Trâm – Nữ Hoạn Quan - Chương 17: Hoa Mày Lóa Mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Trâm – Nữ Hoạn Quan


Chương 17: Hoa Mày Lóa Mắt



Kết luận của Hoàng Tử Hà chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, khiến mọi người đều sửng sốt.

Trong lúc ai nấy đều kinh ngạc trợn trừng mắt, Vương Uẩn lại yên lặng nhìn Hoàng Tử Hà, gương mặt thoáng xao động tựa như mặt nước lăn tăn gió xuân, rồi lập tức bình lặng lại. Y hỏi, giọng trầm thấp và bình tĩnh, “Dương công công, ta không hiểu câu vừa rồi có ý gì?”

Hoàng Tử Hà nhìn thẳng vào Vương Uẩn, không hề chùn bước trước thái độ của y, “Ý tôi là, kẻ bí hiểm xuất hiện trong chùa Tiên Du chính là Vương đô úy cải dạng. Hơn nữa, để phòng sơ sẩy, khi đến chợ Tây mua đạo cụ diễn trò, đô úy còn cố ý hóa trang một đặc điểm rất dễ ghi nhớ, hòng đánh lạc hướng điều tra, có thể nói là cẩn thận vô cùng. Tiếc rằng khéo quá hóa vụng, đô úy lại sơ ý để lộ hành tung, ở khâu then chốt nhất.”

“Khâu then chốt nào cơ, ta chẳng hiểu gì cả?” Vương Uẩn không giận, trái lại còn mỉm cười, thần sắc vẫn ung dung tự tại. “Theo phán đoán vừa rồi của Dương công công, nếu kẻ trong chùa Tiên Du hôm ấy không để lộ mặt thật, thì bất kỳ thị vệ thị nữ nào chẳng làm được, sao công công cứ khăng khăng là ta?”

“Vì đô úy khéo quá hóa vụng, vốn định dẫn dắt bản án theo hướng oan hồn Bàng Huân quấy nhiễu phá hỏng hôn sự, ai ngờ đầu mũi tên khắc chữ Đại Đường Quỳ Vương mà đô úy bỏ lại trước bệ thờ hôm đó, cuối cùng lại vạch trần thân phận đô úy!”

Gương mặt ung dung tự tại của Vương Uẩn rốt cuộc cũng hơi biến sắc, y nhìn chằm chằm vào Hoàng Tử Hà, “Đầu mũi tên đó sao lại liên quan tới ta?”

“Quỳ vương đã phái Cảnh Húc đến Từ Châu điều tra, đầu mũi tên đó là do dư đảng của Bàng Huân mua chuộc vệ binh canh giữ thành lâu trộm đi. Nó biến mất không lâu, lại có một đám dư đảng Bàng Huân xuất hiện ở châu phủ gần đó, chạy một mạch lên phương Bắc, cuối cùng mất tích ở ngoại ô thành Trường An. Tuy trong kinh có rất nhiều lời đồn đại, song nô tài nghĩ các vị ngồi đây hẳn đều biết rõ nguyên nhân.”

Lý Thư Bạch điềm nhiên hỏi, “Có phải ngươi muốn nói tới việc tháng Ba năm nay, ty Phòng vệ được tin có thổ phỉ xuất hiện ở ngoại ô, hữu đô úy Vương Uẩn bèn dẫn quân ra nghênh chiến, tiêu diệt hết bọn chúng?”

“Thưa vâng. Song sau khi đám tàn binh nọ bị tiêu diệt, đầu mũi tên mất tích cũng không thấy ở đâu cả, mấy ngày sau thì xuất hiện tại chùa Tiên Du. Vương phi tương lai của Quỳ vương phủ đến chùa Tiên Du cầu phúc, đương nhiên không thể điều động người của ty Phòng vệ kinh thành, bởi thế bấy giờ chỉ có đội hộ vệ của Quỳ vương phủ đi theo đô úy. Nói cách khác, khả năng quân phòng vệ kinh thành nhặt được đầu mũi tên nọ không nhỏ, khả năng binh lính của vương phủ giả thần giả quỷ trong chùa Tiên Du cũng không nhỏ, song sở hữu được đồng thời cả hai khả năng đó, thì chỉ có một mình Vương đô úy mà thôi!”

Vương Uẩn cau mày toan phản bác, song lại phát hiện ra mình chẳng có lý lẽ gì nữa cả, chỉ biết thốt lên, “Dương công công… quả là liệu sự như thần.”

Vương Lân sững người bất động, ngơ ngẩn nhìn đứa con trai.

Hoàng đế liếc sang, thấy Hoàng hậu đăm đăm ngó Hoàng Tử Hà với nét mặt cứng đờ, bèn nắm lấy tay hoàng hậu, chỉ thấy lạnh băng, bèn ấp luôn hai tay hoàng hậu vào tay mình, an ủi, “Đừng lo, Vương Uẩn là biểu đệ của khanh, thì cũng là biểu đệ của trẫm, bất luận ra sao, trẫm cũng sẽ săn sóc cho y.”

Hoàng hậu ngoái đầu lại, môi he hé chừng như định nói gì, song một hồi lâu thật lâu, hoàng đế cũng chỉ nghe thấy bốn tiếng lí nhí, “Đa tạ bệ hạ.”

Trong khi đó, Lý Thư Bạch nghiêm trang hỏi lại Vương Uẩn, “Nói vậy là mọi chuyện đều do ngươi làm ư? Loan tin oan hồn Bàng Huân đòi mạng là ngươi, khiến Vương Nhược biến mất cũng là ngươi?”

“Phải… tất cả đều do tôi.”

Kẻ thừa nhận, chính là Vương Uẩn.

Y đưa mắt nhìn Hoàng Tử Hà rồi quay lại về phía đế hậu, quỳ xuống thỉnh tội, “Vi thần xin bệ hạ giáng tội, chuyện này… tất cả đều do vi thần nhất thời nảy ý, dẫn đến hành động sai trái, gây ra cục diện như ngày hôm nay, vi thần tội đáng muôn chết!”

“Hở?” Hoàng đế cau mày hỏi, “Vì sao ngươi lại muốn hại Vương Nhược?”

Vương Uẩn đáp, “Vi thần cảm thấy từ hôm được tuyển làm vương phi, A Nhược phản ứng rất khác lạ. Sau khi tra hỏi kẻ hầu người hạ, thần mới biết thì ra cô ấy đã có ý trung nhân ở Lang Gia, hơn nữa bọn Nhàn Vân từng phát hiện cô ấy lén lút ước hẹn, định đến ngày thành hôn sẽ làm náo loạn, gây ra một trận phong ba. Vi thần… liên tưởng đến sự việc khủng khiếp mà vị hôn thê Hoàng Tử Hà của thần gây ra lúc trước, cảm thấy hậu quả thực không sao tưởng tượng được, bèn quyết định phá hỏng mối nhân duyên này.”

Nghe y nhắc tới tên mình, tim Hoàng Tử Hà bất giác đập thình thịch.

Chợt thấy Vương Uẩn ngoái lại nhìn mình, cô đành ra sức kiềm chế bản thân, quyết không để nét mặt làm lộ bí mật. Duy có đôi tay giấu trong tay áo âm thầm nắm chặt lại, móng găm vào lòng bàn tay, cảm giác nhoi nhói nhắc nhở cô, giúp cô gắng gượng giữ bình tĩnh.

Lý Thư Bạch liếc Hoàng Tử Hà, thấy vẻ mặt cô vẫn thản nhiên như không, y bèn cúi đầu ngắm miếng ngọc rủ nơi tay mình.

Chỉ nghe Vương Uẩn phân trần, “Bấy giờ Vương Nhược đã là vương phi do Quỳ vương gia đích thân tuyển lựa, thần biết không thể hối hôn được nữa, đành âm thầm ra tay. Vì năm xưa Quỳ vương dẹp loạn Bàng Huân, uy chấn thiên hạ, thần nghĩ rằng có thể vin vào đó, bèn cố ý bày ra chuyện oan hồn Bàng Huân làm loạn, hòng đánh lạc hướng mọi người. Các nữ quan và hoạn quan của hoàng hậu hiểu được cái khó của nhà họ Vương, nên đều bằng lòng giúp thần. Hoàng hậu không hay biết gì cả, mong bệ hạ rộng lòng minh xét.”

Hoàng Tử Hà nghe xong, cau mày ngẫm nghĩ một thoáng rồi hỏi lại, “Trên canh thiếp của Vương Nhược đã có sai sót ngay từ đầu, cũng là do đô úy làm ư?”

“Sai sót gì?” Vương Uẩn nhất thời ngớ ra.

“Trên canh thiếp định thân viết rằng, Vương Nhược là con gái chi thứ tư ngành thứ của nhà họ Vương Lang Gia, sinh vào giờ Mão hai khắc, ngày 30 tháng Mười nhuận năm Đại Trung thứ mười. Song thực tế tháng Mười nhuận năm Đại Trung thứ mười chỉ có hai mươi chín ngày, không có ngày 30. Chữ ‘nhuận’ cũng là được viết thêm vào sau.”

“Đây là sơ suất của ta.” Vương Uẩn gật đầu thở dài, “Khi trông thấy canh thiếp của Vương Nhược, phát hiện ngày sinh của cô ấy chính là ngày giỗ của mẫu phi của Quỳ vương, theo lý không thể dự tuyển được, ta bèn tài khôn viết thêm một chữ ‘nhuận’ vào chỗ trống. Ty Thiên giám nể mặt hoàng hậu cũng không tra lại, cứ thế phê duyệt là ngày lành rồi cho dự tuyển. Bấy giờ ta còn lấy làm mừng, cho là may mà thành công. Nào ngờ lại khởi nguồn cho nhiều rắc rối.”

“Vậy còn cái chết của Cẩm Nô?”

Vương Uẩn ngẩng lên nhìn Hoàng Tử Hà, cô đang đứng ở nơi sáng nhất, thân hình lồng bóng chiều cứ thế sáng bừng lên, không tì vết, không bợn nhơ, khiến Vương Uẩn chợt có cảm giác không dám nhìn thẳng vào. Y đành nhắm mắt, đáp, “Cũng do ta vạch ra. Trước hết ta phao tin đồn nhảm, sau đó nhân lúc điều động binh mã ty Phòng vệ thì kín đáo đưa Vương Nhược đi. Để trừ sạch hậu hoạn, ta lại đánh thuốc độc Cẩm Nô vì cô ấy có thân hình suýt soát Vương Nhược, cuối cùng đưa thi thể vào điện Ung Thuần…”

Giọng điệu Vương Uẩn hết sức bình thản, như đang tường thuật một chuyện chẳng hề liên quan đến mình, “Thật không ngờ cuối cùng chân tướng lại bị vạch trần, Dương công công liệu việc như thần, chẳng chi tiết nào thoát khỏi mắt thần của công công.”

“Nếu vậy thì, đại nhân nói tôi nghe.” Hoàng Tử Hà nhìn y, hỏi rành rọt từng chữ một, “Đại nhân hạ độc vào hộp phấn hương thông của Cẩm Nô lúc nào?”

“Lúc mọi người không đề phòng, ở Chuế Cẩm Lâu. Sau đó ta lại bám theo, đợi Cẩm Nô ngã gục thì đưa vào cung, đặt trong gác Đông điện Ung Thuần.”

“Đại nhân nói dối!” Hoàng Tử Hà lạnh lùng lật tẩy Vương Uẩn, “Cẩm Nô hết sức trân quý hộp phấn hương thông ấy, luôn đem theo bên người, còn nói rằng từ khi được ban thưởng vẫn cất ngay trong áo. Từ đầu đến cuối đại nhân đều ngồi đối diện Cẩm Nô, xin hỏi có cơ hội nào để hạ độc?”

Vương Uẩn không đáp, cau mày quay mặt đi.

Hoàng Tử Hà gật đầu, “Trong vụ án này, những gì Vương đô úy làm chỉ là sửa đổi canh thiếp lúc ban đầu và rung cây dọa khỉ trong chùa Tiên Du mà thôi, mọi việc về sau đô úy không hề nhúng vào, có muốn ôm trọn cũng phí công thôi. Kẻ chủ mưu thực sự, chính là…”

Nói đến đây, Hoàng Tử Hà thoáng ngập ngừng.

Ánh mắt cô lướt qua đế hậu và hai cha con họ Vương, rồi nhìn đến Lý Thư Bạch.

Lý Thư Bạch nhận ra một thoáng nao núng và phân vân trong đôi mắt trước giờ không mảy may sợ hãi của Hoàng Tử Hà, cho thấy cô đã hiểu rằng sau những lời này, có lẽ không chỉ là chân tướng mà rất có thể bản án tử hình đang chờ đợi mình.

Y chậm rãi gật đầu với cô, vẻ mặt bình thản ung dung như khi nói, “Bất kể thế nào, ta cũng sẽ giữ tính mạng cho ngươi”, thoạt nhìn có vẻ hời hợt nhẹ nhàng, song ẩn chứa đằng sau là một lời hứa hẹn chắc chắn.

Hoàng Tử Hà đặt tay lên ngực, nỗi do dự từ từ rút đi theo tứ chi, thần trí bỗng trở nên sáng suốt lạ thường, chẳng còn lưỡng lự, cô hít vào một hơi thật sâu, rồi nói rành rọt, “Dù Vương đô úy bất chấp tất cả hòng bảo vệ hung thủ thực sự, dù hiện giờ vinh hoa của cả nhà họ Vương đều dựa vào người này, thì chân tướng vẫn là chân tướng, một trăm một ngàn kẻ chịu tội thay, cũng không sao che giấu được vết máu trên tay người đó!”

Ánh mắt Hoàng Tử Hà dừng lại ở hoàng hậu.

Hoàng hậu Vương Thược, mỹ nhân khuynh quốc, dẫu hiện giờ chỉ vận đồ trắng, trang điểm nhạt, vẫn toát lên nhan sắc mê hồn, lặng lẽ ngồi trên sảnh, đường hoàng như một đóa mẫu đơn nở rộ trong buổi chiều lặng gió.

“Người đứng phía sau thao túng tất cả, chính là hoàng hậu.”

Cả sảnh im phăng phắc.

Hoàng đế từ từ buông tay hoàng hậu, ánh nhìn trở nên xa lạ.

Nhàn Vân và Nhiễm vân quỳ sụp dưới đất, người run bần bật, không dám ngẩng lên.

Vương Lân tái mét mặt, chòm râu cằm rung rung.

Chỉ mình Lý Thư Bạch vẫn bình thản như thường, vừa nghịch miếng ngọc rủ nơi tay vừa điềm nhiên hỏi, “Dương Sùng Cổ, mạo phạm hoàng hậu điện hạ là tội gì, ngươi có biết không?”

“Tội chết.” Hoàng Tử Hà đáp không nghĩ ngợi.

“Vậy mà ngươi còn dám nói xằng?”

“Bẩm vương gia, mọi điều nô tài nói đều có chứng cứ xác thực, không một câu nào xằng bậy, cũng không dám nói càn.”

“Dương công công!” Cuối cùng hoàng hậu cũng lên tiếng, giọng nói hơi khàn, song vẫn đầy uy nghi của bậc bề trên cao cao tại thượng, “Nói thử xem mối liên hệ giữa ta và vụ án này đi! Điều đầu tiên ta muốn biết là, ta và A Nhược tình như tỷ muội, tại sao lại phải khiến cô ấy mất tích trước ngày thành hôn, rơi vào cảnh không rõ sống chết như hiện giờ?”

“Đúng vậy, điện hạ và Vương Nhược rất thân thiết, bất cứ ai chứng kiến đều phải xúc động trước tình cảm thân mật cực kỳ hiếm có của một người ngự ở ngôi cao đến thế. Bởi vậy khi tai nghe mắt thấy, nô tài hết sức kính trọng.”

“Thế nên?” Hoàng hậu nhếch môi.

“Mười hai năm trước điện hạ đã vào cung, bấy giờ Vương Nhược chắc mới chừng bốn năm tuổi, lúc trước nô tài chỉ nghĩ, hai tỷ muội cách biệt nhiều tuổi như thế, điện hạ hình như là con của tiểu thiếp dòng chính, quan hệ đối với con gái của chi thứ tư đáng lẽ phải rất xa cách, dù có quý mến, chẳng qua cũng chỉ là máu đào hơn ao nước lã mà thôi, tại sao điện hạ lại quan tâm săn sóc Vương Nhược hơn mức bình thường như vậy?”

“A Nhược là một gương mặt xuất sắc trong đám con gái họ Vương hiện nay, dĩ nhiên ta phải xem trọng.” Hoàng hậu gượng gạo chống chế.

Hoàng Tử Hà cũng chẳng tranh cãi đúng sai, chỉ cúi đầu nói tiếp, “Vì thế, nô tài bắt đầu xem xét đến vấn đề thứ tư, chính là nguyên nhân khiến người phải để Vương Nhược mất tích, phá hỏng cuộc hôn nhân này.”

Hoàng hậu cười nhạt, hơi hếch cằm lên, tựa hồ không thèm nhìn cô.

Hoàng Tử Hà cũng chẳng để tâm, tiếp tục nói, “Nô tài bắt đầu nghi ngờ thân phận của Vương Nhược từ khi dạy cho cô ấy luật lệ trong vương phủ. Ngày ngày kề cận, nô tài đã phát hiện ra những khúc nhạc Vương Nhược học từ nhỏ không phải dạng phong nhã lịch thiệp dành cho hoàng hoa khuê nữ, mà toàn những khúc nơi ngõ liễu tường hoa.

Vương Lân hậm hực phản bác, “Đó là do nhà họ Vương quản giáo con cháu không nghiêm, liên quan gì tới hoàng hậu điện hạ?”

“Đúng vậy, song đồng thời, trên đường từ hoàng cung trở về, nô tài may mắn được Vương cô nương cho đi nhờ xe một quãng. Trên xe ngựa, nô tài đã gặp một người đàn bà tuổi trạc tứ tuần, tuy không theo cô ấy vào cung, nhưng chắc vẫn đợi sẵn trên xe ngựa.” Hoàng Tử Hà quay sang nhìn Nhàn Vân và Nhiễm Vân, “Ta hãy hỏi các ngươi, nhũ mẫu đi theo Vương cô nương từ quê Lang Gia đến, các ngươi có biết không?”

Hai người sợ sệt nhìn nhau, không dám lên tiếng.

Hoàng hậu lạnh lùng bảo, “Có sao nói vậy!”

Nhàn Vân và Nhiễm Vân sợ hãi, cùng lúc gật đầu. Hoàng Tử Hà lại hỏi, “Nhũ mẫu họ gì tên gì, bây giờ đi đâu rồi?”

Nhàn Vân do dự đáp, “Bà ấy… nô tỳ nghe cô nương gọi đâu như là Phùng nương, song ở chung chưa được bao lâu thì bà ấy về quê, nên cũng không rõ lắm…”

“Thật ư? Về quê rồi à?” Hoàng Tử Hà rút trong tay áo ra bức họa Trần Niệm Nương và Phùng Ức Nương đã nhờ người ta vẽ phỏng lại, hỏi, “Các ngươi có nhớ hình dáng Phùng nương không?”

Nhàn Vân và Nhiễm Vân run rẩy trỏ vào Phùng Ức Nương trên bức họa.

“Người trong tranh này tên gọi Phùng Ức Nương. Bốn năm tháng trước, bà ta nhận lời gửi gắm của cố nhân, đưa con gái của người đó vào kinh, từ bấy bặt tin.”

Chỉ vài lời ngắn gọn, vỏn vẹn mấy chữ, mà khiến mọi người có mặt đều lờ mờ nhận ra uẩn khúc, sắc mặt bất giác cau có hẳn đi. Con gái của cố nhân. Chỉ có thể là một người.

“Vì Phùng Ức Nương đi mãi không về, nên sư muội thân thiết của bà ấy, Trần Niệm Nương, chính là vị này…” Hoàng Tử Hà trỏ vào Trần Niệm Nương, “… từ Dương Châu lên kinh tìm người, tình cờ gặp Cẩm Nô. Cẩm Nô từng tiến cử bà ta vào cung, song bệ hạ điện hạ và thái phi đều không thích cổ cầm, nên bà ta cũng chưa thể dựa vào thế lực trong cung để tìm Phùng Ức Nương. Về sau bà ta được Ngạc Vương vời về, khi nô tài cầm bức họa này đến bộ Hộ hỏi giùm bà ta thì không tìm được tung tích Phùng Ức Nương, vì nhà họ Vương không hề ghi tên bà ta vào danh sách nhân khẩu trình lên bộ Hộ.”

Vương Lâm sầm mặt, “Thời gian đó quá bận bịu, hơn nữa bà ta chẳng bao lâu đã quay về, nên không đến bộ Hộ trình báo.”

“Có thực bà ấy đã về Lang Gia rồi không?” Hoàng Tử Hà chẳng kiêng dè gì Vương Lân, thẳng thừng kể tiếp, “Thực không may, ở bộ Hộ, nô tài đã gặp được một tiểu lại vừa đi xử lý thi thể đám dân lưu vong U Châu về. Hắn cho biết trong đó có một người giống hệt Phùng Ức Nương trên bức họa, còn nhớ nơi mày trái cái xác có một nốt ruồi đen.”

Chân mày Vương Lân nhiu nhíu. Nhàn Vân và Nhiễm Vân bắt đầu rên rỉ.

Hoàng Tử Hà chẳng để tâm đến phản ứng của họ, vẫn tiếp tục kể, “Không sai, người có nốt ruồi bên mày trái, chết trong đám lưu dân lưu vong U Châu, chính là Phùng Ức Nương. Đêm đó nô tài và Chu Tử Tần đã đến bãi tha ma, tìm thấy một miếng ngọc bội trong người Phùng Ức Nương, chính là tín vật bà ta trao đổi với Trần Niệm Nương, lúc hấp hối vì độc phát, bà ta đã đã nuốt miếng ngọc vào bụng, quyết không rời nó, cũng nhờ thế, chúng nô tài mới xác minh được thân phận cái xác.”

Mọi người trong sảnh đều kinh hãi tột độ, Lý Thư Bạch lên tiếng, “Theo ngươi, nguyên nhân cái chết của Phùng Ức Nương là gì?”

“Đương nhiên là tại cô con gái cố nhân mà bà ta hộ tống kia. Nguyên nhân cái chết của bà ta, cô ấy là người biết rõ nhất.”

Vương Lân hạ giọng, song không nén nổi nỗi tức giận lộ ra qua giọng điệu, “Dương công công, nhà họ Vương chúng ta không thù oán gì với ngươi, vậy mà ngươi cứ luôn miệng nhắc con gái cố nhân của một ca kỹ Dương Châu, hình như định ám chỉ ai ư?”

“Đúng vậy, người nô tài ám chỉ, chính là Vương Nhược.” Hoàng Tử Hà thẳng thừng đáp, vạch trần bức màn đậy điệm chẳng chút nể nang.

Lần này, ngay cả hoàng hậu cũng tái mặt, gắng giữ cho tay khỏi run lên, gằn giọng, “Tên tiểu hoạn quan nhà ngươi có biết, không bằng không cớ mà đặt điều nói bậy sẽ phải chịu tội thế nào không? Nhà họ Vương là đại gia tộc đã mấy trăm năm, trước khi mở miệng, ngươi phải cân nhắc lời lẽ cho cẩn thận!”

Hoàng Tử Hà cúi đầu, ”Điện hạ bớt giận, hôm nay nô tài vạch trần vụ án, tức là đã quyết đặt cược tính mạng rồi. Còn vì sao điện hạ muốn Vương cô nương biến mất, những gì nô tài phân tích tiếp theo đây, có lẽ còn đại nghịch bất đạo hơn cả việc vạch trần thân thế của Vương cô nương.”

“Được lắm, vậy ngươi nói tiếp đi!” Hoàng hậu giận dữ nói, gương mặt kiều diễm đã hơi tái đi, toát ra vẻ quật cường mà cao ngạo.

Hoàng Tử Hà cúi lạy, “Lúc còn ở cạnh Vương Nhược, có lần nô tài đã nghe cô ấy lo lắng hỏi rằng: Vương Chí phi tử của Hán Cảnh Đế vốn đã sinh hạ một con gái ngoài dân gian, sau lại giấu giếm việc thành hôn mà bước vào phủ thái tử, cuối cùng còn lên ngôi thái hậu, nếu hành vi của Vương Chí bị phát hiện, có phải sẽ gây ra họa lớn không?”

Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào Hoàng Tử Hà, đôi môi tái nhợt đi, chẳng khác nào cánh hoa tàn héo. Mất một lúc lâu mới cất tiếng, “A đầu này thực ngu ngốc, sao có thể bàn luận chuyện như vậy với người khác chứ!”

Không khí trong sảnh càng thêm nặng nề. Hoàng đế ngả người ra lưng ghế, gương mặt xưa nay vẫn ôn hòa giờ đanh lại, xám ngoét. Song người không hề lên tiếng ngăn câu chuyện, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như đang ngắm khung cảnh bên ngoài, lại như đang nhìn vào một thế giới hư vô xa xăm nào đó.

Giữa sảnh đường lặng phắc, giọng Hoàng Tử Hà vẫn lạnh lùng đến mức vô tình, cuối cùng cũng vạch trần sự thực kinh khủng, “Bấy giờ nô tài cũng từng nghi ngờ, có phải Vương Nhược đã xuất giá rồi ém nhẹm đi để dự tuyển vương phi hay không. Nhưng về sau nô tài phát hiện ra, cô ấy nói tới một người khác.”

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn cô, khẽ giơ tay ngăn cô nói tiếp, đoạn quay sang nhìn hoàng đế ngồi bên, gượng cười, “Chẳng lẽ bệ hạ lại dung túng cho kẻ này tiếp tục nói càn nói bậy hay sao?”

Ánh mắt hoàng đế lướt qua Hoàng Tử Hà, rồi từ từ dừng lại ở hoàng hậu.

Cả sảnh đường im phăng phắc. Ngoài song là bóng cây xanh um đầu hạ, lác đác tiếng ve trong tán lá.

Giọng hoàng đế hết sức chậm rãi, như gần lại như xa, “Đã nói đến đây rồi mà còn ngừng, thể nào về sau cũng nảy sinh nhiều nghi ngờ khúc mắc. Chi bằng chúng ta cứ nghe cho hết rồi xét xem câu chuyện có lý hay không, sau đó mới cân nhắc trị tội, khanh thấy sao?”

Gương mặt kiều diễm của hoàng hậu chỉ nháy mắt đã xám ngoét, như bông hoa bị mưa gió hồi đêm dập vùi tan tác. Vì những lời này, cho thấy trong lòng hoàng đế đã nhen nhóm nghi ngờ.

Hoàng hậu từ từ bỏ tay xuống, song lưng vẫn thẳng, giữ nguyên dáng ngồi hoàn mỹ, đường đường phong thái mẫu nghi thiên hạ, kiêu hãnh không ai bì kịp.

Ánh mắt Vương Lân nhìn Hoàng Tử Hà đã trở nên thâm độc mà căm hận, rõ ràng nếu được quyết định, nhất định ông ta sẽ thẳng tay giết chết cô ngay lập tức.

Vương Uẩn vẫn lặng lẽ đứng đó, gương mặt trắng trẻo nho nhã thoáng nét thảng thốt và buồn rầu. Nhìn tên hoạn quan có dung mạo y đúc lại giỏi rút tơ bóc kén đánh thẳng vào yếu huyệt như vị hôn thê của mình, y bất giác mím môi.

Lý Thư Bạch đưa mắt nhìn Hoàng Tử Hà. Cô gật đầu, ra dấu mình vẫn ổn, rồi tiếp tục nói, “Câu hỏi thứ tư là vì sao hoàng hậu điện hạ lại muốn Vương Nhược mất tích. Câu trả lời là vì có hai người xuất hiện và một người chết. Người đầu tiên xuất hiện là Vương Uẩn Vương đô úy. Đô úy giả thần giả quỷ ở chùa Tiên Du, vốn định khiến Vương Nhược thấy khó mà lui, nào ngờ lại kinh động đến hoàng hậu. Vương đô úy không hiểu sự tình, cứ ngỡ Vương Nhược chỉ là một cô gái mạo danh thế thân do Vương thượng thư tìm về mà thôi, chuyện này đương nhiên càng ít người biết càng tốt, nên hoàng hậu và Vương thượng thư đã che giấu cả Vương đô úy. Song Vương đô úy lại tự ý hành động, giấu giếm hoàng hậu và Vương thượng thư, nhất định các vị không thể nào ngờ được, manh mối đầu tiên khiến mọi chuyện bại lộ lại bắt nguồn từ con cháu các vị.”

Vương Lân nín lặng, Vương Uẩn thì nhìn vào một điểm hư vô giữa không trung, nghe cô phân tích.

“Người thứ hai xuất hiện, chính là Cẩm Nô. Cẩm Nô và nô tài từng gặp mặt vài lần, cô ấy luôn canh cánh nhớ nhung sư phụ Mai Vãn Trí đã qua đời từ lâu. Trong lòng cô ấy, người đó là niềm kiêu hãnh và mộng tưởng lớn nhất đời này. Nhưng cô ấy không ngờ, mười hai năm sau, tại Trường An cách Dương Châu hàng ngàn dặm, ở một nơi phồn hoa bậc nhất trên đời – gác Bồng Lai của cung Đại Minh, cô ấy tái ngộ người mà mình ngỡ rằng không thể nào gặp lại nữa. Chính là Mai Vãn Trí, sư phụ của cô ấy!”

Tay hoàng hậu run run, song người vẫn quật cường hếch cằm lặng thinh.

“Bấy giờ Cẩm Nô đứng cạnh nô tài, tái mét từ đầu đến chân, nhưng nô tài cứ ngỡ cô ấy bàng hoàng vì quen Vương Nhược, ngờ đâu bí mật mà cô ấy nhận ra còn vượt xa, còn đáng sợ hơn tưởng tượng của nô tài. Cô ấy trông thấy sư phụ mình đứng ở ngôi vị cao nhất mà một nữ nhân có thể đạt được trong thiên hạ, lộng lẫy huy hoàng, nghiêng thành nghiêng nước. Song thân phận của bà ta đã không còn là nhị tỷ Mai Vãn Trí ở Vân Thiều Uyển năm xưa nữa!”

Hoàng hậu nhếch mép cười giễu cợt, lạnh lùng lên tiếng, “Dương công công, Cẩm Nô đã chết rồi. Đó gọi là chết không đối chứng, nếu ngươi không trình được bất kỳ bằng chứng nào, trước sau đưa ra toàn suy đoán suông thì ta chỉ có thể coi đây là những lời vô căn cứ. Cúi xin bệ hạ đừng nghe mấy chuyện bịa đặt, phải trị tên hoạn quan này tội đại bất kính!”

Thấy lưng hoàng hậu run lên, gương mặt phẫn hận cùng cực, hoàng đế chỉ giơ tay vỗ nhẹ ra ý an ủi, song chẳng nói năng gì, vẫn chăm chú quan sát Hoàng Tử Hà, vẻ trầm ngâm.

Vương Lân phất tay áo, quỳ xuống trước mặt hoàng đế đau đớn tâu, “Bệ hạ! Nhà họ Vương chúng thần là danh gia vọng tộc, phát tích ở Lang Gia, các nhà dòng dõi hiện nay chẳng ai hơn được. Huống hồ hoàng hậu là con gái dòng đích, kề cận bên mình đế vương suốt mười hai năm, là bậc mẫu nghi thiên hạ làm vẻ vang cho cả gia tộc. Tên hoạn quan nhãi nhép này chẳng hiểu vì sao lại muốn ngậm máu phun người, đặt điều xằng bậy, ám chỉ hoàng hậu thân phận bất chính, cúi xin bệ hạ đừng nghe hắn nói năng càn rỡ nữa, hãy trị hắn tội đại bất kính, cắt lưỡi tùng xẻo để răn đe kẻ khác!”

“Vương thượng thư nói sai rồi!” Lý Thư Bạch nghịch chiếc quạt trong tay, ngả người ra lưng tựa ghế, vẻ thong dong nhàn tản, “Bệ hạ đã nói, nếu phán đoán của hắn có chỗ không thỏa đáng, nhất định sẽ trừng trị, song hiện giờ tất cả những gì hắn nói đều có căn cứ, bằng chứng xác đáng cả. Theo ta thấy, Vương thượng thư cứ bình tĩnh, nếu thượng thư cho rằng lời hắn nói hoang đường nhảm nhí, thì sau đây có thể phản bác, bệ hạ thánh minh sẽ xét theo công đạo, phân rõ trắng đen, thưởng phạt rành mạch, không để bất cứ ai chịu oan cả.”

Hoàng đế gật đầu, “Đúng thế, Vương ái khanh nghe hắn nói hết xem sao? Là thật hay giả, trẫm tự biết phân biệt, quyết không nhân nhượng ai đâu.”

Vương Lân nghe giọng hoàng đế đã có phần lạnh lùng, trong lúc nói lại không hề nhìn hoàng hậu, lòng bất giác trỗi lên một cơn ớn lạnh đầy tuyệt vọng.

Hoàng Tử Hà tiếp tục, “Cẩm Nô ắt phải chết, vì cô ta đã lén thấy thiên cơ. Cẩm Nô biết nếu mình tiết lộ sẽ chẳng còn chốn dung thân, nên chọn cách che giấu, hy vọng có thể dùng tấm lòng kính yêu và lưu luyến dành cho sư phụ để lay chuyển bà ta. Song cô ấy đã thất bại. Sau hôm Vương Nhược mất tích, Cẩm Nô nhận được bộ đồ bảo dưỡng tỳ bà mà hoàng hậu ban thưởng, trong đó có móng ngọc, dây đàn và phấn hương thông. Hôm trên điện nô tài cũng lấy làm lạ, hoàng hậu xưa nay tỏ vẻ không thích ca múa, sao lại am hiểu việc bảo dưỡng tỳ bà? Thậm chí còn ban thưởng đồ chuyên dụng cho Cẩm Nô, thực khiến người ta không sao ngờ nổi. Cẩm Nô hoan hỉ đón nhận quà tặng của vị sư phụ xa cách lâu ngày, còn trân trọng cất hộp phấn hương thông vào ngực áo, có ai ngờ nó lại là một đạo bùa lấy mạng!”

Gương mặt kiều diễm vô song của hoàng hậu tái đi, nhưng miệng vẫn cười nhạt, “Hoang đường, mười mấy năm trước mười mấy năm sau cái gì chứ! Ta mới gặp nhạc công đó một lần, tiện thể ban quà gặp mặt, trước khi ban thưởng có theo lệ xem qua. Sao ngươi không nói cô ta giao du với đủ hạng người, nào biết đã kết oán với ai trong cung, trong giáo phường? Làm sao chắc chắn được người ta hạ độc vào hộp phấn thế nào cơ chứ?”

“Khi Nội Đình ban thưởng, để phòng nhầm lẫn hoặc tham ô, xưa nay đều do ba người trở lên nhận lĩnh, giám sát lẫn nhau, lại đưa cho người ban thưởng xem qua, rồi ba người cùng đi đưa. Tuy phiền phức, song cũng chứng tỏ những người khác tuyệt đối không thể ra tay được. Hơn nữa nô tài tin rằng, nếu bệ hạ đích thân tra xét, hẳn sẽ biết hoàng hậu điện hạ có từng lấy riêng hộp phấn kia đi kiểm tra hay không. Ngoài ra, Cẩm Nô cực kỳ trân quý những thứ hoàng hậu ban tặng, hôm đó tại Chuế Cẩm Lâu, chúng nô tài đều tận mắt thấy cô ấy rút hộp phấn và móng ngọc được ban từ trong ngực áo ra, còn nói từ khi nhận vẫn cất hộp phấn ấy ở đó, xin hỏi người khác làm sao có cơ hội hạ độc?”

Hoàng hậu chỉ cười nhạt, cằm bạnh ra.

“Đây là hai người xuất hiện trước mặt hoàng hậu. Còn người chết, chính là Phùng Ức Nương. Cái chết của bà ấy thúc đẩy việc thân phận Vương Nhược bại lộ, đồng thời cũng khiến nô tài phát hiện ra người đứng sau tất cả, tức cố nhân đã nhờ bà ta hộ tống Vương Nhược vào kinh, rốt cuộc là ai.”

Mọi người đều lặng thinh, bầu không khí nặng nề mà ngột ngạt, đáp án đã ở ngay cửa miệng, chỉ là tất cả đều không thể, cũng không dám thốt ra.

“Đến bây giờ, hẳn cũng không cần nô tài nhiều lời nữa. Cố nhân của Phùng Ức Nương chính là thánh thủ tỳ bà Mai Vãn Trí, xếp hàng thứ hai trong Vân Thiều Lục Nữ, cũng chính là sư phụ của Cẩm Nô, được cho là đã qua đời mười hai năm trước, từng thành hôn và sinh hạ một cô con gái ở Dương Châu.” Giọng Hoàng Tử Hà trầm thấp mà bình tĩnh, càng toát ra sự lạnh lẽo vô tình, “Con gái bà ta tên là Trình Tuyết Sắc, cũng có thể đổi tên khác, gọi là Vương Nhược.”

Hoàng hậu vẫn ngồi ngay ngắn, ánh mắt băng giá, nhìn Hoàng Tử Hà, song không lên tiếng.

“Sự xuất hiện của gã đàn ông trong chùa Tiên Du như lời cảnh báo Vương Nhược về quá khứ của mình. Sự xuất hiện của Cẩm Nô kẻ biết rõ thân phận Vương Nhược và hoàng hậu, cộng thêm Phùng Ức Nương vừa bị hoàng hậu giết chết… Tất cả đã khiến hoàng hậu hiểu ra rằng, lai lịch không thể tiết lộ của Vương Nhược đã bị người ta phát giác, dù cô ấy suôn sẻ bước vào vương phủ thì về sau cũng còn rủi ro rình rập, không chừng có một ngày bị vạch trần thân phận, kết cục thế nào thật không thể tưởng tượng nổi. Bởi vậy để bảo vệ Vương Nhược, cũng là bảo vệ cả nhà họ Vương, Vương Nhược đành phải biến mất, mà câu chuyện âm hồn Bàng Huân xuất hiện tại chùa Tiên Du cùng tin đồn xôn xao cả kinh thành chính là trận hỏa mù tuyệt nhất do hoàng hậu tương kế tựu kế tung ra.”

“Hừ, rặt những phỏng đoán vô căn cứ!” Cuối cùng hoàng hậu cũng lạnh lùng lên tiếng.

Hoàng Tử Hà gật đầu, “Điện hạ đã nói vậy, nô tài cũng chẳng biết làm sao. Tiếp theo đây nô tài còn một suy đoán khác, bắt nguồn từ mười hai năm trước và kết thúc vào hôm qua, nó còn mờ mịt mông lung hơn hết thảy các phỏng đoán nãy giờ, nhưng cũng đáng sợ hơn hết thảy. Nghe xong, có lẽ điện hạ sẽ không thể chấp nhận được, nhưng nô tài vẫn muốn nói cho người biết, tất cả tâm cơ của người, cuối cùng lại tạo thành hậu quả khủng khiếp nhất.”

Hoàng hậu cười nhạt, chẳng buồn nhìn Hoàng Tử Hà, thái độ đầy miệt thị.

Hoàng Tử Hà cũng chẳng lấy thế làm điều, chậm rãi nói rành rọt từng chữ, “Trần Niệm Nương từng kể với nô tài một câu chuyện từ mười hai năm trước. Trong sáu người lập ra Vân Thiều Uyển, thì nhị tỷ Mai Vãn Trí với ngón đàn tỳ bà mê hoặc lòng người đã biến mất trong một đêm, chỉ để lại một con gái tên gọi Trình Tuyết Sắc. Bất kể Tuyết Sắc căn vặn thế nào, thì người cha họa sư nghèo khó của cô ấy cũng chỉ nói rằng, mẹ đã chết rồi. Tuyết Sắc theo cha về Liễu Châu, hai cha con sống trong cảnh nghèo túng kham khổ đến năm cô ấy mười tuổi thì người cha qua đời. Chỉ còn một thân một mình, gia sản cũng bị cướp mất, Tuyết Sắc đành sống giữa sự ngược đãi của đám họ hàng hám lợi. Mãi đến ba năm trước, tam tỷ Lan Đại ở Từ Châu ngẫu nhiên biết tin Tuyết Sắc, bèn viết một bức thư cho cô ấy, nói rằng nếu cần giúp đỡ có thể đến Từ Châu nương tựa mình. Rất lâu sau, chuyển qua tay bao nhiêu người thì Tuyết Sắc đang sống giữa tuyệt vọng mới nhận được lá thư đó, vậy là cô gái mười bốn tuổi rời khỏi Liễu Châu, một thân một mình lên đường đến Từ Châu.”

“Câu chuyện thứ hai khởi nguồn từ Quỳ vương gia đây.” Hoàng Tử Hà ngập ngừng, đưa mắt nhìn Lý Thư Bạch, thấy y khẽ gật đầu mới tiếp tục kể, “Ba năm trước, Bàng Huân mưu phản, Quỳ vương phụng lệnh đến Từ Châu liên thủ với sáu tiết độ sứ tiến hành chinh phạt. Ngày công phá Từ Châu, gia từng giải cứu hai thiếu nữ mười ba mười bốn bị thuộc hạ của Bàng Huân bắt giữ. Một trong hai cô họ Trình, kể rằng mình tới nương tựa người cô là Lan Đại, nào ngờ đến đây mới nghe nói Lan Đại vì chạy loạn Bàng Huân đã dời nhà sang Dương Châu. Cô Trình tặng Quỳ vương một cây trâm sương lá bằng bạc, song Quỳ vương không để tâm đến người không rõ lai lịch làm gì, bởi thế đợi cô ấy đi khỏi, gia ném luôn cây trâm đi. Hơn nữa họ lại bôi đất cát lên mặt để người ta không thấy được dung mạo thật, nên Quỳ vương không nhớ được nét mặt họ.”

Kể xong đoạn này, thấy mọi người đều trầm tư ngẫm nghĩ, hoàng hậu cũng mím chặt môi lặng thinh, Hoàng Tử Hà bèn nói tiếp, “Trên đây là hai mẩu chuyện do người khác thuật lại, còn tiếp theo là phỏng đoán do nô tài tự suy đoán ra bằng cách kết hợp những manh mối điều tra được, không có ai làm chứng cả. Đương nhiên, nếu các vị không đồng tình, hoàn toàn có thể coi là nói bừa. Mấy tháng trước, trong cung bắt đầu rục rịch tuyển vương phi cho Quỳ vương. Đúng lúc này, Phùng Ức Nương ở Vân Thiều Uyển nhận được một phong thư của cố nhân, nhờ bà ta hộ tống con gái mình lên kinh. Cô gái đó chính là Trình Tuyết Sắc. Phùng Ức Nương chẳng hề cân nhắc tại sao cố nhân không nhờ các tỷ muội ngày trước như bọn Lan Đại. Tuy nhiên vì từng hàm ơn người ta, bà bèn lặn lội đi lên phương Bắc, sau khi đón người ở Bồ Châu thì đưa thẳng cô ấy lên kinh. Cũng đến lúc này bà ta mới biết, cố nhân năm xưa giờ đã ngồi trên ngôi cao vời vợi. Có lẽ bà ấy cũng từng mừng rỡ, nhưng sau cùng, khi bụi bặm rơi rớt hết, Quỳ vương phi được quyết định, thì bà ấy cũng nhanh chóng biến mất khỏi cõi đời. Một con cờ không quan trọng, lại biết điều không nên biết như vậy, đã được định sẵn là sẽ bị vứt bỏ. Cùng lúc ấy, sư muội Phùng Ức Nương là Trần Niệm Nương lên kinh tìm người. Song một người ở đầu đường xó chợ, kẻ ở cửa rộng nhà cao, giữa cả trăm vạn người trong kinh thành, hai bên rốt cuộc vẫn lỡ mất nhau. Cẩm Nô tiến cử bà ta tới biểu diễn cho đế hậu, song không được hoan nghênh cho lắm, vì thế mà phải lùi bước, rồi được mời vào phủ Ngạc vương. Ngạc vương giới thiệu bà ta đến bộ Hộ tìm người, nhờ đó nô tài mới biết Phùng Ức Nương đã bị hãm hại mà chết. Về sau, nô tài trao di vật của Phùng Ức Nương lại cho Trần Niệm Nương, bà ta cũng nhận lời giúp nô tài tìm một bức họa hiện giờ đang ở trong tay Lan Đại, còn yêu cầu phải do chính Tuyết Sắc đưa đến Trường An. Đó chính là bức họa Vân Thiều Lục Nữ do Trình họa sư người bạn kết tóc xe tơ của Mai Vãn Trí năm xưa vẽ cho sáu người bọn họ. Tài họa tuyệt đỉnh, người trong tranh đều sinh động như thật, thoạt nhìn là nhận ra ngay. Hôm kia Trình Tuyết Sắc nhận được tin, đã mang bức họa từ Bồ Châu đến Trường An. Song chính vì thế mà cô ta rước lấy họa sát thân, sau khi tranh bị cướp, người cũng trở thành thi thể không đầu vô danh dưới con kênh ở phường Quang Trạch!”

Hoàng hậu cười nhạt, “Đúng là suy đoán vớ vẩn, vừa rồi ngươi nói mấy tháng trước Tuyết Sắc được Phùng Ức Nương đưa đến Trường An, giờ lại thành mấy ngày trước một mình từ Bồ Châu đến Trường An. Chẳng lẽ trên đời lại có hai Tuyết Sắc?”

“Đúng là có hai người.” Hoàng Tử Hà nhìn hoàng hậu, giọng điệu như thương xót, lại như bi ai, “Ở Từ Châu, Quỳ vương đã cứu được hai thiếu nữ tuổi xấp xỉ nhau. Trên đường lưu lạc, họ đã gặp gỡ, nương tựa vào nhau mà đến Từ Châu, không tìm được người thân lại rơi vào vuốt quỷ, chẳng tiếc mạng mình để bảo vệ lẫn nhau, quả là đồng sinh cộng tử. Cuối cùng cả hai đều đến Dương Châu, về sau lại theo Lan Đại rời đến Bồ Châu. Thiếu nữ còn lại, tên là Tiểu Thi.”

“Vậy trong hai người một trước một sau tiến kinh, rốt cuộc ai mới là Trình Tuyết Sắc thật?” Hoàng Tử Hà nhìn chằm chặp vào hoàng hậu, nói rành rọt từng chữ, “Nô tài chỉ kể hai chuyện nhỏ thế này thôi. Chuyện thứ nhất là, hồi Vương Nhược còn chưa mất tích, một hôm nô tài đến phủ nhà họ Vương, thấy cô ấy đang ngủ trong phòng, gặp ác mộng hay sao mà trong lúc mê man cứ lẩm bẩm một cái tên: Tuyết Sắc, Tuyết Sắc!”

Hoàng hậu liền run bắn người lên, sắc mặt cũng tái nhợt đi một cách đáng sợ, khiến mọi người đều phải rùng mình.

Song Hoàng Tử Hà vẫn làm như không thấy, chỉ hít vào một hơi rồi kể tiếp, “Chuyện thứ hai là, hôm Cẩm Nô vào biểu diễn cho điện hạ xem, trông thấy Vương Nhược đã buột miệng, ‘Không thể nào… Nếu là như vậy, Quỳ vương phi sao có thể là cô ta…’ Điện hạ nghĩ coi, ngay cả Cẩm Nô cũng biết con gái ruột của sư phụ mình là ai, vậy mà người mẹ năm xưa đã vứt bỏ cô ấy lại không hề phát giác bên cạnh mình là Tiểu Thi, một kẻ chẳng có quan hệ máu mủ gì.”

Hoàng hậu đờ ra như tượng gỗ, không mảy may phản ứng, gương mặt kiều diễm từng khuynh đảo chúng sinh giờ đầy vẻ chết chóc, mắt mở trừng trừng nhưng hoàn toàn lạc tròng.

Cả sảnh lặng phắc như tờ. Trước con mắt bao người, vị hoàng hậu thường ngày đoan trang uy nghi giờ đã gục ngã triệt để chỉ vì hai câu nói của Hoàng Tử Hà.

“Có lẽ điện hạ không bao giờ ngờ được, Phùng Ức Nương mà người tùy tiện xóa sổ lại có một tỷ muội gắn bó sống chết là Trần Niệm Nương. Cẩm Nô từng kể, Trình Tuyết Sắc lớn lên rất giống người, bởi vậy khi trông thấy Tuyết Sắc và bức họa cô ấy đem đến, Trần Niệm Nương hiểu ra ngay ai là con gái của cố nhân, rồi ai là cố nhân đã nhờ vả Phùng Ức Nương lên kinh, và cuối cùng Phùng Ức Nương chết vì lẽ gì. Bởi thế bà ta không đưa Tuyết Sắc tới gặp nô tài như đã hẹn, mà để Tuyết Sắc ở lại chỗ Cẩm Nô, cố ý loan tin trong bức họa Vân Thiều Lục Nữ có ẩn chứa đạo lý về đàn ca, định lợi dụng miệng lưỡi các nghệ nhân giáo phường và cả Ngạc vương gia để đưa tin này lan truyền vào cung. Điện hạ sẽ không đời nào để người ta nhìn thấy bức họa này, vì trong đó có một người chính là điện hạ. Còn Tuyết Sắc, sau khi được Quỳ vương gia cứu ở Từ Châu, với tính tình quật cường cố chấp, cô ấy đã đợi gia từ năm mười bốn đến tận mười bảy tuổi. Khi người mẹ tưởng rằng đã chết nhờ Phùng Ức Nương đưa cô ấy vào kinh, nói sẽ sắp xếp cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp nhất, thì cô ấy vẫn muốn tiếp tục đợi. Đồng thời, có lẽ bị ảnh hưởng bởi việc cha sớm qua đời trong cảnh túng thiếu, bản thân phải trôi dạt lênh đênh, cô ấy đã sinh lòng oán hận, đổ tất cả tội lỗi lên đầu người mẹ vứt bỏ mình từ nhỏ. Tuyết Sắc bèn bàn bạc với Tiểu Thi, dù sao mười hai năm không gặp, nhất định mẹ không nhận ra con nữa, mà Phùng Ức Nương chỉ mới gặp qua bọn họ một lần vào năm mười bốn tuổi lúc lưu lạc đến Dương Châu, cũng làm sao nhớ mặt Tiểu Thi? Bởi vậy cô ấy để Tiểu Thi thay mình vào kinh, có lẽ còn hy vọng Tiểu Thi sẽ tìm được vị tướng quân năm xưa đã cứu hai người bọn họ. Nhưng họ không sao ngờ được, mẹ của Tuyết Sắc giờ đã mang thân phận khác, mà người Tiểu Thi được sắp xếp gặp mặt lại chọn đúng cô ấy giữa bao người, chính là ân nhân đã cứu họ khi xưa, cũng là nguyên nhân khiến Tuyết Sắc kiên tâm ba năm chờ đợi!”

Im lặng như tờ. Tĩnh mịch như chết.

Hoàng Tử Hà cất cao giọng, vạch trần đến vết sẹo cuối cùng, “Cô gái mà điện hạ sai giết hại đêm đó ở Trường An rồi vứt xác xuống kênh thay cho Cẩm Nô, mới là con gái ruột của người. Trình Tuyết Sắc!”

Hoàng hậu vẫn bất động, ngồi đờ ra đó, lâu thật lâu sau, từ đôi mắt trợn trừng lạc tròng kia bỗng lăn dài hai hàng nước mắt. Người cắm hai tay vào búi tóc, run bần bật bưng lấy đầu, như thể không làm vậy thì đầu sẽ nổ tung mất.

Cuối cùng hoàng hậu cũng mở miệng, giọng khàn đặc, “Ngươi nói dối… Ngươi… nói láo…”

Hoàng Tử Hà đứng im, nhìn người phụ nữ khuỵu ngã trước câu nói của mình, cảm thấy trong lòng trào lên một cảm giác hỗn tạp, thương xót hòa lẫn với căm hận, tựa hồ những người chết dưới tay hoàng hậu như Cẩm Nô, như Phùng Ức Nương, như Tuyết Sắc và cả đám ăn mày ở phường Sùng Nhân đều đang ở trong huyết mạch cô, rít lên những tiếng oán hờn, khiến cô mất kiểm soát, vô tình cũng bị lây nhiễm tâm trạng của họ.

Hoàng hậu cứ lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại mãi hai chữ, “Nói dối… nói láo!”

Mấy lời gọn lỏn hoàng hậu thốt ra khiến nét mặt hoàng đế cũng xám xanh, người bấu chặt lấy tay ghế, dụng lực quá mạnh nên mấy đốt ngón tay đều trắng bệch ra.

Gương mặt vốn diễm lệ của hoàng hậu méo mó hẳn đi, người vừa ôm siết lấy đầu vừa nghiến răng cười khẩy như đã hóa điên. Trên khuôn mặt quỷ quái gắng gượng nặn ra nụ cười ấy, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống. Lúc này đây, người phụ nữ luôn điềm tĩnh đoan trang nọ đã suy sụp hoàn toàn, “Nói càn nói bậy, rõ ràng là nói càn nói bậy!”

Vương Lân vừa cuống vừa sợ, tái mét mặt ra hiệu cho Nhàn Vân và Nhiễm Vân bước lên giữ lấy hoàng hậu, rồi vội vã thỉnh tội với hoàng đế, “Bệ hạ, e rằng tên hoạn quan này đã yểm bùa hoàng hậu, mới khiến người nói năng lảm nhảm như thế! Hoàng hậu là con gái thứ của chi trưởng nhà họ Vương Lang Gia, sao có thể xuất thân từ kỹ viện ca vũ gì chứ…”

“Vương Lân!” Trước vẻ điên loạn tuyệt vọng của hoàng hậu, mặt hoàng đế lạnh đi như phủ sương, mắt trừng trừng nhìn Vương Lân, người chậm rãi gằn giọng, “Thú thật đi. Ngươi hãy kể lại rõ ràng mọi chuyện từ mười hai năm trước xem! Nếu trẫm tra ra một chữ giả trá, sẽ khiến cả nhà họ Vương các ngươi không bao giờ được ra làm quan nữa.”

Vương Lân ngoái lại, thấy hoàng hậu đã từ từ tỉnh ra nhưng vẫn ngây người, như hối hận về hành vi luống cuống vừa rồi, lại vẫn như chìm trong cơn bi ai cuồng loạn. Lòng chợt dâng lên một nỗi kinh hoàng khó tả, ông ta chỉ biết phủ phục dưới đất, cất giọng khàn khàn run rẩy tâu, “Bệ hạ, thần tội đáng muôn chết, không dám xin bệ hạ dung tha, chỉ mong bệ hạ giáng tội một mình thần, đừng trừng trị cả nhà họ Vương. Chuyện này đều do thần một tay sắp đặt thao túng, ngay cả hoàng hậu… bấy giờ cũng bị thần bức ép!”

Hoàng đế vỗ trán ngắt lời, “Ngươi khỏi phải bào chữa cho kẻ khác, cứ khai thực đi!”

“Vâng…” Vương Lân phủ phục dưới đất, áp trán lên nền gạch xanh lạnh ngắt, giọng nói tuyệt vọng mà thê lương, “Bệ hạ, năm xưa sau loạn Hầu Cảnh, nhà họ Vương hao tổn nguyên khí, con cháu tan tác cả. Đến mười hai năm trước, họ Vương chỉ còn lại bốn năm cháu trai mà kẻ duy nhất có triển vọng chính là Uẩn nhi nhà thần, thứ hai chính là người năm xưa kề cận bệ hạ, Vận vương phi Vương Phù…”

Hoàng đế trầm tư chốc lát, đoạn nói, “Trẫm vẫn nhớ, tiếc rằng nàng bạc mệnh, chỉ ở bên trẫm hơn nửa năm đã qua đời.”

“Bấy giờ bệ hạ vẫn là Vận vương, theo lệnh tiên hoàng đến sống tại Thập Lục Trạch. Sau khi A Phù qua đời, nhà họ Vương đau đớn khôn xiết, lại không muốn để mất ngai vị vương phi, cho rằng bệ hạ có thể vì A Phù mà ghé mắt cân nhắc những lựa chọn khác trong họ, bèn mời bệ hạ đến dự tiệc, trong bữa tiệc lại cho mấy tiểu thư ra bái kiến.”

Hoàng đế gật đầu liếc sang bên, thấy hoàng hậu ngồi đờ đẫn như tượng gỗ, chẳng nói chẳng rằng, mở to đôi mắt hoang mang nhìn mình. Hoàng hậu đã tỉnh táo trở lại, song biết rõ sự tình bại lộ không thể giở trò gì được nữa nên chỉ đăm đăm nhìn hoàng đế, trong mắt có vẻ vật nài van vỉ, cũng có vẻ bi thiết sầu thương, nước mắt nhòe mi, chẳng nói nửa lời. Suốt mười hai năm nay người phụ nữ này đã bầu bạn bên người từng bước đi đến ngai vàng, đóa mẫu đơn trắng tinh khôi đã có dấu hiệu ngả vàng như bị vò nát, khiến hoàng đế vừa giận dữ vừa xót xa, cuối cùng không nhịn được đành nghiến răng quay đi, không muốn nhìn nàng nữa.

“Hôm ấy, mấy tiểu thư lớn nhỏ của nhà họ Vương đều xuất hiện trước mặt bệ hạ, song bệ hạ vẫn thản nhiên như không, chúng thần biết bên cạnh bệ hạ đã có Quách lương viện(*), chính là Quách thục phi hiện giờ, mà nhà họ Vương trừ A Phù ra chẳng còn cô gái xuất chúng nào nữa, bệ hạ không vừa mắt những người khác cũng là lẽ thường. Bấy giờ… hoàng hậu mới được người ta giới thiệu đến, chỉ nói là con gái nhà lành gặp khi sa sút, đương ở trong phủ nhà thần dạy mấy tiểu thư học tỳ bà. Chúng thần… bèn mời ra tấu cho bệ hạ nghe một khúc để kết thúc yến tiệc.” Vương Lân chua chát nói, “Nào ngờ bệ hạ thoạt trông thấy đã xiêu lòng, bèn hỏi vi thần đây là con gái chi thứ mấy của nhà họ Vương, thần… lúc ấy chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, lại đáp là con thứ chi trưởng, tên Vương Thược…”

(*) Danh xưng dành cho tiểu thiếp của thái tử thời Đường. Hàm chính tứ phẩm, vai vế dưới lương đệ, một thái tử có thể đặt đến sáu vị lương viện.

“Nhưng khi nàng bước vào phủ của trẫm thì tất cả hộ tịch văn thư đều đầy đủ cả, không giống như được ngụy tạo.” Hoàng đế lạnh lùng nói.

“Vâng. Thực ra trước đây nhà họ Vương quả thực có một Vương Thược, vốn ốm yếu nên được gửi vào đạo quán, bấy giờ mới qua đời, nhưng chưa kịp chỉnh sửa, trên hộ tịch vẫn ghi là sống ở Lang Gia. Thần… Thần thấy bệ hạ yêu thích cô ấy như vậy, chỉ muốn tìm một người thân thế thanh bạch dâng lên, cũng không có gì to tát, miễn đưa những kẻ đã biết thân phận cô ấy về Lang Gia là được. Nếu nhà họ Vương nhân đây lại có được một vị vương phi, thì đối với một gia tộc đang dần suy vi, quả là việc mừng vui khôn xiết. Nghĩ vậy, thần bèn bàn bạc với hoàng hậu, hoàng hậu cũng… ưng thuận.”

“Không có gì to tát ư…” Hoàng đế giận quá mà phải bật cười, quay sang hoàng hậu, “Có điều các ngươi không ngờ trẫm lại yêu thương nàng ta đến thế. Mười hai năm nay, nàng từ một thừa huy(*) trong vương phủ, đến chiêu nghi trong cung, rồi quý phi, cuối cùng còn sinh được hoàng tử, trở thành hoàng hậu!”

(*) Cũng là một danh xưng dành cho tiểu thiếp của thái tử. Hàm chính lục phẩm, vai vế thấp hơn lương viện, một thái tử có thể có mười vị thừa huy.

Hoàng Tử Hà đã lùi về sau lưng Lý Thư Bạch, vẫn quan sát hoàng hậu.

Mười hai năm đời người vần chuyển, rộng bước đường mây, từ một người chơi tỳ bà đến giờ là hoàng hậu, từng bước đều gian nan, song đã là thứ đánh cắp thì dù sao cũng phải hoàn trả, chẳng biết sau đây sẽ gặp phải kết cục thế nào.

Vương Lân thẳng người lên, nước mắt vòng quanh tâu bày, “Thần… bấy giờ quả thực không sao ngờ được… lại có ngày hôm nay! Từ khi bệ hạ đăng cơ, thần đã không thể chợp mắt, đến lúc sách phong hoàng hậu, thần càng ăn không ngon ngủ không yên, mấy năm nay bị giày vò ngày đêm, chỉ sợ sự tình bại lộ. Thần nghĩ, cuộc sống của hoàng hậu điện hạ e rằng cũng chẳng khá hơn thần là bao. Bệ hạ, thần tội đáng muôn chết, nhưng xin bệ hạ niệm tình hoàng hậu bị thần bức ép, lỡ cưỡi lên lưng cọp khó lòng trèo xuống, không tự ý quyết định được nữa…”

“Không cần nói nữa.” Hoàng đế khẽ giơ tay phải lên ngăn Vương Lân nói tiếp, “Nếu các người thực sự bất an đến vậy, tại sao sau mười hai năm, còn muốn diễn lại một màn thay mận đổi đào tương tự? Các người cho rằng trẫm dễ bị gạt thế ư?”

Vương Lân tức thời rùng mình toát mồ hôi lạnh, run lên cầm cập, không dám nói nữa.

Hoàng hậu nãy giờ vẫn lặng lẽ ngồi một bên, cuối cùng cũng nhẹ nhàng lên tiếng, giọng khàn đặc nhưng rành mạch, “Đời này kiếp này, gặp được bệ hạ là may mắn lớn nhất trong đời thần thiếp. Mười hai năm nay, dù ngày đêm nơm nớp, sợ bệ hạ biết được chân tướng sẽ căm ghét, song suốt quãng thời gian tham sống sợ chết ấy, đâu phải thiếp không thầm lấy làm may mắn?”

Nói đến đây giọng hoàng hậu nghẹn ngào run rẩy, ngước lên nhìn hoàng đế, nước mắt lã chã lăn dài, như những hạt minh châu lấp lánh trên bờ má ngọc, “Bệ hạ… Mười hai năm nay, tuy sống trong thâm cung quạnh quẽ, nên cạnh là hổ sói chực chờ, song bệ hạ đối đãi với thần thiếp còn hơn cả vợ chồng thường dân ân ái, thiếp được may mắn như vậy, nên cũng vọng tưởng sắp xếp cho đứa con gái bên ngoài cung của mình một chốn ấm thân như thế. Chỉ nghĩ trước giờ mắc nợ nó, lần này coi như trả nợ. Thiếp đã định sau khi Tuyết Sắc xuất giá, sẽ quên hết mọi chuyện trước đây, dốc lòng hầu hạ bệ hạ, dù tan xương nát thịt, nước sôi lửa bỏng cũng chẳng nề…”

Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch nhìn nhau, đều đọc thấy suy nghĩ lộ ra trong mắt người kia. Cả hai đều biết, từ khi hoàng hậu triệu con gái về bên mình, tức là nối lại liên hệ với cuộc đời khi trước, không cách nào cắt đứt được nữa.

Song họ chỉ là người ngoài cuộc.

Họ có thể không bị mê hoặc, không bị lay động, song người mười hai năm nay ngồi cùng xe ngủ cùng giường với hoàng hậu không khỏi bị thuyết phục. Vì hoàng hậu nắm rõ nhược điểm của hoàng đế, biết rõ phải làm thế nào để níu kéo người.

Chỉ trong nháy mắt, người phụ nữ phát điên phát cuồng vì chính tay giết chết con gái mình đã biến mất. Hiện giờ người ở trên sảnh đây vẫn là Vương hoàng hậu nổi danh “trọng Võ”, kiều diễm, tàn nhẫn, từng cử chỉ hành động, từng cái cau mày nhoẻn cười đều được tính toán kỹ càng, xưa nay không bao giờ lãng phí, không bao giờ thất bại.

Nhìn hoàng hậu mắt đỏ hoe, lệ tuôn lã chã, hoàng đế không ngăn nổi lòng trào lên một nỗi cảm thương. Bao năm nay, họ cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, nắm tay nhau nhìn ngắm muôn dân thiên hạ. Hoàng đế vẫn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, nàng ôm tỳ bà che nửa mặt hoa, cũng nhớ ngày mình đăng cơ, nàng cười rạng rỡ như hoa nở, còn nhớ cả lúc mình ôm con trai mới sinh vào lòng, nàng mỉm cười mệt mỏi…

Nàng dường như đã biến thành một phần trong đời mình, nếu thiếu đi nàng, cuộc đời mình có lẽ sẽ không toàn vẹn nữa.

“A Thược…”

Cuối cùng hoàng đế đứng dậy, đi lại gần hoàng hậu, từng bước một, chậm rãi mà nặng nề, “Vừa nãy, nàng luống cuống quá.”

Hoàng hậu đăm đắm nhìn hoàng đế đang đi về phía mình, vẻ thê lương đau đớn lan dần trên mặt, đoạn cúi đầu thưa, “Vâng…”

“Nàng là con gái thứ chi trưởng nhà họ Vương, ở bên trẫm đã mười hai năm, cũng làm hoàng hậu nhiều năm rồi, trước giờ vẫn đoan trang điềm tĩnh, sao đến hôm nay trước linh cữu người thân lại đau xót quá độ, đến nỗi bị quỷ hồn mê hoặc, nói năng lung tung như thế?”

Hoàng hậu sững sờ hồi lâu, từng giọt lệ chầm chậm lăn dài trên má. Lúc này đây, hoàng hậu đã không còn là kẻ kiêu hãnh cao vời, nghiêng thành nghiêng nước nữa, bất luận thật hay giả thì cũng đã yếu ớt bơ vơ, bỗng như bị rút hết sức lực, chỉ biết quỳ sụp nắm lấy gấu quần hoàng đế, che mặt khóc không ra tiếng.

Hoàng đế nắm tay kéo dậy. Hoàng hậu tái nhợt mảnh mai, thân hình run lên từng chập, song cuối cùng nhờ vịn vào hoàng đế, lại đứng lên trước mặt mọi người. Hoàng hậu sánh vai đế vương, tuy gương mặt còn ngấn lệ, song vẫn toát ra vẻ ngạo nghễ hình thành sau nhiều năm đứng trên muôn người.

Hoàng Tử Hà lạnh lùng quan sát người phụ nữ tính toán chuẩn xác mọi cử chỉ và biểu lộ cảm xúc này, không khỏi nghĩ thầm, có lẽ vừa nãy khi điên cuồng luống cuống, hoàng hậu lại giống một người sống hơn, song cũng chỉ trong khoảnh khắc ấy mà thôi.

Hoàng đế miễn cưỡng nắm lấy tay hoàng hậu, tuy khá gượng gạo, song rốt cuộc vẫn nắm chặt. Người lướt mắt qua mặt Vương Lân, Vương Uẩn và Lý Thư Bạch, cuối cùng dừng lại ở Hoàng Tử Hà, chậm rãi nói, “Chuyện này về sau nếu còn có người nhắc đến một câu nửa chữ…”

Người ngừng lại thật lâu, rồi buông nốt nửa câu, nặng tựa ngàn cân, “Tức là xúc phạm thể diện hoàng gia, mưu đồ làm khó dễ triều đình!”

Mọi người trong sảnh đều nín thít, không ai dám lên tiếng.

Hoàng đế đưa tay vén gọn tóc cho hoàng hậu, “Về nghỉ ngơi nhé, trẫm sẽ bảo thái y tới xem bệnh cho nàng. Hôm nay nàng đau đớn quá độ đâm ra điên dại mà thôi, có biết không?”

“Vâng… thiếp biết.” Hoàng hậu chần chừ đáp khẽ.

“Đi thôi.”

Nói đoạn, đế hậu nắm tay nhau bước ra, y như lúc đến, có điều bước chân hoàng hậu hơi loạng choạng, hoàng đế phải dìu từng bước. Trước khi ra khỏi cửa, hoàng đế ngoái lại nhìn Nhàn Vân và Nhiễm Vân, ra hiệu cho Vương Uẩn.

Vụ án đã phơi rõ chân tướng lại yên ắng kết thúc thế này, Hoàng Tử Hà không khỏi cảm thấy một nỗi bi ai man mác cũng như buồn bã khó tả.

Lý Thư Bạch ngoái đầu nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng ra ngoài.

Hoàng Tử Hà theo sau y, cùng ra khỏi sảnh đường.

Khi ngang qua Vương Uẩn, cô nghe thấy tiếng y, khẽ như hơi thở, vang bên tai mình, “Tại sao?”

Tim giật thót, cô vội quay lại nhìn y.

Vương Uẩn xưa nay ôn hòa nhã nhặn như đi giữa gió xuân, lúc này đang đứng bất động, nhìn chằm chặp vào cô bằng cặp mắt sâu thăm thẳm. Giọng y trầm thấp mà rành rọt, hỏi rõ từng câu từng chữ, “Nhà họ Vương chúng ta, rốt cuộc có điều gì không phải, vì sao… hết lần này đến lần khác phải ép ta như vậy?”

Hoàng Tử Hà cảm thấy ánh mắt y như đang truy bức mình, lồng ngực bỗng lạnh buốt đi. Song cô chỉ nghiến răng đáp, “Tôi không hiểu đại nhân có ý gì. Tôi chỉ biết, công đạo thiên lý ở trong lòng người. Bất luận kẻ chết đi là ca nữ hay ăn mày, bất luận hung thủ là đế vương hay tể tướng, tôi chỉ muốn nói ra sự thật mình tra được, để không thẹn với lòng.”

Dứt lời, cô quay ngoắt đi, lao ra khỏi cửa như chạy trốn.

Vào khoảnh khắc bỏ chạy ấy, cô mới sực nghĩ, cái gọi là “hết lần này đến lần khác” có ý gì?

Lẽ nào, tính cả việc trước kia cô không chịu về nhà họ Vương, biến y thành trò cười cho cả kinh thành?

Hoàng Tử Hà thầm kinh hãi, toát mồ hôi lạnh. Song ngay lập tức, cô lại phủ định giả thiết đó. Cô từng khiến Vương Uẩn hứng chịu nhục nhã như thế, nếu phát giác ra cô là Hoàng Tử Hà, y nhất định phải vạch trần thân phận cô từ lâu, sao có thể dung túng cô đến bây giờ?

Dù y có nhận ra thực, thì cũng còn Lý Thư Bạch sờ sờ ra đó, chắc gì y dám lật tẩy cô.

Huống hồ nhận ra thì đã làm sao? Chẳng bao lâu nữa cô sẽ rời kinh về Thục, đến lúc đó, sau khi tra rõ vụ án gia đình mình, cô có quay lại hay không, cũng rất khó nói.

Bất luận thế nào, từ nay về sau, nhất định phải thận trọng hơn mới được. Còn hiện giờ cô đang rã rời cả người, chẳng lòng dạ đâu mà quan tâm tới chuyện này nữa.

Ngoài cổng phủ đã vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết, đó là thi thể Cẩm Nô, chiếu theo kế hoạch cũ, được đưa về khu mộ nhà họ Vương ở Lang Gia, chôn cất rình rang.

Hoàng Tử Hà vô thức dừng bước, đứng ngây ra dưới gốc tùng bên cánh cổng cao cao, thẫn thờ nhìn cỗ quan tài đen kia hồi lâu.

Lý Thư Bạch ngoái lại hỏi, “Sao thế?”

Hoàng Tử Hà lặng thinh hồi lâu mới buồn bã đáp, “Tôi đang nhớ tới Cẩm Nô.”

Năm năm tuổi, nàng vừa lạnh vừa rét, suýt chết ngoài phố. Gió thổi tung rèm xe của Mai Vãn Trí, vừa vặn trông thấy đôi tay Cẩm Nô, Mai Vãn Trí bèn bế về nhà. Lý do là: Cẩm Nô, đôi tay này của con sinh ra để gảy tỳ bà, ông trời sinh con ra chỉ vì một việc ấy thôi.

Năm hai mươi tuổi, trong cung Đại Minh Trường An, nàng đàn một khúc nhạc do sư phụ dạy, bằng chính cây tỳ bà do sư phụ tặng. Chất độc trong hộp phấn hương thông sư phụ ban xuống, theo đôi bàn tay nàng ngấm vào người, cuối cùng đã kết thúc một sinh mệnh được Mai Vãn Trí kéo dài thêm mười lăm năm.

Hoàng Tử Hà đứng lặng dưới gốc cây, khẽ hỏi, “Kết cục thế này… có tính là không có kết cục không?”

“Ai bảo không có? Để hung thủ biết mình đã chính tay giết chết con gái, từ nay về sau, vĩnh viễn phải sống trong ác mộng, cũng coi như hình phạt nặng nhất rồi.” Lý Thư Bạch nói, đoạn lắc đầu, “Có điều, năm xưa bà ta đã đang tâm rời bỏ con gái còn thơ, thì lần này nhất định cũng mau chóng gạt bỏ được cô ta khỏi tâm trí thôi. Một người phụ nữ có thể sống ung dung giữa cung đình như thế, ắt cả đời không biết mùi thất bại.”

“Còn Trần Niệm Nương, dù đã khiến kẻ thù phạm phải tội giết con, coi như báo thù thành công, song có lẽ cả đời này cũng phải sống trong giằng xé lương tâm.” Hoàng Tử Hà nói khẽ, “Hoàng hậu dù sao cũng là phận liễu yếu đào tơ, phải không nào? Dù bà ấy lợi hại đến đâu, cũng không sao ngăn nổi mình suy sụp và rơi lệ vì đứa con gái đã mất.”

Ánh dương lọt qua tán lá xanh um, đổ bóng lốm đốm xuống hai người bọn họ.

Làn nắng ôn hòa ấy khiến Hoàng Tử Hà nghĩ đến vị hoàng đế nổi danh nho nhã hiền hậu kia.

Bấy giờ, ở bên ngoài linh đường, khi Lý Thư Bạch nhắc đến vụ án, đồng thời ám chỉ hung thủ có thể là hoàng hậu, hoàng đế chỉ liếc nhìn cô rồi ngắm nghiền mắt lại chậm rãi nói, “Nếu giữ được thể diện hoàng gia, không để người ngoài hay biết, thì hoàng hậu phạm pháp, trẫm đương nhiên cũng cần biết chân tướng, đồng thời sẽ trừng phạt.”

Mười hai năm cùng ăn cùng ngủ, ân ái như vợ chồng thường dân, vậy mà cũng không trụ nổi trước lời đồn đại xôn xao trong kinh thành “Bệ hạ chuộng Cao, hoàng hậu chuộng Võ”. Chẳng có hoàng đế nào dung thứ cho mình và hoàng hậu ở vào những địa vị ấy.

Phu thê nhà trời, đế hậu cung son.

Hoàng Tử Hà ngẩng nhìn ánh dương lồng lộng trên đầu, ngơ ngẩn hồi lâu.

Lý Thư Bạch liếc cô, “Còn không vui ư?”

Hoàng Tử Hà không đáp, chỉ nhìn lại y.

“Hoàng hậu tính tình cứng cỏi, mấy năm nay nhiều lần can thiệp triều chính, lại thường lạm dụng hình phạt, bệ hạ cũng không ngăn được. Lần này ngươi giúp đỡ bệ hạ, trừng trị hoàng hậu như thế, xem như có công rồi.”

“Bệ hạ thực sự tin lời tôi nói, rằng tôi là họ hàng xa của nhà họ Hoàng ư?”

“Tin hay không có gì quan trọng, bệ hạ đã hứa, ít hôm nữa sẽ hạ chỉ cho điều tra lại vụ án oan của nhà ngươi. Đến lúc đó, ta sẽ đích thân dẫn ngươi về Thục.”

Giọng y bình thản, song Hoàng Tử Hà nghe lại thấy muốn nghẹn thở.

Đất Thục, chính là nơi chôn cất cha, mẹ, người thân của cô.

Giờ đây cô sắp được quay về đó, lật lại bản án kia, rửa sạch mối oan cho mình, tìm ra hung thủ.

Một cảm giác vừa sảng khoái vừa chua xót từ từ dâng lên trong lòng, khiến cô choáng váng, cứ đứng ngây ra trước mặt y giữa trời đầu hạ.

Cũng chẳng rõ là mừng rỡ, hay là cảm thương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN