Trảm Lư Bảo Kiếm
Chương 34
Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng
Hồi 34 – Mê thần đại pháp
Nguồn: VNthuquan
– CỔ nhân đã nói: “Giang sơn dễ thay đổi, chứ bổn tính thì khó cải biến được.” Tuy Mã Không Quần lão đệ vẫn phong lưu như xưa, vẫn lạt thủ như xưa, nhưng vì y sắp kết hôn với Ngải Tỷ Quân tiểu muội, nếu đặt cho y cái tên phong lưu ấy, lúc động phòng thể nào y cũng bị Ngải tiểu muội chất vấn về những vụ án phong lưu trước kia, như vậy có phải là hại cho y không?
Tư Đồ Lộ nghe thấy Tây Bình nói như thế mới kêu “ồ” một tiếng rồi tức cười nói tiếp:
– Ra là cái lý do ấy. Nếu Kỷ tỷ tỷ lo ngại như vậy, thì giảm bớt hai chữ “Phong lưu đi, tặng cho y cái biệt hiệu Lạt Thủ Diêm Quân và để cho y xưng làm Lạt Thủ Bá Chủ, như vậy cũng được chứ sao?
– Lạt Thủ Diêm Quân bốn chữ ấy kể cũng dễ kêu đấy. Chúng ta cứ quyết định như vậy Lãnh hiền muội mới đến ác Quỷ Cốc, ngu tỷ nên đưa hiền muội đi nhận thức mấy nhân vật trọng yếu của bổn bang mới được .
– Kỷ tỷ tỷ định đưa tiểu muội đi gặp ai? Dư tỷ tỷ cùng Ngải Tỷ Quân bế quan để nghiên cứu võ công rồi, còn các vị bá chủ khác thì lại đều đi vắng hết.
– Ngu tỷ muốn bảo mấy tên đệ tử đời thứ hai của bổn bang đến yết kiến bá chủ mới tới Ngoài chúng ta ra, chúng cũng có thể gọi là những nhân vật trọng yếu được .
Nghĩ đến vừa rồi ở ngoài ác Quỷ Cốc nàng đã nghe thấy mấy tên đệ tử ấy nói. Tư Đồ Lộ bèn hỏi lại:
– Kỷ tỷ tỷ nói những người đó, có phải là Tứ Đại Kim Cương đấy không?
Tây Bình gật đầu, và bảo một tên đệ tử hầu hạ ở Kim Hoàn Các đi gọi Tứ Đại Kim Cương tới.
Một lát sau, Tứ Đại Kim Cương đã đến đông đủ . Tây Bình liền dắt tay Tư Đồ Lộ đi ra Phi Hoàn Các.
Bốn tên ấy ngoài Thần Lực Kiếm Cương, Tư Đồ Lộ đã được gặp ra, còn một người thân hình gầy gò, mặc áo võ trang màu xám, tuổi trạc bốn mươi, một thiếu niên áo vàng, trông rất đẹp trai, răng trắng môi đỏ, và một thiếu phụ áo đỏ cũng đẹp lắm, tuổi trạc hăm tám, hăm chín. Bốn người đứng xếp hàng ngang, thái độ rất cung kính.
Tây Bình chỉ đại hán gầy gò và nói :
– Người này là Thánh Thu Kim Cương Thường Minh, đệ tử của Độc Vy Bá Chủ Liễu Văn Tôn.
Thường Minh chắp hai tay lại, cúi đầu chào. Tây Bình lại chỉ thiếu niên áo vàng, với thiếu phụ rất đẹp mặc áo đỏ mà nói tiếp:
– Người này là Ngọc Diện Kim Cương Trần Thông, môn hạ của Trường Cước Bá Chủ Khang Túy Thiên. Người này là Hồng Phấn Kim Cương Diệu Mộng Đại, môn hạ của Thiên Long Bá Chủ Triềunguyênđại Sư.
Trần Thông với Mộng Đại đều chắp tay gật đầu vái chào. Tư Đồ Lộ thấy thế liền nghĩ bụng:
“Triều Nguyên Đại sư là hòa thượng sao y lại thâu một đệ tử đẹp một cách lẳng lơ như thế? ” Tây Bình giới thiệu tên hiệu của Tứ Đại Kim cương cho Tư Đồ Lộ xong, y thị lại nói với bọn Tứ Đại Kim Cương tiếp:
– Vị này là Lãnh MỘ Hoàn, do Phi Hoàn Bá Chủ Ô Độc Lộc giới thiệu. CÔ ta đã gõ được cái chuông vàng thứ hai ở ngoài cốc khẩu, nên đã được làm thân phận Bá Chủ, nhưng vì chưa có biệt hiệu, các ngươi cứ tạm xưng là Lãnh Bá Chủ, và phải phục tòng mệnh lệnh của cô ta.
Bọn Thường Minh các người nghe nói đều đồng thanh hô lớn:
– Tham kiến Lãnh Bá Chủ .
Rồi cùng vái Tư Đồ Lộ một lạy.
Tư Đồ Lộ xua tay ra hiệu cho chúng miễn lễ, rồi mỉm cười hỏi Tây Bình tiếp:
– HỌ đã được gọi là Tứ Đại Kim Cương, chắc công lực của họ phải hơn hết các đệ tử khác Của bổn bang phải không?
– Nói đến công lực sở trường riêng của chúng, thì quả thật khá lắm. Đằng nào chúng cũng đang nhàn rỗi. Lãnh hiền muội có muốn xem tài ba của chúng và chỉ điểm cho chúng đôi chút không?
Tư Đồ Lộ biết Tây Bình muốn khảo nghiệm tài ba của mình, nên nàng nghĩ bụng:
“Ta đã vào trong Oå ma, dù sao cũng biểu diễn một chút tuyệt nghệ để bọn hung đồ nầy tôn kính mới được. Bằng không, chúng sẽ khinh thường ta. Sau này hành động của ta sẽ bị trắc trở chứ không sai.” Nghĩ như vậy, nàng liền mỉm cười đáp:
– Kỷ tỷ tỷ nót rất đúng. Lãnh MỘ Hoàn cũng nên xem thử công lực của các đệ tử của bổn bang ra sao. Như vậy mới biết được mình có xứng làm một vị bá chủ của bổn bang không?
Tây Bình kêu “ối chà” rồi cười, đỡ lời :
– Lãnh hiền muội chớ có hiểu lầm như vậy. Ngải tỷ chỉ nói: nếu hiền muội có hứng thú thì tiện đây chỉ điểm cho chúng một vài thế vỏ, chứ không phải là có ý muốn khảo sát công lực của hiền muội đâu .
Tư Đồ Lộ gật đầu mỉm cười, rồi hỏi Thần Lực Kim Cương hoa bì Man tử trước:
– Ngươi đã được xưng là Thần Lực Kim Cương, chắc sức lực của ngươi phải mạnh hơn người, vậy ngươi hãy vận công lực lên chuẩn bị đỡ một thế Khai Bia Trọng Thủ của bổn cô nương.
Tên Man tử ấy cũng đang muốn biết vị lãnh bá chủ này đeo cái mặt nạ mười ba vòng vàng của mình chủ có bao nhiêu công lực. Nên y vừa nghe thấy Tư Đồ Lộ nói xong, liền đứng lấy thế vận công lên để đề phòng chống đỡ thế công của đối phương.
Tư Đồ Lộ đã định giở tài ba ra để vây vo với người liền giơ một chưởng lên trước ngực từ từ đẩy ra. Tuy nàng đã sử dụng đến mười hai thành công lực, nhưng nàng dùng cách có thể thâu liễm được và cũng có thể tăng mạnh thêm sức khỏe được, tức là nàng đã vận âm nhu nội kình ra, nên ít người biết được pho chưởng này chỉ đánh cho người té ngã thôi chứ không bao giờ làm cho đối phương bị thương.
Thần Lực Kim Cương thấy Tư ĐỒLỘ phát chưởng tuy chậm chạp và mềm mại nhưng y đã biết oai danh của bá chủ rồi, nên y không dám coi thường chút nào vội giơ song chưởng lên đẩy mạnh ra một thế để chống đỡ ngay.
Ba chiếc tay của hai người va đụng nhau, Tư Đồ Lộ dùng bí quyết chữ “Xá”, khiến kình lực của đối phương giảm mất mấy thành sức lực của tên Thần Lực Kim Cương trước, rồi gang bàn tay của nàng mới dồn ra một luồng nhu kình.
Tên man tử mặt vẽ hoa này tuy trời cho có một sức lực rất mạnh và y chịu khó khổ tập, nhưng y chỉ có thể chống đỡ nổi chín thành công lực của Tư Đồ Lộ thôi. Bây giờ Tư Đồ Lộ lại xá đi mấy thành công lực của y như thế, rồi lại dùng mười hai thành âm nhu kình phong tấn công thì y chịu sao nổi . Nên chỉ thấy y rống lên một tiếng thực lớn, thân hình của y to như hộ pháp đã bị đẩy bắn ra ngoài xa ba bốn bước tức thì.
Tên man tử vẽ mặt mới chống đỡ có một chưởng thôi đã bị đẩy bắn ra liền, nên y đành phải tránh sang một bên, đưa mắt nhìn Trường Minh, Trần Thông và Mộng Đại, y thấy ba tên kia đều biến mặt tỏ vẻ kinh ngạc Vô cùng.
Tây Bình thấy thế vỗ tay cả cười nói :
– Lãnh hiền muội sử dụng Khai Bia Trọng Thủ và hình như bên trong còn có Huyền âm Chân Khí nữa, chỉ một chưởng này của hiền muội cũng đủ làm cho chúng phải kinh hãi và chịu phục vị tân bá chủ mà phải cam tâm nghe hiền muội sai bảo liền.
Tư Đồ Lộ mỉm cười, lại nhìn Diệu mộng Đại và hỏi:
– Chẳng hay Diệu cô nương sở trường nhất về môn võ công gì?
Diệu Mộng Đại mặt đỏ bừng, cung kính đứng nghiêm rồi cúi đầu khẽ đáp:
– Thưa Lãnh bá chủ, Mộng Đại theo Thiên Long Bá Chủ học tập thủ pháp phi bạc, còn về Thiên Long kình khí thì còn non nớt lắm .
Tư Đồ Lộ vừa cười vừa nói tiếp:
– Ta không muốn xem thủ pháp phi bạc của cô nương, ta chỉ muốn cô nương giở Thiên Long Iclnh Khí ra để chống thử một chưởng của ta xem sao thôi.
Nói xong, nàng từ từ giơ tả chưởng lên dí vào hữu chưởng của Mộng Đại, rồi cả hai dùng vận nội kình đẩy ra. Không đầy nửa tiếng đồng hồ, Mộng Đại mặt đã đỏ bừng, chân đã run run, người thì lão đảo hầu như sắp té ngã vậy.
Tư Đồ Lộ vội thâu chưởng lại, đôi ngươi bỗng tia ra hai luồng ánh sáng lạnh lùng nhìn Mộng Đại mà nghiêm nghị nói tiếp:
– Thiên Long Iclnh Khí của Diệu cô nương đã khá mạnh, nhưng phải chân nguyên hãy còn quá yếu ớt, sau này nên giảm bớt sắc dục, mới mong tiến bộ được. Mộng Đại nghe nói mặt càng đỏ thêm vội cúi đầu vâng lời và lui về phía sau luôn.
Kỷ Tây Bình vừa cười vừa nói tiếp:
– Lãnh hiền muội lợi hại lắm, Hồng Phấn Kim Cương đã được học hết chân truyền của Thiên Long Bá Chủ, môn Thiên Long Iclnh Khí của y thị đã khá cao siêu mà vẫn không cầm cự nổi kình lực của hiền muội quả thực kinh người, đáng lẽ hiền muội phải gõ cái chuông treo trên cao nhất mới đúng.
Tư Đồ Lộ lắc đầu vừa cười vừa đáp:
– Xin Kỷ tỷ tỷ chớ có quá khen tiểu muội như vậy, tỷ tỷ thử nghĩ xem ai mà chả muốn vẻ vang hơn người? Nếu tiểu muội có thể gõ được cái chuông treo trên cao nhất thì việc gì tiểu muội lại phải gõ cái chuông thứ hai như thế?
– Hiền muội nói sai rồi, cái chuông thứ hai cũng không phải là tầm thường đâu . Gần đây có khá nhiều hảo thủ tới gia nhập bổn bang ngoài hiền muội với Ngải Tỷ Quân hiền muội ra, quả thực chưa có người thứ ba gõ nổi cái chuông thứ hai ấy.
Tư Đồ Lộ thừa cơ hỏi luôn:
– Thế còn chị thì sao? Trước kia là Vân Mộng Tam Kỷ còn bây giờ giờ là Đại Đầu Bá Chủ, chắc chị muốn gõ cái chuông treo cao nhất thực dễ như trở bàn tay không?
– Khi treo ba cái chuông ở ngoài cốc khẩu, anh em Bát Bá Thiên đã lần lượt gõ thử cả rồi. Kết quả chỉ có Dư đại tỷ với Thiên Long Bá Chủ là gõ nổi cái chuông treo cao nhất thôi . . . còn sáu người sau kể cả ngu tỷ cũng gõ được cái chuông thứ hai thôi .
Nghe Tây Bình nói như thế, Tư Đồ Lộ đã biết chân khí nội lực Triều Nguyên đại sư rất mạnh, nên nàng đã ghi nhớ thầm vào trong lòng. Nàng lại mỉm cười hỏi Ngọc Diện Kim Cương Trần Thông:
– Trần Thông, người sở trường nhất về mông công lực nào?
Vừa rồi Trần Thông đã trông thấy Thần Lực Kim Cương với Hồng Phấn Kim Cương đều bị bại một cách dễ dàng hết như vậy y đâu dám xưng hùng bá nữa, nên vội chắp tay khẽ đáp:
– Thưa Lãnh bá chủ, đệ tử Trần Thông ngu dốt và yếu ớt không có gì là sở trường cả, nhưng riêng có khinh công thì được Trường Cước Bá Chủ chỉ bảo, gọi là nơi học hỏi được đôi chút thôi.
Bây giờ Tư Đồ Lộ đã là một vị bá chủ trong bang rồi, khi nào nàng lại chịu so tài khinh công với Trần Thông, nên nàng chỉ mỉm cười nói tiếp:
– Ngươi khiêm tốn như vậy đủ thấy về mặt tu hành ngươi đã có tương đương hỏa hầu rồi, ngươi cứ việc biểu diễn đá cho ta được sáng mắt đôi chút.
Trần Thông hổ thẹn gượng cười đáp:
– Lãnh bá chủ khiêm tốn quá, xin bá chủ đừng nói như thế.
Tư Đồ Lộ mỉm cười:
– Nói về võ công, mỗi người có một sở trường riêng, hai người cùng biết võ có thể làm bạn hay làm thầy với nhau cũng được. Ngươi khỏi cần phải khiêm tốn như thế làm chi.
Mau biểu diễn cho bổn cô nương coi đi.
Trần Thông liền vái nàng một lạy rồi lớn tiếng nói tiếp:
– Đệ tử Trần Thông xin tuân lệnh biểu diễn tài ba hèn mọn của mình, nhưng xin Lãnh bá chủ đặc biệt chỉ giáo cho.
Nói xong, y giơ hai tay lên quá trên ngực một chút, rồi bỗng dùng gang bàn tay đè mạnh xuống một cái, thân hình của y đã như một mũi tên bay thẳng lên cao hơn ba trượng. Chỗ y vừa đứng là mặt đá đã có hai vết chân sâu chừng ba phân liền.
Tư Đồ Lộ vội vỗ tay khen ngợi :
– Chim nha bay lên trời, để lại dấu vết ở dưới đất, đây quả mực là một môn tâm pháp thượng thừa, tục tử trong võ lâm làm sao biểu diễn nổi tài ba này.
Thấy Tư Đồ Lộ khen ngợi mình như vậy, Trần Thông đang ở trên không càng phấn trấn thêm, vội giở thế “Thần Long Nhiễu Nhật” (rồng thần vòng quanh mặt trời). Y bỗng giơ hai tay ra, khom lưng co hai chân lại, rồi đạp mạnh một cái, thân hình đã bay lượn một vòng và nhẹ nhàng hạ đạp chân xuống chỗ vết chân mà y đã dẫm lún xuống mặt đá vừa rồi .
Trần Thông đứng yên rồi, mặt lộ vẻ đắc trí, trong bụng đoán chắc Lãnh bá chủ thể nào cũng khen ngợi lần nữa.
Ngờ đâu Tư Đồ Lộ không khen ngợi thì chớ lại còn lắc đầu thở dài, rồi quay lại nói với Kỷ Tây Bình rằng:
– Trong các môn võ học, khó khăn nhất là làm thế nào cho vừa mực thước. Như vừa rồi Trần Thông biểu diễn pho Hồng Nhạn Phi Thiên chẳng hạn, nếu y không để lại dấu vết bàn chân trên mặt đá thì y đã bị coi như chưa đủ hỏa hầu, nhưng để lại vết chân quá sâu, cũng là nhược điểm. Lúc mới nhảy lên, y chỉ dẫm sâu xuống ba phân thôi, thực là vừa mực thước, nhưng tới khi hạ chân xuống, y lại dẫm lún thêm hai phân nữa, như vậy có khác gì viên ngọc đã có dấu vết không. Tiếc thay y đã tự làm hỏng mất cái đẹp mà y vừa tạo được .
Trần Thông thấy nàng ta nói như vậy không khác gì bị một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu đổ xuống, nhưng y vẫn quay đầu lại nhìn vết chân của mình để xem lời nói ấy có đúng hay không? Quả nhiên y thấy hai vết chân đã bị mình dẫm sâu thêm hai phân nữa thực. Lúc này y mới chịu phục đôi mắt của Tư Đồ Lộ rất sắc bén.
Tư Đồ Lộ thấy cử chỉ của Trần Thông như vậy, liền mỉm cười, nói tiếp:
– Trần Thông đã trông thấy rõ chưa? Ngoài khuyết điểm, ngươi còn phạm thêm một khuyết điểm, đó là khi người đang bay lượn, bỗng cảm thấy chân khí không được đều đặn, nên đã hạ thấp xuống nửa thước, nhưng người đã bổ cứu rất nhanh, nếu không để ý nhìn kỹ không nhận thấy khuyết điểm ấy được .
Lời nói này của nàng không những khiến Trần Thông mà cả Kỷ Tây Bình cũng hổ thẹn theo, nên Tây Bình vội đỡ lời :
– Hiền muội sành sõi thực ! Chính ngu tỷ cũng không phát giác khuyết điểm ấy của y.
Tư Đồ Lộ nói tiếp:
– Vì Lãnh MỘ Hoàn tôi chăm chú nhìn, còn Kỷ tỷ tỷ thì không để ý tới nên mới sơ xuất về điểm ấy, chứ có phải là tỷ tỷ kém tiểu muội đâu. Nói về võ công, tiểu muội còn kémtỷtỷxa…
Nói tới đó, nàng bỗng trầm giọng nói với Trần Thông tiếp:
– Trần Thông có biết tại sao lại đang bay bỗng mất chân khí, và khi xuống mặt đất lại dùng sức quá mạnh như thế không?
– Đệ tử ngu muội, xin Lãnh bá chủ chỉ giáo cho?
Thấy Trần Thông trả lời như vậy, Tư Đồ Lộ dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng, rồi lạnh lùng nói tiếp.
– Nguyên nhân ấy chỉ tại “Chân Nguyên Bất Túc” mà nên. Người tuổi trẻ muốn luyện võ công tới mức thượng thừa thì cần phải hạn chế sắc dục. Ngươi với Mông Đại cùng phạm chung một bệnh ấy.
Nghe thấy nàng nói như vậy, Trần Thông đang là Phấn Diện Kim Cương đã biến thành Xích Diện Kim Cương luôn. Y hổ thẹn Vô cùng vội vâng vâng dạ dạ và lùi về phía sau ngay.
Tư Đồ Lộ lại đưa mắt nhìn Thường Minh và hỏi :
– Thường Minh bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi là chưa biểu diễn thôi. Ngươi là môn hạ của Độc Vy bá chủ, lại có biệt hiệu là Thánh Thủ Kim Cương, có lẽ ngươi sở trường về môn ám khí phải không?
Thường Minh đáp:
– Tuy Thường Minh tôi được Độc Vy Bá Chủ mở lòng từ bi truyền thụ cho môn ám khí thực, nhưng môn ám khí đấy chỉ dùng để đối phó với người ngoài hay kẻ địch thôi, chứ biểu diễn thì không có gì là đặc sắc hết .
Nghe Thường Minh nói, Tư Đồ Lộ biết ngay ám khí của y không những là thứ ám khí có chất độc rất lợi hại, mà còn Vô hình Vô sắc, Vô thanh Vô hương vị nữa. Như vậy ám khí đó ắt phải là một thứ thuốc bột mê hồn, nên nàng kêu “ồ” một tiếng rồi hỏi tiếp:
– Ngươi nói như vậy, có phải thứ ám khí mê hồn đấy không?
Thường Minh có vẻ hổ thẹn đáp:
– Thưa Lãnh bá chủ, ám khí của đệ tử luyện tập đó là ám khí hữu hình, tên là Hóa Huyết Tu La Võng và ba hạt Phích Lích Độc Hỏa Châu. Còn Vô hình ám khí là Thất Tình Yên và Ngũ Độc Tiêu Hồn Phấn . . .
Bốn thứ ám khí mà Thường Minh vừa nói đó đều là những thứ ám khí tuyệt độc và rất khó đối phó, nên Tư Đồ Lộ nghe xong cũng phải lo âu thầm ngay, nhưng vẫn phải gượng làm ra vẻ thản nhiên mà hỏi tiếp:
– Bốn môn ám khí hữu hình và Vô hình mà ngươi vừa nói đó quả thực ác độc Vô cùng, không tiện biểu diễn trước mặt người nhà thực. Vậy ngoài những môn ám khí ấy ra, ngươi định biểu diễn công lực đặc biệt gì cho chúng ta xem thế?
Thường Minh ngẫm nghĩ giây lát rồi cung kính đáp:
– Thường Minh tôi muốn biểu diễn công lực của môn Kim Cương thủ để xin Lãnh bá chủ chỉ điểm cho.
– Hay lắm! Hay lắm! Ta cứ tưởng cái biệt hiệu Thánh Thủ Kim Cương của ngươi là do sở trường về ám khí mà được ban tặng, không ngờ ngươi lại còn tinh xảo về môn Kim Cương thủ nữa.
– Đối với Kim Cương thủ, tuy đệ tử chưa đượ tinh xảo cho lắm, nhưng vẫn xin Lãnh Bá Chủ với Kỷ Bá Chủ chỉ điểm cho.
Nói xong, y vận kình lực lên dồn vào cánh tay phải và nhanh nhẹn chìa bàn tay ấy ra, dùng năm ngón tay chộp luôn một mẩu đá nhô ra ở trên vách núi cạnh đó, véo mẩu đá ấy xuống, rồi úp hai bàn tay vào nhau, khẽ bốt một cái, hòn đá ở trong tay y đã biến thành đá vụn như cám mà rớt xuống đất.
Tư Đồ Lộ gật đầu khen ngợi:
– Tài ba lắm! Kim Cương chỉ lực của ngươi đã có tám thành hỏa hầu, và Kim Cương thủ lực thì đã đạt trên chín thành. Thật hiếm có người luyện được thành tích ấy. Theo sự nhận xét của ta, thì trong Tứ Đại Kim Cương, Thánh Thủ Kim Cương ngươi đáng ngồi số một trong bốn anh em.
Tư Đồ Lộ phê bình rất chính đáng, quan sát rất tỉ mỉ. Lúc bắt đầu nàng dùng chưởng đẩy Thần Lực Kim Cương để tỏ ra thần công của mình mạnh như thế nào khiến Tứ Đại Kim Cương đều kính phục thầm. Bây giờ lại thấy nàng phê bình một cách xác đáng như vậy, chúng càng kính phục thêm.
Thử tài xong, Tư Đồ Lộ mỉm cười, phẩy tay ra hiệu cho Tứ Đại Kim Cương giải tán, rồi hỏi Tây Bình tiếp:
– Kỷ tỷ tỷ trú ngụ ở đâu thế?
Tây Bình chỉ tay về phía đông, mỉm cười đáp:
– Đi hết con đường của sơn cốc phía đằng đông kia, ngoặc sang bên phải, có ba cái lầu nhỏ liên tiếp, tên là Vân Mộng lâu đài, ngu tỷ ở ngay cái lầu bên phải .
Muốn biết rõ địa thế của ác Quỷ Cốc, Tư Đồ Lộ mới hỏi như vậy. Nàng nói tiếp:
– Cái tên Vân Mộng lâu đài đẹp lắm. Chẳng hay Kỷ tỷ tỷ có vui lòng dẫn tiểu muội đi đến lầu tiên để chiêm ngưỡng không?
– Tuy bây giờ chúng ta chưa cắt máu ăn thề, nhưng dù sao cũng là người trong bang với nhau rồi, chúng ta trò chuyện chẳng cần phải nghi ky gì hết . Theo bang quy của bổn bang, thì tạm thời hiền muội chỉ được ở trong Phi Hoàn các này thôi, có muốn đi ra bên ngoài thay đổi không khí, cũng không được đi ra khỏi chu vi lầu này ba mươi trượng.
Tư Đồ Lộ nghe nói ngạc nhiên hỏi lại:
– Kỷ tỷ tỷ, đó là luật lệ và bang quy gì thế? Nếu tỷ tỷ vẫn còn nghi ngờ Lãnh MỘ Hoàn này, thì tiểu muội xin cáo lui ngay, chứ tiểu muội cũng chả muốn giữ ngôi bá chủ này đ âu .
Tây Bình vừa kéo tay nàng, vừa quay trở vào trong Phi Hoàn các. Nàng vừa đi vừa đáp:
– Hiền muội nên rõ, bang quy này đặt ra không phải đặt riêng cho một mình hiền muội đâu, vì bất cứ ai mới gia nhập bổn bang đều phải yết kiến Dư đại tỷ đã, rồi mới được tự do hoạt động. Hiện giờ Dư đại tỷ đang bận tọa quan, nên ngu tỷ mới phải yêu cầu hiền muội chịu khó một chút, tạm thời cứ ở trong Phi Hoàn các này để ngu tỷ đỡ phải khó xử. Cũng may kỳ hạn tọa quan của Dư đại tỷ sắp kết thúc rồi, từ nay đến ngày hôm đó, ngày nào ngu tỷ cũng lại đây chuyện trò với hiền muội, để hiền muội đỡ phải tịch mịch.
– Tỷ tỷ đã nói như vậy, tất nhiên tiểu muội phải tuân lệnh. Nhưng người ta vẫn thường nói: “Nghi thì đừng dùng, mà dùng thì đừng nghi”. Dư đại tỷ lập điều lệ này, không biết chị ấy có nghĩ đến những người có tính kiêu ngạo, định gia nhập bổn bang vì điều lệ đó mà không vui rồi bỏ đi không?
– Người nào đã có ý gia nhập bổn bang, chắc không khi nào người đó lại vì vấn đề nho nhỏnày mà thay đổi tính tình ngay. ĐÓ cũng là sự bất đắc dĩ Dư đại tỷ mới lập ra điều bang quy này.
– sao tỷ tỷ lại nói là bất đắc dĩ? Tỷ tỷ làm ơn giải thích cho tiểu muội hay.
– Chúng ta sưu tầm những nhân sĩ võ công siêu tuyệt trong võ lâm để kết minh tổ chức bang là muốn làm bá chủ thiên hạ, thì lẽ đương nhiên bị nhiều người đố ky. CÓ người giả bộ xin gia nhập bổn bang, rồi nằm vùng gây tai họa. Vì vậy mà Dư đại tỷ mới nhất định gặp qua mặt người đó đã, mới yên tâm cho người ấy tự do hoạt động.
Tư Đồ Lộ kêu “ồ” một tiếng, rồi mỉm cười hỏi tiếp:
– Tục ngữ có câu: “Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân di diện bất tri tâm.” Chả lẽ Dư đại tỷ chỉ trông thấy mặt người đó mà biết được tâm ý thực hư của người đó hay sao?
– Nói ra thì hiền muội phòng tin, Dư đại tỷ của chúng ta quả thật có tài ba thông thiên triệt địa, thần quỷ khôn lường. Chị ấy không những võ công tinh diệu, mà còn sở trường cả môn Mê Thần Đại Pháp, nhất là đôi mắt của chị ta rất sắc bén có thể trông thấy suốt ngay đáy lòng của bất cứ một người nào, thật là tỉ mỉ Vô cùng.
Thấy Tây Bình nói Dư Bất Tà sở trường cả môn Mê Thần Đại Pháp, Tư Đồ Lộ cũng kinh hãi thầm, liền nghĩ bụng:
“Ngải Tỷ Quân ở Trường Minh Cốc mới chia tay với ta không lâu, chả lẽ tính nết của cô ấy hoàn toàn thay đổi, không những a dua với nhóm Bát Bá Thiên, mà còn bằng lòng lấy Mã Không Quần. Như vậy chả lẽ cô ta đã trúng phải tà pháp của Dư Bất Tà mà Tây Bình vừa nói là cái gì Mê Thần Đại Pháp chăng?” Tây Bình thấy Tư Đồ Lộ trầm ngâm không nói năng gì, liền hỏi :
– Lãnh hiền muội nghĩ ngợi gì thế?
– Tiểu muội đang đoán một việc, nhưng không biết có đúng hay không?
– Hiền muội đoán việc gì thế?
– Tiểu muội thiết nghĩ Đông Hải Long Nữ Ngải Tỷ Quân xưa nay vẫn tự xưng là nữ hiệp chánh phái, tánh nết lại rất kiêu ngạo, như vậy chưa chắc nàng ta đã thèm để ý tới ba chữ Bát Bá Bang, nhưng bây giờ nàng không những gia nhập bổn bang, mà còn chịu lấy Mã Không Quần, như vậy thật là trái hẳn với lập trường của nàng ta từ trước tới nay, nên tiểu muội mới đoán chắc nàng đã trúng phải Mê Thần diệu thuật của Dư đại tỷ rồi.
– Hiền muội hỏi một biết mười, quả thật thông minh tuyệt đỉnh. Hiền muội đã đoán đúng. Ngải Tỷ Quân đã trúng phải Mê Thần Đại Pháp của Dư đại tỷ nên mới đột nhiên hóa địch thành bạn với chúng ta, và còn hóa thành bạn thân nữa.
Tư Đồ Lộ đã thấy sự ước đoán của mình là không sai rồi, tất nhiên nàng cần phải dò biết Mê Thần Đại Pháp có cách gì giải cứu không? Nhưng nàng biết, nếu trực tiếp hỏi thì Tây Bình thế nào cũng hoài nghi, cho nên nàng nghĩ ngay ra được một kế, liền lắc đầu đáp:
– Không ổn! Không ổn!
Tây Bình ngạc nhiên hỏi lại ngay:
– Hiền muội nói không ổn như thế là có ý nghĩ gì?
Biết Tây Bình đã trúng kế của mình rồi, Tư Đồ Lộ mỉm cười đáp:
– Theo sự nhận xét của muội thì Dư đại tỷ dùng Mê Thần Đại Pháp thâu Ngải Tỷ Quân làm tâm phúc như vậy, thực không ổn tý nào.
– Sao lại không ổn? Hiền muội làm ơn giải thích hộ.
Tư Đồ Lộ cầm ly nước lên uống hai hớp, làm ra vẻ rất trong trọng nói tiếp:
– Ví dụ Mê Thần Đại Pháp của Dư đại tỷ mất công hiệu chẳng hạn hay là Ngải Tỷ Quân ngẫu nhiên uống phải một thứ thuốc gì, khiến Mê Thần Đại Pháp mất công hiệu, như vậy lúc ấy có khác gì là nuôi ong ở trong tay áo không? cho nên tiểu muội mới bảo không ổn là thế.
– Hiền muội sợ thần trí của Ngải Tỷ Quân đột nhiên tỉnh táo, nhưng vẫn giả bộ còn mê man, rồi nàng ta gây tai họa cho ác Quỷ Cốc này phải không?
– Chính thế! Tỷ tỷ cho sự lo âu ấy của tiểu muội có hợp lý hay không?
– Thực là ý kiến của anh hùng thường thường vẫn giống nhau. Lúc Dư đại tỷ mới đem Ngải Tỷ Quân về, ngu tỷ cũng có sự lo ngại như hiền muội vừa nói và đã đề nghị Dư đại tỷ y hệt như thế.
– Thế ra tỷ tỷ cũng có sự lo âu ấy ư? Sao lại sự trùng hợp ý kiến như vậy nhỉ? Thếdư đại tỷ trả lời tỷ như thế nào?
– Dư đại tỷ trả lời thực là tuyệt diệu. Đại tỷ bảo ý kiến ấy của ngu tỷ là một sự lo âu nên có nhưng mà thừa.
– Cái gì là nên có mà lại thừa như thế? Tiểu muội nhận thấy Dư đại tỷ trả lời tỷ tỷ như thế, hình như chị ấy tuyệt đối tin tưởng vào Mê Thần Đại Pháp của chị ấy thì phải?
– Đúng đấy! Dư đại tỷ nói xưa nay chị ấy đã dùng Mê Thần Đại Pháp đối xử với người nào rồi là không bao giờ mất công hiệu cả, và cũng không có thuốc gì có thể giải được hết. Trừ phi chị ấy tuyên thị tâm linh cho người bị Mê Thần Đại Pháp đó một hồi, thì người đó mới hòng tỉnh táo như thường được.
Tư Đồ Lộ nghe nói tới đó trong lòng lạnh buốt, nhưng vẫn làm ra vẻ tươi cười và đỡ lời:
– Nếu vậy thì quả thực chúng ta lo âu thừa rồi!
– Vì thế mà Dư đại tỷ nhất định phải đích thân gặp bất cứ một người nào mới gia nhập bổn bang. Vì người đó nếu thực tâm muốn gia nhập thì tất nhiên không sao, nhưng có một chút gì là khả nghi, Dư đại tỷ sẽ sử dụng ngay Mê Thần Đại Pháp khiến người ấy giả bộ gia nhập mà hóa thành thực để thâu làm người của mình.
Càng nghe càng hoảng sợ, Tư Đồ Lộ nghĩ bụng:
nhỡ lúc mình gặp Dư Bất Tà mà trúng phải Mê Thần Đại Pháp của y thị làm mê hoặc bổn tính của mình, khiến mình cam tâm lấy Phi Hoàn bá chủ thì thực là một việc rất mỉa mai, sẽ bị thiên hạ chê cười cho suốt đời chứ không sai.” Nàng đang lo âu thì bỗng có ba tiếng chuông kêu “coong coong coong” rất du dương vọng tới. Nàng rất ngạc nhiên, vội quay đầu lại hỏi Tây Bình rằng:
– Tiếng chuông này sao lớn đến nỗi khiến người ta phải kinh hồn động phách như thế, đủ thấy cái chuông này phải là chuông lớn lắm. Chả lẽ lại có một nhân vật nào võ công kỳ ảo thượng thừa đến đây gia nhập bổn bang mà gõ cái chuông treo cao nhất ở ác Quỷ Cốc này chăng? xem chương mới tại tunghoanh(truyenfull.vn
– Hiền muội mới tới nên chưa quen đấy thôi. Tiếng chuông này không phải là tiếng chuông thử tài ở ngoài cốc khẩu đâu.
– Không phải là tiếng chuông thử tài, vậy sao lại kêu đinh tai đến như thế. Chả lẽ trong bang đã có chuyện gì xảy ra chăng?
– Tiếng chuông này báo hiệu Dư đại tỷ đã tọa quan xong, gọi Trực Nguyệt Bá Chủ vào trong Bất Tà cung để tương kiến đấy.
Tư Đồ Lộ giật mình đến thót một cái, nhưng vẫn gượng làm ra vẻ trấn tĩnh, tủm tỉm cười hỏi tiếp:
– Tỷ tỷ là Trực Nguyệt Bá Chủ, nay Dư đại tỷ gõ chuông kêu gọi như vậy, sao tỷ tỷ không đi ngay đi, có phải còn định chờ dẫn tiểu muội đi yết kiến đại tỷ đấy không?
Tây Bình đứng dậy xua tay đáp:
– Bất Tà cung của Dư đại tỷ ở, phải được chị ấy gọi tới mới được vào, chứ không phải là ai cũng tự tiệm vào trong ấy được đâu. Cho nên ngu tỷ đem chuyện hiền muội được Phi Hoàn Bá Chủ giới thiệu tới đây thưa với chị ta trước, rồi sẽ gõ một tiếng chuông khác để báo cho đại tỷ hay, lúc ấy mới chính đại tỷ cho gọi hiền muội vào yết kiến.
Tư Đồ Lộ nghe tới đó liền gật đầu . Tây Bình vội rời khỏi Phi Hoàn Các mà đi vào Bất Tà cung ở trong sơn cốc, nơi quan trọng nhất của Bát Bá Bang luôn.
Tây Bình đi khỏi, Tư Đồ Lộ phân vân khó xử hết sức, liền nghĩ bụng:
“Ta mạo hiểm trà trọn vào trong ác Quỷ Cốc này là muốn sớm nghĩ cách cứu Ngại Tỷ Quân tiểu muội, đừng để cho cô ta bị con ma nữ sắc Mã Không Quần làm Ô nhục đến tấm thân trinh bạch của cô ta. Bây giờ Bất Tà đã tọa quan xong, ta có thể gặp được Ngại Tỷ Quân ngay, nhân lúc bọn chúng đi vắng cả, chính là một dịp may để cứu cô ta ra khỏi hang này.
Nghĩ tới đó, nàng lại do dự. Điều thứ nhất khiến nàng phải do dự là vì thấy Kỷ Tây Bình khen ngợi Mê Thần Đại Pháp của Bất Tà rất thần kỳ như thế, nhỡ Bất Tà nhận xét ra được gian mưu của mình lại dùng đại pháp ấy làm cho tính nết của mình cùng thay đổi như Ngại Tỷ Quân, rồi phải nghe theo sự chỉ huy của chúng. Như vậy có phải là việc làm của mình sẽ xôi hỏng bỏng không hết, không những thế cuộc diện sẽ bị hỗn loạn một cách không thể tưởng tượng được không?
Điều thứ hai khiến nàng phải do dự là nàng căn cứ lần thứ hai Ngại Tỷ Quân rời Trường Minh Cốc, thì quả thực nàng ta đã hoàn toàn có khuynh hướng về bên Bát Bá Thiên, và đã cam tâm lấy Mã Không Quần, coi mình như kẻ địch vậy. Dưới tình hình này, khi chị em gặp nhau ở trong ác Quỷ Cốc, nếu mình không cho nàng trông thấy rõ mặt thực, thì không khi nào nàng chịu theo mình rời khỏi Oå ma. Nhưng lỡ nàng ta giở mặt mà nói cho lũ ma biết, thì mình đơn phương độc mã, địch sao nổi nhiều kẻ địch như thế? Lúc ấy có phải là không sao thoát được khỏi tai kiếp, và cũng không khác gì thầy phù thủy phải đền gà không?
Hai vấn đề đó khiến Trùng Quang Công Chúa xưa nay vẫn nổi tiếng là túc trí đa mưu mà cũng phải bối rối, không biết nên xử trí thế nào cho phải .
Người ta trong lúc bất đắc dĩ không trông mong ở như thần thánh thì thế nào cũng trông mong ở như người mà mình tin cậy nhất. Tư Đồ Lộ không phải là phàm phu tục tử, tất nhiên không khi nào nàng lại trông mong hay cầu khẩn thần thánh phù hộ cho, mà chỉ nghĩ tới Đại Trí Thiền Sư hay VÔ Vi Tiên Tử âu Dương Thúy tới giúp cho mình thôi, nên nàng liền nghĩ bụng:
“Trong hai vị ấy, bất cứ có một vị nào xuất hiện ở bên cạnh ta lúc này ta có thể được sự Chỉ điểm rất cao minh, rồi thế nào cũng nghĩ ra được cách đối phó với những vấn đề này.” Nhưng Đại Trí Thiền Sư với âu Dương Thúy, dù có trí kế cực diệu, võ công cực cao đi chăng nữa, dù sao cũng là kỳ hiệp đương thời thôi, chứ có phải là thần thánh đâu mà biết được Tư Đồ Lộ muốn cầu cứu để xuất hiện ra ngay?
Cho nên Tư Đồ Lộ biết không hy vọng gặp được một trong hai người mà mình muốn cầu cứu đó, nên nàng phải vận dụng trí tuệ của bản thân mình để quyết định một lối thoát, nghĩa là chỉ có hai đường lối bầy ra trước mặt nàng thôi: Một là ở, hai là đi. Sau cùng nàng liền quyết định giải pháp thứ hai là đành bỏ đi thôi.Sợ kẻ địch mà bỏ đi như thế, đó là hành vi của một người nhu nhược. Tư Đồ Lộ đường đường là một tôn chủ của một môn phái, không khi nào có ý nghĩ đào tẩu như thế mới phải, nhưng nàng có phải là kẻ nhút nhát đâu? Nàng quyết định bỏ đi đây là vì nàng đã nghĩ kỹ lắm rồi, và cũng phải là người đại trí đại dũng như nàng, mới có thể quyết định nhanh chóng như thế.
Vì nàng nhận thấy, thà hy sinh tấm thân trinh bạch của Ngải Tỷ Quân, thậm chí đến cả tính mạng của nàng ta đi chăng nữa, chứ nàng không chịu ở lại ác Quỷ cốc này để tiêu tán bổn thân của mình một cách tuyệt vọng như thế. Mình đã bị tiêu tán thì cả sự nghiệp lớn lao mà mình đã xây dựng được trong bấy lâu nay cũng sẽ bị tiêu tán theo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!