Trẫm Không Dám Nữa - Chương 47: C47: Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Trẫm Không Dám Nữa


Chương 47: C47: Chương 47


Không phải!

Thanh âm này…

Cẩm Họa bừng tỉnh: thằng nhãi này không phải là người lần trước giả trang thành Dung Xu hay sao? Đây chính là sư huynh của hắn.

Nghĩ đến lần trước bị thằng nhãi này ức hiếp, Cẩm Họa liền cảm thấy vô cùng tức tối. Nhưng mà bây giờ người này tại sao lại có quan hệ với Sở Diễn, trong hồ lô của bọn họ, rốt cuộc là bán thuốc gì?

Cẩm Họa không hiểu ra làm sao, hoàn toàn không sử dụng được đầu óc, hiện giờ bản thân nàng giống như là cá nằm trên thớt, cứ mặc cho bọn họ chém giết.

Nam tử mặc thanh bào đi tới, cánh môi mỏng hơi cong lên, có vẻ như tâm tình rất vui vẻ. Hắn đưa tay vỗ lên mặt nàng nhưng sau đó Sở Diễn lại ôm nàng lui về phía sau, sắc mặt lạnh lùng nói: “Ngươi làm gì đó?”

Nam tử thanh bào cười cười, nhìn Sở Diễn nói: “Nóng lòng gì chứ, ta cũng đâu làm tổn thương nàng ấy.”

Sở Diễn rũ mi mắt xuống, im lặng không lên tiếng.

Nam tử thanh bào rút tay về, có vẻ không hề tức giận, chỉ nói một câu: “Kỳ thật mỗi người mỗi vẻ, bộ dạng này tuy rằng ngây ngô một chút, nhưng mà sau khi được sư đệ ta khai phá, cũng đã quyến rũ hơn không ít, hay là……”

“Câm miệng đi!” Sở Diễn lạnh băng quát lên, hai tay lại ôm thiếu nữ trong lòng ngực chặt chẽ hơn, đi từng bước vào trong.

Nam tử thanh bào đứng yên tại chỗ, ngước mắt nhìn lên bầu trời tinh không vạn lý, chậm rãi nhả ra một câu: “Sư đệ à sư đệ, ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi.”

***

“A!” Bị đột nhiên ném lên trên giường, Cẩm Họa kinh hoàng kêu lên một tiếng, nhưng dưới thân là đệm chăn mềm mại, cũng không thấy đau. Thật vất vả mới cách xa hắn được một chút, Cẩm Họa xoa xoa cánh tay, nghĩ thầm phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi nơi này.

Sở Diễn cúi đầu nhìn nữ tử trên giường, nhìn mái tóc dài như tơ lụa, nhất thời có chút thất thần.

Hắn đương nhiên là biết, hiện tại nàng và tên Quốc sư kia đã…

Nghĩ đến nam tử luôn mang Bạch Ngọc Diện cụ kia, hắn liền không khống chế được tâm trạng của mình.

Sở Diễn ngồi vào mép giường, duỗi tay muốn ôm nàng, nhưng Cẩm Họa đã khôi phục được một chút sức lực, vội vàng lui vào trong góc, định trốn đi, chỉ để hắn bắt được một góc áo.

“Sở Diễn, ngươi đủ rồi đấy!” Cẩm Họa phẫn nộ, vừa bắt đi lại vừa hạ dược, hắn rốt cuộc muốn thế nào?

Sở Diễn không nói gì, lẳng lặng nhìn nàng một lát, sau đó nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài.” Hắn cần phải ngẫm lại cho kỹ.

Cẩm Họa sửng sốt, thấy hắn quả nhiên ngoan ngoãn đi ra ngoài, nhất thời có chút kinh ngạc. Chờ đến lúc cửa phòng khép lại, nàng liền bò xuống giường, nhưng hiện giờ thân mình mệt mỏi, nàng đứng cũng không vững, hơi thở phì phò nặng nhọc, sau một lúc lâu mới đi được đến chỗ cửa sổ.

Nàng cố gắng dùng sức đẩy đẩy cửa, lại phát hiện cửa bị đóng rất chắc chắn, có lẽ là Sở Diễn đã sớm chuẩn bị mọi thứ, đóng đinh lên cửa rồi…

Cẩm Họa thở dài một hơi, nàng đã từng sống chung với Sở Diễn suốt ba năm, đương nhiên là hiểu rõ con người của hắn. Hắn chiều chuộng nàng, che chở nàng, nhưng thực chất chỉ xem nàng là một thanh kiếm sắc bén, một vũ khí lợi hại, không hơn.

Sau đó vì củng cố đế vị, hắn qua cầu rút ván, nàng cũng không còn tác dụng nữa.

Trước khi nhập cung, nàng vẫn luôn cho rằng mình sẽ không tranh sủng, sẽ không cùng nhiều nữ nhân như vậy chia sẻ một người nam nhân, điều đó nàng không làm được.

Nhưng sau khi gặp được Sở Diễn, dưới sự tấn công dịu dàng của hắn, nàng đã mê mẩn đến mức không còn phân biệt được phải trái.

Vốn chỉ là một thiếu nữ nhị bát niên hoa, nay đối diện với một nam tử dịu dàng nhu hòa lại còn anh tuấn phi phàm, thì làm sao có thể kháng cự được. Cứ như vậy mà hồn phách của nàng đã bị câu đi mất, sau đó cam tâm tình nguyện bán mạng cho hắn.

Nhớ lại bản thân mình của trước đây, Cẩm Họa thổn thức không thôi.

Thật là quá ngu xuẩn.

Đế vương vô tình, điểm này nàng đã sớm biết, nhưng vẫn rơi vào cái bẫy ngọt ngào của Sở Diễn.

Vì có thể cùng sánh vai bên cạnh hắn, nàng đã làm chuyện mà mình khinh thường nhất, biến thành loại người mà bản thân mình ghét nhất.

Chỉ là không có cách nào khác, lúc đó bản thân nàng đã hết sức mù quáng, toàn bộ trái tim khối óc đều chỉ có một mình hắn.

Sau đó Khương gia gặp tai họa, nàng chỉ muốn nói cho hắn biết bản thân mình có thai thì cũng không có cơ hội nói… Hắn cũng không hề đến gặp nàng… Cũng đúng thôi, nàng đã không còn giá trị lợi dụng, còn tới gặp nàng làm gì?

Có người nam nhân nào lại không thích nữ tử thuần lương và dịu dàng. Còn nàng thì đã không còn là một Khương Nhiêu ngây thơ và đơn thuần nữa.

Ba năm sống trong hậu cung đã biến nàng thành một độc phụ hung tàn và nhẫn tâm.

Nhưng nàng là vì hắn…

Bỏ đi, không nên suy nghĩ nữa.

… Nàng bị bắt đi, Dung Xu nhất định là lo lắng vô cùng.

Nghĩ đến Dung Xu, cảm xúc căng thẳng của Cẩm Họa liền được buông lỏng một chút.

Hắn thích Khương Nhiêu.

Hắn đã từng gặp nàng trong lúc không thích hợp, nhưng trước sau vẫn đối xử tốt với nàng, đây có lẽ là chuyện may mắn nhất đối với nàng sau khi trọng sinh.

Cẩm Họa vốn bị trúng cổ độc, suốt ngày thích ngủ, hiện giờ lại bị thuốc mê của Sở Diễn làm ảnh hưởng, thân thể mệt mỏi, mấy lần mơ màng ngủ thiếp đi, mới đầu còn có thể véo lên đùi mình mấy cái tự buộc bản thân phải thanh tỉnh, sau thì không kiên trì nổi nữa.

Nàng đã mơ một giấc mộng…

Mơ thấy thời điểm mình vẫn còn là Khương Nhiêu. Hai năm nay, nàng rất ít khi mơ thấy những chuyện của trước kia, nhưng bây giờ hình ảnh đó lại rõ ràng như vậy …

Lúc tỉnh dậy thì toàn thân đã thấm ướt mồ hôi, quần áo dán vào lưng cảm thấy dinh dính khó chịu. Nàng mở mắt nhìn lại, thấy trong phòng là một mảnh tối đen, có lẽ bây giờ đã là đêm khuya rồi nhỉ?

Bên tai truyền đến tiếng cửa phòng bật mở, Cẩm Họa nhìn về phía cửa.

Là Sở Diễn.

Trong phòng sáng bừng lên, Cẩm Họa nhất thời có hơi chói mắt, sau đó dần dần thích ứng. Nàng thấy Sở Diễn cầm trên tay một hộp gỗ nam đựng thức ăn, vội vàng thu hồi tầm mắt, không muốn nhìn hắn nữa.

“Dùng bữa tối trước đi.” Sở Diễn dẫn nàng tới bên cạnh bàn.

Cẩm Họa căm giận lẩm bẩm mấy tiếng.

Hai mắt trong lúc vô tình liếc qua thức ăn trên bàn, Cẩm Họa hơi nao nao, sau đó giương mắt nhìn hắn: “Sở Diễn, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Sở Diễn đưa cái chén sứ tới tay nàng, hòa nhã nói: “Ăn cơm đi.”

Dáng vẻ này Cẩm Họa nhìn rất chướng mắt, nhớ tới cảnh tượng trong mộng vừa rồi càng giận dữ hơn, ngón tay siết chặt, dùng sức ném chén sứ trong tay về phía Sở Diễn.

Sở Diễn cũng không trốn tránh.

Nàng biết Sở Diễn võ công không tệ, sự tập kích nho nhỏ này của nàng tự nhiên là có thể dễ dàng tránh được, nhưng hắn lại không tránh né. Có lẽ nàng dùng sức hơi lớn, khiến vầng trán bên trái hắn chảy ra máu đỏ sẫm.

Cẩm Họa cảm thấy hả giận vô cùng.

Nếu hắn ôn tồn, thì nàng cần gì phải khách sáo với hắn? Người nam nhân này, nàng hận thấu xương.

Quả nhiên, Sở Diễn không tức giận, chỉ dùng tay áo lau máu trên trán đi, sau đó đưa một chén cơm khác tới tay nàng, “Không được gây sự nữa.”

Giọng điệu vẫn ôn hòa dịu dàng như nước, Cẩm Họa đầu ngón tay cũng lạnh băng, ngữ điệu trào phúng, “Đưa ta đưa tới nơi này, chẳng lẽ dự định giam giữ ta suốt đời sao?”

Sở Diễn nhìn nàng, cong môi cười, “Ăn xong, ta sẽ nói cho nàng biết.”

Cẩm Họa thật muốn bóp chết hắn!

Nhưng hiện giờ nàng thật sự rất đói, cũng không cần thiết phải chống đối bản thân mình, sau khi vội vàng dùng bữa tối, thấy hắn vẫn cứ nhìn mình, nàng liền cảm thấy cả người dựng đứng lông tóc, khiếp sợ và hoảng loạn.

Sở Diễn này, hình như có gì đó không được bình thường thì phải…

***

Sở Diễn không lừa nàng, dùng bữa tối xong, hắn thực sự đưa nàng ra ngoài.

Nàng cũng không nhìn thấy nam tử thanh bào ban sáng kia nữa. Dọc theo đường đi, nàng đều chú ý quan sát mọi thứ trong tòa sân viện này, phát hiện ngoại trừ bọn họ ra thì không có ai cả, giống như là toàn bộ đều đã được thu dọn sạch sẽ.

Giống như… có người vẫn luôn chăm sóc chỗ này.

Nàng nhìn Sở Diễn bên cạnh, chẳng lẽ thằng nhãi này vẫn luôn trốn ở đây sao?

Nàng vẫn luôn bảo Tiết Hạo Nhiên tìm kiếm tung tích Sở Diễn, nhưng không hề có kết quả gì, không ngờ hắn lại ngang nhiên trốn ở Định An Thành, dưới chân thiên tử.

“Bên trong có hơi lạnh.” Sở Diễn dừng bước, cởi áo ngoài muốn khoác lên cho nàng.

Cẩm Họa làm sao mà chịu mặc, nhưng mà thằng nhãi này vẫn lại cứ cố chấp dùng áo choàng của hắn, bao bọc lấy thân thể nàng rồi sau đó mới đẩy ra cánh cửa đá nặng nề trước mặt.

Khí lạnh đột ngột xông tới, thật sự là quá mức khủng khiếp, Cẩm Họa không khỏi run rẩy lên một chút

Thật là lạnh.

Cánh cửa đá phía sau lại một lần nữa nặng nề đóng lại, Cẩm Họa nhìn chung quanh, nhất thời sửng sốt.

Nơi này…… Nơi này hóa ra lại là một hầm băng?!

Nhưng mà hắn đưa nàng tới hầm băng này để làm gì?

“Tới đây, theo ta qua đây.” Sở Diễn giọng nói nhẹ nhàng, bộ dáng này, giống y như là đi gặp cô nương mình thích vậy.

Cẩm Họa cảm thấy rất kỳ quái, nên cũng đi theo hắn sang chỗ kia… nàng cũng muốn nhìn xem thằng nhãi này muốn giở trò gì?

Đi được vài bước, Cẩm Họa đột nhiên dừng lại… bởi vì nàng nhìn thấy cách đó không xa, là một quan tài bằng băng trong suốt…

Chẳng lẽ là…… trong lòng nàng quả thật cũng đã có một sự phỏng đoán, nhưng mà nàng lại không dám nói đáp án đó ra.

“Đừng sợ.” Sở Diễn thanh âm ôn hòa cực kỳ, nhưng lại khiến nàng cảm thấy lạnh buốt thấu xương, cả người cũng run rẩy lên từng đợt.

Nàng thân thể cứng đờ, cứ để mặc hắn dẫn mình đến bên cạnh quan tài bằng băng đó.

Nàng không dám nhìn.

Nàng biết bên trong là gì.

… Nhưng nàng vẫn không dám nhìn.

“Nhiêu Nhi của ta, nàng đang sợ điều gì?” Sở Diễn kề môi ghé vào bên tai nàng, thấp giọng thì thầm, như tình nhân nỉ non.

Cẩm Họa cuối cùng cũng mở mắt nhìn vào bên trong quan tài bằng băng đó…

Bên trong là một nữ tử hai mắt nhắm chặt, tóc đen như mực, dung nhan tinh xảo, một thân áo váy màu đỏ tía càng khiến nàng trở nên xinh đẹp lộng lẫy.

Khương Nhiêu.

Cẩm Họa cảm thấy toàn thân mình đều như bị đông cứng, máu trong người cũng đặc lại, đầu óc thì càng trống rỗng.

Đây đã từng là chính mình. Nàng đã từng nhìn thấy bản thân mình một lần trong các bức họa ở mật thất của Dung Xu, bây giờ đây ở chỗ của Sở Diễn, nàng lại nhìn thấy được…hóa ra hắn đã bảo tồn thi thể của nàng.

Hai năm, hóa ra hắn đã…

Cẩm Họa có hơi hoảng loạn, tràn ngập đầu óc đều là Dung Xu, chỉ là bây giờ hắn không có ở bên cạnh nàng.

Nàng cắn môi, sau một lúc lâu mới hỏi: “Vậy ngươi đây là muốn gì?” Lời này phát ra khỏi miệng, thì nàng mới biết được bản thân mình đang run rẩy đến mức nào.

Sở Diễn tươi cười vui vẻ, duỗi tay vu.ốt ve khuôn mặt nữ tử trong quan tài băng.

Nàng rất đẹp, nhưng dù sao cũng chỉ là một thi thể, đôi môi anh đào kia bây giờ chỉ còn là một màu trắng nhợt nhạt, nhìn qua thật khiến người ta có chút sợ hãi.

Lòng bàn tay hắn lại một lần nữa vuố.t ve lên má nàng, động tác hết sức quen thuộc, giống như đã từng lập đi lập lại trăm ngàn lần, xúc cảm lạnh băng nơi đầu ngón tay dường như cũng không có gì khác biệt so với không khí trong hầm băng này.

“…… Nhiêu Nhi.”

Nghe Sở Diễn nhẹ nhàng gọi một tiếng, Cẩm Họa lập tức kinh hãi, thằng nhãi này đến tột cùng là muốn làm gì?

Sở Diễn thu tay về, nhìn Cẩm Họa bên cạnh sắc mặt tái nhợt, cười hết sức ôn hòa.

Nụ cười này, Cẩm Họa rất quen thuộc, Sở Diễn đã từng rất sủng ái nàng, chính là dùng nụ cười này khiến nàng trầm luân, khăng khăng một mực nghe theo hắn.

Chỉ là bây giờ nhìn lại nàng lại cảm thấy quá mức xa xôi.

Nàng đã không còn là Khương Nhiêu, chỉ là Sở Diễn này vẫn canh cánh trong lòng mà thôi.

Mang nàng tới đây nhìn thi thể của chính mình, vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra được!

“Nhiêu Nhi, nàng nhìn đi, trước kia nàng ngoan ngoãn biết bao nhiêu.”

Sở Diễn thoáng híp mắt, giống như hoài niệm, “Tuy rằng trước mặt người khác, nàng là một hoàng phi độc ác hung dữ, nhưng trước mặt ta, nàng lại là một con thỏ con dịu dàng ngoan ngoãn. Ta nói cái gì, thì nàng nghe cái đó, nhưng mà bây giờ nàng lại không tiếc làm tổn thương ta…” Hắn đặt tay lên vết thương trên trán, lúc này máu đã đông lại, nhưng nhìn vẫn có chút dữ tợn.

Hắn bỗng nhiên cúi người xuống, hai tròng mắt quấn quýt si mê nhìn nàng, Cẩm Họa muốn lui về phía sau, lại bị hắn bắt lấy, “Ngoan ngoãn trở lại bên cạnh ta, được không?”

Hắn không muốn hoàng quyền nữa, bây giờ thứ hắn muốn, chỉ là nữ tử trước mắt này.

Hắn biết mình đã từng vô tri như thế nào, chỉ là hắn quá ngốc, đến khi suy nghĩ rõ ràng, thì đã không còn kịp nữa.

Hắn đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đến thời khắc này.

“Ngươi……”

“Nàng nhìn xem, ta đã chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng đến ngày hôm nay.” Sở Diễn cười khẽ, đột nhiên áp trán lên trán nàng, giọng nói trầm thấp thì thầm, “Nhiêu Nhi của ta đã nằm một chỗ lâu lắm rồi… cũng đến lúc nên trở về rồi?”

Cẩm Họa cả người run rẩy.

Sở Diễn hắn, hắn điên rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN