Tim hắn đập điên cuồng, cảm giác sợ hãi sắp mất nàng lại ập đến như Thái sơn đè xuống, sắc đêm trước mắt tối đen như mực.
Hắn ôm nàng bước dài lên bậc thềm, hét lên: “Truyền Thái y!”
Mộ Dung Tuyết chỉ dựa vào dũng khí nhất thời mà ra tay, sau đó thân hình nhũn ra, nàng xưa nay rất quý trọng sinh mạng, chưa bao giờ tự hành hạ mình như vậy.
Gia Luật Ngạn tức tốc ôm nàng vào Ngự thư phòng, mượn ánh đèn nhìn thử, lúc này mới khẽ thở phào, mảnh sứ đó không sắc lắm, nàng cũng không dùng sức, vết thương không sâu, chỉ vạch rách da mà thôi.
Hắn đặt nàng lên giường, cầm khăn tay ấn vào vết thương dưới cổ nàng, lúc này mới phát hiện tay mình đang run rẩy, tim đập gần như mất khống chế.
Nhìn gương mặt xinh đẹp tái nhợt của nàng, hắn vừa tức vừa giận, tức ở chỗ sau khi mình bị nàng trêu đùa lừa gạt như vậy, không ngờ mình vẫn chẳng khá hơn, vẫn bị nàng tác động đến cảm xúc, vừa nghe tiếng động thì lập tức hoảng lên, giận ở chỗ không ngờ nàng vì Hứa Trạch mà không ngừng tự hành hạ mình.
Cuối cùng Mộ Dung Tuyết cũng trăm đắng ngàn cay gặp được hắn, cơ hội hiếm có, cũng không màng cổ vẫn còn đau, chặn tay hắn lại muốn ngồi dậy.
“Đừng động đậy.” Gia Luật Ngạn ấn nàng xuống.
“Xin Hoàng thượng thứ tội.” Nàng vừa cử động thì đụng đến vết thương trên cổ, đau đến nhíu mày, nước mắt trào ra. Nhưng nàng khóc không hoàn toàn vì đau, mà vì vô số uất ức lo lắng trong lòng, lúc này đã tìm được cơ hội giải phóng.
Dáng vẻ mắt lệ lưng tròng này khiến lòng Gia Luật Ngạn thắt lại, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Thì ra nàng cũng biết mình tội nghiệt nặng nề.”
Mộ Dung Tuyết gật đầu, hai giọt nước mắt thật to rơi khỏi hàng mi dài, “Hoàng thượng muốn phạt thiếp thế nào cũng được, tất cả mọi chuyện đều do một mình thiếp mưu tính, không liên quan đến người khác.”
Dáng vẻ hoa lê ngậm mưa của nàng vô cùng đáng thương, hắn cảm thấy lửa hận trong lòng dường như bị nước mắt nàng cuốn trôi đi hết, nhưng vừa nhắc đến người khác, lửa giận đó lập tức lại trở nên mãnh liệt, không liên quan đến Hứa Trạch chứ gì. Hắn cười lạnh: “Nàng đối với hắn cũng thật tình thâm nghĩa trọng, vì bảo vệ hắn mà lấy tính mạng ra uy hiếp Trẫm.”
“Không phải.” Mộ Dung Tuyết vội nói: “Thiếp không chỉ nói huynh ấy, còn có Đinh Hương, Bội Lan và cha thiếp nữa, họ đều không biết nội tình. Tất cả mọi việc đều do một mình thiếp lên kế hoạch.”
Gia Luật Ngạn cười lạnh: “Trẫm bị nàng chơi đùa trong lòng bàn tay, bị nàng trêu chọc lừa gạt, nàng tưởng Trẫm còn tin lời nàng sao?”
Nhớ lại những ngày tháng tưởng rằng nàng chôn thân trong dòng nước, nhớ lại những đau khổ giày vò mình phải gánh chịu vì nàng, hắn hận không thể móc tim nàng ra xem thử. Trong khi hắn vì nàng mà đau lòng tuyệt vọng, ruột gan đứt đoạn, nàng lại đang đồng hành, cười nói vui vẻ cùng tên Hứa Trạch kia.
Hắn tâm cao khí ngạo, mắt đặt trên đầu, lần đầu tiên trong đời bị người ta trêu đùa lừa gạt như vậy, hơn nữa còn là người hắn yêu thương, không nghĩ cũng biết tức giận dường nào.
Mộ Dung Tuyết rụt rè ngước mắt, bị ánh mắt hắn làm cho lạnh người, ánh mắt như đao băng kiếm tuyết này cứ như muốn chém nàng thành trăm ngàn mảnh, nàng biết nhất định hắn rất hận mình, vậy là liều mình nói: “Hoàng thượng cứ việc giết thiếp giải hận đi.”
Gia Luật Ngạn nghiến răng nói: “Vậy há chẳng phải dễ dàng cho nàng rồi sao, Trẫm phải từ từ giày vò nàng, để giải mối hận trong lòng.” Bất tri bất giác, bàn tay đang đè lên cổ nàng lực đạo cũng mạnh thêm, nàng đau đến mi mắt co giật, thấp giọng nói: “Hoàng thượng muốn giày vò thiếp thế nào cũng được, xin hãy tha cho họ.”
Nàng càng bảo vệ họ hắn càng giận. trong lòng nàng, những người đó còn quan trọng hơn hắn gấp trăm ngàn lần.
Lúc nàng làm tổn thương hắn thì không chút nương tay, nhưng đối với họ thì liều mình bảo vệ.
Lửa giận thiêu đốt khiến lồng ngực đau đớn, hắn nghiến răng nói: “Những đồng đảng của nàng sẽ không ai có kết cuộc tốt.”
Mộ Dung Tuyết cuống lên, chộp lấy cánh tay hắn, “Họ đều không biết chuyện, tất cả đều do thiếp tự mình quyết định, Hoàng thượng muốn đánh muốn giết cứ nhằm vào thiếp đi.”
Lòng Gia Luật Ngạn vô cùng tức giận: Nàng biết chắc là ta không nỡ đánh, cũng không nỡ giết nàng chứ gì?
Lúc này, Tần Thụ đưa Thái y Mạnh Thành Ngọc vội vã tiến vào.
Mạnh Thành Ngọc xách rương thuốc, còn chưa hành lễ đã bị Gia Luật Ngạn nóng lòng gọi đến trước giường, “Xem thử vết thương có nặng không?” Hắn buông tay, cẩn thận lấy chiếc khăn đè trên cổ Mộ Dung Tuyết xuống.
Sau khi Mạnh Thành Ngọc xem qua, lấy cao cầm máu trong rương thuốc ra, dùng dụng cụ bạc bôi lên vết thương của Mộ Dung Tuyết rồi băng lại cho nàng, sau đó quấn dưới cổ mấy lớp vải mỏng.
“Bẩm Hoàng thượng, vết thương của Đức Phi nương nương không nghiêm trọng, mỗi ngày thay thuốc một lần, chừng năm sáu ngày sẽ kết vảy.”
“Có để lại sẹo không?”
“Dạ không?”
“Ừ, lui ra đi.”
Tần Thụ đứng bên cạnh nhìn, lòng nói, Hoàng thượng, người hà tất phải khổ vậy chứ, sớm gặp Đức Phi nương nương chẳng phải xong rồi sao, cứ phải ra nông nỗi này mới chịu gặp mặt. Giờ Đức Phi nương nương làm mình bị thương, người lại lo lắng vô cùng, còn sợ cổ nàng để lại sẹo sẽ không đẹp, thật là tự mình chuốc khổ mà.
Từ khi Tân đế đăng cơ, vẫn luôn mang dáng vẻ thiếu niên lão thành, trầm ổn nghiêm túc, tuấn nhan ngọc diện, nhưng không giận mà uy, thần sắc mất khống chế như đêm nay là lần đầu tiên Tần Thụ thấy. Ngoài ngạc nhiên thì trong lòng ông ta lại cảm thấy rất bình thường, dù sao Tân đế cũng mới chỉ hai mươi mấy tuổi, bộ dạng trầm ổn cao thâm, cao cao tại thượng thường ngày lại khiến người ta cảm thấy kiêng dè. Dáng vẻ vui buồn ghét giận của người phàm, khiến người ta cảm thấy gần gũi hơn.
Tần Thụ và ngự y vừa đi, Gia Luật Ngạn liền nói: “Nếu nàng còn làm ra những chuyện như hôm nay, thì vĩnh viễn cũng đừng mong gặp cha nàng.”
Mộ Dung Tuyết rầu rĩ nói: “Nếu Hoàng thượng chịu gặp thiếp, thì thiếp hà tất phải làm đến mức này. Thiếp sợ đau nhất mà.”
Gia Luật Ngạn tức tối: “Vậy là lỗi của Trẫm sao. Nàng gặp Trẫm chẳng qua chỉ để nói giúp cho nam nhân khác thôi, tại sao Trẫm phải gặp nàng?”
Mộ Dung Tuyết vội nói: ‘Không phải nói giúp mà là giải thích hiểu lầm, Hứa Trạch và thiếp đồng hành vốn chỉ là ngẫu nhiên, không phải dự tính sẵn. Sau khi thiếp đi mười mấy ngày huynh ấy mới đuổi theo, nếu Hoàng thượng không tin lời thiếp, cứ tự mình đi hỏi Thẩm Uy của Thần Uy tiêu cục, còn có các tiêu sư đồng hành trên đường nữa. Tuy thiếp và huynh ấy đồng hành nhưng vẫn trong sạch, vốn không hề làm ra chuyên vụng trộm gì.”
Gia Luật Ngạn hừ lạnh: “Hắn ngấp nghé Hoàng phi, tội đáng chu diệt.”
Mộ Dung Tuyết hỏi lại: “Vậy lúc đầu thiếp ngấp nghé Hoàng thượng, có phải tội cũng đáng chu diệt không?”
“Nàng và hắn đương nhiên khác nhau.”
“Không, huynh ấy và thiếp đều như nhau, huynh ấy là một bản sao của thiếp trên thế gian này. Lần đầu tiên huynh ấy nhìn thấy thiếp ở Linh Sơn tự, cũng như lần đầu tiên thiếp nhìn thấy chàng ở Nhất Vị tửu lâu, từ đó thất bại thảm hại. Huynh ấy đối với thiếp toàn tâm toàn ý, không hề giữ lại điều gì, cũng như thiếp đối với chàng, huynh ấy vì thiếp không màng sinh tử, cho dù không được hồi đáp cũng không oán không hối, cam tâm tình nguyện, cũng như thiếp đối với chàng.” Mộ Dung Tuyết nói đến chỗ cảm động, không cầm được nước mắt, “Thiếp chưa từng yêu huynh ấy, nhưng lòng thiếp lại cảm động, không nỡ tổn thương huynh ấy. Vì nhìn huynh ấy cũng như nhìn thấy bản thân mình.”
Nàng chưa từng yêu Hứa Trạch, câu này cuối cùng cũng dập tắt lửa giận trong lòng Gia Luật Ngạn, nhưng hắn vẫn bất mãn, “Nàng không nhẫn tâm tổn thương hắn, nhưng lại nhẫn tâm tổn thương ta.”
Mộ Dung Tuyết nói: “Thiếp không hề muốn tổn thương chàng, chỉ muốn chàng tưởng thiếp đã chết mà thôi. Như vậy chàng sẽ không đến tìm thiếp nữa. Chàng làm Hoàng thượng của chàng, thiếp sống cuộc đời của thiếp, có thiếp bên cạnh chàng hay không vốn không quan trọng, sau khi chàng đăng cơ sẽ có vô số mỹ nhân vây quanh, vốn không cần đến thiếp.”
“Sao nàng biết ta không cần?”
“Đương nhiên thiếp biết.”
Gia Luật Ngạn bất ngờ hôn lên môi nàng, nói là hôn, thật ra là cắn thì đúng hơn, Mộ Dung Tuyết ú ớ phát không ra tiếng, môi bị hắn cắn mạn đến bỏng rát. Nàng đưa tay chống mạnh vào ngực hắn, muốn đẩy hắn ra để hít thở, nhưng lại bị hắn đè hai tay lên đầu.
Cả người hắn đè lên người nàng, vùng ngực đầy đặn bị hắn đè đến phát đau. Lúc nàng tưởng như mình sắp chết vì ngạt thở, hắn đột nhiên buông nàng ra.
Đôi môi mềm mại của nàng đỏ như hoa đào, bên trên còn có một vệt máu. Hắn nuốt máu tanh trong miệng xuống, dường như làm vậy là có thể hòa máu của nàng vào cơ thể mình.
Mộ Dung Tuyết hơi thở gấp gáp, vùng ngực dưới thân hắn nhấp nhô thành đường cong đầy sức quyến rũ, bụng dưới nóng lên, hắn lập tức đứng dậy đến trước thư án, hít thở thật sâu để bình ổn dục niệm muốn lập tức chiếm lấy nàng.
“Tất cả mọi việc đều do một mình thiếp làm, xin Hoàng thượng tha cho họ. Hoàng thượng muốn làm gì thiếp cũng được.”
“Trước mặt Trẫm nàng còn có tín nghĩ gì nữa sao?” Gia Luật Ngạn cười lạnh, lòng co thắt từng hồi, những lời nàng nói với hắn, những lời nàng hứa với hắn lúc ở biệt viện thì ra đều là lừa gạt hắn để chạy trốn, để hắn mất cảnh giác mà thôi. Lúc đó hắn vui mừng chờ đợi nàng sinh cho hắn một đứa con, nghĩ rằng từ nay về sau mình và nàng sẽ ân ân ái ái, thương yêu nàng đến tận trời xanh. Thậm chí còn nghĩ rằng, nàng thiệt thòi ngồi dưới Ngọc Sính Đình, hắn phải bù đắp gấp bội, tuyệt đối không để nàng chịu chút thiệt thòi nào, sinh trưởng tử sẽ lập làm Thái tử.
Tất cả những điều đó đều bị nàng chà đạp dưới chân, vứt bỏ hắn như một chiếc giày rách.
Hắn đấm một quyền lên thư án.
Mộ Dung Tuyết chột dạ, cắn môi nói: “Lần này nếu còn nuốt lời, thiếp sẽ không được ch…”
“Nàng còn nói nữa Trẫm sẽ lập tức giết hết bọn họ.” Gia Luật Ngạn quay lại phát hiện nàng đang quỳ dưới đất, lòng bỗng lại mềm đi, nói: “Đứng lên.”
Mộ Dung Tuyết không đứng lên, ngước mặt hỏi: “Làm thế nào Hoàng thượng mới chịu tha cho họ?”
“Đứng lên, nàng có tư cách ra điều kiện với Trẫm sao?”
“Hoàng thượng không đồng ý, thiếp sẽ không đứng lên.”
Gia Luật Ngạn nổi giận, trên thế gian này người dám ra điều kiện với hắn, dám uy hiếp hắn, cũng chỉ có nàng mà thôi.
“Nàng càng bảo vệ hắn như vậy, thì Trẫm càng muốn lấy mạng hắn.”
Mộ Dung Tuyết vừa uất ức vừa thất vọng, đột nhiên đứng dậy, lạnh mặt nói: “Vậy được, thiếp cũng không cầu xin chàng nữa, cùng lắm thì mọi người cùng chết, thiếp tuyệt đối không sống một mình.” Nói xong thì hậm hực phẩy áo bỏ đi.
Gia Luật Ngạn tức đến tối tăm mặt mũi, thật là phản rồi mà.
Tần Thụ ngoài cửa nhìn Đức Phi nương nương ngoảnh mặt bước đi, tà váy màu xanh viền vàng lướt trên nền gạch, người đã bước xuống thềm, ông ta nhất thời trợn mắt há miệng.
Trời ạ, Đức Phi nương nương còn dám lên mặt với Hoàng thượng nữa…
~*~
Mẹ Kim: Còn kiêu căng gì nữa, cô em xù lông rồi đó. Một vừa hai phải thôi trò Tiểu Ngạn à.
Tiểu Ngạn: Lẽ nào nàng không nên an ủi trái tim bị tổn thương của ta sao, từ đầu đến cuối chẳng hề quan tâm ta, thời gian qua ta sống thế nào? Dăm ba câu là nhắc đến Hứa Trạch, tức chết lão tử rồi.
Mẹ Kim: Nàng tưởng mi sống tốt lắm, có mỹ nhân ngực bự bên cạnh mà.
Tiểu Ngạn: Oan quá, lão tử vẫn giữ thân như ngọc mà.