Trâm 4: Chim Liền Cánh - Chương 16-1: Ráng chiều như lụa (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Trâm 4: Chim Liền Cánh


Chương 16-1: Ráng chiều như lụa (1)


Phường Vĩnh Xương tuy ở gần cung Đại Minh, nhưng giờ đương lúc hoàng hôn, nhà nhà khói bếp, đóng cửa cài then, nhất thời quang cảnh có phần hiu quạnh.

Vương Tông Thực đưa Hoàng Tử Hà về đến cửa nhà họ Vương, xe vừa dừng, Vương Uẩn đã từ trong nhà bước ra. Thì ra y đợi cô đã lâu.

Thấy Vương Tông Thực, Vương Uẩn hơi ngượng nghịu, vội chào: “Vương công công.”

“Ừm.” Vương Tông Thực đóng cửa xe, chẳng buồn chào lại, nghênh ngang đi thẳng.

Vương Uẩn nhìn theo cỗ xe ngựa xa dần, cười bảo Hoàng Tử Hà: “Ta đã bảo mà, thiên hạ rộng lớn nhưng Vương công công chỉ thích mỗi mình cô thôi, hằng ngày đến ta cũng chẳng thèm để mắt đâu.”

Hoàng Tử Hà cúi đầu mệt mỏi cười đáp lại, không tiếp lời y.

Người hầu trong nhà rất tinh ý, đã dọn sẵn cơm tối cho cả hai người. Vương Uẩn thản nhiên cùng cô dùng cơm.

Cuối trời ráng chiều như lửa hắt vào hiên, khiến toàn thân hai người cũng nhuốm đỏ. Vương Uẩn lặng ngắm dung nhan cô trong ráng chiều rực rỡ, cơ hồ không rời nổi mắt.

Cảm giác được ánh mắt của y, Hoàng Tử Hà vội quay đi sai người lấy đèn đến.

Hoàng hôn nhạt dần, bóng lam thẫm bắt đầu buông xuống. Họ ngồi đối diện nhau dưới ánh lửa và ráng chiều vàng vọt còn sót lại. Cuối cùng, vẫn là cô phải lên tiếng hỏi trước: “Hôm nay tới có việc gì quan trọng ư?”

Vương Uẩn cười, đặt đôi đũa bạc trong tay xuống đáp: “Một là chúc mừng cô rửa sạch tội danh, vạch rõ hung thủ thực sự, thoát khỏi vòng lao lý.”

Hoàng Tử Hà cụp mắt đáp: “Đều nhờ Vương công tử… Uẩn Chi giúp đỡ cả, bằng không sao tôi thoát ra khỏi Đại Lý Tự được?”

“Ta vốn định trực tiếp ra tay với Trương Hàng Anh, lôi chân tướng ra, nhưng Vương công công nói cô ắt sẽ xự lý ổn thỏa việc này, nên ta để lại cho cô vậy.” Nói rồi, Vương Uẩn đan hai tay vào nhau, nhìn cô dò hỏi: “Thứ hai là, nếu thuận lợi thì trong vòng một hai tháng nữa Quỳ vương sẽ có thể bình an về phủ, làm vương gia như thường, thậm chí còn hiển hách hơn trước.”

Hoàng Tử Hà tròn mắt ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi lại: “Lời này là thực chứ?”

“Đương nhiên, sao ta lừa cô được?” Nhìn thái độ vừa mừng rỡ vừa nghi hoặc của cô, vẻ mặt y trở nên cực kỳ phức tạp, ánh mắt đắm đuối nhìn cô cũng lộ ra ngàn vạn tâm tư không nói nên lời, “Thứ ba là…Tử Hà, giờ sắp sang xuân, thời tiết cũng ấm dần lên. Nếu giờ ta cùng cô về Thục, cô xem…có ổn không?” Gương mặt y tươi tắn, khóe môi cong lên rất dịu dàng, ánh mắt nhìn cô hơi dè dặt, pha lẫn vài phần rụt rè ngượng nghịu, song đôi tay đan chặt vào nhau lại tiết lộ nỗi căng thẳng khó mà che giấu.

Hoàng Tử Hà mở to mắt ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại cúi đầu xuống. Hàng mi che đi ánh mắt cô, cũng ngăn ánh mắt y nhìn cô.

Giọng Vương Uẩn vẫn ôn hòa, nhưng đã nhuốm vẻ lạnh lùng khó mà nói rõ: “Như vậy khi hai ta quay về thì Quỳ vương cũng có thể về phủ. Há chẳng phải tốt đẹp đôi đàng ư?”

Tay Hoàng Tử Hà bất giác run bắn lên. Cô vô thức nắm chặt lấy hai hạt đậu đỏ nơi cổ tay. Đôi hạt tương tư đỏ thắm, tròn trịa, vẫn còn âm ấm, theo quán tính lại trượt dọc theo đường vòng cung xáp lại bên nhau.

Cô hiểu ý Vương Uẩn. Lần này theo y về Thục, đương nhiên là để cúng tế gia đình cô, sau đó các trưởng lão trong gia tộc họ Hoàng sẽ đứng ra gả cô, nhà họ Vương cũng chính thức rước cô về.

Hôm nay khi tới thăm Lý Thư Bạch, rõ ràng hoàng đế đã có ý muốn giệt trừ y, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ dồn y vào chỗ chết. Thế cục hiện giờ vô vàn nguy cấp, họ đã bị ép đến đường cùng. Vậy mà Vương Uẩn lại nói với cô: khi hai người thành thân quay về cũng là lúc Lý Thư Bạch thoát nạn. Giờ tình cảnh họ phải đối mặt đã hung hiểm nhường này, chẳng rõ nhà họ Vương Lang Gia có cách gì, nhưng Vương Uẩn đã hứa như thế, ắt là nắm chắc mười mươi, không thể thất thủ.

Tốt đẹp đôi đàng – cả cuộc đời cô, tự do của cô, chỉ cách nhau một ý niệm mà thôi.

Cô siết chặt hai hạt đậu đỏ, không thốt nổi một chữ nào.

Trước thái độ chần chừ và nghi hoặc của cô, Vương Uẩn chợt thấy căm giận khó nén, nhưng ngay lập tức, y quay mặt đi, chỉ e mình không kiềm chế nổi lại để cô nhận ra vẻ giận dữ trong mắt.

Nhớ lại sau khi hành thích Lý Thư Bạch thất bại, y rất lo sẽ làm liên lụy đến gia tộc, bấy giờ Lý Thư Bạch đã cười cười nói khích y: “Uẩn Chi lẽ nào không tin vào bản thân mình? Chẳng lẽ ngươi cho rằng nếu không có hôn ước ràng buộc, Tử Hà sẽ không chọn ngươi?”

Thực ra bấy giờ y đã biết, nếu nhận lời Lý Thư Bạch, viết ra tờ giấy từ hôn kia, e rằng đời này kiếp này sẽ chẳng còn cơ hội ở bên Hoàng Tử Hà nữa. Nhưng y vẫn vờ rút lui, để bảo vệ bản thân và gia tộc, y đã lấy tờ giấy từ hôn ấy đổi lấy lời hứa về kinh của Lý Thư Bạch.

Bởi vậy, khi bế Hoàng Tử Hà chết cóng ngất lịm ở chùa An Quốc về nhà, y gần như đã cảm tạ trời cao ban cho mình cơ hội. Cô khăng khăng muốn phá giải bí ẩn xung quanh Lý Thư Bạch, lẽ nào y không rõ cô muốn mượn sức nhà họ Vương? Nhưng nếu cô quyết giúp đỡ Lý Thư Bạch, y đành vờ như không biết, tự an ủi rằng, dù sao mình cũng từng lợi dụng cô, lần này coi như huề.

Thực ra, trong lòng hai người đều hiểu rõ, cũng biết đối phương thấu tỏ tâm tư mình. Chỉ là cách một lớp giấy mỏng, mà không ai chịu nói toạc ra, cố tình giữ mãi một khoảng cách.

Đến giờ, trước thái độ im lặng của cô, y không nhẫn nại được nữa, nhìn ra chút sắc chiều đỏ tía nhàn nhạt còn rơi rớt ngoài song, lên tiếng: “Còn một việc thứ tư, nhất định cô cũng muốn nghe.”

“Không…không cần đâu.” Hoàng Tử Hà cắt lời. Cô ngước nhìn y, mỉm cười nhợt nhạt, còn nhạt hơn ráng chiều lúc này, “Xuân về hoa nở, xuôi Nam về Thục thật vừa khéo.”

Vương Uẩn không ngờ cô lại bằng lòng, nhất thời sững ra.

Nói được ra miệng cũng giống như thở hắt ra một hơi, cô chậm rãi tiếp, như chỉ để mình nghe: “Đúng thế, chúng ta dù sao cũng phải thành thân, sớm hay muộn thì có khác gì đâu? Còn về Quỳ vương, nếu Uẩn Chi có thể giúp gia thoát được nạn này, cũng coi như trả giùm tôi món nợ ân tình, từ nay về sau, chúng tôi…không ai nợ ai, không còn gì nữa.”

Thấy cô ngơ ngẩn nhìn ra ráng chiều ngoài cửa sổ, nói mà như để chính mình nghe, lòng y đau đớn khôn tả, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười dịu dàng, nắm lấy cổ tay rã rời rủ xuống của cô, kéo tay phải cô ra khỏi hai hạt đậu, nói nhỏ: “Thứ tư là, các tiết độ sứ rục rịch ngóc dậy chính là thời cơ tốt của chúng ta. Gần đây trong kinh đã xôn xao bàn tán, nếu Quỳ vương qua đời, chư hầu các nơi ắt khó mà kiềm chế được. Chỉ cần thánh thượng ra tay với Quỳ vương, thì chẳng khác nào bê đá đập chân mình. Tin rằng bệ hạ không thể không kiêng dè.”

Tâm trí Hoàng Tử Hà thoáng hiện lên những lời Lý Thư Bạch từng nói. Dường như Lý Thư Bạch không tán thành phương pháp này. Nhưng chủ yếu y sợ phe mình để lộ phong thanh sẽ bị người ta lần ra ngọn nguồn, lại thành ra dẫn lửa đốt mình. Lần này là nhà họ Vương, vốn không mấy khi qua lại với Quỳ vương, có tra cũng không ra manh mối.

Vì thế, cô chỉ gật đầu, im lặng.

Thấy cô gật đầu, Vương Uẩn cúi đầu cười, ấp tay cô giữa hai lòng bàn tay mình, siết chặt thật lâu.

Sắc tía pha vàng của tia nắng chiều cuối cùng diễm lệ đến mức vừa trông thấy đã chuẩn bị tan biến. Y nắm tay cô, nhìn ra hoàng hôn ngoài cửa sổ, thấy bàn tay cô yếu ớt mà lạnh buốt, nằm trong tay mình lại càng thêm rời rã.

Tối hôm ấy, Hoàng Tử Hà ngồi dưới ngọn nến, tháo sợi dây vàng xâu hai hạt đậu đỏ ra, bỏ vào túi gấm, đặt dưới gối rồi tựa thành giường thẫn thờ nhìn ra ngoài. Tháng Giêng rét như cắt, hà hơi ra cũng thành sương, ánh trăng ngoài song thấm đẫm giá rét, lại càng thêm lạnh lẽo.

Ánh mắt cô đờ đẫn lướt qua mọi vật trong phòng, rồi dừng lại ở đôi cá đặt trên bàn. Hai con cá thường ngày rất lặng lẽ, hôm nay lại phấn khởi bơi đi bơi lại trong bình, vây quanh hạt đậu đỏ chìm dưới đáy nước.

Đỏ thắm, tròn trịa, chẳng khác nào hai hạt đậu cô vừa cởi ra, khiến tim cô thót lên, vội nhỏm dậy, đi đến bên bàn nhìn kỹ.

Thì ra là vô số trứng cá tụ lại thành một đám, dính vào đáy bình, to chừng nửa hạt gạo, hệt như một giọt máu tươi chìm sâu đáy nước.

Cô ngẩn ngơ nhúng tay xuống nước, chạm vào đám trứng. A Già Thập Niết chỉ bằng đốt ngón tay, trứng của nó lại càng nhỏ, chạm vào là tan tác như bụi trần, sau khi tản ra thì khó mà tìm lại được, như một giọt máu nhỏ vào nước rồi loang ra, như có như không.

Lúc Vương Tông Thực tặng đôi cá từng dặn cô, loài này sinh sản rất khó, người đời lại không biết ấp nở, thành ra hiếm. Ngươi không biết cách ấp, tới khi nó đẻ trứng thì báo cho ta, ta sẽ tự tới lấy.

Cô bưng bình lưu ly lên, nhìn kỹ đám trứng cá chìm dưới đáy, sực nhớ hồi ở Thục từng nghe trộm được Tề Đằng hỏi Vũ Tuyên:”Ngươi có nhớ con cá đỏ của ta đâu rồi không?”

Câu hỏi vô tình nghe được, giờ nghĩ đến lại làm cô càng sởn gai ốc. Hai con cá tưởng chừng vô tri vô giác, tự sinh tự diệt, giờ nhìn kỹ bỗng như máu tươi ngưng kết thành, toát lên vẻ rùng rợn đáng sợ, khiến cô bất giác phải đặt ngay bình xuống, lùi lại mấy bước.

Hồi lâu, cô mới thổi tắt ngọn đèn trên bàn, mượn ánh trăng nhàn nhạt ngoài song mà quay về giường. Nhưng hai con cá trong bình vẫn vô cùng hưng phấn, khuấy cho sóng loang ra, ánh sáng kỳ dị ánh lên lăn tăn trong phòng khiến người ta càng thêm bất an.

Hoàng Tử Hà lại phải trở dậy đẩy cái bình vào góc khuất ánh trăng, rồi mới yên tâm nằm xuống.

Cô nhớ đến cái chết của cha mẹ, của Vũ Tuyên, nghĩ đến trẩm độc, đến lá bùa của Lý Thư Bạch, từ từ cuộn tròn người, nhắm nghiền mắt lại. Lần tay xuống dưới gối nắm lấy túi gấm, áp vào mặt mình. Mặt gấm mịn màng mềm mại áp vào da cô, gần như không cảm giác được vật trong túi nữa.

Cô thầm nhủ, thôi thì chọn con đường đơn giản nhất vậy, đã liên lụy đến quá nhiều người cô quý mến, bản thân cô cũng quá mệt rồi.

Dù sao đời này có trôi qua thế nào, rồi cũng qua hết thôi mà. Kẻ bên cạnh là ai, có gì quan trọng đâu? Chỉ cần Lý Thư Bạch có thể thoát được cảnh này, chỉ cần những người quan trọng bên cạnh không lâm vào thảm kịch vì cô nữa, thì mọi thứ có gì quan trọng nữa đâu?

Cô lặng lẽ phủ phục trên gối, nhắm nghiền mắt lại.

Giữa lúc mơ màng, cô nghe thấy một tiếng gọi dịu dàng: “Tử Hà, Tử Hà…”

Hoàng Tử Hà mở bừng mắt, thấy Lý Thư Bạch đang đứng trước giường. Y cúi xuống đăm đăm nhìn cô, ánh trăng từ sau lưng y hắt lại, khắc sâu hình dáng y vào đáy mắt cô.

Cô rời rã cả người, vươn tay ra gọi khẽ: “Vương gia”, chợt thấy nước mắt lăn dài. Y cũng vươn tay ra toan chạm vào cô, nhưng bàn tay vừa chìa ra nửa chừng đã nhuộm đỏ màu máu. Cô kinh ngạc phát hiện người đứng đối diện chìa tay với mình là Vũ Tuyên. Hắn mấp máy môi gọi: “A Hà”, máu trong miệng ộc ra, còn chưa kịp nhỏ xuống đất đã hóa thành ngàn vạn con A Già Thập Niết nhảy tanh tách bên trứng. Rồi thoắt chốc, chúng lại tụ thành một lưỡi dao, đâm vào lồng ngực, đó là Ngạc vương Lý Nhuận cầm dao đâm thẳng vào ngực mình rồi bật cười ha hả, biến thành ngọn lửa bốc cao ngút trời. Đống lửa ấy chính y khơi lên ở gác Tường Loan, làm biến dạng cả bầu trời đêm, khiến tất cả đều trở nên quỷ dị khác thường…

Hoàng Tử Hà run bắn người tỉnh giấc, thấy ngoài cửa sổ đã sáng bạch.

Túi gấm dưới gối còn nguyên, cá trong bình vẫn đấy.

Một ngày mới đã đến, còn vô vàn bí ẩn kỳ dị chờ đợi cô. Dù mệt đến mức không muốn nhấc mình dậy, cô cũng phải đối mặt với tất cả, không thể trốn tránh.

Cô khoác áo trở dậy, cầm bút viết một phong thư, ghi địa chỉ nhà huynh trưởng Chu Tử Tần, sai đứa đầy tớ nhỏ đưa đi.

Đợi cô rửa mặt xong bắt đầu ăn sáng thì Chu Tử Tần cũng tức tốc chạy đến, ngồi xuống trước mặt, vẻ ngập ngừng.

Hoàng Tử Hà múc cho gã một bát cháo. Chu Tử Tần bưng bát cháo nhìn cô, tần ngần hỏi: “Cô viết thư là muốn…bảo ta chú ý săn sóc Tích Thúy ư?”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Tôi rất lo cho cô ấy, sợ có người ám hại, cũng sợ cô ấy làm tổn hại chính mình.”

Chu Tử Tần lúng túng nhìn cô, chần chừ một lát mới nói: “Tích Thúy…”

“Cô ấy làm sao?” Hoàng Tử Hà giật thót mình, hỏi dồn.

Ta vốn không định kể, sợ cô đau lòng…Nhưng hôm qua lúc tới nghĩa địa thành Nam tế bái Trương nhị ca, ta đã gặp Trương đại ca tới nhận xác, huynh ấy gần như suy sụp, khóc lóc nói, em trai đã chết, cha cũng qua đời, ngay Tích Thúy cũng chẳng thấy đâu nữa…”

Hoàng Tử Hà cuống lên hỏi: “Sao lại không thấy?”

“Thì là…sau khi Trương lão bá lẻn ra khỏi nhà, Trương đại ca Trương đại tẩu và Tích Thúy đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng tìm đến dưới cổng Khai Viễn, nhưng Tích Thúy chẳng biết đã đi đâu mất…Mãi không thấy về.” Chu Tử Tần chống trán, rầu rĩ, “Sáng sớm nay ta đã chạy đến hỏi thăm, Trương đại ca nói, Tích Thúy vẫn chưa về…”

“Chưa về ư…” Hoàng Tử Hà trầm ngâm giây lát rồi hỏi, “Công tử đã đến các nha môn lớn nghe ngóng chưa?”

Sau khi cha Tích Thúy phạm tội, hoàng đế đã hạ chỉ bắt nàng về xử chết. Đại Lý Tự tuy chỉ dán vài tấm hình ngoài cổng thành mấy ngày lấy lệ, nhưng dù sao nàng cũng là tội phạm bị truy nã toàn quốc, giờ đột ngột mất tích, e rằng lành ít dữ nhiều.

“Chưa! Ta đi hỏi ngay.”

“Nhớ phải tránh hỏi thẳng tên cô ấy, cừ mập mờ hỏi thăm xem có cô nương nào đi một mình không thôi.” Hoàng Tử Hà dặn.

Chu Tử Tần gật đầu, rồi sực nhớ ra một chuyện, dáo dác nhìn quanh, hạ giọng hỏi khẽ: “Gần đây cô có gặp gia không?”

Hoàng Tử Hà thoáng do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

“Vương gia có khỏe không?” Gã hỏi dồn.

Hoàng Tử Hà đáp khẽ: “Vẫn khỏe.”

“Vẫn khỏe á? Thế thì hỏng rồi!” Chu Tử Tần ngắt lời cô, vẻ lo lắng: “Gần đây trong kinh đồn ầm lên là, Quỳ vương sắp…sắp chết!”

Cô mím môi hỏi: “Tại sao?”

“Cô có nhớ chuyện rước cốt Phật không?” Hoàng Tử Hà gật đầu.

“Lúc trước hoàng thượng định xây tháp rước cốt Phật vào kinh, vương gia đã kiên quyết phản đối, về sau phải giảm bớt số lượng mới cho thi công, người trong kinh đều nói đó là vì Quỳ vương bị hồn ma nhập xác nên mới ngăn cản!”

“Chẳng phải sau này vẫn xây bảy mươi hai tòa tháp dọc đường đó ư?”

“Dân chúng đồn rằng một trăm linh tám tòa mới trấn áp được tà ma trong thiên hạ, bảy mươi hai tòa chỉ tiêu tai giản nạn được thôi. Quỳ vương chọc gậy bánh xe, giảm bớt ba mươi sáu tòa là để giữ mạng!” Chu Tử Tần trỏ ra ngoài tường, vẻ lo lắng, “Giờ tin đồn này càng lúc càng lan rộng ra khắp phố lớn ngõ nhỏ! Lại thêm cái chết của Ngạc vương và hai cha con họ Trương, ta nghe nói…Hôm qua đã có hơn trăm bậc cao niên của mấy chục phường cùng dâng thư xin triều đình không cần xử theo luật nữa, mau tru diệt tà ma để an ủi vong linh Ngạc vương trên trời!”

Hoàng Tử Hà hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: “Nói vậy là…Bức thư nọ lúc này đã được đưa tới trước bệ hạ rồi?”

“Có lẽ thế…Nhưng không biết bệ hạ sẽ xử lý ra sao?” Chu Tử Tần chắp hai tay lại cầu nguyện, “Chỉ mong bệ hạ niệm tình Quỳ vương lập công nhiều năm nay, đừng tin những lời nhảm nhí nọ, giao vụ này cho Đại Lý Tự hay bộ Hình mới được.”

“Chỉ mong là thế.” Hoàng Tử Hà lẩm bẩm. Thực ra, cô biết chuyện đó là không thể. Hoàng đế đã có ý trừ diệt Quỳ vương, lá thư này một khi dâng lên, chính là thêm dầu vào lửa. Thậm chí ngay cả lý do đám người kia dâng thư lên, e rằng cũng đã được sắp xếp cả rồi. Cô lắc đầu, song chỉ nói: “Đại Lý Tự và bộ Hình ai dám xử án này? Thôi thiếu khanh và Vương thượng thư, ai chịu nhận củ khoai nóng chứ?”

“Có Vương công công đấy thôi, chẳng phải ông ta đã mượn danh Tông Chính Tự điều tra vụ này ư? Còn cô, chẳng đang giúp ông ta tra án là gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN