Trâm 3: Tình Lang Hờ - Chương 5: Vũ điệu mê người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Trâm 3: Tình Lang Hờ


Chương 5: Vũ điệu mê người


Phủ Thành Đô tấp nập thương lái qua lại, trên phố có rất nhiều quán trọ. Hai người bèn chọn một quán sạch sẽ nằm trong ngõ.

Mấy ngày bôn ba vất vả, sau khi gọi tiểu nhị lấy nước tắm rửa sạch sẽ, Hoàng Tử Hà giúp Lý Thư Bạch thay thuốc rồi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô thấy cả người rã rời mỏi nhừ. Giống như lần trước trốn khỏi Thục, ngày ngày băng sông vượt núi, thần kinh căng ra để chống chọi, nhưng một khi dừng lại, lập tức thấy mệt mỏi vô chừng, bao nhiêu đau đớn cùng ập đến.

Cô nằm dài trên giường hồi lâu, thẫn thờ nhìn ánh sáng lọt qua vào khung cửa. Chẳng biết hôm nay là hôm nào, cũng chẳng biết mình phải đi đâu. Mấy đóa thục quỳ rực rỡ đang đung đưa ngoài song, hắt bóng vào khung cửa, hồng nhạt tím thẫm, như một vệt son phai.

Cô chợt mơ màng, tưởng như mình vẫn còn là tiểu thư ngàn vàng được nâng niu trong phủ quận thú, sống cuộc đời gần như hoàn mỹ. Xuất thân nhà quan, dung mạo mỹ lệ, nổi danh thiên hạ, còn có một người cùng nắm tay thưởng hoa…

Người ấy…

Vừa nghĩ đến Vũ Tuyên, cô liền thở dài.

Khi hắn trình bức thư tình lên tiết độ sứ Phạm Ứng Tích như một tội chứng, bọn họ đã hoàn toàn chấm dứt.

Còn gì mà mơ tưởng nữa chứ?

Việc đến nước này, nghĩ đến hắn chi bằng nghĩ về vụ án sắp giải quyết, hay những việc phải làm cùng Lý Thư Bạch hôm nay còn hơn.

Cô mặc quần áo chỉnh tề, rồi thừ người ra trước gương. Trước đây còn có thể đóng giả hoạn quan, nói thác là dung mạo hơi giống nữ mà thôi, nhưng giờ Lý Thư Bạch cũng cải trang, sao cô còn làm hoạn quan được nữa? Huống hồ giờ đang ở Thục, người biết mặt cô rất nhiều, chỉ thoáng trông là nhận ra ngay.

Còn đang nghĩ ngợi thì nghe tiếng gõ cửa khe khẽ.

Cô bèn đứng dậy ra cửa hỏi nhỏ: “Ai đó?”

“Ta, có thứ này cho ngươi.” Là giọng Lý Thư Bạch.

Cô vội mở cửa, thấy Lý Thư Bạch đứng bên ngoài chìa cho cô một gói đồ. Y đã thay đồ, còn cẩn thận hóa trang, trước mặt cô giờ đây chỉ là một gương mặt bình thường, chẳng có nét tuấn tú nào, thậm chí hơi gầy gò tiều tụy, nhưng dáng vóc cao ráo vẫn không giấu được.

Hoàng Tử Hà nhận lấy, thuận miệng hỏi: “Sớm thế này… gia đã ra ngoài rồi ư?”

“Ừm, giờ ta họ Vương, gọi là Vương Quỳ.” Y theo cô vào phòng, thấy cô thản nhiên mở gói đồ, lấy các thứ bên trong ra, nét mặt không có vẻ gì kinh ngạc, chỉ lẳng lặng ngồi xuống trước tấm gương đồng, tỉ mỉ xoa phấn vàng lên mặt, rồi dán chút keo lên làm cho đuôi mắt cụp xuống, tô lông mày thành sâu róm, còn chấm thêm mấy đốm tàn nhang.

Trong gương hiện ra một thiếu niên tướng mạo bình thường, chẳng có gì thu hút.

Y buột miệng: “Sao ngươi lại biết hóa trang.”

“Trước đây ta đi theo đám bổ khoái, có mánh khóe nào không biết đâu?” Nói đoạn cô ngoái lại cười, “Vương gia biết ngón này mới là lạ đấy.”

“Ở Đại Lý Tự từng đọc được vài tài liệu mô tả.” Y đáp gọn lỏn, rồi quay người đi ra, “Đi ăn sáng.”

Hoàng Tử Hà hối hả bó ngực, thay đồ rồi theo y tới đằng trước cửa tiệm ăn sáng.

Quán trọ nằm trong hẻm, tuy yên tĩnh nhưng vì thế nên cũng vắng khách. Chỉ có vẻn vẹn mấy người ngồi ăn, đều là khách trọ lại đêm qua.

Hai người ngồi xuống bàn dùng điểm tâm sáng, Hoàng Tử Hà đang gặm màn thầu, Lý Thư Bạch tiện tay bỏ thêm ít rau cần thái nhỏ vào bát vằn thắn trước mặt cô.

Hoàng Tử Hà ăn được nửa bát, chợt phát hiện khách khứa xung quanh đều đổ dồn mắt ra cửa. Vài kẻ thậm chí còn nghển cổ lên nhìn, chẳng khác gì con vịt.

Cô đang cầm thìa xì xụp ăn, cũng ngẩng lên nhìn theo.

Một đám mây bồng bềnh lãng đãng, từ ngoài cửa trôi vào.

Không, thực ra đó không phải một đám mây, mà là một nữ tử mảnh mai tha thướt. Nàng chừng ngoài 30, vận một tấm áo chẽn bằng vải thô giản dị, đầu cài chụp tóc bằng lụa, lưng đeo tay nải, chân xỏ giày vải, ngoài ra không có trang sức gì.

Một người phụ nữ như vậy lại tha thướt hơn cả thiếu nữ, chẳng khác cành liễu phất phơ trước gió xuân, khiến người ta nhìn mà rúng động.

Điểm hấp dẫn nhất của nữ tử ấy không phải dung mạo đẹp đẽ, mà là phong thái tuyệt vời, chưa cần nhìn mặt, chỉ riêng cử chỉ của nàng đã khiến người ta phải choáng ngợp, trầm trồ.

Hoàng Tử Hà nhìn đến thần người, thầm nghĩ, thời trẻ chắc hẳn người này phải là mỹ nhân tuyệt sắc, đã đến tuổi này mà phong tư vẫn hớp hồn như thế.

Có điều, một giai nhân như vậy lại có vẻ rầu rĩ ủ ê, lòng sầu muôn mối.

Nàng chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ, âu sầu ngồi xuống, uống hai hớp cháo rồi thừ ra, chống má lặng lẽ nhìn rặng liễu xanh mướt bên ngoài.

Thấy Hoàng Tử Hà cứ nhìn dán vào giai nhân, Lý Thư Bạch bèn gõ lên bàn nhắc nhở: “Ăn nhanh lên, chút nữa còn phải ra ngoài đấy.”

Hoàng Tử Hà vâng dạ rồi ăn vội ăn vàng nốt nửa bát, lúc nhìn sang chiếc bàn canh cửa sổ kia, cô chợt thấy giai nhận nọ lấy trong tay nải một chiếc vòng ngọc, thần người ra ngắm.

Chiếc thìa trong tay Hoàng Tử Hà bỗng rơi cạch xuống bàn.

Bởi cái vòng kia quá quen thuộc với cô.

Vòng bạch ngọc chạm đôi cá uốn mình quấn quanh, con này ngậm đuôi con kia, tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh.

Vì mình cá chạm rỗng, mỗi khi ánh sáng rọi qua lại càng trong suốt lung linh khác thường. Mắt cá bằng hạt ngọc trai nhỏ như hạt gạo, khảm trên vòng ngọc, châu tôn ngọc, ngọc tôn châu, cực kỳ tinh xảo, khiến người ta khó mà rời mắt.

Chính là chiếc vòng tay Vũ Tuyên tặng cô, từng bầu bạn bên cô suốt bao ngày, cổ tay cô cũng đã quen với cảm giác lành lạnh từ nó. Khi gia đình gặp nạn, cô một thân một mình trốn khỏi Thục, chỉ có cây trâm trên đầu và chiếc vòng này là đáng tiền.

Có ai hay, lúc đem nó đi cầm, cô đã tuyệt vọng nhường nào. Bấy giờ cô từng nghĩ, tháo nó ra rồi, có lẽ là không bao giờ thấy lại nữa.

Nào ngờ, vừa bước vào đất Thục, còn chưa đến Thành Đô, cô đã lại trông thấy nó.

Thấy cô biến sắc, Lý Thư Bạch nhìn theo ánh mắt cô, săm soi chiếc vòng trên tay giai nhân rồi hỏi: “Sao vậy?”

Giai nhân đã cất vòng đi. Hoàng Tử Hà vội đứng dậy, bảo Lý Thư Bạch: “Đợi ta một lát,” rồi xăm xăm đi thẳng về phía giai nhân.

Giai nhân nghiêng đầu nhìn lướt qua cô, thấy chỉ là một thiếu niên mặt mũi vàng vọt, chẳng có gì nổi bật thì lại hờ hững rời mắt, khoác tay nải đứng dậy toan đi.

Hoàng Tử Hà liền vào đề ngay: “Ta nhận ra chiếc vòng ngọc vừa rồi tỷ cầm.”

Quả nhiên, giai nhân khựng lại, ngập ngừng hỏi: “Ngươi… trước đây từng trông thấy ư?”

Giọng nàng hơi khàn, trầm thấp mà dịu dàng, rất hợp với người.

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Chẳng hay tỷ tỷ tìm được nó ở đâu? Theo ta biết, khi chủ cũ của nó rời Thành Đô, giữa đường đã đem đi cầm.”

“Nói vậy thì có lẽ hàng cầm đồ đã đem bán…” Giai nhân thở dài, đáp khẽ: “Đây là di vật của một người chị em ta, ta tới Dương Châu gặp nàng, nào ngờ người đã qua đời, chỉ để lại chiếc vòng này… Hình như là tình nhân của nàng tặng.”

Trông thái độ của nàng, Hoàng Tử Hà hiểu ngay, người chị em đó hẳn là xuất thân không được tốt, còn chiếc vòng cô đem cầm đã được ai đó mua về, tặng lại cho người nọ.

Cô bèn kiếm lời an ủi: “Xin tỷ tỷ bớt đau buồn, việc đời xưa nay vẫn thế, những người đột ngột qua đời vì bệnh hay vì chuyện bất ngờ nào có ít đâu.”

Giai nhân im lặng lắc đầu.

Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Chẳng biết tỷ có thể để lại cho ta chiếc vòng không? Chủ cũ rất thích nó, giờ vẫn muốn tìm lại…”

“Đây là tín vật định tình của tiểu muội ta với tình lang, giờ nàng đã không còn, chỉ để lại một vật kỷ niệm này, bất luận thế nào, ta cũng không thể tặng lại người khác được.” Giai nhân từ chối thẳng thừng.

Thấy nàng cương quyết như thế, Hoàng Tử Hà đành tạ lỗi: “Đã vậy, xin thứ cho tại hạ mạo muội.”

Lúc trở lại, Lý Thư Bạch trầm ngâm nhìn cô hỏi: “Cái đó của ngươi à?”

Hoàng Tử Hà đáp khẽ: “Vâng, trên đường trốn chạy đã phải đem cầm.”

“Giờ còn thích nữa không?”

Cô nghĩ ngợi, rồi lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, kỷ vật của ta nhưng cũng là kỷ vật của nàng ấy, đều có ý nghĩa cả.”

“Huống hồ ngươi sắp gặp lại người tặng vòng rồi, còn cô ta thì vĩnh viễn không thể gặp được nữa.”

Nghe giọng Lý Thư Bạch lạnh băng, Hoàng Tử Hà kinh ngạc nhận ra y đã đi guốc trong bụng mình, tim bất giác chậm lại một nhịp, hơi thở cũng nặng nề hẳn. Cô cắm cúi ăn, không dám ho he câu nào nữa.

Nhìn biểu hiện của cô, Lý Thư Bạch lại cảm thấy mình không nên tỏ ra bực bội như thế, bèn chuyển chủ đề, nói khẽ: “Người ta là đại tỷ trong Vân Thiều Lục Nữ, Công Tôn Diên đấy.”

Hoàng Tử Hà sững ra: “Công Tôn đại nương ư?”

“Ừm, chính là đồ đệ của Lý thập nhị nương, thuở bé mồ côi, không cha không mẹ, nên sau khi được truyền y bát bèn đổi sang họ Công Tôn. 17 năm trước, Công Tôn đại nương từng vào kinh biểu diễn, bấy giờ ta mới 6 7 tuổi, còn ở trong cung, đến giờ vẫn chưa quên điệu Kiếm Khí Hồn Thoát năm ấy. Ai ngờ 17 năm sau gặp lại vẫn kiều diễm nhường kia, tài nghệ còn tiến bộ nữa chứ.”

Hoàng Tử Hà hồi tưởng lại rồi nhận xét: “Thế thì năm nay Công Tôn đại nương cũng phải 35 36 rồi nhỉ.”

“Mai Vãn Trí cũng xấp xỉ chừng đó mà.”

Hai giai nhân nổi danh năm xưa, giờ một kẻ vẫn áo vải trâm gai, lưu lạc chân trời, cô đơn lẻ bóng; còn một người áo gấm cơm vàng, sống giữa thâm cung, được vạn người xưng tụng. Nghĩ tới sự vô thường của số mệnh, cô không khỏi cảm khái.

Nhưng, ai mà biết được, rốt cuộc ai hạnh phúc hơn ai?

Nhớ lại chuyện Công Tôn đại nương vừa kể về em gái, Hoàng Tử Hà khẽ ồ lên: “Nói vậy thì người em út trong Vân Thiều Lục Nữ đã qua đời rồi ư?”

“Người thứ 6 tên là Phó Tân Nguyễn, 17 năm trước mới 12 tuổi, còn chưa búi tóc, ngây thơ lãng mạn. Giờ thì cũng gần 30 rồi.”

“Tuổi nhỏ đã nổi danh, đến lúc trưởng thành lại chết yểu.” Hoàng Tử Hà than thở, “Xem thái độ của Công Tôn đại nương, e rằng cái chết của người này có ẩn tình.”

Lý Thư Bạch hờ hững nhắc: “Ngươi lo việc mình trước đi, hơi đâu quản mấy chuyện không đâu đó.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, rồi bất giác lại liếc sang Công Tôn Diên, thấy nàng đã đứng dậy đi ra cửa, nào ngờ có hai gã nhà giàu cười hì hì chặn đường: “Chẳng phải Công Tôn đại nương ư, sao bỗng từ Dương Châu đến Hán Châu thế này? Thật trùng hợp mà, tối nay chúng ta cũng trọ lại đây, đúng là có duyên!”

Công Tôn Diên lạnh lùng nhìn hai kẻ trước mặt, rồi lách mình né tránh, chẳng buồn đếm xỉa đến chúng.

Nào ngờ hai tên vô lại bèn xáp tới chặn cửa. Khung cửa rộng chưa đầy 3 thước bị chúng choán hết, không còn khe hở nào để lách qua.

Hoàng Tử Hà nhíu mày, toan đứng ra nói mấy câu phải quấy thì Lý Thư Bạch đã đổi đầu đũa, gõ nhẹ lên vai, ý bảo cô đừng manh động

Công Tôn Diên không hề dừng bước, xăm xăm đi thẳng ra cửa, tưởng chừng sắp va vào hai tên kia tới nơi. Nhưng đúng lúc chúng nhăn nhở cười cợt, giơ tay lên toan chạm vào người Công Tôn đại nương thì giai nhân bỗng bước chéo sang bên, trong khoảnh khắc thân hình nháng lên, chẳng biết làm sao đã đi xuyên qua người chúng, ra khỏi cửa nhẹ nhàng như cánh chuồn chuồn, thoắt cái đã thấy đứng ngoài sân, chân không lấm bụi.

Hai tên vô lại thấy Công Tôn Diên đi ra dễ như bỡn, chẳng hề coi mình vào đâu thì thẹn quá hóa giận, hộc tốc đuổi theo giữa tiếng cười ồ của mọi người trong quán.

Công Tôn Diên cũng không muốn sinh sự, chỉ mềm mỏng thuyết phục: “Hai vị, hôm nay không có tiêu sáo làm nền, chỉ nhảy múa suông thì có gì hay? Huống hồ tiểu muội mới qua đời, ta chẳng còn lòng dạ nào múa hát, xin hai vị bỏ qua cho.”

Nào ngờ hai tên vô lại kia đã bắc thang cho còn không biết đường leo xuống, trỏ Công Tôn Diên mắng mỏ: “Chẳng qua là vũ nữ Dương Châu chứ gì? Năm xưa anh em ta cho các ngươi bao nhiêu tiền, thế mà bây giờ còn ra vẻ đoan trang học làm Bồ tát nỗi gì?”

“Đúng thế, nhìn cái bộ dạng đoan trang đứng đắn kìa, ai không biết còn tưởng là gái nhà lành cơ đấy!”

“Hôm nay ngươi đến chỗ đại gia đây, trước tiên hẵng múa một điệu Hồ toàn cho chúng ta xem đã!”

Người trong quán thấy hai tên vô lại chặn đường một mỹ nữ, đều dồn mắt vào nhìn, nghe nói giai nhân là vũ nữ Dương Châu thì càng thêm hứng thú, đổ xô ra cửa xem náo nhiệt.

Thấy mọi người xúm đông xúm đỏ vây quanh, Công Tôn Diên biết hôm nay không tránh được rầy rà, đành gỡ tay nải trên vai ném xuống đất, cao giọng: “Múa một điệu cũng không sao, có điều thường ngày ta ít múa điệu Hồ toàn, xin múa hầu hai vị một khúc Kiếm khí, được chăng?”

Chưa nói dứt câu, cũng chẳng đợi hai tên kia trả lời, Công Tôn Diên bẻ một nhành liễu cạnh đó, bắt ngay vào thế khởi đầu. Tuy Công Tôn Diên chỉ mặc áo vải thô giản dị, tóc búi đơn sơ, nhưng đứng hiên ngang trước gió, tư thế tha thướt như tiên, khiến mọi người ở đó đều phải trầm trồ: “Đẹp quá!”

Công Tôn Diên lấy liễu thay kiếm, tung người nhảy múa, dáng điệu phóng khoáng như mây vờn, tất cả chăm chú chiêm ngưỡng điệu múa của giai nhân, chợt thấy mảnh sân đất nện trước quán thoắt đã biến thành lầu son gác tía, tấm áo vải tay chẽn cũng trở thành gấm lụa lượt là. Giai nhân đứng giữa sân, phong thái bảng lảng như mây khói, tư thế phấp phới như sóng biển, khó mà trông rõ.

Rồi vũ điệu đột ngột thay đổi, sóng gợn và khói mây thoắt biến thành sấm sét, cành liễu trong tay nhanh như chớp quất thẳng tới hai tên vô lại.

Chỉ nghe hai tiếng bốp bốp giòn tan, trên mặt chúng đã nổi lên hai lằn đỏ, đau đến nỗi ôm mặt kêu oai oái.

“Xin lỗi, cành liễu dài quá, vô ý quệt phải hai vị.” Công Tôn Diên cười nhạt.

Người xung quanh rộ lên cười nhạo, Hoàng Tử Hà cũng mỉm cười.

Bị cành liễu quất phải chỉ là vết thương ngoài da, nhục nhã nhất là bị đám đông chế nhạo, hai tên kia tức thì gầm lên lao đến.

Công Tôn Diên ra tay rất nhanh, roạt roạt hai tiếng, hai tên kia lại ôm mũi ngồi thụp xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa, là bị quất trúng mũi.

“Xin lỗi hai vị, ta ở Dương Châu, các vị ở Hán Châu, nước sông không phạm nước giếng. Hôm nay lỡ tay làm các vị bị thương, sau này các vị đến Dương Châu, ta nhất định sẽ làm hết nghĩa vụ chủ nhà, tạ tội với các vị.” Nói đoạn, Công Tôn Diên quay người đi thẳng, chẳng thèm đếm xỉa đến chúng nữa.

Hai tên kia nào chịu buông tha, giận dữ bổ đến toan ngăn lại.

Bịch, bịch. Chỉ trong nháy mắt, chúng đã bị đá văng vào góc tường, rống lên thảm thiết, không bò dậy nổi.

“Giữa ban ngày ban mặt dám gây sự ngay giữa đất Thục, làm mất mặt người Thục, coi bổ đầu ta là đá à?” Thình lình một tiếng quát sang sảng vang lên. Ngay lập tức, đám đông quanh đó nhao nhao vỗ tay hoan hô người vừa giáo huấn hai tên vô lại, có kẻ còn gào lên: “Chu thiếu bổ đầu oai phong lắm!”

“Chu bổ đầu phụng chỉ tra án, quả là danh bất hư truyền!”

“Quận Thục phải trông vào Chu thiếu bổ đầu và Chu sứ quân rồi!”

Trong tiếng hoan hô vang dội, Chu thiếu bổ đầu phụng chỉ tra án oai vệ bước vào, giữa muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ. Hóa ra là Chu Tử Tần.

Chỉ thấy gã mặc bộ đồ nha sai đỏ thắm, đeo thắt lưng ngọc xanh, eo còn giắt một thanh đao chuôi xanh chàm nhét trong bao da cá, chân xỏ giáy màu tím diên vĩ, trên đầu sùm sụp một chiếc mũ đen cắm lông công.

Chu Tử Tần vận xanh đỏ tím vàng từ đầu đến chân hớn hở đi vào, chắp tay khiêm nhường chào tất cả: “Là việc nên làm, nên làm mà!”

Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà nhìn nhau, phút chốc đều hiểu sâu sắc hàm nghĩa 4 chữ: “thảm không nỡ nhìn” – phục sức của họ Chu quá lòe loẹt, cơ hồ làm họ mù cả mắt.

“Rời kinh bấy lâu mà Tử Tần vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả…” Hoàng Tử Hà buột miệng cảm thán.

“Lạ thật đấy, thân thủ của Tử Tần làm sao đá văng hai tên kia được?”

Chưa nói dứt câu, trông thấy người đi phía sau Chu Tử Tần, họ hiểu ra ngay.

Trương Hàng Anh theo chân Chu Tử Tần bước vào.

Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà tin chắc họ không nhận ra mình nên vẫn ngồi tại chỗ ăn uống. Có điều, giữa không khí xôn xao hỗn loạn trong quán, chỉ có hai người họ bình thản như không, càng khiến Chu Tử Tần chú ý hơn.

Trò vui đã hạ màn, đám đông cũng tản đi, Công Tôn Diên khom người hành lễ với Chu Tử Tần và Trương Hàng Anh: “Đa tạ hai vị.”

“Ồ, là việc nên làm thôi, tại hạ ghét nhất hạng người cậy thế ức hiếp phụ nữ trẻ nhỏ, có giỏi thì đi mà gây chuyện với bọn đàn ông chúng ta đây này!” Đoạn, Chu Tử Tần khinh miệt quay sang mắng mỏ hai tên vô lại đang len lén đứng dậy toan đánh bài chuồn, “Này, có giỏi thì đến phủ quận thú nói chuyện nhé! Ta mà bắt gặp lần nữa thì không bỏ qua đâu!”

Thấy chúng vắt giò lên cổ mà chạy, Công Tôn Diên mỉm cười với Chu Tử Tần: “Chắc chúng không dám làm nhục ta nữa đâu.”

Chu Tử Tần vỗ ngực hiên ngang đáp: “Có chuyện gì cứ tìm ta! Bổ đầu Chu Tử Tần ta đây cai quản tất cả đám vô lại ở Xuyên Thục đấy!”

Tiểu nhị trong quán mau miệng vuốt đuôi: “Tốt quá tốt quá! Đúng là muôn dân trăm họ được nhờ, Hoàng tiểu thư đi thì lại có Chu thiếu gia đến, xem ra đất Thục này lại sắp được bình yên rồi!”

Tức thì, chủ quán cho hắn ăn ngay một đá, quát khẽ: “Nhắc đến Hoàng tiểu thư làm gì hả!”

Bấy giờ tiểu nhị mới sực nhớ ra Hoàng tiểu thư phá án như thần ngày xưa đã trở thành tội phạm bị triều đình truy nã, không giấu được vẻ lúng túng: “Chuyện này… Xin thiếu bổ đầu bỏ qua cho…”

“Bỏ qua gì chứ? Ta thích nhất câu này đấy, thực không ngờ có ngày ta lại được xếp ngang hàng với cô ấy!” Chu Tử Tần tươi như hoa vỗ nhẹ lên đầu tiểu nhị, rồi kéo Trương Hàng Anh đến ngồi ngay xuống bàn Hoàng Tử Hà, vừa ngồi vừa nói: “Huynh đến đây, ăn chút gì đã. Hai vị không ngại ngồi chung chứ?”

Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch dĩ nhiên lắc đầu, nhưng cũng không trò chuyện với họ, e lộ thân phận, cứ thế lặng lẽ ăn uống.

Lại nghe Chu Tử Tần hỏi Trương Hàng Anh: “Trương nhị ca, huynh lặn lội đến tận đất Thục, đã tìm được hành tung của A Địch chưa?”

Trương Hàng Anh rầu rĩ lắc đầu.

Thấy họ Trương gầy nhom tiều tuỵ, hẳn đã nếm trải nhiều vất vả trên đường tìm kiếm Tích Thuý, lòng Hoàng Tử Hà bỗng nao nao khó tả.

“Ta nghĩ, nếu A Địch biết được tấm lòng của huynh nhất định sẽ rất cảm động.” Nói rồi, Chu Tử Tần cầm một quả trứng lên bóc vỏ, hỏi tiếp: “Sau đây huynh định tìm kiếm quanh quận Thục hả?”

“Ừm, ta nghĩ có lẽ cô ấy sẽ tìm tới một nơi xa xôi hẻo lánh nên định tìm quanh các thôn làng gần đây.”

Chu Tử Tần vốn nhiệt tình, liền nói: “Có gì cần cứ bảo ta, nơi khác thì không nói, chứ ở đất Thục này, ta có thể tìm mấy người giúp huynh.”

“Trước mắt thì chưa cần, cảm tạ Tử Tần huynh.” Trương Hàng Anh thần người giây lát rồi hỏi, “Chẳng hay Hoàng… Dương công công có ở đây không? Không chừng công công có thể giúp chúng ta một tay, bằng không với sức của ta, muốn tìm A Địch chẳng khác nào vớt trăng dưới nước…”

“Sùng Cổ ấy à…” Chu Tử Tần gọi khẽ, rồi nằm gục xuống bàn, mắt đỏ hoe: “Trương nhị ca, Sùng Cổ… mất tích rồi!”

“Mất tích?” Trương Hàng Anh giật nảy mình, vội hỏi, “Sao lại thế?”

“Quỳ vương và Sùng Cổ trên đường đến Thục bị tập kích, giờ vẫn chưa tìm được tung tích. Tây Xuyên tiết độ sứ và cha ta đã phái rất nhiều người tìm khắp trong núi, đến hôm nay là 3 4 ngày rồi, mà chưa có tin tức gì cả.”

Trương Hàng Anh liền an ủi: “Quỳ vương dũng mãnh như thế, thích khách tầm thường sao đả thương nổi? Nhất định gia không sao đâu!”

“Phải, phải, Quỳ vương có lẽ không sao, nhưng mà… nhưng mà Sùng Cổ thì gay rồi!” Chu Tử Tần mếu máo nhìn Trương Hàng Anh, nước mắt chực lăn xuống: “Huynh biết không? Đêm qua chúng ta tìm được Na Phất Sa, chính là ngựa của Sùng Cổ ấy… Nó bị thương, còn rơi vào bụi gai, lúc đưa về chỉ còn thoi thóp. Huynh bảo, Na Phất Sa còn bị thương, thì Sùng Cổ…”

“Dương công công thông tuệ hơn người, nhất định sẽ gặp dữ hoá lành, không có chuyện gì đâu!” Trương Hàng Anh ngắt lời, không để họ Chu nói tiếp.

Chu Tử Tần ngước lên, thấy vẻ mặt Trương Hàng Anh chắc chắn như đinh đóng cột thì cũng hơi vững dạ, gật đầu: “Ừm, ta cũng nghĩ thế. Sùng Cổ lợi hại như vậy, sẽ không gặp chuyện gì đâu!”

Hoàng Tử Hà siết chặt đôi đũa trong tay, nhìn sang Lý Thư Bạch, Lý Thư Bạch lắc đầu với cô, nhưng lại hạ giọng, giả tiếng khàn khàn khẽ thì thào với Chu Tử Tần: “Hai vị nói rất phải, giờ mới tìm thấy ngựa chứ nào đã thấy người, nhất định vị huynh đệ đó đã gặp dữ hoá lành, thuận lợi vượt qua đại nạn rồi.”

“Huynh cũng nghĩ thế ư?” Chu Tử Tần tức thì xốc lại tinh thần, hỏi ngay, “Ta thoạt nhìn đã biết hai vị không phải người thường mà, dám hỏi các vị từ đâu đến, tới Thục có việc gì không?”

Lý Thư Bạch thản nhiên đáp: “Tại hạ họ Vương, là người kinh thành, ngưỡng mộ cảnh sắc nước non đất Thục, nên cùng cậu em họ đến đây du ngoạn vài tháng thôi.”

“Ồ! Thế là phải lắm, phong cảnh nơi này tú lệ vô cùng, nhất là xuôi dòng đi xuống, qua ba eo sông, từ thành Bạch Đế đi thẳng đến ải Nam Tân, qua Vu Sơn mây mù quanh năm, lại tới ngọn Thần Nữ nổi danh, dọc đường đi núi non trập trùng, vách đá cheo leo, khiến người ta trầm trồ không ngớt!” Chu Tử Tần niềm nở giới thiệu, “Tiếc rằng giờ ta bận bịu quá, nếu không nhất định phải đi chơi một chuyến!”

“Chu bổ đầu giờ phải gánh vác công việc quan trọng của bổ khoái và đội ngựa toàn thành, muốn tranh thủ du ngoạn e rằng khó.” Lý Thư Bạch thuận miệng tiếp lời.

Chu Tử Tần nghiêm mặt gật đầu: “Đúng thế, ta phải lo cho an nguy của trăm họ trong thành, sao dứt ra đi chơi nổi? Huống hồ có tấm gương sáng của Hoàng Tử Hà trước mắt, ta cũng không thể nhởn nhơ, phải dốc sức đuổi kịp cô ấy mới được.”

Hoàng Tử Hà điềm nhiên bỏ thêm một dúm cần thái nhỏ vào chén tào phớ, rồi húp hết nửa chén.

Chu Tử Tần hỏi ngay: “Ngon không?”

Cô gật đầu.

“Ta thấy mùi rau cần cứ thế nào ấy, nghe nói người Hồ ở Tây Vực rất thích ăn…” Nói rồi, gã cũng bỏ một dúm vào bát mình, nhưng vừa húp một miếng thì vội vàng nhặt ra ngay.

Tiểu nhị đi ngang qua, buột miệng nói chõ vào: “Năm xưa Hoàng tiểu thư nhà quận thú nổi tiếng thích rau cần, mỗi lúc ăn tào phớ đều phải cho thêm dúm cần.”

“Thật à?” Chu Tử Tần tức thì bốc lại một dúm bỏ vào rồi vui vẻ ăn tiếp, “Chà chà, nói mới thấy, quả là có phong vị riêng.”

Lý Thư Bạch nhìn sang Hoàng Tử Hà, khoé mắt hơi nhướng lên, vẻ trêu cợt.

Hoàng Tử Hà được nuông quá hoá sợ, nơm nớp nhìn nụ cười của Lý Thư Bạch rồi bưng bát tào phớ lên uống một hơi hết sạch phần còn lại.

Đợi cô đặt bát xuống, Lý Thư Bạch liền đứng lên từ biệt Chu Tử Tần và Trương Hàng Anh: “Ta và tiểu đệ muốn đi dạo quanh Thành Đô một vòng, xin cáo từ.”

Chu Tử Tần cũng hối hả uống hết bát tào phớ lẫn rau cần rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, ta phải đi tuần quanh các phố một lượt, nếu đến chiều rảnh rỗi, ta còn muốn tới chỗ Quỳ vương gặp chuyện, tìm thử xem sao…”

“Không cần đi tìm nữa đâu.” Lý Thư Bạch nói.

Chu Tử Tần ngớ ra hỏi lại: “Tại sao?”

“Bởi vì…” Y ghé tai họ Chu, thì thào: “Ta đang đứng trước mặt ngươi đây.”

Chu Tử Tần tức thì trợn tròn mắt, há hốc miệng ra, đủ nhét vừa cả quả trứng.

“Đừng kinh ngạc thế, địch ở trong tối ta ngoài sáng nên phải cải trang chút thôi.”

Chu Tử Tần khó khăn lắm mới ngận được miệng vào, lắp bắp hỏi nhỏ: “Vậy… Vậy ta phải làm sao?”

“Cứ thản nhiên như thường, bỏ cái vê kinh ngạc đó đi.”

Có điều biểu cảm của Chu Tử Tần xưa nay rất phong phú, bảo gã làm ra vẻ thản nhiên như không thì rất khó, chẳng qua chỉ miễn cưỡng trấn tĩnh, lừa được hạng người thành thật như Trương Hàng Anh mà thôi.

“Ngươi có thể mời ta đến phủ quận thú làm khách, cứ nói là bạn mới của ngươi, cha ngươi sẽ biết phải làm sao.”

“Vâng…” Chu Tử Tần gật đầu, rồi chợt nhận ra thái độ của mình không đúng, tức thì vênh mặt lên ngạo nạn gật đầu: “Hả, đương nhiên rồi, ngươi được Lý Minh Công giới thiệu, muốn cầu kiến cha ta hả, có khó gì đâu? Giờ ta cũng rảnh, để ta đưa ngươi đi, đi nào đi nào!”

Hoàng Tử Hà cũng theo Lý Thư Bạch đứng dậy. Chu Tử Tần nhìn cô, cảm thấy rất thân thuộc nên cứ vừa đi vừa ngoái đầu nhìn. Ra khỏi cửa, gã cố ý tụt lại phía sau, thận trọng đi sát vào cô, hỏi khẽ: “Sùng Cổ đấy à?”

Hoàng Tử Hà gật đầu.

Chu Tử Tần vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không kìm được huých khuỷu tay vào vai cô, còn giơ tay toan bóp cổ cô.

Lý Thư Bạch như có mắt sau gáy, lạnh nhạt nhắc: “Đừng gây chú ý.”

Chu Tử Tần lè lưỡi với Hoàng Tử Hà, rồi rụt cổ lại không dám nói năng gì nữa.

“Lý Minh Công giới thiệu? Lý Minh Công nào cơ? Không gặp không gặp.”

Chu Tường vừa nghe con trai nhắc đến Lý Minh Công liền mắng ngay: “Có phải người ta lại dâng cho ngươi cái xác khô xác cổ nào rồi không? Ngươi vô công rỗi nghề đâm ra hạng người nào cũng lôi đến gặp ta hả?”

“Chu sứ quân, lần này ông trách lầm Chu Tử Tần rồi.” Lý Thư Bạch cười nói.

Vừa nghe giọng y, Chu Tường biến sắc, nơm nớp đứng dậy, nhưng trông thấy diện mạo y lại ngần ngừ, chăm chú săm soi hồi lâu không dám lên tiếng.

“Sứ quân không nhầm đâu, là ta.”

Chu sứ quân lập tức cho tất cả người hầu lui ra, sau đó hành lễ với y: “Quỳ vương gia tha tội! Lần này gia bị hành thích trên đường đến Thục, hạ quan thật đáng chết…”

“Ngươi vừa chân ướt chân ráo tới đây, dưới chưa quen trên chưa biết, sao phải nhận trách nhiệm?” Lý Thư Bạch ra hiệu cho ông ta không cần đa lễ, rồi nói: “Ta vẫn chưa lần ra hung thủ đứng sau vụ này, mong sứ quân tạm thời đừng để lộ ra, phải nhanh chóng tóm được kẻ đằng sau đã.”

“Thưa vâng! Hạ quân tuân lệnh!”

Lý Thư Bạch ngừng một lát, lại hỏi tiếp: “Kỳ Lạc quận chúa… giờ sao rồi?”

Chu Tường thở dài, không giấu vẻ tiếc thương: “Quận chúa bất hạnh… đã qua đời rồi!”

Lý Thư Bạch lặng thinh nhắm nghiền mắt lại. Hoàng Tử Hà không thấy được ánh mắt y, chỉ thấy y mím chặt môi.

Bên tai cô chợt vang lên những lời Lý Thư Bạch kể hôm ấy.

Khi y bị đổi phong hiệu thành Thông vương, đóng cửa giam mình trong căn nhà tại phường Vĩnh Gia, tương lai mờ mịt, cuộc đời vô vọng, một thân một mình trơ trọi giữa đời, chỉ có thiếu nữ ngây thơ vô tư ấy chẳng hề e sợ nắm lấy tay y, trong khi những kẻ khác tránh còn không kịp.

Có lẽ y cũng có lúc đổi ý, muốn cưới cô em họ xa này hòng đền đáp tình cảm của nàng dành cho y năm xưa.

Nhưng rốt cuộc y vẫn chỉ coi nàng như em gái, không thể chấp nhận.

Hoàng Tử Hà lặng lẽ đứng phía sau, chỉ thấy bờ mi y thoáng run rẩy. Nhưng ngay lập tức, y đã quay đi, không để bất cứ kẻ nào trông thấy nét mặt mình, giọng nói vẫn bình thản lãnh đạm như mọi lúc: “Ắt Chu sứ quân đã lo liệu hậu sự cho quận chúa đâu vào đấy rồi.”

Chu Tường vội đáp: “Thưa, đã sai người đến Trường An báo tang. Thi hài quận chúa ở đây, chúng hạ quan cũng cho bảo quản chu đáo rồi.”

“Các thị vệ của ta có bao nhiêu người trở về?”

Chu Tường than thở: “Cho đến giờ, các thị vệ và hoạn quan hầu cận vương gia mới có mười mấy người quay về, hầu hết đều bị thương, đang ở chỗ tiết độ sứ Phạm tướng quân điều dưỡng. Chẳng hay gia có muốn tới đó xem thử, đồng thời bảo Phạm tướng quân ngừng tìm kiếm không?”

“Giờ ta vừa mới thoát hiểm, nếu đến phủ tiết độ sứ, để kẻ địch nhận ra, chẳng phải lại rơi vào cục diện địch trong tối ta ngoài sáng ư? Cứ để Phạm tướng quân tìm tiếp đi, chưa chừng lại tìm thêm được mấy người về.” Nói đến đây, Lý Thư Bạch thoáng trầm ngâm, “Trong số những người thoát nạn, có kẻ nào thuộc hàng chữ ‘Cảnh’ không?”

“Việc này… Hạ quan không rõ…”

“Được rồi.” Y cũng không hỏi thêm nữa.

Chu Tường sực nhớ ra một chuyện, vội thưa: “Còn nữa, hạ quan cùng Phạm tiết độ đến nơi vương gia gặp nạn tra xét hiện trường, tìm được một chiếc bình lưu ly trong xe, bên trong có một con cá đỏ, vẫn còn sống…”

Lý Thư Bạch gật đầu hỏi: “Giờ nó ở đâu?”

“Thưa, ở chỗ Phạm đại nhân.” Tiết độ sứ đương nhiên quyền cao hơn quận thú, y muốn giữ, Chu Tường không thể ngăn được.

“Vậy cứ để chỗ phủ tiết độ thôi. Ta nghĩ tiết độ sứ không đến nỗi không tìm được một kẻ biết nuôi cá.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN