Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn


Chương 37



Sinh vật này toàn thân trắng đen xen kẽ, tứ chi mềm mịn mang theo một ít bạch mao, đường cong thân thể rõ nét, ánh mắt….thoáng ngây thơ, lỗ tai to, đuôi… nhìn cũng không tệ. Bước đầu giám định cho rằng, đây là một con heo, hơn nữa còn là một con heo cái.

Vậy đây chính là người xinh đẹp nhất trên thế giới gì đó trong miệng Chu Tiểu Bạch sao?!

Hoàng đế đại nhân tôn quý của chúng ta tỉ mỉ quan sát “vị cô nương” Tiểu Hoa này, sau đó lại quay sang nhìn Chu Tiểu Bạch đang vô cùng vui vẻ chơi đùa với Tiểu Hoa, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề khá quan trọng.

Trước giờ hắn vẫn sợ rằng Chu Tiểu Bạch sẽ thích người khác, hoặc đối với việc Chu Tiểu Bạch đi cùng những người khác, trong lòng hắn đều cảm thấy không thoải mái, nhưng mà hắn thật sự đã quên một chuyện, Chu Tiểu Bạch vốn là một đầu heo thứ thiệt, tuy rằng hiện tại đã biến thành người, thế nhưng, với cái đầu óc trời sinh vốn là heo của y thì đồng học Chu Tiểu Bạch làm gì mà thích người được, “người” y thật sự thích là heo chứ nhỉ? Đây thật sự là một vấn đề nghiêm túc.

Hoặc là nói, Hoàng đế đại nhân Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn sinh vật được Chu Tiểu Bạch âu yếm nhưng không nói một lời kia, nghĩ thầm, nếu như Chu Tiểu Bạch thật sự là một con heo đúng nghĩa, như vậy việc y thích một sinh vật như thế cũng là điều hiển nhiên. Vì thế, nếu như Chu Tiểu Bạch thật sự trong lòng vẫn nghĩ mình là heo, như vậy, bản thân đường đường là quân vương một nước, chẳng phải lại đi tranh sủng với một con heo sao?!

Hoàng đế đại nhân nghĩ đến đây thì cảm thấy trong người hoàn toàn không khỏe! Thích một con heo thì thôi đi, điều này bản thân thừa nhận, nhưng mà tình địch của mình lại là một con heo cái, bản thân sau đó còn muốn suy nghĩ cách tranh sủng ái từ Chu Tiểu Bạch với con heo cái ấy, đến đây Mục Duệ Húc thật sự cảm thấy cả người không hề dễ chịu.

Từ lúc Bàn Cổ(*)khai thiên lập địa đến nay có muốn tìm một vị hoàng đế khổ hơn hắn cũng tìm không ra, đầu tiên là phụ thân không thương yêu mẫu thân mất sớm, bản thân cũng chịu đựng được, vì có rất nhiều hoàng đế cũng như vậy, sau đó có một đệ đệ, nhưng cơ bản cũng chỉ là một kẻ chuyên đi gây họa, bản thân cũng thừa nhận, sau đó, mặc dù một thân điêu luyện nhưng một người phi tử cũng không có, cái này thì có chút trước nay chưa từng có, lại sau đó, chính mình coi trọng một con heo, sau đó hoàng cung của chính mình ngoài bản thân cùng con heo này ra thì dường như không còn ai khác, mà việc này bản thân tình nguyện nên thôi cũng không tính, nhưng mà bây giờ, chính mình lại muốn cùng một con heo tranh sủng! Mục Duệ Húc cảm thấy, một hoàng đế giống như hắn, trước nay thật sự là chưa từng có.

Mục Duệ Húc lại một lần nữa mang theo oán niệm sâu sắc liếc mắt nhìn Chu Tiểu Bạch, tên tiểu tử này cùng cái đầu heo tên Tiểu Hoa kia chơi không còn biết trời đất đâu nữa, căn bản không hề chú ý đến hắn, Hoàng đế đại nhân cảm giác mình bị thương tổn đến cả vạn lần.

“A Húc, ngươi không thích Tiểu Hoa sao?” Chu Tiểu Bạch thời điểm đang chơi cùng Tiểu Hoa, rốt cuộc cũng nhớ ra Hoàng đế đại nhân tôn quý của chúng ta, nhìn Mục Duệ Húc không nói câu nào, Chu Tiểu Bạch có chút lo lắng dè dặt hỏi.

Mục Duệ Húc lạnh lùng nhìn Tiểu Hoa, nghĩ thầm nếu như mình bây giờ đem đầu heo này đi ăn thịt thì sẽ có hậu quả gì không, sau đó lại liếc mắt nhìn ánh mắt chờ đợi kia của Chu Tiểu Bạch, Mục Duệ Húc nuốt nước miếng, trả lời, “Không có, ta rất thích nó.”

Chu Tiểu Bạch cao hứng ôm lấy cổ Tiểu Hoa, “Ta cũng thích Tiểu Hoa nhất!”

Mục Duệ Húc:…… Ta muốn làm thịt con heo này!

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch đang chơi vô cùng vui vẻ cùng Tiểu Hoa, sắp xếp câu cú trong đầu, hỏi dò, “Đây là nhà ai nuôi thế? Chúng ta hay là trước tiên cứ đem trả nó lại cho gia chủ đi, bằng không lại khiến người ta lại lo cuống lên.”

“Tiểu Hoa là do nhà Cá Nhỏ nuôi, nhưng bởi vì ngươi hạ lệnh không cho ăn thịt heo nên bọn họ cũng không muốn nuôi Tiểu Hoa nữa.”

Mục Duệ Húc: …… Ta bây giờ có thể rút lại mệnh lệnh này không?!

Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn Tiểu Hoa, sau đó lại liếc mắt nhìn Chu Tiểu Bạch, đưa ra kết luận, quả nhiên là cùng một loài!

“A Húc, ngươi xem, Tiểu Hoa dường như thích ngươi!” Chu Tiểu Bạch hưng phấn kêu.

Mục Duệ Húc nhìu mày nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cao ngạo xoay người, bày ra một cái mông khổng lồ trước mặt Mục Duệ Húc, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã ăn cỏ.

“Tiểu Hoa thật sự rất thích ngươi đấy A Húc!”

Mục Duệ Húc liếc nhìn Tiểu Hoa vẫn là dáng vẻ cao lãnh, lại nhìn Chu Tiểu Bạch đang há miệng cười như một tên ngốc thế kia, hơi nghi hoặc hỏi, “……. Ngươi xác định nó thích ta?”

Chu Tiểu Bạch đưa mắt nhìn Tiểu Hoa cao lãnh, lại quay sang nhìn Mục Duệ Húc, có chút mơ hồ gật gật đầu.

Trời dần tối, Mục Duệ Húc bày ra bộ mặt oán phụ mà nhìn Chu Tiểu Bạch cùng Tiểu Hoa thỏa thích chơi đùa một hồi lâu, sau đó nhìn sắc trời, rốt cục mang theo một nụ cười thỏa mãn nói, “Tiểu Bạch, nhìn sắc trời cũng đã trễ rồi, chúng ta đi về thôi, Tiểu Hoa cũng phải nghỉ ngơi.”

Chu Tiểu Bạch ôm Tiểu Hoa, có chút lưu luyến không rời xoa xoa lỗ tai Tiểu Hoa, sau đó nhìn Mục Duệ Húc, có chút rầu rĩ không vui hỏi, “ A Húc, ngay mai là chúng ta phải đi rồi sao?”

“Ừ” Mục Duệ Húc gật đầu. Rốt cuộc cũng tìm được một chuyện làm mình hài lòng, nơi này, còn cả tiểu nha đầu kia, hắn thật sự rất ngứa mắt. Chính mình cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ lại muốn về hoàng cung như vậy, quả nhiên trong cung vẫn là tốt nhất, chỉ có hai người bọn họ.

“A Húc, vậy sau này ta không thể gặp lại Tiểu Hoa nữa ư?” Chu Tiểu Bạch có chút bi thương nói.

Mục Duệ Húc nhìn y, lại nhìn đầu heo Tiểu Hoa, mặt không cảm xúc gật đầu.

Tại sao lại có cảm giác cầm gậy đánh uyên ương thế nhỉ?!

“A Húc, tối nay ta có thể ở đây ngủ cùng Tiểu Hoa không? Ta đã lâu rồi không có ngủ đất.” Chu Tiểu Bạch vẻ mặt mong đợi hỏi.

“Không được.”

“A Húc.” Chu Tiểu Bạch tiếp tục kêu lấy lòng, tay ôm chặt lấy Tiểu Hoa không buông.

“Ta nói không được là không được.” Mục Duệ Húc mặt không chút cảm xúc tiếp tục nói.

Chu Tiểu Bạch trề môi, bắt chước Tiểu Hoa, xoay người, đưa lưng về phía Mục Duệ Húc, không thèm để ý đến hắn.

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch cùng một con heo hành động giống như đúc đưa lưng về phía mình, Mục Duệ Húc cảm giác mình có chút đau đầu.

Mục Duệ Húc: ………. Hai con heo lăn lộn khóc lóc om sòm nhất định đòi ngủ chung với nhau là cái tình huống gì thế này?!

Cuối cùng, Chu Tiểu Bạch bị bạo lực trấn áp, trực tiếp bị Mục Duệ Húc vác lên quay trở về. Cảnh tượng lúc đó, Chu Tiểu Bạch đưa tay về phía Tiểu Hoa thống khổ gọi tên, Tiểu Hoa cắn góc áo của Mục Duệ Húc sống chết cũng không cho Mục Duệ Húc đi, chuyện này quả thật là….ác mộng mà!

Mục Duệ Húc nhẫn nhịn đến nổi cả gân xanh đầy trán, đem Chu Tiểu Bạch khiêng về, sau đó trực tiếp ném lên trên giường, quấn chăn lại, ngủ.

Chu Tiểu Bạch để tỏ lòng kháng nghị liền đưa lưng về phía Mục Duệ Húc cả một buổi tối, chứng tỏ sự nhớ nhung chung tình của mình đối với Tiểu Hoa.

Ngày hôm sau, Chu Tiểu Bạch cùng Mục Duệ Húc thu dọn hành lý, chuẩn bị quay về cung, đi ra ngoài lâu như vậy, bọn họ cũng nên trở về rồi. Chu Tiểu Bạch bởi vì ngày hôm qua không thể vui vẻ cùng Tiểu Hoa một buổi tối cuối cùng mà oán niệm vô hạn, Mục Duệ Húc thì lại rất khéo kéo che đậy toàn bộ oán niệm này.

Chu Tiểu Bạch buồn bã lôi lôi kéo kéo tay Giản Ngư từ biệt, Giản Chu thì nói cảm tạ với Mục Duệ Húc, Giản Đại Hải cùng Giản đại tẩu vô cùng nhiệt tình tặng bọn họ chút ít đặc sản, nhưng bị Mục Duệ Húc lạnh lùng cự tuyệt.

Giản Ngư cũng lôi kéo tay Chu Tiểu Bạch lưu luyến không rời, hai người cứ đau khổ ta ta khanh khanh.

“Cá Nhỏ, canh cá sáng sớm hôm nay đã hầm xong chưa, ta muốn uống thêm một ít trước khi đi.”

“…… Đã hầm xong rồi.”

“Đúng rồi, loại cá mắm có thể để lâu mà ngươi nói với ta hồi lâu đâu rồi? Hiện tại ta có thể mang đi chưa?”

“Có thể. Chỉ là mùi hơi nồng thôi.”

“Ừ, nhớ tới thăm Tiểu Hoa nha. Ta đi rồi, nó nhất định sẽ rất cô đơn.”

“Đúng rồi, cha mẹ ta đồng ý nuôi Tiểu Hoa rồi.”

“Ôi chao, ai ôi, tại sao chứ? Không phải đã nói là không cho ăn thịt heo nữa rồi sao?”

“Ta cũng không rõ nữa hình như có người bảo cha mẹ ta nuôi Tiểu Hoa, còn đưa tiền cho cha mẹ ta nữa. Vì thế Tiểu Hoa vẫn có thể ở nhà của ta.”

“Vậy thì tốt quá! Tiểu Hoa sau này đã có nhà rồi.”

Chu Tiểu Bạch cùng Giản Ngư tán gẫu với nhau vô cùng vui vẻ, Mục Duệ Húc nghe thấy được khóe môi hơi nhếch lên.

Trải qua chừng một tháng du ngoạn, Mục Duệ Húc cùng Chu Tiểu Bạch rốt cuộc cũng chính thức bước chân lên lộ trình hồi cung. Trải qua khoảng thời gian du ngoạn này, Chu Tiểu Bạch đối với việc nhận thức với con người được nâng cao hơn rất nhiều.

Chí ít, nếu như Mục Duệ Húc lại nói cho Chu Tiểu Bạch nữ nhân là một loại sinh vật ăn thịt người thì Chu Tiểu Bạch tuyệt đối sẽ không tin nữa.

Còn với Mục Duệ Húc sau lần đi này chỉ có thể cảm khái, hài tử lớn hơn rồi, không dễ bị lừa nữa rồi.

Diêm Vương hỉ nộ vô thường lại trở về. Cuộc sống bi thảm của bản thân lại bắt đầu, chuyện này quả thật khiến người ta khóc không ra nước mắt.

Chu Tiểu Bạch cùng Hoàng đế đại nhân của chúng ta vẫn thân mật với nhau trước sau như một, đặc biệt từ sau khi bọn họ du ngoạn về, Mục Duệ Húc đại đế vương càng dốc lòng an ủi Chu Tiểu Bạch đồng học đang bị tổn thương, thứ nhất là bởi vì bản thân suýt chút nữa thì bị vứt bỏ (còn chưa tới một ngày), hai là bởi vì Chu Tiểu Bạch đồng học cùng Tiểu Hoa đang phải trải qua nỗi đau khổ bị chia lìa, kẻ trời Nam người đất Bắc. Cho nên sự sủng ái đối với Chu Tiểu Bạch đã đến mức khiến người ta phải giận sôi máu.

Năm nào đó, tháng ngày nào đó, Đương Kim Thánh Thượng nhìn trong phòng không có một bóng người, mặt trầm như nước.

Trương công công nhìn sắc mặt của Đương Kim Thiên Tử mà không khỏi nơm nớ lo sợ, những lúc thế này thật sự có thể thấy được rằng Trương công công đúng là có tố chất của người có kinh nghiệm, tư cách và sự từng trải lâu đời, nói tóm lại Trương công công dù gì cũng là người phụng dưỡng Hoàng đế đại nhân nhiều năm, vì thế gan cũng lớn hơn, thứ hai nếu như Trương công công không cẩn thận đụng đến chuyện gì đó của vị Đế Vương hỉ nộ vô thường này, bằng vào nhiều năm không có công lao thì cũng có khổ lao chỉ cần khóc lóc kể lể chuẩn bị vài câu nói lâm li bi đát thì Trương công công nhiều nhất cũng sẽ không phải chịu hình phạt gì nặng nề.

Lúc này Trương công công dưới ánh nhìn chăm chú của đám tiểu thái giám từ từ đi đến bên cạnh Hoàng đế tôn quý của bọn họ, sau đó cung kính chuẩn bị mở miệng.

” Y ở đâu?” Mục Duệ Húc hỏi.

Sau lưng Trương công công có chút lạnh người, cúi đầu nhìn xuống đất, sau đó hồi đáp, “Chu công tử sáng sớm hôm nay đã đi đến Ngự Thiện Phong để chơi với mấy con heo ở đó rồi ạ,”

“Ngày hôm nay lại đi?” Giọng nói lạnh lẽo của Mục Duệ Húc vang lên.

Trương công công cúi đầu, vẫn duy trì trầm mặc.

Mục Duệ Húc hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài phòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN