Một khi sự căng thẳng trong nhiều ngày được thả lỏng, mệt mỏi kéo tới như rời núi lấp biển phá hủy Sầm Duệ, nàng tựa trên đầu vai của Phó Tránh, mí mắt từ từ khép lại.
Tiếng khóc của người trong lòng dần thấp đi, Phó Tránh cũng thu dọn xong trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vỗ vỗ lưng Sầm Duệ rồi thì thầm bên tai nàng: “Đi thôi, về rồi ngủ tiếp.”
Sầm Duệ mềm nhũn người, chữ được chữ không lẩm bẩm: “Đi không nổi.” Lại cọ cọ mặt lên cổ Phó Tránh, chơi xấu hắn: “Hay là, chàng ôm ta về là được rồi.”
Cho dù Sầm Duệ không làm nũng với Phó Tránh thì hắn nhìn nàng không mở nổi mắt ra cũng thương tiếc, cọ lau bụi bẩn trên mặt Sầm Duệ xong, bất đắc dĩ nói: “Ta không ngại ôm nàng về, chỉ sợ thái lão sư của nàng nhìn thấy thân nữ trang này thì bị dọa tới mơ hồ.”
“…”
Đổi lại nam trang, Sầm Duệ cũng thanh tỉnh hơn phân nửa, cúi đầu nhìn Phó Tránh giúp nàng buộc đai lưng, nói: “Đói bụng.”
Phó Tránh nhìn đống lửa chưa tàn, ý nằm trên mặt, mới ăn xong đã đói rồi à? Đối mặt với ánh mắt u oán của Sầm Duệ, Phó Tránh khụ một tiếng: “Được rồi, ta cũng đói bụng.” Đây là lời nói thật, suốt hai ngày nay tâm trí của hắn hoàn toàn đặt trên việc tìm kiếm Sầm Duệ nên ăn không vô.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Chợ đêm của Hoài Quận tuyệt đối không kém kinh thành, đình đài thủy các sừng sững, mái chèo vung gợn sóng làm xao động những đốm sáng lấp lánh trên mặt nước, bông tuyết sáu cạnh tựa như hoa củ ấu phủ kín hai bên bờ sông. Đầu thuyền là nơi chứa những con cá tươi sống, khi nào có phụ nhân bên bờ gọi mua, nhà đò sẽ vung mái chèo lướt tới.
Sầm Duệ chưa bao giờ được nhìn thấy thủy thành như vậy, hết nhìn đông lại nhìn tây, hai mắt sáng lấp lánh. Phó Tránh nhìn nàng ham vui mà như nhìn thấy Sầm Duệ thiếu đòn nhưng hoạt bát năm đó, ánh mắt hơi trầm xuống. Hắn biết, Sầm Duệ trải qua sự dạy dỗ của mình sẽ không thể quay về ngày xưa nữa, cũng biết Sầm Duệ đã mất đi nhiều thứ, buông bỏ nhiều điều. Nhưng điều khiến hắn vừa thở dài cũng vừa thấy mừng vì may mắn là trải qua quá nhiều nhấp nhô, khúc chiết như vậy, sự nhiệt tình cùng hy vọng nơi đáy mắt nàng chưa bao giờ tắt. Như vậy là đủ rồi, sự hối hận của nàng, tiếc nuối và đau xót của nàng, hắn sẽ dùng cả đời còn lại để bù đắp.
Sầm Duệ không chú ý tới vẻ mặt phức tạp của Phó Tránh, ngồi xổm trên bờ quan sát, cũng gọi một chiếc thuyền tới: “Nhà đò, ta mua cá!” Cũng không quay đầu lại, ngoắc ngoắc tay với phía sau, đúng lý hợp tình nói: “Nào, trả tiền đi!”
“…” Phó đại nhân cảm thấy vô cùng vô cùng may mắn là lần này khi xuất môn hắn có mang theo hà bao, bởi vì Sầm Duệ bây giờ bị chợ đêm phồn hoa của Hoài Quận khơi gợi ham muốn mua sắm rồi…
“Xem ra ta phải tính toán để nhanh trở về vị trí Phụ Chính thôi.” Phó Tránh nhìn Sầm Duệ nhét vào tay hắn bao lớn bao nhỏ mà lắc đầu thở dài.
“Sao tự nhiên chàng lại ngựa già trong chuồng, chí ngoài ngàn dặm thế?” Trong miệng Sầm Duệ ngậm đầy kẹo đường, tạo thành hai vòng tròn vo trên má.
Phó Tránh bày khuôn mặt nghiêm túc, cẩn thận phân tích cho nàng: Lương bổng một tháng của Phụ Chính nhiều hơn Thái Phó năm mươi quan, phu nhân tiêu tiền như vậy, không kiếm nhiều hơn thì nuôi thế nào được? Còn nữa…” Hắn muốn sửa lại mấy từ khó nghe của nàng: “Cái gì gọi là già, hả?” Nói tới tuổi, hắn không thể không để ý.
Sầm Duệ bị hắn nói mà sửng sốt, nghe thấy câu cuối cùng thì không nhịn được mà ôm bụng cười lăn lộn, cười đến mức chảy cả nước mắt. Nàng lau khóe mắt ẩm ướt, ngàn năm khó gặp Phó Tránh nói đùa với nàng, dụng ý thế nào sao nàng không đoán được? Hắn muốn nàng an tâm, ý hắn nói cục diện lúc này không phải tệ đến mức không thể cứu vãn.
“Chàng không già…” Sầm Duệ khoác tay lên cánh tay hắn, âm cuối nâng cao: “Chàng chỉ lòng dạ hẹp hòi thôi. Chúng ta về đi.”
Phó Tránh hơi cong khóe môi, lại nghĩ tới mục đích mà bọn họ đến chợ đêm: “Không ăn à?”
Sầm Duệ lắc lư con cá trong tay: “Về nấu ăn.”
Trong một dân trạch nào đó ở Hoài Quận, Ngụy lão gia tử đã cắn xong hạt dưa, đang nghĩ xem có nên sai Ngụy Như, Ngụy Quả tìm Phó Tránh về không. Thật nực cười! Người đi tìm người khác cũng mất tích, giang sơn này của Cung quốc sắp xong đời rồi sao?
“Ôi, về rồi à?” Tiếng mở cửa vang lên, Ngụy lão gia tử chắp tay sau lưng hì hục chạy chậm qua, bày ra tư thế như khi mắng Ngụy Trường Yên: “Thằng nhóc nhà ngươi, ngươi để lão sư một bó to tuổi rồi còn phải lo lắng cho ngươi mà ngươi chẳng quan tâm, không biết xấu hổ à?”
“Không biết xấu hổ.” Phó Tránh vô sỉ trả lời, xoay người để lộ Sầm Duệ ra, còn không quên giáo huấn một câu theo thói quen: “Sắp ăn cơm mà còn mua nhiều đồ ăn vặt như vậy!”
Sầm Duệ già mồm: “Đây là để ăn khuya!”
“Ăn khuya cũng không thể ăn ngọt!” Phó Tránh nhìn đỉnh đầu của Sầm Duệ đang dâng lên oán khí, hạ giọng mềm xuống: “Không tốt cho răng đâu.” Trước mặt Ngụy lão gia tử, hắn không tiện xoa đầu nàng an ủi.
Ngụy lão gia tử phát ngốc nhìn hai người đấu chiến qua lại, đột nhiên véo đùi, đau quá mới tỉnh khỏi mộng, vừa kêu ai ui vừa tuôn lão lệ: “Đồ tôn ngoan của ta! Phi phi phi, bệ hạ tốt của ta… Cuối cùng ngài cũng bình yên vô sự, thoát khỏi nguy hiểm rồi. Lão thần, lão thần…”
“Nhường đường một chút.” Phó Tránh không đổi sắc mặt “kéo” Ngụy lão gia tử ra khỏi chỗ Sầm Duệ đứng, hất hất cằm với nàng: “Ta đem mấy thứ này xuống bếp, nàng… ngươi đi nghỉ trước đi.”
Sầm Duệ đại nạn không chết, nhìn Ngụy lão gia tử cảm thấy thật thân thiết, thật ấm áp, nhưng e ngại sắc mặt đóng băng ngàn dặm của Phó Tránh, xấu hổ nói với Ngụy lão hai câu, ngoan ngoãn kẹp đuôi làm người chạy đi.
Sau khi Ngụy Như thất lạc Sầm Duệ vẫn luôn chìm đắm trong tự trách và sợ hãi. Hu hu hu, nếu công tử biết hắn làm mất bệ hạ thì không biết có quăng hắn xuống làm cá sông Ngô không nữa, hu hu hu! Lai Hỉ ngồi trong góc tường, u oán nhìn Ngụy Như, hắn đang không ngừng nhắc nhở kẻ trực tiếp đánh mất bệ hạ nên tự sát tạ tội sao?
Cho nên Sầm Duệ vừa xuất hiện, hai con người tê cứng như gỗ lập tức lệ nóng quanh tròng, túm tụm lại vây quanh: “Bệ hạ!” Đồ chân chó (nịnh bợ) Ngụy gia kia mau tránh ra, bệ hạ là của ta!
“Ta nói ngươi này, sao ngươi nói chuyện với tiểu đồ tôn không có tý khách khí gì thế?” Ngụy lão gia tử đứng ở trù phòng nhìn Phó Tránh cuốn cao tay áo mổ cá, đánh vẩy: “Tiểu đồ tôn là vua của một nước, ngươi là lão sư cũng là thần tử. Lão phu nhớ ngươi nặng nhất là lễ nghi kỷ cương mà, sao mở miệng ngậm miệng nói chuyện với tiểu đồ tôn cứ ngươi ngươi, ta ta thế, không sợ bị Ngự sử đài túm nhược điểm à. Đạo lý gần vua như gần cọp này, không cần để lão phu dạy lại lần nữa chứ.”
Phó Tránh dùng gia vị tẩm ướt cá, lại lôi bếp than trong góc ra nhóm lửa. Sau đó mới quay lại bếp, tiếp bục xoa gia vị cho thấm, cổ họng hừ một tiếng không chút để ý.
“Ngươi có đang nghe lão tử nói chuyện không!” Ngụy lão gia tử nhảy tới trước mặt Phó Tránh, chống tay vào eo chỉ thẳng chóp mũi của hắn: “Lão tử bị mù rồi, sao năm đó lại đề bạt đầu gỗ như ngươi chứ! Không yên phận làm quan tốt cho lão tử, lại bỏ tới cái quận chim không thèm ị làm thông phán. Mất công ta còn tới trước mặt đế nói tốt cho ngươi và lão tử nhà ngươi để triệu ngươi về kinh thành! Giỏi lắm! Lại còn dám giận dỗi hoàng đế, bị đuổi tới Thiên Đô tự sinh tự diệt. Xong rồi sao, mới ba năm đã không đợi được, thế mà còn mặt mũi vội vã chạy về!”
“Cha ta?” Phó Tránh thoáng dừng tay hỏi lại, phát hiện Ngụy lão gia tử vẫn có xu thế tiếp tục mắng nữa, bốn lạng địch ngàn cân chuyển đề tài: “Đệ tử nghĩ, chiến sự bên Nam Cương chắc nên chấm dứt rồi, cũng tốt, sớm ngày trở lại kinh thành.”
Ngụy lão gia tử vừa nghe thấy, quả nhiên lập tức bị dời lực chú ý, vuốt râu dài: “Ngươi giấu tài lâu như vậy không phải là chờ tới ngày này hay sao? Hừ, tiểu đồ tôn cũng khôn khéo quá, để cho tôn tử của lão giúp ngươi huấn luyện mười vạn binh mã của quận Giang Ninh, lại phái hắn tới Nam Cương quỷ quái kia bán mạng.” Chấm chấm nước mắt: “Tiểu tử Trường Yên kia giờ đang ăn khổ, may là ta để cháu dâu biết săn sóc tới giúp đỡ hắn.” Râu bạc vểnh lên, đắc ý khoe khoang với Phó Tránh: “Ngay cả tôn tức phụ lão tử cũng có rồi, tức phụ của ngươi đâu! Tức phụ đâu!”
“Tức phụ nào?” Đi đến cửa phòng bếp, Sầm Duệ tò mò duỗi cổ vào, nhìn thấy Phó Tránh ngồi trước lò than nướng đồ ăn, lập tức chạy qua hơ ấm tay.
Ngụy lão gia tử ngồi xổm bên cạnh nàng, học nàng hơ tay trên bếp hướng, kết quả bị Phó Tránh hung ác dùng cây gỗ đánh vào tay, lẩm bẩm thầm nghiệt đồ, lại nói: “Bệ hạ, đệ tử này của lão phu cũng nhanh tới tuổi lỡ dở rồi, thế mà đến nay vẫn không có nổi một phòng thê quyến, sau khi hồi kinh ngài nhớ giúp hắn để ý mấy vị tiểu thư nhé, nếu có ai thích hợp thì chọn cho hắn một người vợ.”
“…” Cơ mặt Sầm Duệ xoắn lại, nhả ra chữ: “Được.”
Phó Tránh bắt đầu hối hận khi thu nhận lão già “không tìm thấy nơi nương tựa” này rồi, khuôn mặt nghiêm nghị cũng lạnh buốt. Khi Sầm Duệ giúp hắn một tay, quay lưng về phía Ngụy lão, tiểu móng vuốt véo mạnh lên lòng bàn tay hắn, ác thanh chất vấn: “Chàng đang nói với Ngụy lão đầu là muốn lấy lão bà hả?! Coi trọng tiểu thư nhà nào rồi!”
Mắt Phó Tránh lướt qua cổ tay trắng như tuyết của nàng, bị nàng véo đau mà tâm ý viên mãn, bắt lấy đầu ngón tay nàng xoa xoa: “Nguyệt xuất kiểu hề, giảo nhân liêu hề, thư yểu củ hề, lao tâm tiễu hề*.”
*Trăng lên chiếu rạng, người đâu mà nhan sắc yêu kiều, làm sao để gặp nàng mở nỗi sầu vương, cho nên mới phải u uất khắc khoải.
Sầm Duệ mặt đỏ tía tai, cố gắng đè khóe môi cong lên cười vui vẻ, sờ sờ cánh tay than thở: “Buồn nôn!”
“Nhớ ra rồi, tiểu đồ tôn à!” Ngụy lão vừa ăn vụng thành công bỗng hất chòm râu lấm đen lên.
Sầm Duệ chạy cách xa Phó Tránh năm bước, nghiêm túc rót nước: “Dạ?”
Ngụy lão xoay qua, ôm khuôn mặt tròn xoe, tỏ ra vô cùng nghiêm trọng: “Mấy lời nhảm nhí kia ngươi đừng có nghe, ngôi vị hoàng đế này là tiên đế quang minh chính đại có được, truyền cho ngươi là điều tất nhiên.” Hắn khinh miệt cười: “Lui vạn bước mà nói, nếu có tý lòng minh oan cho Minh Vương thì cần gì đợi tới bây giờ? Thắng làm vua thua làm giặc, thế mà cũng có mặt mũi đặt điều. Có điều, đồ tôn à, thảo nguyên phương Bắc rối loạn, Tân Khả Hãn kia nói là thay Thái tử Tấn quốc đòi công đạo, ngươi vẫn nên lưu tâm một chút, tránh đối phương dương đông kích tây, đả thu phong tới phía chúng ta.”
“Điều này ta rõ.” Sầm Duệ gật đầu.
Phó Tránh còn để bụng việc Sầm Duệ mới thoát khỏi hiểm cảnh, không muốn tối nay lại nói chuyện quốc sự, bưng canh cá tới đặt lên bàn, bảo hai người lại ăn cơm.
“Đám Ngụy Như đâu?” Sầm Duệ dọn bát xong hỏi.
Ngụy lão gia tử vung vẩy chiếc đũa: “Kệ bọn chúng tự do đi, tới đây ngồi với chúng ta lại không được tự nhiên.”
Ăn được hai miếng, hai mắt Ngụy lão sáng ngời, nhìn về phía Phó Tránh không có ý tốt mà cười hắc hắc: “Đồ nhi à, vi sư không ngờ ngươi hiền lương thục đức như vậy đấy. Ngươi có từng nghĩ tới việc không cần lo không thú được tức phụ nữa mà chuyển qua luyện một tay trù nghệ giỏi rồi chờ gả cho một cô nương tốt không?”
“Phụt…” Sầm Duệ phun cả ngụm canh cá ra ngoài.
Phó Tránh chậm rãi cầm khăn đưa cho Sầm Duệ, cười lạnh: “So với lão già muốn gả mà không gả được thì tốt hơn nhiều.”
“…”
Hình như có chuyện cũ gì đó thì phải? Sầm Duệ lau miệng, vô cùng tò mò.
Ngụy lão bị đả kích, uể oải không phấn chấn ăn xong cơm, lại nói: “Ôi, lại nói căn nhà này chỉ có ba gian, nhóm tiểu tử Ngụy Như ở một gian, còn lại thì nên phân thế nào bây giờ?”