Trẫm Không Muốn Sống Nữa - Chương 10: Huynh muội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Trẫm Không Muốn Sống Nữa


Chương 10: Huynh muội


Con cái của lão hoàng đế không nhiều lắm, trước sau tổng cộng để lại bảy nam nữ, không một ai để cho Sầm Duệ bớt lo.
Năm huynh trưởng, một người, nhìn trái nhìn phải còn thấy giống hoàng đế hơn hoàng đế thật là nàng, ngày nào cũng muốn được dân chúng ca tụng là Bồ Tát sống.
Hai người đi tu đang yên lành làm hoà thượng, thì một người đột nhiên vừa mắt tiểu thư nhà Hồng Lô Tự Khanh đi dâng hương tháng trước. Hồng Lô Tự Khanh gần bốn mươi tuổi mới sinh được khuê nữ bảo bối này, ấy vậy mà lại có tư tình với hòa thượng, tất nhiên là giận tím mặt, nhưng khi tra ra hòa thượng đó là Tam ca của đương kim Thánh Thượng thì trợn mắt há mồm lăn ra đất. Trong cung Kính thái phi còn tháo trâm chịu tội quỳ gối trước cửa Dưỡng Tâm Điện, khiến Sầm Duệ sầu khổ cắn cán bút, cuối cùng vẫn là nhờ Phó Tránh chỉ điểm, ban mối hôn sự cho vị tiểu thư kia xa tận thiên sơn vạn thủy, nội trong nửa tháng cấp tốc gả ra ngoài.
Còn lại, lão Tứ sao, đó là “Kim Lăng Vương” trong miệng Lai Hỉ, tên gọi Sầm Ung. Giống với đại ca ở dân gian của Sầm Duệ, một năm không gặp được một lần, cảm giác tồn tại vô cùng mờ nhạt. Lần đánh động nhất là khi chính thất chết bệnh hắn thỉnh chỉ phù chính vị sườn phi thứ xuất. Đám nho sinh ở Hàn Lâm viện nhất loạt kích động can gián “Bệ hạ ngài dám chuẩn, chúng ta sẽ chết cho ngài xem!”. Sầm Duệ chìm trong đống nước bọt không còn cách nào khác, ban cho tứ ca của nàng một chính phi môn đăng hộ đối, lại ưng thuận ân chỉ, cho vị sườn phi kia làm “bình thê”, mới miễn cưỡng xem như vẹn toàn đôi bên.
Ồn ào a, thật sự là quá ồn ào. Quốc sự học một thời gian rồi cũng được, nhưng gia sự lông gà vỏ tỏi thì khiến Sầm Duệ cắn nát vô số khăn tay.
Vẫn chưa hết, Sầm Duệ còn hai tỷ muội, lớn nhất thì bị tiên đế gả đi hòa thân từ lâu, bệnh chết ở tái ngoại không đề cập tới; nhỏ hơn là đồng bào muội của Kim Lăng vương – Sầm Huyên, đi theo huynh trưởng tới ở Kim Lăng. Sầm Duệ từng gặp qua một lần trên yến đoàn viên, ừm, cô nương này không nói hai lời đã đẩy nàng vào trong hồ nước lạnh giữa ngày đông. Từ đó về sau, với muội muội này Sầm Duệ chỉ có một ý tưởng, đẩy chết nàng ta.
Những ký ức không mấy tốt đẹp này khiến cho Sầm Duệ không muốn gặp huynh muội Kim Lăng vương, nhưng nếu không gặp, người ta đi đường xa đến tức là khách…
Huynh muội hai người thượng điện, hành lễ, Sầm Duệ còn phải bưng khuôn mặt dối trá tươi cười, hỏi han ân cần, khen ngợi trưởng công chúa mấy năm nay trổ mã xinh đẹp, nhan sắc động lòng người.
Vừa nói khỏi mồm, mấy lão gia tử đứng dưới thần sắc khó lường, nhóm thanh niên tài tuấn trao đổi ánh mắt. Nhóm tài tuấn ngầm hiểu, xoa tay chuẩn bị triển khai thế công đối với vị trưởng công chúa này.
Lấy được hiệu quả mong muốn, Sầm Duệ cảm thấy mỹ mãn, trong khoảng thời gian này, nha đầu kia sẽ không rảnh gây họa cho nàng. Sự đắc ý của nàng đụng tới ánh mắt của Phó Tránh, thấy khóe miệng hắn nâng lên độ cong nhỏ, rõ ràng là đang châm chọc nàng tiểu nhân đắc chí.
Sầm Duệ oán thầm, cứ cười nhạo ta đi, cẩn thận ta gả cô nương này cho ngươi, khiến ngươi cả đời ngoằn ngoèo khúc khuỷu, kịch tính ly kỳ.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Nhân vật Yến vương không lên đài, bách quan cũng không có cái để chờ mong, hưng trí tan biến.
Tần thái sư bệnh nặng mới khỏi đang được môn hạ nâng đỡ tập tễnh đi ra ngoài, thì một người ở sau lưng gọi lão dừng cước bộ. Lão Thái Sư quay đầu, người tới đúng là Phụ chính Phó Tránh.
Từ lúc Phó Tránh tiền nhiệm đến nay, ngoại trừ chính sự thì thủy chung duy trì khoảng cách với quan viên, những thứ đại loại như yến ẩm giao du linh tinh một mực không tham dự. Dùng lời hình dung của Sầm Duệ thì là thanh tâm quả dục như một con lừa ngốc.
Câu gọi này của hắn khiến nhiều người ghé mắt nhìn.
Đương nhiệm gia chủ nhà họ Từ – Từ Sư theo bản năng nhìn về phía Ngụy Trường Yên, Ngụy Trường Yên cầm lấy cái roi từ tay người hầu ở cửa, nhếch miệng cười với hắn, không thèm để ý. Trái tim Từ Sư vừa lạnh lẽo lại buồn bực. Lúc trước tiên đế tự dưng nâng một cái Phụ chính, đánh giá cao thấp, trong nội bộ Từ thị không phải chưa từng có tranh luận. Người chống đối la hét dằn mặt tên Phụ chính này, có ý kiến cực đoan còn trừ bỏ hắn; Phái ổn trọng là như Từ Sư, án binh bất động, giữ thái độ trung hòa, lâu dài biết đâu Phó Phụ chính là người thức thời, hợp tác cùng bọn họ thì sao?
Nhưng hiện tại xem ra, Từ Sư vung tay áo, nên xuống tay từ chỗ tiểu hoàng đế kia mới đúng… Khóe mắt nhìn hướng hoàng đế cùng Kim Lăng vương rời đi, thay đổi chủ ý, thấp giọng phân phó tùy tùng: “Đi Nam Thành tìm Nhị công tử về cho ta.”
Tần thái sư vừa thấy Phó Tránh đã bắt đầu ho, ho muốn trào cả tâm can phế phổi. Thái y viện ở ngay đằng sau, đi vài bước là ra tới nơi, lão Thái Sư lập tức được hai cung nhân nâng đi. Phó Tránh không đi theo, chỉ nhìn theo hướng lão đi. Đám triều thân đi chậm đợi được cơ hội như vậy liền vây lên, cơ hội giao lưu tình cảm với Phụ chính đại nhân đó a, các loại vấn đề hạ quan còn chưa suy tính ổn thỏa được mong đại nhân chỉ giáo; đủ loại thánh chỉ hôm trước hạ quan không lĩnh ngộ hết, thỉnh đại nhân chỉ điểm… thi nhau ào đến.
Phó Tránh dừng cước bộ, nhìn quan viên đang ân cần cố hiểu thánh ý: “Quốc Tử Giám Trần Ngang Trần đại nhân?”
Quốc Tử Giám thấy Phụ chính nhật lí vạn ky* lại có thể chuẩn xác gọi tên mình thì không khỏi kích động liên tục gật đầu.
*Nhật lý vạn ki: chỉ việc Đế vương ngày xưa xử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.
“Thân là quan học sĩ đã lâu mà ngay cả trăm chữ trên thánh chỉ cũng không lĩnh hội được?” Phó Tránh nhẹ nhàng hỏi.
Mặt Trần Ngang trắng bệch, Phó Tránh không nhìn hắn, phẩy tay áo bỏ đi.
Tránh được đám đông, Tần thái sư ngừng ho khan, thở gấp nói với cung nhân bên cạnh: “Lão phu cảm thấy khá hơn nhiều rồi, các ngươi tìm một chỗ yên tĩnh cho lão phu nghỉ một chút. Đúng rồi, sai người tới phủ ta báo, đêm nay ta không về dùng bữa, không cần chờ lão phu.”
Một người lĩnh mệnh đi, tên còn lại giúp đỡ Thái Sư ngồi nghỉ trong cái đình nhỏ, lại đi bưng trà lấy điểm tâm.
Khi người đã đi hết, Phó Tránh mới chậm rãi đi ra từ phía sau hành lang, lão Thái Sư thở dài: “Tần gia ta giữ thân được thời gian dài như vậy, hôm nay bị câu nói đầu tiên của ngươi làm hỏng rồi.”
Phó Tránh ngồi bên cạnh, không đáp mà hỏi: “Khoa cử lần này có thí sinh tên là Tần Anh, là tôn nhi của Thái Sư sao?”
Hai ngày trước, thánh chỉ lệnh Phó Tránh nhậm chức quan chủ khảo đã được ban xuống dưới, Tần thái sư muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút manh mối mà không có kết quả. Vòng vo nói: “Không đáng nhắc, là tôn tử không nên thân nhà ta. Không đọc được bao nhiêu quyển sách, tiểu đánh tiểu nháo mà thôi.”
“Thái Sư quá khiêm tốn. Ta đã xem qua văn từ của công tử, làm không tệ.” Phó Tránh nói thật, ít nhất so với vị ở Dưỡng Tâm Điện kia thì tốt hơn cả trăm lần.
Khoa cử sắp tới, sĩ tử khắp nam bắc lục tục tề tụ về kinh thành, chuyện khoa tay múa mồm là bình thường, một đống miệng lưỡi sắc bén, không thiếu đề tài để nói, rồi còn viết thơ viết văn, tỷ phí một phen. Bình thường còn có người tin tưởng thu hút được ánh mắt của quan chủ khảo nên tự tới quý phủ để đề cử mình, nhưng lần này bởi vì chủ khảo Phó Tránh ở trong cung nên trật tự bị thay đổi một chút.
Phó Tránh nhàn hạ cải trang đi qua Quốc Tử Giám và Văn uyển vài lần, xem mấy cuộc tỷ thí, đối với người tên là Tần Anh rất có ấn tượng. Trở về xem danh sách, tra xét xuống quả nhiên giống suy đoán ban đầu, là người họ Tần.
Lão Thái Sư như đoán được ý trong lời Phó Tránh, nhưng lại không dám xác định, do dự mãi mới hỏi ra miệng: “Ý của Phụ chính là?”
Phó Tránh cười nói: “Ta thấy Trạng Nguyên lang lần này đã định rồi.”
Cái chân già của Tần thái sư run lên: “Phụ chính đại nhân nói đùa sao?” Tôn tử nhà mình lão biết, văn có, nhưng còn trẻ, không hiểu sự đời, bản tính bất tuân, không thích hợp với quan trường, nhưng đứa nhỏ này cứ một lòng muốn vào Ngự sử đài, đây không phải tự gieo mầm tai vạ sao? Nói theo hai khoa cử trước, Trạng Nguyên sẽ xuất ra từ Từ gia. Theo ý của Tần thái sư là cho Tần Anh đỗ tiến sĩ rồi tới Hàn Lâm viện làm một chức quan nhàn tản.
Phó Tránh đây là muốn đẩy Tần gia lên đầu sóng ngọn gió, không có ý tốt, tuyệt đối không có ý tốt.
“Mục đích của khoa cử là chọn lựa hiền tài, học thức của Tần Anh, trong giới sĩ tử không tìm ra được người khác.” Ngữ khí của Phó Tránh rất chắc chắc.
Tần thái sư nói thầm, lời này chẳng phù hợp với tác phong của Phó Tránh gì cả. Trong lòng chín khúc mười tám nhiễu, vòng vo tam biến, lão như ngộ ra cái gì, thử nói: “Phó đại nhân rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Lão hồ li, Phó Tránh nói thẳng: “Ta nghe nói Tần Anh có một muội muội vừa mới đính ước hôn sự?”
Quả nhiên là việc này, Tần thái sư nói: “Đúng là như thế.” Thở dài một tiếng: “Hôn sự với Yến vương do cha mẹ chúng ước định, lúc ta nghe nói thì đã xong xuôi cả rồi. Ta cũng hồi âm giáo huấn bọn chúng, chỉ là lần này tôn nữ gả ra ngoài không phải cố ý chọn nhà, thỉnh Phụ chính và bệ hạ khoan tâm.” Nét mặt già nua nhíu lại: “Nếu bệ hạ kiêng kị thì Tần gia lập tức từ hôn.”
Phó Tránh gõ nhịp ngón tay lên bàn: “Sao Tần thái sư lại nói vậy? Bệ hạ là người thông tình đạt lý, sao nỡ phá hỏng nhân duyên? Huống hồ không có Tần gia, cũng sẽ có thế gia khác. Chỉ là…”
Đến rồi đến rồi, Tần thái sư căng thẳng nghe Phó Tránh từ từ nói: “Đám hỏi với Yến vương bên kia, ý của bệ hạ là, có thể đổi người kết thân hay không?”
Người đính thân là Yến vương, nước tới chân rồi còn muốn đổi người? Tần thái sư phát giác mình bị Phó Tránh dồn vào ngõ cụt, hoặc là để tôn nhi làm chim đầu đàn, hoặc là khiến cháu gái thành người phụ nghĩa. Tiến không đường, lui không cửa.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Yến vương đi bái tế sai người về tâu là muốn giữ đạo hiếu ba ngày với tiên đế, nên ba ngày sau mới đến bái kiến đương kim Thánh Thượng. Bởi vậy, khi Phó Tránh thay quần áo, đi vào Sướng Xuân viên thì tiệc đón gió bên kia của Sầm Duệ đã tiến hành được non nửa.
Sầm Duệ ngồi ở giữa, sắc mặt hơi say, có lẽ đã uống không ít. Vị trí bên cạnh để trống, là giữ lại cho Phó Tránh. Bình thường nàng bị Phó Tránh quản thúc, để tránh chậm trễ chính sự và học hành nên không uống rượu. Thỉnh thoảng có yến tiệc cũng là treo đầu dê bán thịt chó, lấy nước thay rượu, hôm nay Sầm Duệ vốn cũng tính như vậy.
Nhưng cô muội muội Sầm Huyên kia, qua nhiều như vậy năm, không chỉ có dung mạo xuất sắc hơn nhiều, mà bản sự đối nghịch với Sầm Duệ cũng tiến bộ không ít. Nhìn Lai Hỉ dùng bình riêng rót rượu cho Sầm Duệ thì bưng miệng cười: “Hoàng đế ca ca uống tiên tửu nào vậy? Không biết có thể cho tiểu muội một ly không?”
Kim Lăng vương xưa nay đã quen tiểu muội như vậy, thấy nàng nói thế với Sầm Duệ, nghĩ muội muội thân cận với huynh trưởng, trong lòng có chút vui mừng, cười nhìn Sầm Duệ trên ghế.
Lai Hỉ run tay, rót tràn rượu ra ngoài.
Sầm Duệ mất tự nhiên cười nhẹ: “Lục muội đã muốn thì đương nhiên trẫm sẽ đáp ứng. Lai Hỉ, rót rượu cho công chúa.”
Liếc một ánh mắt, Lai Hỉ công công lanh lợi lật tay, va bình rượu vào bàn vỡ tan, lập tức quỳ xuống nói: “Tiểu nhân đáng chết vạn lần, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Mặt Sầm Duệ bình tĩnh giáo huấn hai câu, nhân cơ hội đổi một bình rượu hàng thật giá thật.
Lui tới hai ba hồi, khi Phó Tránh ngồi xuống bên cạnh Sầm Duệ, mùi rượu đậm đặc đã phả tới mặt.
Sầm Duệ nghiêng đầu, mắt cười cong cong như vầng trăng: “Ái khanh đến rồi sao?”
Đây là… say thật? Sầm Duệ gọi Phó Tránh rất có quy luật, lúc tức giận thì gọi Phụ chính đại nhân, bình thường thì gọi Phó khanh, chỉ khi nào tâm tình vô cùng vô cùng tốt mới gọi một tiếng “ái khanh.” Âm điệu mềm, có vài phần lấy lòng và hân hoan, giống như…
Phó Tránh nhìn Sầm Duệ hiện tại, giống như một con mèo đang say.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN