Ngày mùng 3 tháng 3, ngày này, suốt đời Sầm Duệ không thể quên.
Bởi vì ngày đó là ngày giỗ của mẫu thân nàng.
Từ nhỏ Sầm Duệ đã không cha, chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, dù kham khổ nhưng vẫn vượt qua được. Mãi tới mấy năm trước, có đám người mặc cẩm y cầm kiếm xông vào nhà bọn họ, nương Sầm Duệ vừa thấy, sắc mặt trắng nhợt, nói câu: “Chung quy… trốn không thoát.”
Lúc ấy Sầm Duệ mới biết mình là “hoàng tử”.
Theo ý của Hiếu Văn Đế là đón hai mẹ con cùng hồi kinh, nhưng nương nàng thề sống thề chết không trở về. Sau đó Hiếu Văn Đế lấy tính mạng của Sầm Duệ ra ép buộc, không ngờ Quý phi nương nương của hắn lại uống rượu độc tự vẫn. Chỉ một ngày mà Hiếu Văn Đế như già đi nhiều, thở dài thật sâu, sai người đưa quan tài của nàng và tiểu nhi tử hồi kinh.
Hiếu Văn Đế vẫn thấy có lỗi với hai mẹ con, cho nên với sự phóng túng sau này của Sầm Duệ thì cho rằng Sầm Duệ hận ông.
Trên đường Sầm Duệ đi tế bái mẫu thân lại cảm thấy, nương của nàng từ lâu đã không sống nổi nữa. Một người tâm đã chết, sống trên đời còn ý nghĩa gì, một cái xác không hồn.
Phế phi không thể vào hoàng lăng, lão hoàng đế dùng sức dùng chiêu đánh một trận nước miếng ba ngày với đám Ngự Sử vẫn không được. Cuối cùng, ở nơi gần hoàng lăng của mình nhất, chọn chỗ phong thủy tốt, rầm rộ xây dựng kiến tòa “Quý phi lăng”. Lão hoàng đế phấn đấu cả đời, khí tiết tuổi già khó giữ được, tự đội lên đầu cái tên “hôn quân”.
Sầm Duệ cũng hao tổn tinh thần rất lâu vì chuyện này, nguyên nhân sao, vì lăng phi này quá héo lánh. Mỗi lần đi mất một ngày không nói, lại còn lắc lư gồ ghề khiến nàng nôn tới chết đi sống lại. Mùng ba tháng ba năm Cảnh Nguyên hai mươi bảy, trời không đẹp, họa vô đơn chí mưa to.
Sầm Duệ bị chôn chân giữa đường núi vén mành, chưa đưa mặt ra, mưa gió đã thổi lạnh tâm can. Sầm Duệ rụt cổ, hỏi Lai Hỉ đang đánh xe: “Mưa bao lâu mới hết hả?”
Lai Hỉ túm chặt cái áo tơi rối tinh rối mù, buồn rầu trả lời: “Hay là tiểu nhân lấy hai đồng tiền ra bói một quẻ?”
“…” Sầm Duệ câm nín không làm gì được Lai Hỉ, lại nói: “Hay chúng ta đi bộ lên?”
Lai Hỉ khó xử nhìn mưa to gió lớn: “Cũng không phải không được, nhưng tiểu nhân lo lắng…”
“Hả?”
“Lo Vương gia ngài sẽ bị gió thổi bay…” Lai Hỉ nghĩ tới thân cốt yếu đuối của chủ từ nhà mình, thấy rất có khả năng: “Hay để hôm khác chúng ta lại tới? Quý phi nương nương sẽ không trách tội Vương gia đâu.”
Sầm Duệ không nghe theo, tranh cãi một trận xong, chủ tớ hai người vẫn ngồi trên xe ngựa, miễn cưỡng đi lên đỉnh núi.
Mưa không thổi bay Sầm Duệ, nhưng thổi bay tới một đám khách không mời mà đến. Khách không mời mà đến đều mặc hắc y, ánh kiếm trong tay nhấp nháy, rất doạ người. Từ sau khi Sầm Duệ hồi kinh, đây là lần thứ ba gặp thích khách nên bình tĩnh hơn nhiều, xoay mông, đầu không thèm quay lại chạy biến vào trong rừng cây.
Lai Hỉ biết mấy chiêu công phu luống cuống tay chân chống đỡ thích khách ở phía sau, vừa đánh vừa gào lên: “Vương gia đi nhầm đường rồi, đấy không phải đường xuống núi!”
Cách tiếng mưa rơi, một chữ Sầm Duệ cũng không nghe thấy, chỉ lo không đầu không đuôi chạy trối chết, chạy nửa ngày chui ra được rừng cây. Nhưng hay lắm, lại một đám hắc y nhân, có điều mục tiêu không phải nàng. Mà là người Sầm Duệ quen biết đã lâu, Ngụy Trường Yên.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng va phải, Sầm Duệ cảm khái.
Khác với Sầm Duệ chỉ biết chạy trối chết, Ngụy Trường Yên cố chấp cầm roi đánh nhau kịch liệt với đám người kia gần một canh giờ, tình huống không tệ, thắng lợi ngay trước mặt. Sầm Duệ đang ngồi xổm bên ngoài nhìn thì thoáng nhìn trong rừng lóe tia sáng, há mồm… cổ họng nghẹn đặc nước mưa…
Khi nàng khụ một tiếng để thông suốt thì Ngụy tiểu hầu đã bị bắn trộm ngã xuống đất, tên kia cũng bị phản tên gục xuống.
Sầm Duệ thật cẩn thận đi qua lật hắn lên, chậc chậc, quần áo đầy máu. Nhìn vào chỗ bị mũi tên xuyên qua, thấy có màu đen, là tên độc.
Sầm Duệ đợi mãi không thấy Lai Hỉ đâu, quyết định vác nợ vào thân, cứu hắn một mạng. Ngụy Trường Yên thân cao bảy thước, hàng năm tập võ, luyện ra cơ bắp rắn chắc, Sầm Duệ kéo hắn một hồi, suýt nữa làm rớt xuống dốc mấy lần. Đi mãi tới khi trời gần tối, nàng mới tới một dân xá sáng đèn.
Một ngôi nhà nhỏ trong núi, người chồng xuống núi bán hàng, để lại vợ con ở lại trông nhà. Phụ nhân đi mở cửa, bị hai người Sầm Duệ doạ sợ tới mức lập tức kêu ma.
Sầm Duệ hao hết võ mồm mới tranh cãi về được tư cách làm người của mình.
Nhà dân bần hàn, sau khi rửa sạch thay quần áo cho Ngụy Trường Yên xong, Sầm Duệ thấy thật đau đầu, trước mặt nàng — là một bộ nữ trang.
Phụ nhân xoa xoa tay vào tạp dề nói: “Phu quân đã cầm hai bộ quần áo xuống núi rồi, một bộ còn lại thì đưa cho vị công tử kia. Long công tử… xin tạm chấp nhận.”
Sầm Duệ một chút cũng không muốn, nhưng mặc quần áo bẩn thỉu ướt át đúng là dày vò, thấy Ngụy Trường Yên không tỉnh được ngay, cắn răng một cái thay nữ trang. Đợi nàng xoã tung mái tóc dài ướt đẫm, không được tự nhiên đi ra ngoài phòng, hai mắt phụ nhân cứ nhìn Sầm Duệ mãi không thôi, kinh ngạc nói: “Đẹp quá, đẹp quá, như tiên tử vậy.”
Nói xong nhớ tới đối diện là một công tử hàng thật giá thật, vỗ vỗ miệng: “Xem ta lắm mồm này.”
Cô nương gia chân chính Sầm Duệ không để ý nhiều, nhận lấy cái bánh hấp và chén nước từ tay phụ nhân kia. Bản thân mình vừa cắn bánh, vừa cầm lụa thấm nước nhấp vào môi Ngụy Trường Yên bị nứt nẻ vì sốt cao, trong đầu còn nghĩ cách làm sao để mau thoát khỏi đây.
Nửa đêm, được Sầm Duệ cho dùng một chút hương thảo đơn giản, Ngụy Trường Yên tạm thời lui sốt, thần chí bị cháy sạch mơ hồi tỉnh lại, ánh mắt hé mở, mơ màng thấy một nữ tử ngủ gật bên cạnh mình. Ngụy Trường Yên cứ tưởng mình hồn quy địa phủ, giật giật ngón tay, đụng phải độ ấm mu bàn tay của người kia, yên tâm tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
Mấy ngày sau đó, Sầm Duệ muốn xuống núi báo tin, nhưng Ngụy Trường Yên hồ đồ nhất quyết nắm chặt tay nàng không rời, nàng còn phải xem như không nghe thấy phụ nhân kia nhắc tới câu “Tình thâm đoạn tay áo”. Trong quãng thời gian này, Ngụy Trường Yên thỉnh thoảng tỉnh vài lần, trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ông nói gà bà nói vịt với Sầm Duệ mấy câu. Cuối cùng một lần, hắn mơ hồ lại động tình nói: “Chờ, ta khỏe lại. Phải tới… quý phủ cầu hôn.”
Sầm Duệ chính là bị những lời này của hắn dọa, lập tức hạ quyết tâm phải đi. Sầm Duệ tìm cớ lung tung, được phụ nhân chỉ đường, đi thẳng xuống núi. Tới chân núi, chạm mặt đám người Lai Hỉ đang lục tìm, vừa thấy Sầm Duệ tới là sụt sùi khóc: “Vương gia, ngài chịu khổ rồi.”
Xoa xoa đầu Lai Hỉ, hỏi hắn vì sao tìm tới chậm thế.
Lai Hỉ thành thật nói là mưa to xói lở sườn núi phía Bắc, cho nên trì hoãn mấy ngày. Lại nói là trên đường gặp người của Ngụy phủ, hình như cũng đi tìm người.
Sầm Duệ à một tiếng, dẫn gia đinh hồi phủ. Làm người tốt thì tốt cho trót, nàng sai một gã sai vặt lạ mắt đưa phong thư nặc danh tới phủ Ngụy quốc công, chỉ rõ đường tới nhà dân kia. Sau giờ ngọ, tin tức truyền tới, Ngụy tiểu hầu đã được cứu thành công, vì thế Sầm Duệ yên tâm thoải mái, tiếp tục sống những ngày rong chơi.
Về sau phát sinh cái gì mà Ngụy tiểu hầu đau khổ tìm cô gái họ Long, hai năm sau mới có tung tích, kết quả bị Lục vương gia hoành đao đoạt ái đủ loại, Sầm Duệ cũng không hề liên tưởng tới cái chuyện năm xưa kia.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Đến hôm nay, Ngụy Trường Yên lấy cái khuy ngọc trăm năm khó gặp kia ra, Sầm Duệ mới bừng tỉnh đại ngộ, sự mềm lòng năm ấy của mình đã tạo thành hiểu lầm lớn thế nào cho Ngụy tiểu công tử… Nhưng nàng cứu hắn thì cứu hắn, lại không bắt hắn thú nàng, đây là đơn phương đúng không?
Long Tố Tố nhìn khuy ngọc, mí mắt cũng không chớp: “Đây là cái gì?”
Sắc mặt Ngụy tiểu quốc công như táo bón, bị đả kích thật lớn.
Ngay cả người khởi xướng là Sầm Duệ cũng có chút nhìn không được, muốn nói gì, lại không biết nên nói cái gì, cũng không thể nói: “Ái khanh à, ân nhân cứu mạng của ngươi là trẫm á, mau tới lấy thân báo đáp trẫm đi.” Sầm Duệ nghĩ tới kết cục này, từ đầu đến chân sợ run.
Chính mình không có cách nào khác, Sầm Duệ không tiền đồ đưa mắt cầu cứu Phó Tránh, mí mắt nháy muốn rút gân, Phó đại nhân mới không nhanh không chậm nói: “Nếu Long quý nhân không phải người Ngụy đại nhân tìm thì việc này chấm dứt như vậy đi. Mà thần nhớ, trăm bản kinh phật Long quý nhân chép để cầu phúc cho Thái Hậu chưa chép xong thì phải?”
Sầm Duệ phụ họa: “Lai Hỉ, mau đưa Long quý nhân… về chép kinh Phật.”
Ánh mắt ngoan độc của Long Tố Tố đâm thẳng vào mặt Phó Tránh, nhưng cũng hiểu là giải vây cho nàng, phun từ kẽ răng ra vài chữ: “Nô tì cáo lui!”
Long Tố Tố vừa đi, Ngụy Trường Yên cũng không còn lý do ở lại, vẻ mặt tiêu điều hành lễ với Sầm Duệ.
Sầm Duệ an ủi hắn nhanh thông suốt, lại lệnh Lai Hỉ tiễn hắn ra ngoài, nhìn Ngụy Trường Yên bước đi mà bản thân mình mệt mỏi xụi lơ trên long ỷ. Cái này khác gì âm kém dương sai? Nâng tay áo lau mồ hôi, Sầm Duệ bỗng nhiên nhớ Dưỡng Tâm Điện này còn có người thứ hai, lưng run lên, ngồi thẳng dậy.
Ngồi thẳng cũng đã muộn, bộ dáng vô hình vô trạng kia đã rơi vào trong mắt Phó Tránh. Chống lại ánh mắt sâu kín bao hàm khiển trách của Phó Tránh, Sầm Duệ suy nghĩ nửa ngày, nghẹn ra câu: “Trẫm đói bụng…”
Từ lúc lâm triều rối rắm đến bây giờ, quả thật Sầm Duệ đã đói bụng…
Mấy ngày nay cùng dùng bữa với Phó Tránh, ẩm thực của Sầm Duệ đã quy luật hơn nhiều, cũng ăn được chút thức ăn chay. Ngự thiện phòng cũng cao hứng, trước kia phải làm riêng thức ăn cho hoàng đế và Phụ chính thì nay hợp hai làm một, nhóm đầu bếp mừng rỡ thoải mái.
Chẳng qua ngồi cùng bàn ăn với quân vương dù sao cũng không ổn. Phó Tránh đạt được mục đích rồi thì trên bàn cơm hôm nay nói với Sầm Duệ ngày mai mình muốn dùng bữa ở Noãn các.
Sầm Duệ rửa tay, chưa động não đã nói: “Hả? Phiền như vậy làm cái gì? Một mình trẫm ăn không được nhiều như vậy, Phó khanh dùng bữa cùng trẫm không tốt sao?”
Phó Tránh vui vẻ cảm tạ quân ân, rửa tay ăn cơm.
Hơn nửa ngày sau Sầm Duệ mới biết mình lại ngu xuẩn thế nào… Vất vả mãi mới có cơ hội đuổi ôn thần này đi, mình sợ chưa đủ khổ để tuột mất chưa nói, lại còn chủ động giữ người?! Bữa cơm này, Sầm Duệ ôm trái tim bi thương, nước mắt chảy thành sông…
Sau khi ăn xong, quân thần hai người đều tự bưng chén trà nhỏ ngồi đối diện trong thư phòng đọc sách, Sầm Duệ uống mấy ngụm trà, hơi chút khó chịu.
Phó Tránh nhìn tiểu hoàng đế xoay trái xoay phải, không ngồi an phận, nghĩ tới tốc độ dùng cơm vừa rồi của nàng trên bàn, buột miệng nói: “Hôm nay sắc trời không tệ, đọc sách trong đình thì thế nào?”
Vừa nghe có thể ra ngoài đi bộ, Sầm Duệ vui không nén lại được, quơ lấy đống sách, dẫn đầu nhảy ra ngoài điện.
Phó Tránh ở phía sau nhìn bộ dáng tung tăng của Sầm Duệ, buồn cười lắc đầu, vẫn là đứa nhỏ không lớn được.
Nói là đi đọc sách, nhưng ra hậu hoa viên rồi thì tâm trí của Sầm Duệ sao đặt trên sách vở cho được. Đôi mắt sáng đảo qua đảo lại nhìn rất nhiều thứ, chỉ duy nhất là không có một chữ nào.
Phó Tránh có ý đưa nàng đi tiêu thực, cho nên cũng tùy nàng nghịch ngợm, còn mình ngồi bên cạnh hồ sen nhìn.
Sầm Duệ tung tăng một hồi mới về bên cạnh Phó Tránh, nhìn con cá chép bơi qua bơi lại nịnh nọt bên chân Phó Tránh, nói: “Đây là cá Phó khanh nuôi sao?”
Phó Tránh hời hợt đáp lời.
Sầm Duệ từng nghĩ cách để lấy lòng Phó Tránh từng nghĩ hắn có thích nuôi sủng vật hay không, nghĩ tới nuôi mèo nuôi chó, mà không nghĩ tới Phó Tránh hắn lại thích nuôi cá…
Ngồi nửa ngày, Phó Tránh ấn huyệt thái dương, đang nghĩ sao im lặng thế, nghiêng đầu nhìn thấy Sầm Duệ ngủ cạnh hồ. Nửa bên mặt của thiếu niên được ánh nắng bao phủ, phát ánh sáng như ngọc, càng để lộ tư chất trong trẻo.
Một người như vậy, lại cố tình sinh ở nơi dơ bẩn nhất trên đời này…
Trong mắt Phó Tránh lướt qua cảm xúc không đành lòng, cõi lòng đột nhiên tê rần, hơi thở loạn nhịp, nhịn không được ho khan thành tiếng.
Sầm Duệ ngủ không sâu, bên tai hơi có động tĩnh đã nhanh chóng mở mắt. Nhìn Phó Tránh thấp giọng ho khan, nàng giật mình, bất giác hỏi: “Rốt cuộc là Phó khanh bị bệnh gì?”