường bên cạnh sắp xếp lại ghi chép phỏng vấn hôm nay, cũng gõ bàn phím cực nhanh.
“Tiểu Kiều, sáng nay cậu không ăn gì mấy.”
Kiều Nhân khó chịu đáp, “Ăn không ngon miệng.”
Thêm nữa là trời mưa suốt buổi, cô càng nuốt không trôi.
“Cậu có muốn ăn gì đó…”
Lục Hạ còn chưa nói hết câu, chuông điện thoại của Kiều Nhân đã vang lên, tầm mắt cô vẫn đang dừng trên màn hình máy tính, đưa tay cầm lên cũng không nhìn người gọi tới là ai đã trực tiếp nghe máy.
Một giây sau, đầu bên kia chửi ầm ầm như muốn xé rách màng nhĩ của cô:
“Tao biết lũ phóng viên chúng mày không tốt đẹp gì mà!”
Giọng cực lớn, ngay cả Lục Hạ cũng nghe thấy rõ, sắc mặt biến đổi: “Ai vậy, bị bệnh à?”
Kiều Nhân nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, là người nhà bệnh nhân mà cô phỏng vấn mây hôm trước.
Cô nhíu mày, “Ngài có chuyện gì?”
Đều bên kia cũng không đáp, chỉ cố gắng mắng chửi, hận không thể lôi cả mười tám đời tổ tông nhà cô ra để mắng. Kiều Nhân lạnh lùng ngắt lời:
“Còn chửi nữa tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cô vốn được cha mẹ nâng niu như bảo bối trong tay mà nuôi lớn, căn bản chưa từng nghe những lời khó chịu như vậy. Kết quả sau khi cô nói mấy câu tử tế, đối phương vẫn không thèm dừng lại.
Kiều Nhân chẳng muốn nghe thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.
Lục Hạ: “Rốt cục là ai vậy?”
Kiều Nhân mệt mỏi đáp: “Người nhà nạn nhân trong vụ biển quảng cáo lần trước.”
Lục Hạ lập tức cao giọng: “Bà ta có bệnh à, sao còn gọi điện thoại tới mắng cậu?”
Kiều Nhân mở trang tìm kiếm ra, nhập mấy từ khóa về tin tức đó vào.
Đã qua hai ngày từ khi cô viết bản thảo liên quan tới việc người nhà anh ta giở công phu “sư tử hống” ra để đòi mấy triệu tiền bồi thường, hiện tại gió đã xoay chiều.
Hướng phát triển của dư luận hoàn toàn xoay theo chiều gió, lúc này đều bắt đầu đứng về phía công ty quảng cáo kia.
Người nhà nạn nhân không chỉ không đòi được tiền bồi thường mà còn phải đối mặt với vấn đề viện phí.
Chính là điển hình của câu không trộm được gà mà còn mất nắm gạo.
Bảo sao lại ghi hận với cô, Kiều Nhân đóng laptop lại, tâm trạng tồi tệ tới cực điểm, còn âm u hơn cả bầu trời bên ngoài.
Lục Hạ ở bên cạnh an ủi cô: “Tiểu Kiều, cậu đừng để tâm quá. Trước kia tớ cũng từng bị người ta gọi điện đến tòa soạn chửi cho một trận… Đây là chuyện bình thường thôi, quen dần là không sao.”
Dứt lời, chuông điện thoại của Kiều Nhân lại vang lên, căn đúng thời gian như vậy, không sai lệch chút nào.
Kiều Nhân vuốt phím nghe, lúc nói chuyện giọng còn hơi run run:
“Tôi đã nói với bà, nếu còn gọi lại tôi sẽ báo cảnh sát.”
Bên kia yên tĩnh trong phút chốc, anh nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!