Trảm Long - Trọn Bộ 4 Tập - Tập 4 - Chương 7: Đời Sống Vợ Chồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Trảm Long - Trọn Bộ 4 Tập


Tập 4 - Chương 7: Đời Sống Vợ Chồng


Sau khi Tôn Tồn Chân xuống núi, từ phía thành Cát An vẫn vọng tới tiếng pháo thưa thớt, đồng thời có một toán quân chừng mấy chục người đầu chít khăn đỏ tức tốc từ dưới dốc núi chạy lên, Lục Kiều Kiều và các nữ binh trốn cả sang một bên sẵn sàng tư thế nghênh đón, muốn xem xem là quân nào công thành giải vây. Toán quân này toàn nam giới, một quan binh trẻ thân hình tầm thước, vừa gầy vừa đen dẫn đầu chạy đến gần phần mộ, nhìn ngó quanh quất không thấy dấu chân người, bèn quay ra cùng các binh sĩ khác kiểm tra những binh khí khôi giáp trên mặt đất, hòng phán đoán tình hình chiến sự khi nãy.

Lục Kiều Kiều vừa loáng thoáng nhìn rõ mặt người đó thì Hương Quế và Nguyệt Quế đã chạy vụt ra khỏi chỗ nấp, khiến cô giật nảy mình. Hương Quế lớn tiếng gọi “ông xã” rồi chạy về phía quan binh trẻ tuổi kia, ôm chặt lấy anh ta vừa khóc vừa cười. Lục Kiều Kiều và các nữ binh khác ngỡ ngàng đứng dậy khỏi bụi cỏ, nhìn từ đằng xa lại.

Ba người họ vồn vã chuyện trò một hồi, đoạn Hương Quế dắt tay người kia, chạy tới trước mặt Lục Kiều Kiều, hệt như một chú gà con vui vẻ, đỏ bừng mặt xúc động giới thiệu: “Lục tướng quân, anh ấy tên là Tiêu Ngọc Tinh, là ông xã nhà em, anh ấy đến tìm em, anh ấy đến tìm em rồi!” Nói được hai câu, cô mừng quá bật khóc òa.

Lục Kiều Kiều dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy dáng vẻ hạnh phúc của Hương Quế, lòng cũng mừng thay cho họ, đồng thời càng ngưỡng mộ vô cùng. Tiêu Ngọc Tinh bước tới trước mặt Lục Kiều Kiều, chắp tay nói: “Tham kiến Lục tướng quân, những ngày qua phải nhờ cô chăm sóc Hương Quế, quả là làm phiền cô rồi.”

Quân Thái Bình coi hết thảy lễ nghĩa lý luận của đạo Nho là tà ma ngoại đạo, bãi bỏ hết những lễ tiết như chắp tay, vái lạy, cấp dưới gặp cấp trên chỉ quỳ gối, nên hành động chắp tay của Tiêu Ngọc Tinh khiến Lục Kiều Kiều hơi bất ngờ, vội hỏi: “Binh lính mà Tiêu tướng quân chỉ huy không phải Thiên quân ư?”

Tiêu Ngọc Tinh cười, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Chuyện này nói ra thì dài lắm, vừa rồi mọi người chiến đấu ở đây thương vong có nặng lắm không? Có cần chúng tôi giúp gì không?”

Bấy giờ Lục Kiều Kiều mới nhớ ra sau trận chiến cần thu dọn chiến trường, cũng phải đề phòng quân Thanh quay lại truy kích, bèn cùng mấy chục nam binh mới tới chôn cất những nữ binh tử thương, lại đưa các binh sĩ bị thương đến khe núi cách xa chiến trường, tìm nơi nào có suối dựng trại tắm táp một phen, rồi mới ngồi xuống nổi lửa đun nước nấu cơm.

Trời đã tối sập, mọi người mới quây quần bên đống lửa, nghe Tiêu Ngọc Tinh thuật chuyện về toán lính anh ta chỉ huy.

Tiêu Ngọc Tinh vốn người Hồ Nam, còn một người anh trai tên Tiêu Lượng, cả hai đều văn võ song toàn, gia nhập Hồng môn rất sớm, trở thành hương chủ Hồng môn ở Hồ Nam. Hai chị em Nguyệt Quế Hương Quế họ Hứa, lại có duyên gả cho hai anh em họ Tiêu. Khi quân Thái Bình mới dấy binh khởi nghĩa, bọn họ dẫn theo anh em Hồng môn đến Kim Điền Quảng Tây đầu quân, muốn tạo dựng nên sự nghiệp huy hoàng. Vì biên chế quân Thái Bình chia thành nam doanh nữ doanh, có quy củ nghiêm ngặt, vợ chồng trong quân cũng khó mà gặp gỡ, nên Lục Kiều Kiều ở trong quân bấy nhiêu năm chưa hề gặp chồng Nguyệt Quế Hương Quế. Đầu năm nay trong trận phá vây ở Vĩnh An Quảng Tây, Tiêu Lượng đi theo Tiêu Triều Quý ở hậu quân đoạn hậu, bị quân Thanh truy kích bắt làm tù binh rồi bị giết. Sau đó quân Thái Bình đánh đến Quế Lâm, rồi tiến về phía Đông đến Toàn Châu, áp sát Hồ Nam, hòng theo dòng Trường Giang gấp rút vào thẳng Trung Nguyên, lúc này, Hồng Tuyên Kiều dẫn nữ quân về phía Nam chặn đánh viện binh của quân Thanh ở Quảng Đông, từ bấy cũng mất liên hệ với cánh quân chủ lực.

Tiêu Ngọc Tinh kể: “Sau khi đánh đến Hồ Nam, chúng tôi cũng thất bại mấy lần, số lính tuyển từ Quảng Tây tử thương rất nhiều, Thiên quân đành vừa đi vừa tuyển thêm quân, lúc đánh đến Vũ Xương, quân đội đã tăng lên đến mấy chục vạn người, song các tân binh tuyển dọc đường không thiện chiến được như lính cũ, quân kỷ cũng càng lúc càng lỏng lẻo. Những kẻ đó đều đánh đến đỏ vằn hai mắt, hễ đi đến đâu là cướp bóc chém giết đến đấy, nhà phú hộ thì bỏ chạy cả, toàn bộ dân thường đều bị triệu tập vào quân ngũ, những nơi đi qua cũng không để quân lại trấn thủ, rất nhiều hương chủ đường khẩu Hồng môn phản đối sách lược này, nên đã lũ lượt ly khai Thiên quân.”

Lục Kiều Kiều cau mày hỏi: “Chẳng phải có Đông vương và Nam vương đấy ư? Xưa nay Đông vương quản lý kỷ luật rất nghiêm mà?”

“Ai da… Nam vương Phùng Vân Sơn đã tử chiến tại bến Thoa Y Hồ Nam rồi, Tây vương Tiêu Triều Quý cũng hy sinh ở Trường Sa, Đông vương Dương Tú Thanh không phải không quản việc quân, chỉ là ác chiến liên miên, tân binh vừa tuyển vào đã bị đẩy ngay ra chiến trường, huấn luyện còn không kịp, làm gì có lúc quản quân kỷ. Thiên vương Hồng Tú Toàn lại có quan điểm riêng, ông ấy cùng các tướng lĩnh khác thả cho tân binh cướp bóc, đánh đến đâu là vơ vét sạch trơn đến đấy, chẳng khác giặc châu chấu, chứ nào giống nghĩa quân…” Tiêu Ngọc Tinh thuật lại những chuyện này, không khỏi lắc đầu thở dài.

Nhớ đến Phùng Vân Sơn lòng ôm chí lớn, Lục Kiều Kiều cũng trầm ngâm hồi lâu. Tiêu Ngọc Tinh ngừng lời một lát rồi tiếp: “Thiên quân phản Thanh như vậy thực không hợp với lòng người, hoàn toàn đi ngược lại tôn chỉ của Hồng môn, nên lúc ở Vũ Xương, tôi đã dẫn theo các anh em Hồng môn cải tà quy chính…”

Lục Kiều Kiều cười hỏi: “Anh đến đây để tìm vợ chứ gì?”

Hương Quế ngồi ngay cạnh chồng nghe hỏi liền nhoẻn cười đầy hạnh phúc, nghiêng đầu tựa vào vai Tiêu Ngọc Tinh, Tiêu Ngọc Tinh cũng lộ vẻ ngượng ngùng, gương mặt đen sạm dưới ánh lửa đỏ bừng lên hết sức ngọt ngào, khiến mọi người ai nấy đều cười ồ.

Tiêu Ngọc Tinh hớp một ngụm nước sôi, lúng túng đáp: “Tôi… tôi nghe ngóng được Hồng thừa tướng đã dẫn nữ quân đi về phía Nam, nên dẫn theo các anh em xuống phía Nam tìm mọi người. Sáng sớm nay nhận được tin quân Thanh đang đánh nhau ở Thanh Nguyên, tôi đã đoán không biết có phải mọi người không. Thám tử quay về báo quả nhiên là nữ quân tác chiến, từ Cát An lại có quân Thanh ra khỏi thành vượt sông tiến sang, nên tôi bèn giở chiêu vây Ngụy cứu Triệu, cho một toán lính vờ tấn công Cát An, rồi từ dưới núi bắn pháo lên dẫn dụ quân Thanh rút lui, còn tôi dẫn một đội quân lên núi hội hợp với mọi người… Hiện giờ các anh em vây thành hẳn cũng rút cả rồi.”

Lục Kiều Kiều thấy Hương Quế cầm tay Tiêu Ngọc Tinh lên, ngón tay không ngừng vạch vẽ vào lòng bàn tay anh ta, bèn liếc Hương Quế: “Hiện giờ hai người cũng nên rút quân rồi chứ?”

Hương Quế vốn thân thiết với Lục Kiều Kiều, nói năng chẳng phải kiêng dè, nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, liền mừng rỡ hỏi: “Lục tướng quân cho em đi theo ông xã ư?”

Lục Kiều Kiều cười đáp: “Tôi đã không còn là tướng quân của mọi người nữa rồi, làm sao quản được em. Huống hồ hai người dính lấy nhau như sam thế, Tiêu hương chủ mà đi chẳng nhẽ em không đeo dính theo ư?”

Mọi người nghe Lục Kiều Kiều nói vậy lại phá lên cười, Nguyệt Quế thấy em gái và em rể thân mật như thế, cũng nhìn họ đầy vẻ ngưỡng mộ: “Thời thế loạn lạc nhường này, hành quân đánh trận nguy hiểm đến đâu cũng chẳng sợ, chỉ cần ở bên người nhà mà thôi, như chị bây giờ mới khổ, chồng chết mà chẳng được gặp một lần…”

Lục Kiều Kiều nắm lấy tay Nguyệt Quế: “Giờ thì ổn rồi, chẳng phải mấy người một nhà các vị đều ở chung một chỗ rồi sao?” Đoạn cô lại quay sang hỏi Tiêu Ngọc Tinh: “Tiếp theo đây anh định đi đâu?”

“Tôi sẽ dẫn các anh em quay về Hồ Nam xây dựng lại Hồng môn, ngày nào triều Thanh còn chưa sụp đổ, Hồng môn còn tiếp tục phản Thanh.”

Lục Kiều Kiều tán thưởng: “Được lắm, rất có chí khí. Song các người thế cô lực mỏng, cứ vậy mà về Hồ Nam có vẻ rất nguy hiểm, chi bằng ẩn cư mấy năm xem cục thế xoay chuyển ra sao rồi hẵng tính toán tiếp?” Những lời này của Lục Kiều Kiều không chỉ xuất phát từ lòng quan tâm, cô đã trông thấy điềm chết trong vòng mấy năm tới trên gương mặt Tiêu Ngọc Tinh và Nguyệt Quế Hương Quế, nếu họ không nóng lòng đối kháng với triều đình, may ra sẽ thoát được kiếp nạn.

Tiêu Ngọc Tinh nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, liền tò mò hỏi: “Tôi từng nghe nói Lục tướng quân là thần toán, lẽ nào cô có điều gì chỉ giáo chúng tôi?”

Lục Kiều Kiều trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Ừm, cũng chẳng phải chỉ giáo gì, chỉ là trong mấy năm tới các vị sẽ gặp phải kiếp nạn lớn, nếu không động đao thương may ra tránh được.”

Tiêu Ngọc Tinh bật cười: “Ha ha, chúng tôi đã là trọng phạm bị truy nã ở Hồ Nam từ lâu rồi, dù chúng tôi muốn trốn, triều đình cũng chẳng buông tha đâu. Hiện giờ tôi có thể ở bên Hương Quế, dù ngày mai có chết ngay cũng chẳng sao, huống hồ lại còn được mấy năm, tôi đã thỏa ý rồi.”

Tiêu Ngọc Tinh dứt lời, Lục Kiều Kiều lại nhớ tới Jack bị mình đuổi đi, nếu số mệnh Jack khắc thê, liệu mình có khăng khăng thà chết cũng phải ở bên cạnh anh không? Nghĩ đến đây, Lục Kiều Kiều vội hít vào một hơi thật sâu, cao giọng bảo các nữ binh: “Các chị em, những người ở lại đây hôm nay đều không còn gia đình nữa, nhưng đại nạn không chết tất có phúc về sau, nếu mọi người khao khát cuộc sống gia đình, có thể theo Hương Quế Nguyệt Quế đến Hồ Nam.”

Thấy các nữ binh đều cúi đầu mím môi cười, Lục Kiều Kiều lại nói: “Tôi có việc cần làm phải đuổi theo Thiên quân, những ai không muốn đi Hồ Nam có thể theo tôi, có ai muốn lên phía Bắc với Thiên quân không?” Cô đứng dậy nhìn quanh, thấy các nữ binh đều cúi gằm mặt cười thầm, không ai đáp lời, xem ra mọi người chịu đựng cuộc sống nam nữ chia tách trong quân đội quá lâu, đã sắp phát điên đến nơi, không ai muốn quay lại quân ngũ cả, bên đống lửa, chỉ có mình Lục Kiều Kiều đứng đó cười ngơ ngẩn.

Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Quế Hương Quế cùng hơn hai mươi nữ binh còn lại đều theo Tiêu Ngọc Tinh rời Cát An, Lục Kiều Kiều chọn một thớt ngựa, lần theo ám hiệu nữ quân để lại dọc đường, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đại đội nữ quân của Hồng Tuyên Kiều. Cô lén kể lại chuyện Tiêu Ngọc Tinh đón Hương Quế đi cho Hồng Tuyên Kiều nghe, Hồng Tuyên Kiều đương nhiên hiểu ý, bèn tuyên xưng với ba quân rằng Nguyệt Quế Hương Quế và các nữ binh khác đã anh dũng hy sinh khi đoạn hậu, chừng nào gặp lại Thiên vương nhất định sẽ bẩm báo để truy phong trung dũng vân vân.

Họ dẫn theo các nữ binh, hành quân theo lối cũ, chỉ chọn những nơi vắng người thong thả mà đi, từ Giang Tây ra khỏi Chiết Giang, rồi đi lên phía Bắc đến Giang Tô, nói là một cánh quân, chi bằng gọi là một đội lữ hành còn đúng hơn, dọc đường hành quân nghỉ ngơi, chỉnh đốn, du ngoạn không thiếu việc gì, đi tròn hai tháng, các nữ binh cũng bình yên đến được bên ngoài thành Nam Kinh.

Dọc đường đi, họ vẫn vừa hành quân vừa nghe ngóng tin tức quân Thái Bình, biết được sau dịp tết, quân Thái Bình đã công phá Nam Kinh, hiện giờ không có chiến sự gì mới, nên đã đóng tại Nam Kinh hơn một tháng nay. Từ sau khi thiêu hủy hài cốt tổ tiên ở Cát An, Lục Kiều Kiều như được tái sinh. Cuộc đời không bị số mệnh khống chế, hết thảy đều là những câu chuyện ngẫu nhiên phát sinh; không có vận may do phong thủy tổ tiên độ trì, chỉ tự mình nắm bắt lấy, dù buồn vui thành bại đều cam tâm tình nguyện. Giờ đây cô thực sự rất yêu bản thân mình, cái tên Lục Kiều Kiều này do cô tự đặt lấy, số mệnh về sau hoàn toàn nằm trong tay cô, sự tự do tột bực này khiến cô đang ngủ say cũng phá lên cười mà thức giấc.

Số mệnh không còn phúc tinh quý nhân, sẽ chẳng còn ai đột nhiên nhảy ra cứu giúp lúc nguy nan nữa; số mệnh không còn tai tinh, chỉ cần mình không làm chuyện ngu ngốc, sẽ chẳng có tai họa nào trên trời rơi xuống cả. Huống hồ dựa vào nội công nữ đan hiện giờ của cô, người có khả năng làm cô bị thương trên đời chẳng có mấy kẻ, nếu cứ thế này mà sống trên đời, dù không gây dựng được sự nghiệp gì lớn lao, chỉ lặng lẽ sống một đời, cũng là niềm sung sướng tột cùng rồi.

Song việc Tiêu Ngọc Tinh tới tìm vợ đã khiến Lục Kiều Kiều vô cùng xúc động, cô biết Jack nhất định sẽ đi khắp nơi tìm mình, hơn nữa từ lần đoán chữ cho A Đồ cách cách, cô đã biết nếu gặp được Jack, mình còn có thể gặp lại rất nhiều bè bạn, cùng đứa bé chẳng biết mặt mũi ra sao kia. Muốn người ta tìm thấy, thì phải đặt mình vào một nơi dễ tìm, đồng thời Lục Kiều Kiều cũng muốn tận mắt nhìn thấy quân Thái Bình ngày nay, có phải đã biến chất tồi tệ như Tiêu Ngọc Tinh nói hay không, gặp mấy vị đại vương một lòng muốn đánh lấy thiên hạ kia, xem sau khi Phùng Vân Sơn qua đời họ có còn đi theo con đường pháp trị hay chăng, với từng ấy tò mò và mong đợi, thì theo Hồng Tuyên Kiều đến Nam Kinh trước chính là lựa chọn thông minh nhất.

Cô thận trọng tiến gần Nam Kinh, để tòa cổ thành vốn là thắng cảnh trong truyền thuyết ấy từ đường chân trời dần lọt vào tầm mắt của mình, tâm trạng thấp thỏm bất an bị dự cảm hạnh phúc bao phủ, đến nỗi cô không dám bói một quẻ xem liệu sẽ xảy ra chuyện gì? Những kẻ từng trải nhiều thường không muốn gây chuyện, dù một quẻ tính ra không phải xấu thì là tốt, nhưng cô không muốn quẻ xấu với xác suất năm mươi năm mươi xuất hiện, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Bên ngoài thành Nam Kinh rải rác mấy ngọn núi nhỏ, trên núi là vọng gác quen thuộc của quân Thái Bình, dưới vọng gác là quân doanh trải dài cùng ngút ngàn cờ đỏ, cách bày trận thủ thành này chính là binh pháp thủ nơi hiểm yếu phát triển từ Long quyết. Từ quân doanh, một thớt ngựa trắng phi ra, người trên ngựa vóc dáng cao lớn, rạp mình trên yên hối hả ra roi như đang đua ngựa, sau lưng anh ta cuộn lên một đám bụi mù, cùng một toán quân đuổi theo sau.

Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều ngồi trong xe ngựa dẫn đầu đội ngũ, thấy thớt ngựa trắng kia càng lúc càng gần, hai người vươn dài cổ như đà điểu ngóng nhìn, Hồng Tuyên Kiều còn chưa kịp trông rõ là ai, Lục Kiều Kiều đã tung mình từ trong xe ngựa lao ra, nhanh đến nỗi như sắp bay lên, dưới chân như cưỡi mây đạp gió, dang hai tay lao về phía thớt ngựa.

Lục Kiều Kiều sớm đã trông ra người kia là Jack, không một người đàn ông nào đội chiếc mũ phớt da bò ấy đẹp trai như vậy cả. Trông thấy Lục Kiều Kiều, Jack cũng mừng rỡ như điên, không đợi ngựa dừng hẳn đã nhảy xuống đất, loạng choạng ngã nhào giữa đám bụi mù, rồi lại cuống quýt bò dậy, dang hai tay ôm lấy Lục Kiều Kiều đang nhảy phóc vào lòng như con mèo nhỏ.

Đà lao tới quá mạnh của Lục Kiều Kiều một lần nữa đẩy Jack ngã lăn ra đất, song bất luận thế nào anh vẫn ôm chặt lấy cô, vừa đứng lên được, Jack đã xốc nách Lục Kiều Kiều dậy, giơ lên cao quay vòng vòng, vừa quay vừa ngắm nhìn người vợ xinh đẹp của mình.

Mấy trăm lính Thái Bình từ phía sau Jack hối hả chạy đến, do An Thanh Viễn và Hồ Dĩ Hoảng thống lĩnh, ra nghênh đón nữ quân, sau khi hai quân hội hợp, các tướng nam nữ đều vô cùng mừng rỡ, An Thanh Viễn và Lục Kiều Kiều cũng kề vai sát cánh chuyện trò không ngớt. Sau một hồi sôi nổi hàn huyên, lão tướng Hồ Dĩ Hoảng bảo mọi người: “Hiện giờ quanh đây còn rất nhiều quân Thanh, chúng ta không thể nán lại quá lâu được, mau vào thành đi thôi, Đông vương và Thiên vương đang đợi mọi người đó.”

Lục Kiều Kiều nhìn quanh, quả nhiên thấp thoáng trông thấy quân doanh cắm đầy cờ đen nằm trên ngọn núi lớn tít phía cuối trời, liền cau mày hỏi: “Bên đó là doanh trại của bọn chó Thanh ư? Sao lại đổi thành cờ đen?”

An Thanh Viễn đáp: “Phải, Hướng Vinh dẫn quân từ Quảng Tây đuổi đến tận đây, sau khi chúng ta hạ được Nam Kinh, lão đóng trại ngay ngoại thành, xưng là đại doanh Giang Nam, cờ hiệu cũng đổi thành màu đen.”

“Hừ hừ, có lẽ có cao thủ huyền học trấn giữ đấy…” Lục Kiều Kiều nói khẽ nửa câu, đoạn bảo mọi người: “Vào Nam Kinh thôi, ở Nam Kinh có nhiều thức ngon và trò chơi lắm đúng không?”

Jack ôm lấy vai cô dỗ dành: “Đừng nói những chuyện đó vội, vào thành đi đã.”

Nữ quân được Hồ Dĩ Hoảng và An Thanh Viễn dẫn đến núi Tụ Bảo phía Nam thành Nam Kinh. Núi Tụ Bảo nằm ở hướng chính Nam thành Nam Kinh, đối diện với cửa Tụ Bảo phía Nam thành. Lục Kiều Kiều thấy cửa thành hùng vĩ như một ngọn núi nhỏ, tường thành cao bảy tám trượng, trải dài liên miên, muốn công phá tòa thành thế này, chẳng biết phải hy sinh bao nhiêu binh sĩ. Đúng lúc này, cửa Tụ Bảo từ từ mở ra, trên đầu thành đầy binh sĩ chít khăn đỏ phất cờ reo vang, hai bên cửa thành chiêng trống rộn ràng, pháo nổ vang trời, lại có cả một toán người mặc áo vàng múa một con rồng cực lớn, xem ra còn náo nhiệt gấp mười lần đón năm mới. Một cỗ kiệu mấy chục người khiêng, to bằng cả sân khấu dừng lại ngoài cổng thành, trên kiệu là Dương Tú Thanh thân hình gầy gò rắn rỏi. Y vận một chiếc hoàng bào nạm rất nhiều lá vàng, đầu đội mũ vàng, nếu đứng một mình ở đó, bảo đảm mọi người đều tưởng nhầm là con hát đang diễn kịch. Trông vẻ mặt y, xem ra cũng đang phải khổ sở nhịn cười.

Hồng Tuyên Kiều dẫn các nữ tướng xuống ngựa, chạy tới trước mặt Dương Tú Thanh quỳ xuống hành lễ, Dương Tú Thanh giơ tay cho mọi người đứng dậy, lập tức có mấy chục nữ binh từ bên cạnh y chạy tới trước mặt các nữ tướng, đeo một đóa hoa bằng lụa đỏ to bằng cái làn lên trước ngực mỗi người. Ngực Lục Kiều Kiều đeo đóa hoa cỡ lớn nhất, khiến người nhỏ nhắn như cô suýt nữa không nhìn thấy đường trước mặt, nhưng giữa bầu không khí náo nhiệt hân hoan vô tiền khoáng hậu này, cô vẫn tươi cười rạng rỡ.

Dương Tú Thanh mời Hồng Tuyên Kiều và Lục Kiều Kiều cùng lên cỗ kiệu lớn như sân khấu kia, vừa gặp Hồng Tuyên Kiều liền nói ngay: “Thấy Tuyên Kiều về tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, để đội nữ binh các cô đi đánh chặn, tôi cứ nơm nớp không yên, nếu chẳng phải bấy giờ Thiên quân chỉ có mấy vạn người, thì chắc chắn không để các cô mạo hiểm như thế. Hiện giờ ở Thiên kinh có rất nhiều phụ nữ, trong nữ quán đã lên đến mười mấy vạn người, chúng tôi không quản lý nổi, đành đợi mấy kiện tướng các cô về xử lý.”

Hồng Tuyên Kiều chưa bao giờ thấy nhiều phụ nữ đến vậy, nghe Dương Tú Thanh nói, cô kinh hãi hỏi lại: “Đâu ra nhiều phụ nữ thế kia?”

“Ba ngàn người gia nhập ở An Huy, đến Hồ Bắc lại có hai vạn gia quyến đi theo, còn cả mười vạn người đã ở Thiên kinh sẵn…” Thấy Dương Tú Thanh gập ngón tay tính toán, Lục Kiều Kiều vội ấn đóa hoa to tướng trước ngực xuống, thò đầu sang hỏi: “Mười mấy vạn người nhồi nhét vào một nơi làm gì vậy?” Lục Kiều Kiều hỏi câu này là có nguyên do, bởi quân Thái Bình xưa nay vẫn tự xưng là thánh binh của Thượng Đế, trong sinh hoạt và chiến đấu đều phải tuân theo mười điều luật nhà trời, trong đó có một điều là không được gian dâm phụ nữ, những binh sĩ phạm vào điều này đều bị xử cực hình chém đầu thị chúng, xưa nay chưa có ai được giảm tội, nhờ thế kỷ luật quân đội luôn nghiêm chỉnh. Song từ miệng Tiêu Ngọc Tinh, cô lại nghe được không ít lời phàn nàn về nỗi quân kỷ lơi lỏng, nên phải thăm dò ngay, xem liệu có động cơ không tốt hay không.

Nào ngờ Dương Tú Thanh thẳng thắn đáp ngay: “Khi đánh trận phải bảo vệ gia quyến, đương nhiên cần lập ra nữ quán, song hiện giờ để bảo vệ các nữ nhân trong thành không bị bọn nam nhân… ừm, cũng phải tổ chức hội phụ nữ may thêu gì đó, nên vẫn chia doanh trại như trước đây.”

Hồng Tuyên Kiều liền nói: “Đông vương, lúc ở Kim Điền từng nói sau khi xây dựng tiểu thiên đường sẽ để cho vợ chồng đoàn tụ, nên mọi người mới gắng làm theo quy định nam nữ chia doanh không được gặp mặt mà dốc sức chiến đấu, hiện giờ đã đánh được Thiên kinh, nói gì thì nói, vẫn phải để cho các anh chị em đi từ Quảng Tây gặp nhau chứ. Hiện giờ lại xây một nữ quán lớn như vậy, tôi sợ sẽ làm dao động lòng quân đó.”

“Thế mới phải đợi cô về tiếp quản, cô đến nữ quán xem tình hình, sắp xếp rồi báo lại với tôi là được, tôi sẽ trình lên anh cô.” Dứt lời, Dương Tú Thanh lại ngẩng đầu ưỡn ngực đón nhận sự tung hô của đám người quỳ thành hàng hai bên đường, xem bộ dạng y, có vẻ chẳng muốn nói đến chuyện này nữa.

Lục Kiều Kiều thấy đám nam quân hoan hô bên dưới đều nghểnh đầu nghếch cổ nhìn sang đội nữ binh, có thể thấy nhiều binh sĩ đứng đây có người nhà trong nữ quân, đang ngó nghiêng tìm vợ con mình, hễ tìm thấy lập tức vẫy tay rối rít, chạy đuổi theo đoàn quân hỏi han chuyện trò, mừng mừng tủi tủi, vô cùng thân thiết. Nhưng nữ quân kỷ luật rất nghiêm minh, chỉ gật đầu cười với người nhà rồi đi theo đội ngũ, không hề rối loạn hàng lối, nghiêm chỉnh đi về thao trường ở giữa thành. Thấy hai bên đường sạch sẽ gọn gàng, không có nhiều nhà dân bị phá hủy, Lục Kiều Kiều cũng có phần kinh ngạc.

Cô lớn tiếng hỏi Dương Tú Thanh, hòng át tiếng pháo nổ giòn giã: “Trên đường đi, chúng tôi nghe nói trong Thiên quân xảy ra việc cướp bóc dân chúng, có đúng không?”

Chiếc mũi ưng của Dương Tú Thanh giật giật: “Đúng, nhưng đều xử chém cả rồi. Trước đây lúc phá thành, giặc cướp trong đại lao được thả ra, đám giặc ấy đã bị giam đến phát điên, vừa thoát ra liền chít khăn đỏ lên đầu giả làm quân Thái Bình đi khắp nơi giết người phóng hỏa, khiến người ta tưởng là Thiên quân quấy nhiễu dân chúng, về sau tra ra đã giết toàn bộ, cô xem, giờ thì ổn rồi, quân với dân đều bình yên vô sự.”

“Nói đến khăn đội đầu, tôi nhớ ra một chuyện.” Lục Kiều Kiều lại hét lên với Dương Tú Thanh: “Tôi thấy bọn chó Thanh đã đổi sang cờ đen, đó là phép đánh nhau bằng ngũ hành theo huyền học, màu đen thuộc thủy, mà cờ của Thiên quân lại là màu đỏ thuộc hỏa, chúng muốn lấy thủy khắc hỏa, chúng ta cứ thế này mà đánh với chúng thì thiệt to. Đổi sang cờ vàng đi, lấy thổ khắc thủy đánh lại!”

Dương Tú Thanh nghiêng tai nghe Lục Kiều Kiều nói, nghĩ ngợi giây lát rồi cao giọng đáp: “Có lý lắm, cứ theo lời cô đi, đổi hết sang màu vàng!”

Nữ quân chẳng mấy chốc đã đến thao trường, một hồi trống trận rền vang, nữ quân vừa sắp thành đội hình vuông tề chỉnh, lập tức bốn bề im phăng phắc, sau đó quân dân xung quanh ồ lên tán thưởng tác phong của nữ quân.

Không lâu sau, Thiên vương Hồng Tú Toàn bước ra gặp các tướng lĩnh chủ chốt, hỏi han an ủi một hồi, rồi lại quay về Thiên vương phủ. Dương Tú Thanh gọi Lục Kiều Kiều lại bảo: “A muội, Thiên vương nói ngày kia sẽ thết yến mừng các nữ tướng trở về, tiện thể mời cô đến Thiên vương phủ luận bàn phong thủy của Nam Kinh và Thiên vương phủ, sáng mai cô nên đi xem xét các nơi một vòng để chuẩn bị.”

Lục Kiều Kiều trợn mắt: “Xem phong thủy một nơi rộng thế này, tôi phải thu thật nhiều tiền mới được.”

Dương Tú Thanh ghé tai Lục Kiều Kiều nói: “Cô đã đút túi ba mươi lăm vạn lạng bạc ở phủ Thiều Châu, tôi còn chưa báo lên Thiên vương đấy nhé, hay là sung hết chỗ bạc đó của cô vào thánh khố đi.”

“Tôi chiến đấu ở núi Kim Kê nửa năm, tiêu tốn biết bao nhiêu là tiền, lại phải chi tiền tuất cho các chị em tử thương, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng phải bỏ tiền, làm gì còn đồng nào?”

Dương Tú Thanh lại rỉ tai cô: “Nhị ca An Thanh Viễn của cô lập được chiến công, chẳng bao lâu sẽ phong hầu, đến lúc đó, tiền tiêu dùng của y đều lĩnh từ thánh khố ra. Nếu cô thăng hơn hai cấp, lại kêu cả Jack huynh đệ gia nhập Lễ bộ quản lý việc đối ngoại với người Tây, hoặc làm giáo đầu buôn bán súng Tây, còn chẳng phải sẽ được lĩnh tiền trong thánh khố tiêu dùng ư… tôi với cô đáng kể gì.”

“Không thể tính thế được, một vạn lạng vàng của tôi còn chưa thấy tăm tích đâu đây này?”

Dương Tú Thanh nghe nói liền cảnh giác nhìn quanh, rồi vội vã đưa ngón tay lên môi làm dấu, nói: “Cô nhất định đừng nhắc tới chuyện này trước mặt Thiên vương, mộ tổ của ngài bị phá rồi, hễ nói tới chuyện này liền nổi giận.”

Lục Kiều Kiều thấy tim thắt lại, cô ý thức được việc Hồng Tú Toàn bảo mình xem phong thủy lần này có lẽ sẽ có điều kỳ lạ, bèn im bặt không ho he gì nữa. Đợi Hồng Tuyên Kiều dẫn các nữ binh đến nữ quán, Jack cùng Lục Kiều Kiều lên ngựa rời khỏi thành Nam Kinh.

Hai người cưỡi trên hai thớt ngựa phi ra khỏi cửa Thần Sách phía Bắc thành Nam Kinh, rồi tiếp tục đi về phía Bắc. Vừa ra khỏi cửa thành, Lục Kiều Kiều đã tung mình lên, tay vẫn cầm cương, nhảy từ lưng con ngựa đang phi như bay tới sau lưng Jack. Hành động này của Lục Kiều Kiều khiến Jack giật nảy, vội hét lên: “Cẩn thận!!!” nhưng cô chỉ cười khanh khách, đồng thời đáp xuống ngay sau lưng Jack, ôm chặt lấy eo anh.

Lục Kiều Kiều lớn tiếng hỏi Jack: “Anh có nhớ em không?”

“Có chứ, ngày nào cũng nhớ!”

“Em có đẹp không?”

Jack cười ha hả đáp: “Ha ha, cảm ơn Thượng Đế, vợ anh càng ngày càng đẹp!”

Lục Kiều Kiều áp mặt vào lưng Jack, cười ré lên vòng tay ra phía trước đấm thùm thụp vào ngực Jack, mãi đến lúc anh ho sặc sụa. Hai người đùa giỡn trên ngựa, chẳng bao lâu đã chạy đến dưới chân ngọn núi cao chọc trời ở ngoại ô phía Bắc thành Nam Kinh. Lục Kiều Kiều nhìn quanh, thấy thế núi dốc đứng mà linh động, phía trên có khá nhiều tháp canh và doanh trại quân Thái Bình, dưới núi lác đác mấy thôn làng nhỏ, bèn hỏi: “Chúng ta đến nơi rồi ư?”

“Phải, có rất nhiều người đang đợi em.”

“Em biết có những ai ở đây, nhà nào của ai ở đâu em cũng biết cả.” Dứt lời Lục Kiều Kiều vươn tay ra phía trước ghìm cương ngựa lại, thò đầu ra từ dưới tay Jack, thúc ngựa chạy thẳng về phía ngôi nhà nhỏ xinh xắn tại nơi có phong thủy tốt nhất dưới chân núi.

Trong nhà vang lên tiếng chó sủa đầy quen thuộc, Lục Kiều Kiều kinh ngạc thốt lên: “Jack à, các anh lợi hại quá, mang được cả Đại Hoa Bối đến đây ư!”

Tức thì, một con chó trắng đốm đen to lớn thò đầu ra khỏi cửa, sủa mấy tiếng với Jack và Lục Kiều Kiều, rồi một đôi tay trẻ con nhỏ nhắn từ sau cửa vươn ra, dùng sức bóp chặt cái mõm dài của Đại Hoa Bối lại, Lục Kiều Kiều nghe thấy giọng một đứa bé gái non nớt vang lên: “Không được làm ầm ĩ, không là Thiên quân sẽ bắt mày đi cho ông Thượng Đế ăn đấy.”

Lục Kiều Kiều tung người nhảy xuống ngựa, thấy Đại Hoa Bối nghiêng đầu né đôi tay bé bỏng kia, lao tới bên cạnh họ, quấn lấy Jack vẫy đuôi lia lịa chào mừng, sau đó lại quay sang Lục Kiều Kiều sủa liền hai tiếng, Lục Kiều Kiều giận đến phì cười, chạy lên một bước vỗ vỗ vào đầu nó: “Con chó đần độn này muốn chết à, đến tao còn không nhận ra.” Đại Hoa Bối bị vỗ đầu quả nhiên tỉnh ngộ, lập tức nhếch mõm thè lưỡi cười với Lục Kiều Kiều.

Từ sau lưng Đại Hoa Bối, một bé gái tóc vàng chừng sáu bảy tuổi, mình vận áo bông lụa dài có hoa văn xanh nhạt chạy ra, vươn tay gọi: “Ba Jack… bế bế.”

Lục Kiều Kiều nghẹn lời trân trân nhìn Jack bế bổng A Tầm lên, cô không ngờ mình lại thấy thân thiết với đứa bé này đến thế, trong lòng cô chợt nảy sinh ảo giác, đây chính là con của cô với Jack; ảo giác ấy chẳng mấy chốc đã biến thành khao khát vô biên, đối với một người phụ nữ, được sinh con cho người đàn ông mình yêu thực hạnh phúc biết nhường nào.

Jack bảo cô bé: “A Tầm, đây là mẹ Kiều, con mau gọi mẹ đi…”

Đôi mắt to tròn của A Tầm nhìn chằm chằm Lục Kiều Kiều: “Đây cũng là mẹ ư?”

Lục Kiều Kiều trừng mắt lườm Jack, rồi dịu dàng hỏi A Tầm: “Con còn người mẹ nào nữa ư?” “Còn có mẹ Nguyệt.”

Jack nhún vai bảo Lục Kiều Kiều: “Là mẹ Sái Nguyệt, em cũng biết đấy.” Lục Kiều Kiều dẩu môi hừ một tiếng.

Vừa nhắc đến Sái Nguyệt, cô đã từ sau cửa bước ra, trông thấy Lục Kiều Kiều, lập tức chạy đến nắm tay hỏi han rối rít. Lục Kiều Kiều mấy năm không gặp Sái Nguyệt, thấy cô đã hoàn toàn trưởng thành, là một mỹ nữ Giang Nam xinh đẹp thanh tú. Cố Tư Văn cao lênh khênh, ăn mặc như gã chạy việc vặt cũng cười hì hì đi ra, vừa mở miệng đã dùng giọng phủ Quảng khoa trương hỏi: “Ô! Chị Kiều ăn được đậu thần đấy ư? Râu em càng lúc càng rậm, còn da chị lại càng lúc càng mịn màng, lần trước gặp chị còn đương mười tám, lần này gặp đã thành dưa vỡ, mười sáu tuổi rồi, có lầm không đấy!” Dứt lời liền gí sát mặt vào mặt Lục Kiều Kiều nhìn chằm chằm gương mặt và độ sáng mịn của làn da.

Lục Kiều Kiều cười phá lên, đá vào mông Cố Tư Văn, hất cậu sang một bên, mắng: “Chị đập vỡ dưa của cậu ấy[64], thằng bé này càng lớn càng hư rồi, chị nói cậu biết, đừng có dương dương tự đắc, cậu sắp gặp phiền phức rồi đấy.”

Cố Tư Văn cười hì hì đáp: “Em chẳng sợ, có chuyện cứ tìm chị Kiều là xong. Thằng nhãi tóc vàng kia đâu đáng tin bằng chị Kiều.”

Lục Kiều Kiều hỏi: “Thằng bé kia đâu rồi, tôi biết nó ở đây mà.”

Cố Tư Văn làm bộ thần bí nói nhỏ cười to: “Nó xấu hổ không dám gặp chị, đang ở trong nhà bày mâm dọn cơm, ha ha ha…”

Mọi người cười cười nói nói đi vào, quả nhiên bắt gặp An Long Nhi đang bày cơm sắp bát trên chiếc bàn ăn trong sảnh. Thấy Lục Kiều Kiều bước vào, An Long Nhi cười ngượng nghịu, chào một tiếng: “Cô Kiều!” Mấy năm không gặp, Lục Kiều Kiều thấy An Long Nhi càng thêm vạm vỡ, gương mặt góc cạnh rõ ràng càng toát lên vẻ nam tính rắn rỏi hơn xưa, nếu gặp người đàn ông này từ sáu năm trước, rất có khả năng cô sẽ yêu anh ta chứ không phải Jack. Khí sắc An Long Nhi rất tốt, có thể thấy nội công nữ đan của cậu đã tinh tiến đáng kể, mặt trắng hơn xưa, vết sẹo trên mặt cũng mờ đi rất nhiều, không nhìn kỹ thì chẳng nhận ra được. Chỉ riêng mái tóc vàng trên đầu vẫn cứng như rễ trechẳng bện được thành bím tóc cho tử tế, nhưng những sợi tóc mái dày rậm dựng đứng trên trán lại toát lên vẻ nhanh nhẹn hoạt bát.

An Long Nhi bước lên mấy bước, có phần ngượng nghịu. Lục Kiều Kiều hiểu rõ tính tình An Long Nhi, cậu là người rất mực trung thành, cũng rất trọng lễ nghĩa, chỉ làm sai một chuyện nhỏ nhặt cũng để mãi trong lòng, giờ đây, hẳn cậu đang hổ thẹn vì mấy năm trước bỏ đi không một lời từ biệt. Cô bèn rảo bước tới trước mặt An Long Nhi, chủ động nắm lấy tay cậu, tay kia với lên sờ vào mái tóc vàng lởm chởm như rễ tre: “Long Nhi thành nam tử hán thật rồi, trước đây mới cao chừng này, giờ đã cao thế này rồi.” Đoạn cô đưa tay từ ngang ngực lên đỉnh đầu biểu thị chiều cao, lại vỗ vỗ lòng bàn tay vào vầng ngực nở nang của cậu: “Còn vạm vỡ nhường này nữa, thật không phí cơm gạo ăn bao nhiêu năm nay. Ô, có gì trên bàn thế này? Tháng Tư ăn lẩu à, ha ha…”

Mấy lời này của Lục Kiều Kiều đã xoa dịu tâm trạng bất an của An Long Nhi, cậu ngoái lại nhìn những rau tươi thịt sống bày đầy bàn, đáp: “Nơi này vừa có giao chiến, tìm khắp nơi không thấy gia vị để nêm nếm nấu ăn, đành ăn lẩu vậy.” Nói đoạn cậu chạy lại góc phòng, lấy một chiếc khăn, nhúng nước ấm trong chậu gỗ, vắt khô đưa cho Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, lau mặt rồi ăn cơm nào.”

Lục Kiều Kiều đón lấy chiếc khăn ấm, ấp lên mặt, lập tức một luồng ấm ran lan khắp toàn thân, cô nhắm mắt cảm thụ sự quan tâm ấy, tựa hồ An Long Nhi ngày ngày hầu hạ mình năm xưa chưa hề thay đổi, cô và An Long Nhi chưa bao giờ rời xa. Kéo tấm khăn xuống lau tay, cô nhìn ra xa nói: “Dễ chịu thật, độ ấm cũng rất vừa…” Đoạn vung tay, chuẩn xác ném chiếc khăn trúng chậu nước. An Long Nhi tiếp lời: “Cháu tính thời gian mới chuẩn bị mà.” Lục Kiều Kiều gật đầu khen ngợi: “Tính chuẩn lắm, mày thành thầy bấm quẻ rồi.”

Mọi người vui vẻ ngồi vào bàn, chuyện trên trời dưới bể nổ như pháo ran, ai nấy đua nhau kể lể tâm tình xa cách, trong phòng đèn nến sáng trưng, náo nhiệt vô cùng. An Long Nhi thuật lại những kỳ án phong thủy ở Anh Châu, lại nhắc đến chuyện Hữu Hiên tiên sinh cùng bọn họ giao chiến với An Thanh Nguyên ở đỉnh Phù Dung; Cố Tư Văn kể hết những việc trắc trở từng trải qua từ Quảng Đông đến Nam Kinh trong hơn nửa năm nay, Lục Kiều Kiều cũng hoa chân múa tay tường thuật những trận chiến liên miên của nữ quân; Jack thỉnh thoảng lại chen vào kể mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống của A Tầm cho Lục Kiều Kiều nghe. Theo lời Jack kể với cô, thì dưới sự trù tính của An Long Nhi, họ đã tránh được rất nhiều trận chiến vô vị, đợi khi thành Nam Kinh bị công phá mới yên ổn tiến vào tìm An Thanh Viễn. Cả John Lớn cũng nghe tin tìm đến, đưa thuyền buôn Green đến bến Thượng Hải, bán súng cho quân Thái Bình, như vậy Jack mới có thể ở lại vùng ngoại ô Nam Kinh bằng thân phận lái buôn Tây, ung dung đợi nữ binh đến hội hợp với cánh quân chủ lực.

Jack nói: “Nam Kinh bây giờ bị quản lý như một doanh trại lớn, Dương Tú Thanh kỷ luật nghiêm lắm, nếu bọn anh ở lại trong thành, nhất định sẽ bị phân về các quân doanh khác nhau, không thể cùng đợi em về được. Bởi thế anh bèn cho họ giả vờ làm người hầu của mình, nơi này trở thành hiệu buôn Tây để anh giao nhận hàng hóa, có thế Thiên quân mới chịu để bọn anh ở đây đấy.”

Lục Kiều Kiều ăn một chập mới ngẩng lên thở hổn hển nói: “Dương Tú Thanh muốn giữ anh lại trong quân làm Lễ bộ thượng thư, anh có hứng không?”

Jack lắc đầu: “Anh không thích làm quan, huống hồ Thiên quân đánh đến đây chỉ chiếm được mấy tòa thành, xung quanh toàn vòng vây của quân Thanh, cũng chẳng biết phải đánh đến bao giờ nữa, giữ chức quan này nguy hiểm lắm. Em vẫn muốn ở lại nữ quân ư?”

Lục Kiều Kiều cười, vẻ bất đắc dĩ: “Em tòng quân là vì tình thế bức bách, nhưng em không muốn dẫn các chị em đi tìm chết nữa. Cứ ngỡ rằng Hồng Tú Toàn được sự hỗ trợ của long huyệt thiên tử có thể đánh khắp thiên hạ, nhưng vốn dĩ y chẳng có mệnh làm hoàng đế, mà Phùng Vân Sơn cũng không định dựng lên một vị hoàng đế, hiện giờ long huyệt trên núi Phù Dung chẳng biết đã bị tàn phá đến mức nào, ngôi Thiên vương này ngồi được bao lâu cũng khó nói lắm.”

An Long Nhi đột nhiên nói với Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, cháu muốn đi xem long huyệt của triều Thanh.”

“Hả?” Lục Kiều Kiều xưa nay chưa từng nghĩ đến điều này, cô suy tư giây lát rồi hỏi: “Sao lại thế? Chẳng phải mày vốn không thích đánh nhau ư?”

An Long Nhi nghiêm trang đáp: “Chúng ta đều biết triều Thanh chẳng tốt đẹp gì, quân Thanh cũng chẳng tử tế gì cho cam. Dọc đường quân Thanh liên tục bám theo Thiên quân, còn bọn cháu lại bám đuôi quân Thanh đi lên phía Bắc, Thiên quân làm gì cháu không được chứng kiến, song quân Thanh mỗi khi đến một làng lại lấy danh nghĩa diệt giặc tóc dài mà tàn sát dân chúng cướp bóc lương thực, sau đó phóng hỏa đốt làng để hủy diệt chứng cứ, còn ra bố cáo nói là giặc tóc dài làm, thứ triều đình như vậy, quân đội như vậy, không thể để tồn tại trên đời được.”

Lục Kiều Kiều nghiêng đầu cười nhìn An Long Nhi, lúc nói những lời này, giọng điệu cậu rất bình tĩnh, có thể thấy đó là kết quả sau một thời gian dài suy tư nghiền ngẫm, đứa nhỏ này đã có chí hướng và mục tiêu riêng của mình, ánh mắt cũng toát lên vẻ độc lập và bất phục, khiến phụ nữ mê mẩn. Cô chớp chớp mắt cười hỏi An Long Nhi: “Hình như lòng Long Nhi cũng mọc ra đôi cánh cứng rồi, không định đến xem long huyệt triều Thanh rồi quay về chứ, có muốn trảm không?”

“Có.” An Long Nhi đáp ngắn gọn mà rành rõ, hệt như ngày trước, có điều giọng điệu đã tự tin và trầm tĩnh hơn nhiều.

Lục Kiều Kiều bĩu môi, liếc An Long Nhi nói: “Nhưng Long Nhi không biết Trảm long quyết mà?”

An Long Nhi tránh ánh mắt Lục Kiều Kiều, nhìn chằm chằm nồi lẩu trên bàn đáp: “Cô Kiều biết Tầm long quyết và Ngự long quyết, cháu cũng đã giao thủ với An Thanh Nguyên nhiều lần, biết được vị trí y xuống tay trảm long. Long mạch trong thiên hạ thiên biến vạn hóa chẳng qua cũng chỉ theo ngũ hành cửu tinh mà thôi, tất nhiên ba cuốn Long quyết nói về thuật phong thủy thiên tử có sự nối tiếp và kế thừa nhau, nếu cô Kiều có thể thông qua địa điểm trảm long của y suy đoán ra nội dung Trảm long quyết, thì cũng có thể tìm thấy long mạch thiên tử của triều Thanh, thêm cả tâm pháp trảm long và Lôi thích Trương Thiên sư truyền cho cháu, cháu nghĩ có thể chém đứt long mạch triều đình.”

Lục Kiều Kiều nghe An Long Nhi nói liền bật cười: “Ha ha, thằng bé này kéo cả cô xuống nước ư, mày tưởng dễ suy đoán ra Trảm long quyết thế à?”

Cố Tư Văn ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe hồi lâu, bấy giờ mới lên tiếng: “Cô Kiều thông minh như thế, nhất định sẽ suy đoán được thôi.”

“Văn to đầu nịnh một câu đã muốn đẩy chị lên đài đấy à?” Lục Kiều Kiều vừa dứt lời, mọi người đều phá lên cười. An Long Nhi lại nói: “Chém đứt khí số triều Thanh sớm ngày nào, dân chúng mau được yên ổn ngày nấy. Cô Kiều, anh Jack và A Tầm là người một nhà, phải sống yên bình bên nhau, nên cháu không muốn cô đi mạo hiểm. Long Nhi là trẻ mồ côi, chẳng có điều gì phải lo nghĩ về sau, trảm long là chủ ý của một mình cháu, nếu cô Kiều tin tưởng thì Long Nhi có một yêu cầu hơi quá đáng.”

Lục Kiều Kiều thông minh tuyệt đỉnh, thoạt nghe đã đoán ngay được suy nghĩ của An Long Nhi: “Long Nhi muốn học Long quyết để tự suy đoán ra Trảm long quyết chứ gì?”

“Vâng.”

Lục Kiều Kiều nói: “Chuyện này nguy hiểm lắm, để hai ba ngày nữa cô sẽ bàn lại với Long Nhi, ngày mai cô muốn đi xem phong thủy Nam Kinh, Long Nhi đã từng xem chưa?”

An Long Nhi lắc đầu: “Muốn xem thế cục phong thủy rộng như vậy, phải lên đỉnh núi Chung cao nhất ở phía Đông thành, nhưng sau khi chúng cháu đến đây, cả Nam Kinh đều nằm dưới sự quản lý của quân đội, hằng ngày mọi người bị nhốt ở đây, không thể tự do hoạt động, nên cháu chưa hề xem.”

“Vậy ngày mai đi với cô.”

An Long Nhi lập tức gật đầu vâng dạ, Cố Tư Văn và Sái Nguyệt cũng đòi theo, Lục Kiều Kiều bèn nửa cười nửa dỗ dành: “Các em chỉ là người hầu của Jack, một là không hợp để đi, hai là quân tình bí mật, hai đứa biết quá nhiều cũng không hay đâu, sau khi chị xem xong, nếu có gì hay ho, đương nhiên sẽ nói cho hai đứa biết, nghe lời ở nhà chăm sóc A Tầm hộ bọn chị, chị vào thành sẽ mua quà về cho.”

Nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, Jack hiểu cô đã hoàn toàn chấp nhận A Tầm, bèn mừng rỡ ôm chầm lấy Lục Kiều Kiều hôn một cái. Lục Kiều Kiều nghiêng đầu né tránh, nũng nịu bảo Jack: “Tối nay em muốn ngủ với A Tầm.” Câu này của cô khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Người ngạc nhiên nhất đương nhiên là Jack, anh và Lục Kiều Kiều xa nhau đã tròn năm, cả năm nay, ngày nào anh cũng nhớ nhung cô từ ngoài vào trong. Đã có bài học Lý Tiểu Văn, Jack cũng chẳng dám hái hoa bẻ cành trên giang hồ nữa, chỉ ngoan ngoãn dắt A Tầm đi theo An Long Nhi tìm kiếm quân Thái Bình, sớm đã nhịn đến hai mắt đỏ ngầu tiểu tiện vàng đục, như đang ngồi trên một ngọn núi lửa nhỏ sắp nổ tung. Hôm nay gặp được Lục Kiều Kiều, phát hiện thân hình và dung mạo cô còn xinh đẹp mê người hơn cả trước lúc chia tay, anh đã khấp khởi mong đến tối, vậy mà Lục Kiều Kiều lại nói ra những lời này, rõ ràng là sét đánh giữa trời quang.

“Tại sao?” Jack bướng bỉnh hỏi.

Quanh bàn toàn người lớn, ai nấy đều hiểu ý Jack, nhưng đám đàn ông chẳng ai dám lên tiếng, chỉ mình Sái Nguyệt kéo tay Lục Kiều Kiều nói: “Chị Kiều, em đã chuẩn bị phòng cho hai người rồi, A Tầm cứ để bọn em trông, chị yên tâm nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, cô khăng khăng kéo Lục Kiều Kiều đi vào phòng, vừa kéo vừa nói: “Chị bôn ba đánh trận lâu như vậy, chắc hẳn chẳng lúc nào được ngủ ngon, cứ vào phòng nghỉ ngơi trước đi, em và A Văn sẽ đun nước nóng đưa vào cho chị, đến đây nào, để em giúp chị thay đồ.” Đoạn vừa kéo vừa lôi, đẩy Lục Kiều Kiều vào phòng Jack.

Jack xách một bình rượu bách hoa Trấn Giang bước vào phòng, thấy trong phòng đã đốt một đôi nến hồng, hắt sáng đỏ bừng đôi má Lục Kiều Kiều. Cô đã cởi bộ chiến bào đỏ rực, vận tấm áo khoác bằng tơ trắng lục được trong đống hành lý, thân hình yểu điệu như ẩn như hiện dưới lớp áo trắng. Đợi Jack khóa cửa phòng lại, cô mới bước lên mấy bước, cúi người nhún chân, dịu dàng chúc anh vạn phúc rồi khẽ khàng nói: “Tướng công vất vả rồi.”

Jack vốn lo Lục Kiều Kiều không chịu ở chung phòng với mình, bị Sái Nguyệt lôi vào như vậy chẳng rõ có bực mình không, giờ lại thấy cô tinh quái hành đại lễ với mình, mới biết cô đang trêu ghẹo, bèn cười ha hả đáp: “Tướng công có gì vất vả đâu, chỉ nhớ em là khổ cực nhất.”

Lục Kiều Kiều tiến lại dìu Jack ngồi xuống bên bàn, hỏi: “Rượu gì đây anh?”

Jack không đáp, chỉ lắc lư cái đầu đọc mấy câu ca dao: “Rượu bách hoa thơm hơn trăm hoa, vạn nhà nâng chén ngát vạn nhà, hương chẳng khác hoa trên đường cái, sắc như xuân trong động đó mà.”

Người Tây đọc thơ có một vẻ đặc sắc riêng, khiến Lục Kiều Kiều cười khanh khách mãi không thôi, cô gian xảo cười hỏi Jack: “Còn xuân trong động cơ à? Anh học bài thơ bậy bạ này ở kỹ viện nào đấy?”

Jack cắn răng phân bua: “Đây đâu phải thơ bậy, anh học của hàng xóm để đọc cho em nghe thôi mà, anh phải học thuộc mất mấy ngày đấy.”

Lục Kiều Kiều đương nhiên biết đó không phải thơ bậy, chẳng qua cô muốn trêu Jack mà thôi. Cô rót hai chén rượu, lại ngửi hương thơm, rồi kiểm tra tiếng Trung của Jack: “Thứ rượu được tả trong thơ là gì vậy?”

“Là rượu bách hoa nổi tiếng ở đây đó, anh phải mua bên hàng xóm, đắt lắm đấy, anh ta còn dạy anh bài thơ viết riêng cho loại rượu này.” Dứt lời, Jack cũng cầm chén lên ngửi thử: “Thơm quá, lâu lắm rồi ta không uống rượu với nhau, nào, Thượng Đế phù hộ để chúng con mãi mãi được bên nhau.” Nói đoạn, anh cầm chén lên, toan cụng chén với Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều quặp cổ tay lại, giấu chén rượu trong lòng bàn tay, mỉm cười với Jack: “Nếu ở cạnh em anh sẽ chết thì sao?”

Jack đắm đuối nhìn cô: “Tính mạng anh thuộc về em, có chết cũng phải ở bên em. Long Nhi đã nói rõ với anh rồi, để giúp anh tránh vận khí khắc phu nên em mới đuổi anh đi, để cứu Tiểu Văn, em cũng phải cố gắng nhiều, xin lỗi vợ yêu, anh trách lầm em rồi.”

Lục Kiều Kiều chớp mắt, chìa tay ra đặt lên tay Jack: “Em xin lỗi anh mới phải, anh luôn ở bên em, hy sinh biết bao nhiêu, vậy mà em chẳng hề nghĩ cho anh, em không phải người vợ tốt.”

Jack vừa lắc đầu nói “không”, đã bị Lục Kiều Kiều cắt lời: “Jack, anh nghe em nói này…” Đoạn cô thuật lại tất cả những chuyện sau khi anh bỏ đi, cô ở trên thành Vĩnh An trảm bạch long trảm xích long tu luyện nữ đan công, làm phép cầu mưa và vứt bỏ bát tự. Kể xong, cô nghiêm trang nói với anh: “Em thực sự không phải một người vợ tốt, không thể hoàn thành nghĩa vụ người vợ, không thể chung phòng với anh, cũng không thể sinh con cho anh được.”

Jack cau mày chăm chú nhìn Lục Kiều Kiều, nhìn đến nỗi cô phải cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào anh. Một hồi lâu sau, Jack kéo Lục Kiều Kiều ngồi lên lòng mình, ôm chặt lấy cô. Lục Kiều Kiều cũng vòng tay qua cổ Jack, vùi mặt vào vai anh. Jack khẽ hỏi: “Em có yêu anh không?”

Hai tay Lục Kiều Kiều ôm ghì lấy Jack, lẳng lặng gật đầu. Jack khẽ vuốt ve lưng cô, nói: “Anh yêu em rất nhiều, không một việc gì có thể chia lìa được chúng mình, bất cứ chuyện gì cũng không thể… Em đừng đau lòng nữa, chúng ta đã có con rồi đấy thôi, em biết đấy, A Tầm là một đứa bé rất thông minh xinh đẹp, còn giống em như đúc.”

Lục Kiều Kiều nói, khẽ đến nỗi gần như không thể nghe thấy: “Em biết mà, em cũng thích con bé… Nhưng, anh là một người đàn ông, như thế này quá thiệt thòi cho anh… Em xin lỗi…”

Jack lại im lặng một lúc lâu, chỉ khẽ vỗ về lưng cô, sau đó, anh nâng mặt cô lên: “Em giành được sinh mệnh tự do, anh cũng chia vui với sự tự do của em, anh chẳng thiệt thòi gì cả… Chỉ cần em còn sống, để anh được ngày ngày gặp mặt em, tất cả những thứ khác đều chẳng đáng gì cả.”

“Nhưng em yêu anh, em muốn anh được hạnh phúc…” Lục Kiều Kiều vừa nói vừa từ từ cởi khuy áo Jack, tựa đầu vào vai anh, luồn tay vào ngực anh, cảm nhận tiếng tim đập ấm áp.

Jack cầm chén rượu trên bàn kề lên miệng Lục Kiều Kiều: “Em biết câu chuyện Bạch Nương Tử và Hứa Tiên chứ?”

“Ừm, người Trung Quốc ai chẳng biết.”

“Rượu bách hoa này cũng có liên quan tới họ, nghe nói họ là một đôi vợ chồng vô cùng hạnh phúc, một lần họ đi hái thuốc rồi ngồi thuyền chở về nhà, nào ngờ gặp sóng gió lật thuyền, một năm sau, tại nơi thuyền họ bị lật, mọc lên một ngọn núi, trên núi có tới trăm loài hoa, người địa phương bèn hái hoa về ủ rượu, ủ ra thứ rượu bách hoa này, em nếm thử xem.”

Lục Kiều Kiều cúi đầu nhìn chén rượu, thấy rượu trong chén vàng đậm trong vắt, tỏa hương ngọt ngào. Cô buồn bã nói: “Em nhớ rượu nương Khách Gia ở nhà họ Trương, cũng ngọt ngào thế này, nhớ cả Trương Phúc Long và Tú Liên phu nhân, cả Ninh Nhi nữa, nếu họ còn sống thì tốt biết bao…”

“Kiều Kiều, so với họ, chúng ta đã hạnh phúc lắm rồi.” Jack nói xong, lại cầm chén rượu lên toan cụng chén với Lục Kiều Kiều, nhưng cô đã nhanh tay dốc tuột rượu trong chén vào miệng, sau đó ngậm rượu hôn lên môi Jack.

Đầu lưỡi nhỏ nhắn trơn ướt của Lục Kiều Kiều từ từ mớm rượu ngọt vào miệng Jack, rượu trôi xuống họng, khiến Jack thấy vừa nóng vừa lạnh. Lục Kiều Kiều đột ngột ngẩng lên, thở gấp nhìn Jack, gương mặt ửng hồng: “Em không để anh chết đâu, em nhất định sẽ khiến anh sống hạnh phúc, ôm em lên giường để em hầu hạ anh, được không?”

Jack thoáng ngạc nhiên hỏi: “Em định làm gì?”

Lục Kiều Kiều kề bình rượu lên miệng Jack, ép anh uống mấy ngụm, bản thân cô cũng ngậm lấy miệng bình hớp đủ rượu, mặt đỏ bừng bảo Jack: “Anh không muốn thử xem em có thể làm gì ư?”

Sáng hôm sau, lúc Jack rời phòng, Lục Kiều Kiều đã cùng mọi người nấu xong bữa sáng. Ăn uống xong xuôi, cô, Jack và An Long Nhi đều thay sang bộ đồ đen bó chẽn, cưỡi ngựa đi về phía Nam thành, từ xa trông lại, thấy toàn bộ cờ chiến trên thành đều đã đổi sang màu vàng, xem ra Dương Tú Thanh rất coi trọng ý kiến của Lục Kiều Kiều, hơn nữa làm việc cũng nhanh như gió cuốn chớp giật. Hôm nay Lục Kiều Kiều muốn đi xem phong thủy Nam Kinh trước, để ngày mai còn báo lên Hồng Tú Toàn trong tiệc tẩy trần ở phủ Thiên vương. Sau khi vào thành, họ tới ngay phủ Đông vương của Dương Tú Thanh mượn xem địa đồ, để tiện xem xét đối chiếu địa hình.

Rời khỏi phủ Đông vương, mọi người đã có nhận thức trực quan về địa hình xung quanh, việc còn lại chỉ là leo lên đỉnh núi Chung cao nhất ở ngoại ô phía Đông thành Nam Kinh chứng thực long mạch. Nhưng hôm qua lúc vào thành, Lục Kiều Kiều đã để ý thấy đại doanh Giang Nam của lão tướng Hướng Vinh cũng đặt tại ngoại ô phía Đông thành, cách con sông đào bảo vệ thành chưa đầy mười lăm dặm, cưỡi ngựa chạy đến chỉ mất nửa khắc, núi Chung vừa khéo nằm ở giữa, phi ngựa lên núi chẳng khác nào biến thành bia sống cho Hướng Vinh nã đạn, vì thế cô đã thay sang đồ đen từ trước, chuẩn bị đi bộ lên núi.

Ba người rời phủ Đông vương, Lục Kiều Kiều phát hiện các hàng quán trên phố đã lác đác mở cửa, song hàng hóa bên trong ít ỏi đến đáng thương, trên phố trừ những người già thong thả quét tước, chẳng thấy đâu cảnh phồn hoa náo nhiệt như tưởng tượng. Thỉnh thoảng lại có binh lính dẫn theo một đám thiếu nữ mặc áo hoa đi qua, những thiếu nữ này da trắng nõn nà, diện mạo đoan chính đẹp đẽ, thân hình đa phần cao hơn các nữ binh của Lục Kiều Kiều, thoạt trông đã biết là người bản địa.

Lục Kiều Kiều hỏi Jack: “Mấy cô gái này làm gì vậy?”

Jack mắt nhìn chằm chặp đám người, miệng đáp: “Gần đây Thiên vương và Đông vương đều đang tuyển vương nương, nên cho tập hợp các cô gái trẻ lại…”

Lục Kiều Kiều tỏ vẻ bất bình: “Lúc ở Quảng Tây, chẳng phải họ đã có mười mấy bà vợ rồi sao. Lúc gây dựng triều đình, Phùng Vân Sơn đã yêu cầu mọi người trong Thiên triều chỉ được một vợ một chồng, vậy mà bọn họ ngự trên ngôi cao lại có tam cung lục viện, thật là quá đáng.”

An Long Nhi chẳng hề liếc ngang, còn Jack vẫn dán mắt vào đám thiếu nữ kia, không ngoái đầu lại: “Hoàng đế Trung Hoa đều như vậy mà, trước đây anh thấy cũng chướng mắt, giờ thì chẳng coi là lạ nữa rồi.”

Lục Kiều Kiều vội xoay mặt Jack lại phía mình, chống nạnh đứng giữa đường hỏi: “Anh cứ nhìn chằm chằm vào người ta làm gì? Em không phải đàn bà hay sao? Sao không thấy anh nhìn em!”

“Khác nhau mà…”

“Có gì khác?”

“Ít ra chiều cao cũng khác rồi.”

“Anh…” Lục Kiều Kiều xưa nay vẫn tự hào về vóc dáng nhỏ nhắn, giận đến nỗi trợn trừng hai mắt không nói nổi lời nào, hung hăng giẫm thật mạnh lên ủng da của Jack, rồi quay ngoắt người đi thẳng. Jack kêu lên thảm thiết, vội vã chạy theo cô.

Chân núi mé Tây núi Chung vươn tới tận cửa Thái Bình ở góc Đông Bắc thành Nam Kinh, ra khỏi thành từ cửa này có thể tiến thẳng lên núi, song hiện giờ không thể cứ vậy mà rời thành được, bởi trên núi Chung có binh lính cả hai phe mai phục, chẳng rõ là bao nhiêu người, chỉ biết bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra đánh úp. Nghe quân Thái Bình giữ thành nói vậy, ba người đành thận trọng men theo triền núi, chưa đến nửa canh giờ đã tới đỉnh núi Chung.

Từ đỉnh núi phóng mắt nhìn ra xa, dòng Trường Giang từ mé phải phía trước núi Chung đổ về phía thành Nam Kinh, rồi lại hối hả ngang qua bên phải thành, chảy ra phía sau. Bốn bề là đồng bằng bát ngát trải dài vô tận, bên phải chân núi Chung là thành Nam Kinh rộng lớn, diện tích xấp xỉ cả ngọn núi, có thể coi là thành thị lớn nhất Giang Nam. Mé trái dưới núi là đại doanh Giang Nam của quân Thanh, dưới chân dốc núi trước mặt chính là Hiếu lăng, nơi an táng hoàng đế khai quốc triều Minh Chu Nguyên Chương. Hai bên bờ Trường Giang có hai mạch núi, kẹp Trường Giang, Nam Kinh và núi Chung vào giữa.

Lục Kiều Kiều ngồi xổm trong bụi cỏ xem xét kỹ hồi lâu, lại gập ngón tay liên tục tính toán; An Long Nhi lấy la kinh ra đo cẩn thận cả quẻ tuyến và phương hướng, hai người ai làm việc nấy, chẳng nói năng gì. Jack ngắm phong cảnh hồi lâu, chỉ cảm thấy khí thế hào hùng, sơn hà tráng lệ, ngoại trừ đẹp đẽ chẳng nhìn ra huyền cơ gì khác, anh nhìn Lục Kiều Kiều rồi lại nhìn An Long Nhi, vừa sốt ruột vừa tò mò, chỉ đợi hai vị đại sư phong thủy đưa ra bình luận về tòa thành lớn nhất Giang Nam này.

Sau khi Tôn Tồn Chân xuống núi, từ phía thành Cát An vẫn vọng tới tiếng pháo thưa thớt, đồng thời có một toán quân chừng mấy chục người đầu chít khăn đỏ tức tốc từ dưới dốc núi chạy lên, Lục Kiều Kiều và các nữ binh trốn cả sang một bên sẵn sàng tư thế nghênh đón, muốn xem xem là quân nào công thành giải vây. Toán quân này toàn nam giới, một quan binh trẻ thân hình tầm thước, vừa gầy vừa đen dẫn đầu chạy đến gần phần mộ, nhìn ngó quanh quất không thấy dấu chân người, bèn quay ra cùng các binh sĩ khác kiểm tra những binh khí khôi giáp trên mặt đất, hòng phán đoán tình hình chiến sự khi nãy.

Lục Kiều Kiều vừa loáng thoáng nhìn rõ mặt người đó thì Hương Quế và Nguyệt Quế đã chạy vụt ra khỏi chỗ nấp, khiến cô giật nảy mình. Hương Quế lớn tiếng gọi “ông xã” rồi chạy về phía quan binh trẻ tuổi kia, ôm chặt lấy anh ta vừa khóc vừa cười. Lục Kiều Kiều và các nữ binh khác ngỡ ngàng đứng dậy khỏi bụi cỏ, nhìn từ đằng xa lại.

Ba người họ vồn vã chuyện trò một hồi, đoạn Hương Quế dắt tay người kia, chạy tới trước mặt Lục Kiều Kiều, hệt như một chú gà con vui vẻ, đỏ bừng mặt xúc động giới thiệu: “Lục tướng quân, anh ấy tên là Tiêu Ngọc Tinh, là ông xã nhà em, anh ấy đến tìm em, anh ấy đến tìm em rồi!” Nói được hai câu, cô mừng quá bật khóc òa.

Lục Kiều Kiều dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy dáng vẻ hạnh phúc của Hương Quế, lòng cũng mừng thay cho họ, đồng thời càng ngưỡng mộ vô cùng. Tiêu Ngọc Tinh bước tới trước mặt Lục Kiều Kiều, chắp tay nói: “Tham kiến Lục tướng quân, những ngày qua phải nhờ cô chăm sóc Hương Quế, quả là làm phiền cô rồi.”

Quân Thái Bình coi hết thảy lễ nghĩa lý luận của đạo Nho là tà ma ngoại đạo, bãi bỏ hết những lễ tiết như chắp tay, vái lạy, cấp dưới gặp cấp trên chỉ quỳ gối, nên hành động chắp tay của Tiêu Ngọc Tinh khiến Lục Kiều Kiều hơi bất ngờ, vội hỏi: “Binh lính mà Tiêu tướng quân chỉ huy không phải Thiên quân ư?”

Tiêu Ngọc Tinh cười, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Chuyện này nói ra thì dài lắm, vừa rồi mọi người chiến đấu ở đây thương vong có nặng lắm không? Có cần chúng tôi giúp gì không?”

Bấy giờ Lục Kiều Kiều mới nhớ ra sau trận chiến cần thu dọn chiến trường, cũng phải đề phòng quân Thanh quay lại truy kích, bèn cùng mấy chục nam binh mới tới chôn cất những nữ binh tử thương, lại đưa các binh sĩ bị thương đến khe núi cách xa chiến trường, tìm nơi nào có suối dựng trại tắm táp một phen, rồi mới ngồi xuống nổi lửa đun nước nấu cơm.

Trời đã tối sập, mọi người mới quây quần bên đống lửa, nghe Tiêu Ngọc Tinh thuật chuyện về toán lính anh ta chỉ huy.

Tiêu Ngọc Tinh vốn người Hồ Nam, còn một người anh trai tên Tiêu Lượng, cả hai đều văn võ song toàn, gia nhập Hồng môn rất sớm, trở thành hương chủ Hồng môn ở Hồ Nam. Hai chị em Nguyệt Quế Hương Quế họ Hứa, lại có duyên gả cho hai anh em họ Tiêu. Khi quân Thái Bình mới dấy binh khởi nghĩa, bọn họ dẫn theo anh em Hồng môn đến Kim Điền Quảng Tây đầu quân, muốn tạo dựng nên sự nghiệp huy hoàng. Vì biên chế quân Thái Bình chia thành nam doanh nữ doanh, có quy củ nghiêm ngặt, vợ chồng trong quân cũng khó mà gặp gỡ, nên Lục Kiều Kiều ở trong quân bấy nhiêu năm chưa hề gặp chồng Nguyệt Quế Hương Quế. Đầu năm nay trong trận phá vây ở Vĩnh An Quảng Tây, Tiêu Lượng đi theo Tiêu Triều Quý ở hậu quân đoạn hậu, bị quân Thanh truy kích bắt làm tù binh rồi bị giết. Sau đó quân Thái Bình đánh đến Quế Lâm, rồi tiến về phía Đông đến Toàn Châu, áp sát Hồ Nam, hòng theo dòng Trường Giang gấp rút vào thẳng Trung Nguyên, lúc này, Hồng Tuyên Kiều dẫn nữ quân về phía Nam chặn đánh viện binh của quân Thanh ở Quảng Đông, từ bấy cũng mất liên hệ với cánh quân chủ lực.

Tiêu Ngọc Tinh kể: “Sau khi đánh đến Hồ Nam, chúng tôi cũng thất bại mấy lần, số lính tuyển từ Quảng Tây tử thương rất nhiều, Thiên quân đành vừa đi vừa tuyển thêm quân, lúc đánh đến Vũ Xương, quân đội đã tăng lên đến mấy chục vạn người, song các tân binh tuyển dọc đường không thiện chiến được như lính cũ, quân kỷ cũng càng lúc càng lỏng lẻo. Những kẻ đó đều đánh đến đỏ vằn hai mắt, hễ đi đến đâu là cướp bóc chém giết đến đấy, nhà phú hộ thì bỏ chạy cả, toàn bộ dân thường đều bị triệu tập vào quân ngũ, những nơi đi qua cũng không để quân lại trấn thủ, rất nhiều hương chủ đường khẩu Hồng môn phản đối sách lược này, nên đã lũ lượt ly khai Thiên quân.”

Lục Kiều Kiều cau mày hỏi: “Chẳng phải có Đông vương và Nam vương đấy ư? Xưa nay Đông vương quản lý kỷ luật rất nghiêm mà?”

“Ai da… Nam vương Phùng Vân Sơn đã tử chiến tại bến Thoa Y Hồ Nam rồi, Tây vương Tiêu Triều Quý cũng hy sinh ở Trường Sa, Đông vương Dương Tú Thanh không phải không quản việc quân, chỉ là ác chiến liên miên, tân binh vừa tuyển vào đã bị đẩy ngay ra chiến trường, huấn luyện còn không kịp, làm gì có lúc quản quân kỷ. Thiên vương Hồng Tú Toàn lại có quan điểm riêng, ông ấy cùng các tướng lĩnh khác thả cho tân binh cướp bóc, đánh đến đâu là vơ vét sạch trơn đến đấy, chẳng khác giặc châu chấu, chứ nào giống nghĩa quân…” Tiêu Ngọc Tinh thuật lại những chuyện này, không khỏi lắc đầu thở dài.

Nhớ đến Phùng Vân Sơn lòng ôm chí lớn, Lục Kiều Kiều cũng trầm ngâm hồi lâu. Tiêu Ngọc Tinh ngừng lời một lát rồi tiếp: “Thiên quân phản Thanh như vậy thực không hợp với lòng người, hoàn toàn đi ngược lại tôn chỉ của Hồng môn, nên lúc ở Vũ Xương, tôi đã dẫn theo các anh em Hồng môn cải tà quy chính…”

Lục Kiều Kiều cười hỏi: “Anh đến đây để tìm vợ chứ gì?”

Hương Quế ngồi ngay cạnh chồng nghe hỏi liền nhoẻn cười đầy hạnh phúc, nghiêng đầu tựa vào vai Tiêu Ngọc Tinh, Tiêu Ngọc Tinh cũng lộ vẻ ngượng ngùng, gương mặt đen sạm dưới ánh lửa đỏ bừng lên hết sức ngọt ngào, khiến mọi người ai nấy đều cười ồ.

Tiêu Ngọc Tinh hớp một ngụm nước sôi, lúng túng đáp: “Tôi… tôi nghe ngóng được Hồng thừa tướng đã dẫn nữ quân đi về phía Nam, nên dẫn theo các anh em xuống phía Nam tìm mọi người. Sáng sớm nay nhận được tin quân Thanh đang đánh nhau ở Thanh Nguyên, tôi đã đoán không biết có phải mọi người không. Thám tử quay về báo quả nhiên là nữ quân tác chiến, từ Cát An lại có quân Thanh ra khỏi thành vượt sông tiến sang, nên tôi bèn giở chiêu vây Ngụy cứu Triệu, cho một toán lính vờ tấn công Cát An, rồi từ dưới núi bắn pháo lên dẫn dụ quân Thanh rút lui, còn tôi dẫn một đội quân lên núi hội hợp với mọi người… Hiện giờ các anh em vây thành hẳn cũng rút cả rồi.”

Lục Kiều Kiều thấy Hương Quế cầm tay Tiêu Ngọc Tinh lên, ngón tay không ngừng vạch vẽ vào lòng bàn tay anh ta, bèn liếc Hương Quế: “Hiện giờ hai người cũng nên rút quân rồi chứ?”

Hương Quế vốn thân thiết với Lục Kiều Kiều, nói năng chẳng phải kiêng dè, nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, liền mừng rỡ hỏi: “Lục tướng quân cho em đi theo ông xã ư?”

Lục Kiều Kiều cười đáp: “Tôi đã không còn là tướng quân của mọi người nữa rồi, làm sao quản được em. Huống hồ hai người dính lấy nhau như sam thế, Tiêu hương chủ mà đi chẳng nhẽ em không đeo dính theo ư?”

Mọi người nghe Lục Kiều Kiều nói vậy lại phá lên cười, Nguyệt Quế thấy em gái và em rể thân mật như thế, cũng nhìn họ đầy vẻ ngưỡng mộ: “Thời thế loạn lạc nhường này, hành quân đánh trận nguy hiểm đến đâu cũng chẳng sợ, chỉ cần ở bên người nhà mà thôi, như chị bây giờ mới khổ, chồng chết mà chẳng được gặp một lần…”

Lục Kiều Kiều nắm lấy tay Nguyệt Quế: “Giờ thì ổn rồi, chẳng phải mấy người một nhà các vị đều ở chung một chỗ rồi sao?” Đoạn cô lại quay sang hỏi Tiêu Ngọc Tinh: “Tiếp theo đây anh định đi đâu?”

“Tôi sẽ dẫn các anh em quay về Hồ Nam xây dựng lại Hồng môn, ngày nào triều Thanh còn chưa sụp đổ, Hồng môn còn tiếp tục phản Thanh.”

Lục Kiều Kiều tán thưởng: “Được lắm, rất có chí khí. Song các người thế cô lực mỏng, cứ vậy mà về Hồ Nam có vẻ rất nguy hiểm, chi bằng ẩn cư mấy năm xem cục thế xoay chuyển ra sao rồi hẵng tính toán tiếp?” Những lời này của Lục Kiều Kiều không chỉ xuất phát từ lòng quan tâm, cô đã trông thấy điềm chết trong vòng mấy năm tới trên gương mặt Tiêu Ngọc Tinh và Nguyệt Quế Hương Quế, nếu họ không nóng lòng đối kháng với triều đình, may ra sẽ thoát được kiếp nạn.

Tiêu Ngọc Tinh nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, liền tò mò hỏi: “Tôi từng nghe nói Lục tướng quân là thần toán, lẽ nào cô có điều gì chỉ giáo chúng tôi?”

Lục Kiều Kiều trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Ừm, cũng chẳng phải chỉ giáo gì, chỉ là trong mấy năm tới các vị sẽ gặp phải kiếp nạn lớn, nếu không động đao thương may ra tránh được.”

Tiêu Ngọc Tinh bật cười: “Ha ha, chúng tôi đã là trọng phạm bị truy nã ở Hồ Nam từ lâu rồi, dù chúng tôi muốn trốn, triều đình cũng chẳng buông tha đâu. Hiện giờ tôi có thể ở bên Hương Quế, dù ngày mai có chết ngay cũng chẳng sao, huống hồ lại còn được mấy năm, tôi đã thỏa ý rồi.”

Tiêu Ngọc Tinh dứt lời, Lục Kiều Kiều lại nhớ tới Jack bị mình đuổi đi, nếu số mệnh Jack khắc thê, liệu mình có khăng khăng thà chết cũng phải ở bên cạnh anh không? Nghĩ đến đây, Lục Kiều Kiều vội hít vào một hơi thật sâu, cao giọng bảo các nữ binh: “Các chị em, những người ở lại đây hôm nay đều không còn gia đình nữa, nhưng đại nạn không chết tất có phúc về sau, nếu mọi người khao khát cuộc sống gia đình, có thể theo Hương Quế Nguyệt Quế đến Hồ Nam.”

Thấy các nữ binh đều cúi đầu mím môi cười, Lục Kiều Kiều lại nói: “Tôi có việc cần làm phải đuổi theo Thiên quân, những ai không muốn đi Hồ Nam có thể theo tôi, có ai muốn lên phía Bắc với Thiên quân không?” Cô đứng dậy nhìn quanh, thấy các nữ binh đều cúi gằm mặt cười thầm, không ai đáp lời, xem ra mọi người chịu đựng cuộc sống nam nữ chia tách trong quân đội quá lâu, đã sắp phát điên đến nơi, không ai muốn quay lại quân ngũ cả, bên đống lửa, chỉ có mình Lục Kiều Kiều đứng đó cười ngơ ngẩn.

Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Quế Hương Quế cùng hơn hai mươi nữ binh còn lại đều theo Tiêu Ngọc Tinh rời Cát An, Lục Kiều Kiều chọn một thớt ngựa, lần theo ám hiệu nữ quân để lại dọc đường, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đại đội nữ quân của Hồng Tuyên Kiều. Cô lén kể lại chuyện Tiêu Ngọc Tinh đón Hương Quế đi cho Hồng Tuyên Kiều nghe, Hồng Tuyên Kiều đương nhiên hiểu ý, bèn tuyên xưng với ba quân rằng Nguyệt Quế Hương Quế và các nữ binh khác đã anh dũng hy sinh khi đoạn hậu, chừng nào gặp lại Thiên vương nhất định sẽ bẩm báo để truy phong trung dũng vân vân.

Họ dẫn theo các nữ binh, hành quân theo lối cũ, chỉ chọn những nơi vắng người thong thả mà đi, từ Giang Tây ra khỏi Chiết Giang, rồi đi lên phía Bắc đến Giang Tô, nói là một cánh quân, chi bằng gọi là một đội lữ hành còn đúng hơn, dọc đường hành quân nghỉ ngơi, chỉnh đốn, du ngoạn không thiếu việc gì, đi tròn hai tháng, các nữ binh cũng bình yên đến được bên ngoài thành Nam Kinh.

Dọc đường đi, họ vẫn vừa hành quân vừa nghe ngóng tin tức quân Thái Bình, biết được sau dịp tết, quân Thái Bình đã công phá Nam Kinh, hiện giờ không có chiến sự gì mới, nên đã đóng tại Nam Kinh hơn một tháng nay. Từ sau khi thiêu hủy hài cốt tổ tiên ở Cát An, Lục Kiều Kiều như được tái sinh. Cuộc đời không bị số mệnh khống chế, hết thảy đều là những câu chuyện ngẫu nhiên phát sinh; không có vận may do phong thủy tổ tiên độ trì, chỉ tự mình nắm bắt lấy, dù buồn vui thành bại đều cam tâm tình nguyện. Giờ đây cô thực sự rất yêu bản thân mình, cái tên Lục Kiều Kiều này do cô tự đặt lấy, số mệnh về sau hoàn toàn nằm trong tay cô, sự tự do tột bực này khiến cô đang ngủ say cũng phá lên cười mà thức giấc.

Số mệnh không còn phúc tinh quý nhân, sẽ chẳng còn ai đột nhiên nhảy ra cứu giúp lúc nguy nan nữa; số mệnh không còn tai tinh, chỉ cần mình không làm chuyện ngu ngốc, sẽ chẳng có tai họa nào trên trời rơi xuống cả. Huống hồ dựa vào nội công nữ đan hiện giờ của cô, người có khả năng làm cô bị thương trên đời chẳng có mấy kẻ, nếu cứ thế này mà sống trên đời, dù không gây dựng được sự nghiệp gì lớn lao, chỉ lặng lẽ sống một đời, cũng là niềm sung sướng tột cùng rồi.

Song việc Tiêu Ngọc Tinh tới tìm vợ đã khiến Lục Kiều Kiều vô cùng xúc động, cô biết Jack nhất định sẽ đi khắp nơi tìm mình, hơn nữa từ lần đoán chữ cho A Đồ cách cách, cô đã biết nếu gặp được Jack, mình còn có thể gặp lại rất nhiều bè bạn, cùng đứa bé chẳng biết mặt mũi ra sao kia. Muốn người ta tìm thấy, thì phải đặt mình vào một nơi dễ tìm, đồng thời Lục Kiều Kiều cũng muốn tận mắt nhìn thấy quân Thái Bình ngày nay, có phải đã biến chất tồi tệ như Tiêu Ngọc Tinh nói hay không, gặp mấy vị đại vương một lòng muốn đánh lấy thiên hạ kia, xem sau khi Phùng Vân Sơn qua đời họ có còn đi theo con đường pháp trị hay chăng, với từng ấy tò mò và mong đợi, thì theo Hồng Tuyên Kiều đến Nam Kinh trước chính là lựa chọn thông minh nhất.

Cô thận trọng tiến gần Nam Kinh, để tòa cổ thành vốn là thắng cảnh trong truyền thuyết ấy từ đường chân trời dần lọt vào tầm mắt của mình, tâm trạng thấp thỏm bất an bị dự cảm hạnh phúc bao phủ, đến nỗi cô không dám bói một quẻ xem liệu sẽ xảy ra chuyện gì? Những kẻ từng trải nhiều thường không muốn gây chuyện, dù một quẻ tính ra không phải xấu thì là tốt, nhưng cô không muốn quẻ xấu với xác suất năm mươi năm mươi xuất hiện, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Bên ngoài thành Nam Kinh rải rác mấy ngọn núi nhỏ, trên núi là vọng gác quen thuộc của quân Thái Bình, dưới vọng gác là quân doanh trải dài cùng ngút ngàn cờ đỏ, cách bày trận thủ thành này chính là binh pháp thủ nơi hiểm yếu phát triển từ Long quyết. Từ quân doanh, một thớt ngựa trắng phi ra, người trên ngựa vóc dáng cao lớn, rạp mình trên yên hối hả ra roi như đang đua ngựa, sau lưng anh ta cuộn lên một đám bụi mù, cùng một toán quân đuổi theo sau.

Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều ngồi trong xe ngựa dẫn đầu đội ngũ, thấy thớt ngựa trắng kia càng lúc càng gần, hai người vươn dài cổ như đà điểu ngóng nhìn, Hồng Tuyên Kiều còn chưa kịp trông rõ là ai, Lục Kiều Kiều đã tung mình từ trong xe ngựa lao ra, nhanh đến nỗi như sắp bay lên, dưới chân như cưỡi mây đạp gió, dang hai tay lao về phía thớt ngựa.

Lục Kiều Kiều sớm đã trông ra người kia là Jack, không một người đàn ông nào đội chiếc mũ phớt da bò ấy đẹp trai như vậy cả. Trông thấy Lục Kiều Kiều, Jack cũng mừng rỡ như điên, không đợi ngựa dừng hẳn đã nhảy xuống đất, loạng choạng ngã nhào giữa đám bụi mù, rồi lại cuống quýt bò dậy, dang hai tay ôm lấy Lục Kiều Kiều đang nhảy phóc vào lòng như con mèo nhỏ.

Đà lao tới quá mạnh của Lục Kiều Kiều một lần nữa đẩy Jack ngã lăn ra đất, song bất luận thế nào anh vẫn ôm chặt lấy cô, vừa đứng lên được, Jack đã xốc nách Lục Kiều Kiều dậy, giơ lên cao quay vòng vòng, vừa quay vừa ngắm nhìn người vợ xinh đẹp của mình.

Mấy trăm lính Thái Bình từ phía sau Jack hối hả chạy đến, do An Thanh Viễn và Hồ Dĩ Hoảng thống lĩnh, ra nghênh đón nữ quân, sau khi hai quân hội hợp, các tướng nam nữ đều vô cùng mừng rỡ, An Thanh Viễn và Lục Kiều Kiều cũng kề vai sát cánh chuyện trò không ngớt. Sau một hồi sôi nổi hàn huyên, lão tướng Hồ Dĩ Hoảng bảo mọi người: “Hiện giờ quanh đây còn rất nhiều quân Thanh, chúng ta không thể nán lại quá lâu được, mau vào thành đi thôi, Đông vương và Thiên vương đang đợi mọi người đó.”

Lục Kiều Kiều nhìn quanh, quả nhiên thấp thoáng trông thấy quân doanh cắm đầy cờ đen nằm trên ngọn núi lớn tít phía cuối trời, liền cau mày hỏi: “Bên đó là doanh trại của bọn chó Thanh ư? Sao lại đổi thành cờ đen?”

An Thanh Viễn đáp: “Phải, Hướng Vinh dẫn quân từ Quảng Tây đuổi đến tận đây, sau khi chúng ta hạ được Nam Kinh, lão đóng trại ngay ngoại thành, xưng là đại doanh Giang Nam, cờ hiệu cũng đổi thành màu đen.”

“Hừ hừ, có lẽ có cao thủ huyền học trấn giữ đấy…” Lục Kiều Kiều nói khẽ nửa câu, đoạn bảo mọi người: “Vào Nam Kinh thôi, ở Nam Kinh có nhiều thức ngon và trò chơi lắm đúng không?”

Jack ôm lấy vai cô dỗ dành: “Đừng nói những chuyện đó vội, vào thành đi đã.”

Nữ quân được Hồ Dĩ Hoảng và An Thanh Viễn dẫn đến núi Tụ Bảo phía Nam thành Nam Kinh. Núi Tụ Bảo nằm ở hướng chính Nam thành Nam Kinh, đối diện với cửa Tụ Bảo phía Nam thành. Lục Kiều Kiều thấy cửa thành hùng vĩ như một ngọn núi nhỏ, tường thành cao bảy tám trượng, trải dài liên miên, muốn công phá tòa thành thế này, chẳng biết phải hy sinh bao nhiêu binh sĩ. Đúng lúc này, cửa Tụ Bảo từ từ mở ra, trên đầu thành đầy binh sĩ chít khăn đỏ phất cờ reo vang, hai bên cửa thành chiêng trống rộn ràng, pháo nổ vang trời, lại có cả một toán người mặc áo vàng múa một con rồng cực lớn, xem ra còn náo nhiệt gấp mười lần đón năm mới. Một cỗ kiệu mấy chục người khiêng, to bằng cả sân khấu dừng lại ngoài cổng thành, trên kiệu là Dương Tú Thanh thân hình gầy gò rắn rỏi. Y vận một chiếc hoàng bào nạm rất nhiều lá vàng, đầu đội mũ vàng, nếu đứng một mình ở đó, bảo đảm mọi người đều tưởng nhầm là con hát đang diễn kịch. Trông vẻ mặt y, xem ra cũng đang phải khổ sở nhịn cười.

Hồng Tuyên Kiều dẫn các nữ tướng xuống ngựa, chạy tới trước mặt Dương Tú Thanh quỳ xuống hành lễ, Dương Tú Thanh giơ tay cho mọi người đứng dậy, lập tức có mấy chục nữ binh từ bên cạnh y chạy tới trước mặt các nữ tướng, đeo một đóa hoa bằng lụa đỏ to bằng cái làn lên trước ngực mỗi người. Ngực Lục Kiều Kiều đeo đóa hoa cỡ lớn nhất, khiến người nhỏ nhắn như cô suýt nữa không nhìn thấy đường trước mặt, nhưng giữa bầu không khí náo nhiệt hân hoan vô tiền khoáng hậu này, cô vẫn tươi cười rạng rỡ.

Dương Tú Thanh mời Hồng Tuyên Kiều và Lục Kiều Kiều cùng lên cỗ kiệu lớn như sân khấu kia, vừa gặp Hồng Tuyên Kiều liền nói ngay: “Thấy Tuyên Kiều về tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, để đội nữ binh các cô đi đánh chặn, tôi cứ nơm nớp không yên, nếu chẳng phải bấy giờ Thiên quân chỉ có mấy vạn người, thì chắc chắn không để các cô mạo hiểm như thế. Hiện giờ ở Thiên kinh có rất nhiều phụ nữ, trong nữ quán đã lên đến mười mấy vạn người, chúng tôi không quản lý nổi, đành đợi mấy kiện tướng các cô về xử lý.”

Hồng Tuyên Kiều chưa bao giờ thấy nhiều phụ nữ đến vậy, nghe Dương Tú Thanh nói, cô kinh hãi hỏi lại: “Đâu ra nhiều phụ nữ thế kia?”

“Ba ngàn người gia nhập ở An Huy, đến Hồ Bắc lại có hai vạn gia quyến đi theo, còn cả mười vạn người đã ở Thiên kinh sẵn…” Thấy Dương Tú Thanh gập ngón tay tính toán, Lục Kiều Kiều vội ấn đóa hoa to tướng trước ngực xuống, thò đầu sang hỏi: “Mười mấy vạn người nhồi nhét vào một nơi làm gì vậy?” Lục Kiều Kiều hỏi câu này là có nguyên do, bởi quân Thái Bình xưa nay vẫn tự xưng là thánh binh của Thượng Đế, trong sinh hoạt và chiến đấu đều phải tuân theo mười điều luật nhà trời, trong đó có một điều là không được gian dâm phụ nữ, những binh sĩ phạm vào điều này đều bị xử cực hình chém đầu thị chúng, xưa nay chưa có ai được giảm tội, nhờ thế kỷ luật quân đội luôn nghiêm chỉnh. Song từ miệng Tiêu Ngọc Tinh, cô lại nghe được không ít lời phàn nàn về nỗi quân kỷ lơi lỏng, nên phải thăm dò ngay, xem liệu có động cơ không tốt hay không.

Nào ngờ Dương Tú Thanh thẳng thắn đáp ngay: “Khi đánh trận phải bảo vệ gia quyến, đương nhiên cần lập ra nữ quán, song hiện giờ để bảo vệ các nữ nhân trong thành không bị bọn nam nhân… ừm, cũng phải tổ chức hội phụ nữ may thêu gì đó, nên vẫn chia doanh trại như trước đây.”

Hồng Tuyên Kiều liền nói: “Đông vương, lúc ở Kim Điền từng nói sau khi xây dựng tiểu thiên đường sẽ để cho vợ chồng đoàn tụ, nên mọi người mới gắng làm theo quy định nam nữ chia doanh không được gặp mặt mà dốc sức chiến đấu, hiện giờ đã đánh được Thiên kinh, nói gì thì nói, vẫn phải để cho các anh chị em đi từ Quảng Tây gặp nhau chứ. Hiện giờ lại xây một nữ quán lớn như vậy, tôi sợ sẽ làm dao động lòng quân đó.”

“Thế mới phải đợi cô về tiếp quản, cô đến nữ quán xem tình hình, sắp xếp rồi báo lại với tôi là được, tôi sẽ trình lên anh cô.” Dứt lời, Dương Tú Thanh lại ngẩng đầu ưỡn ngực đón nhận sự tung hô của đám người quỳ thành hàng hai bên đường, xem bộ dạng y, có vẻ chẳng muốn nói đến chuyện này nữa.

Lục Kiều Kiều thấy đám nam quân hoan hô bên dưới đều nghểnh đầu nghếch cổ nhìn sang đội nữ binh, có thể thấy nhiều binh sĩ đứng đây có người nhà trong nữ quân, đang ngó nghiêng tìm vợ con mình, hễ tìm thấy lập tức vẫy tay rối rít, chạy đuổi theo đoàn quân hỏi han chuyện trò, mừng mừng tủi tủi, vô cùng thân thiết. Nhưng nữ quân kỷ luật rất nghiêm minh, chỉ gật đầu cười với người nhà rồi đi theo đội ngũ, không hề rối loạn hàng lối, nghiêm chỉnh đi về thao trường ở giữa thành. Thấy hai bên đường sạch sẽ gọn gàng, không có nhiều nhà dân bị phá hủy, Lục Kiều Kiều cũng có phần kinh ngạc.

Cô lớn tiếng hỏi Dương Tú Thanh, hòng át tiếng pháo nổ giòn giã: “Trên đường đi, chúng tôi nghe nói trong Thiên quân xảy ra việc cướp bóc dân chúng, có đúng không?”

Chiếc mũi ưng của Dương Tú Thanh giật giật: “Đúng, nhưng đều xử chém cả rồi. Trước đây lúc phá thành, giặc cướp trong đại lao được thả ra, đám giặc ấy đã bị giam đến phát điên, vừa thoát ra liền chít khăn đỏ lên đầu giả làm quân Thái Bình đi khắp nơi giết người phóng hỏa, khiến người ta tưởng là Thiên quân quấy nhiễu dân chúng, về sau tra ra đã giết toàn bộ, cô xem, giờ thì ổn rồi, quân với dân đều bình yên vô sự.”

“Nói đến khăn đội đầu, tôi nhớ ra một chuyện.” Lục Kiều Kiều lại hét lên với Dương Tú Thanh: “Tôi thấy bọn chó Thanh đã đổi sang cờ đen, đó là phép đánh nhau bằng ngũ hành theo huyền học, màu đen thuộc thủy, mà cờ của Thiên quân lại là màu đỏ thuộc hỏa, chúng muốn lấy thủy khắc hỏa, chúng ta cứ thế này mà đánh với chúng thì thiệt to. Đổi sang cờ vàng đi, lấy thổ khắc thủy đánh lại!”

Dương Tú Thanh nghiêng tai nghe Lục Kiều Kiều nói, nghĩ ngợi giây lát rồi cao giọng đáp: “Có lý lắm, cứ theo lời cô đi, đổi hết sang màu vàng!”

Nữ quân chẳng mấy chốc đã đến thao trường, một hồi trống trận rền vang, nữ quân vừa sắp thành đội hình vuông tề chỉnh, lập tức bốn bề im phăng phắc, sau đó quân dân xung quanh ồ lên tán thưởng tác phong của nữ quân.

Không lâu sau, Thiên vương Hồng Tú Toàn bước ra gặp các tướng lĩnh chủ chốt, hỏi han an ủi một hồi, rồi lại quay về Thiên vương phủ. Dương Tú Thanh gọi Lục Kiều Kiều lại bảo: “A muội, Thiên vương nói ngày kia sẽ thết yến mừng các nữ tướng trở về, tiện thể mời cô đến Thiên vương phủ luận bàn phong thủy của Nam Kinh và Thiên vương phủ, sáng mai cô nên đi xem xét các nơi một vòng để chuẩn bị.”

Lục Kiều Kiều trợn mắt: “Xem phong thủy một nơi rộng thế này, tôi phải thu thật nhiều tiền mới được.”

Dương Tú Thanh ghé tai Lục Kiều Kiều nói: “Cô đã đút túi ba mươi lăm vạn lạng bạc ở phủ Thiều Châu, tôi còn chưa báo lên Thiên vương đấy nhé, hay là sung hết chỗ bạc đó của cô vào thánh khố đi.”

“Tôi chiến đấu ở núi Kim Kê nửa năm, tiêu tốn biết bao nhiêu là tiền, lại phải chi tiền tuất cho các chị em tử thương, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng phải bỏ tiền, làm gì còn đồng nào?”

Dương Tú Thanh lại rỉ tai cô: “Nhị ca An Thanh Viễn của cô lập được chiến công, chẳng bao lâu sẽ phong hầu, đến lúc đó, tiền tiêu dùng của y đều lĩnh từ thánh khố ra. Nếu cô thăng hơn hai cấp, lại kêu cả Jack huynh đệ gia nhập Lễ bộ quản lý việc đối ngoại với người Tây, hoặc làm giáo đầu buôn bán súng Tây, còn chẳng phải sẽ được lĩnh tiền trong thánh khố tiêu dùng ư… tôi với cô đáng kể gì.”

“Không thể tính thế được, một vạn lạng vàng của tôi còn chưa thấy tăm tích đâu đây này?”

Dương Tú Thanh nghe nói liền cảnh giác nhìn quanh, rồi vội vã đưa ngón tay lên môi làm dấu, nói: “Cô nhất định đừng nhắc tới chuyện này trước mặt Thiên vương, mộ tổ của ngài bị phá rồi, hễ nói tới chuyện này liền nổi giận.”

Lục Kiều Kiều thấy tim thắt lại, cô ý thức được việc Hồng Tú Toàn bảo mình xem phong thủy lần này có lẽ sẽ có điều kỳ lạ, bèn im bặt không ho he gì nữa. Đợi Hồng Tuyên Kiều dẫn các nữ binh đến nữ quán, Jack cùng Lục Kiều Kiều lên ngựa rời khỏi thành Nam Kinh.

Hai người cưỡi trên hai thớt ngựa phi ra khỏi cửa Thần Sách phía Bắc thành Nam Kinh, rồi tiếp tục đi về phía Bắc. Vừa ra khỏi cửa thành, Lục Kiều Kiều đã tung mình lên, tay vẫn cầm cương, nhảy từ lưng con ngựa đang phi như bay tới sau lưng Jack. Hành động này của Lục Kiều Kiều khiến Jack giật nảy, vội hét lên: “Cẩn thận!!!” nhưng cô chỉ cười khanh khách, đồng thời đáp xuống ngay sau lưng Jack, ôm chặt lấy eo anh.

Lục Kiều Kiều lớn tiếng hỏi Jack: “Anh có nhớ em không?”

“Có chứ, ngày nào cũng nhớ!”

“Em có đẹp không?”

Jack cười ha hả đáp: “Ha ha, cảm ơn Thượng Đế, vợ anh càng ngày càng đẹp!”

Lục Kiều Kiều áp mặt vào lưng Jack, cười ré lên vòng tay ra phía trước đấm thùm thụp vào ngực Jack, mãi đến lúc anh ho sặc sụa. Hai người đùa giỡn trên ngựa, chẳng bao lâu đã chạy đến dưới chân ngọn núi cao chọc trời ở ngoại ô phía Bắc thành Nam Kinh. Lục Kiều Kiều nhìn quanh, thấy thế núi dốc đứng mà linh động, phía trên có khá nhiều tháp canh và doanh trại quân Thái Bình, dưới núi lác đác mấy thôn làng nhỏ, bèn hỏi: “Chúng ta đến nơi rồi ư?”

“Phải, có rất nhiều người đang đợi em.”

“Em biết có những ai ở đây, nhà nào của ai ở đâu em cũng biết cả.” Dứt lời Lục Kiều Kiều vươn tay ra phía trước ghìm cương ngựa lại, thò đầu ra từ dưới tay Jack, thúc ngựa chạy thẳng về phía ngôi nhà nhỏ xinh xắn tại nơi có phong thủy tốt nhất dưới chân núi.

Trong nhà vang lên tiếng chó sủa đầy quen thuộc, Lục Kiều Kiều kinh ngạc thốt lên: “Jack à, các anh lợi hại quá, mang được cả Đại Hoa Bối đến đây ư!”

Tức thì, một con chó trắng đốm đen to lớn thò đầu ra khỏi cửa, sủa mấy tiếng với Jack và Lục Kiều Kiều, rồi một đôi tay trẻ con nhỏ nhắn từ sau cửa vươn ra, dùng sức bóp chặt cái mõm dài của Đại Hoa Bối lại, Lục Kiều Kiều nghe thấy giọng một đứa bé gái non nớt vang lên: “Không được làm ầm ĩ, không là Thiên quân sẽ bắt mày đi cho ông Thượng Đế ăn đấy.”

Lục Kiều Kiều tung người nhảy xuống ngựa, thấy Đại Hoa Bối nghiêng đầu né đôi tay bé bỏng kia, lao tới bên cạnh họ, quấn lấy Jack vẫy đuôi lia lịa chào mừng, sau đó lại quay sang Lục Kiều Kiều sủa liền hai tiếng, Lục Kiều Kiều giận đến phì cười, chạy lên một bước vỗ vỗ vào đầu nó: “Con chó đần độn này muốn chết à, đến tao còn không nhận ra.” Đại Hoa Bối bị vỗ đầu quả nhiên tỉnh ngộ, lập tức nhếch mõm thè lưỡi cười với Lục Kiều Kiều.

Từ sau lưng Đại Hoa Bối, một bé gái tóc vàng chừng sáu bảy tuổi, mình vận áo bông lụa dài có hoa văn xanh nhạt chạy ra, vươn tay gọi: “Ba Jack… bế bế.”

Lục Kiều Kiều nghẹn lời trân trân nhìn Jack bế bổng A Tầm lên, cô không ngờ mình lại thấy thân thiết với đứa bé này đến thế, trong lòng cô chợt nảy sinh ảo giác, đây chính là con của cô với Jack; ảo giác ấy chẳng mấy chốc đã biến thành khao khát vô biên, đối với một người phụ nữ, được sinh con cho người đàn ông mình yêu thực hạnh phúc biết nhường nào.

Jack bảo cô bé: “A Tầm, đây là mẹ Kiều, con mau gọi mẹ đi…”

Đôi mắt to tròn của A Tầm nhìn chằm chằm Lục Kiều Kiều: “Đây cũng là mẹ ư?”

Lục Kiều Kiều trừng mắt lườm Jack, rồi dịu dàng hỏi A Tầm: “Con còn người mẹ nào nữa ư?” “Còn có mẹ Nguyệt.”

Jack nhún vai bảo Lục Kiều Kiều: “Là mẹ Sái Nguyệt, em cũng biết đấy.” Lục Kiều Kiều dẩu môi hừ một tiếng.

Vừa nhắc đến Sái Nguyệt, cô đã từ sau cửa bước ra, trông thấy Lục Kiều Kiều, lập tức chạy đến nắm tay hỏi han rối rít. Lục Kiều Kiều mấy năm không gặp Sái Nguyệt, thấy cô đã hoàn toàn trưởng thành, là một mỹ nữ Giang Nam xinh đẹp thanh tú. Cố Tư Văn cao lênh khênh, ăn mặc như gã chạy việc vặt cũng cười hì hì đi ra, vừa mở miệng đã dùng giọng phủ Quảng khoa trương hỏi: “Ô! Chị Kiều ăn được đậu thần đấy ư? Râu em càng lúc càng rậm, còn da chị lại càng lúc càng mịn màng, lần trước gặp chị còn đương mười tám, lần này gặp đã thành dưa vỡ, mười sáu tuổi rồi, có lầm không đấy!” Dứt lời liền gí sát mặt vào mặt Lục Kiều Kiều nhìn chằm chằm gương mặt và độ sáng mịn của làn da.

Lục Kiều Kiều cười phá lên, đá vào mông Cố Tư Văn, hất cậu sang một bên, mắng: “Chị đập vỡ dưa của cậu ấy[64], thằng bé này càng lớn càng hư rồi, chị nói cậu biết, đừng có dương dương tự đắc, cậu sắp gặp phiền phức rồi đấy.”

Cố Tư Văn cười hì hì đáp: “Em chẳng sợ, có chuyện cứ tìm chị Kiều là xong. Thằng nhãi tóc vàng kia đâu đáng tin bằng chị Kiều.”

Lục Kiều Kiều hỏi: “Thằng bé kia đâu rồi, tôi biết nó ở đây mà.”

Cố Tư Văn làm bộ thần bí nói nhỏ cười to: “Nó xấu hổ không dám gặp chị, đang ở trong nhà bày mâm dọn cơm, ha ha ha…”

Mọi người cười cười nói nói đi vào, quả nhiên bắt gặp An Long Nhi đang bày cơm sắp bát trên chiếc bàn ăn trong sảnh. Thấy Lục Kiều Kiều bước vào, An Long Nhi cười ngượng nghịu, chào một tiếng: “Cô Kiều!” Mấy năm không gặp, Lục Kiều Kiều thấy An Long Nhi càng thêm vạm vỡ, gương mặt góc cạnh rõ ràng càng toát lên vẻ nam tính rắn rỏi hơn xưa, nếu gặp người đàn ông này từ sáu năm trước, rất có khả năng cô sẽ yêu anh ta chứ không phải Jack. Khí sắc An Long Nhi rất tốt, có thể thấy nội công nữ đan của cậu đã tinh tiến đáng kể, mặt trắng hơn xưa, vết sẹo trên mặt cũng mờ đi rất nhiều, không nhìn kỹ thì chẳng nhận ra được. Chỉ riêng mái tóc vàng trên đầu vẫn cứng như rễ trechẳng bện được thành bím tóc cho tử tế, nhưng những sợi tóc mái dày rậm dựng đứng trên trán lại toát lên vẻ nhanh nhẹn hoạt bát.

An Long Nhi bước lên mấy bước, có phần ngượng nghịu. Lục Kiều Kiều hiểu rõ tính tình An Long Nhi, cậu là người rất mực trung thành, cũng rất trọng lễ nghĩa, chỉ làm sai một chuyện nhỏ nhặt cũng để mãi trong lòng, giờ đây, hẳn cậu đang hổ thẹn vì mấy năm trước bỏ đi không một lời từ biệt. Cô bèn rảo bước tới trước mặt An Long Nhi, chủ động nắm lấy tay cậu, tay kia với lên sờ vào mái tóc vàng lởm chởm như rễ tre: “Long Nhi thành nam tử hán thật rồi, trước đây mới cao chừng này, giờ đã cao thế này rồi.” Đoạn cô đưa tay từ ngang ngực lên đỉnh đầu biểu thị chiều cao, lại vỗ vỗ lòng bàn tay vào vầng ngực nở nang của cậu: “Còn vạm vỡ nhường này nữa, thật không phí cơm gạo ăn bao nhiêu năm nay. Ô, có gì trên bàn thế này? Tháng Tư ăn lẩu à, ha ha…”

Mấy lời này của Lục Kiều Kiều đã xoa dịu tâm trạng bất an của An Long Nhi, cậu ngoái lại nhìn những rau tươi thịt sống bày đầy bàn, đáp: “Nơi này vừa có giao chiến, tìm khắp nơi không thấy gia vị để nêm nếm nấu ăn, đành ăn lẩu vậy.” Nói đoạn cậu chạy lại góc phòng, lấy một chiếc khăn, nhúng nước ấm trong chậu gỗ, vắt khô đưa cho Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, lau mặt rồi ăn cơm nào.”

Lục Kiều Kiều đón lấy chiếc khăn ấm, ấp lên mặt, lập tức một luồng ấm ran lan khắp toàn thân, cô nhắm mắt cảm thụ sự quan tâm ấy, tựa hồ An Long Nhi ngày ngày hầu hạ mình năm xưa chưa hề thay đổi, cô và An Long Nhi chưa bao giờ rời xa. Kéo tấm khăn xuống lau tay, cô nhìn ra xa nói: “Dễ chịu thật, độ ấm cũng rất vừa…” Đoạn vung tay, chuẩn xác ném chiếc khăn trúng chậu nước. An Long Nhi tiếp lời: “Cháu tính thời gian mới chuẩn bị mà.” Lục Kiều Kiều gật đầu khen ngợi: “Tính chuẩn lắm, mày thành thầy bấm quẻ rồi.”

Mọi người vui vẻ ngồi vào bàn, chuyện trên trời dưới bể nổ như pháo ran, ai nấy đua nhau kể lể tâm tình xa cách, trong phòng đèn nến sáng trưng, náo nhiệt vô cùng. An Long Nhi thuật lại những kỳ án phong thủy ở Anh Châu, lại nhắc đến chuyện Hữu Hiên tiên sinh cùng bọn họ giao chiến với An Thanh Nguyên ở đỉnh Phù Dung; Cố Tư Văn kể hết những việc trắc trở từng trải qua từ Quảng Đông đến Nam Kinh trong hơn nửa năm nay, Lục Kiều Kiều cũng hoa chân múa tay tường thuật những trận chiến liên miên của nữ quân; Jack thỉnh thoảng lại chen vào kể mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống của A Tầm cho Lục Kiều Kiều nghe. Theo lời Jack kể với cô, thì dưới sự trù tính của An Long Nhi, họ đã tránh được rất nhiều trận chiến vô vị, đợi khi thành Nam Kinh bị công phá mới yên ổn tiến vào tìm An Thanh Viễn. Cả John Lớn cũng nghe tin tìm đến, đưa thuyền buôn Green đến bến Thượng Hải, bán súng cho quân Thái Bình, như vậy Jack mới có thể ở lại vùng ngoại ô Nam Kinh bằng thân phận lái buôn Tây, ung dung đợi nữ binh đến hội hợp với cánh quân chủ lực.

Jack nói: “Nam Kinh bây giờ bị quản lý như một doanh trại lớn, Dương Tú Thanh kỷ luật nghiêm lắm, nếu bọn anh ở lại trong thành, nhất định sẽ bị phân về các quân doanh khác nhau, không thể cùng đợi em về được. Bởi thế anh bèn cho họ giả vờ làm người hầu của mình, nơi này trở thành hiệu buôn Tây để anh giao nhận hàng hóa, có thế Thiên quân mới chịu để bọn anh ở đây đấy.”

Lục Kiều Kiều ăn một chập mới ngẩng lên thở hổn hển nói: “Dương Tú Thanh muốn giữ anh lại trong quân làm Lễ bộ thượng thư, anh có hứng không?”

Jack lắc đầu: “Anh không thích làm quan, huống hồ Thiên quân đánh đến đây chỉ chiếm được mấy tòa thành, xung quanh toàn vòng vây của quân Thanh, cũng chẳng biết phải đánh đến bao giờ nữa, giữ chức quan này nguy hiểm lắm. Em vẫn muốn ở lại nữ quân ư?”

Lục Kiều Kiều cười, vẻ bất đắc dĩ: “Em tòng quân là vì tình thế bức bách, nhưng em không muốn dẫn các chị em đi tìm chết nữa. Cứ ngỡ rằng Hồng Tú Toàn được sự hỗ trợ của long huyệt thiên tử có thể đánh khắp thiên hạ, nhưng vốn dĩ y chẳng có mệnh làm hoàng đế, mà Phùng Vân Sơn cũng không định dựng lên một vị hoàng đế, hiện giờ long huyệt trên núi Phù Dung chẳng biết đã bị tàn phá đến mức nào, ngôi Thiên vương này ngồi được bao lâu cũng khó nói lắm.”

An Long Nhi đột nhiên nói với Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, cháu muốn đi xem long huyệt của triều Thanh.”

“Hả?” Lục Kiều Kiều xưa nay chưa từng nghĩ đến điều này, cô suy tư giây lát rồi hỏi: “Sao lại thế? Chẳng phải mày vốn không thích đánh nhau ư?”

An Long Nhi nghiêm trang đáp: “Chúng ta đều biết triều Thanh chẳng tốt đẹp gì, quân Thanh cũng chẳng tử tế gì cho cam. Dọc đường quân Thanh liên tục bám theo Thiên quân, còn bọn cháu lại bám đuôi quân Thanh đi lên phía Bắc, Thiên quân làm gì cháu không được chứng kiến, song quân Thanh mỗi khi đến một làng lại lấy danh nghĩa diệt giặc tóc dài mà tàn sát dân chúng cướp bóc lương thực, sau đó phóng hỏa đốt làng để hủy diệt chứng cứ, còn ra bố cáo nói là giặc tóc dài làm, thứ triều đình như vậy, quân đội như vậy, không thể để tồn tại trên đời được.”

Lục Kiều Kiều nghiêng đầu cười nhìn An Long Nhi, lúc nói những lời này, giọng điệu cậu rất bình tĩnh, có thể thấy đó là kết quả sau một thời gian dài suy tư nghiền ngẫm, đứa nhỏ này đã có chí hướng và mục tiêu riêng của mình, ánh mắt cũng toát lên vẻ độc lập và bất phục, khiến phụ nữ mê mẩn. Cô chớp chớp mắt cười hỏi An Long Nhi: “Hình như lòng Long Nhi cũng mọc ra đôi cánh cứng rồi, không định đến xem long huyệt triều Thanh rồi quay về chứ, có muốn trảm không?”

“Có.” An Long Nhi đáp ngắn gọn mà rành rõ, hệt như ngày trước, có điều giọng điệu đã tự tin và trầm tĩnh hơn nhiều.

Lục Kiều Kiều bĩu môi, liếc An Long Nhi nói: “Nhưng Long Nhi không biết Trảm long quyết mà?”

An Long Nhi tránh ánh mắt Lục Kiều Kiều, nhìn chằm chằm nồi lẩu trên bàn đáp: “Cô Kiều biết Tầm long quyết và Ngự long quyết, cháu cũng đã giao thủ với An Thanh Nguyên nhiều lần, biết được vị trí y xuống tay trảm long. Long mạch trong thiên hạ thiên biến vạn hóa chẳng qua cũng chỉ theo ngũ hành cửu tinh mà thôi, tất nhiên ba cuốn Long quyết nói về thuật phong thủy thiên tử có sự nối tiếp và kế thừa nhau, nếu cô Kiều có thể thông qua địa điểm trảm long của y suy đoán ra nội dung Trảm long quyết, thì cũng có thể tìm thấy long mạch thiên tử của triều Thanh, thêm cả tâm pháp trảm long và Lôi thích Trương Thiên sư truyền cho cháu, cháu nghĩ có thể chém đứt long mạch triều đình.”

Lục Kiều Kiều nghe An Long Nhi nói liền bật cười: “Ha ha, thằng bé này kéo cả cô xuống nước ư, mày tưởng dễ suy đoán ra Trảm long quyết thế à?”

Cố Tư Văn ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe hồi lâu, bấy giờ mới lên tiếng: “Cô Kiều thông minh như thế, nhất định sẽ suy đoán được thôi.”

“Văn to đầu nịnh một câu đã muốn đẩy chị lên đài đấy à?” Lục Kiều Kiều vừa dứt lời, mọi người đều phá lên cười. An Long Nhi lại nói: “Chém đứt khí số triều Thanh sớm ngày nào, dân chúng mau được yên ổn ngày nấy. Cô Kiều, anh Jack và A Tầm là người một nhà, phải sống yên bình bên nhau, nên cháu không muốn cô đi mạo hiểm. Long Nhi là trẻ mồ côi, chẳng có điều gì phải lo nghĩ về sau, trảm long là chủ ý của một mình cháu, nếu cô Kiều tin tưởng thì Long Nhi có một yêu cầu hơi quá đáng.”

Lục Kiều Kiều thông minh tuyệt đỉnh, thoạt nghe đã đoán ngay được suy nghĩ của An Long Nhi: “Long Nhi muốn học Long quyết để tự suy đoán ra Trảm long quyết chứ gì?”

“Vâng.”

Lục Kiều Kiều nói: “Chuyện này nguy hiểm lắm, để hai ba ngày nữa cô sẽ bàn lại với Long Nhi, ngày mai cô muốn đi xem phong thủy Nam Kinh, Long Nhi đã từng xem chưa?”

An Long Nhi lắc đầu: “Muốn xem thế cục phong thủy rộng như vậy, phải lên đỉnh núi Chung cao nhất ở phía Đông thành, nhưng sau khi chúng cháu đến đây, cả Nam Kinh đều nằm dưới sự quản lý của quân đội, hằng ngày mọi người bị nhốt ở đây, không thể tự do hoạt động, nên cháu chưa hề xem.”

“Vậy ngày mai đi với cô.”

An Long Nhi lập tức gật đầu vâng dạ, Cố Tư Văn và Sái Nguyệt cũng đòi theo, Lục Kiều Kiều bèn nửa cười nửa dỗ dành: “Các em chỉ là người hầu của Jack, một là không hợp để đi, hai là quân tình bí mật, hai đứa biết quá nhiều cũng không hay đâu, sau khi chị xem xong, nếu có gì hay ho, đương nhiên sẽ nói cho hai đứa biết, nghe lời ở nhà chăm sóc A Tầm hộ bọn chị, chị vào thành sẽ mua quà về cho.”

Nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, Jack hiểu cô đã hoàn toàn chấp nhận A Tầm, bèn mừng rỡ ôm chầm lấy Lục Kiều Kiều hôn một cái. Lục Kiều Kiều nghiêng đầu né tránh, nũng nịu bảo Jack: “Tối nay em muốn ngủ với A Tầm.” Câu này của cô khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Người ngạc nhiên nhất đương nhiên là Jack, anh và Lục Kiều Kiều xa nhau đã tròn năm, cả năm nay, ngày nào anh cũng nhớ nhung cô từ ngoài vào trong. Đã có bài học Lý Tiểu Văn, Jack cũng chẳng dám hái hoa bẻ cành trên giang hồ nữa, chỉ ngoan ngoãn dắt A Tầm đi theo An Long Nhi tìm kiếm quân Thái Bình, sớm đã nhịn đến hai mắt đỏ ngầu tiểu tiện vàng đục, như đang ngồi trên một ngọn núi lửa nhỏ sắp nổ tung. Hôm nay gặp được Lục Kiều Kiều, phát hiện thân hình và dung mạo cô còn xinh đẹp mê người hơn cả trước lúc chia tay, anh đã khấp khởi mong đến tối, vậy mà Lục Kiều Kiều lại nói ra những lời này, rõ ràng là sét đánh giữa trời quang.

“Tại sao?” Jack bướng bỉnh hỏi.

Quanh bàn toàn người lớn, ai nấy đều hiểu ý Jack, nhưng đám đàn ông chẳng ai dám lên tiếng, chỉ mình Sái Nguyệt kéo tay Lục Kiều Kiều nói: “Chị Kiều, em đã chuẩn bị phòng cho hai người rồi, A Tầm cứ để bọn em trông, chị yên tâm nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, cô khăng khăng kéo Lục Kiều Kiều đi vào phòng, vừa kéo vừa nói: “Chị bôn ba đánh trận lâu như vậy, chắc hẳn chẳng lúc nào được ngủ ngon, cứ vào phòng nghỉ ngơi trước đi, em và A Văn sẽ đun nước nóng đưa vào cho chị, đến đây nào, để em giúp chị thay đồ.” Đoạn vừa kéo vừa lôi, đẩy Lục Kiều Kiều vào phòng Jack.

Jack xách một bình rượu bách hoa Trấn Giang bước vào phòng, thấy trong phòng đã đốt một đôi nến hồng, hắt sáng đỏ bừng đôi má Lục Kiều Kiều. Cô đã cởi bộ chiến bào đỏ rực, vận tấm áo khoác bằng tơ trắng lục được trong đống hành lý, thân hình yểu điệu như ẩn như hiện dưới lớp áo trắng. Đợi Jack khóa cửa phòng lại, cô mới bước lên mấy bước, cúi người nhún chân, dịu dàng chúc anh vạn phúc rồi khẽ khàng nói: “Tướng công vất vả rồi.”

Jack vốn lo Lục Kiều Kiều không chịu ở chung phòng với mình, bị Sái Nguyệt lôi vào như vậy chẳng rõ có bực mình không, giờ lại thấy cô tinh quái hành đại lễ với mình, mới biết cô đang trêu ghẹo, bèn cười ha hả đáp: “Tướng công có gì vất vả đâu, chỉ nhớ em là khổ cực nhất.”

Lục Kiều Kiều tiến lại dìu Jack ngồi xuống bên bàn, hỏi: “Rượu gì đây anh?”

Jack không đáp, chỉ lắc lư cái đầu đọc mấy câu ca dao: “Rượu bách hoa thơm hơn trăm hoa, vạn nhà nâng chén ngát vạn nhà, hương chẳng khác hoa trên đường cái, sắc như xuân trong động đó mà.”

Người Tây đọc thơ có một vẻ đặc sắc riêng, khiến Lục Kiều Kiều cười khanh khách mãi không thôi, cô gian xảo cười hỏi Jack: “Còn xuân trong động cơ à? Anh học bài thơ bậy bạ này ở kỹ viện nào đấy?”

Jack cắn răng phân bua: “Đây đâu phải thơ bậy, anh học của hàng xóm để đọc cho em nghe thôi mà, anh phải học thuộc mất mấy ngày đấy.”

Lục Kiều Kiều đương nhiên biết đó không phải thơ bậy, chẳng qua cô muốn trêu Jack mà thôi. Cô rót hai chén rượu, lại ngửi hương thơm, rồi kiểm tra tiếng Trung của Jack: “Thứ rượu được tả trong thơ là gì vậy?”

“Là rượu bách hoa nổi tiếng ở đây đó, anh phải mua bên hàng xóm, đắt lắm đấy, anh ta còn dạy anh bài thơ viết riêng cho loại rượu này.” Dứt lời, Jack cũng cầm chén lên ngửi thử: “Thơm quá, lâu lắm rồi ta không uống rượu với nhau, nào, Thượng Đế phù hộ để chúng con mãi mãi được bên nhau.” Nói đoạn, anh cầm chén lên, toan cụng chén với Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều quặp cổ tay lại, giấu chén rượu trong lòng bàn tay, mỉm cười với Jack: “Nếu ở cạnh em anh sẽ chết thì sao?”

Jack đắm đuối nhìn cô: “Tính mạng anh thuộc về em, có chết cũng phải ở bên em. Long Nhi đã nói rõ với anh rồi, để giúp anh tránh vận khí khắc phu nên em mới đuổi anh đi, để cứu Tiểu Văn, em cũng phải cố gắng nhiều, xin lỗi vợ yêu, anh trách lầm em rồi.”

Lục Kiều Kiều chớp mắt, chìa tay ra đặt lên tay Jack: “Em xin lỗi anh mới phải, anh luôn ở bên em, hy sinh biết bao nhiêu, vậy mà em chẳng hề nghĩ cho anh, em không phải người vợ tốt.”

Jack vừa lắc đầu nói “không”, đã bị Lục Kiều Kiều cắt lời: “Jack, anh nghe em nói này…” Đoạn cô thuật lại tất cả những chuyện sau khi anh bỏ đi, cô ở trên thành Vĩnh An trảm bạch long trảm xích long tu luyện nữ đan công, làm phép cầu mưa và vứt bỏ bát tự. Kể xong, cô nghiêm trang nói với anh: “Em thực sự không phải một người vợ tốt, không thể hoàn thành nghĩa vụ người vợ, không thể chung phòng với anh, cũng không thể sinh con cho anh được.”

Jack cau mày chăm chú nhìn Lục Kiều Kiều, nhìn đến nỗi cô phải cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào anh. Một hồi lâu sau, Jack kéo Lục Kiều Kiều ngồi lên lòng mình, ôm chặt lấy cô. Lục Kiều Kiều cũng vòng tay qua cổ Jack, vùi mặt vào vai anh. Jack khẽ hỏi: “Em có yêu anh không?”

Hai tay Lục Kiều Kiều ôm ghì lấy Jack, lẳng lặng gật đầu. Jack khẽ vuốt ve lưng cô, nói: “Anh yêu em rất nhiều, không một việc gì có thể chia lìa được chúng mình, bất cứ chuyện gì cũng không thể… Em đừng đau lòng nữa, chúng ta đã có con rồi đấy thôi, em biết đấy, A Tầm là một đứa bé rất thông minh xinh đẹp, còn giống em như đúc.”

Lục Kiều Kiều nói, khẽ đến nỗi gần như không thể nghe thấy: “Em biết mà, em cũng thích con bé… Nhưng, anh là một người đàn ông, như thế này quá thiệt thòi cho anh… Em xin lỗi…”

Jack lại im lặng một lúc lâu, chỉ khẽ vỗ về lưng cô, sau đó, anh nâng mặt cô lên: “Em giành được sinh mệnh tự do, anh cũng chia vui với sự tự do của em, anh chẳng thiệt thòi gì cả… Chỉ cần em còn sống, để anh được ngày ngày gặp mặt em, tất cả những thứ khác đều chẳng đáng gì cả.”

“Nhưng em yêu anh, em muốn anh được hạnh phúc…” Lục Kiều Kiều vừa nói vừa từ từ cởi khuy áo Jack, tựa đầu vào vai anh, luồn tay vào ngực anh, cảm nhận tiếng tim đập ấm áp.

Jack cầm chén rượu trên bàn kề lên miệng Lục Kiều Kiều: “Em biết câu chuyện Bạch Nương Tử và Hứa Tiên chứ?”

“Ừm, người Trung Quốc ai chẳng biết.”

“Rượu bách hoa này cũng có liên quan tới họ, nghe nói họ là một đôi vợ chồng vô cùng hạnh phúc, một lần họ đi hái thuốc rồi ngồi thuyền chở về nhà, nào ngờ gặp sóng gió lật thuyền, một năm sau, tại nơi thuyền họ bị lật, mọc lên một ngọn núi, trên núi có tới trăm loài hoa, người địa phương bèn hái hoa về ủ rượu, ủ ra thứ rượu bách hoa này, em nếm thử xem.”

Lục Kiều Kiều cúi đầu nhìn chén rượu, thấy rượu trong chén vàng đậm trong vắt, tỏa hương ngọt ngào. Cô buồn bã nói: “Em nhớ rượu nương Khách Gia ở nhà họ Trương, cũng ngọt ngào thế này, nhớ cả Trương Phúc Long và Tú Liên phu nhân, cả Ninh Nhi nữa, nếu họ còn sống thì tốt biết bao…”

“Kiều Kiều, so với họ, chúng ta đã hạnh phúc lắm rồi.” Jack nói xong, lại cầm chén rượu lên toan cụng chén với Lục Kiều Kiều, nhưng cô đã nhanh tay dốc tuột rượu trong chén vào miệng, sau đó ngậm rượu hôn lên môi Jack.

Đầu lưỡi nhỏ nhắn trơn ướt của Lục Kiều Kiều từ từ mớm rượu ngọt vào miệng Jack, rượu trôi xuống họng, khiến Jack thấy vừa nóng vừa lạnh. Lục Kiều Kiều đột ngột ngẩng lên, thở gấp nhìn Jack, gương mặt ửng hồng: “Em không để anh chết đâu, em nhất định sẽ khiến anh sống hạnh phúc, ôm em lên giường để em hầu hạ anh, được không?”

Jack thoáng ngạc nhiên hỏi: “Em định làm gì?”

Lục Kiều Kiều kề bình rượu lên miệng Jack, ép anh uống mấy ngụm, bản thân cô cũng ngậm lấy miệng bình hớp đủ rượu, mặt đỏ bừng bảo Jack: “Anh không muốn thử xem em có thể làm gì ư?”

Sáng hôm sau, lúc Jack rời phòng, Lục Kiều Kiều đã cùng mọi người nấu xong bữa sáng. Ăn uống xong xuôi, cô, Jack và An Long Nhi đều thay sang bộ đồ đen bó chẽn, cưỡi ngựa đi về phía Nam thành, từ xa trông lại, thấy toàn bộ cờ chiến trên thành đều đã đổi sang màu vàng, xem ra Dương Tú Thanh rất coi trọng ý kiến của Lục Kiều Kiều, hơn nữa làm việc cũng nhanh như gió cuốn chớp giật. Hôm nay Lục Kiều Kiều muốn đi xem phong thủy Nam Kinh trước, để ngày mai còn báo lên Hồng Tú Toàn trong tiệc tẩy trần ở phủ Thiên vương. Sau khi vào thành, họ tới ngay phủ Đông vương của Dương Tú Thanh mượn xem địa đồ, để tiện xem xét đối chiếu địa hình.

Rời khỏi phủ Đông vương, mọi người đã có nhận thức trực quan về địa hình xung quanh, việc còn lại chỉ là leo lên đỉnh núi Chung cao nhất ở ngoại ô phía Đông thành Nam Kinh chứng thực long mạch. Nhưng hôm qua lúc vào thành, Lục Kiều Kiều đã để ý thấy đại doanh Giang Nam của lão tướng Hướng Vinh cũng đặt tại ngoại ô phía Đông thành, cách con sông đào bảo vệ thành chưa đầy mười lăm dặm, cưỡi ngựa chạy đến chỉ mất nửa khắc, núi Chung vừa khéo nằm ở giữa, phi ngựa lên núi chẳng khác nào biến thành bia sống cho Hướng Vinh nã đạn, vì thế cô đã thay sang đồ đen từ trước, chuẩn bị đi bộ lên núi.

Ba người rời phủ Đông vương, Lục Kiều Kiều phát hiện các hàng quán trên phố đã lác đác mở cửa, song hàng hóa bên trong ít ỏi đến đáng thương, trên phố trừ những người già thong thả quét tước, chẳng thấy đâu cảnh phồn hoa náo nhiệt như tưởng tượng. Thỉnh thoảng lại có binh lính dẫn theo một đám thiếu nữ mặc áo hoa đi qua, những thiếu nữ này da trắng nõn nà, diện mạo đoan chính đẹp đẽ, thân hình đa phần cao hơn các nữ binh của Lục Kiều Kiều, thoạt trông đã biết là người bản địa.

Lục Kiều Kiều hỏi Jack: “Mấy cô gái này làm gì vậy?”

Jack mắt nhìn chằm chặp đám người, miệng đáp: “Gần đây Thiên vương và Đông vương đều đang tuyển vương nương, nên cho tập hợp các cô gái trẻ lại…”

Lục Kiều Kiều tỏ vẻ bất bình: “Lúc ở Quảng Tây, chẳng phải họ đã có mười mấy bà vợ rồi sao. Lúc gây dựng triều đình, Phùng Vân Sơn đã yêu cầu mọi người trong Thiên triều chỉ được một vợ một chồng, vậy mà bọn họ ngự trên ngôi cao lại có tam cung lục viện, thật là quá đáng.”

An Long Nhi chẳng hề liếc ngang, còn Jack vẫn dán mắt vào đám thiếu nữ kia, không ngoái đầu lại: “Hoàng đế Trung Hoa đều như vậy mà, trước đây anh thấy cũng chướng mắt, giờ thì chẳng coi là lạ nữa rồi.”

Lục Kiều Kiều vội xoay mặt Jack lại phía mình, chống nạnh đứng giữa đường hỏi: “Anh cứ nhìn chằm chằm vào người ta làm gì? Em không phải đàn bà hay sao? Sao không thấy anh nhìn em!”

“Khác nhau mà…”

“Có gì khác?”

“Ít ra chiều cao cũng khác rồi.”

“Anh…” Lục Kiều Kiều xưa nay vẫn tự hào về vóc dáng nhỏ nhắn, giận đến nỗi trợn trừng hai mắt không nói nổi lời nào, hung hăng giẫm thật mạnh lên ủng da của Jack, rồi quay ngoắt người đi thẳng. Jack kêu lên thảm thiết, vội vã chạy theo cô.

Chân núi mé Tây núi Chung vươn tới tận cửa Thái Bình ở góc Đông Bắc thành Nam Kinh, ra khỏi thành từ cửa này có thể tiến thẳng lên núi, song hiện giờ không thể cứ vậy mà rời thành được, bởi trên núi Chung có binh lính cả hai phe mai phục, chẳng rõ là bao nhiêu người, chỉ biết bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra đánh úp. Nghe quân Thái Bình giữ thành nói vậy, ba người đành thận trọng men theo triền núi, chưa đến nửa canh giờ đã tới đỉnh núi Chung.

Từ đỉnh núi phóng mắt nhìn ra xa, dòng Trường Giang từ mé phải phía trước núi Chung đổ về phía thành Nam Kinh, rồi lại hối hả ngang qua bên phải thành, chảy ra phía sau. Bốn bề là đồng bằng bát ngát trải dài vô tận, bên phải chân núi Chung là thành Nam Kinh rộng lớn, diện tích xấp xỉ cả ngọn núi, có thể coi là thành thị lớn nhất Giang Nam. Mé trái dưới núi là đại doanh Giang Nam của quân Thanh, dưới chân dốc núi trước mặt chính là Hiếu lăng, nơi an táng hoàng đế khai quốc triều Minh Chu Nguyên Chương. Hai bên bờ Trường Giang có hai mạch núi, kẹp Trường Giang, Nam Kinh và núi Chung vào giữa.

Lục Kiều Kiều ngồi xổm trong bụi cỏ xem xét kỹ hồi lâu, lại gập ngón tay liên tục tính toán; An Long Nhi lấy la kinh ra đo cẩn thận cả quẻ tuyến và phương hướng, hai người ai làm việc nấy, chẳng nói năng gì. Jack ngắm phong cảnh hồi lâu, chỉ cảm thấy khí thế hào hùng, sơn hà tráng lệ, ngoại trừ đẹp đẽ chẳng nhìn ra huyền cơ gì khác, anh nhìn Lục Kiều Kiều rồi lại nhìn An Long Nhi, vừa sốt ruột vừa tò mò, chỉ đợi hai vị đại sư phong thủy đưa ra bình luận về tòa thành lớn nhất Giang Nam này.

Sau khi Tôn Tồn Chân xuống núi, từ phía thành Cát An vẫn vọng tới tiếng pháo thưa thớt, đồng thời có một toán quân chừng mấy chục người đầu chít khăn đỏ tức tốc từ dưới dốc núi chạy lên, Lục Kiều Kiều và các nữ binh trốn cả sang một bên sẵn sàng tư thế nghênh đón, muốn xem xem là quân nào công thành giải vây. Toán quân này toàn nam giới, một quan binh trẻ thân hình tầm thước, vừa gầy vừa đen dẫn đầu chạy đến gần phần mộ, nhìn ngó quanh quất không thấy dấu chân người, bèn quay ra cùng các binh sĩ khác kiểm tra những binh khí khôi giáp trên mặt đất, hòng phán đoán tình hình chiến sự khi nãy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN