Trâm Iii: Tình Lang Hờ
Chương 37: Chương 13.2
Y trỏ căn gác gần đó, thấy Vũ Tuyên gật đầu thì cười nói: “Tuy ra ở kinh thành nhưng vẫn nghe kể về nàng luôn, dù sao, nàng cũng là vị hôn thê ta chờ đợi đã nhiều năm, đương nhiên phải thường xuyên để mắt.”
Nghe được lời này, cả Hoàng Tử Hà lẫn Vũ Tuyên đều hiểu, y không hề bỏ sót bất cứ lời đồn đại nào về quan hệ giữa họ.
Vũ Tuyên vái y một vái, rồi xoay người toan đi.
“Mấy hôm nay ở phủ tiết độ sứ, ta cũng được Tề phán quan kể về Vũ học chính. Tiết độ sứ Phạm tướng quân hình như cũng một tài học chính, còn hỏi ta có quen biết hay không.” Giọng Vương Uẩn ung dung chậm rãi cất lên sau lưng hắn.
“Đâu dám.” Vũ Tuyên chỉ đáp cụt lủn.
“Ta đành nói chưa có duyên quen biết, mới chỉ nghe danh ở kinh thành nên có chút ấn tượng mà thôi, không thể tiến cử được.” Vương Uẩn khẽ cười, “Có vẽ Phạm tướng quân muốn mời học chính vào phủ nhậm chức, chẳng hay học chính có đồng ý không?”
“Đa tạ ý tốt của Vương đô úy. Sáng nay Tề phán quan gặp tôi cũng nhắc tới chuyện này, song tôi đã từ chối.”
“Hửm? Vũ học chính không muốn ra làm quan ư?”
“Lòng không màng phú quý, thôi đừng hẹn cung trời.” Vũ Tuyên nói rất nhỏ, cũng rất ngắn gọn, song lại toát lên vẻ kiên định vô cùng.
Vương Uẩn cười nhẹ: “Có điều Vũ học chính đã bị cuốn vào vòng xoáy khổng lồ ấy rồi, còn muốn rút ra ư?”
Vũ Tuyên không đáp, chừng như không hiểu ý y.
“Vũ học chính có bao giờ thử nghĩ xem tại sao Tề Đằng lại giúp đỡ mình, tại sao Phạm tướng quân lại nhìn học chính bằng con mắt khác không? Có lúc không phải học chính bằng lòng hay không, mà là họ có cần học chính hay không, có lợi dụng được học chính hay không.” Giọng Vương Uẩn vốn ôn hòa, lúc này bỗng lạnh băng, giống như ánh nước lăn tăn gợn trên người họ vậy, thoạt trông thì lung linh ấp áp, kỳ thực lạnh buốt, chỉ da thịt mới cảm nhận được hơi lạnh.
“Ta không hề biết, cũng chẳng quan tâm Vũ học chính thân phận thế nào, lai lịch ra sao. Ta chỉ biết Vũ học chính là người được chọn, xưa cũng thế, nay cũng vậy, có người đã vừa mắt học chính. Chỉ cần học chính gật đầu vinh hoa phú quý lập tức nằm gọn trong tay, dân chúng quận Thục ngày sau chẳng ai nhớ đến Tề Đằng người người ngưỡng mộ kia nữa, thay vào đó sẽ là học chính, há chẳng hay ư?”
“Điều tôi muốn đã vĩnh viễn không bao giờ đạt được, dù có những thứ khác, thậm chí nắm trong tay mọi thứ trên đời, cũng còn ý nghĩa gì đâu?” Ngoài trời gió sương lạnh lẽo, giọng Vũ Tuyên cũng lạnh buốt, như nhuốm đẫm gió sương.
Trái lại, Vương Uẩn chỉ cười: “Học chính như vậy để làm gì, muốn chứng minh mình trong sạch với ta ư? Có lúc việc giết người hết sức đơn giản, chẳng qua chỉ là ngực có thêm một cái lỗ thôi mà, phải không?”
Hoàng Tử Hà vừa nghe vừa vắt óc đoán xem mấy câu không đầu không đuôi này có ý gì, song nghĩ mãi không ra. Có điều nghe họ trò chuyện, cô chợt thấy một luồng hơi lạnh từ gan bàn chân chầm chậm lan lên tận đỉnh đầu, giá buốt thấu xương, vô cùng đáng sợ, khiến cả người cô cứng đờ, khom lưng ngồi thần ra trong bụi cỏ, không thể cử động.
Cô nghe thấy giọng Vũ Tuyên xa xăm như từ chân trời vẳng lại, không thể nhận rõ: “Vương đô úy không cần nói nữa, tôi cứ ngỡ đô úy sẽ nói chuyện gì đó phù hợp hơn, hóa ra đô úy chỉ muốn đi làm thuyết khách, nói mấy chuyện nhảm nhí ấy.”
Vương Uẩn cười nhạt, nói toẹt ra: “Nhảm nhí à? Lẽ nào… Vũ học chính đã quên hết mọi chuyện lúc ở nhà Tề Đằng, quên cả Mộc Thiện đại sư cùng con cá A Già Thập Niết kia rồi ư?”
Vũ Tuyên nín lặng, Hoàng Tử Hà nhìn qua kẽ lá, chỉ thấy được nửa gương mặt hắn, dưới ánh đèn chập chờn cùng ánh nước lăn tăn, gương mặt hoàn mỹ vô khuyết ấy đượm phần mơ hồ ảm đạm. Hắn nhìn Vương Uẩn, chậm rãi lặp lại: “Tôi không hiểu Vương đô úy đang nói gì. Tôi và Tề Đằng vốn không thân thiết, càng không hứng thú với mấy con cá huynh ấy nuôi.”
Đằng trước chợt nghe văng vẳng tiếng tơ trúc, thì ra màn diễn của Công Tôn đại nương sắp bắt đầu.
Hoàng Tử Hà từ từ lùi lại mấy bước, len lén rời khỏi bụi cây lẻn ra phía sau.
Cô trông thấy Vương Uẩn đi về hướng Vũ Tuyên, ra hiệu cho hắn theo mình quay về chỗ ngồi, giọng điệu lại hòa hoàn như thường: “Có lúc không biết lại hay. Đi nào.”
Đợi mọi người ngồi cả xuống, Công Tôn Diên mới bước lên trước tất cả, khom người hành lễ: “Hôm nay, ngày lành cảnh đẹp, Công Tôn bất tài, nguyện hiến một điệu múa gọi là Kiếm Khí Hồn Thoát cho các vị thưởng thức. Các vị ngồi đây có lẽ đã từng xem điệu mày rồi, song màn biểu diễn của tiểu nữ hôm nay nhất định khác hẳn màn trước đây các vị thưởng thức. Điệu múa hôm nay có hoa có bướm, không dính dáng đến ánh đao kiếm, chỉ có ong bay bướm lượn dưới nguyệt trước hoa, chư vị nếu ai có tình, có thể cùng người trong lòng thưởng thức điệu múa này, mới coi như không phụ thâm ý gửi gắm trong đó.”
Mọi người nghe đều cười cười, vẻ hiểu ý.
Lý Thư Bạch quay sang nhìn Hoàng Tử Hà, cô cũng mỉm cười nhìn y, rồi lại thấy không ổn, chần chừ một thoáng, cuối cùng vẫn nhìn về phía Vũ Tuyên, nhận ra hắn vừa mới ngồi xuống, nét mặt có phần gượng gạo. Thấy cô nhìn sang, hắn bèn ngoảnh mặt đi.
Hoàng Tử Hà chợt chạnh lòng cảm khái. Vườn hoa này, thủy tạ này từng lưu dấu bao tiếng cười vui rộn rã, cả thời thiếu nữ của cô đều trôi qua ở nơi này, cùng với Vũ Tuyên.
Cảnh cũ vẫn đây, chỉ có hai người bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.
Đương lúc trầm ngâm, cô chợt phát hiện Tề Đằng lặng lẽ đứng dậy, lùi đến hàng ghế sau cùng. Nơi ấy che màn buông trướng, có một thiếu nữ ngồi trong.
Nghe tiếng Tề Đằng gõ nhẹ vào cửa bức màn, thiếu nữ quay đầu nhìn hắn mỉm cười.
Đây ắt là em gái Chu Tử Tần, tuy trời tối không trông rõ mặt, song nhìn dáng vẻ ngẩng đầu, làn da trắng muốt như tỏa sáng, cũng đủ biết là người đẹp. Thực ra, có thiếu nữ nào ở tuổi trăng tròn mà không đẹp?
Cô còn đang miên man nghĩ ngợi thì nghe thấy nhịp phách rộn ràng, Công Tôn đại nương đã bước vào nhà thủy tạ. Giai nhân đứng sau bức màn, bắt vào tư thể mở đầu, múa đôi kiếm một ngắn một dài loang loáng, hàn khí từ sau màn tỏa ra, như gợn sóng cách rèm.
Chẳng để mọi người kịp định thần, đôi làn nước ấy đã xoay chuyển, dáng người nhỏ nhắn nhanh nhẹn từ sau màn lướt ra, những ngọn đèn lồng sa trâu đằng trước đã che phía hướng về người xem, tất cả ánh sáng đều tập trung trên người Công Tôn Diên.
Giai nhân đứng giữa vầng sáng ấy, vung kiếm bắt đầu múa. Mỗi khi xoay kiếm, ánh sáng lại vẽ nên từng hình tròn lung linh mờ ảo, tựa như thần tiên đem theo nhật nguyệt giáng hạ, vạch ra vô số vệt lưỡi liềm loang loáng giữa màn đêm. Những vệt lưỡi liềm ấy hết sức linh động, như sóng gợn, như mây trôi, phản chiếu ánh đèn, tạo thành một vầng hào quang rực rỡ bao quanh Công Tôn Diên.
Rồi ánh trăng lưỡi liềm bỗng loang ra, cùng lúc Công Tôn Diên tung người nhảy lên, mũi kiếm rung rung điểm ra, ánh kiếm tạo thành muôn ngàn đốm sáng lấp lánh, như những vì sao quay quanh giai nhân, lung linh diễm lệ, kết hợp với bộ vũ y thêu kim tuyết hoa lệ, khiến mọi người không sao rời mắt.
Vừa mở màn, Công Tôn đại nương đã trình diễn một màn múa kiếm uy dũng mà ảo diệu nhường ấy, khiến tất cả đờ ra. Chu Tử Tần ngạc nhiên đến nỗi đánh rơi cả hàm dưới, nắm hạt dưa trên tay cũng lả tả rơi xuống hết, song mọi người đang mãi đổ dồn mắt vào Công Tôn Diên, chẳng ai để ý đến gã.
Đúng vào khoảng khắc trời đất cũng rúng động ấy, Công Tôn Diên đột nhiên dừng lại, chập hai thanh kiếm vào nhau, ánh đèn rực rỡ thoáng chốc thành ra lập lòe u ám, thì ra Ân Lộ Y dưới vũ đài đang giơ tay chỉnh lại lớp da trâu trên lồng đèn, ánh đèn tức thì tối hẳn đi.
Chỉ còn lại ngọn đèn sau màn hắt ánh sáng lại, Công Tôn Diên đứng bất động ngược sáng, động tác múa nổi bật trên bức màn thêu, lộng lẫy như chim công, rực rỡ như khoác lên cả ráng chiều. Đôi kiếm đã biết mất, chỉ thấy Công Tôn Diên xoay tròn như gió lốc, vạt váy, vạt áo, tay áo, dải lụa, tóc mai đều tung bay theo, vây quanh giai nhân như đóa mây dập dờn, lại như hào quang lưu chuyển. Cả bức màn phía sau cũng bay tung lên theo đà xoay của Công Tôn Diên, chẳng khác nào khói mây ngũ sắc vấn vít quanh mình.
Công Tôn Diên xoay tròn lui vào màn sau, rồi dừng lại bất động.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!