Gia Luật Ngạn thẹn quá hóa giận, bước lên phía trước kéo lấy cổ tay Mộ Dung Tuyết. Xưa nay hắn rất mạnh, lại đang giận nên lực đạo còn mạnh hơn mấy phần, Mộ Dung Tuyết đau đến nhíu mày, muốn gỡ ngón tay hắn ra. “Chàng buông tay ra đi.” Gương mặt nhỏ của Mộ Dung Tuyết đỏ bừng, hậm hực nhìn hắn như nhìn một tên háo sắc.
Gia Luật Ngạn lạnh lùng nhìn nàng, không hề có ý buông tay, hai người giằng co như vậy, người qua đường đều phóng ánh mắt hiếu kỳ ngoái nhìn.
Gia Luật Ngạn chưa từng lôi lôi kéo kéo chốn đông người thế này bao giờ, hắn cũng chưa từng ra tay níu giữ nữ nhân nào, nhưng đối với Mộ Dung Tuyết lại phá lệ đủ điều. Lúc này điều khiến hắn giận nhất không phải là nàng từ chối tiền tài và ý tốt của hắn, mà hôm này là sinh thần của hắn, chắc nàng biết, cũng tuyệt đối không quên, nhưng nàng lại không có biểu hiện gì, định phẩy áo rời đi.
Thẩm Âu Tâm vội nói: “Tẩu tẩu, hôm nay biểu ca đã chuẩn bị cơm tối trên hồ rồi, mùi vị cá nướng ở đó rất đặc biệt. Biểu ca muốn tẩu tẩu đến đó nếm thử rồi hãy về.”
“Ta không đi.” Mộ Dung Tuyết cứng rắn cự tuyệt, bộ dạng kính tạ bất mẫn[1] cứ như đó là Hồng môn yến[2].
[1. Kính tạ bất mẫn: Xin miễn thứ cho kẻ bất tài, ý chối khéo vì năng lực kém.]
[2. Điển tích Hồng môn yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Hồng môn yến chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người.]
“Không đi cũng phải đi.” Sắc mặt Gia Luật Ngạn càng không lành, mạnh mẽ kéo cổ tay nàng dắt lên xe ngựa.
“Chàng có nói lý lẽ không vậy, giữa thanh thiên bạch nhật mà định cướp người sao?” Tính Mộ Dung Tuyết xưa nay chỉ chịu mềm không chịu rắn, nổi trận lôi đình, nhấc váy định nhảy xuống xe.
Gia Luật Ngạn ôm lấy eo nàng, ấn nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
Hai người lại giằng co một hồi trong xe ngựa, Mộ Dung Tuyết thân hình nhỏ nhắn đương nhiên không phải là đối thủ, cuối cùng bị Gia Luật Ngạn ôm chặt, không động đậy được.
Tuy hai người đang nóng giận, trừng mắt nhìn nhau, nhưng tư thế lại vô cùng mờ ám, Thẩm Âu Tâm bên cạnh vừa xấu hổ lại vừa buồn cười, đỏ mặt nói: “Tẩu tẩu, hôm nay là sinh thần của biểu ca, biểu ca muốn cùng tẩu tẩu ăn bữa cơm, sao tẩu tẩu lại nhẫn tâm cự tuyệt vậy?”
Lúc này Mộ Dung Tuyết mới biết Thẩm Âu Tâm là đồng minh của hắn, quá trình xem tuồng mua đồ ăn hôm nay rõ ràng đã được sắp đặt trước, chỉ chờ nàng mắc câu thôi.
Cơ thể hai người áp sát vào nhau, hắn ôm lấy nàng, hơi thở phả lên má nàng. Nàng tức tối quay mặt đi, không muốn ngửi mùi của hắn.
Đinh Hương theo sau xe ngựa hậm hực nói: “Chưa thấy ai mặt dày mày dạn như vậy.”
Bội Lan nói: “Ngài ấy không làm gì tiểu thư đâu, cô không nghe Thẩm cô nương nói sao, là muốn cùng ăn bữa cơm thôi.”
Sảnh Nhi khó hiểu hỏi: “Cùng ăn bữa cơm tại sao Phu nhân lại không vui như vậy?”
Bội Lan muốn nói nhưng lại thôi, đoàn người theo sau xe ngựa, đi chừng nửa canh giờ, đến một rừng phong yên tĩnh, lúc này đang là mùa thu, màu lá đỏ rực như lửa. Đi vào trong là một hồ nước, trên hồ có mấy chiếc thuyền nhỏ, còn có ngư dân đang giăng lưới. Bên hồ xây mấy tòa nhà trúc, có giậu trúc vây quanh.
Ngoài Linh Sơn tự, đây là nơi thanh tịnh thứ hai giữa chốn náo nhiệt mà Mộ Dung Tuyết nhìn thấy, thật không ngờ nơi Kinh thành phồn hoa này vẫn còn một chỗ như vậy.
Xuống xe ngựa, Gia Luật Ngạn đi sau nàng không rời nửa bước, cứ như đề phòng nàng quay người đi mất.
Mộ Dung Tuyết quay lại trừng hắn một cái.
Trong phút chốc Gia Luật Ngạn lại cảm thấy có lửa nổi lên, thật là phản rồi, bây giờ còn dám trừng mắt với hắn nữa.
Xưa nay nàng vẫn luôn nhìn hắn tràn đầy tình tứ, hắn lại luôn cười nàng mỗi khi nàng nhìn hắn đắm đuối, đích thực vì trong sóng mắt nàng là sự ái mộ và say đắm đối với hắn không hề che giấu.
Mấy người đến trước một gian nhà trúc, bên trong có một ông lão mặt mũi xấu xí bước ra. Trương Long bước tới dặn dò vài câu, ông lão nhiệt tình mời mọi người vào trong.
Tất cả đồ đạc đều bằng trúc, ngay cả sàn nhà cũng bằng trúc, ở đây cứ như đang ở giữa rừng trúc, hốc mũi tràn ngập mùi hương tươi mát sảng khoái.
Tâm trạng Mộ Dung Tuyết hơi dịu lại, ngồi xuống uống một ly nước lá trúc, lòng nghĩ dù sao cũng đến rồi, vậy thì ăn uống thỏa thích một bữa, chút nữa mình tự trả tiền là được. Vậy là nàng biến thân thành một hồ lô sầu, nhìn thẳng vào chiếc bàn trúc chờ thức ăn.
Mấy lần Thẩm Âu Tâm gợi chuyện nàng đều không tiếp lời, cuối cùng biến thành Gia Luật Ngạn và Thẩm Âu Tâm câu được câu không trò chuyện với nhau, không khí vô cùng nhạt nhẽo.
Không bao lâu, một mùi thơm nồng xộc vào nhà trúc.
Ông lão bắt đầu dọn thức ăn. Tốc độ rất nhanh, Mộ Dung Tuyết nhìn sang thấy là canh gà hầm, đầu cá hầm. Lòng nghĩ những món này đã được chuẩn bị từ sớm rồi, khách đến là hâm lại.
Cuối cùng là món cá nướng, hai mặt vàng ươm, cũng không biết bên trên rải một lớp gì, cảm giác khi vào miệng thật sự rất bất ngờ.
Mộ Dung Tuyết vừa thưởng thức vừa đoán là gia vị gì. Nhưng nghĩ kĩ lại thì đâu phải loại gia vị nào nàng cũng biết hết, nàng bẩm sinh rất hiếu kỳ với việc nấu nướng, thấy ông lão liền hỏi: “Lão bá, trên cá này đã bỏ gia vị gì vậy?”
“Điều này…” Ông lão xoa tay cười hi hi: “Thật sự xin lỗi, đây là bí truyền của nhà tôi.”
Mộ Dung Tuyết ngại ngùng cười trừ, cũng đúng, đây là mật kĩ dụ khách của người ta, làm sao có thể truyền ra ngoài được.
Gia Luật Ngạn bên cạnh cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện với nàng, thấp giọng nói: “Ta biết.”
Hắn chờ nàng hỏi mình, nào ngờ nàng làm như không nghe thấy, không buồn nhìn hắn một lần, cứ như hắn là không khí. Gia Luật Ngạn suýt chút đập đũa xuống bàn, ngoại trừ lão Hoàng đế, người dám có thái độ này với hắn cũng không ai ngoài Mộ Dung Tuyết.
Đã lâu Mộ Dung Tuyết không ăn được bữa cơm ngon như vậy, nếu như không có Gia Luật Ngạn bên cạnh phóng nhãn đao thì càng tuyệt diệu hơn.
Cơm xong, nàng bước ra khỏi nhà trúc, dặn Đinh Hương đi trả tiền. Gia Luật Ngạn vừa nghe đã giận, lạnh lùng nói với Đinh Hương: “Bữa cơm này tổng cộng ba mươi lượng bạc.”
Đinh Hương ngẩn ra, nàng ta đâu mang nhiều tiền như vậy.
Mộ Dung Tuyết nói: “Vậy cứ nợ Vương gia trước, về nhà rồi sẽ mang tiền đến phủ.”
Thẩm Âu Tâm: “…” Lén nhìn sang Gia Luật Ngạn, sương lạnh trên mặt hắn đã sắp kết thành băng. Nàng cười thì thầm nói: “Tẩu tẩu, hôm nay là sinh thần của biểu cả, tẩu đừng giận dỗi với huynh ấy nữa.”
Lòng Mộ Dung Tuyết càng tối hơn, vậy hôm sinh thần của nàng thì hắn đang ở đâu?
Thấy cục diện chiến tranh lạnh không có ý hòa giải, Thẩm Âu Tâm chỉ đành nói: “Sắc trời vẫn còn sớm, chúng ta đến bên hồ đi dạo đi, tẩu tẩu có tâm sự gì cứ nói với muội, đừng nén trong lòng.”
Mộ Dung Tuyết và Thẩm Âu Tâm bước đến bên hồ.
Thẩm Âu Tâm khuyên: “Tại sao tẩu tẩu nhất định phải hòa ly với biểu ca? Muội nghe biểu ca nói thư hòa ly đó chẳng qua chỉ là kế tạm thời để phòng vạn nhất thôi, sao tẩu tẩu lại coi là thật chứ?”
Mộ Dung Tuyết không biết nói từ đâu, nàng nhíu mắt nhìn nước hồ dưới bóng hoàng hôn, lòng nói: “Muội và Tạ Trực đôi bên yêu thương nhau, không bao giờ biết rằng một mình tác chiến đau đớn và tuyệt vọng dường nào.”
“Tâm ý của tẩu tẩu với biểu ca muội đều thấy hết, thường tự thấy không bằng tẩu. Muội không tin tẩu tẩu lại nhẫn tâm thật sự hòa ly.”
Mộ Dung Tuyết quay đầu đi, nghiêm túc nói: “Là thật đó.”
Thẩm Âu Tâm được Gia Luật Ngạn mời đến làm thuyết khách nhất thời có cảm giác thất bại, Mộ Dung Tuyết xưa nay dịu dàng lương thiện, dễ nói chuyện sao đột nhiên lại hóa thành thiết diện nhân đao thương bất nhập như vậy? Hôm nay coi như nàng đã thật sự bắt đầu hiểu được Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung trắc phi dịu dàng đáng yêu, cẩn thận dè dặt trong Vương phủ kia không phải là con cừu non trong tưởng tượng, tuy bề ngoài như thu thủy nhưng bên trong lại rất có chủ kiến.
“Trong lòng biểu ca rất để tâm đến tẩu tẩu, nghe Tạ Trực nói, ở Sơn Đông có người tặng mỹ nhân cho huynh ấy, đều bị huynh ấy từ chối.”
Mộ Dung Tuyết cúi đầu không nói, đó là vì móng chân hắn bị nhuộm màu, bởi vậy không thể để ai trông thấy. Nếu không chắc ai đến cũng không từ, giống như Bế Nguyệt vậy.
“Biểu ca bị thương, cần người chăm sóc, nhưng cũng không giữ lại những nữ nhân đó. Tạ Trực nói Vương gia trong lòng coi tẩu tẩu như châu như ngọc trước mặt, ai cũng không vừa mắt.”
Là vậy sao, Mộ Dung Tuyết thầm thở dài, có lẽ có người xinh đẹp, hiền thục hơn nàng, tài hoa, quyền thế hơn nàng, nhưng sẽ không có ai thật lòng hơn nàng, hèn mọn hơn nàng.
Thẩm Âu Tâm phát hiện mình khuyên cả buổi, nhưng Mộ Dung Tuyết đa phần đều im lặng, hình như đang nghĩ gì đó, không biết lời mình nói nàng nghe được mấy phần.
Hai người đi dọc bên bờ hồ đến nhà trúc. Lúc này, trong rừng phong có một cỗ kiệu đi ra, dừng lại trên con đường trước nhà trúc.
Trong kiệu có một nam nhân bước xuống, trường sam tuấn dật, thân hình dong dỏng, nổi bật giữa rừng lá đỏ sau lưng, cảnh tượng muôn phần đẹp đẽ.
Mộ Dung Tuyết tưởng đây cũng là khách đến ăn cơm, thoạt nhìn rồi định dời mắt đi, nhưng phát hiện Gia Luật Ngạn tiến lên đi tới trước mặt nam nhân đó.
Nơi hẻo lánh này cũng gặp được người quen sao? Mộ Dung Tuyết hiếu kỳ nhìn thêm mấy lần, lúc này mới phát hiện thì ra nam nhân kia là một nữ nhân! Vì quá đầy đặn nên khi gió thổi chiếc áo dán vào thân trên, nam trang không che nổi cảnh sắc trước ngực.
Sau khi kinh ngạc, Mộ Dung Tuyết bỗng hiểu ra, thì ra là Ngọc Sính Đình, sao nàng ta lại biết Gia Luật Ngạn ở đây?
Thẩm Âu Tâm cũng nhìn thấy cảnh này, lòng thầm kêu khổ. Biểu ca cũng thật là, đã muốn dỗ dành Mộ Dung Tuyết quay về sao còn để Ngọc Sính Đình đến đây, chẳng phải thêm dầu vào lửa sao?
Chút ấm áp trong lòng Mộ Dung Tuyết liền bị gió thổi tan hết.
Không biết Ngọc Sính Đình nói gì với Gia Luật Ngạn, Gia Luật Ngạn nở nụ cười khẽ gật đầu.
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc, thì ra hắn có thể cười dịu dàng nhã nhặn, bình dị gần gũi như vậy. Tiếp đó, Ngọc Sính Đình lại đưa cho Gia Luật Ngạn một món đồ.
Thì ra vội đến để tặng lễ vật, thật là một cô nương có lòng, còn chưa vào nhà đã nhớ sinh thần của hắn, không tiếc cải trang đến gặp một lần, có thể thấy không phải chỉ ái mộ hắn một sớm một chiều, có khi hai người đã có tình cảm từ lâu, chẳng qua chỉ mỗi mình nàng không biết mà thôi. Mộ Dung Tuyết cười khổ, nhìn Gia Luật Ngạn tiễn nàng ta lên kiệu.
Thân hình nàng ta cao ráo, mặc nam trang càng có vẻ phong lưu tuấn dật khó tả thành lời, lúc khom người lên kiệu, Gia Luật Ngạn thay nàng ta vén rèm, chắc sợ đầu nàng ta chạm vào kiệu.
Động tác này khiến lòng Mộ Dung Tuyết chua xót, thì ra hắn cũng có lúc chu đáo tỉ mỉ như vậy.
Trong thoáng chốc nàng chợt nhớ ra, hắn từng nói nàng chân ngắn, ngực bánh bao, có gì đâu mà xem. Còn Ngọc Sính Đình thân hình cao ráo, ngực đầy đặn, nhất định hắn rất thích, nếu không vừa rồi sẽ không cười dịu dàng như vậy, không như đối với nàng, dường như ý cười luôn mang vẻ giễu cợt, đôi khi còn là khinh bỉ. Hắn thích nhất là véo mặt nàng nói: “Để ta xem xem da mặt nàng dày dường nào.”
Lúc đó nàng không thấy có gì quá đáng, giờ nghĩ lại, câu đó thật khiến người ta chua xót.
Nếu hắn không yêu nàng, cho dù nàng vứt bỏ cả tôn nghiêm cũng chỉ đổi lại được sự mỉa mai khinh thường.
Sau này nàng sẽ không như vậy nữa đâu.
~*~
Gia Luật: Nữ nhân thật là kỳ quái, hôm qua còn yên lành, đột nhiên lại thay đổi.
Mẹ Kim: Mi không hiểu nữ nhân rồi.
Gia Luật: Các người cứ phải nghe câu Ta yêu nàng bằng được sao?
Mẹ Kim: Con à, mi thật chẳng biết gì cả.