Trẫm Xuyên Việt Rồi - Chương 36: Thật dài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Trẫm Xuyên Việt Rồi


Chương 36: Thật dài



Hàn Triệu Nam không biết mình rời khỏi Vương Tước như thế nào, chờ đến khi tỉnh táo lại, bản thân đã ngồi trong xe, hai bàn tay run lên, gió lạnh thổi thấu vào xương tủy, từng trận từng trận làm anh lạnh căm.

Lời Vương Trường Bộ là có ý gì… Hóa ra chuyện mẹ bị trầm cảm còn có nguyên nhân khác? Mà Ân thị, Ân thị là gì?

Hàn Triệu Nam nhớ khi còn rất nhỏ, thấy ông ngoại Vương Anh, ông già kia râu tóc bạc trắng, cười híp mắt nói chuyện với anh và Vương Anh, còn sờ sờ đầu hai người, ấm áp vô cùng. Sau khi bữa tiệc kết thúc, anh cầm điện thoại gọi cho Hàn Nghị hỏi sao anh không có ông ngoại, lúc đó Hàn Nghị nói thế nào?

Khóe miệng ông ta nhếch lên, ánh mắt không kiên nhẫn, lạnh lùng nói. “Qua đời”

Đúng vậy, qua đời, mà sao lại qua đời? Mấu chốt là mẹ anh là con dâu thứ của Hàn gia, sao lại nắm giữ 6% cổ phần Hàn thị? Phải biết sau trên tay ông nội chỉ có 17%, bác cả Hàn Kiêu 10%, Hàn Nghị 7%, chú nhỏ còn ít hơn, chỉ có 2%.

Tại sao mẹ họ Ân nhưng lại có nhiều như vậy?

Hàn Triệu Nam nghĩ tới chuyện này, hai tay run run khởi động ô tô, trong đầu trống rỗng, lúc tỉnh táo rồi mới phát hiện mình đang ở dưới lầu tiểu khu của Giản Ngôn Tây ở, bị bảo vệ cản lại, yêu cầu đưa thẻ.

Hàn Triệu Nam sững sờ, ánh mắt từ hư không dán chặt vào cái túi nhỏ màu trắng.

Lúc Giản Ngôn Tây nhận được điện thoại Hàn Triệu Nam, cậu đang đi chạy bộ, tiếng chuông đột ngột vang lên trong đêm khuya yên tĩnh, trên màn hình hiện lên ba chữ Hàn Triệu Nam, Giản Ngôn Tây dừng lại, ấn nút nghe, thở hổn hển hỏi. “Sao vậy?”

Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc, muôn vàn lời mà Hàn Triệu Nam muốn nói ra lại không thể nói, vài giây sau mới làm như không có chuyện gì xảy ra, nói. “Quay xong Tru Thần rồi sao? Bây giờ có nhà không?”

“Có” Giản Ngôn Tây chậm rãi đi bộ, thở đều, bình tĩnh hỏi. “Có chuyện gì?”

“Bây giờ tôi đang ở ngoài tiểu khu, cậu xuống nói với bảo vệ một tiếng, bảo bọn họ cho tôi vào.”

Giản Ngôn Tây nghe vậy dừng chân, quay đầu nhìn cửa ra vào, nói. “Chờ 3 phút, tôi xuống đón anh.”

Muộn như vậy còn có chuyện gì? Sau khi cúp điện thoại, Giản Ngôn Tây suy đoán, chẳng lẽ Hàn Triệu Nam nghĩ thông suốt rồi, quyết định không ngồi chờ chết nữa, nên mới tới đây nhờ cậu? Mà không có khả năng này lắm, cái loại công tử bột như Hàn Triệu Nam thì làm gì có lý tưởng, mới có mấy ngày e sợ là sẽ từ bỏ.

Sau ba phút, Giản Ngôn Tây đến cửa, qua lan can thấy được Hàn Triệu Nam cúi đầu, ngồi xổm ở ven đường, đầu tóc màu vàng bị gió thổi trở nên bù xù giống như tổ chim, toàn thân có mấy phần tiêu điều thê lương, giống như đứa bé bị vứt bỏ trong đêm đông.

Giản Ngôn Tây dự cảm có chuyện chẳng lành. Cậu cất bước đi tới chắc Hàn Triệu Nam, anh không hề nhận ra, vẫn cúi đầu không biết đang nhìn cái gì. Giản Ngôn Tây đi tới bên cạnh, đứng một lúc lâu cũng không thấy anh phản ứng gì, cau mày đá Hàn Triệu Nam một cái. “Sao vậy?” Bộ dạng sống không được, chết không xong này là sao?

Hàn Triệu Nam bị dọa sợ, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, cũng may là anh giữ thăng bằng được, một lát sau, nhìn Giản Ngôn Tây, giận dỗi nói. “Làm gì vậy?”

Giản Ngôn Tây nói. “Tôi đứng ở đây năm phút, anh cũng không phản ứng. Chỉ nhắc anh một chút thôi.”

Đây là lý do à? Hàn Triệu Nam không bị thuyết phục, vẫn tức giận, nếu không phải bản thân không đánh lại cậu, anh sẽ xông đến đấm cậu một phát, lại nghĩ đến chuyện mình giải quyết rắc rối giúp người này, mà cậu còn đánh mình một quyền thì không công bằng. Anh trừng mắt nhìn Giản Ngôn Tây.

Giản Ngôn Tây sờ mũi một cái, nói lảng sang chuyện khác. “Muộn như vậy tới đây làm gì?”

Hàn Triệu Nam hừ lạnh, từ dưới đất đứng lên, thuận tay cầm cái túi màu trắng đưa cho Giản Ngôn Tây, đắc ý nói. “Còn không cảm ơn tôi?”

Giản Ngôn Tây nhận lấy cái túi, nhìn vào bên trong, nhờ ánh đèn mờ mờ ven đường mới thấy được đồ vật thủ công ở trong túi, thậm chí còn có cả thiệp, phía trên viết rất nhiều chữ, là bút tích của nguyên chủ. Hàn Triệu Nam ở bên cạnh giải thích. “Vương Trường Bộ hỏi mấy đồ này từ Mục Sinh để hai ngày nữa phơi bày chuyện cậu là đồng tính, như Vương Anh giới thiệu hắn ta với tổng cục radio, dùng thủ đoạn phong sát cậu.”

Giản Ngôn Tây chớp mắt, bình tĩnh hỏi. “Anh ngăn cản rồi?”

“Thừa dịp tôi biết nên ngăn chặn thôi, cũng không phí bao nhiêu sức.” Hàn Triệu Nam vò đầu, mắt liếc xuống dưới, nói.

Giản Ngôn Tây ngẩng đầu, phát hiện tuy lời nói anh khiêm tốn nhưng lại hiện lên vẻ tự đắc, cái đuôi đằng sau đang vung vẩy tứ phía, nếu không mở miệng khen ngợi, có lẽ sẽ…

Giản Ngôn Tây vì muốn đối phó với Vương Trường Bộ đã triển khai hợp tác với người trong Tinh Hải, nếu Vương Trưởng Bộ dám có động thái gì, cậu cũng sẽ chặt đứt, không nghĩ bây giờ Hàn Triệu Nam lại thò chân vào, dọa Vương Trường Bộ sợ hãi, rụt đầu lại, bây giờ dẫn dụ hắn ta đi ra phải tốn rất nhiều thời gian. Kế hoạch lần thứ hai của Giản Ngôn Tây bị Hàn Triệu Nam phá hoại, trong lòng không vui, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của anh lại không thể tức giận nổi.

Giản Ngôn Tây thở hắt, cầm túi trắng trong tay, nở nụ cười cảm ơn anh.

Hàn Triệu Nam nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của cậu, trong lòng dễ chịu, nói. “Không có gì đâu. Cậu là người tôi bảo vệ, sau này nếu xảy ra chuyện như vậy…” Anh nhớ tới chuyện mới xảy ra, nói. “Cậu cứ việc nói cho tôi, tôi giúp cậu xử lý.”

Giờ Ngôn Tây gật đầu.

Khung cảnh yên lặng, Hàn Triệu Nam không biết phải nói gì, nghĩ lại mấy câu Vương Trưởng Bộ nói khi nãy, sờ mũi một cái. “Không còn chuyện gì rồi, tôi về đây”

“Anh tìm tôi cũng là vì cái này?” Giản Ngôn Tây nhíu mày, hỏi. “Không có chuyện gì khác?”

Hàn Triệu Nam do dự. “Chuyện khác…” Cuối cùng nói. “Không còn chuyện gì đâu.”

“Chỉ vì một cái túi cỏn con này mà tối muộn tới đây tìm tôi.” Ngữ khí Giản Ngôn Tây nhàn nhạt. “Không muốn nói thì thôi, tôi cũng không muốn biết. Lúc về lái xe cẩn thận một chút.” Cậu nói xong xoay người muốn đi.

Hàn Triệu Nam vốn muốn rời khỏi nhưng bước chân lại đột ngột dừng lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Giản Ngôn Tây, phát hiện lông tơ trên mặt đối phương trong suốt, khuôn mặt giống như búp bê sứ, anh đột nhiên bối rối, tiến lên nắm chặt tay cậu, lắp bắp nói. “Không phải…”

“Sao?”

Hàn Triệu Nam nhịn nửa ngày, lí nhí nói. “Tôi có thể đi lên nhà sao?”

Giản Ngôn Tây liếc anh một cái, trong lòng kinh ngạc, nói. “Tùy anh thôi.” Hai người cùng nhau bước vào trong tiểu khu.

Cách cửa nhà Giản Ngôn Tây một đoạn, Hàn Triệu Nam không chịu được sự yên lặng này nữa, vò đầu hỏi. “Sau khi quay xong Tru Thần, cậu có phim nào nữa không?” Trong âm thanh còn xen lẫn chút căng thẳng hiếm thấy.

“Tạm thời không có.” Giản Ngôn Tây nói, thấy anh tìm đề tài bắt chuyện với cậu, trong lòng có chút buồn cười.”Anh Hứa nói đầu tiên phải tham gia show giải trí, cái khác thì phải chờ Tru Thần phát sóng đã.”

Hàn Triệu Nam nghe vậy cau mày, người ta nói, nghệ sĩ thường không muốn biến mất một thời gian dài ở trên màn ảnh, dù sao độ hot cũng có hạn, trong giới giải trí càng ngày càng nhiều nghệ sĩ mới, quay xong một bộ lại quay tiếp một bộ, nếu không thì chẳng mấy chốc sẽ bị người ta quên lãng, đây là bất lợi.

Hàn Triệu Nam nghĩ tới đây, lông mày nhíu chặt hơn, mất hứng nói. “Hứa Thích Nam không phải là người đại diện nổi tiếng sao, lẽ nào tài nguyên trên tay con chưa đủ? Chờ sau khu Tru Thần phát sóng cũng đã một năm, phải làm sao được?”

Giản Ngôn Tây kinh ngạc. “Anh cũng hiểu sao?”

Hàn Triệu Nam bị cậu nhìn, trở nên lúng túng. “Mưa dầm thấm lâu, chú nhỏ tôi là người trong giới, thỉnh thoảng cũng nghe chú ấy nói một chút.”

“Quả nhiên là học của chú nhỏ. Tôi còn tưởng trước đây anh bao dưỡng minh tinh nào đó.” Giản Ngôn Tây cười mà như không cười, nói.

Hàn Triệu Nam trước đây thực sự từng bao dưỡng một vài vị minh tinh, nhưng không nghĩ Giản Ngôn Tây lại đoán ra, trong lòng không biết làm sao, cứng ngắc nói. “Sao vậy được. Chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.”

Giản Ngôn Tây cười, rất nhanh quay về chủ đề khi nãy, giải thích. “Quay xong Tru Thần thì phải nghỉ ngơi là ý của tôi. Tôi không phải là còn thân phận ca sĩ sao? Một năm ra vài cái album, tăng độ hot không phải là vấn đề khó.”

Nếu như không phải vậy, sao Hứa Thích Nam lại đồng ý để Giản Ngôn Tây nghỉ ngơi chứ.

Hàn Triệu Nam hiểu rõ. “Hóa ra là đóng phim thấy mệt nên nghỉ ngơi sao?”

“Ừm, chắc vậy.”

Kỳ thực nguyên nhân là do Giản Ngôn Tây muốn học hỏi thêm, tuy rằng kế thừa được ký ức của nguyên chủ nhưng pháp luật hiện đại, khoa học hiện đại cậu vẫn chưa hiểu rõ lắm.

Nếu bây giờ không học, sau này bận rộn càng khó có cơ hội.

Khoảng thời gian quay xong cho đến lúc Tru Thần phát sóng là khoảng thời gian vừa vặn để cậu thích ứng với sinh hoạt hiện tại, nếu như sau khi Tru Thần phát sóng, nhận được sự ủng hộ của mọi người, khi đó lựa kịch bản cũng chưa muộn.

Hai người tùy ý trò chuyện, mấy phút sau đã tới cửa nhà cậu. Hàn Triệu Nam nhìn cậu lấy chìa khóa mở cửa, sau đó bật đèn sáng rực cả căn nhà. Giản Ngôn Tây đứng ở huyền quan đổi giày, lúc cúi đầu tháo dây giày, thuận miệng nói. “Phòng khách tùy anh sử dụng, bản chải đánh răng và khăn rửa mặt ở trong tủ, tự anh đi lấy đi.”

Hàn Triệu Nam hoảng hốt nhìn bóng lưng Giản Ngôn Tây, không biết có phải là loại ấm áp này khiến anh sinh ra ảo giác, cảm thấy mình và Giản Ngôn Tây ở bên nhau, giống như là người trong nhà cùng dùng bữa sau khi tản bộ về.

Hàn Triệu Nam đột nhiên nói. “Hôm nay tôi ở Vương Tước nghe được một câu chuyện lúc trước.”

Bóng lưng Giản Ngôn Tây cứng lại, âm thanh vững vàng truyền tới, nói. “Chuyện gì?”

“Bây giờ tôi mới biết, cái chết của mẹ tôi năm đó..” Nói tới đây, Hàn Triệu Nam yên lặng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói. “Là có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân gì?”

“Tôi không rõ, hình như có liên quan tới Hàn Nghị.” Anh đem chuyện mình nghe được ở Vương Tước nói với cậu. “Trong miệng hắn ta nhắc tới Ân thị, từng ấy năm tôi chưa từng nghe ai nói qua, ông nội tôi, bác cả, ai cũng không nói cho tôi biết, giống như không tồn tại một Ân thị. Mà căn cứ vào những gì Vương Trường Bộ nói hôm nay, chắc chắn là của mẹ tôi.”

Giản Ngôn Tây nghe Hàn Triệu Nam nói, ánh mắt cậu lóe lên, thầm nghĩ, Vương Trường Bộ là tên điếc không sợ súng, Hàn Triệu Nam sao có thể nhắc tới tên chó má này? Lại nghe được Hàn Triệu Nam phân tích, cậu nói. “Vương Trường Bộ là loại người ngu dốt nói mấy câu kia không nhất định là toàn bộ sự thật, rất có thể chỉ là người ngoài cuộc chứng kiến một phần. Nhưng trong đó nhắc tới Ân thị là đúng, còn Hàn Nghị có thâu tóm Ân thị, hại chết ông ngoại anh, tạo thành cú sốc lớn cho mẹ anh hay không còn chưa biết. Nếu anh muốn biết chân tướng phải tự mình đi điều tra.”

Hàn Triệu Nam nghe vậy trở nên trầm mặc, trong lòng càng không thoải mái.

Mẹ anh và cha anh là vừa yêu vừa hận, xưa nay là anh không muốn đi điều tra chuyện này, cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Cuộc sống anh một ngày giả câm giả điếc rất vui vẻ, không phải sao? Chỉ cần bây giờ cười tươi, ai quan tâm trong lòng anh có khóc hay không?

Anh vẫn luôn nghĩ như thế, sẽ có một ngày người nhà họ Hàn đoạt hết những thứ trong tay anh, biến anh thành kẻ khốn khổ. Bây giờ anh mới biết, 6% cổ phần ấy còn có nguyên nhân sâu xa.

Hơn nữa…

Hàn Triệu Nam nhớ tới mấy câu nói của Vương Trường Bộ, lần thứ hai dâng lên cảm giác không phục. Trước đây anh không để ý đến chuyện người ta cười nhạo anh vô năng, là loại công tử bột, không phải anh là vậy sao?

Chuyện lần này của Giản Ngôn Tây, cho dù Vương Trường Bộ đồng ý không làm cậu khó dễ nhưng bên trong ai biết hắn suy nghĩ gì, nếu anh trước sau vẫn như vậy, Vương Trường Bộ càng ngày sẽ càng bò cao, dùng những thủ đoạn bì ổi hại Giản Ngôn Tây, khi đó anh có thể còn sức mà ngăn cản sao?

Quyền thế phú quý của anh đều là Hàn gia cho, nếu một ngày bọn họ thật sự thu lại những thứ này, anh biết giúp Ngôn Tây thế nào?

Lúc đó, Vương Anh sẽ bị cười nhạo sau lưng, còn Giản Ngôn Tây sẽ phải gánh chịu scandal, sự nghiệp tan nát.

Anh làm sao bảo vệ được?

Mấy ngày sau, tại nhà Giản Ngôn Tây.

Giản Ngôn Tây mặc áo khoác, đeo kính râm chuẩn bị ra ngoài, lúc đi qua thấy rèm cửa sổ phòng khách kéo kín mít, trong lòng tức giận, đi giày da xong đột nhiên đạp phải Hàn Triệu Nam đang nằm trên sofa, cắn răng nói. “Làm gì thế?”

Hàn Triệu Nam tỉnh giấc, cái mông bị Giản Ngôn Tây đạp trúng đau đớn khó tả, bật dậy khỏi salon, tóc vàng trên đầu rối như tơ vò, nhìn cậu nói. “Sao vậy?”

“…”Giản Ngôn Tây nhịn. “Anh định khi nào thì đi.”

“Mấy ngày nữa. ” Hàn Triệu Nam mơ màng, không phát hiện cậu đã hạ lệnh tiễn khách, ngáp một cái, nói. “Ra ngoài à?”

Giản Ngôn Tây lạnh mặt nói:”Không ở thêm nữa, sau khi tôi về nếu còn thấy anh ở đây…” Ánh mắt Giản Ngôn Tây cong lên, nhìn cọc gỗ trong phòng khách.

Hàn Triệu Nam run lên, cảm thấy được một trận lạnh lẽo trong phòng.

Giản Ngôn Tây uy hiếp thành công liền rời đi, xe dưới lầu đã chuẩn bị xong Lương Văn Thanh thấy cậu mở cửa xe, nói. “Mau lên đây, trời càng ngày càng lạnh, ra ngoài không cẩn thận sẽ chết đông.”

Giản Ngôn Tây lên xe mới phát hiện ghế lại có một nam nhân khoảng chừng 25,26 tuổi, khuôn mặt thành thật, nhìn Giản Ngôn Tây chào. “Chào anh” (Thực ra bé Giản mới có 18 tuổi thôi:)))

Lương Văn Thanh ngồi trên ghế phó lái giới thiệu. “Trợ lý của cậu, Triệu Trần, sau này có việc vặt thì giao cho cậu ấy phụ trách. Đưa điện thoại di động đây, tôi lưu số cho cậu.”

Giản Ngôn Tây nghe lời đưa di động cho Lương Văn Thanh, nhìn Triệu Trần cười, nói. “Sau này mong anh giúp đỡ.”

“Không dám” Triệu Trần cười. “Đều là chuyện tôi phải làm.”

Lương Văn Thanh tra di động cho cậu, hỏi. “Tiểu tổ tông kia vẫn ở chỗ cậu?”

“Trước khi ra cửa đã đuổi đi rồi.” Giản Ngôn Tây nhận lấy di động. “Không đi.” Hàn Triệu Nam ngứa đòn rồi.

Lương Văn Thanh thở dài. “Gần đây Hàn gia không được yên tĩnh. Tôi nghe nói bác cả Hàn Kiều có con riêng bên ngoài tìm tới cửa, làm ầm ĩ mấy ngày, Hàn lão gia làm chủ bắt Hàn Kiều nhận con, nói qua mấy ngày phải đổi tên lót.”

Giản Ngôn Tây trong lòng cười lạnh một tiếng, hỏi: “Tên gì?”

“Tên là Hàn Bách Chu, bây giờ thành Hàn Triệu Bách, lớn hơn A Nam hai ba tuổi gì đây, bằng tuổi Hàn Vũ Lương. Chắc sau khi nhận tổ quy tông sẽ tiến vào Hàn thị hoặc tới công ty con của Hàn thị rèn luyện.”

Tiến vào Hàn thị…

Giản Ngôn Tây nhớ tới mấy lời Hàn Triệu Nam nói, hỏi Lương Văn thanh. “Anh Văn, anh biết Ân thị không?”

“Không phải là công ty của nhà ngoại A Nam sao?” Lương Văn Thanh nói. “Năm đó Ân gia cũng là gia tộc lớn ở Đế Đô, nhưng chỉ sinh được một cô con gái. Sau đó Ân thị kinh doanh khó khăn, bị Hàn thị thu mua.”

“Hàn thị thu mua Ân thị?”

“Ừ. Theo lý mà nói, sản nghiệp Ân thị lớn như vậy, có thể sánh vai với Hàn thị, sao lại đi tới bước này, có thể là do hai nhà làm thông gia, nguyên nhân gì tôi cũng không rõ lắm.”

Hai mắt Giản Ngôn Tây sáng lên trầm tư suy nghĩ, không tiếp tục hỏi nữa.

Nửa tiếng sau, xe đã đến giải trí Hoa Kiệt, Lương Văn thanh và Triệu Trần mang theo Giản Ngôn Tây đi lên tầng 3, Hứa Thích Nam đang xem văn kiện, thấy Giản Ngôn Tây đến nở một nụ cười, nói. “Tru Thần quay xong rồi, mấy ngày nay không thấy bóng dáng cậu, ở nhà nghỉ ngơi sao?”

Giản Ngôn Tây cười, ngồi xuống salon, nói. “Lười nhác thôi, anh Hứa gọi tôi đến là có chuyện gì?”

“Có hai lời mời tham gia show giải trí, tôi thấy được, cậu chọn một cái đi.” Hứa Thích Nam lấy hai văn kiện ra, lần lượt đưa cho Giản Ngôn Tây. “Một là Siêu Cấp Đại Mạo Hiểm, còn một cái là Tôi Là Ca Sĩ.”

Giản Ngôn Tây không nói. “Anh muốn tôi chọn cái nào?”

Siêu Cấp Đại Mạo Hiểm là chương trình có Mục Sinh tham gia, làm sao Giản Ngôn Tây tham gia nữa. Mà Bạn là ca sĩ là chương trình hot, không đi còn nói được, nếu đi cũng như không.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN