Trảm Long - Trọn Bộ 4 Tập
Tập 2 - Chương 12: Đại Phong Thủy
Mấy ngày sau đó, An Long Nhi đều theo Hotta Masatomo, Miyabe Ryokura lên núi gánh củi, sau khi kiếm đủ củi, nó liền học kiếm thuật với Miyabe Ryokura, luyện tập các chiêu thức mới học được với Hotta Masatomo.
Đến tối, nó vẫn duy trì việc tu luyện công phu nữ đan, nhưng cũng đã thử tìm cách lĩnh ngộ ý nghĩa của Kiếm thiền nhất tâm.
Vì luôn ở trong trạng thái luyện công kéo dài, buổi tối khi mọi người đi ngủ, lại chính là lúc nó bắt đầu tu luyện, khi nó hoàn tất việc luyện công, trời vẫn chưa sáng hẳn. Khi ấy, nó sẽ thắp đèn đọc sách phong thủy.
Tối hôm ấy, như thường lệ khoảng nửa đêm về sáng là lúc An Long Nhi đọc sách, nó nghe thấy Đại Hoa Bối bên phòng Lục Kiều Kiều sủa lên mấy tiếng, sau đó lại nghe tiếng Lục Kiều Kiều vỗ đầu con chó, tiếp sau đó, bên ngoài có người đẩy cửa đi lại. An Long Nhi đưa mắt nhìn Jack, thấy anh chàng ngủ say như con lợn chết, đừng nói tiếng chó sủa, dẫu sấm sét giáng xuống chắc cũng chẳng dậy nổi. Nó đi ra cửa, thấy An Thanh Nguyên và Hotta Masayoshi đang ở ngoài hành lang, chuẩn bị đi đâu đó.
An Thanh Nguyên thấy An Long Nhi, lập tức giơ ngón tay đặt lên miệng, khẽ “suỵt” một tiếng, đoạn tới bên cạnh nó, thì thầm hỏi: “Vẫn chưa ngủ à?”
“Cháu đang đọc sách.”
“Lên đỉnh núi uống rượu không?”
An Long Nhi đọc sách cũng hơi chán, nghe người khác rủ nửa đêm lên núi chơi đương nhiên rất mừng, càng làm nó bất ngờ hơn nữa là, người lúc nào cũng có khí độ của bậc đại ca như Thanh Nguyên lại có lúc nghịch ngợm lén lút trốn ra ngoài uống rượu, sự tương phản này mới thực sự khiến An Long Nhi không thể từ chối.
Nó gật gật đầu, về phòng cất sách, tắt đèn rồi cùng An Thanh Nguyên, Hotta Masayoshi trèo tường ra khỏi chùa Tịnh Cư.
Ba người nhanh nhẹn băng qua khu rừng độ cuối thu lên đỉnh núi, làm lay động bóng cây dưới ánh trăng. Gió núi thổi qua, khắp núi rừng đều là tiếng rì rào trầm thấp như sóng vỗ của những tán lá rừng.
Có lẽ vì từ nhỏ đã lớn lên ở đây nên quen đường, cũng có thể do trong mình ẩn chứa công phu hơn người, An Thanh Nguyên luôn đi trước dẫn đầu, An Long Nhi bám sát phía sau, Hotta Masayoshi đi sau cùng phải cố gắng mới theo kịp hai người.
Trên tay An Thanh Nguyên và Hotta Masayoshi đều xách một cái giỏ tre, nhưng trông An Thanh Nguyên rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, anh ta không chỉ nhanh, mà bước chân cũng rất nhẹ. Gặp những chỗ khe rãnh, An Long Nhi chỉ thấy anh ta cầm giỏ tung mình nhẹ nhàng nhảy qua, quay đầu lại nhìn Hotta Masayoshi thì không được thoải mái thong dong như thế, mà chỉ có thể vừa nhảy vừa bò chật vật leo qua.
Không lâu sau, ba người đã lên đến đỉnh núi Thanh Nguyên, cả bọn đặt giỏ tre trên tay xuống, xắn ống tay áo lặng lẽ nhìn vầng nguyệt đang chìm dần về phía trời Tây. Đã sắp tới ngày rằm, trăng mỗi ngày một tròn thêm, dù đã ngả Tây nhưng vẫn sáng vằng vặc.
Dưới ánh trăng là trăm nghìn nếp nhà của phủ Cát An, dòng Cán Giang rộng lớn chầm chậm chảy qua phía trước phủ, chính giữa dòng sông là hòn cô đảo nổi tiếng Bạch Lộ Châu. Giữa núi Thanh Nguyên và dòng Cán Giang, là một khoảng đồng bằng mênh mông.
“Thiên hạ… thiên hạ thật làm người ta mê đắm…” Hotta Masayoshi cảm khái từ tận đáy lòng.
An Thanh Nguyên đưa mắt nhìn xuống dưới, hai tay chắp sau lưng hỏi Hotta Masayoshi: “Nhật Bản có phong cảnh đẹp thế này không?”
Hotta Masayoshi khe khẽ gật đầu, thấp giọng đáp: “Có, phong cảnh Nhật Bản rất giống với Giang Tây, núi là núi, sông là sông…”
“Nhớ nhà hả?”
“Nhớ chứ, thật lòng ta rất muốn uống một bát canh miso…”
“Ha ha ha…” An Thanh Nguyên cao giọng cười lớn nói: “Hôm nay Thanh Nguyên đã chuẩn bị danh tửu của Giang Tây để giải nỗi sầu nhớ quê cho Hotta huynh đây… Nhìn xem, Lý Độ cao lương.”
An Thanh Nguyên vừa nói vừa mở nắp vò rượu, An Long Nhi lập tức ngửi thấy mùi rượu xộc lên mũi. Hotta Masayoshi lại nói: “Mùi rượu mạnh mẽ mà thơm nồng, không uống thì hối hận, mà uống rồi cũng hối hận…”
An Thanh Nguyên chia chén cho mọi người, sau đó hỏi: “Uống rồi cũng hối hận là sao?”
“Hễ uống là say, hễ uống là say…”
An Long Nhi xưa nay không uống rượu, An Thanh Nguyên nài ép rót cho nó một chén, sau đó cụng chén nói với cả bọn: “Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.”[42]
Ba người nâng chén uống cạn, ngoài An Thanh Nguyên, hai người còn lại đều lập tức ho sù sụ.
Hotta Masayoshi thở hắt ra hơi, nói: “Rượu Trung Quốc mạnh thật đó, uống một ngụm là quên hết cả vợ cả con…”
An Thanh Nguyên đặt chén rượu vào giỏ tre, mở giỏ còn lại, lấy ra một cái khay có nắp, mở nắp ra dòm vào, thấy bên trong là củ cải nóng hôi hổi, hầm với nấm đông cô vừa mềm vừa thơm. Anh ta nói: “Long Nhi, củ cải nhắm rượu này là do chúng ta trồng đó, cậu phải nếm thử mới được.”
Nói đoạn, anh ta chia cho mỗi người một que tre dài, cả bọn xiên củ cải hầm lên nhắm với rượu.
An Long Nhi cảm thấy An Thanh Nguyên cũng hiền hòa dễ gần không thua gì Lục Kiều Kiều, còn mang đến cho người khác cảm giác ổn định chín chắn và an toàn, ở bên cạnh An Thanh Nguyên, nó rất có lòng tin, tựa hồ chuyện gì cũng có thể giải quyết được vậy.
Khi An Thanh Nguyên hỏi An Long Nhi sao lại ở nhà Lục Kiều Kiều, nó liền kể tồng tộc mọi chuyện ở Quảng Châu. An Thanh Nguyên lại hỏi An Long Nhi có học phong thủy chưa, An Long Nhi trả lời, Lục Kiều Kiều có đưa cho nó một đống sách bảo tự đọc, chỗ nào không hiểu thì đi hỏi cô.
Nói đến phong thủy, An Thanh Nguyên lại quay sang hỏi Hotta Masayoshi: “Hotta huynh, Nhật Bản có phong thủy không?”
Hotta Masayoshi đã ngà ngà say, nói năng cũng bắt đầu lớn tiếng hơn: “Có chứ, phong thủy của Nhật Bản không đơn giản chút nào, năm đó Đại Quyền Hiện…[43] ừm, chính là Tokugawa Ieyasu[44] khi xây dựng thành Edo, chính là dựa theo bố cục phong thủy, trong vòng hai trăm năm, thành Edo đã từ một thành thị nhỏ phát triển thành đại thành thị, khí thế hoành tráng vô cùng…”
An Thanh Nguyên cười cười nói: “Vậy Hotta huynh có biết xem phong thủy không?”
“Ta nào có biết, nhưng Âm dương sư Niwa Kumo của ta lại biết đó.”
An Thanh Nguyên cười ha hả nói: “Hotta huynh không biết sao? Ở Trung Quốc chúng ta, đến trẻ con cũng biết, ha ha… Long Nhi, cậu qua đây xem phong thủy của phủ Cát An đi.”
Ba người liền đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dưới, An Long Nhi chỉ tay về phía dòng Cán Giang nói: “Phủ Cát An ở sát bên dòng Cán Giang, trước mặt thiếu minh đường, Cán Giang lại hình thành nên dòng chảy phản cung thủy đối với Cát An, vì vậy cháu đoán phủ này chỉ có thể theo thời thế mà hưng vượng nhất thời, không thể liên tục hưng vượng quá một trăm tám chục năm.”
Hotta Masayoshi uống hết ly rượu, lớn tiếng nói: “Phản cung thủy là cái gì, phản cung thủy nhất định là không tốt sao?”
An Thanh Nguyên vỗ vỗ lên vai ông ta nói: “Hotta huynh, trẻ con Trung Quốc nói mà huynh còn không hiểu, cần phải khiêm tốn học tập đó… Hãy nhìn dòng Cán Giang bên dưới kia, có phải giống như một cây cung khổng lồ đặt trên mặt đất hay không, Cán Giang chảy vòng qua núi Thanh Nguyên, chỗ chúng ta đang đứng đây chính là ở bên trong cây cung ấy, nếu lắp ở đây một mũi tên dài ngàn trượng bắn về phía Tây, là có thể bắn tới tận Anh quốc… Phủ Cát An thì khác, phủ Cát An nằm bên ngoài cây cung lớn này, giống như bị cây cung nhắm vào vậy, địa hình này trong phong thủy gọi là phản cung thủy, là đất đại hung đấy.”
Hotta Masayoshi trợn mắt lên: “Nói bừa, sao có thể vì cung có thể bắn tên, mà nói dòng sông giống như cây cung tạo thành đất hung được? Huynh lừa tôi, ha ha ha, huynh lừa tôi…”
“Hừ hừ…” An Thanh Nguyên cười khẩy một tiếng, lại chắp hai tay ra sau lưng, xoay người lại hỏi Hotta Masayoshi: “Hotta huynh đánh trận bao giờ chưa?”
“Đánh rồi.”
“Nếu để huynh công chiếm Giang Tây, huynh có chiếm cứ phủ Cát An không?”
“Tất nhiên là có.”
“Tại sao vậy?”
Nói đến đánh trận, thái độ Hotta Masayoshi liền trở nên nghiêm túc: “Phủ Cát An chặn giữa đường sông Cán Giang, là yết hầu giữa hai miền Nam Bắc, địa hình xung quanh có đồng bằng, có núi cao, tiến có thể công, lùi có thể thủ, giữ được ắt sẽ thắng, để mất ắt sẽ bại. Chỉ cần chiếm được phủ Cát An trước, phía Bắc có thể xua quân lên Dự Chương, phía Nam khống chế Linh Nam, được phủ Cát An tức là được cả Giang Tây… tôi nghĩ không chỉ mình tôi, bất cứ tướng lĩnh nào nhìn thấy địa hình Cát An, cũng đều có chiến lược tấn công chiếm cứ phủ này.”
An Thanh Nguyên cũng nghiêm sắc mặt nói: “Hotta huynh từ xa đến đây mà vừa thoáng nhìn đã nhận ra nơi này là trọng địa của nhà binh, huống hồ những người Trung Quốc đã đánh trận ở đất này suốt mấy nghìn năm? Chiến sự mà nổ ra ở Giang Tây, ắt hẳn sẽ đánh tới phủ Cát An trước tiên, triều đại nào phủ này cũng bị nạn binh đao khói lửa, mỗi lần chiến tranh là máu chảy thành sông, mấy nghìn năm nay đến một nửa thời gian là loạn lạc binh đao, bị đám tướng lĩnh như các người coi là trận địa, liệu đây có phải là đất lành cho trăm họ sinh sống hay không?”
“Đây rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý, cố mà gán ghép vào, không phải đang nói chuyện phong thủy!” Hotta Masayoshi uống thêm mấy chén nữa, bắt đầu không còn khách khí mà tranh biện với An Thanh Nguyên.
An Thanh Nguyên cũng hứng khởi lên, giọng nói càng lúc càng lớn: “Được, vậy tôi nói chuyện phong thủy với Hotta huynh, phủ Cát An nằm bên ngoài vòng cung của dòng Cán Giang, mặt đất bị nước sông ngày đêm xói mòn suốt nghìn năm qua, trong khi đất ở bên dưới chân núi Thanh Nguyên càng ngày càng nhiều, đất đai của phủ Cát An sẽ càng ngày càng ít, địa lý càng ngày càng không ổn định. Bên dưới phủ Cát An nếu là đất thì sẽ bị trôi đi, không phải đất thì chỉ có đá cục không chút sinh khí, thử hỏi làm sao có thể xây nhà an cư lạc nghiệp? Địa khí không ổn định thì lòng người cũng không ổn, chỉ riêng một thế phản cung thủy này thôi đã đủ khiến phủ Cát An ngày đêm không được yên ổn rồi đấy…”
Hotta Masayoshi thán phục đến nước không còn gì để nói, An Long Nhi xưa nay chưa từng nghe Lục Kiều Kiều giảng giải phong thủy với khí thế hùng hồn như vậy bao giờ, cảm thấy không thể chỉ xem vài quyển sách mà lĩnh ngộ hết được sự cao thâm của phong thủy, cũng phục vị đại ca này của Lục Kiều Kiều sát đất.
An Thanh Nguyên nói xong, lại nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn xuống núi, trầm giọng hỏi An Long Nhi: “Long Nhi, nếu để cậu xây dựng lại phủ Cát An, cậu sẽ xây thế nào?”
An Long Nhi đáp: “Sách phong thủy có nói, núi ảnh hưởng đến nhân đinh, nước ảnh hưởng tới tài khí, cháu sẽ xây dựng phủ Cát An bên dưới núi Thanh Nguyên, một là có thể khiến dòng Cán Giang chảy vòng quanh phủ, tạo thành thế đất đại cát dây ngọc quấn lưng, hai là có thể dựa vào núi Thanh Nguyên, được cả sơn lẫn thủy như vậy, tự nhiên sẽ hưng vượng phát đạt.”
An Thanh Nguyên trầm ngâm giây lát, đoạn nói: “Đúng thì đúng rồi, nhưng minh đường bên dưới núi Thanh Nguyên này có hạn, chỉ vài trăm thửa ruộng cỏn con thì phát triển được mấy chứ? Nếu có ngày phủ Cát An được xây bên dưới núi Thanh Nguyên, thì bờ bên kia cũng có thể trở thành một minh đường lớn, Cán Giang chảy qua minh đường, một cây cầu lớn bắc qua hai bờ Đông Tây, tiếp nối địa khí của long huyệt và minh đường, như vậy mới là lúc phủ Cát An được thái bình hưng vượng thực sự.”
An Long Nhi nhìn dòng Cán Giang trải rộng bên dưới chân núi, phải cần một cây cầu lớn đến chừng nào mới đủ đây?
“Long Nhi, cậu thấy nơi này liệu có xảy ra chiến tranh không?” Hình như hôm nay An Thanh Nguyên muốn khảo hạch An Long Nhi, không ngừng hỏi nó các vấn đề khác nhau.
An Long Nhi nói: “Cháu chưa vào phủ Cát An bao giờ, không biết tình hình phong thủy của nha phủ ra sao, nhưng phủ Cát An bây giờ đại khái là mặt hướng Đông, lưng dựa Tây, hứng lấy sát khí của phản cung thủy, nên phải lấy phương Đông để luận việc hung. Giờ đang là vận Cửu tử hữu bật, phương Đông phạm vào giao kiếm sát, phủ Cát An sẽ có nạn binh đao trong kỳ Cửu vận này, tức là trong vòng mười năm tới.”
An Thanh Nguyên gật đầu: “Chuẩn thì chuẩn rồi đấy, nhưng chưa đủ chi tiết. Sát khí của phủ Cát An đúng là ở phương Đông, nhưng ngọn nguồn của sát khí lại là phương vị quẻ Nhâm từ phương Bắc theo nước dòng Cán Giang mà đến; trong Cửu vận, phương Nam là vận Hỏa, phương Bắc thuộc Thủy, kết hợp tạo thành đất đại hung tam sát đối xung, vả lại Ngũ hoàng đại hao hung tinh lại bay đến phương Bắc, phủ Cát An hứng nước từ phương này, địa hình không có gì ngăn trở, nước mang theo sát khí phá thành mà vào, tôi đoán sáu năm sau ắt có chiến loạn, việc xảy ra vào năm Nhâm Tý…”
Hotta Masayoshi bấm ngón tay tính toán, đoạn nói: “Sáu năm sau chính là năm Chuột.”
An Long Nhi uống ba chén rượu Lý Độ cao lương, toàn thân nóng bừng, đứng dưới ánh trăng cúi nhìn địa thế phong thủy với An Thanh Nguyên, cao đàm khoát luận chuyện thiên hạ, cũng không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
An Thanh Nguyên đặt tay lên vai An Long Nhi nói: “Long Nhi, cậu hãy nhìn đi, sáu năm sau nơi này sẽ thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông, nam thì trộm cướp nữ thì đĩ điếm, dân chúng đổi con cho nhau mà ăn, tình cảnh ấy chẳng ai muốn trông thấy cả…”
An Long Nhi cũng không muốn thiên hạ trở nên như vậy, cha mẹ nó chết trong chiến loạn, khiến nó chán ghét chiến tranh tự sâu thẳm trong lòng, nhưng kể cả tính ra được sắp có chiến tranh, thì bản thân nó làm được gì chứ? Trước đại thế của thiên hạ, một đứa trẻ có cơm mà ăn, sống sót được đã là tốt lắm rồi. Nó nói: “Nếu thực sự phải đánh trận, thì cũng chẳng có cách nào…”
An Thanh Nguyên hít sâu một hơi, nghiêm nghị bảo An Long Nhi: “Những người có mặt trên đỉnh núi này ngày hôm nay, đều có thể góp một phần sức lực để thiên hạ thái bình, cậu cũng có thể… Long Nhi cậu nhỏ tuổi như vậy đã tài kiêm văn võ, cậu mà không làm được thì còn ai làm được nữa đây? Cậu có nghĩ sau này mình muốn làm gì chưa?”
An Long Nhi cảm thấy đầu nóng bừng lên, đừng nói nó chưa từng nghĩ đến chuyện sau này, kể cả bây giờ bảo nó nghĩ, nó cũng chẳng nghĩ được gì, hiện tại nó chỉ biết đi theo Lục Kiều Kiều là niềm vui lớn nhất trên đời, ở bên cạnh cô, nó mới có cảm giác hạnh phúc chân thực.
Nó lí nhí trả lời: “Sau này… cháu chưa nghĩ tới chuyện sau này…”
“Cậu có thể mãi mãi đi theo Lục Kiều Kiều không?”
“Cháu không biết…”
“Cậu chưa từng nghĩ đến việc đi con đường riêng của mình sao?”
“Cháu không biết… cháu chưa từng nghĩ đến…”
“Lục Kiều Kiều hơn cậu sáu bảy tuổi, con bé chẳng mấy chốc sẽ thành gia lập thất, sinh con đẻ cái, cậu cũng vẫn đi theo nó à?”
An Long Nhi bắt đầu thấy đau đầu, nó dùng cả hai tay xoa mạnh lên mặt, muốn khiến bản thân tỉnh táo thêm một chút.
An Thanh Nguyên lùi lại sau mấy bước, “soát” một tiếng, rút trường kiếm ở thắt lưng ra, thuận thế giơ lên cao, mũi kiếm hơi rung, chênh chếch chỉ lên bầu trời. Anh ta loạng choạng ngã nghiêng sang một bên như người say rượu, An Long Nhi và Hotta Masayoshi đều kinh hoảng kêu lên “Cẩn thận”, định bước tới đỡ lấy An Thanh Nguyên. Nhưng An Thanh Nguyên lại lộn nhào một vòng trên không, trường kiếm đâm xuống theo một góc độ kỳ dị, sau đó liên tiếp bước những bước nhỏ, ánh kiếm loang loáng bốn phương, múa ra một đường Bát tiên kiếm phiêu diêu linh động.
An Long Nhi nhận ra bộ kiếm pháp này, vội vàng kéo Hotta Masayoshi lùi ra, cùng thưởng thức một màn túy kiếm hiếm có.
An Thanh Nguyên cất giọng trầm bổng ngâm lên giữa ánh kiếm loang loáng lưu động:
Túy lý khiêu đăng khán kiếm,
Mộng hồi xuy giác liên doanh.
Bát bách lý phân huy hạ chá,
Ngũ thập huyền phiên tái ngoại thanh,
Sa trường thu điểm binh…[45]
An Long Nhi đang nhìn như say như mê, An Thanh Nguyên đột nhiên trượt tới một bước, chỉ mũi kiếm vào trước cổ họng nó, quát lên dữ dội: “Thiên hạ đại loạn, đại trượng phu không kiến công lập nghiệp an thiên hạ còn đợi lúc nào nữa!”
An Long Nhi đỏ mặt tía tai nhìn mũi kiếm trước mặt, sau đó lại thấy An Thanh Nguyên mạnh mẽ thu kiếm vào bao, không nói được lời nào. Một thiếu niên thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ về tương lai của mình, làm sao nghĩ đến đại sự thiên hạ, kiến công lập nghiệp cơ chứ? Sau khi cha mẹ nó qua đời, nó đến nhà của sư phụ mãi võ Sái Tiêu, việc quan trọng nhất chính là nghe lời và chăm chỉ; khi được bán qua tay Lục Kiều Kiều, việc nó cần làm cũng vẫn là nghe lời và chăm chỉ, nó gần như cho rằng nghe lời và chăm chỉ chính là cuộc sống, chỉ cần như vậy là có thể duy trì được bản thân mà sống tiếp. Giờ đây, An Thanh Nguyên lại đột nhiên nói với nó những đạo lý lớn lao này, không phải nó không động lòng, mà là những chuyện đó quá xa xôi, căn bản không thể nào với tới được, nên nó chỉ biết đứng ngây ra nhìn anh ta.
An Thanh Nguyên ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng phía trời Tây, trầm ngâm lẩm bẩm:
Tân khổ tao phùng khởi nhất kinh,
Can qua liêu lạc tứ chu tinh.
Son hà phá toái phong phiêu nhứ,
Thân thế phù trầm vũ đả bình.
Hoàng Khủng than đầu thuyết hoàng khủng,
Linh Đinh dương lý thán linh đinh.
Nhăn sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.[46]
“Cậu biết bài thơ này của ai viết không?”
An Long Nhi từ nhỏ đã được đọc bài thơ này, nó lập tức trả lời: “Đại anh hùng kháng Nguyên, Văn Thiên Tường.”[47]
“Cậu biết ông ấy là người ở đâu không?”
“Không biết…”
An Thanh Nguyên chỉ kiếm xuống chân núi: “Văn Thiên Tường là nhân sĩ phủ Cát An, dưới chân núi này… chính là quê nhà của Hữu thừa tướng Đại Tống Vân Thiên Tường…”
Lời của An Thanh Nguyên khiến đầu An Long Nhi nóng bừng lên, thì ra mảnh đất dưới chân nó chính là cố hương của một vị anh hùng, phong phạm danh sĩ của An Thanh Nguyên, e rằng cũng không thể tách rời mảnh đất này.
An Thanh Nguyên quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt An Long Nhi, nói: “Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, sớm lập đại chí thì đời này mới không hối hận. Giờ đây quốc gia thù trong giặc ngoài, triều đình đang lúc coi trọng nhân tài, các chí sĩ nhiệt huyết chớ nên chậm trễ, phải mau ra sức vì nước vì dân…”
An Long Nhi thấy sự tín nhiệm và kiên định trong ánh mắt An Thanh Nguyên, bèn thử dò hỏi: “Cháu thì có thể làm được gì chứ?”
An Thanh Nguyên nói: “Bọn quỷ Tây Dương đã phá tan cửa ngõ quốc gia, nếu còn không khai quan thông thương với nước ngoài, mạnh dạn tiến hành biện pháp theo các nước phương Tây, giang sơn Đại Thanh sẽ như vầng trăng tàn lặn xuống núi Tây, mất trong một sớm một chiều; trong nước thì lũ phản tặc tụ tập, giữa lúc quốc nạn ngập đầu, bọn chúng lại ở những nơi triều đình không với tới kịp mà thảm sát sinh linh, giành lấy lợi riêng, dân chúng làm sao có thể an cư lạc nghiệp được đây? Cứ tiếp tục thế này, thiên hạ sẽ chỉ biến thành địa ngục trần gian…”
An Long Nhi không hiểu nhiều quan hệ nhân quả, nhưng nói tới địa ngục trần gian thì nó đã có những trải nghiệm sâu sắc.
Thành Quảng Châu nhiều năm trước, khi bị quân đội Anh công phá đã biến thành một bãi chiến trường đầy máu tanh, tình cảnh ấy đến nay vẫn còn rành rành trước mắt An Long Nhi, mỗi khi ánh đao lóe lên, hay tiếng súng nổ vang, là có một sinh mạng biến mất, thêm một gia đình tan nát.
Ánh mắt nó dần dần toát lên sự phẫn hận và sát khí lạnh như băng tuyết, hơi thở cũng nặng nề hơn.
An Thanh Nguyên lại nói: “Giờ triều đình trong thì dẹp loạn phỉ, ngoài phải đánh ngoại xâm, là một nhà huyền học có thể bói toán ra được đại thế của thiên hạ trong tương lai, phá địch trước khi chiến tranh nổ ra… mới là thượng sách để bảo vệ quốc gia. Chỉ khi thiên hạ thái bình, chúng ta mới có thể trung hưng lại quốc uy của thiên triều, khiến bốn phương thần phục dưới chân thiên triều ta, Long Nhi ngày đó, hẳn cũng giống như Hotta tiên sinh đây, trở thành bậc đại anh hùng được cắt đất phong hầu ở dưới một người mà trên cả vạn người rồi.”
An Long Nhi gật gật đầu với An Thanh Nguyên: “An đại thúc, xin chú dạy Long Nhi phải làm sao…”
Nghe thấy tiếng sủa của Đại Hoa Bối, Lục Kiều Kiều nằm trên giường mở bừng mắt, cô vỗ vỗ lên đầu nó mấy cái, ú ớ mắng nó không được sủa nữa, sau đó tập trung tinh thần lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Cô nghe thấy An Long Nhi ra cửa, thì thầm nói mấy câu với An Thanh Nguyên, sau đó mấy người bọn họ rời khỏi hành lang phía trước tăng xá, cô cũng tung người nhảy xuống giường. Cô giắt súng lục và thanh Tụ lý đao lên người, “xùy” một tiếng với Đại Hoa Bối, dặn nó ngoan ngoãn ở yên trong phòng trông nhà, rồi lặng lẽ lẻn tới trước cửa Thiền phòng của Vô Vị đại sư khẽ gõ hai tiếng, sau đó leo qua bức tường đầu hồi chùa Tịnh Cư ra ngoài.
Ra khỏi chùa Tịnh Cư, cô liền đi về phía sườn Đông núi Thanh Nguyên. Nửa đêm về sáng, mặt trăng ở bầu trời phía Tây, nên dốc núi phía Đông tối đen như mực. Cô chạy tới bên cạnh một ngôi đình nghỉ chân nhỏ ven đường, nấp trong bụi cỏ. Lát sau, một bóng người cao lớn chạy tới, mang theo tiếng gió phần phật, khi bóng người ấy đến trước đình nghỉ chân, Lục Kiều Kiều định thần nhìn kỹ, thì ra là Tôn Tồn Chân cõng Vô Vị đại sư trên lưng. Vóc dáng Vô Vị đại sư rất nhỏ, Tôn Tồn Chân cõng ông không hề tốn sức chút nào. Hai người bọn họ hợp lại thành một, thân hình đương nhiên phải cao lớn.
Vô Vị đại sư mặc bộ tăng y bó sát người khi lao động, trên tay vẫn cầm cây thiền trượng cao gấp đôi người. Ông vừa xuống đất liền rảo chân chạy tới bên cạnh Lục Kiều Kiều ngồi xuống, nhe răng cười với cô.
Lục Kiều Kiều rút ra một thanh Tụ lý đao đưa cho Vô Vị đại sư, đại sư trợn tròn mắt lên lắc đầu, xua xua tay, tỏ ý mình không cần thứ đó. Không cần thì thôi, Lục Kiều Kiều cất đao vào ống tay áo, tìm một bụi cây nhỏ ngồi vào trong, nhìn Tôn Tồn Chân đứng ở bãi đất trống phía đối diện.
Âm dương sư Niwa Kumo đã tính ra được đêm nay Đặng Nghiêu sẽ đến giải bùa cho Tôn Tồn Chần, nên bảy ngày nay Lục Kiều Kiều đều vắt óc nghĩ cách làm sao gặp được Đặng Nghiêu một lần. Hiện giờ cách này là phương án tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra. Gặp nhau như vậy, chắc có thể cùng Đặng Nghiêu mở lòng nói chuyện.
Không bao lâu, sau lưng Lục Kiều Kiều có tiếng người khe khẽ gọi cô, vừa nghe đã biết là giọng của Đặng Nghiêu.
Lục Kiều Kiều quay người lại, gọi: “Đặng đại ca… huynh ở đâu đấy? Ra đây đi…”
“Đến đây… khe khẽ cái miệng thôi…” Đặng Nghiêu đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối, Lục Kiều Kiều đấm mạnh một cú lên ngực y, mắng: “Đồ chết tiệt, giám thị tôi suốt hai năm, giờ lại còn truy sát tôi nữa, người bị trúng đạn lần trước chính là huynh, vậy mà còn không chịu nhận, đánh chết huynh… đánh chết huynh…” Lục Kiều Kiều dẩu môi lên đấm liên hồi vào ngực Đặng Nghiêu.
Đặng Nghiêu lách người né sang một bên, nói: “Suỵt suỵt… bé cái miệng thôi… còn đánh nữa à… đừng đánh nữa… gọi Tôn Tham qua đây, tôi giải bùa cho hắn…”
Sau khi Tôn Tồn Chân bước tới, bốn người ngồi tụm lại trong bụi cây tối om, Lục Kiều Kiều giới thiệu Vô Vị đại sư và Đặng Nghiêu với nhau, Đặng Nghiêu liền hỏi: “Tôn Tham thế nào rồi? Có nhìn thấy gì không?”
“Còn phải đợi huynh nữa chắc, Vô Vị đại sư đã chữa khỏi cho y rồi, hôm nay chính là đợi huynh đến nói chuyện đấy…”
Đặng Nghiêu chắp tay nói với Vô Vị đại sư: “Chậc chậc, thật ngại quá, làm phiền đại sư rồi, tôi chẳng qua là bất đắc dĩ thôi, cấp trên hạ lệnh phải giết y, tôi làm như vậy coi như phế y đi, cũng có thể báo cáo là hoàn thành nhiệm vụ, đằng nào y cũng không còn bát tự, cấp trên không truy được, coi như người chết là xong chuyện.
Lục Kiều Kiều nói: “Tôn Tồn Chân chữa khỏi, coi như bỏ qua, chúng tôi đều nhất trí cho rằng huynh không phải kẻ xấu xa tột độ, tin rằng huynh cũng có chỗ khó xử, nhưng huynh phải khai ra, các người đang làm gì? Tại sao cứ đuổi theo tôi như vậy?”
Đặng Nghiêu ra vẻ khó xử: “Tôi là công sai, việc công phải làm, có vợ có con phải nuôi, làm xong chuyện lại phải về kinh báo cáo; tôi cũng không muốn thương tổn đến ai, mọi người làm tốt việc của mình là xong. Kiều Kiều, tôi nói với cô…”
Đặng Nghiêu nói tới đây, liền đưa mắt nhìn Vô Vị đại sư và Tôn Tồn Chân đang nhích tới gần. Lục Kiều Kiều gật đầu nói: “Đều là người nhà cả, huynh cứ nói đi…”
“Cấp trên nhất quyết phải lấy cho bằng được Long Quyết của nhà các người đấy, cô chỉ cần giao ra, triều đình sẽ phong thưởng; cô là nhân tài phong thủy, hiện giờ triều đình cầu tài như khát nước, nếu cô hợp tác với bọn tôi, làm tốt chuyện này, năm nào cũng có đầy bổng lộc, nửa đời sau cô không cần phải lo nghĩ gì nữa. Cô chạy trốn làm gì chứ?”
Đặng Nghiêu vừa dứt lời, Lục Kiều Kiều lập tức nói ngay: “Đúng vậy, tại sao tôi phải chạy chứ? Chẳng phải do các người ra tay trước hay sao? Tính tôi thế nào huynh biết rồi còn gì, mua chuộc tôi là xong, suốt dọc đường cứ dọa tôi, tôi đương nhiên phải chạy trốn rồi… Đấy, tại sao không nói với tôi ngay từ đầu đi? Hừ… hừ…”
Lục Kiều Kiều cười khẩy nhìn Đặng Nghiêu, chỉ nghe y đáp: “Đó đều do Quốc sư sắp xếp, cô quen thân với nhà tôi như vậy, sao tôi lại ra tay nặng với cô được chứ? Tôi mà là Quốc sư, thì đã mua chuộc cô từ lâu rồi…”
“Quốc sư là ai vậy?” Lục Kiều Kiều đột nhiên hỏi.
Đặng Nghiêu thoáng ngẩn người: “Chuyện này không thể nói cho cô được. Cô phải biết rằng, một con đường thênh thang đang trải ra trước mắt cô, sự việc hoàn thành thuận lợi, Tôn Tồn Chân có thể được xá miễn, y không phạm phải tội gì lớn, chẳng qua chỉ không hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, giờ coi như bị cách chức điều tra một hồi, quay lại lập công chuộc tội còn có thể thăng lên một cấp…”
Tôn Tồn Chân nói: “Ông đừng lừa gạt tôi, triều đình sẽ tuyệt đối không buông tha cho tôi đâu.”
Đặng Nghiêu vui vẻ nói: “Chà, ngươi có thể nghe được rồi à?!”
Vô Vị đại sư chen miệng vào nói: “Lợi hại không, y đã khai mở được thiên nhãn và thiên nhĩ, nghe còn rõ hơn cả nhà ông ấy chứ, ha ha ha…”
Lục Kiều Kiều đợi mọi người nói hết mấy câu bông đùa, tất cả yên lặng trở lại, mới lạnh lùng hỏi: “Đặng đại ca, huynh cũng là người tu đạo, giới điều thứ ba chính là cấm nói một đằng nghĩ một nẻo, hãy thành thực nói cho tôi biết, Quốc sư có phải anh trai của tôi không?”
Đặng Nghiêu nhìn vào mắt Lục Kiều Kiều, miệng ngậm chặt không nói gì.
Lục Kiều Kiều lại nói: “Cha tôi là bậc đại phong thủy sư, long huyệt mà ông ấy đích thân điểm cho ông nội có tên là Phượng Hoàng Sải Cánh, lấy núi Sùng Hoa làm núi tổ, lấy núi Thanh Nguyên làm núi triều bái, vận khởi về đường văn bút, con trai trưởng trong nhà ắt hẳn phải lên đến chức Tam công, nhưng anh tôi lại nói mình chỉ là một giáo thư nghèo ở Hàn Lâm viện? Đùa tôi chắc, với lại, tôi mười năm không gặp anh ta một lần, anh ta vừa xuất hiện nhà tôi liền bị phá, không phải anh ta thì còn ai vào đây được nữa?”
Đặng Nghiêu gãi đầu nói: “Chậc, thôi thì tôi nói cho cô vậy, các phong thủy sư không chịu gia nhập với triều đình ở Quảng Đông đều bị hỏi tội rồi, anh cô khổ tâm không muốn cô đi vào đường lầm lạc, thấy tôi có vợ có con, vì vậy mới sắp xếp cho tôi ở bên cạnh để tiện bề trông chừng cho cô, nếu là phong thủy sư khác thì sớm đã bị gô cổ rồi…”
“Chậc… thì ra là vậy…” Mọi thắc mắc trong lòng Lục Kiều Kiều đều đã tìm được lời giải, việc cô cần làm bây giờ chỉ là xem đại ca An Thanh Nguyên tiếp tục diễn vở kịch này như thế nào thôi.
Đặng Nghiêu nôn nóng nói: “Kiều Kiều, mau làm cho xong chuyện, giao Long Quyết cho đại ca cô là chúng ta đều có thể yên thân, làm ra lắm chuyện như thế để làm gì chứ?”
Vô Vị đại sư cũng cười cười hỏi Lục Kiều Kiều: “Đúng đấy, làm ra lắm chuyện như thế để làm gì chứ?”
Lục Kiều Kiều không nói gì, cô đứng dậy ra khỏi bụi cây, đi tới chỗ sườn dốc có thể nhìn xuống chân núi. Ba người còn lại đứng lên theo, thực ra thì chen chúc ở đó nói chuyện cũng tức cười.
Lục Kiều Kiều quay đầu lại hỏi Đặng Nghiêu: “Đặng đại ca, tại sao huynh lại lén lút tới đây mà không thể quang minh chính đại?”
Đặng Nghiêu đáp: “Còn phải hỏi nữa à, cấp trên hạ lệnh giết y, giờ tôi đang kháng lệnh, đương nhiên phải lén lút rồi.”
“Đặng đại ca, tôi biết huynh là người tốt, chuyện đến nông nỗi này đều do mệnh lệnh của cấp trên và ý nguyện của huynh khác nhau… một triều đình mà không thể khiến quan viên cam tâm tình nguyện làm việc cho mình, còn đáng để huynh bán mạng nữa hay không?”
Đặng Nghiêu bước lên một bước, đặt ngón tay lên miệng nói: “Suỵt, cô muốn làm phản đấy à, tuyệt đối không được nói năng kiểu ấy…”
Lục Kiều Kiều cười cười, vẫy tay gọi ba người chụm lại chỗ mình, nhỏ giọng nói với họ: “Tôi phản từ lâu rồi, tôi đã điểm ra thiên tử long huyệt có thể lật đổ triều đình Đại Thanh, vị thiên tử mới sẽ nhanh chóng đăng cơ, y còn nợ tôi một vạn lượng vàng nữa..”
Đặng Nghiêu cả kinh thất sắc, Lục Kiều Kiều giữ chặt cổ tay anh ta lại, trầm giọng nói thật nhanh: “Đặng đại ca… huynh có biết Long Quyết là gì không?”
“Là sách phong thủy?”
“Huynh nói xem, là sách phong thủy kiểu gì?”
“Không biết, tôi là đạo sĩ, tôi chỉ biết thuật phong thủy thông thường thôi.”
Bàn tay Lục Kiều Kiều vẫn bóp chặt cổ tay Đặng Nghiêu: “Đó là thuật phong thủy thiên tử, lập thiên tử dùng Long Quyết, mà trảm thiên tử cũng dùng Long Quyết, Long Quyết xuất hiện, thiên hạ ắt sẽ thay triều đổi đại, máu chảy thành sông, trăm nghìn đầu người rơi xuống đất, huynh có muốn tôi giao Long Quyết ra cho anh ta không? Có muốn không?”
Đặng Nghiêu bị dọa cho bần thần cả người; Tôn Tồn Chân đầu chít khăn vuông, trên mặt phủ một tấm vải đen như cái rèm cửa, nhưng từ động tác cũng có thể nhận ra y lập tức nhìn thẳng vào Lục Kiều Kiều, chấn động toàn thân khi cô nhắc đến thuật phong thủy thiên tử; chỉ có Vô Vị đại sư vẫn nheo mắt mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn người này rồi lại quay sang nhìn người kia, tựa như một ông bác hàng xóm hoàn toàn không liên quan gì, chỉ đến xem náo nhiệt vậy.
Lục Kiều Kiều nhướng đôi mắt hạnh to tròn lên nhìn chằm chằm vào Đặng Nghiêu, Đặng Nghiêu lắp bắp nói: “Không… không phải vậy chứ, có thuật phong thủy như vậy sao?”
Lục Kiều Kiều rút thanh đao ở thắt lưng y ra, huơ lên trước mặt y, sau đó lại “xoẹt” một tiếng đút trở vào vỏ: “Huynh là quân nhân sao? Huynh muốn giết người à? Thần Tiêu phái các người sở trường nhất là hô phong hoán vũ, đánh sấm giăng sét, vốn dĩ nên mang đến nước cam lồ tưới tiêu ruộng đất cho dân chúng trong thiên hạ, huynh mang đao để làm gì? Đó là vì cấp trên của huynh bắt các người phải đeo, vì các người không thể dùng tiền bạc và quan chức để mua được Long Quyết…”
Sau đó, Lục Kiều Kiều buông tay Đặng Nghiêu ra, rút khẩu súng côn ở thắt lưng chĩa vào dưới cằm đối phương: “Ba tháng trước tôi chỉ là một nữ nhi yếu đuối, giờ tôi phải đeo súng giết người, tại sao? Vì có người biết rằng không thể mua được Long Quyết từ tôi, hắn chỉ có thể ép bức! Lừa gạt! Cướp đoạt! Bất chấp giết bạn bè tôi, giết những người vô tội, hắn chính là đại ca của tôi, An Thanh Nguyên. Trong cung bảo điển huyền học gì chẳng có, tại sao anh ta phải đến cướp Long Quyết? Đường đường là Quốc sư tại sao phải ngày ngày ở chùa Tịnh Cư đào củ cải, giả điên giả khùng quyết cướp bằng được Long Quyết? Bởi vì chỉ có Long Quyết mới là thuật phong thủy có thể thay đổi thiên hạ, anh ta có mục đích không thể nói với người khác, huynh biết là gì không? Có biết không?”
Đặng Nghiêu phen này thực sự bị dọa cho sững người, y nói: “Đám thuộc hạ chúng tôi cũng không tiện hỏi cấp trên quá nhiều việc… chậc, đằng nào thì cũng rất khó nói cho rõ, Kiều Kiều, triều đình dẫu sao cũng là triều đình, sẽ không tự đánh đổ mình, dù Long Quyết có cực kỳ lợi hại chăng nữa, triều đình cũng sẽ không dùng nó để phá hoại giang sơn đâu…”
Lục Kiều Kiều hạ khẩu súng trên tay xuống, cười khẩy: “Hừ… huynh cũng chứng kiến sự việc trên đỉnh Phù Dung rồi đấy, các người đào mộ tổ nhà người ta lên, phá hoại cả một long mạch, khiến cả một gia tộc, cả một thôn làng phải chịu họa diệt môn, tất cả chỉ vì một kẻ muốn vĩnh viễn làm hoàng đế, và một số kẻ muốn vĩnh viễn làm nô tài cho triều đình Đại Thanh, huynh nói xem một triều đình như vậy mà có được Long Quyết thì sẽ làm gì chứ? Triều đình như thế liệu có yêu thương bảo vệ giang sơn này hay không? Huynh có muốn tôi bán Long Quyết đổi lấy quan chức bổng lộc của triều đình hay không? Huynh cũng có vợ có con có hương thân phụ lão đấy nhé Đặng đại ca…”
Đặng Nghiêu đã không còn gì để nói nữa, y nhìn cả bọn thở dài một tiếng nặng nề, sau đó chắp tay chào mọi người, thân hình lùi lại, biến mất trong bóng đêm.
Lục Kiều Kiều kích động diễn thuyết xong, thở hắt ra một hơi dài, lật tay đút súng vào bao, chắp tay lại vái Vô Vị đại sư và Tôn Tồn Chân: “Hai vị đại sư, hết chuyện rồi, Lục Kiều Kiều về đi ngủ đây.” Dứt lời, cô liền quay đầu chạy về chùa Tịnh Cư.
Tôn Tồn Chân cõng Vô Vị đại sư lặng lẽ phóng lên đỉnh cao nhất của núi Thanh Nguyên.
Sáng sớm hôm sau, Lục Kiều Kiều chải chuốt xong xuôi đi ra khỏi phòng, thấy An Thanh Nguyên cũng vừa khéo bước ra, hai người đưa mắt nhìn nhau, gật đầu cười với nhau một cái, đều cảm thấy đối phương ngủ không đủ giấc, hơn nữa còn có nhiều ẩn ý.
An Thanh Nguyên bước đến nói: “Tiểu Như dậy sớm thế, chốc nữa nhị đệ lên núi thăm chúng ta, ba huynh muội cùng đi quét mộ cho ông nội được không?”
Lục Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Trở về lâu như vậy, hiếm khi cả hai vị ca ca đều có mặt, đi quét mộ cho ông nội đương nhiên là được rồi.”
“À… vậy thì tốt, lúc muội làm việc trong nhà bếp, nhớ chuẩn bị một ít bánh trái và hương hoa để bái tế, sau bữa trưa chúng ta sẽ lên núi…”
Lục Kiều Kiều nói: “Có cần chuẩn bị rượu không?”
An Thanh Nguyên lấy tay xoa xoa đầu, nhướng mày nói: “Trong chùa không có rượu, chắc chỗ nhị đệ có đấy… khì khì…”
Lục Kiều Kiều cúi đầu che miệng cười cười nói: “Muội còn ngửi thấy mùi rượu cơ mà.” Nói xong liền quay người đi vào trong bếp.
An Thanh Nguyên nhìn Lục Kiều Kiều đi qua cánh cổng tròn của khu tăng xá, hai hàng mày khẽ chau lại, nếu không chú ý thì rất khó phát hiện ra.
Buổi trưa, quả nhiên An Thanh Viễn mang một rương to toàn đồ ăn ngon lên núi, sau đó, An Thanh Nguyên dẫn cả bọn cùng đi quét mộ cho ông nội.
An Thanh Nguyên đề nghị cho An Long Nhi cùng đi để mở mang tầm mắt, Jack là người ham chơi, vết thương đã lành lại tương đối, tất nhiên cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa, vì vậy cả bọn đều xin Vô Vị đại sư cho nghỉ lao động một buổi, cùng dắt ngựa rời khỏi núi Thanh Nguyên.
Phủ Cát An ở phía Tây núi Thanh Nguyên, cách một con sông; mộ tổ của nhà họ An ở núi Sùng Hoa, nằm phía Đông núi Thanh Nguyên, cưỡi ngựa từ chùa Tịnh Cư mất khoảng một canh giờ.
Mấy người cẩn thận dắt ngựa xuống núi Thanh Nguyên, tới đồng bằng thì phóng nhanh chừng một canh giờ, cuối cùng leo lên một con đường núi dốc đứng, đến lưng chừng núi, cả bọn quay đầu nhìn lại, thảy đều không khỏi trầm trồ trước phong cảnh hiện ra trước mắt.
Ngoảnh nhìn về phía Tây, dưới chân là núi non trùng điệp, đằng xa là hai đỉnh cao của núi Thanh Nguyên, xa nữa có thể lờ mờ trông thấy dòng Cán Giang uốn lượn như sợi dây bạc trên mặt đất; nhìn sang hai mé tả hữu, quang cảnh lại càng hào hùng, thì ra núi non hai bên đều nhô cao trải rộng, tựa như phượng hoàng đập cánh bay lên, toàn cục tràn đầy sinh cơ, động tĩnh tương hỗ hết sức chặt chẽ.
Cả bọn xuống ngựa, An Thanh Nguyên thông đường thạo lối, đi thẳng tới một bụi cỏ, bảo mấy người cùng xắn tay quét dọn cỏ khô. Một ngôi mộ đá hình chữ nhật từ từ hiện ra. Trên bia mộ viết hàng chữ “An công Kinh Kỳ chi mộ”, ngoài ra còn một hàng chữ nhỏ khắc thời gian hạ táng, tên người xây mộ và hướng mộ, mé ngoài cùng khắc bốn chữ, “Phượng Hoàng Sải Cánh”.
Mấy người dọn dẹp sạch sẽ xung quanh ngôi mộ, nhổ hết cỏ dại, liền trông thấy trên đỉnh mộ hơi khum khum có những phiến đồng to bằng lòng bàn tay xếp ngay hàng thẳng lối. Lục Kiều Kiều đưa tay lau phiến đồng, thấy bề mặt nó phát ra sắc đồng đỏ dịu. Chỉ có loại đồng thượng hảo hạng đã qua tôi luyện mới có màu sắc này, không hề có vết hoen gỉ nào. Cô ngạc nhiên thốt lên: “Chà chà, sao lại có những phiến đồng này nhỉ, hồi nhỏ sao muội không thấy?”
An Thanh Viễn cũng bước tới xem xét: “Phải đấy, ta cũng không có ấn tượng gì, cái này để làm gì thế?”
An Thanh Nguyên đang bày biện đồ cúng, ngẩng đầu lên nhìn rồi nói: “Chắc là cha thêm vào để bảo vệ mộ tổ đấy, như vậy có thể bao bọc thêm cho quan tài đá bên trong.”
An Long Nhi và Jack cũng sấn tới nhìn ngó, An Long Nhi vừa trông thấy những phiến đồng ấy liền nói: “Ủa? Đây chẳng phải bố cục Tướng quân mặc giáp sao? Thì ra đúng là có bố cục phong thủy này…”
Vừa nghe An Long Nhi nói thế, Lục Kiều Kiều và An Thanh Nguyên đều dừng lại nhìn An Long Nhi, sau đó đưa mắt lên nhìn nhau.
An Long Nhi không biết có phải mình vừa lỡ lời gì hay không, lúng túng hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.
Lục Kiều Kiều và An Thanh Nguyên đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ dị.
Ngay cả An Long Nhi còn nhìn ra được bố cục Tướng quân mặc giáp, Lục Kiều Kiều và An Thanh Nguyên lại không nhận ra hay sao? Không phải, chỉ là hai người bọn họ đều đang nói dối, vả lại còn biết đối phương cũng đang nói dối.
Cục thế Tướng quân mặc giáp này chuyên để thôi thúc vận hiển quý theo đường võ nghiệp, phối hợp với thế núi thế sông, có thể chuyển văn nghiệp thành võ nghiệp, một mình nắm trăm vạn giáp binh trong thiên hạ, quyền thế khuynh đảo cả triều đình.
Cả Lục Kiều Kiều và An Thanh Nguyên đều biết giờ có nói gì cũng chỉ là thừa thãi, tiếp tục giả ngây cũng chẳng ý nghĩa gì, đây rõ ràng là cục thế phong thủy của một người bày ra chuẩn bị cho thiên hạ đại chiến. Người này nếu không phải An Thanh Nguyên, thì chính là An Vị Thu, cha của bọn họ.
Lục Kiều Kiều chầm chậm lùi mấy bước đứng bên cạnh Jack. Jack ở bên Lục Kiều Kiều đã lâu, cũng hết sức nhạy cảm với bầu không khí kiểu này, vả lại, anh đã nghi ngờ An Thanh Nguyên từ lâu. Giờ đây khi An Long Nhi vô ý chỉ ra bố cục Tướng quân mặc giáp, Jack lập tức ý thức được Lục Kiều Kiều lùi lại bên cạnh, là hy vọng được mình che chở. Anh bèn đưa tay lên miệng ho khan một tiếng, tỏ ý mình đã chuẩn bị xong xuôi.
Nhị ca An Thanh Viễn của Lục Kiều Kiều không hiểu xảy ra chuyện gì, còn hỏi An Long Nhi: “Long Nhi cũng biết xem phong thủy à, nói cho chúng ta biết về phong thủy ở đây đi… Ha ha, nghe cha giảng giải phong thủy nhiều rồi, giờ nghe Long Nhi giải thích chắc hẳn thú vị lắm, nói đi nào…”
An Long Nhi nhìn An Thanh Nguyên rồi lại nhìn Lục Kiều Kiều, cảm giác có gì đó rất không ổn, không biết hai người họ đang muốn làm gì nữa. Ánh mắt Lục Kiều Kiều vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt An Thanh Nguyên, nhưng miệng lại bảo: “Long Nhi, mày cứ nói đi, mày thấy phong thủy ở đây thế nào?”
“Vâng, cô Kiều…” An Long Nhi quay đầu nhìn về núi Thanh Nguyên ở phía Tây, nói: “Trên bia mộ có đề huyệt tượng này là Phượng Hoàng Sải Cánh, có thể thấy là vì lúc long mạch khai mở kết huyệt ở đây, hai cánh long hổ hai bên không hề bọc vào, mà lại trải rộng nhô cao sang hai phía. Hai dãy núi ở hai bên trải rộng vươn xa, chỉ việc con cháu phải tứ tán, nhưng hình thế lại tốt lành, vì vậy con cháu sẽ công thành danh toại ở xa ngoài ngàn dặm, công danh tiền tài đều ở phương xa.”
An Thanh Viễn vừa nghe tới đây liền tỏ ra rất vui vẻ: “Đúng đấy, nhóc con cũng giỏi ra phết, ta đúng là phải đến Vân Nam mới biết thế nào là kiếm tiền to, tiền tài ở phương xa mà, đúng đúng đúng! Nói tiếp đi… hì hì…”
An Long Nhi lại tiếp lời: “Ở đây có một mạch đất thấp nhỏ chắn phía trước, giống như đặt một bàn trà phía trước long huyệt, đấy là Án sơn của long huyệt, đại biểu con cháu đời sau ăn no mặc ấm, dễ dàng được phú quý giàu sang…”’
An Long Nhi liếc Lục Kiều Kiều, thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào An Thanh Nguyên. An Thanh Nguyên lại chắp tay quay mặt ra phía ngoài núi, dõi mắt ngắm núi Thanh Nguyên phía xa, tựa hồ đang chăm chú lắng nghe nó giảng giải phong thủy vậy.
An Long Nhi thấy tình thế như vậy, đành tiếp tục nói: “Huyệt Phượng Hoàng Sải Cánh này lấy núi Thanh Nguyên làm sa tinh, núi Thanh Nguyên có hai ngọn chính, một ngọn nhô cao thành Văn bút tinh, lợi cho quan tước quyền quý; một ngọn đầu tù thấp hơn thành Kim chung tinh, lợi cho tài vận; đại khái là khiến hai vị đại thúc một người làm quan lớn, một người phát tài to…”
Lục Kiều Kiều thấy An Thanh Nguyên quay người nhìn ra phía xa, tinh thần không có gì là căng thẳng. Cô lại quay sang nhìn An Long Nhi, ánh mắt cũng lạnh lẽo tựa băng sương, hệt như khi nhìn An Thanh Nguyên vậy.
“Còn thấy gì nữa? Chỉ nói về sơn mà không bàn về thủy sao?”
An Long Nhi chưa từng thấy Lục Kiều Kiều nhìn mình như vậy, nó cảm thấy môi khô khốc, lưỡi nóng rát, liền nuốt nước bọt tiếp lời: “Thủy… thủy là thế này, dòng Cán Giang ở đằng xa quấn quanh bên ngoài đại cục thế Phượng Hoàng Sải Cánh, nước ôn hòa và tinh khiết, khiến khí vận của cục thế phong thủy này được kéo dài. Trong Tuyết tâm phú có viết: Núi ngoài núi trùng điệp, bổ khuyết che chắn, tức là nói Án sơn và hai ngọn núi đại biểu cho phú và quý ở phía trước long huyệt có thể bổ trợ cho khuyết điểm hai cánh Thanh Long, Bạch Hổ tản ra, khiến nơi này vẫn có thể trở thành một cục thế phong thủy tốt lành. Câu tiếp theo là: Nuớc ngoài nước chắn ngang, cung tròn nỏ căng, ý chỉ bên ngoài núi Thanh Nguyên có dòng Cán Giang uốn quanh có thể bảo hộ cho người đời sau…”
Lục Kiều Kiều ngắt lời: “Không phải hỏi mày về Cán Giang, cô hỏi mày về nước ở bên phía Thanh Long ấy…”
Trên trán An Long Nhi rịn mồ hôi lạnh: “Nước ở mé trái phía Thanh Long… mé trái…”
Lục Kiều Kiều trợn tròn mắt lên, giơ ngón tay chỉ vào mũi nó quát: “Mày là cái loại gì vậy, còn chưa học xem phong thủy đã học xem sắc mặt người khác rồi, người nói dối không có tư cách làm phong thủy sư, nói đi!”
Nhị ca An Thanh Viễn ngẩn người, Jack cũng bước tới bên cạnh Lục Kiều Kiều vỗ nhẹ lên vai cô nhưng cô vùng vằng hất tay anh ra, An Thanh Nguyên vẫn chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài núi.
An Long Nhi xoay người nhìn sang mé bên trái nói: “Hai con sông ở phương Thanh Long tụ thành ngã ba sông, hợp lưu chảy vào dòng Cán Giang, vốn là tượng đại cát, một là để bao bọc lấy chỗ khuyết ở mé này, hai là cũng đại biểu con gái trong nhà thông minh lanh lợi xinh đẹp khỏe mạnh, đáng tiếc hai con sông hợp lưu này một bên thì trong sạch, một bên lại đục ngầu, dây đai ngọc biến thành cái cạp quần, con gái trong nhà sẽ làm đĩ điếm…”
Lục Kiều Kiều đi tới bên cạnh mộ phần, vỗ tay lên phiến đồng trên mộ hỏi: “Long Nhi, mày nói xem, cái này là gì?”
Những lời không dám nói nhất An Long Nhi cũng đã nói rồi, đã có đà nói thật, nó buột miệng đáp luôn: “Cách bọc mộ này gọi là Tướng quân mặc giáp, có thể chuyển hóa toàn bộ long khí trong bố cục phong thủy thành khí hưng vượng theo đường võ nghiệp, con cháu sau này có thể nắm trăm vạn binh mã, tung hoành thiên hạ.”
Lục Kiều Kiều lại truy vấn: “Bên nào có thể được khí hưng vượng này? Nam hay nữ?”
“Giáp đồng của tướng quân bọc trên thân mộ, toàn bộ con cháu đều sẽ đầu quân làm tướng.”
An Thanh Viễn thấy Lục Kiều Kiều nói năng gay gắt, liền đi tới bên cạnh ôm vai cô nói: “Tiểu Như, nói chuyện phiếm thôi mà, Long Nhi đùa đấy, đừng nghiêm trọng quá… nhé…”
Lục Kiều Kiều thấy An Thanh Viễn ra mặt pha trò, bèn hít sâu một hơi, rồi cũng đi tới phía trước dốc núi nhìn ngã ba sông ở mé bên trái. Sông Phú Thủy từ trấn Phú Điền ở xa chảy tới, màu nước trong xanh; sông Lũng Giang phát nguồn từ núi Sùng Hoa, uốn chín khúc mười tám chỗ ngoặt chảy từ trên đỉnh núi xuống, đây vốn là thế Cửu khúc thủy nhiễu minh đường có khí thế nhất, phú quý cát tường nhất trong phong thủy, nhưng khi đi qua trấn Hạ Trị ở bên trái núi Sùng Hoa, dòng sông lại trở nên đục ngầu. Hai dòng sông một trong một đục hợp lại thành một dòng chảy đùng đục ở phía trước trấn Hạ Trị, chảy vào Cán Giang.
Vì nước sông bị ô nhiễm, đai ngọc chín khúc đã biến thành cạp váy chín khúc, trong lòng Lục Kiều Kiều hiểu rất rõ, vận mệnh của cô chính vì vậy nên mới thay đổi.
Nhiều năm trước, trấn Hạ Trị bắt đầu có nông dân mở phường thủ công, từ nhuộm vải làm giấy đến làm đồ trang sức nhỏ, hay kính Tây, thứ gì cũng có. Những chủ phường này đa phần đều học được một chút tay nghề trong xưởng Tây ở Quảng Châu, trở về liền phỏng theo mà sản xuất các món đồ Tây ấy.
Một số phường thủ công vốn mở ở phủ Cát An, nhưng vì suốt ngày ồn ã hoặc bốc mùi khó chịu, nên đều bị quan phủ đuổi ra khỏi huyện thành. Nhưng để tiện vận chuyển hàng hóa, bọn họ không thể đi quá xa khỏi bến sông Cát An, mà chỉ tập trung dưới chân núi Thanh Nguyên ở bên bờ kia sông Cán Giang, tạo thành một thị trấn phường thủ công khá đông đảo.
Các chủ phường thủ công mua đất xây nhà, rồi lại chiêu mộ nông dân đi làm, công việc không nặng nhọc mà thu nhập lại rất cao. Thoạt đầu, nông dân địa phương thấy quê mình hàng hóa tấp nập ngày một hưng vượng thì mừng lắm, nhưng chẳng bao lâu sau, họ liền phát hiện ra vấn đề, cá chết dưới sông mỗi lúc một nhiều, nước sông càng lúc càng đen, dân phong trong thị trấn không còn thuần phác như trước nữa, những người rời bỏ thôn làng đi nơi khác càng lúc càng nhiều, mùa màng năm sau kém hơn năm trước, mọi người bắt đầu hoài nghi không biết có phải do phong thủy có vấn đề gì hay chăng.
Năm đó, cha Lục Kiều Kiều đã từng giải quyết dạng tranh chấp này cho trấn Hạ Trị, nhưng cuối cùng dân làng và chủ phường thủ công vẫn mất kiểm soát và nổ ra xung đột, động gươm động giáo với nhau. Khi quan phủ đến điều đình, vì các phường thủ công xưa nay vẫn nộp thuế không ít, chủ phường lại mua chuộc đám quan viên, nên quan phủ cứ dây dưa kéo dài việc xử lý như thưòng lệ, thay hết đời quan này đến đời quan khác, mà sự việc vẫn không có phương án giải quyết.
Lâu dần, người phải ra đi lại là nông dân địa phương, chỉ còn toàn chủ phường thủ công và công nhân của họ lưu lại, vùng hạ du sông Lũng Giang hoàn toàn biến thành một con sông đen ngòm. Cũng chính vào thời điểm này, Lục Kiều Kiều được cha cô dùng một món nợ ân tình lớn đưa đến thư viện Bạch Lộ Châu, trở thành học sinh nữ duy nhất trong toàn thư viện.
Lục Kiều Kiều từ nhỏ đã biết bố cục phong thủy của cha bày ra quyết không phải loại tầm thường, bấy lâu vẫn luôn mộng tưởng một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Nhưng sông Lũng Giang đổi màu không phải chuyện sức người có thể khống chế được, càng khiến Lục Kiều Kiều không thể ngờ là, khi thế dây lưng ngọc biến thành cạp váy, bản thân cô lại bị ảnh hưởng lớn đến nhường ấy. Đây không phải vấn đề phá giải Ngũ hành của một bố cục phong thủy, mà là phá hoại toàn bộ hoàn cảnh phong thủy, muốn trốn không được muốn cứu cũng chẳng xong. Muốn chọn được đất báu phong thủy, cần đến kỹ thuật và cả vận may, bảo chọn nơi đất khác để di táng tiền nhân đâu phải chuyện dễ dàng, vì vậy, sau khi quan sát mức độ bị phá hoại của bố cục phong thủy, xác định chỉ ảnh hưởng đến con gái út An Thanh Như, cha họ đã quyết định duy trì nguyên dạng cục thế này để đảm bảo cho hai người con trai được đại phú đại quý, mà buộc lòng bỏ qua vấn đề ảnh hưởng bất lợi đối với con gái.
Đại ca và nhị ca đều biết vụ việc tai tiếng của cô ở thư viện Bạch Lộ Châu, vì vậy lần gặp lại này, mọi người đều né tránh không nhắc chuyện hồi đó để khỏi chạm vào vết thương lòng của Lục Kiều Kiều. Giờ thấy cô chủ động nhắc đến, cả hai người anh hoàn toàn lý giải được sự bất lực và bi phẫn trong lòng cô.
Lục Kiều Kiều ngơ ngẩn nhìn dòng Lũng Giang đã chuyển sắc đen ngòm, An Thanh Nguyên đi tới trước mộ phần dâng hương tế bái. Nhị ca An Thanh Viễn an ủi Lục Kiều Kiều mấy câu, rồi cũng đến trước mộ dâng hương, để lại một mình cô đứng trên dốc núi.
Lục Kiều Kiều quay lại nhìn bóng lưng hai người anh đang quỳ bái, rồi nhìn giáp đồng bọc trên mộ. Cô đoán bố cục Tướng quân khoác giáp này không phải tác phẩm của An Thanh Nguyên, nếu là anh ta làm, sao anh ta lại chủ động đề nghị lên núi tảo mộ làm gì? Càng không bọc giáp toàn bộ ngôi mộ để con cái trong nhà đều đầu quân làm tưóng. Đây nhất định là sự an bài của cha cô.
Lục Kiều Kiều hận cha mình, nhưng vẫn không ngừng suy nghĩ tại sao cha lại sắp xếp như thế? Giờ ông đang ở nơi nào?
Kỳ thực, dù có nghĩ hay không, đáp án đã ở trước mặt họ rồi, đó chính là Vô Vị đại sư.
Vô Vị đại sư đã nói, bọn họ không cần hỏi han gì cả, ba mươi ngày sau, ông sẽ nói cho họ biết. Vậy thì, điều duy nhất có thể làm lúc này chính là chờ đợi.
Lục Kiều Kiều đang đợi, An Thanh Nguyên cũng đang đợi.
Cả bọn lặng lẽ xuống núi, sau khi trở về chùa Tịnh Cư cũng chẳng nói nói cười cười như trước. Hai bên lòng đã hiểu lòng, đều biết rất rõ, mọi sự vờ vịt giờ không còn cần thiết nữa. Vô Vị đại sư thỉnh thoảng lại đến thăm bọn họ, sự lạnh nhạt giữa Lục Kiều Kiều và An Thanh Nguyên cũng lọt vào mắt ông, nhưng ông vẫn giữ nguyên nụ cười nheo nheo mắt ấy, với ai cũng nói cười thân thiết.
Ngày lại ngày trôi đi, Tôn Tồn Chân cũng không xuất hiện ở nơi nào khác ngoài đại điện, Vô Vị đại sư nói y đang tu đạo, sắp sửa quy y Phật Tổ rồi.
An Long Nhi ngày ngày theo Miyabe Ryokura lên núi chặt củi luyện kiếm pháp, Lục Kiều Kiều và Jack mỗi ngày đều ăn no ngủ kỹ, rèn luyện thể lực và khổ luyện võ công; An Thanh Nguyên vẫn ra ruộng rau lao động với Hotta Masayoshi như trước, hai người thường thì thầm nói chuyện gì đó.
Bên trong chùa Tịnh Cư quá đỗi bình lặng này bao trùm một bầu không khí như thể đại chiến sắp sửa nổ ra.
Kể từ ngày đầu tiên mấy huynh muội nhà họ An đến đây, mỗi ngày Vô Vị đại sư đều chú ý nhất cử nhất động của họ, thực ra, ông đã đợi ngày này suốt ba năm rồi.
Ông và An Vị Thu là bạn tốt từ mười năm trước, ba năm trước An Vị Thu đến chùa Tịnh Cư để lại một mảnh giấy, trên giấy chỉ viết ba chữ. An Vị Thu nói với ông: Nếu có một ngày con tôi đến tìm đại sư, đại sư hãy đợi khi nào cả ba đứa đến đủ, rồi chọn một người mà đại sư thích nhất để giao thứ này cho nó.
Vô Vị đại sư hỏi An Vị Thu thế nghĩa là sao, An Vị Thu chỉ cười không đáp; Vô Vị đại sư lại hỏi đứa con mà ông thích cần phải có điều kiện gì không, An Vị Thu đáp, chỉ cần theo ý thích cá nhân của đại sư là được.
Quả nhiên, Vô Vị đại sư đã đợi được đến ngày này, ba đứa con của An Vị Thu đều đến chùa Tịnh Cư. Ông đã gặp Lục Kiều Kiều, rất thích cô gái tính tình tinh quái thông minh này, vì tính tình ông cũng thế. Nhưng Vô Vị đại sư chưa gặp An Thanh Nguyên và An Thanh Viễn, nếu không quan sát kỹ lưỡng một thời gian, làm sao biết được có đứa nào đáng yêu hơn? Bởi vậy ông đã yêu cầu cả ba ở lại ba mươi ngày.
Từ ngày Lục Kiều Kiều lén lút hợp mưu với ông ra sau núi gặp gỡ Đặng Nghiêu, Vô Vị đại sư đã biết đầu đuôi chuyện về Long Quyết, cũng biết ý nghĩa ba chữ mà An Vị Thu để lại là gì. Long Quyết quan trọng nhường ấy, khiến ông thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không khinh suất giao ra lời nhắn của An Vị Thu.
Trong nhiều ngày quan sát, ông nhận thấy cậu cả An Thanh Nguyên say sưa việc nước, lòng ôm thiên hạ, nhưng tính toán lại quá sâu xa, nên thường làm quá mọi việc; cậu hai An Thanh Viễn gan dạ, tham tài lại trượng nghĩa, tâm tư không thể nói là không tinh tế, có điều tầm mắt hơi ngắn, chỉ sợ thứ gì vào tay anh ta rồi cũng trở thành tiền vốn để kiếm lời; cô út Lục Kiều Kiều tâm địa thuần khiết, bảo cô ham tài, chi bằng nói là ham chơi thì chính xác hơn. Cô là người quá ham chơi, tính cách tò mò mạo hiểm khiến Vô Vị đại sư cảm giác thế nào cũng có ngày cô phải chịu thiệt thòi. Nhưng kiểu người này mới là những người sống thú vị nhất, thêm nữa, mặc dù Lục Kiều Kiều không quan tâm đến việc nước, nhưng trước sự đúng sai phải trái, cô lại rất cố chấp, cũng rất mềm lòng, đây là điều làm Vô Vị đại sư thích nhất.
Vô Vị đại sư là bạn tri giao với An Vị Thu, đương nhiên biết được cách nghĩ của bạn mình. Thông tin ông ta để lại quá quan trọng, mà trong lòng ông ta, đứa con nào cũng là tốt nhất, làm sao ông ta có thể quyết định nên đưa cho đứa nào? Trong tình huống đó, tốt hơn hết là để một người ngoài cuộc mà mình tin cậy đưa ra lựa chọn.
Vô Vị đại sư hiểu, An Vị Thu muốn ông đại diện cho người trong thiên hạ để chọn ra đứa con thích hợp nhất, nhưng Vô Vị đại sư lại chỉ có thể đại biểu cho chính bản thân ông mà thôi.
Vô Vị đại sư cười thầm trong bụng, lão An à, ông biết ta xưa nay vẫn hay đùa cợt với người chết mà, giờ ông không có mặt, lại ném trách nhiệm chọn lựa lên người ta, ta đành phải chọn theo sở thích của mình vậy, đừng mong ta thay người trong thiên hạ làm việc lớn gì cả. Ta là hòa thượng, đương nhiên thích đứa nào có thiền ý.
Đến ngày thứ hai mươi tám, Vô Vị đại sư gọi Lục Kiều Kiều vào thiền phòng của ông, rút trên giá sách ra một quyển, rồi lấy tờ giấy kẹp trong sách, nói với Lục Kiều Kiều: “Đây là chữ của cha cháu để lại, ông ấy nói nếu mấy huynh muội các cháu đến đây, ta hãy chọn đứa nào ta thích nhất giao lại cho nó. Ta thấy cháu dễ thương nhất, thôi thì chọn cháu vậy.”
Lục Kiều Kiều đón lấy tờ giấy mở ra xem, đọc được ba chữ do chính tay cha cô viết: Phủ Thiên Sư. Cô không nói không rằng bước tới chỗ cây đèn châm lửa đốt rụi tờ giấy, sau đó nghiêm trang chắp tay vái Vô Vị đại sư một vái, rồi xoay người ra khỏi cửa.
Vô Vị đại sư nhìn theo bóng Lục Kiều Kiều, đột nhiên phá lên cười ha hả: “Quả nhiên không chọn lầm người, có thiền ý, ha ha ha ha!”
Lục Kiều Kiều ra khỏi phòng Vô Vị đại sư, vẫn đến nhà bếp làm việc như thường lệ, cô tìm cơ hội nói chuyện với Jack, bảo An Long Nhi đến trưa thu dọn hành lý, đừng đi đâu cả, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ba người nhân lúc không ai để ý, lẳng lặng ra chuồng ngựa, Jack tháo dây hai con ngựa của mình, còn Lục Kiều Kiều thì dắt con ngựa của đại ca An Thanh Nguyên ra. Ba con ngựa cao lớn lẳng lặng xuống núi qua lối cửa sau của chùa Tịnh Cư, lao về phía núi Long Hổ như một làn khói nhạt.
Mấy ngày sau đó, An Long Nhi đều theo Hotta Masatomo, Miyabe Ryokura lên núi gánh củi, sau khi kiếm đủ củi, nó liền học kiếm thuật với Miyabe Ryokura, luyện tập các chiêu thức mới học được với Hotta Masatomo.
Đến tối, nó vẫn duy trì việc tu luyện công phu nữ đan, nhưng cũng đã thử tìm cách lĩnh ngộ ý nghĩa của Kiếm thiền nhất tâm.
Vì luôn ở trong trạng thái luyện công kéo dài, buổi tối khi mọi người đi ngủ, lại chính là lúc nó bắt đầu tu luyện, khi nó hoàn tất việc luyện công, trời vẫn chưa sáng hẳn. Khi ấy, nó sẽ thắp đèn đọc sách phong thủy.
Tối hôm ấy, như thường lệ khoảng nửa đêm về sáng là lúc An Long Nhi đọc sách, nó nghe thấy Đại Hoa Bối bên phòng Lục Kiều Kiều sủa lên mấy tiếng, sau đó lại nghe tiếng Lục Kiều Kiều vỗ đầu con chó, tiếp sau đó, bên ngoài có người đẩy cửa đi lại. An Long Nhi đưa mắt nhìn Jack, thấy anh chàng ngủ say như con lợn chết, đừng nói tiếng chó sủa, dẫu sấm sét giáng xuống chắc cũng chẳng dậy nổi. Nó đi ra cửa, thấy An Thanh Nguyên và Hotta Masayoshi đang ở ngoài hành lang, chuẩn bị đi đâu đó.
An Thanh Nguyên thấy An Long Nhi, lập tức giơ ngón tay đặt lên miệng, khẽ “suỵt” một tiếng, đoạn tới bên cạnh nó, thì thầm hỏi: “Vẫn chưa ngủ à?”
“Cháu đang đọc sách.”
“Lên đỉnh núi uống rượu không?”
An Long Nhi đọc sách cũng hơi chán, nghe người khác rủ nửa đêm lên núi chơi đương nhiên rất mừng, càng làm nó bất ngờ hơn nữa là, người lúc nào cũng có khí độ của bậc đại ca như Thanh Nguyên lại có lúc nghịch ngợm lén lút trốn ra ngoài uống rượu, sự tương phản này mới thực sự khiến An Long Nhi không thể từ chối.
Nó gật gật đầu, về phòng cất sách, tắt đèn rồi cùng An Thanh Nguyên, Hotta Masayoshi trèo tường ra khỏi chùa Tịnh Cư.
Ba người nhanh nhẹn băng qua khu rừng độ cuối thu lên đỉnh núi, làm lay động bóng cây dưới ánh trăng. Gió núi thổi qua, khắp núi rừng đều là tiếng rì rào trầm thấp như sóng vỗ của những tán lá rừng.
Có lẽ vì từ nhỏ đã lớn lên ở đây nên quen đường, cũng có thể do trong mình ẩn chứa công phu hơn người, An Thanh Nguyên luôn đi trước dẫn đầu, An Long Nhi bám sát phía sau, Hotta Masayoshi đi sau cùng phải cố gắng mới theo kịp hai người.
Trên tay An Thanh Nguyên và Hotta Masayoshi đều xách một cái giỏ tre, nhưng trông An Thanh Nguyên rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, anh ta không chỉ nhanh, mà bước chân cũng rất nhẹ. Gặp những chỗ khe rãnh, An Long Nhi chỉ thấy anh ta cầm giỏ tung mình nhẹ nhàng nhảy qua, quay đầu lại nhìn Hotta Masayoshi thì không được thoải mái thong dong như thế, mà chỉ có thể vừa nhảy vừa bò chật vật leo qua.
Không lâu sau, ba người đã lên đến đỉnh núi Thanh Nguyên, cả bọn đặt giỏ tre trên tay xuống, xắn ống tay áo lặng lẽ nhìn vầng nguyệt đang chìm dần về phía trời Tây. Đã sắp tới ngày rằm, trăng mỗi ngày một tròn thêm, dù đã ngả Tây nhưng vẫn sáng vằng vặc.
Dưới ánh trăng là trăm nghìn nếp nhà của phủ Cát An, dòng Cán Giang rộng lớn chầm chậm chảy qua phía trước phủ, chính giữa dòng sông là hòn cô đảo nổi tiếng Bạch Lộ Châu. Giữa núi Thanh Nguyên và dòng Cán Giang, là một khoảng đồng bằng mênh mông.
“Thiên hạ… thiên hạ thật làm người ta mê đắm…” Hotta Masayoshi cảm khái từ tận đáy lòng.
An Thanh Nguyên đưa mắt nhìn xuống dưới, hai tay chắp sau lưng hỏi Hotta Masayoshi: “Nhật Bản có phong cảnh đẹp thế này không?”
Hotta Masayoshi khe khẽ gật đầu, thấp giọng đáp: “Có, phong cảnh Nhật Bản rất giống với Giang Tây, núi là núi, sông là sông…”
“Nhớ nhà hả?”
“Nhớ chứ, thật lòng ta rất muốn uống một bát canh miso…”
“Ha ha ha…” An Thanh Nguyên cao giọng cười lớn nói: “Hôm nay Thanh Nguyên đã chuẩn bị danh tửu của Giang Tây để giải nỗi sầu nhớ quê cho Hotta huynh đây… Nhìn xem, Lý Độ cao lương.”
An Thanh Nguyên vừa nói vừa mở nắp vò rượu, An Long Nhi lập tức ngửi thấy mùi rượu xộc lên mũi. Hotta Masayoshi lại nói: “Mùi rượu mạnh mẽ mà thơm nồng, không uống thì hối hận, mà uống rồi cũng hối hận…”
An Thanh Nguyên chia chén cho mọi người, sau đó hỏi: “Uống rồi cũng hối hận là sao?”
“Hễ uống là say, hễ uống là say…”
An Long Nhi xưa nay không uống rượu, An Thanh Nguyên nài ép rót cho nó một chén, sau đó cụng chén nói với cả bọn: “Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.”[42]
Ba người nâng chén uống cạn, ngoài An Thanh Nguyên, hai người còn lại đều lập tức ho sù sụ.
Hotta Masayoshi thở hắt ra hơi, nói: “Rượu Trung Quốc mạnh thật đó, uống một ngụm là quên hết cả vợ cả con…”
An Thanh Nguyên đặt chén rượu vào giỏ tre, mở giỏ còn lại, lấy ra một cái khay có nắp, mở nắp ra dòm vào, thấy bên trong là củ cải nóng hôi hổi, hầm với nấm đông cô vừa mềm vừa thơm. Anh ta nói: “Long Nhi, củ cải nhắm rượu này là do chúng ta trồng đó, cậu phải nếm thử mới được.”
Nói đoạn, anh ta chia cho mỗi người một que tre dài, cả bọn xiên củ cải hầm lên nhắm với rượu.
An Long Nhi cảm thấy An Thanh Nguyên cũng hiền hòa dễ gần không thua gì Lục Kiều Kiều, còn mang đến cho người khác cảm giác ổn định chín chắn và an toàn, ở bên cạnh An Thanh Nguyên, nó rất có lòng tin, tựa hồ chuyện gì cũng có thể giải quyết được vậy.
Khi An Thanh Nguyên hỏi An Long Nhi sao lại ở nhà Lục Kiều Kiều, nó liền kể tồng tộc mọi chuyện ở Quảng Châu. An Thanh Nguyên lại hỏi An Long Nhi có học phong thủy chưa, An Long Nhi trả lời, Lục Kiều Kiều có đưa cho nó một đống sách bảo tự đọc, chỗ nào không hiểu thì đi hỏi cô.
Nói đến phong thủy, An Thanh Nguyên lại quay sang hỏi Hotta Masayoshi: “Hotta huynh, Nhật Bản có phong thủy không?”
Hotta Masayoshi đã ngà ngà say, nói năng cũng bắt đầu lớn tiếng hơn: “Có chứ, phong thủy của Nhật Bản không đơn giản chút nào, năm đó Đại Quyền Hiện…[43] ừm, chính là Tokugawa Ieyasu[44] khi xây dựng thành Edo, chính là dựa theo bố cục phong thủy, trong vòng hai trăm năm, thành Edo đã từ một thành thị nhỏ phát triển thành đại thành thị, khí thế hoành tráng vô cùng…”
An Thanh Nguyên cười cười nói: “Vậy Hotta huynh có biết xem phong thủy không?”
“Ta nào có biết, nhưng Âm dương sư Niwa Kumo của ta lại biết đó.”
An Thanh Nguyên cười ha hả nói: “Hotta huynh không biết sao? Ở Trung Quốc chúng ta, đến trẻ con cũng biết, ha ha… Long Nhi, cậu qua đây xem phong thủy của phủ Cát An đi.”
Ba người liền đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dưới, An Long Nhi chỉ tay về phía dòng Cán Giang nói: “Phủ Cát An ở sát bên dòng Cán Giang, trước mặt thiếu minh đường, Cán Giang lại hình thành nên dòng chảy phản cung thủy đối với Cát An, vì vậy cháu đoán phủ này chỉ có thể theo thời thế mà hưng vượng nhất thời, không thể liên tục hưng vượng quá một trăm tám chục năm.”
Hotta Masayoshi uống hết ly rượu, lớn tiếng nói: “Phản cung thủy là cái gì, phản cung thủy nhất định là không tốt sao?”
An Thanh Nguyên vỗ vỗ lên vai ông ta nói: “Hotta huynh, trẻ con Trung Quốc nói mà huynh còn không hiểu, cần phải khiêm tốn học tập đó… Hãy nhìn dòng Cán Giang bên dưới kia, có phải giống như một cây cung khổng lồ đặt trên mặt đất hay không, Cán Giang chảy vòng qua núi Thanh Nguyên, chỗ chúng ta đang đứng đây chính là ở bên trong cây cung ấy, nếu lắp ở đây một mũi tên dài ngàn trượng bắn về phía Tây, là có thể bắn tới tận Anh quốc… Phủ Cát An thì khác, phủ Cát An nằm bên ngoài cây cung lớn này, giống như bị cây cung nhắm vào vậy, địa hình này trong phong thủy gọi là phản cung thủy, là đất đại hung đấy.”
Hotta Masayoshi trợn mắt lên: “Nói bừa, sao có thể vì cung có thể bắn tên, mà nói dòng sông giống như cây cung tạo thành đất hung được? Huynh lừa tôi, ha ha ha, huynh lừa tôi…”
“Hừ hừ…” An Thanh Nguyên cười khẩy một tiếng, lại chắp hai tay ra sau lưng, xoay người lại hỏi Hotta Masayoshi: “Hotta huynh đánh trận bao giờ chưa?”
“Đánh rồi.”
“Nếu để huynh công chiếm Giang Tây, huynh có chiếm cứ phủ Cát An không?”
“Tất nhiên là có.”
“Tại sao vậy?”
Nói đến đánh trận, thái độ Hotta Masayoshi liền trở nên nghiêm túc: “Phủ Cát An chặn giữa đường sông Cán Giang, là yết hầu giữa hai miền Nam Bắc, địa hình xung quanh có đồng bằng, có núi cao, tiến có thể công, lùi có thể thủ, giữ được ắt sẽ thắng, để mất ắt sẽ bại. Chỉ cần chiếm được phủ Cát An trước, phía Bắc có thể xua quân lên Dự Chương, phía Nam khống chế Linh Nam, được phủ Cát An tức là được cả Giang Tây… tôi nghĩ không chỉ mình tôi, bất cứ tướng lĩnh nào nhìn thấy địa hình Cát An, cũng đều có chiến lược tấn công chiếm cứ phủ này.”
An Thanh Nguyên cũng nghiêm sắc mặt nói: “Hotta huynh từ xa đến đây mà vừa thoáng nhìn đã nhận ra nơi này là trọng địa của nhà binh, huống hồ những người Trung Quốc đã đánh trận ở đất này suốt mấy nghìn năm? Chiến sự mà nổ ra ở Giang Tây, ắt hẳn sẽ đánh tới phủ Cát An trước tiên, triều đại nào phủ này cũng bị nạn binh đao khói lửa, mỗi lần chiến tranh là máu chảy thành sông, mấy nghìn năm nay đến một nửa thời gian là loạn lạc binh đao, bị đám tướng lĩnh như các người coi là trận địa, liệu đây có phải là đất lành cho trăm họ sinh sống hay không?”
“Đây rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý, cố mà gán ghép vào, không phải đang nói chuyện phong thủy!” Hotta Masayoshi uống thêm mấy chén nữa, bắt đầu không còn khách khí mà tranh biện với An Thanh Nguyên.
An Thanh Nguyên cũng hứng khởi lên, giọng nói càng lúc càng lớn: “Được, vậy tôi nói chuyện phong thủy với Hotta huynh, phủ Cát An nằm bên ngoài vòng cung của dòng Cán Giang, mặt đất bị nước sông ngày đêm xói mòn suốt nghìn năm qua, trong khi đất ở bên dưới chân núi Thanh Nguyên càng ngày càng nhiều, đất đai của phủ Cát An sẽ càng ngày càng ít, địa lý càng ngày càng không ổn định. Bên dưới phủ Cát An nếu là đất thì sẽ bị trôi đi, không phải đất thì chỉ có đá cục không chút sinh khí, thử hỏi làm sao có thể xây nhà an cư lạc nghiệp? Địa khí không ổn định thì lòng người cũng không ổn, chỉ riêng một thế phản cung thủy này thôi đã đủ khiến phủ Cát An ngày đêm không được yên ổn rồi đấy…”
Hotta Masayoshi thán phục đến nước không còn gì để nói, An Long Nhi xưa nay chưa từng nghe Lục Kiều Kiều giảng giải phong thủy với khí thế hùng hồn như vậy bao giờ, cảm thấy không thể chỉ xem vài quyển sách mà lĩnh ngộ hết được sự cao thâm của phong thủy, cũng phục vị đại ca này của Lục Kiều Kiều sát đất.
An Thanh Nguyên nói xong, lại nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn xuống núi, trầm giọng hỏi An Long Nhi: “Long Nhi, nếu để cậu xây dựng lại phủ Cát An, cậu sẽ xây thế nào?”
An Long Nhi đáp: “Sách phong thủy có nói, núi ảnh hưởng đến nhân đinh, nước ảnh hưởng tới tài khí, cháu sẽ xây dựng phủ Cát An bên dưới núi Thanh Nguyên, một là có thể khiến dòng Cán Giang chảy vòng quanh phủ, tạo thành thế đất đại cát dây ngọc quấn lưng, hai là có thể dựa vào núi Thanh Nguyên, được cả sơn lẫn thủy như vậy, tự nhiên sẽ hưng vượng phát đạt.”
An Thanh Nguyên trầm ngâm giây lát, đoạn nói: “Đúng thì đúng rồi, nhưng minh đường bên dưới núi Thanh Nguyên này có hạn, chỉ vài trăm thửa ruộng cỏn con thì phát triển được mấy chứ? Nếu có ngày phủ Cát An được xây bên dưới núi Thanh Nguyên, thì bờ bên kia cũng có thể trở thành một minh đường lớn, Cán Giang chảy qua minh đường, một cây cầu lớn bắc qua hai bờ Đông Tây, tiếp nối địa khí của long huyệt và minh đường, như vậy mới là lúc phủ Cát An được thái bình hưng vượng thực sự.”
An Long Nhi nhìn dòng Cán Giang trải rộng bên dưới chân núi, phải cần một cây cầu lớn đến chừng nào mới đủ đây?
“Long Nhi, cậu thấy nơi này liệu có xảy ra chiến tranh không?” Hình như hôm nay An Thanh Nguyên muốn khảo hạch An Long Nhi, không ngừng hỏi nó các vấn đề khác nhau.
An Long Nhi nói: “Cháu chưa vào phủ Cát An bao giờ, không biết tình hình phong thủy của nha phủ ra sao, nhưng phủ Cát An bây giờ đại khái là mặt hướng Đông, lưng dựa Tây, hứng lấy sát khí của phản cung thủy, nên phải lấy phương Đông để luận việc hung. Giờ đang là vận Cửu tử hữu bật, phương Đông phạm vào giao kiếm sát, phủ Cát An sẽ có nạn binh đao trong kỳ Cửu vận này, tức là trong vòng mười năm tới.”
An Thanh Nguyên gật đầu: “Chuẩn thì chuẩn rồi đấy, nhưng chưa đủ chi tiết. Sát khí của phủ Cát An đúng là ở phương Đông, nhưng ngọn nguồn của sát khí lại là phương vị quẻ Nhâm từ phương Bắc theo nước dòng Cán Giang mà đến; trong Cửu vận, phương Nam là vận Hỏa, phương Bắc thuộc Thủy, kết hợp tạo thành đất đại hung tam sát đối xung, vả lại Ngũ hoàng đại hao hung tinh lại bay đến phương Bắc, phủ Cát An hứng nước từ phương này, địa hình không có gì ngăn trở, nước mang theo sát khí phá thành mà vào, tôi đoán sáu năm sau ắt có chiến loạn, việc xảy ra vào năm Nhâm Tý…”
Hotta Masayoshi bấm ngón tay tính toán, đoạn nói: “Sáu năm sau chính là năm Chuột.”
An Long Nhi uống ba chén rượu Lý Độ cao lương, toàn thân nóng bừng, đứng dưới ánh trăng cúi nhìn địa thế phong thủy với An Thanh Nguyên, cao đàm khoát luận chuyện thiên hạ, cũng không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
An Thanh Nguyên đặt tay lên vai An Long Nhi nói: “Long Nhi, cậu hãy nhìn đi, sáu năm sau nơi này sẽ thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông, nam thì trộm cướp nữ thì đĩ điếm, dân chúng đổi con cho nhau mà ăn, tình cảnh ấy chẳng ai muốn trông thấy cả…”
An Long Nhi cũng không muốn thiên hạ trở nên như vậy, cha mẹ nó chết trong chiến loạn, khiến nó chán ghét chiến tranh tự sâu thẳm trong lòng, nhưng kể cả tính ra được sắp có chiến tranh, thì bản thân nó làm được gì chứ? Trước đại thế của thiên hạ, một đứa trẻ có cơm mà ăn, sống sót được đã là tốt lắm rồi. Nó nói: “Nếu thực sự phải đánh trận, thì cũng chẳng có cách nào…”
An Thanh Nguyên hít sâu một hơi, nghiêm nghị bảo An Long Nhi: “Những người có mặt trên đỉnh núi này ngày hôm nay, đều có thể góp một phần sức lực để thiên hạ thái bình, cậu cũng có thể… Long Nhi cậu nhỏ tuổi như vậy đã tài kiêm văn võ, cậu mà không làm được thì còn ai làm được nữa đây? Cậu có nghĩ sau này mình muốn làm gì chưa?”
An Long Nhi cảm thấy đầu nóng bừng lên, đừng nói nó chưa từng nghĩ đến chuyện sau này, kể cả bây giờ bảo nó nghĩ, nó cũng chẳng nghĩ được gì, hiện tại nó chỉ biết đi theo Lục Kiều Kiều là niềm vui lớn nhất trên đời, ở bên cạnh cô, nó mới có cảm giác hạnh phúc chân thực.
Nó lí nhí trả lời: “Sau này… cháu chưa nghĩ tới chuyện sau này…”
“Cậu có thể mãi mãi đi theo Lục Kiều Kiều không?”
“Cháu không biết…”
“Cậu chưa từng nghĩ đến việc đi con đường riêng của mình sao?”
“Cháu không biết… cháu chưa từng nghĩ đến…”
“Lục Kiều Kiều hơn cậu sáu bảy tuổi, con bé chẳng mấy chốc sẽ thành gia lập thất, sinh con đẻ cái, cậu cũng vẫn đi theo nó à?”
An Long Nhi bắt đầu thấy đau đầu, nó dùng cả hai tay xoa mạnh lên mặt, muốn khiến bản thân tỉnh táo thêm một chút.
An Thanh Nguyên lùi lại sau mấy bước, “soát” một tiếng, rút trường kiếm ở thắt lưng ra, thuận thế giơ lên cao, mũi kiếm hơi rung, chênh chếch chỉ lên bầu trời. Anh ta loạng choạng ngã nghiêng sang một bên như người say rượu, An Long Nhi và Hotta Masayoshi đều kinh hoảng kêu lên “Cẩn thận”, định bước tới đỡ lấy An Thanh Nguyên. Nhưng An Thanh Nguyên lại lộn nhào một vòng trên không, trường kiếm đâm xuống theo một góc độ kỳ dị, sau đó liên tiếp bước những bước nhỏ, ánh kiếm loang loáng bốn phương, múa ra một đường Bát tiên kiếm phiêu diêu linh động.
An Long Nhi nhận ra bộ kiếm pháp này, vội vàng kéo Hotta Masayoshi lùi ra, cùng thưởng thức một màn túy kiếm hiếm có.
An Thanh Nguyên cất giọng trầm bổng ngâm lên giữa ánh kiếm loang loáng lưu động:
Túy lý khiêu đăng khán kiếm,
Mộng hồi xuy giác liên doanh.
Bát bách lý phân huy hạ chá,
Ngũ thập huyền phiên tái ngoại thanh,
Sa trường thu điểm binh…[45]
An Long Nhi đang nhìn như say như mê, An Thanh Nguyên đột nhiên trượt tới một bước, chỉ mũi kiếm vào trước cổ họng nó, quát lên dữ dội: “Thiên hạ đại loạn, đại trượng phu không kiến công lập nghiệp an thiên hạ còn đợi lúc nào nữa!”
An Long Nhi đỏ mặt tía tai nhìn mũi kiếm trước mặt, sau đó lại thấy An Thanh Nguyên mạnh mẽ thu kiếm vào bao, không nói được lời nào. Một thiếu niên thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ về tương lai của mình, làm sao nghĩ đến đại sự thiên hạ, kiến công lập nghiệp cơ chứ? Sau khi cha mẹ nó qua đời, nó đến nhà của sư phụ mãi võ Sái Tiêu, việc quan trọng nhất chính là nghe lời và chăm chỉ; khi được bán qua tay Lục Kiều Kiều, việc nó cần làm cũng vẫn là nghe lời và chăm chỉ, nó gần như cho rằng nghe lời và chăm chỉ chính là cuộc sống, chỉ cần như vậy là có thể duy trì được bản thân mà sống tiếp. Giờ đây, An Thanh Nguyên lại đột nhiên nói với nó những đạo lý lớn lao này, không phải nó không động lòng, mà là những chuyện đó quá xa xôi, căn bản không thể nào với tới được, nên nó chỉ biết đứng ngây ra nhìn anh ta.
An Thanh Nguyên ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng phía trời Tây, trầm ngâm lẩm bẩm:
Tân khổ tao phùng khởi nhất kinh,
Can qua liêu lạc tứ chu tinh.
Son hà phá toái phong phiêu nhứ,
Thân thế phù trầm vũ đả bình.
Hoàng Khủng than đầu thuyết hoàng khủng,
Linh Đinh dương lý thán linh đinh.
Nhăn sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.[46]
“Cậu biết bài thơ này của ai viết không?”
An Long Nhi từ nhỏ đã được đọc bài thơ này, nó lập tức trả lời: “Đại anh hùng kháng Nguyên, Văn Thiên Tường.”[47]
“Cậu biết ông ấy là người ở đâu không?”
“Không biết…”
An Thanh Nguyên chỉ kiếm xuống chân núi: “Văn Thiên Tường là nhân sĩ phủ Cát An, dưới chân núi này… chính là quê nhà của Hữu thừa tướng Đại Tống Vân Thiên Tường…”
Lời của An Thanh Nguyên khiến đầu An Long Nhi nóng bừng lên, thì ra mảnh đất dưới chân nó chính là cố hương của một vị anh hùng, phong phạm danh sĩ của An Thanh Nguyên, e rằng cũng không thể tách rời mảnh đất này.
An Thanh Nguyên quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt An Long Nhi, nói: “Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, sớm lập đại chí thì đời này mới không hối hận. Giờ đây quốc gia thù trong giặc ngoài, triều đình đang lúc coi trọng nhân tài, các chí sĩ nhiệt huyết chớ nên chậm trễ, phải mau ra sức vì nước vì dân…”
An Long Nhi thấy sự tín nhiệm và kiên định trong ánh mắt An Thanh Nguyên, bèn thử dò hỏi: “Cháu thì có thể làm được gì chứ?”
An Thanh Nguyên nói: “Bọn quỷ Tây Dương đã phá tan cửa ngõ quốc gia, nếu còn không khai quan thông thương với nước ngoài, mạnh dạn tiến hành biện pháp theo các nước phương Tây, giang sơn Đại Thanh sẽ như vầng trăng tàn lặn xuống núi Tây, mất trong một sớm một chiều; trong nước thì lũ phản tặc tụ tập, giữa lúc quốc nạn ngập đầu, bọn chúng lại ở những nơi triều đình không với tới kịp mà thảm sát sinh linh, giành lấy lợi riêng, dân chúng làm sao có thể an cư lạc nghiệp được đây? Cứ tiếp tục thế này, thiên hạ sẽ chỉ biến thành địa ngục trần gian…”
An Long Nhi không hiểu nhiều quan hệ nhân quả, nhưng nói tới địa ngục trần gian thì nó đã có những trải nghiệm sâu sắc.
Thành Quảng Châu nhiều năm trước, khi bị quân đội Anh công phá đã biến thành một bãi chiến trường đầy máu tanh, tình cảnh ấy đến nay vẫn còn rành rành trước mắt An Long Nhi, mỗi khi ánh đao lóe lên, hay tiếng súng nổ vang, là có một sinh mạng biến mất, thêm một gia đình tan nát.
Ánh mắt nó dần dần toát lên sự phẫn hận và sát khí lạnh như băng tuyết, hơi thở cũng nặng nề hơn.
An Thanh Nguyên lại nói: “Giờ triều đình trong thì dẹp loạn phỉ, ngoài phải đánh ngoại xâm, là một nhà huyền học có thể bói toán ra được đại thế của thiên hạ trong tương lai, phá địch trước khi chiến tranh nổ ra… mới là thượng sách để bảo vệ quốc gia. Chỉ khi thiên hạ thái bình, chúng ta mới có thể trung hưng lại quốc uy của thiên triều, khiến bốn phương thần phục dưới chân thiên triều ta, Long Nhi ngày đó, hẳn cũng giống như Hotta tiên sinh đây, trở thành bậc đại anh hùng được cắt đất phong hầu ở dưới một người mà trên cả vạn người rồi.”
An Long Nhi gật gật đầu với An Thanh Nguyên: “An đại thúc, xin chú dạy Long Nhi phải làm sao…”
Nghe thấy tiếng sủa của Đại Hoa Bối, Lục Kiều Kiều nằm trên giường mở bừng mắt, cô vỗ vỗ lên đầu nó mấy cái, ú ớ mắng nó không được sủa nữa, sau đó tập trung tinh thần lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Cô nghe thấy An Long Nhi ra cửa, thì thầm nói mấy câu với An Thanh Nguyên, sau đó mấy người bọn họ rời khỏi hành lang phía trước tăng xá, cô cũng tung người nhảy xuống giường. Cô giắt súng lục và thanh Tụ lý đao lên người, “xùy” một tiếng với Đại Hoa Bối, dặn nó ngoan ngoãn ở yên trong phòng trông nhà, rồi lặng lẽ lẻn tới trước cửa Thiền phòng của Vô Vị đại sư khẽ gõ hai tiếng, sau đó leo qua bức tường đầu hồi chùa Tịnh Cư ra ngoài.
Ra khỏi chùa Tịnh Cư, cô liền đi về phía sườn Đông núi Thanh Nguyên. Nửa đêm về sáng, mặt trăng ở bầu trời phía Tây, nên dốc núi phía Đông tối đen như mực. Cô chạy tới bên cạnh một ngôi đình nghỉ chân nhỏ ven đường, nấp trong bụi cỏ. Lát sau, một bóng người cao lớn chạy tới, mang theo tiếng gió phần phật, khi bóng người ấy đến trước đình nghỉ chân, Lục Kiều Kiều định thần nhìn kỹ, thì ra là Tôn Tồn Chân cõng Vô Vị đại sư trên lưng. Vóc dáng Vô Vị đại sư rất nhỏ, Tôn Tồn Chân cõng ông không hề tốn sức chút nào. Hai người bọn họ hợp lại thành một, thân hình đương nhiên phải cao lớn.
Vô Vị đại sư mặc bộ tăng y bó sát người khi lao động, trên tay vẫn cầm cây thiền trượng cao gấp đôi người. Ông vừa xuống đất liền rảo chân chạy tới bên cạnh Lục Kiều Kiều ngồi xuống, nhe răng cười với cô.
Lục Kiều Kiều rút ra một thanh Tụ lý đao đưa cho Vô Vị đại sư, đại sư trợn tròn mắt lên lắc đầu, xua xua tay, tỏ ý mình không cần thứ đó. Không cần thì thôi, Lục Kiều Kiều cất đao vào ống tay áo, tìm một bụi cây nhỏ ngồi vào trong, nhìn Tôn Tồn Chân đứng ở bãi đất trống phía đối diện.
Âm dương sư Niwa Kumo đã tính ra được đêm nay Đặng Nghiêu sẽ đến giải bùa cho Tôn Tồn Chần, nên bảy ngày nay Lục Kiều Kiều đều vắt óc nghĩ cách làm sao gặp được Đặng Nghiêu một lần. Hiện giờ cách này là phương án tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra. Gặp nhau như vậy, chắc có thể cùng Đặng Nghiêu mở lòng nói chuyện.
Không bao lâu, sau lưng Lục Kiều Kiều có tiếng người khe khẽ gọi cô, vừa nghe đã biết là giọng của Đặng Nghiêu.
Lục Kiều Kiều quay người lại, gọi: “Đặng đại ca… huynh ở đâu đấy? Ra đây đi…”
“Đến đây… khe khẽ cái miệng thôi…” Đặng Nghiêu đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối, Lục Kiều Kiều đấm mạnh một cú lên ngực y, mắng: “Đồ chết tiệt, giám thị tôi suốt hai năm, giờ lại còn truy sát tôi nữa, người bị trúng đạn lần trước chính là huynh, vậy mà còn không chịu nhận, đánh chết huynh… đánh chết huynh…” Lục Kiều Kiều dẩu môi lên đấm liên hồi vào ngực Đặng Nghiêu.
Đặng Nghiêu lách người né sang một bên, nói: “Suỵt suỵt… bé cái miệng thôi… còn đánh nữa à… đừng đánh nữa… gọi Tôn Tham qua đây, tôi giải bùa cho hắn…”
Sau khi Tôn Tồn Chân bước tới, bốn người ngồi tụm lại trong bụi cây tối om, Lục Kiều Kiều giới thiệu Vô Vị đại sư và Đặng Nghiêu với nhau, Đặng Nghiêu liền hỏi: “Tôn Tham thế nào rồi? Có nhìn thấy gì không?”
“Còn phải đợi huynh nữa chắc, Vô Vị đại sư đã chữa khỏi cho y rồi, hôm nay chính là đợi huynh đến nói chuyện đấy…”
Đặng Nghiêu chắp tay nói với Vô Vị đại sư: “Chậc chậc, thật ngại quá, làm phiền đại sư rồi, tôi chẳng qua là bất đắc dĩ thôi, cấp trên hạ lệnh phải giết y, tôi làm như vậy coi như phế y đi, cũng có thể báo cáo là hoàn thành nhiệm vụ, đằng nào y cũng không còn bát tự, cấp trên không truy được, coi như người chết là xong chuyện.
Lục Kiều Kiều nói: “Tôn Tồn Chân chữa khỏi, coi như bỏ qua, chúng tôi đều nhất trí cho rằng huynh không phải kẻ xấu xa tột độ, tin rằng huynh cũng có chỗ khó xử, nhưng huynh phải khai ra, các người đang làm gì? Tại sao cứ đuổi theo tôi như vậy?”
Đặng Nghiêu ra vẻ khó xử: “Tôi là công sai, việc công phải làm, có vợ có con phải nuôi, làm xong chuyện lại phải về kinh báo cáo; tôi cũng không muốn thương tổn đến ai, mọi người làm tốt việc của mình là xong. Kiều Kiều, tôi nói với cô…”
Đặng Nghiêu nói tới đây, liền đưa mắt nhìn Vô Vị đại sư và Tôn Tồn Chân đang nhích tới gần. Lục Kiều Kiều gật đầu nói: “Đều là người nhà cả, huynh cứ nói đi…”
“Cấp trên nhất quyết phải lấy cho bằng được Long Quyết của nhà các người đấy, cô chỉ cần giao ra, triều đình sẽ phong thưởng; cô là nhân tài phong thủy, hiện giờ triều đình cầu tài như khát nước, nếu cô hợp tác với bọn tôi, làm tốt chuyện này, năm nào cũng có đầy bổng lộc, nửa đời sau cô không cần phải lo nghĩ gì nữa. Cô chạy trốn làm gì chứ?”
Đặng Nghiêu vừa dứt lời, Lục Kiều Kiều lập tức nói ngay: “Đúng vậy, tại sao tôi phải chạy chứ? Chẳng phải do các người ra tay trước hay sao? Tính tôi thế nào huynh biết rồi còn gì, mua chuộc tôi là xong, suốt dọc đường cứ dọa tôi, tôi đương nhiên phải chạy trốn rồi… Đấy, tại sao không nói với tôi ngay từ đầu đi? Hừ… hừ…”
Lục Kiều Kiều cười khẩy nhìn Đặng Nghiêu, chỉ nghe y đáp: “Đó đều do Quốc sư sắp xếp, cô quen thân với nhà tôi như vậy, sao tôi lại ra tay nặng với cô được chứ? Tôi mà là Quốc sư, thì đã mua chuộc cô từ lâu rồi…”
“Quốc sư là ai vậy?” Lục Kiều Kiều đột nhiên hỏi.
Đặng Nghiêu thoáng ngẩn người: “Chuyện này không thể nói cho cô được. Cô phải biết rằng, một con đường thênh thang đang trải ra trước mắt cô, sự việc hoàn thành thuận lợi, Tôn Tồn Chân có thể được xá miễn, y không phạm phải tội gì lớn, chẳng qua chỉ không hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, giờ coi như bị cách chức điều tra một hồi, quay lại lập công chuộc tội còn có thể thăng lên một cấp…”
Tôn Tồn Chân nói: “Ông đừng lừa gạt tôi, triều đình sẽ tuyệt đối không buông tha cho tôi đâu.”
Đặng Nghiêu vui vẻ nói: “Chà, ngươi có thể nghe được rồi à?!”
Vô Vị đại sư chen miệng vào nói: “Lợi hại không, y đã khai mở được thiên nhãn và thiên nhĩ, nghe còn rõ hơn cả nhà ông ấy chứ, ha ha ha…”
Lục Kiều Kiều đợi mọi người nói hết mấy câu bông đùa, tất cả yên lặng trở lại, mới lạnh lùng hỏi: “Đặng đại ca, huynh cũng là người tu đạo, giới điều thứ ba chính là cấm nói một đằng nghĩ một nẻo, hãy thành thực nói cho tôi biết, Quốc sư có phải anh trai của tôi không?”
Đặng Nghiêu nhìn vào mắt Lục Kiều Kiều, miệng ngậm chặt không nói gì.
Lục Kiều Kiều lại nói: “Cha tôi là bậc đại phong thủy sư, long huyệt mà ông ấy đích thân điểm cho ông nội có tên là Phượng Hoàng Sải Cánh, lấy núi Sùng Hoa làm núi tổ, lấy núi Thanh Nguyên làm núi triều bái, vận khởi về đường văn bút, con trai trưởng trong nhà ắt hẳn phải lên đến chức Tam công, nhưng anh tôi lại nói mình chỉ là một giáo thư nghèo ở Hàn Lâm viện? Đùa tôi chắc, với lại, tôi mười năm không gặp anh ta một lần, anh ta vừa xuất hiện nhà tôi liền bị phá, không phải anh ta thì còn ai vào đây được nữa?”
Đặng Nghiêu gãi đầu nói: “Chậc, thôi thì tôi nói cho cô vậy, các phong thủy sư không chịu gia nhập với triều đình ở Quảng Đông đều bị hỏi tội rồi, anh cô khổ tâm không muốn cô đi vào đường lầm lạc, thấy tôi có vợ có con, vì vậy mới sắp xếp cho tôi ở bên cạnh để tiện bề trông chừng cho cô, nếu là phong thủy sư khác thì sớm đã bị gô cổ rồi…”
“Chậc… thì ra là vậy…” Mọi thắc mắc trong lòng Lục Kiều Kiều đều đã tìm được lời giải, việc cô cần làm bây giờ chỉ là xem đại ca An Thanh Nguyên tiếp tục diễn vở kịch này như thế nào thôi.
Đặng Nghiêu nôn nóng nói: “Kiều Kiều, mau làm cho xong chuyện, giao Long Quyết cho đại ca cô là chúng ta đều có thể yên thân, làm ra lắm chuyện như thế để làm gì chứ?”
Vô Vị đại sư cũng cười cười hỏi Lục Kiều Kiều: “Đúng đấy, làm ra lắm chuyện như thế để làm gì chứ?”
Lục Kiều Kiều không nói gì, cô đứng dậy ra khỏi bụi cây, đi tới chỗ sườn dốc có thể nhìn xuống chân núi. Ba người còn lại đứng lên theo, thực ra thì chen chúc ở đó nói chuyện cũng tức cười.
Lục Kiều Kiều quay đầu lại hỏi Đặng Nghiêu: “Đặng đại ca, tại sao huynh lại lén lút tới đây mà không thể quang minh chính đại?”
Đặng Nghiêu đáp: “Còn phải hỏi nữa à, cấp trên hạ lệnh giết y, giờ tôi đang kháng lệnh, đương nhiên phải lén lút rồi.”
“Đặng đại ca, tôi biết huynh là người tốt, chuyện đến nông nỗi này đều do mệnh lệnh của cấp trên và ý nguyện của huynh khác nhau… một triều đình mà không thể khiến quan viên cam tâm tình nguyện làm việc cho mình, còn đáng để huynh bán mạng nữa hay không?”
Đặng Nghiêu bước lên một bước, đặt ngón tay lên miệng nói: “Suỵt, cô muốn làm phản đấy à, tuyệt đối không được nói năng kiểu ấy…”
Lục Kiều Kiều cười cười, vẫy tay gọi ba người chụm lại chỗ mình, nhỏ giọng nói với họ: “Tôi phản từ lâu rồi, tôi đã điểm ra thiên tử long huyệt có thể lật đổ triều đình Đại Thanh, vị thiên tử mới sẽ nhanh chóng đăng cơ, y còn nợ tôi một vạn lượng vàng nữa..”
Đặng Nghiêu cả kinh thất sắc, Lục Kiều Kiều giữ chặt cổ tay anh ta lại, trầm giọng nói thật nhanh: “Đặng đại ca… huynh có biết Long Quyết là gì không?”
“Là sách phong thủy?”
“Huynh nói xem, là sách phong thủy kiểu gì?”
“Không biết, tôi là đạo sĩ, tôi chỉ biết thuật phong thủy thông thường thôi.”
Bàn tay Lục Kiều Kiều vẫn bóp chặt cổ tay Đặng Nghiêu: “Đó là thuật phong thủy thiên tử, lập thiên tử dùng Long Quyết, mà trảm thiên tử cũng dùng Long Quyết, Long Quyết xuất hiện, thiên hạ ắt sẽ thay triều đổi đại, máu chảy thành sông, trăm nghìn đầu người rơi xuống đất, huynh có muốn tôi giao Long Quyết ra cho anh ta không? Có muốn không?”
Đặng Nghiêu bị dọa cho bần thần cả người; Tôn Tồn Chân đầu chít khăn vuông, trên mặt phủ một tấm vải đen như cái rèm cửa, nhưng từ động tác cũng có thể nhận ra y lập tức nhìn thẳng vào Lục Kiều Kiều, chấn động toàn thân khi cô nhắc đến thuật phong thủy thiên tử; chỉ có Vô Vị đại sư vẫn nheo mắt mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn người này rồi lại quay sang nhìn người kia, tựa như một ông bác hàng xóm hoàn toàn không liên quan gì, chỉ đến xem náo nhiệt vậy.
Lục Kiều Kiều nhướng đôi mắt hạnh to tròn lên nhìn chằm chằm vào Đặng Nghiêu, Đặng Nghiêu lắp bắp nói: “Không… không phải vậy chứ, có thuật phong thủy như vậy sao?”
Lục Kiều Kiều rút thanh đao ở thắt lưng y ra, huơ lên trước mặt y, sau đó lại “xoẹt” một tiếng đút trở vào vỏ: “Huynh là quân nhân sao? Huynh muốn giết người à? Thần Tiêu phái các người sở trường nhất là hô phong hoán vũ, đánh sấm giăng sét, vốn dĩ nên mang đến nước cam lồ tưới tiêu ruộng đất cho dân chúng trong thiên hạ, huynh mang đao để làm gì? Đó là vì cấp trên của huynh bắt các người phải đeo, vì các người không thể dùng tiền bạc và quan chức để mua được Long Quyết…”
Sau đó, Lục Kiều Kiều buông tay Đặng Nghiêu ra, rút khẩu súng côn ở thắt lưng chĩa vào dưới cằm đối phương: “Ba tháng trước tôi chỉ là một nữ nhi yếu đuối, giờ tôi phải đeo súng giết người, tại sao? Vì có người biết rằng không thể mua được Long Quyết từ tôi, hắn chỉ có thể ép bức! Lừa gạt! Cướp đoạt! Bất chấp giết bạn bè tôi, giết những người vô tội, hắn chính là đại ca của tôi, An Thanh Nguyên. Trong cung bảo điển huyền học gì chẳng có, tại sao anh ta phải đến cướp Long Quyết? Đường đường là Quốc sư tại sao phải ngày ngày ở chùa Tịnh Cư đào củ cải, giả điên giả khùng quyết cướp bằng được Long Quyết? Bởi vì chỉ có Long Quyết mới là thuật phong thủy có thể thay đổi thiên hạ, anh ta có mục đích không thể nói với người khác, huynh biết là gì không? Có biết không?”
Đặng Nghiêu phen này thực sự bị dọa cho sững người, y nói: “Đám thuộc hạ chúng tôi cũng không tiện hỏi cấp trên quá nhiều việc… chậc, đằng nào thì cũng rất khó nói cho rõ, Kiều Kiều, triều đình dẫu sao cũng là triều đình, sẽ không tự đánh đổ mình, dù Long Quyết có cực kỳ lợi hại chăng nữa, triều đình cũng sẽ không dùng nó để phá hoại giang sơn đâu…”
Lục Kiều Kiều hạ khẩu súng trên tay xuống, cười khẩy: “Hừ… huynh cũng chứng kiến sự việc trên đỉnh Phù Dung rồi đấy, các người đào mộ tổ nhà người ta lên, phá hoại cả một long mạch, khiến cả một gia tộc, cả một thôn làng phải chịu họa diệt môn, tất cả chỉ vì một kẻ muốn vĩnh viễn làm hoàng đế, và một số kẻ muốn vĩnh viễn làm nô tài cho triều đình Đại Thanh, huynh nói xem một triều đình như vậy mà có được Long Quyết thì sẽ làm gì chứ? Triều đình như thế liệu có yêu thương bảo vệ giang sơn này hay không? Huynh có muốn tôi bán Long Quyết đổi lấy quan chức bổng lộc của triều đình hay không? Huynh cũng có vợ có con có hương thân phụ lão đấy nhé Đặng đại ca…”
Đặng Nghiêu đã không còn gì để nói nữa, y nhìn cả bọn thở dài một tiếng nặng nề, sau đó chắp tay chào mọi người, thân hình lùi lại, biến mất trong bóng đêm.
Lục Kiều Kiều kích động diễn thuyết xong, thở hắt ra một hơi dài, lật tay đút súng vào bao, chắp tay lại vái Vô Vị đại sư và Tôn Tồn Chân: “Hai vị đại sư, hết chuyện rồi, Lục Kiều Kiều về đi ngủ đây.” Dứt lời, cô liền quay đầu chạy về chùa Tịnh Cư.
Tôn Tồn Chân cõng Vô Vị đại sư lặng lẽ phóng lên đỉnh cao nhất của núi Thanh Nguyên.
Sáng sớm hôm sau, Lục Kiều Kiều chải chuốt xong xuôi đi ra khỏi phòng, thấy An Thanh Nguyên cũng vừa khéo bước ra, hai người đưa mắt nhìn nhau, gật đầu cười với nhau một cái, đều cảm thấy đối phương ngủ không đủ giấc, hơn nữa còn có nhiều ẩn ý.
An Thanh Nguyên bước đến nói: “Tiểu Như dậy sớm thế, chốc nữa nhị đệ lên núi thăm chúng ta, ba huynh muội cùng đi quét mộ cho ông nội được không?”
Lục Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Trở về lâu như vậy, hiếm khi cả hai vị ca ca đều có mặt, đi quét mộ cho ông nội đương nhiên là được rồi.”
“À… vậy thì tốt, lúc muội làm việc trong nhà bếp, nhớ chuẩn bị một ít bánh trái và hương hoa để bái tế, sau bữa trưa chúng ta sẽ lên núi…”
Lục Kiều Kiều nói: “Có cần chuẩn bị rượu không?”
An Thanh Nguyên lấy tay xoa xoa đầu, nhướng mày nói: “Trong chùa không có rượu, chắc chỗ nhị đệ có đấy… khì khì…”
Lục Kiều Kiều cúi đầu che miệng cười cười nói: “Muội còn ngửi thấy mùi rượu cơ mà.” Nói xong liền quay người đi vào trong bếp.
An Thanh Nguyên nhìn Lục Kiều Kiều đi qua cánh cổng tròn của khu tăng xá, hai hàng mày khẽ chau lại, nếu không chú ý thì rất khó phát hiện ra.
Buổi trưa, quả nhiên An Thanh Viễn mang một rương to toàn đồ ăn ngon lên núi, sau đó, An Thanh Nguyên dẫn cả bọn cùng đi quét mộ cho ông nội.
An Thanh Nguyên đề nghị cho An Long Nhi cùng đi để mở mang tầm mắt, Jack là người ham chơi, vết thương đã lành lại tương đối, tất nhiên cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa, vì vậy cả bọn đều xin Vô Vị đại sư cho nghỉ lao động một buổi, cùng dắt ngựa rời khỏi núi Thanh Nguyên.
Phủ Cát An ở phía Tây núi Thanh Nguyên, cách một con sông; mộ tổ của nhà họ An ở núi Sùng Hoa, nằm phía Đông núi Thanh Nguyên, cưỡi ngựa từ chùa Tịnh Cư mất khoảng một canh giờ.
Mấy người cẩn thận dắt ngựa xuống núi Thanh Nguyên, tới đồng bằng thì phóng nhanh chừng một canh giờ, cuối cùng leo lên một con đường núi dốc đứng, đến lưng chừng núi, cả bọn quay đầu nhìn lại, thảy đều không khỏi trầm trồ trước phong cảnh hiện ra trước mắt.
Ngoảnh nhìn về phía Tây, dưới chân là núi non trùng điệp, đằng xa là hai đỉnh cao của núi Thanh Nguyên, xa nữa có thể lờ mờ trông thấy dòng Cán Giang uốn lượn như sợi dây bạc trên mặt đất; nhìn sang hai mé tả hữu, quang cảnh lại càng hào hùng, thì ra núi non hai bên đều nhô cao trải rộng, tựa như phượng hoàng đập cánh bay lên, toàn cục tràn đầy sinh cơ, động tĩnh tương hỗ hết sức chặt chẽ.
Cả bọn xuống ngựa, An Thanh Nguyên thông đường thạo lối, đi thẳng tới một bụi cỏ, bảo mấy người cùng xắn tay quét dọn cỏ khô. Một ngôi mộ đá hình chữ nhật từ từ hiện ra. Trên bia mộ viết hàng chữ “An công Kinh Kỳ chi mộ”, ngoài ra còn một hàng chữ nhỏ khắc thời gian hạ táng, tên người xây mộ và hướng mộ, mé ngoài cùng khắc bốn chữ, “Phượng Hoàng Sải Cánh”.
Mấy người dọn dẹp sạch sẽ xung quanh ngôi mộ, nhổ hết cỏ dại, liền trông thấy trên đỉnh mộ hơi khum khum có những phiến đồng to bằng lòng bàn tay xếp ngay hàng thẳng lối. Lục Kiều Kiều đưa tay lau phiến đồng, thấy bề mặt nó phát ra sắc đồng đỏ dịu. Chỉ có loại đồng thượng hảo hạng đã qua tôi luyện mới có màu sắc này, không hề có vết hoen gỉ nào. Cô ngạc nhiên thốt lên: “Chà chà, sao lại có những phiến đồng này nhỉ, hồi nhỏ sao muội không thấy?”
An Thanh Viễn cũng bước tới xem xét: “Phải đấy, ta cũng không có ấn tượng gì, cái này để làm gì thế?”
An Thanh Nguyên đang bày biện đồ cúng, ngẩng đầu lên nhìn rồi nói: “Chắc là cha thêm vào để bảo vệ mộ tổ đấy, như vậy có thể bao bọc thêm cho quan tài đá bên trong.”
An Long Nhi và Jack cũng sấn tới nhìn ngó, An Long Nhi vừa trông thấy những phiến đồng ấy liền nói: “Ủa? Đây chẳng phải bố cục Tướng quân mặc giáp sao? Thì ra đúng là có bố cục phong thủy này…”
Vừa nghe An Long Nhi nói thế, Lục Kiều Kiều và An Thanh Nguyên đều dừng lại nhìn An Long Nhi, sau đó đưa mắt lên nhìn nhau.
An Long Nhi không biết có phải mình vừa lỡ lời gì hay không, lúng túng hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.
Lục Kiều Kiều và An Thanh Nguyên đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ dị.
Ngay cả An Long Nhi còn nhìn ra được bố cục Tướng quân mặc giáp, Lục Kiều Kiều và An Thanh Nguyên lại không nhận ra hay sao? Không phải, chỉ là hai người bọn họ đều đang nói dối, vả lại còn biết đối phương cũng đang nói dối.
Cục thế Tướng quân mặc giáp này chuyên để thôi thúc vận hiển quý theo đường võ nghiệp, phối hợp với thế núi thế sông, có thể chuyển văn nghiệp thành võ nghiệp, một mình nắm trăm vạn giáp binh trong thiên hạ, quyền thế khuynh đảo cả triều đình.
Cả Lục Kiều Kiều và An Thanh Nguyên đều biết giờ có nói gì cũng chỉ là thừa thãi, tiếp tục giả ngây cũng chẳng ý nghĩa gì, đây rõ ràng là cục thế phong thủy của một người bày ra chuẩn bị cho thiên hạ đại chiến. Người này nếu không phải An Thanh Nguyên, thì chính là An Vị Thu, cha của bọn họ.
Lục Kiều Kiều chầm chậm lùi mấy bước đứng bên cạnh Jack. Jack ở bên Lục Kiều Kiều đã lâu, cũng hết sức nhạy cảm với bầu không khí kiểu này, vả lại, anh đã nghi ngờ An Thanh Nguyên từ lâu. Giờ đây khi An Long Nhi vô ý chỉ ra bố cục Tướng quân mặc giáp, Jack lập tức ý thức được Lục Kiều Kiều lùi lại bên cạnh, là hy vọng được mình che chở. Anh bèn đưa tay lên miệng ho khan một tiếng, tỏ ý mình đã chuẩn bị xong xuôi.
Nhị ca An Thanh Viễn của Lục Kiều Kiều không hiểu xảy ra chuyện gì, còn hỏi An Long Nhi: “Long Nhi cũng biết xem phong thủy à, nói cho chúng ta biết về phong thủy ở đây đi… Ha ha, nghe cha giảng giải phong thủy nhiều rồi, giờ nghe Long Nhi giải thích chắc hẳn thú vị lắm, nói đi nào…”
An Long Nhi nhìn An Thanh Nguyên rồi lại nhìn Lục Kiều Kiều, cảm giác có gì đó rất không ổn, không biết hai người họ đang muốn làm gì nữa. Ánh mắt Lục Kiều Kiều vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt An Thanh Nguyên, nhưng miệng lại bảo: “Long Nhi, mày cứ nói đi, mày thấy phong thủy ở đây thế nào?”
“Vâng, cô Kiều…” An Long Nhi quay đầu nhìn về núi Thanh Nguyên ở phía Tây, nói: “Trên bia mộ có đề huyệt tượng này là Phượng Hoàng Sải Cánh, có thể thấy là vì lúc long mạch khai mở kết huyệt ở đây, hai cánh long hổ hai bên không hề bọc vào, mà lại trải rộng nhô cao sang hai phía. Hai dãy núi ở hai bên trải rộng vươn xa, chỉ việc con cháu phải tứ tán, nhưng hình thế lại tốt lành, vì vậy con cháu sẽ công thành danh toại ở xa ngoài ngàn dặm, công danh tiền tài đều ở phương xa.”
An Thanh Viễn vừa nghe tới đây liền tỏ ra rất vui vẻ: “Đúng đấy, nhóc con cũng giỏi ra phết, ta đúng là phải đến Vân Nam mới biết thế nào là kiếm tiền to, tiền tài ở phương xa mà, đúng đúng đúng! Nói tiếp đi… hì hì…”
An Long Nhi lại tiếp lời: “Ở đây có một mạch đất thấp nhỏ chắn phía trước, giống như đặt một bàn trà phía trước long huyệt, đấy là Án sơn của long huyệt, đại biểu con cháu đời sau ăn no mặc ấm, dễ dàng được phú quý giàu sang…”’
An Long Nhi liếc Lục Kiều Kiều, thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào An Thanh Nguyên. An Thanh Nguyên lại chắp tay quay mặt ra phía ngoài núi, dõi mắt ngắm núi Thanh Nguyên phía xa, tựa hồ đang chăm chú lắng nghe nó giảng giải phong thủy vậy.
An Long Nhi thấy tình thế như vậy, đành tiếp tục nói: “Huyệt Phượng Hoàng Sải Cánh này lấy núi Thanh Nguyên làm sa tinh, núi Thanh Nguyên có hai ngọn chính, một ngọn nhô cao thành Văn bút tinh, lợi cho quan tước quyền quý; một ngọn đầu tù thấp hơn thành Kim chung tinh, lợi cho tài vận; đại khái là khiến hai vị đại thúc một người làm quan lớn, một người phát tài to…”
Lục Kiều Kiều thấy An Thanh Nguyên quay người nhìn ra phía xa, tinh thần không có gì là căng thẳng. Cô lại quay sang nhìn An Long Nhi, ánh mắt cũng lạnh lẽo tựa băng sương, hệt như khi nhìn An Thanh Nguyên vậy.
“Còn thấy gì nữa? Chỉ nói về sơn mà không bàn về thủy sao?”
An Long Nhi chưa từng thấy Lục Kiều Kiều nhìn mình như vậy, nó cảm thấy môi khô khốc, lưỡi nóng rát, liền nuốt nước bọt tiếp lời: “Thủy… thủy là thế này, dòng Cán Giang ở đằng xa quấn quanh bên ngoài đại cục thế Phượng Hoàng Sải Cánh, nước ôn hòa và tinh khiết, khiến khí vận của cục thế phong thủy này được kéo dài. Trong Tuyết tâm phú có viết: Núi ngoài núi trùng điệp, bổ khuyết che chắn, tức là nói Án sơn và hai ngọn núi đại biểu cho phú và quý ở phía trước long huyệt có thể bổ trợ cho khuyết điểm hai cánh Thanh Long, Bạch Hổ tản ra, khiến nơi này vẫn có thể trở thành một cục thế phong thủy tốt lành. Câu tiếp theo là: Nuớc ngoài nước chắn ngang, cung tròn nỏ căng, ý chỉ bên ngoài núi Thanh Nguyên có dòng Cán Giang uốn quanh có thể bảo hộ cho người đời sau…”
Lục Kiều Kiều ngắt lời: “Không phải hỏi mày về Cán Giang, cô hỏi mày về nước ở bên phía Thanh Long ấy…”
Trên trán An Long Nhi rịn mồ hôi lạnh: “Nước ở mé trái phía Thanh Long… mé trái…”
Lục Kiều Kiều trợn tròn mắt lên, giơ ngón tay chỉ vào mũi nó quát: “Mày là cái loại gì vậy, còn chưa học xem phong thủy đã học xem sắc mặt người khác rồi, người nói dối không có tư cách làm phong thủy sư, nói đi!”
Nhị ca An Thanh Viễn ngẩn người, Jack cũng bước tới bên cạnh Lục Kiều Kiều vỗ nhẹ lên vai cô nhưng cô vùng vằng hất tay anh ra, An Thanh Nguyên vẫn chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài núi.
An Long Nhi xoay người nhìn sang mé bên trái nói: “Hai con sông ở phương Thanh Long tụ thành ngã ba sông, hợp lưu chảy vào dòng Cán Giang, vốn là tượng đại cát, một là để bao bọc lấy chỗ khuyết ở mé này, hai là cũng đại biểu con gái trong nhà thông minh lanh lợi xinh đẹp khỏe mạnh, đáng tiếc hai con sông hợp lưu này một bên thì trong sạch, một bên lại đục ngầu, dây đai ngọc biến thành cái cạp quần, con gái trong nhà sẽ làm đĩ điếm…”
Lục Kiều Kiều đi tới bên cạnh mộ phần, vỗ tay lên phiến đồng trên mộ hỏi: “Long Nhi, mày nói xem, cái này là gì?”
Những lời không dám nói nhất An Long Nhi cũng đã nói rồi, đã có đà nói thật, nó buột miệng đáp luôn: “Cách bọc mộ này gọi là Tướng quân mặc giáp, có thể chuyển hóa toàn bộ long khí trong bố cục phong thủy thành khí hưng vượng theo đường võ nghiệp, con cháu sau này có thể nắm trăm vạn binh mã, tung hoành thiên hạ.”
Lục Kiều Kiều lại truy vấn: “Bên nào có thể được khí hưng vượng này? Nam hay nữ?”
“Giáp đồng của tướng quân bọc trên thân mộ, toàn bộ con cháu đều sẽ đầu quân làm tướng.”
An Thanh Viễn thấy Lục Kiều Kiều nói năng gay gắt, liền đi tới bên cạnh ôm vai cô nói: “Tiểu Như, nói chuyện phiếm thôi mà, Long Nhi đùa đấy, đừng nghiêm trọng quá… nhé…”
Lục Kiều Kiều thấy An Thanh Viễn ra mặt pha trò, bèn hít sâu một hơi, rồi cũng đi tới phía trước dốc núi nhìn ngã ba sông ở mé bên trái. Sông Phú Thủy từ trấn Phú Điền ở xa chảy tới, màu nước trong xanh; sông Lũng Giang phát nguồn từ núi Sùng Hoa, uốn chín khúc mười tám chỗ ngoặt chảy từ trên đỉnh núi xuống, đây vốn là thế Cửu khúc thủy nhiễu minh đường có khí thế nhất, phú quý cát tường nhất trong phong thủy, nhưng khi đi qua trấn Hạ Trị ở bên trái núi Sùng Hoa, dòng sông lại trở nên đục ngầu. Hai dòng sông một trong một đục hợp lại thành một dòng chảy đùng đục ở phía trước trấn Hạ Trị, chảy vào Cán Giang.
Vì nước sông bị ô nhiễm, đai ngọc chín khúc đã biến thành cạp váy chín khúc, trong lòng Lục Kiều Kiều hiểu rất rõ, vận mệnh của cô chính vì vậy nên mới thay đổi.
Nhiều năm trước, trấn Hạ Trị bắt đầu có nông dân mở phường thủ công, từ nhuộm vải làm giấy đến làm đồ trang sức nhỏ, hay kính Tây, thứ gì cũng có. Những chủ phường này đa phần đều học được một chút tay nghề trong xưởng Tây ở Quảng Châu, trở về liền phỏng theo mà sản xuất các món đồ Tây ấy.
Một số phường thủ công vốn mở ở phủ Cát An, nhưng vì suốt ngày ồn ã hoặc bốc mùi khó chịu, nên đều bị quan phủ đuổi ra khỏi huyện thành. Nhưng để tiện vận chuyển hàng hóa, bọn họ không thể đi quá xa khỏi bến sông Cát An, mà chỉ tập trung dưới chân núi Thanh Nguyên ở bên bờ kia sông Cán Giang, tạo thành một thị trấn phường thủ công khá đông đảo.
Các chủ phường thủ công mua đất xây nhà, rồi lại chiêu mộ nông dân đi làm, công việc không nặng nhọc mà thu nhập lại rất cao. Thoạt đầu, nông dân địa phương thấy quê mình hàng hóa tấp nập ngày một hưng vượng thì mừng lắm, nhưng chẳng bao lâu sau, họ liền phát hiện ra vấn đề, cá chết dưới sông mỗi lúc một nhiều, nước sông càng lúc càng đen, dân phong trong thị trấn không còn thuần phác như trước nữa, những người rời bỏ thôn làng đi nơi khác càng lúc càng nhiều, mùa màng năm sau kém hơn năm trước, mọi người bắt đầu hoài nghi không biết có phải do phong thủy có vấn đề gì hay chăng.
Năm đó, cha Lục Kiều Kiều đã từng giải quyết dạng tranh chấp này cho trấn Hạ Trị, nhưng cuối cùng dân làng và chủ phường thủ công vẫn mất kiểm soát và nổ ra xung đột, động gươm động giáo với nhau. Khi quan phủ đến điều đình, vì các phường thủ công xưa nay vẫn nộp thuế không ít, chủ phường lại mua chuộc đám quan viên, nên quan phủ cứ dây dưa kéo dài việc xử lý như thưòng lệ, thay hết đời quan này đến đời quan khác, mà sự việc vẫn không có phương án giải quyết.
Lâu dần, người phải ra đi lại là nông dân địa phương, chỉ còn toàn chủ phường thủ công và công nhân của họ lưu lại, vùng hạ du sông Lũng Giang hoàn toàn biến thành một con sông đen ngòm. Cũng chính vào thời điểm này, Lục Kiều Kiều được cha cô dùng một món nợ ân tình lớn đưa đến thư viện Bạch Lộ Châu, trở thành học sinh nữ duy nhất trong toàn thư viện.
Lục Kiều Kiều từ nhỏ đã biết bố cục phong thủy của cha bày ra quyết không phải loại tầm thường, bấy lâu vẫn luôn mộng tưởng một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Nhưng sông Lũng Giang đổi màu không phải chuyện sức người có thể khống chế được, càng khiến Lục Kiều Kiều không thể ngờ là, khi thế dây lưng ngọc biến thành cạp váy, bản thân cô lại bị ảnh hưởng lớn đến nhường ấy. Đây không phải vấn đề phá giải Ngũ hành của một bố cục phong thủy, mà là phá hoại toàn bộ hoàn cảnh phong thủy, muốn trốn không được muốn cứu cũng chẳng xong. Muốn chọn được đất báu phong thủy, cần đến kỹ thuật và cả vận may, bảo chọn nơi đất khác để di táng tiền nhân đâu phải chuyện dễ dàng, vì vậy, sau khi quan sát mức độ bị phá hoại của bố cục phong thủy, xác định chỉ ảnh hưởng đến con gái út An Thanh Như, cha họ đã quyết định duy trì nguyên dạng cục thế này để đảm bảo cho hai người con trai được đại phú đại quý, mà buộc lòng bỏ qua vấn đề ảnh hưởng bất lợi đối với con gái.
Đại ca và nhị ca đều biết vụ việc tai tiếng của cô ở thư viện Bạch Lộ Châu, vì vậy lần gặp lại này, mọi người đều né tránh không nhắc chuyện hồi đó để khỏi chạm vào vết thương lòng của Lục Kiều Kiều. Giờ thấy cô chủ động nhắc đến, cả hai người anh hoàn toàn lý giải được sự bất lực và bi phẫn trong lòng cô.
Lục Kiều Kiều ngơ ngẩn nhìn dòng Lũng Giang đã chuyển sắc đen ngòm, An Thanh Nguyên đi tới trước mộ phần dâng hương tế bái. Nhị ca An Thanh Viễn an ủi Lục Kiều Kiều mấy câu, rồi cũng đến trước mộ dâng hương, để lại một mình cô đứng trên dốc núi.
Lục Kiều Kiều quay lại nhìn bóng lưng hai người anh đang quỳ bái, rồi nhìn giáp đồng bọc trên mộ. Cô đoán bố cục Tướng quân khoác giáp này không phải tác phẩm của An Thanh Nguyên, nếu là anh ta làm, sao anh ta lại chủ động đề nghị lên núi tảo mộ làm gì? Càng không bọc giáp toàn bộ ngôi mộ để con cái trong nhà đều đầu quân làm tưóng. Đây nhất định là sự an bài của cha cô.
Lục Kiều Kiều hận cha mình, nhưng vẫn không ngừng suy nghĩ tại sao cha lại sắp xếp như thế? Giờ ông đang ở nơi nào?
Kỳ thực, dù có nghĩ hay không, đáp án đã ở trước mặt họ rồi, đó chính là Vô Vị đại sư.
Vô Vị đại sư đã nói, bọn họ không cần hỏi han gì cả, ba mươi ngày sau, ông sẽ nói cho họ biết. Vậy thì, điều duy nhất có thể làm lúc này chính là chờ đợi.
Lục Kiều Kiều đang đợi, An Thanh Nguyên cũng đang đợi.
Cả bọn lặng lẽ xuống núi, sau khi trở về chùa Tịnh Cư cũng chẳng nói nói cười cười như trước. Hai bên lòng đã hiểu lòng, đều biết rất rõ, mọi sự vờ vịt giờ không còn cần thiết nữa. Vô Vị đại sư thỉnh thoảng lại đến thăm bọn họ, sự lạnh nhạt giữa Lục Kiều Kiều và An Thanh Nguyên cũng lọt vào mắt ông, nhưng ông vẫn giữ nguyên nụ cười nheo nheo mắt ấy, với ai cũng nói cười thân thiết.
Ngày lại ngày trôi đi, Tôn Tồn Chân cũng không xuất hiện ở nơi nào khác ngoài đại điện, Vô Vị đại sư nói y đang tu đạo, sắp sửa quy y Phật Tổ rồi.
An Long Nhi ngày ngày theo Miyabe Ryokura lên núi chặt củi luyện kiếm pháp, Lục Kiều Kiều và Jack mỗi ngày đều ăn no ngủ kỹ, rèn luyện thể lực và khổ luyện võ công; An Thanh Nguyên vẫn ra ruộng rau lao động với Hotta Masayoshi như trước, hai người thường thì thầm nói chuyện gì đó.
Bên trong chùa Tịnh Cư quá đỗi bình lặng này bao trùm một bầu không khí như thể đại chiến sắp sửa nổ ra.
Kể từ ngày đầu tiên mấy huynh muội nhà họ An đến đây, mỗi ngày Vô Vị đại sư đều chú ý nhất cử nhất động của họ, thực ra, ông đã đợi ngày này suốt ba năm rồi.
Ông và An Vị Thu là bạn tốt từ mười năm trước, ba năm trước An Vị Thu đến chùa Tịnh Cư để lại một mảnh giấy, trên giấy chỉ viết ba chữ. An Vị Thu nói với ông: Nếu có một ngày con tôi đến tìm đại sư, đại sư hãy đợi khi nào cả ba đứa đến đủ, rồi chọn một người mà đại sư thích nhất để giao thứ này cho nó.
Vô Vị đại sư hỏi An Vị Thu thế nghĩa là sao, An Vị Thu chỉ cười không đáp; Vô Vị đại sư lại hỏi đứa con mà ông thích cần phải có điều kiện gì không, An Vị Thu đáp, chỉ cần theo ý thích cá nhân của đại sư là được.
Quả nhiên, Vô Vị đại sư đã đợi được đến ngày này, ba đứa con của An Vị Thu đều đến chùa Tịnh Cư. Ông đã gặp Lục Kiều Kiều, rất thích cô gái tính tình tinh quái thông minh này, vì tính tình ông cũng thế. Nhưng Vô Vị đại sư chưa gặp An Thanh Nguyên và An Thanh Viễn, nếu không quan sát kỹ lưỡng một thời gian, làm sao biết được có đứa nào đáng yêu hơn? Bởi vậy ông đã yêu cầu cả ba ở lại ba mươi ngày.
Từ ngày Lục Kiều Kiều lén lút hợp mưu với ông ra sau núi gặp gỡ Đặng Nghiêu, Vô Vị đại sư đã biết đầu đuôi chuyện về Long Quyết, cũng biết ý nghĩa ba chữ mà An Vị Thu để lại là gì. Long Quyết quan trọng nhường ấy, khiến ông thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không khinh suất giao ra lời nhắn của An Vị Thu.
Trong nhiều ngày quan sát, ông nhận thấy cậu cả An Thanh Nguyên say sưa việc nước, lòng ôm thiên hạ, nhưng tính toán lại quá sâu xa, nên thường làm quá mọi việc; cậu hai An Thanh Viễn gan dạ, tham tài lại trượng nghĩa, tâm tư không thể nói là không tinh tế, có điều tầm mắt hơi ngắn, chỉ sợ thứ gì vào tay anh ta rồi cũng trở thành tiền vốn để kiếm lời; cô út Lục Kiều Kiều tâm địa thuần khiết, bảo cô ham tài, chi bằng nói là ham chơi thì chính xác hơn. Cô là người quá ham chơi, tính cách tò mò mạo hiểm khiến Vô Vị đại sư cảm giác thế nào cũng có ngày cô phải chịu thiệt thòi. Nhưng kiểu người này mới là những người sống thú vị nhất, thêm nữa, mặc dù Lục Kiều Kiều không quan tâm đến việc nước, nhưng trước sự đúng sai phải trái, cô lại rất cố chấp, cũng rất mềm lòng, đây là điều làm Vô Vị đại sư thích nhất.
Vô Vị đại sư là bạn tri giao với An Vị Thu, đương nhiên biết được cách nghĩ của bạn mình. Thông tin ông ta để lại quá quan trọng, mà trong lòng ông ta, đứa con nào cũng là tốt nhất, làm sao ông ta có thể quyết định nên đưa cho đứa nào? Trong tình huống đó, tốt hơn hết là để một người ngoài cuộc mà mình tin cậy đưa ra lựa chọn.
Vô Vị đại sư hiểu, An Vị Thu muốn ông đại diện cho người trong thiên hạ để chọn ra đứa con thích hợp nhất, nhưng Vô Vị đại sư lại chỉ có thể đại biểu cho chính bản thân ông mà thôi.
Vô Vị đại sư cười thầm trong bụng, lão An à, ông biết ta xưa nay vẫn hay đùa cợt với người chết mà, giờ ông không có mặt, lại ném trách nhiệm chọn lựa lên người ta, ta đành phải chọn theo sở thích của mình vậy, đừng mong ta thay người trong thiên hạ làm việc lớn gì cả. Ta là hòa thượng, đương nhiên thích đứa nào có thiền ý.
Đến ngày thứ hai mươi tám, Vô Vị đại sư gọi Lục Kiều Kiều vào thiền phòng của ông, rút trên giá sách ra một quyển, rồi lấy tờ giấy kẹp trong sách, nói với Lục Kiều Kiều: “Đây là chữ của cha cháu để lại, ông ấy nói nếu mấy huynh muội các cháu đến đây, ta hãy chọn đứa nào ta thích nhất giao lại cho nó. Ta thấy cháu dễ thương nhất, thôi thì chọn cháu vậy.”
Lục Kiều Kiều đón lấy tờ giấy mở ra xem, đọc được ba chữ do chính tay cha cô viết: Phủ Thiên Sư. Cô không nói không rằng bước tới chỗ cây đèn châm lửa đốt rụi tờ giấy, sau đó nghiêm trang chắp tay vái Vô Vị đại sư một vái, rồi xoay người ra khỏi cửa.
Vô Vị đại sư nhìn theo bóng Lục Kiều Kiều, đột nhiên phá lên cười ha hả: “Quả nhiên không chọn lầm người, có thiền ý, ha ha ha ha!”
Lục Kiều Kiều ra khỏi phòng Vô Vị đại sư, vẫn đến nhà bếp làm việc như thường lệ, cô tìm cơ hội nói chuyện với Jack, bảo An Long Nhi đến trưa thu dọn hành lý, đừng đi đâu cả, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ba người nhân lúc không ai để ý, lẳng lặng ra chuồng ngựa, Jack tháo dây hai con ngựa của mình, còn Lục Kiều Kiều thì dắt con ngựa của đại ca An Thanh Nguyên ra. Ba con ngựa cao lớn lẳng lặng xuống núi qua lối cửa sau của chùa Tịnh Cư, lao về phía núi Long Hổ như một làn khói nhạt.
Mấy ngày sau đó, An Long Nhi đều theo Hotta Masatomo, Miyabe Ryokura lên núi gánh củi, sau khi kiếm đủ củi, nó liền học kiếm thuật với Miyabe Ryokura, luyện tập các chiêu thức mới học được với Hotta Masatomo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!