Trẫm Xuyên Việt Rồi - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Trẫm Xuyên Việt Rồi


Chương 26



“Hoa văn trên y phục Thành Dương kia là như thế nào? Lúc trước đã nói rất nhiều lần, trang phục không thể làm sai, mấy chi tiết nhỏ không đáng chú ý nhưng là mấy chi tiết quan trọng nhất, huống hồ Thành Dương là nam hai, không biết có bai nhiêu con mắt nhìn vào, sao lại làm ra cái sai lầm này cơ chứ.” Trình Viễn tức giận, không cho người ra mặt mũi nữa. Giám đốc bên phụ trách quần áo lúng túng, vội vàng gật đầu, nói. “Trình đạo diễn, xin ngài bình tĩnh, tôi sẽ đi đổi.”

Sức mặt của Trình Viễn lúc này mới hơi dịu đi, hỏi. “Hai vị kia và mấy vai phụ trọng yếu đã hóa trang xong?”

“Xong rồi, chỉ có Vương Khả và Giản Ngôn Tây hôm nay mới đến, còn chưa kịp làm. Chờ bên kia mang quần áo đến là xong rồi.”

Trình Viễn gật đầu, ánh mắt nhìn vào trong sân khấu, nở nụ cười, nói. “Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo tới ngay. Cậu xem.”

Trình Viễn nhìn ra cửa, thấy Vương Khả và Giản Ngôn Tây đang khoác vai nhau tiến vào, một tên yêu nghiệt, một người lịch lãm, trên mặt mang theo nụ cười cợt nhả, trong nháy mắt nhớ tới tin đồn đồng tính luyến ái của Giản Ngôn Tây, ý tứ hàm xúc không rõ, hỏi một câu. “Quan hệ hai cậu rất tốt sao?”

Nhân viên phụ trách quần áo không nghe ra ý tứ trong câu nói của Trình Viễn, nói. “Quan hệ tốt là bình thường thôi, cùng công ty mà.”

Cùng công ty cũng có người như nước với lửa, Trình Viễn làm đạo diễn đã nhiều năm, quay mấy trăm mấy ngàn bộ phim, đây là lần đầu tiên một cặp nam x nam phối hợp với nhau trong lòng cũng có mấy phần không thỏ mãn, mà cũng không quá để bụng, quay người đi tìm phó đạo diễn.

Giản Ngôn Tây và Vương Khả mới vào đây không lâu đã bị tổ hóa trang kéo vào phòng hóa trang, gọi một cô bé hóa trang đến cho hai người, nói. “Thời gian sắp không kịp rồi, chúng tôi hóa trang cho mọi người xong hết rồi, chỉ còn chờ hai người thôi, đến đây, anh Giản, anh Vương Khả, ngồi xuống đi.”

Giản Ngôn Tây đối với mấy cái loại tô tô vẽ vẽ trên mặt này không mấy quen thuộc, nhưng vẫn có thể ở trong phạm vi nhẫn nhịn của cậu, bởi vậy ngoan ngoãn để tổ hóa trang an bài, còn có thể nghe được giọng Vương Khả cười haha, nói. “Này em gái, cẩn thận chút, tinh hoa của anh phụ thuộc trên lông mày anh đấy.”

Giống như là em gái hóa trang cho cậu ta làm hỏng lông mày cậu ta vậy.

Giản Ngôn Tây mở mắt, nhìn gương mặt trong gương, em gái hóa trang cho cậu không ngờ cậu lại đột nhiên mở mắt, trong phút chốc trở nên sốt sắng, động tác dặm phấn càng thêm nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói. “Em sẽ cẩn thận.”

“Không sao đâu.” Giản Ngôn Tây gật đầu, nở nụ cười, nói. “Em cứ làm đi, thấy OK là được.”

Trước khi Giản Ngôn Tây ngồi xuống là một bộ mặt nghiêm túc, cô gái không dám nói nhiều, bây giờ thấy nụ cười trên mặt cậu liền cảm thấy cậu cũng không quá khó tính, hơn nữa, chuyện trên weibo cô cũng để ý, khó tránh khỏi có mấy phần hiếu kỳ với Giản Ngôn Tây, lấy hết dũng khí khen một câu. “Da dẻ anh thật tốt.”

“Chắc là do trời sinh”

Da dẻ của nguyên chủ vô cùng tốt, trắng mịn, đàn hồi, cuộc đời minh tinh cũng không làm cho người này xấu đi, ngược lại càng tăng thêm vẻ đẹp, sau khi Giản Ngôn Tây xuyên việt, khí chất mới có thể thay đổi, vốn trầm tĩnh bao nhiêu, bây giờ lại yên tĩnh, không nói cái gì. Trước đây đôi mắt vốn chứa đầy nham hiểm, bây giờ đều mang đầy ý cười, nhìn một người có thể khiến cho người ta đỏ mặt tim đập.

Giản Ngôn Tây thở dài một hơi, nếu để cho cậu chọn, cậu tuyệt đối sẽ không chọn cơ thể như vậy, mà chuyện này đã xảy ra rồi, cậu kiên trì rèn luyện một hai tháng nay còn có thể thêm vài múi cơ bụng, thể xác này nhìn bề ngoài là một bộ dạng yếu đuối mong manh, có muốn “công” cũng không “công” lên nổi.

Toàn thân đều là “thụ”, chỗ nào cũng là “thụ”.

Giản Ngôn Tây nghĩ tới đây, cảm thấy ấm ức, lần thứ hai nhắm mắt lại, tùy ý để cô gái kia trang điểm cho mình.

Ước chừng là do da dẻ nguyên chủ quá tốt, sau mười phút hóa trang, cô gái đã cảm thấy Giản Ngôn Tây quá hoàn mỹ, lại giống như vẽ rắn thêm chân, ánh mắt luống cuống nhìn giám đốc tổ hóa trang, giám đốc giương mắt nhìn khuôn mặt góc cạnh của Giản Ngôn Tây, ngay cả trong bóng tối cũng không che lấp nổi, phất phất tay với cô gái, sau đó gọi người đến làm tóc rồi đưa Giản Ngôn Tây sang phòng phục trang.

Giản Ngôn Tây giống như một con rối, ngay cả mặc quần áo cũng không cần động tới một đầu ngón tay, mấy cô gái tự động cởi áo gió quần dài ra, lần lượt đổi áo lót, trung y, cuối cùng là ngoại bào màu đỏ tươi, còn có người muốn giúp cậu đi giày, cậu liền xua tay từ chối.

Cuối cùng là treo một khối bạch ngọc trên thắt lưng, đại công cáo thành.

Tổng giám đốc phụ trách quần áo ngây người.

Hắn ta nhìn tận mắt quá trình Giản Ngôn Tây từ một người đàn ông hiện đang mặc áo gió màu xám, quần bò màu đen trở thành một người tóc dài phất phới, hồng y như máu, sắc mặt sau khi hóa trang vừa gầy vừa tái nhợt, ngoại trừ hồng y không có hoa văn trên người, mỗi một bộ phận lộ ra trên người đều trắng đến giống như trong suốt.

Nam nhân kia trên mặt không có cảm xúc nào, bây giờ lại cúi đầu nhìn đôi chân không đi giày của mình, sàn nhà màu nâu đậm và bàn chân tái nhợt hợp lại với nhau, giống như từ trong đất mọc ra một cành cây khô.

Mục nát, sắp chết, nhưng trên trạc cây của thân cây ấy vẫn mọc ra lá xanh, phát triển tươi tốt.

Hồng y của cậu như máu, hoa văn dư thừa trên y phục cũng không có, thậm chí còn không có thiên sơn tuyết liên (một loại cây quý, được gọi là sen tuyết, mọc trên núi cao Tây Tạng), bởi vì Đế Thần Trường Đông là người chưa bao giờ câu nệ với Thế gian.

Y sinh ra ở thế giới này, rồi lại tạo nghiệt với toàn bộ trời, không ai có thể giữ y, giam nhốt y.

Giám đốc trang phục bình tĩnh nhìn Giản Ngôn Tây, giống như thông qua nam nhân này, thấy được một thế giới trong Tru Thần, ở trong thế giới ấy là cảnh Đế Thần Trường Đông bị một nhát kiếm đâm trúng bụng, chết ở trên tay đồ đệ y sủng ái nhất – Hạ Vân Thiên.

Trước khi chết, y còn nở một nụ cười.

Y có năng lực hủy diệt cả thế giới, là nhân vật phản diện lớn nhất mà cuối cùng lại hóa thành một đám mây, lưu lại trên thế gian này chỉ là một thân hồng y nhẹ bẫng, không có ai vì y rơi lệ, cuối cùng cũng chỉ lưu lại một bộ y phục.

Đế Thần Trường Đông.

Tổng giám đốc trang phục khẽ gọi cái tên này, Vĩnh Dạ và Trình Viễn ở phía sau hắn đã ngây người, lúc thử vai bọn họ đã biết Giản Ngôn Tây là người duy nhất hợp vai Đế Thần Trường Đông, thế nào cũng không nghĩ tới, thay quần áo xong, quả thật là Trường Đông tái thế.

Mà cùng lúc đó, trên diễn đàn bát quái lớn nhất trong nước có một bài viết dùng tốc độ kinh người, nhanh chóng chiếm lĩnh trang đầu tiên của web.

«Mã Lặc Qua Bích!!!!! Vĩnh Dạ, cô ra đây!!!!! Trình Viễn, ông ra đây!!!! Tôi tuyệt đối sẽ không đánh chết các người đâu!!!! Các người nói!!!! Mẹ nó, đây là là Đế Thần Trường Đông à!!! Các người trả Trường Đông cho tôi!!!!!» đính kèm chính là tạo hình của Giản Ngôn Tây ở trong một bộ phim cổ trang, y phục đinh, giày đinh. Trong nháy mắt, một đám cuồng nguyên tác của «Tru Thần» muốn mang xăng đi đốt trụi đoàn phim.

Cái đệt!!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN