Trảm Lư Bảo Kiếm - Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Trảm Lư Bảo Kiếm


Chương 43


Trạm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng

Hồi 43 – Độc kế của Dư Bất Tà

Nguồn: VNthuquan

Trần Thông liền cho người vào báo tin và mời Tư Đồ Lộ vào trong thạch thất ở phía cốc khẩu đợi chờ, pha nước mời uống rất lễ phép.
Một lát sau trong sơn cốc đã có một đệ tử mặc võ trang ra chào Trần Thông và nói :
– Trần sư huynh, Trực Nguyệt Bá Chủ mời Huyền âm sứ giả vào.
Trần Thông liền quay đầu lại nói với Tư Đồ Lộ:
– Mời sứ giả theo Phan sư đệ vào trong cốc, để gặp Trực Nguyệt Bá Chủ .
Tư Đồ Lộ gật đầu theo thiếu niên họ Phan đi vào trong ác Quỷ Cốc đi đến một sảnh đường vừa to vừa rộng. Nàng vừa bước vào cửa sảnh đã ngạc nhiên ngay, vì Trực Nguyệt Bá Chủ ở trên sảnh lại chính là Mã Không Quần tên đã có nhiều tội ác nhất.
Không Quần thấy Tư Đồ Lộ vào rất kiêu ngạo, khẽ giơ tay phải ra bảo nàng ngồi xuống cái ghế ở cạnh đó. Lúc này nàng cũng không đếm xỉa tới những tiểu tiết ấy liền gật đầu ngồi xống cái ghế ở cạnh Không Quần ngay và dùng giọng khàn khàn chắp tay chào Không Quần một cái rồi mới nói:
– Đông Phương Hách giáo chủ của bổn giáo hỏi thăm Dư tổng đốc bang của quý bang.
Không Quần đưa mắt ngắm nhìn Tư Đồ Lộ một hồi, rồi lạnh lùng hỏi:
– Quý giáo tại sao lại lập tổng đàn ở trong Bắc Mang Quỷ Phủ? ĐÓ là chỗ ở cũ của Tư Đồ Lộ…
Không đợi chờ Không Quần nói dứt Tư Đồ Lộ đã vội đỡ lời:
– Đông Phương giáo chủ của bổn giáo vốn dĩ là sư huynh của Tư Đồ Lộ, vì tổ sư Huyền âm Tiên Tử quá cưng Tư Đồ Lộ, dám phạm điều đại ky của võ lâm vượt thứ truyền tôn, nên Đông Phương giáo chủ mới tức giận bỏ đi, đến núi Mạc Phù nghiên cứu võ nghệ, ở trong Huyền âm CỔ Động. Bây giờ đã luyện xong võ nghệ, mới hạ sơn và chọn Bắc Mang Quỷ Phủ làm tổng đàn của Huyền âm giáo, để tái trấn chỉnh lại bổn giáo, và cũng trả thù Tư Đồ Lộ, đồng thời còn vấn tội y thị sao dám tự tiện thay đổi tôn giáo, phản sư nghịch tổ như thế?
Mã Không Quần nghe tới đó, mới thay đổi sắc mặt, hớn hở hỏi tiếp:
– Quý sứ giả đến kiếm Bát Bá Bang này có việc chi?
– Đông Phương giáo chủ của bổn giáo có vật này sai tại hạ đến đây trình lên quý tổng đốc bang qua mắt.
– Dư đại tỷ của chúng tôi có việc đi vắng, tất cả công việc trong Bát Bá Bang đều do Mã Không Quần tôi trực tiếp đảm nhiệm, Đông Phương giáo chủ gửi việc gì tới, xin quý sứ giả cứ việc trao lại cho tại hạ.
Tư Đồ Lộ liền lấy cái bọc áo, bên trong có gói chiếc mặt nạ thêu của Thiên Long ra đưa cho Mã Không Quần.
Mở gói đồ ra xem, Không Quần bỗng biến sắc mặt, hai mắt trợn tròn xoe tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi, nhìn thẳng vào mặt Tư Đồ Lộ quát hỏi tiếp:
– Đây là chiếc mặt nạ Thiên Long của Thiên Long Bá chủ của bổn bang lúc nào cũng đem theo bên người, sao nó lại lọt vào tay của Đông Phương giáo chủ như thế?
Tư Đồ Lộ cứ theo mưu kế đã đặt mà ung dung đáp:
– Thiên Long Bá chủ của quý bang đi qua Bắc Mang có xung đột với Huyền âm giáo, bị Đông Phương giáo chủ bắt vào trong Bắc Mang Quỷ Phủ .
Không Quần nghe tới đây tức giận khôn tả, hai mắt trợn tròn xoe hình như muốn nổi khùng ngay.
Đối với VÕ Lâm Bát Bá Thiên, Tư Đồ Lộ chỉ kiêng nể có một mình Dư Bất Tà thôi.
Cho nên nàng thấy Mã Không Quần tức giận như thế, mà vẫn ung dung vừa cười vừa nói tiếp:
– Tuy Đông Phương giáo chủ đã bắt giữ được Thiên Long Bá chủ của quý bang, nhưng không muốn kết thù với Bát Bá Bang nên đặc biệt sai tại hạ đem cái mặt nạ Thiên Long này đến ác Quỷ Cốc .
Mã Không Quần lại giận dữ hỏi tiếp:
– Đông Phương Hách táo gan thực. Chả lẽ y không sợ ta xé xác người ra làm muôn mảnh hay sao?
Tư Đồ Lộ cười khẩy đáp:
– Tại hạ chỉ là một tên giáo đồ Vô danh tiểu tốt của Huyền âm Giáo địa vị rất thấp kém, so sánh làm sao được với Thiên Long Bá chủ của quý bang? Đông Phương Hách giáo chủ đã hẹn tại hạ phải về đúng nếu tại hạ về chậm ba ngày là Đông Phương giáo chủ sẽ đem Thiên Long Bá chủ ra chém làm muôn mảnh, như Mã bá chủ vừa nói đấy.
Lời nói của Tư Đồ Lộ quả thực lợi hại Vô cùng, khiến Mã Không Quần chỉ biết cắn răng mím môi suông, chứ không làm gì nổi nàng cả.
Tư Đồ Lộ thấy thái độ của Mã Không Quần rất tức cười, nhưng nàng chỉ lườm y một cái rất lạnh lùng và lẩm bẩm tự nói :
– Mã bá chủ không nên tức giận như thế, Đông Phương giáo chủ sai tại hạ đem cái mặt nạ Thiên Long tới trả, là có ý muốn đôi bên xử hòa với nhau, như vậy Mã bá chủ hà tất phải tức giận đến như thế. Chả lẽ Mã bá chủ không thích xử hòa hay sao?
Không Quần lại nghiến răng mím môi trầm giọng hỏi tiếp:
– Đông Phương Hách muốn gì? truyện được lấy từ website tung hoanh
– Đông Phương giáo chủ chúng tôi có một người bạn thân hiện đang ở trong Bát Bá Bang nên đặc biệt sai tại hạ đến đây thưa với Dư tổng đốc bang, yêu cầu tổng đốc bang phải đối đãi tử tế với cô ta không đụng chạm đến người cô ta, nếu cô ta bị suy suyển hay bị dính một chút nhơ nhớp vào người cũng không. Rồi đến ngày mùng một tháng tư, lúc khai bang đại hội của quý bang, Đông Phương giáo chủ chúng tôi sẽ đem Thiên Long Bá chủ đến đây và đôi bên trao đổi với nhau .
Mặt lộ vẻ thắc mắc, Mã Không Quần cau mày lại hỏi:
– Đông Phương Hách muốn đổi Thiên Long Bá chủ lấy ai?
Không do dự gì hết, Tư Đồ Lộ nhanh nhầu đáp:
– Đông Hải Long Nữ Ngải Tỷ Quân.
Không Quần cả giận mắng chửi:
– Bậy nào! Ngải Tỷ Quân là vợ chưa cưới của ta, Đông Phương Hách đừng mơ tưởng như thế.
Tư Đồ Lộ đứng dậy cười khẩy đáp:
– Bằng lòng trao đổi hay không đó là toàn quyền của quý bang Đông Phương giáo chủ đã biết Ngải cô nương bị Dư tổng đốc bang dùng Mê hồn Đại Pháp làm loạn tâm thần rồi, đến ngày hôm mùng 1 tháng tư, nếu thần trí của Ngải cô nương chưa khôi phục, hoặc người cô ta bị thương, hay sự thanh bạch đã bị nhơ nhuốc thì Thiên Long Bá chủ thể nào cũng chết một cách thảm khốc, VÕ Lâm Bát Bá Thiên sẽ thiếu một người và sẽ bị hào kiệt của khắp thiên hạ chê cười. Nhiệm vụ của tại hạ đã xong, xin cáo lui ngay.
Mã Không Quần cười khẩy nói tiếp:
– Người còn muốn sống sót ra khỏi ác Quỷ Cốc này hay sao?
Tư Đồ Lộ kêu “ủa” rồi ngạc nhiên hỏi lại:
– Chả lẽ Mã bá chủ dám giữ tại hạ ở lại nơi đây ư?
Mã Không Quần phi thân nhảy qua đầu Tư Đồ Lộ và hạ chân xuống chỗ trước cửa sảnh, cười như điên như khùng nói:
– Thực là thiên đường có lối người không đi, địa ngục không cửa người tự chui vào!
Xưa nay ác Quỷ Cốc không để cho một người ngoài bang nào tự do ra vào một cách yên lành, Huyền âm sứ giả ngươi muốn ra khỏi nơi đây cũng được, ít nhất cũng phải để lại một cái tay hay một cái chân đã.
Tư Đồ Lộ lớn tiếng đáp:
– Mã bá chủ vừa rồi tại hạ đã nói rõ, Đông Phương giáo chủ giáo chủ đã hạn định ngày trở về của tại hạ để tin lời nếu tại hạ về chậm ngày hẹn định đó thì tính mạng của Thiên Long Bá chủ sẽ không được bảo đảm . . .
Không Quần không đợi Tư Đồ Lộ nói dứt, đã cười the thé đỡ lời:
– Đông Phương Hách muốn giết hại Thiên Long Bá chủ đó là chuyện sau này, bây giờ Không Quần giết người tiết hận là chuyện trước mắt. Món nợ sau này nhẹ, mối thù hiện thời quan trọng hơn. Vì Đông Phương Hách dám mơ màng đến Ngải Tỷ Quân, vợ chưa cưới của ta. Ta không giết Huyền âm sứ giả của y phái tới thì ta nguôi sao được cơn giận này?
Y vừa nói dứt lời, đã xông lại định ra tay tấn công Tư Đồ Lộ thì bên ngoài sảnh bỗng có ánh sáng thấp thoáng và có người đã tiến vào trong cửa nhìn Mã Không Quần lạnh lùng nói:
– Mã bá chủ, bá chủ và Tỷ Quân chưa chánh thức kết hôn với nhau chả lẽ ân tình của nàng ta và bá chủ lại còn coi trọng hơn cả người anh em đã cắt máu ăn thề hay sao?
Tiếng nói vừa dứt, người đã xuất hiện. Mã Không Quần nói với Tư Đồ Lộ mới hay đó là Liễu Văn Tôn, mình mặc cái áo quái dị lông vàng, chiếc áo này y luôn luôn mặc trong người, không bao giờ cởi ra hết và y cũng là người bạn thân nhất của Thiên Long Bá chủ.
Không Quần không quản ngại sự chết của Triều Nguyên hòa thượng muốn giết Tư Đồ Lộ để tiết hận trước, hành động này của y rất khiếm lý đã hổ thẹn thầm, nhưng bị Văn Tôn trách mắng ở trước mặt người ngoài như thế, y cho là một sự rất nhục nhã và hổ thẹn quá tức giận, y liền dùng giọng mũi kêu “hừ” và hỏi:
– Chả lẽ Liễu bá chủ lại tin lời nói của người nhận là Huyền âm sứ giả này là sự thật hay sao?
Văn Tôn lạnh lùng đáp:
– Thiên Long bá chủ chưa bị bắt giữ, tại sao cái mặt nạ Thiên Long lại lọt vào tay của Huyền âm sứ giả được?
Không Quần mặt đỏ bừng bừng nhưng vẫn cãi bướng:
– Dù lời nói của đối phương có là thực đi chăng nữa, Triều Nguyên đại sư có bị lọt vào tay của bọn chúng thực, nhưng một Huyền âm giáo nho nhỏ như vậy thì địch sao nổi Bát Bá Bang oai danh lừng lấy như thế này. Đệ đoán chắc Đông Phương Hách chỉ dọa nạt suông thôi chứ không dám đụng chạm tới người của Triều Nguyên đại sư đâu .
Văn Tôn thấy Mã Không Quần vẫn bướng bỉnh như vậy, không tôn trọng ý kiến của mình chút nào có vẻ không vui, liền sầm nét mặt lại hỏi tiếp:
– Mã Không Quần, nếu bạn đoán Đông Phương Hách không dám giết hại Triều Nguyên đại sư, thì chả qua cũng chỉ giết được một Huyền âm sứ giả Vô danh này thôi.
Nhỡ bạn đoán sai, khiến đàn nhạn của VÕ Lâm Bát Bá Thiên gầy cánh, thử hỏi bạn cái nào nặng, cái nào nhẹ? Tình thế hiển nhiên . . .
Không Quần thấy Văn Tôn càng nói nhiều bao nhiêu trong lòng càng không phục bấy nhiêu, y liền trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn vị Độc Vi Bá chủ này mà trầm giọng hỏi tiếp:
– CÓ phải Liễu Bá chủ cho việc làm của Không Quần định giữ Huyền âm sứ giả ở lại như thế này là không thích đáng đấy không?
Văn Tôn thấy Không Quần cứ ương ngạnh như thế càng tức giận thêm gật đầu đáp:
– Phải, mỗ nhận thấy Mã bá chủ không nên tức giận vì mấy lời nói suông của người này có liên can đến Ngải Tỷ Quân, mà đã không coi kim lang nghĩa khí của VÕ Lâm Bát Bá Thiên vào đâu như thế.
Tư Đồ Lộ không ngờ mã Không Quần với Liễu Văn Tôn lại cãi lộn nhau như vậy, nàng cảm thấy rất hứng thú cứ khoanh tay đứng để xem trận cãi vã của hai người này kết quả ra sao?
Văn Tôn vừa nói xong, Không Quần đã xếch ngược một bên lông mày lên, mặt lộ sát khí cất tiếng cười như điên như khùng, rồi lẩm bẩm tự nói :
– Đáng tiếc thực! Đáng tiếc thực! . . .
văn Tôn ngạc nhiên hỏi:
– Mã Không Quần bạn nói đáng tiếc cái gì?
Mã Không Quần vẫn xếch ngược một bên lông mày lên, mắt tia ra hai luông ánh sáng chói lọi, mồm thì cười khẩy đáp:
– Đáng tiếc là lúc này Liễu Bá Chủ không phải là Trực Nguyệt Bá Chủ, có quyền được trông coi tất cả mọi việc của bổn bang. Bằng không . . .
Văn Tôn đã nổi giận thực sự, thét một tiếng át giọng đối phương mà quát hỏi :
– Mã Không Quần, tuy bạn là Trực Nguyệt Bá Chủ, nhưng Văn Tôn này chả lẽ lại không có quyền bàn tán tới công việc của Bát Bá Bang hay sao?
Không Quần cười như điên như khùng đáp:
– Ngoài tổng đốc Dư đại tỷ ra, thì Trực Nguyệt Bá Chủ là người có quyền oai nhất, có thể hiệu lệnh hết thảy. Cho nên Mã Không Quần xin Liễu bá chủ nên tôn trọng bang quy Văn Tôn tức giận đến run lẩy bẩy, cái áo lông vàng ở trên người y cũng tia ra những luồng ánh sáng chói lọi, hầu như những đợt sóng vàng nổi lên làm lóe mắt mọi người vậy Không Quần trông thấy cái áo lông vàng của đối phương cũng hơi kiêng nể và thấy chiếc áo đó tia ra những luồng ánh sáng chói mắt như thế, khiến y phải lui nhanh về phía sau hai bước.
Văn Tôn đang nổi giận, liền gượng cười cất giọng run run nói tiếp:
– Mã . . . bá chủ không ngờ bạn lại . . . dám giở hai chữ bang quy ra để nạt Liễu mỗ này!
Không Quần đang định trả lời, thì bỗng có ba tiếng chuông kêu “coong coong coong / vọng vào. Nghe thấy tiếng ấy, Tư Đồ Lộ rất kinh hãi, vì nàng đã nhận ra tiếng chuông đó không phải là tiếng chuông thử tài ở ngoài cốc khẩu, mà lại là tiếng chuông nổi lên từ Bất Tà cung. Nói tóm lại Tổng đốc bang của Bát Bá Bang tức Dư Bất Tà đã về tới bổn bang. Và gõ chuông kêu gọi Trực Nguyệt Bá Chủ tới để bàn việc.
Mã Không Quần nghe thấy tiếng chuông liền cười khẩy và nói với Văn Tôn tiếp:
– Liễu bá chủ chúng ta khỏi phải tổn thương hòa khí của nhau làm chi, muốn biết ai phải ai trái chúng ta cứ đi tới Bất Tà Cung, hỏi ý kiến của Dư đại tỷ là sẽ giải quyết được liền.
Y vừa nói tới đó thì ngoài cửa sảnh đã có tiếng người nói vọng vào:
– Hai vị bá chủ có việc gì muốn kiếm ngu tỷ để phân qua thế? Hai vị khỏi phải đi Bất Tà cung làm chi, vì ngu tỷ nghe nói có khách ở Bắc Mang tới, biết thế nào cũng có việc cần, nên đã cùng Ngải tiểu muội tới đây rồi .
Tiếng nói vừa dứt, đã có hai người bước vào, một là Đông Hải Long Nữ nhan sắc tuyệt trần và một là Dư Bất Tà, da trắng như ngọc như ngà mà mặt lại xấu như ma quỷ, nhưng lại là tổng đốc bang của Bát Bá Bang này.
Tư Đồ Lộ giật mình đến thót một cái, vì nàng biết Dư Bất Tà rất sở trường về môn “Mê Thần Tà Pháp”, cho nên nàng rất sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mặt y thị .
Không Quần thấy Dư Bất Tà đi cùng Ngải Tỷ Quân đi tới chờ hai người ngồi ghế xong, mới hậm hực kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Dư Bất Tà hay.
Lẳng lặng ngồi nghe xong, Dư Bất Tà không phân bua chuyện của Văn Tôn với Mã Không Quần vội mà chỉ đưa mắt nhìn Tư Đồ Lộ hỏi:
– Huyền âm sứ giả làm ơn về trả lời cho Đông Phương giáo chủ giáo chủ bảo Dư Bất Tà này mộ danh giáo chủ đã lâu, rất muốn được gặp Đông Phương giáo chủ một phen, giáo chủ đã truyền lệnh như thế nào, Dư Bất Tà cũng không dám trái ý. Từ nay đến ngày khai bang đại hội không xa lắm, đến hôm đó thể nào cũng mời Đông Phương giáo chủ giáng lâm và xin giáo chủ đưa cả Thiên Long Bá chủ tới. Cần nhất là vị bá chủ ấy của chúng tôi không bị tổn thương mảy may nào.
Tư Đồ Lộ chắp tay vái chào vâng lời, nhưng nàng lại nghi ngờ và nghĩ bụng:
“Theo Tiểu Băng nói Dư Bất Tà quen biết Đông Phương Hách từ khi y thị ở trên núi Mạc Phục sao bây giờ y lại nói mộ danh đã lâu muốn gặp gỡ một lần là thế nào? . . . ” Dư Bất Tà việc gì cũng nhanh nhầu gọn gàng, nói với Tư Đồ Lộ xong liền quay đầu nhìn Mã Không Quần mỉm cười nói tiếp:
– Mã bá chủ làm ơn sai người cầm lệnh phù Trực Nguyệt Bá Chủ bá chủ đưa ngay vị Huyền âm sứ giả này ra khỏi ác Quỷ Cốc, không ai được ngăn cản và làm khó dễ nghe chưa?
Vừa rồi Không Quần tuy dám cãi vã kịch liệt với Liễu Văn Tôn, nhưng vây giờ trước mặt Dư Bất Tà, y không dám nói nửa lời, mặt chỉ đỏ bừng mà nghe lời đưa lệnh phù Trực Nguyệt Bá Chủ cho một tên thủ hạ tiễn Tư Đồ Lộ ra khỏi ác Quỷ Cốc thôi.
Lúc ấy tuy Dư Bất Tà không phê bình ai là phải ai trái, nhưng cứ xem cách xử trí của y thị thì hiển nhiên y thị tán thành việc làm của Văn Tôn nên Văn tôn có vẻ đắc chí lắm, còn Không Quần thì hổ thẹn bén lẻn Vô cùng.
Chờ Tư Đồ Lộ giả dạng Huyền âm sứ giả đi khỏi rồi, Dư Bất Tà bỗng sầm nét mặt lại bảo Văn Tôn và Không Quần rằng:
– Liễu bá chủ, Mã bá chủ. Bây giờ không có người ngoài ở đây ta mới phê bình một cách công bằng về việc tranh chấp của hai vị vừa rồi .
Tuy Văn Tôn rất ngạc nhiên, vì thấy cách xử trí của Dư Bất Tà hiển nhiên là đã tán thành ý kiến của mình rồi, thế sao lại còn phê bình điều gì nữa? Nhưng y với Không Quần vẫn lễ phép và cung kính đứng yên để nghe Dư Bất Tà nói .
Trước hết Bất Tà nhìn Không Quần lạnh lùng nói:
– Ngày hôm nay Mã bá chủ xử sự như vậy là quá ích kỷ, không nhịn được sự kích động nhất thời, suýt tí nữa thì làm tuyệt tình anh em. Bổn tổng đốc bang thế nào cũng phải xử trí bá chủ một cách thích đáng mới được .
Không Quần mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cung kính đáp:
– Đại tỷ dạy bảo rất phải, tiểu đệ Mã Không Quần xin cam tâm lãnh phạt.
Bất Tà lại đưa đôi mắt sáng quắc liếc nhìn Văn Tôn, rồi trầm giọng nói:
– Còn Liễu bá chủ tuy ý kiến của bá chủ thích đáng thực, nhưng thái độ hơi thất thường. Trực Nguyệt Bá Chủ là có quyền điều khiển tất cả mọi người trong sơn cốc, bá chủ không nên ở trước mặt mọi người phản kháng khinh miệt, làm giảm mất oai tín của Trực Nguyệt Bá Chủ đi, như vậy cũng phải trừng phạt mới được !
Văn Tôn nghe nói rất vui vẻ và chịu phục, liền chắp tay cung kính đáp:
– Đại tỷ xét xử như vậy rất công bằng Vô tư. Liễu Văn Tôn tôi vui lòng chịu nhận xử phạt công minh của đại tỷ.
Bất Tà lại đưa mắt nhìn hai người một lần nữa, rồi nới với Văn Tôn tiếp:
– Liễu bá chủ, bây giờ đã sắp tới ngày mồng một tháng tư, ngày khai bang đại hội của chúng ta rồi. Tất cả hào hùng của võ lâm đương thời sẽ đến tề tập cả ở núi Lục Chiếu.
Bây giờ bổn tổng đốc bang phạt bá chủ phải hết sức trông coi các người tu sửa lại ba nơi trường sở ở Thiên Nhân Bình, dùng để bầy tiệc đón các hào hùng của võ lâm và trông coi bang chúng tu sửa lại Nhất Tuyến Thiên, dùng để so tài khinh công, Kinh Hồn Bích dùng để so ám khí, với những dụng cụ dùng để so tài về khí giới, chưởng pháp cùng huyền công.
Văn Tôn cung kính đáp:
– Đa tạ đại tỷ đã đặc biệt khoan hồng. Liễu Văn Tôn xin tuân pháp dự đi làm ngay.
Lúc ấy tên đệ tử thừa lệnh tiễn Tư Đồ Lộ ra khỏi ác Quỷ cốc đã quay trở vào trao trả lệnh phù Trực Nguyệt Bá Chủ cho Mã Không Quần.
Mã Không Quần đỡ lấy lệnh phù, đang định bỏ vào túi, thì Dư Bất Tà đã trầm giọng quát bảo:
– Mã bá chủ xử sự không được công bằng, lòng tư kỷ quá nặng khó mà thống lĩnh được mọi người. Mã bá chủ hãy trao lại lệnh phù Trực Nguyệt Bá Chủ bá chủ cho bổn tổng đốc bang trước đã!
Mã Không Quần càng hổ thẹn thêm, hai má đỏ bừng, từ từ đi tới hai tay cầm lệnh phù trao trả Dư Bất Tà.
Cầm lấy lệnh phù Trực Nguyệt Bá Chủ, Dư Bất Tà thuận tay đưa ngay cho Ngải Tỷ Quân đang ngồi cạnh mình và mỉm cười nói :
– Ngải tiểu muội, Liễu bá chủ và Mã bá chủ vì đều có lỗi đã bị trừng phạt, không tiện chỉ huy mọi người, các bá chủ khác lại đi vắng chưa về. Bây giờ hãy do hiền muội nhận chức quyền Trực Nguyệt Bá Chủ .
Ngải Tỷ Quân không từ chối gì cả, cung kính đỡ lấy cái thẻ lệnh phù ấy ngay.
Mã Không Quần bị Dư Bất Tà khiển trách trước mặt mọi người lại bị đoạt mất lệnh phù như vậy, tuy bề ngoài y vẫn cung kính phục tòng, nhưng sự thực trong thâm tâm y rất bất mãn. Bây giờ y thấy Bất Tà trao lệnh phù cho Tỷ Quân, người vợ sắp cưới cả mình để tạm thay mới đỡ bực tức cúi đầu vâng lời ngay.
Bất Tà thấy Tỷ Quân đã nhận lệnh phù rồi, y thị mới quay lại, dùng giọng rất dịu dàng nói với Không Quần tiếp:
– Mã bá chủ đừng có tức giận nữa, bây giờ bổn tổng đốc bang còn phải trừng phạt bá chủ nữa đấy.
Không Quần chắp tay chào, gượng cười đáp:
– Xin Dư đại tỷ cứ nghiêm phạt đi! Không Quần đã biết tội, xin đợi lịnh!
Bất Tà mỉm cười nói tiếp:
– Mã bá chủ, cử chỉ này của bổn tổng đốc bang tuy gọi là xử phạt bá chủ nhưng sự thực là ra lệnh cho bá chủ phụ trách một nhiệm vụ rất quan trọng.
Nói tới đó, y thị lạnh lùng liếc nhìn Văn Tôn, Không Quần và Tỷ Quân ba người, rồi nghiêm nghị trầm giọng nói tiếp:
– Bất cứ làm việc gì cũng thế, ta chưa lo thắng đã phải lo bại trước, như vậy mới yên tâm làm được công việc đó mà khỏi bị hậu họa bất thường. Mùng một tháng tư là ngày khai bang đại hội của chúng ta. Các chị em, anh em, tuy đã định tâm đánh bại quần hào để giành cho được ngôi bá chủ của thiên hạ, nhưng Cơ Ngọc Thành, Cơ Lục ỷ, và Tư Mã Ngạn, Nhiếp Tiểu Băng cùng Tư Đồ Lộ. . . đều là những cao thủ thượng thặng, ta không nên khinh địch. Huống hồ bây giờ lại có thêm Huyền âm giáo chủ Đông Phương Hách, Thiên Long Bá chủ lại đã bị lọt vào tay Đông Phương Hách rồi, cho nên chúng ta còn phải nghĩ cách xếp đặt trước, nếu vạn nhất chúng ta bị thất bại, thì chúng ta phải làm thế nào để rút lui được một cách an toàn và phải bố trí một cái gì đó để có thể diệt trừ được quần hùng tới tham dự.
Văn Tôn, Không Quần, Tỷ Quân đều gật đầu, nhận thấy ý kiến của Bất Tà rất phải.
Bất Tà thò tay vào trong tay áo lấy một cuộn giấy trắng ra đưa cho Mã Không Quần rồi nói tiếp:
– Mã bá chủ cuốn đồ hình này là do bổn Tổng đốc bang đã đích thân đi đến nơi nghiên cứu và đo lường, rồi đích tay vẽ thành. Bá chủ cứ cầm tờ đồ hình này đi đến ba nơi Thiên Nhất Bích, Nhất Tuyến thiên và Kinh Hồn Bích, những chỗ đấu võ, mà theo đồ hình này xây dựng một con đường bí mật, cùng kiến trúc cho thật kiên có để khi vạn nhất Chúng ta có thất bại mới có chỗ rút lui một cách an toàn. Ngoài ra, hai đầu Nhất Tuyến Thiên với chân vách Kinh Hồn cùng dưới đáy Thiên Nhân Bình chôn thật nhiều thuốc nổ và địa lôi đó thì kéo dài ra tới cửa hầm bí mật để đề phòng khi chúng ta rút lui ra tới cửa hầm có thể châm ngòi thuốc giết sạch quần hùng ở trong sơn cốc. Như vậy, dù chúng ta có thua mà vẫn nắm được bá nghiệp của võ lâm.
Mã Không Quần cung kính vâng lời, nhận lấy cuốn đồ hình ấy. Bất Tà nói với tiếp:
– Nhiệm vụ này quan trọng lắm, liên quan đến sự thành bại của toàn diện. Mã bá chủ phải tập trung tinh thần vào việc đốc công xây dựng. Trước khi chưa hoàn thành thì bổn Tổng đốc bang không cho phép bá chủ gặp mặt Ngải tiểu muội đâu .
Không Quần tuy rất say mê Tỷ Quân, lúc nào cũng chỉ muốn được hài lòng thú tính, nhưng vì ngày kết hôn vào mồng một tháng tư sắp tới, hơn nữa, y không dám trái lệnh Bất Tà và y cũng biết trách nhiễn này rất quan trọng, cho nên y chỉ đưa mắt liếc nhìn Tỷ Quân một cách luyến tiếc rồi vâng lời đi ngay.
Hãy hỏi chuyện Tư Đồ Lộ ra khỏi ác Quỷ Cốc, trong lòng hoang mang bối rối nửa mừng nưa sợ.
Nàng mừng là vì thấy Bất Tà đã hứa trước mặt mình là trước mồng một tháng tư cam đoan không để ai xâm phạm đến sự thạch bạch trinh tháo của Tỷ Quân. Như vậy mình khỏi phải lo âu về vấn đề đó nữa. Còn nàng lo âu là vì mình đã sơ xuất dùng thủ pháp độc đáo điểm huyệt Triều Nguyên hòa thượng thể nào cũng bị Đông Phương Hách giết nó. Như vậy có khác gì mình đã đưa Tư Mã Ngạn, Tiểu Băng và Lạc Thiên vào chỗ chết không?
Tuy Tư Đồ Lộ lo âu bối rồi, ruột gan như bị dao cắt nhưng nàng không trở về Bắc Mang Quỷ Phủ ngay, vì nàng tính thời giờ, nếu quay trở về Quỷ Phủ, lại quay trở lại, thì thể nào cũng lỡ mất ngày khai bang của Bát Bá Bang, và không được dự cuộc đấu tồn vong của hai phe chính tà. Vì thế một người đa mưu túc trí như nàng mới rối trí không thể tưởng tượng được, đi cũng khó, mà ở cũng khó nốt. Vì không đi Bắc Mang Quỷ Phủ thì làm sao biết được bọn Tư Mã Ngạn họa phúc cát hung ra sao? Nếu đi Quỷ Phủ thì lại sợ mất công việc lớn vệ đạo giáng ma.
Vì những vấn đề trên, Tư Đồ Lộ lo âu khôn tả, ở trong núi Lục Chiếu cứ đi đi lại lại, không còn nghĩ ra được kế nào hoàn hảo hết .
Trong lúc đang hoang mang Vô kế khả thi, thì nàng bỗng văng vẳng nghe thấy trong Bát Bá Bang có tiếng cười và tiếng đàn sáo vọng ra, và còn thấy trong đó có đèn lửa lấp lóe nữa.
Nàng đang nhìn về phía ác Quỷ Cốc thì bỗng nghe thấy trên đỉnh núi cao chót vót ở chỗ cách nàng hơn trượng có người đang ca hát. Tiếng hát đó rất trong trẻo và thánh thót, hiển nhiên là tiếng ca của một thiếu nữ. Tiếng ca ấy như sau :
– như Đồ, Tư Đồ, chớ nên lo. Người lành tự nhiên trời giúp cho. VÕ Lâm Bát Bá thất bại to. âu Dương hủy diệt chúng ra tro!” Nàng nghe tới đó mừng rỡ không xiết, vội ngẩng đầu lên, lớn tiếng kêu gọi :
– CÓ phải âu Dương hiền muội đang ca hát đấy không?
Ngờ đâu người ở trên đó liền ngắt lời ca ngay, và không xuống để gặp mặt nàng. RÕ ràng là tiếng âu Dương Thúy, Tư Đồ Lộ thấy nàng không chịu trả lời cũng không chịu hiện thân, liền thất cười nói tiếp:
– âu Dương hiền muội còn định đùa giỡn ngu tỷ như thế làm chi nữa? Phải biết ngu tỷ đã lo âu đến phát điên phát khùng rồi đấy!
Nàng vừa nói vừa giở tuyệt đỉnh khinh công ra phi thân lên trên đỉnh núi .
Ngọn núi đó chỉ cao hơn chỗ nàng đang đứng chừng mấy chục trượng thôi, nên một lát sau nàng đã lên tới đỉnh núi liền, nhưng không thấy hình bóng của âu Dương Thúy vừa ca hát đâu hết. Nàng có vẻ tức giận dậm chân lia lịa, nhưng vừa quay đầu lại đã trông thấy trên vách đá có những chữ viết bằng móng tay. Nàng đến gần xem, liền thấy những chữ đó viết như sau:
“Tiểu muội đã quan sát toàn cuộc, đối với đại nghiệp giáng ma vệ đạo đã xếp đặt một cách rất khéo léo, nhưng vì còn nhiều điểm cần phải e dè nên hiện giờ chưa thể gần gũi chị để chuyện trò tâm sự với nhau được. Hai câu kệ của Đại Trí thiền sư để lại là: “ác giả tất bị báo, thiện giả tất an toàn.” Chị cứ đọc đi đọc lại sẽ khỏi phải lo âu ngay. Em với chị đều bị khổ vì tình, lụy vì tình, rốt cuộc hai người đều thấu đáo được chữ đó. Sau ngày mồng một tháng tư, tiêu diệt quần ma xong, em với chị sẽ cùng quy ẩn Linh Sơn, tham ngộ đại đạo, còn trách nhiệm quét sạch dư đảng và chủ trì chính nghĩa thì đã có nhóm hoan hỷ oan gia là Ly Cấu Thư Sinh, Ngọc Trác Hằng Nga với Đông Hải Long Nữ cùng đảm nhiệm” Dưới ký tên: Thúy.
Tư Đồ Lộ xem xong những chữ ấy, tuy nhận thấy âu Dương Thúy có chút đùa giỡn mình, nhưng thấy nàng ta nói đã xếp đặt chu đáo về việc diệt ma vệ đạo rồi, thì trong lòng an ủi khá nhiều. Bây giờ nàng chỉ còn lo âu cho Tư Mã Ngạn, Tiểu Băng và Ngộ Phi thiền sư không biết có thể thoát khỏi được kiếp nạn không?
Nàng biết dù có đi cứu giúp cũng không kịp, đành nghe lời âu Dương Thúy đã để lại mà cứ ở quanh đó tìm chỗ kín đáo để luyện thêm võ công, đợi ngày mùng một tháng Tư thôi.
Không bao lâu, tháng Ba đã sắp hết, ngày hội kỳ khai bang của Bát Bá Bang đã sắp tới.
VÕ lâm quần hào của các môn các phải đều lần lượt tới núi Lục Chiếu phó hội, chỉ có tung tích của Đông Phương Hách với Tư Mã Ngạn các người là vẫn chưa thấy xuất hiện. Tư Đồ Lộ thấy thế càng lo âu thêm. Mãi đến tờ mờ sáng hôm mồng một tháng Tư, nàng mới thấy có bốn cái bóng người đang đi nhanh như điện chớp tiến thẳng về phía ác Quỷcốc.
Bốn cái bóng này mặt mũi hoàn toàn giống nhau, người nào cũng mặc một cái áo bào đen, ngoài có vẽ bộ xương người, trong bốn cái áo đó chỉ có một cái hình xương vẽ to hơn ba cái kia một chút.
Vì Tư Đồ Lộ đã nghe được Tiểu Băng nói qua, nên biết ngay người mặc áo bào có vẽ cái sọ người to hơn ba cái áo kia chính là sư huynh của mình trước kia, mà là Huyền âm giáo chủ hiện nay, nhưng còn ba người cùng đi với y, nàng không biết có phải là Tư Mã Ngạn, Tiểu Băng và Ngộ Phi đại sư hay không?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì bốn cái bóng người ấy đã biến mất . Lại còn một việc nữa khiến nàng phải thắc mắc là thấy bốn người đó đi tay không, chứ không thấy đem theo Thiên Long Bá chủ để trao đổi Ngải Tỷ Quân gì hết. Vì thế nàng chắc có lẽ Thiên Long Bá chủ đã bị giết chết rồi.
Nếu Triều Nguyên hòa thượng chết trước khi Đông Phương Hách phát giác trong người y có môn thủ pháp điểm huyệt độc đáo của bổn môn thì bọn Tư Mã Ngạn các người mới được bình yên Vô sự. Bằng không, khi nào Đông Phương giáo chủ lại chịu để yên cho bọn Tư Mã Ngạn các người?
Nàng vừa suy nghĩ vừa đuổi theo bốn cái bóng ấy tới ác Quỷ Cốc, lần này nàng không dễ dàng vào được sơn cốc như trước, nên nàng phải dùng bộ mặt thật của mình mà đến dự đại hội.
Lúc ấy cửa Quỷ Cốc khẩu đã mở rộng. Bốn đại cao thủ trong số các đệ tử đời thứ hai của Bát Bá Bang là Tứ Đại Kim Cương, do Ngải Tỷ Quân chỉ huy, đứng ở trước cửa đảm nhiệm công việc nghênh tân .
Bất cứ người nào tới là thù, là bạn, là chính hay tà, chúng cũng phải nghênh đón một cách rất lễ phép và đưa người đó vào ở trong Thiên Nhân Bình.
Dưới Thiên Nhân bình đã được Dư Bất Tà bảo Mã Không Quần chôn cất nhiều thuốc nổ và địa lôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN