Trẫm Không Dám Nữa - Chương 54: C54: Chương 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Trẫm Không Dám Nữa


Chương 54: C54: Chương 54


Sở Diễn chỉ cảm thấy lạnh, lạnh đến thấu xương, hắn cười khẽ, nhìn vào đôi mắt trong veo như ngày đầu của nàng, dịu dàng hỏi: “Nàng thực sự muốn đi với hắn sao?”

Giọng hắn đang run rẩy, sợ nghe được câu trả lời mình không muốn từ miệng nàng.

Nhưng hắn cũng biết rõ câu trả lời đó.

Không biết tại sao, nhìn bộ dạng này của Sở Diễn, nàng tự dưng lại muốn khóc. Nàng lẳng lặng nắm tay người bên cạnh, khuôn mặt nhỏ biểu hiện kiên định, nói từng chữ rõ ràng: “Phải, ta muốn cùng phu quân của ta về nhà.”

Nàng muốn cùng hắn quay về, về nhà của mình.

***

Bên trong xe ngựa.

Quốc Sư đại nhân ôm người đặt lên trên đùi, cọ cọ khuôn mặt nàng, thanh âm êm ái: “Vừa rồi, nàng đã nói gì với hắn?”

Cái ôm ấm áp thấm vào lòng người, nàng thật sự rất thoải mái, híp mắt mơ màng như một con mèo con buồn ngủ, lắc lắc đầu nói: “Không được, không thể nói.”

Quốc Sư đại nhân tức khắc sắc mặt u tối.

Nàng cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn, dáng vẻ này làm nàng cảm thấy có hơi sợ hãi, co rụt đầu, yếu ớt nói: “Ta… Ta đã đi theo ngươi, ngươi không được ức hiếp ta, nếu không… nếu không ta lập tức quay về tìm A Diễn.”

“Nàng dám!” Quốc Sư đại nhân hai tay siết chặt, thấp giọng nói. Vừa rồi để hai người bọn họ nói chuyện riêng đã là cực hạn của hắn, bây giờ, nàng lại dùng lời này để chọc giận mình.

Nàng lẩm bẩm một tiếng, “Không có gì không dám, ít nhất A Diễn chăm sóc ta nhiều ngày như vậy, còn ngươi ta chỉ mới nhìn thấy hôm nay…”

Không khí đột nhiên an tĩnh.

Nàng cho rằng hắn thật sự tức giận, trộm nhìn hắn, nhưng trên mặt hắn vẫn mang Bạch Ngọc Diện cụ, căn bản không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Thật là nam nhân ích kỷ. Nàng bất mãn nghĩ.

“Vậy nàng…… Vì sao lại đồng ý đi theo ta?” Đỉnh đầu truyền đến một câu, hắn đột nhiên hỏi.

Đều là không nhớ rõ. Sở Diễn ở bên cạnh nàng đã mấy ngày, hết lòng chăm sóc nàng, còn hắn chỉ mới hôm nay gặp được nàng, hơn nữa…… Còn làm nàng khóc, vì sao lại đồng ý đi cùng hắn?

“Ta…” Nàng nhấp nháy cánh môi, không nghĩ tới hắn lại hỏi như vậy. Dáng vẻ này, nhìn vào hết sức si ngốc.

Bàn tay ấm áp phủ lên gương mặt nàng, chậm rãi vuố,t ve, ngọt ngào êm ái đến mức không diễn tả được. Nàng đột nhiên cảm thấy có hơi nóng, khuôn mặt cũng ấm lên, sau đó cúi đầu, chui vào trong lòng hắn, “Ta… Ta không biết…”

Không biết? Quốc Sư đại nhân tâm tình vui vẻ, duỗi tay xoa đầu nàng, sau đó cúi xuống chống cằm lên trán nàng… nhìn đôi mắt mênh mông sương mù của nàng, “Thật sự không biết, hửm?”

Thấy bộ dạng hắn có vẻ tâm trạng rất tốt, nàng liền càng thêm to gan, tìm một tư thế thoải mái trong lồ.ng ngực hắn mà nằm, dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Muốn chơi xấu.

Quốc Sư đại nhân chỉ cúi người hôn xuống, lấp kín đôi môi đầy đặn non mềm, tạo thành một nụ hôn sâu triền miên nồng đậm.

“ Ưm ưm ưm…” nàng hoảng sợ, khi phản ứng lại thì đã không còn kịp rồi, miệng bị xâm chiếm toàn bộ, hung hăng công kích, nàng đặt tay lên trên ngực hắn, cả người bị khống chế, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm bất lực.

Nàng sắp không thở nổi!

Chờ hôn đủ, Quốc Sư đại nhân mới trở lại ôm nàng, để nàng thở nặng nề trong vòng tay mình, lúc có lúc không vuốt vuốt lưng nàng, thanh âm trầm trầm nói: “… mau nói đi.”

Nàng khóc không ra nước mắt, khuôn mặt nhỏ tràn đầy biểu hiện “ta vừa bị ức hiếp”, uất nghẹn nói: “Ngươi thật sự là phu quân của ta sao?” Làm gì có phu quân nào lại thích ức hiếp thê tử mình như thế.

“Nàng nói gì?” Quốc Sư đại nhân giọng nói đè xuống ba phần, nghe vào tai nguy hiểm cực kỳ.

“Ta cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, là bởi vì… là bởi vì A Diễn cho dù đối xử với ta rất tốt nhưng ta cũng không có bất cứ cảm xúc gì khác, còn ngươi… ngươi tuy ức hiếp ta, nhưng ta lại không cảm thấy tức giận.” Nàng ngoan ngoãn dựa vào trên ngực hắn, khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng, bàn tay nhỏ túm lấy vạt áo hắn, “Tuy rằng ta đã quên hết mọi chuyện, nhưng cảm giác yêu thích, là sẽ không thay đổi.”

Nàng thích hắn, hắn cũng là phu quân của nàng, cho nên cho dù người khác có tốt đến mức nào, nàng cũng sẽ không động lòng.

Phu quân đã tới đón nàng, nàng đương nhiên phải ngoan ngoãn theo hắn trở về.

“…ngốc quá.” Quốc Sư đại nhân nhéo nhéo mặt nàng, sau đó hôn lên vầng trán nàng, trong lòng thỏa mãn cực kỳ.

“Phu quân.” Người trong lòng nũng nịu gọi hắn một tiếng.

Quốc Sư đại nhân nghe thấy, xương cốt cũng tê dại, nhàn nhạt đáp lời.

“Ta còn không biết chàng tên là gì, còn nữa… tại sao A Diễn gọi ta là Nhiêu Nhi, còn chàng lại gọi ta là Cẩm Nhi?” Nàng nghi hoặc hỏi.

“Phu quân” của ai đó rất kiên nhẫn giảng giải cho nàng, đến khi “phu nhân” của ai đó đã nằm ngủ ngon lành trong lồ.ng ngực hắn, mới tươi cười vui vẻ cọ cọ lên mặt nàng.

“Rất nhanh thôi, nàng sẽ là phu nhân danh chính ngôn thuận của Dung Xu ta.”

***

Xe ngựa dừng lại ở cổng lớn biệt viện, Sơ Vân và Cố Dữ Chi đã sớm chờ đợi mỏi mòn.

Quốc Sư đại nhân ôm người trên xe ngựa xuống, đi đến trước mặt hai người bọn họ.

Sơ Vân: “???”

Cố Dữ Chi: “……”

Sơ Vân nhìn nữ tử yêu kiều bên cạnh Quốc Sư đại nhân, dung nhan tươi đẹp toả hào quang bắn ra bốn phía khiến nàng cũng không dời mắt đi được, sau một lúc lâu mới ngơ ngác hỏi: “Nàng ấy… Nàng ấy là…?”

Cố Dữ Chi sắc mặt đầy nghi hoặc, chỉ im lặng không nói gì.

Nàng không hiểu chuyện gì nhìn chính phu quân nhà mình, lại kéo kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi: “Phu quân, hai người kia thật kỳ quái, vì sao cứ luôn nhìn ta… Trên mặt ta có gì sao?

Chỉ thấy phu quân nhà nàng dịu dàng xoa xoa đầu nàng, cười ôn hòa nói: “Không có, khuôn mặt rất sạch sẽ…… Hơn nữa còn rất xinh đẹp.”

Phu nhân nhà hắn đột nhiên khuôn mặt đỏ lên, cúi đầu không nói tiếng nào.

Quốc Sư đại nhân vô cùng hài lòng, quả thực như tắm mình trong gió xuân.

Sau khi bọn họ cùng vào nhà trong.

Nửa khắc nữa trôi qua,

“Ý của ngươi là: Nàng ấy là Cẩm Nhi?!” Sơ Vân kinh ngạc hỏi, đôi mắt đẹp trừng to hết mức.

Cố Dữ Chi phản ứng có vẻ bình thản hơn một chút, vừa rồi nhìn thái độ của Dung Xu đối với nữ tử này, hắn đã đoán được bảy tám phần… Quả nhiên là như thế!

“Ừm.” Quốc Sư đại nhân gật đầu, nhìn nữ tử đang nhấm nháp điểm tâm bên cạnh, hai mắt đầy yêu thương, “ Có lẽ là di hồn thuật, là sư huynh ta gây ra, nhưng xin quận chúa yên tâm, sẽ không có lần sau.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN