Trẫm Không Dám Nữa - Chương 32: C32: Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Trẫm Không Dám Nữa


Chương 32: C32: Chương 32


Quả nhiên có niềm vui bất ngờ mà.

Cẩm Họa vừa lòng cực kỳ, nhón chân lên hôn một cái khen thưởng lên cằm Quốc Sư đại nhân, nghiêm trang nói: “Trẫm rất chờ mong.”

Được bệ hạ ban hôn Quốc Sư đại nhân trong mắt tràn đầy dịu dàng, nhưng vẫn là một bộ dáng thần tử trung tâm, “Vi thần tuân chỉ.”

Hôm nay là lần đầu tiên hắn cùng đón sinh nhật với nàng, hắn đương nhiên là muốn nàng được vui vẻ.

Quốc Sư đại nhân vỗ vỗ lên tay nàng, thay nàng sửa lại một chút cổ áo lông chồn trắng như tuyết. Khuôn mặt nhỏ tinh xảo hiện giờ đỏ bừng, thoạt nhìn đặc biệt có sức sống.

Thân hình nhỏ nhắn bị bao bọc kín mít, cho đến khi chắc chắn nàng sẽ không bị cảm lạnh, mới an tĩnh mang nàng ra khỏi tẩm điện.

Nơi ngã rẽ hành lang, một thân ảnh màu thiên thanh cao ngất lẳng lặng đứng im, trên tay xách theo một hộp thức ăn, bên trong là điểm tâm hắn chuẩn bị suốt đêm, đều là món nàng thích ăn nhất.

Vẫn luôn bận rộn đến rạng sáng, lại sợ không kịp đi đến đây, bây giờ xem ra…nàng không cần nữa rồi.

Hắn hẳn là nên nghĩ đến, người kia vẫn luôn ở bên cạnh nàng, sao có thể chỉ nhìn mà không ra tay như vậy.

Hiện giờ rốt cuộc cũng ra tay rồi…

“Thật là uất ức.”

Sở Nhất nghe được tiếng nói phía sau, hắn không quay đầu lại, thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, thấp giọng nhàn nhạt nói: “Không liên quan gì đến ngươi.”

Nữ tử phía sau cắn môi, khuôn mặt nhỏ yêu kiều xinh đẹp trắng bệch. Người trước mắt này rõ ràng giống Sở Diễn y như đúc, âm thanh cũng vậy, ngay cả sự si tình cũng không hề khác biệt.

Nàng ta đã từng sủng quan hậu cung, tất cả các phi tần đều ganh ghét nàng ta, bản thân nàng ta cũng đã từng nghĩ mình sẽ bay lên đầu cành, trở thành người hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng mà sau này mới biết hắn tuy chiều chuộng, nhưng không hề yêu nàng ta.

Thực ra điều này đối với nàng ta cũng không có vấn đề gì, tình cảm cái nàng ta muốn chỉ là long ân cuồn cuộn mà thôi.

Cho đến một ngày, khi nàng ta nhìn thấy bức họa trong thư phòng Sở Diễn, nữ tử trong bức họa khuôn mặt có mấy phần giống nàng ta, không, phải nói là nàng ta giống nàng ấy mới đúng.

Đế vương không phải không có tình yêu, mà là không yêu mình.

“Ngươi muốn nàng ta sao?” Tố Anh thấy nam nhân không trả lời, cong môi đỏ lên tiếp tục nói, “Ta có thể giúp ngươi.”

Sở Nhất cuối cùng cũng quay đầu lại, hắn lẳng lặng nhìn nàng ta.

Có lẽ là vì hắn rất giống Sở Diễn, Tố Anh vẫn nhịn không được trong lòng hơi kinh sợ, hốt hoảng. Nhưng mà, hắn như vậy là đã bị thuyết phục rồi đúng không?

Sở Nhất vẫn không nói gì, mà lập tức lướt qua khỏi người nàng ta.

Tố Anh khó có thể tin nhìn bóng dáng hắn bỏ đi, liền tức giận hung hăng dậm chân một cái.

***

Lần trước nàng xuất cung, quả thật chơi không vui vẻ gì, chỉ là không ngờ lần thứ hai xuất cung lại là đi riêng với Dung Xu.

Rõ ràng chỉ mới mấy tháng, không ngờ lại thay đổi lớn như vậy.

Hiện giờ ở bên cạnh Dung Xu, nàng căn bản không cần câu nệ, thích làm gì thì làm nấy. Không có người nào biết nàng là Đại Chiêu bệ hạ, cũng không có người nào biết người đứng bên cạnh nàng, là Đại Chiêu Quốc quốc sư phong hoa vô song.

Đại Chiêu Quốc luôn luôn cởi mở, các đôi tình nhân vẫn thường xuyên ra ngoài du ngoạn, chuyện này vô cùng bình thường. Hôm nay bọn họ chỉ như hai người dân thường yêu nhau, tay cầm tay, đi dạo khắp Định An Thành.

Bây giờ đang là mùa đông, Định An Thành rất lớn, thời tiết lại quá lạnh. Quốc Sư đại nhân tuyệt đối sẽ không để nàng tùy tiện làm bậy.

Đi chơi suốt cả một ngày cũng đã mệt mỏi, Cẩm Họa cả người không còn sức lực, chân mềm bất động, Quốc Sư đại nhân rất săn sóc, liền cõng nàng trên lưng.

Cẩm Họa vòng tay ôm cổ Quốc Sư đại nhân, trong lòng ngọt ngào như ăn mật, nhịn không được nghịch ngợm, liền nghiêng đầu thổi thổi vào lỗ tai hắn, thấy vành tai hắn trở nên đỏ bừng, liền hôn hôn cổ hắn.

Quốc Sư đại nhân thân mình khựng lại, bước chân dừng một chút, thấp giọng nói: “Không được quấy phá.” Người ở đây đông như vậy, nàng càng thêm lớn mật.

Trách cứ nhẹ nhàng như vậy, Cẩm Họa còn lâu mới để vào mắt, nhưng cũng không làm bừa. Tuy rằng nàng biết hắn khẳng định sẽ không tức giận, hiện giờ cậy sủng sinh kiêu đã quen, nàng càng ngày càng không sợ hãi.

Trước kia không biết tình cảm của hắn dành cho mình, cứ luôn cảm thấy giống như là hắn đang nuôi một con mèo nhỏ, giống như con mèo hắn tặng nàng. Nhưng bây giờ càng thân cận với hắn, thì nàng càng cảm nhận được rõ ràng tình cảm mà hắn dành cho mình.

Nàng thích cảm giác được quan tâm, được chiều chuộng, may mắn là đúng lúc, nàng cũng thích người nam nhân này.

Từ khi trọng sinh đến nay, nàng đều cho rằng bản thân mình sẽ không dễ dàng thích một người nam nhân, nhưng mà vẫn không khống chế được.

Cẩm Họa nghiêng mặt, cười ngâm ngâm nhìn Bạch Ngọc Diện cụ trên mặt hắn, nhanh thôi, nàng sẽ có thể nhìn thấy bộ dáng của hắn. Nàng ghé vào bờ vai dày rộng của hắn, cảm nhận được độ ấm của hắn, nàng thật mong muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc này.

***

Có lẽ là dựa vào trên người Dung Xu quá thoải mái, nàng cứ như vậy nặng nề thiếp đi, cho đến khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình không phải ở tẩm cung.

Còn chưa trở về.

Biết ngay là hôm nay không phải chỉ đơn giản dẫn mình đi chơi rồi… Cẩm Họa thầm nghĩ.

Nàng xốc chăn lên muốn xuống giường, đưa bàn tay trắng mịn mở cửa ra, khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, quả thật ngây ngẩn cả người.

Hiện giờ đã là đêm tối, bên ngoài lại một mảnh hồng mai đang nở rộ, vô số đèn lồng chiếu sáng cả khu rừng mai điểm tuyết, rực rỡ như ban ngày.

Nàng ngây ngốc đi ra ngoài, lại phát hiện nơi này không rét lạnh chút nào, rõ ràng là tuyết trắng bay tán loạn, nhưng lại làm người ta cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ. Nàng nhìn chung quanh một vòng, mới phát hiện dưới gốc mỗi cây hoa mai đều đốt một lò than to, hơi nóng nhè nhẹ lan tỏa ra không trung, mang theo lượn lờ sương trắng.

Nàng nhìn dưới một gốc mai nở rộ, có một bóng nhỏ nghiêng nghiêng, một thân áo bào trắng tóc đen tuyền, đang cưỡi lên ánh trăng bước tới.

Cẩm Họa cảm thấy có chút hoảng hốt, giống như người đứng kia, thật sự sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Biểu tình thảng thốt của nàng qua đi, Quốc Sư đại nhân vẻ mặt vui mừng, đi thêm vài bước đã tới trước mặt nàng, chấp tay hỏi: “Thích không?”

Hồng mai tuyết trắng, giống như tiên cảnh, quan trọng là tuy tuyết rơi, nhưng lại nhẹ nhàng ấm áp.

Cho nên trời đông mà không sợ lạnh.

Cẩm Họa đương nhiên thích, nàng duỗi tay ôm lấy eo người trước mặt, thanh âm nhu hòa nũng nịu nói: “Thích.”

Quốc Sư đại nhân giơ miệng cười, kéo thân mình nhỏ nhắn của nàng vào lòng mình, “Chỗ này là nơi mà ngày xưa ta từng sống, tuy rằng có hơi hẻo lánh, nhưng lại rất thanh tĩnh.”

Hình như bắt giữ được tin tức quan trọng, Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn hắn, “Trước kia chàng đã từng ở đây sao?” Quả thật là từ trước đến giờ nàng chưa biết gì về lai lịch của hắn.

Quốc Sư đại nhân gật gật đầu, thấp giọng ừ một tiếng, “ Ta không thích nơi đông người.”

Cẩm Họa nhẹ nhàng đấm hắn một quyền, “ Vậy sao chàng còn đến hoàng cung Đại Chiêu.” Nếu tính cách của hắn là không thích nơi đông người vì sao lại đột nhiên chạy đến hoàng cung Đại Chiêu Quốc làm Quốc Sư, đây không phải là tự mình làm khó cho mình sao?

Quốc Sư đại nhân không nói gì, cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng rồi tiến lên hôn hôn một chút lên mặt nàng.

Cẩm Họa đột nhiên hiểu ra, hai tròng mắt trợn tròn sửng sốt, cánh môi hấp háy, nhất thời nói không ra lời. Nàng ngây ngốc để mặc hắn ôm, trong lòng lại suy nghĩ muôn vàn.

Hắn tới hoàng cung Đại Chiêu Quốc, làm việc mà bản thân mình không thích…là vì nàng…

Không phải, là vì…Cẩm Họa.

Bởi vì trước đây chủ nhân chân chính của khối thân thể này là Cẩm Họa, chứ không phải là Khương Nhiêu nàng.

Cẩm Họa sắc mặt trở nên trắng bệch, sự ấm áp trong lòng đột nhiên bay đi đâu mất, nháy mắt trở nên lạnh giá. Cảm nhận được sự run rẩy của thân ảnh trong lòng mình, Quốc Sư đại nhân nhíu nhíu mày, “Lạnh sao?”

Cẩm Họa lung tung lắc lắc đầu, không lạnh, rõ ràng một chút cũng không lạnh mà…

Quốc Sư đại nhân hai tay cuốn lại, ôm nàng càng chặt hơn, “Hôm nay sinh nhật, cần phải vui vẻ một chút.”

Vui vẻ sao? Hôm nay nàng xác thực rất vui vẻ, chỉ là…… Hôm nay không phải sinh nhật nàng, là sinh nhật Cẩm Họa, tuy rằng nàng và Cẩm Họa chân chính có cùng một ngày sinh nhật, nhưng trong mắt hắn, nàng chính là Cẩm Họa.

“Dung Xu.”

“Hửm?”

“Chàng thích ta bây giờ hay là thích ta trước kia?” Nàng là nữ nhân đương nhiên những vấn đề như thế rất nhạy cảm và luôn thấy khó chịu.

Quốc Sư đại nhân như biết nàng suy nghĩ gì, cúi người hôn lên vành tai nàng, “Hiện tại, bắt đầu từ một năm trước, chính cái khoảnh khắc mà nàng tỉnh lại…” Thì hắn đã biết người mình chờ đợi cuối cùng cũng quay về, cũng đã có thể ở bên cạnh mình.

Cẩm Họa nghe vậy, kích động không thôi, nghiêng đầu hôn lên môi hắn.

Quốc Sư đại nhân không ngờ nàng đột nhiên nhiệt tình như vậy, nhất thời có chút ngẩn ra, cho đến khi phục hồi tinh thần lại, mới nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi nàng, nhè nhẹ mút vào.

Đôi môi của người trong ngực mềm mại và ngọt ngào, hắn nhịn không được muốn càng nhiều hơn, liền duỗi tay nâng đầu nàng, tách răng nàng. Đầu lưỡi giao triền, nâng đỡ quyến luyến nhau, hắn quấn lấy chiếc lưỡi thơm của nàng mê say thưởng thức, hơi thở nóng rực phun lên mặt nhau, mang theo ái muội khó có thể miêu tả được.

“Ưm…” Chiếc lưỡi bị kéo ra ngậm vào trong miệng tận tình nhấm nháp, không có sự dịu dàng như ngày thường, hôm nay Dung Xu quả thực muốn mang nàng nuốt luôn vào bụng, hòa nhập vào cơ thể.

Lưng được đặt tựa vào thân mai, hắn lập tức đè môi xuống, tiến công như vũ bão, không cho nàng cơ hội lơi lỏng.

Bộ dạng này, thật sự y như con sói hung ác đã bị đói lâu ngày.

Cẩm Họa đánh giá đêm nay chỉ sợ là trốn không khỏi…

Nhưng mà, nàng cũng không muốn trốn…

Cẩm Họa hổn hển trong lồ.ng ngực hắn, tâm tình rất tốt, vừa rồi cảm xúc lúc lên lúc xuống, thật là tra tấn tinh thần… Nàng lẳng lặng ghé vào lồ.ng ngực Quốc Sư đại nhân, khi nghỉ ngơi được một lát, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, “Chàng hứa với ta rồi…”

…cho ta xem mặt.

Quốc Sư đại nhân mỉm cười hôn lên mắt nàng, nhàn nhạt lên tiếng, sau đó bao bọc bàn tay nàng, cầm nó đặt lên mép Bạch Ngọc Diện cụ.

Chỉ cần nàng nhẹ nhàng gỡ ra, sẽ lập tức có thể thấy mặt hắn.

Thật ra, Cẩm Họa tuy rất chờ mong nhưng cũng không khỏi khẩn trương trong lòng.

Nhưng mà, nàng khẩn trương làm gi chứ?

“Ta cảm giác cứ như đang chuẩn bị xốc khăn đỏ tân nương của chàng vậy.” Cẩm Họa buột miệng thốt ra.

Quốc Sư đại nhân bị nàng lời nói chọc cười, cho đến khi cảm giác mặt nạ trên mặt chậm rãi được nâng lên, gương mặt hắn từ từ hiện rõ trước mặt nàng…

Cẩm Họa ngây ngốc nhìn nam tử trước mắt, nhất thời không kịp phản ứng.

Quốc Sư đại nhân bắt lấy tay nàng đặt lên mặt mình, thanh âm trầm thấp mà dễ nghe, “Thích không?” Mặc kệ đẹp hay không đẹp, chỉ muốn cho một mình nàng nhìn thấy.

Đích xác…rất đẹp.

Phải nói là quá đẹp!

Nàng đã gặp qua không ít nam tử đẹp, nhưng lại không có một người nào giống hắn, rõ ràng ngũ quan không tính là rất đẹp, nhưng hợp lại với nhau lại cho người ta một cảm giác xuất sắc, hơn nữa hắn một thân khí độ bất phàm, quả thực khiến nàng không thể dời mắt đi được.

Cẩm Họa đột nhiên đỏ mặt lên

Đã không còn mặt nạ cách trở, Quốc Sư đại nhân hết sức tự nhiên cúi đầu cắn môi nàng, cười cười nói: “Không phải lúc nào cũng vòi vĩnh đòi xem sao? Bây giờ sao lại không nhìn nữa?”

Cẩm Họa hung hăng liếc hắn một cái, tức khắc có một loại cảm giác bị đùa giỡn trắng trợn, nàng không cam lòng yếu thế cắn ngược trở lại hắn.

Hai người ôm nhau khắng khít, môi hôn triền miên, cho đến khi bàn tay dày rộng duỗi vào trong vạt áo nàng, phủ lên hai bầu mềm mại trước ngực nàng thì Cẩm Họa mới giật mình mở mắt.

Không biết từ khi nào, nàng đã bị hắn đè xuống, bên dưới là một tấm thảm mềm mại thật dày, mở to mắt chỉ thấy khuôn mặt hắn, cùng với hoa mai và tuyết trắng lả tả rơi.

“Xốc khăn voan rồi, kế tiếp là làm gì?” Quốc Sư đại nhân thanh âm nghèn nghẹn, thở ra hơi nóng nhẹ như lông chim phất qua gương mặt nàng.

Tuy rằng đã chuẩn bị tư tưởng trong lòng, nhưng Cẩm Họa vẫn hơi ngây ra.

Hừ… nàng sẽ không nói ra hai chữ kia đâu.

Bệ hạ bị đùa giỡn biểu lộ rõ ràng thái độ “trẫm vô cùng không vui”.

Quốc Sư đại nhân nhìn qua lại vui vẻ cực kỳ, hắn cúi người chống cằm lên vầng trán trơn bóng của nàng, chậm rãi nhả ra một câu, “Để vi thần nói cho bệ hạ nhé, là… Động.. phòng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN