Trâm Iii: Tình Lang Hờ - Chương 3: Chương 1.3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Trâm Iii: Tình Lang Hờ


Chương 3: Chương 1.3



“Gia đúng là, chẳng thèm đoán một câu lấy lệ nữa.” Kỳ Lạc quận chúa vùng vằng mở khóa, nhấc nắp hộp lên, miệng nói: “Kỳ Lạc phải quỳ trước bệ Phật cầu xin mấy tháng mới được đấy. Bồ tát nói rằng, thứ này nhất định có thể thực hiện nguyện vọng của Kỳ Lạc, tác thành cho tâm tư vô vọng…”

Đang nói dở câu, nàng đã mở nắp hộp ra.

Chưa kịp trông rõ thứ bên trong là gì, đã thấy ánh bạc nhoáng lên.

Lý Thư Bạch phản ứng nhanh nhạy, trong khoảnh khắc ấy đã tóm ngay lấy chiếc kỷ bên cạnh, đập vào cái hộp: “Đừng mở ra!” Mấy tiếng vù vù khẽ vang lên, Kỳ Lạc quận chúa vừa mở nắp, một luồng khí rất yếu từ trong hộp đã xông ra, tràn ngập khoang xe.

Không, thực ra đó không phải luồng khí, mà là hơn một trăm cây kim mảnh hơn cả lông trâu, tản mác khắp thùng xe như gió lốc, khó mà né tránh trong một không gian hẹp như vậy.

May sao chiếc kỷ đã đập xuống, làm chiếc hộp văng khỏi tay Kỳ Lạc quận chúa, rơi xuống sàn xe. Sàn xe trảu thảng nhunh dày, toàn bộ số kim còn lại đều cắm cả xuống thảm, êm như ru.

Song bấy nhiêu cây kim, ắt cũng phải lọt lưới ít nhiều. Lý Thư Bạch chẳng nói nửa lời, giơ tay nhổ phắt một cây kim mảnh găm vào khuỷu tay trai mình. Nhưng Kỳ Lạc quận chúa chính tay mở nắp, là người ở gần chiếc hộp nhất, nên ngực và vai đều bị đâm, lập tức la hoảng lên.

Lý Thư Bạch vội tóm lấy cánh tay Kỳ Lạc quận chúa, kéo nàng nhảy từ trên xe xuống.

Kỳ Lạc quận chúa đã lịm đi, cặp mắt chỉ vô thức nhìn y một lần cuối cùng rồi đờ ra.

Lý Thư Bạch ôm lấy nàng, trầm giọng ra lệnh: “Cảnh Dục, tập hợp cung thủ; Cảnh Hữu, bố trí yểm hộ.”

Mây xám bốn bề, sắc trời dần tối, gió lùa qua khe núi, rít gào như sóng dồi.

Tiếng la thảm vang lên khắp bốn bề, chen vào đó là tiếng bật dây cung, rồi tiếng tên bắn ra vun vút.

Tên bay rào rào như mưa, nhắm về phía đội xe đang đỗ ở đó, chẳng buồn phân biệt là thị vệ của phủ Quỳ hay của Kỳ Lạc quận chúa, nhất loạt đều giết sạch.

Đám thị vệ của Kỳ Lạc quận chúa tức thì luống cuống tay chân, kẻ thì trúng tên, người thì bỏ chạy, tán loạn như ong vỡ tổ.

Trái lại, đám thị vệ phủ Quỳ đã được huấn luyện nghiêm ngặt, dưới sự chỉ huy của bọn Cảnh Dục, chỉ trong nháy mắt đã tập hợp lại, nấp sau thân cây, mình ngựa hoặc xe ngựa, lập thành trận thế đối kháng với kẻ địch bên ngoài. Có kẻ đã rút cung tên ra, bắt đầu phản kích.

Tên bay ra xối xả, tiếng ngựa hí thê thảm cùng tiếng la của đám thị vệ trúng tên vang lên không ngớt. Càng lúc càng nhiều tên bắn về phía mấy người bọn họ nấp sau xe, một mũi tên suýt nữa thì găm vào chân Kỳ Lạc quận chúa lộ ra ngoài.

Lý Thư Bạch để Kỳ Lạc quận chúa ngồi dựa vào dưới xe, giơ tay thăm dò hơi thở của nàng, rồi lại bỏ tay xuống.

Đương lúc hoảng loạn, Hoàng Tử Hà cũng chẳng chú ý đến vẻ mặt y, chỉ mãi quan sát động tĩnh bên ngoài.

Đội thị vệ phủ Quỳ dù kiêu dũng đến đâu cũng khó mà địch nổi bấy nhiêu quân mai phục cứ lớp này nối gót lớp kia, bắt đầu rơi vào thế yếu.

Hoàng Tử Hà không có binh khí phòng thân, đành quay lại nhìn Lý Thư Bạch. Y ném cho cô một thanh đoản kiếm tùy thân, khẽ dặn: “Lát nữa cưỡi Na Phất Sa chạy về hướng Đông Nam.”

Hoàng Tử Hà nắm chặt đoản kiếm, nói nhanh: “Thế công của đối phương kín kẽ thế kia, chỉ e khó mà xông ra được.”

“Kẻ địch dùng nỏ cửu liện, một phát bắn được ba mũi tên, sau khi bắn liên tục chín phát thì phải dừng lại lắp tiếng hai mươi bảy mũi tên vào. Ta thấy tuy chúng thay phiên nhau bắn, nhưng thứ tự không đồng đều, đặc biệt là góc Đông Nam phối hợp rời rạc, đến lúc đó nhất định sẽ lộ sơ hở, huống hồ mũi tên của nỏ cửu liên nặng đến nửa lạng, một người liệu mang được bao nhiêu? Chúng còn hành quân giữa núi hoang thế này, ta không tin chúng có thể duy trì thế công kia lâu được.”

Quả như Lý Thư Bạch dự đoán, đợt tấn công đầu tiên vừa qua đi, mưa tên cũng ngớt hẳn. Bọn Cảnh Dục Cảnh Hữu tức thì tung mình lên ngựa, hòng phá vây bỏ chạy.

Hoàng Tử Hà nhảy lên Na Phất Sa, quay đầu ngựa nhìn về phía Lý Thư Bạch.

Địch Ác xem chừng đã sốt ruột lắm, hí dài một tiếng, tung vó chạy tới.

Lý Thư Bạch nhìn Kỳ Lạc quận chúa còn chưa biết sống chết ra sao, cuối cùng cũng lên ngựa, lướt qua người nàng, bỏ lại sau lưng la liệt xác ngựa và tùy tòng hộ vệ, dẫn mọi người chạy thẳng về hướng Đông Nam.

Đang lúc mưa tên vừa dứt, người bên kia không ngờ đối phương lại thình lình phá vây, tuy chúng cũng lập tức bày lại thế công, song trước khí thế tức nước vỡ bờ, sự chống cự luống cuống ấy hoàn toàn vô hiệu. Sau khi vài kẻ xông lên cản trở bị đám Cảnh Dục đi đầu đốn hạ, mấy thớt ngựa phía sau đuổi đến ngay, mấy tên vung đao chuẩn bị cản đường bị giày xéo dưới đất, kêu gào thảm thiết, khiến bọn người xung quanh nghe mà rợn gáy, tức thì bỏ chạy tứ tán.

Lý Thư Bạch cưỡi ngựa dẫn đầu, mấy chục người phía sau theo y đột phá vòng vây, rồi chạy tản ra.

Dọc đường từ Hán Châu đến Thành Đô toàn rừng rậm và đồng hoang, một khí tản ra thì chẳng khác nào về với nước, kẻ địch không thể diệt sạch bọn họ được.

Giữa rừng hoang đang tối dần, Hoàng Tử Hà bám sát Lý Thư Bạch, hai thớt ngựa đều thần tuấn vô song, một trước một sau chạy thẳng vào rừng.

Chợt nghe sau lưng có tiếng mũi tên rồi một ngọn lửa xé gió bay vút qua bên tai Hoàng Tử Hà, nhắm thẳng vào Lý Thư Bạch phía trước.

Cô buột miệng la lên: “Cẩn thận!” Lời còn chưa ra khỏi miệng, Lý Thư Bạch nghe tiếng rít gió đã nhanh nhẹn cúi người, Địch Ác cũng nhảy sang phải né tránh, mũi tên nọ sượt qua mình nó, cắm phập vào gốc tùng bên cạnh.

Vỏ cây tùng khô cong, lại rườm rà lắm cành, vừa gặp lửa đã bùng cháy lên, rọi sáng bừng ở giữa hai cánh rừng đang tối dần hẳn.

“Đi thôi!” Lý Thư Bạch chẳng buồn nhìn cây tùng cháy rừng rực, chỉ khẽ gọi cô.

Hoàng Tử Hà vội giục Na Phất Sa, chạy vụt qua cây tùng.

Xa xa đằng sau có tiếng người quát lớn: “Phải giết cho được kẻ ngồi trên hai thớt ngựa một đen một trắng kia!” Nghe như giọng Từ Châu.

Tên bay rào rào về phía hai người, song còn kém xa trận mưa tên vừa nãy. Giữa cách rừng tranh tối tranh sáng, họ chỉ biết dựa vào hai con tuấn mã mà phi như bay.

Ra khỏi rừng tùng là vách đá, họ đành men theo vách đá, đi vòng vèo nhắm hướng sườn núi đằng trước. Nơi này không có cây cao, ngựa phải len lõi giữa bụi rậm, vướng chân vướng cẳng, lại không có gì che chắn, sau lưng thì truy binh đuổi sát.

Lý Thư Bạch chẳng nói chẳng rằng, cứ nhằm thẳng cánh rừng trước mặt. Hoàng Tử Hà đang giục ngựa chạy theo, chợt thấy Na Phất Sa hí lên đau đớn, vấp một cái rồi quỵ xuống.

Thì ra nó đã trúng tên vào chân sau, ngã gục.

Hoàng Tử Hà cũng ngã nhào theo nó, chỉ nháy mắt nưa thôi sẽ rơi vào bụ gai.

Còn chưa kịp hét lên, cô đã thấy thắt lưng nhẹ bỗng, cả người được ôm lấy trên không, kéo ra khỏi bụi gai.

Lý Thư Bạch ôm cô vào lòng, một tay cầm cương, tay kia bảo vệ cho cô. Địch Ác vẫn phi băng băng, nhằm thẳng cánh rừng tối đen trước mặt.

Ngoái đầu nhìn Na Phất Sa đang hí lên thê thiết, lại nhớ đến những thị vệ vừa bỏ mạng, cô không khỏi kinh hãi. Ngẩng lên nhìn, Lý Thư Bạch đang ôm mình song ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, giữa ánh sáng lờ mờ của buổi chạng vạng, vẻ chăm chú và kiên nghị trên gương mặt y cùng cánh tay vững vàng ôm ngang người cô, khiến tất cả hoảng loạn và lo lắng của cô từ từ tan biến hết, lòng bình tĩnh hẳn.

Cô biết, y nhất định sẽ đưa cô an toàn chạy thoát.

Chẳng mấy chốc, họ đã vượt ra khỏi tầm bắn, đợt mưa tên phía sau không sao đuổi kịp. Tiếng hô hào chém giết cũng xa dần, bóng tối đã phủ kín núi rừng.

Địch Ác dũng mãnh là vậy mà cuối cùng cũng kiệt sức, phi chậm lại.

Vầng trăng sáng nhô lên khỏi khoảnh rừng, rắc ánh bạc khắp xung quanh. Cả thế giới yên ắng hẳn, như đang chìm trong giấc ngủ.

Ngỡ như trận chém giết đẫm máu vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.

Hoàng Tử Hà chỉ thấy cánh tay Lý Thư Bạch vòng quanh người mình từ từ lỏng ra, song sức nặng đè lên cô lại càng lúc càng tăng.

Cô hết sức căng thẳng, nhưng vẫn gắng giữ bình tĩnh, mặc cho Địch Ác chở họ thong thả đi thêm một đoạn đường nữa, mới gọi khẽ: “Vương gia…”

Y không đáp, chỉ tựa đầu vào vai cô. Hơi thở nặng nề của y phả vào cổ cô rất bất thường.

Cô giơ tay đỡ lấy Lý Thư Bạch, ngẩng đầu nhìn y.

Lòng bàn tay dâm dấp mồ hôi, lại nóng khác thường. Cô biết đó là gì.

Song Lý Thư Bạch chỉ nhắm nghiền mắt, giọng như gió thoảng: “Hoàng Từ Hà, tiếp theo đây phải trông cậy vào ngươi rồi.”

Cô đỡ lấy thân hình y đổ xuống, nhìn cánh rừng tối đen trước mặt, chẳng biết mình đang ở đâu, cũng chẳng biết phải đi đâu. Trước không có đường, sau là kẻ địch, chỗ dựa duy nhất của cô hiện giờ cũng đã ngã xuống.

Hoàng Tử Hà nghiến răng đáp khẽ: “Vâng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN