Trâm 3: Tình Lang Hờ - Chương 15: Tìm lại nơi đâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Trâm 3: Tình Lang Hờ


Chương 15: Tìm lại nơi đâu


Công Tôn Diên và Ân Lộ Y cùng ngồi xuống trước mặt họ. Thấy Ân Lộ Y vẻ căng thẳng pha lẫn bi ai, Công Tôn Diên bèn vỗ nhẹ lên tay an ủi: “Đừng lo, Chu bổ đầu và Dương công công nhất định sẽ tra rõ trắng đen mà.”

Nói đoạn Công Tôn Diên quay sang nhìn Chu Tử Tần cười gượng: “Chẳng hay Chu bổ đầu và Dương công công thấy hai chúng ta đáng nghi ở đâu?”

Chu Tử Tần vội đáp: “Điểm này hai chúng ta đã thảo luận rồi, thật ra khả năng gây án của hai vị là thấp nhất. Bởi cả hai luôn ở trong nhà thủy tạ, trước bấy nhiêu con mắt, sao có thể phân thân đi giết người?”

Hoàng Tử Hà gật đầu tiếp: “Chúng ta chỉ thẩm vấn hai vị cho phải phép thôi, hai vị có qua lại gì với Tề phán quan không?”

Công Tôn Diên và Ân Lộ Y đều lắc đầu. Công Tôn Diên đáp: “Trước đây tuy chúng ta đã đến Thục mấy lần, nhưng đều là được người ta mời đến biểu diễn. Lần gần đây nhất ta đến cách nay đã 5 năm rồi, Lộ Y còn lâu hơn, 7 năm trước mới đến một lần, cũng chỉ đến Long Châu chứ chưa hề bước chân vào Thành Đô. Chúng ta còn chưa bao giờ gặp mặt Tề phán quan, làm sao qua lại gì được?”

Hoàng Tử Hà đáp: “Chuyện này chúng ta sẽ sai người điều tra, xin hai vị chớ lo, quan phủ sẽ không làm liên lụy kẻ vô tội đâu.”

“Đa tạ Chu bổ đầu, đa tạ Dương công công.” Nói rồi, Công Tôn Diên lại tha thiết nhìn họ: “Chẳng hay vụ án của A Nguyễn đến giờ đã có tiến triển gì chưa?”

Chu Tử Tần bối rối đáp: “Đang điều tra… Có chút tiến triển rồi, xin đại nương đợi ít lâu nữa.”

Công Tôn Diên không nói gì thêm, chỉ cùng Ân Lộ Y hành lễ với họ rồi lui ra.

Chu Tử Yên có gương mặt trái xoan xinh xắn, nhang nhác giống anh trai, dáng dấp cũng nhỏ nhắn, nhưng uy thế đủ đè ông anh chết gí.

“Huynh bảo, vị hôn phu chết bất đắc kỳ tử như thế, sau này liệu muội có trở thành trò cười ở Thục không?” Chu Tử Yên đạp bàn giận dữ hỏi.

Chu Tử Tần ôm đầu rầu rĩ đáp: “Muội à, dù sao cùng đâu phải lần đầu… Trước đây ở trong kinh cũng thành trò cười rồi…”

“Vì không phải lần đầu, nên e rằng kiếp này muội không gả đi được nữa rồi! Thôi thôi, để muội về kinh tìm ý trung nhân đi!”

Chu Tử Tần đưa mắt nài nỉ, chỉ mong em gái giữ lại cho chút thể diện: “Giờ quan phủ đang thẩm vấn, là việc công đó, muội ngồi ngay ngắn lại cho ta đi.”

Nhưng cô em bướng bỉnh chẳng buồn đếm xỉa đến hắn, còn nghênh ngang vắt chân lên, ngả người ra ghế, vẻ bất cần: “Dựa vào huynh thì nên cơm cháo gì. Nếu huynh muốn phá được vụ này thì để muội hiến kế cho, bảo đảm không gì không phá được!”

Nào ngờ Chu Tử Tần thật thà vươn cổ sang hỏi nhỏ: “Kế gì?”

Hoàng Tử Hà ngán ngẩm cúi đầu, vờ chăm chú xem bản cung.

“Huynh cho đăng cáo thị, nói rằng Hoàng Tử Hà vô tội, mời cô mấy mau trở về, cả đám ăn hại ở nha môn, đứng đầu là Chu thiếu bổ đầu, đang đợi cô ấy  cứu mạng!”

Khóe môi Chu Tử Tần giần giật: “Như vậy có được không?”

Thấy hắn còn tưởng thật, Hoàng Tử Hà bèn đằng hắng một tiếng.

Bấy giờ hắn mới sực tỉnh, bèn đập một cái vào gáy muội muội: “Ngồi ngay ngắn lại! Quan phủ đang thẩm vấn!”

Xem chừng không trông được vào Chu Tử Tần, Hoàng Tử Hà đành chấp bút vừa viết vừa hỏi: “Lúc xảy ra chuyện, Chu tiểu thư ở đâu?”

Chu Tử Yên sầm mặt: “Ngồi trong màn lụa, chẳng đi đâu cả… Đúng là xui xẻo, chẳng biết Tề Đằng chết từ lúc nào, không biết ta đã ngồi cùng một cái xác bao lâu nữa, nhất định tối nay sẽ gặp ác mộng cho coi!”

Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Lúc Tề phán quan ngồi cạnh tiểu thư, có hành động gì khác thường không?”

“Không có, Tề Đằng chỉ tán gẫu với ta về điệu múa của Công Tôn đại nương, còn đọc cho ta nghe một bài thơ của Đỗ Phủ, chính là bài ‘Xưa mỹ nhân Công Tôn múa kiếm, khí tung hoành rung chuyển bốn phương’ ấy. Ai mà chẳng biết bài đó, ta bèn ngắt lời bảo ta đã đọc rồi, đừng làm ồn, để ta xem múa. Tề Đằng ngượng nghịu im bặt, ta cứ tưởng hắn không dám tỏ vẻ nữa, ai ngờ lại là bị người ta sát hại!”

Hoàng Tử Hà cũng bó tay với vị tiểu thư không hiểu nhân tình thế thái này, đành hỏi tiếp: “Vậy trong lúc xem múa, tiểu thư có cảm giác được tiếng động gì xung quanh không?”

“Tiếng động ấy à?” Chu Tử Yên dẩu môi, hồi tưởng lại rồi đáp: “Ta nhớ ra rồi, xem được nửa chừng, chính là lúc rắc hoa rồi chẳng hiểu sao lại nhốn nháo lên ấy, ta trông thấy ai đó lôi xềnh xệch một người ra bụi cây. Sau đó lại thấy mùi chua lòm nồng nặc theo gió đưa đến. Ta vội bịt mũi nghiêng đầu né tránh, bấy giờ hình như nghe thấy Tề phán quan ngồi cạnh phát ra một tiếng ‘ực’…”

“Muội khẳng định là lúc đó?” Chu Tử Tần kích động hỏi.

“Chắc thế, vì muội càng nghĩ, ngồi trong màn đã thế này, Tề Đằng bên ngoài chắc phải chết vì mùi thối mất.”

“Lúc ấy muội nghiêng đầu qua nhìn à?”

“Đâu có, thối như thế, tránh còn không kịp, ai lại thò ra nhìn? Huống hồ đèn đuốc bên ngoài tắt cả, chỉ có mấy ngọn đèn lồng đằng trước rọi thẳng vào nhà thủy tạ, xung quanh muội tối mò, lại thêm màn lụa ngăn cách, dù muốn nhìn cũng đâu nhìn rõ được!” Chu Tử Yên kê quạt dưới cằm, nhíu mày nghĩ ngợi rồi nơi, “Có điều sau đó hình như Tề phán quan không cử động gì nữa, muội nghĩ chắc lúc ấy hung thủ đã ra tay.”

“Không có tiếng động gì khác ư?”

Chu tiểu thư quả quyết đáp: “Không hề, dù sao muội cũng không nghe thấy gì cả.”

Chu Tử Tần đành nói: “Được rồi, muội lui xuống nghỉ ngơi đi… Tóm lại, chắc hẳn Tề phán quan đã chết vào lúc đó.”

Chu Tử Yên đứng dậy, đi được hai bước thì ngoái lại nhìn Chu Tử Tần: “Muội bày cách cho này.”

“Hả?” Chu Tử Tần ngẩng lên.

“Huynh mau tìm Hoàng Tử Hà đi. Huynh xem, đồ bỏ như huynh còn muốn phá án, đúng là vọng tưởng.”

Chu Tử Tần sững sờ, rồi quay phắt sang Hoàng Tử Hà, hai mắt ầng ậng nước: “Sùng Cổ, ta xin công công một chuyện!”

“Biết rồi.” Hoàng Tử Hà thản nhiên giở sang trang bên, “Ta sẽ giúp công tử phá vụ án này, để công tử lấy lại oai phong trước lệnh muội!”

Vương Uẩn vẫn tiêu sái hào hoa như thế, tuy sắc mặt tái xanh tiều tụy, song dưới ánh đèn mờ ảo ấm áp, càng nổi bật vẻ ôn nhuận như ngọc.

Y ngồi ngay ngắn trước mặt họ, cười nhẹ: “Đã khuya rồi mà hai vị vẫn phải thẩm vấn, đúng là vất vả.”

Chu Tử Tần rầu rĩ: “Phải phải, huống hồ còn là phán quan phủ tiết độ, không mau phá án thì không xong.”

“Bấy giờ ta chỉ ngồi một chỗ xem múa, sau khi Vũ Tuyên và Phạm Nguyên Long đứng dậy, tuy bên cạnh không còn ai, nhưng vẫn có mấy vị phó tướng và tham sự, chắc hẳn đều có thể làm chứng, chứng minh ta không hề rời ghế.” Vương Uẩn rất thong dong, vẻ như chẳng để tâm cái chết của Tề Đằng.

Chu Tử Tần gật đầu: “Đương nhiên ta tuyệt đối tin tưởng Vương đô úy, có điều mọi người lúc ấy đều đổ dồn mắt lên vũ đài, dưới hàng ghế tối om, Vương đô úy lại ngồi ngoài cùng bên trái, đằng sau không có ai, Vũ huynh và Phạm công tử đều rời chỗ, chẳng rõ những kẻ ngồi cách đến ba ghế còn chú ý đến chuyện Vương đô úy ngồi đó hay đứng dậy không…”

Vương Uẩn cười gượng: “Chuyện này cũng khó nói, mọi người đều mải nhìn lên phía trước xem múa, ai lại ngó sang bên quan sát ta ngồi hay đứng lên.”

Chu Tử Tần bèn ai ủi: “Không sao đâu, dù gì huynh cũng đâu có khúc mắc gì với Tề phán quan. Theo lẽ mà nói, Vương đô úy không có động cơ gây án.”

Họ Vương vốn không để tâm, lúc này giọng điệu càng hời hợt, như đang tán gẫu: “Chẳng rõ các vị đánh giá vụ này thế nào?”

Chu Tử Tần ủ ê: “Trước mắt vẫn chưa tìm được ai có thời gian gây án, nên chủ yếu chỉ đang tra xét động cơ gây án thôi.”

“Phải đấy, hay là bắt tất cả những kẻ có lý do giết Tề Đằng lại thẩm vấn, chẳng phải là xong ư?” Anh mắt Vương Uẩn vui vẻ liếc sang Hoàng Tử Hà: “Có điều hẳn ta là người đầu tiên được loại ra khỏi diện tình nghi nhỉ? Dù sao ta cũng mới từ kinh đến, có xích mích gì với Tề phán quan đâu.”

Hoàng Tử Hà lạnh nhạt hỏi: “Không rõ Vương đô úy đến Thành Đô có việc gì?”

“Ty Phòng vệ kinh thành muốn đề bạt mấy vị đô thống, trong đó có ba bốn người quê ở Thục, phải điều tra gia thế. Vốn cũng chẳng phải việc của ta, nhưng các vị đều đến Thục cả, một mình ta ở trong kinh buồn chán, bèn xin đến đây.” Y cười tươi tắn, nhưng lời lẽ vẫn không hề lộ sơ hở.

Chu Tử Tần cảm động đập bàn nói: “Vương huynh nhất định phải ở lại thêm mấy hôm đấy! Chờ dăm bữa nữa phá xong vụ này, mấy người chúng ta đi du ngoạn quanh đây nửa tháng, thưởng thức phong cảnh nước non đất Thục!”

Hoàng Tử Hà vừa cúi đầu uống trà vừa nói: “Đa tạ tấm lòng của Vương đô úy! Không còn sớm nữa, chúng ta phải hỏi mấy vị phó tướng vài câu.”

Mấy phó tướng quân Tây Xuyên làm chứng lẫn cho nhau, quả quyết rằng bấy giờ họ đều ở đó, không có ai đứng dậy đi đâu cả.

“Huống hồ chúng ta là quan võ, Tề phán quan là quan văn, thường ngày tuy có qua lại, nhưng chỉ ở mức gật đầu chào nhau mà thôi, không có mâu thuẫn gì về lợi ích cả. Dù y chết đi, chúng ta cũng chẳng ai trèo lên được, thì giết y làm gì?”

Mấy vị tham quân phủ Thành Đô cũng làm chứng cho nhau, quan hệ giữa họ và Tề Đằng còn nhạt nhẽo hơn, không lý nào lại giết người.

Các nhạc công bấy giờ ngồi một bên nhà thủy tạ, tấu nhạc dưới sự chỉ huy của Ân Lộ Y. Dù giữa màn múa có một đoạn chỉ thổi sáo, nhưng các nhạc công đều ngồi đó đợi, không ai đứng dậy cả.

Người hầu kẻ hạ tập trung ở một phía khác của nhà thủy tạ, bao gồm cả mấy a hoàn tùy thân của Chu Tử Yên. Mười mấy người đứng đó, tuy hơi lộn xộn, nhưng khá chen chúc, nếu ai muốn chen ra, nhất định sẽ bị những người kia phát hiện.

Xem ra không thể dựa vào nhân chứng, mà vật chứng cũng chẳng thấy tăm hơi. Dù họ đã bới tung đống rác dưới đáy hồ lên mấy lần, cũng chẳng thấy thứ gì giống như hung khí cả.

Hoàng Tử Hà quan sát kỹ thi thể Tề Đằng lần nữa, trầm tư không nói.

Phạm Nguyên Long vẫn chưa đi, nhưng dường như đã tỉnh táo ra đôi chút, lại lăng xăng xáp đến gần cô: “Dương công công nghe ta nói một câu đi, hung thủ chính là Vũ Tuyên mà! Hắn dựa vào gương mặt, định vấy bẩn thiên kim tiểu thư quận thú đó! Năm xưa hắn từng dụ dỗ tiểu thư nhà Hoàng quận thú, nay lại chuyển mục tiêu sang Chu tiểu thư, giờ thấy Chu quận thú định gả con gái cho Tề phán quan, lửa giận từ lòng bốc, ý ác tại gan sinh, một là không làm hai là làm không thôi, lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu! Vũ Tuyên ơi là Vũ Tuyên, ngươi đúng là chỉ nhắm vào tiểu thư nhà quận thú, càng lúc càng cao tay!”

Vũ Tuyên lạnh lùng liếc Phạm Nguyên Long, rồi lại ngẩng lên nhìn trời, chẳng buồn cất lời.

Thái độ cao ngạo lạnh nhạt của Vũ Tuyên khiến Phạm Nguyên Long lồng lên tức tối, nếu không bị người bên cạnh giữ chặt, nhất định đã động tay động chân.

Thấy đêm đã khuya mà vụ lộn xộn này trong chốc lát chưa thể kết thúc, Chu Tử Tần đứng phía sau Hoàng Tử Hà bất lực than: “Vụ này nan giải quá! Biết rõ hung thủ là một trong số chúng ta, nhưng không một ai có cơ hội gây án cả, hơn nữa tất cả đều ở trước bấy nhiêu con mắt quan sát, rốt cuộc vẫn không rõ là ai gây ra. Huống hồ, hung khí vẫn chưa tìm thấy!”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Lạ thật đấy…”

Sau lưng có người đưa cho cô một chén trà: “Uống hớp trà rồi từ từ tìm. Bằng vào tài trí của Dương công công, ta tin chỉ dăm ba ngày, vụ này sẽ rõ ràng thôi.” Hoàng Tử Hà đỡ lấy chén trà, quay đầu lại thì thấy Vương Uẩn cười ôn hòa đứng đó, vụ án mạng cùng những tiếng ồn ào nhốn nháo xung quanh dường như chẳng ảnh hưởng đến y.

Thấy cô thoáng lưỡng lự, Vương Uẩn lại rót cho Chu Tử Tần một chén, cười hỏi hắn: “Tử Tần bảo có phải không? Dương công công đã ra tay, thiên hạ này còn ai hơn được nữa?”

“Không biết nếu Hoàng Tử Hà ở đây… sẽ đánh giá thế nào.” Chu Tử Tần nắm chặt chén trà trong tay, trầm ngâm đáp.

Vương Uẩn cười: “Ta tin rằng cách nghĩ cách làm của Hoàng tiểu thư ắt cũng như Dương công công thôi.”

Hoàng Tử Hà ngượng nghịu nhìn Vương Uẩn, rồi cúi đầu uống trà, nói lảng đi: “Vương đô úy chưa về ư?” “Chưa tra rõ chân tướng, có về cũng chẳng ngủ được.” Y ngồi xuống thành lan can, mỉm cười nhìn cô.

Hoàng Tử Hà cũng hết cách, đành bảo Chu Tử Tần: “Chúng ta về nghỉ ngơi thôi, xem ra tối nay không có tiến triển gì đâu.”

“Công công muốn về ư?” Vương Uẩn ung dung đứng dậy, phủi sạch bụi đất trên người rồi đề nghị: “Ta cũng đang định về phủ tiết độ, chúng ta có thẻ cùng về.”

Hoàng Tử Hà im lặng nhìn y, thấy y vẫn ôn hòa bình thản thì không tiện từ chối, đành theo y rời phủ quận thú.

Sau khi được cứu về, Na Phất Sa vẫn chưa khỏi hẳn nên khi cười cô luôn hết sức cẩn thận, thong thả.

Ngựa của Vương Uẩn cũng đi rất chậm, hai người sánh vai nhau mà đi, tiếng vó ngựa lộp cộp gõ xuống mặt đường văng vẳng.

Trời không trăng, đêm lặng phắc. Vương Uẩn ngoái lại nhìn Hoàng Tử Hà, nhưng trời quá tối nên khó trông rõ gương mặt cúi gằm của cô, chỉ khi cô đảo mắt ngước lên, đôi mắt như gợn sóng lăn tăn trong đêm tối, y mới nhận ra cô đang nhìn mình.

Hoàng Tử Hà quan sát gương mặt chìm trong bóng tối của Vương Uẩn, chợt thấy lòng rúng động, điều gì đó trong ký ức thình lình cuộn lên, chẳng khác nào những con sóng đen kịt, nỗi kinh hoàng đặc quánh trào dâng trong tâm trí.

Cô phân vân một thoáng rồi buột miệng la lên khe khẽ.

“Sao thế?” Vương Uẩn giục ngựa đến bên cô, ân cần hỏi.

Hoàng Tử Hà nhảy xuống, xem xét vết thương trên mình Na Phất Sa: “Hình như vết thương của Na Phất Sa vẫn chưa lành hẳn, ta mới cưỡi một chốc mà nó đã run rẩy, chắc phải cho nghỉ thôi.”

“Muốn về phủ quận thú đổi ngựa không?”

Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Đi xa thế này rồi, chỉ còn một quãng nữa là tới phủ tiết độ thôi.”

Thấy cô đi phía trước, tay dắt ngựa, Vương Uẩn lại nhớ lúc ở Trường An, cô đi bộ còn mình cưỡi ngựa đưa về. Y bất giác mỉm cười, cúi xuống chìa tay cho cô, hỏi đùa: “Hay là… lên ngựa ngồi cùng ta?”

Cô ngẩng lên, rồi thình lình nắm lấy tay Vương Uẩn, tung người nhảy lên ngựa, ngồi phía sau y.

Lần này đến lượt Vương Uẩn sững sờ, kinh ngạc ngoái lại nhìn cô, nhưng chỉ thấy đôi mi cô khẽ lay động, gương mặt khuất sau màn đêm, nói khẽ: “Gần đây liên tục xảy ra chuyện, ta quả thật cũng mệt rồi.”

“Vậy… để ta đưa về nhé.”

Hoàng Tử Hà im lặng, y cảm thấy hình như cô có gật đầu, rồi khẽ khàng vòng tay quanh eo mình.

Trong đêm im lặng này, mơ màng như giấc mộng. Người con gái bấy lâu y chỉ lặng lẽ ngóng vọng từ xa, nay lại ngồi sau lưng y, dịu dàng ôm lấy y, để y đưa cô về nhà. Những điều này dường như đều không có thật, mà chỉ như một ảo giác về đêm.

Nhưng cánh tay cô rõ ràng vẫn quàng quanh eo y, qua làn áo mỏng, hơi ấm da thịt cô cơ hồ lan cả sang người y. Hơi thở của cô thật nhẹ, khẽ lay động mấy sợi tóc xõa của y, nhẹ lướt qua gáy y…

Đang lúc mơ màng, thân thể Hoàng Tử Hà chợt nghiêng sang một bên, cô hốt hoảng quờ tay, ấn mạnh vào sườn trái y.

Vương Uẩn khẽ rên lên. Tuy y ra sức kìm nén, chỉ buột ra một âm thanh khe khẽ, song rõ ràng cô đã nghe thấy, giọng cũng lạnh hẳn đi: “Vương đô úy bị thương ư? Ở sườn trái à?”

Vương Uẩn nghiến răng nói nhỏ: “Mấy hôm trước theo quân Tây Xuyên vào núi tìm tung tích Quỳ vương, không may gặp phải thích khách đang lẩn trốn, bị thương nhẹ.”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Ra là thế…”

Chưa dứt lời, cô đã vung chân đá ra, trúng vào vết thương khác ở chân họ Vương, khiến y run bắn lên vì đau, buột miệng rên rỉ.

Nhân lúc y gập người xuống nén đau, Hoàng Tử Hà buông tay ra tụt xuống, rồi tung mình nhảy lên lưng Na Phất Sa, kéo cương quay đi, lùi ra xa khỏi y.

Đôi bên ghìm cương đứng ở hai bên đường. Ngọn đèo khúc quẹo rắc ánh vàng ấm áp lên người họ, song đứng giữa gió đêm, nhìn người trước mặt, Hoàng Tử Hà lại thấy ớn lạnh.

Vương uẩn nghiến răng mỉm cười, thoạt trông thì thản nhiên, song thật ra lại hết sức gượng gạo: “Sao thế?”

Hoàng Tử Hà nhìn y chòng chọc, giữa đêm khuya thanh vắng, ngọn gió thổi qua người họ cũng khiến người ta chẳng rét mà run.

Giọng cô rất khẽ, nhưng rành rọt từng chữ: “Thì ra… là ngươi.”

Vương Uẩn nhìn vào mắt cô, nụ cười lại trở nên ung dung bình thản: “Phải, là ta.”

Hoàng Tử Hà sực nghĩ đến ánh mắt phức tạp mà sâu xa của y khi thấy mình thân mật với Lý Thư Bạch trong rừng sâu núi thẳm giữa đêm khuya; vẻ mặt y lúc được đút cá và hỏi tại sao mình lại đối tốt với y; nghĩ đến lúc bị mình uy hiếp, y từng nói, sao một cô gái xinh đẹp nhường này lại cải trang thành hoạn quan…

Lòng cô rối như tơ vò, gió đêm hè lồng lộng thổi qua khắp phố lớn ngõ nhỏ Thành Đô, trở đi trở lại quanh họ, tựa hồ không bao giờ dừng lại.

Vương Uẩn chỉ đăm đăm nhìn Hoàng Tử Hà, nụ cười nhạt dần trên gương mặt ôn hòa, ánh mắt y thăm thẳm xa xôi, như găm thấu tim cô.

Cô cắn môi hỏi: “Tại sao? Ai ra lệnh cho đô úy đuổi giết chúng ta? Sao đô úy lại nhận nhiệm vụ này?”

Vương Uẩn giục ngựa đi về phía cô, giọng nói dường như cũng lạnh cứng vì gió: “Con ngựa này không chạy xa được nữa, ngươi trốn không thoát đâu, tốt nhất nên ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi.”

Hoàng Tử Hà kéo cương ngựa lùi lại, cảnh giác nhìn y: “Ta còn một câu muốn hỏi.”

“Hỏi đi.” Y lạnh lùng ghìm cương, đứng cách cô chừng một trượng.

“Lúc ở trong núi, Quỳ vương đã nhận ra, song lại che giấu giúp đô úy, còn đô úy cuối cùng cũng giúp chúng ta chạy thoát. Tại sao về sau còn ám sát chúng ta thêm lần nữa ở quán trọ? Thân phận đã bại lộ còn cố tình tổ chức ám sát lần nữa, rõ ràng không phải hành động khôn ngoan.”

Vương Uẩn cười nhạt hỏi: “Vậy ngươi nghĩ sao?”

“Ta cho rằng, kẻ bày ra vụ ám sát lần hai, không phải là đô úy. Nói cách khác là có hai thế lực nhúng tay vào.” Cô nhìn y bằng đôi mắt trong suốt lạnh lùng, như thấu hiểu, lại cũng như thương xót, “Mà người đứng phía sau đô úy, tuy biết Quỳ vương đã nhận ra thân phận của đô úy, vẫn bày ra ám sát lần thứ hai, nếu thành công thì tốt, lỡ như chẳng thành thì đã có sẵn đô úy chết thay, bản thân y bất kể thành bại thế nào cũng rung đùi hưởng lợi…”

“Ngươi không cần đặt điều ly gián.” Y lạnh lùng ngắt lời, “Chẳng qua lúc đó ta bị thương nên tạm thời không can dự vào. Còn những kẻ khác chấp hành ra sao, chẳng liên quan tới ta.”

“Lúc ở trong núi gia hành xử như thế, là đã chừa đường sống cho đô úy. Huống hồ đô úy chỉ làm theo lệnh trên, nếu tiết lộ hung thủ thật sự đàng sau, thì sẽ không bị truy cứu…”

“Đừng kéo dài thời gian nữa!” Vương Uẩn thúc ngựa chạy đến, lao thẳng vào cô, “Hoàng Tử Hà, ta sẽ không để ngươi quay về bên y nữa đâu! Thà ta hủy hoại ngươi, còn hơn phải trơ mắt nhìn ngươi sống vui vẻ cạnh người khác!”

Hoàng Tử Hà vội kéo cương ngựa lùi lại rồi quay người chạy thẳng.

Hai thớt ngựa chỉ cách nhau một trượng, Na Phất Sa là ngựa quý Đại Uyển vạn con chọn một, nhưng trọng thương mới đỡ, phản ứng hơi chậm. Ngựa của Vương Uẩn tuy không bì được, nhưng cũng là hạng ngày phi ngàn dặm, chỉ một cú nhún mình đã nhảy lên chắn ngang trước mặt, chặn đứng đường chạy của Na Phất Sa.

Hoàng Tử Hà một lần nữa kéo ngựa quay đầu bỏ chạy.

Vương Uẩn lại thúc ngựa đuổi theo, nhưng chỉ nghe “soạt”, rồi “bịch” một tiếng, yên ngựa đã lệch sang một bên, khiến y ngã nhào xuống đất.

May sao họ Vương phản ứng cực nhanh, lăn tròn dưới đất giảm đà rơi mới khỏi bị trọng thương. Song vết thương cũ bị va quệt đã vỡ ra, mảng áo trước ngực tức thì lấm tấm vệt máu.

Y đưa mắt nhìn sang ngựa của mình thì thấy yên ngựa đã bị xẻ làm đôi, vết cắt bằng chằn chặn, mới hay vừa nãy trong lúc cùng cưỡi ngựa, cô đã âm thầm ra tay.

Chẳng đợi y đứng dậy, Hoàng Tử Hà đã nhảy xuống, kề thanh Ngư Trường lên cổ y. Cô đã gài sẵn thanh kiếm này bên mình Na Phất Sa từ trước bữa tiệc, lúc nhảy xuống bèn lấy cớ kiểm tra ngựa, len lén giấu vào tay áo.

Y nằm ngửa dưới đất, ngực đau buốt, bải hoải nhìn người con gái trước mặt.

Dường như tình cảnh trong núi lại tái diễn, giữa con đường vắng ngắt, cô một lần nữa khống chế y.

“Hoàng Tử Hà… rốt cuộc ta không phải đối thủ của ngươi.” Y lẩm bẩm, ánh mắt nhìn cô vừa căm hận vừa bất lực.

Hoàng Tử Hà hơi dịch mũi kiếm đi, để tránh đâm vào da thịt y: “Lúc ở trong núi, tình thế bức bách nên chúng ta mới thả đô uý. Giờ đô uý lại rơi vào tay ta lần nữa, chi bằng khai ra kẻ đứng đằng sau đi?”

“Không có kẻ đằng sau nào cả. Ta chỉ nghe theo tiếng lòng mình.” Ánh mắt Vương Uẩn nhìn xoáy vào cô, lạnh lẽo như đao. Phong độ ôn hoà dịu dàng tựa gió xuân đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh băng như tiết trời đông giá. Giọng y cũng lạnh ngắt, hơi giá buốt như thấm vào tận đáy lòng cô: “Lần này rời kinh, có người tặng ta một câu rằng: ‘Có những thứ đô uý bất chấp tất cả muốn giành lấy mà cuối cùng lại lọt vào tay kẻ khác, chi bằng huỷ phứt đi cho nhẹ gánh. ‘”

Hoàng Tử Hà siết chặt cán kiếm đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch. Cô chỉ nhìn chằm chằm Vương Uẩn, như nhìn một kẻ hoàn toàn xa lạ, lại giống như nhìn một vườn hoa nở rộ nháy mắt rơi vào binh lửa, tất cả những gì tốt đẹp tan tàn không sót mảy may.

“Ngươi biết ta hận ngươi nhường nào không?” Giọng y trầm thấp mà chậm rãi, ngữ điệu cũng lạnh lùng không chút biểu cảm: “Ngươi làm nhục ta, làm nhục cả họ Vương Lang Gia, khiến cả ta và gia tộc thành trò cười thiên hạ, ngươi bảo ta sao có thể khoanh tay để cho ngươi sống yên?”

Hoàng Tử Hà vặn lại: “Để báo thù ta, đô uý kéo cả Quỳ vương vào ư?”

“Hừ…” Y không buồn đáp, chỉ lạnh lùng ngước nhìn trời.

“Dù đô uý căm hận muốn giết chết ta, thì mục tiêu hàng đầu của đô uý vẫn là Quỳ vương. Ta chỉ là kẻ đô uý tiện tay muốn giết thêm thôi, đúng không? Thế lực đằng sau đô uý mới là kẻ mở màn vụ ám sát này.” Hoàng Tử Hà hít sâu một hơi, nhìn Vương Uẩn hỏi thẳng.

“Ta muốn giết ngươi, Kỳ Lạc quận chúa cũng muốn giết ngươi, hai chúng ta phối hợp với nhau, thế thôi.” Y vẫn khăng khăng.

Hoàng Tử Hà còn muốn căn vặn thêm thì phía sau chợt vang lên một giọng nói bình thản: “Sùng Cổ.”

Hoàng Tử Hà ngoái lại, trông thấy một bóng dáng phong nhã hào hoa mà cao lớn rắn rỏi đứng dưới trời sao lấp lánh.

Cô vẫn cầm chắc kiếm kề vào cổ Vương Uẩn, chỉ gọi khẽ: “Vương gia…”

“Ngươi đừng đoán bừa.” Lý Thư Bạch đứng ngược sáng nên cô không trông rõ nét mặt y, chỉ thấy đôi mắt phản chiếu ánh sao trời, lờ mờ sáng trong đêm: “Uẩn Chi là bạn ta, cũng là cháu đích tôn nhà họ Vương, em họ hoàng hậu nương nương, đô uý ngự lâm quân, không lý nào lại hành thích ta.”

Hoàng Tử Hà định cãi, nhưng bắt gặp ánh mắt y thì sực hiểu ra, bèn thu kiếm tra vào vỏ nhét lại ngực áo, đáp khẽ: “Vâng, là nô tài đa nghi… Xin Vương đô uý đừng để bụng, cũng đừng trách ta đường đột gây chuyện.”

Vương Uẩn thong thả ngồi dậy, nhìn cô không nói. Thật lâu, y mới đưa mắt nhìn sang Lý Thư Bạch.

Lý Thư Bạch bình tĩnh tiếp lời: “Uẩn Chi, Sùng Cổ đơn thuần vô tri, chưa hiểu việc đời, ngươi đừng trách hắn.”

Vương Uẩn giơ tay ôm ngực, hồi lâu mới đáp: “Ty chức không dám.”

Lý Thư Bạch cũng chẳng nói thêm, bước đến chìa tay ra cho y.

Vương Uẩn nắm lấy tay y, từ từ đứng dậy, nhìn sang Hoàng Tử Hà.

Hoàng Tử Hà đành nén giận cúi đầu tạ tội: “Xin Vương đô uý thứ tội, nô tài quá lo cho an nguy của gia, trách lầm đô uý.”

Vương Uẩn giơ tay ngăn cô nói tiếp, thong thả đi vượt lên, nhằm hướng phủ tiết độ.

Hoàng Tử Hà theo Lý Thư Bạch về phòng.

Khu nhà phía Tây của phủ tiết độ mới được quét tước lại, Lý Thư Bạch ngụ ở nhà chính, hai gian nhà bên là của Hoàng Tử Hà và Trương Hàng Anh.

“Khuya lắm rồi, ngươi vất vả cả ngày nay, cũng nên nghỉ sớm đi.”

Hoàng Tử Hà vẫn đứng yên tại chỗ, ngập ngừng giây lát rồi thưa: “Xin gia giáng tội.”

Y thản nhiên ngoái lại: “Ngươi có tội gì?”

Hoàng Tử Hà ấp úng: “Hiện giờ cục diện chưa rõ, nô tài… không nên vạch trần mọi chuyện.”

Nhìn vẻ nơm nớp sợ sệt của cô, khoé môi Lý Thư Bạch cong lên: “Ngươi lo ta gặp phải đợt ám sát thứ ba, nên mới nôn nóng, phải không?”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Nhưng lúc trước, ta thật không ngờ là Vương Uẩn…”

“Chính vì là Vương Uẩn nên mới phiền.” Lý Thư Bạch nghĩ ngợi, rồi ra hiệu bảo cô vào phòng mình.

Hai người gập gối ngồi xuống chiếc sập trước giường. Lý Thư Bạch rút trong người ra một túi giấy, lại lấy lá bùa trong túi ra đẩy tới trước mặt cô.

Trên mảnh giấy vàng, ngoại trừ chữ “côi” ra, khuyên tròn quanh những chữ khác đều đã biến mất.

Cô săm soi kỹ chữ “tàn”, nhưng chỉ thấy mặt giấy như thường, không còn khuyên tròn đỏ rực như máu nữa.

Lý Thư Bạch ung dung nói: “Sau khi gặp nguy ở quán trọ, ta đã lấy ra xem một lần, bấy giờ chữ ‘tàn’ vẫn bị khoanh.”

“Nói vậy là chỉ trong ngày chuyển vào phủ tiết độ mới có thay đổi ư?” Hoàng Tử Hà trả lá bùa lại cho y, nhíu mày hỏi.

“Chẳng lạ lùng lắm ư?”

Thảo luận chuyện quái gở như vậy, nhưng giọng điệu cả hai hết sức bình thản. Y nhét lá bùa vào túi rồi nói: “Đi đường không tiện cất vào trong hộp, nên ta vẫn luôn đeo nó vào mình. Vào đây quân Tây Xuyên đưa đến các vật dụng tuỳ thân, ta mới cất lại trong cái hộp tròn có khoá, nào ngờ đã có chuyện ngay.”

Hoàng Tử Hà cúi đầu nghĩ ngợi, hồi lâu không đáp.

Thấy trà trong ấm còn nóng, Lý Thư Bạch đích thân rót cho cô một chén, sau khi ngửi hương nhìn sắc, mới đưa cho cô: “Trà phủ tiết độ quả không tồi.”

Hoàng Tử Hà bưng chén trà, bỗng chạnh lòng cảm khái. Kể từ khi đưa vai thay vị hoàng đế ham vui tiếp quản triều chính, e rằng y lúc nào cũng phải đề phòng, đối mặt với vô số khúc quanh sinh tử.

Thấy cô lộ vẻ thương cảm, Lý Thư Bạch mỉm cười an ủi, rồi tự rót cho mình một chén: “Thật ra cũng không hề gì, lẽ nào Phạm Ứng Tích không sợ ta xảy ra chuyện trong phủ hắn? Ta đã ở đây, tất hắn phải chịu trách nhiệm.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, đang mải nghĩ gì đó thì lại nghe y nói: “Có lúc ta từng nghĩ, có lẽ khoảng thời gian bình yên nhàn nhã nhất trong đời này, là mấy ngày lẩn lút dưỡng thương trong núi cùng ngươi.”

Hoàng Tử Hà tròn mắt ngạc nhiên nhìn y.

“Tuy khổ cực thiếu thốn, tính mạng như trứng để đầu đẳng, nhưng tất cả đau đớn và nghi kỵ trên đời đều tiêu tan, quá khứ và tương lai của ta cũng chẳng còn quan trọng. Chỉ có hai ta mải miết đi dưới bóng cây, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rọi xuống người thành từng đốm sáng rực, hoa lệ lộng lẫy, tung tăn nhảy nhót…”

Y chăm chú nhìn cô, ngọn đèn lồng khẽ đung đưa trong gió, toả sáng lập loè mờ ảo, tạo cảm giác mơ màng như ảo mộng. Song giọng Lý Thư Bạch rủ rỉ bên tai cô dường như còn mơ hồ hơn ánh đèn.

“Năm ta 13, phụ hoàng qua đời, sau khi hoàng thượng đăng cơ, ta luôn phải sống trong sợ hãi. Các hoàng huynh lớn tuổi đều đột tử, trừ ba hoàng đệ non nớt, chỉ còn lại mình ta. Lúc ấy ngày ngày ta đều nghĩ, tiếp theo liệu có phải là mình không.” Vừa rủ rỉ kể, y vừa chăm chú nhìn ngọn lửa lập loè, một vầng vàng cam ấm áp bọc lấy tâm đèn xanh xám, chậm rãi lay động. Ánh đèn dịu dàng bao quanh chiếc bình lưu ly, con A Già Thập Niết thất lạc trên xe ngựa giờ lặng lẽ lặn dưới đáy bình, chẳng biết đang thức hay ngủ.

“Hơn 3 năm trước, Bàng Huân nổi dậy ở Từ Châu, ta tự xin đi dẹp loạn. Bấy giờ triều đình chỉ cho ta đem theo mấy ngàn tên lính già nua bệnh tật, nhưng ta không sợ, mà nghĩ rằng, biết đâu đây chính là cơ hội để thoát thân…”

Nghe đến đây, Hoàng Tử Hà sực nhớ câu chuyện y từng kể, về lần đầu tiên gặp Tuyết Sắc và Tiểu Thi. Bấy giờ y một thân một mình xông vào hang cọp, tiêu diệt tàn quân của Bàng Huân. Lúc ấy cô còn nhủ thầm, vậy chẳng phải quá liều lĩnh và bất cẩn hay sao. Giờ nhớ lại mới hiểu ra tâm tình y khi ấy.

Thật ra, trước khi đến Từ Châu, y không hề có ý tìm cơ hội vùng dậy, mà chỉ muốn chọn cách chết.

Nào ngờ y lại chiến thắng vang dội, thần phục được sáu đại tiết độ sứ, khải hoàn quay về, bắt đầu những ngày quyền nghiêng thiên hạ.

“Sau khi trở về, ta được phong làm Quỳ vương, vinh hiển một dạo, nhưng từ ấy cũng không được sống yên. Ta luôn phải đối đầu với hai thế lực, trở thành vật hy sinh của phe này, cũng là mục tiêu của phe kia. Vô số người mong ta biến mất khỏi cõi đời này.” Y nói mà ánh mắt tối sầm, giơ tay búng khẽ vào bình lưu ly. Tức thì bên trong gợn sóng lăn tăn, con cá nhỏ cũng vẫy đuôi nhè nhẹ, rồi lại nằm im dưới đáy bất động. “Bên cạnh ta xuất hiện vô vàn bí ẩn, bất cứ lúc nào cũng rình rập đề phòng ta, chẳng ai hay lòng ta nóng như lửa đốt, hoang mang rối loạn. Ta cứ ngỡ đời này kiếp này mình sẽ phải mãi mãi sống trong nơm nớp lo sợ vô cùng tận như thế, cho đến ngày… ngươi xuất hiện.”

Nói đoạn, y rời tay khỏi bình lưu ly, đôi mắt tối thẫm chẳng biết tự lúc nào đã hứng được vài đốm sao sa, phản chiếu ánh đèn lay động. Y chăm chú nhìn cô không chớp, in bóng cô vào đáy mắt mình, chập chờn lay động theo ngọn đèn.

Hoàng Tử Hà căng thẳng cực độ, như sợ mình bị những ngôi sao sáng rực kia hút lấy, từ nay về sau chẳng còn cớ nào mà tồn tại nữa; lại sợ rời khỏi ánh mắt y, từ nay về sau sẽ lạc lối, không tìm được đường sáng nữa.

Thế nên, cô đành để mặc cho tim đập dữ dội, mãi đến khi cả người nóng bừng lên, không sao khống chế nổi nỗi xao xuyến trong lòng, mới hít một hơi thật sâu, khẽ đáp: “Ta… thật lấy làm hổ thẹn, chưa sẻ bớt được gánh nặng cho gia, mãi đến giờ vẫn chưa vạch rõ được những bí mật bên cạnh gia…”

“Bí mật đó đủ để khuynh đảo triều đình, sao có thể phá giải trong sớm tối?” Y chậm rãi lắc đầu nói khẽ, “Ta mất bao nhiêu thời gian cũng chưa thu được gì, huống hồ ngươi vừa mới tiếp xúc không lâu.”

“Nhưng ta…” Cô chăm chú nhìn y, rồi đột ngột quyết định. Có lẽ gió đêm và ánh đèn đã xua tan thận trọng, cô chìa tay ra ấp nhẹ lên mu bàn tay y, nói rất chân thành, “Ta sẽ ở bên cạnh gia, vạch trần bí mật này. Ta sẽ xua tan hết mây mù che phủ, để gia khỏi lạc lối, tận mắt nhìn rõ vận mệnh của mình.”

Chân thành quả quyết đến thế, gần như đã lập lời thề.

Cô không hề nói, trong cái đêm y hôn mê nguy cấp, cô từng nghĩ, nếu người mà mình dốc hết mọi thứ đánh cuộc đi theo vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, từ nay mình chẳng còn chỗ dựa, cũng chẳng còn cơ hội lật án minh oan nữa… thì sống còn ý nghĩa gì?”

Nhưng cô nghĩ, có những việc chẳng cần nói ra, y cũng hiểu.

Lý Thư Bạch đăm đăm nhìn cô dưới ánh đèn, gương mặt vẫn bình lặng như nước, chỉ có vô số tình cảm phức tạp thoáng qua trong mắt, có hân hoan, có buồn bã, có cảm thương, thậm chí có phần chần chừ e sợ.

Hoàng Tử Hà cảm giác được tay y hơi nhúc nhích, dường như bất giác siết chặt. Bấy giờ cô mới cúi đầu, nhận ra vừa rồi mình quá mức kích động, lại dám lạm quyền ấp tay lên tay y, vừa căng thẳng vừa bối rối, vội nhấc tay lên toan rụt về.

Nhưng đúng lúc cô vừa nhích ngón tay, y đã lật tay nắm chặt lấy tay cô.

Ánh đèn sáng rực chảy tràn quanh họ, giữa đêm khuya thanh vắng, bên con cá nhỏ đã ngủ yên, chỉ còn tiếng gió lao xao ngoài cửa sổ, và nhịp đập phập phồng trong huyết quản đôi bên, gấp gáp mà hoà hợp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN