Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước
Chương 45
Giai đoạn giá rét nhất của mùa đông đã đến, mặc dù cảnh vật vẫn còn bóng màu xanh, nhưng trời đất đã lạnh lẽo vô cùng.
Đông Chí là ngày lạnh nhất trong năm ở Lĩnh Nam, trong ngày đó, vừa qua giờ Thân, ngay cả đô thành phồn hoa cũng lưa thưa bóng người.
Khác với sự yên tĩnh của các nơi khác, trước cửa Quảng An Vương phủ cực kỳ náo nhiệt.
Đèn lồng treo cao, người người cùng đứng chờ ở đó.
Lý Nguyên Mẫn khoác một chiếc áo khoác màu lông chuột, khoanh tay đứng giữa đám đông.
Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt xinh đẹp kia lại càng thêm xuất chúng.
Nghê Anh đứng bên cạnh y cứ hắt xì mãi không ngừng, rồi lại rụt cổ mà làu bàu, nàng ta bị gió thổi đến lạnh cóng.
Lý Nguyên Mẫn thấy thế, bèn đưa lò sưởi cầm tay cho nàng, Nghê Anh le lưỡi một cái, vươn tay tiếp nhận.
Nghê Anh mới chơi giỡn trong sân luyện võ một hồi, cả người nóng nực muốn đổ mồ hôi, thành ra không không nhớ đến việc mặc thêm áo, bây giờ đã lạnh cóng rồi, may nhờ có lò sưởi cầm tay mới ấm hơn một chút.
Các thiếu niên phía sau nàng mặc đồng phục mùa đông, mặt mày háo hức nghển cổ nhìn về phía con đường phía xa, trong ánh mắt tràn đầy khấp khởi —— Bọn họ sắp được gặp gỡ đoàn quân dũng mãnh như hổ kia, ai nấy đều từng nghe kể chuyện Thủ quân biên phòng đã quét sạch giặc Oa như thế nào, cho nên vô cùng ngưỡng mộ.
Bởi vì có Chu Đại Võ đứng phía trước, các cậu thanh thiếu niên này không dám mất trật tự, nhưng vẫn không ngừng ngóng trông về phía con đường tối đen đằng trước.
Chỉ chốc lát sau, có người tinh mắt phát hiện ra động tĩnh, tức thì vui sướng hô lên: “Tham lĩnh đại nhân đã trở lại!”
Tinh thần mọi người vô cùng phấn chấn, cùng nhau quay đầu sang.
Không lâu sau, đã có âm thanh rầm rập truyền đến, là tiếng đoàn quân trở về thành.
Bởi vì lệnh cấm đi lại vào ban đêm nên trên đường vốn không có một ai, nhưng giờ phút này, cửa sổ các nhà dọc đường đồng loạt mở ra, vang lên làn sóng hoan hô, hết tiếng này đến tiếng khác.
Là dân chúng ven đường.
Con đường dài phía trước từ từ sáng lên ánh đèn lồng thấp thoáng, từ xa nhìn lại giống như những ngọn đèn thả trôi sông, ánh đèn dẫn lối cho các tướng sĩ đã chiến đấu vì Lĩnh Nam trở về trong tiếng reo hò của dân chúng.
Trong niềm vui mừng, rất nhiều bách tính luôn tay vung rải nào là bắp ngô, thóc, lạc, những hoa màu tượng trưng cho cầu phúc lên người những người lính đã bảo vệ an bình của họ.
Còn có những thiếu nữ bạo dạn ném khăn tay lên người của người chiến sĩ mà các cô ngưỡng mộ.
Khung cảnh thậm chí còn hân hoan hơn cả dịp Tết Nguyên đán.
Vì sợ quấy nhiễu người dân nên phần lớn quân nhân vẫn còn đóng trú ở ngoại ô, chỉ có hơn một trăm người tiên phong, thừa dịp ban đêm vắng người mà theo Nghê Liệt vào thành.
Khi đoàn người tới gần, Lý Nguyên Mẫn mới nhìn thấy rõ thân hình cao to cường tráng kia, hắn mặc một thân áo giáp đen bóng, nom còn cao lớn hơn so với lần cuối hai người gặp mặt.
Sắc mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người ta cảm thấy e dè.
Chúng binh sĩ theo sát phía sau hắn người nào người nấy đều nhíu mày thở nhẹ, hành quân vô cùng trật tự.
Một đội ngũ hơn trăm người được bao vây chào đón như thế, nhưng lại không hề lộn xộn, cực kỳ chỉnh tề, có thể thấy được chủ soái ngự binh nghiêm khắc như thế nào.
“A huynh thật oai phong!” Nghê Anh vô cùng hâm mộ, nói với Lý Nguyên Mẫn.
Đám thiếu niên phía sau nàng cũng lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Tâm trạng Lý Nguyên Mẫn khuây khỏa, gương mặt vô thức toát ra vẻ tự hào.
Nghê Liệt dừng lại cách cổng phủ vài trượng rồi tung người xuống ngựa, dẫn theo Tào Cương và một vài thân tín khác tiến lên, nửa quỳ xuống, ôm quyền: “Tham kiến Quảng An Vương!”
Lý Nguyên Mẫn vội vàng đi lên đằng trước, vươn tay đỡ bọn họ dậy, quan sát một hồi, luôn miệng khen tốt.
Sau đó quay đầu ra hiệu, một loạt người hầu nối đuôi nhau đi ra, trên tay mỗi người là một chiếc chén, trong đó có năm, sáu viên bánh trôi, viên nào viên nấy dày dặn, mềm thơm, trắng bóc, bốc lên hơi nóng hầm hập.
Lý Nguyên Mẫn thong thả tiến lên phía trước vài bước, cất cao giọng nói:
“Vì bảo vệ bách tính Lĩnh Nam mà chư vị tướng sĩ đã hy sinh niềm vui gia đình đoàn viên.
Nếu không có các vị, sẽ không có an bình ngày hôm nay! Bản vương thay mặt dân chúng Lĩnh Nam cảm ơn các vị! Hôm nay là ngày Đông chí, đúng dịp lễ đoàn viên, bản vương mời các vị ăn một chén bánh trôi!”
Các thiếu niên vâng lệnh, sau đó tiến lên đỡ lấy chén từ tay người hầu rồi vui vẻ đi về phía tướng sĩ tiền bối, trao cho bọn họ những chén bánh trôi nóng hổi.
Dịp Đông chí ở Lĩnh Nam không đến nỗi rét căm căm, nhưng vẫn còn lạnh giá.
Tuy vậy, trong đêm Đông chí này, có người dân quan tâm, có phần bánh trôi nóng ấm, những mệt mỏi lạnh lẽo trên đường dài hành quân phảng phất tan biến.
Các tướng sĩ đóng quân ở biên cảnh gần chín tháng, cuối cùng cũng đã nhổ cỏ tận gốc các cứ điểm của giặc Oa.
Quảng An Vương cũng hạ lệnh, ở biên cảnh, cứ mỗi năm mươi dặm sẽ có một cứ điểm thay quân, để đe dọa toán giặc cướp còn sót lại.
Từ đó, đất Lĩnh Nam trở về với yên bình như trước đây.
Vừa bước vào hậu viện, Nghê Liệt đã không dằn lòng nổi mà khom người, vòng lấy hai đầu gối Lý Nguyên Mẫn, bế bổng y lên dễ dàng như bế một đứa trẻ vậy.
Lý Nguyên Mẫn bật cười, ôm cổ hắn, hương thơm ấm áp trên người y phả vào mặt đối phương.
Y vừa cúi đầu cắn môi hắn, vừa vờ vịt oán giận: “Không sợ có người nhìn thấy à.”
Hơi thở Nghê Liệt nóng rực, ngẩng đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của y, lại nhấc chân mở cửa phòng ngủ, đi vòng qua rèm thưa.
Cả hai cùng ngã nhào trên đệm dày, đôi tay Nghê Liệt chống xuống hai bên đầu Lý Nguyên Mẫn, đôi môi tách ra khoảng một tấc, ánh mắt hắn nhìn y thật sâu.
Lý Nguyên Mẫn thở hổn hển, ngón chân y khều nhẹ đai lưng của hắn, quyến rũ kiều mị như muốn tan thành nước: “Ta lệnh cho người khác rời đi hết cả rồi…”
Lời còn chưa dứt, đôi môi căng mọng của y lần nữa bị ngăn chặn, y chỉ kịp kêu lên một tiếng, những âm thanh sau đó đều bị người kia nuốt vào bụng.
Trận yêu đương này kéo dài đến nửa đêm mới thôi.
Lý Nguyên Mẫn thở dốc không ngừng, chẳng còn sức đâu mà nói chuyện.
Nghê Liệt quỳ dưới chân y, cẩn thận lau dọn cho y.
Một lúc sau, chăn bị hất lên, y bị kéo vào một vòng ôm ấm áp, y vốn có mấy lời muốn nói với hắn, nhưng nay không còn sức rồi, bèn thôi, chỉ cà cà vào ngực hắn, vùi đầu vào cổ hắn rồi mơ màng nói:
“A Liệt, ôm chặt nữa…”
Người trước mắt khẽ ừ một tiếng.
Lý Nguyên Mẫn làu bàu một tiếng, sờ soạng thớ cơ bắp căng tràn bóng loáng kia một lúc, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Nghê Liệt ngửi mùi hương trên mái tóc y, trái tim dịu dàng yên tĩnh đến không nói nên lời.
Hắn muốn ngắm gương mặt say ngủ của y mãi, nhưng dần dần cũng bắt đầu buồn ngủ rồi, thế là cùng với người hắn yêu chìm vào mộng đẹp.
***
Ánh mặt trời xuyên qua rèm lụa, chiếu vào trên giường.
Hàng mi Lý Nguyên Mẫn khẽ chuyển động, y tỉnh lại.
Nghê Liệt đã không còn ở bên người, hắn đã rời đi từ sớm, giống như mỗi lần trước đây.
Trái tim y bỗng cảm thấy cô đơn, bèn xoay đầu, vùi mặt vào gối hắn.
Nếu như có một ngày, hai người họ có thể giống như những đôi tình nhân bình thường khác, có thể thỏa thích âu yếm, đùa giỡn nhau trong buổi sớm mai, thì thật tốt biết bao.
Lý Nguyên Mẫn vì những suy nghĩ ủy mị nhàm chán này mà cười khẽ, nghĩ lúc trước mình còn khuyên nhủ động viên Nghê Liệt, vậy mà bây giờ cũng bắt đầu nảy lên những suy nghĩ không nên có như vậy.
Chưa nói đến những người xung quanh, kẻ ở kinh thành kia sao có thể để cho y bôi nhọ bộ mặt hoàng thất như thế.
Trong lòng bỗng nhiên cảnh giác.
Y nhớ lại kiếp trước, lão phụ hoàng trên danh nghĩa của y vô tình gặp lại y sau nhiều năm, khi ấy y đã vừa hai mươi tuổi.
Trên gương mặt vốn đầy ghét bỏ của lão bỗng nhiên hoảng hốt, sau đó giận tái cả mặt, cứ như thể y trưởng thành thành hình dáng như hôm nay là một thứ tội ác khủng khiếp nào đó.
Lão ta giận dữ đi xuống kiệu rồng, mặt mày tái mét, đi nhanh về phía y rồi tát y một cái thật mạnh trước mặt mọi người, cái tát ấy làm y ngã xuống đất, khóe miệng vương máu tươi, cả người choáng váng đến nỗi không gượng dậy được —— chỉ vì một kẻ dị dạng như y lại có được dung mạo như vậy.
Nhưng y làm gì có lựa chọn, cha mẹ sinh ra y nhưng nào có hỏi đến ý nguyện của y.
Bởi lần gặp gỡ ngẫu nhiên ấy, y mất đi toàn bộ tự do.
Dường như e sợ rằng dáng vẻ y sẽ dụ dỗ kẻ khác cùng nhau bôi tro trát trấu lên mặt hoàng gia, nên y bị người giam lỏng trong Tây Điện, không được phép đi đâu.
Suốt nửa năm trời, ngoại trừ những cung nhân mang thức ăn tới, y chưa từng gặp bất kỳ ai khác.
Y cứ tưởng rằng, cả đời mình cứ bị giam lỏng trong Lãnh cung này cho đến lúc chết đi, ngay cả Tư Mã Dục cũng không cứu được y.
Nhưng cuộc sống tĩnh lặng như một nấm mồ ấy cũng không kéo dài lâu, kẻ ngồi trên ngai vàng kia đã hấp hối đến mức bắt đầu hồ đồ, vậy mà lại âm thầm ban xuống một thánh chỉ hết sức hoang đường, bắt thợ rèn trong cung làm một cái khóa trinh tiết vĩnh cửu cho y, buộc y đeo nó đến hết đời.
Khi hai tên hầu cận đầy mặt lạnh lùng vây quanh y, khống chế tay chân y, kẻ xưa nay khúm núm nhịn nhục, mềm yếu nhút nhát như y lại trở nên cuồng nộ, y điên cuồng công kích bọn chúng.
Trong cơn bi phẫn và khuất nhục, y dường như bộc phát sức mạnh, dùng tay không mà đánh cho hai đứa cung nhân cao to kia vỡ đầu chảy máu.
Đám tôi tớ vừa giận vừa sợ, thi nhau lùi lại.
Lúc đó, y đứng tại chỗ thở hổn hển, nghĩ thầm, mình không sống thế này được nữa, nhất định không thể sống nổi nữa.
Suốt hai kiếp người, đó là lần đầu tiên y nghĩ đến việc tự sát để trốn thoát khổ ải.
Y chạy đến tủ quần áo, lấy ra một tấm áo bào cũ, dùng răng cắn xé, làm thành một chiếc đai thật dài, thật chắc.
Y sợ bản thân mình lại bị chà đạp, bèn nhân lúc người khác chưa kịp chạy đến, run rẩy ném sợi dây này qua xà ngang, khi sắp sửa thò đầu vào thòng lọng đó, tiếng chuông bên ngoài bỗng vang lên.
Boong…!Boong…!Boong…!
Chuông vang lên tổng cộng chín tiếng.
Kẻ kia đã băng hà, kẻ gây nên đau khổ cả đời y đã chết.
Trong nháy mắt đó, y ngã khỏi ghế mà gào khóc không ngừng.
Dù đã trải qua hai kiếp, nhưng y vẫn nhớ như in cái cảm giác tê dại và sung sướng khi được giải thoát ấy.
Bây giờ, kẻ đó ở trong kinh vẫn còn sống được thêm chừng nửa năm.
Trong thời khắc quyết định này, y nhất định không thể để cho lão ta chú ý đến mình, càng không thể để lộ cho lão hay rằng y đã sớm ăn nằm với một người đàn ông khác.
Y nhất định phải bình tĩnh, cẩn thận từng bước…!Sau này, có lẽ còn có cơ hội chuyển biến.
Nghĩ đến đây, y vỗ mặt, xua đi những âu sầu u oán trong lòng, chuẩn bị đứng dậy rửa mặt.
Đã lâu không gặp nhau, cho nên đêm qua hai người họ ân ái hết sức mặn nồng, đừng nói là Nghê Liệt, ngay cả y cũng quấn chặt lấy hắn không rời, thành ra hôm nay phải lãnh hậu quả, eo vừa đau vừa nhức mỏi.
Y ngồi tại chỗ lấy tay xoa ấn vài lần, sau đó mới xuống giường gọi người hầu mang vật dụng rửa mặt tới.
Đương lúc chải vuốt gọn gàng, để vú già thắt quan, một kẻ sai vặt từ bên ngoài chạy vào bẩm báo:
“Điện hạ, Tiết đại nhân của Phủ Tổng đốc đến.”
Tiết Tái Hưng?
Lý Nguyên Mẫn nhíu mày, không phải hắn ta đang đóng quân ở Đại doanh Giang Bắc ư? Cứ tưởng rằng hắn còn đang bận diệt trừ cướp biển, nên sẽ có một quãng thời gian dài không đến, có ai ngờ, mới một tháng thôi đã trở lại đây rồi.
Nghĩ đến đôi mắt như rắn độc kia luôn lăm le mình, Lý Nguyên Mẫn cảm thấy thật buồn nôn.
Trong lòng bỗng chốc nặng nề, suy tư phút chốc, mới nói: “Cho mời Tiết đại nhân đến phòng nghị sự.”
Y lại suy nghĩ chút nữa, đoạn hỏi người hầu: “Nghê Tham lĩnh đâu rồi?”
Kẻ tôi tớ kia thưa rằng: “Sáng sớm người mới ra ngoại ô, có lẽ phải qua giờ Ngọ mới về ạ.”
Nghe vậy, Lý Nguyên Mẫn an tâm hơn một chút, bèn thay một bộ thường phục rồi đến phòng nghị sự..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!