Trảm Long - Trọn Bộ 4 Tập - Tập 2 - Chương 7: Lộc Châu Thu Nguyệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Trảm Long - Trọn Bộ 4 Tập


Tập 2 - Chương 7: Lộc Châu Thu Nguyệt


Sau khi ba người rời khỏi phủ Thiều Châu lên phía Bắc, tiết trời ngả dần về cuối thu, thời tiết chuyển lạnh, lá vàng trải khắp núi non, non xanh nước biếc mỗi lúc một nhiều, nhưng cũng không còn mấy đường dễ đi nữa. Hai bên đường toàn núi non trùng điệp, họ còn phải thường xuyên vòng qua chân núi, khó khăn lắm mới gặp được một thị trấn, lần nào Lục Kiều Kiều cũng đòi nghỉ lại một ngày để tắm nước nóng cho thỏa thích.

Mỗi ngày đi trên đường đích thực đều rất mệt, bởi họ đã không còn là đoàn lữ hành trên cỗ xe ngựa hào hoa nữa, mà trở thành một doanh trại huấn luyện tân binh, ngày ngày tập luyện cực khổ. Sau khi rời khỏi Quảng Châu đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến Lục Kiều Kiều ý thức được sự yếu ớt của mình, tiến thêm một bước trên con đường trở về quê nhà, cũng là đến gần với hiểm nguy thêm một bước.

Đôi lúc cô cũng nghĩ xem khi về nhà sẽ xảy ra chuyện gì, cũng từng có ý định bói một quẻ cho yên tâm, nhưng kẻ đã xa quê phiêu bạt một mình nhiều năm như cô đâu còn ngây thơ sống trong sự hư ảo của quẻ dịch, mà từ lâu đã học được cách thẳng thắn đối diện với vấn đề.

Nếu bói ra một quẻ tốt, liệu cô có thể tin vào quẻ bói ấy mà gạt phăng nguy hiểm sang một bên, yên tâm trở về quê nhà hay chăng?

Còn nếu bói ra quẻ xấu, chẳng lẽ lại quay đầu bỏ trốn, liệu phủ Quốc sư có buông tha cho cô không?

Bói quẻ, chẳng qua là muốn đoán trước tương lai, biết được hậu quả rồi có thể có phương pháp ứng phó và chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nhưng nếu vì vậy mà không có phương án dự phòng, thì một khi tính sai sẽ thua sạch trơn, chẳng khác nào đem mạng mình ra đánh cược. Dù bói được quẻ thế nào, bản thân cũng phải đưa ra kế hoạch ứng phó toàn diện, vậy thì chi bằng cố gắng hết sức khiến mình trở nên mạnh mẽ, đủ ứng phó với hết mọi khả năng có thể xảy đến còn hơn.

Có câu người giỏi Kinh Dịch không bói toán, không phải là người đó đoán quẻ như thần đến mức không cần gieo quẻ cũng biết được kết quả, mà là đã ngộ ra lẽ biến hóa của sự vật từ trong Dịch học, nhìn rõ bản chất của người và sự việc, rồi dùng phương pháp hữu hiệu nhất để ứng phó, dù xảy ra biến hóa gì cũng đều nằm trong tầm khống chế. Lục Kiều Kiều đã lĩnh ngộ được điều này, ngày ngày đều hồi tưởng lại từng chi tiết thất bại trong những lần va chạm với đối thủ, cố gắng tìm ra nhược điểm của phe mình để tiến hành cải thiện cho mạnh mẽ lên.

Lúc này, Lục Kiều Kiều vừa uống hết bát thuốc cai nghiện mà An Long Nhi sắc cho, nhăn mặt phun phì phì ngồi trên ghế trước xe ngựa đánh xe, nhanh chóng bỏ vào miệng một quả ô mai. Cô hút thuốc phiện đã nhiều năm, hễ trong miệng trống không là cảm thấy không quen, mà nhạt nhẽo quá cũng không được. Cô đã thử rất nhiều loại đồ ăn vặt, cũng nhai cả cọng cỏ với tăm tre, cuối cùng phát hiện không gì có thể giúp mình chống lại cơn nghiền thuốc hơn ô mai mặn. Vì vậy, sau khi gói kỹ nửa bao thuốc Vân Nam còn lại cất đi, bình thường trên xe ngựa lúc nào cũng có một túi ô mai to tướng, chốc chốc cô lại bỏ vào miệng một quả.

Jack và An Long Nhi chạy bộ hai bên xe ngựa. Jack vừa chạy vừa tay đấm chân đá, vì An Long Nhi bảo với anh chàng, trừ lúc tỷ võ quyết đấu với nhau, bằng không chẳng ai đứng yên một chỗ cho anh đánh cả, tất nhiên mình cũng không ngu đến mức đứng đó đợi người ta đến đánh. Hai bên đánh nhau kỳ thực đều đang không ngừng chạy bộ, mà mỗi cú đấm cú đá, đều là đánh ra trong lúc chạy, người đứng yên luyện quyền chỉ có thể học cách đứng yên một chỗ mà đánh, vừa chạy bộ vừa luyện quyền thì có thể học được phương pháp chiến đấu trong khi vận động.

Jack nghe xong cảm thấy rất có lý, từ đó hằng ngày khi đến lượt chạy bộ, anh chàng đều không ngơi chân ngơi tay, tựa như một con khỉ điên đuổi theo xe ngựa. An Long Nhi là người sẵn lòng chạy bộ nhất, vì hồi nó theo Sái Tiêu học việc ngày ngày đều luyện tập công phu, từ lâu đã quen chạy nhảy không ngừng. Giờ trong lúc chạy bộ, có khi nó tự nhẩm lại sách hoặc khẩu quyết, có khi thì vận khí cho trầm xuống đan điền, giữ cho bản thân ở trạng thái vận khí suốt thời gian dài.

Lục Kiều Kiều đã học cách đeo súng côn như một chàng cao bồi miền Viễn Tây, cô còn cắt cả bao súng của mình, may lại cho vừa với kích cỡ vòng eo, để không phải đeo cả bao súng ra sau lưng nữa. Cô đánh xe trên con đường vòng quanh chân núi, tay trái cầm dây cương và tay nắm, tay phải không ngừng rút súng đeo ở thắt lưng ra, bật chốt ngắm chuẩn, rồi lại nhanh chóng đút vào. Jack cũng nhận ra Lục Kiều Kiều đã càng lúc càng quen thuộc với khẩu súng trên tay, khẩu súng như thể dính chặt vào ngón tay cô vậy, chỉ cần tay phải cô lướt qua bao đựng súng, khẩu súng sẽ nhảy ra chỉ thẳng về phía mục tiêu trong chớp mắt.

An Long Nhi vừa chạy vừa lẩm bẩm đọc: “Vân nghê tiên sinh tuyệt cao đỉnh, thử thị long lầu chủ điện định. Đại tích vi vi vận tự sinh, vụ khí như cương phản nan chính. Sinh tầm vụ khí thức chính long, khước thị chi long quan viễn ứng. Thử thị thần tiên tầm địa pháp, bách lý la thành bất vi viễn…”

Jack liên tiếp tung mấy cú đấm, thở hồng hộc nói: “Tiếng Trung Quốc thật là khủng khiếp… hộc hộc… chữ nào cũng nghe rõ mà chẳng hiểu ý nghĩa cả câu là gì…”

Lục Kiều Kiều rút súng đánh soạt một tiếng: “Đừng nói anh không hiểu, rất nhiều người đọc sách cả đời cũng không hiểu nổi nữa là…”

Jack hỏi An Long Nhi: “Long Nhi… hộc hộc… anh đánh như vậy là có thể luyện được công phu à?”

An Long Nhi nói: “Phải vừa chạy vừa luyện… cũng phải vừa đánh vừa luyện… anh phải học bơi dưới nước, cũng phải học võ công trong lúc đánh nhau nữa… chỉ chạy bộ thôi vẫn chưa đủ…”

“Vậy thì chạy bộ có ích gì chứ…” Jack càng lúc càng thở không ra hơi, nghe An Long Nhi nói vậy lại càng bị đả kích thêm.

An Long Nhi giải thích: “Anh không chạy bộ cũng không luyện võ… thì không thể chiến đấu trong thời gian dài… cũng không thể xuất quyền xuất cước thật nhanh… chiêu thức cao thâm mấy cũng không bằng một chữ nhanh… đánh nhau là phải nhanh… hây hây!” An Long Nhi xông tới tung một đấm vào mặt Jack, khóe mắt Jack chỉ kịp trông thấy bóng quyền lấp lóa, vội thu bàn tay về che mặt theo phản xạ, “bốp” một tiếng đỡ lấy cú đấm đó.

An Long Nhi nói: “Anh xem, anh cũng nhanh hơn nhiều rồi đấy.”

Jack được An Long Nhi khen ngợi, liền toét miệng cười nói: “Chậc… anh cũng càng lúc càng thiện chiến rồi đó, Kiều Kiều… xuống núi là đến lượt em chạy bộ đấy nhé, Long Nhi chạy với em…”

“Được, giờ đổi sang tôi chạy luôn, anh lên xe đi.” Lục Kiều Kiều hiện giờ ngày nào cũng bừng bừng chiến ý sẵn sàng rèn luyện, cô đeo súng bên hông nhảy xuống đường, Jack lập tức xông lên mấy bước, nhảy lên xe ngựa.

Cô vừa xuống xe liền chạy cùng tốc độ với An Long Nhi, thỉnh thoảng lại bước theo một bộ pháp kỳ quái, lướt tới phía trước rồi phía sau của An Long Nhi. Vừa chạy, Lục Kiều Kiều vừa hỏi An Long Nhi: “Vừa nãy mày đọc thuộc cái gì vậy?”

“Hám Long kinh.”

“Sao cứ nhẩm đi nhẩm lại Hám Long kinh mãi thế, không đọc thứ khác à?”

“Cháu cũng có đọc những sách khác chứ, nhưng thời gian này ngày nào cũng chạy trên đường, thấy rất nhiều núi non sông nước, nhớ ra liền đọc mấy câu…” An Long Nhi nói chuyện đã bắt đầu thở hổn hển, trên đầu cũng túa mồ hôi, nhưng vì luyện khí nên vẫn dốc sức dồn nén xuống đan điền, mà nó cũng thích chạy bộ với Lục Kiều Kiều, chỉ cần Lục Kiều Kiều vẫn chạy, nó rất sẵn lòng chạy bên cạnh cô thế này mãi.

Lục Kiều Kiều đưa mắt nhìn xung quanh, thấy toàn là núi cao chót vót, vì bây giờ đương buổi sáng sớm, rất nhiều đỉnh núi vẫn có sương mù vẩn vít. Cô hiểu ra tại sao An Long Nhi lại đọc nhẩm mấy câu lúc nãy, nhưng vẫn hỏi lại: “Đoạn thơ mày đọc lúc nãy là ý gì… phù… thử giải thích xem nào… phù…”

An Long Nhi đáp: ‘“Mấy câu đó ý muốn nói… muốn tìm long mạch ở trong núi cao, có thể nhân lúc tiết trời có mây mà không có sương lớn… xem mây trên đỉnh núi, ngọn núi nào đỉnh núi và sườn núi có mây, thì có thể có chân long mạch… những ngày có sương mù thì không thể tìm được chân long.”

Lục Kiều Kiều rút súng ra, vừa chạy vừa giương súng bắn về phía xa xa, cũng không biết có bắn trúng gì hay không. Cô lại hỏi tiếp: “Tại sao đỉnh núi có mây chính là mạch chân long? Hả?”

An Long Nhi nói: “Vì mạch chân long đều là những nơi cao nhất.”

“Nhưng cũng có những mạch chân long ở chỗ thấp hơn tất cả những ngọn núi khác, mây không bao giờ tụ trên đỉnh núi đó… thế thì sao?” Nói xong, Lục Kiều Kiều lại nổ súng đánh “pằng” một phát. Cô quay đầu nhìn An Long Nhi, chỉ thấy thằng bé đỏ mặt tía tai, không biết trả lời thế nào.

Cô giơ báng súng đánh vào bụng An Long Nhi một cái, mắng: “Đồ ngốc… đọc sách mà chỉ lo học thuộc lòng thì làm quái gì chứ… ai bảo ngày có sương mù thì không tìm được long mạch, ngày có sương mù mới dễ tìm ra những long mạch tiềm phục ở núi thấp, sương mù sẽ trầm xuống nơi thấp nhất. Nơi nào có sương dày đặc nhất, chính là giới thủy, bên trên giới thủy chính là chân long…”

An Long Nhi bắt đầu thở hổn hển, nó hỏi: “Giới thủy là gì ạ? Hộc hộc…”

“Khe giữa hai ngọn núi gọi là đường giới thủy, cách xem đơn giản nhất chính là lúc mưa… nước sẽ chảy từ đường giới thủy xuống núi… bên trên giới thủy không được xây mồ mả hay nhà cửa… mày phải nhớ kỹ, đây là đại kỵ trong phong thủy, bằng không sau này sẽ hại chết người đấy…”

An Long Nhi gật đầu nói: “Vâng ạ.”

“Pằng!” Lục Kiều Kiều lại bắn một phát súng, phát này nhắm vào một cành cây phía trước xe ngựa chừng bảy tám trượng, sau đó cô lại bắn liên tiếp mấy phát, vẫn nhắm vào cái cây ấy, Jack trông thấy thế thì vui vẻ thốt lên: “Kiều Kiều, em bắn giỏi hơn nhiều rồi đấy!”

“Tôi biết, đang chạy tôi cũng bắn được… không xong rồi, hết hơi rồi… kéo tôi lên xe uống ngụm nước cái…”

Lục Kiều Kiều nhảy lên xe, quay khẩu súng đã hết sạch đạn hai vòng trên ngón tay trỏ rồi nhét vào bao da đeo ở thắt lưng không sai chệch một li, động tác hết sức nhanh nhẹn oai phong.

Chiêu này lập tức đổi lấy một tiếng huýt sáo của Jack: “Huýtttt… thần kỳ! Kiều Kiều của tôi lợi hại quá!”

Lục Kiều Kiều nhếch miệng nói: “Khì khì… khì khì… duy thủ thục nhĩ.”[32]

“Thục cái gì cơ?” Cả đời này Jack cũng không thể nào hiểu nổi một loại tiếng Trung Quốc khác gọi là văn ngôn.

Lục Kiều Kiều cầm bình nước tu một ngụm, quẹt quẹt miệng nói với anh chàng: “Đồ quỷ, tôi biết anh là cái đồ vô văn hóa mà lại, để kể cho anh nghe câu chuyện…”

“Tôi có văn hóa thì em cũng có thể kể mà.”

“Ha ha ha… thời xưa có một thằng cha tên là Trần Nghiêu Tư, hắn bắn tên rất chuẩn, nhưng lại rất thích khoe mẽ, vì vậy ngày nào cũng công khai tập bắn cung ở vườn sau, thường khiến cả đám người tụ tập đến xem. Một hôm, có ông già bán dầu đi qua, đặt gánh dầu xuống đứng bên cạnh xem nhiệt náo…”

Jack rất thông minh, lập tức đoán được sẽ có chuyện xảy ra, bèn lên tiếng: “Ông già đến so tài bắn cung hả?”

“Người ta đang kể chuyện anh không được chõ miệng vào, đây là quy tắc…” Lục Kiều Kiều lườm Jack một cái rồi kể tiếp: “Ông già ấy thấy Trần Nghiêu Tư bắn mười mũi tên thì trúng chín mũi, liền nhìn người ta ngây ra cười. Họ Trần kia thấy rất không vừa mắt, bèn bước đến tóm lấy ông già nói, lão già, có phải đến đây sinh sự không? Lão cũng biết bắn tên hả?”

Jack lại chen vào: “Thật hẹp hòi, có thể khiến người ta cười là chuyện đáng vui mừng chứ lại?”

“Anh không hiểu, người Trung Quốc không thích người khác nhìn mình cười. Có điều ông già nói, thế này thì có gì ghê gớm chứ? Chẳng phải chỉ là quen tay thôi sao. Trần Nghiêu Tư phen này nổi cáu thật, hắn nói, lão già còn nói không đến gây chuyện nữa? Lão cũng ra bắn mấy mũi tên xem nào?”

“Chà, bắt đầu tỷ thí rồi…”

Lục Kiều Kiều nhanh như cắt giơ tay vỗ nhẹ vào miệng Jack, nói: “Còn chõ cái miệng vào… ông già ấy lấy trong gánh ra một cái hồ lô, rồi đặt trên miệng hồ lô một đồng tiền, dùng muôi đổ dầu từ trên cao vào trong hồ lô, dầu chảy thành dòng như một sợi dây xuyên qua đồng tiền, hết cả một muôi mà trên đồng tiền vẫn không dính giọt dầu nào…”

“Ồ!” Jack nghe đến đây không khỏi kinh ngạc ồ lên, có điều không dám chen miệng vào nữa.

Lục Kiều Kiều nói: “Ông già thấy Trần Nghiêu Tư trố mắt ra, liền nói với hắn, tôi cũng không phải quá giỏi giang gì, chỉ là ngày ngày đều chơi trò này, quen tay… ha ha ha… quen tay…”

Lục Kiều Kiều kể xong liền đứng trên ghế trước xe ngựa reo hò rút súng ra rồi lại nhét vào, rút ra rồi lại nhét vào, làm Jack cũng bật cười ha hả. Cô nói: “Câu vừa nãy tôi nói chính là danh ngôn của ông già bán dầu, trăm hay không bằng tay quen.”

“Ồ, em giải thích thế thì anh hiểu rồi, đúng là một câu chuyện rất hay. Nhưng tiếng Trung Quốc sao lại chia làm hai loại vậy, những gì viết trong sách với những gì chúng ta nói sao chẳng giống nhau gì cả?”

“Ha ha!” Lục Kiều Kiều lại nhanh nhẹn rút súng ra nói: “Có trời mới biết, chắc mấy người viết sách đều có bệnh cả…”

Cứ vậy vừa đi đường vừa luyện tập, mệt nhưng vui vẻ, sắc mặt Lục Kiều Kiều không ngờ đã trở nên hồng nhuận tươi tắn, thời gian chạy bộ mỗi ngày cũng kéo dài thêm từng chút một.

Đi dọc theo Cán Giang lên phía Bắc, họ nhanh chóng tiến vào địa phận phủ Cát An, bấy giờ trời vừa qua trưa, Lục Kiều Kiều đã bảo cả bọn đánh xe đến một nơi tên là trấn Phú Điền để nghỉ lại.

Họ tìm được một khách điếm hai tầng, Lục Kiều Kiều chọn xong phòng trọ rồi vào đó luôn. Cô bảo Jack và An Long Nhi ra phố ăn cơm, dẫn theo cả Đại Hoa Bối, còn mình thì rúc trong phòng ở lì.

An Long Nhi và Jack đành dẫn theo con chó đi ra phố, trên tay An Long Nhi còn xách theo một cái giỏ. Jack hỏi thằng bé: “Long Nhi, Kiều Kiều hôm nay lạ thật, sắp về đến nhà cô ấy rồi, chẳng phải nên tăng tốc để về cho sớm hay sao?”

An Long Nhi đáp: “Không biết nữa, xưa nay cô Kiều làm chuyện gì cũng có sắp xếp cả, tóm lại là những chuyện cô ấy dặn thì đều không sai đâu.”

“Không, cô ấy cũng có lúc lầm lẫn, có một số chuyện chúng ta cần nhắc nhở cô ấy.”

An Long Nhi đáp: “Em là người dưới, đâu có dám nói bừa, với lại em không thông minh bằng cô Kiều, chuyện mà em nghĩ ra thì cô ấy cũng nghĩ ra cả rồi.”

“Sao em lại là người dưới được? Tất cả chúng ta đều là bạn.” Trong đầu Jack hoàn toàn không có khái niệm về quan hệ đẳng cấp vai vế kiểu Trung Quốc.

“Em cũng muốn thế, có điều dẫu sao thì cô Kiều cũng bỏ tiền mua em về, em…”

“Anh biết…” Jack cướp lời: “Lúc cô ấy mua em đã trả cho người ta năm lượng bạc, cô ấy đã kể với anh rồi, giờ trên người em cũng có hai trăm lượng còn gì, em trả cô ấy năm lượng, bảo cô ấy viết cho cái giấy chuộc thân, sau này mọi người có thể ngang hàng với nhau mà làm bạn bè rồi…”

An Long Nhi cười cười, chuyển chủ đề vẻ cao thâm khó dò: “Anh nói xem con Đại Hoa Bối có ăn cay không nhỉ?”

An Long Nhi đã có tiền chuộc thân từ lâu, nhưng trong lòng nó lại thầm tính toán, nếu mình không chuộc thân, sẽ có thể danh chính ngôn thuận đi theo Lục Kiều Kiều. Mình là người ở của cô ấy, không theo cô ấy thì ai theo cô ấy nữa? Thêm vào đó, xét về thân phận thì nó thân cận với Lục Kiều Kiều hơn Jack, điểm này bấy lâu nay vẫn khiến An Long Nhi ít nhiều cảm thấy ưu việt hơn.

Hai người trở về khách điếm, An Long Nhi mang cho Lục Kiều Kiều một bát canh vằn thắn.

Lục Kiều Kiều đờ đẫn mở nắp giỏ tre ra, thấy bên trong để một bát to nước canh với vằn thắn.

Vỏ vằn thắn mỏng như tờ giấy tuyên ngâm trong nước, nhân thịt bên trong lộ ra màu hồng tươi, nắp giỏ vừa mở, liền ngửi thấy ngay mùi thơm thoang thoảng của món canh mới nấu, trên mặt bát canh nổi lên mấy đốm mỡ và hành hoa.

Nét mặt Lục Kiều Kiều lập tức đổi sang vẻ kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ, cô khẽ thốt lên thành tiếng: “A! Sao mày biết cô thích ăn cái này… chậc chậc thơm quá…”

Jack nói: “Trên phố chỉ có mấy quán ăn, quá trưa đều đóng cửa hết rồi, chỉ có sạp hàng vằn thắn này, tôi với Long Nhi mỗi người đều xơi bốn bát, thật sự là quá ngon đi.” Jack nói xong lại chép chép miệng mấy cái như thể vẫn còn thèm thuồng.

“Phụt…” Lục Kiều Kiều đã cho miếng vằn thắn vào miệng suýt chút nữa thì phun ra, cô ngẩng đầu nuốt đánh “ực” một cái, nói: “Ăn bốn bát vằn thắn chướng bụng chết đấy, làm gì mà ngon đến thế?”

An Long Nhi cũng nói: “Vằn thắn của Quảng Châu vỏ mỏng nhân nhiều, mùi vị biến ảo; nhưng vằn thắn ở đây mùi vị đơn giản mà thanh, ăn không bị ngấy, ăn ba bát rồi vẫn còn muốn ăn thêm bát nữa… ha ha ha… cháu no căng cả bụng luôn…”

Lục Kiều Kiều không ngừng ăn, vừa nhồm nhoàm vừa nói: “Ùm… đấy là tại mày đang tuổi ăn tuổi lớn, còn Jack là tên quỷ đói đầu thai… ừm, phủ Cát An có nhiều đồ ăn ngon lắm… Đại Hoa Bối ăn chưa hả?”

Jack nói: “Nó ăn hai cái bánh bao, còn ị một bãi to đùng nữa. Chậc, chỗ này còn món gì ngon nữa thế?”

“Khì khì khì…” Nói đến đồ ăn Lục Kiều Kiều liền cao hứng ngay: “Đồ ăn ngon nhiều lắm, ví dụ như lươn xào rau diếp này, rồi cả dưa chua xào thịt… dưa chua không mặn mà rất giòn, các loại rau đều không mặn, thịt là thịt ngũ hoa muối, còn thơm nức mùi rượu, ăn bao nhiêu cũng không bị ngấy…”

Hai mắt Jack sáng bừng lên: “Còn gì nữa, mau nói đi… quái quỷ thật, bụng tôi lại thấy đói rồi.”

“Đậu phụ viên thịt kho tàu!”

“Ồ!” “Ồ!” An Long Nhi và Jack cùng lúc há hốc miệng.

“Vịt nướng lu!”

“Chẹp!”

“Gà nướng hạt dẻ!”

“Chẹp!”

“Thịt lợn xào tỏi!”

“Chẹp!”

“Cả mỡ lợn xào cùi bưởi nữa!”

“Hả?” Jack và An Long Nhi đều vò đầu bứt tóc kêu lên thảm thiết.

Lục Kiều Kiều ăn hết miếng vằn thắn cuối cùng, hai tay giơ cao tuyên bố: “Vịt say rượu xào ớt! Canh lươn khô! Chậc chậc… tôi muốn về phủ Cát An!”

Nói thì nói vậy, nhưng qua cơn kích động, Lục Kiều Kiều lại đuổi Jack và An Long Nhi về phòng, rồi đóng của tự nhốt mình bên trong. Khoái cảm nguyên thủy do thức ăn khơi gợi lên ấy, cũng không thể che giấu được cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo trong lòng cô lúc này.

Cô không dám trở về phủ Cát An đối mặt với những người đó, cũng không dám về nhà xem cha mình dạo này như thế nào, chuyện xảy ra mấy năm trước đã để lại trong cô nỗi sợ hãi lớn lao cùng cảm giác căm hận sâu sắc.

Cô mở cửa sổ nhìn mạch núi xa xa và dòng sông chảy phía trước thị trấn, cả những thửa ruộng nằm không theo một quy tắc nào giữa núi non sông nước, khoảnh ruộng vàng óng trước mắt cô đẹp đẽ dị thường. Năm đó, cô cũng từng có một lựa chọn, nếu không trốn khỏi phủ Cát An đến Quảng Châu, hôm nay có thể cô cũng là một thôn phụ sống giữa chốn núi non sông nước ở trấn Phú Điền này không chừng.

Có điều, trong lòng Lục Kiều Kiều không có hai chữ “nếu như”. An Long Nhi từng hỏi cô, nếu như bọn họ không ở lại căn hung trạch của nhà họ Trương ấy, cả gia đình Trương Phúc Long liệu có chết hay không, cô cũng trả lời như thế: Không có nếu như. Tất cả đều đã được định sẵn, sự việc nhìn tưởng như có thể lựa chọn, kỳ thực lại hoàn toàn không có lựa chọn gì cả, khi mày cho rằng một kết quả là do lựa chọn của mình mà xảy đến, thì thực ra, con đường ấy chính là con đường đã được định sẵn từ trước rồi.

Về mặt lộ trình, việc cô dừng lại ở trấn Phú Điền này cũng rất kỳ lạ, nếu men theo dòng Cán Giang đi lên phía Bắc, cô đã đến Thanh Nguyên hoặc phủ Cát An lâu rồi, trấn Phú Điền không phải là nơi buộc phải đi qua trên đường, nhưng cô lại chọn đi đường vòng đến đây để xem thử. Cô chưa bao giờ đến trấn Phú Điền, song lúc này lại rất muốn xem cuộc sống mà mình từng có cơ hội lựa chọn là như thế nào.

Cô cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để về nhà, cô cần cho mình thời gian bình tĩnh, và thích ứng lại với nơi này.

Lục Kiều Kiều cứ ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài như vậy, mãi đến khi mặt trời xuống núi, mặt trăng mọc lên, rồi đến tận sáng sớm.

Con Đại Hoa Bối ngủ một giấc rồi dậy ngồi chồm hỗm bên cạnh Lục Kiều Kiều, cùng cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Lục Kiều Kiều đặt tay lên cái cổ to tướng của Đại Hoa Bối, nhìn con chó cười khổ. Cô hỏi nó: “Nhà mày ở đâu? Bố mẹ mày đâu rồi?”

Đại Hoa Bối chau mày nhìn Lục Kiều Kiều, “khực” một tiếng, làm cô cười rũ.

Cô dẫn Đại Hoa Bối ra khoảnh sân phơi quần áo ở tầng hai, ngước nhìn bóng núi đen kịt. Sau lưng có tiếng bước chân, Đại Hoa Bối sủa lên mấy tiếng, cô ngoảnh đầu lại trông thấy An Long Nhi bước ra.

Tối nào An Long Nhi cũng luyện nội đan, đã không ngủ được gần một tháng, nhưng tinh thần càng lúc càng sảng khoái, có thể thấy công lực của nó đang không ngừng tăng cao, sẽ nhanh chóng tụ thành đan khí, có thể bắt đầu tìm hiểu sự thâm ảo của Thiên Sư đạo pháp. Khi Lục Kiều Kiều đi ra khoảng sân phơi ở tầng hai, đã làm thằng bé chú ý.

Kỳ thực, An Long Nhi sớm đã để ý thấy Lục Kiều Kiều hôm nay khác hẳn với thường ngày. Lục Kiều Kiều là người ngủ rất khỏe, đối với cô, ngủ là một phương thức hưởng thụ cuộc sống, chưa đến lúc cô tự động tỉnh giấc thì chẳng ai đánh thức nổi, nếu không có chuyện phiền não trong lòng, dẫu sấm nổ bên tai cô cũng chẳng buồn dậy.

Bắt gặp ánh mắt quan tâm của An Long Nhi nhìn mình, khóe mắt Lục Kiều Kiều không khỏi ươn ướt.

“Cô Kiều, vẫn chưa ngủ ạ?”

Lục Kiều Kiều vẫy tay gọi An Long Nhi đi tới bên cạnh, cô chăm chú quan sát gương mặt thằng bé, không biết có phải ảo giác hay không, thằng bé tóc vàng tướng mạo đường đường này hình như đã cao lên một chút, cao đến mức có thể để đầu cô gục lên vai nó.

Cô chầm chậm thử ngả đầu vào vai An Long Nhi, thằng bé lập tức căng thẳng ưỡn người ra.

Cô lại chầm chậm vòng hai tay ôm lấy eo An Long Nhi, vì lồng ngực nó rộng nên vòng eo trông rất nhỏ nhắn, ôm vào rất vừa tay. Hai tay An Long Nhi cứng đờ dang ra, không biết Lục Kiều Kiều muốn làm gì, cũng không dám có bất cứ động tác nào.

Hai cái bóng cứ vậy lặng lẽ ôm lấy nhau dưới ánh trăng, mặc dù chỉ là Lục Kiều Kiều ôm An Long Nhi, nói là ôm nhau cũng không chuẩn xác cho lắm.

Lục Kiều Kiều thì thầm bên tai An Long Nhi: “Cô kể cho mày một câu chuyện… mày có thể giữ bí mật không?”

“Có thể.”

“Mãi mãi không được nói với người nào khác, cho đến tận khi mày chết, có được không?”

“Được.”

Lục Kiều Kiều mặc kệ An Long Nhi đang cứng đờ cả người, cô vẫn dựa đầu vào vai nó, rủ rỉ bên tai: “Có một cặp vợ chồng. Người vợ rất xinh đẹp, cũng rất có tài, tuổi còn trẻ măng đã lo liệu việc làm ăn của cả một gia tộc lớn; người chồng thì anh tuấn tiêu sái, văn tài xuất chúng, giỏi cả thơ lẫn họa, mười bảy tuổi đã đậu tú tài, hai mươi mốt tuổi được Tam đại thư viện mời đến dạy học; hai vợ chồng rất yêu thương nhau, tình sâu nghĩa nặng…”

Lục Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn gương mặt An Long Nhi, nói: “Người đàn ông ấy có mấy phần giống Long Nhi…”

Sau đó, cô buông cánh tay đang ôm An Long Nhi ra, bước đến sau lưng thằng bé, ôm lấy nó từ phía sau, dụi đầu vào lưng nó, tựa như đang tìm kiếm vị trí thích hợp nhất.

An Long Nhi cảm nhận được hơi ấm cơ thể từ phía sau ập tới, tim không khỏi đập rộn lên, đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng tim đang nảy thình thịch. Nó đứng yên bất động, không còn để tâm xem Lục Kiều Kiều đang nói gì nữa, có thể áp chặt vào Lục Kiều Kiều thế này, đã là chuyện hạnh phúc nhất đời nó rồi. Lục Kiều Kiều lại ghé miệng sát bên tai An Long Nhi thì thầm kể tiếp:

“Người chồng dạy học trong thư viện, hằng ngày đều chỉ gặp toàn học sinh nam, một hôm lại thấy một học sinh nữ xuất hiện. Học sinh nữ này chỉ mới mười lăm tuổi, là con gái của người hảo tâm đã đóng góp cho thư viện. Chàng tú tài đó thường dạy cô nữ sinh làm thơ vẽ tranh, còn ngấm ngầm bày tỏ lòng ngưỡng mộ với cô… mà văn tài cũng như vẻ anh tuấn của chàng tú tài cũng làm cô nữ sinh vô cùng ngưỡng mộ, những lúc thư nhàn họ lại cùng nhau đàm kinh luận đạo, buổi tối cũng hay rủ nhau ra bờ sông ngâm thơ đối đáp, tỏ bày tình cảm. Tú tài nói với cô gái rằng anh ta nguyện cả đời cả kiếp vĩnh viễn không bao giờ rời xa cô, muốn lấy cô làm vợ, cô gái cũng tràn trề niềm vui chờ đợi ngày đó, hai người rốt cuộc ngày đêm bên nhau, như chim liền cánh…”

Bằng trực giác, An Long Nhi cho rằng ngày đêm bên nhau, như chim liền cánh là chuyện rất tốt đẹp, nếu có thể ôm nhau như lúc này mà ngày đêm bên nhau thì càng tốt hơn nữa, bàn tay bất giác dịch chuyển lên chỗ tay Lục Kiều Kiều đang đặt trên thắt lưng nó.

Lục Kiều Kiều cảm nhận được động tác của nó, nhưng không ngăn cản, tiếp tục áp mặt vào lưng An Long Nhi, hai mắt nhắm nghiền: “Tú tài thường mượn cớ có việc ngủ lại thư viện không về nhà, khiến người vợ chú ý. Cô thì ở nhà dốc hết tâm tư lo liệu sự vụ, còn tú tài lại chỉ thích đọc sách luận đạo, không thích việc buôn bán; vốn dĩ người vợ cũng cho rằng, chồng mình có thể về nhà, hai vợ chồng ở bên nhau đã là chuyện vui rồi, không ngờ anh ta thậm chí còn không về nhà nữa; vậy là sau khi tra xét dò hỏi, cô dẫn người xông vào phòng ngủ của tú tài trong thư viện lúc nửa đêm khuya khoắt, vừa khéo phát hiện ra tú tài và học sinh nữ kia đang ngủ trên giường, liền trói cả hai lại…”

An Long Nhi hỏi Lục Kiều Kiều: “Nhà tú tài ở xa thư viện lắm ạ?”

“Cách một con sông.”

“Tú tài đó không yêu vợ mình sao?”

Lục Kiều Kiều, cười khẩy hai tiếng: “Khục khục… ngay đêm hôm đó, người vợ tú tài đã báo tội thông gian lên quan, làm kinh động cả học giám trong thư viện và cha của cô nữ sinh… Hai người bị trói quỳ trên công đường ở nha môn, cô nữ sinh khóc lóc cầu xin người vợ tú tài tha cho cô ấy, cô ấy xin được gả cho anh ta làm thiếp…”

An Long Nhi cũng nói: “Đúng thế… tú tài cưới cô học sinh kia là được, vốn dĩ không cần báo quan.”

“Nhưng người vợ tú tài thì không nghĩ thế, việc làm ăn ấy là việc làm ăn của nhà cô, mọi việc trong ngoài đều do một tay cô điều khiển, vốn không đến lượt người chồng lên tiếng; vả lại, tú tài kia há chẳng từng thề non hẹn biển, răng long đầu bạc với cô? Cô cũng đau lòng xót dạ lắm chứ?”

An Long Nhi nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa. Tuy nó mới mười ba tuổi, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức cho rằng Lục Kiều Kiều đang kể chuyện ở quê cho hết đêm dài, nó biết câu chuyện Lục Kiều Kiều đang kể nhất định có liên quan đến cô.

“Chỉ cần tú tài chịu lấy học sinh nữ kia, vụ án này sẽ không còn là thông gian nữa, có thể lập tức kết thúc… nhưng ở trên công đường, tú tài cứ ấp a ấp úng, người vợ anh ta phẫn nộ vô cùng, yêu cầu tri huyện xử tội thông gian đúng theo lề luật Đại Thanh, mỗi người phạt một trăm trượng…”

An Long Nhi cảm thấy thân thể Lục Kiều Kiều run lên nhè nhẹ, nó gần như có thể cảm nhận được Lục Kiều Kiều đang kích động đến nhường nào, cũng có lẽ là sợ hãi. Bàn tay còn lại của nó nắm lấy bàn tay Lục Kiều Kiều đang ôm mình, nhưng cô lại đột nhiên hất ra, như bị giật mình kinh hoảng. An Long Nhi xoay người lại nhìn cô, chỉ thấy gương mặt cô dưới ánh trăng trắng nhợt như tuyết, đôi mắt to trống rỗng thẫn thờ nhìn về phía trước, ánh mắt xuyên qua thân thể An Long Nhi, điểm nhìn của cô hoàn toàn không đặt trên người nó.

Cô vòng qua An Long Nhi, chậm rãi bước đến mép sân phơi, nhìn ngọn núi đen kịt phía xa xa, nói bằng giọng cơ hồ không thể nghe thấy:

“Nếu một trăm trượng ấy mà đánh xuống, cả hai người đều sẽ chết… Học giám của thư viện không ngừng cầu xin tri huyện nương tình, hy vọng hai bên có thể hòa giải, nhưng cha của học sinh nữ kia từ đầu chí cuối vẫn lẳng lặng không nói không rằng… Tri huyện chắc cũng rất khó xử, một nhà là phú hộ trong thành, một nhà là hương thân, thiện nhân ở quê, đắc tội với ai cũng không ổn. Vì vậy, tri huyện bèn phán xử thành mỗi người chịu ba mươi trượng, rồi hai bên đưa người về quê, do hương thân tự xử lý theo lệ làng.”

An Long Nhi chầm chậm bước lại gần Lục Kiều Kiều, đứng cách cô một cánh tay, cúi đầu nhìn xuống hai chân cô, nó chỉ lo Lục Kiều Kiều sẩy chân ngã xuống dưới lầu.

Lục Kiều Kiều xoay người lại nhìn An Long Nhi nói: “Long Nhi có biết theo lệ làng thì xử thế nào không?”

An Long Nhi hoang mang lắc đầu.

“Ném đá đến chết…”

“Hả?” Đáp án ấy làm An Long Nhi cũng giật nẩy mình, không khỏi quan tâm đến kết quả của sự việc: “Hai người đó cứ thế bị đánh chết sao ạ?”

“Cô nữ sinh bị đưa về từ đường trong thôn, cho một đám hương thân già nua phán xử. Một bên nói cô dụ dỗ tú tài, bên kia lại nói tú tài cưỡng gian học sinh, cãi nhau cả một ngày trời… Cô bị đánh ba mươi trượng mình mẩy toàn là máu me, lại quỳ suốt một ngày một đêm, bị cả đám người vây quanh cười nhạo, có lẽ cha cô cũng xấu hổ đến không còn đất dung thân…”

An Long Nhi không biết tú tài kia còn suy tính gì, đừng nói chỉ cần cưới cô học sinh về là có thể dẹp yên được chuyện này, mà kể cả bạn bè gặp nạn thì cũng nên đứng ra giúp đỡ, nó nói: “Cháu thấy tên tú tài kia thật là xấu xa…”

“Nếu là mày, mày sẽ làm thế nào?”

“Cháu sẽ dẫn theo cô gái kia rời khỏi nơi này, sống cuộc sống mới…”

“Thế còn người vợ thì sao?”

“Vợ anh ta đã không còn yêu thương anh ta nữa, nếu còn yêu thương thì sẽ không để tri huyện đánh chồng một trăm trượng… đã không còn yêu thương nhau nữa, thì không thể ở bên nhau được rồi…”

“Phải rồi…” Lục Kiều Kiều nhìn An Long Nhi nói: “Nói như Long Nhi, tú tài cũng không yêu thương cô học sinh kia, bằng không sao lại để cô ấy chịu sỉ nhục như thế… anh ta vẫn còn yêu thương vợ mình sao?”

An Long Nhi suy nghĩ rất đơn thuần, vấn đề này đối với nó cũng như là ăn cơm rồi đi ngủ vậy: “Tất nhiên anh ta không còn yêu vợ mình nữa rồi, chẳng ai yêu thương nổi người trói mình lại đưa đến cửa quan cả.”

“Nhưng anh ta lại theo vợ về nhà… Cô gái kia cuối cùng cũng được xử nhẹ tội, vì người ta nể mặt cha cô, nên cô không bị chọi đá đến chết… Cũng vì cha cô có chút thể diện, nên cô không thể xuất đầu lộ mặt ở nơi này được nữa, bị người ta trông thấy thì vừa hổ thẹn mình, vừa mất mặt gia đình.”

An Long Nhi hỏi: “Xử nhẹ tội là xử như thế nào?”

“Ở nhà thì mất mặt, người nhà tử tế cũng không lấy loại con gái như thế, sống trong làng thì ngày nào cũng bị người ta chê cười mắng chửi… Xử nhẹ tội tức là đến vùng quê xa kiếm một người đàn ông xấu xí không cưới được vợ, vĩnh viễn không bao giờ trở lại quê hương bản quán nữa.”

Câu chuyện dường như đã kết thúc, Lục Kiều Kiều vẻ mặt mệt mỏi nhưng hình như cũng đã nhẹ nhõm phần nào.

An Long Nhi hỏi: “Sau đó tay tú tài kia thế nào ạ?”

“Không biết nữa…”

“Còn cô nữ sinh kia?”

Lục Kiều Kiều biết, cha cô gái ấy đi dò hỏi khắp nơi, tìm được một tay nông dân thực thà ở thôn Lũng Hạ gần trấn Phú Điền. Nhà anh ta có mấy mẫu ruộng, chỉ là không ai chịu gả cho anh ta, bèn sắp xếp gả con gái đến đó hòng kết thúc chuyện xấu mặt này. Có điều, cô không trả lời An Long Nhi, chỉ thở dài một tiếng, nói với thằng bé: “Cô múa cho mày xem nhé…”

An Long Nhi trố mắt ra như một thằng ngốc, nó chưa bao giờ nghĩ Lục Kiều Kiều biết múa, vả lại còn múa trong đêm khuya khoắt chỉ có hai người như vậy nữa.

Lục Kiều Kiều chậm rãi thướt tha đi tới giữa sân phơi, tay trái chụm thành hình hoa lan, co cùi chỏ xoay cổ tay hướng lên bầu trời, tay phải ở sau lưng khẽ hất lên; cô ưỡn ngực trầm hông, nghiêng nửa người đưa chân trái ra, cái cằm nhọn hếch lên về phía trái, từ từ tạo nên một dáng đứng tuyệt mỹ dưới vầng trăng tàn tựa chiếc móc câu…

Dưới ánh trăng, Lục Kiều Kiều vận y phục mỏng manh, những đường nét cơ thể thấp thoáng ẩn hiện, khiến An Long Nhi nhìn mà thần hồn ngây ngẩn. Thằng bé đã thấy động tác này trong tranh, buột miệng thốt ra: “Hán cung thu nguyệt?”

Lục Kiều Kiều liếc mắt lườm nó, cười cười, ánh mắt không ngờ lại kiều diễm mê hồn, âm thanh mềm mại nhưng hơi khàn khàn: “Thằng lỏi con đúng là đã đọc thứ sách bậy bạ ấy…”

Sau đó cô chậm rãi hất ống tay áo lên, thân hình phơ phất giữa làn gió đêm lành lạnh, nhẹ nhàng múa ra những điệu vũ tuyệt diệu. Cùng với điệu múa, Lục Kiều Kiều khe khẽ ngâm lên:

“Giang nhiễu hoàng lăng xuân miếu nhàn
Kiều oanh độc ngữ quan quan…”

Động tác của cô rất chậm, thân thể rất mềm mại, có thể nhận ra khả năng khiêu vũ trời phú; thân thể cô nhỏ nhắn nhưng đầy đặn cân đối, chỉ cần không có ai đứng bên cạnh, tuyệt đối không thể nhận ra cô chỉ cao chưa đầy sáu thước.

Tay múa hoa, chân khẽ nhảy, Lục Kiều Kiều tiếp tục nhẹ giọng ngâm lên:

“Mãn đình trung điệp lục đài ban,
Âm vân vô sự,
Tứ tán tự quy sơn…”

An Long Nhi chăm chú nhìn cảnh đẹp trước mắt, nó thực sự không ngờ mình lại có diễm phúc được ngắm Lục Kiều Kiều nhảy múa cho một mình mình xem. Động tác của Lục Kiều Kiều càng lúc càng chậm, An Long Nhi thấy động tác của cô hơi run rẩy, không biết là lạnh, là mệt, hay là…

“Tiêu cổ thanh hy hương tần lãnh,
Nguyệt nga liễm tận loan hoàn…”

An Long Nhi từ nhỏ đã học tập thi thư, cũng có ấn tượng khá nhiều về Đường thi Tống từ, bài từ này nó nhớ tên là “Lâm giang tiên”. Nó đắm chìm trong dáng múa của Lục Kiều Kiều; đồng thời cũng chìm vào tiết tấu của cô, bất giác khe khẽ ngâm tiếp câu cuối cùng:

“Phong lưu giai đạo thắng nhân gian,
Tu tri cuồng khách,
Bính tử vi hồng nhan…”[33]

Lời An Long Nhi vừa dứt, động tác Lục Kiều Kiều cũng dừng lại, hai chân mềm nhũn quỳ gục dưới đất, cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.

An Long Nhi lập tức chạy đến bên cạnh ngồi xuống đỡ cô dậy, Lục Kiều Kiều nhào vào lòng thằng bé, úp mặt lên ngực nó run rẩy khóc nấc lên.

Đại Hoa Bối dường như hiểu được nỗi thương tâm của Lục Kiều Kiều, nó đi tới bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại rúc đầu vào lòng, lè lưỡi liếm gương mặt cô.

Lục Kiều Kiều gắng nén tiếng khóc, không muốn làm người khác thức giấc; mặt cô áp rất chặt lên ngực An Long Nhi, tiếng khóc rất nhỏ, nhưng như vậy không thể làm nước mắt ngừng rơi, lúc này An Long Nhi không còn cứng đờ người ra nữa, nó vòng hai tay ôm chặt lấy Lục Kiều Kiều.

Nó không biết chuyện gì có thể khiến cô đau lòng đến độ như thế, nhưng thấy Lục Kiều Kiều thương tâm là vậy, trái tim nó cũng đau nhói lên chẳng kém gì cô.

Hai người cứ vậy ôm nhau trên sân phơi ở tầng hai, tới khi trời hửng sáng, Lục Kiều Kiều mới một mình về phòng đi ngủ. An Long Nhi trở về phòng mình, thấy Jack đang nằm trên giường, tứ chi choãi ra thành hình chữ đại () ngủ say tít, thi thoảng lại cười ngây ngô.

Khi Lục Kiều Kiều gõ cửa phòng Jack và An Long Nhi, trời đã gần trưa. An Long Nhi nhìn gương mặt cô, không nhận ra bất cứ dấu hiệu gì của sự buồn bã nữa. Lúc này, Lục Kiều Kiều lại giống như thường ngày, ánh mắt giảo hoạt, như cười mà chẳng phải cười, miệng ngậm ô mai, bộ dạng như một cô gái nhỏ tinh nghịch, làm An Long Nhi có cảm giác tất cả chuyện đêm qua chỉ là một giấc mộng, nhưng cảm giác tấm thân cô dính chặt vào người nó vẫn còn rành rành ra đó.

An Long Nhi đang ngây ngẩn trong lòng, bần thần nhìn Lục Kiều Kiều, trong mắt toàn là hình ảnh cô nhảy múa dưới trăng đêm qua, nhưng Jack thì đã nhìn ra hôm nay Lục Kiều Kiều có chút khác với mọi ngày. Cô không chải tóc chẻ ngôi như mọi khi, mà buộc thành một bím ở sau đầu, lại mặc bộ đồ ngắn bó sát của An Long Nhi, thoạt nhìn trông giống như một gã chạy việc lặt vặt cho cửa hàng. Jack cười hì hì hà hà nói: “Chậc, Kiều Kiều hôm nay chuẩn bị đánh nhau với người ta chắc.”

Trong ấn tượng của Jack, Lục Kiều Kiều chỉ mặc đồ nam trước khi lâm trận chiến đấu, có điều xét tình hình trước khi đi ngủ tối qua, hình như hôm nay cũng không xảy ra sự việc nguy hiểm đến mức phải đánh đấm gì.

An Long Nhi lờ mờ hiểu được nguyên nhân, câu chuyện tối qua nó nghe được, nếu không có gì ngoài dự đoán, thì cô nữ sinh trong chuyện chính là Lục Kiều Kiều, đây cũng chính là nguyên nhân cô sống một thân một mình ở Quảng Châu. Giờ cô đổi sang mặc nam trang, rõ ràng là không muốn người khác nhận ra mình, tránh bị lườm nguýt nói bóng nói gió, có về nhà cũng không để người trong gia đình phải mất mặt.

Lục Kiều Kiều thuận miệng trả lời: “Hôm nay định dẫn hai người đi ăn đồ ngon, vì vậy phải đổi đồ rẻ tiền, bị dầu mỡ với nước bọt của các người bắn phải cũng không đến nỗi xót ruột, còn có thể bắt Long Nhi giặt nữa, tiện biết mấy…”

Jack phá lên cười ha hả: “May mà em không mặc quần áo của tôi, bằng không lại bắt tôi đi giặt.”

An Long Nhi cũng đang cười, trong lòng thầm nghĩ, cô Kiều thèm vào mặc quần áo của anh, toàn mùi quỷ Tây hôi rình. Nó liếc mắt nhìn Lục Kiều Kiều, ánh mắt đầy vẻ thông hiểu và ủng hộ. Khi nó và Lục Kiều Kiều cùng giữ kín một bí mật, cái cảm giác ngọt ngào ẩn mật này thật sự không thể diễn tả bằng lời.

Ba người thu dọn hành lý, dẫn theo Đại Hoa Bối nhảy lên xe ngựa, theo chỉ dẫn của Lục Kiều Kiều, tiến về phía thôn Lũng Hạ.

Trấn Phú Điền nằm bên cạnh một dòng sông tên là Phú Thủy, họ đi men bờ sông Phú Thủy xuôi dòng về phía Tây.

Lục Kiều Kiều biết, xe ngựa đi dọc sông Phú Thủy khoảng nửa canh giờ sẽ đến thôn Lũng Hạ, chính là thôn làng nơi cha cô sắp xếp gả cô đi hòng tẩy sạch nỗi nhục nhã của gia tộc. Nơi đây có một gã nông dân không người đàn bà nào chịu lấy, suýt chút nữa đã trở thành chồng cô.

Cô không kìm được muốn xem nơi này như thế nào, cô thật sự rất muốn biết, nếu gả đến đây, cuộc sống của mình sẽ ra sao.

Cô nói muốn dạy An Long Nhi xem phong thủy, đuổi Jack vào khoang xe với Đại Hoa Bối, còn mình thì đội lên đầu một chiếc mũ cỏ, cùng An Long Nhi ngồi ở ghế trước xe.

“Long Nhi, có thể nhìn ra được hướng đi của long mạch không?”

“Nhìn được, từ phía sau ra phía trước, cũng là từ Đông sang Tây, sông Phú Thủy chảy theo hướng long mạch này, nguồn nước chảy ra từ long mạch.”

Lục Kiều Kiều ngoảnh đầu lại nhìn long mạch phía sau: “Phí lời, vừa nhìn đã biết là nước chảy từ trên núi xuống rồi… mày nói xem sông này lành hay dữ?”

“Đoạn đường chúng ta đang đi đây đều là đất bằng quây giữa các dãy núi, sông Phú Thủy chảy từ núi Tổ sau lưng chúng ta xuống rồi quanh co chín khúc, dòng nước lớn mà tiếng nước nhỏ; quanh co tức là có tình, nước lặng chủ việc giàu sang, dòng sông này hẳn là nước lành.”

“Đúng vậy, xem ra các làng ven sông này đều sống rất khá…” Lục Kiều Kiều không ngừng ngẩng đầu lên, cặp mắt bên dưới chiếc mũ cỏ che kín mặt đảo tròn bốn phía xem phong thủy.

Xe ngựa loáng cái đã đến thôn Lũng Hạ, lúc Lục Kiều Kiều đánh xe vào thôn, có đi qua đình làng.

Thôn làng này tọa phía Tây hướng về phía Đông, phương hướng vừa khéo ngược chiều với mạch núi Bạch Vân, cũng tức là mạch đất chủ đạo của nơi này; cửa thôn không chỉ là nơi đón lấy dòng chảy sông Phú Thủy, mà còn đón lấy long mạch từ xa cuồn cuộn trào đến.

Giữa thôn làng và long mạch ở phía xa, phân bố rải rác những ngọn núi nhỏ hình thái khác nhau, trong đó có hai ngọn núi gần nhất hình dạng rất giống nhau, vả lại còn nằm sát cạnh nhau, trông như hai cái bát úp ngược.

Đằng trước thôn làng là một hồ nước lớn, rõ ràng là một thiết kế minh đường đúng tiêu chuẩn, trong thôn có năm con kênh men theo nhữngcon đường nhỏ chảy vào minh đường này.

Lục Kiều Kiều hỏi An Long Nhi: “Có hiểu bố cục này không?”

“Đây là bố cục Ngũ thủy Đông lưu, Hồi long cố tổ, một bố cục tốt cho cả tài vận lẫn việc sinh con đẻ cái.”

Lục Kiều Kiều làm bộ khoa trương nói: “Chà? Lỏi con tóc vàng này cũng tiến bộ quá đi chứ, nhưng những thôn làng khác đều dựa lưng vào núi mà hướng ra phía có nước, thôn làng này tại sao lại có thể vừa hướng núi vừa hướng nước như vậy?”

An Long Nhi đối đáp rất lưu loát: “Vì chỗ này đã ở rất xa long mạch rồi, sát khí của long mạch đã hoàn toàn thoát đi, chỉ còn lại vượng khí được đưa tới; hướng thủy có thể vượng tài, mà hướng sơn thì có thể vượng về nhân đinh. Vả lại, trước thôn làng của họ có bày ra bố cục Ngũ thủy Đông lưu, dùng minh đường này hóa giải sát khí giữa núi sông và thôn làng, vì vậy có thể Hồi long cố tổ, phát nguồn từ long mạch, lại ngoảnh đầu về phía long mạch mà đoạt được khí lành.”

Lục Kiều Kiều vỗ vỗ vai An Long Nhi nói: “Sau này cô Kiều không làm nữa, mày nuôi cô nhé, trình độ này có thể đi kiếm cơm ăn được rồi.”

An Long Nhi nghe cô nói thế, lập tức toét miệng ra cười hỏi: “Thật ạ? Thế thì cháu có thể nuôi cô cả đời!”

Jack và Đại Hoa Bối thò đầu ra khỏi cửa sổ khoang xe: “Nuôi cả anh nữa nhé, một ngày anh chỉ ăn ba bữa, bữa nào cũng có thịt là được rồi…”

Lục Kiều Kiều ấn đầu Jack lại vào trong, nói với An Long Nhi: “Mày còn thấy thôn Lũng Hạ này có điểm gì đặc biệt?”

An Long Nhi đứng lên ghế trước xem xét thêm một lượt: “Ừm… ờ… cháu không thấy gì nữa…”

Lục Kiều Kiều cũng đứng dậy, cô chỉ vào ngọn núi nhỏ ở gần đó, nói: “Ngọn núi này là gì?”

“Ngọn núi nhỏ này gọi là sa tinh.” An Long Nhi biết, trong phong thủy coi trọng nhất là bốn hoàn cảnh địa lý, lần lượt là long, sa, thủy, huyệt. Long là núi mà nhìn thoáng không thấy được trước sau đầu cuối, sa là núi nhỏ nhìn thoáng đã thấy được hoàn chỉnh từ đầu chí cuối, thủy chỉ dòng nước, còn huyệt là đất lành mà cuối cùng lựa chọn.

Lục Kiều Kiều nói: “Long mạch quyết định sự cát hung, còn sa tinh quyết định cát ở phương diện nào, hung ở phương diện nào; xem phong thủy mà chỉ biết cát hung không thôi cũng vô dụng, phải biết kết quả cụ thể thì mới là phong thủy sư chân chính. Sa cũng được chia làm Ngũ hành Ngũ tinh giống như long vậy, nhưng tổ hợp lại thì biến hóa vô cùng vô tận, gần đây có hai ngọn núi nhỏ hình dạng giống nhau, chính là sa tinh có ảnh hưởng lớn nhất đến thôn làng này; mày xem giống cái gì?”

An Long Nhi nheo mắt gãi gãi đầu, “vâng” một tiếng, sau đó khẽ nói: “Giống vú đàn bà…”

“Phì!” Lục Kiều Kiều phun hạt ô mai đang ngậm trong miệng vào mặt nó, mắng: “Thằng lỏi con này học hư ở đâu, bắt đầu hám gái rồi hả? Đây là song tử liên chu sa, ngọn núi phía sau nữa chính là điểm tựa của trấn Phú Điền, giống như người mẹ ôm lấy hai ngọn núi nhỏ này, khiến cho thôn Lũng Hạ rất vượng về nhân đinh, người già thì sống lâu, phụ nữ nhiều người sinh đôi…”

Không nói thì không biết, vừa nghe Lục Kiều Kiều giải thích, An Long Nhi xem kỹ lại lần nữa, quả nhiên trông thấy một sa tinh có hình dạng khác, nhìn từ chỗ cổng làng ra, vừa khéo thành hình một người mẹ ôm lấy hai đứa trẻ sơ sinh.

Lục Kiều Kiều nhìn về phía rặng núi xa xa, lẩm bẩm một mình: “Nếu như gả đến đây, có lẽ sống cũng không tệ đâu…”

Nhưng An Long Nhi lại hỏi: “Cô Kiều, không phải cô nói là không có nếu như hay sao?”

“Đúng thế… làm gì có nếu như chứ?”

Lục Kiều Kiều lẩm nhẩm nói nốt câu ấy, rồi cùng An Long Nhi nhảy xuống khỏi xe ngựa, đi vào trong làng hỏi thăm tình hình trẻ con sinh ra ở đây. Nghe dân làng nói, nơi này quả nhiên nhà nào cũng có người già ở tuổi xưa nay hiếm, từ già đến trẻ đều có nhiều cặp sinh đôi, từ xưa đến nay, cứ một hai năm nhất định lại có một cặp sinh đôi ra đời.

An Long Nhi lấy làm thán phục, Lục Kiều Kiều dương dương đắc ý bảo nó: “Học hành cho tử tế vào, trình độ của mày bây giờ vẫn chưa nuôi nổi cô đâu, chỉ sợ những khi năm hết tết đến mới có thịt mà ăn…”

An Long Nhi cười cười ngượng ngùng, leo lên xe, cả bọn lại xuất phát về phía Thanh Nguyên.

Sau khi ba người rời khỏi phủ Thiều Châu lên phía Bắc, tiết trời ngả dần về cuối thu, thời tiết chuyển lạnh, lá vàng trải khắp núi non, non xanh nước biếc mỗi lúc một nhiều, nhưng cũng không còn mấy đường dễ đi nữa. Hai bên đường toàn núi non trùng điệp, họ còn phải thường xuyên vòng qua chân núi, khó khăn lắm mới gặp được một thị trấn, lần nào Lục Kiều Kiều cũng đòi nghỉ lại một ngày để tắm nước nóng cho thỏa thích.

Mỗi ngày đi trên đường đích thực đều rất mệt, bởi họ đã không còn là đoàn lữ hành trên cỗ xe ngựa hào hoa nữa, mà trở thành một doanh trại huấn luyện tân binh, ngày ngày tập luyện cực khổ. Sau khi rời khỏi Quảng Châu đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến Lục Kiều Kiều ý thức được sự yếu ớt của mình, tiến thêm một bước trên con đường trở về quê nhà, cũng là đến gần với hiểm nguy thêm một bước.

Đôi lúc cô cũng nghĩ xem khi về nhà sẽ xảy ra chuyện gì, cũng từng có ý định bói một quẻ cho yên tâm, nhưng kẻ đã xa quê phiêu bạt một mình nhiều năm như cô đâu còn ngây thơ sống trong sự hư ảo của quẻ dịch, mà từ lâu đã học được cách thẳng thắn đối diện với vấn đề.

Nếu bói ra một quẻ tốt, liệu cô có thể tin vào quẻ bói ấy mà gạt phăng nguy hiểm sang một bên, yên tâm trở về quê nhà hay chăng?

Còn nếu bói ra quẻ xấu, chẳng lẽ lại quay đầu bỏ trốn, liệu phủ Quốc sư có buông tha cho cô không?

Bói quẻ, chẳng qua là muốn đoán trước tương lai, biết được hậu quả rồi có thể có phương pháp ứng phó và chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nhưng nếu vì vậy mà không có phương án dự phòng, thì một khi tính sai sẽ thua sạch trơn, chẳng khác nào đem mạng mình ra đánh cược. Dù bói được quẻ thế nào, bản thân cũng phải đưa ra kế hoạch ứng phó toàn diện, vậy thì chi bằng cố gắng hết sức khiến mình trở nên mạnh mẽ, đủ ứng phó với hết mọi khả năng có thể xảy đến còn hơn.

Có câu người giỏi Kinh Dịch không bói toán, không phải là người đó đoán quẻ như thần đến mức không cần gieo quẻ cũng biết được kết quả, mà là đã ngộ ra lẽ biến hóa của sự vật từ trong Dịch học, nhìn rõ bản chất của người và sự việc, rồi dùng phương pháp hữu hiệu nhất để ứng phó, dù xảy ra biến hóa gì cũng đều nằm trong tầm khống chế. Lục Kiều Kiều đã lĩnh ngộ được điều này, ngày ngày đều hồi tưởng lại từng chi tiết thất bại trong những lần va chạm với đối thủ, cố gắng tìm ra nhược điểm của phe mình để tiến hành cải thiện cho mạnh mẽ lên.

Lúc này, Lục Kiều Kiều vừa uống hết bát thuốc cai nghiện mà An Long Nhi sắc cho, nhăn mặt phun phì phì ngồi trên ghế trước xe ngựa đánh xe, nhanh chóng bỏ vào miệng một quả ô mai. Cô hút thuốc phiện đã nhiều năm, hễ trong miệng trống không là cảm thấy không quen, mà nhạt nhẽo quá cũng không được. Cô đã thử rất nhiều loại đồ ăn vặt, cũng nhai cả cọng cỏ với tăm tre, cuối cùng phát hiện không gì có thể giúp mình chống lại cơn nghiền thuốc hơn ô mai mặn. Vì vậy, sau khi gói kỹ nửa bao thuốc Vân Nam còn lại cất đi, bình thường trên xe ngựa lúc nào cũng có một túi ô mai to tướng, chốc chốc cô lại bỏ vào miệng một quả.

Jack và An Long Nhi chạy bộ hai bên xe ngựa. Jack vừa chạy vừa tay đấm chân đá, vì An Long Nhi bảo với anh chàng, trừ lúc tỷ võ quyết đấu với nhau, bằng không chẳng ai đứng yên một chỗ cho anh đánh cả, tất nhiên mình cũng không ngu đến mức đứng đó đợi người ta đến đánh. Hai bên đánh nhau kỳ thực đều đang không ngừng chạy bộ, mà mỗi cú đấm cú đá, đều là đánh ra trong lúc chạy, người đứng yên luyện quyền chỉ có thể học cách đứng yên một chỗ mà đánh, vừa chạy bộ vừa luyện quyền thì có thể học được phương pháp chiến đấu trong khi vận động.

Jack nghe xong cảm thấy rất có lý, từ đó hằng ngày khi đến lượt chạy bộ, anh chàng đều không ngơi chân ngơi tay, tựa như một con khỉ điên đuổi theo xe ngựa. An Long Nhi là người sẵn lòng chạy bộ nhất, vì hồi nó theo Sái Tiêu học việc ngày ngày đều luyện tập công phu, từ lâu đã quen chạy nhảy không ngừng. Giờ trong lúc chạy bộ, có khi nó tự nhẩm lại sách hoặc khẩu quyết, có khi thì vận khí cho trầm xuống đan điền, giữ cho bản thân ở trạng thái vận khí suốt thời gian dài.

Lục Kiều Kiều đã học cách đeo súng côn như một chàng cao bồi miền Viễn Tây, cô còn cắt cả bao súng của mình, may lại cho vừa với kích cỡ vòng eo, để không phải đeo cả bao súng ra sau lưng nữa. Cô đánh xe trên con đường vòng quanh chân núi, tay trái cầm dây cương và tay nắm, tay phải không ngừng rút súng đeo ở thắt lưng ra, bật chốt ngắm chuẩn, rồi lại nhanh chóng đút vào. Jack cũng nhận ra Lục Kiều Kiều đã càng lúc càng quen thuộc với khẩu súng trên tay, khẩu súng như thể dính chặt vào ngón tay cô vậy, chỉ cần tay phải cô lướt qua bao đựng súng, khẩu súng sẽ nhảy ra chỉ thẳng về phía mục tiêu trong chớp mắt.

An Long Nhi vừa chạy vừa lẩm bẩm đọc: “Vân nghê tiên sinh tuyệt cao đỉnh, thử thị long lầu chủ điện định. Đại tích vi vi vận tự sinh, vụ khí như cương phản nan chính. Sinh tầm vụ khí thức chính long, khước thị chi long quan viễn ứng. Thử thị thần tiên tầm địa pháp, bách lý la thành bất vi viễn…”

Jack liên tiếp tung mấy cú đấm, thở hồng hộc nói: “Tiếng Trung Quốc thật là khủng khiếp… hộc hộc… chữ nào cũng nghe rõ mà chẳng hiểu ý nghĩa cả câu là gì…”

Lục Kiều Kiều rút súng đánh soạt một tiếng: “Đừng nói anh không hiểu, rất nhiều người đọc sách cả đời cũng không hiểu nổi nữa là…”

Jack hỏi An Long Nhi: “Long Nhi… hộc hộc… anh đánh như vậy là có thể luyện được công phu à?”

An Long Nhi nói: “Phải vừa chạy vừa luyện… cũng phải vừa đánh vừa luyện… anh phải học bơi dưới nước, cũng phải học võ công trong lúc đánh nhau nữa… chỉ chạy bộ thôi vẫn chưa đủ…”

“Vậy thì chạy bộ có ích gì chứ…” Jack càng lúc càng thở không ra hơi, nghe An Long Nhi nói vậy lại càng bị đả kích thêm.

An Long Nhi giải thích: “Anh không chạy bộ cũng không luyện võ… thì không thể chiến đấu trong thời gian dài… cũng không thể xuất quyền xuất cước thật nhanh… chiêu thức cao thâm mấy cũng không bằng một chữ nhanh… đánh nhau là phải nhanh… hây hây!” An Long Nhi xông tới tung một đấm vào mặt Jack, khóe mắt Jack chỉ kịp trông thấy bóng quyền lấp lóa, vội thu bàn tay về che mặt theo phản xạ, “bốp” một tiếng đỡ lấy cú đấm đó.

An Long Nhi nói: “Anh xem, anh cũng nhanh hơn nhiều rồi đấy.”

Jack được An Long Nhi khen ngợi, liền toét miệng cười nói: “Chậc… anh cũng càng lúc càng thiện chiến rồi đó, Kiều Kiều… xuống núi là đến lượt em chạy bộ đấy nhé, Long Nhi chạy với em…”

“Được, giờ đổi sang tôi chạy luôn, anh lên xe đi.” Lục Kiều Kiều hiện giờ ngày nào cũng bừng bừng chiến ý sẵn sàng rèn luyện, cô đeo súng bên hông nhảy xuống đường, Jack lập tức xông lên mấy bước, nhảy lên xe ngựa.

Cô vừa xuống xe liền chạy cùng tốc độ với An Long Nhi, thỉnh thoảng lại bước theo một bộ pháp kỳ quái, lướt tới phía trước rồi phía sau của An Long Nhi. Vừa chạy, Lục Kiều Kiều vừa hỏi An Long Nhi: “Vừa nãy mày đọc thuộc cái gì vậy?”

“Hám Long kinh.”

“Sao cứ nhẩm đi nhẩm lại Hám Long kinh mãi thế, không đọc thứ khác à?”

“Cháu cũng có đọc những sách khác chứ, nhưng thời gian này ngày nào cũng chạy trên đường, thấy rất nhiều núi non sông nước, nhớ ra liền đọc mấy câu…” An Long Nhi nói chuyện đã bắt đầu thở hổn hển, trên đầu cũng túa mồ hôi, nhưng vì luyện khí nên vẫn dốc sức dồn nén xuống đan điền, mà nó cũng thích chạy bộ với Lục Kiều Kiều, chỉ cần Lục Kiều Kiều vẫn chạy, nó rất sẵn lòng chạy bên cạnh cô thế này mãi.

Lục Kiều Kiều đưa mắt nhìn xung quanh, thấy toàn là núi cao chót vót, vì bây giờ đương buổi sáng sớm, rất nhiều đỉnh núi vẫn có sương mù vẩn vít. Cô hiểu ra tại sao An Long Nhi lại đọc nhẩm mấy câu lúc nãy, nhưng vẫn hỏi lại: “Đoạn thơ mày đọc lúc nãy là ý gì… phù… thử giải thích xem nào… phù…”

An Long Nhi đáp: ‘“Mấy câu đó ý muốn nói… muốn tìm long mạch ở trong núi cao, có thể nhân lúc tiết trời có mây mà không có sương lớn… xem mây trên đỉnh núi, ngọn núi nào đỉnh núi và sườn núi có mây, thì có thể có chân long mạch… những ngày có sương mù thì không thể tìm được chân long.”

Lục Kiều Kiều rút súng ra, vừa chạy vừa giương súng bắn về phía xa xa, cũng không biết có bắn trúng gì hay không. Cô lại hỏi tiếp: “Tại sao đỉnh núi có mây chính là mạch chân long? Hả?”

An Long Nhi nói: “Vì mạch chân long đều là những nơi cao nhất.”

“Nhưng cũng có những mạch chân long ở chỗ thấp hơn tất cả những ngọn núi khác, mây không bao giờ tụ trên đỉnh núi đó… thế thì sao?” Nói xong, Lục Kiều Kiều lại nổ súng đánh “pằng” một phát. Cô quay đầu nhìn An Long Nhi, chỉ thấy thằng bé đỏ mặt tía tai, không biết trả lời thế nào.

Cô giơ báng súng đánh vào bụng An Long Nhi một cái, mắng: “Đồ ngốc… đọc sách mà chỉ lo học thuộc lòng thì làm quái gì chứ… ai bảo ngày có sương mù thì không tìm được long mạch, ngày có sương mù mới dễ tìm ra những long mạch tiềm phục ở núi thấp, sương mù sẽ trầm xuống nơi thấp nhất. Nơi nào có sương dày đặc nhất, chính là giới thủy, bên trên giới thủy chính là chân long…”

An Long Nhi bắt đầu thở hổn hển, nó hỏi: “Giới thủy là gì ạ? Hộc hộc…”

“Khe giữa hai ngọn núi gọi là đường giới thủy, cách xem đơn giản nhất chính là lúc mưa… nước sẽ chảy từ đường giới thủy xuống núi… bên trên giới thủy không được xây mồ mả hay nhà cửa… mày phải nhớ kỹ, đây là đại kỵ trong phong thủy, bằng không sau này sẽ hại chết người đấy…”

An Long Nhi gật đầu nói: “Vâng ạ.”

“Pằng!” Lục Kiều Kiều lại bắn một phát súng, phát này nhắm vào một cành cây phía trước xe ngựa chừng bảy tám trượng, sau đó cô lại bắn liên tiếp mấy phát, vẫn nhắm vào cái cây ấy, Jack trông thấy thế thì vui vẻ thốt lên: “Kiều Kiều, em bắn giỏi hơn nhiều rồi đấy!”

“Tôi biết, đang chạy tôi cũng bắn được… không xong rồi, hết hơi rồi… kéo tôi lên xe uống ngụm nước cái…”

Lục Kiều Kiều nhảy lên xe, quay khẩu súng đã hết sạch đạn hai vòng trên ngón tay trỏ rồi nhét vào bao da đeo ở thắt lưng không sai chệch một li, động tác hết sức nhanh nhẹn oai phong.

Chiêu này lập tức đổi lấy một tiếng huýt sáo của Jack: “Huýtttt… thần kỳ! Kiều Kiều của tôi lợi hại quá!”

Lục Kiều Kiều nhếch miệng nói: “Khì khì… khì khì… duy thủ thục nhĩ.”[32]

“Thục cái gì cơ?” Cả đời này Jack cũng không thể nào hiểu nổi một loại tiếng Trung Quốc khác gọi là văn ngôn.

Lục Kiều Kiều cầm bình nước tu một ngụm, quẹt quẹt miệng nói với anh chàng: “Đồ quỷ, tôi biết anh là cái đồ vô văn hóa mà lại, để kể cho anh nghe câu chuyện…”

“Tôi có văn hóa thì em cũng có thể kể mà.”

“Ha ha ha… thời xưa có một thằng cha tên là Trần Nghiêu Tư, hắn bắn tên rất chuẩn, nhưng lại rất thích khoe mẽ, vì vậy ngày nào cũng công khai tập bắn cung ở vườn sau, thường khiến cả đám người tụ tập đến xem. Một hôm, có ông già bán dầu đi qua, đặt gánh dầu xuống đứng bên cạnh xem nhiệt náo…”

Jack rất thông minh, lập tức đoán được sẽ có chuyện xảy ra, bèn lên tiếng: “Ông già đến so tài bắn cung hả?”

“Người ta đang kể chuyện anh không được chõ miệng vào, đây là quy tắc…” Lục Kiều Kiều lườm Jack một cái rồi kể tiếp: “Ông già ấy thấy Trần Nghiêu Tư bắn mười mũi tên thì trúng chín mũi, liền nhìn người ta ngây ra cười. Họ Trần kia thấy rất không vừa mắt, bèn bước đến tóm lấy ông già nói, lão già, có phải đến đây sinh sự không? Lão cũng biết bắn tên hả?”

Jack lại chen vào: “Thật hẹp hòi, có thể khiến người ta cười là chuyện đáng vui mừng chứ lại?”

“Anh không hiểu, người Trung Quốc không thích người khác nhìn mình cười. Có điều ông già nói, thế này thì có gì ghê gớm chứ? Chẳng phải chỉ là quen tay thôi sao. Trần Nghiêu Tư phen này nổi cáu thật, hắn nói, lão già còn nói không đến gây chuyện nữa? Lão cũng ra bắn mấy mũi tên xem nào?”

“Chà, bắt đầu tỷ thí rồi…”

Lục Kiều Kiều nhanh như cắt giơ tay vỗ nhẹ vào miệng Jack, nói: “Còn chõ cái miệng vào… ông già ấy lấy trong gánh ra một cái hồ lô, rồi đặt trên miệng hồ lô một đồng tiền, dùng muôi đổ dầu từ trên cao vào trong hồ lô, dầu chảy thành dòng như một sợi dây xuyên qua đồng tiền, hết cả một muôi mà trên đồng tiền vẫn không dính giọt dầu nào…”

“Ồ!” Jack nghe đến đây không khỏi kinh ngạc ồ lên, có điều không dám chen miệng vào nữa.

Lục Kiều Kiều nói: “Ông già thấy Trần Nghiêu Tư trố mắt ra, liền nói với hắn, tôi cũng không phải quá giỏi giang gì, chỉ là ngày ngày đều chơi trò này, quen tay… ha ha ha… quen tay…”

Lục Kiều Kiều kể xong liền đứng trên ghế trước xe ngựa reo hò rút súng ra rồi lại nhét vào, rút ra rồi lại nhét vào, làm Jack cũng bật cười ha hả. Cô nói: “Câu vừa nãy tôi nói chính là danh ngôn của ông già bán dầu, trăm hay không bằng tay quen.”

“Ồ, em giải thích thế thì anh hiểu rồi, đúng là một câu chuyện rất hay. Nhưng tiếng Trung Quốc sao lại chia làm hai loại vậy, những gì viết trong sách với những gì chúng ta nói sao chẳng giống nhau gì cả?”

“Ha ha!” Lục Kiều Kiều lại nhanh nhẹn rút súng ra nói: “Có trời mới biết, chắc mấy người viết sách đều có bệnh cả…”

Cứ vậy vừa đi đường vừa luyện tập, mệt nhưng vui vẻ, sắc mặt Lục Kiều Kiều không ngờ đã trở nên hồng nhuận tươi tắn, thời gian chạy bộ mỗi ngày cũng kéo dài thêm từng chút một.

Đi dọc theo Cán Giang lên phía Bắc, họ nhanh chóng tiến vào địa phận phủ Cát An, bấy giờ trời vừa qua trưa, Lục Kiều Kiều đã bảo cả bọn đánh xe đến một nơi tên là trấn Phú Điền để nghỉ lại.

Họ tìm được một khách điếm hai tầng, Lục Kiều Kiều chọn xong phòng trọ rồi vào đó luôn. Cô bảo Jack và An Long Nhi ra phố ăn cơm, dẫn theo cả Đại Hoa Bối, còn mình thì rúc trong phòng ở lì.

An Long Nhi và Jack đành dẫn theo con chó đi ra phố, trên tay An Long Nhi còn xách theo một cái giỏ. Jack hỏi thằng bé: “Long Nhi, Kiều Kiều hôm nay lạ thật, sắp về đến nhà cô ấy rồi, chẳng phải nên tăng tốc để về cho sớm hay sao?”

An Long Nhi đáp: “Không biết nữa, xưa nay cô Kiều làm chuyện gì cũng có sắp xếp cả, tóm lại là những chuyện cô ấy dặn thì đều không sai đâu.”

“Không, cô ấy cũng có lúc lầm lẫn, có một số chuyện chúng ta cần nhắc nhở cô ấy.”

An Long Nhi đáp: “Em là người dưới, đâu có dám nói bừa, với lại em không thông minh bằng cô Kiều, chuyện mà em nghĩ ra thì cô ấy cũng nghĩ ra cả rồi.”

“Sao em lại là người dưới được? Tất cả chúng ta đều là bạn.” Trong đầu Jack hoàn toàn không có khái niệm về quan hệ đẳng cấp vai vế kiểu Trung Quốc.

“Em cũng muốn thế, có điều dẫu sao thì cô Kiều cũng bỏ tiền mua em về, em…”

“Anh biết…” Jack cướp lời: “Lúc cô ấy mua em đã trả cho người ta năm lượng bạc, cô ấy đã kể với anh rồi, giờ trên người em cũng có hai trăm lượng còn gì, em trả cô ấy năm lượng, bảo cô ấy viết cho cái giấy chuộc thân, sau này mọi người có thể ngang hàng với nhau mà làm bạn bè rồi…”

An Long Nhi cười cười, chuyển chủ đề vẻ cao thâm khó dò: “Anh nói xem con Đại Hoa Bối có ăn cay không nhỉ?”

An Long Nhi đã có tiền chuộc thân từ lâu, nhưng trong lòng nó lại thầm tính toán, nếu mình không chuộc thân, sẽ có thể danh chính ngôn thuận đi theo Lục Kiều Kiều. Mình là người ở của cô ấy, không theo cô ấy thì ai theo cô ấy nữa? Thêm vào đó, xét về thân phận thì nó thân cận với Lục Kiều Kiều hơn Jack, điểm này bấy lâu nay vẫn khiến An Long Nhi ít nhiều cảm thấy ưu việt hơn.

Hai người trở về khách điếm, An Long Nhi mang cho Lục Kiều Kiều một bát canh vằn thắn.

Lục Kiều Kiều đờ đẫn mở nắp giỏ tre ra, thấy bên trong để một bát to nước canh với vằn thắn.

Vỏ vằn thắn mỏng như tờ giấy tuyên ngâm trong nước, nhân thịt bên trong lộ ra màu hồng tươi, nắp giỏ vừa mở, liền ngửi thấy ngay mùi thơm thoang thoảng của món canh mới nấu, trên mặt bát canh nổi lên mấy đốm mỡ và hành hoa.

Nét mặt Lục Kiều Kiều lập tức đổi sang vẻ kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ, cô khẽ thốt lên thành tiếng: “A! Sao mày biết cô thích ăn cái này… chậc chậc thơm quá…”

Jack nói: “Trên phố chỉ có mấy quán ăn, quá trưa đều đóng cửa hết rồi, chỉ có sạp hàng vằn thắn này, tôi với Long Nhi mỗi người đều xơi bốn bát, thật sự là quá ngon đi.” Jack nói xong lại chép chép miệng mấy cái như thể vẫn còn thèm thuồng.

“Phụt…” Lục Kiều Kiều đã cho miếng vằn thắn vào miệng suýt chút nữa thì phun ra, cô ngẩng đầu nuốt đánh “ực” một cái, nói: “Ăn bốn bát vằn thắn chướng bụng chết đấy, làm gì mà ngon đến thế?”

An Long Nhi cũng nói: “Vằn thắn của Quảng Châu vỏ mỏng nhân nhiều, mùi vị biến ảo; nhưng vằn thắn ở đây mùi vị đơn giản mà thanh, ăn không bị ngấy, ăn ba bát rồi vẫn còn muốn ăn thêm bát nữa… ha ha ha… cháu no căng cả bụng luôn…”

Lục Kiều Kiều không ngừng ăn, vừa nhồm nhoàm vừa nói: “Ùm… đấy là tại mày đang tuổi ăn tuổi lớn, còn Jack là tên quỷ đói đầu thai… ừm, phủ Cát An có nhiều đồ ăn ngon lắm… Đại Hoa Bối ăn chưa hả?”

Jack nói: “Nó ăn hai cái bánh bao, còn ị một bãi to đùng nữa. Chậc, chỗ này còn món gì ngon nữa thế?”

“Khì khì khì…” Nói đến đồ ăn Lục Kiều Kiều liền cao hứng ngay: “Đồ ăn ngon nhiều lắm, ví dụ như lươn xào rau diếp này, rồi cả dưa chua xào thịt… dưa chua không mặn mà rất giòn, các loại rau đều không mặn, thịt là thịt ngũ hoa muối, còn thơm nức mùi rượu, ăn bao nhiêu cũng không bị ngấy…”

Hai mắt Jack sáng bừng lên: “Còn gì nữa, mau nói đi… quái quỷ thật, bụng tôi lại thấy đói rồi.”

“Đậu phụ viên thịt kho tàu!”

“Ồ!” “Ồ!” An Long Nhi và Jack cùng lúc há hốc miệng.

“Vịt nướng lu!”

“Chẹp!”

“Gà nướng hạt dẻ!”

“Chẹp!”

“Thịt lợn xào tỏi!”

“Chẹp!”

“Cả mỡ lợn xào cùi bưởi nữa!”

“Hả?” Jack và An Long Nhi đều vò đầu bứt tóc kêu lên thảm thiết.

Lục Kiều Kiều ăn hết miếng vằn thắn cuối cùng, hai tay giơ cao tuyên bố: “Vịt say rượu xào ớt! Canh lươn khô! Chậc chậc… tôi muốn về phủ Cát An!”

Nói thì nói vậy, nhưng qua cơn kích động, Lục Kiều Kiều lại đuổi Jack và An Long Nhi về phòng, rồi đóng của tự nhốt mình bên trong. Khoái cảm nguyên thủy do thức ăn khơi gợi lên ấy, cũng không thể che giấu được cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo trong lòng cô lúc này.

Cô không dám trở về phủ Cát An đối mặt với những người đó, cũng không dám về nhà xem cha mình dạo này như thế nào, chuyện xảy ra mấy năm trước đã để lại trong cô nỗi sợ hãi lớn lao cùng cảm giác căm hận sâu sắc.

Cô mở cửa sổ nhìn mạch núi xa xa và dòng sông chảy phía trước thị trấn, cả những thửa ruộng nằm không theo một quy tắc nào giữa núi non sông nước, khoảnh ruộng vàng óng trước mắt cô đẹp đẽ dị thường. Năm đó, cô cũng từng có một lựa chọn, nếu không trốn khỏi phủ Cát An đến Quảng Châu, hôm nay có thể cô cũng là một thôn phụ sống giữa chốn núi non sông nước ở trấn Phú Điền này không chừng.

Có điều, trong lòng Lục Kiều Kiều không có hai chữ “nếu như”. An Long Nhi từng hỏi cô, nếu như bọn họ không ở lại căn hung trạch của nhà họ Trương ấy, cả gia đình Trương Phúc Long liệu có chết hay không, cô cũng trả lời như thế: Không có nếu như. Tất cả đều đã được định sẵn, sự việc nhìn tưởng như có thể lựa chọn, kỳ thực lại hoàn toàn không có lựa chọn gì cả, khi mày cho rằng một kết quả là do lựa chọn của mình mà xảy đến, thì thực ra, con đường ấy chính là con đường đã được định sẵn từ trước rồi.

Về mặt lộ trình, việc cô dừng lại ở trấn Phú Điền này cũng rất kỳ lạ, nếu men theo dòng Cán Giang đi lên phía Bắc, cô đã đến Thanh Nguyên hoặc phủ Cát An lâu rồi, trấn Phú Điền không phải là nơi buộc phải đi qua trên đường, nhưng cô lại chọn đi đường vòng đến đây để xem thử. Cô chưa bao giờ đến trấn Phú Điền, song lúc này lại rất muốn xem cuộc sống mà mình từng có cơ hội lựa chọn là như thế nào.

Cô cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để về nhà, cô cần cho mình thời gian bình tĩnh, và thích ứng lại với nơi này.

Lục Kiều Kiều cứ ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài như vậy, mãi đến khi mặt trời xuống núi, mặt trăng mọc lên, rồi đến tận sáng sớm.

Con Đại Hoa Bối ngủ một giấc rồi dậy ngồi chồm hỗm bên cạnh Lục Kiều Kiều, cùng cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Lục Kiều Kiều đặt tay lên cái cổ to tướng của Đại Hoa Bối, nhìn con chó cười khổ. Cô hỏi nó: “Nhà mày ở đâu? Bố mẹ mày đâu rồi?”

Đại Hoa Bối chau mày nhìn Lục Kiều Kiều, “khực” một tiếng, làm cô cười rũ.

Cô dẫn Đại Hoa Bối ra khoảnh sân phơi quần áo ở tầng hai, ngước nhìn bóng núi đen kịt. Sau lưng có tiếng bước chân, Đại Hoa Bối sủa lên mấy tiếng, cô ngoảnh đầu lại trông thấy An Long Nhi bước ra.

Tối nào An Long Nhi cũng luyện nội đan, đã không ngủ được gần một tháng, nhưng tinh thần càng lúc càng sảng khoái, có thể thấy công lực của nó đang không ngừng tăng cao, sẽ nhanh chóng tụ thành đan khí, có thể bắt đầu tìm hiểu sự thâm ảo của Thiên Sư đạo pháp. Khi Lục Kiều Kiều đi ra khoảng sân phơi ở tầng hai, đã làm thằng bé chú ý.

Kỳ thực, An Long Nhi sớm đã để ý thấy Lục Kiều Kiều hôm nay khác hẳn với thường ngày. Lục Kiều Kiều là người ngủ rất khỏe, đối với cô, ngủ là một phương thức hưởng thụ cuộc sống, chưa đến lúc cô tự động tỉnh giấc thì chẳng ai đánh thức nổi, nếu không có chuyện phiền não trong lòng, dẫu sấm nổ bên tai cô cũng chẳng buồn dậy.

Bắt gặp ánh mắt quan tâm của An Long Nhi nhìn mình, khóe mắt Lục Kiều Kiều không khỏi ươn ướt.

“Cô Kiều, vẫn chưa ngủ ạ?”

Lục Kiều Kiều vẫy tay gọi An Long Nhi đi tới bên cạnh, cô chăm chú quan sát gương mặt thằng bé, không biết có phải ảo giác hay không, thằng bé tóc vàng tướng mạo đường đường này hình như đã cao lên một chút, cao đến mức có thể để đầu cô gục lên vai nó.

Cô chầm chậm thử ngả đầu vào vai An Long Nhi, thằng bé lập tức căng thẳng ưỡn người ra.

Cô lại chầm chậm vòng hai tay ôm lấy eo An Long Nhi, vì lồng ngực nó rộng nên vòng eo trông rất nhỏ nhắn, ôm vào rất vừa tay. Hai tay An Long Nhi cứng đờ dang ra, không biết Lục Kiều Kiều muốn làm gì, cũng không dám có bất cứ động tác nào.

Hai cái bóng cứ vậy lặng lẽ ôm lấy nhau dưới ánh trăng, mặc dù chỉ là Lục Kiều Kiều ôm An Long Nhi, nói là ôm nhau cũng không chuẩn xác cho lắm.

Lục Kiều Kiều thì thầm bên tai An Long Nhi: “Cô kể cho mày một câu chuyện… mày có thể giữ bí mật không?”

“Có thể.”

“Mãi mãi không được nói với người nào khác, cho đến tận khi mày chết, có được không?”

“Được.”

Lục Kiều Kiều mặc kệ An Long Nhi đang cứng đờ cả người, cô vẫn dựa đầu vào vai nó, rủ rỉ bên tai: “Có một cặp vợ chồng. Người vợ rất xinh đẹp, cũng rất có tài, tuổi còn trẻ măng đã lo liệu việc làm ăn của cả một gia tộc lớn; người chồng thì anh tuấn tiêu sái, văn tài xuất chúng, giỏi cả thơ lẫn họa, mười bảy tuổi đã đậu tú tài, hai mươi mốt tuổi được Tam đại thư viện mời đến dạy học; hai vợ chồng rất yêu thương nhau, tình sâu nghĩa nặng…”

Lục Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn gương mặt An Long Nhi, nói: “Người đàn ông ấy có mấy phần giống Long Nhi…”

Sau đó, cô buông cánh tay đang ôm An Long Nhi ra, bước đến sau lưng thằng bé, ôm lấy nó từ phía sau, dụi đầu vào lưng nó, tựa như đang tìm kiếm vị trí thích hợp nhất.

An Long Nhi cảm nhận được hơi ấm cơ thể từ phía sau ập tới, tim không khỏi đập rộn lên, đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng tim đang nảy thình thịch. Nó đứng yên bất động, không còn để tâm xem Lục Kiều Kiều đang nói gì nữa, có thể áp chặt vào Lục Kiều Kiều thế này, đã là chuyện hạnh phúc nhất đời nó rồi. Lục Kiều Kiều lại ghé miệng sát bên tai An Long Nhi thì thầm kể tiếp:

“Người chồng dạy học trong thư viện, hằng ngày đều chỉ gặp toàn học sinh nam, một hôm lại thấy một học sinh nữ xuất hiện. Học sinh nữ này chỉ mới mười lăm tuổi, là con gái của người hảo tâm đã đóng góp cho thư viện. Chàng tú tài đó thường dạy cô nữ sinh làm thơ vẽ tranh, còn ngấm ngầm bày tỏ lòng ngưỡng mộ với cô… mà văn tài cũng như vẻ anh tuấn của chàng tú tài cũng làm cô nữ sinh vô cùng ngưỡng mộ, những lúc thư nhàn họ lại cùng nhau đàm kinh luận đạo, buổi tối cũng hay rủ nhau ra bờ sông ngâm thơ đối đáp, tỏ bày tình cảm. Tú tài nói với cô gái rằng anh ta nguyện cả đời cả kiếp vĩnh viễn không bao giờ rời xa cô, muốn lấy cô làm vợ, cô gái cũng tràn trề niềm vui chờ đợi ngày đó, hai người rốt cuộc ngày đêm bên nhau, như chim liền cánh…”

Bằng trực giác, An Long Nhi cho rằng ngày đêm bên nhau, như chim liền cánh là chuyện rất tốt đẹp, nếu có thể ôm nhau như lúc này mà ngày đêm bên nhau thì càng tốt hơn nữa, bàn tay bất giác dịch chuyển lên chỗ tay Lục Kiều Kiều đang đặt trên thắt lưng nó.

Lục Kiều Kiều cảm nhận được động tác của nó, nhưng không ngăn cản, tiếp tục áp mặt vào lưng An Long Nhi, hai mắt nhắm nghiền: “Tú tài thường mượn cớ có việc ngủ lại thư viện không về nhà, khiến người vợ chú ý. Cô thì ở nhà dốc hết tâm tư lo liệu sự vụ, còn tú tài lại chỉ thích đọc sách luận đạo, không thích việc buôn bán; vốn dĩ người vợ cũng cho rằng, chồng mình có thể về nhà, hai vợ chồng ở bên nhau đã là chuyện vui rồi, không ngờ anh ta thậm chí còn không về nhà nữa; vậy là sau khi tra xét dò hỏi, cô dẫn người xông vào phòng ngủ của tú tài trong thư viện lúc nửa đêm khuya khoắt, vừa khéo phát hiện ra tú tài và học sinh nữ kia đang ngủ trên giường, liền trói cả hai lại…”

An Long Nhi hỏi Lục Kiều Kiều: “Nhà tú tài ở xa thư viện lắm ạ?”

“Cách một con sông.”

“Tú tài đó không yêu vợ mình sao?”

Lục Kiều Kiều, cười khẩy hai tiếng: “Khục khục… ngay đêm hôm đó, người vợ tú tài đã báo tội thông gian lên quan, làm kinh động cả học giám trong thư viện và cha của cô nữ sinh… Hai người bị trói quỳ trên công đường ở nha môn, cô nữ sinh khóc lóc cầu xin người vợ tú tài tha cho cô ấy, cô ấy xin được gả cho anh ta làm thiếp…”

An Long Nhi cũng nói: “Đúng thế… tú tài cưới cô học sinh kia là được, vốn dĩ không cần báo quan.”

“Nhưng người vợ tú tài thì không nghĩ thế, việc làm ăn ấy là việc làm ăn của nhà cô, mọi việc trong ngoài đều do một tay cô điều khiển, vốn không đến lượt người chồng lên tiếng; vả lại, tú tài kia há chẳng từng thề non hẹn biển, răng long đầu bạc với cô? Cô cũng đau lòng xót dạ lắm chứ?”

An Long Nhi nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa. Tuy nó mới mười ba tuổi, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức cho rằng Lục Kiều Kiều đang kể chuyện ở quê cho hết đêm dài, nó biết câu chuyện Lục Kiều Kiều đang kể nhất định có liên quan đến cô.

“Chỉ cần tú tài chịu lấy học sinh nữ kia, vụ án này sẽ không còn là thông gian nữa, có thể lập tức kết thúc… nhưng ở trên công đường, tú tài cứ ấp a ấp úng, người vợ anh ta phẫn nộ vô cùng, yêu cầu tri huyện xử tội thông gian đúng theo lề luật Đại Thanh, mỗi người phạt một trăm trượng…”

An Long Nhi cảm thấy thân thể Lục Kiều Kiều run lên nhè nhẹ, nó gần như có thể cảm nhận được Lục Kiều Kiều đang kích động đến nhường nào, cũng có lẽ là sợ hãi. Bàn tay còn lại của nó nắm lấy bàn tay Lục Kiều Kiều đang ôm mình, nhưng cô lại đột nhiên hất ra, như bị giật mình kinh hoảng. An Long Nhi xoay người lại nhìn cô, chỉ thấy gương mặt cô dưới ánh trăng trắng nhợt như tuyết, đôi mắt to trống rỗng thẫn thờ nhìn về phía trước, ánh mắt xuyên qua thân thể An Long Nhi, điểm nhìn của cô hoàn toàn không đặt trên người nó.

Cô vòng qua An Long Nhi, chậm rãi bước đến mép sân phơi, nhìn ngọn núi đen kịt phía xa xa, nói bằng giọng cơ hồ không thể nghe thấy:

“Nếu một trăm trượng ấy mà đánh xuống, cả hai người đều sẽ chết… Học giám của thư viện không ngừng cầu xin tri huyện nương tình, hy vọng hai bên có thể hòa giải, nhưng cha của học sinh nữ kia từ đầu chí cuối vẫn lẳng lặng không nói không rằng… Tri huyện chắc cũng rất khó xử, một nhà là phú hộ trong thành, một nhà là hương thân, thiện nhân ở quê, đắc tội với ai cũng không ổn. Vì vậy, tri huyện bèn phán xử thành mỗi người chịu ba mươi trượng, rồi hai bên đưa người về quê, do hương thân tự xử lý theo lệ làng.”

An Long Nhi chầm chậm bước lại gần Lục Kiều Kiều, đứng cách cô một cánh tay, cúi đầu nhìn xuống hai chân cô, nó chỉ lo Lục Kiều Kiều sẩy chân ngã xuống dưới lầu.

Lục Kiều Kiều xoay người lại nhìn An Long Nhi nói: “Long Nhi có biết theo lệ làng thì xử thế nào không?”

An Long Nhi hoang mang lắc đầu.

“Ném đá đến chết…”

“Hả?” Đáp án ấy làm An Long Nhi cũng giật nẩy mình, không khỏi quan tâm đến kết quả của sự việc: “Hai người đó cứ thế bị đánh chết sao ạ?”

“Cô nữ sinh bị đưa về từ đường trong thôn, cho một đám hương thân già nua phán xử. Một bên nói cô dụ dỗ tú tài, bên kia lại nói tú tài cưỡng gian học sinh, cãi nhau cả một ngày trời… Cô bị đánh ba mươi trượng mình mẩy toàn là máu me, lại quỳ suốt một ngày một đêm, bị cả đám người vây quanh cười nhạo, có lẽ cha cô cũng xấu hổ đến không còn đất dung thân…”

An Long Nhi không biết tú tài kia còn suy tính gì, đừng nói chỉ cần cưới cô học sinh về là có thể dẹp yên được chuyện này, mà kể cả bạn bè gặp nạn thì cũng nên đứng ra giúp đỡ, nó nói: “Cháu thấy tên tú tài kia thật là xấu xa…”

“Nếu là mày, mày sẽ làm thế nào?”

“Cháu sẽ dẫn theo cô gái kia rời khỏi nơi này, sống cuộc sống mới…”

“Thế còn người vợ thì sao?”

“Vợ anh ta đã không còn yêu thương anh ta nữa, nếu còn yêu thương thì sẽ không để tri huyện đánh chồng một trăm trượng… đã không còn yêu thương nhau nữa, thì không thể ở bên nhau được rồi…”

“Phải rồi…” Lục Kiều Kiều nhìn An Long Nhi nói: “Nói như Long Nhi, tú tài cũng không yêu thương cô học sinh kia, bằng không sao lại để cô ấy chịu sỉ nhục như thế… anh ta vẫn còn yêu thương vợ mình sao?”

An Long Nhi suy nghĩ rất đơn thuần, vấn đề này đối với nó cũng như là ăn cơm rồi đi ngủ vậy: “Tất nhiên anh ta không còn yêu vợ mình nữa rồi, chẳng ai yêu thương nổi người trói mình lại đưa đến cửa quan cả.”

“Nhưng anh ta lại theo vợ về nhà… Cô gái kia cuối cùng cũng được xử nhẹ tội, vì người ta nể mặt cha cô, nên cô không bị chọi đá đến chết… Cũng vì cha cô có chút thể diện, nên cô không thể xuất đầu lộ mặt ở nơi này được nữa, bị người ta trông thấy thì vừa hổ thẹn mình, vừa mất mặt gia đình.”

An Long Nhi hỏi: “Xử nhẹ tội là xử như thế nào?”

“Ở nhà thì mất mặt, người nhà tử tế cũng không lấy loại con gái như thế, sống trong làng thì ngày nào cũng bị người ta chê cười mắng chửi… Xử nhẹ tội tức là đến vùng quê xa kiếm một người đàn ông xấu xí không cưới được vợ, vĩnh viễn không bao giờ trở lại quê hương bản quán nữa.”

Câu chuyện dường như đã kết thúc, Lục Kiều Kiều vẻ mặt mệt mỏi nhưng hình như cũng đã nhẹ nhõm phần nào.

An Long Nhi hỏi: “Sau đó tay tú tài kia thế nào ạ?”

“Không biết nữa…”

“Còn cô nữ sinh kia?”

Lục Kiều Kiều biết, cha cô gái ấy đi dò hỏi khắp nơi, tìm được một tay nông dân thực thà ở thôn Lũng Hạ gần trấn Phú Điền. Nhà anh ta có mấy mẫu ruộng, chỉ là không ai chịu gả cho anh ta, bèn sắp xếp gả con gái đến đó hòng kết thúc chuyện xấu mặt này. Có điều, cô không trả lời An Long Nhi, chỉ thở dài một tiếng, nói với thằng bé: “Cô múa cho mày xem nhé…”

An Long Nhi trố mắt ra như một thằng ngốc, nó chưa bao giờ nghĩ Lục Kiều Kiều biết múa, vả lại còn múa trong đêm khuya khoắt chỉ có hai người như vậy nữa.

Lục Kiều Kiều chậm rãi thướt tha đi tới giữa sân phơi, tay trái chụm thành hình hoa lan, co cùi chỏ xoay cổ tay hướng lên bầu trời, tay phải ở sau lưng khẽ hất lên; cô ưỡn ngực trầm hông, nghiêng nửa người đưa chân trái ra, cái cằm nhọn hếch lên về phía trái, từ từ tạo nên một dáng đứng tuyệt mỹ dưới vầng trăng tàn tựa chiếc móc câu…

Dưới ánh trăng, Lục Kiều Kiều vận y phục mỏng manh, những đường nét cơ thể thấp thoáng ẩn hiện, khiến An Long Nhi nhìn mà thần hồn ngây ngẩn. Thằng bé đã thấy động tác này trong tranh, buột miệng thốt ra: “Hán cung thu nguyệt?”

Lục Kiều Kiều liếc mắt lườm nó, cười cười, ánh mắt không ngờ lại kiều diễm mê hồn, âm thanh mềm mại nhưng hơi khàn khàn: “Thằng lỏi con đúng là đã đọc thứ sách bậy bạ ấy…”

Sau đó cô chậm rãi hất ống tay áo lên, thân hình phơ phất giữa làn gió đêm lành lạnh, nhẹ nhàng múa ra những điệu vũ tuyệt diệu. Cùng với điệu múa, Lục Kiều Kiều khe khẽ ngâm lên:

“Giang nhiễu hoàng lăng xuân miếu nhàn
Kiều oanh độc ngữ quan quan…”

Động tác của cô rất chậm, thân thể rất mềm mại, có thể nhận ra khả năng khiêu vũ trời phú; thân thể cô nhỏ nhắn nhưng đầy đặn cân đối, chỉ cần không có ai đứng bên cạnh, tuyệt đối không thể nhận ra cô chỉ cao chưa đầy sáu thước.

Tay múa hoa, chân khẽ nhảy, Lục Kiều Kiều tiếp tục nhẹ giọng ngâm lên:

“Mãn đình trung điệp lục đài ban,
Âm vân vô sự,
Tứ tán tự quy sơn…”

An Long Nhi chăm chú nhìn cảnh đẹp trước mắt, nó thực sự không ngờ mình lại có diễm phúc được ngắm Lục Kiều Kiều nhảy múa cho một mình mình xem. Động tác của Lục Kiều Kiều càng lúc càng chậm, An Long Nhi thấy động tác của cô hơi run rẩy, không biết là lạnh, là mệt, hay là…

“Tiêu cổ thanh hy hương tần lãnh,
Nguyệt nga liễm tận loan hoàn…”

An Long Nhi từ nhỏ đã học tập thi thư, cũng có ấn tượng khá nhiều về Đường thi Tống từ, bài từ này nó nhớ tên là “Lâm giang tiên”. Nó đắm chìm trong dáng múa của Lục Kiều Kiều; đồng thời cũng chìm vào tiết tấu của cô, bất giác khe khẽ ngâm tiếp câu cuối cùng:

“Phong lưu giai đạo thắng nhân gian,
Tu tri cuồng khách,
Bính tử vi hồng nhan…”[33]

Lời An Long Nhi vừa dứt, động tác Lục Kiều Kiều cũng dừng lại, hai chân mềm nhũn quỳ gục dưới đất, cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.

An Long Nhi lập tức chạy đến bên cạnh ngồi xuống đỡ cô dậy, Lục Kiều Kiều nhào vào lòng thằng bé, úp mặt lên ngực nó run rẩy khóc nấc lên.

Đại Hoa Bối dường như hiểu được nỗi thương tâm của Lục Kiều Kiều, nó đi tới bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại rúc đầu vào lòng, lè lưỡi liếm gương mặt cô.

Lục Kiều Kiều gắng nén tiếng khóc, không muốn làm người khác thức giấc; mặt cô áp rất chặt lên ngực An Long Nhi, tiếng khóc rất nhỏ, nhưng như vậy không thể làm nước mắt ngừng rơi, lúc này An Long Nhi không còn cứng đờ người ra nữa, nó vòng hai tay ôm chặt lấy Lục Kiều Kiều.

Nó không biết chuyện gì có thể khiến cô đau lòng đến độ như thế, nhưng thấy Lục Kiều Kiều thương tâm là vậy, trái tim nó cũng đau nhói lên chẳng kém gì cô.

Hai người cứ vậy ôm nhau trên sân phơi ở tầng hai, tới khi trời hửng sáng, Lục Kiều Kiều mới một mình về phòng đi ngủ. An Long Nhi trở về phòng mình, thấy Jack đang nằm trên giường, tứ chi choãi ra thành hình chữ đại () ngủ say tít, thi thoảng lại cười ngây ngô.

Khi Lục Kiều Kiều gõ cửa phòng Jack và An Long Nhi, trời đã gần trưa. An Long Nhi nhìn gương mặt cô, không nhận ra bất cứ dấu hiệu gì của sự buồn bã nữa. Lúc này, Lục Kiều Kiều lại giống như thường ngày, ánh mắt giảo hoạt, như cười mà chẳng phải cười, miệng ngậm ô mai, bộ dạng như một cô gái nhỏ tinh nghịch, làm An Long Nhi có cảm giác tất cả chuyện đêm qua chỉ là một giấc mộng, nhưng cảm giác tấm thân cô dính chặt vào người nó vẫn còn rành rành ra đó.

An Long Nhi đang ngây ngẩn trong lòng, bần thần nhìn Lục Kiều Kiều, trong mắt toàn là hình ảnh cô nhảy múa dưới trăng đêm qua, nhưng Jack thì đã nhìn ra hôm nay Lục Kiều Kiều có chút khác với mọi ngày. Cô không chải tóc chẻ ngôi như mọi khi, mà buộc thành một bím ở sau đầu, lại mặc bộ đồ ngắn bó sát của An Long Nhi, thoạt nhìn trông giống như một gã chạy việc lặt vặt cho cửa hàng. Jack cười hì hì hà hà nói: “Chậc, Kiều Kiều hôm nay chuẩn bị đánh nhau với người ta chắc.”

Trong ấn tượng của Jack, Lục Kiều Kiều chỉ mặc đồ nam trước khi lâm trận chiến đấu, có điều xét tình hình trước khi đi ngủ tối qua, hình như hôm nay cũng không xảy ra sự việc nguy hiểm đến mức phải đánh đấm gì.

An Long Nhi lờ mờ hiểu được nguyên nhân, câu chuyện tối qua nó nghe được, nếu không có gì ngoài dự đoán, thì cô nữ sinh trong chuyện chính là Lục Kiều Kiều, đây cũng chính là nguyên nhân cô sống một thân một mình ở Quảng Châu. Giờ cô đổi sang mặc nam trang, rõ ràng là không muốn người khác nhận ra mình, tránh bị lườm nguýt nói bóng nói gió, có về nhà cũng không để người trong gia đình phải mất mặt.

Lục Kiều Kiều thuận miệng trả lời: “Hôm nay định dẫn hai người đi ăn đồ ngon, vì vậy phải đổi đồ rẻ tiền, bị dầu mỡ với nước bọt của các người bắn phải cũng không đến nỗi xót ruột, còn có thể bắt Long Nhi giặt nữa, tiện biết mấy…”

Jack phá lên cười ha hả: “May mà em không mặc quần áo của tôi, bằng không lại bắt tôi đi giặt.”

An Long Nhi cũng đang cười, trong lòng thầm nghĩ, cô Kiều thèm vào mặc quần áo của anh, toàn mùi quỷ Tây hôi rình. Nó liếc mắt nhìn Lục Kiều Kiều, ánh mắt đầy vẻ thông hiểu và ủng hộ. Khi nó và Lục Kiều Kiều cùng giữ kín một bí mật, cái cảm giác ngọt ngào ẩn mật này thật sự không thể diễn tả bằng lời.

Ba người thu dọn hành lý, dẫn theo Đại Hoa Bối nhảy lên xe ngựa, theo chỉ dẫn của Lục Kiều Kiều, tiến về phía thôn Lũng Hạ.

Trấn Phú Điền nằm bên cạnh một dòng sông tên là Phú Thủy, họ đi men bờ sông Phú Thủy xuôi dòng về phía Tây.

Lục Kiều Kiều biết, xe ngựa đi dọc sông Phú Thủy khoảng nửa canh giờ sẽ đến thôn Lũng Hạ, chính là thôn làng nơi cha cô sắp xếp gả cô đi hòng tẩy sạch nỗi nhục nhã của gia tộc. Nơi đây có một gã nông dân không người đàn bà nào chịu lấy, suýt chút nữa đã trở thành chồng cô.

Cô không kìm được muốn xem nơi này như thế nào, cô thật sự rất muốn biết, nếu gả đến đây, cuộc sống của mình sẽ ra sao.

Cô nói muốn dạy An Long Nhi xem phong thủy, đuổi Jack vào khoang xe với Đại Hoa Bối, còn mình thì đội lên đầu một chiếc mũ cỏ, cùng An Long Nhi ngồi ở ghế trước xe.

“Long Nhi, có thể nhìn ra được hướng đi của long mạch không?”

“Nhìn được, từ phía sau ra phía trước, cũng là từ Đông sang Tây, sông Phú Thủy chảy theo hướng long mạch này, nguồn nước chảy ra từ long mạch.”

Lục Kiều Kiều ngoảnh đầu lại nhìn long mạch phía sau: “Phí lời, vừa nhìn đã biết là nước chảy từ trên núi xuống rồi… mày nói xem sông này lành hay dữ?”

“Đoạn đường chúng ta đang đi đây đều là đất bằng quây giữa các dãy núi, sông Phú Thủy chảy từ núi Tổ sau lưng chúng ta xuống rồi quanh co chín khúc, dòng nước lớn mà tiếng nước nhỏ; quanh co tức là có tình, nước lặng chủ việc giàu sang, dòng sông này hẳn là nước lành.”

“Đúng vậy, xem ra các làng ven sông này đều sống rất khá…” Lục Kiều Kiều không ngừng ngẩng đầu lên, cặp mắt bên dưới chiếc mũ cỏ che kín mặt đảo tròn bốn phía xem phong thủy.

Xe ngựa loáng cái đã đến thôn Lũng Hạ, lúc Lục Kiều Kiều đánh xe vào thôn, có đi qua đình làng.

Thôn làng này tọa phía Tây hướng về phía Đông, phương hướng vừa khéo ngược chiều với mạch núi Bạch Vân, cũng tức là mạch đất chủ đạo của nơi này; cửa thôn không chỉ là nơi đón lấy dòng chảy sông Phú Thủy, mà còn đón lấy long mạch từ xa cuồn cuộn trào đến.

Giữa thôn làng và long mạch ở phía xa, phân bố rải rác những ngọn núi nhỏ hình thái khác nhau, trong đó có hai ngọn núi gần nhất hình dạng rất giống nhau, vả lại còn nằm sát cạnh nhau, trông như hai cái bát úp ngược.

Đằng trước thôn làng là một hồ nước lớn, rõ ràng là một thiết kế minh đường đúng tiêu chuẩn, trong thôn có năm con kênh men theo nhữngcon đường nhỏ chảy vào minh đường này.

Lục Kiều Kiều hỏi An Long Nhi: “Có hiểu bố cục này không?”

“Đây là bố cục Ngũ thủy Đông lưu, Hồi long cố tổ, một bố cục tốt cho cả tài vận lẫn việc sinh con đẻ cái.”

Lục Kiều Kiều làm bộ khoa trương nói: “Chà? Lỏi con tóc vàng này cũng tiến bộ quá đi chứ, nhưng những thôn làng khác đều dựa lưng vào núi mà hướng ra phía có nước, thôn làng này tại sao lại có thể vừa hướng núi vừa hướng nước như vậy?”

An Long Nhi đối đáp rất lưu loát: “Vì chỗ này đã ở rất xa long mạch rồi, sát khí của long mạch đã hoàn toàn thoát đi, chỉ còn lại vượng khí được đưa tới; hướng thủy có thể vượng tài, mà hướng sơn thì có thể vượng về nhân đinh. Vả lại, trước thôn làng của họ có bày ra bố cục Ngũ thủy Đông lưu, dùng minh đường này hóa giải sát khí giữa núi sông và thôn làng, vì vậy có thể Hồi long cố tổ, phát nguồn từ long mạch, lại ngoảnh đầu về phía long mạch mà đoạt được khí lành.”

Lục Kiều Kiều vỗ vỗ vai An Long Nhi nói: “Sau này cô Kiều không làm nữa, mày nuôi cô nhé, trình độ này có thể đi kiếm cơm ăn được rồi.”

An Long Nhi nghe cô nói thế, lập tức toét miệng ra cười hỏi: “Thật ạ? Thế thì cháu có thể nuôi cô cả đời!”

Jack và Đại Hoa Bối thò đầu ra khỏi cửa sổ khoang xe: “Nuôi cả anh nữa nhé, một ngày anh chỉ ăn ba bữa, bữa nào cũng có thịt là được rồi…”

Lục Kiều Kiều ấn đầu Jack lại vào trong, nói với An Long Nhi: “Mày còn thấy thôn Lũng Hạ này có điểm gì đặc biệt?”

An Long Nhi đứng lên ghế trước xem xét thêm một lượt: “Ừm… ờ… cháu không thấy gì nữa…”

Lục Kiều Kiều cũng đứng dậy, cô chỉ vào ngọn núi nhỏ ở gần đó, nói: “Ngọn núi này là gì?”

“Ngọn núi nhỏ này gọi là sa tinh.” An Long Nhi biết, trong phong thủy coi trọng nhất là bốn hoàn cảnh địa lý, lần lượt là long, sa, thủy, huyệt. Long là núi mà nhìn thoáng không thấy được trước sau đầu cuối, sa là núi nhỏ nhìn thoáng đã thấy được hoàn chỉnh từ đầu chí cuối, thủy chỉ dòng nước, còn huyệt là đất lành mà cuối cùng lựa chọn.

Lục Kiều Kiều nói: “Long mạch quyết định sự cát hung, còn sa tinh quyết định cát ở phương diện nào, hung ở phương diện nào; xem phong thủy mà chỉ biết cát hung không thôi cũng vô dụng, phải biết kết quả cụ thể thì mới là phong thủy sư chân chính. Sa cũng được chia làm Ngũ hành Ngũ tinh giống như long vậy, nhưng tổ hợp lại thì biến hóa vô cùng vô tận, gần đây có hai ngọn núi nhỏ hình dạng giống nhau, chính là sa tinh có ảnh hưởng lớn nhất đến thôn làng này; mày xem giống cái gì?”

An Long Nhi nheo mắt gãi gãi đầu, “vâng” một tiếng, sau đó khẽ nói: “Giống vú đàn bà…”

“Phì!” Lục Kiều Kiều phun hạt ô mai đang ngậm trong miệng vào mặt nó, mắng: “Thằng lỏi con này học hư ở đâu, bắt đầu hám gái rồi hả? Đây là song tử liên chu sa, ngọn núi phía sau nữa chính là điểm tựa của trấn Phú Điền, giống như người mẹ ôm lấy hai ngọn núi nhỏ này, khiến cho thôn Lũng Hạ rất vượng về nhân đinh, người già thì sống lâu, phụ nữ nhiều người sinh đôi…”

Không nói thì không biết, vừa nghe Lục Kiều Kiều giải thích, An Long Nhi xem kỹ lại lần nữa, quả nhiên trông thấy một sa tinh có hình dạng khác, nhìn từ chỗ cổng làng ra, vừa khéo thành hình một người mẹ ôm lấy hai đứa trẻ sơ sinh.

Lục Kiều Kiều nhìn về phía rặng núi xa xa, lẩm bẩm một mình: “Nếu như gả đến đây, có lẽ sống cũng không tệ đâu…”

Nhưng An Long Nhi lại hỏi: “Cô Kiều, không phải cô nói là không có nếu như hay sao?”

“Đúng thế… làm gì có nếu như chứ?”

Lục Kiều Kiều lẩm nhẩm nói nốt câu ấy, rồi cùng An Long Nhi nhảy xuống khỏi xe ngựa, đi vào trong làng hỏi thăm tình hình trẻ con sinh ra ở đây. Nghe dân làng nói, nơi này quả nhiên nhà nào cũng có người già ở tuổi xưa nay hiếm, từ già đến trẻ đều có nhiều cặp sinh đôi, từ xưa đến nay, cứ một hai năm nhất định lại có một cặp sinh đôi ra đời.

An Long Nhi lấy làm thán phục, Lục Kiều Kiều dương dương đắc ý bảo nó: “Học hành cho tử tế vào, trình độ của mày bây giờ vẫn chưa nuôi nổi cô đâu, chỉ sợ những khi năm hết tết đến mới có thịt mà ăn…”

An Long Nhi cười cười ngượng ngùng, leo lên xe, cả bọn lại xuất phát về phía Thanh Nguyên.

Sau khi ba người rời khỏi phủ Thiều Châu lên phía Bắc, tiết trời ngả dần về cuối thu, thời tiết chuyển lạnh, lá vàng trải khắp núi non, non xanh nước biếc mỗi lúc một nhiều, nhưng cũng không còn mấy đường dễ đi nữa. Hai bên đường toàn núi non trùng điệp, họ còn phải thường xuyên vòng qua chân núi, khó khăn lắm mới gặp được một thị trấn, lần nào Lục Kiều Kiều cũng đòi nghỉ lại một ngày để tắm nước nóng cho thỏa thích.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN