Trẫm Xuyên Việt Rồi - Chương 19: Kết thúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Trẫm Xuyên Việt Rồi


Chương 19: Kết thúc



“Anh biết thói hư tật xấu của con người sâu bao nhiêu không?” Giản Ngôn Tây liếc mắt nhìn Hàn Triệu Nam một cái, đem sách đặt lên chiếc bàn nhỏ, dù bận vẫn cứ ung dung hỏi.

“Thói hư tật xấu của con người?” Hàn Triệu Nam không hỏi cậu hỏi vấn đề này là có ý gì. “Không phải vẫn luôn có sao? Về phần sâu bao nhiêu…”

“Mãi mãi sẽ không thể thay đổi.” Giản Ngôn Tây nở nụ cười, nói. “Nó thâm nhập vào huyết quản, khắc vào gen chúng ta, mãi mãi sẽ không thay đổi được. Về căn bản, thói hư tật xấu là do đại não chúng ta hình thành một cách tự phát, dùng để bảo vệ một loại cơ chế vận hành.”

Con người có thói hư tật xấu là vì bảo vệ mình?

Nghi hoặc của Hàn Triệu Nam đều hiện rõ lên mặt, Giản Ngôn Tây tìm được cảm giác năm đó cậu tự mình giáo dục Thái tử chuyện trị quốc, cười nói. “Rất khó lý giải? E là anh không tưởng tượng nổi, đầu óc con người vì bảo vệ anh mà nỗ lực vô cùng. Cuộc đời ngắn ngủi, tất cả mọi người đều theo bản năng mà làm phủ định những chuyện mình sai lầm…”

“Thành tích cuộc thi không tốt, là do thầy giáo giảng bài nhàm chán, bạn cùng bàn làm ảnh hưởng”

“Tôi tìm anh gây sự? Là do anh làm chuyện sai trước, tôi chỉ cho anh một bài học mà thôi”

“Tôi lớn lên không đẹp? Là do tôi không biết trang điểm cho bản thân mà thôi, nếu như biết bản thân sẽ đóng vai chính trong đời mình, tôi nhất định phải thật xinh đẹp, lộng lẫy.”

Những câu nói này anh có thấy quen không?

Anh rất khó biết được sai lầm của bản thân cũng là do nguyên nhân này. Đầu óc con người phân bố ra loại bọt khí màu hồng nhạt, giúp người ta tô điểm vẻ đẹp lên bản thân, cho con người cảm thấy tất cả đều có thể tha thứ, bản thân cũng được tha thứ, như vậy mới có thể mang theo hy vọng, tiếp tục sống trên thế giới này.

Thử nghĩ một lúc đi, nếu như chúng ta nghiêm khắc với bản thân mình, dùng đạo đức và nhận thức đúng đắn để xử lý mọi chuyện, thì người xấu làm gì còn sống? Người bình thường sao có thể sống thoải mái được?

Là tội ác anh phạm phải, tất cả cuối cùng rồi cũng sẽ phai nhạt, bị thay đổi hoặc mượn vô số lý do để hợp lý hóa chuyện đó.

Từ cổ chí kim đều như vậy.

Giản Ngôn Tây từ trong xương tủy đều là cổ nhân, đối với nhiều chuyện ở hiện đại không rõ cho lắm. Viết một cái kế hoạch tẩy trắng cho bản thân cũng đã lật xem không biết bao nhiêu sách vở, ban đêm viết rồi xé, mãi mới có kết quả. Trong đống sách đó, cậu từng đọc “Lý luận bảo vệ đại não”, cảm thấy có một đoạn vô cùng hay, cũng là đoạn cần chú ý trong kế hoạch tẩy trắng của mình.

“Cho nên, chuyện bây giờ cậu làm không phải là đang dùng lý luận này sao? Dân trên mạng am hiểu nhất là tô đẹp cho chuyện của bản thân từng làm, cậu lại viết một bài đẩy hết lỗi lầm cho bọn họ, không phải rất dễ gây nên mâu thuẫn sao?”

Chẳng lẽ không đúng như vậy?

Đúng, không sai, tôi từng bị oan, tất cả chứng cứ đều xác thực. Sau đó, chúng ta không biết phải làm sao, chỉ có thể chôn chân một chỗ.

Quả thực là đau khổ vô cùng.

Giản Ngôn Tây hừ lạnh một tiếng. “Không sai. Mà anh phải biết, thói hư tật xấu là bản năng của động vật, phải sinh sống bên trong cái xã hội này, càng phải khoác lên mình thêm một tấm màng bảo vệ nữa.”

“Cái gì?”

“Con người cũng có thể bị thuần hóa” ánh mắt Giản Ngôn Tây lóe lên. “Ban đầu cuộc sống khắc nghiệt, sau đó lại đi theo con đường thiện lương, cũng là bởi vì chúng ta bị thuần hóa, làm cho mình và người khác giống nhau, che lấp đi bản tính ác độc của mình, cuối cùng đạt đến mục đích bảo vệ chính mình.”

Xã hội vẫn luôn phát triển, bây giờ đã không phải vương triều Bắc Yến của một ngàn năm trước, thời xưa có tam cương ngũ thường, bây giờ có pháp luật đạo đức, chúng tồn tại mục đính chỉ có một, đó là dựa theo mục đích người thống trị để thuần hóa dân chúng.

Mà cậu, chính là muốn lợi dụng điểm này, trước tiên đâm thủng mấy bọt khí màu hồng trong đầu những người kia, khiến cư dân mạng hổ thẹn, sau đó sẽ dẫn dắt nội tâm, làm bọn họ tin tưởng..

Giản Ngôn Tây không phải người sai, nếu trả giá lớn cũng không phải là cậu.

Đầu Hàn Triệu Nam nhanh chóng hoạt động, phân tích những câu nói của Giản Ngôn Tây, một hồi mới bỗng nhiên cả khinh. “Cậu muốn lợi dụng cư dân trên mạng để ở lại giới giải trí?”

Anh suy nghĩ lâu như thế mới phát hiện ra điểm mấu chốt, chắc là do chưa bao giờ tiếp xúc qua chuyện này hoặc tự chất anh ngu dốt thật sự. Giản Ngôn Tây nhìn Hàn Triệu Nam, khuôn mặt so với Thái tử giống nhau như đúc, tình nguyện tin tưởng cậu.

Weibo Giản Ngôn Tây đăng nửa giờ sau, phía dưới coment dần dần xuất hiện bình luận…

“Xin lỗi, rất xin lỗi đã từng đối xử với anh như vậy…”

“Tiện nhân vẫn là tiện nhân, cái gì mà chết chóc ở đây, rêu rao ai giết người.”

“Do dự rất lâu mới dám viết bình luận này, tôi là fan của Mục Nhiên, sau khi sự kiện theo dõi kia xảy ra, tôi đã có không ít lời nói xúc phạm tới anh…”

“Tôi biết bây giờ nói này nói kia cũng không còn tác dụng, nhưng vẫn hi vọng anh có thể đi ra từ trong bóng tối.”

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi, sau khi chuyện theo dõi xảy ra, em không còn ủng hộ anh nữa, nhưng xin anh đừng từ bỏ sự nghiệp mà mình yêu thích, nhất định phải kiên trì.”

“Phải kiên trì +1, bởi vì trải qua những chuyện này, mới càng không thể từ bỏ, anh hát hay như vậy, đừng để giọng ca ấy biến mất.”

Có fan trên mạng tức tốc tìm video Giản Ngôn Tây tham gia show giải trí, khi đó cậu không thích cười, MC hỏi cậu vì sao lại bắt đầu đi con đường ca hát này, cậu không giống Mục Sinh, xuất phát từ sự yêu thích, nói thẳng ra là bắt đầu chỉ vì tiền, sau đó mới biết, có nhiều người thích nghề này như vậy.

“Từ nhỏ nhiều người đã không thích tôi, ca hát có thể làm cho người ta yêu thích tôi, thật bất ngờ.”

“Vì bất ngờ mỹ lệ này, tôi hy vọng mình sẽ kiên trì.”

Chàng trai mặc bộ đồ đen, tóc mái dài che ở một bên mắt, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, nghiêm túc làm cho người ta không thể lơ là.

“Không cần giải nghệ, không cần đi. Luôn ca hát cũng được. Em rất thích anh. Rất thích anh.”

“Xin lỗi xin lỗi, vì những người như chúng tôi mà từ bỏ sở thích của mình, thật sự không đáng. Xin anh trở về.”

“Giản Ngôn Tây, hi vọng cậu có thể nhìn thấy cmt này. Chúng tôi biết chuyện theo dõi làm cậu rất thất vọng, nhưng cũng đừng rút khỏi giới giải trí. Mặc kệ những lời đồn đoán, cứ đuổi theo sự nghiệp của cậu. Chuyện hủy hợp đồng với Tinh Hải không liên quan, tuy rằng chúng tôi chỉ có một phòng làm việc nho nhỏ, nhưng nếu như cậu nguyện ý đến, tôi nhất định toàn tâm toàn lực trợ giúp cậu thực hiện giấc mộng của mình.”

#Giản Ngôn Tây, không cần đi# Hastag này trong vòng nửa ngày đã leo lên vị trí thứ nhất của Hotsearch, đồng thời trở thành đề tài thảo luận của mọi người, vô số Weibo share bài viết của Giản Ngôn Tây, tiến hành thẻo luận đề tại bạo lực ngôn ngữ Internet.

Bảy tiếng qua đi, #Giản Ngôn Tây không cần đi#, #Bạo lực ngôn ngữ Internet Giản Ngôn Tây # chiếm hết toàn bộ Hotsearch, Weibo Giản Ngôn Tây lại không có động tĩnh gì, giống như đã chết.

Cậu ấy thật sự muốn rời khỏi giới giải trí sao?

Ngày thứ hai, chuyện của Giản Ngôn Tây đã vơi đi hơn nửa, nữ thân quốc dân Gì Bao Dung Viện tuyên bố trên blog một chuyện khiến quần chúng nhiệt tình vây xem.

– —

“@Dì Bao Dung Viện, phong ba đã đo qua, hi vọng tương lai chúng ta có thể có cơ hội hợp tác // Giản Ngôn Tây: (Tôi từ địa ngục trở về, món nợ này chúng ta từ từ tính cho rõ ràng)”

Ngay sau đó, những người cùng tham gia show giải trí với Giản Ngôn Tây, ca vương Trần Sâm cũng nói. “@Trần Sâm là ca sĩ: Bạo lực Internet quá kinh khủng, Giản Ngôn Tây từng hợp tác với tôi, là người trẻ tuổi nghiêm túc, không nên từ bỏ như vậy // Giản Ngôn Tây: (Tôi từ địa ngục trở về, món nợ này chúng ta từ từ tính cho rõ ràng)”

Tất cả mọi người đều bối rối, Dì Bao Dung Viện và Trần Sâm đều là những người có địa vị vô cùng cao, làm sao sẽ giúp Giản Ngôn Tây nói chuyện này?

Có người nhạy cảm nhận ra đầu mối. “Mấy người không phát hiện, đông đảo minh tinh share weibo Giản Ngôn Tây, không nói mấy người tôm tép bé nhỏ, ngoài nữ thân quốc dân và ca vương thì còn có tiểu thịt tươi tuyến một Vương Khả, bọn họ đều là nghệ sĩ của giải trí Hoa Kiệt. Các người hiểu không?”

“Mẹ nó, giải trí Hoa Kiệt và giải trí Tinh Hải lần này chẳng lẽ muốn đấu sao?”

“Lầu trên tỉnh lại đi, Giản Ngôn Tây đã hủy hợp đồng với Tinh Hải, Tinh Hải cũng xin lỗi Giản Ngôn Tây, làm sao còn tranh đấu với Hoa Kiệt. Xem ra Hoa Kiệt nhìn thấy giá trị trên người Giản Ngôn Tây mới ký hợp đồng.”

Có người cười lạnh. “Giản Ngôn Tây rút khỏi giới giải trí tôi còn tin, nếu là ký hợp đồng với Hoa Kiệt, tôi không tin.”

Ngôn từ như vậy nhiều vô kể, Giản Ngôn Tây trước mắt đóng cửa tránh nhân khí, cư dân mạng bấn loạn không thôi, Giản Ngôn Tây đăng một phong thư, ngỏ ý sẽ tuyên bố sau năm ngày nữa, rất nhiều đại minh tinh ủng hộ cậu. Năm ngày sau, weibo chính thức của Hoa Kiệt chỉ có vỏn vẹn mười chữ cái nhưng lại đưa tới làn sóng mênh mông.

“@Giải trí Hoa Kiệt: Giản Ngôn Tây, sau này chỉ giáo nhiều hơn.”

Mẹ ơi. Có ý gì?

Giản Ngôn Tây ký hợp đồng với Hoa Kiệt?

Sau ba tiếng, weibo Giản Ngôn Tây cũng phát sinh chuyện.

——

“@Giản Ngôn Tây: Xin lỗi, làm cậu thất vọng rồi. // Giản Ngôn Tây chính là loại tự cuồng: Giản Ngôn Tây rút khỏi giới giải trí tôi còn tin, nếu là ký hợp đồng với Hoa Kiệt, tôi không tin.”

A a a là thật! Cậu thật sự ký hợp đồng với giải trí Hoa Kiệt!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN