Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: “Bổng lộc của Hoàng hậu có cao không?”
Gia Luật Ngạn càng dở khóc dở cười, nói: “Tóm lại là không thấp.”
Mộ Dung Tuyết nhàn nhạt nói: “Vậy thì tốt. Đa tạ Hoàng thượng tin tưởng, giao chức vụ Hoàng hậu cho thần thiếp, thần thiếp nhất định dốc toàn lực, không phụ sự tin tưởng của Hoàng thượng, xứng đáng với bổng lộc này.”
Giọng điệu chuyện công làm theo phép công này khiến Gia Luật Ngạn vô cùng thất vọng, hắn nhíu mày hỏi: “Sao, bổng lộc không cao thì nàng không chịu à?”
Mộ Dung Tuyết gật đầu: “Đó là đương nhiên, Hậu cung bề bộn rối ren, Hoàng hậu chức trách vô số, lao tâm lao lực, trách nhiệm nặng nề. Nhưng thần thiếp đã lĩnh bổng lộc cao, đương nhiên sẽ hết lòng hết sức quản lý Hậu cung, công tư phân minh, tuân thủ chức trách.”
Lòng Gia Luật Ngạn không vui, lời lẽ này của nàng rõ ràng không hề để tâm ngôi vị Hoàng hậu mà hắn phí bao công sức giành về cho nàng, chỉ coi nó là một chức vị trong Hậu cung mà thôi.
Hắn không nhịn được nói: “Nàng có biết, Trẫm phong nàng làm Hoàng hậu phải tốn nhiều tâm sức dường nào không?”
Mộ Dung Tuyết nghe vậy liền quỳ xuống lần nữa, “Thần thiếp tạ long ân của Hoàng thượng.”
Dáng vẻ khuôn phép này càng khiến Gia Luật Ngạn giận hơn, hắn kéo nàng lên, “Nàng có biết chức trách quan trọng nhất của Hoàng hậu là gì không?”
“Là gì?”
Hắn ý tứ sâu xa nói: “Khai chi tán diệp[1], nuôi dạy Hoàng tử cho Hoàng thất.”
[1. Khai chi tán diệp: Sinh nhiều con cái.]
Mộ Dung Tuyết nhướn đôi mày thanh tú nói: “Hoàng thượng nói việc tuyển tú ba năm một lần đó sao? Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp đã biết Hoàng thượng thích nữ nhân thế nào, lúc đó nhất định dốc hết sức lực để Hoàng thượng vừa lòng.”
Cho dù Gia Luật Ngạn tốt tính đến đâu cũng không chịu nổi sự khiêu khích của Mộ Dung Tuyết. Hắn nổi giận ôm xốc nàng lên đi về phía Noãn các ở đằng sau.
Mộ Dung Tuyết hơi hoảng hốt, vừa giãy dụa vừa nói: “Bình thường Hoàng thượng phê tấu chương ở Ngự thư phòng thế này đây sao? Chả trách làm thị nữ của Ngự thư phòng là công việc người người ở Hậu cung này ngưỡng mộ.”
Gia Luật Ngạn bị nàng khiêu khích càng nóng giận, hắn đặt nàng lên giường đè xuống. “Chuyện nàng từng hứa với Trẫm, hôm nay Trẫm sẽ bắt nàng thực hiện.”
“Thần thiếp từng hứa chuyện gì? ” Mộ Dung Tuyết thầm đã biết chuyện gì, nhưng vẫn giả vờ hồ đồ, chặn môi hắn lại, hoảng loạn phản kháng.
“Đương nhiên là chuyện này.” Vừa nói hắn vừa cắn mạnh lên miệng nàng, một tay khóa hai tay nàng trên đỉnh đầu, một tay cởi thắt lưng nàng thò vào trong, tóm lấy bầu ngực mềm mại đầy đặn của nàng, bóp mạnh mấy cái.
Mộ Dung Tuyết hoảng loạn giãy dụa, hắn cũng không buồn chế phục nàng, chỉ đè mạnh lên ngực nàng, mặc cho nàng thở dốc cũng không đẩy được hắn ra. Chờ đến khi nàng không còn sức lực, lúc này hắn mới ra tay, lột sạch y phục nàng nhét vào trong chăn.
Mộ Dung Tuyết biết lần này trốn không thoát, vừa căng thẳng lại vừa sợ, không biết lần này hắn sẽ báo thù nàng thế nào đây. Còn nhớ đêm đầu tiên, hắn giày vò nàng đến tận nửa đêm, chỉ để báo thù dọc đường nàng không thật thà, chuốc vô số phiền phức cho hắn, lần này còn quá đáng hơn lần trước, giả chết chạy trốn, lừa gạt tình cảm của hắn, e là hắn sẽ không dễ dàng tha cho nàng.
Nhớ đến những giày vò ngọt ngào nhưng đau khổ đó, lòng nàng thắt lại.
Bên cạnh truyền đến tiếng cởi y phục sột soạt, rất nhanh đã có một thân thể nóng hổi đè xuống.
Gia Luật Ngạn thân hình cao lớn, cánh tay chống lên lộ ra vòm ngực rộng lớn, cơ thịt săn chắc. Nàng nhìn một hồi rồi nhắm mắt lại, lòng nói, coi như thọ hình vậy, kẹp tay cũng không sợ, đây có là gì chứ, có phải là chưa từng trải qua đâu. Nghĩ vậy, nàng cũng liều mình xông lên biểu hiện mặc người chém giết, để hắn tách hai chân ra.
Trống trải quá lâu, lại thêm dưới thân là nữ nhân hắn hết mực yêu thương, Gia Luật Ngạn không chờ được mà xông vào.
Đã quá lâu không làm chuyện này, lại bị xâm nhập đột ngột, Mộ Dung Tuyết đau đến cong chân, suýt chút hét lên thành tiếng.
Gia Luật Ngạn thấy nàng nhíu mày, biết nàng đau, nên cố nén dục vọng của mình, rút người ra, vuốt ve nàng. Ngón tay xoa nắn nơi mềm mại, đến khi đã ẩm ướt mới lại tiến vào.
Mộ Dung Tuyết vốn không hưởng thụ chuyện chăn gối lắm, lần này lại cách quá lâu không thân mật, bên trong hệt như xử nữ, thít chặt khó vào, ngăn hắn tiến về phía trước, nhưng lại càng khiến hắn nảy sinh dã tính chiếm đoạt chinh phục. Sau khi nàng đã hơi thích ứng, hắn không kìm được mà đâm mạnh mấy lần vào nơi sâu nhất của nhụy hoa.
Nàng nhắm chặt mắt như đang thọ hình, mặc hắn tung hoành thế nào cũng không chịu mở mắt nhìn hắn, không chịu lên tiếng.
Hắn cảm thấy nàng bị mình đẩy ra khỏi trái tim, trong lúc kích động càng chinh phạt dữ dội hơn, hận không thể nghiền nát nàng ra để hòa vào xương máu mình.
Dục niệm kìm nén đã lâu, lại thêm vào tức giận, uất ức, ghen ghét, yêu hận đan xen, khiến Gia Luật Ngạn biến cuộc hoan ái này thành một trận chiến, chỉ muốn hoàn toàn chinh phục nữ nhân dưới thân, đẩy hết tất cả những người khác trong lòng nàng ra ngoài, để hắn chiếm lĩnh trọn vẹn thân thể nàng, để sau này nàng chỉ có mỗi mình hắn, giống như trước kia, toàn bộ tâm trí đều là hắn.
Ôm tâm trạng như vậy, hắn càng dũng mãnh hơn bất kỳ lần nào khác, bày bố thân thể nàng thành đủ các loại tư thế, dùng đủ mọi cách khiêu khích nàng, muốn chinh phục nàng.
Lúc đầu Mộ Dung Tuyết không thích ứng được với đủ các phương thức kích thích, lòng cũng mang oán hận, sợ hãi không chịu phối hợp, bởi vậy liều mình kháng cự, nhưng dù sao cũng không địch lại sức lực của hắn, hơn nữa cơ thể đã từng nếm trải chuyện này, bị hắn cố ý kích thích trêu chọc, dần dần lộ ra bản tính chân thật, giường nệm bất tri bất giác ướt đẫm một mảng, nàng thở dốc mềm nhũng dưới thân hắn, hắn giở nhiều thủ đoạn, khiến nàng lần đầu tiên biết đến cảm giác hồn bay tận chân trời, cuối cùng ngất đi lúc nào không biết.
Đến khi tỉnh lại, trong Noãn các tối đen, chỉ thắp một ngọn đèn.
Nhất thời nàng có hơi hoang mang, đầu óc mơ màng một lúc mới nhớ ra đây là đâu, vừa rồi xảy ra chuyện gì. Nàng hoảng hốt xấu hổ ngồi dậy, phát hiện cơ thể đã sạch sẽ sảng khoái, trên người khoác một chiếc áo lót tơ tằm.
Cổ họng nàng khô đắng, muốn bước xuống uống nước, nhưng vừa động chân thì rã rời nhũn ra, không chút sức lực.
“Tỉnh rồi à?” Gia Luật Ngạn bước ra từ sau bình phong, cười vô cùng xấu xa.
Mộ Dung Tuyết vừa thấy hắn liền nhớ lại những động tác hắn làm vừa rồi, mặt đỏ bừng, lòng oán hận nhưng lại không biết làm sao. Quân vi thần cương, phu vi thê cương[2], nàng hao phí tâm tư hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, bị hắn đòi lấy tùy tiện.
[2. Chỉ mối quan hệ lớn giữa người với người trong xã hội, làm nền tảng cho trật tự phong kiến: vua-tôi, chồng- vợ, cương là giềng lưới, sợi dây lớn của lưới giữ cho lưới được giăng ra. Vua là giềng của bề tôi, chồng là giềng của vợ (Giềng: dây cái của lưới).]
Gia Luật Ngạn đốt ngọn đèn Tiên hạc liên hoa trên bàn, đến ngồi bên cạnh nàng, quấn chăn lên người nàng, dịu giọng nói: “Đừng để lạnh.”
Mộ Dung Tuyết cắn môi im lặng.
“Cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường, giận dỗi lâu vậy rồi vẫn chưa chịu hòa giải sao?” Cuối cùng Gia Luật Ngạn cũng được như ước nguyện, lúc này đang tinh thần sảng khoái, uất ức tức giận nhiều ngày cũng được giải tỏa, nhìn Mộ Dung Tuyết yêu kiều vô lực, lòng tràn đầy tình ý.
“Không phải thiếp muốn giận dỗi với chàng, là chàng lòng dạ hẹp hòi.”
Ánh đèn trong Noãn các lờ mờ, Gia Luật Ngạn gần ngay trước mắt, mày kiếm mắt sao, vẻ mặt dịu dàng, nhưng Mộ Dung Tuyết cảm thấy sự ôn hòa của hắn lúc này chỉ là vẻ ngoài giả dối. Ban chết cho Hứa Trạch, để Ngọc Sính Đình tiêu diêu pháp ngoại mới là bộ mặt thật của hắn.
“Nàng vẫn còn vì Hứa Trạch mà giận ta sao?” Hắn chua ngòm véo mặt nàng, “Hù nàng thôi, hắn chưa chết.”
“Chưa chết?” Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, lập tức vui mừng như điên hỏi, “Vậy huynh ấy đang ở đâu?”
Nàng vừa vui mừng Gia Luật Ngạn liền trở mặt, hậm hực nói: “Sao, nàng còn muốn gặp hắn à?”
“Không, chỉ cần thiếp biết huynh ấy còn sống yên ổn là được.”
Gia Luật Ngạn đưa tay ôm lấy eo nàng, lòng bàn tay đặt trên bụng nàng nhẹ vuốt ve mấy cái, cười nói: “Chờ nàng sinh Hoàng nhi Trẫm sẽ cho nàng biết.”
Mộ Dung Tuyết tức nghẹn, khựng lại rồi nói: “Vậy… thiếp gặp phụ thân thiếp chắc được chứ.”
“Được, chờ nàng có thai Trẫm sẽ điều ông ấy đến Thái y viện đích thân chăm sóc ăn uống thuốc thang cho nàng.”
Mộ Dung Tuyết nổi giận: “Chàng nói thiếp có thai mới có thể gặp ông ấy sao?”
Gia Luật Ngạn mỉm cười nói: “Đúng vậy. Nếu nàng muốn sớm gặp ông ấy, thì sớm ngày có thai đi.”
Mộ Dung Tuyết nhìn nụ cười đắc ý của hắn, tức đến mức muốn đá hắn một cái nữa, nhưng lại không còn sức lực, chỉ có thể hung dữ trừng hắn.
Gia Luật Ngạn lấy y phục sang mặc cho nàng rồi nói: “Tối nay muốn ăn gì?”
Mộ Dung Tuyết giận dỗi nói: “Muốn ăn cơm Hoàng thượng đích thân nấu, có không?”
Gia Luật Ngạn ngẩn ra, cười khan nói, “Nàng muốn ăn gì Trẫm sẽ cho người nấu.”
“Hôm nay thiếp không muốn ăn gì hết, chỉ muốn ăn đồ chàng nấu thôi.” Mộ Dung Tuyết nhớ lại vừa rồi bị hắn ức hiếp thê thảm dường nào, đương nhiên không bỏ qua cơ hội làm khó hắn.
Gia Luật Ngạn dở khóc dở cười, véo mặt nàng nói : “Trẫm thật sự không biết nấu.”
“Vậy thì thôi, thiếp về đây.”
“Được, nàng chờ đó.” Gia Luật Ngạn nhìn nàng cười cười : “Chuyện nhỏ này làm khó được Trẫm sao?” Nói xong liền đứng dậy ra khỏi Noãn các.
Mộ Dung Tuyết thấy hắn ứng chiến, ngược lại có hơi kinh ngạc. Sao hắn có thể đích thân xuống bếp nấu ăn cho nàng được? Người có chết cũng cần thể diện như hắn, muốn hắn đến Ngự thiện phòng một chuyến, trừ khi là mộng du.
Lòng hiếu kỳ của nàng bị khơi dậy, nhàn nhã chờ đợi, xem thử hắn nấu cho nàng món ngon gì.
Chừng một khắc sau, cuối cùng cũng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Mộ Dung Tuyết nửa dựa trên sạp trong Noãn các, thấy Gia Luật Ngạn đi vào.
Vừa thấy hai tay hắn trống trơn, Mộ Dung Tuyết bỗng hơi thất vọng.
Hắn bước đến trước mặt nàng, đưa tay ra, thì ra trong bàn tay có một quả trứng.
Mộ Dung Tuyết bất giác ngẩn ra. Đây chẳng qua chỉ là một quả trứng luộc vô cùng bình thường, chỉ khác ở chỗ dưới ngòi bút tài hoa của hắn, trên quả trứng có một cành hồng mai, tinh tế xinh xắn sống động tựa như thật, tựa như đang nở trong lòng nàng.
Gia Luật Ngạn lộ ra nụ cười đắc ý, biểu hiện như đang chờ được khen ngợi.
Mộ Dung Tuyết đích thực rất muốn khen ngợi vài câu, nhưng bỗng nhớ lại trước đây, mình nấu một bàn ăn còn tinh xảo phức tạp hơn gấp trăm ngàn lần cũng không được một câu khen ngợi của hắn, vậy là nàng giấu lại thích thú trong lòng, cố ý lạnh mặt hỏi : “Chẳng qua chỉ là luộc một quả trứng thôi sao? Vậy mà cũng gọi là nấu cơm à?”
“Lẽ nào không tính sao? Trẫm đích thân luộc, đích thân vẽ đó.”
Mộ Dung Tuyết giả vờ khinh bỉ liếc mắt, “Hoàng thượng không cảm thấy còn kém đồ thiếp nấu mười tám ngàn dặm sao?”
Gia Luật Ngạn nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ không vui.
Mộ Dung Tuyết không nhịn được cười : “Hoàng thượng, bị người ta đả kích cảm giác thế nào? Có phải giống như đang vui mừng chờ đón mặt trời, kết quả lại bị tạt một chậu nước lạnh không?”
Gia Luật Ngạn : “….”