Trảm Lư Bảo Kiếm - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Trảm Lư Bảo Kiếm


Chương 40


Trạm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng

Hồi 40 – Thiên long bá chủ

Nguồn: VNthuquan

Tư Đồ Lộ càng kinh ngạc thêm, gật đầu đáp:
– Người ấy đê hèn cực độ, thủ đoạn rất ác độc, đã bị Huyền âm Tiên Tử, ân sư đã quá cố của ngu tỷ, đuổi khỏi sư môn rồi. Chả lẽ Băng muội với Ngạn đệ đã gặp y rồi chăng?
Tiểu Băng gượng cười đáp:
– Chúng tôi không những đã gặp vị sư huynh ấy của chị, mà còn bị y bắt ép chúng tôi uống một thứ thuốc độc của y đặc biệt chế ra làm nguy rất chậm, rồi lại bắt ép chúng tôi phải kết làm anh em với y. Bây giờ em còn là một vị phó giáo chủ của Huyền âm Giáo nữa.
Tư Đồ Lộ càng kinh ngạc thêm . Tiểu Băng bèn kể chuyện mình với Tư Mã Ngạn đêm khuya đi du ngoạn núi Mạc Phù, vì định cứu người mà bước lầm vào trong Huyền âm động rồi gặp những việc kinh hãi như thế nào, kể hết cho Tư Đồ Lộ nghe .
Tư Đồ Lộ lẳng lặng nghe, chẳng nói chẳng rằng, đôi lông mày cau lại hầu như kết thành một đủ thấy nàng rầu rĩ như thế nào.
Tiểu Băng biết Tư Đồ Lộ đang nghĩ cách đối phó nên cứ để yên cho nàng ta nghĩ ngợi chứ không dám kinh động tới .
Tư Đồ Lộ khoanh tay về phía sau, đi đi lại lại hồi lâu, rồi mới quyết định được, liền đi tới chỗ mép sườn núi, nhìn xuống Trường Minh Cốc, rú lên một tiếng thực dài.Một lát sau, bốn nhân vật đắc lực của phái Trùng quang lại trở lên để chờ lệnh.
Tư Đồ Lộ dặn bảo các người phải giải tán ngay phái Trùng Quang, đừng có ở lại Trường Minh Cốc, rồi tản mát khắp mọi nơi trên giang hồ để chờ lệnh và sau đó cho người đi tới phái VÕ Đang, Thiếu Lâm các nơi, báo cho chưởng môn của các môn phái biết, đến mùng một tháng tư này cứ việc đi thẳng tới ác Quỷ cốc ở núi Lục Chiếu, chứ không cần phải tới tụ tập ở Vương ốc sơn này nữa.
Bốn tên thủ hạ đắc lực ấy liền vâng lời đi ngay.
Tiểu Băng ngạc nhiên hỏi :
– Chị Tư Đồ, chị làm như thế có dụng ý gì?
Tư Đồ Lộ thở dài đáp:
– Băng muội không biết đấy thôi. Đông Phương Hách là một người hung ác và hay đố ky lắm. Y đã trở về Bắc Mang Quỷ Phủ thì thể nào cũng tới đây sinh sự. Huống hồ bây giờ chị lại phải cùng cô đi tìm kiếm Đại Trí thiền sư, Gia Cát Nhân, Du Thiên Lạc các người, thì giờ đâu mà trông coi Trường Minh Cốc này nữa? VÕ Lâm Bát Bá Thiên lại nhòm ngó luôn luôn, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể phái người đến đây sinh sự.
Nếu không tạm thời giải tán thì có phải là các môn hạ đệ tử của tôi sẽ ngộ tai họa thảm khốc không?
Tiểu Băng nghe xong liền gật đầu nói tiếp:
– Chị Tư Đồ nghĩ xa như thế tất phải. Chờ khi nào đại phá Bát Bá Bang, diệt trừ Đông Phương Hách rồi, lúc ấy sẽ cùng Ngạn đại ca và các người trở về đầu dưới trướng của chị, để giúp chị xây dựng một phái Trùng quang đồ sộ hơn thế này nữa . . .
Tư Đồ Lộ xua tay, vừa cười đáp:
– Băng muội nói như vậy không đúng tý nào. Nếu chúng ta đã giải tán phái Trùng Quang rồi, thì chả cần phải tổ chức lại làm chi. Còn nếu chúng ta được toại nguyện, quét sạch bọn quần ma, rồi muốn làm rạng rỡ võ học, thì chúng ta nên tổ chức phái VÔ Vi Lúc ấy ngu tỷ sẽ tình nguyện đi hiệu triệu các thủ hạ cũ làm căn bản cho phái VÔ Vi.
– Chị đã có cái tên là Trùng Quang Công Chúa, vậy bang phái của chị lãnh đạo tất nhiên phải gọi là Trùng Quang chứ, sao lại đổi tên là phái VÔ Vi như thế để làm chi?- Vì tôi đã thất bại luôn luôn, nên đã nhận thấy võ học và tài trí của mình thực không đáng là người lãnh đạo một bang phái, cho nên cần phải bầu một người cao minh hơn, để tổ chức lại một môn phái mới.
Tiểu Băng kêu “ồ” một tiếng, rồi mới vỡ nhẽ hỏi tiếp:
– chị muốn tổ chức phái VÔ Vi, vậy hai chữ “Vô Vi” ấy, có phải là ám chỉ VÔ Vi Tiên Tử, chị âu Dương Thúy đấy không?
– Ngoài âu Dương hiền muội võ công và tài trí đều hơn ngu tỷ ra thì hiện thời quả thực không sao kiếm ra được một người có thể hơn âu Dương hiền muội, để chống đối với bọn cùng hung cực ác ở trên giang hồ được.
Tiểu Băng hơi ngạc nhiên, nhưng lại mừng thầm và hỏi tiếp:
– Rốt cuộc chị đã tiết lộ chuyện bí mật đó cho em hay. Theo như lời chị vừa nói, có phải chị âu Dương vẫn chưa chết không?
Tư Đồ Lộ thở dài đáp:
– Bây giờ ma cao đạo thấp, tai kiếp sắp đến với chúng ta, việc giáng ma, vệ đạo trọng hơn là việc tư tình nhi nữ, chúng ta không nên giấu giếm những bí mật ấy với nhau nữa.
Nói xong, nàng liền kể cho Tiểu Băng biết âu Dương Thúy chưa chết mà hóa trang thành Trang Bá Lạc, . . .
Nghe xong, Tiểu Băng vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ, vỗ tay, lớn tiếng nói :
– Như vậy thì hay lắm! Em rất tôn sùng chị âu Dương. Vì nghe thấy Tỷ Quân hiền muội nói dối, và thấy ngôi mộ giả của chị ấy, nên tiểu muội với Ngạn đại ca đã cương quyết giữ sự thanh bạch mười năm .
Nói tới đó, nàng vén tay áo lên, để lộ chấm “thủ cung sa” mà lần trước Tư Đồ Lộ đã điểm cho nàng ở trong Trường Minh Cốc, rồi lại nửa nũng nịu, nửa hổ thẹn, hai má đỏ bừng, khẽ nói tiếp:
– Chị Tư Đồ, người không phải là cây cỏ, ai mà chả có tình, huống hồ tiểu muội với Ngạn đại ca đã sớm định danh phân rồi, hai trái đã kết thành một. Nhưng chúng tôi đi ngao du hàng vạn dặm như thế, lúc nào cũng ở cạnh nhau, mà vẫn còn giữ được cái chấm “thủ cung sa” này, như vậy cũng đủ làm cho chị âu Dương được an tâm rồi .
– âu Dương hiền muội muốn tác thành mối nhân duyên cho tiểu muội với Ngạn đệ, nên khổ tâm hết sức mới phải giả chết như thế, nhưng có ngờ đâu hai người lại rất thanh bạch mà giữ thệ ước với nhau mười năm như vậy. Nếu âu Dương hiền muội hay được chuyện này, chắc cũng không vui vẻ gì đâu .
Tiểu Băng ứa nước mắt ra, đáp:
– Em cũng biết chị âu Dương rất cao thượng, đành hy sinh hạnh phúc của mình mà giúp cho em với Ngạn đại ca thành vợ thành chồng như vậy. Nhưng em yêu cầu chị thể nào cũng giúp cho Ngạn đại ca được cùng chị âu Dương kết thành mối tình duyên Vô cấu ấy, để sau này dưới trăng trước hoa, em được làm tỳ thiếp cũng không bao giờ kêu ca hay oán than nửa lời.
– Hà! Lời yêu cầu này của Băng muội, ngu tỷ không dám nhận đâu. Vì ngu tỷ đã biết âu Dương hiền muội cũng như ngu tỷ, đã chán sự đời, trong thâm tâm của ngu tỷ cũng như âu Dương hiền muội không còn ý niệm nhi nữ phu thê đâu .
– Chị nói rất đúng, nếu quả thực chị âu Dương chán đời như vậy, thì Ngạn đại ca thể nào cũng mang bệnh tương tư suốt đời chứ không sai.
– âu Dương hiền muội là người đại trí tuệ và rất khoáng đạt, tất nhiên cô ta thể nào cũng nghĩ tới điểm đó rồi . Băng muội còn nhớ truyện Tam Quốc không? Từ Thứ bái biệt Lưu Bị còn giới thiệu Gia Cát Lượng rồi mới phóng ngựa ra đi. Thì nay âu Dương hiền muội cũng giả chết mà giới thiệu Ngọc Trác Hằng Nga cho Ngạn hiền đệ, lại còn bố trí Ngải Tỷ Quân để làm thế thân cho mình. Như vậy trước sau Tư Mã hiền đệ vẫn được hưởng phúc Tề nhân, như thế không đủ hay sao? Chẳng lẽ y lại còn tham tâm bất túc, mà muốn được cả ba bông hoa một lúc hay sao?
Nói tới đó, nàng rầu rĩ lắc đầu thở dài, nói tiếp:
– Tuy câu chuyện như vậy, nhưng mấy vị hoan hỷ oan gia sau này sẽ kết cục ra sao, có lẽ không ai có thể đoán biết trước được. Bây giờ các người chỉ có một cách là thấy một bước thì đi một bước thôi.
Tiểu Băng giơ tay áo lên chùi nước mắt, u oán hỏi :
– Chị Tư Đồ, sau khi giải tán phái Trùng quang rồi, chị định đi kiếm ai?
Tư Đồ Lộ cùng Tiểu Băng thủng thẳng đi xuống núi, tiến thẳng vào trong Trường Minh Cốc, rồi gượng cười đáp:
– Chúng ta hãy trở về Trường Minh Cốc trước, đem thêm quần áo tiền bạc đi, vì chuyến này chúng ta sẽ đi xa và rất lâu. Bất cứ ta đi kiếm Đại Trí thiền sư, Gia Cát Nhân hay Du Thiên Lạc cũng vậy, cả ba người ấy đều không có chỗ nào nhất định, nên rất khó tìm kiếm. Nhất là lần này tôi đi núi Ô Mông đến am Kiến Tính thì am ấy đã bị thiêu rụi. VÔ Vi Tiên Tử với Kiến Tính sư thái đều mất tích hết, nên tôi lại càng hoảng sợ và thắc mắc thêm . Như vậy biết đi đâu mà tìm kiếm thấy hai người ấy?
Tiểu Băng thấy Tư Đồ Lộ cau mày lại, mặt lộ vẻ lo âu và rầu rĩ, liền an ủi nàng ta rằng:
– Chị khỏi phải lo âu như thế, biết đâu phen này chúng ta đi tìm kiếm lại tình cờ thấy cả hai người cũng chưa chừng. Chả lẽ chị âu Dương là người thần thông như thế, lại bị một trận lửa nho nhỏ như vậy thiêu hủy hay sao? Hoặc giả chị âu Dương Thúy đang bí mật trù tính đại kế giáng ma, tạm thời phải giấu kín hành tung cũng chưa chừng.
Tư Đồ Lộ gượng cười nói tiếp:
– Ngu tỷ cũng biết không khi nào âu Dương Thúy lại bị giết trong trận hỏa tai ấy đâu .
Nhưng không biết chị ta có trù tính đại kế giáng ma hay không, thì dù sao cũng phải thông tin tức với ngu tỷ để bàn tán với nhau mới phải. Vì bây giờ trong quần tà lại mới có thêm ba tên ma đầu tuyệt thế, là: Dư Bất Tà, Cơ Ngọc Thành với Đông Phương Hách. Theo sự hiểu biết của ngu tỷ, thì ngoài âu Dương Thúy với Đại Trí thiền sư ra, Chưa chắc đã có cao thủ chính phái nào khác có thể địch nổi ba tên ma đầu ấy.
– Chị nói rất đúng, ba tên ma đầu ấy lợi hại thực. Cũng may chúng đang thù nghịch với nhau, nhờ vậy mà chúng ta mới đỡ lo. Nhưng chỉ sợ một ngày kia chúng lại biết hợp tác với nhau, thì lúc ấy trong võ lâm sẽ không biết khốn khổ đến mức độ nào.
Tư Đồ Lộ thở dài một tiếng, lắc đầu vừa cười vừa đáp:
– Cho nên sự của thiên cơ là ở đó. Trời đất tự có oai linh riêng, những cái gì mà tạo hóa đã xếp đặt thì không ai có thể đoán trước được. Hiện giờ hoàn cảnh của chúng ta tuy khó khăn thực, nhưng mình làm việc gì không hổ thẹn với lương tâm, không trái ý với trời, thì đường đi của chúng ta, dù hiểm trở, cũng sẽ hóa thành con đường vừa rộng rãi vừa bằng phẳng ngay.
– Không cần biết thu hoạch ra sao, chỉ cần biết cầy cấy thôi. Chúng ta đã đàn kiếm giang hồ, tự cho mình là trượng nghĩa, quả thực phải có tấm lòng như thế mới được .
Hai chị em về tới Trường Minh Cốc, lấy khá nhiều đồ dùng và tiền bạc rồi lên đường ngay. Hai người thích đi đâu là đi tới đó liền chứ không có mục đích nhất định. Nhưng vì Đông Phương Hách chỉ cho phép Tiểu Băng đi có hai tháng thôi, cho nên nàng không dám đi cách núi Bắc Mang quá xa.
Một đêm trăng nọ, hai nàng đã đến thảo lư của Gia Cát Nhân ở trên Hoa Đỉnh Phong tại núi Thiên Đài, chỉ thấy cửa động theo gài, mạng nhện giăng đầy, hiển nhiên vị Thần y đương thời đi vắng đã lâu, chưa về nhà bao giờ.
Nhưng đã chịu khó cầy bừa thì phải có thu hoạch. Hôm ấy, hai nàng du ngoạn núi Thiên Đài đã hơi chán rồi, lại quay trở về Trung Châu, khi đi qua núi Đại Biệt, thì hai nàng đã gặp một người. Người đó không phải là thánh tăng hay thần y, mà lại là hung thần ác sát.
Vị hung thần ác sát ấy là một hòa thượng áo đỏ, mà vị hòa thượng này lại là Triều Nguyên đại sư, được người ta gọi là Thiên Long Bá Chủ, và cũng là người trong nhóm Thiên Long Bát Bá Thiên.
Tiểu Băng với Tư Đồ Lộ đang đứng tựa gốc cây nhìn trăng, bỗng thấy vị hung tăng ấy hấp tấp đi qua chỗ cách hai người chừng mười trượng. Tiểu Băng liền rỉ tai Tư Đồ Lộ:
– Chị Tư Đồ, hòa thượng này hình như là người đi cùng với Liễu Tôn Văn mà chúng ta đã thấy ở trong đại hội Vân Mộng Tranh Kỳ phải không?
Tư Đồ Lộ khẽ gật đầu đáp:
– Phải, pháp hiệu của y là Triều Nguyên, cũng là người trong nhóm Bát Bá Thiên và được gọi là Thiên Long Bá Chủ đấy.
– Chắc tên hung tăng này phải có việc gì cần nên mới đi tới núi Đại Biệt xa xôi như thế này . .
– Người trong nhóm Bát Bá Thiên, ngoài Dư Bất Tà ra, thì các ma đầu kia ai cũng phải lôi kéo hảo thủ nhập bang, và trước ngày mồng một tháng tư phải về núi Lục Chiếu để tiện khoe khoang thực lực với tất cả anh hùng hảo hán của võ lâm đương thời, nên Triều Nguyên hòa thượng mới phải đi xa như thế này để tìm kiếm người tài giỏi .
– Chị Tư Đồ, chúng ta thử theo sau y để xem y tìm kiếm ai? Nếu tiện, tiểu muội muốn cho hung tăng này nếm mùi Long Hổ Phong Vân kiếm pháp một phen.
– Đi theo y để dò xét xem cũng không sao. Tên hung tăng này đi một thân một mình như thế, chúng ta cũng nên thừa cơ hạ y đi. Nhưng chỉ nên đâm y bị thương thôi, chứ đừng nên giết chết y.
Tiểu Băng nghe thấy Tư Đồ Lộ nói như thế, ngạc nhiên Vô cùng, vội hỏi tiếp:
– Tại sao chị lại từ bi như thế?
Tư Đồ Lộ vừa đeo cái mặt nạ có hếu mười ba cái vòng vàng lên, vừa lắc đầu đáp:
– Băng muội hiểu lầm ý định của ngu tỷ rồi. Không phải ngu tỷ từ bi, mà chỉ muốn bắt sống tên hung tăng này thôi. Vì Tỷ Quân tiểu muội thần trí đang bị mê hoặc và đang nằm trong Oå ma. Nếu chúng ta bắt được tên hung tăng này, và khi nào chúng ta không có cách cứu được Tỷ Quân tiểu muội, thì chúng ta sẽ đem y ra để trao đổi .
Tiểu Băng thấy Tư Đồ Lộ đeo mặt nạ vào, nàng cũng lấy mặt nạ da người ra đeo, rồi gật đầu nói tiếp:
– Kế này của chị rất hay, em quyết tâm nương tay tha chết cho y.
Thế rồi hai người lẳng lặng theo sau lưng hòa thượng, nhưng Tư Đồ Lộ sực nghĩ tới một việc, vội bảo Tiểu Băng rằng:
– Khi đấu với tên hung tăng hiền muội phải nên cẩn thận, đừng có khinh địch vì trong nhóm VÕ Lâm Bát Bá Thiên, ngoài Bất Tà ra, phải kể đến hung tăng này là người có võ nghệ rất cao siêu nên y đã được coi như là đệ nhị cao thủ của chúng.
Tiểu Băng nghe nói, nhìn thẳng vào mặt Tư Đồ Lộ hỏi tiếp:
– Chị Tư Đồ sao chị lại biết rõ như thế?
– Ngu tỷ đã giả bộ nhập bọn với bọn chúng, thì tất nhiên phải biết thực lực của chúng ra sao chứ? Trong ác Quỷ cốc có treo ba cái chuông để thử tài những người tới nhập bọn. Chính bọn chúng tám người cũng đã gõ thử ba cái chuông ấy rồi. Kế quả Dư Bất Tà cùng với tên hung tăng này đã gõ nổi cái chuông treo cao nhất còn những người kia chỉ có thể gõ nổi cái chuông thứ hai thôi.
– Nếu vậy chúng ta đối phó với y cần phải xử dụng cả thủ đoạn cứng với mềm mới được Trước hết do tiểu muội đấu với y vài hiệp, nếu địch không nổi hay hạ không nổi y thì lúc ấy chị hãy ra mặt. Chị đã đeo cái mặt nạ mười ba chiếc vòng kim hoàn, lại khéo ăn nói và còn biết rõ hết tình hình của Bát Bá Bang thì thể nào chị cũng khiến nổi y tin tưởng mà làm thân với chúng mình, rồi chúng ta sẽ thừa cơ điểm huyết cho y té ngã.
Tư Đồ Lộ gật đầu tán thành, thế rồi hai chị em vội vàng rón rén đuổi theo. Lúc ấy Triều Nguyên hòa thượng đã đi tới chân một vách núi cao chọc trời, và ngừng chân ở một trước hang động tối om .
Hai nàng thấy lúc ấy gió núi thổi vù vù, cây cối rung động ào ào, lại thêm có tiếng nước thác chảy mạh, gây một thứ tiếng rất ồn ào, nên hai nàng biết tung tích của mình chưa bị tiết lộ. Hai nàng lại rón rén đi tới sau động đá ở cách chỗ hang động kia chừng ba trượng để nghe và xem lõm hung tăng làm gì .
Triều Nguyên hòa thượng vốn dĩ là một hung tăng, tính nết rất nóng nảy và kiêu ngạo Vô cùng, không ngờ bây giờ y lại có thái độ rất cung kính. Chỉ thấy y hướng vào hang động nọ, cung kính chắp tay niệm “A di Đà Phật” rồi mới lên tiếng nói :
– Bần tăng là Triều Nguyên, tuân lệnh tới phó ước, xin đại sư cho được yết kiến.
Tiểu Băng liền dùng Nghĩ Ngữ truyền thanh, khẽ nói với Tư Đồ Lộ rằng:
– Hình như tên hòa thượng này tới kiếm một tên hòa thượng nào khác thì phải .
Tư Đồ Lộ cũng dùng Nghĩ Ngữ truyền thanh đáp:
– Không những là hòa thượng kiếm hòa thượng, hung tăng nào đối với hòa thượng ở trong hang cung kính như vậy, thì hòa thượng ấy ắt phải cao minh hơn y.
Nàng vừa nói tới đó, thì trong hang cũng có tiếng niệm “A di Đà Phật” vọng ra.Hai nàng nghe thấy tiếng niệm Phật hiệu ấy, đều đưa mắt nhìn nhau và trong lòng thắc mắc. Vì hai nàng nhận thấy chân khí và nội lực của vị hòa thượng trong hang lại còn kém thâm hậu hơn Triều Nguyên hòa thượng.
Triều Nguyên hòa thượng cũng hơi ngạc nhiên. Lúc ấy trong hang đã có một hòa thượng trẻ tuổi, mặt mũi tuấn tú Vô cùng, mặc áo bào màu xám, từ từ bước ra.
Thấy hòa thượng trẻ tuổi vừa ra tới cửa hang. Triều Nguyên hòa thượng đã biến sắc mặt, liền lạnh lùng hỏi:
– Tiểu sư phụ, lão thiền sư ở trong hang là người thế nào của tiểu sư phụ? Pháp hiệu của tiểu sư phụ xưng hô ra sao?
Hòa thượng trẻ tuổi chắp tay lên trước ngực mỉm cười đáp:
– Tiền tăng là Ngộ Phi, thừa lệnh gia sư ở đây đợi chờ đại sư để liễu kết vụ nhân quả kia.
Triều Nguyên ngạc nhiên hỏi tiếp:
– Lệnh sư lão hòa thượng đã hẹn bần tăng tới đây, sao lại không cho bần tăng gặp mặt?
Ngộ Phi thần sắc nghiêm nghị, lớn tiếng đáp:
– Gia sư được lệnh chiêu hồi Tây Thiên Cực Lạc muốn ở lại để gặp đại sư liễu kết vụ nhân duyên này cũng không được .
Triều Nguyên kêu “ồ” một tiếng, thất kinh hỏi lại :
– Thế ra lệnh sư đã viên tịch rồi ư? Bần tăng không quản ngại đường xá xa xôi, tới đây để gặp lệnh sư, nào đâu có ngờ chuyến đi này lại không được gặp. Thực là ân hận !
Ngộ Phi đại sư lại niệm một câu Phật hiệu, rồi đáp:
– Tuy gia sư đã viên tịch, trở về Tây Phương Cực Lạc rồi, nhưng những việc gì ở trên trần tục này đã sai Ngộ Phi liễu kết thay. Không hiểu đại sư không quản ngại đường xá xa xôi tới đây tìm kiếm gia sư có việc gì? Xin đại sư cứ cho biết?
– Trước kia bần tăng ngẫu nhiên được gặp gỡ lão thiền sư biết ngay ông ta là người có võ học rất kinh kỳ, nên bây giờ bần tăng đến đây muốn lôi cuốn ông ta đi tham dự một thịnh cử của võ lâm, ngờ đâu . . .
Y chưa nói dứt, Ngộ Phi xen lời hỏi:
– Chả hay đại sư định mời gia sư đi dự việc gì của võ lâm thế?
– Bần tăng được làm Thiên Long Bá Chủ trong nhóm Thiên Long Bát Bá Thiên cho nên mới định đến đây mời lão thiền sư đến dự Bát Bá Bang hoặc đảm nhiệm một chức vị Bá Chủ, hoặc làm HỘ Pháp cho bổn bang.
– Xưa nay gia sư chỉ thích thanh tĩnh, nên đã thắp hương để thành ngũ tục, trừ lục dục, và đã tu luyện tới mức vạn pháp giai không, không còn dính một chút bụi trần nào hết. Như vậy khi nào gia sư lại thèm tham gia bang phái của võ lâm để tranh giành danh lợi làm chi? Cho nên gia sư có sai Ngộ Phi thay mặt để cám ơn lòng tốt của đại sư, và còn có một vật giao cho Ngộ Phi để chuyển tặng đại sư.
Nói xong, hòa thượng trẻ tuổi ấy móc túi lấy một cái lọ nho nhỏ và trong suốt, bên trong đựng ba hạt xá lợi của cửa Phật ra và đưa ngay cho Triều Nguyên hòa thượng.
Triều Nguyên không dám giơ tay ra đỡ, chỉ đưa mắt nhìn cái lọ ấy hai lượt, rồi cau mày hỏi :
– ĐÓ có phải là xá lợi tử của lệnh sư để lại đó không? nguồn truyện truyenfull.vn
Ngộ Phi cung kính đáp:
– Chính là xá lợi của tiên sư. Ngộ Phi tuân di mệnh để kính tặng đại sư ba hạt.
Triều Nguyên hòa thượng đã dẹp thái độ cung kính và đã khôi phục dần bổn tính ngông cuồng, trợn ngược đôi lông mày lên, cười khẩy mấy tiếng rồi đáp:
– Hòa thượng hãy thâu hồi vật này lại . Triều Nguyên ta coi trọng lệnh sư, chỉ vì y có một võ học xuất kỳ, chứ ta lấy miếng xương đầu của y làm chi?
– Tiên sư có dặn Ngộ Phi khuyên đại sư sớm rời khỏi ma đạo, tịnh lễ Không Vương (bình tĩnh thờ phụng chữ Không, một trong bốn chữ: Tứ Đại Giai Không), đến khi hết trần duyên rồi, như vậy còn để lại được một chút vi tích bất diệt cho muôn thuở.
Chứng tạo Xá Lợi không bị mục nát theo cây cỏ, bằng không, hễ về tới tai kiếp là thành Cát bụi hay sâu bọ . . .
Nghe tới đây, Triều Nguyên không thể nào nhịn được nữa, liền quát lớn:
– Tên giặc sói đầu kia mau câm mồm ngay. Phật gia thần công tuyệt thế, đã luyện thành tấm thân Kim cương, không bao giờ hư hỏng được, thì ta còn sợ chi tai kiếp và thành các bụi với sâu bọ như người vừa nói nữa?
Ngộ Phi đại sư thâu hồi cái lọ nho nhỏ kia bỏ vào túi, mặt vẫn tươi cười nói tiếp:
– Đại sư có thâu Xá Lợi của tiên sư tặng và có nghe lời khuyên bảo của tiên sư hay không, đó là tùy ở như đại sư. Giữa đời ta, thứ nhất không có hiềm thù với nhau, thứ hai cũng không có oan cừu gì với nhau, và hơn nữa, chúng ta lại đều là đệ tử của cửa Phật, hà tất đại sư phải to tiếng với bần tăng như thế?
– Không những nói to với người, ta còn muốn ngươi theo ta xuống địa ngục lầy lội nữa là khác.
Ngộ Phi niệm một câu Phật hiệu, lắc đầu đáp:
– Ngộ Phi chỉ đi lên thiên đường, chứ không xuống địa ngục đâu. Nếu đại sư muốn tự dẫn thân vào chốn tại kiếp lầy lội, thì đó là quyền của đại sư, không khi nào bần tăng chịu đi theo cả.
Tiểu Băng nghe tới đó ngạc nhiên Vô cùng, liền dùng Nhĩ Ngữ Truyền âm nói với Tư Đồ Lộ rằng:
– Chị Tư Đồ, em nhận thấy tiếng nói của Ngộ Phi đại sư quen thuộc lắm, nhưng không nghĩ ra được là ai?
Tư Đồ Lộ gật đầu đang định trả lời, thì đã nghe thấy Triều Nguyên cười như điên như khùng và nói tiếp:
– Ngộ Phi, tiểu tặc sói đầu kia, có máu nhặt nhạnh quần áo theo ta đi ác Quỷ Cốc ở núi Lục Chiếu hay không? Nếu ngươi còn không biết điều không chịu uống rượu mời, thì ta sẽ bắt ngươi uống rượu phạt đấy.
Ngộ Phi đại sư lắc đầu vừa cười vừa đáp:
– Rượu kính bần tăng cũng không uống, mà rượu phạt cũng vậy, xin đại sư hãy tặng cho người khác đi, Ngộ Phi này không dám nhận đâu .
– Xưa nay ta đã nói là phải làm cho kỳ được. Ta đã có lòng đề cử ngươi, thì ta phải dùng thủ đoạn cứng rắn bắt ngươi đi ác Quỷ Cốc ở núi Lục Chiếu .
– Thuốc chỉ chữa cho bệnh không chết, Phật chỉ dẫn độ người hữu duyên. Bình sinh Ngộ Phi này Vô duyên với chữ Bá, dù đại sư có lòng từ bi như vậy, cũng không thể nào dẫn độ nổi bần tăng đâu.
Triều Nguyên nổi giận :
– Ngươi dám bướng với ta phải không?
Nói xong y liền nhảy xổ lại chộp Ngộ Phi luôn, nhưng Ngộ Phi có thân pháp rất nhẹ nhàng, chỉ xoay người một cái đã nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cái chộp đó của đối phương ngay.
Triều Nguyên cười khẩy, lại ra tay nhanh như điện chớp, chỉ trong nháy mắt Ngộ Phi đã bị bao trùm ở trong bóng chưởng của đối phương ngay.
Tư Đồ Lộ với Nhiếp Tiểu Băng đã nhận thấy công lực của Ngộ Phi kém Triều Nguyên nhiều, chỉ nhờ có khinh công tuyệt mà tránh né thôi, chứ không sao trả đũa để thắng địch được. Nhưng tránh né như thế cũng chỉ có thể được một thời gian thôi, chứ không thể nào kéo dài mãi được. Quả nhiên sau năm mươi hiệp, Ngộ Phi đã ngộ hiểm liên tiếp thân pháp cũng đã loạn xạ dần .
Tiểu Băng biết đã đến lúc mình phải ra tay, liền đưa mắt ra hiệu cho Tư Đồ Lộ rồi nhẩy ngay ra cười khẩy một tiếng.
Nghe thấy phía sau có tiếng người, Triều Nguyên giật mình kinh hãi vội ngừng tay lại không tấn công Ngộ Phi nữa.
Tiểu Băng làm ra vẽ rất kiêu ngạo, không thèm đếm xỉa tới y, từ từ bước ra mồm cười khỉnh hoài. Vì nàng đeo mặt nạ da người với mặc cái áo bào vẽ cái sọ người nên Triều Nguyên với Ngộ Phi đều không sao nhận ra được nàng là ai cả.
Triều Nguyên trợn mắt lên hỏi :
– Ngài là ai? Sao lại cười khẩy luôn mồm như thế?
Tiểu Băng không thèm trả lời câu hỏi thứ nhất của y, mà chỉ cười khẩy đáp:
– Ta cười là vì ngươi là Thiên Long Bá chủ người trong nhóm Bá Thiên võ công khá cao siêu đấy, nhưng phải con mắt quá thiển cận.
Triều Nguyên kinh ngạc hỏi lại :
– Ngươi nói như thế là có ý nghĩa gì?
Tiểu Băng thất cười đáp:
– CỔ nhân vẫn thường nói: “Đèn nhà ai nấy rạng” Ngộ Phi đại sư rõ ràng là một vị hòa thượng chân tu, ngươi lại bảo vị ấy đi làm hòa thượng rượu thịt, giết người phóng hỏa, như vậy có khác gì kéo Khổng Tử lên Lương Sơn Bạc, mỉa mai người hiền triết không?
Triều Nguyên nghe thấy Tiểu Băng nói như vậy đã trợn tròn xoe đôi mắt e thẹn. Tiểu Băng lại xua tay nói tiếp:
– Ngươi khỏi cần phải trợn mắt lên như thế làm chi, tuy Ngộ Phi không có hứng với Bát Bá Bang, nhưng ta đây lại rất thích thú, ta chỉ mong được làm một vị Bá Chủ . Ta chả cần ngươi phải bắt ép và cũng chả cần phải ngươi lôi kéo, ta cam tâm tình nguyện đi với người lên núi Lục Chiếu. Trước mặt có Phật không chịu lễ, mà ngươi lại cứ thích đi Tây Phương, như vậy mắt ngươi chả gọi là thiển cận thì gọi là gì? Nên ngươi chỉ có thể làm ngu xuẩn bá chủ được thôi.
Triều Nguyên bị Tiểu Băng chế diễu không sao trả lời được, liền thét lớn một tiếng và cười như điên như khùng:
– Nếu không có tài nghệ xuất sắc, thì làm sao làm nổi một vị Bá Chủ cơ chứ? Ngươi . . .
ngươi . . .
– Sao ngươi lại biết ta không có tài ba cao siêu? Cứ lấy câu chuyện ta theo dõi ngươi bao lâu rồi mà người không hay biết tý gì, như vậy đủ thấy ta đã tài ba hơn người nhiều rồi?
Triều Nguyên nghe nói mặt đỏ bừng, cười khẩy đáp:
– Cái trò quỷ quyệt ấy thì có nghĩa lý gì đâu? Ngươi muốn được làm một vị Bá Chủ cũng được, nhưng phải giở tài ba thực học ra cho ta xem đã.
– Tưởng gì chứ chuyện ấy thì dễ lắm! Ta đấu với người năm trăm hiệp, như vậy đã được chưa?
– Khỏi cần phải đấu đến năm trăm hiệp, người có thể đấu với ta trăm hiệp mà không bị thua, là ta cam đoan sẽ giành cho người một chức Bá Chủ .
– Thế thì hay lắm, người giở khí giới ra đi?
Triều Nguyên lắc đầu đáp:
– Khí giới của ta oai lực quá mạnh, chả cần phải dùng tới. Ta chỉ hai tay không đến với ngươi vài hiệp thử xem Tiểu Băng lạnh lùng nói tiếp:
– Ta khuyên người đừng có nên ếch ngồi đáy giếng nhìn trời như thế, mau lấy khí giới ra thì hơn. Bằng không nếu hai tay của người bị gậy thì lúc ấy Thiên Long không có nanh vuốt mà hóa thành giun rắn đấy.
Nàng vừa nói vừa rút luôn thanh Trạm Lư cổ kiếm ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN