Trẫm Không Muốn Sống Nữa - Chương 28: Làm ầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Trẫm Không Muốn Sống Nữa


Chương 28: Làm ầm


Mẫu thân của Sầm Cẩn là một phi tử không được sủng ái, một năm không quá hai lần được thấy mặt tiên đế. Có điều vận khí của bà ta không tệ, thừa sủng có một lần đã chiến thắng tám phương, sinh ra hắn.
Tướng mạo của trưởng tử này giống hệt mẫu thân hắn, tính tình còn nhu nhược, khiến tiên đế vô cùng không thích. Đứa nhỏ nhà người khác thấy vậy sẽ gắng sức đọc sách phấn đấu, thế mà hắn chỉ thích nghiên cứu cầm kỳ thư họa, làm cho tiên đế vốn dĩ có chút ký thác kỳ vọng lên con trưởng bị đả kích. Đả kích nhiều, tâm tiên đế lạnh, dần dần xa lánh đứa con này.
Khi tiên đế biếm Sầm Cẩn là ở trên một gia yến nào đó, Sầm Cẩn trình lên một bức họa cuốn. Tiên đế vừa mở ra đã xanh mặt, nổi giận đùng đùng quăng ly rượu xuống đất rồi bỏ đi. Về phần trong bức họa vẽ cái gì, không thể hỏi được, chỉ loáng thoáng biết nội dung rất phản nghịch, lại còn ngấm ngầm chọc phải cái chân đau là không biết văn hóa của tiên đế.
Ngày hôm sau, Sầm tiểu hoàng tử bị tiên đế đuổi khỏi hoàng cung: “Lão tử nhìn thấy ngươi là bị chọc phát điên, mau cút, cút!”
Là hoàng tử đầu tiên trong lịch sử bị phế truất, cảm giác tồn tại của Sầm Cẩn rất mờ nhạt, giống như khi con người ta đang ngưỡng mộ anh hùng vĩ nhân, thì không có bất kỳ ai dành hứng thú để quan tâm một kẻ thất bại. Nhưng tục ngữ nói đúng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù sao hắn cũng là thân huynh đệ của đương kim Thánh Thượng.
Sầm Duệ toát mồ hôi vì đống quan hệ thân thích phức tạp này, không biết nên dùng danh hào nào để gọi hắn, đành hỏi: “Hắn tới phường chữa bệnh làm gì?”
Kinh Triệu Duẫn cẩn thận chọn chữ: “Cẩn, Cẩn công tử nói là trong phường chữa bệnh có hảo hữu của hắn, nên muốn vào chăm sóc, không nói hai lời đã xông vào. Sau đó, lang trung của Kinh Y thự nói là phương thuốc Cẩn công tử mang theo có thể giúp đỡ chữa bệnh. Thỉnh bệ hạ thứ tội, là vi thần tắc trách.”
So sánh với đám huynh đệ muội phản nghịch khác, đại ca này vẫn còn quá bình thường!
Sầm Duệ là một quân vương hiền lành, phất phất tay: “Hắn không theo quy củ, ngươi làm theo chức trách, không cần sợ đắc tội. Giờ thả người ra, trấn an là được.” Lại cảm thấy như vậy có hơi bạc tình: “Hôm khác truyền hắn tiến cung gặp trẫm.”
Phó Tránh nhíu mày, nhưng không nói gì.
Hoàng đế lâm triều bình thường, lời đồn bị nhiễm ôn dịch tan vỡ.
Từ tướng nước mắt lưng tròng nhìn quyền lực đã tới tay lại bay về trong tay Phó Tránh, tức chết là đám thủ hạ còn bày bộ dáng bừng bừng phấn khởi, đúng là đồng đội như heo! Bên này cơn giận còn chưa lắng, bên kia nhóm triều thần phe Ngụy thị đã dập đầu quỳ xuống đất, cầu tình thay Ngụy Trường Yên bị bỏ quên trong góc đại lao.
Bệnh nặng chưa lành, Sầm Duệ ngồi trên long ỷ không yên, nghe đám trụ cột Ngụy gia anh anh, ong ong khắp nơi, huyệt thái gương giật giật đau nhức. Xoa xoa trán, nhịn không được dùng ánh mắt cầu cứu Phó Tránh.
Phụ chính Phó Tránh đang nghiền ngẫm đống thư mà Yến Vương gửi, trong thư tiến cử Tạ Dung vốn là phụ tá của Yến Vương, nhưng bản thân Tạ Dung cũng là người có tài, mưu kế vô song. Tùy tiện xếp vào một chỗ thì khá đáng tiếc. Nếu có thể tận dụng tốt, hoặc là đưa hắn vào triều…
Ánh mắt của Sầm Duệ nhẹ nhàng đảo qua người Phó Tránh vài lần, mà người đứng đầu bách quan kia lại không phát hiện ra, trên mặt hiện lên tầng hắc khí.
Đám triều thần Ngụy thị vẫn quỳ trên mặt đất, đợi mãi không thấy hoàng đế bệ hạ lên tiếng, lặng lẽ ngẩng đầu, kinh hoảng thấy hoàng đế bệ hạ “thâm tình” nhìn chằm chằm Phụ chính đại nhân, “tình cảm mãnh liệt” vô cùng sinh động. Tin đồn bệ hạ là đoạn tụ được tái hiện trong đầu từng người. Nhóm người trung thành ủng hộ Phó Tránh thoáng chốc rớt nước mắt, bệ hạ ơi, cầu ngài buông tha cho Phụ chính đại nhân được trong sạch a!!!!!
“Phó khanh.” Tiếng Sầm Duệ mềm mại vang lên: “Chuyện của Ngụy Trường Yên là qua tay ngươi, ngươi xem nên xử trí thế nào?”
Phó Tránh nghe ra tiếng nói hư thoát của Sầm Duệ, ngẩng đầu thì nhìn thấy hai gò má tái nhợt của nàng, đôi môi mím chặt. Uống bao nhiêu thuốc, vậy mà như chẳng có tác dụng gì.
“Ngụy Trường Yên nhỡ tay làm bị thương long thể, theo luật phạm phải tử tội, nhưng nghĩ tới chiến công lâu nay, bệ hạ có thể cho hắn thêm một cơ hội.”
Ngụy Trường Yên phải vào ngục là do hợp tác với Phó Tránh diễn khổ nhục kế, Sầm Duệ vô cớ mắc ôn dịch, vạn nhất tin tức bị lan truyền sẽ khiến triều đình rung chuyển, tạo cơ hội cho kẻ khác thừa dịp gây rối. Quả nhiên, Sầm Duệ hưu triều không quá hai ngày, cái án của Minh Vương Sầm Tuy đã bị lôi ra…
Sầm Duệ thuận tay đẩy thuyền, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu trẫm không sao, thì tha cho hắn đi. Ngụy lão quốc công còn không được nhìn thấy tôn nhi nữa, sợ là sẽ tới chỗ tiên đế cáo trạng.”
Đệ tử Ngụy thị nhẹ nhàng thở ra. Ngày đó Ngụy tiểu hầu rốt cuộc cũng được ra khỏi cái đại lao Hình bộ không có thiên lý kia, nhưng cùng đợi hắn là một tin tức xấu. Vị trí võ quan của hắn bị vị đồng tông khác mạch Ngụy Diễn thay thế, bản thân còn từ võ quan thành văn quan, trở thành Ngũ phẩm Trung Thừa.
Từ Quốc Công nhất phẩm thành Ngũ phẩm Trung Thừa, sự thay đổi kinh động này khiến người ta phải ghé mắt nhìn.
Lại Bộ Thị Lang đến đưa lệnh bổ nhiệm vỗ vỗ vai Ngụy Trường Yên: “Bệ hạ và Phụ chính đã khai ân, mặc dù thả ngươi ra, nhưng mặt ngoài vẫn phải làm dáng, đây là ý tứ của việc biếm chức.”
Ngụy Trường Yên nhanh chóng nhận lệnh bổ nhiệm, cười lạnh một tiếng. Ý tứ chỉ có chút ít thế thôi sao? Rõ ràng là Phó Tránh đang gây nội chiến trong Ngụy thị, phân tách binh quyền, còn đẩy hắn vào địa bàn của Từ thị, đứng trên đầu sóng ngọn gió làm bia ngắm sống!
Ngụy lão uống ngụm trà nóng, thở một hơi thật dài: “Tôn nhi à, sự đời vốn nhấp nhô, lạnh nhạt một chút đi. Kỳ thật, gia gia ta để ý chuyện cưới vợ cho ngươi hơn đấy. Chao ôi, người đâu rồi?”
Trong Từ gia, vài vị đứng đầu đang ngồi uống trà, cũng thảo luận việc của Ngụy Trường Yên.
Một người lo lắng: “Tướng gia, người xem lần này Phụ chính có dụng ý gì? Có phải hay không…” Có phải hay không phái tiểu tử Ngụy gia tới quấy phá từ bên trong?
Một người đã có giải thích khác: “Ta xem không hẳn là việc xấu, Ngụy Trường Yên lãnh binh đánh giặc có chút bản sự, nhưng bảo hắn an phận ghi chép văn thư thì đúng là chê cười.” Người nọ cười giả tạo nói: “Ngày xưa ngươi và ta chịu không ít thiệt thòi trên tay hắn, lúc này, hắc hắc…”
Người khác thì bối rối: “Bỏ đá xuống giếng là việc tiểu nhân mới làm a…”
“Hừ! Thừa tướng ta chính là người nhỏ mọn như vậy đấy!” Từ Thừa tướng vẫn chưa nuốt trôi, đặt mạnh chén trà xuống bàn: “Báo nha đầu Tri Mẫn kia biết ngày mai tiến cung!”
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Bốn chữ “Nhân họa đắc phúc” ứng nhiệm hoàn toàn trên người Sầm Duệ, lấy cớ bị bệnh, vứt toàn bộ tấu chương và triều chính cho Phó Tránh, bản thân mình quay trở lại năm tháng chơi bời lêu lổng như khi còn làm Vương gia. Cuối hạ đầu thu, uống thuốc sau giờ ngọ, nâng tay áo che lên mặt, nằm dưới ánh nắng ấm áp vui vẻ ngủ khò khò.
Ngủ một lúc, phơi nắng chán, nàng lại đi vào. Đi qua đi lại vài vòng, khoa tay múa chân: “Lai Hỉ à, ngươi nói xem trồng chỗ này một cây đại thụ thì thế nào?”
Lai Hỉ công công gật đầu lia địa: “Rất tốt rất tốt, không biết bệ hạ muốn trồng Hàn Mai hay là Bạch Quỳnh?”
“Ừm, Sơn Trà đi!” Một lời Sầm Duệ nói khiến người ta kinh ngạc.
Lai Hỉ công công không thể tưởng tượng nổi hình ảnh gốc cây sơn trà đặt trong ngàn hoa vạn cỏ thì sẽ thế nào, khụ một tiếng hỏi: “Sao bệ hạ lại muốn trồng sơn trà ạ?”
“Ăn ngon chứ sao.” Sầm Duệ giải quyết dứt khoát.
“…” Lai Hỉ co rút cơ mặt, khóe mắt liếc tới dáng người lặng lẽ đứng bên phải đường mòn, quần áo tinh xảo quý giá, lại nhớ hôm nay Từ gia dẫn theo một vị tiểu thư tới thăm Kính thái phi, cao giọng hỏi: “Người kia có phải tiểu thư Từ gia không?”
Từ Tri Mẫn cả kinh, chắp tay áo thi lễ về phía Sầm Duệ, cúi đầu đáp: “Từ thị Tri Mẫn bái kiến bệ hạ.”
Sầm Duệ nghiêng người, cười ấm áp: “Tiểu thư của Từ gia?”
Từ Tri Mẫn khẽ run người, hai má ửng hồng: “Tiểu nữ vô tình làm phiền bệ hạ, chỉ là mới vào cung, nhất thời lạc đường, đi lầm tới nơi đây.”
Lai Hỉ đứng quạt cho Sầm Duệ, trong lòng sáng như gương, cung của Kính thái phi cách nơi này mấy hành lang, điện các dài, có thể lạc đường đến tận đây thật sự rất không dễ dàng! Nghĩ lại, Từ gia tiểu thư này thoạt nhìn là cô nương đoan trang hiền thục, so với Long quý nhân mạnh mẽ bá đạo thì ôn nhu hơn, nhưng quan trọng nhất là! Nàng là một cô nương a!
Từ Tri Mẫn cũng tự hiểu cái cớ này không thích hợp, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, vò khăn tay nói không nên lời.
Sầm Duệ không có nhiều nữ bằng hữu, cho nên rất kiên nhẫn với những cô nương dịu dàng, ôn tồn nói: “Không sao, trẫm cũng vừa tỉnh ngủ.” Lại thấy nàng quá mức câu thúc, vẫy tay về phía nàng: “Chỗ đấy nắng, lại đây.”
Từ Tri Mẫn ngẩn ra, cúi đầu đi qua.
Một người luôn mồm luôn miệng khó được gặp bạn cùng lứa tuổi, một người xuất thân danh môn ít nói nhưng tự nhiên phóng thoáng, ngược lại nói chuyện khá thú vị.
Tới cuối chiều, Từ tướng mới khoan thai lấy cớ “tìm người” mà đến.
Từ Tri Mẫn cố lấy dũng khí, lấy túi hương trong tay áo ra, đưa lên bằng hai tay cho Sầm Duệ: “Nghe nói bệ hạ bị thương, tiểu nữ đã tới Bạch Mã tự cầu cao tăng một chiếc túi hương…”
Sầm Duệ sửng sốt, cười nhận: “Đa tạ, tiểu thư có lòng.”
Từ Tri Mẫn chăm chú nhìn khuôn mặt ấm áp như gió xuân, ánh mắt cười nhàn nhạt…
Từ tướng rất vừa lòng với hành động cơ trí của Từ Tri Mẫn tiểu thư!
Ban ngày thấy Từ Tri Mẫn, Sầm Duệ mới nhớ tới Long Tố Tố đang ở Bạch Mã tự ăn chay niệm phật, dựa vào cái tính tình đó cũng khổ cho nàng rồi, liền sai người đi đón nàng hồi cung.
Kẻ đi đón người mặt mũi bầm dập trở lại, khóc lóc kể: “Bệ hạ, Long quý nhân nói không muốn về.”
Khoé môi Sầm Duệ giật giật, liếc một ánh mắt về phía Lai Hỉ.
Lai Hỉ công công kinh hãi, sờ sờ mặt mình, khóc không ra nước mắt lĩnh mệnh.
“Đợi đã!” Sầm Duệ gọi hắn.
Lai Hỉ chợt vui, xem đi, bệ hạ vẫn còn thương tiếc hắn nha!
Một cái bình thuốc nhỏ được quăng tới, đập thẳng vào ngực hắn, Sầm Duệ giấu mặt sau quyển sách: “Thần dược trị ngoại thương.”
“…” Lai Hỉ lau nước mắt chạy đi.
Nửa ngày sau, Lai Hỉ ôm đầu khóc lớn: “Long quý nhân nói, bệ hạ tự mình tới đón nàng mới bằng lòng về.”
Tính khí đó của Long Tố Tố không phải chưa thấy, muốn nàng tới đón thì đi đón, không phải việc lớn.
Người chưa ra khỏi cung, không biết Phó Tránh nghe được từ đâu tới ngăn lại: “Bệ hạ muốn đi đâu?”
Sầm Duệ thẳng thắn thành khẩn nói: “Đón Long quý nhân hồi cung.”
Khuôn mặt Phó Tránh trầm xuống: “Không thể.” Trong mắt có sát khí tàn khốc hiếm thấy: “Bệnh dịch trong kinh chưa trừ tận gốc, độc tố trong người bệ hạ cũng chưa tiêu hết, lúc này không nên xuất cung.”
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Hoàng đế bệ hạ và Phụ chính lại ầm ĩ. Trong triều đình băng tuyết ngập trời, trong Dưỡng Tâm Điện phong ba bão tố, nhóm thần tử không muốn bị vạ lây làm việc gì cũng như đứng trên băng mỏng, tiếng nói chuyện cũng nhẹ hơn ba phần.
Tóm lại muốn hành tẩu trên triều đình, an toàn là quan trọng nhất!
Chiến tranh lạnh với Phó Tránh mấy ngày, sáng sớm hôm nay Sầm tiểu hoàng đế rốt cuộc cũng bạo phát, cố thủ trong tẩm điện, không rửa mặt vào triều.
Lai Hỉ gấp gáp, hoang mang lo sợ, chỉ đành đi mời Phó Tránh tới cứu giúp.
Trong điện nổ “oành” một tiếng, hình như có cái gì đập vào cửa, “Cút!”
Phó Tránh đẩy cửa đi vào, đứng ngoài màn trướng, lạnh mặt nghiêm giọng nói: “Bệ hạ, nên vào triều.”
Cái người co lại như quả cầu nhỏ rụt vào một góc trên long tháp:
“Ta không thoải mái!”
“Ta không muốn vào triều!”
“Ta không muốn xem tấu chương!”
“Ta không muốn học thuộc thư văn!”
Giông bão trong mắt Phó Tránh cuồn cuộn, bỗng dưng xốc màn lên: “Bệ hạ!”
Những lời còn lại thì khi nhìn tới dấu vết trên mặt đệm… nghẹn trong cuống họng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN