Trâm Iii: Tình Lang Hờ
Chương 54: Chương 19.2
Chu Tử Tần gật đầu lia lịa, đưa ngay chiếc vòng cho cô, vẻ nghi hoặc.
Hoàng Tử Hà run rẩy đón lấy, vuốt ve hai con cá ngậm đuôi nhau quấn quýt.
Thật lâu, cô mới lặng lẽ giơ vòng lên, khều móng tay vào trong rồi bôi lên cổ tay trái. Ánh mặt trời chiếu lên chiếc vòng trong suốt, long lanh lưu chuyển. Hai con cá như sống lại, khẽ cựa quậy trên cổ tay cô.
Chu Tử Tần ngẩng ra ngắm cổ tay trắng muốt như rực lên dưới ánh dương của cô, chẳng hiểu sao lại thấy căng thẳng, lúng túng hỏi: “Chẳng phải Sùng Cổ nói chiếc vòng này có thể có độc ư?”
Hoàng Tử Hà cúi đầu, dùng tay phải xoay chiếc vòng, ngực khẽ phập phồng, nhưng không nói năng gì.
Lý Thư Bạch đứng dậy đáp thay: “Yên tâm, tay Sùng Cổ không có vết thương, dù là chất độc gì cũng không thấm vào được, phải không nào?”
Chu Tử Tần gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch chẳng nói chẳng rằng, xăm xăm đi thẳng ra ngoài. Chu Tử Tần thoáng ngớ ra rồi cũng chạy theo hỏi: “Hai người đi đâu thế?”
Lý Thư Bạch ngoái lại: “Tử Tần đến hoa sảnh đợi chúng ta một lát.”
Chu Tử Tần vâng dạ, song vẫn cẩn thận hỏi lại: “Có cần tìm thầy thuốc đến khám cho Sùng Cổ không?”
Lý Thư Bạch lắc đầu: “Ngươi đi chẩun bị kiểm nghiệm cái vòng này. Việc của Sùng Cổ cứ để ta lo.”
Nhà bếp phủ quận thú nằm ở góc Tây Nam, ngay sát nha môn, cách hoa sảnh đặt bàn ăn không xa.
Lúc Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà xuống bếp thì bữa trưa đã qua, bữa tối lại quá sớm, mấy bà già và người giúp việc đang ngồi bóc gương sen và củ ấu, rôm rả tán gẫu. Thấy họ đến, Lộ Đại Nương cai quản nhà bếp vội đứng dậy hỏi: “Hai vị có muốn dùng điểm tâm không?”
Thấy Hoàng Tử Hà im lặng, Lý Thư Bạch đành hỏi thay: “Có canh móng dê không?”
“Thưa, không có canh móng dê, nhưng hôm nay có canh hạ sen.”
“Vậy cho ta một bát cạnh hạt sen.” Nói rồi, y quay sang nhìn Hoàng Tử Hà.
Cô bước vào bếp, chọn một chiếc bát tô to như lúc trước, chính tay rửa qua rồi đặt lên bệ bếp.
Tuy cô là con nhà quan, song từ năm mười hai tuổi đã cải trang nam nhi theo cha ra ngoài tra án, thường ở chung với đám bổ khoái nha dịch nên cử chỉ cũng chẳng e lệ rụt rè như con gái khuê các, mấy chuyện rửa bát rửa chén lại càng thành thạo.
Múc đầy tô canh, cô định giơ hai tay bưng, nghĩ ngợi thế nào lại xắn tay áo lên hệt như lúc trước, rồi mới bưng lên.
Bát tô làm bừng xứ men xanh Việt, xanh biếc màu núi. Vì quá to nên hai bên có hai cái tai, cô bừng tô bằng hai tay, thong thả ra khỏi bếp, đi về phía hoa sảnh.
Con đường quen thuộc biết bao.
Ra khỏi nhà bếp, bằng qua gốc tỳ bà trước sân, qua cánh cửa nhỏ đã nứt, trước mắt là hành lang dài dằng dặc lát đá xanh đã mòn vẹt dưới chân người.
Cô mên theo hành lang mà đi, cũng như lúc ấy.
Lúc ấy cô đang bực bội nên cứ xăm xăm bê tô canh to sóng ánh. A hoàn Mi Vu hớt hải chạy theo sau nài nỉ: “Để em bưng cho, tiểu thư bưng thế nặng quá!” saong cô mặc kệ Mi Vu, cứ thể đi thẳng. Cánh tay giơ mãi cũng mỏi nhừ, cô bèn nắm lấy hai cái tai, hạ hai tay xuống. Chiếc vòng ngọc theo cổ tay từ từ trượt xuống, chạm vào thành tô canh đánh “keng”, như băng tan ngọc vỡ.
Tiếng “keng” ấy, hôm nay lại vang lên, không sai một mảy, tựa hồ ngày ấy đang tái hiện.
Cô bưng tô canh cúi đầu lặng lẽ đếm bước.
Lý Thư Bạch đi phía sau, cùng cô đến hoa sảnh, nơi cả nhà cô trước đây quầy quần đầm ấm dùng cơm.
Canh hạt sen vừa múc ra hẵng còn bốc khói nghi ngút. Hơi nước đọng trên đôi mi cúi thấp, thấm ướt mắt cô.
Nhớ lại ngày hè năm mười bốn tuổi ấy, chuồn chuồn bay thấp, sen hồng vừa đơm. Giữa bóng tà dương như máu phủ ngập trời đất, cô trông thấy ánh mắt hắn nhìn mình, dịu dàng mà trong vắt, không giống như nhìn mộ cô bé, mà như đang nhìn một người mình sẽ che chở cả đời.
Lúc ẵm một đứa bé mồ côi cha mẹ đến cô nhi viện, hắn rơm rớm nước mắt nói, A Hà, có lẽ ta là kẻ hiểu rõ nỗi đau này nhất. Nỗi đau đớn ầng ậng trong mắt hắn, phải đến khi cả nhà qua đời, cô mới hiểu được.
Hai người họ ngồi quay lưng vào nhau, cách nhau nửa thước, dưới hành lang đầy dây leo đầu thu. Hắn lật từng trang sách chăm chú đọc, cô mải miết bóc từng hạt sen. Thỉnh thoảng được cái gương sen ngọt mát, cô lại bóc một hạt đưa cho, hắn chỉ lặng lẽ ăn, không nói câu nào. Cô tức tối ngắt một đoạn dây leo quật vào đầu hắn. Hắn ngỡ ngàng ôm đầu nhìn cô, đầy ngạc nhiên.
Đêm hôm trước hắn dọn đi thì tảng sáng hôm sau trời đổ tuyết. Cô dậy sớm định sang tìm hắn, nào ngờ vừa mở cửa đã thấy hắn đứng ngay ngoài thềm, mái hiên không che xuể, tuyết rụng đầy đầu hắn, cả người lạnh cứng. Tuyết bám trên vai hắn tan đi, rồi lại kết lại thành băng, khiến bờ vai đông cứng lại. Hắn đờ đẫn nhìn cô phủi tuyết trên người, hắn mới đăm đăm nhìn cô, thì thào thật khẽ, khẽ đến nỗi cơ hồ không nghe rõ, ta chẳng còn cách nào cả, rời khỏi phủ quận thú, ta không biết… phải làm sao nữa.
Phải làm sao? Phải làm sao? Làm sao đây…
Thân hình cô bắt đầu run lên.
Cuối cùng cô cũng đi hết con đường, đến được hoa sảnh, đặt tô xuống bàn.
Chu Tử Tần đã đợi sẵn, đang muốn hỏi cô bao nhiêu chuyện, song thấy Lý Thư Bạch đi phía sau, lại thẩy vẻ mặt cô nặng nề căng thẳng, bèn đứng ngẩn bên bàn, không bước đến quầy rầy nữa.
Lý Thư Bạch bừng một chồng bát con đã rửa sạch, lần lượt bày ra từng chiếc ra bàn.
Hoàng Tử Hà lặng lẽ hít sâu một hơi, xắc lại tay áo cho thật gọn, bắt đầu múc canh ra.
Tay trái cô cầm bát giơ trên tô canh nghi ngút khói, tay phải dùng muôi gỗ múc canh, mỗi khi múc xong một bát lại bỏ muôi gỗ vào tô canh, hai tay đặt bát xuống, rồi lại cầm chiếc bát tiếp theo lên múc canh vào…
Mặt cô xám ngoét như tro tàn, cả người run lẩy bẩy không thể kìm nén, ánh mắt ngập tràn đau đớn. Song dù vậy, cô vẫn cố chấp lê từng bước đến cái kết quả mà mình sợ nhất, bi ai khôn xiết, tuyệt vọng khôn tả, cũng kiên quyết khôn cùng.
Lý Thư Bạch khẽ đặt tay lên vai cô. Thân hình cô đang run rẩy, nhưng vẫn cảm giác được bàn tay y đặt lên vai mình, sức mạnh từ tay y truyền sang vai cô, đồng thời cũng truyền cho cô vô vàn dũng khí, giữ vững thân hình yếu ớt mảnh mai của cô.
Y cúi đầu, ghé tai cô nói nhỏ: “Đừng sợ, có ta đẩy rồi.”
Nghe y nói, hơi thở của cô bỗng dồn dập hẳn lên. Gánh nặng vẫn đè trĩu lên cô, kết quả kinh khủng mà cô không dám đối diện, hung thủ khiến cô đau đến xé gan xé ruột, trong nháy mắt đều không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng là phải khôi phục hoàn chỉnh tất cả trình tự và tình tiết của vụ án, bóc trần hết thảy tội ác không bỏ sót mảy may, phơi bày sự thật ra ánh sáng.
Bất luận sự thật thế nào, thì sau lưng cô giờ đây cũng đã có chỗ dựa vững vàng nhất, y sẽ cho cô sức mạnh lớn nhất, không một ai tước đoạt nổi.
Cô ngoái lại nhìn Lý Thư bạch, gật nhẹ đầu với y: “Không sao đâu, tôi làm được mà.”
Lý Thư Bạch chăm chú nhìn cô, thấy ánh mắt cô đầy kiên nghị, mới yên tâm buông vai cô ra.
Nghĩ đã thông, cánh tay cô cũng thôi run, múc đầy năm bát canh hạt sen thơm nức, đặt lên bàn rồi lần lượt sắp xếp theo đúng chỗ ngồi của mọi người trong nhà khi trước.
Cuối cùng cô từ từ ngồi xuống, như vừa bị rút cạn sức lực, chằm chằm nhìn năm bát canh hồi lâu mới lên tiếng: “Tử Tần, kiểm nghiệm năm bát canh này giùm tôi.”
“Nghiệm cái gì?” Chu Tử Tần hỏi lại.
“Độc… Trẩm độc.” Hoàng Tử Hà đáp, chậm rãi mà rành rọt.
Chu Tử Tần kinh ngạc la lên: “Sao có độc được? Sùng Cổ đích thân bừng từ nhà bếp lên, lạ có Quỳ vương hộ tống, còn chính tay míc ra bát mà! Huống hồ… huống hồ công công lấy đâu ta trẩm độc?”
“Nghiệm đi.” Hoàng Tử Hà nghiến răng rít lên hai tiếng.
Chu Tử Tần há hốc miệng, nhưng cuôi cùng vẫn đặt mấy bát canh vào khay bừng về chỗ mình ở.
Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà đi theo gã, nhưng chỉ đứng đợi ở ngoài cửa, không vào trong.
Cả hai đều nín lặng. Sắc trời chạng vạng bao phủ hành lang dài đầy dây lêp buông rủ, mấy đóa sen cuối mùa lẻ loi vươn cao trên nền lá xanh biếc như những chếc lọng xanh, tươi đẹp rực rỡ dị thường.
Gió đem theo cái nóng hầm hập cuối hạ cuốn qua mặt hồ, phả đến Hoàng Tử Hà, phủ trùm lên cô.
Mồ hôi rịn ra như những mũi kim châm chích vào da. Rồi ngay lập tức lại bị gió nóng làm bốc hơi, để lại cảm giác nhoi nhói.
Hoàng Tử Hà dựa lan can, lặng lẽ nhìn Lý Thư Bạch thật lâu, cho đến khi trấn tĩnh lại.
Lý Thư Bạch cũng chăm chú nhìn cô không nói.
Bóng chiều trùm lên họ, cả phủ quận thú lặng phắc như tờ.
Tịch dương như những vảy vàng rắc đầy mặt nước, khi xa khi gần, sóng gợn dập dềnh, lấp lánh chói mắt.
Bốn năm.
Ở đây, cô đã từ một cô bé ngây thơ không hiểu việc đời, lột xác trở thành thiếu nữ bất chấp tất cả, cũng chính tại đây, cô đã từ tài nữ được người người ngưỡng mộ, biến thành hung thủ bị người người nguyền rủa.
Cô từng nghĩ mình đã trải qua tình cảnh đau đớn khổ sở nhất trên đời, nếm nổi đắng cay tột độ, như xé gan xé ruột, đau thấm tâm can, cô cũng nghĩ có lẽ chẳng còn gì đáng sợ hơn thể nữa.
Nhưng thực không ngờ, khi sự thật tìm đến, còn khủng khiếp hơn tất cả những gì cô tưởng tượng.
Cả người Hoàng Tử Hà run lên, mới cuối hạ đầu thu mà cô thấy buốt giá đến tận xương tủy, mồ hôi lạnh túa ra khắp đầu mình nhoi nhói như kim đâm.
Cô chới với nắm lấy tay Lý Thư Bạch, nghẹn ngào hỏi y: “Lẽ nào đúng là tôi… đích thân bứng tô canh độc ấy lên,đưa cả nhà vào chỗ chết ư?”
Lý Thư Bạch lặng lẽ nhìn cô, thấy cặp mắt cô mở to đầy kinh sợ, ánh mắt u tối, chẳng có lấy một tia sáng.
Ngọn lửa vẫn rực cháy trong mắt cô thiếu nữ bôn ba ngàn dặm, quần áo nhếch nhác, bị y tóm được trong xe còn cố chấp nói mình phải giải oan cho cả nhà, giờ đã tắt lịm.
Niềm tin dìu đỡ cô bấy lâu nay, giờ đã tan biến.
Lý Thư Bạch nắm lấy tay cô, thất lạnh buốt tận xương. Hơi lạnh từ cô khiến y cũng dâng lên một nỗi thê lương đau xót. Y từ từ giơ tay ôm cô vào lòng, gắng nén run rẩy hạ giọng thì thầm: “Không, không phải ngươi đâu.”
“Chính là tôi! Là tôi bưng tô canh ấy lên, cũng là tôi chính tay múc canh cho cả nhà, mời mọi người uống, tất cả… đều là tôi.!”
Cô gào lên đau đớn, tuy thân hình bị Lý Thư Bạch ôm chặt, không thể giãy giụa, nhưng cơ thịt trên mặt vẫn giật dữ dội, nhìn rất đáng sợ.
Thấy cô như phát điên, Lý Thư Bạch vội đè nghiến cô vào lan can, nhìn vào mắt cô quát khẽ: “Hoàng Tử Hà, bình tĩnh lại đi!”
Cô tóm lấy tay y, ráng sức vùng ra. Nhưng cô sao có thể là đối thủ của y, chỉ thoáng chốc đã bị y khống chế, càng cố vùng vẫy chỉ càng làm rối bù đầu tóc, chẳng tác dụng gì.
Cô nghe thấy y ghé tai nói khẽ: “Đó không phải lỗi của ngươi. Ngươi chỉ là một mắt xích trong kế hoạch mượn đao giết người của chúng, bị chúng lợi dụng mà thôi. Người ngươi nên căm hận, không phải bản thân, mà chính là kẻ đứng đằng sau tất cả.”
Bấy giờ cô mới thôi vùng vẫy, đờ đẫn nhìn y.
Y nhìn sâu vào mắt cô, nói rành rọt từng chữ: “Ngươi vượt qua bao khó khăn trắc trở, cuối cùng mới đi đến được kết quả này, giờ đây lại ăn năn tự trách, chi bằng xốc lại tinh thần, vạch trần âm mưu của đối phương, lật lại bản án, rửa oan cho mình, đồng thời bắt giữ hung thủ thật sự, để cả gia đình ngươi được ngậm cười nơi chín suối, có phải hơn không!”
Hoàng Tử Hà trừng trừng nhìn y, một lúc lâu mới mấp máy môi, khó nhọc nặn ra từ cổ họng mấy chữ khàn khàn vỡ vụn: “Lý do… tôi phải tìm ra lý do của hắn…”
“Phải, đó mới là việc quan trọng tiếp theo ngươi phải làm, chứ không phải ở đây dằn vặt bản thân!”
Nghe y khuyên nhủ, cô từ từ bình tĩnh lại, thật lâu sau, đôi mắy xám xịt như tro tàn mờ đi, rồi từng giọt nước mắt ứa ra, lăn dài trên má, nhỏ xuống tay y đau nhói.
Y cuối đầu nhìn, thì ra vừa rồi trong lúc vùng vẫy, cô đã cào xước mấy vết trên tay y, nước mắt thấm vào miệng vết thương, làm y thấy nhoi nhói.
Y lặng lẽ giơ tay lên lau nước mắt cho cô, rồi lại giúp cô vén mái tóc xoã tung ra sau tai. Đôi mắt y xưa nay vốn lạnh lùng, vậy mà giờ đây dịu dàng khôn tả, không một ai hay, trong đó có một hồ nước thăm thẳm, y phô bày trước mặt cô, cũng đồng thời ôm cả cô vào đó, vĩnh viễn chẳng lo gió táp mưa sa nữa.
“Nếu mệt thì nghỉ một lát đi. Mọi chuyện đã có ta đây.”
Cô nhạt nhoà nước mắt, nhào vào lòng y khóc nức lên.
Thật lâu sau, cuối cùng y nghe thấy cô nghẹn ngào thốt lên, khó nhọc mà kiên cường khôn tả: “Không, gia nói đúng… Tôi trải qua bao sóng gió mới đi đến được ngày hôm nay, thời khắc cuối cùng này, tôi sẽ gắng sức hoàn thành… tôi sẽ… chính tay kết thúc tất cả!”
Chẳng biết bao lâu sau, cửa phòng đột ngột mở tung, Chu Tử Tần tái mét mặt, trợn tròn mắt lao ra, há miệng thở hồng hộc, lắp bắp mãi không thốt nổi một tiếng.
Lý Thư Bạch đã buông Hoàng Tử Hà ra, hai người ngồi trên thành lanh xan, cách nhau nửa thước, không gần không xa.
Hoàng Tử Hà không dựa vào cột nhà nữa mà thẳng lưng đứng lên trước mặt Chu Tử Tần.
Lý Thư Bạch hỏi trước: “Kết quả thế nào?”
Chu Tử Tần thở gấp, phải gắng gượng lắm mới nén được lồng ngực đang phập phồng dữ dội, thốt ra bốn chữ: “Trẩm độc! Năm bát!”
Thân người Hoàng Tử Hà đang cứng đờ chợt mềm nhũn ra. Lý Thư Bạch vội đỡ lấy, dìu cô ngồi xuống, rồi vuốt lưng cô cho xuôi. Một lúc sau, khí uất trong lồng ngực tan dần, mắt cô từ từ trông rõ, tai cũng bớt ù đi.
Cô tựa đầu vào cột, nhắm nghiền mắt nói khẽ: “Kết án thôi.”
Chu Tử Tần há hốc miệng, sững sờ nhìn cô: “Kết án á? Án nào? Án Phó Tân Nguyễn hay án Tề Đằng? Hay là Thang Châu Nương?”
“Tất cả. Luôn cả vụ án nhà Hoàng quận thú.” Cô dốc nốt sức tàn, nói rành rọt từng chữ: “Ba vụ án này, được xâu lại bằng một sợi dây vô hình. Giờ chúng ta đã nắm được đầu dây, chỉ cần kéo một cái, tấm màn che đậy tất cả sẽ rơi xuống, vụ án này cũng kết thúc.”
“Kết thúc rồi à?” Chu Tử Tần nghiền ngẫm lời cô nói, bi ai khôn xiết. Hắn chưa nắm được bất cứ manh mối gì, vậy mà đối phương đã phá giải được toàn bộ rồi ư?
“Đúng thế, vụ án này, không, là ba vụ án này, kết thúc rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!