Trảm Long - Trọn Bộ 4 Tập - Tập 4 - Chương 12: Rửa Hận Trên Biển
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Trảm Long - Trọn Bộ 4 Tập


Tập 4 - Chương 12: Rửa Hận Trên Biển


Lục Kiều Kiều đứng trên đài quan sát, thấy đàn cá voi bắt đầu bơi chậm lại, đồng thời cô cũng cảm thấy sóng biển nhỏ hơn vừa nãy, tin rằng Trấn Hải thần phù của An Long Nhi đã phát huy tác dụng. Tuy gió mưa vẫn xối xả, nhưng Lục Kiều Kiều đã có thể phân tâm nhìn xuống boong xem tình hình.

John Lớn đang ra sức điều chỉnh vị trí buồm, đội tham chiến bày trận thế phòng ngự trên đầu thuyền, Jack và Cố Tư Văn vịn vào mạn thuyền vỡ nát nhìn ra phía trước, song không thấy An Long Nhi. Lục Kiều Kiều đợi hồi lâu, thấy đàn cá voi từ từ mất dạng, không biết đã bơi đi hay lặn xuống đáy biển, nhưng vẫn không thấy bóng dáng An Long Nhi. Cô bắt đầu thấy lòng rối loạn, vội vã tuột xuống từ đài quan sát, chạy vội lên mũi thuyền gọi lớn: “Long Nhi đâu? Long Nhi đi đâu rồi?”

Cố Tư Văn kinh hoàng quay lại đáp: “Cậu ấy giao đấu với cá voi, tự nhảy xuống nước rồi.”

Lục Kiều Kiều nghe nói vội xông đến mạn thuyền giương to mắt tìm kiếm cùng mọi người, nhưng không thấy gì cả, thời gian càng dài, khả năng tìm được An Long Nhi càng giảm, tầm nhìn giữa biển cả mênh mông trong cơn bão tố giảm xuống cực thấp, chỉ thấy được trong vòng mấy trượng, nếu An Long Nhi trôi ra xa thì dù nổi lên mặt biển cũng không thể quay về thuyền Green được.

Lục Kiều Kiều nhặt một chiếc phao cứu sinh trên boong, buông một câu: “Tôi phải đi tìm Long Nhi” đoạn toan nhảy xuống biển, khiến Jack kinh hãi vội ôm chặt lấy cô cùng ngã nhào ra sàn, quát lên: “Đừng đi, em không được đi, cậu ấy tự nhảy xuống, hẳn trong lòng đã có tính toán rồi, nhất định sẽ trở về mà.”

Lục Kiều Kiều ra sức giãy giụa: “Long Nhi xưa nay luôn liều mạng, có bao giờ để tâm xem có toàn mạng trở về hay không đâu, mau kêu người đi tìm đi!”

“Giờ đang sóng to gió lớn, không thuyền nào đỗ lại được đâu! Em đừng kích động, cậu ấy sẽ trôi nổi cùng con thuyền, không dạt ra xa lắm đâu, hễ cậu ấy nổi lên, chúng ta sẽ cứu được.” Jack ôm chặt Lục Kiều Kiều, ra sức thuyết phục cô đừng hy sinh vô ích, thực ra anh cũng biết nếu Lục Kiều Kiều nhảy xuống thì chẳng rõ bao giờ mới tìm lại được.

Cố Tư Văn đột nhiên trỏ một chấm trắng phía trước, kêu lên: “Long thiếu gia kia kìa…” Dứt lời cậu giật lấy phao cứu sinh trong tay Lục Kiều Kiều, nhảy ùm xuống biển bơi về phía An Long Nhi.

Trẻ nhỏ sinh ra ở Quảng Đông hầu như đều biết bơi, Cố Tư Văn kéo phao cứu sinh, chẳng mấy chốc đã bơi đến bên cạnh An Long Nhi, thấy mặt An Long Nhi tái ngắt, mê man bất tỉnh. Cố Tư Văn đặt cậu lên phao cứu sinh, gọi to tên cậu, vỗ vỗ mấy cái thật mạnh vào má cậu, nhưng An Long Nhi vẫn không hề phản ứng.

Long thiếu gia không bao giờ ngủ trong ký ức Cố Tư Văn, hiện giờ lại nằm yên bất động, khiến Cố Tư Văn lo lắng phát cuồng, nước mắt cứ ứa ra. Cậu siết chặt nắm tay, tiếp tục đấm thật mạnh lên mặt An Long Nhi, gào lên gọi: “Này! Dậy đi dậy đi!”

Lúc này, mấy thủy thủ da đen cũng bám dây bơi đến cạnh Cố Tư Văn, cùng cậu đưa An Long Nhi về thuyền. Lục Kiều Kiều thấy An Long Nhi nằm im bất động, chẳng rõ cậu đã gặp phải chuyện gì dưới đáy biển, nhưng cô biết Khư thần chú và Lôi pháp của mình trong khi tấn công bầy cá voi sát thủ có thể cũng đã tác động đến cả An Long Nhi. Với đạo hạnh của An Long Nhi, lúc bình thường hẳn không thể bị ảnh hưởng, song khi đang vận nguyên thần thúc động đạo pháp phi chiến đấu, sức đề kháng của cậu sẽ giảm đi, còn thua cả người bình thường, bởi vậy từ xưa đến nay, mỗi khi Thiên Sư làm phép, đều phải có đệ tử ở bên phối hợp hộ vệ.

Jack vừa đỡ lấy An Long Nhi, liền đặt ngay cậu nằm ngửa trên sàn thuyền, Lục Kiều Kiều giơ tay sờ mặt cậu, thấy lạnh như băng. Suy cho cùng nhiệt độ nước cũng thấp hơn nhiệt độ không khí rất nhiều nên khi con người lặn xuống nước, nhiệt độ cơ thể sẽ giảm xuống rất nhanh. Đoạn Lục Kiều Kiều đặt ngón tay lên trước lỗ mũi An Long Nhi thăm hơi thở, thấy cậu hoàn toàn không hề hít thở, cô giật thót ré lên: “An Long Nhi tắt thở rồi.”

Ngước lên, cô trông thấy Cố Tư Văn đang cuống quýt nới lỏng cổ áo rồi cởi quần áo An Long Nhi ra, còn Jack thì áp tai vào ngực cậu nghe ngóng chừng hai giây, ngẩng đầu tuyên bố: “Tim còn đập, mau hô hấp nhân tạo!”

Lục Kiều Kiều vừa nghe nói vội tóm lấy mũi An Long Nhi, một tay tách miệng cậu ra, há miệng hít thật sâu toan hà hơi vào miệng cậu.

Jack nhanh tay nhanh mắt vội ngăn cô lại: “Kiều Kiều, anh dài hơi hơn, để anh! Văn, tôi hà hơi vào lồng ngực Long Nhi, cậu giúp tôi từ từ đè xuống ngực cậu ấy nhé, dùng cả hai tay ấy!” Đoạn anh quỳ xuống cạnh đầu An Long Nhi, cùng Cố Tư Văn hô hấp nhân tạo theo bài bản.

Lục Kiều Kiều nhìn thân hình tái nhợt của An Long Nhi, trên mặt cậu vẫn còn lờ mờ vết đao dài, đó là vết thương lúc giao chiến với đám ninja ở phủ Thiên Sư. Nửa thân trên của cậu xương cốt cân xứng, cơ thể cường tráng, đường nét hiền hòa, khiến phụ nữ nhìn thấy chỉ muốn ôm vào lòng. Khắp người cậu chi chít những vết thương to có nhỏ có, cũ có mới có, song xưa nay Lục Kiều Kiều chưa từng để ý. Cô chợt thấy mũi cay cay, liền giơ tay lên bưng chặt miệng.

Cô biết lai lịch những vết thương này, đây đều là dấu tích trong những năm tháng vắng cô, cậu cùng đám thiếu niên bôn ba giang hồ, giao chiến với người của triều đình lưu lại, mỗi vết thương là một mối nguy đến tính mạng, những nhọc nhằn đau đớn trên bước đường trưởng thành của cậu thanh niên cao lớn rắn rỏi này, thực chẳng kém gì cô.

Lục Kiều Kiều nhìn lồng ngực An Long Nhi bị Jack thổi phồng lên, rồi lại bị Cố Tư Văn từ từ đè xẹp xuống, tựa như cậu đang thở chậm trong giấc ngủ. Cô đã quên bảy năm trước, trong vòng tay ấy, cô từng nghe thấy hơi thở của An Long Nhi, chỉ còn nhớ được cái ôm đó, giống như hai con người yếu đuối, nương tựa an ủi lẫn nhau. Nếu được ôm vào lồng ngực rộng ấy, ngoài an ủi, liệu có cả sự an toàn mà phụ nữ vẫn khao khát không?

Lục Kiều Kiều hơi há miệng, hít thở theo nhịp phập phồng của lồng ngực An Long Nhi, lòng không ngớt lẩm bẩm, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi…

Thể chất An Long Nhi từ nhỏ vốn rất tốt, Jack hà hơi thổi ngạt mấy lần, cậu đã bắt đầu ho lên sặc sụa, nước ộc ra từ mũi miệng. Cố Tư Văn thấy vậy vội lật úp An Long Nhi xuống, cõng cậu trên lưng dốc ngược đầu rồi chạy vòng quanh boong thuyền.

Lục Kiều Kiều biết đây là cách cấp cứu người chết đuối ở nông thôn, trong lúc Cố Tư Văn chạy quanh, An Long Nhi sẽ nôn ra tất cả nước trong bụng.

Cố Tư Văn cứ chạy, còn An Long Nhi cứ nôn, trên sống lưng đỏ lựng của cậu có một vết đao chém dài, khiến Lục Kiều Kiều nhìn mà xót xa. Cô vẫn nhớ vết đao đó An Long Nhi lãnh khi liều mạng phá kỳ môn ảo thuật, bấy giờ cậu mới là đứa trẻ mười ba tuổi, luôn theo bên cạnh cô, hết dạ trung thành. Từng chuyện cũ đều được ghi rõ rành rành trên những vết thương không cách gì xóa được, khiến Lục Kiều Kiều dâng trào cảm xúc, kích động khôn xiết.

An Long Nhi dần dần khôi phục lại ý thức, cậu vỗ vỗ vào mông Cố Tư Văn, bảo họ Cố thả mình xuống.

Cố Tư Văn khom người đặt An Long Nhi xuống sàn thuyền, đoạn lại cùng Lục Kiều Kiều đỡ ngay cậu vào khoang của Sái Nguyệt và A Đồ cách cách nằm xuống, vừa thay quần áo khô cho cậu, vừa tìm chăn lông trùm kín người cậu để giữ ấm.

Sái Nguyệt chạy xuống bếp lấy nước nóng cho An Long Nhi, An Long Nhi uống hai ngụm nước, bụng cũng thấy ấm lên, mặt cũng dần hồng hào hơn, bèn mở mắt nhìn quanh tìm Lục Kiều Kiều, cười với cô: “Cô Kiều… Cháu ném bùa Trấn Hải xuống nước rồi, nhưng không có tấm sắt… Cháu đành nhét mỏ neo vào bụng cá rồi vẽ bùa lên mình nó…”

Lục Kiều Kiều ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán An Long Nhi dịu dàng đáp: “Được rồi, thế nào cũng được cả, Long Nhi bình yên trở về là tốt rồi, chúng ta ở cạnh nhau thì chẳng sợ gì nữa…”

A Đồ cách cách mở ô cửa sổ trong phòng nhìn ra, thấy sóng đã nhỏ đi nhiều, gió cũng ngớt dần, bầu trời xám xịt đổ mưa tầm tã, xem ra triều lốc đã được khống chế.

An Long Nhi từ từ uống nước, nói: “Cô Kiều, Trấn Hải thiết phù phải lập đàn làm phép rèn nên, hiện giờ cháu chỉ dùng mình cá và máu cá vẽ bùa, e rằng pháp lực không kéo dài được lâu, mau nói John nắm lấy cơ hội cập bờ đi, dù có kẻ địch chăng nữa, chúng ta lên bờ giao chiến cũng tiện phát huy hơn.”

Lúc này, John Lớn cũng chạy tới, thân hình đồ sộ của y vừa chen đến trước cửa khoang đã bít kín cả cửa, y lắc đầu bảo An Long Nhi: “Cậu bé dũng cảm ơi, thuyền của chúng ta đã hỏng đến mức không thể lái đến bất cứ đâu rồi, hiện giờ chỉ biết giữ thăng bằng, rồi thả cho trôi theo dòng nước thôi. Tôi nghĩ ý định đến Bắc Kinh của chúng ta hỏng rồi, nếu muốn lên bờ, đành đến Đan Đông hoặc Triều Tiên vậy.”

Jack nhún vai, thờ ơ nói: “Miễn thuyền không lật thì nó trôi đến đâu, ta bán hàng đến đấy.”

A Đồ cách cách xị mặt: “Hic… em không đi Bắc Kinh được nữa rồi.”

An Long Nhi nằm trên giường quay sang bảo cô: “Thỏ con, ta cũng muốn đến Bắc Kinh, chừng nào lên bờ, chúng ta có thể đưa cô đi.”

Cố Tư Văn cởi trần, tay cầm đống quần áo ướt bỏ vào thùng vắt: “Em nghĩ trôi đến Triều Tiên cũng tốt, em chưa đến đấy bao giờ, có thể đi xem có thức gì ngon, sau đó từ Triều Tiên đi đường vòng tới Bắc Kinh, dọc đường chơi chắc cũng rất vui.”

Lục Kiều Kiều bỗng bật cười, khiến mọi người đổ dồn mắt vào cô. Cô cúi đầu nhìn Đại Hoa Bối nói: “Mọi người xem, Đại Hoa Bối biết sắp được đi Triều Tiên vui chưa kìa.”

Đại Hoa Bối ngồi chồm hỗm cạnh An Long Nhi, không ngừng hít hít, An Long Nhi xoa đầu nó, nó liền lè lưỡi ra cười, vui vẻ nhìn mọi người, ra sức ve vẩy đuôi.

Lục Kiều Kiều vỗ tay nói: “Được rồi, vừa nãy tôi có thể dùng Lôi pháp xua bầy cá voi đi, đủ chứng minh có người bám theo dùng đạo pháp ám hại chúng ta, hẳn hắn đang nấp trong cơn bão táp đợi chúng ta xảy ra chuyện thì bước ra thu lợi.”

Cố Tư Văn hậm hực: “Nhất định là An Thanh Nguyên rồi, nếu không còn ai biết loại đạo thuật đó chứ, con cáo già ấy lúc nào cũng thích chơi đòn ngầm, lần sau gặp lại, tôi không giết hắn không xong.”

Sái Nguyệt vội giật giật tay áo Cố Tư Văn, ý bảo cậu đừng nói nữa. Lục Kiều Kiều hiểu ý Sái Nguyệt, dù sao An Thanh Nguyên cũng là anh ruột của cô, nói những lời này trước mặt cô quả là không nể nang chút nào.

Có điều Lục Kiều Kiều cũng chẳng để tâm, chỉ cười nói: “Có những người đã định sẵn sẽ thành kẻ địch, để bản thân tiếp tục sinh tồn, nhất định phải làm một số chuyện. Jack, anh cho mọi người trên thuyền thay phiên nhau ăn cơm đi, bằng không lát nữa không có sức đánh nhau.”

Jack gật đầu, lập tức cùng John Lớn lên boong sắp xếp chuyện ăn uống, Sái Nguyệt cũng dắt A Đồ cách cách xuống bếp làm cơm, bưng lên khoang thuyền cho mọi người lót dạ.

Lốc triều dần dần suy yếu, John Lớn gặm bánh bao trên boong thuyền, chỉ huy các thủy thủ giương buồm tăng tốc chạy theo hướng gió, chỉ mong trước khi trận chiến nổ ra có thể đến được đất liền, giảm bớt thương vong trên biển.

Đến tối, sắc trời đã quang đãng, một vầng trăng tròn từ cuối chân trời phía Đông nhô lên. Lục Kiều Kiều xưa nay vốn rất thích trăng, song hôm nay lại cực kỳ ghét trăng tròn. Nếu không phải tại trăng tròn gây ra triều lớn, sao có thể dẫn tới cơn bão to như thế được.

Có điều ánh trăng quả đẹp vô cùng, khiến người ta chẳng mấy chốc đã quên đi những chuyện xấu nó gây ra, mọi người vẫn kéo cả lên boong nghỉ ngơi tắm ánh trăng, xem các thủy thủ da đen hát múa, kẻ nào thích uống rượu còn có thể uống chút rượu Tây cho đã nghiền. An Long Nhi vừa thoát chết, trong mình vẫn hơi khó ở, nên muốn ngồi lại trong khoang nghỉ ngơi. A Đồ cách cách không muốn thấy cảnh Sái Nguyệt và Cố Tư Văn nô đùa, cũng chủ động ở lại chăm sóc An Long Nhi, song thực ra là An Long Nhi trò chuyện với cô.

Phía Tây thuyền Green thấp thoáng hiện ra một hòn đảo nhỏ, John Lớn mừng rỡ như điên, vội dùng kính lục phân[73] đo sao đo đảo, rồi chạy về phòng của thuyền trưởng vẽ bản đồ đối chiếu vị trí.

Lục Kiều Kiều chỉ biết xem la kinh, song cũng rất hứng thú với trò này, nên cứ bám theo John Lớn chạy tới chạy lui, lúc chạy tới phòng thuyền trưởng, cô bèn hỏi: “Hòn đảo kia là nơi nào thế? Chúng ta ghé qua được không? Sắp lên bờ rồi hả?”

John Lớn cười hồn hậu đáp: “Đảo đó tên là đảo Hải Dương, là một hòn đảo biệt lập, lên đó cũng chẳng tác dụng gì. Mà thuyền ta hiện giờ không thể điều chỉnh phương hướng nữa, chỉ có thể giữ cho không lật, thả trôi vào bờ thôi, bất luận thế nào, chúng ta cũng không đến được đảo Hải Dương đâu.”

Đoạn y trỏ vào vịnh Bột Hải hình như miệng cọp: “Chỗ sâu nhất trong miệng cọp chính là Thiên Tân, vốn dĩ là đích đến của ta. Khi triều lốc mới nổi lên, chúng ta đã ở chỗ này, cô xem, chính là ngay bên ngoài miệng cọp. Nhưng triều lốc thổi từ Nam lên Bắc, đã đẩy ta đến đây.”

Lục Kiều Kiều nhìn theo tay y chỉ, thấy thuyền Green đang ở phía trên mũi cọp. John Lớn lại nói tiếp: “Có điều ta vẫn còn may lắm, nơi này bên trái là đảo Tần Hoàng, phía trên là Đan Đông, bên phải là Triều Tiên, bất luận trôi tới đâu, cũng chỉ cần hai ngày, chẳng mấy chốc chúng ta có thể lên bờ rồi.”

Lục Kiều Kiều chỉ bản đồ nói: “Nếu theo hướng gió, ta sẽ tới Đan Đông, vừa khéo có thể đi Đông Bắc.”

John Lớn châm xì gà đáp: “Chưa chắc đã đến được Đan Đông, vì dòng biển ở đây vòng về phía Triều Tiên, nếu không dùng buồm, thuyền sẽ trôi tự do đến Triều Tiên.” “Vớ vẩn, anh giương buồm lên không được à… Nếu đến Triều Tiên, có ai biết nói tiếng Triều Tiên đâu?”

Đột nhiên trên thuyền vang lên tiếng chuông đồng báo động, đây là tín hiệu toàn thuyền cảnh giác do hoa tiêu trên đài quan sát phát ra, Lục Kiều Kiều và John Lớn vội vã chạy lên boong, thấy mọi người đang xúm lại đuôi thuyền nhìn về phía sau.

Lục Kiều Kiều cầm lấy kính viễn vọng từ tay Jack, trông thấy cuối đường chân trời xuất hiện ba con thuyền lớn kéo căng buồm, nhìn rõ mồn một dưới ánh trăng chênh chếch, song không nhận ra được lai lịch. An Long Nhi nghỉ ngơi một hồi đã hơi lại sức, có thể hoạt động được, cũng chạy đến đuôi thuyền xem xảy ra chuyện gì. Thoạt trông thấy ba con thuyền kia, cậu liền bấm quẻ tính toán rồi ghé tai nói với Lục Kiều Kiều: “Đó là thuyền của quan binh, hẳn là An Thanh Nguyên đuổi đến.”

Lục Kiều Kiều bình tĩnh quan sát thuyền đối phương, lòng đã thầm tính đến khả năng xấu nhất. Cô biết An Thanh Nguyên sẽ thông qua rất nhiều đường, tra được hướng đi của thuyền Green sau khi rời Thượng Hải, hiện giờ triều đình chỉ cho mở năm hải cảng thông thương với người Tây ở phía Nam, nếu muốn làm ăn đàng hoàng, thuyền Green không thể đến vùng biển phía Bắc Thượng Hải được. Thuyền Green đi lên phía Bắc có ba khả năng, một là tới Nhật Bản hoặc Triều Tiên du ngoạn, song hai quốc gia này cũng bế quan tỏa cảng, không mở cảng buôn bán với thuyền buôn Tây; hai là buôn lậu, vùng biển từ Hoàng Hải đến Đông Hải chỉ dành để buôn lậu; khả năng cuối cùng là, thuyền Green đang nhắm hướng núi Trường Bạch, nơi có long mạch triều Thanh. Tư duy của An Thanh Nguyên nhất định sẽ không xem xét đến khả năng du ngoạn hay buôn lậu, khả năng duy nhất chính là đi lên phía Bắc trảm long, bởi thế, đương nhiên y chọn cách tức tốc đuổi theo sau.

Gặp nhau giữa biển thế này, đôi bên đã chẳng còn gì lấn cấn, vấn đề còn lại chỉ là An Thanh Nguyên muốn thuyết phục họ đừng đi trảm long, hay muốn đánh đắm thuyền luôn mà thôi.

Dù là phương Tây hay phương Đông, làm chuyện gì cũng phải lễ trước binh sau, Jack liền cầm một ngọn đèn lên, nháy đèn phát tín hiệu với con thuyền phía sau, Lục Kiều Kiều nãy giờ vẫn dùng kính viễn vọng quan sát, thấy đối phương không hề đáp lại. Cô ngẩng lên hỏi Jack: “Anh đánh tín hiệu gì thế? Liệu họ có hiểu được không?”

“Anh nói với họ đây là thuyền buôn của Mỹ, xin họ trả lời.” Jack vừa nói vừa dùng tay không ngừng che ánh đèn, phát tín hiệu chớp nháy dò hỏi.

Ba con thuyền lớn của đối phương hoàn toàn không hề phản ứng, trái lại còn tắt hết mấy ngọn đèn trên thuyền, rõ ràng kẻ đến chẳng tử tế gì. Lục Kiều Kiều nói dứt khoát: “Đừng phí lời với chúng nữa, chuẩn bị giao chiến thôi.”

John Lớn lên tiếng: “Tôi sẽ gắng để thuyền trôi nhanh hơn, các vị chuẩn bị đi.”

Đám thủy thủ da đen lập tức chia thành hai đội, một theo John Lớn điều chỉnh buồm, còn một đội khác theo Jack xuống khoang thuyền.

An Long Nhi và mấy người bạn không hiểu họ xuống khoang làm gì, Cố Tư Văn liền hỏi: “Súng chẳng phải đều để trong buồng lái ư? Họ đi lấy gì thế?”

Lục Kiều Kiều một tay ngoắc vào dây lưng, một tay đặt lên khẩu súng lục ổ quay, dùng ngón tay khẽ gõ vào thân súng, cười gian xảo đáp: “Thuyền Green không đơn giản đâu, mấy đứa đợi mà xem.”

Ba con thuyền của đối phương không hề có cờ hiệu, chỉ giương căng buồm dốc hết tốc lực tiến lại gần, xem tình hình không phải lên thuyền bắt người mà là muốn sống mái một trận. Thuyền Green có buồm mà không có bánh lái, rất khó điều khiển, cũng không thể chạy quá nhanh, chỉ cần hướng gió hơi thay đổi lập tức phải hạ buồm xuống điều chỉnh, bởi thế hai con thuyền của đối phương vững vàng thuận lợi tiếp cận từ mé trái thuyền Green, còn con thuyền sau cùng cứ lững lờ ở tít phía xa, hình thành thế trận bao vây một nửa.

Lục Kiều Kiều lại sắp xếp như khi giao chiến vừa nãy, đẩy mấy cô gái và Đại Hoa Bối vào khoang thuyền. Đợi An Long Nhi và Cố Tư Văn cùng xuống khỏi boong, đưa Sái Nguyệt và A Đồ cách cách về khoang xong, Lục Kiều Kiều bèn ấn vào một cánh cửa ngầm trên hành lang, rồi dẫn hai cậu trai đang kinh ngạc bước vào.

An Long Nhi cứ ngỡ thuyền Green chỉ có hai tầng, tầng dưới thấp hơn mực nước biển, là khoang hàng hóa, tầng trên cao hơn mực nước biển, là nơi ở của mọi người, song xưa nay không ai tiết lộ với cậu, giữa hai tầng này, còn có một tầng kẹp giữa.

An Long Nhi và Cố Tư Văn há hốc miệng vừa đi xuống vừa ngó quanh, bên trong chỉ có hai ngọn đèn leo lét, một ngọn ở đầu một ngọn ở cuối đường, là đèn thắp nến chứ không phải đổ dầu, ngọn nến được đậy bằng chụp đèn thủy tinh dày, bên ngoài còn bọc hai lớp lưới sắt bảo vệ.

Trong khoang thuyền thấp nhưng rộng rãi, cả khoảng thông thoáng không có gì ngăn cách. Ở giữa có một lối đi, mỗi bên đặt năm khẩu pháo cực lớn xếp thành hàng, cạnh từng khẩu đều có hai thủy thủ da đen, nhe răng ra cười với họ, An Long Nhi chỉ thấy giữa không trung hiện ra rất nhiều cặp mắt cùng hàng loạt hàm răng trắng to cồ cộ.

Jack từ giữa khoang rảo bước tiến lại: “Mấy người xuống làm gì, ở đây nguy hiểm lắm.”

Lục Kiều Kiều đáp: “Bọn em không xuống thì biết làm gì đây, anh bảo họ trốn trên giường họ không chịu đâu.”

An Long Nhi sờ lên một khẩu đại pháo: “Loại pháo này khác hẳn thứ của quân Thanh, xem chừng lợi hại lắm đây, chậc chậc, pháo Tây đúng là không phải hạng vừa…”

“Thuyền của các vị từ đầu đã chứa đại pháo rồi ư?” Giọng Cố Tư Văn đầy vẻ kinh ngạc.

Jack nhún vai cười nói: “Con thuyền này vốn là của cướp biển, khi bán cho chúng tôi đã lắp sẵn bốn mươi khẩu pháo, chúng tôi bán lại ba mươi khẩu thì vừa đủ vốn, mười khẩu này là lãi.”

Lục Kiều Kiều cũng nói, vẻ kiêu ngạo: “Bọn chị buôn lậu, không có khoang ngầm thì còn ra thể thống gì, nơi này vốn để chật các loại súng ống đạn dược khác, song giờ đều đã bán cho Thiên quân rồi. Mười khẩu pháo này là bảo bối của bọn này, lát nữa hai đứa sẽ có cơ hội chứng kiến.”

Một thủy thủ da đen dường như phát hiện ra gì đó, vội báo cho Jack ghé mắt vào cửa sổ nhìn ra, mọi người cũng lũ lượt tìm một ô cửa chen chúc nhìn ra ngoài.

Con thuyền đầu tiên xông đến chạy song song với thuyền Green đã hạ buồm chính xuống, giảm tốc độ thuyền hòng giữ cho hai bên chạy sóng đôi, cách nhau chừng bốn dặm, ván cửa bên mạn thuyền đột nhiên mở ra hơn hai chục lỗ pháo, một hàng đại pháo đường kính nòng hai thước từ trong lỗ nhô ra, Lục Kiều Kiều và Jack thét lên gần như cùng lúc: “Open fire!!!”

Các thủy thủ da đen vừa mở lỗ pháo trên ván cửa mạn thuyền, vừa ngắm chuẩn vào đối phương kéo dây dẫn, đại pháo phát ra tiếng nổ long trời, khiến An Long Nhi ong cả tai, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Nhưng cậu không hề trốn tránh mà mở to mắt nhìn từng quả đạn pháo đem theo một vệt lửa dài bay thẳng về phía thuyền đối phương.

Mười mấy khẩu pháo của đối phương lần lượt khai hỏa, tiếng pháo rung trời, hơn hai chục viên đạn pháo nhất loạt bắn vào thuyền Green, nhưng khi bắn đến mạn thuyền, An Long Nhi nghe thấy như tiếng đá tảng va vào nhau, sau một trận đì đoàng, cậu cảm giác đạn pháo của đối phương đã va vào mạn thuyền bắn ngược ra, rơi xuống biển.

Trái lại, đạn pháo từ thuyền Green bắn ra không hề sai chệch, găm thẳng vào thân thuyền đối phương như cắm vào gỗ mục, mạn thuyền đối phương bị thủng năm lỗ lớn, còn gãy một cột buồm.

Trong khoang kẹp giữa, nơi đặt đại pháo, rộ lên một trận hoan hô, Jack bảo dừng hoan hô, các thủy thủ lại nhồi đạn vào nòng. Jack hạ lệnh cho năm khẩu pháo đồng loạt nhằm vào khoảng giữa con thuyền kia, lệnh vừa phát ra, năm khẩu pháo nhất tề khai hỏa, năm quả đạn pháo lập tức đánh gãy đôi thân thuyền đối phương.

Cố Tư Văn chưa tận mắt thấy pháo kích bao giờ, bèn kích động reo vang, siết chặt nắm tay bảo Jack: “Đánh hay quá, em có đánh được không, cho em thử một tí nhé!”

Bấy giờ, một người từ ngoài cửa bước vào, mọi người trông ra, là A Đồ cách cách.

Trông thấy An Long Nhi, A Đồ cách cách hỏi ngay: “Trên thuyền có pháo mà chẳng nói với ta, loại pháo Tây này lợi hại thật đấy!”

Cô nhìn từ ô cửa sổ ra, thấy một con thuyền to gãy làm đôi đang cháy rừng rực chìm xuống, kinh ngạc đến há hốc miệng không nói nổi câu nào, chỉ luôn tay vuốt ve khẩu pháo còn nóng giãy.

An Long Nhi thắc mắc hỏi Jack: “Sao đạn pháo của họ không xuyên được thuyền Green, còn đạn pháo của ta bắn sang lại xuyên thủng thân thuyền? Từ đầu đến giờ chỉ bắn mười phát thôi mà…”

Jack giơ chân đá quả đạn pháo đặc ruột dưới đất nói: “Nguyên nhân chính là đây. Đại pháo Trung Quốc thân dày đường kính nòng nhỏ, đừng thấy pháo của chúng đường kính hai thước, thực ra trông oai mà vô dụng, chỉ bắn được đạn pháo nhỏ thôi.”

A Đồ cách cách nhòm vào nòng pháo, thấy khẩu pháo trước mắt lấp loáng sáng bạc, ống pháo dài khắc hoa văn tinh xảo phức tạp, đường kính bên trong rộng, thân pháo trông rất tiện dùng. Lại nhìn những quả đạn pháo dưới đất, quả nhiên lớn hơn đạn Hồng Di đại pháo từng thấy trong quân doanh nhiều.

Cô giơ tay sờ mấy quả đạn pháo, miệng nói: “Quả đạn pháo này phải đến ba mươi cân nhỉ, đại pháo của quân Bát Kỳ chúng tôi tối đa cũng chỉ được hai chục cân thôi… Ồ? Thuyền đối diện kia là ai vậy?”

Jack đáp qua quýt: “Ừm… Không biết nữa, cô xem, chúng không có cờ hiệu, cũng không đáp lại chúng ta, vừa xông đến là đánh ngay, chúng ta đành phải đánh trả.”

Lục Kiều Kiều cũng góp lời: “Thuyền Green là thuyền tốc độ cao của cướp biển, mạn thuyền có thể chịu được đạn pháo sáu chục cân, có thể nói không loại pháo thuyền nào của Trung Quốc bắn thủng được đâu, ha ha ha…”

An Long Nhi gật đầu: “Nói cũng đúng, cá voi sát thủ nặng mấy tấn húc bao nhiêu lâu còn không gãy được thuyền, con thuyền này nhất định rất kiên cố.”

“Đến nữa kìa đến nữa kìa!” Cố Tư Văn hét lớn, chỉ ra ngoài ô cửa. An Long Nhi thò đầu nhìn ra, thấy con thuyền lớn thứ hai đã hiện ra trước mắt.

Con thuyền tiên phong khi nãy vừa đối kháng với thuyền Green liền bị bắn chìm, nên thuyền này không dám tiếp cận thuyền Green để dàn hàng pháo kích nữa, chỉ lượn lờ xa xa bên hông. Cố Tư Văn kích động hét lên: “Mau đánh đi chứ!”

A Đồ cách cách lại phân tích: “Ngốc quá, pháo kích trên biển phải hướng mặt bên mạn thuyền về phía đối phương thì mới nổ pháo được.”

“Đúng nhỉ, mọi người nhìn xem, chúng hướng mạn thuyền đối diện chúng ta kìa!” Cố Tư Văn trỏ mặt biển kêu lên kinh hãi, mọi người còn chưa kịp xúm lại nhìn, đã nghe thấy tiếng pháo ùng oàng bên ngoài, tất cả lập tức nấp vào một bên ôm đầu né tránh, ngay sau đó, họ nghe thấy tiếng va đập mạnh vào mạn thuyền, tiếp đến là tiếng đạn pháo rơi xuống nước.

Đợi đợt pháo kích của đối phương ngừng hẳn, Lục Kiều Kiều nhảy đến ống nói phát lệnh lên trên: “Anh John! Chuyển hướng mạn thuyền đi!”

Trong lúc cô nói, John Lớn đã ở trên boong chỉ huy các thủy thủ kéo buồm chuyển hướng, đám thủy thủ trong khoang pháo cũng đồng thời nhồi thuốc súng lắp đạn. Thuyền Green vừa ngắm chuẩn thuyền đối phương, đôi bên lập tức khai hỏa đối chiến.

Cố Tư Văn và A Đồ cách cách la lớn: “Để tôi!”, đoạn hai người giữ lấy một khẩu đại pháo, nhắm chuẩn phương hướng kéo dây nhả đạn.

Đạn pháo của đối phương lần này đều rơi xuống mặt biển phía trước thuyền Green làm bắn lên những cột nước cao ngất. Năm luồng lửa từ thuyền Green bắn ra thì làm sạt nửa đầu thuyền đối phương, cột buồm trước gãy đôi rơi xuống nước.

Trong khoang pháo lại rộ lên tiếng reo hò, họ còn nghe thấy tiếng giậm chân đầy hưng phấn từ trên boong vọng xuống.

Lục Kiều Kiều la lớn: “Bắn tiếp đi, đừng để nó lập lờ ở đó ngứa mắt lắm!”

Các thủy thủ da đen lắp đạn xong, Lục Kiều Kiều đích thân đỡ lấy một khẩu đại pháo, tay kéo dây dẫn, chỉ còn đợi thuyền Green di chuyển đến vị trí có thể bắn trúng đối phương. Cố Tư Văn và A Đồ cách cách vừa bắn được một phát, đang hết sức hào hứng, cũng đỡ một khẩu pháo đợi thời cơ kéo dây.

Thuyền Green quả nhiên lại di chuyển tới vị trí thuận lợi để tấn công, xem ra John Lớn rất ham đánh, không hạ được ba con thuyền kia, y sẽ không cho thuyền Green rời vùng biển này.

Jack nãy giờ vẫn dùng kính viễn vọng quan sát hành động của đối phương, đột nhiên quát bảo mọi người dừng lại: “Stop! Dừng tay, đừng nổ pháo!”

“Sao thế?” Cố Tư Văn ngẩn ra quay lại hỏi Jack.

Jack liền chìa kính viễn vọng cho cậu xem: “Đừng bắn nữa, đối phương đang cứu người mà.”

Nói đoạn, anh chạy đến ống nói truyền lời lên boong: “John, đừng bắn nữa, mau dong thuyền rời khỏi đây đi.”

Qua kính viễn vọng, Cố Tư Văn trông thấy con thuyền thứ ba đang dựa vào đuôi thuyền bị bắn vỡ phần đầu, bắc ván gỗ để người trên thuyền chạy tháo thân qua. A Đồ cách cách giằng lấy kính viễn vọng của Cố Tư Văn, quan sát kỹ hồi lâu đoạn gật đầu: “Phải rồi, cứ để chúng chạy đi, giữa biển khơi thế này muốn kiếm miếng cơm cũng chẳng dễ dàng gì, không cướp được gì thì trở về hít gió Tây Bắc cũng xong, khỏi bỏ mạng dưới đạn pháo của ta.”

Chiếc thuyền chiến hai tầng đã bị bắn sạt nửa đầu bốc cháy và lật nghiêng rất nhanh, Kim Lập Đức chỉ huy đám quân Thanh may mắn sống sót cứu lấy các binh sĩ bị thương, tức tốc chạy qua ván bắc ở đuôi thuyền sang con thuyền nguyên vẹn kia, bốn bề rền rĩ tiếng kêu khóc chửi bới.

Một viên tướng mặt đầy máu nhảy lên thuyền lớn chạy tới trước mặt Kim Lập Đức quỳ xuống, tay giật phăng chiếc mũ cắm lông công trên đầu vứt xuống, khóc rống lên: “Kim đại nhân, mạt tướng cầm quân bất lực, tội đáng muôn chết!” Dứt lời ra sức dập đầu thật mạnh, đến nỗi sàn thuyền cũng in một vầng máu đỏ lòm.

Gương mặt gầy gò của Kim Lập Đức càng hằn sâu những nếp nhăn, y thụp xuống đỡ viên tướng kia dậy: “Lưu thiên tổng, Quốc sư đã chứng kiến mọi người đều tận hết sức lực rồi, mau đứng dậy đi, các binh sĩ còn cần ông coi sóc mà.”

Lưu thiên tổng khóc đến chết đi sống lại, khăng khăng quỳ dưới đất, Kim Lập Đức đỡ thế nào cũng không chịu đứng dậy, y kích động đến mức vừa nói vừa thở hào hển: “Trên thuyền hiệu Ninh Hải… Hai trăm hai mươi huynh đệ trong nháy mắt đều mất mạng… Tôi… Tôi quay về phải ăn nói thế nào đây…” Dứt lời liền quay phắt đi lao về phía mạn thuyền vắng người, toan nhảy xuống biển tự vẫn.

Kim Lập Đức la lớn: “Lưu thiên tổng đừng manh động!” Đoạn đuổi theo tóm lấy thắt lưng y, chặt một cú vào gáy đánh y ngất lịm rồi gọi mấy binh sĩ dìu y xuống khoang thuyền, sau đó rảo bước tới trước cửa buồng lái.

Trong buồng lái có mấy người, ai nấy đều đỏ vằn mắt, không khí nặng nề bi ai. Tạ thiên tổng đích thân cầm bánh lái, nước mắt ròng ròng trên mặt. Khưu Cẩn Ngôn mím chặt môi ngồi dưới đất, chẳng nói chẳng rằng ôm một khẩu súng, từ khi lên thuyền, y vẫn dùng khẩu súng ấy làm gậy chống. An Thanh Nguyên quỳ trước bánh lái hai tay chống xuống đất, đầu cúi gằm, toàn thân co giật dữ dội, nước mắt lã chã như mưa.

Kim Lập Đức biết nguyên nhân khiến mọi người đau đớn.

An Thanh Nguyên vốn ở giữa Tương quân và đại doanh Giang Nam, hỗ trợ chiến sự chống quân Thái Bình, được tin Lục Kiều Kiều đột ngột xuất hiện ở Thượng Hải, sau khi thuyền Green rời bến lại đi lên phía Bắc, y nhận ra ngay Lục Kiều Kiều có thể đang theo đường thủy đi lên vùng Đông Bắc phá hoại long mạch triều Thanh. Y vội lao đến Thượng Hải, điều ba con thuyền bắt buôn lậu lớn nhất, hỏa lực mạnh nhất từ thủy doanh, triển khai truy đuổi thuyền Green, một khi xác nhận mục đích của Lục Kiều Kiều, sẽ bất chấp mọi giá đánh chìm thuyền Green ngay trên biển.

Khưu Cẩn Ngôn đã tính trước được kết quả trận chiến trên biển, bởi vậy An Thanh Nguyên luôn gắng hết sức không tiếp chiến với thuyền Green, chỉ dựa vào tài lái thuyền điêu luyện của thủy doanh, ẩn mình giữa triều lốc, dùng Thú vương thần khu chú điều khiển bầy cá voi sát thủ trên biển, trả cái giá thấp nhất để tấn công thuyền. Sau khi bầy cá voi thất bại, họ lại phát hiện thuyền Green tuy đã hỏng hết máy móc song vẫn có thể nghiêng ngả đi đến vùng biển phía Bắc Hoàng Hải, thêm một ngày nữa là có thể từ Đan Đông đổ bộ lên vùng Đông Bắc. Lúc này, An Thanh Nguyên đã hoàn toàn chắc chắn mục đích của Lục Kiều Kiều và An Long Nhi là nhằm vào long mạch triều Thanh. Nạn lớn trước mắt, dẫu biết rõ không thể làm, cũng phải dốc sức một phen.

Mười mấy năm trước, mấy trăm chiến thuyền của thủy quân nhà Thanh hải chiến trên biển với quân đội Anh, vừa giao chiến đã bị tiêu diệt toàn quân, ba con thuyền này còn may mắn sót lại sau trận chiến đó, vì tốc độ rất nhanh, nên bấy nhiêu năm nay vẫn được dùng để truy bắt thuyền buôn lậu. Trận chiến này thất bại quá đỗi đột ngột, như thể lịch sử lại tái diễn, chẳng ai ngờ chiến thuyền có tới bốn chục khẩu pháo lại không địch nổi một con thuyền buôn Tây Dương đã hỏng hết máy móc.

Kim Lập Đức chưa từng thấy An Thanh Nguyên rơi lệ, càng không ngờ lần đầu tiên thấy y nhỏ nước mắt, lại bi ai đến thế.

An Thanh Nguyên đột nhiên phát cuồng đấm mạnh xuống sàn buồng lái, hét lên át cả tiếng nắm tay đấm xuống sàn: “Thuyền nát! Thuyền nát! Mười năm trước đã thế, mười năm sau vẫn vậy, không đánh nổi một con thuyền buôn lậu Tây Dương!”

“Quốc sư, bảo trọng…” Kim Lập Đức nói không to, nhưng tâm trạng y cũng nặng nề chẳng kém An Thanh Nguyên.

An Thanh Nguyên không nhìn bất cứ ai, chỉ cúi gằm mặt để nước mắt nhỏ tí tách xuống sàn, nói một câu lại nện xuống sàn một quyền, khiến trống ngực những người khác đập thình thịch: “Nhục không kể xiết… Đúng là mối nhục của Trung Quốc! Thuyền do Trung Quốc chế tạo lại bị pháo Tây bắn gãy đôi! Pháo Trung Quốc chế tạo không bắn tới con thuyền cách bốn dặm! Trung Quốc đang làm cái gì thế này…”

Tạ thiên tổng đang cầm lái cũng không nén nổi tiếng khóc, kích động thưa với An Thanh Nguyên: “Quốc sư, để tôi dẫn các huynh đệ xông lên thuyền liều mạng với chúng, dù toàn quân chết hết cũng phải đánh đắm con thuyền Tây kia! Mười năm trước, tôi tham sống sợ chết nên bỏ chạy, đáng ra tôi phải tử chiến cùng các huynh đệ trên biển từ lâu rồi… Hôm nay, ngay một con thuyền buôn lậu cũng không đánh lại, còn mặt mũi nào gặp phụ lão Giang Đông nữa…”

An Thanh Nguyên đột ngột đứng phắt dậy, thân người hơi lảo đảo, phải vịn vào bánh lái, hét lên với Tạ thiên tổng: “Đánh! Dù An Thanh Nguyên vùi xác dưới biển, chôn thân bụng cá, cũng phải đánh chìm thuyền của bọn quỷ Tây!” Đoạn y quay ngoắt lại trợn trừng cặp mắt đỏ ngầu nhìn Kim Lập Đức, vẻ mặt hết sức hung hãn: “Kẻ nào không muốn đánh lập tức xuống thuyền cút lên bờ!” Lời lẽ nhắm thẳng vào Kim Lập Đức xưa nay vẫn lâm trận bỏ chạy.

Kim Lập Đức và An Thanh Nguyên bốn mắt giao nhau, vẻ mặt An Thanh Nguyên bi phẫn khác thường, gương mặt chỗ đỏ chỗ trắng vì toàn thân bị bỏng nặng sau trận chiến trên đỉnh Phù Dung phá huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, chẳng có mảng da nào lành lặn.

Kim Lập Đức nuốt lệ đáp: “Quốc sư, Kim Lập Đức không phải hạng tham sống sợ chết, quyết không làm mất mặt người Trung Quốc đâu!”

Khưu Cẩn Ngôn vịn khẩu súng đứng dậy nói: “Thuyền và pháo của ta không bằng chúng, nhưng tài bắn súng và võ công không kém gì người Tây. Thuyền Green là thuyền buôn lậu, không dám gác bệ pháo lên đầu thuyền, đành giấu đại pháo bên hông, chỉ cần chúng ta đuổi theo, giữ khoảng cách với đuôi thuyền của chúng, rồi từ đuôi thuyền chúng leo lên cận chiến, đồng thời dùng pháo trước oanh kích trong cự ly gần, thì vẫn có cơ hội thắng. Nếu chúng dừng lại nổ pháo, chúng ta cũng không xoay ngang thuyền dàn hàng pháo kích, miễn là cứ đi thẳng hướng với chúng, thì diện tích chúng ta bị công kích cũng giảm xuống, còn có thể tiếp cận thuyền Green nhanh hơn.”

An Thanh Nguyên nghe Khưu Cẩn Ngôn nói dứt, bèn quay sang hỏi: “Hay lắm, Tạ thiên tổng xem chúng ta phải mất bao lâu mới đuổi kịp?”

Thuyền Green ngừng pháo kích thuyền địch, lập tức căng buồm tiếp tục đi lên phía Bắc, nhưng họ phát hiện con thuyền phía sau cứu xong đám người rơi xuống nước, lại tăng tốc đuổi theo.

Lục Kiều Kiều cùng mọi người đứng ở đuôi thuyền dùng kính viễn vọng quan sát, đoạn quay sang bảo Jack: “Với tốc độ đó, chưa đầy một canh giờ nữa chúng sẽ đuổi kịp, xem ra vẫn phải đánh tiếp… Anh thật mềm lòng quá, lúc giao chiến sao có thể tha cho đối phương, phải đuổi cùng giết tận chứ, đấy anh xem, giờ thì hay rồi.”

Jack cũng rất bực bội về kết quả hiện giờ, song vẫn nói cứng: “Tiếp tục đánh là chuyện khác, nhưng luật chiến tranh quy định, khi giao chiến trên biển, không được tấn công các binh sĩ không còn khả năng phòng ngự, cũng không được tấn công thuyền cứu hộ, em không thấy vừa nãy họ còn cứu người sao? Bấy giờ họ chính là thuyền cứu hộ.”

Những lời của Jack khiến tất cả người Trung Quốc ở đó đều trợn tròn mắt lên, Lục Kiều Kiều siết chặt nắm tay, giận đến phát khùng: “Luật chiến tranh cái quái gì thế, chiến tranh còn có luật hay sao? Anh tưởng đang chơi cờ tướng, mã đi theo hình chữ nhật tượng đi theo hình chữ điền, đi sai thì phạm quy hay sao? Người Trung Quốc chúng em, trong đánh trận có câu: binh chẳng nề gian trá… Xùy! Nói chuyện với đám Tây các người chán chết, não anh có phải bị ướp muối không hả?”

Jack cũng chẳng hề núng thế: “Trên đời này thứ gì cũng phải có luật lệ chứ, chiến tranh là việc vô cùng quan trọng, đương nhiên phải có căn cứ pháp luật, trước khi giao chiến phải tuyên chiến, không được tấn công phe trung lập hoặc không có năng lực phòng ngự, điều này đều nhằm bảo vệ những người không muốn giao chiến, em muốn đánh đương nhiên không muốn bị pháp luật khống chế, nhưng nếu em không thuộc phe chủ chiến, thì điều luật chiến tranh sẽ bảo vệ cho em…”

Lục Kiều Kiều tức tối nhảy dựng lên: “Trên biển này không phải chúng thì là chúng ta, anh bảo ai không muốn đánh nào?”

An Long Nhi vội can: “Thôi thôi mà cô Kiều, người Trung Quốc chúng ta ngoài câu ‘binh chẳng nề gian trá’, còn có câu ‘ra quân phải có danh’, Lã Thị Xuân Thu cũng nói ‘đánh trận phải chính nghĩa’, có lẽ luật chiến tranh cũng mang ý này chăng?”

Lục Kiều Kiều hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn An Long Nhi: “Đọc được mấy quyển sách rách đã đi vứt cặp sách rồi, mày định giúp phe nào đấy?”

Bấy giờ, John Lớn cũng tiến lại: “Tôi thấy Kiều Kiều nói đúng đấy, vừa rồi Jack đã phát tín hiệu mà đối phương đâu có trả lời, trước khi nổ pháo chúng cũng chẳng thèm cảnh cáo hay tuyên chiến với ta, vậy là chính chúng làm trái luật chiến tranh trước, chúng mới là ‘binh chẳng nề gian trá’ ấy. Có điều binh lính đối phương đã rơi xuống nước, quả thật cũng không nên đánh tiếp.”

Lục Kiều Kiều lườm John Lớn: “Đám quỷ Tây cùng một giuộc cả.”

Đột nhiên, cột buồm của thuyền Green nổ tung rồi gãy gập, cùng tiếng pháo nổ đánh “uỳnh”, mọi người chỉ thấy da đầu căng lên vì gió tạt, ngẩng lên, trông thấy cột buồm sau đổ ập xuống đuôi thuyền, tất cả phải nháo nhào tản ra né tránh.

Lục Kiều Kiều ôm đầu vừa chạy vừa rít lên: “Chúng đánh đến đít rồi còn nói luật chiến tranh gì nữa, mau về khoang pháo đáp trả đi.”

John Lớn lập tức chỉ huy các thủy thủ chuyển buồm, để thuyền Green rẽ ngoặt, dùng phần hông, tức vị trí nòng pháo chĩa ra, đối diện với thuyền địch, song cột buồm sau đổ xuống đã đè lên đuôi thuyền, thừng cột buồm cũng rối tung thành một nùi trên boong, thuyền Green đã hoàn toàn mất lái.

Jack xông vào khoang pháo, chỉ huy các thủy thủ kéo ô cửa chĩa nòng pháo ra chuẩn bị nổ pháo đánh trả, nhưng nòng pháo quay thế nào cũng không nhắm trúng thuyền địch được.

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi lui lại trấn giữ ở cửa thông từ boong xuống khoang thuyền, cùng Cố Tư Văn nhanh chóng chuẩn bị súng đạn, xem tình hình trước mắt, chỉ chốc lát sẽ nổ ra đánh giáp lá cà.

Thuyền Green mất buồm mất lái, di chuyển lung tung trên biển như một con nhặng mù, trái lại, thuyền quân Thanh càng tăng tốc tiến đến gần, đúng lúc này, đại pháo trên đầu thuyền quân Thanh lại nổ vang, đến lượt cột buồm chính của thuyền Green bị đánh gãy.

John Lớn biết có cố điều khiển thuyền cũng uổng công, bèn dẫn các thủy thủ trên boong chạy xuống khoang xách súng lên, chuẩn bị cận chiến.

Thuyền quân Thanh tăng hết tốc lực húc vào đuôi thuyền Green, sau một cú va đập cực mạnh, thuyền Green liên tục bị thuyền Thanh húc, thân thuyền nghiêng hẳn đi, mũi thuyền mất phương hướng, quay sang một bên.

Chấn động từ cú húc vừa ngừng, thuyền hai bên lập tức rộ lên tiếng súng, đạn bay veo véo từ thuyền này sang thuyền kia như mưa. Vô số lính Thanh cầm đao hò hét, liều mạng nhảy lên thuyền Green.

Song đám thủy thủ da đen rõ ràng được huấn luyện nghiêm ngặt hơn hẳn quân Thanh, bọn họ thân hình cao lớn, bắn súng chuẩn xác, thể lực mạnh mẽ, dù bị rất đông quân Thanh bao vây, vẫn dũng mãnh tác chiến, lấy một địch mười, không hề núng thế. Đám quân Thanh lẻo khoẻo suốt đời nghiện rạc ùa lên thuyền Green như thủy triều, rồi lại bị đánh lui như thủy triều, quả là lực bất tòng tâm.

An Thanh Nguyên cùng Kim Lập Đức và Khưu Cẩn Ngôn đứng trên đầu thuyền, nấp sau mạn thuyền, giơ súng Tây bắn tỉa các thủy thủ da đen. Có điều hỏa lực phản kích từ thuyền Green vô cùng mạnh mẽ, dẫu sao cũng là thuyền buôn lậu súng đạn, trên thuyền nhiều nhất là súng ống đạn dược, hơn nữa các thủy thủ nhất loạt đều sử dụng súng kỵ binh lên đạn rất nhanh, loại súng kiểu mới đắt đỏ này họ chưa từng bán cho quân Thái Bình, song trang bị cho người trên thuyền mình thì chẳng tiếc gì.

Hỏa lực của đám thủy thủ da đen bao trùm cả thuyền quân Thanh, đám lính Thanh đã để lại mấy chục thi thể trên thuyền Green, những kẻ còn lại đều bị đánh cho không ngóc đầu lên nổi.

A Đồ cách cách và Sái Nguyệt nãy giờ vẫn ở trong khoang thuyền trông nom A Tầm và Đại Hoa Bối, lúc này nghe thấy tiếng súng ngay trên đỉnh đầu, tiếng chân rầm rập cùng tiếng chém giết sát bên tai, tự biết đại chiến đã nổ ra trên thuyền, A Đồ cách cách bèn cầm lấy khẩu súng kỵ binh cạnh mình, bảo Sái Nguyệt: “Tiểu Nguyệt trông coi họ nhé, để tôi lên giúp trên kia.” Sái Nguyệt còn chưa kịp đáp, cô đã kéo cửa khoang xông ra hành lang.

A Đồ cách cách chạy tới cửa dẫn lên boong, trông thấy Lục Kiều Kiều, Cố Tư Văn và An Long Nhi trấn tại cửa cầu thang, dùng hỏa lực áp chế đối phương, vừa nhác thấy cô, Cố Tư Văn đã hét lên: “Em ra đây làm gì, mau trở vào đi!”

A Đồ cách cách chạy hẳn lên mấy bậc cầu thang, ngẩng đầu đáp: “Thêm một khẩu súng là thêm một cơ hội thắng, nếu bọn cướp biển đánh vào, bọn em ở trong kia cũng đâu sống được.”

Lúc này, họ thoáng nghe thấy một giọng quen thuộc thét lên trên thuyền địch: “Phóng lựu!”

“Lựu là cái gì thế?” Lục Kiều Kiều vừa căng thẳng vừa hoang mang nhìn An Long Nhi và Cố Tư Văn.

A Đồ cách cách vội hét lên: “Phóng lựu là bắn ra thật nhiều đạn sắt tròn dùng trong cận chiến, mau tụt khỏi boong đi, bằng không sẽ bị bắn nát nhừ đó!”

Cô vừa nói vừa vứt cây súng trong tay xuống, hai tay kéo tuột Lục Kiều Kiều và Cố Tư Văn khỏi boong, An Long Nhi cũng lăn xuống thang gỗ theo.

Họ vừa nấp xuống khoang thuyền thì nghe thấy tiếng pháo rền vang trên đầu, ánh lửa lóe lên ngợp trời, đồng thời, cũng nghe được hàng tràng tiếng kêu gào trên boong.

Thì ra, lựu chính là lựu pháo dùng ở cự ly gần, có thể sát thương hàng loạt người, khi bắn thì đạn phụt ra, vãi như mưa, diện sát thương rất rộng, hơn nữa người trúng phải sẽ nổ tung, là phép đánh cận chiến cực kỳ tàn khốc. A Đồ cách cách lớn lên trong quân doanh, nắm rõ tính năng của lựu pháo, vì vậy vừa nghe nói lập tức kéo mọi người nấp kỹ.

Tiếc rằng các thủy thủ da đen tác chiến ở đuôi thuyền không hiểu tiếng Trung, cũng không nấp vào đâu được, trong nháy mắt đã chết la liệt, boong thuyền phía sau be bét máu thịt.

Tiếng pháo vừa ngưng, quân Thanh lại ùa lên thuyền Green chém giết.

An Thanh Nguyên và Kim Lập Đức, Tạ thiên tổng cùng đẩy đại pháo lên phía mũi thuyền, tay cầm đuốc, hét lên với đám quân Thanh đang ùa lên thuyền Green: “Giết hết bọn quỷ Tây để tỏ rõ uy phong nước ta! Hai con thuyền này chính là quan tài của chúng ta, song bên trong sẽ chất đầy xác bọn Tây!”

Xem tình thế này, An Thanh Nguyên chỉ đợi toán quân Thanh kia chết hết, sẽ tiếp tục nổ pháo tấn công thuyền Green ở cự ly gần lần nữa.

Ý chí chiến đấu của quân Thanh được châm ngòi, trái lại, tình hình trên thuyền Green hết sức bi đát, các thủy thủ da đen kinh hãi trước khí thế của An Thanh Nguyên, cũng chứng kiến uy lực cận chiến của lựu pháo, chẳng ai dám nấn ná trên boong thuyền nữa, mà lũ lượt rút xuống dưới khoang, trận chiến trên boong lập tức biến thành cuộc tranh đoạt cửa vào khoang.

Đúng lúc này, khoang pháo ngầm trên thuyền Green thình lình vang lên tiếng nổ, phần thân thuyền hướng về phía thuyền quân Thanh bị bắn lủng một lỗ lớn.

Vốn dĩ Jack dẫn mười mấy thủy thủ vào khoang pháo, nhanh nhẹn nhồi thuốc súng vào mười khẩu pháo thép, chỉ đợi mạn thuyền quay nghiêng về phía thuyền quân Thanh, sẽ liều mạng nổ pháo tấn công.

Nào ngờ thuyền Green thình lình bị húc mạnh, thân thuyền nghiêng hẳn sang phải, khiến các khẩu pháo trong khoang nhất loạt trôi sang một bên, dãy pháo bên mé trái ghếch lên, dẫu họ đã mở toang các ô cửa hết cỡ, thì giá pháo vẫn bị xích sắt cố định ghìm chặt, có khai hỏa cũng chẳng bắn tới được thuyền địch.

Jack tức tốc hét vào ống nói gọi John Lớn, toan bảo John Lớn cân bằng lại thân thuyền, song trên boong chẳng một ai đáp lại, Jack biết đôi bên đang nổ súng sống mái trên boong, nổ pháo tấn công có lẽ là cơ hội duy nhất để thuyền Green xoay chuyển tình thế.

Nghĩ vậy, anh bèn quả quyết chỉ huy các thủy thủ điều chỉnh dãy pháo phía bên trái, ngắm chuẩn hông thuyền bên cạnh ô cửa pháo khai hỏa, bắn cho lủng một lỗ lớn, sau đó đẩy luôn bốn khẩu pháo xuống biển.

Bệ bốn khẩu pháo vốn có xích sắt cố định ghìm chặt, dẫu bị đẩy qua lỗ thủng cũng không rơi xuống biển, mà được một hàng xích sắt treo lơ lửng bên ngoài mạn thuyền, hành động này cũng như treo mười mấy tấn sắt bên trái thuyền, thuyền Green lập tức bị kéo về bên trái, lấy lại cân bằng. Dãy pháo bên trái chỉ còn lại một khẩu cuối cùng, lúc này đã nhằm thẳng vào mũi thuyền quân Thanh.

Jack vừa hạ lệnh, khẩu pháo lập tức được nhồi đạn, bắn thẳng vào mũi thuyền đối phương, sau một tiếng nổ vang, mũi thuyền quân Thanh bị bắn sạt một góc, buồm trước bị đánh gãy, khoang trước cũng bốc cháy ngùn ngụt.

Từ lỗ thủng bên hông thuyền, Jack nhìn sang thuyền địch, thấy ánh lửa đã lan qua mấy tầng khoang, trong ánh lửa, có thể thấy rõ mồn một các pháo thủ đối phương, cả đám đang tán loạn chia nhau ra dập lửa, đồng thời có mấy khẩu đại pháo cũng đang nhồi đạn chuẩn bị khai hỏa.

Trước lối đánh liều mạng của quân Thanh, dù khẩu pháo duy nhất bên mé trái của họ khai hỏa bắn đối phương trước, thì trong tình cảnh khoang thuyền bị bắn nát, không có chỗ ẩn nấp hiện giờ, đọ pháo trực diện cũng chỉ có một con đường chết, Jack hốt hoảng hét bảo các thủy thủ trong khoang: “Run! Run!”

Toàn bộ thủy thủ nghe lệnh vội chạy ùa lên khoang thuyền phía trên trốn, họ vừa bước chân ra khỏi khoang, đã nghe sau lưng vang lên một tiếng nổ inh tai, khoang pháo bị bắn thủng toang hoác, thuyền Green cũng trở thành một cái khung thuyền rỗng giữa.

Tiếng pháo do Jack gây ra khiến cả hai phe đều giật nảy mình, chẳng ai ngờ có kẻ dám nổ pháo ở cự ly gần như vậy. Sái Nguyệt nãy giờ vẫn ở trong khoang kinh hoàng run bắn người lên, ngồi co ro trong góc khoang ôm chặt lấy A Tầm và Đại Hoa Bối.

A Tầm mới đầu gào khóc, song đến giờ đã chẳng dám khóc ra tiếng nữa, chỉ ôm cứng Sái Nguyệt, vùi đầu vào ngực cô. Đại Hoa Bối dũng cảm hơn cũng nép sát mình vào Sái Nguyệt, vừa nghe tiếng pháo, liền rúc đầu vào lòng Sái Nguyệt chẳng khác A Tầm, rên ư ử.

Sái Nguyệt không ra ngoài cũng hình dung được thảm trạng chiến đấu, cô run rẩy khoác phao cứu sinh lên mình A Tầm, lại dùng dây thừng buộc chặt A Tầm và phao cứu sinh, đầu thừng tròng vào mình Đại Hoa Bối, tính toán rằng dù thuyền Green bị đánh chìm, ít nhất A Tầm cũng không thể chìm ngay, dẫu cô có chết, vẫn còn Đại Hoa Bối đưa A Tầm đến bên cạnh người phe mình.

Cô lại rút trong khoang thuyền một con dao nhỏ buộc vào phao cứu sinh, run run dặn A Tầm: “Nếu lát nữa bị rơi xuống nước, con phải gọi ba mẹ thật to, biết không? Nếu Đại Hoa Bối chết, thì dùng con dao này cắt đứt dây đi…”

A Tầm đang sợ đến nỗi nín bặt không dám khóc, nghe nói vậy lại òa lên khóc thật to.

Tiếng chân đi lại bên ngoài khoang vẫn vang lên không ngừng, hơn nữa càng lúc càng nhiều, càng lúc càng vang, tiếng súng cũng nổ ngay gần cửa khoang. Sái Nguyệt nóng lòng muốn biết tình hình mọi người, nhưng trách nhiệm bảo vệ A Tầm và Đại Hoa Bối còn quan trọng hơn cả mạng sống của cô, dù cô không thiết sống, cũng không thể bỏ A Tầm lại được. Cô đành khoác một bộ phao cứu sinh khác lên người, đẩy A Tầm và Đại Hoa Bối vào góc khoang, còn bản thân cầm súng kỵ binh chắn trước mặt cả hai, họng súng chĩa ra cửa khoang đóng chặt.

Vầng trăng tròn từ từ dâng đến giữa trời, rắc ánh bạc lên mặt biển. Giữa biển khơi, có hai con thuyền bốc cháy rừng rực đang quấn lấy nhau, tiếng chém giết chấn động cả bầu không im phắc, giữa trời đất mênh mông, đó dường như chỉ là một chuyện cỏn con, song đối với những người trên thuyền, trận chiến này là toàn bộ sinh mạng của họ.

Đám quân Thanh lớp lớp lao lên chém giết đối thủ chênh lệch thực lực với mình, chẳng nề xông vào biển lửa địa ngục, kẻ đi trước ngã xuống thì người phía sau tiếp bước, chỉ mong rửa mối hận năm xưa bị người Tây xâm lược.

Jack chạy đến bên cạnh sánh vai tác chiến với Lục Kiều Kiều, cây súng kỵ binh trong tay A Đồ cách cách đã bắn đến nóng rực cả lên, hai tay tê dại.

Lục Kiều Kiều tay kết Lôi ấn, lạnh lùng giáng sấm sét xuống thuyền địch, các thủy thủ trên thuyền quân Thanh lập tức tử thương một loạt, cánh buồm cũng bắt lửa cháy phừng phừng.

An Long Nhi ném súng đi, cùng Cố Tư Văn xông pha tắm máu trên boong thuyền, boong thuyền Green la liệt thi thể, người trên cả hai con thuyền đều không biết làm sao mới dừng được trận chiến này.

Thương vong của hai bên không ngừng tăng nhanh, An Thanh Nguyên thấy toán quân Thanh ùa lên thuyền Green vừa nãy lại đã chết cả, bèn đích thân nhồi đầy khẩu pháo phóng lựu trên đầu thuyền, tay cầm mồi lửa bảo Kim Lập Đức: “Đối phương không còn pháo nữa đâu, ngươi cho thủy thủ lái thuyền tiếp cận chúng, lệnh cho tất cả đại pháo đồng thời khai hỏa đánh chìm thuyền.”

Đoạn y lại quay sang bảo Tạ thiên tổng: “Bọn quỷ Tây không dám lên boong nữa rồi, đừng cho các anh em chạy qua đó nữa, tôi với ông trấn giữ ở đây.” Dứt lời y cùng Tạ thiên tổng dùng tay vần pháo nhắm chuẩn thuyền Green, châm mồi lửa vào dây dẫn ở đuôi khẩu pháo, chỉ đợi lựu pháo quét sạch boong thuyền Green.

An Long Nhi và Cố Tư Văn quét sạch đám quân Thanh trên boong, An Long Nhi gọi với xuống khoang thuyền: “Anh John! Anh John ơi!”

“Tôi ở đây!” John Lớn tay cầm súng trường kỵ binh, cùng mấy thủy thủ da đen nấp ở cửa vào một khoang thuyền.

An Long Nhi xoay người nhảy xuống khoang hỏi: “Hiện giờ thuyền của chúng liên tục húc thuyền ta, quân lính ùn ùn lao sang cận chiến, còn khai hỏa bắn ta ở cự ly rất gần, nguy hiểm quá, có cách nào tách được hai con thuyền ra không?”

John Lớn đáp: “Thuyền ta không có chân vịt chẳng có buồm, hoàn toàn không thể di chuyển, nếu chúng không chủ động tách ra, ta cũng không thể tách được.”

“Có thể chém giết xông sang đó kéo thuyền của chúng ra không?” Cách nghĩ của Cố Tư Văn vô cùng trực tiếp hiệu quả: “Anh béo ơi, dạy tôi lái thuyền đi, để tôi sang!”

John Lớn nói: “Thuyền nào cũng phải có bánh lái, cậu chạy đến buồng lái dùng sức xoay bánh lái, xoay đến vị trí không xoay được nữa thì đánh gãy bánh lái đi, thuyền của chúng tự nhiên sẽ tách ra.”

“Được rồi, tôi đi.” An Long Nhi biết được điểm khác biệt giữa mình và những người bình thường, nhiệm vụ đặc biệt này để một mình cậu đi hoàn thành, khả năng thành công sẽ cao hơn.

Trên thuyền quân Thanh tập trung cả các thủy binh được cứu từ hai con thuyền đắm kia, nhân lực lên đến gần ba trăm người, tuy mấy lần xung phong đã làm tiêu giảm không ít, nhưng so với thuyền Green chỉ có chưa đầy trăm người, mỗi lần cận chiến, phần thiệt vẫn nghiêng về thuyền Green. An Long Nhi thấy trận chiến giữa đôi bên đang tạm ngừng, chính là lúc để cậu đơn độc hành động, bèn rút đao cầm tay, men theo mạn thuyền lao nhanh tới phần đầu thuyền quân Thanh đang bắc ván dẫn sang đuôi thuyền Green nhanh như một mũi tên, phía trước cậu là một họng pháo đen ngòm.

Đúng lúc này, An Thanh Nguyên châm lửa vào dây dẫn nổ, hoa lửa bắn tóe ra giữa màn đêm trông vô cùng nổi bật, chẳng khác pháo hoa, An Long Nhi thấy vậy lại càng guồng chân thật nhanh, chỉ cần cậu chậm một bước thôi, thuyền Green sẽ phải hứng chịu một đợt pháo kích dữ dội, mà chẳng ai dám chắc boong thuyền đã chịu hai đợt pháo kích còn trụ nổi trận thứ ba hay không.

An Thanh Nguyên cũng trông thấy bóng An Long Nhi, tuy tốc độ của cậu nhanh đến nỗi không thể nhìn rõ, nhưng dáng dấp ấy vẫn hết sức thân thuộc. Y từng ôm hy vọng với An Long Nhi, song hiện giờ y biết, cậu chính là tử thần đoạt mạng mình.

Giữa hai người họ không có thù hận, song lại có lý do nhất định phải giết chết đối phương. Họ đã trở thành chướng ngại vật trên con đường hiện thực hóa lý tưởng của nhau, nếu muốn tiếp tục đi con đường mình chọn, buộc phải đá văng chướng ngại vật.

An Thanh Nguyên nắm kiếm chỉ vận kiếm khí, xoay cổ tay đọc chú, ngón tay trỏ vào dây dẫn nổ, dây dẫn đột nhiên cháy bùng lên, nhanh chóng cháy đến ống pháo.

Cùng lúc, một luồng đen loang loáng vút qua phía trên khẩu pháo, bay ngang nhằm thẳng vào An Thanh Nguyên và Tạ thiên tổng, một bóng người cũng xông đến chắn giữa An Thanh Nguyên và An Long Nhi, chính là Khưu Cẩn Ngôn.

Hành động của Khưu Cẩn Ngôn rất lạ lùng, y vừa nhảy đến đầu thuyền liền ném ngay khẩu súng trong tay về phía trước, khom người xuống ôm lấy khẩu pháo. Đao khí của Vô Minh đao bay vút đến, chém đứt đôi khẩu súng, luồng đen loang loáng cắt ngang qua người Khưu Cẩn Ngôn và Tạ thiên tổng, liền sau đó, An Long Nhi cũng xuất hiện ngay trước khẩu pháo.

Đúng lúc này, đại pháo khai hỏa, một con rồng đen đột nhiên xuất hiện ở đầu thuyền, húc mạnh vào thân pháo, khiến nòng pháo đổi hướng, lựu pháo bắn vào khoảng không mé trái mũi thuyền.

Sức giật sau khi nhả đạn khiến phần đuôi khẩu pháo xoay ngang, thân pháo đem theo Khưu Cẩn Ngôn, hất văng Tạ thiên tổng ra, giật nảy lên trên boong thuyền rồi rơi xuống biển.

Ánh lửa cùng sóng khí cực lớn đổ ập xuống mỗi người đứng xung quanh, An Thanh Nguyên thét lên: “Khưu đại nhân,” trơ mắt nhìn Khưu Cẩn Ngôn bị chém thành hai đoạn chênh chao rơi thẳng xuống biển như một mảnh giấy; Tạ thiên tổng giơ hai tay đứng đờ ra đầy quái dị, máu vấy từ lưng xuống đến chân; bản thân An Thanh Nguyên cũng bị sóng khí đẩy bật đến giữa thuyền, một luồng khí đen đuổi riết phía sau y như bóng với hình.

An Thanh Nguyên va phải mấy binh sĩ, tất cả ngã nhào ra sàn thuyền. Buồm trên thuyền quân Thanh đã bị Lục Kiều Kiều dùng Lôi pháp tập kích, đang cháy bùng bùng, trên boong thuyền toàn là người cứu hỏa, vừa thấy An Long Nhi lao đến, chúng vội la lên: “Giết giặc lùn!”, đoạn vứt hết thùng nước và các đồ linh tinh dùng dập lửa, lũ lượt cầm đao ùa về phía An Long Nhi, An Thanh Nguyên thừa cơ chuồn xuống khoang thuyền.

An Long Nhi nhảy vọt lên không, tránh lưỡi đao băm vằm của đám người, đoạn đạp lên cột buồm lao về phía cuối thuyền, dọc đường chạy, không quên vung đao chém đứt dây buộc buồm, sau mấy chiêu, trên thuyền đã không còn sợi dây nào lành lặn mắc trên cột buồm nữa, lá buồm đang bốc cháy rơi ập xuống boong.

Đồng thời, khẩu pháo xoay ngang trên đầu thuyền làm xê dịch vị trí hai con thuyền nối sang nhau. Cả hai thuyền đều trôi theo dòng nước, thuyền Green từ từ tách ra khỏi thuyền quân Thanh, khoảng cách giữa hai bên càng trôi càng xa.

Mục đích An Long Nhi chạy sang đây là nhằm phá hỏng bánh lái, nên cậu chẳng màng truy sát An Thanh Nguyên, mà giơ đao chạy thẳng về phía buồng lái, từ trên không, cậu đã quát lên: “Tài công lui ra, kẻ nào chắn đường là chết!”

Một viên quan đầu đội mũ cắm lông công đang cầm lái, y giữ vững bánh lái, không hề rời khỏi vị trí, chỉ giận dữ trừng mắt nhìn An Long Nhi, mấy tên lính cạnh y thấy An Long Nhi hung hăng lao tới, cũng vung đao lao về phía cậu.

An Long Nhi gầm lên một tiếng, vận đủ mười thành công lực, hai tay cầm đao giơ lên quá đầu, định chém một nhát thật mạnh phá tan bánh lái, một đao này chém xuống, chẳng biết lại có bao nhiêu kẻ đầu lìa khỏi cổ.

Kim Lập Đức hai tay cầm hai thanh đao từ trong khoang thuyền thình lình nhảy ra, tốc độ nhanh hơn hẳn đám binh sĩ, nhảy lên không chắn trước mặt An Long Nhi, hai thanh đao đan chéo nhau, ngăn cản thế đao chưa kịp chém xuống của cậu, đồng thời cao giọng: “Dừng tay!”

Ba thanh đao va vào nhau làm bắn tóe lên vô số hoa lửa, Kim Lập Đức bị đao kình xô ngã lăn trước bệ lái, nội tạng nhộn nhạo cả lên như trời long đất lở, trước mắt tối sầm, nhãn cầu căng lên đau đớn, mũi ứa máu, song y lập tức nén đau, xuống tấn, một tay giơ ngang thanh đao hộ thân, một đao giơ lên quá đầu, thủ thế sẵn sàng nghênh chiến, hai thanh đao trên tay vẫn rung lên ong ong.

Thấy các binh sĩ khác định xông vào, Kim Lập Đức vội quát họ dừng bước. Y quá hiểu tính tình An Long Nhi, càng bị ép, cậu sẽ càng phản kích mạnh mẽ hơn, huống hồ y thừa biết lực sát thương của An Long Nhi hôm nay mạnh tới chừng nào, nếu cậu thực sự muốn tàn sát, e rằng cả con thuyền này chẳng còn một mống.

An Long Nhi quả thật không thể chém xuống Kim Lập Đức, gã đàn ông gầy gò thấp bé, mặt mũi thô lậu này xưa nay chưa từng nặng tay với cậu, có thể nói, tính mạng cậu vốn là nhặt được dưới tay y, thậm chí khi An Thanh Nguyên định trảm long, y cũng nửa cố ý nửa vô tình ra tay cản trở. Trước đây, An Long Nhi rất ghét hạng người lâm trận thoái lui như y, cũng không hiểu kẻ không giúp An Thanh Nguyên trảm long, tại sao vẫn có thể kiếm cơm trong phủ Quốc sư, nhưng sau khi biết được y chẳng những không tuân lệnh triều đình phá hủy mộ tổ của dân chúng, mà còn liều mạng chạy tới Thượng Hải cứu cục diện phong thủy hòng giải cứu trăm họ, thái độ của An Long Nhi với y càng lúc càng dao động.

Nếu biết là sai, con người ta có làm không? Như Khưu Cẩn Ngôn từng nói vậy, nếu hỏi thêm một câu, hiểu đối phương thêm một chút, có lẽ sẽ giảm thiểu được rất nhiều chém giết. An Long Nhi từ từ hạ đao xuống, muốn nghe xem Kim Lập Đức nói gì.

Kim Lập Đức rống lên: “Tâm tư cậu từ nhỏ đến lớn, ông đây hiểu cả, nhưng cậu cũng phải biết rằng, các anh em này đều là hán tử bảo vệ nước nhà, chỉ vì con thuyền kia là của người Tây, nên họ mới liều mạng như thế. Nếu cậu còn là người Trung Quốc thì mau cút về thuyền Tây nhà cậu đi, có ngày cậu sống sót lên được bờ, lão Đức này sẽ đánh với cậu!”

An Long Nhi nhìn quanh, thấy đám lính đang vây lấy mình, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kiên định, ngọn lửa soi vào đáy mắt họ, tỏa ra ánh hận thù.

Cậu biết Kim Lập Đức không muốn mình lạm sát thêm người vô tội trên thuyền nữa, thuyền Green càng trôi càng xa, cậu cũng chẳng có nhiều thời gian lý luận với Kim Lập Đức, bèn cao giọng nói: “Các huynh đệ, người Tây không phải toàn kẻ xấu, người Trung Quốc cũng chẳng phải toàn người tốt, nếu không phải bị nổ pháo tấn công, thuyền Green đâu có đánh trả, hiện giờ các bạn tôi cũng đang gặp nguy hiểm, phải đắc tội lớn rồi!”

Dứt lời, ngón cái và ngón trỏ của cậu kẹp lấy cán Vô Minh đao khẽ xoay, quay lưỡi lên trên, dùng sống đao chém xuống Kim Lập Đức.

Kim Lập Đức gắng sức giơ đao chặn lại, nhưng lại chặn hụt, An Long Nhi đã nhảy lên không trung xoay người vượt qua y, tung chân đá bay viên quan cầm lái, đoạn quay mình dùng sống đao chém xuống bánh lái.

Rầm một tiếng, bệ lái và bánh lái tức thì vỡ toác ra như bị đạn pháo bắn trúng, bụi bốc mù mịt, bao nhiêu gỗ vụn cùng sóng khí táp vào mặt đám lính đổ xô tới, các binh lính nhất loạt bị đẩy ngã xung quanh bệ lái.

Khi Kim Lập Đức cùng đám lính bò dậy mở mắt tìm An Long Nhi, cậu đã chạy về đến mũi thuyền, mượn thế nhảy lên, lao về phía thuyền Green đang trôi ra xa.

Trên thuyền Green, một hàng thủy thủ da đen cầm súng do Jack dẫn đầu đã đứng chờ sẵn, Jack nhanh tay nhanh mắt, vừa thấy An Long Nhi nhảy ra, lập tức ném hai chiếc phao cứu sinh xuống mặt nước.

Hai con thuyền đã cách nhau mười mấy trượng, An Long Nhi bất luận thế nào cũng không thể nhảy thẳng từ thuyền địch sang thuyền Green được, cậu nhắm chuẩn vị trí chiếc phao cứu sinh rơi xuống, lộn người mấy vòng trên không, điều chỉnh chuẩn xác điểm rơi, rồi tõm một tiếng nhảy lên chiếc phao cứu sinh gần chân mình, lại thừa thế tung người nhảy lên mạn thuyền Green cao hơn hai trượng.

Các thủy thủ nhất loạt quăng lưới cá về phía An Long Nhi, cậu vươn tay bắt lấy, rồi được kéo lên boong.

An Thanh Nguyên vừa lăn xuống khoang pháo, lập tức hạ lệnh nhồi đạn chuẩn bị nổ pháo, bất kể có nhắm chuẩn thuyền Green hay không, cứ áng chừng vị trí mà bắn.

An Long Nhi vừa trở về thuyền Green, phía thuyền quân Thanh đã vang lên một tràng tiếng pháo, đạn pháo bay tứ tung trên không, sáu bảy quả đạn đặc ruột bắn trúng thân thuyền Green.

Nếu cách xa hơn một dặm, đại pháo của quân Thanh không thể nào bắn vỡ mạn thuyền Green, song trong cự ly gần, chỉ cách nhau mười mấy trượng, đại pháo vẫn có thể phát huy hết uy lực, thân thuyền Green bị chấn động dữ dội, mạn thuyền lần lượt vỡ ra, boong thuyền không chịu nổi pháo kích, vỡ toác. Mấy quả đạn pháo bay qua lỗ thủng ở khoang pháo rơi vào bên trong thuyền, sau khi va phải giá pháo Tây thì văng đi tứ tung, gây sát thương, đồng thời tạo ra chấn động và phá hoại nặng nề.

Khá nhiều thủy thủ da đen trên boong rơi xuống nước tử thương, những kẻ còn lại tức tốc lùi xuống khoang thuyền. Biến cố bất ngờ này làm rối loạn sự chỉ huy trên thuyền, mọi người ai nấy đều chạy tán loạn tìm nơi ẩn nấp, nhưng lại chẳng biết phải nấp vào đâu.

Lục Kiều Kiều và mọi người vốn ở cửa khoang đón An Long Nhi về thuyền, nhưng hiện giờ tất cả đã lùi hết xuống khoang, hơn nữa đều chẳng thể lo nổi cho mình, qua những tiếng nổ liên miên cùng vô vàn tiếng la thét, Lục Kiều Kiều biết thuyền Green đã rơi vào vòng hỏa lực của đối phương, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

A Đồ cách cách và Cố Tư Văn hối hả chạy về khoang khách nơi Sái Nguyệt đang ở, tầng này vốn dĩ bị tổn hại ít nhất, song hiện giờ khắp nơi đều là lỗ thủng, trên boong thuyền còn có một lỗ thủng lớn, do đạn pháo bay vào khoang pháo bên dưới, nảy lên đập vào mặt dưới sàn boong làm lủng ra.

A Đồ cách cách vừa chạy vừa hét: “Sao kẻ địch lại là quân Thanh được, rốt cuộc các người gây ra chuyện gì vậy, để quân Thanh phái theo bấy nhiêu thuyền truy kích?”

Cố Tư Văn ôm đầu vừa chạy vừa đáp: “Bọn này làm gì em không thấy à? Chẳng phải dọc đường toàn ăn uống chơi bời, có làm được chuyện gì tử tế đâu.”

“Các người lúc nào cũng đánh bầy với đám giặc tóc dài và Hồng môn, quân triều đình không kéo tới bắt mới là lạ.”

Cố Tư Văn nghe A Đồ cách cách nói vậy, lập tức phản bác: “Em nói thế là sai rồi, chúng ta chỉ cần là người Hán, đều có thể bị bọn chó Thanh bắt bớ, tạo phản hay không cũng chẳng có gì khác đâu.”

“Anh nói ai là chó Thanh? Xưa nay tôi còn chưa bao giờ coi các người là nô tài đâu đấy.” A Đồ cách cách tức tối đáp trả.

Bấy giờ Cố Tư Văn mới nhận ra mình đã lỡ lời, A Đồ cách cách cũng là người Mãn, nói như vậy thực không lễ độ chút nào, cậu vội xin lỗi rối rít: “Xin lỗi, xin lỗi em nuôi, không phải anh nói em, mà là nói mấy kẻ hay làm khó dễ cho dân chúng ấy.”

Hai người chạy đến cửa khoang khách, phát hiện cánh cửa đã bị nổ đến méo mó cả đi, cả hai giật thót mình, Cố Tư Văn đá mạnh mấy cái cho cánh cửa bật tung ra, cảnh tượng bên trong khiến cậu phải kêu lên kinh hãi.

Trong khoang khách tối om, ô cửa sổ đã biến thành một khe nứt cực lớn, mặt sàn thủng một lỗ rộng hoác, đứng từ cửa khoang cũng có thể nhìn thẳng ra biển, hai người gọi tên Sái Nguyệt và A Tầm như điên như cuồng, chợt nghe thấy trên mặt biển vẳng lại tiếng sủa của Đại Hoa Bối.

Cố Tư Văn lập tức nhòm qua lỗ thủng nhìn ra xa, trông thấy Đại Hoa Bối đang ra sức bơi về phía thuyền Green, kéo theo sau một chiếc phao cứu sinh, bên trên là A Tầm đang nằm bất động.

Xa ngút tầm mắt là một đốm nhỏ, Cố Tư Văn nhận ra đó chính là Sái Nguyệt đang bập bềnh trên mặt biển, lạ một điều là Sái Nguyệt không hề cử động, cứ thế theo dòng nước trôi ra xa, xem ra đã ngất lịm vì chấn động pháo kích.

Cố Tư Văn nhảy xuống biển đón lấy Đại Hoa Bối, lập tức kiểm tra sự sống chết của A Tầm, thăm dò xem cô bé còn thở hay không, đoạn kéo cả hai bơi về thuyền Green, A Đồ cách cách thòng dây thừng xuống qua lỗ thủng, kéo Đại Hoa Bối và A Tầm lên thuyền.

Sau đó, cô lại ném dây thừng xuống biển, nhưng Cố Tư Văn đã liều mạng bơi ra xa, toan cứu Sái Nguyệt trở về. Song nhìn khoảng cách thì khi cậu bơi được đến chỗ Sái Nguyệt, thuyền Green nhất định đã trôi đi rất xa, hơn nữa lại đang bị pháo kích, chẳng ai có thể phân tâm đi cứu họ cả, như vậy dù Cố Tư Văn có vớt được Sái Nguyệt, cũng khó mà quay trở về thuyền.

A Đồ cách cách bế A Tầm, cao giọng gọi Cố Tư Văn: “A Văn! Mau về đi!” Cố Tư Văn đương nhiên biết mọi người trên thuyền chẳng một ai có thể viện trợ họ nữa, cậu ngoảnh lại hét lên đáp: “Anh nhất định phải vớt Tiểu Nguyệt về, em bảo vệ A Tầm cho tốt nhé!”

A Đồ cách cách lo lắng thét lên: “Thuyền Green mất lái rồi, anh trôi ra xa thì làm sao tìm được.”

Cố Tư Văn không hề ngoảnh lại, chỉ dốc sức bơi theo hướng Sái Nguyệt trôi đi, cậu khàn giọng hét lên câu gì đó, nhưng tiếng nói càng lúc càng nhỏ, chẳng mấy chốc đã bị đợt pháo kích tiếp theo át đi.

A Đồ cách cách loáng thoáng nghe thấy cậu nói: “Tiểu Nguyệt là vợ anh, có chết bọn anh cũng phải cùng chết.”

Lòng cô chợt nhói lên đau buốt như vừa trúng đạn, rã rời ngồi phệt xuống sàn khóc òa lên.

Khoảng cách giữa hai con thuyền càng lúc càng xa, đạn pháo của quân Thanh chẳng mấy chốc cũng mất uy lực, song thuyền Green đã tả tơi chẳng khác nào một tổ ong vò vẽ rơi xuống đất bị đàn trâu giày xéo, không chịu nổi bất cứ chấn động nào nữa.

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi từ cửa khoang ló đầu ra nhìn lên boong, chỉ thấy máu me vương vãi, ngoại trừ những phần tay chân tứ tung, căn bản không nhận ra được là máu của ai.

John Lớn ló đầu ra từ một khoang thuyền khác gọi thật to, hỏi xem còn thủy thủ nào sống sót không, từ các ngóc ngách trên thuyền, mấy chục người da đen chậm chạp bò ra. John Lớn lập tức dẫn bọn họ đến khoang đáy, nơi chứa vải dệt máy, hối hả ném những súc vải xuống biển, hòng giảm nhẹ tải trọng thuyền, như vậy có thể giúp thuyền trôi nhanh hơn, cũng có thể khiến thuyền nhẹ hơn, nổi cao hơn trên mặt nước, khó chìm hơn.

Khi quân Thanh bắt đầu nổ pháo bắn phá thuyền Green, Jack đã canh cánh lo cho an nguy của A Tầm và Sái Nguyệt, bắt đầu chạy về phía khoang khách nơi A Tầm ẩn nấp. Nhưng pháo kích quá mạnh, mấy lần ngăn cản anh, khi anh đến được khoang khách, cả khoang đã bị xuyên thủng đổ sụp, chỉ thấy A Đồ cách cách đang thẫn thờ ngồi trên hành lang trước cửa, ôm chặt lấy A Tầm.

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi chẳng mấy chốc cũng chạy đến trước khoang khách, nghe A Đồ cách cách thuật lại chuyện vừa rồi Cố Tư Văn nhảy xuống biển cứu Sái Nguyệt, lập tức chạy lên boong thuyền tìm tung tích Cố Tư Văn, nhưng biển cả mênh mông, nào thấy bóng người.

Để tránh A Tầm chứng kiến tình cảnh bi thảm sau trận huyết chiến lại sinh hoảng sợ, Jack không bế bé lên boong mà chạy khắp nơi tìm một khoang khách nhỏ hư hại không nặng lắm, để A Tầm ở lại với A Đồ cách cách, rồi lên boong tìm Lục Kiều Kiều.

Trên boong thuyền, mấy thủy thủ đang chậm chạp thu nhặt những thi hài tàn khuyết ném xuống biển, lại múc nước biển lên cọ sàn, không khí nồng nặc mùi tanh tưởi của thịt người bị nướng tái.

Thuyền quân Thanh và thuyền Green cùng trôi nổi trên biển, thuyền Green không ngừng vứt bỏ hàng hóa để giảm nhẹ tải trọng càng trôi càng nhanh, chẳng bao lâu đã bỏ thuyền quân Thanh lại tít cuối chân trời, ở cự ly này, đôi bên dùng kính viễn vọng cũng không nhìn rõ được đối phương, đừng nói gì là nổ pháo tấn công, thuyền Green tạm thời hết sức an toàn.

Jack thấy Lục Kiều Kiều và An Long Nhi mỗi người cầm một chiếc kính viễn vọng, đứng trên mạn thuyền ngắm về phía ngọn sóng, không ngừng sục sạo. Chẳng cần động não, anh cũng biết họ không trông thấy Cố Tư Văn và Sái Nguyệt, nếu thấy, hẳn đã tìm thuyền chạy tới cứu người rồi.

Jack bước đến bên cạnh Lục Kiều Kiều gọi cô một tiếng, rồi vòng tay ôm lấy vai cô, Lục Kiều Kiều thuận thế ôm eo anh, vùi đầu vào ngực anh nhắm nghiền mắt lại, khẽ cau mày.

Jack dịu dàng vỗ vai cô an ủi: “Kiều Kiều, Văn và Tiểu Nguyệt không sao đâu, nghe thỏ con kể, trên mình Tiểu Nguyệt có phao cứu sinh, chỉ cần Văn đuổi kịp Tiểu Nguyệt, hai người họ sẽ không chìm được đâu.”

Lục Kiều Kiều vùi đầu vào ngực Jack gật đầu, lúc này John Lớn đã vứt đi kha khá vải dưới khoang đáy, cũng chạy lên boong thuyền. Nghe Jack nói, y vội tiếp lời:

“Phải đấy Kiều Kiều, cô đừng lo, thuyền Green không có cả bánh lái lẫn buồm nên chỉ trôi theo dòng nước, cũng như họ, họ và chúng ta cùng trôi nổi theo một dòng biển, đến cuối cùng vị trí hai bên tấp vào bờ sẽ rất gần nhau, nhất định có thể tìm được họ mà.”

An Long Nhi hạ kính viễn vọng xuống nói: “Cháu đã bấm quẻ tính được họ không nguy đến tính mạng đâu, nhưng sẽ bị trôi đến Triều Tiên, sáng mai có thể tới đất liền, thế nên cháu chẳng lo họ chết, chỉ lo họ trôi trên biển quá lạnh thôi.”

Lục Kiều Kiều vỗ vai An Long Nhi vẻ an ủi, nói với cậu: “Không chết là tốt rồi, A Văn chẳng phải vẫn muốn đến Triều Tiên chơi sao? Lần này cậu ta có thể cùng Tiểu Nguyệt ăn đồ Triều Tiên, lại chẳng vui muốn chết ấy à, ha ha…”

An Long Nhi gượng cười: “Nói cũng phải, hạng người như A Văn đi đến đâu cũng không chết đói được, nếu không tìm thấy, chi bằng đợi bọn họ về, sẽ kể chuyện cho chúng ta nghe.”

Mọi người an ủi lẫn nhau mấy câu, rồi bắt đầu giúp các thủy thủ da đen quét dọn boong thuyền, chỉ mình A Đồ cách cách cứ ngồi ngẩn ra trong khoang khách nhỏ, cùng A Tầm và Đại Hoa Bối.

Lục Kiều Kiều đứng trên đài quan sát, thấy đàn cá voi bắt đầu bơi chậm lại, đồng thời cô cũng cảm thấy sóng biển nhỏ hơn vừa nãy, tin rằng Trấn Hải thần phù của An Long Nhi đã phát huy tác dụng. Tuy gió mưa vẫn xối xả, nhưng Lục Kiều Kiều đã có thể phân tâm nhìn xuống boong xem tình hình.

John Lớn đang ra sức điều chỉnh vị trí buồm, đội tham chiến bày trận thế phòng ngự trên đầu thuyền, Jack và Cố Tư Văn vịn vào mạn thuyền vỡ nát nhìn ra phía trước, song không thấy An Long Nhi. Lục Kiều Kiều đợi hồi lâu, thấy đàn cá voi từ từ mất dạng, không biết đã bơi đi hay lặn xuống đáy biển, nhưng vẫn không thấy bóng dáng An Long Nhi. Cô bắt đầu thấy lòng rối loạn, vội vã tuột xuống từ đài quan sát, chạy vội lên mũi thuyền gọi lớn: “Long Nhi đâu? Long Nhi đi đâu rồi?”

Cố Tư Văn kinh hoàng quay lại đáp: “Cậu ấy giao đấu với cá voi, tự nhảy xuống nước rồi.”

Lục Kiều Kiều nghe nói vội xông đến mạn thuyền giương to mắt tìm kiếm cùng mọi người, nhưng không thấy gì cả, thời gian càng dài, khả năng tìm được An Long Nhi càng giảm, tầm nhìn giữa biển cả mênh mông trong cơn bão tố giảm xuống cực thấp, chỉ thấy được trong vòng mấy trượng, nếu An Long Nhi trôi ra xa thì dù nổi lên mặt biển cũng không thể quay về thuyền Green được.

Lục Kiều Kiều nhặt một chiếc phao cứu sinh trên boong, buông một câu: “Tôi phải đi tìm Long Nhi” đoạn toan nhảy xuống biển, khiến Jack kinh hãi vội ôm chặt lấy cô cùng ngã nhào ra sàn, quát lên: “Đừng đi, em không được đi, cậu ấy tự nhảy xuống, hẳn trong lòng đã có tính toán rồi, nhất định sẽ trở về mà.”

Lục Kiều Kiều ra sức giãy giụa: “Long Nhi xưa nay luôn liều mạng, có bao giờ để tâm xem có toàn mạng trở về hay không đâu, mau kêu người đi tìm đi!”

“Giờ đang sóng to gió lớn, không thuyền nào đỗ lại được đâu! Em đừng kích động, cậu ấy sẽ trôi nổi cùng con thuyền, không dạt ra xa lắm đâu, hễ cậu ấy nổi lên, chúng ta sẽ cứu được.” Jack ôm chặt Lục Kiều Kiều, ra sức thuyết phục cô đừng hy sinh vô ích, thực ra anh cũng biết nếu Lục Kiều Kiều nhảy xuống thì chẳng rõ bao giờ mới tìm lại được.

Cố Tư Văn đột nhiên trỏ một chấm trắng phía trước, kêu lên: “Long thiếu gia kia kìa…” Dứt lời cậu giật lấy phao cứu sinh trong tay Lục Kiều Kiều, nhảy ùm xuống biển bơi về phía An Long Nhi.

Trẻ nhỏ sinh ra ở Quảng Đông hầu như đều biết bơi, Cố Tư Văn kéo phao cứu sinh, chẳng mấy chốc đã bơi đến bên cạnh An Long Nhi, thấy mặt An Long Nhi tái ngắt, mê man bất tỉnh. Cố Tư Văn đặt cậu lên phao cứu sinh, gọi to tên cậu, vỗ vỗ mấy cái thật mạnh vào má cậu, nhưng An Long Nhi vẫn không hề phản ứng.

Long thiếu gia không bao giờ ngủ trong ký ức Cố Tư Văn, hiện giờ lại nằm yên bất động, khiến Cố Tư Văn lo lắng phát cuồng, nước mắt cứ ứa ra. Cậu siết chặt nắm tay, tiếp tục đấm thật mạnh lên mặt An Long Nhi, gào lên gọi: “Này! Dậy đi dậy đi!”

Lúc này, mấy thủy thủ da đen cũng bám dây bơi đến cạnh Cố Tư Văn, cùng cậu đưa An Long Nhi về thuyền. Lục Kiều Kiều thấy An Long Nhi nằm im bất động, chẳng rõ cậu đã gặp phải chuyện gì dưới đáy biển, nhưng cô biết Khư thần chú và Lôi pháp của mình trong khi tấn công bầy cá voi sát thủ có thể cũng đã tác động đến cả An Long Nhi. Với đạo hạnh của An Long Nhi, lúc bình thường hẳn không thể bị ảnh hưởng, song khi đang vận nguyên thần thúc động đạo pháp phi chiến đấu, sức đề kháng của cậu sẽ giảm đi, còn thua cả người bình thường, bởi vậy từ xưa đến nay, mỗi khi Thiên Sư làm phép, đều phải có đệ tử ở bên phối hợp hộ vệ.

Jack vừa đỡ lấy An Long Nhi, liền đặt ngay cậu nằm ngửa trên sàn thuyền, Lục Kiều Kiều giơ tay sờ mặt cậu, thấy lạnh như băng. Suy cho cùng nhiệt độ nước cũng thấp hơn nhiệt độ không khí rất nhiều nên khi con người lặn xuống nước, nhiệt độ cơ thể sẽ giảm xuống rất nhanh. Đoạn Lục Kiều Kiều đặt ngón tay lên trước lỗ mũi An Long Nhi thăm hơi thở, thấy cậu hoàn toàn không hề hít thở, cô giật thót ré lên: “An Long Nhi tắt thở rồi.”

Ngước lên, cô trông thấy Cố Tư Văn đang cuống quýt nới lỏng cổ áo rồi cởi quần áo An Long Nhi ra, còn Jack thì áp tai vào ngực cậu nghe ngóng chừng hai giây, ngẩng đầu tuyên bố: “Tim còn đập, mau hô hấp nhân tạo!”

Lục Kiều Kiều vừa nghe nói vội tóm lấy mũi An Long Nhi, một tay tách miệng cậu ra, há miệng hít thật sâu toan hà hơi vào miệng cậu.

Jack nhanh tay nhanh mắt vội ngăn cô lại: “Kiều Kiều, anh dài hơi hơn, để anh! Văn, tôi hà hơi vào lồng ngực Long Nhi, cậu giúp tôi từ từ đè xuống ngực cậu ấy nhé, dùng cả hai tay ấy!” Đoạn anh quỳ xuống cạnh đầu An Long Nhi, cùng Cố Tư Văn hô hấp nhân tạo theo bài bản.

Lục Kiều Kiều nhìn thân hình tái nhợt của An Long Nhi, trên mặt cậu vẫn còn lờ mờ vết đao dài, đó là vết thương lúc giao chiến với đám ninja ở phủ Thiên Sư. Nửa thân trên của cậu xương cốt cân xứng, cơ thể cường tráng, đường nét hiền hòa, khiến phụ nữ nhìn thấy chỉ muốn ôm vào lòng. Khắp người cậu chi chít những vết thương to có nhỏ có, cũ có mới có, song xưa nay Lục Kiều Kiều chưa từng để ý. Cô chợt thấy mũi cay cay, liền giơ tay lên bưng chặt miệng.

Cô biết lai lịch những vết thương này, đây đều là dấu tích trong những năm tháng vắng cô, cậu cùng đám thiếu niên bôn ba giang hồ, giao chiến với người của triều đình lưu lại, mỗi vết thương là một mối nguy đến tính mạng, những nhọc nhằn đau đớn trên bước đường trưởng thành của cậu thanh niên cao lớn rắn rỏi này, thực chẳng kém gì cô.

Lục Kiều Kiều nhìn lồng ngực An Long Nhi bị Jack thổi phồng lên, rồi lại bị Cố Tư Văn từ từ đè xẹp xuống, tựa như cậu đang thở chậm trong giấc ngủ. Cô đã quên bảy năm trước, trong vòng tay ấy, cô từng nghe thấy hơi thở của An Long Nhi, chỉ còn nhớ được cái ôm đó, giống như hai con người yếu đuối, nương tựa an ủi lẫn nhau. Nếu được ôm vào lồng ngực rộng ấy, ngoài an ủi, liệu có cả sự an toàn mà phụ nữ vẫn khao khát không?

Lục Kiều Kiều hơi há miệng, hít thở theo nhịp phập phồng của lồng ngực An Long Nhi, lòng không ngớt lẩm bẩm, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi…

Thể chất An Long Nhi từ nhỏ vốn rất tốt, Jack hà hơi thổi ngạt mấy lần, cậu đã bắt đầu ho lên sặc sụa, nước ộc ra từ mũi miệng. Cố Tư Văn thấy vậy vội lật úp An Long Nhi xuống, cõng cậu trên lưng dốc ngược đầu rồi chạy vòng quanh boong thuyền.

Lục Kiều Kiều biết đây là cách cấp cứu người chết đuối ở nông thôn, trong lúc Cố Tư Văn chạy quanh, An Long Nhi sẽ nôn ra tất cả nước trong bụng.

Cố Tư Văn cứ chạy, còn An Long Nhi cứ nôn, trên sống lưng đỏ lựng của cậu có một vết đao chém dài, khiến Lục Kiều Kiều nhìn mà xót xa. Cô vẫn nhớ vết đao đó An Long Nhi lãnh khi liều mạng phá kỳ môn ảo thuật, bấy giờ cậu mới là đứa trẻ mười ba tuổi, luôn theo bên cạnh cô, hết dạ trung thành. Từng chuyện cũ đều được ghi rõ rành rành trên những vết thương không cách gì xóa được, khiến Lục Kiều Kiều dâng trào cảm xúc, kích động khôn xiết.

An Long Nhi dần dần khôi phục lại ý thức, cậu vỗ vỗ vào mông Cố Tư Văn, bảo họ Cố thả mình xuống.

Cố Tư Văn khom người đặt An Long Nhi xuống sàn thuyền, đoạn lại cùng Lục Kiều Kiều đỡ ngay cậu vào khoang của Sái Nguyệt và A Đồ cách cách nằm xuống, vừa thay quần áo khô cho cậu, vừa tìm chăn lông trùm kín người cậu để giữ ấm.

Sái Nguyệt chạy xuống bếp lấy nước nóng cho An Long Nhi, An Long Nhi uống hai ngụm nước, bụng cũng thấy ấm lên, mặt cũng dần hồng hào hơn, bèn mở mắt nhìn quanh tìm Lục Kiều Kiều, cười với cô: “Cô Kiều… Cháu ném bùa Trấn Hải xuống nước rồi, nhưng không có tấm sắt… Cháu đành nhét mỏ neo vào bụng cá rồi vẽ bùa lên mình nó…”

Lục Kiều Kiều ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán An Long Nhi dịu dàng đáp: “Được rồi, thế nào cũng được cả, Long Nhi bình yên trở về là tốt rồi, chúng ta ở cạnh nhau thì chẳng sợ gì nữa…”

A Đồ cách cách mở ô cửa sổ trong phòng nhìn ra, thấy sóng đã nhỏ đi nhiều, gió cũng ngớt dần, bầu trời xám xịt đổ mưa tầm tã, xem ra triều lốc đã được khống chế.

An Long Nhi từ từ uống nước, nói: “Cô Kiều, Trấn Hải thiết phù phải lập đàn làm phép rèn nên, hiện giờ cháu chỉ dùng mình cá và máu cá vẽ bùa, e rằng pháp lực không kéo dài được lâu, mau nói John nắm lấy cơ hội cập bờ đi, dù có kẻ địch chăng nữa, chúng ta lên bờ giao chiến cũng tiện phát huy hơn.”

Lúc này, John Lớn cũng chạy tới, thân hình đồ sộ của y vừa chen đến trước cửa khoang đã bít kín cả cửa, y lắc đầu bảo An Long Nhi: “Cậu bé dũng cảm ơi, thuyền của chúng ta đã hỏng đến mức không thể lái đến bất cứ đâu rồi, hiện giờ chỉ biết giữ thăng bằng, rồi thả cho trôi theo dòng nước thôi. Tôi nghĩ ý định đến Bắc Kinh của chúng ta hỏng rồi, nếu muốn lên bờ, đành đến Đan Đông hoặc Triều Tiên vậy.”

Jack nhún vai, thờ ơ nói: “Miễn thuyền không lật thì nó trôi đến đâu, ta bán hàng đến đấy.”

A Đồ cách cách xị mặt: “Hic… em không đi Bắc Kinh được nữa rồi.”

An Long Nhi nằm trên giường quay sang bảo cô: “Thỏ con, ta cũng muốn đến Bắc Kinh, chừng nào lên bờ, chúng ta có thể đưa cô đi.”

Cố Tư Văn cởi trần, tay cầm đống quần áo ướt bỏ vào thùng vắt: “Em nghĩ trôi đến Triều Tiên cũng tốt, em chưa đến đấy bao giờ, có thể đi xem có thức gì ngon, sau đó từ Triều Tiên đi đường vòng tới Bắc Kinh, dọc đường chơi chắc cũng rất vui.”

Lục Kiều Kiều bỗng bật cười, khiến mọi người đổ dồn mắt vào cô. Cô cúi đầu nhìn Đại Hoa Bối nói: “Mọi người xem, Đại Hoa Bối biết sắp được đi Triều Tiên vui chưa kìa.”

Đại Hoa Bối ngồi chồm hỗm cạnh An Long Nhi, không ngừng hít hít, An Long Nhi xoa đầu nó, nó liền lè lưỡi ra cười, vui vẻ nhìn mọi người, ra sức ve vẩy đuôi.

Lục Kiều Kiều vỗ tay nói: “Được rồi, vừa nãy tôi có thể dùng Lôi pháp xua bầy cá voi đi, đủ chứng minh có người bám theo dùng đạo pháp ám hại chúng ta, hẳn hắn đang nấp trong cơn bão táp đợi chúng ta xảy ra chuyện thì bước ra thu lợi.”

Cố Tư Văn hậm hực: “Nhất định là An Thanh Nguyên rồi, nếu không còn ai biết loại đạo thuật đó chứ, con cáo già ấy lúc nào cũng thích chơi đòn ngầm, lần sau gặp lại, tôi không giết hắn không xong.”

Sái Nguyệt vội giật giật tay áo Cố Tư Văn, ý bảo cậu đừng nói nữa. Lục Kiều Kiều hiểu ý Sái Nguyệt, dù sao An Thanh Nguyên cũng là anh ruột của cô, nói những lời này trước mặt cô quả là không nể nang chút nào.

Có điều Lục Kiều Kiều cũng chẳng để tâm, chỉ cười nói: “Có những người đã định sẵn sẽ thành kẻ địch, để bản thân tiếp tục sinh tồn, nhất định phải làm một số chuyện. Jack, anh cho mọi người trên thuyền thay phiên nhau ăn cơm đi, bằng không lát nữa không có sức đánh nhau.”

Jack gật đầu, lập tức cùng John Lớn lên boong sắp xếp chuyện ăn uống, Sái Nguyệt cũng dắt A Đồ cách cách xuống bếp làm cơm, bưng lên khoang thuyền cho mọi người lót dạ.

Lốc triều dần dần suy yếu, John Lớn gặm bánh bao trên boong thuyền, chỉ huy các thủy thủ giương buồm tăng tốc chạy theo hướng gió, chỉ mong trước khi trận chiến nổ ra có thể đến được đất liền, giảm bớt thương vong trên biển.

Đến tối, sắc trời đã quang đãng, một vầng trăng tròn từ cuối chân trời phía Đông nhô lên. Lục Kiều Kiều xưa nay vốn rất thích trăng, song hôm nay lại cực kỳ ghét trăng tròn. Nếu không phải tại trăng tròn gây ra triều lớn, sao có thể dẫn tới cơn bão to như thế được.

Có điều ánh trăng quả đẹp vô cùng, khiến người ta chẳng mấy chốc đã quên đi những chuyện xấu nó gây ra, mọi người vẫn kéo cả lên boong nghỉ ngơi tắm ánh trăng, xem các thủy thủ da đen hát múa, kẻ nào thích uống rượu còn có thể uống chút rượu Tây cho đã nghiền. An Long Nhi vừa thoát chết, trong mình vẫn hơi khó ở, nên muốn ngồi lại trong khoang nghỉ ngơi. A Đồ cách cách không muốn thấy cảnh Sái Nguyệt và Cố Tư Văn nô đùa, cũng chủ động ở lại chăm sóc An Long Nhi, song thực ra là An Long Nhi trò chuyện với cô.

Phía Tây thuyền Green thấp thoáng hiện ra một hòn đảo nhỏ, John Lớn mừng rỡ như điên, vội dùng kính lục phân[73] đo sao đo đảo, rồi chạy về phòng của thuyền trưởng vẽ bản đồ đối chiếu vị trí.

Lục Kiều Kiều chỉ biết xem la kinh, song cũng rất hứng thú với trò này, nên cứ bám theo John Lớn chạy tới chạy lui, lúc chạy tới phòng thuyền trưởng, cô bèn hỏi: “Hòn đảo kia là nơi nào thế? Chúng ta ghé qua được không? Sắp lên bờ rồi hả?”

John Lớn cười hồn hậu đáp: “Đảo đó tên là đảo Hải Dương, là một hòn đảo biệt lập, lên đó cũng chẳng tác dụng gì. Mà thuyền ta hiện giờ không thể điều chỉnh phương hướng nữa, chỉ có thể giữ cho không lật, thả trôi vào bờ thôi, bất luận thế nào, chúng ta cũng không đến được đảo Hải Dương đâu.”

Đoạn y trỏ vào vịnh Bột Hải hình như miệng cọp: “Chỗ sâu nhất trong miệng cọp chính là Thiên Tân, vốn dĩ là đích đến của ta. Khi triều lốc mới nổi lên, chúng ta đã ở chỗ này, cô xem, chính là ngay bên ngoài miệng cọp. Nhưng triều lốc thổi từ Nam lên Bắc, đã đẩy ta đến đây.”

Lục Kiều Kiều nhìn theo tay y chỉ, thấy thuyền Green đang ở phía trên mũi cọp. John Lớn lại nói tiếp: “Có điều ta vẫn còn may lắm, nơi này bên trái là đảo Tần Hoàng, phía trên là Đan Đông, bên phải là Triều Tiên, bất luận trôi tới đâu, cũng chỉ cần hai ngày, chẳng mấy chốc chúng ta có thể lên bờ rồi.”

Lục Kiều Kiều chỉ bản đồ nói: “Nếu theo hướng gió, ta sẽ tới Đan Đông, vừa khéo có thể đi Đông Bắc.”

John Lớn châm xì gà đáp: “Chưa chắc đã đến được Đan Đông, vì dòng biển ở đây vòng về phía Triều Tiên, nếu không dùng buồm, thuyền sẽ trôi tự do đến Triều Tiên.” “Vớ vẩn, anh giương buồm lên không được à… Nếu đến Triều Tiên, có ai biết nói tiếng Triều Tiên đâu?”

Đột nhiên trên thuyền vang lên tiếng chuông đồng báo động, đây là tín hiệu toàn thuyền cảnh giác do hoa tiêu trên đài quan sát phát ra, Lục Kiều Kiều và John Lớn vội vã chạy lên boong, thấy mọi người đang xúm lại đuôi thuyền nhìn về phía sau.

Lục Kiều Kiều cầm lấy kính viễn vọng từ tay Jack, trông thấy cuối đường chân trời xuất hiện ba con thuyền lớn kéo căng buồm, nhìn rõ mồn một dưới ánh trăng chênh chếch, song không nhận ra được lai lịch. An Long Nhi nghỉ ngơi một hồi đã hơi lại sức, có thể hoạt động được, cũng chạy đến đuôi thuyền xem xảy ra chuyện gì. Thoạt trông thấy ba con thuyền kia, cậu liền bấm quẻ tính toán rồi ghé tai nói với Lục Kiều Kiều: “Đó là thuyền của quan binh, hẳn là An Thanh Nguyên đuổi đến.”

Lục Kiều Kiều bình tĩnh quan sát thuyền đối phương, lòng đã thầm tính đến khả năng xấu nhất. Cô biết An Thanh Nguyên sẽ thông qua rất nhiều đường, tra được hướng đi của thuyền Green sau khi rời Thượng Hải, hiện giờ triều đình chỉ cho mở năm hải cảng thông thương với người Tây ở phía Nam, nếu muốn làm ăn đàng hoàng, thuyền Green không thể đến vùng biển phía Bắc Thượng Hải được. Thuyền Green đi lên phía Bắc có ba khả năng, một là tới Nhật Bản hoặc Triều Tiên du ngoạn, song hai quốc gia này cũng bế quan tỏa cảng, không mở cảng buôn bán với thuyền buôn Tây; hai là buôn lậu, vùng biển từ Hoàng Hải đến Đông Hải chỉ dành để buôn lậu; khả năng cuối cùng là, thuyền Green đang nhắm hướng núi Trường Bạch, nơi có long mạch triều Thanh. Tư duy của An Thanh Nguyên nhất định sẽ không xem xét đến khả năng du ngoạn hay buôn lậu, khả năng duy nhất chính là đi lên phía Bắc trảm long, bởi thế, đương nhiên y chọn cách tức tốc đuổi theo sau.

Gặp nhau giữa biển thế này, đôi bên đã chẳng còn gì lấn cấn, vấn đề còn lại chỉ là An Thanh Nguyên muốn thuyết phục họ đừng đi trảm long, hay muốn đánh đắm thuyền luôn mà thôi.

Dù là phương Tây hay phương Đông, làm chuyện gì cũng phải lễ trước binh sau, Jack liền cầm một ngọn đèn lên, nháy đèn phát tín hiệu với con thuyền phía sau, Lục Kiều Kiều nãy giờ vẫn dùng kính viễn vọng quan sát, thấy đối phương không hề đáp lại. Cô ngẩng lên hỏi Jack: “Anh đánh tín hiệu gì thế? Liệu họ có hiểu được không?”

“Anh nói với họ đây là thuyền buôn của Mỹ, xin họ trả lời.” Jack vừa nói vừa dùng tay không ngừng che ánh đèn, phát tín hiệu chớp nháy dò hỏi.

Ba con thuyền lớn của đối phương hoàn toàn không hề phản ứng, trái lại còn tắt hết mấy ngọn đèn trên thuyền, rõ ràng kẻ đến chẳng tử tế gì. Lục Kiều Kiều nói dứt khoát: “Đừng phí lời với chúng nữa, chuẩn bị giao chiến thôi.”

John Lớn lên tiếng: “Tôi sẽ gắng để thuyền trôi nhanh hơn, các vị chuẩn bị đi.”

Đám thủy thủ da đen lập tức chia thành hai đội, một theo John Lớn điều chỉnh buồm, còn một đội khác theo Jack xuống khoang thuyền.

An Long Nhi và mấy người bạn không hiểu họ xuống khoang làm gì, Cố Tư Văn liền hỏi: “Súng chẳng phải đều để trong buồng lái ư? Họ đi lấy gì thế?”

Lục Kiều Kiều một tay ngoắc vào dây lưng, một tay đặt lên khẩu súng lục ổ quay, dùng ngón tay khẽ gõ vào thân súng, cười gian xảo đáp: “Thuyền Green không đơn giản đâu, mấy đứa đợi mà xem.”

Ba con thuyền của đối phương không hề có cờ hiệu, chỉ giương căng buồm dốc hết tốc lực tiến lại gần, xem tình hình không phải lên thuyền bắt người mà là muốn sống mái một trận. Thuyền Green có buồm mà không có bánh lái, rất khó điều khiển, cũng không thể chạy quá nhanh, chỉ cần hướng gió hơi thay đổi lập tức phải hạ buồm xuống điều chỉnh, bởi thế hai con thuyền của đối phương vững vàng thuận lợi tiếp cận từ mé trái thuyền Green, còn con thuyền sau cùng cứ lững lờ ở tít phía xa, hình thành thế trận bao vây một nửa.

Lục Kiều Kiều lại sắp xếp như khi giao chiến vừa nãy, đẩy mấy cô gái và Đại Hoa Bối vào khoang thuyền. Đợi An Long Nhi và Cố Tư Văn cùng xuống khỏi boong, đưa Sái Nguyệt và A Đồ cách cách về khoang xong, Lục Kiều Kiều bèn ấn vào một cánh cửa ngầm trên hành lang, rồi dẫn hai cậu trai đang kinh ngạc bước vào.

An Long Nhi cứ ngỡ thuyền Green chỉ có hai tầng, tầng dưới thấp hơn mực nước biển, là khoang hàng hóa, tầng trên cao hơn mực nước biển, là nơi ở của mọi người, song xưa nay không ai tiết lộ với cậu, giữa hai tầng này, còn có một tầng kẹp giữa.

An Long Nhi và Cố Tư Văn há hốc miệng vừa đi xuống vừa ngó quanh, bên trong chỉ có hai ngọn đèn leo lét, một ngọn ở đầu một ngọn ở cuối đường, là đèn thắp nến chứ không phải đổ dầu, ngọn nến được đậy bằng chụp đèn thủy tinh dày, bên ngoài còn bọc hai lớp lưới sắt bảo vệ.

Trong khoang thuyền thấp nhưng rộng rãi, cả khoảng thông thoáng không có gì ngăn cách. Ở giữa có một lối đi, mỗi bên đặt năm khẩu pháo cực lớn xếp thành hàng, cạnh từng khẩu đều có hai thủy thủ da đen, nhe răng ra cười với họ, An Long Nhi chỉ thấy giữa không trung hiện ra rất nhiều cặp mắt cùng hàng loạt hàm răng trắng to cồ cộ.

Jack từ giữa khoang rảo bước tiến lại: “Mấy người xuống làm gì, ở đây nguy hiểm lắm.”

Lục Kiều Kiều đáp: “Bọn em không xuống thì biết làm gì đây, anh bảo họ trốn trên giường họ không chịu đâu.”

An Long Nhi sờ lên một khẩu đại pháo: “Loại pháo này khác hẳn thứ của quân Thanh, xem chừng lợi hại lắm đây, chậc chậc, pháo Tây đúng là không phải hạng vừa…”

“Thuyền của các vị từ đầu đã chứa đại pháo rồi ư?” Giọng Cố Tư Văn đầy vẻ kinh ngạc.

Jack nhún vai cười nói: “Con thuyền này vốn là của cướp biển, khi bán cho chúng tôi đã lắp sẵn bốn mươi khẩu pháo, chúng tôi bán lại ba mươi khẩu thì vừa đủ vốn, mười khẩu này là lãi.”

Lục Kiều Kiều cũng nói, vẻ kiêu ngạo: “Bọn chị buôn lậu, không có khoang ngầm thì còn ra thể thống gì, nơi này vốn để chật các loại súng ống đạn dược khác, song giờ đều đã bán cho Thiên quân rồi. Mười khẩu pháo này là bảo bối của bọn này, lát nữa hai đứa sẽ có cơ hội chứng kiến.”

Một thủy thủ da đen dường như phát hiện ra gì đó, vội báo cho Jack ghé mắt vào cửa sổ nhìn ra, mọi người cũng lũ lượt tìm một ô cửa chen chúc nhìn ra ngoài.

Con thuyền đầu tiên xông đến chạy song song với thuyền Green đã hạ buồm chính xuống, giảm tốc độ thuyền hòng giữ cho hai bên chạy sóng đôi, cách nhau chừng bốn dặm, ván cửa bên mạn thuyền đột nhiên mở ra hơn hai chục lỗ pháo, một hàng đại pháo đường kính nòng hai thước từ trong lỗ nhô ra, Lục Kiều Kiều và Jack thét lên gần như cùng lúc: “Open fire!!!”

Các thủy thủ da đen vừa mở lỗ pháo trên ván cửa mạn thuyền, vừa ngắm chuẩn vào đối phương kéo dây dẫn, đại pháo phát ra tiếng nổ long trời, khiến An Long Nhi ong cả tai, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Nhưng cậu không hề trốn tránh mà mở to mắt nhìn từng quả đạn pháo đem theo một vệt lửa dài bay thẳng về phía thuyền đối phương.

Mười mấy khẩu pháo của đối phương lần lượt khai hỏa, tiếng pháo rung trời, hơn hai chục viên đạn pháo nhất loạt bắn vào thuyền Green, nhưng khi bắn đến mạn thuyền, An Long Nhi nghe thấy như tiếng đá tảng va vào nhau, sau một trận đì đoàng, cậu cảm giác đạn pháo của đối phương đã va vào mạn thuyền bắn ngược ra, rơi xuống biển.

Trái lại, đạn pháo từ thuyền Green bắn ra không hề sai chệch, găm thẳng vào thân thuyền đối phương như cắm vào gỗ mục, mạn thuyền đối phương bị thủng năm lỗ lớn, còn gãy một cột buồm.

Trong khoang kẹp giữa, nơi đặt đại pháo, rộ lên một trận hoan hô, Jack bảo dừng hoan hô, các thủy thủ lại nhồi đạn vào nòng. Jack hạ lệnh cho năm khẩu pháo đồng loạt nhằm vào khoảng giữa con thuyền kia, lệnh vừa phát ra, năm khẩu pháo nhất tề khai hỏa, năm quả đạn pháo lập tức đánh gãy đôi thân thuyền đối phương.

Cố Tư Văn chưa tận mắt thấy pháo kích bao giờ, bèn kích động reo vang, siết chặt nắm tay bảo Jack: “Đánh hay quá, em có đánh được không, cho em thử một tí nhé!”

Bấy giờ, một người từ ngoài cửa bước vào, mọi người trông ra, là A Đồ cách cách.

Trông thấy An Long Nhi, A Đồ cách cách hỏi ngay: “Trên thuyền có pháo mà chẳng nói với ta, loại pháo Tây này lợi hại thật đấy!”

Cô nhìn từ ô cửa sổ ra, thấy một con thuyền to gãy làm đôi đang cháy rừng rực chìm xuống, kinh ngạc đến há hốc miệng không nói nổi câu nào, chỉ luôn tay vuốt ve khẩu pháo còn nóng giãy.

An Long Nhi thắc mắc hỏi Jack: “Sao đạn pháo của họ không xuyên được thuyền Green, còn đạn pháo của ta bắn sang lại xuyên thủng thân thuyền? Từ đầu đến giờ chỉ bắn mười phát thôi mà…”

Jack giơ chân đá quả đạn pháo đặc ruột dưới đất nói: “Nguyên nhân chính là đây. Đại pháo Trung Quốc thân dày đường kính nòng nhỏ, đừng thấy pháo của chúng đường kính hai thước, thực ra trông oai mà vô dụng, chỉ bắn được đạn pháo nhỏ thôi.”

A Đồ cách cách nhòm vào nòng pháo, thấy khẩu pháo trước mắt lấp loáng sáng bạc, ống pháo dài khắc hoa văn tinh xảo phức tạp, đường kính bên trong rộng, thân pháo trông rất tiện dùng. Lại nhìn những quả đạn pháo dưới đất, quả nhiên lớn hơn đạn Hồng Di đại pháo từng thấy trong quân doanh nhiều.

Cô giơ tay sờ mấy quả đạn pháo, miệng nói: “Quả đạn pháo này phải đến ba mươi cân nhỉ, đại pháo của quân Bát Kỳ chúng tôi tối đa cũng chỉ được hai chục cân thôi… Ồ? Thuyền đối diện kia là ai vậy?”

Jack đáp qua quýt: “Ừm… Không biết nữa, cô xem, chúng không có cờ hiệu, cũng không đáp lại chúng ta, vừa xông đến là đánh ngay, chúng ta đành phải đánh trả.”

Lục Kiều Kiều cũng góp lời: “Thuyền Green là thuyền tốc độ cao của cướp biển, mạn thuyền có thể chịu được đạn pháo sáu chục cân, có thể nói không loại pháo thuyền nào của Trung Quốc bắn thủng được đâu, ha ha ha…”

An Long Nhi gật đầu: “Nói cũng đúng, cá voi sát thủ nặng mấy tấn húc bao nhiêu lâu còn không gãy được thuyền, con thuyền này nhất định rất kiên cố.”

“Đến nữa kìa đến nữa kìa!” Cố Tư Văn hét lớn, chỉ ra ngoài ô cửa. An Long Nhi thò đầu nhìn ra, thấy con thuyền lớn thứ hai đã hiện ra trước mắt.

Con thuyền tiên phong khi nãy vừa đối kháng với thuyền Green liền bị bắn chìm, nên thuyền này không dám tiếp cận thuyền Green để dàn hàng pháo kích nữa, chỉ lượn lờ xa xa bên hông. Cố Tư Văn kích động hét lên: “Mau đánh đi chứ!”

A Đồ cách cách lại phân tích: “Ngốc quá, pháo kích trên biển phải hướng mặt bên mạn thuyền về phía đối phương thì mới nổ pháo được.”

“Đúng nhỉ, mọi người nhìn xem, chúng hướng mạn thuyền đối diện chúng ta kìa!” Cố Tư Văn trỏ mặt biển kêu lên kinh hãi, mọi người còn chưa kịp xúm lại nhìn, đã nghe thấy tiếng pháo ùng oàng bên ngoài, tất cả lập tức nấp vào một bên ôm đầu né tránh, ngay sau đó, họ nghe thấy tiếng va đập mạnh vào mạn thuyền, tiếp đến là tiếng đạn pháo rơi xuống nước.

Đợi đợt pháo kích của đối phương ngừng hẳn, Lục Kiều Kiều nhảy đến ống nói phát lệnh lên trên: “Anh John! Chuyển hướng mạn thuyền đi!”

Trong lúc cô nói, John Lớn đã ở trên boong chỉ huy các thủy thủ kéo buồm chuyển hướng, đám thủy thủ trong khoang pháo cũng đồng thời nhồi thuốc súng lắp đạn. Thuyền Green vừa ngắm chuẩn thuyền đối phương, đôi bên lập tức khai hỏa đối chiến.

Cố Tư Văn và A Đồ cách cách la lớn: “Để tôi!”, đoạn hai người giữ lấy một khẩu đại pháo, nhắm chuẩn phương hướng kéo dây nhả đạn.

Đạn pháo của đối phương lần này đều rơi xuống mặt biển phía trước thuyền Green làm bắn lên những cột nước cao ngất. Năm luồng lửa từ thuyền Green bắn ra thì làm sạt nửa đầu thuyền đối phương, cột buồm trước gãy đôi rơi xuống nước.

Trong khoang pháo lại rộ lên tiếng reo hò, họ còn nghe thấy tiếng giậm chân đầy hưng phấn từ trên boong vọng xuống.

Lục Kiều Kiều la lớn: “Bắn tiếp đi, đừng để nó lập lờ ở đó ngứa mắt lắm!”

Các thủy thủ da đen lắp đạn xong, Lục Kiều Kiều đích thân đỡ lấy một khẩu đại pháo, tay kéo dây dẫn, chỉ còn đợi thuyền Green di chuyển đến vị trí có thể bắn trúng đối phương. Cố Tư Văn và A Đồ cách cách vừa bắn được một phát, đang hết sức hào hứng, cũng đỡ một khẩu pháo đợi thời cơ kéo dây.

Thuyền Green quả nhiên lại di chuyển tới vị trí thuận lợi để tấn công, xem ra John Lớn rất ham đánh, không hạ được ba con thuyền kia, y sẽ không cho thuyền Green rời vùng biển này.

Jack nãy giờ vẫn dùng kính viễn vọng quan sát hành động của đối phương, đột nhiên quát bảo mọi người dừng lại: “Stop! Dừng tay, đừng nổ pháo!”

“Sao thế?” Cố Tư Văn ngẩn ra quay lại hỏi Jack.

Jack liền chìa kính viễn vọng cho cậu xem: “Đừng bắn nữa, đối phương đang cứu người mà.”

Nói đoạn, anh chạy đến ống nói truyền lời lên boong: “John, đừng bắn nữa, mau dong thuyền rời khỏi đây đi.”

Qua kính viễn vọng, Cố Tư Văn trông thấy con thuyền thứ ba đang dựa vào đuôi thuyền bị bắn vỡ phần đầu, bắc ván gỗ để người trên thuyền chạy tháo thân qua. A Đồ cách cách giằng lấy kính viễn vọng của Cố Tư Văn, quan sát kỹ hồi lâu đoạn gật đầu: “Phải rồi, cứ để chúng chạy đi, giữa biển khơi thế này muốn kiếm miếng cơm cũng chẳng dễ dàng gì, không cướp được gì thì trở về hít gió Tây Bắc cũng xong, khỏi bỏ mạng dưới đạn pháo của ta.”

Chiếc thuyền chiến hai tầng đã bị bắn sạt nửa đầu bốc cháy và lật nghiêng rất nhanh, Kim Lập Đức chỉ huy đám quân Thanh may mắn sống sót cứu lấy các binh sĩ bị thương, tức tốc chạy qua ván bắc ở đuôi thuyền sang con thuyền nguyên vẹn kia, bốn bề rền rĩ tiếng kêu khóc chửi bới.

Một viên tướng mặt đầy máu nhảy lên thuyền lớn chạy tới trước mặt Kim Lập Đức quỳ xuống, tay giật phăng chiếc mũ cắm lông công trên đầu vứt xuống, khóc rống lên: “Kim đại nhân, mạt tướng cầm quân bất lực, tội đáng muôn chết!” Dứt lời ra sức dập đầu thật mạnh, đến nỗi sàn thuyền cũng in một vầng máu đỏ lòm.

Gương mặt gầy gò của Kim Lập Đức càng hằn sâu những nếp nhăn, y thụp xuống đỡ viên tướng kia dậy: “Lưu thiên tổng, Quốc sư đã chứng kiến mọi người đều tận hết sức lực rồi, mau đứng dậy đi, các binh sĩ còn cần ông coi sóc mà.”

Lưu thiên tổng khóc đến chết đi sống lại, khăng khăng quỳ dưới đất, Kim Lập Đức đỡ thế nào cũng không chịu đứng dậy, y kích động đến mức vừa nói vừa thở hào hển: “Trên thuyền hiệu Ninh Hải… Hai trăm hai mươi huynh đệ trong nháy mắt đều mất mạng… Tôi… Tôi quay về phải ăn nói thế nào đây…” Dứt lời liền quay phắt đi lao về phía mạn thuyền vắng người, toan nhảy xuống biển tự vẫn.

Kim Lập Đức la lớn: “Lưu thiên tổng đừng manh động!” Đoạn đuổi theo tóm lấy thắt lưng y, chặt một cú vào gáy đánh y ngất lịm rồi gọi mấy binh sĩ dìu y xuống khoang thuyền, sau đó rảo bước tới trước cửa buồng lái.

Trong buồng lái có mấy người, ai nấy đều đỏ vằn mắt, không khí nặng nề bi ai. Tạ thiên tổng đích thân cầm bánh lái, nước mắt ròng ròng trên mặt. Khưu Cẩn Ngôn mím chặt môi ngồi dưới đất, chẳng nói chẳng rằng ôm một khẩu súng, từ khi lên thuyền, y vẫn dùng khẩu súng ấy làm gậy chống. An Thanh Nguyên quỳ trước bánh lái hai tay chống xuống đất, đầu cúi gằm, toàn thân co giật dữ dội, nước mắt lã chã như mưa.

Kim Lập Đức biết nguyên nhân khiến mọi người đau đớn.

An Thanh Nguyên vốn ở giữa Tương quân và đại doanh Giang Nam, hỗ trợ chiến sự chống quân Thái Bình, được tin Lục Kiều Kiều đột ngột xuất hiện ở Thượng Hải, sau khi thuyền Green rời bến lại đi lên phía Bắc, y nhận ra ngay Lục Kiều Kiều có thể đang theo đường thủy đi lên vùng Đông Bắc phá hoại long mạch triều Thanh. Y vội lao đến Thượng Hải, điều ba con thuyền bắt buôn lậu lớn nhất, hỏa lực mạnh nhất từ thủy doanh, triển khai truy đuổi thuyền Green, một khi xác nhận mục đích của Lục Kiều Kiều, sẽ bất chấp mọi giá đánh chìm thuyền Green ngay trên biển.

Khưu Cẩn Ngôn đã tính trước được kết quả trận chiến trên biển, bởi vậy An Thanh Nguyên luôn gắng hết sức không tiếp chiến với thuyền Green, chỉ dựa vào tài lái thuyền điêu luyện của thủy doanh, ẩn mình giữa triều lốc, dùng Thú vương thần khu chú điều khiển bầy cá voi sát thủ trên biển, trả cái giá thấp nhất để tấn công thuyền. Sau khi bầy cá voi thất bại, họ lại phát hiện thuyền Green tuy đã hỏng hết máy móc song vẫn có thể nghiêng ngả đi đến vùng biển phía Bắc Hoàng Hải, thêm một ngày nữa là có thể từ Đan Đông đổ bộ lên vùng Đông Bắc. Lúc này, An Thanh Nguyên đã hoàn toàn chắc chắn mục đích của Lục Kiều Kiều và An Long Nhi là nhằm vào long mạch triều Thanh. Nạn lớn trước mắt, dẫu biết rõ không thể làm, cũng phải dốc sức một phen.

Mười mấy năm trước, mấy trăm chiến thuyền của thủy quân nhà Thanh hải chiến trên biển với quân đội Anh, vừa giao chiến đã bị tiêu diệt toàn quân, ba con thuyền này còn may mắn sót lại sau trận chiến đó, vì tốc độ rất nhanh, nên bấy nhiêu năm nay vẫn được dùng để truy bắt thuyền buôn lậu. Trận chiến này thất bại quá đỗi đột ngột, như thể lịch sử lại tái diễn, chẳng ai ngờ chiến thuyền có tới bốn chục khẩu pháo lại không địch nổi một con thuyền buôn Tây Dương đã hỏng hết máy móc.

Kim Lập Đức chưa từng thấy An Thanh Nguyên rơi lệ, càng không ngờ lần đầu tiên thấy y nhỏ nước mắt, lại bi ai đến thế.

An Thanh Nguyên đột nhiên phát cuồng đấm mạnh xuống sàn buồng lái, hét lên át cả tiếng nắm tay đấm xuống sàn: “Thuyền nát! Thuyền nát! Mười năm trước đã thế, mười năm sau vẫn vậy, không đánh nổi một con thuyền buôn lậu Tây Dương!”

“Quốc sư, bảo trọng…” Kim Lập Đức nói không to, nhưng tâm trạng y cũng nặng nề chẳng kém An Thanh Nguyên.

An Thanh Nguyên không nhìn bất cứ ai, chỉ cúi gằm mặt để nước mắt nhỏ tí tách xuống sàn, nói một câu lại nện xuống sàn một quyền, khiến trống ngực những người khác đập thình thịch: “Nhục không kể xiết… Đúng là mối nhục của Trung Quốc! Thuyền do Trung Quốc chế tạo lại bị pháo Tây bắn gãy đôi! Pháo Trung Quốc chế tạo không bắn tới con thuyền cách bốn dặm! Trung Quốc đang làm cái gì thế này…”

Tạ thiên tổng đang cầm lái cũng không nén nổi tiếng khóc, kích động thưa với An Thanh Nguyên: “Quốc sư, để tôi dẫn các huynh đệ xông lên thuyền liều mạng với chúng, dù toàn quân chết hết cũng phải đánh đắm con thuyền Tây kia! Mười năm trước, tôi tham sống sợ chết nên bỏ chạy, đáng ra tôi phải tử chiến cùng các huynh đệ trên biển từ lâu rồi… Hôm nay, ngay một con thuyền buôn lậu cũng không đánh lại, còn mặt mũi nào gặp phụ lão Giang Đông nữa…”

An Thanh Nguyên đột ngột đứng phắt dậy, thân người hơi lảo đảo, phải vịn vào bánh lái, hét lên với Tạ thiên tổng: “Đánh! Dù An Thanh Nguyên vùi xác dưới biển, chôn thân bụng cá, cũng phải đánh chìm thuyền của bọn quỷ Tây!” Đoạn y quay ngoắt lại trợn trừng cặp mắt đỏ ngầu nhìn Kim Lập Đức, vẻ mặt hết sức hung hãn: “Kẻ nào không muốn đánh lập tức xuống thuyền cút lên bờ!” Lời lẽ nhắm thẳng vào Kim Lập Đức xưa nay vẫn lâm trận bỏ chạy.

Kim Lập Đức và An Thanh Nguyên bốn mắt giao nhau, vẻ mặt An Thanh Nguyên bi phẫn khác thường, gương mặt chỗ đỏ chỗ trắng vì toàn thân bị bỏng nặng sau trận chiến trên đỉnh Phù Dung phá huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, chẳng có mảng da nào lành lặn.

Kim Lập Đức nuốt lệ đáp: “Quốc sư, Kim Lập Đức không phải hạng tham sống sợ chết, quyết không làm mất mặt người Trung Quốc đâu!”

Khưu Cẩn Ngôn vịn khẩu súng đứng dậy nói: “Thuyền và pháo của ta không bằng chúng, nhưng tài bắn súng và võ công không kém gì người Tây. Thuyền Green là thuyền buôn lậu, không dám gác bệ pháo lên đầu thuyền, đành giấu đại pháo bên hông, chỉ cần chúng ta đuổi theo, giữ khoảng cách với đuôi thuyền của chúng, rồi từ đuôi thuyền chúng leo lên cận chiến, đồng thời dùng pháo trước oanh kích trong cự ly gần, thì vẫn có cơ hội thắng. Nếu chúng dừng lại nổ pháo, chúng ta cũng không xoay ngang thuyền dàn hàng pháo kích, miễn là cứ đi thẳng hướng với chúng, thì diện tích chúng ta bị công kích cũng giảm xuống, còn có thể tiếp cận thuyền Green nhanh hơn.”

An Thanh Nguyên nghe Khưu Cẩn Ngôn nói dứt, bèn quay sang hỏi: “Hay lắm, Tạ thiên tổng xem chúng ta phải mất bao lâu mới đuổi kịp?”

Thuyền Green ngừng pháo kích thuyền địch, lập tức căng buồm tiếp tục đi lên phía Bắc, nhưng họ phát hiện con thuyền phía sau cứu xong đám người rơi xuống nước, lại tăng tốc đuổi theo.

Lục Kiều Kiều cùng mọi người đứng ở đuôi thuyền dùng kính viễn vọng quan sát, đoạn quay sang bảo Jack: “Với tốc độ đó, chưa đầy một canh giờ nữa chúng sẽ đuổi kịp, xem ra vẫn phải đánh tiếp… Anh thật mềm lòng quá, lúc giao chiến sao có thể tha cho đối phương, phải đuổi cùng giết tận chứ, đấy anh xem, giờ thì hay rồi.”

Jack cũng rất bực bội về kết quả hiện giờ, song vẫn nói cứng: “Tiếp tục đánh là chuyện khác, nhưng luật chiến tranh quy định, khi giao chiến trên biển, không được tấn công các binh sĩ không còn khả năng phòng ngự, cũng không được tấn công thuyền cứu hộ, em không thấy vừa nãy họ còn cứu người sao? Bấy giờ họ chính là thuyền cứu hộ.”

Những lời của Jack khiến tất cả người Trung Quốc ở đó đều trợn tròn mắt lên, Lục Kiều Kiều siết chặt nắm tay, giận đến phát khùng: “Luật chiến tranh cái quái gì thế, chiến tranh còn có luật hay sao? Anh tưởng đang chơi cờ tướng, mã đi theo hình chữ nhật tượng đi theo hình chữ điền, đi sai thì phạm quy hay sao? Người Trung Quốc chúng em, trong đánh trận có câu: binh chẳng nề gian trá… Xùy! Nói chuyện với đám Tây các người chán chết, não anh có phải bị ướp muối không hả?”

Jack cũng chẳng hề núng thế: “Trên đời này thứ gì cũng phải có luật lệ chứ, chiến tranh là việc vô cùng quan trọng, đương nhiên phải có căn cứ pháp luật, trước khi giao chiến phải tuyên chiến, không được tấn công phe trung lập hoặc không có năng lực phòng ngự, điều này đều nhằm bảo vệ những người không muốn giao chiến, em muốn đánh đương nhiên không muốn bị pháp luật khống chế, nhưng nếu em không thuộc phe chủ chiến, thì điều luật chiến tranh sẽ bảo vệ cho em…”

Lục Kiều Kiều tức tối nhảy dựng lên: “Trên biển này không phải chúng thì là chúng ta, anh bảo ai không muốn đánh nào?”

An Long Nhi vội can: “Thôi thôi mà cô Kiều, người Trung Quốc chúng ta ngoài câu ‘binh chẳng nề gian trá’, còn có câu ‘ra quân phải có danh’, Lã Thị Xuân Thu cũng nói ‘đánh trận phải chính nghĩa’, có lẽ luật chiến tranh cũng mang ý này chăng?”

Lục Kiều Kiều hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn An Long Nhi: “Đọc được mấy quyển sách rách đã đi vứt cặp sách rồi, mày định giúp phe nào đấy?”

Bấy giờ, John Lớn cũng tiến lại: “Tôi thấy Kiều Kiều nói đúng đấy, vừa rồi Jack đã phát tín hiệu mà đối phương đâu có trả lời, trước khi nổ pháo chúng cũng chẳng thèm cảnh cáo hay tuyên chiến với ta, vậy là chính chúng làm trái luật chiến tranh trước, chúng mới là ‘binh chẳng nề gian trá’ ấy. Có điều binh lính đối phương đã rơi xuống nước, quả thật cũng không nên đánh tiếp.”

Lục Kiều Kiều lườm John Lớn: “Đám quỷ Tây cùng một giuộc cả.”

Đột nhiên, cột buồm của thuyền Green nổ tung rồi gãy gập, cùng tiếng pháo nổ đánh “uỳnh”, mọi người chỉ thấy da đầu căng lên vì gió tạt, ngẩng lên, trông thấy cột buồm sau đổ ập xuống đuôi thuyền, tất cả phải nháo nhào tản ra né tránh.

Lục Kiều Kiều ôm đầu vừa chạy vừa rít lên: “Chúng đánh đến đít rồi còn nói luật chiến tranh gì nữa, mau về khoang pháo đáp trả đi.”

John Lớn lập tức chỉ huy các thủy thủ chuyển buồm, để thuyền Green rẽ ngoặt, dùng phần hông, tức vị trí nòng pháo chĩa ra, đối diện với thuyền địch, song cột buồm sau đổ xuống đã đè lên đuôi thuyền, thừng cột buồm cũng rối tung thành một nùi trên boong, thuyền Green đã hoàn toàn mất lái.

Jack xông vào khoang pháo, chỉ huy các thủy thủ kéo ô cửa chĩa nòng pháo ra chuẩn bị nổ pháo đánh trả, nhưng nòng pháo quay thế nào cũng không nhắm trúng thuyền địch được.

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi lui lại trấn giữ ở cửa thông từ boong xuống khoang thuyền, cùng Cố Tư Văn nhanh chóng chuẩn bị súng đạn, xem tình hình trước mắt, chỉ chốc lát sẽ nổ ra đánh giáp lá cà.

Thuyền Green mất buồm mất lái, di chuyển lung tung trên biển như một con nhặng mù, trái lại, thuyền quân Thanh càng tăng tốc tiến đến gần, đúng lúc này, đại pháo trên đầu thuyền quân Thanh lại nổ vang, đến lượt cột buồm chính của thuyền Green bị đánh gãy.

John Lớn biết có cố điều khiển thuyền cũng uổng công, bèn dẫn các thủy thủ trên boong chạy xuống khoang xách súng lên, chuẩn bị cận chiến.

Thuyền quân Thanh tăng hết tốc lực húc vào đuôi thuyền Green, sau một cú va đập cực mạnh, thuyền Green liên tục bị thuyền Thanh húc, thân thuyền nghiêng hẳn đi, mũi thuyền mất phương hướng, quay sang một bên.

Chấn động từ cú húc vừa ngừng, thuyền hai bên lập tức rộ lên tiếng súng, đạn bay veo véo từ thuyền này sang thuyền kia như mưa. Vô số lính Thanh cầm đao hò hét, liều mạng nhảy lên thuyền Green.

Song đám thủy thủ da đen rõ ràng được huấn luyện nghiêm ngặt hơn hẳn quân Thanh, bọn họ thân hình cao lớn, bắn súng chuẩn xác, thể lực mạnh mẽ, dù bị rất đông quân Thanh bao vây, vẫn dũng mãnh tác chiến, lấy một địch mười, không hề núng thế. Đám quân Thanh lẻo khoẻo suốt đời nghiện rạc ùa lên thuyền Green như thủy triều, rồi lại bị đánh lui như thủy triều, quả là lực bất tòng tâm.

An Thanh Nguyên cùng Kim Lập Đức và Khưu Cẩn Ngôn đứng trên đầu thuyền, nấp sau mạn thuyền, giơ súng Tây bắn tỉa các thủy thủ da đen. Có điều hỏa lực phản kích từ thuyền Green vô cùng mạnh mẽ, dẫu sao cũng là thuyền buôn lậu súng đạn, trên thuyền nhiều nhất là súng ống đạn dược, hơn nữa các thủy thủ nhất loạt đều sử dụng súng kỵ binh lên đạn rất nhanh, loại súng kiểu mới đắt đỏ này họ chưa từng bán cho quân Thái Bình, song trang bị cho người trên thuyền mình thì chẳng tiếc gì.

Hỏa lực của đám thủy thủ da đen bao trùm cả thuyền quân Thanh, đám lính Thanh đã để lại mấy chục thi thể trên thuyền Green, những kẻ còn lại đều bị đánh cho không ngóc đầu lên nổi.

A Đồ cách cách và Sái Nguyệt nãy giờ vẫn ở trong khoang thuyền trông nom A Tầm và Đại Hoa Bối, lúc này nghe thấy tiếng súng ngay trên đỉnh đầu, tiếng chân rầm rập cùng tiếng chém giết sát bên tai, tự biết đại chiến đã nổ ra trên thuyền, A Đồ cách cách bèn cầm lấy khẩu súng kỵ binh cạnh mình, bảo Sái Nguyệt: “Tiểu Nguyệt trông coi họ nhé, để tôi lên giúp trên kia.” Sái Nguyệt còn chưa kịp đáp, cô đã kéo cửa khoang xông ra hành lang.

A Đồ cách cách chạy tới cửa dẫn lên boong, trông thấy Lục Kiều Kiều, Cố Tư Văn và An Long Nhi trấn tại cửa cầu thang, dùng hỏa lực áp chế đối phương, vừa nhác thấy cô, Cố Tư Văn đã hét lên: “Em ra đây làm gì, mau trở vào đi!”

A Đồ cách cách chạy hẳn lên mấy bậc cầu thang, ngẩng đầu đáp: “Thêm một khẩu súng là thêm một cơ hội thắng, nếu bọn cướp biển đánh vào, bọn em ở trong kia cũng đâu sống được.”

Lúc này, họ thoáng nghe thấy một giọng quen thuộc thét lên trên thuyền địch: “Phóng lựu!”

“Lựu là cái gì thế?” Lục Kiều Kiều vừa căng thẳng vừa hoang mang nhìn An Long Nhi và Cố Tư Văn.

A Đồ cách cách vội hét lên: “Phóng lựu là bắn ra thật nhiều đạn sắt tròn dùng trong cận chiến, mau tụt khỏi boong đi, bằng không sẽ bị bắn nát nhừ đó!”

Cô vừa nói vừa vứt cây súng trong tay xuống, hai tay kéo tuột Lục Kiều Kiều và Cố Tư Văn khỏi boong, An Long Nhi cũng lăn xuống thang gỗ theo.

Họ vừa nấp xuống khoang thuyền thì nghe thấy tiếng pháo rền vang trên đầu, ánh lửa lóe lên ngợp trời, đồng thời, cũng nghe được hàng tràng tiếng kêu gào trên boong.

Thì ra, lựu chính là lựu pháo dùng ở cự ly gần, có thể sát thương hàng loạt người, khi bắn thì đạn phụt ra, vãi như mưa, diện sát thương rất rộng, hơn nữa người trúng phải sẽ nổ tung, là phép đánh cận chiến cực kỳ tàn khốc. A Đồ cách cách lớn lên trong quân doanh, nắm rõ tính năng của lựu pháo, vì vậy vừa nghe nói lập tức kéo mọi người nấp kỹ.

Tiếc rằng các thủy thủ da đen tác chiến ở đuôi thuyền không hiểu tiếng Trung, cũng không nấp vào đâu được, trong nháy mắt đã chết la liệt, boong thuyền phía sau be bét máu thịt.

Tiếng pháo vừa ngưng, quân Thanh lại ùa lên thuyền Green chém giết.

An Thanh Nguyên và Kim Lập Đức, Tạ thiên tổng cùng đẩy đại pháo lên phía mũi thuyền, tay cầm đuốc, hét lên với đám quân Thanh đang ùa lên thuyền Green: “Giết hết bọn quỷ Tây để tỏ rõ uy phong nước ta! Hai con thuyền này chính là quan tài của chúng ta, song bên trong sẽ chất đầy xác bọn Tây!”

Xem tình thế này, An Thanh Nguyên chỉ đợi toán quân Thanh kia chết hết, sẽ tiếp tục nổ pháo tấn công thuyền Green ở cự ly gần lần nữa.

Ý chí chiến đấu của quân Thanh được châm ngòi, trái lại, tình hình trên thuyền Green hết sức bi đát, các thủy thủ da đen kinh hãi trước khí thế của An Thanh Nguyên, cũng chứng kiến uy lực cận chiến của lựu pháo, chẳng ai dám nấn ná trên boong thuyền nữa, mà lũ lượt rút xuống dưới khoang, trận chiến trên boong lập tức biến thành cuộc tranh đoạt cửa vào khoang.

Đúng lúc này, khoang pháo ngầm trên thuyền Green thình lình vang lên tiếng nổ, phần thân thuyền hướng về phía thuyền quân Thanh bị bắn lủng một lỗ lớn.

Vốn dĩ Jack dẫn mười mấy thủy thủ vào khoang pháo, nhanh nhẹn nhồi thuốc súng vào mười khẩu pháo thép, chỉ đợi mạn thuyền quay nghiêng về phía thuyền quân Thanh, sẽ liều mạng nổ pháo tấn công.

Nào ngờ thuyền Green thình lình bị húc mạnh, thân thuyền nghiêng hẳn sang phải, khiến các khẩu pháo trong khoang nhất loạt trôi sang một bên, dãy pháo bên mé trái ghếch lên, dẫu họ đã mở toang các ô cửa hết cỡ, thì giá pháo vẫn bị xích sắt cố định ghìm chặt, có khai hỏa cũng chẳng bắn tới được thuyền địch.

Jack tức tốc hét vào ống nói gọi John Lớn, toan bảo John Lớn cân bằng lại thân thuyền, song trên boong chẳng một ai đáp lại, Jack biết đôi bên đang nổ súng sống mái trên boong, nổ pháo tấn công có lẽ là cơ hội duy nhất để thuyền Green xoay chuyển tình thế.

Nghĩ vậy, anh bèn quả quyết chỉ huy các thủy thủ điều chỉnh dãy pháo phía bên trái, ngắm chuẩn hông thuyền bên cạnh ô cửa pháo khai hỏa, bắn cho lủng một lỗ lớn, sau đó đẩy luôn bốn khẩu pháo xuống biển.

Bệ bốn khẩu pháo vốn có xích sắt cố định ghìm chặt, dẫu bị đẩy qua lỗ thủng cũng không rơi xuống biển, mà được một hàng xích sắt treo lơ lửng bên ngoài mạn thuyền, hành động này cũng như treo mười mấy tấn sắt bên trái thuyền, thuyền Green lập tức bị kéo về bên trái, lấy lại cân bằng. Dãy pháo bên trái chỉ còn lại một khẩu cuối cùng, lúc này đã nhằm thẳng vào mũi thuyền quân Thanh.

Jack vừa hạ lệnh, khẩu pháo lập tức được nhồi đạn, bắn thẳng vào mũi thuyền đối phương, sau một tiếng nổ vang, mũi thuyền quân Thanh bị bắn sạt một góc, buồm trước bị đánh gãy, khoang trước cũng bốc cháy ngùn ngụt.

Từ lỗ thủng bên hông thuyền, Jack nhìn sang thuyền địch, thấy ánh lửa đã lan qua mấy tầng khoang, trong ánh lửa, có thể thấy rõ mồn một các pháo thủ đối phương, cả đám đang tán loạn chia nhau ra dập lửa, đồng thời có mấy khẩu đại pháo cũng đang nhồi đạn chuẩn bị khai hỏa.

Trước lối đánh liều mạng của quân Thanh, dù khẩu pháo duy nhất bên mé trái của họ khai hỏa bắn đối phương trước, thì trong tình cảnh khoang thuyền bị bắn nát, không có chỗ ẩn nấp hiện giờ, đọ pháo trực diện cũng chỉ có một con đường chết, Jack hốt hoảng hét bảo các thủy thủ trong khoang: “Run! Run!”

Toàn bộ thủy thủ nghe lệnh vội chạy ùa lên khoang thuyền phía trên trốn, họ vừa bước chân ra khỏi khoang, đã nghe sau lưng vang lên một tiếng nổ inh tai, khoang pháo bị bắn thủng toang hoác, thuyền Green cũng trở thành một cái khung thuyền rỗng giữa.

Tiếng pháo do Jack gây ra khiến cả hai phe đều giật nảy mình, chẳng ai ngờ có kẻ dám nổ pháo ở cự ly gần như vậy. Sái Nguyệt nãy giờ vẫn ở trong khoang kinh hoàng run bắn người lên, ngồi co ro trong góc khoang ôm chặt lấy A Tầm và Đại Hoa Bối.

A Tầm mới đầu gào khóc, song đến giờ đã chẳng dám khóc ra tiếng nữa, chỉ ôm cứng Sái Nguyệt, vùi đầu vào ngực cô. Đại Hoa Bối dũng cảm hơn cũng nép sát mình vào Sái Nguyệt, vừa nghe tiếng pháo, liền rúc đầu vào lòng Sái Nguyệt chẳng khác A Tầm, rên ư ử.

Sái Nguyệt không ra ngoài cũng hình dung được thảm trạng chiến đấu, cô run rẩy khoác phao cứu sinh lên mình A Tầm, lại dùng dây thừng buộc chặt A Tầm và phao cứu sinh, đầu thừng tròng vào mình Đại Hoa Bối, tính toán rằng dù thuyền Green bị đánh chìm, ít nhất A Tầm cũng không thể chìm ngay, dẫu cô có chết, vẫn còn Đại Hoa Bối đưa A Tầm đến bên cạnh người phe mình.

Cô lại rút trong khoang thuyền một con dao nhỏ buộc vào phao cứu sinh, run run dặn A Tầm: “Nếu lát nữa bị rơi xuống nước, con phải gọi ba mẹ thật to, biết không? Nếu Đại Hoa Bối chết, thì dùng con dao này cắt đứt dây đi…”

A Tầm đang sợ đến nỗi nín bặt không dám khóc, nghe nói vậy lại òa lên khóc thật to.

Tiếng chân đi lại bên ngoài khoang vẫn vang lên không ngừng, hơn nữa càng lúc càng nhiều, càng lúc càng vang, tiếng súng cũng nổ ngay gần cửa khoang. Sái Nguyệt nóng lòng muốn biết tình hình mọi người, nhưng trách nhiệm bảo vệ A Tầm và Đại Hoa Bối còn quan trọng hơn cả mạng sống của cô, dù cô không thiết sống, cũng không thể bỏ A Tầm lại được. Cô đành khoác một bộ phao cứu sinh khác lên người, đẩy A Tầm và Đại Hoa Bối vào góc khoang, còn bản thân cầm súng kỵ binh chắn trước mặt cả hai, họng súng chĩa ra cửa khoang đóng chặt.

Vầng trăng tròn từ từ dâng đến giữa trời, rắc ánh bạc lên mặt biển. Giữa biển khơi, có hai con thuyền bốc cháy rừng rực đang quấn lấy nhau, tiếng chém giết chấn động cả bầu không im phắc, giữa trời đất mênh mông, đó dường như chỉ là một chuyện cỏn con, song đối với những người trên thuyền, trận chiến này là toàn bộ sinh mạng của họ.

Đám quân Thanh lớp lớp lao lên chém giết đối thủ chênh lệch thực lực với mình, chẳng nề xông vào biển lửa địa ngục, kẻ đi trước ngã xuống thì người phía sau tiếp bước, chỉ mong rửa mối hận năm xưa bị người Tây xâm lược.

Jack chạy đến bên cạnh sánh vai tác chiến với Lục Kiều Kiều, cây súng kỵ binh trong tay A Đồ cách cách đã bắn đến nóng rực cả lên, hai tay tê dại.

Lục Kiều Kiều tay kết Lôi ấn, lạnh lùng giáng sấm sét xuống thuyền địch, các thủy thủ trên thuyền quân Thanh lập tức tử thương một loạt, cánh buồm cũng bắt lửa cháy phừng phừng.

An Long Nhi ném súng đi, cùng Cố Tư Văn xông pha tắm máu trên boong thuyền, boong thuyền Green la liệt thi thể, người trên cả hai con thuyền đều không biết làm sao mới dừng được trận chiến này.

Thương vong của hai bên không ngừng tăng nhanh, An Thanh Nguyên thấy toán quân Thanh ùa lên thuyền Green vừa nãy lại đã chết cả, bèn đích thân nhồi đầy khẩu pháo phóng lựu trên đầu thuyền, tay cầm mồi lửa bảo Kim Lập Đức: “Đối phương không còn pháo nữa đâu, ngươi cho thủy thủ lái thuyền tiếp cận chúng, lệnh cho tất cả đại pháo đồng thời khai hỏa đánh chìm thuyền.”

Đoạn y lại quay sang bảo Tạ thiên tổng: “Bọn quỷ Tây không dám lên boong nữa rồi, đừng cho các anh em chạy qua đó nữa, tôi với ông trấn giữ ở đây.” Dứt lời y cùng Tạ thiên tổng dùng tay vần pháo nhắm chuẩn thuyền Green, châm mồi lửa vào dây dẫn ở đuôi khẩu pháo, chỉ đợi lựu pháo quét sạch boong thuyền Green.

An Long Nhi và Cố Tư Văn quét sạch đám quân Thanh trên boong, An Long Nhi gọi với xuống khoang thuyền: “Anh John! Anh John ơi!”

“Tôi ở đây!” John Lớn tay cầm súng trường kỵ binh, cùng mấy thủy thủ da đen nấp ở cửa vào một khoang thuyền.

An Long Nhi xoay người nhảy xuống khoang hỏi: “Hiện giờ thuyền của chúng liên tục húc thuyền ta, quân lính ùn ùn lao sang cận chiến, còn khai hỏa bắn ta ở cự ly rất gần, nguy hiểm quá, có cách nào tách được hai con thuyền ra không?”

John Lớn đáp: “Thuyền ta không có chân vịt chẳng có buồm, hoàn toàn không thể di chuyển, nếu chúng không chủ động tách ra, ta cũng không thể tách được.”

“Có thể chém giết xông sang đó kéo thuyền của chúng ra không?” Cách nghĩ của Cố Tư Văn vô cùng trực tiếp hiệu quả: “Anh béo ơi, dạy tôi lái thuyền đi, để tôi sang!”

John Lớn nói: “Thuyền nào cũng phải có bánh lái, cậu chạy đến buồng lái dùng sức xoay bánh lái, xoay đến vị trí không xoay được nữa thì đánh gãy bánh lái đi, thuyền của chúng tự nhiên sẽ tách ra.”

“Được rồi, tôi đi.” An Long Nhi biết được điểm khác biệt giữa mình và những người bình thường, nhiệm vụ đặc biệt này để một mình cậu đi hoàn thành, khả năng thành công sẽ cao hơn.

Trên thuyền quân Thanh tập trung cả các thủy binh được cứu từ hai con thuyền đắm kia, nhân lực lên đến gần ba trăm người, tuy mấy lần xung phong đã làm tiêu giảm không ít, nhưng so với thuyền Green chỉ có chưa đầy trăm người, mỗi lần cận chiến, phần thiệt vẫn nghiêng về thuyền Green. An Long Nhi thấy trận chiến giữa đôi bên đang tạm ngừng, chính là lúc để cậu đơn độc hành động, bèn rút đao cầm tay, men theo mạn thuyền lao nhanh tới phần đầu thuyền quân Thanh đang bắc ván dẫn sang đuôi thuyền Green nhanh như một mũi tên, phía trước cậu là một họng pháo đen ngòm.

Đúng lúc này, An Thanh Nguyên châm lửa vào dây dẫn nổ, hoa lửa bắn tóe ra giữa màn đêm trông vô cùng nổi bật, chẳng khác pháo hoa, An Long Nhi thấy vậy lại càng guồng chân thật nhanh, chỉ cần cậu chậm một bước thôi, thuyền Green sẽ phải hứng chịu một đợt pháo kích dữ dội, mà chẳng ai dám chắc boong thuyền đã chịu hai đợt pháo kích còn trụ nổi trận thứ ba hay không.

An Thanh Nguyên cũng trông thấy bóng An Long Nhi, tuy tốc độ của cậu nhanh đến nỗi không thể nhìn rõ, nhưng dáng dấp ấy vẫn hết sức thân thuộc. Y từng ôm hy vọng với An Long Nhi, song hiện giờ y biết, cậu chính là tử thần đoạt mạng mình.

Giữa hai người họ không có thù hận, song lại có lý do nhất định phải giết chết đối phương. Họ đã trở thành chướng ngại vật trên con đường hiện thực hóa lý tưởng của nhau, nếu muốn tiếp tục đi con đường mình chọn, buộc phải đá văng chướng ngại vật.

An Thanh Nguyên nắm kiếm chỉ vận kiếm khí, xoay cổ tay đọc chú, ngón tay trỏ vào dây dẫn nổ, dây dẫn đột nhiên cháy bùng lên, nhanh chóng cháy đến ống pháo.

Cùng lúc, một luồng đen loang loáng vút qua phía trên khẩu pháo, bay ngang nhằm thẳng vào An Thanh Nguyên và Tạ thiên tổng, một bóng người cũng xông đến chắn giữa An Thanh Nguyên và An Long Nhi, chính là Khưu Cẩn Ngôn.

Hành động của Khưu Cẩn Ngôn rất lạ lùng, y vừa nhảy đến đầu thuyền liền ném ngay khẩu súng trong tay về phía trước, khom người xuống ôm lấy khẩu pháo. Đao khí của Vô Minh đao bay vút đến, chém đứt đôi khẩu súng, luồng đen loang loáng cắt ngang qua người Khưu Cẩn Ngôn và Tạ thiên tổng, liền sau đó, An Long Nhi cũng xuất hiện ngay trước khẩu pháo.

Đúng lúc này, đại pháo khai hỏa, một con rồng đen đột nhiên xuất hiện ở đầu thuyền, húc mạnh vào thân pháo, khiến nòng pháo đổi hướng, lựu pháo bắn vào khoảng không mé trái mũi thuyền.

Sức giật sau khi nhả đạn khiến phần đuôi khẩu pháo xoay ngang, thân pháo đem theo Khưu Cẩn Ngôn, hất văng Tạ thiên tổng ra, giật nảy lên trên boong thuyền rồi rơi xuống biển.

Ánh lửa cùng sóng khí cực lớn đổ ập xuống mỗi người đứng xung quanh, An Thanh Nguyên thét lên: “Khưu đại nhân,” trơ mắt nhìn Khưu Cẩn Ngôn bị chém thành hai đoạn chênh chao rơi thẳng xuống biển như một mảnh giấy; Tạ thiên tổng giơ hai tay đứng đờ ra đầy quái dị, máu vấy từ lưng xuống đến chân; bản thân An Thanh Nguyên cũng bị sóng khí đẩy bật đến giữa thuyền, một luồng khí đen đuổi riết phía sau y như bóng với hình.

An Thanh Nguyên va phải mấy binh sĩ, tất cả ngã nhào ra sàn thuyền. Buồm trên thuyền quân Thanh đã bị Lục Kiều Kiều dùng Lôi pháp tập kích, đang cháy bùng bùng, trên boong thuyền toàn là người cứu hỏa, vừa thấy An Long Nhi lao đến, chúng vội la lên: “Giết giặc lùn!”, đoạn vứt hết thùng nước và các đồ linh tinh dùng dập lửa, lũ lượt cầm đao ùa về phía An Long Nhi, An Thanh Nguyên thừa cơ chuồn xuống khoang thuyền.

An Long Nhi nhảy vọt lên không, tránh lưỡi đao băm vằm của đám người, đoạn đạp lên cột buồm lao về phía cuối thuyền, dọc đường chạy, không quên vung đao chém đứt dây buộc buồm, sau mấy chiêu, trên thuyền đã không còn sợi dây nào lành lặn mắc trên cột buồm nữa, lá buồm đang bốc cháy rơi ập xuống boong.

Đồng thời, khẩu pháo xoay ngang trên đầu thuyền làm xê dịch vị trí hai con thuyền nối sang nhau. Cả hai thuyền đều trôi theo dòng nước, thuyền Green từ từ tách ra khỏi thuyền quân Thanh, khoảng cách giữa hai bên càng trôi càng xa.

Mục đích An Long Nhi chạy sang đây là nhằm phá hỏng bánh lái, nên cậu chẳng màng truy sát An Thanh Nguyên, mà giơ đao chạy thẳng về phía buồng lái, từ trên không, cậu đã quát lên: “Tài công lui ra, kẻ nào chắn đường là chết!”

Một viên quan đầu đội mũ cắm lông công đang cầm lái, y giữ vững bánh lái, không hề rời khỏi vị trí, chỉ giận dữ trừng mắt nhìn An Long Nhi, mấy tên lính cạnh y thấy An Long Nhi hung hăng lao tới, cũng vung đao lao về phía cậu.

An Long Nhi gầm lên một tiếng, vận đủ mười thành công lực, hai tay cầm đao giơ lên quá đầu, định chém một nhát thật mạnh phá tan bánh lái, một đao này chém xuống, chẳng biết lại có bao nhiêu kẻ đầu lìa khỏi cổ.

Kim Lập Đức hai tay cầm hai thanh đao từ trong khoang thuyền thình lình nhảy ra, tốc độ nhanh hơn hẳn đám binh sĩ, nhảy lên không chắn trước mặt An Long Nhi, hai thanh đao đan chéo nhau, ngăn cản thế đao chưa kịp chém xuống của cậu, đồng thời cao giọng: “Dừng tay!”

Ba thanh đao va vào nhau làm bắn tóe lên vô số hoa lửa, Kim Lập Đức bị đao kình xô ngã lăn trước bệ lái, nội tạng nhộn nhạo cả lên như trời long đất lở, trước mắt tối sầm, nhãn cầu căng lên đau đớn, mũi ứa máu, song y lập tức nén đau, xuống tấn, một tay giơ ngang thanh đao hộ thân, một đao giơ lên quá đầu, thủ thế sẵn sàng nghênh chiến, hai thanh đao trên tay vẫn rung lên ong ong.

Thấy các binh sĩ khác định xông vào, Kim Lập Đức vội quát họ dừng bước. Y quá hiểu tính tình An Long Nhi, càng bị ép, cậu sẽ càng phản kích mạnh mẽ hơn, huống hồ y thừa biết lực sát thương của An Long Nhi hôm nay mạnh tới chừng nào, nếu cậu thực sự muốn tàn sát, e rằng cả con thuyền này chẳng còn một mống.

An Long Nhi quả thật không thể chém xuống Kim Lập Đức, gã đàn ông gầy gò thấp bé, mặt mũi thô lậu này xưa nay chưa từng nặng tay với cậu, có thể nói, tính mạng cậu vốn là nhặt được dưới tay y, thậm chí khi An Thanh Nguyên định trảm long, y cũng nửa cố ý nửa vô tình ra tay cản trở. Trước đây, An Long Nhi rất ghét hạng người lâm trận thoái lui như y, cũng không hiểu kẻ không giúp An Thanh Nguyên trảm long, tại sao vẫn có thể kiếm cơm trong phủ Quốc sư, nhưng sau khi biết được y chẳng những không tuân lệnh triều đình phá hủy mộ tổ của dân chúng, mà còn liều mạng chạy tới Thượng Hải cứu cục diện phong thủy hòng giải cứu trăm họ, thái độ của An Long Nhi với y càng lúc càng dao động.

Nếu biết là sai, con người ta có làm không? Như Khưu Cẩn Ngôn từng nói vậy, nếu hỏi thêm một câu, hiểu đối phương thêm một chút, có lẽ sẽ giảm thiểu được rất nhiều chém giết. An Long Nhi từ từ hạ đao xuống, muốn nghe xem Kim Lập Đức nói gì.

Kim Lập Đức rống lên: “Tâm tư cậu từ nhỏ đến lớn, ông đây hiểu cả, nhưng cậu cũng phải biết rằng, các anh em này đều là hán tử bảo vệ nước nhà, chỉ vì con thuyền kia là của người Tây, nên họ mới liều mạng như thế. Nếu cậu còn là người Trung Quốc thì mau cút về thuyền Tây nhà cậu đi, có ngày cậu sống sót lên được bờ, lão Đức này sẽ đánh với cậu!”

An Long Nhi nhìn quanh, thấy đám lính đang vây lấy mình, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kiên định, ngọn lửa soi vào đáy mắt họ, tỏa ra ánh hận thù.

Cậu biết Kim Lập Đức không muốn mình lạm sát thêm người vô tội trên thuyền nữa, thuyền Green càng trôi càng xa, cậu cũng chẳng có nhiều thời gian lý luận với Kim Lập Đức, bèn cao giọng nói: “Các huynh đệ, người Tây không phải toàn kẻ xấu, người Trung Quốc cũng chẳng phải toàn người tốt, nếu không phải bị nổ pháo tấn công, thuyền Green đâu có đánh trả, hiện giờ các bạn tôi cũng đang gặp nguy hiểm, phải đắc tội lớn rồi!”

Dứt lời, ngón cái và ngón trỏ của cậu kẹp lấy cán Vô Minh đao khẽ xoay, quay lưỡi lên trên, dùng sống đao chém xuống Kim Lập Đức.

Kim Lập Đức gắng sức giơ đao chặn lại, nhưng lại chặn hụt, An Long Nhi đã nhảy lên không trung xoay người vượt qua y, tung chân đá bay viên quan cầm lái, đoạn quay mình dùng sống đao chém xuống bánh lái.

Rầm một tiếng, bệ lái và bánh lái tức thì vỡ toác ra như bị đạn pháo bắn trúng, bụi bốc mù mịt, bao nhiêu gỗ vụn cùng sóng khí táp vào mặt đám lính đổ xô tới, các binh lính nhất loạt bị đẩy ngã xung quanh bệ lái.

Khi Kim Lập Đức cùng đám lính bò dậy mở mắt tìm An Long Nhi, cậu đã chạy về đến mũi thuyền, mượn thế nhảy lên, lao về phía thuyền Green đang trôi ra xa.

Trên thuyền Green, một hàng thủy thủ da đen cầm súng do Jack dẫn đầu đã đứng chờ sẵn, Jack nhanh tay nhanh mắt, vừa thấy An Long Nhi nhảy ra, lập tức ném hai chiếc phao cứu sinh xuống mặt nước.

Hai con thuyền đã cách nhau mười mấy trượng, An Long Nhi bất luận thế nào cũng không thể nhảy thẳng từ thuyền địch sang thuyền Green được, cậu nhắm chuẩn vị trí chiếc phao cứu sinh rơi xuống, lộn người mấy vòng trên không, điều chỉnh chuẩn xác điểm rơi, rồi tõm một tiếng nhảy lên chiếc phao cứu sinh gần chân mình, lại thừa thế tung người nhảy lên mạn thuyền Green cao hơn hai trượng.

Các thủy thủ nhất loạt quăng lưới cá về phía An Long Nhi, cậu vươn tay bắt lấy, rồi được kéo lên boong.

An Thanh Nguyên vừa lăn xuống khoang pháo, lập tức hạ lệnh nhồi đạn chuẩn bị nổ pháo, bất kể có nhắm chuẩn thuyền Green hay không, cứ áng chừng vị trí mà bắn.

An Long Nhi vừa trở về thuyền Green, phía thuyền quân Thanh đã vang lên một tràng tiếng pháo, đạn pháo bay tứ tung trên không, sáu bảy quả đạn đặc ruột bắn trúng thân thuyền Green.

Nếu cách xa hơn một dặm, đại pháo của quân Thanh không thể nào bắn vỡ mạn thuyền Green, song trong cự ly gần, chỉ cách nhau mười mấy trượng, đại pháo vẫn có thể phát huy hết uy lực, thân thuyền Green bị chấn động dữ dội, mạn thuyền lần lượt vỡ ra, boong thuyền không chịu nổi pháo kích, vỡ toác. Mấy quả đạn pháo bay qua lỗ thủng ở khoang pháo rơi vào bên trong thuyền, sau khi va phải giá pháo Tây thì văng đi tứ tung, gây sát thương, đồng thời tạo ra chấn động và phá hoại nặng nề.

Khá nhiều thủy thủ da đen trên boong rơi xuống nước tử thương, những kẻ còn lại tức tốc lùi xuống khoang thuyền. Biến cố bất ngờ này làm rối loạn sự chỉ huy trên thuyền, mọi người ai nấy đều chạy tán loạn tìm nơi ẩn nấp, nhưng lại chẳng biết phải nấp vào đâu.

Lục Kiều Kiều và mọi người vốn ở cửa khoang đón An Long Nhi về thuyền, nhưng hiện giờ tất cả đã lùi hết xuống khoang, hơn nữa đều chẳng thể lo nổi cho mình, qua những tiếng nổ liên miên cùng vô vàn tiếng la thét, Lục Kiều Kiều biết thuyền Green đã rơi vào vòng hỏa lực của đối phương, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

A Đồ cách cách và Cố Tư Văn hối hả chạy về khoang khách nơi Sái Nguyệt đang ở, tầng này vốn dĩ bị tổn hại ít nhất, song hiện giờ khắp nơi đều là lỗ thủng, trên boong thuyền còn có một lỗ thủng lớn, do đạn pháo bay vào khoang pháo bên dưới, nảy lên đập vào mặt dưới sàn boong làm lủng ra.

A Đồ cách cách vừa chạy vừa hét: “Sao kẻ địch lại là quân Thanh được, rốt cuộc các người gây ra chuyện gì vậy, để quân Thanh phái theo bấy nhiêu thuyền truy kích?”

Cố Tư Văn ôm đầu vừa chạy vừa đáp: “Bọn này làm gì em không thấy à? Chẳng phải dọc đường toàn ăn uống chơi bời, có làm được chuyện gì tử tế đâu.”

“Các người lúc nào cũng đánh bầy với đám giặc tóc dài và Hồng môn, quân triều đình không kéo tới bắt mới là lạ.”

Cố Tư Văn nghe A Đồ cách cách nói vậy, lập tức phản bác: “Em nói thế là sai rồi, chúng ta chỉ cần là người Hán, đều có thể bị bọn chó Thanh bắt bớ, tạo phản hay không cũng chẳng có gì khác đâu.”

“Anh nói ai là chó Thanh? Xưa nay tôi còn chưa bao giờ coi các người là nô tài đâu đấy.” A Đồ cách cách tức tối đáp trả.

Bấy giờ Cố Tư Văn mới nhận ra mình đã lỡ lời, A Đồ cách cách cũng là người Mãn, nói như vậy thực không lễ độ chút nào, cậu vội xin lỗi rối rít: “Xin lỗi, xin lỗi em nuôi, không phải anh nói em, mà là nói mấy kẻ hay làm khó dễ cho dân chúng ấy.”

Hai người chạy đến cửa khoang khách, phát hiện cánh cửa đã bị nổ đến méo mó cả đi, cả hai giật thót mình, Cố Tư Văn đá mạnh mấy cái cho cánh cửa bật tung ra, cảnh tượng bên trong khiến cậu phải kêu lên kinh hãi.

Trong khoang khách tối om, ô cửa sổ đã biến thành một khe nứt cực lớn, mặt sàn thủng một lỗ rộng hoác, đứng từ cửa khoang cũng có thể nhìn thẳng ra biển, hai người gọi tên Sái Nguyệt và A Tầm như điên như cuồng, chợt nghe thấy trên mặt biển vẳng lại tiếng sủa của Đại Hoa Bối.

Cố Tư Văn lập tức nhòm qua lỗ thủng nhìn ra xa, trông thấy Đại Hoa Bối đang ra sức bơi về phía thuyền Green, kéo theo sau một chiếc phao cứu sinh, bên trên là A Tầm đang nằm bất động.

Xa ngút tầm mắt là một đốm nhỏ, Cố Tư Văn nhận ra đó chính là Sái Nguyệt đang bập bềnh trên mặt biển, lạ một điều là Sái Nguyệt không hề cử động, cứ thế theo dòng nước trôi ra xa, xem ra đã ngất lịm vì chấn động pháo kích.

Cố Tư Văn nhảy xuống biển đón lấy Đại Hoa Bối, lập tức kiểm tra sự sống chết của A Tầm, thăm dò xem cô bé còn thở hay không, đoạn kéo cả hai bơi về thuyền Green, A Đồ cách cách thòng dây thừng xuống qua lỗ thủng, kéo Đại Hoa Bối và A Tầm lên thuyền.

Sau đó, cô lại ném dây thừng xuống biển, nhưng Cố Tư Văn đã liều mạng bơi ra xa, toan cứu Sái Nguyệt trở về. Song nhìn khoảng cách thì khi cậu bơi được đến chỗ Sái Nguyệt, thuyền Green nhất định đã trôi đi rất xa, hơn nữa lại đang bị pháo kích, chẳng ai có thể phân tâm đi cứu họ cả, như vậy dù Cố Tư Văn có vớt được Sái Nguyệt, cũng khó mà quay trở về thuyền.

A Đồ cách cách bế A Tầm, cao giọng gọi Cố Tư Văn: “A Văn! Mau về đi!” Cố Tư Văn đương nhiên biết mọi người trên thuyền chẳng một ai có thể viện trợ họ nữa, cậu ngoảnh lại hét lên đáp: “Anh nhất định phải vớt Tiểu Nguyệt về, em bảo vệ A Tầm cho tốt nhé!”

A Đồ cách cách lo lắng thét lên: “Thuyền Green mất lái rồi, anh trôi ra xa thì làm sao tìm được.”

Cố Tư Văn không hề ngoảnh lại, chỉ dốc sức bơi theo hướng Sái Nguyệt trôi đi, cậu khàn giọng hét lên câu gì đó, nhưng tiếng nói càng lúc càng nhỏ, chẳng mấy chốc đã bị đợt pháo kích tiếp theo át đi.

A Đồ cách cách loáng thoáng nghe thấy cậu nói: “Tiểu Nguyệt là vợ anh, có chết bọn anh cũng phải cùng chết.”

Lòng cô chợt nhói lên đau buốt như vừa trúng đạn, rã rời ngồi phệt xuống sàn khóc òa lên.

Khoảng cách giữa hai con thuyền càng lúc càng xa, đạn pháo của quân Thanh chẳng mấy chốc cũng mất uy lực, song thuyền Green đã tả tơi chẳng khác nào một tổ ong vò vẽ rơi xuống đất bị đàn trâu giày xéo, không chịu nổi bất cứ chấn động nào nữa.

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi từ cửa khoang ló đầu ra nhìn lên boong, chỉ thấy máu me vương vãi, ngoại trừ những phần tay chân tứ tung, căn bản không nhận ra được là máu của ai.

John Lớn ló đầu ra từ một khoang thuyền khác gọi thật to, hỏi xem còn thủy thủ nào sống sót không, từ các ngóc ngách trên thuyền, mấy chục người da đen chậm chạp bò ra. John Lớn lập tức dẫn bọn họ đến khoang đáy, nơi chứa vải dệt máy, hối hả ném những súc vải xuống biển, hòng giảm nhẹ tải trọng thuyền, như vậy có thể giúp thuyền trôi nhanh hơn, cũng có thể khiến thuyền nhẹ hơn, nổi cao hơn trên mặt nước, khó chìm hơn.

Khi quân Thanh bắt đầu nổ pháo bắn phá thuyền Green, Jack đã canh cánh lo cho an nguy của A Tầm và Sái Nguyệt, bắt đầu chạy về phía khoang khách nơi A Tầm ẩn nấp. Nhưng pháo kích quá mạnh, mấy lần ngăn cản anh, khi anh đến được khoang khách, cả khoang đã bị xuyên thủng đổ sụp, chỉ thấy A Đồ cách cách đang thẫn thờ ngồi trên hành lang trước cửa, ôm chặt lấy A Tầm.

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi chẳng mấy chốc cũng chạy đến trước khoang khách, nghe A Đồ cách cách thuật lại chuyện vừa rồi Cố Tư Văn nhảy xuống biển cứu Sái Nguyệt, lập tức chạy lên boong thuyền tìm tung tích Cố Tư Văn, nhưng biển cả mênh mông, nào thấy bóng người.

Để tránh A Tầm chứng kiến tình cảnh bi thảm sau trận huyết chiến lại sinh hoảng sợ, Jack không bế bé lên boong mà chạy khắp nơi tìm một khoang khách nhỏ hư hại không nặng lắm, để A Tầm ở lại với A Đồ cách cách, rồi lên boong tìm Lục Kiều Kiều.

Trên boong thuyền, mấy thủy thủ đang chậm chạp thu nhặt những thi hài tàn khuyết ném xuống biển, lại múc nước biển lên cọ sàn, không khí nồng nặc mùi tanh tưởi của thịt người bị nướng tái.

Thuyền quân Thanh và thuyền Green cùng trôi nổi trên biển, thuyền Green không ngừng vứt bỏ hàng hóa để giảm nhẹ tải trọng càng trôi càng nhanh, chẳng bao lâu đã bỏ thuyền quân Thanh lại tít cuối chân trời, ở cự ly này, đôi bên dùng kính viễn vọng cũng không nhìn rõ được đối phương, đừng nói gì là nổ pháo tấn công, thuyền Green tạm thời hết sức an toàn.

Jack thấy Lục Kiều Kiều và An Long Nhi mỗi người cầm một chiếc kính viễn vọng, đứng trên mạn thuyền ngắm về phía ngọn sóng, không ngừng sục sạo. Chẳng cần động não, anh cũng biết họ không trông thấy Cố Tư Văn và Sái Nguyệt, nếu thấy, hẳn đã tìm thuyền chạy tới cứu người rồi.

Jack bước đến bên cạnh Lục Kiều Kiều gọi cô một tiếng, rồi vòng tay ôm lấy vai cô, Lục Kiều Kiều thuận thế ôm eo anh, vùi đầu vào ngực anh nhắm nghiền mắt lại, khẽ cau mày.

Jack dịu dàng vỗ vai cô an ủi: “Kiều Kiều, Văn và Tiểu Nguyệt không sao đâu, nghe thỏ con kể, trên mình Tiểu Nguyệt có phao cứu sinh, chỉ cần Văn đuổi kịp Tiểu Nguyệt, hai người họ sẽ không chìm được đâu.”

Lục Kiều Kiều vùi đầu vào ngực Jack gật đầu, lúc này John Lớn đã vứt đi kha khá vải dưới khoang đáy, cũng chạy lên boong thuyền. Nghe Jack nói, y vội tiếp lời:

“Phải đấy Kiều Kiều, cô đừng lo, thuyền Green không có cả bánh lái lẫn buồm nên chỉ trôi theo dòng nước, cũng như họ, họ và chúng ta cùng trôi nổi theo một dòng biển, đến cuối cùng vị trí hai bên tấp vào bờ sẽ rất gần nhau, nhất định có thể tìm được họ mà.”

An Long Nhi hạ kính viễn vọng xuống nói: “Cháu đã bấm quẻ tính được họ không nguy đến tính mạng đâu, nhưng sẽ bị trôi đến Triều Tiên, sáng mai có thể tới đất liền, thế nên cháu chẳng lo họ chết, chỉ lo họ trôi trên biển quá lạnh thôi.”

Lục Kiều Kiều vỗ vai An Long Nhi vẻ an ủi, nói với cậu: “Không chết là tốt rồi, A Văn chẳng phải vẫn muốn đến Triều Tiên chơi sao? Lần này cậu ta có thể cùng Tiểu Nguyệt ăn đồ Triều Tiên, lại chẳng vui muốn chết ấy à, ha ha…”

An Long Nhi gượng cười: “Nói cũng phải, hạng người như A Văn đi đến đâu cũng không chết đói được, nếu không tìm thấy, chi bằng đợi bọn họ về, sẽ kể chuyện cho chúng ta nghe.”

Mọi người an ủi lẫn nhau mấy câu, rồi bắt đầu giúp các thủy thủ da đen quét dọn boong thuyền, chỉ mình A Đồ cách cách cứ ngồi ngẩn ra trong khoang khách nhỏ, cùng A Tầm và Đại Hoa Bối.

Lục Kiều Kiều đứng trên đài quan sát, thấy đàn cá voi bắt đầu bơi chậm lại, đồng thời cô cũng cảm thấy sóng biển nhỏ hơn vừa nãy, tin rằng Trấn Hải thần phù của An Long Nhi đã phát huy tác dụng. Tuy gió mưa vẫn xối xả, nhưng Lục Kiều Kiều đã có thể phân tâm nhìn xuống boong xem tình hình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN