Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn
Chương 7
Chu Tiểu Bạch cảm thấy làm người đúng là một chuyện phiền phức, tỷ như chính mình ăn một bữa cơm cũng có thể tiêu tốn nhiều thời gian như vậy, rõ ràng bản thân trước kia rất nhanh sẽ có thể ăn no, nhưng bây giờ ăn nhiều đồ như vậy, tựa hồ chỉ vừa vặn no.
Chu Tiểu Bạch sờ sờ bụng, thỏa mãn chép miệng một cái, biểu thị chính mình no rồi. Loại động vật mang tên này, mặc dù có chút phiền phức, nhưng mấy thứ đồ ăn này thật sự ăn rất ngon. Bản thân trước đây trong đồ ăn của mình cũng có gặp những thứ đồ này nhưng là không nghĩ tới những thứ đồ này tách ra lại ăn ngon như vậy!
Mục Duệ Húc:…… Ngươi trước đây là ăn đồ ăn cho heo!
Đã từng làm một con heo, sau khi đồng chí Chu Tiểu Bạch ăn uống no đủ, dụi dụi con mắt, nhìn Mục Duệ Húc đảm nhiệm chức vụ bảo mẫu nói: “Ăn no nên ngủ. Chúng ta cùng đi ngủ đi.”
Mục Duệ Húc theo bản năng định bảo ngươi là heo sao? Nhưng là lý trí khiến hắn ngậm miệng lại, bởi vì người trước mắt này, xác thực đã từng là một con heo.
Mục Duệ Húc: “……. Mới vừa ăn xong liền ngủ sẽ không tốt cho cơ thể.”
“Nhưng mà ta vẫn luôn như vậy.” Chu Tiểu Bạch mơ hồ hỏi.
“Trước đây ngươi là heo, nhưng bây giờ ngươi là người.”
Chu Tiểu Bạch như hiểu mà không hiểu, “Vậy khi là người cũng không thể đi ngủ?”
Mục Duệ Húc một mặt không nói gì, “……. Chính là chờ một lát rồi mới có thể ngủ.”
“Bao lâu?”
Mục Duệ Húc: “…… Chúng ta cùng đi dạo Ngự Hoa Viên đi.”
Ngày đó ánh nắng dịu nhẹ, cảnh xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nở, mà hôm đó, trong hoàng cung còn dư lại không có mấy thị vệ đều nhìn thấy một màn hình ảnh có thể được ghi giữ vào sử sách.
Vị Đế Vương Thiên Sát Cô Tinh tương truyền là trăm năm hiếm có, máu lạnh vô tình kia của bọn họ, nắm tay một vị thiếu niên đáng yêu thanh tú, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu chưa từng gặp cùng đi dạo trong Ngự Hoa Viên.
Thị vệ số 1: chắc là ta chưa có tỉnh ngủ vì thế nên xuất hiện ảo giác rồi.
Thái giám số 1: thiếu niên kia là ai? Lẽ nào đây mới là nguyên nhân chính hoàng thượng phân tán lục viện?!
Thị vệ số 2: Ai nha má ơi, ta nhìn nụ cười kia của hoàng thượng thực sự là hủy diệt sạch tam quan, ngũ quan thất thường a!
Thái giám số 2: tên tiểu tử kia nhìn qua thực sự là đáng yêu, nhìn dáng vẻ này, hoàng cung này rốt cục cũng muốn phát sinh chuyện tình không muốn ai biết rồi!
………
Chu Tiểu Bạch đang vô cùng chú ý dưới chân, từng bước từng bước cẩn thận đi tới, sau đó nói: “A Húc, ngươi đi chậm một chút, ta theo không kịp.”
Mục Duệ Húc nắm lấy tay Chu Tiểu Bạch đang đi chập chững từng bước nhỏ: …………
“A Húc, nơi này thật đẹp!” Chu Tiểu Bạch nhìn Ngự Hoa Viên muôn hoa khoe sắc nói.
Hiện tại Chu Tiểu Bạch đã có thể thả tay Mục Duệ Húc tự mình đi bộ, tuy rằng vẫn là mang theo một chút cẩn thận, nhưng căn bản đã không có vấn đề gì. Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch nghiêng người nhìn một đóa hoa diễm lệ, khuôn mặt trắng nõn, môi đỏ kiều diễm, hàng mi thật dài, hình ảnh này thật sự như tranh vẽ bước ra.
Mục Duệ Húc có chút hài lòng nhìn khung cảnh trước mắt, nhìn vật nhỏ chậm rãi tới gần đóa hoa kia, thích mùi thơm của hoa sao? Mục Duệ Húc nghĩ, sau đó liền nhìn thấy Chu Tiểu Bạch hé miệng cắn lấy đóa hoa kia, sau đó nhai nhai hai cái.
“Ưm, đắng quá, tại sao cái này cũng đắng? Ăn không ngon gì cả!”
Mục Duệ Húc: ….. Ta dĩ nhiên lại cho rằng vật nhỏ này là đang ngắm hoa?! Còn có, ngươi không phải vừa mới ăn no xong sao?!
Phiền muộn a phiền muộn, Mục Duệ Húc vẫn là đi đến an ủi vật nhỏ không biết ghi nhớ này, có điều may là những bông hoa này đều không có độc, bằng không sợ là vật nhỏ này lại có gì đó không dễ chịu.
“Hoa ở nơi này sao đều đắng như thế?” Chu Tiểu Bạch hai mắt đẫm lệ nhìn Mục Duệ Húc lên án nói.
“Ngoan ngoan, là lỗi của bọn họ, để ta sai người đem hoa nơi này đổi đi có được hay không?” Mục Duệ Húc dỗ dành
“Thật sao?” Chu Tiểu Bạch nhìn hắn, sau đó lại giận dữ nói rằng, “Ta sau này cũng sẽ không tiếp tục ăn hoa ở nơi này nữa, chả ăn ngon gì cả!”
Mục Duệ Húc: “…….. Tiểu Bạch, là người sẽ không ăn những bông hoa này.”
Chu Tiểu Bạch một mặt không giải thích được nhìn hắn, “Không thể ăn, vậy các người trồng những thứ đồ này làm gì?”
Mục Duệ Húc: để thưởng thức, để hun đúc tình cảm, để…… Nói chung chính là chúng ta thích!
Chu Tiểu Bạch nhìn Mục Duệ Húc không nói lời nào, cũng không để ý, quay đầu đi xem cá vàng trong nước, nhìn chúng đủ sắc đỏ, trắng, đen bơi lội trong nước vô cùng đẹp mắt.
Chu Tiểu Bạch đầy hứng thú nhìn những chú cá này, Mục Duệ Húc đứng phía sau y, trong lòng nghĩ, thật đúng là một hài tử a.
“Thích không?”
“Ân.” Chu Tiểu Bạch gật gù, nhìn những chú cá này, đột nhiên lại có chút ngạc nhiên hỏi: “Tại sao ta thấy mấy con cá được nấu xong không có những màu sắc này?”
Mục Duệ Húc: “…… Đây là cá vàng, không thể ăn.”
Chu Tiểu Bạch hơi kinh ngạc nhìn hắn, “Các ngươi tại sao luôn luôn nuôi một ít cái gì đó không thể ăn vậy, mấy con cá này cũng vậy, những bông hoa kia cũng thế?”
Chu Tiểu Bạch có chút nghĩ không thông, sau đó lại nói: “Vậy tại sao các ngươi lại nuôi ta để ăn?”
Mục Duệ Húc nhất thời không biết phải nói cái gì, lại có chút lo lắng tên tiểu tử này có thể hay không lại để tâm vào chuyện vụn vặt. Nhưng nhìn thấy Chu Tiểu Bạch một mặt sáng tỏ nhìn Mục Duệ Húc, sau đó gật gật đầu: “Quả nhiên, các ngươi nuôi chúng ta bởi vì đã thông suốt!”
Mục Duệ Húc: …….. Rõ ràng là cùng đi dạo hoa viên, tại sao cảm thấy cuộc đối thoại luôn hướng về địa phương kỳ quái kia?
Mục Duệ Húc cùng Chu Tiểu Bạch tản bộ một lúc, Mục Duệ Húc lại nhìn sắc trời, nói: “Tiểu Bạch, chúng ta trở về thôi, ngươi không phải muốn ngủ trưa sao?”
Chu Tiểu Bạch nhìn hắn, khá là hào hứng nói, “Vậy chúng ta có thể ngủ luôn ở đây được không?!”
“Không được, ngươi bây giờ là người.” Mục Duệ Húc nói.
Chu Tiểu Bạch giống như một trái cà héo, bất đắc dĩ đi tới bên cạnh Mục Duệ Húc, ngoan ngoãn theo Mục Duệ Húc trở về.
Chu Tiểu Bạch theo bản năng đưa tay ra nắm lấy Mục Duệ Húc, Mục Duệ Húc dường như suy nghĩ gì đó, nhìn y trêu cười nói: “Vừa nãy không phải đã có thể đi một mình rồi hay sao? Làm sao vẫn còn muốn nắm lấy tay người khác?”
Chu Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hắn, lại ngượng ngùng buông tay ra. Cứ như vậy giống như một tiểu tức phụ bị khinh bỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc thời điểm Chu Tiểu Bạch buông tay ra cảm giác có chút mất mát, lại lập tức cười cười, có cảm giác mình đang nuôi một hài tử. Giống như phụ mẫu hi vọng nhìn thấy hài tử của mình độc lập, nhưng khi hài tử không cần mình nữa lại có chút cảm giác mất mát. Có điều, nếu quả như muốn tốt cho vật nhỏ kia, bản thân vẫn còn cần phải khiến y học được những việc này, chí ít học được làm sao để làm một con người.
Buổi tối, Chu Tiểu Bạch ngồi ở trên giường, Mục Duệ Húc giúp y rửa mặt, Chu Tiểu Bạch vẫn cứ có chút mơ hồ không biết mình nên làm cái gì? Chỉ nhìn Mục Duệ Húc, trong đôi mắt tựa hồ chỉ có người này.
“A Húc, ta có thể cởi cái này không? Mặc không thoải mái.” Chu Tiểu Bạch nhìn Mục Duệ Húc nói.
Mục Duệ Húc nhìn cặp mắt kia, lại nhìn Chu Tiểu Bạch một mặt ngây thơ lôi kéo y phục chính mình mà nhìn hắn nói, cũng không biết nghĩ tới điều gì, liền đứng ở bên cạnh, nhưng cũng không rời đi.
“Tiểu Bạch, ngươi biết làm sao để cởi y phục không?” Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch.
Chu Tiểu Bạch lắc lắc đầu, nhìn Mục Duệ Húc đứng bất động không giúp, y đã từng muốn cởi bỏ nhưng là y phục này không biết phải cởi như thế nào, y cũng không có biện pháp.
“Như vậy, ta cởi trước, sau đó ngươi nhìn theo mà học tập.” Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch cười có thâm ý khác.
Chu Tiểu Bạch hoàn toàn không biết ý đồ của đối phương, bởi vì mấy ngày nay y vẫn luôn toàn tâm toàn ý tin tưởng Mục Duệ Húc nên không có bất kỳ chần chờ gì mà liền gật gật đầu.
Chu Tiểu Bạch nhìn Mục Duệ Húc lười nhác đứng ở đó, sau đó hai ngón tay bắt đầu cởi bỏ đai lưng của mình, ngoại sam bên ngoài liền trở nên lỏng lẻo, có thể nhìn thấy cả đường nét của thân thể, cùng với đan y trắng tinh bên trong.
Chu Tiểu Bạch nhìn đối phương không chớp mắt, sau đó lại nhìn y phục trên người mình đang mặc, học dáng vẻ của đối phương, có chút ngốc nghếch đem thắt lưng của mình giải khai, Chu Tiểu Bạch vốn nhìn có chút gầy yếu, không có cường tráng như nam tử bình thường, nhìn qua hệt như thiếu niên chưa lớn, sau khi y đem thắt lưng cởi xuống, bạch y bên ngoài cùng lý y trắng tinh bên trong hiện ra, nhìn qua có thêm một hai phần ý vị mê người.
“Đúng, Tiểu Bạch, sau đó đem ngoại y cởi ra, chính là như vậy.” Mục Duệ Húc nhìn đối phương, sau đó đem ngoại y của mình cởi ra, cuối cũng cũng chỉ mặc một bộ đan y trắng.
Chu Tiểu Bạch cái hiểu cái không gật gật đầu, y theo dáng vẻ của Mục Duệ Húc, động tác có chút chậm chạp cởi bỏ ngoại sam của mình, bởi vì động tác có chút không thuần thục, nhìn qua giống như là cố ý khiến động tác trở nên chậm chạp như vậy, một đôi mắt đẹp đến kinh người, cả người vô ý thức toát ra vẻ đơn thuần, cùng với cái nhìn Mục Duệ Húc có chút chần chờ, làm cho Mục Duệ Húc cảm giác trong người như có chút tỏa nhiệt, hô hấp dần dần trở nên trầm trọng, càng thêm then chốt chính là, hiện tại tựa hồ bởi vì bản thân tự mình làm bậy, có một đồ vật đã bắt đầu lên phản ứng. Có điều, may là Chu Tiểu Bạch không có chú ý.
Chu Tiểu Bạch đem ngoại sam giải hạ xuống, sau đó vẫn trưng ra khuôn mặt ngây thơ nhìn Mục Duệ Húc hỏi: “A Húc, sau đó thì sao?”
Mục Duệ Húc nghe thấy thanh âm này, kiềm chế ý nghĩ của chính mình, tận lực bình tĩnh nhìn Chu Tiểu Bạch nói: “Sau đó cái gì?” Còn tiếp đó ư, cũng chỉ còn lại một cái đan y, lẽ nào ngươi cũng muốn cởi sao?! Hiện tại mình đã là bộ dáng này, cởi thêm nữa thì bản thân phải làm sao?
Chu Tiểu Bạch có chút mơ hồ nhìn hắn hỏi: “Không cởi hết sao? Ta không muốn mặc ngủ.”
Mục Duệ Húc nghe xong trong đầu tựa hồ chớp mắt đã biến thành trống rỗng, cởi hết sạch, không muốn mặc, trong đầu đột nhiên xuất hiện dáng vẻ lần đầu nhìn thấy Chu Tiểu Bạch, da thịt trắng nõn, sau đó liền nằm ở bên cạnh chính mình…..
Mục Duệ Húc cảm giác dưới thân có một đồ vật ý đồ đã không thể không để mắt đến, nói với Tiểu Bạch có chút việc, sau đó vội vội vàng vàng dùng khinh công chạy đi.
Chu Tiểu Bạch không biết là làm sao, chỉ thấy Mục Duệ Húc đội nhiên vội vội vàng vàng đã chạy đi. Chẳng lẽ là đói bụng sao? Chu Tiểu Bạch nghĩ.
Mục Duệ Húc lúc này ở trong bồn tắm, nước ở đây rất kỳ diệu, một bên là ôn tuyền, nóng như bình thường, mà một bên khác lại là nước lạnh, chính là chỗ Mục Duệ Húc dùng để tĩnh tâm khi luyện công, hiện tại, Mục Duệ Húc đang ngâm mình ở bên trong nước lạnh, ở chỗ này về đêm khí trời có chút lạnh nhưng Mục Duệ Húc cảm thấy có chút nóng bức trước nay chưa từng thấy.
Hắn nghĩ đến một thân da dẻ trắng nõn như ngọc của Chu Tiểu Bạch, nghĩ đến bản thân vừa nhìn thấy tình cảnh của y, nghĩ đến y ở trước mặt mình vô tri vô giác làm ra những động tác kia, Mục Duệ Húc cảm giác cơ thể càng nóng đến lợi hại.
Ở lại đây rất lâu, Mục Duệ Húc phát tiết mấy lần, mặc y phục, sau đó nhẹ nhàng mở cửa, đèn trong phòng vẫn chưa tắt, ánh nến lờ mờ trong phòng đem toàn bộ căn phòng đều mang một tầng dị dạng mỹ lệ. Mục Duệ Húc bước vào trong phòng, đột nhiên nhìn thấy người trên giường, hô hấp ngừng lai, đầu óc lại một lần nữa trống không.
Người này, lại tự học thành tài rồi ư?!
Mục Duệ Húc không thể tin nhìn tình cảnh trước mắt, Chu Tiểu Bạch cả người tùy tiện nằm ở trên giường, chăn chỉ che kín một chút, còn lại toàn bộ da thịt đều lộ ra, dưới ánh nến đỏ sậm trong phòng, cả người cũng giống như là mang theo một loại màu sắc đặc biệt, Mục Duệ Húc nhìn tình cảnh trước mắt này, thầm mắng một tiếng, sau đó kéo chăn đắp cho đối phương, quay người lại đi ra ngoài.
Hắn tối hôm nay tốt nhất đừng nên ngủ thì hơn, phỏng chừng nên ở địa phương kia ngâm mình là tốt nhất.
Chu Tiểu Bạch lúc tỉnh lại đã là trời sáng, vừa mở mắt ra, Chu Tiểu Bạch đã nhìn thấy sắc mặt có chút khó coi kia của Mục Duệ Húc.
“A Húc, ngươi về rồi.” Chu Tiểu Bạch vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường chào hỏi.
Mục Duệ Húc sắc mặt có chút xanh lên, nhìn Chu Tiểu Bạch cứ như vậy ngồi dậy, chăn theo cơ thể lướt xuống, cả người cơ hồ cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt mình.
“Chu Tiểu Bạch, sau này ngủ không cho cởi y phục!”
“A, nhưng mà…….”
“Không có nhưng mà, ngươi còn muốn như vậy, ta liền đem ngươi biến thành heo sữa quay!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!