Trảm Long - Trọn Bộ 4 Tập - Tâp 4 - Chương 14: Thâm Ý Của Trảm Long
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Trảm Long - Trọn Bộ 4 Tập


Tâp 4 - Chương 14: Thâm Ý Của Trảm Long


Bọn Lục Kiều Kiều dẫn theo Đại Hoa Bối, vừa quan sát thành Hách Đồ A Lạp đang nhốn nháo người ngựa, vừa vòng qua quân doanh đi theo một hướng khác đến Vĩnh lăng.

Lục Kiều Kiều đã dặn, An Long Nhi và Jack không được chạy quá nhanh, mà phải luôn theo sau cô. Hai người biết chỉ Lục Kiều Kiều mới có thể suy đoán ra nội dung Trảm long quyết, để cô tự chọn lấy long mạch thiên tử và vị trí hạ thủ, đương nhiên đành phải theo sau cô, bởi thế mọi người phối hợp rất nhịp nhàng, giao cho Lục Kiều Kiều dẫn dắt họ tránh trái né phải, đi một lèo đến ngọn đồi nhỏ có chân long, cây cối um tùm.

Qua sông chính là năm đạo long mạch có ngắn có dài chạy từ phía Nam lên phía Bắc, hệt như bầy rồng xúm lại cúi xuống sông uống nước, núi Khải Vận nơi có long mạch thiên tử, đồng thời cũng là nơi đặt Vĩnh lăng, chính là một trong số đó.

Song Lục Kiều Kiều không hề đi về phía núi Khải Vận sau Vĩnh lăng, mà vừa quan sát mấy trăm binh mã đổ về phía Vĩnh lăng bày trận, vừa chạy lên một ngọn núi trông còn tầm thường hơn, nằm ở mé Đông Vĩnh lăng, lần ngược long mạch vội vã đi lên phía Bắc.

An Long Nhi vừa chạy vừa hỏi: “Cô Kiều không đi sai đấy chứ?”

“Không đâu.”

Jack cũng hỏi gặng: “Em muốn đến núi tổ phía sau Vĩnh lăng ư?”

“Phì, chỗ đó toàn quân Thanh, chỉ có đồ ngốc mới đến.” Lục Kiều Kiều đáp, giọng điệu đầy vẻ tự tin và khinh miệt.

Chạy đến đỉnh một gò núi nhỏ, Lục Kiều Kiều tung người nhảy lên một ngọn thông đỏ, An Long Nhi cũng theo sau. Jack luôn mang dây thừng thường dùng theo người, lúc này cũng lấy ra quăng dây ngoắc vào cành cây, nhanh nhẹn leo lên ngọn, có điều không thể nhanh được như hai phong thủy sư vận dụng khinh công kia, riêng Đại Hoa Bối chỉ có thể đứng dưới gốc cây xem ba người tỉ thí.

Ba người chia ra ngồi trên những chạc cây đan vào nhau chằng chịt, Lục Kiều Kiều chỉ ra cửa sông và thành Hách Đồ A Lạp nói: “Long Nhi, cô chẳng thấy gì cả, dọn dẹp đám cành cây tí đi.”

An Long Nhi vâng một tiếng, rút đao sau lưng ra, nhanh nhẹn phạt ra mấy nhát, vạch thành vạch chéo trên không, rồi lẹ làng tra đao vào vỏ, tức thì một mảng cành lá nằm chếch phía Nam ngay trước mặt họ bay tan tác, không một tiếng động, ngay sau đó, họ trông thấy một bức họa tinh xảo mà tráng lệ.

Gò núi phía trước hơi nhấp nhô, nhìn bề ngoài có vẻ yếu ớt và chậm chạp trườn về phía bờ sông Tô Tử, song quan sát kỹ lại thấy sống lưng rồng trên gò linh động hết uốn về bên trái lại lượn sang bên phải.

Lục Kiều Kiều hỏi: “Jack, anh thấy khí thế long mạch này thế nào?”

Câu hỏi này của cô không có gì quá mức, dù là kẻ không biết xem phong thủy, cũng vẫn có trực giác với khí thế của phong thủy, dẫu nhận định sai, thì cảm giác đó vẫn tồn tại.

Jack nheo mắt quan sát hồi lâu đoạn đáp: “Ừm, xem ra có vẻ rất bình thường, có điều cả đám long mạch ở nơi này đều dồi dào sức sống, như thể chuẩn bị tỉnh lại bất cứ lúc nào.”

“Còn Long Nhi? Thấy sao?” Lục Kiều Kiều lại hỏi.

An Long Nhi cũng tỏ vẻ hết sức kinh ngạc: “Cưỡi trên long mạch quan sát ngọn đồi này quả nhiên thấy khác hẳn, nhìn từ phía đối diện thì có vẻ bình thường, chỉ là một long mạch chết như con rắn chết nằm ngay đuồn đuỗn, song hiện giờ lại thấy long thế sống động linh hoạt, nhấp nhô trên gò. Điều khiến người ta lầm tưởng rằng dãy núi chỉ là một long mạch chết, chính là tấm đệm thoai thoải trải dài bên dưới sống lưng rồng, theo phong thủy Dương công, khi rồng xuất hành phải trải nỉ lót đệm, mới tỏ rõ vẻ cao quý, không ngờ đệm nỉ của con rồng này lại trải ra phẳng lì như thế, che hết khí thế của long mạch.”

Lục Kiều Kiều nhìn về phía xa quan sát giây lát rồi nói: “Dương công và An công cùng trốn khỏi hoàng cung, đưa phong thủy vào dân gian, thực ra Dương công cũng tinh thông thuật phong thủy thiên tử Long quyết. Có điều ông ta đã đúc rút những điều có thể truyền đạt cho dân chúng mà không gây ảnh hưởng đến phong thủy cát tường của cục thế thiên hạ, chỉnh sửa thành phong thủy Dương công truyền lại cho đời; đồng thời giao lại tất cả kiến thức về thuật phong thủy thiên tử có thể thao túng đại thế thiên hạ, giết người vô số cho ông tổ nhà cô là An Linh Đài giữ gìn. Song nếu ông ta tinh thông Long quyết, thì khi trước tác Hám long kinh, sẽ vô tình để lộ dấu vết của Long quyết, vừa rồi Long Nhi nói ‘chân rồng giẫm lên đệm mới tỏ rõ cao quý’, đây chính là điểm tương thông với Long quyết đấy.”

Jack trỏ ra xa tít bên phải, rồi lại chỉ kháo sơn của Vĩnh lăng nơi long mạch chạy song song ngay dưới chân mình: “Đạo long mạch chúng ta đang đứng đây có vẻ tốt đấy nhỉ, đạo bên hoàng lăng là cái gì… Á! Mọi người nhìn kìa, chúng bắt đầu lục soát núi rồi.”

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi quay lại nhìn, quả nhiên trông thấy đại đội binh mã bắt đầu lần ngược theo long mạch phía sau hoàng lăng bao vây lục xét, Lục Kiều Kiều thấy vậy liền bật cười sung sướng, trong tiếng cười thấp thoáng vẻ đắc ý thâm hiểm:

“Ha ha, cứ để chúng lục, chúng ta ở đây chờ xem kịch. Long Nhi xem kìa, đối diện cửa hoàng lăng là một con sông, theo phong thủy Dương công thì cửa lớn hoàng lăng giống như rồng xanh hút nước, đoạn quay sang đón khí ở phương vị Thanh Long bên trái, nơi đầu dòng nước, tại phương vị Bạch Hổ cuối dòng nước lại có một dãy núi bao bọc từ phải sang trái, hình thành một tấm bình phong thiên nhiên khóa chặt dòng nước lại, rõ ràng là cục thế vượng tài, có điều, ha ha ha…”

An Long Nhi và Jack chưa bao giờ thấy Lục Kiều Kiều cười âm hiểm thế này, dường như cô đang nắm giữ một bí mật động trời nào đó, cả hai đều há hốc miệng đợi cô nói nốt.

Lục Kiều Kiều bộc lộ tâm trạng đắc ý hồi lâu, đoạn nghiêm mặt nói: “Có điều gian nhà đẹp đẽ này không phải hoàng lăng, ngọn núi phía sau cũng không phải long mạch thiên tử, con cháu kẻ được táng bên trong không thể làm hoàng đế được.”

“Hả?”

Tin này thực khiến người ta bất ngờ, Jack và An Long Nhi vốn đã há hốc miệng ra, giờ không sao khép lại được nữa.

Mắt Jack trợn tròn lên như mắt trâu, vừa bất lực vừa chán nản hỏi: “Đó không phải hoàng lăng thì chúng ta còn tới đây làm gì?”

An Long Nhi biết Long quyết là bí thuật phong thủy thiên tử, phong thủy sư tầm thường không thể hiểu được, bản thân cậu không hiểu cũng chẳng có gì lạ, vội hỏi: “Cô Kiều, vậy đâu mới là long mạch thiên tử thực sự?”

Lục Kiều Kiều giơ tay trỏ ngã ba sông trên sông Tô Tử đáp: “Bầy rồng triều bái về khí khẩu, chân long hớp khí lộ dáng hình.”

An Long Nhi và Jack đều nhận ra, đạo long mạch dưới chân thuộc loại nhỏ ngắn yếu ớt nhất trong hàng loạt long mạch hướng về phía Nam, nhưng chính vì ngắn nên hai con rồng trái phải duỗi dài thân ra, lại trở thành hộ vệ của nó, giữa phần cuối long mạch và sông Tô Tử hình thành một bãi lầy bằng phẳng, theo phong thủy cũng được gọi là tiểu minh đường, đối diện với tiểu minh đường vừa khéo lại là ngã ba sông.

Bờ bên kia sông Tô Tử là nơi long mạch trên núi Yên Song đáp xuống, nhìn từ đây qua mới thấy, long mạch cúi đầu, vừa khéo bái về phía bọn họ đang đứng. Ngoài núi Yên Song, những con rồng từ các núi đồi trong tầm mắt họ, thậm chí cả rồng trên núi Khải Vận phía sau hoàng lăng kia, đều cúi đầu hướng về phía họ.

An Long Nhi nghi hoặc hỏi: “Cô Kiều nói dưới chân chúng ta mới là long mạch thiên tử ư? Song cháu thấy trong đám rồng ở đây thì long mạch dưới chân ta là yếu ớt vô lực nhất, lẽ nào long mạch thiên tử lại thế này?”

Lục Kiều Kiều khẽ cười với An Long Nhi, vô tình phát hiện sắc mặt cậu biến đổi khác lạ khó tả, song Lục Kiều Kiều đã xem tướng cho An Long Nhi từ lâu, biết cậu rất cao số, nên xưa nay không hề lo lắng cho sự an nguy của cậu, chỉ mải giảng giải:

“Bầy rồng trên núi lấy cái riêng, riêng cao riêng lớn rồi riêng rộng. Riêng bành trướng lại riêng chạy thẳng, có khi xuyên đuôi trốn cũng riêng.

Riêng nhỏ riêng nấp chạy vào xó, đến đây mất tích người nghi hoặc, nhìn sang nơi này tự băn khoăn, vào trong quan sát hết thắc mắc.”

An Long Nhi nghĩ ngợi hồi lâu đoạn hỏi: “Ý nói long mạch thiên tử nhất định phải khác những long mạch bình thường xung quanh, dù là đặc biệt to hay đặc biệt nhỏ, chỉ cần được bầy rồng triều bái, chính là thiên tử thực sự. Tìm kiếm long mạch thiên tử, không thể chỉ đứng ở phía đối diện nhìn sang, mà phải đứng vào trong cục quan sát bầy rồng mới định đoạt được ư?”

Lục Kiều Kiều liền khẳng định, cũng gần như biểu dương An Long Nhi: “Ừm, đây chính là tinh túy của Tầm long quyết.”

Jack nghe đến đây bèn dùng tay đẩy chiếc mũ cao bồi lên gãi gãi đầu, sau đó chen vào hỏi: “Anh nghe nãy giờ, hình như những nơi phong thủy Dương công không dám dùng lại chính là long mạch thiên tử, nếu có phong thủy sư chọn một nơi mình không hiểu gì cả, đem táng vào đó, có khả năng sẽ táng trúng long mạch thiên tử, phải vậy không?”

Lục Kiều Kiều đáp: “Đúng, rất có khả năng là vậy, sau này anh chết, em sẽ tìm một phong thủy sư, chọn nơi nào y xem không hiểu táng anh vào, biết đâu may mắn, A Tầm lại làm đến nữ hoàng đế.”

An Long Nhi bổ sung: “Nghiêm túc mà nói thì những nơi dùng phong thủy Dương công xem không hiểu rất ít, tỉ như ngôi hoàng lăng này vậy, rõ ràng muốn tìm long huyệt thiên tử, song lại tìm thấy một huyệt phong thủy bình thường, chỉ khiến con cháu đại phú đại quý mà thôi. Hơn nữa, những nơi xem không hiểu cũng có khả năng là đất đại hung đại tuyệt, nếu tìm đúng long mạch mà điểm sai long huyệt thì còn chết mau hơn.”

Jack nhướng mày: “Anh không cần dùng phong thủy, mệnh vận A Tầm do nó tự mình nắm lấy, em cứ hỏa thiêu anh rồi đem tro cốt theo bên mình là được, anh muốn đi theo em. Phải rồi, em yêu, anh có chết cũng phải đi theo em…”

Jack thường hay nói những lời ngọt ngào thế này, song hiện giờ Lục Kiều Kiều nghe thấy vẫn cười khanh khách: “Được rồi, anh yêu à, em hỏa táng anh xong sẽ trộn với bùn đem ra nặn, anh muốn được nặn thành hình gì nào? Trước tiên thử nặn một bình trà nhé…”

“Cô Kiều, cô Kiều ơi…” An Long Nhi chẳng bụng dạ nào nghe hai người tán tỉnh nhau, vội lên tiếng chặn đứng câu chuyện cười kinh hãi: “Hoàng lăng không nằm trên long mạch thiên tử, vậy ta còn trảm long nữa hay không?”

Lục Kiều Kiều lại nở nụ cười thần bí, mơ màng nhìn An Long Nhi đầy ẩn ý, vô tình chạm mắt với Lục Kiều Kiều, tim An Long Nhi bỗng đập dồn, suýt nữa bị nụ cười thần bí kia mê hoặc ngã nhào xuống gốc cây.

“Hai người nói xem?” Lục Kiều Kiều nhìn hai thanh niên tóc vàng, cả hai đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng sực hiểu ra.

“Ô, anh hiểu rồi!”

“Cháu cũng hiểu rồi!” An Long Nhi cướp lời: “Hoàng lăng kia là mộ giả, bên trong chỉ táng công khanh đồng tộc, dùng để tiếp tục thu nhận vượng khí cho Chính Hoàng kỳ của họ, cũng có thể dùng khóa dòng nước lại, khơi dậy tác dụng thủy khẩu cầm tinh, hoàng thái tổ thực sự được táng tại thiên tử long mạch dưới chân chúng ta đây, để tránh kẻ khác trộm mộ và trảm long, nên không lưu lại bất cứ dấu vết nào.”

Jack cũng hăng hái hẳn lên: “Kiều Kiều, em định dùng A Đồ cách cách dẫn dụ binh lính Bát Kỳ kéo đến ngọn núi có hoàng lăng kia, sau đó chúng ta trảm long ở đây phải không?”

“Đúng rồi, em thông minh không?” Giọng điệu Lục Kiều Kiều đầy vẻ đắc ý, Jack ngồi xổm trên cành giơ tay về phía Lục Kiều Kiều, hai người liền đập tay đánh “đét”.

Jack đầy kích động: “Chúng ta mau trảm long đi thôi, An Thanh Nguyên trảm nhiều như thế rồi, lần này đến lượt chúng ta, kìa Kiều Kiều… Long Nhi…”

Chợt nhận ra Lục Kiều Kiều và An Long Nhi đều nghiêm trang nhìn mình, trong khi mình cứ nói liến thoắng, Jack ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Vẻ mặt An Long Nhi cũng thâm sâu lạnh lùng y hệt Lục Kiều Kiều, cậu cau mày hỏi cô: “Chém ở đâu ạ?”

Lục Kiều Kiều mỉm cười tự tin: “Cô cũng chẳng biết.”

An Long Nhi và Jack chớp chớp mắt, cứng họng không nói được gì nữa.

Mọi người trầm mặc hồi lâu, cứ ngây ra như ba kẻ ngốc trên cây. Jack không sao chịu nổi bầu không khí này, bèn lên tiếng đầu tiên: “Có phải chúng ta chuẩn bị về nhà không?”

Lục Kiều Kiều thành thật đáp, đầy vẻ quan tâm: “Anh về trước đi vậy.”

Jack nghe mà hoang mang, chẳng biết trong đầu Lục Kiều Kiều đang nghĩ gì, đành làm vẻ kinh ngạc đầy khoa trương với cô, Lục Kiều Kiều thấy thế liền bật cười.

Thấy cô cười, Jack và An Long Nhi dường như cũng lờ mờ hiểu ra, Jack cười nham hiểm:

“Này bí đỏ, em xấu xa vừa chứ, thì ra đằng sau việc lợi dụng A Đồ cách cách điều động quân Bát Kỳ đi, vẫn còn một âm mưu hả.”

Lục Kiều Kiều cười, gật đầu lia lịa: “Đúng rồi đúng rồi, hi hi…”

Nghe cô nói câu này, sắc mặt An Long Nhi mới hơi dịu lại, cuối cùng cậu cũng hiểu ra toàn bộ kế sách lồng trong kế sách của Lục Kiều Kiều: trước tiên thả A Đồ cách cách đi báo tin, để binh mã kéo đến hoàng lăng, sau đó lại khiến bọn chúng không tìm thấy người, nhưng bước này chỉ là diễn cho An Thanh Nguyên xem mà thôi.

Nếu An Thanh Nguyên cũng biết Tầm long quyết, đương nhiên sẽ nhận ra hoàng lăng là mộ giả, cũng không chú ý tới hoàng lăng, một khi phát hiện trên núi Khải Vận phía sau hoàng lăng không có động tĩnh, y sẽ hiểu ngay Lục Kiều Kiều đã đến chỗ long mạch thiên tử thực sự, như vậy y nhất định phải nhanh chóng trở về cứu chân long chính mạch, nơi y đến đầu tiên chắc chắn sẽ là tử huyệt thực sự của long mạch, cũng là nơi có thể hạ thủ trảm long.

Bởi vậy, hiện giờ Lục Kiều Kiều chẳng cần làm gì cả, chỉ đợi một toán nhân mã từ phía núi Khải Vận kéo sang, kẻ dẫn đầu nhất định là An Thanh Nguyên mồ hôi đầy đầu.

Trên ngọn núi có long mạch thiên tử lặng phắc như tờ, trái lại trên dưới núi Khải Vận đầy rẫy cấm quân Bát Kỳ, nhốn nháo tìm kiếm lùng sục khắp nơi.

An Long Nhi ngồi trên cành thông đỏ nghển cổ lên nhìn ra xa, rồi quay sang bảo Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, mấy lần trảm long, An Thanh Nguyên đều chọn nơi long quá hiệp để ra tay, chắc cháu có thể tìm được chỗ quá hiệp đó, rồi cô Kiều dùng Tầm long quyết tính toán được không? Nếu chốt được chỗ quá hiệp đó thì khỏi cần ở đây đợi An Thanh Nguyên, chúng ta có thể chớp thời cơ xuống tay trảm long trước.”

Lục Kiều Kiều đáp: “Một con rồng có rất nhiều chỗ quá hiệp, mỗi loại rồng khác nhau lại có những trảm long hiệp khác nhau, cũng như từng loại long mạch khác nhau đều có vị trí điểm huyệt khác nhau, bởi vậy nếu chúng ta chưa đọc sách, rất có thể sẽ đoán sai vị trí trảm long. Nếu trảm nhầm lại phải trảm lại, lãng phí thời gian và sức lực, chi bằng cứ đợi y tới. Đến nơi long quá hiệp, thấy không có ai, y sẽ đi thôi, chờ y đi rồi, chúng ta mới từ từ ra tay, đỡ phải nơm nớp.”

Lời giải thích của Lục Kiều Kiều chẳng thể làm yên lòng An Long Nhi, vẻ mặt cậu bỗng căng thẳng vô cùng, khiến Lục Kiều Kiều và Jack đều cảm thấy tâm trạng An Long Nhi đang hết sức bất thường, đó là nỗi lo âu cực độ mà lẽ ra không cần có.

Đột nhiên, Đại Hoa Bối sủa lên mấy tiếng, khiến tim mọi người như treo lơ lửng trên không, Lục Kiều Kiều đảo mắt thốt lên: “Gay rồi, tính toán cho lắm, lại quên mất con chó kia, Long Nhi mau xuống ôm nó lên đi.”

An Long Nhi đang định nhảy xuống thì Jack la lên: “Wait, đợi đã, đừng ôm Đại Hoa Bối lên, Long Nhi dẫn Đại Hoa Bối rời khỏi đây đi.”

“Không không không.” Lục Kiều Kiều vội vã ngăn lại: “Long Nhi ở lại đây xem An Thanh Nguyên đi tới đâu, cô sẽ dắt Đại Hoa Bối đánh lạc hướng một toán quân.”

Đại Hoa Bối phía dưới sủa nhặng lên, hẳn là việc rất khẩn cấp, từ dưới chân núi đã thấy bụi hồng cuồn cuộn, một đội kỵ binh Bát Kỳ đang phi như bay vượt qua khe núi nằm giữa hai ngọn núi chạy lại phía này, chẳng mấy chốc sẽ đến ngọn núi nơi bọn Lục Kiều Kiều ẩn nấp.

Lục Kiều Kiều phi thân nhảy xuống gốc cây, Jack vỗ vỗ lưng An Long Nhi rồi cũng nhảy xuống theo, dắt Đại Hoa Bối chạy về phía ngọn núi phía sau.

Kỵ binh Bát Kỳ đến dưới chân núi có chân long, An Long Nhi trông thấy hai viên quan dẫn đầu mặc đồ bó chẽn, chính là An Thanh Nguyên và Kim Lập Đức. Họ men theo đường núi lên đến đỉnh núi, rồi chia đường, mỗi người dẫn theo một toán năm mươi kỵ binh, An Thanh Nguyên lần ngược long mạch, đuổi theo tiếng sủa của Đại Hoa Bối, còn Kim Lập Đức lại đi theo long mạch xuống dưới.

An Long Nhi không ngờ An Thanh Nguyên lại giở chiêu này, nhất thời cuống cả lên, hai toán nhân mã một xuống Nam một lên Bắc, chẳng rõ bên nào mới là trảm long hiệp mà họ muốn bảo vệ nữa?

Đợi hai đội kỵ binh đi xa hẳn, An Long Nhi liền nhảy lên cây thông đỏ cao nhất, từ trên cao nhìn theo hai đám bụi mù chia làm hai ngả, lòng thầm tính toán thật nhanh các khả năng được mất, gắng đưa ra lựa chọn có lợi nhất.

Đối phương chia binh hai ngả, rõ ràng nhằm tách Lục Kiều Kiều và An Long Nhi ra, nếu An Long Nhi đuổi theo Kim Lập Đức là trúng kế, lúc này, phương án hợp lý nhất chính là đuổi theo Lục Kiều Kiều và Jack, tập trung thực lực tạo thành thế gọng kìm kẹp An Thanh Nguyên lại, sau đó sẽ quay đầu tập kích Kim Lập Đức, đánh tan cả hai toán kỵ binh. An Long Nhi quyết định rất nhanh, tung người nhảy lên khỏi ngọn cây, rồi từ ngọn cây thông đỏ phi thân chạy về phía Bắc.

Chỉ trong chớp mắt, An Long Nhi đã đuổi kịp toán kỵ binh Bát Kỳ, tên kỵ binh đi cuối cùng xui xẻo nhất, bị An Long Nhi từ trên trời lao xuống đá cho một cú thật mạnh, bịch một tiếng ngã lăn xuống đất ngất lịm, ngay lập tức, An Long Nhi tóc vàng bím ngắn, mình vận áo đen bó chẽn, lưng đeo Lôi thích đã thay y đáp xuống yên ngựa phi như bay.

An Long Nhi chân giẫm lên bàn đạp, nửa đứng nửa ngồi trên lưng ngựa, hai gối kẹp lấy yên ngựa để giữ thăng bằng, dõi mắt nhìn theo mấy chục kỵ binh Bát Kỳ phía trước, hai tay kết ấn, bắt đầu lẩm bẩm niệm chú.

Từ giữa hai tay đan vào nhau của An Long Nhi tỏa ra một vầng sáng trắng, thớt ngựa cậu đang cưỡi đột nhiên lao vút lên như điên, hệt một quả đạn pháo lao vọt đi giữa những hàng kỵ binh phi nước đại. Đây là hiệu quả của Cấp tẩu chú, có thể gia tăng tốc độ cả người lẫn ngựa lên gấp mấy lần chỉ trong chớp mắt.

An Long Nhi từ phía sau lao lên, lướt qua từng kỵ binh, các kỵ binh chỉ kịp nghe thấy tiếng gió nổi sau lưng, sau đó là tiếng niệm chú trầm trầm, lại thấy một vầng sáng trắng lóe lên, rồi không nhìn thấy gì nữa, đầu óc trống rỗng, lần lượt ngã ngựa nằm bất động dưới đất. An Long Nhi không định phí sức giao đấu với đám binh sĩ này, cậu chỉ muốn nhanh chóng thi triển An thần chú với tất cả đám lính, để họ ngoan ngoãn ngủ hai canh giờ mà thôi.

An Long Nhi biết trò vặt này không thể đánh gục An Thanh Nguyên có thần công hộ thể, nhưng không phải ra tay đánh người, sẽ bớt được rất nhiều rắc rối.

Trước mặt An Long Nhi là An Thanh Nguyên, đương nhiên y cũng nghe thấy An thần chú, nhưng khi biết là An Long Nhi ra tay, cũng chẳng rảnh mà quay lại đối phó.

Lục Kiều Kiều chạy đầu tiên, công phu nữ đan của cô đã luyện đến mức tối cao, khinh công nhanh như quỷ mị, nhưng cô phải giảm tốc độ để đợi Jack, Jack cùng cô dắt theo Đại Hoa Bối không ngừng luồn lách trong rừng, vừa phải trốn chạy, vừa né tên từ phía sau bắn tới.

Chợt họ nghe thấy tiếng vó ngựa ngớt hẳn, bèn ngoái lại nhìn, chỉ thấy đám binh mã Bát Kỳ đã mất tăm, chỉ còn mấy thớt ngựa đang loạng choạng sắp ngã lăn ra ngủ, con ngựa của An Thanh Nguyên vừa lao đến gần họ, An Long Nhi đã từ trên lưng ngựa tung mình nhảy lên, quát lớn rút đao chém xuống An Thanh Nguyên.

Lục Kiều Kiều và Jack né sang hai bên tránh thớt ngựa của An Thanh Nguyên lao tới, cô hét lên với An Long Nhi: “Long Nhi đừng ở đó nữa, mau tới hẻm Phong Yêu núi Bắc trảm long đi!”

An Long Nhi chưa bỏ đi ngay, đao thế vẫn nhằm thẳng vào An Thanh Nguyên. An Thanh Nguyên nhảy xuống ngựa, thân thể đang ở trên không đã rút kiếm cầm tay, trở kiếm đâm thẳng vào cổ tay An Long Nhi.

Lục Kiều Kiều hiểu rõ trình độ võ công của An Long Nhi, nên chẳng lo gì đến an nguy của cậu, nhưng lúc này hạ gục An Thanh Nguyên thì kế hoạch của cô hỏng mất, vội quát bảo An Long Nhi lần nữa: “Không được giết y, mau đi trảm long đi!”

An Long Nhi không rõ lắm ý Lục Kiều Kiều, cậu chỉ muốn bảo vệ cô theo bản năng mà thôi. Song những lời của Lục Kiều Kiều vẫn có uy lực không thể kháng cự với cậu, trong phút nguy cấp, tất cả như đã quay lại thời cô còn là chủ, cậu là nô bộc.

An Long Nhi xoay tay thu đao lại trên không, tránh nhát kiếm của An Thanh Nguyên rồi nói với Lục Kiều Kiều: “Kim Lập Đức dẫn theo năm mươi người đến hẻm Tống Long núi Nam rồi.” Đoạn cậu nhẹ nhàng vượt qua An Thanh Nguyên, tung người phi thân về hướng núi Bắc.

Đại Hoa Bối bừng bừng chiến ý, nhắm vào An Thanh Nguyên sủa loạn lên, hòng biểu dương thanh thế, còn định lao tới cắn An Thanh Nguyên.

Lục Kiều Kiều khẽ bảo Jack: “Đừng nổ súng.” Đoạn cô rút hai thanh tụ lý đao tấn công An Thanh Nguyên, mắt chăm chú dõi theo ánh mắt An Thanh Nguyên.

Cặp mắt An Thanh Nguyên kiên nghị lạnh lùng, song gương mặt y đã không còn nho nhã trắng trẻo như trước, Lục Kiều Kiều chỉ thấy một khuôn mặt bị bỏng nặng. Dù đã được An Long Nhi kể, đó là do trận mìn trên núi Tham Lang đỉnh Phù Dung, nhưng bấy nhiêu năm không gặp, đột nhiên trông thấy bộ dạng này của Đại ca, cô cũng giật nảy mình. Nếu không nghe thấy giọng nói đầy nam tính và thân hình cao lớn kia, Lục Kiều Kiều còn không dám nghĩ đó là An Thanh Nguyên.

An Thanh Nguyên vung kiếm gạt hai chiêu của Lục Kiều Kiều, quát lên: “Tiểu Như, em dám ra tay với Đại ca ư? Mau dừng tay lại, long mạch không thể trảm được!”

Lục Kiều Kiều trông rõ mồn một từng chiêu thức động tác của An Thanh Nguyên, cô muốn giết y dễ như trở bàn tay, nhưng hiện giờ không thể giết y, sau khi trảm long thành công lại càng không cần giết, Lục Kiều Kiều chỉ muốn cầm chân An Thanh Nguyên, dò xét phản ứng của y xem chỗ quá hiệp kia có phải vị trí trảm long thực sự không. Cô vừa liên tiếp tấn công An Thanh Nguyên, vừa đáp: “Anh chém được long mạch người Hán chúng ta, chẳng lẽ tôi không chém được long mạch của bọn chó Thanh ư?”

Jack và Đại Hoa Bối lao vào An Thanh Nguyên gần như đồng thời, An Thanh Nguyên vừa lùi vừa nói: “Jack, cậu đừng giúp Tiểu Như, nó muốn trảm long rõ ràng là sai trái, mấy năm nay tôi thường nghĩ tới lời cậu, cảm thấy cậu nói rất phải, Trung Quốc cần một triều đình mới, cũng cần một pháp chế mới, nhưng Trung Quốc không thể thông qua đại chiến mà thay triều đổi đại, cũng không thể tiêu diệt triều đình bằng cách trảm long làm chết vô số dân chúng được, mau dừng tay lại đi!”

Lục Kiều Kiều nào chịu lép, liền mồm năm miệng mười cãi lại: “Anh nói thối lắm, chỉ cho quan lại trảm long, không cho dân chúng chém rồng ư, anh trảm long để thiên hạ thái bình, còn chúng tôi trảm long là làm hại chúng sinh à? Đúng là nực cười! Anh tưởng đám người trên núi Trường Bạch này là dân chúng của anh sao, phì, họ là dân chúng của hoàng đế nhà Thanh, thiên hạ chỉ có một gã người Hán đần độn như anh, đi bảo vệ long mạch giúp bọn chó Thanh mà thôi. Núi Trường Bạch vắng người, chúng tôi trảm long ở đây là đã nể mặt tên cẩu hoàng đế kia lắm rồi, nếu chọc vào tôi, để xem tôi có lên Bắc Kinh trảm long không!”

Võ công của An Thanh Nguyên quả thật không bằng Lục Kiều Kiều, y liên tục lùi lại phòng thủ, đồng thời ra sức thuyết phục cô: “Tiểu Như, nơi đây là long mạch thiên tử, không như những long mạch bình thường đâu, nếu ra tay trảm long, hậu quả không thể tưởng tượng được sẽ lan từ núi Trường Bạch ra khắp cả Trung Nguyên, em đừng làm loạn!”

Lục Kiều Kiều từng bước dồn ép An Thanh Nguyên, nhanh nhẹn luồn lách giữa màn kiếm phong của y, hai thanh tụ lý đao không rời thân thể y quá một thước. Cô để ý thấy An Thanh Nguyên không mấy kinh hoảng khi An Long Nhi tới hẻm Phong Yêu núi Bắc trảm long, trái lại còn thong dong khuyên cô đừng ra tay, thuyết phục Jack đừng hỗ trợ cô.

Điều Lục Kiều Kiều để ý hơn là, lần này An Thanh Nguyên chỉ đem theo rất ít quân, khác hẳn phong cách thường thấy của y, xưa nay An Thanh Nguyên làm việc vẫn chú trọng vững vàng rồi mới cầu thắng lợi. Y nắm rõ thực lực của đối thủ, vậy mà chỉ đem theo mấy chục người để đối phó cô và An Long Nhi, rành rành là lấy trứng chọi đá.

Khi đối thủ núng thế đương nhiên phải thừa thắng công kích, Lục Kiều Kiều cũng không muốn dây dưa thêm nữa, nhân lúc An Thanh Nguyên đang đơn độc tác chiến, tâm trạng bất ổn, cô vội gọi Jack: “Anh giữ chân y, em tới hẻm Tống Long núi Nam trảm long!” Dứt lời cô lộn người rời khỏi vòng chiến với An Thanh Nguyên.

Lời này thốt ra, lập tức An Thanh Nguyên phản ứng dữ dội, la lên thất thanh: “Không được đi! Long mạch thiên tử không như long mạch bình thường, không trảm được đâu!” Nói đoạn y tung người chặn trước mặt Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều cười thầm trong bụng: tự mình ngoan ngoãn nói ra thì đúng rồi, hẻm Tống Long núi Nam hẳn là tử huyệt trảm long.

Nghĩ vậy, cô liền bước theo bộ pháp tam giác, lách người vòng qua An Thanh Nguyên, vung tay lạnh lùng chặt mạnh vào huyệt Đại Chùy sau gáy y, nội công nữ đan đồng thời phong bế cả hai mạch Nhâm, Đốc của An Thanh Nguyên. An Thanh Nguyên giờ này hôm nay đâu còn là đối thủ của Lục Kiều Kiều nữa, y hự lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất theo cú chặt của Lục Kiều Kiều, bị Jack dùng dây thừng trói nghiến lại.

Lục Kiều Kiều hết sức tin tưởng vào khả năng thu dọn tàn cuộc của Jack, sau khi đánh gục An Thanh Nguyên, cô lao vọt về phía núi Nam như một mũi tên, Jack chỉ thấy Lục Kiều Kiều đột nhiên biến mất trước mắt mình, rồi lại đột nhiên xuất hiện trên ngựa của An Thanh Nguyên, sau đó lao vút đi như tên bắn, chỉ ném lại một câu, âm vang lanh lảnh êm tai cứ văng vẳng vọng đi vọng lại trong khe núi: “Long Nhi mau về đi, tới hẻm Tống Long núi Nam…”

An Long Nhi vội vã trở về, hội hợp với Lục Kiều Kiều chạy thẳng tới hẻm Tống Long núi Nam nơi Kim Lập Đức bảo hộ.

Chạy suốt năm sáu dặm mới trông thấy hẻm Tống Long, long mạch thiên tử tại đây trở thành nút thắt cổ chai hóa khí cuối cùng, mạch núi cũng thu hẹp lại ở đây, nơi này yếu ớt và quan trọng như yết hầu của con người vậy. Vượt qua hẻm Tống Long, tiếp tục theo đường núi đi về phía Nam hai dặm chính là nơi chân long khai trướng kết huyệt, tiếp nhận triều bái của muôn rồng, như Lục Kiều Kiều đoán, tổ tiên hoàng đế triều Thanh ắt được táng tại đây.

Chỉ cần trảm long tại hẻm Tống Long, không cần phá hoại mộ tổ cũng có thể chặt đứt long khí thiên tử triều Thanh, khí vận của hoàng đế đương triều sẽ suy giảm rất nhanh, đến lúc đó kẻ nào cũng có thể hất y xuống khỏi bệ rồng, triều đình nhà Thanh tự nhiên sẽ sụp đổ.

Toán quân Bát Kỳ đi theo Kim Lập Đức đã dàn trận trước hẻm Tống Long, tuy chỉ vỏn vẹn mấy chục người nhưng kẻ nào kẻ nấy đều căng thẳng giương cung lắp tên nhằm thẳng vào An Long Nhi và Lục Kiều Kiều. An Long Nhi đứng dưới đất dắt ngựa cho Lục Kiều Kiều, ngẩng đầu nói với cô:

“Cảm ơn cô, cháu biết từ rất nhiều năm nay, cô đã muốn trông thấy triều Thanh diệt vong, hôm nay để Long Nhi hoàn thành tâm nguyện này cho cô nhé.” Lục Kiều Kiều mỉm cười biếng nhác, tựa hồ việc lớn thiên hạ trong mắt cô chỉ như trò đùa, cô chớp mắt “ừm” một tiếng với An Long Nhi, lộ vẻ vui mừng đơn thuần, như một cô bé vừa được tặng quà.

Cô tựa người vào cổ ngựa, đặt tay lên vai An Long Nhi hỏi: “Cần cô giúp không? Cô Kiều bây giờ không đơn giản đâu nhé.”

An Long Nhi đặt tay lên tay Lục Kiều Kiều, quay người lại nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, mỉm cười lắc đầu với cô.

Năm mươi kỵ binh cứ thế trơ mắt nhìn hai người trò chuyện, như thể trong mắt họ, chúng chỉ là năm mươi cây cọc gỗ, có điều bấy nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cũng có sức ảnh hưởng, khiến mặt Lục Kiều Kiều đỏ bừng lên, cô không ngờ An Long Nhi lại làm vậy giữa chốn đông người.

Lục Kiều Kiều toan rút tay lại, nhưng An Long Nhi nắm chặt không buông, cô nói khẽ: “Đừng giết người bừa bãi.”

An Long Nhi gật đầu rồi cúi xuống hôn lên mu bàn tay cô.

Lòng dạ Lục Kiều Kiều như sôi lên, cô cảm thấy một luồng hơi ấm từ mu bàn tay lan ra khắp người, tim đập nhanh và dồn dập, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác kỳ diệu này cô đã từng có, đó chính là dấu hiệu khi yêu một người.

Miệng cô hơi hé ra, tay trái ấn mạnh xuống lồng ngực đang phập phồng dữ dội, một dự cảm hạnh phúc và bất an dâng lên khắp toàn thân, khiến cô vã mồ hôi lạnh.

Lục Kiều Kiều đờ ra nhìn vào mắt An Long Nhi, vết sẹo đao dài trên mặt, gương mặt nét nào ra nét ấy, song xưa nay vẫn xương xương góc cạnh, quên cả rút tay về. Thời khắc này đã trở thành vĩnh cửu trong cả cuộc đời, nhưng có thể được không?

Lục Kiều Kiều cau mày, mắt bắt đầu rơm rớm, nhìn vào mắt An Long Nhi khẽ lắc đầu.

An Long Nhi cười, buông tay cô ra, nhưng cánh tay Lục Kiều Kiều vẫn không hề rút lại, cậu lùi lại hai bước, rời mắt khỏi gương mặt Lục Kiều Kiều, đoạn quay người đối diện với đội kỵ binh Bát Kỳ, từng bước tiến về phía hẻm Tống Long.

Từ trong trận địa kỵ binh, một người đàn ông gầy nhỏ loắt choắt mà nhanh nhẹn, vận khôi giáp kỵ binh bước ra, chính là Kim Lập Đức, Ngự tiền phong thủy sư ở Khâm Thiên giám. Tay y lăm lăm thanh đao, đôi mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào An Long Nhi.

An Long Nhi thong thả bước đến trước mặt y, chắp tay nói:

“Tham kiến Kim tiên sinh, Long Nhi cảm tạ ơn ông bấy nhiêu năm không giết, hôm nay xin Kim tiên sinh để Long Nhi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, hy vọng ông giơ cao đánh khẽ, kiếp sau Long Nhi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp Kim tiên sinh.”

Kim Lập Đức nheo mắt đánh giá An Long Nhi một lượt từ trên xuống dưới, nói bằng giọng Quảng Châu đặc sệt: “Đừng nhắc chuyện quá khứ nữa, tôi chỉ là một phong thủy sư, không phải vì cậu là An Long Nhi nên tôi tha không giết, mà phàm những người không đáng chết, tôi đều không giết. Cậu có vận khí có thể phương trưởng nên người, tội gì phải thành ra như ngày hôm nay?”

Giọng điệu Kim Lập Đức đau xót mà nhân từ, song An Long Nhi chỉ thản nhiên như không, trái lại Lục Kiều Kiều phía sau nghe mà ù ù cạc cạc, dường như hai người này biết chuyện gì đó nhưng nhất định không nói ra.

An Long Nhi hiểu Kim Lập Đức dùng giọng Quảng Châu là để đám binh lính Bát Kỳ không hiểu được họ đang nói gì, nên cũng dùng giọng Quảng trả lời: “Kim tiên sinh, người trong Hồng môn không phải đám dân ngu vô tri, sự nghiệp mà lớp lớp người Hồng môn chiến đấu hy sinh, không hề thấp kém hơn nguyện vọng của ông và Quốc sư. Các ông muốn hòa bình biến pháp, họ muốn lật đổ xây lại, huống hồ quân Thái Bình đã chiếm được nửa giang sơn, dù mai đây quân Thái Bình thất bại, sẽ có vô số quân Thái Bình tiếp tục nổi dậy đối kháng với triều đình. Ông là nhà huyền học, hẳn phải biết thiên vận đại thế, hôm nay tôi trảm long chỉ là làm theo mệnh trời, để những kẻ sĩ có chí lớn trong thiên hạ sớm ngày thành công, còn ông, việc gì phải làm trái mệnh trời như vậy?”

Kim Lập Đức nghe đến đây cũng có phần kích động, giọng y cao hẳn lên, nói cũng nhanh hơn, khi nói chuyện, hàm râu còn rung rung lên: “Đây là mệnh trời ư? Trời cao có đức hiếu sinh, mệnh trời này có thể để cậu tới trảm long mạch thiên tử ư? Cậu có biết sự khác nhau giữa trảm long mạch thiên tử và long mạch bình thường không? Một khi chém long mạch thiên tử, long mạch trong cả thiên hạ sẽ nhất loạt rúng động, đến khi đó trời long đất lở, rung chuyển núi non, mười năm không dứt, dân chúng tử nạn nào chỉ nghìn vạn, cậu đi theo giặc tóc dài hay Hồng môn thế nào cũng được, Kim Lập Đức tôi không quản, nhưng nếu muốn chém long mạch thiên tử, thì thân là một phong thủy sư, tôi sẽ là kẻ đầu tiên không tha cho cậu, nếu Kim Lập Đức bỏ qua cho cậu thì lẽ trời không dung!”

Dứt lời, Kim Lập Đức lắc thanh đao trên tay, trợn trừng mắt bước tới.

Vẻ mặt An Long Nhi vẫn hết sức bình thản, cậu chắp tay nói với Kim Lập Đức: “Kim tiên sinh, tôi biết ông xưa nay vẫn phản đối An Thanh Nguyên trảm long, thậm chí còn giúp anh em Hồng môn chúng tôi ngăn cản việc trảm long trên đỉnh Phù Dung, từ trước đến giờ, tôi vẫn hết sức nể phục con người ông, song hôm nay lập trường chúng ta bất đồng, Long Nhi không dám tin lời ông nữa, xin Kim tiên sinh lượng thứ. Long Nhi cũng biết đao pháp của ông nhất định không tầm thường, nhưng binh mã từ hoàng lăng sắp kéo tới đây bây giờ, Long Nhi không có thời gian thỉnh giáo võ công ông một cách công bằng nữa, đúng cũng thế sai cũng vậy, xin để người đời sau bình luận, Long Nhi đắc tội rồi.”

Dứt lời, An Long Nhi vái Kim Lập Đức một vái thật dài, đoạn quay ngoắt lại hét lên với Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, lùi ra đi!”

Lục Kiều Kiều lập tức kéo ngựa lùi lại, rồi lại quay đầu ngựa nhìn về phía hẻm Tống Long, thấy tên đã bay đến rào rào như mưa, An Long Nhi như một cơn gió đen lướt qua trận địa quân Bát Kỳ, kéo theo hàng loạt tiếng đao thương va nhau leng keng cùng tiếng xương gãy. Xa xa còn thấy liên tục có binh sĩ bị đánh bay ra khỏi trận, các binh sĩ trong trận bị đánh gục lũ lượt ngã xuống như những quân bài, lăn lộn dưới đất kêu rên thống thiết.

Kim Lập Đức cũng xông vào chiến trường, cùng các binh sĩ Bát Kỳ gắng sức chống lại đòn tấn công chớp nhoáng của An Long Nhi. Nhưng cách phòng thủ này rõ ràng chỉ uổng công, các binh sĩ đao pháp không cao, chỉ vừa chạm phải đã ngã gục, các binh sĩ giỏi dùng đao, cũng chỉ đỡ được một hai chiêu, trong nháy mắt, liên tục có người ngã xuống.

Lục Kiều Kiều trông rõ mồn một từng chiêu từng thức từng cử động của An Long Nhi. Chỉ nhìn cách đánh không môn phái, gồm cả cương nhu, tiêu sái thong dong đó, đủ thấy cậu đã ngộ được chân lý võ học. Lục Kiều Kiều chăm chăm nhìn theo Vô Minh đao đen sì chém xuống tay phải Kim Lập Đức, tức thì thanh đao trong tay đối phương rơi xuống đất, song cánh tay Kim Lập Đức không đứt lìa, An Long Nhi lại xuất chưởng đánh vào ngực Kim Lập Đức, khiến y văng ra ngã vào bụi cỏ. Lục Kiều Kiều biết An Long Nhi đã thực sự trưởng thành, cậu chỉ dùng sống đao chém xuống, rõ ràng đã hoàn toàn có thể khống chế sát cơ của mình.

Đánh gục toàn bộ binh sĩ xong, An Long Nhi thu lại Vô Minh đao, niệm An thần chú lần nữa, khiến Kim Lập Đức và các binh sĩ thiếp đi trong vầng sáng trắng. Đoạn cậu gấp rút chạy đến giữa hẻm Tống Long, tay trái nắm đoạn cuối Lôi thích, tay phải nắm cán Vô Minh đao, quát lên một tiếng, hai tay dang ra, chia nhau nắm chặt lấy Lôi thích và Vô Minh đao. Đồng thời, nội kình toàn thân cậu cũng bùng lên, chấn rách hết áo, để lộ nửa người trên, trong vầng sáng đen hiện ra một thân thể cao lớn cường tráng chằng chịt sẹo, khí đen còn lởn vởn vờn quanh.

Lục Kiều Kiều đã đoán trước An Long Nhi sẽ giải quyết nhanh gọn Kim Lập Đức và năm mươi kỵ binh, chỉ tò mò không biết cậu trảm long ra sao. Xưa nay cậu vẫn giữ miệng như bưng, không hề tiết lộ với ai tâm pháp trảm long được thiên sư Trương Bồi Nguyên đích thân truyền thụ, dù có lúc Lục Kiều Kiều đùa cợt dụ cậu nói ra, cậu cũng nghiêm túc từ chối.

Muốn xem trảm long, chỉ có thể xem ngay tại hiện trường, cả đời cũng chỉ có một lần, bởi vậy Lục Kiều Kiều phải huy động hết mười hai phần tinh thần, nhìn chằm chằm vào An Long Nhi không chớp mắt.

Cô trông thấy một cơ thể thanh xuân khi nhanh khi chậm thi triển bí quyết Thiên Sư, hai chân linh hoạt bước theo canh bộ, hai tay không ngừng kết thành những thủ ấn Lục Kiều Kiều chưa từng thấy. Cậu lầm bầm niệm chú, động tác mạnh mẽ mà ưu nhã, bắp thịt sau lưng gồ lên, khiến Lục Kiều Kiều ngây ra nhìn, hoàn toàn không biết An Long Nhi đang làm gì, chỉ biết người đàn ông này đang thay trời đổi đất, trong khoảnh khắc này, cậu chính là trời, cũng chính là đất.

Trên bầu trời, một đám mây ngũ sắc từ từ tụ lại bên trên hẻm Tống Long, như lớp hồ dán dính dấp đang cuộn lên trong lửa, mặt đất hơi chấn động, từng đợt sấm ì ùng từ dưới mặt đất vang lên, bóng một con rồng khổng lồ hiện ra trên đỉnh núi có chân long, đầu rồng ra sức rướn lên như muốn bay lên trời, song An Long Nhi đã vững vàng đứng ghìm chặt trên hẻm Tống Long, đè cổ nó xuống…

“Jack! Jack!” An Thanh Nguyên nhịn đau, gắng giữ mình tỉnh táo, đồng thời cao giọng bảo Jack: “Thả tôi ra đi, các người không thể trảm long được, trong Trảm long quyết có ghi, một khi trảm long mạch thiên tử, sẽ khiến thiên hạ gặp thiên tai liên tiếp nhiều năm, tin tôi đi, đừng làm bậy mà!”

Jack thấy Lục Kiều Kiều đã phóng ngựa chạy mất, An Long Nhi lại như một làn gió đen lướt qua bên mình, nhằm thẳng về phía Lục Kiều Kiều. Anh biết mình không có thần công, cũng không biết bay, nên chẳng vội đuổi theo họ, mà ngồi thụp xuống nói với An Thanh Nguyên: “An tiên sinh, muốn lật đổ một chính phủ thối nát, cần phải làm cách mạng, đặc biệt là một chính phủ quân chủ, bằng không hoàng đế sao có thể để các người làm hại tới lợi ích của ông ta? Tôi từng tin vào nguyện vọng tốt đẹp của các ông, nhưng sau khi nghe Kiều Kiều thuật lại lịch sử năm ngàn năm của Trung Quốc, tôi cảm thấy biến pháp hòa bình khó mà thành công được. Trung Quốc cũng thế, toàn thế giới cũng vậy, nếu có thể thay đổi xã hội bằng đàm phán thì nước Mỹ đâu có cuộc chiến giành độc lập nữa.”

“Hạng quỷ Tây như anh thì hiểu cái gì, trảm long mạch thiên tử sẽ làm chấn động thiên hạ, cả Trung Nguyên sẽ gặp phải tai ương, mau thả tôi ra đi, không thể để Long Nhi và Tiểu Như làm loạn được.”

An Thanh Nguyên đương hối hả nói, chợt Đại Hoa Bối bước đến trước mặt y, khịt khịt mũi đánh hơi một lượt rồi thè lưỡi ra liếm mặt y mấy cái, khiến An Thanh Nguyên nổi nóng quát: “Đừng liếm ta!”

Jack ôm lấy Đại Hoa Bối vào lòng mình, thong thả nói: “Thế gian này do Thượng Đế sáng tạo ra, Người sáng tạo ra mọi thứ, đều có lý của Người cả, sự tồn tại của chó là bởi con người cần một người bạn thực sự trung thành, ông có biết vì sao Thượng Đế lại để Trảm long quyết tồn tại trên đời không?”

Nghe thấy câu này, An Thanh Nguyên càng giận đến nóng bừng cả đầu, đương nhiên y cũng từng nghĩ tới vấn đề này, song không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, y biết Long quyết cũng nằm trong hệ thống văn hóa Trung Quốc, có thể tự vẽ cho mình một vòng tròn hoàn chỉnh, có dương thì có âm, có xây ắt có phá, có Tầm long quyết hẳn phải có Trảm long quyết, đây là sự bổ sung và tồn tại tất yếu, có điều cách nghĩ này cũng chỉ vẽ thành một vòng tròn, đồng nghĩa không có câu trả lời.

Thấy vẻ mặt An Thanh Nguyên hằn học hung hãn, không đáp lời mình, Jack liền giải thích:

“Thượng Đế sẽ không tạo ra những thứ vô dụng, Trảm long quyết hữu dụng, cũng nhất định phải sử dụng. Trảm long quyết là mặt trái của phong thủy, mặt trái những hiểu lầm của phong thủy sư, đem lại cho thế gian một cơ hội cải chính những sai lầm của mình. Ông và Kiều Kiều luôn truy tìm Trảm long quyết, rốt cuộc là muốn tìm một phương pháp hay một gợi ý? Các vị có biết mình làm thế vì lẽ gì không?”

An Thanh Nguyên vẫn không ngừng giãy giụa, trừng mắt nhìn Jack đáp: “Ta muốn dùng Trảm long quyết bình định thiên hạ, dẹp yên bên trong rồi mới có thể đối phó bên ngoài, trong thiên hạ khắp nơi toàn kẻ bạo loạn, dân chúng làm sao sinh sống, biến pháp sao có thể thành công?”

“Cái gì cơ? Kẻ bạo loạn à? Đám người nổi loạn đó chính là nhân dân, là trăm họ, có bao nhiêu kẻ làm loạn, phụ thuộc vào việc chính phủ có bạo chính hay không. Nếu một chính phủ làm việc cho dân, thì dù có kẻ rắp tâm lật đổ, nhân dân cũng sẽ giữ vững chính phủ đó, nhưng nếu một chính phủ mà nhân dân muốn lật đổ, thì khó mà duy trì được lâu dài. Trảm long quyết là thuật phong thủy thiên tử, nhưng nó không thuộc về những kẻ đã trở thành thiên tử, cái nó phải trảm không phải là long mạch bảo hộ nhân dân, mà là nền chính trị và quân chủ tàn bạo đàn áp nhân dân, đây chính là ý nghĩa Thượng Đế lưu lại Trảm long quyết trên đời. Nó là quyền lực để dân chúng uốn nắn hoàng đế, An tiên sinh à, ông cứ nghĩ kỹ mà xem.”

Những lời này của Jack khiến An Thanh Nguyên trợn tròn mắt: “Uốn nắn ư? Để dân chúng uốn nắn hoàng đế?”

“Đúng thế, chẳng phải ông muốn biến pháp ư? Nếu trảm long có thể khiến vận khí hoàng đế suy bại, thì có gì bất lợi cho ông đâu?”

An Thanh Nguyên ra sức vùng vẫy song không sao vùng ra nổi, điên cuồng gào lên: “Jack! Nếu sau khi trảm long, xác người la liệt khắp Trung Nguyên, để tôi xem anh gánh vác thế nào! Một khi long mạch bị chém đứt, hoàng khí sẽ lụn bại, đến lúc đó triều đình xảy ra nội loạn, dân chúng tạo phản, bọn quỷ Tây hùng mạnh sẽ làm nhục đại quốc thiên triều ta, thì Trung Quốc không cách nào cứu nổi nữa!”

Jack bình thản nhìn An Thanh Nguyên: “Ông quả là trung thành với triều đình, vậy mà chỉ mượn được năm mươi binh sĩ từ tay họ, tôi nhận thấy quý tộc trong hoàng thành cũng không chịu giúp đỡ ông, sao ông còn phải giúp họ?”

An Thanh Nguyên muốn đáp, nhưng không thốt ra nổi lời nào, đây chẳng phải cũng là ý nghĩ từng lóe lên trong lòng y ư?

Trong đầu y, vô vàn rắc rối trên quan trường và trong dân gian bao năm nay lần lượt hiện ra, không phải như vậy, có thể thế nào đây? Những việc từng trải qua trong đời, những lý tưởng một lòng tin tưởng, đột nhiên bị lật đổ một lần nữa, khiến lòng y rối như tơ vò, đầu đau như kim đâm.

Đúng lúc này, Jack và An Thanh Nguyên chợt phát hiện mặt đất đang chấn động nhè nhẹ, tiếng sấm ì ùng từ sâu trong lòng đất vọng ra, bầu trời bắt đầu đỏ rực lên, rồi tối sầm lại.

Gió mây biến đổi, nhật nguyệt lu mờ, chỉ riêng đóa mây ngũ sắc bên trên hẻm Tống Long vẫn cuộn lên, thành Hách Đồ A Lạp và hoàng lăng rùng rùng chấn động, thỉnh thoảng lại có mảng vôi hay mảnh ngói lung lay rơi xuống. Nước sông Tô Tử đột ngột dâng lên, chẳng mấy chốc đã tràn qua doanh trại bên bờ sông, sóng dữ lớp lớp đổ về hướng hoàng lăng.

A Đồ cách cách vốn cùng cấm quân Bát Kỳ lùng sục tìm kiếm hành tung Lục Kiều Kiều trên núi Khải Vận, cô từng chứng kiến An Thanh Nguyên trảm long, có thể đoán được tình hình đại khái khi An Long Nhi trảm long. Có điều cô không sao tưởng tượng ra được, An Thanh Nguyên trảm long phải giết tám đồng nam đồng nữ, còn An Long Nhi trảm long thì phải giết ai? Lẽ nào phải giết Đại Hoa Bối, hay là giết chính mình?

Đương khi tìm mãi không được, lại thấy trời rung đất chuyển, A Đồ cách cách mới sực hiểu ra!

Khinh công của An Long Nhi và Lục Kiều Kiều rất cao, sao có thể không bắt kịp cô? Lục Kiều Kiều vốn giảo hoạt, sao có thể dễ dàng để cô biết động cơ và địa điểm trảm long? Lục Kiều Kiều chỉ đang lợi dụng cô dẫn cấm quân lên núi Khải Vận mà thôi.

A Đồ cách cách ngẩng lên, thấy đóa mây ngũ sắc kia đang ở trên một ngọn núi khác cạnh núi Khải Vận, còn nhớ lần trước An Thanh Nguyên trảm long mạch Quảng Đông, đám mây đó cũng ở ngay trên thiên hồ thực hiện trảm long, cũng tức là, việc trảm long đã bắt đầu tại một ngọn núi khác.

A Đồ cách cách lập tức báo cáo tình hình cho viên hiệu úy, dẫn binh mã đến hẻm Tống Long núi Nam.

Khi cô một mình một ngựa dẫn đầu đoàn người chạy đến chân núi Nam, trên núi đã vần vũ gió mưa, xoáy lốc đang từ từ thu hẹp lại và dài ra, dần dần thông thẳng lên trời.

Mưa như trút nước từ trên núi đổ xuống, hình thành dòng thác lũ, không thể cưỡi ngựa lên núi được, cô và các binh sĩ đành tay bấu chân đạp leo lên hẻm Tống Long.

Chân long quá hiệp có đến mười mấy loại hình thái, hẻm Tống Long chỉ là một trong số đó, hẻm Phong Yêu núi Bắc cũng là một loại, song bất luận biến hóa thế nào, đều không thể tách rời bố cục thế núi trở nên thấp và nhỏ hẹp, bình thường muốn leo qua chỗ quá hiệp chẳng phí mảy may sức lực, song hiện giờ A Đồ cách cách bò đến rã rời tay chân mới qua được triền dốc nhỏ hẹp ấy.

Tiếng rồng gầm trên hẻm Tống Long càng lúc càng dồn dập, trên hẻm núi xuất hiện một luồng sáng đỏ, xông thẳng lên trời cao.

Mưa to gió lớn kinh người, con ngựa Lục Kiều Kiều đang cưỡi cũng kinh hoàng trước tiếng rồng gầm và cơn địa chấn, quay đầu định chạy, Lục Kiều Kiều cảm thấy tình hình càng lúc càng bất ổn, khí thế này đáng sợ hơn lúc An Thanh Nguyên trảm long rất nhiều, dự cảm không lành trong lòng cô lại càng thêm mãnh liệt.

Cô không thể thong dong ngồi trên lưng ngựa xem náo nhiệt nữa, đành nhảy xuống, mặc cho con ngựa bỏ chạy, còn mình từng bước tiến lại gần xoáy lốc, muốn xem tình hình An Long Nhi bên trong.

Qua màn mưa gió vần vũ, cô trông thấy An Long Nhi đã vận hành hoàn tất trảm long tâm quyết, ném Vô Minh đao cắm xuống đất ở xa xa, tay phải vung Lôi thích đen sì, quát lên một tiếng như sấm rồi đâm xuống mặt đất, mặt đất trước mặt cậu lập tức nứt toác ra, một luồng thủy khí xộc thẳng lên trời.

Lục Kiều Kiều không hề bất ngờ trước động tác này, cô nghe nói khi An Thanh Nguyên trảm long, trước tiên cũng phải cho nổ lớp đất phía trên long mạch, để lộ ra tầng đất ngũ sắc trong long mạch, sau đó dùng linh huyết đã được ếm chú đổ vào hẻm. An Long Nhi dùng Lôi thích cắm vào long mạch chính là làm đúng phép trảm long, đương nhiên sẽ gây ra chấn động kịch liệt chưa từng thấy.

An Long Nhi ngoắc ngón giữa và ngón vô danh trên hai tay vào nhau, sáu ngón còn lại trỏ thẳng lên trời, kết thành Thiên Cương ấn giơ cao quá đầu, hét lên một tiếng: “Trảm!”

Tiếng sấm thình lình nổ vang, từ đóa mây ngũ sắc trên không giáng xuống năm luồng sét nhất loạt bổ vào thân thể An Long Nhi, Lục Kiều Kiều thét lên thất thanh: “Không! Long Nhi!”

Lúc này, A Đồ cách cách cũng vừa dẫn theo các binh sĩ leo lên đến đỉnh núi, ngẩng lên trông thấy Lục Kiều Kiều phi thân nhào tới An Long Nhi, song bị sóng khí mạnh mẽ từ cơ thể An Long Nhi bùng ra hất văng đi. Lục Kiều Kiều lại bò dậy xông tới, lại bị hất ra khỏi hẻm Tống Long.

Thân thể An Long Nhi bị năm luồng sét đánh trúng, mềm nhũn rơi xuống, ngã sấp trong huyệt động do Lôi thích làm nứt ra vừa nãy.

Vầng sáng đỏ trong huyệt động như một dòng nước dữ, nâng thân thể An Long Nhi lên không trung, máu tươi chẳng biết từ đâu trên người cậu cuồn cuộn tuôn ra như suối, đổ vào huyệt động, rồi lại biến thành vầng sáng đỏ xộc thẳng lên không trung, trong cột sáng không ai có thể lại gần ngập đầy máu tươi của An Long Nhi.

Từ trên không, An Long Nhi mở mắt ra, qua màn mưa gió, cậu trông thấy Jack, Lục Kiều Kiều và A Đồ cách cách, gương mặt ai nấy lộ rõ vẻ kinh hoàng và đau xót, cả Đại Hoa Bối cũng điên cuồng sủa không ra tiếng. Cậu cúi nhìn xuống mặt đất, thấy máu của mình đang ồng ộc tuôn ra đổ vào huyệt trảm long, đúng như Thiên sư Trương Bồi Nguyên nói, máu của cậu sẽ chảy cạn.

Vào Giáng sinh bảy năm trước, trong địa cung phủ Thiên Sư, Thiên sư Trương Bồi Nguyên đã nói với cậu, người trảm long phải giữ thân trong sạch, giữ lấy linh huyết thuần khiết, lại phải có tu vi cực cao và đạo pháp chính khí, còn phải trả giá bằng cả sinh mạng, chỉ có vậy, người trảm long mới biết suy xét kỹ có nên thực hiện việc này hay không, Trảm long quyết mới có thể bảo đảm kẻ trảm long không phá hủy long mạch thiên tử vì ham muốn cá nhân của mình.

An Long Nhi mang Lôi thích bên mình suốt bảy năm, xưa nay chưa từng nghĩ mình sẽ trảm long, vì sao cậu phải làm một việc trả giá bằng sinh mạng, mà bản thân chẳng được lợi lộc gì kia chứ? Nếu đổi lại là Lục Kiều Kiều, cô nhất định sẽ không làm.

Nhưng An Long Nhi hôm nay lại cam tâm tình nguyện thực hiện việc này, cũng thản nhiên đón nhận định mệnh này, bởi cậu có rất nhiều lý do.

Cậu dịu dàng nhìn Jack và Lục Kiều Kiều, lặng lẽ nói với hai người: “Bách niên hòa hợp, bạch đầu giai lão.”

Cậu trông thấy một con phượng hoàng rừng rực lửa kêu lên thê thiết lao về phía mình, Lục Kiều Kiều ôm lấy thân thể cậu từ trên không, cuống quýt gào khóc gọi tên cậu.

Nhưng cậu không còn sức mở mắt ra nữa, trong mắt cậu chỉ thấy bóng lưng yêu kiều động lòng người của Lục Kiều Kiều, cao hơn cậu một chút, đi từ ngõ Hinh Lan ra đường Khang Bình, rồi thẳng tới bên bờ đầm Bạch Nga.

An Long Nhi lon ton chạy theo sau, tay ra sức giơ cây ô giấy dầu che trên đầu Lục Kiều Kiều, lưng đeo chiếc rương mây đựng bình trà chén trà và mấy món điểm tâm lặt vặt.

Con đường ấy dài đằng đẵng, song An Long Nhi lại rất yên lòng, bởi cậu biết, mình có thể cùng cô Kiều đi như thế, đi mãi đi mãi, vĩnh viễn không bao giờ đi hết…

Bọn Lục Kiều Kiều dẫn theo Đại Hoa Bối, vừa quan sát thành Hách Đồ A Lạp đang nhốn nháo người ngựa, vừa vòng qua quân doanh đi theo một hướng khác đến Vĩnh lăng.

Lục Kiều Kiều đã dặn, An Long Nhi và Jack không được chạy quá nhanh, mà phải luôn theo sau cô. Hai người biết chỉ Lục Kiều Kiều mới có thể suy đoán ra nội dung Trảm long quyết, để cô tự chọn lấy long mạch thiên tử và vị trí hạ thủ, đương nhiên đành phải theo sau cô, bởi thế mọi người phối hợp rất nhịp nhàng, giao cho Lục Kiều Kiều dẫn dắt họ tránh trái né phải, đi một lèo đến ngọn đồi nhỏ có chân long, cây cối um tùm.

Qua sông chính là năm đạo long mạch có ngắn có dài chạy từ phía Nam lên phía Bắc, hệt như bầy rồng xúm lại cúi xuống sông uống nước, núi Khải Vận nơi có long mạch thiên tử, đồng thời cũng là nơi đặt Vĩnh lăng, chính là một trong số đó.

Song Lục Kiều Kiều không hề đi về phía núi Khải Vận sau Vĩnh lăng, mà vừa quan sát mấy trăm binh mã đổ về phía Vĩnh lăng bày trận, vừa chạy lên một ngọn núi trông còn tầm thường hơn, nằm ở mé Đông Vĩnh lăng, lần ngược long mạch vội vã đi lên phía Bắc.

An Long Nhi vừa chạy vừa hỏi: “Cô Kiều không đi sai đấy chứ?”

“Không đâu.”

Jack cũng hỏi gặng: “Em muốn đến núi tổ phía sau Vĩnh lăng ư?”

“Phì, chỗ đó toàn quân Thanh, chỉ có đồ ngốc mới đến.” Lục Kiều Kiều đáp, giọng điệu đầy vẻ tự tin và khinh miệt.

Chạy đến đỉnh một gò núi nhỏ, Lục Kiều Kiều tung người nhảy lên một ngọn thông đỏ, An Long Nhi cũng theo sau. Jack luôn mang dây thừng thường dùng theo người, lúc này cũng lấy ra quăng dây ngoắc vào cành cây, nhanh nhẹn leo lên ngọn, có điều không thể nhanh được như hai phong thủy sư vận dụng khinh công kia, riêng Đại Hoa Bối chỉ có thể đứng dưới gốc cây xem ba người tỉ thí.

Ba người chia ra ngồi trên những chạc cây đan vào nhau chằng chịt, Lục Kiều Kiều chỉ ra cửa sông và thành Hách Đồ A Lạp nói: “Long Nhi, cô chẳng thấy gì cả, dọn dẹp đám cành cây tí đi.”

An Long Nhi vâng một tiếng, rút đao sau lưng ra, nhanh nhẹn phạt ra mấy nhát, vạch thành vạch chéo trên không, rồi lẹ làng tra đao vào vỏ, tức thì một mảng cành lá nằm chếch phía Nam ngay trước mặt họ bay tan tác, không một tiếng động, ngay sau đó, họ trông thấy một bức họa tinh xảo mà tráng lệ.

Gò núi phía trước hơi nhấp nhô, nhìn bề ngoài có vẻ yếu ớt và chậm chạp trườn về phía bờ sông Tô Tử, song quan sát kỹ lại thấy sống lưng rồng trên gò linh động hết uốn về bên trái lại lượn sang bên phải.

Lục Kiều Kiều hỏi: “Jack, anh thấy khí thế long mạch này thế nào?”

Câu hỏi này của cô không có gì quá mức, dù là kẻ không biết xem phong thủy, cũng vẫn có trực giác với khí thế của phong thủy, dẫu nhận định sai, thì cảm giác đó vẫn tồn tại.

Jack nheo mắt quan sát hồi lâu đoạn đáp: “Ừm, xem ra có vẻ rất bình thường, có điều cả đám long mạch ở nơi này đều dồi dào sức sống, như thể chuẩn bị tỉnh lại bất cứ lúc nào.”

“Còn Long Nhi? Thấy sao?” Lục Kiều Kiều lại hỏi.

An Long Nhi cũng tỏ vẻ hết sức kinh ngạc: “Cưỡi trên long mạch quan sát ngọn đồi này quả nhiên thấy khác hẳn, nhìn từ phía đối diện thì có vẻ bình thường, chỉ là một long mạch chết như con rắn chết nằm ngay đuồn đuỗn, song hiện giờ lại thấy long thế sống động linh hoạt, nhấp nhô trên gò. Điều khiến người ta lầm tưởng rằng dãy núi chỉ là một long mạch chết, chính là tấm đệm thoai thoải trải dài bên dưới sống lưng rồng, theo phong thủy Dương công, khi rồng xuất hành phải trải nỉ lót đệm, mới tỏ rõ vẻ cao quý, không ngờ đệm nỉ của con rồng này lại trải ra phẳng lì như thế, che hết khí thế của long mạch.”

Lục Kiều Kiều nhìn về phía xa quan sát giây lát rồi nói: “Dương công và An công cùng trốn khỏi hoàng cung, đưa phong thủy vào dân gian, thực ra Dương công cũng tinh thông thuật phong thủy thiên tử Long quyết. Có điều ông ta đã đúc rút những điều có thể truyền đạt cho dân chúng mà không gây ảnh hưởng đến phong thủy cát tường của cục thế thiên hạ, chỉnh sửa thành phong thủy Dương công truyền lại cho đời; đồng thời giao lại tất cả kiến thức về thuật phong thủy thiên tử có thể thao túng đại thế thiên hạ, giết người vô số cho ông tổ nhà cô là An Linh Đài giữ gìn. Song nếu ông ta tinh thông Long quyết, thì khi trước tác Hám long kinh, sẽ vô tình để lộ dấu vết của Long quyết, vừa rồi Long Nhi nói ‘chân rồng giẫm lên đệm mới tỏ rõ cao quý’, đây chính là điểm tương thông với Long quyết đấy.”

Jack trỏ ra xa tít bên phải, rồi lại chỉ kháo sơn của Vĩnh lăng nơi long mạch chạy song song ngay dưới chân mình: “Đạo long mạch chúng ta đang đứng đây có vẻ tốt đấy nhỉ, đạo bên hoàng lăng là cái gì… Á! Mọi người nhìn kìa, chúng bắt đầu lục soát núi rồi.”

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi quay lại nhìn, quả nhiên trông thấy đại đội binh mã bắt đầu lần ngược theo long mạch phía sau hoàng lăng bao vây lục xét, Lục Kiều Kiều thấy vậy liền bật cười sung sướng, trong tiếng cười thấp thoáng vẻ đắc ý thâm hiểm:

“Ha ha, cứ để chúng lục, chúng ta ở đây chờ xem kịch. Long Nhi xem kìa, đối diện cửa hoàng lăng là một con sông, theo phong thủy Dương công thì cửa lớn hoàng lăng giống như rồng xanh hút nước, đoạn quay sang đón khí ở phương vị Thanh Long bên trái, nơi đầu dòng nước, tại phương vị Bạch Hổ cuối dòng nước lại có một dãy núi bao bọc từ phải sang trái, hình thành một tấm bình phong thiên nhiên khóa chặt dòng nước lại, rõ ràng là cục thế vượng tài, có điều, ha ha ha…”

An Long Nhi và Jack chưa bao giờ thấy Lục Kiều Kiều cười âm hiểm thế này, dường như cô đang nắm giữ một bí mật động trời nào đó, cả hai đều há hốc miệng đợi cô nói nốt.

Lục Kiều Kiều bộc lộ tâm trạng đắc ý hồi lâu, đoạn nghiêm mặt nói: “Có điều gian nhà đẹp đẽ này không phải hoàng lăng, ngọn núi phía sau cũng không phải long mạch thiên tử, con cháu kẻ được táng bên trong không thể làm hoàng đế được.”

“Hả?”

Tin này thực khiến người ta bất ngờ, Jack và An Long Nhi vốn đã há hốc miệng ra, giờ không sao khép lại được nữa.

Mắt Jack trợn tròn lên như mắt trâu, vừa bất lực vừa chán nản hỏi: “Đó không phải hoàng lăng thì chúng ta còn tới đây làm gì?”

An Long Nhi biết Long quyết là bí thuật phong thủy thiên tử, phong thủy sư tầm thường không thể hiểu được, bản thân cậu không hiểu cũng chẳng có gì lạ, vội hỏi: “Cô Kiều, vậy đâu mới là long mạch thiên tử thực sự?”

Lục Kiều Kiều giơ tay trỏ ngã ba sông trên sông Tô Tử đáp: “Bầy rồng triều bái về khí khẩu, chân long hớp khí lộ dáng hình.”

An Long Nhi và Jack đều nhận ra, đạo long mạch dưới chân thuộc loại nhỏ ngắn yếu ớt nhất trong hàng loạt long mạch hướng về phía Nam, nhưng chính vì ngắn nên hai con rồng trái phải duỗi dài thân ra, lại trở thành hộ vệ của nó, giữa phần cuối long mạch và sông Tô Tử hình thành một bãi lầy bằng phẳng, theo phong thủy cũng được gọi là tiểu minh đường, đối diện với tiểu minh đường vừa khéo lại là ngã ba sông.

Bờ bên kia sông Tô Tử là nơi long mạch trên núi Yên Song đáp xuống, nhìn từ đây qua mới thấy, long mạch cúi đầu, vừa khéo bái về phía bọn họ đang đứng. Ngoài núi Yên Song, những con rồng từ các núi đồi trong tầm mắt họ, thậm chí cả rồng trên núi Khải Vận phía sau hoàng lăng kia, đều cúi đầu hướng về phía họ.

An Long Nhi nghi hoặc hỏi: “Cô Kiều nói dưới chân chúng ta mới là long mạch thiên tử ư? Song cháu thấy trong đám rồng ở đây thì long mạch dưới chân ta là yếu ớt vô lực nhất, lẽ nào long mạch thiên tử lại thế này?”

Lục Kiều Kiều khẽ cười với An Long Nhi, vô tình phát hiện sắc mặt cậu biến đổi khác lạ khó tả, song Lục Kiều Kiều đã xem tướng cho An Long Nhi từ lâu, biết cậu rất cao số, nên xưa nay không hề lo lắng cho sự an nguy của cậu, chỉ mải giảng giải:

“Bầy rồng trên núi lấy cái riêng, riêng cao riêng lớn rồi riêng rộng. Riêng bành trướng lại riêng chạy thẳng, có khi xuyên đuôi trốn cũng riêng.

Riêng nhỏ riêng nấp chạy vào xó, đến đây mất tích người nghi hoặc, nhìn sang nơi này tự băn khoăn, vào trong quan sát hết thắc mắc.”

An Long Nhi nghĩ ngợi hồi lâu đoạn hỏi: “Ý nói long mạch thiên tử nhất định phải khác những long mạch bình thường xung quanh, dù là đặc biệt to hay đặc biệt nhỏ, chỉ cần được bầy rồng triều bái, chính là thiên tử thực sự. Tìm kiếm long mạch thiên tử, không thể chỉ đứng ở phía đối diện nhìn sang, mà phải đứng vào trong cục quan sát bầy rồng mới định đoạt được ư?”

Lục Kiều Kiều liền khẳng định, cũng gần như biểu dương An Long Nhi: “Ừm, đây chính là tinh túy của Tầm long quyết.”

Jack nghe đến đây bèn dùng tay đẩy chiếc mũ cao bồi lên gãi gãi đầu, sau đó chen vào hỏi: “Anh nghe nãy giờ, hình như những nơi phong thủy Dương công không dám dùng lại chính là long mạch thiên tử, nếu có phong thủy sư chọn một nơi mình không hiểu gì cả, đem táng vào đó, có khả năng sẽ táng trúng long mạch thiên tử, phải vậy không?”

Lục Kiều Kiều đáp: “Đúng, rất có khả năng là vậy, sau này anh chết, em sẽ tìm một phong thủy sư, chọn nơi nào y xem không hiểu táng anh vào, biết đâu may mắn, A Tầm lại làm đến nữ hoàng đế.”

An Long Nhi bổ sung: “Nghiêm túc mà nói thì những nơi dùng phong thủy Dương công xem không hiểu rất ít, tỉ như ngôi hoàng lăng này vậy, rõ ràng muốn tìm long huyệt thiên tử, song lại tìm thấy một huyệt phong thủy bình thường, chỉ khiến con cháu đại phú đại quý mà thôi. Hơn nữa, những nơi xem không hiểu cũng có khả năng là đất đại hung đại tuyệt, nếu tìm đúng long mạch mà điểm sai long huyệt thì còn chết mau hơn.”

Jack nhướng mày: “Anh không cần dùng phong thủy, mệnh vận A Tầm do nó tự mình nắm lấy, em cứ hỏa thiêu anh rồi đem tro cốt theo bên mình là được, anh muốn đi theo em. Phải rồi, em yêu, anh có chết cũng phải đi theo em…”

Jack thường hay nói những lời ngọt ngào thế này, song hiện giờ Lục Kiều Kiều nghe thấy vẫn cười khanh khách: “Được rồi, anh yêu à, em hỏa táng anh xong sẽ trộn với bùn đem ra nặn, anh muốn được nặn thành hình gì nào? Trước tiên thử nặn một bình trà nhé…”

“Cô Kiều, cô Kiều ơi…” An Long Nhi chẳng bụng dạ nào nghe hai người tán tỉnh nhau, vội lên tiếng chặn đứng câu chuyện cười kinh hãi: “Hoàng lăng không nằm trên long mạch thiên tử, vậy ta còn trảm long nữa hay không?”

Lục Kiều Kiều lại nở nụ cười thần bí, mơ màng nhìn An Long Nhi đầy ẩn ý, vô tình chạm mắt với Lục Kiều Kiều, tim An Long Nhi bỗng đập dồn, suýt nữa bị nụ cười thần bí kia mê hoặc ngã nhào xuống gốc cây.

“Hai người nói xem?” Lục Kiều Kiều nhìn hai thanh niên tóc vàng, cả hai đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng sực hiểu ra.

“Ô, anh hiểu rồi!”

“Cháu cũng hiểu rồi!” An Long Nhi cướp lời: “Hoàng lăng kia là mộ giả, bên trong chỉ táng công khanh đồng tộc, dùng để tiếp tục thu nhận vượng khí cho Chính Hoàng kỳ của họ, cũng có thể dùng khóa dòng nước lại, khơi dậy tác dụng thủy khẩu cầm tinh, hoàng thái tổ thực sự được táng tại thiên tử long mạch dưới chân chúng ta đây, để tránh kẻ khác trộm mộ và trảm long, nên không lưu lại bất cứ dấu vết nào.”

Jack cũng hăng hái hẳn lên: “Kiều Kiều, em định dùng A Đồ cách cách dẫn dụ binh lính Bát Kỳ kéo đến ngọn núi có hoàng lăng kia, sau đó chúng ta trảm long ở đây phải không?”

“Đúng rồi, em thông minh không?” Giọng điệu Lục Kiều Kiều đầy vẻ đắc ý, Jack ngồi xổm trên cành giơ tay về phía Lục Kiều Kiều, hai người liền đập tay đánh “đét”.

Jack đầy kích động: “Chúng ta mau trảm long đi thôi, An Thanh Nguyên trảm nhiều như thế rồi, lần này đến lượt chúng ta, kìa Kiều Kiều… Long Nhi…”

Chợt nhận ra Lục Kiều Kiều và An Long Nhi đều nghiêm trang nhìn mình, trong khi mình cứ nói liến thoắng, Jack ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Vẻ mặt An Long Nhi cũng thâm sâu lạnh lùng y hệt Lục Kiều Kiều, cậu cau mày hỏi cô: “Chém ở đâu ạ?”

Lục Kiều Kiều mỉm cười tự tin: “Cô cũng chẳng biết.”

An Long Nhi và Jack chớp chớp mắt, cứng họng không nói được gì nữa.

Mọi người trầm mặc hồi lâu, cứ ngây ra như ba kẻ ngốc trên cây. Jack không sao chịu nổi bầu không khí này, bèn lên tiếng đầu tiên: “Có phải chúng ta chuẩn bị về nhà không?”

Lục Kiều Kiều thành thật đáp, đầy vẻ quan tâm: “Anh về trước đi vậy.”

Jack nghe mà hoang mang, chẳng biết trong đầu Lục Kiều Kiều đang nghĩ gì, đành làm vẻ kinh ngạc đầy khoa trương với cô, Lục Kiều Kiều thấy thế liền bật cười.

Thấy cô cười, Jack và An Long Nhi dường như cũng lờ mờ hiểu ra, Jack cười nham hiểm:

“Này bí đỏ, em xấu xa vừa chứ, thì ra đằng sau việc lợi dụng A Đồ cách cách điều động quân Bát Kỳ đi, vẫn còn một âm mưu hả.”

Lục Kiều Kiều cười, gật đầu lia lịa: “Đúng rồi đúng rồi, hi hi…”

Nghe cô nói câu này, sắc mặt An Long Nhi mới hơi dịu lại, cuối cùng cậu cũng hiểu ra toàn bộ kế sách lồng trong kế sách của Lục Kiều Kiều: trước tiên thả A Đồ cách cách đi báo tin, để binh mã kéo đến hoàng lăng, sau đó lại khiến bọn chúng không tìm thấy người, nhưng bước này chỉ là diễn cho An Thanh Nguyên xem mà thôi.

Nếu An Thanh Nguyên cũng biết Tầm long quyết, đương nhiên sẽ nhận ra hoàng lăng là mộ giả, cũng không chú ý tới hoàng lăng, một khi phát hiện trên núi Khải Vận phía sau hoàng lăng không có động tĩnh, y sẽ hiểu ngay Lục Kiều Kiều đã đến chỗ long mạch thiên tử thực sự, như vậy y nhất định phải nhanh chóng trở về cứu chân long chính mạch, nơi y đến đầu tiên chắc chắn sẽ là tử huyệt thực sự của long mạch, cũng là nơi có thể hạ thủ trảm long.

Bởi vậy, hiện giờ Lục Kiều Kiều chẳng cần làm gì cả, chỉ đợi một toán nhân mã từ phía núi Khải Vận kéo sang, kẻ dẫn đầu nhất định là An Thanh Nguyên mồ hôi đầy đầu.

Trên ngọn núi có long mạch thiên tử lặng phắc như tờ, trái lại trên dưới núi Khải Vận đầy rẫy cấm quân Bát Kỳ, nhốn nháo tìm kiếm lùng sục khắp nơi.

An Long Nhi ngồi trên cành thông đỏ nghển cổ lên nhìn ra xa, rồi quay sang bảo Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, mấy lần trảm long, An Thanh Nguyên đều chọn nơi long quá hiệp để ra tay, chắc cháu có thể tìm được chỗ quá hiệp đó, rồi cô Kiều dùng Tầm long quyết tính toán được không? Nếu chốt được chỗ quá hiệp đó thì khỏi cần ở đây đợi An Thanh Nguyên, chúng ta có thể chớp thời cơ xuống tay trảm long trước.”

Lục Kiều Kiều đáp: “Một con rồng có rất nhiều chỗ quá hiệp, mỗi loại rồng khác nhau lại có những trảm long hiệp khác nhau, cũng như từng loại long mạch khác nhau đều có vị trí điểm huyệt khác nhau, bởi vậy nếu chúng ta chưa đọc sách, rất có thể sẽ đoán sai vị trí trảm long. Nếu trảm nhầm lại phải trảm lại, lãng phí thời gian và sức lực, chi bằng cứ đợi y tới. Đến nơi long quá hiệp, thấy không có ai, y sẽ đi thôi, chờ y đi rồi, chúng ta mới từ từ ra tay, đỡ phải nơm nớp.”

Lời giải thích của Lục Kiều Kiều chẳng thể làm yên lòng An Long Nhi, vẻ mặt cậu bỗng căng thẳng vô cùng, khiến Lục Kiều Kiều và Jack đều cảm thấy tâm trạng An Long Nhi đang hết sức bất thường, đó là nỗi lo âu cực độ mà lẽ ra không cần có.

Đột nhiên, Đại Hoa Bối sủa lên mấy tiếng, khiến tim mọi người như treo lơ lửng trên không, Lục Kiều Kiều đảo mắt thốt lên: “Gay rồi, tính toán cho lắm, lại quên mất con chó kia, Long Nhi mau xuống ôm nó lên đi.”

An Long Nhi đang định nhảy xuống thì Jack la lên: “Wait, đợi đã, đừng ôm Đại Hoa Bối lên, Long Nhi dẫn Đại Hoa Bối rời khỏi đây đi.”

“Không không không.” Lục Kiều Kiều vội vã ngăn lại: “Long Nhi ở lại đây xem An Thanh Nguyên đi tới đâu, cô sẽ dắt Đại Hoa Bối đánh lạc hướng một toán quân.”

Đại Hoa Bối phía dưới sủa nhặng lên, hẳn là việc rất khẩn cấp, từ dưới chân núi đã thấy bụi hồng cuồn cuộn, một đội kỵ binh Bát Kỳ đang phi như bay vượt qua khe núi nằm giữa hai ngọn núi chạy lại phía này, chẳng mấy chốc sẽ đến ngọn núi nơi bọn Lục Kiều Kiều ẩn nấp.

Lục Kiều Kiều phi thân nhảy xuống gốc cây, Jack vỗ vỗ lưng An Long Nhi rồi cũng nhảy xuống theo, dắt Đại Hoa Bối chạy về phía ngọn núi phía sau.

Kỵ binh Bát Kỳ đến dưới chân núi có chân long, An Long Nhi trông thấy hai viên quan dẫn đầu mặc đồ bó chẽn, chính là An Thanh Nguyên và Kim Lập Đức. Họ men theo đường núi lên đến đỉnh núi, rồi chia đường, mỗi người dẫn theo một toán năm mươi kỵ binh, An Thanh Nguyên lần ngược long mạch, đuổi theo tiếng sủa của Đại Hoa Bối, còn Kim Lập Đức lại đi theo long mạch xuống dưới.

An Long Nhi không ngờ An Thanh Nguyên lại giở chiêu này, nhất thời cuống cả lên, hai toán nhân mã một xuống Nam một lên Bắc, chẳng rõ bên nào mới là trảm long hiệp mà họ muốn bảo vệ nữa?

Đợi hai đội kỵ binh đi xa hẳn, An Long Nhi liền nhảy lên cây thông đỏ cao nhất, từ trên cao nhìn theo hai đám bụi mù chia làm hai ngả, lòng thầm tính toán thật nhanh các khả năng được mất, gắng đưa ra lựa chọn có lợi nhất.

Đối phương chia binh hai ngả, rõ ràng nhằm tách Lục Kiều Kiều và An Long Nhi ra, nếu An Long Nhi đuổi theo Kim Lập Đức là trúng kế, lúc này, phương án hợp lý nhất chính là đuổi theo Lục Kiều Kiều và Jack, tập trung thực lực tạo thành thế gọng kìm kẹp An Thanh Nguyên lại, sau đó sẽ quay đầu tập kích Kim Lập Đức, đánh tan cả hai toán kỵ binh. An Long Nhi quyết định rất nhanh, tung người nhảy lên khỏi ngọn cây, rồi từ ngọn cây thông đỏ phi thân chạy về phía Bắc.

Chỉ trong chớp mắt, An Long Nhi đã đuổi kịp toán kỵ binh Bát Kỳ, tên kỵ binh đi cuối cùng xui xẻo nhất, bị An Long Nhi từ trên trời lao xuống đá cho một cú thật mạnh, bịch một tiếng ngã lăn xuống đất ngất lịm, ngay lập tức, An Long Nhi tóc vàng bím ngắn, mình vận áo đen bó chẽn, lưng đeo Lôi thích đã thay y đáp xuống yên ngựa phi như bay.

An Long Nhi chân giẫm lên bàn đạp, nửa đứng nửa ngồi trên lưng ngựa, hai gối kẹp lấy yên ngựa để giữ thăng bằng, dõi mắt nhìn theo mấy chục kỵ binh Bát Kỳ phía trước, hai tay kết ấn, bắt đầu lẩm bẩm niệm chú.

Từ giữa hai tay đan vào nhau của An Long Nhi tỏa ra một vầng sáng trắng, thớt ngựa cậu đang cưỡi đột nhiên lao vút lên như điên, hệt một quả đạn pháo lao vọt đi giữa những hàng kỵ binh phi nước đại. Đây là hiệu quả của Cấp tẩu chú, có thể gia tăng tốc độ cả người lẫn ngựa lên gấp mấy lần chỉ trong chớp mắt.

An Long Nhi từ phía sau lao lên, lướt qua từng kỵ binh, các kỵ binh chỉ kịp nghe thấy tiếng gió nổi sau lưng, sau đó là tiếng niệm chú trầm trầm, lại thấy một vầng sáng trắng lóe lên, rồi không nhìn thấy gì nữa, đầu óc trống rỗng, lần lượt ngã ngựa nằm bất động dưới đất. An Long Nhi không định phí sức giao đấu với đám binh sĩ này, cậu chỉ muốn nhanh chóng thi triển An thần chú với tất cả đám lính, để họ ngoan ngoãn ngủ hai canh giờ mà thôi.

An Long Nhi biết trò vặt này không thể đánh gục An Thanh Nguyên có thần công hộ thể, nhưng không phải ra tay đánh người, sẽ bớt được rất nhiều rắc rối.

Trước mặt An Long Nhi là An Thanh Nguyên, đương nhiên y cũng nghe thấy An thần chú, nhưng khi biết là An Long Nhi ra tay, cũng chẳng rảnh mà quay lại đối phó.

Lục Kiều Kiều chạy đầu tiên, công phu nữ đan của cô đã luyện đến mức tối cao, khinh công nhanh như quỷ mị, nhưng cô phải giảm tốc độ để đợi Jack, Jack cùng cô dắt theo Đại Hoa Bối không ngừng luồn lách trong rừng, vừa phải trốn chạy, vừa né tên từ phía sau bắn tới.

Chợt họ nghe thấy tiếng vó ngựa ngớt hẳn, bèn ngoái lại nhìn, chỉ thấy đám binh mã Bát Kỳ đã mất tăm, chỉ còn mấy thớt ngựa đang loạng choạng sắp ngã lăn ra ngủ, con ngựa của An Thanh Nguyên vừa lao đến gần họ, An Long Nhi đã từ trên lưng ngựa tung mình nhảy lên, quát lớn rút đao chém xuống An Thanh Nguyên.

Lục Kiều Kiều và Jack né sang hai bên tránh thớt ngựa của An Thanh Nguyên lao tới, cô hét lên với An Long Nhi: “Long Nhi đừng ở đó nữa, mau tới hẻm Phong Yêu núi Bắc trảm long đi!”

An Long Nhi chưa bỏ đi ngay, đao thế vẫn nhằm thẳng vào An Thanh Nguyên. An Thanh Nguyên nhảy xuống ngựa, thân thể đang ở trên không đã rút kiếm cầm tay, trở kiếm đâm thẳng vào cổ tay An Long Nhi.

Lục Kiều Kiều hiểu rõ trình độ võ công của An Long Nhi, nên chẳng lo gì đến an nguy của cậu, nhưng lúc này hạ gục An Thanh Nguyên thì kế hoạch của cô hỏng mất, vội quát bảo An Long Nhi lần nữa: “Không được giết y, mau đi trảm long đi!”

An Long Nhi không rõ lắm ý Lục Kiều Kiều, cậu chỉ muốn bảo vệ cô theo bản năng mà thôi. Song những lời của Lục Kiều Kiều vẫn có uy lực không thể kháng cự với cậu, trong phút nguy cấp, tất cả như đã quay lại thời cô còn là chủ, cậu là nô bộc.

An Long Nhi xoay tay thu đao lại trên không, tránh nhát kiếm của An Thanh Nguyên rồi nói với Lục Kiều Kiều: “Kim Lập Đức dẫn theo năm mươi người đến hẻm Tống Long núi Nam rồi.” Đoạn cậu nhẹ nhàng vượt qua An Thanh Nguyên, tung người phi thân về hướng núi Bắc.

Đại Hoa Bối bừng bừng chiến ý, nhắm vào An Thanh Nguyên sủa loạn lên, hòng biểu dương thanh thế, còn định lao tới cắn An Thanh Nguyên.

Lục Kiều Kiều khẽ bảo Jack: “Đừng nổ súng.” Đoạn cô rút hai thanh tụ lý đao tấn công An Thanh Nguyên, mắt chăm chú dõi theo ánh mắt An Thanh Nguyên.

Cặp mắt An Thanh Nguyên kiên nghị lạnh lùng, song gương mặt y đã không còn nho nhã trắng trẻo như trước, Lục Kiều Kiều chỉ thấy một khuôn mặt bị bỏng nặng. Dù đã được An Long Nhi kể, đó là do trận mìn trên núi Tham Lang đỉnh Phù Dung, nhưng bấy nhiêu năm không gặp, đột nhiên trông thấy bộ dạng này của Đại ca, cô cũng giật nảy mình. Nếu không nghe thấy giọng nói đầy nam tính và thân hình cao lớn kia, Lục Kiều Kiều còn không dám nghĩ đó là An Thanh Nguyên.

An Thanh Nguyên vung kiếm gạt hai chiêu của Lục Kiều Kiều, quát lên: “Tiểu Như, em dám ra tay với Đại ca ư? Mau dừng tay lại, long mạch không thể trảm được!”

Lục Kiều Kiều trông rõ mồn một từng chiêu thức động tác của An Thanh Nguyên, cô muốn giết y dễ như trở bàn tay, nhưng hiện giờ không thể giết y, sau khi trảm long thành công lại càng không cần giết, Lục Kiều Kiều chỉ muốn cầm chân An Thanh Nguyên, dò xét phản ứng của y xem chỗ quá hiệp kia có phải vị trí trảm long thực sự không. Cô vừa liên tiếp tấn công An Thanh Nguyên, vừa đáp: “Anh chém được long mạch người Hán chúng ta, chẳng lẽ tôi không chém được long mạch của bọn chó Thanh ư?”

Jack và Đại Hoa Bối lao vào An Thanh Nguyên gần như đồng thời, An Thanh Nguyên vừa lùi vừa nói: “Jack, cậu đừng giúp Tiểu Như, nó muốn trảm long rõ ràng là sai trái, mấy năm nay tôi thường nghĩ tới lời cậu, cảm thấy cậu nói rất phải, Trung Quốc cần một triều đình mới, cũng cần một pháp chế mới, nhưng Trung Quốc không thể thông qua đại chiến mà thay triều đổi đại, cũng không thể tiêu diệt triều đình bằng cách trảm long làm chết vô số dân chúng được, mau dừng tay lại đi!”

Lục Kiều Kiều nào chịu lép, liền mồm năm miệng mười cãi lại: “Anh nói thối lắm, chỉ cho quan lại trảm long, không cho dân chúng chém rồng ư, anh trảm long để thiên hạ thái bình, còn chúng tôi trảm long là làm hại chúng sinh à? Đúng là nực cười! Anh tưởng đám người trên núi Trường Bạch này là dân chúng của anh sao, phì, họ là dân chúng của hoàng đế nhà Thanh, thiên hạ chỉ có một gã người Hán đần độn như anh, đi bảo vệ long mạch giúp bọn chó Thanh mà thôi. Núi Trường Bạch vắng người, chúng tôi trảm long ở đây là đã nể mặt tên cẩu hoàng đế kia lắm rồi, nếu chọc vào tôi, để xem tôi có lên Bắc Kinh trảm long không!”

Võ công của An Thanh Nguyên quả thật không bằng Lục Kiều Kiều, y liên tục lùi lại phòng thủ, đồng thời ra sức thuyết phục cô: “Tiểu Như, nơi đây là long mạch thiên tử, không như những long mạch bình thường đâu, nếu ra tay trảm long, hậu quả không thể tưởng tượng được sẽ lan từ núi Trường Bạch ra khắp cả Trung Nguyên, em đừng làm loạn!”

Lục Kiều Kiều từng bước dồn ép An Thanh Nguyên, nhanh nhẹn luồn lách giữa màn kiếm phong của y, hai thanh tụ lý đao không rời thân thể y quá một thước. Cô để ý thấy An Thanh Nguyên không mấy kinh hoảng khi An Long Nhi tới hẻm Phong Yêu núi Bắc trảm long, trái lại còn thong dong khuyên cô đừng ra tay, thuyết phục Jack đừng hỗ trợ cô.

Điều Lục Kiều Kiều để ý hơn là, lần này An Thanh Nguyên chỉ đem theo rất ít quân, khác hẳn phong cách thường thấy của y, xưa nay An Thanh Nguyên làm việc vẫn chú trọng vững vàng rồi mới cầu thắng lợi. Y nắm rõ thực lực của đối thủ, vậy mà chỉ đem theo mấy chục người để đối phó cô và An Long Nhi, rành rành là lấy trứng chọi đá.

Khi đối thủ núng thế đương nhiên phải thừa thắng công kích, Lục Kiều Kiều cũng không muốn dây dưa thêm nữa, nhân lúc An Thanh Nguyên đang đơn độc tác chiến, tâm trạng bất ổn, cô vội gọi Jack: “Anh giữ chân y, em tới hẻm Tống Long núi Nam trảm long!” Dứt lời cô lộn người rời khỏi vòng chiến với An Thanh Nguyên.

Lời này thốt ra, lập tức An Thanh Nguyên phản ứng dữ dội, la lên thất thanh: “Không được đi! Long mạch thiên tử không như long mạch bình thường, không trảm được đâu!” Nói đoạn y tung người chặn trước mặt Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều cười thầm trong bụng: tự mình ngoan ngoãn nói ra thì đúng rồi, hẻm Tống Long núi Nam hẳn là tử huyệt trảm long.

Nghĩ vậy, cô liền bước theo bộ pháp tam giác, lách người vòng qua An Thanh Nguyên, vung tay lạnh lùng chặt mạnh vào huyệt Đại Chùy sau gáy y, nội công nữ đan đồng thời phong bế cả hai mạch Nhâm, Đốc của An Thanh Nguyên. An Thanh Nguyên giờ này hôm nay đâu còn là đối thủ của Lục Kiều Kiều nữa, y hự lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất theo cú chặt của Lục Kiều Kiều, bị Jack dùng dây thừng trói nghiến lại.

Lục Kiều Kiều hết sức tin tưởng vào khả năng thu dọn tàn cuộc của Jack, sau khi đánh gục An Thanh Nguyên, cô lao vọt về phía núi Nam như một mũi tên, Jack chỉ thấy Lục Kiều Kiều đột nhiên biến mất trước mắt mình, rồi lại đột nhiên xuất hiện trên ngựa của An Thanh Nguyên, sau đó lao vút đi như tên bắn, chỉ ném lại một câu, âm vang lanh lảnh êm tai cứ văng vẳng vọng đi vọng lại trong khe núi: “Long Nhi mau về đi, tới hẻm Tống Long núi Nam…”

An Long Nhi vội vã trở về, hội hợp với Lục Kiều Kiều chạy thẳng tới hẻm Tống Long núi Nam nơi Kim Lập Đức bảo hộ.

Chạy suốt năm sáu dặm mới trông thấy hẻm Tống Long, long mạch thiên tử tại đây trở thành nút thắt cổ chai hóa khí cuối cùng, mạch núi cũng thu hẹp lại ở đây, nơi này yếu ớt và quan trọng như yết hầu của con người vậy. Vượt qua hẻm Tống Long, tiếp tục theo đường núi đi về phía Nam hai dặm chính là nơi chân long khai trướng kết huyệt, tiếp nhận triều bái của muôn rồng, như Lục Kiều Kiều đoán, tổ tiên hoàng đế triều Thanh ắt được táng tại đây.

Chỉ cần trảm long tại hẻm Tống Long, không cần phá hoại mộ tổ cũng có thể chặt đứt long khí thiên tử triều Thanh, khí vận của hoàng đế đương triều sẽ suy giảm rất nhanh, đến lúc đó kẻ nào cũng có thể hất y xuống khỏi bệ rồng, triều đình nhà Thanh tự nhiên sẽ sụp đổ.

Toán quân Bát Kỳ đi theo Kim Lập Đức đã dàn trận trước hẻm Tống Long, tuy chỉ vỏn vẹn mấy chục người nhưng kẻ nào kẻ nấy đều căng thẳng giương cung lắp tên nhằm thẳng vào An Long Nhi và Lục Kiều Kiều. An Long Nhi đứng dưới đất dắt ngựa cho Lục Kiều Kiều, ngẩng đầu nói với cô:

“Cảm ơn cô, cháu biết từ rất nhiều năm nay, cô đã muốn trông thấy triều Thanh diệt vong, hôm nay để Long Nhi hoàn thành tâm nguyện này cho cô nhé.” Lục Kiều Kiều mỉm cười biếng nhác, tựa hồ việc lớn thiên hạ trong mắt cô chỉ như trò đùa, cô chớp mắt “ừm” một tiếng với An Long Nhi, lộ vẻ vui mừng đơn thuần, như một cô bé vừa được tặng quà.

Cô tựa người vào cổ ngựa, đặt tay lên vai An Long Nhi hỏi: “Cần cô giúp không? Cô Kiều bây giờ không đơn giản đâu nhé.”

An Long Nhi đặt tay lên tay Lục Kiều Kiều, quay người lại nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, mỉm cười lắc đầu với cô.

Năm mươi kỵ binh cứ thế trơ mắt nhìn hai người trò chuyện, như thể trong mắt họ, chúng chỉ là năm mươi cây cọc gỗ, có điều bấy nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cũng có sức ảnh hưởng, khiến mặt Lục Kiều Kiều đỏ bừng lên, cô không ngờ An Long Nhi lại làm vậy giữa chốn đông người.

Lục Kiều Kiều toan rút tay lại, nhưng An Long Nhi nắm chặt không buông, cô nói khẽ: “Đừng giết người bừa bãi.”

An Long Nhi gật đầu rồi cúi xuống hôn lên mu bàn tay cô.

Lòng dạ Lục Kiều Kiều như sôi lên, cô cảm thấy một luồng hơi ấm từ mu bàn tay lan ra khắp người, tim đập nhanh và dồn dập, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác kỳ diệu này cô đã từng có, đó chính là dấu hiệu khi yêu một người.

Miệng cô hơi hé ra, tay trái ấn mạnh xuống lồng ngực đang phập phồng dữ dội, một dự cảm hạnh phúc và bất an dâng lên khắp toàn thân, khiến cô vã mồ hôi lạnh.

Lục Kiều Kiều đờ ra nhìn vào mắt An Long Nhi, vết sẹo đao dài trên mặt, gương mặt nét nào ra nét ấy, song xưa nay vẫn xương xương góc cạnh, quên cả rút tay về. Thời khắc này đã trở thành vĩnh cửu trong cả cuộc đời, nhưng có thể được không?

Lục Kiều Kiều cau mày, mắt bắt đầu rơm rớm, nhìn vào mắt An Long Nhi khẽ lắc đầu.

An Long Nhi cười, buông tay cô ra, nhưng cánh tay Lục Kiều Kiều vẫn không hề rút lại, cậu lùi lại hai bước, rời mắt khỏi gương mặt Lục Kiều Kiều, đoạn quay người đối diện với đội kỵ binh Bát Kỳ, từng bước tiến về phía hẻm Tống Long.

Từ trong trận địa kỵ binh, một người đàn ông gầy nhỏ loắt choắt mà nhanh nhẹn, vận khôi giáp kỵ binh bước ra, chính là Kim Lập Đức, Ngự tiền phong thủy sư ở Khâm Thiên giám. Tay y lăm lăm thanh đao, đôi mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào An Long Nhi.

An Long Nhi thong thả bước đến trước mặt y, chắp tay nói:

“Tham kiến Kim tiên sinh, Long Nhi cảm tạ ơn ông bấy nhiêu năm không giết, hôm nay xin Kim tiên sinh để Long Nhi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, hy vọng ông giơ cao đánh khẽ, kiếp sau Long Nhi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp Kim tiên sinh.”

Kim Lập Đức nheo mắt đánh giá An Long Nhi một lượt từ trên xuống dưới, nói bằng giọng Quảng Châu đặc sệt: “Đừng nhắc chuyện quá khứ nữa, tôi chỉ là một phong thủy sư, không phải vì cậu là An Long Nhi nên tôi tha không giết, mà phàm những người không đáng chết, tôi đều không giết. Cậu có vận khí có thể phương trưởng nên người, tội gì phải thành ra như ngày hôm nay?”

Giọng điệu Kim Lập Đức đau xót mà nhân từ, song An Long Nhi chỉ thản nhiên như không, trái lại Lục Kiều Kiều phía sau nghe mà ù ù cạc cạc, dường như hai người này biết chuyện gì đó nhưng nhất định không nói ra.

An Long Nhi hiểu Kim Lập Đức dùng giọng Quảng Châu là để đám binh lính Bát Kỳ không hiểu được họ đang nói gì, nên cũng dùng giọng Quảng trả lời: “Kim tiên sinh, người trong Hồng môn không phải đám dân ngu vô tri, sự nghiệp mà lớp lớp người Hồng môn chiến đấu hy sinh, không hề thấp kém hơn nguyện vọng của ông và Quốc sư. Các ông muốn hòa bình biến pháp, họ muốn lật đổ xây lại, huống hồ quân Thái Bình đã chiếm được nửa giang sơn, dù mai đây quân Thái Bình thất bại, sẽ có vô số quân Thái Bình tiếp tục nổi dậy đối kháng với triều đình. Ông là nhà huyền học, hẳn phải biết thiên vận đại thế, hôm nay tôi trảm long chỉ là làm theo mệnh trời, để những kẻ sĩ có chí lớn trong thiên hạ sớm ngày thành công, còn ông, việc gì phải làm trái mệnh trời như vậy?”

Kim Lập Đức nghe đến đây cũng có phần kích động, giọng y cao hẳn lên, nói cũng nhanh hơn, khi nói chuyện, hàm râu còn rung rung lên: “Đây là mệnh trời ư? Trời cao có đức hiếu sinh, mệnh trời này có thể để cậu tới trảm long mạch thiên tử ư? Cậu có biết sự khác nhau giữa trảm long mạch thiên tử và long mạch bình thường không? Một khi chém long mạch thiên tử, long mạch trong cả thiên hạ sẽ nhất loạt rúng động, đến khi đó trời long đất lở, rung chuyển núi non, mười năm không dứt, dân chúng tử nạn nào chỉ nghìn vạn, cậu đi theo giặc tóc dài hay Hồng môn thế nào cũng được, Kim Lập Đức tôi không quản, nhưng nếu muốn chém long mạch thiên tử, thì thân là một phong thủy sư, tôi sẽ là kẻ đầu tiên không tha cho cậu, nếu Kim Lập Đức bỏ qua cho cậu thì lẽ trời không dung!”

Dứt lời, Kim Lập Đức lắc thanh đao trên tay, trợn trừng mắt bước tới.

Vẻ mặt An Long Nhi vẫn hết sức bình thản, cậu chắp tay nói với Kim Lập Đức: “Kim tiên sinh, tôi biết ông xưa nay vẫn phản đối An Thanh Nguyên trảm long, thậm chí còn giúp anh em Hồng môn chúng tôi ngăn cản việc trảm long trên đỉnh Phù Dung, từ trước đến giờ, tôi vẫn hết sức nể phục con người ông, song hôm nay lập trường chúng ta bất đồng, Long Nhi không dám tin lời ông nữa, xin Kim tiên sinh lượng thứ. Long Nhi cũng biết đao pháp của ông nhất định không tầm thường, nhưng binh mã từ hoàng lăng sắp kéo tới đây bây giờ, Long Nhi không có thời gian thỉnh giáo võ công ông một cách công bằng nữa, đúng cũng thế sai cũng vậy, xin để người đời sau bình luận, Long Nhi đắc tội rồi.”

Dứt lời, An Long Nhi vái Kim Lập Đức một vái thật dài, đoạn quay ngoắt lại hét lên với Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, lùi ra đi!”

Lục Kiều Kiều lập tức kéo ngựa lùi lại, rồi lại quay đầu ngựa nhìn về phía hẻm Tống Long, thấy tên đã bay đến rào rào như mưa, An Long Nhi như một cơn gió đen lướt qua trận địa quân Bát Kỳ, kéo theo hàng loạt tiếng đao thương va nhau leng keng cùng tiếng xương gãy. Xa xa còn thấy liên tục có binh sĩ bị đánh bay ra khỏi trận, các binh sĩ trong trận bị đánh gục lũ lượt ngã xuống như những quân bài, lăn lộn dưới đất kêu rên thống thiết.

Kim Lập Đức cũng xông vào chiến trường, cùng các binh sĩ Bát Kỳ gắng sức chống lại đòn tấn công chớp nhoáng của An Long Nhi. Nhưng cách phòng thủ này rõ ràng chỉ uổng công, các binh sĩ đao pháp không cao, chỉ vừa chạm phải đã ngã gục, các binh sĩ giỏi dùng đao, cũng chỉ đỡ được một hai chiêu, trong nháy mắt, liên tục có người ngã xuống.

Lục Kiều Kiều trông rõ mồn một từng chiêu từng thức từng cử động của An Long Nhi. Chỉ nhìn cách đánh không môn phái, gồm cả cương nhu, tiêu sái thong dong đó, đủ thấy cậu đã ngộ được chân lý võ học. Lục Kiều Kiều chăm chăm nhìn theo Vô Minh đao đen sì chém xuống tay phải Kim Lập Đức, tức thì thanh đao trong tay đối phương rơi xuống đất, song cánh tay Kim Lập Đức không đứt lìa, An Long Nhi lại xuất chưởng đánh vào ngực Kim Lập Đức, khiến y văng ra ngã vào bụi cỏ. Lục Kiều Kiều biết An Long Nhi đã thực sự trưởng thành, cậu chỉ dùng sống đao chém xuống, rõ ràng đã hoàn toàn có thể khống chế sát cơ của mình.

Đánh gục toàn bộ binh sĩ xong, An Long Nhi thu lại Vô Minh đao, niệm An thần chú lần nữa, khiến Kim Lập Đức và các binh sĩ thiếp đi trong vầng sáng trắng. Đoạn cậu gấp rút chạy đến giữa hẻm Tống Long, tay trái nắm đoạn cuối Lôi thích, tay phải nắm cán Vô Minh đao, quát lên một tiếng, hai tay dang ra, chia nhau nắm chặt lấy Lôi thích và Vô Minh đao. Đồng thời, nội kình toàn thân cậu cũng bùng lên, chấn rách hết áo, để lộ nửa người trên, trong vầng sáng đen hiện ra một thân thể cao lớn cường tráng chằng chịt sẹo, khí đen còn lởn vởn vờn quanh.

Lục Kiều Kiều đã đoán trước An Long Nhi sẽ giải quyết nhanh gọn Kim Lập Đức và năm mươi kỵ binh, chỉ tò mò không biết cậu trảm long ra sao. Xưa nay cậu vẫn giữ miệng như bưng, không hề tiết lộ với ai tâm pháp trảm long được thiên sư Trương Bồi Nguyên đích thân truyền thụ, dù có lúc Lục Kiều Kiều đùa cợt dụ cậu nói ra, cậu cũng nghiêm túc từ chối.

Muốn xem trảm long, chỉ có thể xem ngay tại hiện trường, cả đời cũng chỉ có một lần, bởi vậy Lục Kiều Kiều phải huy động hết mười hai phần tinh thần, nhìn chằm chằm vào An Long Nhi không chớp mắt.

Cô trông thấy một cơ thể thanh xuân khi nhanh khi chậm thi triển bí quyết Thiên Sư, hai chân linh hoạt bước theo canh bộ, hai tay không ngừng kết thành những thủ ấn Lục Kiều Kiều chưa từng thấy. Cậu lầm bầm niệm chú, động tác mạnh mẽ mà ưu nhã, bắp thịt sau lưng gồ lên, khiến Lục Kiều Kiều ngây ra nhìn, hoàn toàn không biết An Long Nhi đang làm gì, chỉ biết người đàn ông này đang thay trời đổi đất, trong khoảnh khắc này, cậu chính là trời, cũng chính là đất.

Trên bầu trời, một đám mây ngũ sắc từ từ tụ lại bên trên hẻm Tống Long, như lớp hồ dán dính dấp đang cuộn lên trong lửa, mặt đất hơi chấn động, từng đợt sấm ì ùng từ dưới mặt đất vang lên, bóng một con rồng khổng lồ hiện ra trên đỉnh núi có chân long, đầu rồng ra sức rướn lên như muốn bay lên trời, song An Long Nhi đã vững vàng đứng ghìm chặt trên hẻm Tống Long, đè cổ nó xuống…

“Jack! Jack!” An Thanh Nguyên nhịn đau, gắng giữ mình tỉnh táo, đồng thời cao giọng bảo Jack: “Thả tôi ra đi, các người không thể trảm long được, trong Trảm long quyết có ghi, một khi trảm long mạch thiên tử, sẽ khiến thiên hạ gặp thiên tai liên tiếp nhiều năm, tin tôi đi, đừng làm bậy mà!”

Jack thấy Lục Kiều Kiều đã phóng ngựa chạy mất, An Long Nhi lại như một làn gió đen lướt qua bên mình, nhằm thẳng về phía Lục Kiều Kiều. Anh biết mình không có thần công, cũng không biết bay, nên chẳng vội đuổi theo họ, mà ngồi thụp xuống nói với An Thanh Nguyên: “An tiên sinh, muốn lật đổ một chính phủ thối nát, cần phải làm cách mạng, đặc biệt là một chính phủ quân chủ, bằng không hoàng đế sao có thể để các người làm hại tới lợi ích của ông ta? Tôi từng tin vào nguyện vọng tốt đẹp của các ông, nhưng sau khi nghe Kiều Kiều thuật lại lịch sử năm ngàn năm của Trung Quốc, tôi cảm thấy biến pháp hòa bình khó mà thành công được. Trung Quốc cũng thế, toàn thế giới cũng vậy, nếu có thể thay đổi xã hội bằng đàm phán thì nước Mỹ đâu có cuộc chiến giành độc lập nữa.”

“Hạng quỷ Tây như anh thì hiểu cái gì, trảm long mạch thiên tử sẽ làm chấn động thiên hạ, cả Trung Nguyên sẽ gặp phải tai ương, mau thả tôi ra đi, không thể để Long Nhi và Tiểu Như làm loạn được.”

An Thanh Nguyên đương hối hả nói, chợt Đại Hoa Bối bước đến trước mặt y, khịt khịt mũi đánh hơi một lượt rồi thè lưỡi ra liếm mặt y mấy cái, khiến An Thanh Nguyên nổi nóng quát: “Đừng liếm ta!”

Jack ôm lấy Đại Hoa Bối vào lòng mình, thong thả nói: “Thế gian này do Thượng Đế sáng tạo ra, Người sáng tạo ra mọi thứ, đều có lý của Người cả, sự tồn tại của chó là bởi con người cần một người bạn thực sự trung thành, ông có biết vì sao Thượng Đế lại để Trảm long quyết tồn tại trên đời không?”

Nghe thấy câu này, An Thanh Nguyên càng giận đến nóng bừng cả đầu, đương nhiên y cũng từng nghĩ tới vấn đề này, song không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, y biết Long quyết cũng nằm trong hệ thống văn hóa Trung Quốc, có thể tự vẽ cho mình một vòng tròn hoàn chỉnh, có dương thì có âm, có xây ắt có phá, có Tầm long quyết hẳn phải có Trảm long quyết, đây là sự bổ sung và tồn tại tất yếu, có điều cách nghĩ này cũng chỉ vẽ thành một vòng tròn, đồng nghĩa không có câu trả lời.

Thấy vẻ mặt An Thanh Nguyên hằn học hung hãn, không đáp lời mình, Jack liền giải thích:

“Thượng Đế sẽ không tạo ra những thứ vô dụng, Trảm long quyết hữu dụng, cũng nhất định phải sử dụng. Trảm long quyết là mặt trái của phong thủy, mặt trái những hiểu lầm của phong thủy sư, đem lại cho thế gian một cơ hội cải chính những sai lầm của mình. Ông và Kiều Kiều luôn truy tìm Trảm long quyết, rốt cuộc là muốn tìm một phương pháp hay một gợi ý? Các vị có biết mình làm thế vì lẽ gì không?”

An Thanh Nguyên vẫn không ngừng giãy giụa, trừng mắt nhìn Jack đáp: “Ta muốn dùng Trảm long quyết bình định thiên hạ, dẹp yên bên trong rồi mới có thể đối phó bên ngoài, trong thiên hạ khắp nơi toàn kẻ bạo loạn, dân chúng làm sao sinh sống, biến pháp sao có thể thành công?”

“Cái gì cơ? Kẻ bạo loạn à? Đám người nổi loạn đó chính là nhân dân, là trăm họ, có bao nhiêu kẻ làm loạn, phụ thuộc vào việc chính phủ có bạo chính hay không. Nếu một chính phủ làm việc cho dân, thì dù có kẻ rắp tâm lật đổ, nhân dân cũng sẽ giữ vững chính phủ đó, nhưng nếu một chính phủ mà nhân dân muốn lật đổ, thì khó mà duy trì được lâu dài. Trảm long quyết là thuật phong thủy thiên tử, nhưng nó không thuộc về những kẻ đã trở thành thiên tử, cái nó phải trảm không phải là long mạch bảo hộ nhân dân, mà là nền chính trị và quân chủ tàn bạo đàn áp nhân dân, đây chính là ý nghĩa Thượng Đế lưu lại Trảm long quyết trên đời. Nó là quyền lực để dân chúng uốn nắn hoàng đế, An tiên sinh à, ông cứ nghĩ kỹ mà xem.”

Những lời này của Jack khiến An Thanh Nguyên trợn tròn mắt: “Uốn nắn ư? Để dân chúng uốn nắn hoàng đế?”

“Đúng thế, chẳng phải ông muốn biến pháp ư? Nếu trảm long có thể khiến vận khí hoàng đế suy bại, thì có gì bất lợi cho ông đâu?”

An Thanh Nguyên ra sức vùng vẫy song không sao vùng ra nổi, điên cuồng gào lên: “Jack! Nếu sau khi trảm long, xác người la liệt khắp Trung Nguyên, để tôi xem anh gánh vác thế nào! Một khi long mạch bị chém đứt, hoàng khí sẽ lụn bại, đến lúc đó triều đình xảy ra nội loạn, dân chúng tạo phản, bọn quỷ Tây hùng mạnh sẽ làm nhục đại quốc thiên triều ta, thì Trung Quốc không cách nào cứu nổi nữa!”

Jack bình thản nhìn An Thanh Nguyên: “Ông quả là trung thành với triều đình, vậy mà chỉ mượn được năm mươi binh sĩ từ tay họ, tôi nhận thấy quý tộc trong hoàng thành cũng không chịu giúp đỡ ông, sao ông còn phải giúp họ?”

An Thanh Nguyên muốn đáp, nhưng không thốt ra nổi lời nào, đây chẳng phải cũng là ý nghĩ từng lóe lên trong lòng y ư?

Trong đầu y, vô vàn rắc rối trên quan trường và trong dân gian bao năm nay lần lượt hiện ra, không phải như vậy, có thể thế nào đây? Những việc từng trải qua trong đời, những lý tưởng một lòng tin tưởng, đột nhiên bị lật đổ một lần nữa, khiến lòng y rối như tơ vò, đầu đau như kim đâm.

Đúng lúc này, Jack và An Thanh Nguyên chợt phát hiện mặt đất đang chấn động nhè nhẹ, tiếng sấm ì ùng từ sâu trong lòng đất vọng ra, bầu trời bắt đầu đỏ rực lên, rồi tối sầm lại.

Gió mây biến đổi, nhật nguyệt lu mờ, chỉ riêng đóa mây ngũ sắc bên trên hẻm Tống Long vẫn cuộn lên, thành Hách Đồ A Lạp và hoàng lăng rùng rùng chấn động, thỉnh thoảng lại có mảng vôi hay mảnh ngói lung lay rơi xuống. Nước sông Tô Tử đột ngột dâng lên, chẳng mấy chốc đã tràn qua doanh trại bên bờ sông, sóng dữ lớp lớp đổ về hướng hoàng lăng.

A Đồ cách cách vốn cùng cấm quân Bát Kỳ lùng sục tìm kiếm hành tung Lục Kiều Kiều trên núi Khải Vận, cô từng chứng kiến An Thanh Nguyên trảm long, có thể đoán được tình hình đại khái khi An Long Nhi trảm long. Có điều cô không sao tưởng tượng ra được, An Thanh Nguyên trảm long phải giết tám đồng nam đồng nữ, còn An Long Nhi trảm long thì phải giết ai? Lẽ nào phải giết Đại Hoa Bối, hay là giết chính mình?

Đương khi tìm mãi không được, lại thấy trời rung đất chuyển, A Đồ cách cách mới sực hiểu ra!

Khinh công của An Long Nhi và Lục Kiều Kiều rất cao, sao có thể không bắt kịp cô? Lục Kiều Kiều vốn giảo hoạt, sao có thể dễ dàng để cô biết động cơ và địa điểm trảm long? Lục Kiều Kiều chỉ đang lợi dụng cô dẫn cấm quân lên núi Khải Vận mà thôi.

A Đồ cách cách ngẩng lên, thấy đóa mây ngũ sắc kia đang ở trên một ngọn núi khác cạnh núi Khải Vận, còn nhớ lần trước An Thanh Nguyên trảm long mạch Quảng Đông, đám mây đó cũng ở ngay trên thiên hồ thực hiện trảm long, cũng tức là, việc trảm long đã bắt đầu tại một ngọn núi khác.

A Đồ cách cách lập tức báo cáo tình hình cho viên hiệu úy, dẫn binh mã đến hẻm Tống Long núi Nam.

Khi cô một mình một ngựa dẫn đầu đoàn người chạy đến chân núi Nam, trên núi đã vần vũ gió mưa, xoáy lốc đang từ từ thu hẹp lại và dài ra, dần dần thông thẳng lên trời.

Mưa như trút nước từ trên núi đổ xuống, hình thành dòng thác lũ, không thể cưỡi ngựa lên núi được, cô và các binh sĩ đành tay bấu chân đạp leo lên hẻm Tống Long.

Chân long quá hiệp có đến mười mấy loại hình thái, hẻm Tống Long chỉ là một trong số đó, hẻm Phong Yêu núi Bắc cũng là một loại, song bất luận biến hóa thế nào, đều không thể tách rời bố cục thế núi trở nên thấp và nhỏ hẹp, bình thường muốn leo qua chỗ quá hiệp chẳng phí mảy may sức lực, song hiện giờ A Đồ cách cách bò đến rã rời tay chân mới qua được triền dốc nhỏ hẹp ấy.

Tiếng rồng gầm trên hẻm Tống Long càng lúc càng dồn dập, trên hẻm núi xuất hiện một luồng sáng đỏ, xông thẳng lên trời cao.

Mưa to gió lớn kinh người, con ngựa Lục Kiều Kiều đang cưỡi cũng kinh hoàng trước tiếng rồng gầm và cơn địa chấn, quay đầu định chạy, Lục Kiều Kiều cảm thấy tình hình càng lúc càng bất ổn, khí thế này đáng sợ hơn lúc An Thanh Nguyên trảm long rất nhiều, dự cảm không lành trong lòng cô lại càng thêm mãnh liệt.

Cô không thể thong dong ngồi trên lưng ngựa xem náo nhiệt nữa, đành nhảy xuống, mặc cho con ngựa bỏ chạy, còn mình từng bước tiến lại gần xoáy lốc, muốn xem tình hình An Long Nhi bên trong.

Qua màn mưa gió vần vũ, cô trông thấy An Long Nhi đã vận hành hoàn tất trảm long tâm quyết, ném Vô Minh đao cắm xuống đất ở xa xa, tay phải vung Lôi thích đen sì, quát lên một tiếng như sấm rồi đâm xuống mặt đất, mặt đất trước mặt cậu lập tức nứt toác ra, một luồng thủy khí xộc thẳng lên trời.

Lục Kiều Kiều không hề bất ngờ trước động tác này, cô nghe nói khi An Thanh Nguyên trảm long, trước tiên cũng phải cho nổ lớp đất phía trên long mạch, để lộ ra tầng đất ngũ sắc trong long mạch, sau đó dùng linh huyết đã được ếm chú đổ vào hẻm. An Long Nhi dùng Lôi thích cắm vào long mạch chính là làm đúng phép trảm long, đương nhiên sẽ gây ra chấn động kịch liệt chưa từng thấy.

An Long Nhi ngoắc ngón giữa và ngón vô danh trên hai tay vào nhau, sáu ngón còn lại trỏ thẳng lên trời, kết thành Thiên Cương ấn giơ cao quá đầu, hét lên một tiếng: “Trảm!”

Tiếng sấm thình lình nổ vang, từ đóa mây ngũ sắc trên không giáng xuống năm luồng sét nhất loạt bổ vào thân thể An Long Nhi, Lục Kiều Kiều thét lên thất thanh: “Không! Long Nhi!”

Lúc này, A Đồ cách cách cũng vừa dẫn theo các binh sĩ leo lên đến đỉnh núi, ngẩng lên trông thấy Lục Kiều Kiều phi thân nhào tới An Long Nhi, song bị sóng khí mạnh mẽ từ cơ thể An Long Nhi bùng ra hất văng đi. Lục Kiều Kiều lại bò dậy xông tới, lại bị hất ra khỏi hẻm Tống Long.

Thân thể An Long Nhi bị năm luồng sét đánh trúng, mềm nhũn rơi xuống, ngã sấp trong huyệt động do Lôi thích làm nứt ra vừa nãy.

Vầng sáng đỏ trong huyệt động như một dòng nước dữ, nâng thân thể An Long Nhi lên không trung, máu tươi chẳng biết từ đâu trên người cậu cuồn cuộn tuôn ra như suối, đổ vào huyệt động, rồi lại biến thành vầng sáng đỏ xộc thẳng lên không trung, trong cột sáng không ai có thể lại gần ngập đầy máu tươi của An Long Nhi.

Từ trên không, An Long Nhi mở mắt ra, qua màn mưa gió, cậu trông thấy Jack, Lục Kiều Kiều và A Đồ cách cách, gương mặt ai nấy lộ rõ vẻ kinh hoàng và đau xót, cả Đại Hoa Bối cũng điên cuồng sủa không ra tiếng. Cậu cúi nhìn xuống mặt đất, thấy máu của mình đang ồng ộc tuôn ra đổ vào huyệt trảm long, đúng như Thiên sư Trương Bồi Nguyên nói, máu của cậu sẽ chảy cạn.

Vào Giáng sinh bảy năm trước, trong địa cung phủ Thiên Sư, Thiên sư Trương Bồi Nguyên đã nói với cậu, người trảm long phải giữ thân trong sạch, giữ lấy linh huyết thuần khiết, lại phải có tu vi cực cao và đạo pháp chính khí, còn phải trả giá bằng cả sinh mạng, chỉ có vậy, người trảm long mới biết suy xét kỹ có nên thực hiện việc này hay không, Trảm long quyết mới có thể bảo đảm kẻ trảm long không phá hủy long mạch thiên tử vì ham muốn cá nhân của mình.

An Long Nhi mang Lôi thích bên mình suốt bảy năm, xưa nay chưa từng nghĩ mình sẽ trảm long, vì sao cậu phải làm một việc trả giá bằng sinh mạng, mà bản thân chẳng được lợi lộc gì kia chứ? Nếu đổi lại là Lục Kiều Kiều, cô nhất định sẽ không làm.

Nhưng An Long Nhi hôm nay lại cam tâm tình nguyện thực hiện việc này, cũng thản nhiên đón nhận định mệnh này, bởi cậu có rất nhiều lý do.

Cậu dịu dàng nhìn Jack và Lục Kiều Kiều, lặng lẽ nói với hai người: “Bách niên hòa hợp, bạch đầu giai lão.”

Cậu trông thấy một con phượng hoàng rừng rực lửa kêu lên thê thiết lao về phía mình, Lục Kiều Kiều ôm lấy thân thể cậu từ trên không, cuống quýt gào khóc gọi tên cậu.

Nhưng cậu không còn sức mở mắt ra nữa, trong mắt cậu chỉ thấy bóng lưng yêu kiều động lòng người của Lục Kiều Kiều, cao hơn cậu một chút, đi từ ngõ Hinh Lan ra đường Khang Bình, rồi thẳng tới bên bờ đầm Bạch Nga.

An Long Nhi lon ton chạy theo sau, tay ra sức giơ cây ô giấy dầu che trên đầu Lục Kiều Kiều, lưng đeo chiếc rương mây đựng bình trà chén trà và mấy món điểm tâm lặt vặt.

Con đường ấy dài đằng đẵng, song An Long Nhi lại rất yên lòng, bởi cậu biết, mình có thể cùng cô Kiều đi như thế, đi mãi đi mãi, vĩnh viễn không bao giờ đi hết…

Bọn Lục Kiều Kiều dẫn theo Đại Hoa Bối, vừa quan sát thành Hách Đồ A Lạp đang nhốn nháo người ngựa, vừa vòng qua quân doanh đi theo một hướng khác đến Vĩnh lăng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN