Trái Tim Loạn Nhịp
Chương 7
Chỉ mấy giây thôi, thậm chí Kiều Nhân đã nghĩ người đàn ông này đã cài máy nghe trộm trên người cô, vì thế nên chỉ loáng thoáng nghe thấy một chút gió thoảng mây bay anh có thể lập tức xuất hiện ngay sau lưng cô.
Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ vô căn cứ của cô mà thôi.
Bởi vì Kiều Nhân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy phía trên dòng xe cộ đang nối đuôi nhau là mấy tòa nhà văn phòng cao vút, trên tầng cao nhất có tấm biển sáng loáng đề mấy chữ.
Thời gian này nếu như không có gì sai lệch thì cũng vừa đúng lúc Kỷ Hàn Thanh tan tầm, nên việc xe bị kẹt trên đường là quá bình thường.
Cô thất thần mất mấy giây, sau đó, Kiều Nhân thức thời kéo Tiểu Tạ lùi lại mấy bước.
Ngón tay Tiểu Tạ vẫn chỉ ra phía trước, hướng vào người đàn ông đang ngồi trong xe.
“Kiều Kiều, 800 đồng, ôi…”
Kiều Nhân vội vàng kéo tay cô ấy lại, còn đang nghĩ xem có nên bịt kín miệng cô ấy lại không thì Tiểu Tạ đã kêu lên:
“Ngay cả tư thế gọi điện thoại cũng đẹp trai như vậy…”
Vừa dứt lời điện thoại trong túi Kiều Nhân liền rung lên.
Tốc độ của dòng xe cộ nhanh hơn một chút, chưa tới nửa giây, chiếc xe kia đã dừng lại trước mặt hai người.
Cửa sổ xe hạ xuống, gió lùa vào bên trong, cổ tay áo của anh đã bị gió thổi một hồi.
Kiểu Nhân muốn giả vờ như không nghe thấy, kết quả Tiểu Tạ lại không phối hợp, kéo tay cô nói:
“Kiều Kiều, điện thoại của cậu kêu kìa.”
Phía sau đã bắt đầu có tiếng còi xe thúc giục, Kiều Nhân hết cách, đành phải vừa tiến lên phía trước vừa lấy điện thoại ra nghe máy.
“Alo?”
Giọng nói từ đầu bên kia hòa với tiếng xe cộ ồn ào xung quanh.
“Lên xe.”
“Không cần…” Kiều Nhân cho là anh muốn đưa mình về nhà, “Tôi ở cách đây một đoạn thôi.”
Tính bát quái của Tiểu Tạ sắp không thể kìm nổi nữa, kiễng chân sáp lại gần cô.
Kiều Nhân đổi điện thoại sang bên tai kia.
“Có chuyện muốn nói với em.”
Kiều Nhân cảm thấy lúc này cô mà lên xe chính là tự đi tìm cái chết, cô bước đi nhanh hơn, dường như muốn đạt tốc độ ngang với dòng xe cộ.
Cô liếc mắt nhìn Tiểu Tạ bên cạnh, lập tức lôi cô ấy ra làm bia đỡ đạn.
“Tôi định cùng bạn đi ăn cơm…”
Sợ Tiểu Tạ làm lộ, Kiều Nhân vừa nói vừa nháy mắt với cô ấy.
Tiểu Tạ lập tức tinh ý, vô cùng phối hợp gọi: “Kiều Kiều, chúng ta nên đi ăn món gì…”
“Mặc kệ cô ấy.” Phía sau lại có còi xe vang lên, giọng anh hơi trầm xuống, “Em lên xe.”
Kiều Nhân thật sự không dám, mãi tới một giây sau, Kỷ Hàn Thanh lạnh nhạt bổ sung thêm: “Kiều Nhân, hình như tôi là sếp của em.”
“…”
Hình như cái rắm.
Kiều Nhân cúp điện thoại, nghĩ cách đuổi Tiểu Tạ đi: “Lát nữa mình còn có việc, cậu về trước đi.”
Tiểu Tạ thăm dò cô: “Hẹn hò?”
Ban nãy cô nhận điện thoại đúng là khiến người ta hiểu lầm, Kiều Nhân thở dài không biết giải thích thế nào.
Tiểu Tạ nhìn cô bối rối, cau mày không nói lời nào, càng cảm thấy tám chín phần là mình đã đoán đúng rồi. Cô ấy vỗ vỗ vai Kiều Nhân:
“Được rồi, mình biết rồi. Cậu đi hẹn hò đi.”
Nói xong Tiểu Tạ quay đầu nhìn lại phía sau, “Mình nghe nói ông chủ quán trà sữa đó rất đẹp trai, hôm nay nhân tiện đi xem xem.”
Trước giờ Tiểu Tạ là người nói đi là đi ngay, vừa dứt lời, cô ấy đã chạy ngay vào quán trà sữa.
Kiều Nhẫn dõi mắt nhìn theo, mãi tới khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng Tiểu Tạ nữa mới đi về phía xe ô tô, mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Bởi vì cửa sổ xe vẫn đang mở nên nhiệt độ bên trong không cao hơn bên ngoài nhiều.
Kiều Nhân nhìn xung quanh, sau đó từ từ chuyển ánh mắt về phía Kỷ Hàn Thanh.
Phía trước là đèn đỏ, còn phải đợi hơn một phút, anh đang gọi điện thoại.
Sau đó đèn xanh vừa đổi, anh ngắt điện thoại rồi tiện tay ném lên trên kệ.
Kiều Nhân vẫn đang yên lặng chờ đợi, mãi tới khi xe di chuyển, cô mới nhẹ nhàng ho một tiếng:
“Kỷ tổng, anh muốn nói gì với tôi?”
… Kỷ tổng?
Cô thích ứng với danh xưng này cũng nhanh thật đấy.
Kỷ Hàn Thanh nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Vừa nãy em nói cái gì 800 đồng?”
Kiều Nhân: “…”
Anh hỏi điều này, rõ ràng ngay cả cơ hội để cô giả ngu cũng không cho, Kiều Nhân đành thuận miệng nói bừa:
“Mấy ngày trước tôi mua quần áo…”
“Tiếp tục bịa chuyện.”
“…”
“800 đồng một đêm…” Lại tới một ngã tư khác, xe dừng lại, anh trực tiếp quay đầu nhìn cô, “Là nói tới tôi?”
Ánh mắt hai người chạm nhau, một giây, hai giây,… Cô đột nhiên hiểu vì sao lần nào Tiểu Tạ cũng đều cố chấp ôm hi vọng muốn chơi đấu địa chủ với anh rồi.
Đừng nói đấu một đêm, chỉ cần nhìn khuôn mặt này một buổi tối thôi 800 đồng cũng đáng.
Kiều Nhân nuốt nước bọt: “Không phải tôi nói.”
Khóe miệng Kỷ Hàn Thanh hơi nhếch lên.
“Được rồi là tôi nói…” Kiều Nhân đầu hàng, “Tôi thật sự chỉ thuận miệng nói bừa.”
Ai biết cả hai lần đều bị người trong cuộc nghe thấy.
Tầm mắt anh hướng ra phía trước, một cái liếc mắt cũng không dành cho cô.
Xong. Tới nhìn cũng không muốn nhìn cô nữa rồi.
Trong lòng Kiều Nhân vừa “đoàng” một cái trùng xuống, vô cùng có thành ý nói: “Lần sau tôi không dám…”
Người kia đã hỏi ngược lại: “800 đồng một đêm để làm gì?”
Kiều Nhân sững sờ sau đó bật thốt lên: “Đấu địa chủ.”
Cô quay đầu nhìn anh, sau đó thấy khóe miệng người đó hơi cong lên thêm một chút.
“Chỉ là đấu địa chủ thôi à?”
Kiều Nhân: “…”
Không vậy thì chả lẽ còn bao gồm cả phục vụ thiếp thân* à?
(Thiếp thân: thời cổ đại những tiểu thư, công tử con nhà quyền quý hay có người hầu thiếp thân đi theo. Đó là người luôn đi theo bên cạnh và hầu hạ mọi việc cho chủ nhân, kể cả chải tóc và thay trang phục.)
Khóe miệng cô giật giật, hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi.
“Những việc khác… không mua nổi.”
Anh hơi nheo mắt, ngón tay đưa lên chạm vào khóe môi, “Giảm giá cho em?”
Kiều Nhân xua tay từ chối: “Không không cần, tôi không chơi đấu địa chủ.”
Cô thật sự không chơi.
Mấy game đó Kiều Nhân không am hiểu lắm, vào thời điểm cuối năm, khi bạn bè người thân trong nhà hay tụ tập lại đánh bài, cô luôn bị ngược đãi một hồi.
Người nào thiếu tiền, tìm cô là đúng đắn nhất.
Số tiền Kiều Nhân đánh bài thua có thể mua được cả một chiếc xe. Mặc dù cô không thiếu tiền, nhưng tóm lại là cũng cần mặt mũi. Kiều Nhân thay đổi cách xưng hô trong chớp mắt:
“Chú nhỏ, chú biết chơi đấu địa chủ à?”
“Không biết.”
“Trong lòng Kiều Nhân vui vẻ, kích động vạn phần xoa xoa tay.
“Có thời gian chúng ta thử đánh bài nhé?”
Người mới đấu với người mới, chí ít xác suất cô thắng cũng lớn hơn một chút.
Kiều Nhân: “Vừa vặn Niệm Niệm cũng không biết.”
Ba người bọn họ tụ tập lại, khả năng thắng của cô chắc chắn cao hơn nhiều.
Kỷ Hàn Thanh quay đầu nhìn cô.
Cô gái ngoại hình xinh đẹp, gương mặt toát ra vẻ dịu dàng, lúc cười lên còn tỏa ra hào quang lấp lánh.
Anh đột nhiên nhớ tới ngày diễn ra hôn lễ của Tân Nhan, nha đầu này cũng cười như vậy. Tuổi còn nhỏ, dù đứng ở đâu cũng có thể dễ dàng nhận ra là chưa thành niên, cầm theo hộp bánh kẹo cưới đi tới từng bàn phát cho mọi người.
Tới chỗ anh và Phó Yến, đúng lúc hết kẹo.
Vậy nên khi đó thời gian anh và Phó Yến nhận được kẹo cưới dài hơn người khác mấy phút. Lúc đó căn bản Kỷ Hàn Thanh không chú ý tới cô nương này, mãi tới tận lúc anh mở hộp kẹo đó ra.
Bên trong không chỉ có mấy viên kẹo mà còn có thêm cả một tấm thẻ phòng khách sạn, cùng với mấy vỏ hộp Okamoto*.
(Hừm, cái này là tên 1 loại “ba con sói” =)))) Ai vẫn chưa hiểu thì search google nhé.)
Hiện tại đúng là cô đã quên sạch những chuyện đó rồi.
Ngón tay Kỷ Hàn Thanh gõ nhẹ lên tay lái mấy lần, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng.
Cô gái này đúng là thay đổi rồi.
Ký ức cũng chỉ ngắn ngủi như vậy thôi.
9 giờ rưỡi sáng thứ hai, Kiều Nhân tới phỏng vấn tại tòa soạn.
Việc tuyển chọn sinh viên cơ bản đã kết thúc, lúc này người đến phỏng vấn cũng không nhiều. Kiều Nhân lấy số đứng chờ hơn nửa tiếng, cửa phòng làm việc đã mở ra, có người gọi tên cô.
Cô gái nãy giờ ngồi bên cạnh cô nói chuyện hào hứng lập tức ngừng lại, giơ tay cổ vũ: “Cố lên!”
Cũng không phải lần đầu tiên Kiều Nhân tham gia phỏng vấn, kinh nghiệm đã có một chút. Cô có niềm tin, bởi vậy khi bị mấy vị thầy giáo hướng dẫn hỏi mấy vấn đề cô cũng không căng thẳng đến mức run rẩy như lần đầu.
Toàn bộ quá trình phỏng vấn đều thuận lợi, mãi tới tận khi kết thúc, có một vị giáo sư đeo kính hỏi:
“Bạn học Kiều Nhân, hôm nay em đã đọc báo chưa? Có thể khái quát giúp chúng tôi tin tức ngày hôm nay không?”
Kiều Nhân lắc đầu: “Em chưa đọc.”
Sáng sớm nay cô đã chạy tới đây phỏng vấn, đừng nói là đọc báo, ngay cả bóng dáng tờ báo cô cũng chưa liếc qua.
Vị thầy giáo ấy dường như đã đoán trước được câu trả lời, cầm một tờ báo bên cạnh đưa lên:
“Đối với tin tức này em có ý kiến gì không?”
Tuy rằng gần đây báo giấy không còn phát triển như trước, nhưng dù sao cũng là tờ báo số một trong nước, hàng năm đều có không biết bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp muốn xin vào làm việc.
Năm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ trong buổi hôm nay số người tới phỏng vấn đã hơn mười người. Thế nhưng thực tập sinh thì chỉ có 2 vị trí thôi.
Người phỏng vấn luôn muốn tìm cách làm khó ứng viên để loại bớt những người không đủ năng lực.
Kiều Nhân sợ nhất là vấn đề thế này.
Giống như lúc cô giáo Từ hỏi cảm nghĩ của cô, Kiều Nhân chỉ biết chớp mắt sau đó mới nhận lấy tờ báo. Còn chưa kịp đọc kỹ, phía sau đã vang lên tiếng mở cửa, một giây sau có người gọi “Kỷ tổng”.
Văn phòng yên lặng, sau khi giọng nữ chào hỏi kia hạ xuống, cũng chỉ còn sót lại tiếng bước chân của người nọ. Từng bước từng bước, càng lúc càng gần.
Kiều Nhân cúi đầu đọc báo, ánh mắt thoáng nhìn thấy người đó đi lướt qua bên cạnh mình, sau đó ngồi xuống bên phải vị thầy giáo kia, nghiêng đầu nói thầm gì đó.
Kiều Nhân nhắm mắt lại, nghiêm túc cẩn thận xem tin tức.
Là một tờ báo của tòa soạn khác phát hành, tầm mắt cô lướt qua tiêu đề rơi xuống tấm hình bên dưới.
Bức ảnh có chút mờ, độ phân giải cũng không cao, nhưng vẫn có thể nhìn ra chính là người đàn ông hôm nọ định tiểu bậy bên dưới gốc cây.
Vị trí quan trọng được làm mờ đi, nhưng khuôn mặt thì rất rõ ràng.
Bên cạnh là một dòng chữ vô cùng bắt mắt: Người đàn ông làm bậy giữa đêm khuya phía trước khu dân cư, là say tới mức xuất hiện ảo giác hay mắc chứng rối loạn tâm thần?
Độ dài tin tức này không lớn, phía sau còn phân tích một loạt các tình huống tương tự như vậy.
Trong nháy mắt, Kiều Nhân thậm chí đã nghi ngờ tin tức này là do mình bị mộng du mà viết ra.
Dù sao so với suy nghĩ lúc trước của cô không sai lệch chút nào.
Thầy giáo đã lên tiếng nhắc nhở: “Có ý kiến gì không?”
“Có ạ.”
“Thiếu sót gì?”
Lời này là Kỷ hàn Thanh Hỏi.
Tầm mắt Kiều Nhân di chuyển, dừng lại trước khuôn mặt anh. Một giây sau, cô thấy đôi môi của Kỷ Hàn Thanh hơi mấp máy, dùng khẩu hình thể hiện hai chữ “Phó Yến”.
Phó Yến là ai?
Trong khi cô học môn <Lý luận tin tức học và pháp luật> đã nghe qua cái tên này, luật sư nổi tiếng ở thành phố Bắc, từng đối đầu với thẩm phán không biết bao nhiêu lần.
Lời nhắc nhở của Kỷ Hàn Thanh không quá rõ ràng, nhưng nếu nhìn ra một chút rồi kết hợp các sự kiện lại với nhau, trong đầu Kiều Nhân thoáng lóe ra suy nghĩ, rất nhanh đã hiểu được ý của anh.
Bên cạnh đã có thầy giáo nhắc lại câu hỏi: “Vậy em cảm thấy có sai sót gì hay không?”
Chính là mặt của người đó không được làm mờ đi. Ban nãy Kỷ Hàn Thanh lại nhắc cô về vấn đề pháp luật của Phó Yến…
Kiều Nhân cắn môi nói: “Có thể… bị kiện.”
P.S: Chú nhỏ Kỷ, anh không thể lợi dụng chức vụ để nhắc bài cho crush như vậy được đâu =)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!