Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn
Chương 40
Mục Duệ Húc đang ở trong thư phòng xem tấu chương, vừa nghe thấy thanh âm cửa mở thì cũng biết được rằng Chu Tiểu Bạch đã về, toàn bộ hoàng cung này, trừ y ra, còn ai có lá gan lớn đến mức tự tiện đi vào Ngự Thư Phòng mà còn cười toe toét thế kia cơ chứ?
Vừa vặn Mục Duệ Húc cũng vừa xử lí xong một công vụ, đóng lại tấu chương đã được phê duyệt, híp mắt nhìn Chu Tiểu Bạch. Vẫn là thiếu niên môi hồng răng trắng lúc trước, vẫn là khuôn mặt mềm mềm, nhìn qua khiến người ta thật sự yêu thích, giống như là một cái bánh bao mũm mĩm vậy, lông mi dài không ngừng chớp chớp, đôi mắt chung quy vẫn trong veo như mặt nước hồ sạch sẽ. Tiểu tử này lớn rất nhanh, hiện tại đã cao đến vai của mình rồi.
Thời gian một năm, kỳ thực cũng không phải rất dài.
Mục Duệ Húc tâm trạng nghĩ, Chu Tiểu Bạch nhào tới, một mặt lấy lòng nói, “A Húc, ta vừa mới nhìn thấy trong Ngự Hoa Viên có hoa mới nở, đẹp lắm.”
Mục Duệ Húc nghe xong, khóe môi cong lên, sờ đầu Chu Tiểu Bạch, “Quả thật vẫn chỉ là heo con, chờ đến mùa đông, chúng ta đi hái một ít hoa mai, làm Mai Hoa Cao cho ngươi ăn.”
Chu Tiểu Bạch nghe thế hai mắt liền phát sáng, vẻ mặt vô cùng hưng phấn nói, “Được, được, không biết Trư Đại Hoa và Trư Tiểu Hoa có thích ăn không, đến lúc đó chúng ta cũng cho bọn họ một ít nha.” Chu Tiểu Bạch tính toán nói.
Trong lòng Mục Duệ Húc không biết làm sao, vật nhỏ này, tại sao không chịu nghĩ đến hắn một chút, chỉ quan tâm đến mấy con heo thôi là thế nào? Nhưng mà cũng không có biện pháp, tốt xấu gì cũng là thân thích của Chu Tiểu Bạch!
“Ngươi đó!” Mục Duệ Húc vẻ mặt bất đắc dĩ, nặn nặn khuôn mặt nhỏ bé của Chu Tiểu Bạch, da dẻ rất mịn, cảm giác cũng rất tốt, Mục Duệ Húc có chút cảm giác chưa đã thèm.
“A Húc, ngươi làm gì vậy?” Mặt Chu Tiểu Bạch đột nhiên có chút đỏ lên, nói cũng có chút không rõ ràng.
Mục Duệ Húc vẫn chưa phát hiện ra, một mình ngồi ở vị trí lúc đầu bắt đầu tiếp tục phê tấu chương, cũng không ngẩng đầu lên, giọng điệu vô cùng thẳng thắn đích xác nói với Chu Tiểu Bạch, “Xem xem ngươi có nhiều thịt hay không.”
Nếu như lớn rồi, ta sẽ đem ngươi ăn sạch!
Chu Tiểu Bạch nhìn Mục Duệ Húc, gương mặt cương nghị, long bào tôn quý khoác lên người, cặp mặt kia giống hệt Hắc Sắc Bảo Thạch, không hề chớp một cái chăm chú nhìn những tấu chương kia, giống hệt như là sẽ phát sáng. Chu Tiểu Bạch lại nghĩ đến khi nãy Mục Duệ Húc nhéo mặt mình, mấy ngón tay lạnh lẽo chai sần kia lướt qua, lại nhớ đến cái cảm giác lúc trước Mục Duệ Húc đã giúp mình làm chuyện đó, nghĩ đi nghĩ lại, mặt Chu Tiểu Bạch liền bắt đầu đỏ lên, nhịp tim cũng bắt đầu đập có chút kỳ quái.
“Xem xong những cái này ta sẽ đến tìm ngươi, ngươi nếu như buồn chán quá thì tự mình đi đâu đó chơi trước đi.” Mục Duệ Húc vẫn không ngẩng đầu lên, nói. Gần đây sự tình có chút nhiều, hắn thật sự là không thể phân thân được, có điều may mà tiểu từ này cũng hiểu chuyện, biết mình có chút bận bịu nên cũng không làm cho mình lo lắng điều gì.
Chu Tiểu Bạch nhất thời có chút bối rối, đáp lại tùy tiện rồi quay người đi ra ngoài. Mục Duệ Húc chỉ nghĩ y ham chơi, nên cũng không lưu ý nhiều.
Chu Tiểu Bạch cảm giác bản thân càng ngày càng không được bình thường, rõ ràng là vẫn như bao ngày như thế, thế nhưng bản thân lại không giải thích được mà bắt đầu mặt đỏ tim đập, đây là thế nào? Mà hơn nữa chỉ có cảm giác kỳ quái như thế đối với Mục Duệ Húc.
Chuyện như vậy, chung quy vẫn khiến người ta có một loại cảm giác vui vẻ bí ẩn, giống như có thứ gì đó từ tận đáy lòng khiến cho mình hưng phấn dần dần thức tỉnh.
Chu Tiểu Bạch không nghĩ ra, nhưng mà y luôn có rất nhiều thứ không thể hiểu được, vì thế bình thường y cũng không lưu ý đến lắm. Chu Tiểu Bạch đến thư phòng khác, y dưới sự giáo dục của Mục Duệ Húc cơ bản đã nhận biết được một ít chữ, có điều xuất phát từ bản tính của Chu Tiểu Bạch, có vài thứ học được khiến Mục Duệ Húc thật sự có chút kinh ngạc, ví dụ như những chữ có liên quan đến đồ ăn chẳng hạn.
Giống loài như Chu Tiểu Bạch, ngươi bắt y học vài chữ về cầm kỳ thư họa, thì hết nửa ngày cũng chưa được nửa chữ, thế nhưng Chu Tiểu Bạch có thể viết chính xác “Liên Tử Chúc”(3), “Bát Bảo Áp”(4), “Quế Hoa Kê Túy Tửu”(5), và một loạt các văn tự phức tạp khác. Vì thế không thể không nói, sự hứng thú chính là lão sư tốt nhất.
(3), (4), (5): lần lượt là “Cháo hạt sen”, “Vịt Bát Bảo”, “Gà nấu cùng với rượu và đường hoa quế”
Vừa nghĩ tới ngày mai sẽ được ăn mấy món này, tâm tình Chu Tiểu Bạch vô cùng vui sướng, một tờ giấy trắng trong một thời gian liền ngập tràn chữ, Chu Tiểu Bạch một chút cũng không chậm trễ lấy thêm một tờ giấy, chỉ tội người mua là Mục Duệ Vũ, không ăn trắng thì nhất định sẽ không ăn!
Mục Duệ Húc lúc này đang ở trong thư phòng coi tấu chương, lông mày nhăn chặt.
Người Ô Mẫn vậy mà cả gan có dị động ở khắp nơi trong Kinh Thành! Húc Diễm Quốc cùng với tộc nhân sống ở biên giới này sống chung với nhau đã lâu, bọn họ có chút động tĩnh này rốt cuộc là vì cái gì?! Chẳng lẽ lòng gian vẫn còn, muốn có mưu đồ khác?!
Ô Mẫn là một dân tộc nằm ở biên giới, tộc nhân bọn họ thân thể cường tráng, giỏi về ngự mã, lúc trước Ô Mẫn cùng Húc Diễm Quốc mâu thuẫn gay gắt, mãi cho đến tận sau khi mình trấn thủ ở biên quan, chính mình đánh vào trong Ô Mẫn, thủ lĩnh của bọn họ hoàn toàn bái phục, cam tâm chịu quy phục đời đời, chính mình sau khi lên ngôi, đã ban tước cho thủ lĩnh của họ là Ô Mẫn Vương, bây giờ nhìn lại, người dân cũng an cư lạc nghiệp, hai dân tộc chung đụng rất tốt, vậy nên Ô Mẫn Vương không có lý do gì tạo phản mới đúng chứ? Vậy thì, bọn họ có động tĩnh thế này là vì cái gì?
Ô Mẫn dễ thủ khó công, hơn nữa tộc nhân mỗi người đều là thân thể cường tráng, cực kỳ trung thành, thủ lĩnh có uy danh cực cao, Ô Mẫn Vương bây giờ là người con thứ ba của Ô Mẫn Vương trước kia, Ô Tán.
Mục Duệ Húc đang nghĩ ngợi, Trương công công đột nhiên đi vào, hướng về phía Mục Duệ Húc cung kính bẩm báo, “Khởi bẩm hoàng thượng, Ô Mẫn Vương đột nhiên cầu kiến.”
Vẻ mặt Mục Duệ Húc lạnh lẽo, “Ô Mẫn Vương?! Y không phải là nên ở Ô Mẫn sao? Như thế nào đang êm đang đẹp lại đến Kinh Thành, hơn nữa đến bây giờ mới đến bẩm báo trẫm! Y có là ý định gì đây?”
Mục Duệ Húc nhíu mày, không nói gì thêm, chỉ đứng lên, sửa lại y phục một chút, “Tuyên.”
Mục Duệ Húc ở Thiên Điện tiếp kiến Ô Mẫn Vương đời này…. Ô Tán.
Mục Duệ Húc đánh giá đối phương một hồi, hắn gặp người này được vài lần, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Ô Mẫn Vương này, hắn còn có chút kinh ngạc, Ô Mẫn Vương này so với lão Ô Mẫn Vương lúc trước nói cho cùng đã bớt đi vài phần ý tứ lỗ mãng, nhìn qua lại cho mấy phần cảm giác nho nhã, toàn bộ ngũ quan đều rất sâu, làm cho người ta có cảm giác như khối lập thể, cả người khí thế rất mạnh, thoạt nhìn là một tướng lĩnh tuyệt đối có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.
Mục Duệ Húc biết, quân đội đều do Ô Mẫn Vương đời này chỉ huy, y và Mục Duệ Húc rất giống nhau, đều là từ bên trong sa trường thu được thiên hạ, một vị Ô Tán tướng quân trước mắt này, chính là nòng cốt của toàn bộ Ô Mẫn hiện tại. Có lẽ bởi vì do khu vực sống, người Ô Mẫn so với người Trung Nguyên đều to con và hoang dã hơn một ít, Ô Tán này xem ra càng cường tráng hơn những người khác, chỉ có điều sự thô tục kia được sự tu dưỡng vô cùng tốt của bản thân che dấu đi thôi.
“Ô Mẫn Vương đột nhiên hiện thân ở Kinh Thành, thật sự là khiến trẫm có chút giật mình, không biết là vì oán cố gì lại để Ô Mẫn Vương không ngại đường xa vạn dặm mà đến đây?” Thanh âm lạnh lẽo của Mục Duệ Húc truyền đến, uy thế của kẻ ngôi cao tràn ngập khắp phòng.
Ô Tán nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nhưng không hề có nửa phần nhỏ bé, “Ô Tán biết mình không cáo mà đến, thật là không thích hợp, có thể mời thánh thượng trách phạt, nhưng mà Ô Tán đặc biệt tự mình đến đây để gặp vua, hướng bệ hạ nói rõ nguyên do.”
Mục Duệ Húc không nói gì, ra hiệu y nói tiếp.
“Ô Tán lần này tới đây, cùng quốc sự không có can hệ, thật sự là vì việc tư của bản thân thôi.”
“Việc tư?” Mục Duệ Húc kỳ quái hỏi, “Ô Mẫn Vương vì chuyện gì? Không ngại nói ra xem, nếu có thể trẫm sẽ dốc chút sức mọn của mình.”
Ô Tán cũng không ngoài dự tính, biết là Hoàng đế đang thăm dò, chính mình không hiểu sao lại xuất hiện tại đây, sợ là Hoàng đế trong lòng đều là nghi hoặc, nếu như mình không đem chuyện này giải thích rõ ràng, chỉ sợ hành động của mình ở Kinh Thành này sẽ bị ràng buộc, đến lúc đó biết chạy đi đâu mà tìm người kia.
“Việc này nhắc tới cũng buồn cười, thần lần trước sau khi được tiếp kiến bệ hạ, lúc quay về có gặp được một người đặc biệt, thần đối với y vừa gặp đã thương, không nói lời nào liền dẫn y theo về, kết quả thần tư chất ngu dốt, nhất thời chọc y tức giận, người này cứ như vậy chạy đi, thần theo y một đường tìm kiếm, thế nào lại chạy đến Kinh Thành lúc nào không hay.” Ô Tán có chút bất đắc dĩ nói.
“Người đời bảo rằng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng mà đây đang ở Kinh Thành, Ô Tán lại là một thân xa xôi, thật sự là không có cách nào, kính xin bệ hạ có thể giúp Ô Tán thay mặt, cho người tìm giúp Ô Tán người này được không,” Ô Tán thật sự là khiến Mục Duệ Húc có chút giật mình. Cũng không biết là người nào có thể làm cho một người thế này cứ như vậy một mình chạy đuổi theo không rời ra ngoài, điều này thật sự là có chút kinh thế hãi tục.
Mục Duệ Húc nhất thời vẫn còn có chút hoài nghi, Ô Tán tuy nói là một bề tôi, nhưng dầu gì cũng là vương một phương, vì ái nhân mà cứ như vậy chạy đi, cứ như vậy chạy ra ngoài, chuyện này thật sự là có chút khó mà tin nổi!
Mục Duệ Húc đè xuống nghi hoặc trong lòng, nhìn Ô Tán hỏi, “Có thể giúp đỡ Ô Mẫn Vương một tay, trẫm tất nhiên tình nguyện, cũng không biết, ái nhân của Ô Mẫn Vương tên họ là gì, có chân dung hay không, cũng phải có manh mối thì mới cho người đi tìm được.”
“Nói tới việc này, Ô Tán cũng có một nguyện vọng mong bệ hạ ân điển.” Ô Tán thanh âm cung kính còn có chút bất đắc dĩ.
“Ừ, chuyện gì?”
“Ái nhân của thân lúc trước ở Kinh Thành có phạm phải sai lầm, hi vọng bệ hạ ân điển tha tội cho y,”
“Là tội gì?” Mục Duệ Húc càng lúc càng cảm thấy hiếu kỳ.
Ô Tán cung kính nói, “Ái nhân của thần tên là Dung Vũ, đã từng làm một đạo tặc, có thể bệ hạ đã từng nghe qua, thần muốn cầu bệ hạ ân điển tha tội cho y.”
Mục Duệ Húc:……….. Ta bây giờ hoàn toàn tin ngươi chạy đến đây là vì tìm ái nhân rồi!
Chu Tiểu Bạch đi tới Ngự Hoa Viên, nhìn Mục Duệ Vũ mặc một thân hồng y, Chu Tiểu Bạch không có nửa điểm thẩm mỹ quả quyết đem đống giấy trong tay mình đập vào ngực Mục Duệ Vũ, cười híp mắt nói, “Đây là những thứ ngày mai ta muốn ăn, nhớ mua toàn bộ nha!”
Mục Duệ Vũ vẻ mặt kinh ngạc, “Nhiều như vậy! Ngươi ăn hết sao? Người là heo à!?”
“Ai cần ngươi lo, nếu như ngày mai mà ngươi không mua cho ta, ta sẽ nói cho A Húc là ngươi đã về! Còn nói cho A Húc biết ngươi bắt nạt ta!” Chu Tiểu Bạch cây ngay không sợ chết đừng uy hiếp nói.
Mục Duệ Vũ:………… Người này với Chu Tiểu Bạch trước kia mình gặp thật sự là cùng một người sao? Ta tại sao cảm thấy thế giới này đối với ta tràn đầy ác ý vậy?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!