Trảm Sát - Cuộc Sống Mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
235


Trảm Sát


Cuộc Sống Mới



UỲNH…

Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp thiên địa. Một mảnh không gian tràn ngập đao quang kiếm ảnh. Không gian gợn sóng, rung động kịch liệt. Từng vết nứt hư không nhỏ đen kịt rải rác xuất hiện.

Dưới không gian ác liệt này, một người thanh niên đang chống lại sự vây công của 4 người khác.

Rầm!!

Tử Dương bị một chùy ảnh đánh bay, trên không trung điên cuồng phun vài ngụm máu. Va vào một ngọn núi khiến ngọn núi bị san bằng trong nháy mắt.

“Haha. Tử Dương huynh. Nể tình chúng ta là bằng hữu cùng chung hoạn nạn, huynh chỉ cần lấy công pháp ra bọn ta sẽ cho huynh được chết thoải mái một chút.” – Một người có 3 chỏm râu đứng ra cười to nói. 3 người còn lại lập tức đồng loạt cười vang, phụ họa theo.

“Thật uổng công ta coi các ngươi là bằng hữu. Không ngờ lại đi ám toán ta. Nhưng hôm nay, cho dù ta có thần hồn câu diệt thì cũng đừng mong ai lấy được gì của ta!”

“Muốn chết?” – Tên có 3 chỏm râu tức giận nói. Liền phóng ra một chùy. Chùy vừa phóng ra, trùy ảnh đã bao trùm trời đất, trực tiếp phủ lên người tử dương.

Hắn không chút phản kháng, nhìn bóng trùy đang tiến lại gần… Trùy ảnh dần bao trùm lấy hắn!

Không gian như lắng đọng lại…!

Nhìn sinh mạng sắp mất đi, hắn liền như quay ngược về quá khứ…

Hắn như nằm giữa một dòng sông, ký ức của hắn chậm rãi trôi qua. Từ khi còn là một đứa trẻ bị vứt bỏ, đến từng lần chật vật trong thế giới đầy máu tanh. Rồi dần trưởng thành. Hắn càng liều mạng tu luyện với mục đích mơ hồ. Rồi hắn gặp nàng. Từng chuyện vui buồn xảy ra. Cuộc đời của hắn được chậm rãi tua lại…

“Này nhóc, ra chỗ khác đi…”

“Nhóc, nơi đây không ở được, nên tìm chỗ nào nương tựa đi. Chỉ tiếc ngươi tư chất quá kém, ta không thể thu nhận ngươi được…”

“…”

“Mọi người đều vứt bỏ ta sao?… Ta không muốn… Quay trở lại với ta…”

“…”

“Thật đói…”

“…”

“Haha. Nhẫn trữ vật của ngươi được đấy, đưa cho ta mau. Nể tình ngươi còn nhỏ ta tha cho ngươi một mạng. Cút đi.”

“A, nhóc. Ngươi vậy mà có linh khí trung phẩm. Mau mang vòng tay của ngươi cho ta…”

“Nhóc…”

“Hey nhóc…”

“…”

“Ta là đứa trẻ bị bỏ rơi… Mọi người đều bắt nạt ta… Mọi thứ ta đều không có…”

“Ta không muốn mãi bị khinh thường… Ta muốn trở nên mạnh mẽ…”

“…”

“Đây là thứ gì… Là công pháp tu chân sao? Hạt châu thật đẹp… thanh kiếm này thật đẹp…”

“…”

“Tử Dương huynh, Xin lỗi… Là năm đó ta không đúng…”

“…”

“Tiền bối… tha mạng…”

“…”

“A….”

“…”

“Ta đã có sức mạnh rồi… Kẻ khác đều phải kiêng nể ta… Những kẻ đã vứt bỏ ta sẽ phải hối hận…”

“…”

“Ngươi là ai?”

“Thật đẹp!”

“A… Sắc lang”

“…”

“Nếu ngươi không có nơi nào để đi, ngươi có thể đi cùng ta. Chỉ cần ngươi không làm vướng chân ta”

“Được. Tử Dương, ta muốn đi cùng ngươi.”

“…”

“Haha, Tử Dương. Ngươi! Là! Đồ! Ngốc!”

“…”

“Tử Dương… Ta thích ngươi!”

“…”

“Tử Dương…”

“Tiểu Băng…”

“…”

“Ngươi đi đi…”

“Ta không cần… Mọi thứ ta đều không cần. Ta chỉ muốn ở cạnh ngươi thôi!”

“Xin lỗi… Đạo của ta và ngươi khác nhau… Ta không thể tiếp nhận ngươi!”

“…”

“A…….. Tiểu Băng…”

“Tử Dương…. Ngươi hãy ôm ta đi…”

“Ngươi… Ta xin lỗi…”

“Ngươi… có đau không?”

“Ta không đau… Ta rất hạnh phúc. Ngươi đang ôm ta… Ta rất mãn nguyện.”

“Xin lỗi…”

“Ta chỉ cần ngươi ôm ta… Chỉ cần ngươi nhìn ta nhiều hơn… Tử Dương… Nếu có kiếp sau… Ta vẫn muốn được ở bên cạnh ngươi…”

“… Nếu có kiếp sau… Ta sẽ dùng cả đời để bù đắp lại cho ngươi…”

“Tiểu Băng…”

“…”

“Tiểu Băng… Xin lỗi…” – Hai hàng nước mắt trên mặt hắn chậm rãi rơi xuống…

“Đây là cảm giác trước khi chết sao?”

“Nàng đã trải qua cảm giác này thật hạnh phúc… Nhưng ta…”

“…”

“Nếu có kiếp sau…”

“Tiểu Băng…”

. . . … — ooo 000 ooo — … . . .

Một thành phố gần biển có tên Giang Hải. Nơi đây là nơi phát triển mạnh hầu hết các ngành thương nghiệp và dịch vụ. Là nơi phồn hoa theo đúng nghĩa.

Trong trường Đại Học Giang Hải. Hôm nay là ngày thứ 2 sau khai giảng.

Nắng chói chang…

Từng phòng học với tiếng xôn xao đặc trưng…

Không khí học đường sôi nổi, Thầy giáo say sưa giảng bài…

“Aaaaaa…..” – Hắn bừng tỉnh lại sau khi ngất đi.

“Tiểu Băng… “ – Hắn gào lên, phá vỡ những hợp âm đều đều của phòng học.

“Haha” – Toàn bộ phòng học đổ mọi ánh nhìn vào hắn. Từng trận cười điên cuồng khắp lớp.

Ông thầy đang giảng bài bị ngắt lời giận tím mặt: “Tử Dương, trò làm cái gì vậy hả? Trò mau ra ngoài cho tôi! Ra Mau!”

“Đây là đâu? Ta chết rồi sao?”

“…”

“Cách ăn mặc của các ngươi thật lạ lẫm… Là địa ngục? Hay thiên đàng?”

“Hahahaha….” Tiếng cười xung quanh hắn càng to hơn, có người đã nước mắt đầy mặt, hoặc lăn ra bàn, hoặc ngã khỏi ghế, rơi xuống đất. Phòng học nhốn nháo thành một bầy sâu ngọ nguậy.

Thầy giáo mặt càng tím, rồi chuyển dần sang đỏ. Giống như quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào:

“Đi ra mau!!! Trò điếc sao? Trò vào lớp tôi làm gì? Ở trong lớp thì ngủ, tỉnh dậy rồi thì lại không bình thường. Mau cút ra ngoài cho tôi!”

Tử Dương không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hắn thấy một lão già chỉ vào mặt hắn bắt hắn cút đi liền lập tức giận tím mặt:

“Ngươi là ai? Giám nói ta cút sao? Thật to gan! Ta đã từng là đỉnh phong của một thế giới nhé!”

“Trò…” Thầy giáo liền câm lặng. Lớp học càng cười rung chuyển trời đất.

Ông thầy giận quá hóa thẹn, gầm lên:

“Đây là trường học. Không phải nơi muốn làm gì thì làm. Mau ra ngoài!”

“A…” Tử Dương liền “Bừng tỉnh”. Vội nói: “Đây là môn phái của các ngươi sao? Thật xin lỗi, ta sẽ ra ngay. Nhưng cho ta hỏi chút, đây là đâu vậy, nơi này là môn phái nào?”

“Trò sống như vậy mà vào được đại học, vậy đây chính là thiên đàng của trò đấy. Mau ra ngoài ngay!”

“Đây là thiên đàng sao?” Hắn lẩm nhẩm. Bước ra khỏi phòng học trong tiếng cười vang liên miên không dứt…

Hắn bước ra khỏi phòng học được vài hơi thở thì một lượng thông tin liền xuất hiện trong đầu hắn. Hắn liền hiểu ra mọi thứ.

Thân xác này của hắn cũng tên là Tử Dương. Là một cô nhi được một phụ nữ nhặt về, sau khi người phụ nữ này chết đi, hắn liền sống một mình.

Tên “Tử Dương” này chính là một tên sắc lang nổi tiếng thời trung học. Nhưng chưa bao giờ tán thành công một ai. Mặt dày là lầy lội. Đã thế lại còn ngu học.

Tên này cũng tính là khá thông minh nhưng dành hết thời gian để dâm loạn nên mới kém vậy. Hắn lúc sắp thi ôn sống ôn chết nên vào được đại học Giang Hải.

Nơi hắn đang ở chính là một vi diện được gọi là địa cầu. Là nơi cực kỳ thiếu thốn linh khí, hầu như là không có, hoặc nếu có chính là bị pha tạp.

“Lão già chết tiệt, giám lừa ta đây là thiên đàng!” Hắn vừa đi vừa nghiến răng nói.

Sân trường vắng lặng, chỉ có tiếng lá rơi xào xạc và âm thanh từ những phòng học phát ra. Hắn lẳng lặng bước đi trên sân trường.

Buông xuống suy tư, hắn thở hắt ra một hơi:

“Được sống lại một lần nữa cũng chính là chuyện tốt. Nơi đây mặc dù không thể tu luyện, nhưng ta có thể tìm cách. Ta sẽ lại lần nữa làm lại cuộc đời mình.”

Đang trầm tư một mình, bỗng nhiên trong tầm mắt của hắn hiện lên một bóng người…

Khuôn mặt quen thuộc… Tinh xảo như một bức họa tuyệt đẹp. Chiếc mũi dọc, nhỏ nhắn. Làn da trắng trong suốt như bạch ngọc. Thần thái lạnh lùng nhưng thánh khiết, đối với hắn, khuôn mặt với thần thái này lại là thân thiết vô cùng.

Hắn vội chạy tới, vừa chạy đến vừa hô to:

“Tiểu Băng…”

“Tiểu Băng… chính là nàng rồi. Haha, thật tốt quá. Chính là có kiếp sau… Ta đã gặp lại nàng thật rồi…”

Hắn đang định cầm lấy tay của Diệp Băng, nàng liền rụt tay về. Vẻ mặt nghi ngờ hỏi lại:

“Ngươi là ai?”

“Tiểu Băng, nàng không nhận ra ta sao? Là ta, là Tử Dương đây… Tiểu Băng…” Hắn dang hai tay ra muốn ôm nàng vào lòng.

“A…….. Sắc lang… Biến thái… cút đi… Tử Dương là ai? Ta không quen ngươi” Diệp Băng trong lúc hốt hoảng liền đạp hắn văng ra xa, chạy mất dưới góc khuất sân trường.

Hắn ngồi dậy, ngơ ngác dưới tán cây, nhìn theo hướng Diệp Băng dời đi.

“Nàng không nhận ra ta sao?” Hắn thất thần, lẩm nhẩm một mình.

“Đây là cảm giác nàng phải chịu khi ta đuổi nàng đi sao?”

“Tiểu Băng… Thật xin lỗi” Nghĩ lại chuyện cũ khiến hắn thương tâm. Không để ý từ lúc nào phía sau đã có người tới.

“Haha. Anh bạn, thật đẳng cấp nha. Làm quen thật liều lĩnh”.

Tử Dương bừng tỉnh từ trong ký ức. Hắn quay sang hỏi với vẻ ngạc nhiên:

“Ngươi là ai?”

“Haha. Ta là Hoàng Hạo Thiên. Chỉ là ngưỡng mộ cách làm quen với một trong tứ đại mĩ nữ của trường một cách đặc biệt như vậy mà thôi!”

“Tứ đại mĩ nữ?”

“Phải. Chính là tứ đại mĩ nữ đó. Gồm Diệp Băng, vừa nãy anh đã gặp, Tô Lạc Hy, Nam Cung Thiên Lam và Lan Trân Linh. Tứ đại mĩ nữ đều thuộc về các đại gia tộc của Giang Hải. Chúng ta đều là những người không có gia thế, đều không thể với đến các đại mĩ nữ này đâu. Haha. Nhưng phải thật lòng khen anh bạn thật táo bạo đó, không ngờ giám làm như vậy với Diệp Băng đại mĩ nữ. Haha.”

Hắn đành cười trừ cho qua. Không muốn nhắc lại chuyện này nữa, liền vội chuyển chủ đề.

“Ta là Tử Dương. Tán tu.”

“Hả” Hoàng Hạo Thiên liền tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Tử Dương giống như nhìn người ngoài hành tinh (Đúng là người ngoài hành tinh thật mà )

Tử Dương thấy ánh mắt của Hoàng Hạo Thiên có vẻ không đúng liền vội sửa lại:

“Ta là Tử Dương. Vừa vào trường được 2 ngày. Ha… ha…”

“Ta cũng vừa vào trường được 2 ngày đấy. Ta vừa nãy vừa bị đuổi ra khỏi lớp xong đây”

“Ta cũng vậy. Chúng ta thật giống nhau a…”

“Hahaha…” Hai người vừa đi vừa cười vang.

Trò chuyện với nhau một lúc, rồi dưới sự hướng dẫn của Hoàng Hạo Thiên, Tử Dương liền cùng hắn đi xuống căng tin.

Thoáng chốc một buổi sáng trôi qua. Hắn quay về nhà của hắn. Nơi hắn sống là một căn tiểu viện với 3 gian phòng nhỏ và một gian phòng khách. Ở góc sân có một luống hoa.

Hắn vừa bước vào trong tiểu viện liền ngỡ ngàng…

Không phải ngỡ ngàng vì cảnh sắc ở đây đẹp, mà vì nơi đây có lượng linh khí nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều. Tuy không bằng nổi một phần vạn của tu chân giới nhưng so với bên ngoài đã là hơn rất nhiều rồi.

Hắn nén sự vui mừng lại, men theo lượng linh khí tản mát ra đến khóm hoa. Làm hắn càng vui mừng hơn là trong khóm hoa này có một gốc cỏ với một bông hoa nở rộ màu trắng tinh. Gốc cỏ này chỉ cao khoảng một bàn tay, cả lá và thân đều màu xanh thẫm, có 6 chiếc lá chia làm 3 tầng và một bông hoa trắng tinh ở giữa.

“Không ngờ thật sự là lục diệp thảo. Nơi thiếu thốn linh khí như vậy mà cũng có lục diệp thảo. Haha” Tử Dương không thể kìm nổi sự vui mừng của mình. Cuối cùng thì hắn cũng có cơ hội để tu luyện rồi. Thế giới này đã có lục diệp thảo, thì chắc chắn phải có các loại linh thảo cao cấp hơn.

Lục diệp thảo là linh thảo cấp một, dùng để luyện chế bồi khí đan, dùng cho luyện khí sơ kỳ và trung kỳ. Cây lục diệp thảo này trong luống hoa của hắn sinh trưởng không được tốt lắm, nhưng chỉ cần khoảng một tháng nữa là có thể lấy hạt được rồi. Nếu có thể trồng được càng nhiều lục diệp thảo, hắn lo gì không lên được luyện khí trung kỳ?

Yêu thích: 2 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN