Trấn Hồn - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Trấn Hồn


Chương 31


“Sau này, khí hậu nơi đây trở nên ngày càng khắc nghiệt,” Uông Chủy đổ thêm một chút nước vào nồi, “Người dần dần ít đi, lục tục di cư sang chỗ khác, sau này ước chừng là…ừm, tôi không nhớ rõ lắm, hình như là thời Tống Nguyên của trung nguyên thì phải, nơi này xảy ra một hồi tai họa lớn, từ đó về sau nền văn minh quần cư của nhiều dân tộc cũng bị cắt đứt, trừ một nhóm người tộc Hãn Cát nghĩ cách trốn đến một sơn động ra, những người khác nếu không phải là đã chết thì cũng đi rồi không trở về nữa.”

Nữ đội trưởng hỏi: “Trong lịch sử có ghi lại không?”

Uông Chủy lắc đầu: “Nơi này thời cổ không thuộc về trung nguyên, không có dung hợp với nền văn hóa Hán học, hơn nữa lại xa xôi hẻo lánh, nhân khẩu cũng không nhiều, tin tức truyền vào khó khăn, truyền ra cũng không có, nhiều nhất cũng chỉ có vài dòng được Khâm Thiên Giám ghi lại về địa chất hay thiên văn thôi, triều đình khi đó căn bản có lẽ còn không biết nơi này có người ở nữa. Theo như dân gian truyền miệng, năm đó đại tuyết từ trên đỉnh núi biến thành yêu quái giương nanh múa vuốt lao xuống, con quỷ màu trắng nổi lên từ đất, vươn tay từ nước, bắt lấy người và vật, xé toang bụng họ, thu nhặt đầu họ.”

Nữ đội trưởng nghĩ nghĩ, cái hiểu cái không gật đầu: “Nói như vậy, hẳn là động đất gây nên tuyết lở rồi.”

Uông Chủy không gật đầu cũng không lắc đầu: “Sau này người tộc Hãn Cát ẩn cư trong núi sâu, vị trí đại khái không cách quá xa thôn Thanh Khê bây giờ, các bạn khảo sát thấy thôn Thanh Khê có hình thức xã hội nhiều dân tộc quần cư, kì thật trong số đó có một bộ phận rất lớn là người của tộc Hãn Cát. Đài thiên táng cũ theo sự di dời của người Tạng mà hoang phế, còn cái nhà nhỏ mà Thiên Táng Sư ở, từ sau tai họa kia đã trở thành nơi để người tộc Hãn Cát canh núi, bọn họ cho rằng từ chỗ cao như thế có thể sớm thấy tai nạn, cho nên mỗi tháng đều phái thanh niên cường tráng lên đó trông coi, nhưng sau thời gian dài, tập tục này cũng thay đổi, người coi núi trở thành người đức cao vọng trọng nhất trong tộc, nhà canh núi cũng là nơi hắn sống.”

“Cứ như vậy, nhà canh núi trở thành một thánh địa của tộc Hãn Cát, sau đó không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần có nghi thức cúng tế quan trọng gì, toàn tộc sẽ cùng nhau lên núi, đến nhà canh núi để tham gia.”

Nhóc kính mắt hỏi: “Sao trước đây em lại chưa từng nghe qua có tộc Hãn Cát nhỉ?”

“Bởi vì tộc nhân không nhiều, lại không thông hôn với ngoại tộc, hơn nữa thật lâu trước khi nhà nước này thành lập thì dân tộc này cũng không còn tồn tại nữa rồi, sớm đã không có ai biết đến.”

Nhóm học sinh như bừng tỉnh tìm ra chân lý, cuối cùng, Gậy Trúc đưa ra tổng kết: “A, em hiểu rồi, là do hàng trăm năm kéo dài sinh sản cận huyết dẫn đến chủng tộc bị diệt vong.”

Đối với cách nói này, Uông Chủy không có đánh giá gì mà chỉ cúi đầu cười một tiếng, người xung quanh cô không khỏi rùng mình một cái.

Bất cứ một người bình thường nào cũng rất khó có thể nói chuyện với Uông Chủy, cho dù cô ấy không làm ra động tác gì kì lạ cũng không nói câu nào quỷ dị, nhưng vẫn cứ tự dưng làm người khác cảm thấy dị thường.

Sau khi thỏa mãn lòng hiếu kì, đại bộ phận học sinh đều bị Thẩm Nguy giục đi ngủ, chỉ để lại Uông Chủy không cần ngủ cùng Đại Khánh ngủ ngày cày đêm để gác đêm.

Thẩm Nguy là người cuối cùng nằm xuống, hắn kiểm tra cửa sổ, lại không biết tìm được một cuộn băng dính ở chỗ nào mà cẩn thận đem các khe hở dán kín, nhỏ giọng dặn dò qua tất cả học sinh một lần bảo họ phải chú ý giữ ấm ban đêm, cuối cùng lại thấp giọng hỏi Uông Chủy gác đêm có muốn khoác thêm quần áo hay không, còn tiện tay vặn nhỏ bếp cồn, tránh nước sôi quá mà trào ra ngoài.

Thu xếp tất cả chu toàn, hắn mới nhẹ nhàng bọc mình trong túi ngủ.

Triệu Vân Lan thì ngay từ lúc buổi tọa đàm lịch sử vừa mở đầu đã tự động ngăn lại âm tần đáng chán kia rồi, y chạy đi ngủ, tai còn đeo nguyên tai nghe, đầu hơi nghiêng nghiêng, cả người cuộn thành một đống, một bên nút tai bị cọ xát rơi ra một nửa, treo lủng liểng.

Đường nét khuôn mặt của y vốn rất sâu rất sắc, mở mắt ra rất có tinh thần, mà nhắm mắt lại vẫn rất dễ coi, chỉ là sắc mặt bị cái lạnh làm cho trắng bệch.

Ánh mắt Thẩm Nguy chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt y, khuôn mặt khi ngủ của Triệu Vân Lan vừa thản nhiên vừa an tường, giống như cho dù trời có sập xuống y vẫn có thể tùy tiện tìm một góc ngã người liền ngủ được vậy. Thẩm Nguy nhất thời không dời đường nhìn, ở bên cạnh chăm chú nhìn y một hồi, biểu tình dịu dàng đi nhiều lắm, sau đó hắn thật cẩn thận lấy xuống tai nghe, cuốn gọn để sang một bên, lại lấy cái áo khoác quăng gần đó khoác lên cho y.

Quách Trường Thành và một nam sinh khác đã bắt đầu hợp xướng kéo bễ, Uông Chủy đang thu dọn bếp lò, vài tiếng động vang lên khe khẽ.

Thẩm Nguy thở ra một hơi, đưa lưng về phía những người khác nghiêng người nằm xuống, một lát sau, hơi thở của hắn vừa chậm vừa vững vàng, thật giống như đã ngủ.

Nhưng ở nơi người khác nhìn không thấy, đôi mắt hắn lại vẫn đang mở to.

Nương theo ánh sáng mỏng manh trong đêm không biết ở nơi nào hắt lại, hắn nhìn Triệu Vân Lan, tựa hồ muốn canh giữ khuôn mặt đang an tường ngủ say kia suốt một đêm dài. Từng sợi thần kinh trong đầu Thẩm Nguy vốn dĩ vẫn căng chặt, lúc này rốt cục nhịn không được phóng túng một lát, hắn kề sát Triệu Vân Lan nằm xuống, suy nghĩ một đi liền không thể thu về.

Tưởng tượng chính mình vươn tay, ôm lấy thân thể ấm áp kia, hôn lên đôi mắt đó, mái tóc, cả bờ môi nữa, nhấm nháp toàn thân y, có được hết thảy của y.

Thẩm Nguy cảm giác hô hấp của chính mình trở nên run rẩy, khát vọng của hắn, nồng đậm tựa như khát vọng của một người sắp chết trong giá lạnh khao khát một bát canh nóng hổi, nhưng hắn không hề cử động…… Chỉ là suy nghĩ trong lòng một chút thế thôi, dường như đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Đại Khánh cuộn mình thành một đống bên cạnh Uông Chủy, ve vẩy cái đuôi, đợi đêm hôm khuya khoắt, nó cho rằng tất cả mọi người đã ngủ cả rồi, mới nhỏ giọng nói:”Chôn trong sân rốt cuộc là xương cốt hay là sọ người? Là những ai vậy?”

Khuôn mặt nhựa dẻo của Uông Chủy giấu trong áo chùm, một hồi lâu mới trả lời: “Là đầu người, tộc Hãn Cát từ trước đến nay có truyền thống chặt đầu.”

Đại Khánh nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc tộc Hãn Cát là vì sao lại diệt vong hả?”

“Cô bé kia nói là do sinh sản cận huyết đó.” Uông Chủy nói.

“Đừng có lấy cái cớ lừa con bé ngốc kia ra mà lừa ta, ngay đến đàn ngựa còn tránh được vấn đề, chẳng lẽ con người ngu xuẩn các ngươi thời gian dài như thế cũng không ý thức được hay sao?” Đại Khánh bất nhẫn rung râu, “Hơn nữa rất nhiều dân tộc ít người đều lưu hành một chồng nhiều vợ, cái gọi là ‘không kết hôn với ngoại nhân’, cũng chỉ là con gái không gả ra ngoài cùng với đànông con trai không lấy ngoại tộc làm chính thê thôi, làm sao lại nghiêm khắc như vậy được? Lại nói, một dân tộc cũng chả phải chỉ có hai ba hộ, tốt xấu gì cũng phải hơn trăm đi, đâu thể ai ai cũng là họ hàng gần chứ.”

Uông Chủy cúi đầu liếc nó một cái, vươn tay xoa xoa đầu nó, nhẹ nhàng mà nói: “Ngươi chỉ là một con mèo, ăn thức ăn cho mèo với cá của ngươi là được rồi, nghĩ đến việc của nhiều người như vậy làm cái gì?”

Bất cứ một ai vừa vào Cục Điều Tra Đặc Biệt mà nhìn thấy Uông Chủy đều hoài nghi cô còn chưa đến hai mươi tuổi, lớn lên với vóc dáng em gái nhỏ, khí chất thiếu nữ nặng cực kì, nhưng lúc này cô che khuất mặt, bộ dạng khi nói chuyện lại già dặn như vậy, rất giống một người tuổi tác đã lớn lắm rồi.

Đại Khánh quỳ rạp trên mặt đất, lấy bản năng loài mèo ra sử dụng, nó theo động tác của Uông Chủy mà thoải mái nheo mắt nhưng không hề nhắm hẳn, ngược lại, xuất thần chăm chú dõi theo một phương nào đó rất xa xăm.

Bóng đêm dần dày.

Ngôi nhà gỗ trên đỉnh núi lặng phắc như tờ, dần dần chỉ còn lại tiếng thở đều đều và tiếng ngáy khẽ.

Ngay thời điểm đêm vừa khuya, Triệu Vân Lan bỗng nhiên mở mắt ra không hề báo trước, vừa lúc lướt qua Thẩm Nguy bắt được một đường nhìn rất mực dịu dàng không có kính mắt che đi, Thẩm Nguy trong nháy mắt vô cùng bối rối, muốn hạ mắt giấu đi, cũng may Triệu Vân Lan không để ý, y yên lặng ngồi dậy, cẩn thận nghe ngóng một hồi, sau đó quay đầu đặt ngón tay trỏ lên miệng, khoa chân múa tay làm một động tác “đừng lên tiếng” với Thẩm Nguy.

Triệu Vân Lan chui từ trong túi ngủ ra, nhặt đèn pin lên, đi ra ngoài.

Đại Khánh “meo” một tiếng nhảy lên, gắt gao đi theo y. Thẩm Nguy do dự một chút, rốt cuộc không yên lòng, cũng theo nốt.

Vừa ra khỏi cửa, Triệu Vân Lan liền phát hiện đèn pin là dư thừa.

Bởi vì toàn bộ sơn cốc phía xa kia đều đang bốc cháy, ngọn lửa dường như đổ xuống từ trời cao, một bên là hàn sơn băng tuyết phủ đầy, một bên lại là lửa đỏ bừng bừng thiêu đốt.

Bọn họ ở trên đỉnh núi cách xa mấy ngàn thước, vẫn có thể phảng phất nghe thấy tiếng than khóc kêu rên truyền ra từ trong biển lửa, có thể cảm giác được lửa cháy bén trên da thịt gây ra đau đớn rát bỏng bén nhọn.

Một mảnh trời bừng lên sắc đỏ cam.

Bọn họ giống như đã không còn ở nhân gian, sơn cốc vùi mình trong lửa kia như đang run rẩy rung động kịch liệt làm sâu thẳm lòng người sinh ra hoảng hốt, quả thực có thể quên thời gian đã qua bao lâu, quên bản thân đang ở nơi nào.

Mảnh sân trước mặt như cảm ứng được cái gì, mặt đất cũng chấn động, bề mặt lạnh cứng vỡ ra những cái miệng nhỏ, lộ ra những đầu lâu khô chôn sâu phía dưới, chúng nó có lớn có nhỏ, có cũ có mới, dáng vẻ không đồng nhất, mặt đất dần dần bị chấn vỡ, những ánh mắt trống rỗng lóe sáng, sau một tiếng xương cốt chạm nhau rất nhỏ, chúng nó giống như được ai sắp xếp, tất cả đều hướng mặt về một phía.

Đầu lâu trên mặt đất càng ngày càng nhiều, chúng nó quỷ dị lấy một loại tư thế như kẻ hành hương mà nhìn về phía ngọn lửa bốc cao, trên mặt đất phát ra âm thanh làm người run rẩy.

Triệu Vân Lan duỗi tay chắn Thẩm Nguy theo ra lại phía sau, lại nhấc cả Đại Khánh lên luôn: “Mập mạp, đừng chạy loạn!”

“Đó là nghiệp hỏa.” Uông Chủy không biết từ khi nào đã đứng phía sau bọn họ, mũ trùm không biết rơi ra từ khi nào, lộ ra khuôn mặt búp bê không hề có sinh khí, Thẩm Nguy còn chưa kịp nhìn xem thứ đồ chơi bằng nhựa này rốt cuộc là cái gì, “Uông Chủy” đã bất ngờ mềm nhũn gục xuống.

Thẩm Nguy theo bản năng đưa tay đỡ cô, kết quả vừa đụng tới thân thể búp bê, thứ đồ chơi kia lập tức phát ra tiếng kêu vừa dài vừa giả, thầy Thẩm chính nhân quân tử bị kinh hách, tay run lên trực tiếp quăng nó xuống đất.

Một cô bé mặc đồ trắng không biết đã đứng trước mặt Thẩm Nguy từ khi nào, dùng giọng nói của Uông Chủy mà hắn đã nghe qua, nói: “Tứ môn tứ đạo tội nhân nhập, môn khai nghiệp hỏa xuất lai nghênh (1), nghe nói đây là lửa đến từ địa ngục, bị nó thiêu đều là kẻ có tội.”

Triệu Vân Lan: “Thối lắm, câm miệng.”

Uông Chủy đưa tay chỉ: “Không tin anh nhìn xem.”

Tất cả đầu lâu trong sân không biết từ khi nào đều quay đầu lại, nhất loạt nhìn về cửa nhà gỗ, ánh mắt tối om nhìn người ta làm nổi lên một tầng da gà, chúng nó giương miệng, xương cằm rung rung, thoạt nhìn giống như đang cười.

Từ người đến mèo nổi đầy gai ốc, chỉ có Uông Chủy không buồn không vui nhìn những cái đầu lâu đang nhảy múa, không mặn không nhạt nói: “Người trong tộc của tôi, bọn họ đều hận không thể lột da tôi, rút gân tôi, uống máu tôi đó.”

Triệu Vân Lan bất động thanh sắc lấy một khẩu súng trong túi ra: “Uông Chủy, trở về thân thể của cô đi, Thẩm Nguy vào nhà rồi.”

Uông Chủy mắt điếc tai ngơ thở dài.

“Nhưng mà……” Cô chỉ là mang theo mờ mịt cùng đau khổ nói, “Tôi đã chết rồi mà.”

“Cô bước vào tuổi mãn kinh sao? Còn ở đó dông dài cái mẹ gì, mau cút vào trong cho tôi!” Triệu Vân Lan vung tay tóm lấy hồn phách gần như trong suốt của Uông Chủy, dùng một loại thủ pháp rất là thô lỗ đem cô ấn trở lại thân thể búp bê, sau đó một tay túm con búp bê lên ném vào lòng Chúc Hồng còn đang kinh hãi.

Đầu lâu khô trong sân đột nhiên há to miệng, bổ nhào về phía bọn họ, Triệu Vân Lan đưa tay giữ chặt then cửa, nâng súng bắn liền ba phát.

Nhét trong nòng súng của y hình như cũng không phải là đạn bình thường, cái đầu lâu đang lao tới bị trúng một phát trong nháy mắt phát ra một tiếng người kêu thảm thiết, sau đó biến thành khói trắng.

Triệu Vân Lan nhân cơ hội kéo mạnh cửa lại, một cái đầu vừa lúc bổ tới bị kẹt lại trên cửa, một bàn tay của y lấy tốc độ nhanh đến không thể hình dung cất súng đi, rút ra một con dao giắt dưới ống quần, để cả vỏ dao mà cứng rắn chém từ trên xuống, một nhát băm cái đầu khô kia thành một cái xác trứng gà vỡ tung tóe, ầm một tiếng đóng kín cửa.

Đầu lâu khô bên ngoài liên tiếp đập vào trên ván cửa, tựa như ngoài đó đang có vô số cánh tay đang đập cửa điên cuồng, chúng nó từ dưới đất nhảy lên thật cao, hiểm ác dán vào cửa sổ soi mói bên trong, âm thanh xương cốt va vào nhau như thể truyền đến từ cơn ác mộng kinh hoàng nhất.

Mấy học sinh đột ngột bị gọi tỉnh, mắt còn chưa kịp mở ra đã thấy loại hình ảnh như vậy, nhất thời phản ứng đồng loạt cơ hồ là rất bình tĩnh____ bất cứ một người bình thường nào cũng sẽ tưởng là mình đang nằm mơ.

Đến cả Quách Trường Thành cũng thực bình tĩnh _____ bọn họ ở trong cái nhà nhỏ trên núi này nha, có sếp Triệu thần thông quảng đại, có một con mèo múp có thể coi là dũng mãnh, một hòa thượng rởm chỉ cần một cái bình là đã thu phục được Ngạ quỷ, một đại xà yêu nữ ăn sống thịt dê còn thêm một Sở Thứ Chi mà cậu vẫn còn chưa dám nói chuyện cùng nữa. Chỗ này nhìn thì nguy hiểm thế thôi, kì thực là rất rất an toàn đó.

Đứa nhỏ xui xẻo này ôm một loại tín nhiệm mù quáng với những đồng nghiệp của cậu rồi.

—————————————————————————————————————————–

(1) Tứ môn tứ đạo tội nhân nhập, môn khai nghiệp hỏa xuất lai nghênh: Bốn con đường bốn cánh cửa đưa tội nhân vào, cửa vừa mở, nghiệp hỏa đã nghênh đón.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN