Trần Chân
Chương 41: Ân sủng của Nguyên phi
Tôi đến hoàng cung lần thứ hai nhưng mọi thứ đối với tôi lại mới mẻ chẳng khác gì đây là lần đầu. Cung nữ, thái giám, binh lính có mặt hầu hết mọi nơi nhưng sao tôi vẫn có cảm giác không gian ở đây thật lạnh lẽo. Viên công công đi trước, tôi và Cát theo sau nhưng chẳng ai nói với ai lời nào. Đi đến sân Rồng, chợt có một giọng nói lãnh lót vang lên sau lưng: “Cậu ba có phải không?”
Chúng tôi dừng lại, cả ba người đều quay lại phía sau. Từ đằng xa có bóng một cô gái tiến lại gần chúng tôi. Cô ấy trạc mười ba mười bốn tuổi, ăn mặc sang trọng, gương mặt bầu bĩnh hồng hào tràn ngập thanh xuân. Nếu chịu khó nhìn kỹ thì thấy cô ấy và Cát có chiếc mũi cao rất giống nhau. Viên công công nhanh nhảu tiến lên phía trên, khom lưng làm lễ: “Nô tài thỉnh an công chúa.”
Tôi cũng theo quy tắc nhún người. Cô ta nhanh chóng chạy lại, cầm lấy cánh tay Cát mừng rỡ: “Là cậu thật rồi. Lâu lắm cậu không vào cung thăm cháu, suýt chốc nữa cháu quên luôn mặt mũi cậu ra sao rồi đó.”
Nhìn cử chỉ và lời lẽ của cô gái kia, tôi đoán chắc cô ấy chẳng ai xa lạ, chính là con gái của Nguyễn phi Kim Thành công chúa – Lý Chiêu Quân.
Cát mỉm cười với Kim Thành, đối với người trong nhà anh ta có vẻ dịu dàng hơn: “Cậu cũng không nhìn ra cháu, càng lớn cháu càng xinh đẹp đấy.”
Kim Thành gương mặt như hoa, nét xinh đẹp sắc sảo cũng giống Nguyên phi đến bảy phần. Nghe Cát khen cô ấy càng hưng phấn hơn: “Cháu giống cậu mà. Hai cậu cháu mình đều xinh đẹp.”
Hai cậu cháu kẻ tung người hứng vô cùng phối hợp, tôi đứng cạnh bên thừa thãi không thua gì viên công công kia. Nhưng chẳng mấy chốc công chúa chuyển sự chú ý sang tôi: “Cô là ai?”
Cát khẽ hắng giọng: “Quân, đó là mợ ba của cháu.”
Kim Thành nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi thẳng thắn đưa ra nhận xét: “Còn trẻ vậy mà đã thành mợ ba của ta rồi à? Ta xem cô cũng chẳng lớn hơn ta là bao.”
Thái độ của Kim Thành khiến Cát không hài lòng, anh ta lập tức đứng ra bênh vực tôi: “Ra sao thì đó cũng là mợ ba của cháu. Cháu là công chúa, có thể không kính trọng nhưng cũng đừng nên tùy tiện như thế.”
Kim Thành bị Cát mắng, lập tức cười xuề xòa: “Thôi thôi được rồi, là cháu sai đi. Lần này cậu mợ vào cung gặp mẹ cháu à? Cháu cũng có việc tìm mẹ nên sẽ đi chung với hai người.”
Thế là chúng tôi lại gia tăng thêm hai người – Kim Thành và cung nữ của cô ấy. Đường đến Thiên Phúc cung vốn không xa, nhưng tôi có cảm giác hai cậu cháu nhà Cát đã nói gần hết chuyện trên đời này.
“Lần trước trung thu cậu vào cung mà mẹ không nói cho cháu biết, báo hại cháu không gặp được cậu và cậu cả.”
“À mà cháu nghe nói mợ cả sinh em bé rồi phải không? Có dịp cậu nhắn mợ bế em vào cung cho cháu gặp mặt với, cháu có rất nhiều quà để tặng em.”
“Ừm, anh chị cả cũng đang ở phủ Lưu đại nhân, để về cậu nhắn lại giúp cho.”
“Vậy còn cậu, cậu định khi nào có em bé?”
Cát không trả lời mà quay sang nhìn tôi. Tôi vốn im lặng nãy giờ lại càng ngại ngùng hơn. Kim Thành lập tức chuyển mục tiêu sang tôi: “Mợ ba, nếu cô sinh em bé thì cố gắng giống cậu ba hơn nhé, có như vậy em bé mới đẹp được.”
Kim Thành tính thẳng như ruột ngựa khiến tôi quê đến đỏ mặt. Ngay cả công công và cung nữ đi cùng cũng lén che miệng phì cười.
Chỉ có Cát là có vẻ không hài lòng, anh lập tức lên tiếng: “Chiêu Quân!”
“Được rồi được rồi, cháu biết cậu lại bênh vực mà. Mợ ba cô cũng hay thật, có bí quyết gì khiến cậu của ta không màng đến đứa cháu này nữa vậy?”
“Thưa công chúa quá lời, tôi nào có bí quyết gì.” Tôi cũng không có hứng thú lắm khi bị đề cập đến chuyện với Cát.
Kim Thành có vẻ cũng chẳng quan tâm đến tôi là bao, lại quay sang nói với Cát tiếp tục: “Sở dĩ hôm nay cháu đến tìm mẹ là vì nghe đâu phụ hoàng định gả cháu cho một gã họ Lê xa xôi nào đó. Đã vậy hôn lễ sẽ cử hành khi cháu mười sáu tuổi nữa chứ. Bây giờ cháu đã mười lăm, khác nào năm sau cháu phải theo chồng. Cậu nói xem mười sáu tuổi thì làm vợ kiểu gì chứ? Lần này cháu nhất định nhờ mẹ ra mặt.”
Tôi nghe Kim Thành giãi bày mà không khỏi thấy chua chát. Cô ta mười sáu theo chồng đã là uất ức, vậy tôi mười ba gả đi thì gọi là gì?
Cát có lẽ cũng để ý đến thái độ của tôi, anh ta cười trừ với Kim Thành: “Mười sáu thì cũng đâu xem là còn nhỏ nữa. Biết đâu người cháu lấy là nhân trung hào kiệt, hoặc dã yêu thương cháu thật lòng thì sao?”
Kim Thành ngay lập tức phản bác: “Nếu như cậu nói thì đỡ đi. Vậy nếu hắn ta không đáng mặt nam tử, hoặc đã có người tâm đầu ý hợp từ trước, bây giờ cháu gả về đó, khác nào bị hủy hoại cả một đời?”
Mỗi một lời Kim Thành nói ra, như một nhát dao đâm vào tim tôi. Viễn cảnh mà cô ấy vẽ ra, thực chất là những gì tôi đã từng trải qua. Sự chua chát ấy, hơn ai hết tôi là người hiểu rõ. Tôi nhìn sang Cát, thấy mặt anh cũng đang tối sầm: “Cháu cứ nghĩ mọi thứ tiêu cực như vậy thì cậu nói thêm cũng vô ích.”
Kim Thành trề môi ra điều giận dỗi: “Cậu lạ thật, bình thường bênh cháu lắm mà. Tự nhiên lại khó chịu với người ta. Người bị gả đi là cháu chứ nào phải cậu, dĩ nhiên cậu không xót thương rồi.”
Thấy Kim Thành hờn mát nên thái độ của Cát cũng dịu lại chút ít. Anh ta lên tiếng dỗ dành: “Thôi cậu xin lỗi, cùng lắm chút nữa gặp chị hai cậu sẽ nói giúp cháu một tiếng, có được không?”
“Là cậu hứa đó nha!” Kim Thành phấn khởi trả lời.
Chúng tôi đến cung Thiên Phúc nhưng câu chuyện của hai cậu cháu nhà Cát vẫn chưa đến hồi kết. Tuy nhiên cả hai cũng đành gác lại mọi chuyện để vào trong.
Công công chưa kịp thông báo với Nguyên phi thì Kim Thành công chúa đã tiến vào. Nguyên phi đang ngồi trên trường kỷ dùng trà, thấy có người tự tiện xông vào rồi phát hiện là con gái bà ta chứ chẳng phải ai xa lạ nên khó chịu chau mày: “Chiêu Quân, mẹ nói bao nhiêu lần là phải biết giữ lễ tiết, sao con cứ thô lỗ như vậy?”
Kim Thành bất chấp lời mắng của mẹ, tiến đến gần than oán: “Con gái của mẹ sắp bị gả đi xa xôi, mẹ không lo lắng hay sao mà còn trách mắng con?”
Tôi tiến lên vài bước rồi quỳ xuống ra mắt Nguyên phi. Bà ấy ra hiệu miễn lễ rồi cho chúng tôi ngồi xuống ghế. Về phía Kim Thành, bà quay sang nói: “Chuyện của con mẹ sẽ giải quyết sau. Bây giờ con ra ngoài chờ, mẹ có việc cần nói với cậu mợ ba đã.”
Kim Thành có điều không đồng ý: “Đều là người nhà với nhau, sau mẹ lại không cho con tham dự?”
Nguyên phi đưa ánh mắt không hài lòng về phía Kim Thành rồi nghiêm khắc lên tiếng: “Chuyện của cậu mợ con, không phải chuyện của con. Mau quay về cung đi, khi nào xong mẹ sẽ cho gọi con.”
Kim Thành có nguyện ý hay không cũng phải rời khỏi Thiên Phúc cung. Trước khi đi còn không quên ra hiệu cho Cát đến gặp cô ấy trước khi về. Cát nhìn theo cho đến khi cửa phòng đóng lại mới quay sang Nguyên phi mỉm cười: “Chị nghiêm khắc đến cỡ nào mà cũng chịu thua Chiêu Quân thôi.”
Nguyên phi đưa tay lên xoa xoa trán: “Chị nghiêm bao nhiêu thì hoàng thượng lại chiều chuộng nó bấy nhiêu, bây giờ thành ra như vậy khiến chị cũng thật đau đầu.”
Tạm gác qua chuyện của Kim Thành, Nguyên phi nói với tôi: “Ta có nghe tin em gặp tai nạn trên đường trở về Hải Đông, bây giờ thấy em bình an thế này cũng yên tâm hơn.”
Tôi cúi đầu trả lời: “Tất cả cũng nhờ phúc của nương nương.”
Nguyên phi nói tiếp: “Ta thân ở cấm cung, mặc dù lo lắng nhưng không thể trực tiếp xuất cung gặp em được, chỉ có thể hằng ngày cầu Bồ Tát phù hộ cho gia đình chúng ta vạn sự bình an. Em cũng đừng lấy làm buồn phiền ta nhé!”
“Bẩm nương nương, tấm lòng của người thiếp ghi nhận còn không hết, làm sao dám buồn phiền. Nương nương cũng đừng nên lo lắng quá nhiều cho thiếp, thay vào đó người hãy quan tâm đến bản thân nhiều hơn.”
Nguyên phi mỉm cười gật đầu rồi bỗng nhìn chằm chằm vào tôi: “Trâm ta tặng em sao không thấy em cài? Cây trâm em đang cài xem ra có vẻ hợp với em đó.”
Tôi giật mình nhớ ra mình không thay trâm khi đến gặp Nguyên phi, trên tóc vẫn chung thủy cài cây trâm Nam tặng.
“Thưa nương nương, cây trâm người tặng thiếp rất trân quý nên không dám sử dụng, lúc nào cũng cất trong túi nhỏ mang theo bên người. Còn cây trâm trên tóc hiện tại chỉ là hàng thứ phẩm mua từ tiệm kim hoàn của phu quân Nhược Lan – a hoàn trước đây của thiếp, không thể nào so sánh với vật của Nguyên phi nương nương được ạ!”
Nguyên phi dùng khăn tay che đi nụ cười như gió thoảng rồi lại nghiêm mặt với tôi: “Xem ra ngươi chẳng những trưởng thành hơn mà lời lẽ còn hoạt ngôn hơn nữa.”
Tôi nắm chặt lấy khăn tay, cúi đầu: “Thiếp không dám xảo biện, lời thiếp nói là lời thật lòng.”
Huỳnh Cát ở bên vẫn giữ thái độ vô tư: “Chị à, chỉ là một cây trâm, việc gì phải làm khó vợ em như vậy. Chị xem Chân sợ đến mức tay cũng run rồi kìa.”
Nguyên phi đanh giọng lại với Cát: “Người ta nói con gái gả đi thì thành người dưng chẳng đúng chút nào. Nhìn em bây giờ đối với chị mới thật sự là người dưng đó. Trước đây dù chị nói gì em cũng xuề xòa cho qua, bây giờ mới nói vợ em một câu thì đã lên tiếng bênh vực!”
Nguyên phi càng nói, tôi càng sợ hãi. Tôi từng không sợ chết, nhưng không hiểu sao đứng trước người phụ nữ này tôi luôn luôn cảm thấy bất an.
Trái với lo lắng của tôi, bà ấy chỉ cười: “Nhưng như vậy mới là tốt. Đã là vợ chồng thì phải biết yêu thương bảo vệ nhau, sau đó còn tính chuyện lâu dài. Trần Chân, ta quả là không đặt niềm tin sai chỗ mà, em làm tốt lắm.”
Lời nói Nguyên phi, tôi không biết nên tin mấy phần.
Bà ấy hợp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Ta nghe nói anh trai của em quyết tâm học chữ nghĩa, một lòng muốn góp sức cho triều đình nên ta cũng có trình lên hoàng thượng, mong ngài ân xét cho chức quan Trung thư xá nhân. Tuy chỉ là quan lục phẩm nhưng nếu có ý cầu tiến thì sau này sẽ được cái đại nhân cân nhắc lên các cấp bậc cao hơn.”
Tôi nghe Nguyên phi đề cập đến việc phong quan cho Tự Khải không khỏi ngạc nhiên lẫn lo sợ. Chỉ cần tôi lấy được lòng của Huỳnh Cát mà anh tôi có thể một bước lên mây như thế sao? Nhưng tôi vốn dĩ đang định ly hôn cùng Cát, lời Nguyên phi nói ra sao có thể thu hồi, đến lúc tôi cùng Cát cắt đứt, e là anh tôi sẽ là người chịu trừng phạt. Hay chính Huỳnh Cát biết được điểm này nên cố tình lôi ra để khống chế tôi. Huỳnh Cát – anh ta thật không đơn giản!
Tôi lập tức rời ghế, quỳ xuống đất trước Nguyên phi: “Đa tạ nương nương có lòng ban đặc ân, nhưng anh thiếp tài hèn sức mọn, chỉ học qua loa vài chữ để lòe thiên hạ, sao xứng đáng nhận được ân sủng này. Chỉ e là sẽ phụ tấm lòng của nương nương, còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của người.”
Nguyên phi cũng rời trường kỷ để đỡ lấy tôi. Bàn tay người bóp chặt tay tôi, móng tay ghim vào tay tôi đau nhói: “Em lại từ chối tấm lòng của ta sao?”
Tình thế tôi hiện giờ vốn dĩ là tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn biết thầm than trong bụng: “Thiếp thay mặt anh trai đội ơn nương nương!”
Nhận cũng chết mà không nhận cũng chết. Tôi còn có thể lựa chọn được hay sao?
Từng bước từng bước, tôi vướng vào trăm mối tơ vò, không thể nào thoát ra được nữa…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!