Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn
Chương 29
Trong lúc dùng cơm Mục Duệ Húc cùng Chu Tiểu Bạch thuận tai nghe những khách nhân bàn sát vách kia bàn tán biết được người nhà này họ Giản, vị đại thúc đánh cá kia gọi là Giản Đại Ngư, vị đại tẩu thì họ Ngụy nhưng trong mấy năm qua người ở đây ai cũng quen miệng gọi nàng là Giản đại tẩu, còn tiểu nha đầu mà bọn họ gặp đầu tiên kia tên là Giản Ngư.
Bọn họ đợi một lúc thì Giản Đại Ngư cùng tiểu nha đầu kia đi tới, dẫn họ tới một gian phòng, trong phòng, Giản đại tẩu đang chăm chú thu dọn bố trí lại đồ vật, đây là một nữ nhân rất hiền lành, nhìn dáng vẻ nàng với tiểu nha đầu kia có chút giống nhau, làn da cũng đã hơi biến thành màu đen, nhưng hàm răng và đôi mắt vẫn vô cùng sáng và trong vắt.
“Nơi này có hơi đơn sơ, chờ ta dọn dẹp lại một chút ha.” Giản đại tẩu có chút ngại ngùng cười, sau đó nhanh tay dọn dẹp đồ đạc bên trong.
“Không biết khách nhân tên gì? Từ đâu tới đây?” Giản Đại Ngư mời bọn họ ngồi, sau đó bắt đầu bắt chuyện phiếm.
“Ta họ Mục.” Mục Duệ Húc nói qua loa, nhìn dáng vẻ như trên mây của Chu Tiểu Bạch không khỏi nhíu nhíu mày.
Sau khi phòng được bài trí lại thì cả nhà Giản Đại Ngư liền đi ra ngoài. Trước khi đi còn hỏi bọn họ muốn ăn chút gì không, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng. Mục Duệ Húc suy nghĩ một chút, nói ra vài thứ với bọn họ. Sau đó cả nhà Giản Đại Ngư rời đi.
Gian phòng này tuy nhìn rất lớn nhưng lại có chút trống không. Chỉ có một cái giường lớn, chăn trên giường dường như đã được thay mới, trong phòng còn có một ít ngư cụ. Chu Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên nhìn nơi này, nhìn thấy đám cỏ lau trên nóc nhà thì không khỏi tò mò hỏi, “A Húc, nóc nhà nơi này tại sao lại là cỏ thế kia?”
Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn, “Nhà của dân chúng đều giống như vậy. Tiểu Bạch, ta muốn xử lý một ít chuyện, ngươi nếu như buồn thì cứ đi lại xung quanh gần đây đi.”
Chu Tiểu Bạch gật gật đầu, mang theo tò mò đầy người đi ra ngoài.
Tuy rằng bọn họ nhìn bên ngoài thì vẫn như là hai người đi ra ngoài, nhưng trên thực tế Mục Duệ Húc vẫn an bài ám vệ đi theo bọn họ, hiện tại nhìn Chu Tiểu Bạch đi ra ngoài, bản thân hắn cũng yên tâm. Mục Duệ Húc tuy rằng lúc xuất cung đã đem mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa, nhưng có một số việc, vẫn phải là đích thân hoàng đế xử lý mới thích đáng. Hắn đem một đại bộ phận bàn giao cho người khác, nhưng vẫn còn một chút thứ then chốt muốn tự mình xử lý. Mà mấy ngày nay bởi vì cùng vật nhỏ này hồ đồ, sự tình đã chất thành một ngọn núi nho nhỏ rồi.
Chu Tiểu Bạch biết Mục Duệ Húc thỉnh thoảng vẫn phải xử lý một ít chuyện, y cũng không giúp đỡ được gì nên nhất quyết đi ra ngoài là tốt nhất, kết quả nhìn thấy tiểu nha đầu kia mang một cái gùi đi ra ngoài. Chu Tiểu Bạch tràn đầy phấn khởi chạy tới hỏi: “Ngươi định đi đâu thế? Có thể cho ta đi cùng được không?”
Tiểu nha đầu liếc mắt nhìn y, cười nói, “Ta đi hái rau dại ở phía sau núi, công tử nếu muốn đi thì đi theo ta.”
Chu Tiểu Bạch đi men đường nhỏ theo Giản Ngư đi lên trên núi. Sau một hồi thì cả hai cũng đến được chân núi, nơi này nhìn vô cùng xanh um tươi tốt, Giản Ngư hái một nhánh rau dại, sau khi rũ sạch bùn đất bám trên đó thì bỏ vào gùi.
Chu Tiểu Bạch nhìn thấy thế trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, liền bảo rằng mình cũng phải thử xem. Tiểu nha đầu che miệng cười nói: “Chuyện như vậy làm sao có thể để khách quý làm được? Không cẩn thận lại làm bẩn hết y phục của công tử.”
Chu Tiểu Bạch một mặt không để ý nói, “Có làm sao? Ta trước đây đều ăn những thứ này” Vô cùng chân thật.
Tiểu nha đầu không ngăn được y, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng để y thử xem. Chu Tiểu Bạch hái một cây rau, nghĩ đến bản thân buổi tối là có thể ăn, trong lòng khỏi nói cũng biết vui sướng biết bao nhiêu, sau đó hứng khởi quen tay không dừng được, dựa theo yêu cầu của tiểu nha đầu, liền bắt đầu cùng nàng hái rau dại.
Giản Ngư vốn cho rằng Chu Tiểu Bạch là một tiểu thiếu gia được nuông chiều, vì thế lúc vừa mới bắt đầu cái gì cũng đưa tay ra giúp đỡ y, kết quả sau đó, cũng không biết là do Chu Tiểu Bạch tinh thần hưng phấn đang dâng cao hay là bởi vì y thật sự có thiên phú hái rau dại, mà chẳng mấy chốc Chu Tiểu Bạch cùng tiểu nha đầu Giản Ngư đã hái được một gùi đầy rau dại, Giản Ngư nhìn ánh mắt tràn đầy tình bằng hữu của Chu Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, ngươi trước kia làm gì thế?” Trước nguyện vọng đầy mãnh liệt của đồng học Chu Tiểu Bạch, đồng học Giản Ngư cũng quyết định thay đổi cách xưng hô thân mật hơn.
“Không làm gì cả.” Chu Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói.
Giản Ngư gật gật đầu, nàng cũng đoán vậy, tiểu thiếu gia chính là cái gì cũng không làm.
“Tiểu Bạch, ngày hôm nay cám ơn ngươi, nhờ ngươi mà hôm nay ta mới có thể hái được nhiều rau sớm như vậy.” Giản Ngư cười híp mắt nói, “Đúng rồi, cái này cho ngươi.”
Chu Tiểu Bạch sững sờ, còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì trong miệng đã cảm nhận được một vị chua chua ngọt ngọt, Chu Tiểu Bạch ăn xong, liếm môi một cái, có chút ngạc nhiên hỏi, “Đây là cái gì?”
Giản Ngư cười híp mắt nhìn y, trên tay cầm một loại trái màu đỏ, nhỏ, “Ta cũng không biết. Lúc trước lên núi ta phát hiện được trái này có thể ăn. Huynh xem, ăn ngon lắm phải không.”
Chu Tiểu Bạch gật gật đầu, Giản Ngư lại đưa cho Chu Tiểu Bạch một trái.
“Đúng rồi, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đến một nơi. Ta chưa bao giờ dẫn bất kì ai đến nơi đó đâu.” Tiểu nha đầu bộ mặt vô cùng nghiêm túc nói.
Chu Tiểu Bạch cứ như vậy một mặt tò mò đi theo Giản Ngư đến phía sau núi, dần dần một bãi cỏ dại tươi tốt xanh mát hiện ra trước mặt họ. Chu Tiểu Bạch đi sau lưng Giản Ngư, vô cùng thắc mắc rốt cuộc là bọn họ đang đi đâu. Giản Ngư vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, dường như là đang tìm kiếm gì đó. Bỗng Giản Ngư nhìn thấy một con vật màu trắng ở phía bên kia, mắt đột nhiên sáng lên, có chút hưng phấn nói, “Đến đó đi.” Vừa dứt lời liền chạy ào đến đó.
Chu Tiểu Bạch vừa nhìn thấy con vật kia, bỗng nhiên có chút không dám tin tưởng, cái kia là — một con heo.
“Tiểu Hoa, lại đây, ta tới thăm ngươi nè.” Giản Ngư hướng về phía chú heo tên Tiểu Hoa kia kêu to. Ở phía bên kia Tiểu Hoa heo giống như thật sự nghe hiểu được lời của nàng, từ từ đi về phía bọn họ. Chú heo kia đi tới bên cạnh Giản Ngư thì dừng lại, có chút thân mật dựa vào người nàng. Giản Ngư xoa xoa vành tai lớn của bé heo, vô cùng cao hứng hướng về phía Chu Tiểu Bạch giới thiệu, “Đây là Tiểu Hoa.”
Chu Tiểu Bạch một mặt tò mò nhìn chú heo kia, sau đó lại đưa tay sờ sờ đầu nó, lại đưa tay sờ sờ mặt mình, thật sự không giống với lúc trước! Chu Tiểu Bạch có chút giật mình, sau đó đột nhiên ngồi xuống, ôm lấy chú heo kia, giống hệt như lão bằng hữu nhiều năm không gặp vậy. Chú heo này dường như đặc biệt gần gũi với Chu Tiểu Bạch, nó dùng miệng ủi ủi vào người Chu Tiểu Bạch khiến y cười vang thích thú.
“Thật kỳ quái, Tiểu Hoa bình thường có chút sợ người, cho tới bây giờ chưa từng thấy nó cùng người khác gần gũi như thế đấy?” Giản Ngư hơi kinh ngạc nhìn bọn họ.
Chu Tiểu Bạch nhìn Tiểu Hoa, cười nói, “Đại khái là bởi vì chúng ta đều là heo đúng không?”
Giản Ngư có chút khiển trách, “Ngươi thật là, có ai mà tự nói mình là heo vậy không?”
Chu Tiểu Bạch không để ý Giản Ngư, bận rộn ủi ủi mũi với Tiểu Hoa đùa nghịch. Đại khái đúng là bởi vì bọn họ là cùng loại, vì thế Chu Tiểu Bạch cùng Tiểu Hoa vô cùng thân mật gần gũi. Cả hai chơi đùa với nhau cũng vô cùng phấn khích.
Cuối cùng cũng là do Giản Ngư nhìn thấy sắc trời không còn sớm liền giục Chu Tiểu Bạch đi về. Chu Tiểu Bạch không thể làm gì khác hơn là nhớ nhung không nỡ buông Tiểu Hoa ra,lúc quay người đi về cứ đi một bước lại quay đầu nhìn lại tận ba lần.
“Tiểu Hoa thật sự rất gần gũi với ngươi. Nó cho tới bây giờ tại sao chưa từng gần gũi với ta như vậy chứ? Giản Ngư có chút ghen tị nói.
Chu Tiểu Bạch thật sự là không nỡ bỏ Tiểu Hoa lại, đột nhiên có chút kỳ quái hỏi, “Tại sao Tiểu Hoa lại ở chỗ này? Heo không phải đều được nuôi dưỡng ở trong nhà sao?”
Giản Ngư nghe thấy thế, có chút khổ sở nói, “Tiểu Hoa trước kia được nuôi ở nhà ta, nhưng thánh thượng ra lệnh, không được phép ăn thịt lợn, cha mẹ ta lại không muốn nuôi Tiểu Hoa, nên thả cho nó chạy đi.”
“Kỳ thực, như vậy cũng tốt. Nếu như Tiểu Hoa lưu lại, một ngày nào đó sẽ bị làm thịt, còn như bây giờ, chí ít có thể sống sót. Chỉ là trong nhà không thể nuôi Tiểu Hoa được. Thế nhưng Tiểu Hoa luôn ở nơi đó chờ ta, vì thế ta thường thường đến thăm nó.”
Chu Tiểu Bạch gật gật đầu, nhìn Giản Ngư nói rằng: “Chúng ta ngày mai cùng nhau đến thăm nó đi.”
Giản Ngư vừa nghe, gật đầu cười.
Đợi được Chu Tiểu Bạch cùng Giản Ngư trở về nhà, trời cũng đã hơi biến thành đen. Giản đại tẩu vừa nhìn Giản Ngư cùng Chu Tiểu Bạch cả người đầy bùn, liền bắt đầu quở trách Giản Ngư, “Nhân gia là khách mời, con sao lại dẫn người ta lên trên núi vậy hả?”
Tiểu Bạch thấy thế vội vàng muốn giải thích. Giản Ngư ngăn y lại, không để y nói chuyện, le lưỡi một cái, nở nụ cười giảo hoạt, cười cười lôi kéo mẹ mình vào nhà.
Lúc Tiểu Bạch quay về, Mục Duệ Húc đang đứng ở ngoài cửa chờ y, vừa nhìn thấy y phục màu trắng của Chu Tiểu Bạch mặt trên dính toàn là bùn liền cau mày hỏi: “Ngươi đi làm cái gì mà thành ra bộ dạng như vậy thế hả?”
“Ta cùng Tiểu Ngư đi hái rau dại, ta hái rất nhiều, đợi lát nữa buổi tối là có thể ăn rồi.” Chu Tiểu Bạch vô cùng hưng phấn to giọng nói.
Mục Duệ Húc nghe thế, trong lòng tựa hồ có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói gì thêm.
Chu Tiểu Bạch bản thân đang quá cao hứng nên căn bản không phát hiện ra được Mục Duệ Húc đang bất ổn.
Mục Duệ Húc vốn còn muốn nói gì đó với Chu Tiểu Bạch nhưng nhìn thấy y cả người bẩn thỉu, liền kêu người đưa nước nóng tới, để Chu Tiểu Bạch tắm rửa trước sau đó lại bảo người đưa y phục đến cho y.
Y phục mà nhà Giản Đại Ngư đưa đến đều là đồ mới, xem ra là bộ quý nhất đối với người nhà. Chu Tiểu Bạch mặc hơi dài, lại rộng thùng thình, có vẻ như Chu Tiểu Bạch quá thấp bé. Mục Duệ Húc giúp Chu Tiểu Bạch kéo ống tay áo lên, sau đó lại kéo thêm cả ống quần.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh gọi bọn họ dùng cơm của Giản Ngư, Mục Duệ Húc kéo Chu Tiểu Bạch đi ra ngoài. Giản Ngư nhìn Chu Tiểu Bạch, cười nói, “Đây là y phục của ca ta, không nghĩ Tiểu Bạch lại mặc đẹp đến thế.”
Chu Tiểu Bạch nghe thế liền nở nụ cười.
Nhưng Mục Duệ Húc trong lòng có chút không thoải mái. Tiểu Bạch, hai người lúc nào thân mật như vậy?
“Ngươi còn có ca ca sao?” Chu Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên hỏi.
Giản Ngư gật gù, mím môi nở nụ cười.
Tuy rằng gia đình Giản Đại Ngư muốn để Chu Tiểu Bạch và Mục Duệ Húc dùng bữa riêng một bàn, bọn họ chờ hai người ăn xong thì mới ăn nhưng Chu Tiểu Bạch lại không muốn. Mục Duệ Húc cũng chỉ đành để bọn họ ăn cùng nhau.
Lúc ăn cơm, Mục Duệ Húc tự giác gắp xương cá giúp cho Chu Tiểu Bạch, đột nhiên có đôi đũa mang theo cải xanh đưa đến bát Chu Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, món này chính là do ngươi hái hôm nay đấy, ngươi nếm thử đi.” Giản Ngư cười nói.
Chu Tiểu Bạch nghe thế liền có chút cao hứng, ăn vô cùng vui vẻ, không chút nào phát hiện sắc mặt Mục Duệ Húc.
Giản đại tẩu mơ hồ cảm thấy không khí có chút kỳ quái, nhìn tiểu nhi nữ nhà mình, nhất thời cũng cảm thấy có chút không thích hợp. cũng mang theo chút trách cứ nói, “Con xem con đi, sao lại không hiểu chuyện như thế hả? Sao lại có thể để khách mời làm việc hả?”
“Là tự ta muốn đi theo thôi, không liên quan đến nàng đâu.” Chu Tiểu Bạch có chút nóng nảy nói.
Giản đại tẩu nhất thời cũng không biết nói gì nữa, cũng không nói gì thêm, chỉ cười lúng túng.
Mục Duệ Húc nhìn Giản Ngư nói chuyện với Chu Tiểu Bạch, trong lòng càng thêm không thoải mái. Nhưng hắn vẫn giữ im lặng không nói lời nào, mà cũng không thể nói, mình đường đường là vua một nước, lại đi ăn dấm chua của một tiểu nha đầu ư?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!