Trân Quý Em Như Mạng - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Trân Quý Em Như Mạng


Chương 39


Biết chạy không thoát nên Lý Toàn buộc phải khai nhận tất cả mọi chuyện, dù sao cũng đỡ hơn phải mang tội giết người.

Tiền mua di động là do một người đàn ông lưng gù cho hắn với điều kiện phải lén đưa gã lẻn vào trong tiểu khu, lách khỏi mọi camera ghi hình.

Không thể ra vào tiểu khu xa hoa này nếu không có thẻ ra vào, mà thẻ ra vào lại gắn liền với thông tin của chủ hộ; gã không hề muốn làm lộ thông tin của Tưởng Vi.

Sở dĩ nhóm của Kỷ Nghiêu không thể tìm được manh mối từ camera hoàn toàn nhờ tên bảo vệ này ban tặng.

Lần cuối cùng Lý Toàn giúp gã lưng còng lẻn vào tiểu khu của Tưởng Vi là buổi tối trước khi Đàm Lâm chết.

Kỷ Nghiêu chỉ vào một ngày trên quyển lịch, là thời điểm Vương Tiểu Ninh bị sát hại và Tưởng Vi vừa từ thành phố gần đó trở về: “Ngày này người đàn ông lưng gù có qua đó không?”

Lý Toàn gật đầu: “Ngày này là sinh nhật tôi, tôi có hẹn bạn ra ngoài hát karaoke, tiền đi hát cũng chính gã ấy cho tôi.”

Kỷ Nghiêu: “Có cách thức liên lạc với hắn không?”

Lý Toàn lắc đầu: “Không có!”

Kỷ Nghiêu cũng đoán trước được việc này, đối phương là một người cực kỳ cẩn thận.

Kỷ Nghiêu ngồi lên một góc bàn, nhìn Lý Toàn: “Cậu còn biết thêm điều gì không?”

Lý Toàn lắc đầu: “Không biết!”

Kỷ Nghiêu lật xem tư liệu về Lý Toàn, hắn đã kết hôn, sống với vợ ở thành phố Nam Tuyền.

“Nói lại địa chỉ.”

Lý Toàn báo lại, giống như trong tờ thông tin.

Kỷ Nghiêu liếc nhìn hắn: “Tôi hỏi nguyên quán.”

Ánh mắt Lý Toàn bắt đầu đảo nhẹ: “Là địa chỉ tôi vừa nói.”

Kỷ Nghiêu vung tập tư liệu trước mặt hắn: “Từ nhỏ cậu đã sống cùng vợ??? Gạt ai chứ… Mau khai thật!”

Lý Toàn biết không thể giấu diếm, đành ấp úng báo cáo nguyên quán, sau khi hắn kết hôn đã chuyển hộ khẩu đến nhà của gia đình vợ.

Và nguyên quán của Lý Toàn cũng chính là địa điểm lúc trước Kỷ Nghiêu đã từng suy đoán là nơi ở của hung thủ: Thôn Thủy Liêm, Huyện Tân Kiều.

Kỷ Nghiêu thản nhiên hỏi: “Thôn bên đó là làng chài, các cậu lớn lên cùng sông nước chắc kỹ năng bơi lội không tệ nhỉ?!”

Lý Toàn gật đầu một cái: “Tạm được!”

Kỷ Nghiêu cười cười, nhìn Lý Toàn: “Hung thủ sát hại Đàm Lâm bơi rất giỏi, chúng tôi đã điều tra được, hung thủ là người của thôn Thủy Liêm!” Anh vừa nói vừa chỉ vào Lý Toàn: “Cậu, một là hung thủ không thì cũng là kẻ đồng lõa, mau khai thật!”

Trong tình huống nguy hiểm, Lý Toàn lựa chọn bảo vệ bản thân.

Hắn khai nhận, do hắn và gã lưng gù kia là đồng hương nên gã mới tìm đến hắn.

Gã đó tên Tần Chân, gù lưng bẩm sinh, chưa lấy vợ. Sau đó, người nhà mới mua cho gã một cô vợ. Cô vợ này cũng có bản lĩnh, dám đưa gã trốn khỏi thôn, không hề quay về đó nữa.

Sau này khi gặp lại chính Lý Toàn đã nhận ra Tần Chân trước.

Kỷ Nghiêu hỏi: “Cậu đã từng gặp cô vợ mà người nhà mua cho Tần Chân chưa?”

Lý Toàn lắc đầu: “Chưa từng thấy! Mấy người vợ được mua về vì sợ họ chạy trốn nên ngày nào cũng giam trong phòng. Nghe nói mặt mũi cũng xinh đẹp nhưng tóc và da đầu đều bị cháy xém do một trận hỏa hoạn lớn. Có lần, một đứa bé đến nhà Tần Chân chơi, vô tình trông thấy còn tưởng gặp ma, suýt bị dọa chết.”

Kỷ Nghiêu: “Hỏa hoạn gì? Ở nhà Tần Chân hay từ trước?”

Lý Toàn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hình như là trước khi bị đưa đến nhà Tần Chân. Nếu không với điều kiện gia đình Tần Chân, thật sự không thể mua được một cô vợ xinh đẹp lại hoàn hảo cho anh ta đâu!”

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Kỷ Nghiêu cũng nhận được điện thoại báo cáo của Tiểu Diêu. Dưới sự phối hợp của cảnh sát huyện Tân Kiều, bọn họ đã tra được một đối tượng khả nghi, chính là Tần Chân – người đã mất tích hơn 10 năm trước.

Kỷ Nghiêu giao nhiệm vụ qua điện thoại: “Tiểu Diêu, lập tức mời ba mẹ của Tần Chân đến Cục Cảnh Sát!” Anh muốn tự thẩm vấn.

Đúng ba giờ chiều, Tiểu Diêu đưa ba mẹ Tần Chân đến cảnh cục.

Hai người đều đã lớn tuổi, mặc quần áo giản dị, trên ống quần của ba Tần Chân còn lấm bùn và ướt sũng, chân đi một đôi bốt bằng cao su, giống như vừa đánh cá về.

Vốn dĩ, hai người họ không định tới nhưng khi nghe thấy có tin tức về đứa con trai đã mất tích hơn mười năm, họ không kịp thay quần áo, vội vàng chạy tới.

Bọn họ vẫn chưa biết chuyện Tần Chân giết người. Hai người họ được tách ra thẩm vấn. Kỷ Nghiêu thẩm vấn ba Tần Chân trước.

Da ông ta ngăm đen, là vết tích của những tháng ngày đánh cá dưới ánh mặt trời gay gắt. Quanh năm suốt tháng đều ngâm tay trong nước biển nên da tay ông ta thô ráp, xù xì.

Chưa từng bao giờ lâm vào tình cảnh thế này nên ông ta cảm thấy rất lo lắng, tay vân vê vạt áo, ánh mắt nhìn xung quanh: “Con trai của tôi ở đâu?”

Kỷ Nghiêu: “Bác đừng vội, tôi hỏi bác vài chuyện.” Sau đó anh đưa một tấm ảnh Tưởng Vi lúc nhỏ ra: “Bác còn ấn tượng với người này không?”

Ông ta vừa nhìn một cái rồi vội vàng xua tay: “Không, không có! Chúng tôi không mua bán người, chúng tôi không phạm pháp. Là nó tự mò đến nhà tôi!”

Xem ra, cô bé nhân lúc trận hỏa hoạn trốn khỏi cô nhi viện năm xưa là Quách Oánh, cũng chính là Tưởng Vi sau này.

Ông lão hơi kích động: “Chính cô ta! Cô ta dụ dỗ con trai tôi bỏ đi, các anh hãy mau bắt cô ta lại!”

Kỷ Nghiêu kêu người mang nước vào, đưa cho ông cụ, vừa nói: “Bác đừng nóng vội! Trước tiên hãy suy nghĩ thật kỹ lại chuyện năm đó, càng cụ thể và tỉ mỉ càng tốt; như vậy bọn cháu mới nhanh chóng bắt được người đã bắt con trai bác đi!”

Anh rất biết lấy lòng người khác nên ôngta tin thật, cố gắng nhớ lại chuyện đã qua.

“Phía sau làng chài của chúng tôi có một ngọn núi. Vào mùa đông của mười sáu mười bảy năm về trước, trời rất lạnh, tôi lên núi đốn củi. Đi sâu vào trong rừng núi tôi liền nghe được một tiếng động, tôi gỡ mấy cành tùng khô ra nhìn, thì ra có một người nằm trong đó. Da đầu của nó bị tróc hết, mắt trừng to nhìn tôi, cầu xin tôi cứu nó.”

“Tôi hỏi nó từ đâu tới, nó bảo nó sống ở cô nhi viện, không có nhà để về. Chỉ cần tôi cứu nó, nó sẽ làm dâu nhà chúng tôi.”

“Tôi thấy dù sao nó cũng là con gái, lại không nhà không cửa nên muốn đưa về làm vợ cho con trai. Thật ra con trai tôi không phải bị gù, trên lưng nó bẩm sinh có cục bướu nên trông giống như bị gù. Ở vùng quê hẻo lánh, bệnh viên không đủ trang thiết bị nên không thể trị hết được cho nó, phải lên bệnh viện lớn ở thủ đô. Nhà không tiền nên đành để nó như vậy. Cũng chính vì lẽ đó nó không lấy được vợ.”

“Con trai tôi vừa gặp nó đã thích. Lúc đầu con bé còn ngoan ngoãn, nhưng về sau lại tìm cách chạy trốn, bọn tôi đành nhốt nó lại. Không ngờ rằng sau đó nó còn dụ được cả con trai tôi bỏ đi cùng nó.”

“Tiểu Chân nhà tôi cũng là vì quá yêu vợ nên mới theo con bé đi mất, cha mẹ thế nào cũng không quan tâm, thoắt cái cũng mười mấy năm trời.”

Ông ta vừa kể vừa rơi nước mắt, cảnh sát ngồi ghi chép bên cạnh rút khăn giấy đưa cho ông ta.

Kỷ Nghiêu hỏi: “Suốt mười mấy năm qua Tần Chân không hề liên lạc với ông bà?”

Ông lão cầm khăn lau nước mắt, gật đầu: “Tôi nghĩ thằng bé bị yêu nữ kia yểm bùa rồi nên mới mù quáng như vậy. Nhà cũng không thèm về, mẹ nó ngày nào cũng khóc, khóc đến mức muốn mù cả hai mắt.”

Kỷ Nghiêu cầm bức ảnh Tưởng Vi đưa qua: “Ông có nhận ra người này không?”

Ông cụ nhìn một cái: “Có nhận ra! Đây không phải là đại minh tinh sao?” Ông ta không hề nhận ra người này chính là cô gái năm đó ông đã từng cứu.

Kỷ Nghiêu thì biết rất rõ. Năm đó Tưởng Vi thoi thóp, da đầu bị bỏng nặng; còn Tưởng Vi hiện tại thì hiên ngang ngẩng cao đầu xuất hiện trước ống kính, đôi bộ tóc giả xinh đẹp, trang điểm kĩ lưỡng khiến cô ta mang một bộ mặt hoàn toàn khác.

Kỷ Nghiêu: “Cô ta tên là gì?”

Ông lão đáp: “Nó nói tên cô ta là Công Chúa nên chúng tôi đều gọi nó như vậy!”

Kỷ Nghiêu: “Cô bé kia nói nhân lúc cô nhi viện gặp hỏa hoạn trốn ra ngoài được. Chuyện liên quan đến cô nhi viện kia, ông biết được điều gì không?”

Ông lão lắc đầu: “Không biết!”

Kỷ Nghiêu nhìn chăm chú vào mắt ông cụ: “Có thật không biết chút nào không?”

Lúc này, ông lão mới lên tiếng: “Nghe nói ở đó có thể nhận nuôi trẻ con nhưng phải gửi tiền nuôi dưỡng!”

Kỷ Nghiêu vừa nghe là đó chính là ngụy trang cho việc mua bán trẻ con.

Ông ta vội vàng giải thích: “Nhà tôi không mua, thật sự không hề mua!”

Kỷ Nghiêu: “Vậy ông có biết nhà ai từng mua không? Nhất là bé gái!”

Trong lòng anh vẫn nhớ đến chuyện con gái của cảnh sát Trần và chủ nhiệm Diệp đã mất tích nhiều năm. Mỗi khi gặp vụ án liên quan đến việc mua bán trẻ em, anh vẫn lưu tâm hỏi thêm vài câu, biết đâu có thể tìm được manh mối liên quan.

Ông lão vội vàng xua tay: “Không có! Nếu muốn mua thì cũng sẽ mua bé trai để có thể nối dõi tông đường. Mua con gái thì được ích lợi gì chứ?”

Chờ xử lý xong vụ án của Tưởng Vi, Kỷ Nghiêu muốn đích thân đến huyện Tân Kiều một lần, xem xét cô nhi viện đã bị ngọn lửa thiêu rụi 17 năm về trước.

Kỷ Nghiêu thẩm vấn xong cha Tần Chân lại tự mình thẩm vấn mẹ Tần Chân, về cơ bản lời khai của hai người giống nhau.

Trương Tường hỏi: “Như vậy đã có thể bắt tạm giam Tưởng Vi chưa?”

Kỷ Nghiêu đáp: “Vì tội gì? Nói cô ta lừa gạt con trai họ? Thật ra trong chuyện này Tưởng Vi vẫn là người bị hại, cô ta bị giam giữ bất hợp pháp. Muốn bắt cô ta phải tìm được Tần Chân trước!”

Đã khóa chặt được nghi phạm giết hại Đàm Lâm cũng có thể là người đã giết Vương Tiểu Ninh, bây giờ chỉ còn việc truy bắt mà thôi.

Cảnh sát mãi vẫn chưa tìm được chiếc Jinbei màu trắng Tần Chân sử dụng vứt xác Đàm Lâm. Gã không thể nào lái chiếc xe kia đi khắp nơi được, cũng không tìm thấy xe bị bỏ lại. Rốt cục… gã đã giấu chiếc xe ở đâu?

Kỷ Nghiêu thẩm vấn cha mẹ Tần Chân xong lại đến phòng làm việc của Cục trưởng Thái nghe mắng.

Bà nội Vương Tiểu Ninh vì quá đau lòng cho nên lâm bệnh nặng, hiện tại đang nằm ở bệnh viện. Kỷ Nghiêu tìm một nhân viên điều dưỡng chăm sóc 24 giờ, anh cũng tự bỏ tiền túi chi trả thuốc men cho bà cụ.

Phía Đàm Lâm càng không có gì để nói. Fan hâm mộ của cô ấy ngày nào cũng gây áp lực cho cảnh sát.

Kỷ Nghiêu vừa ra khỏi phòng làm việc của Cục trưởng Thái đã nhận được điện thoại của chú Lưu cảnh vệ. Chú ấy báo xe anh bị fan của Đàm Lâm phá, bọn họ đứng ở cổng cảnh cục ném đá vào.

Cảnh vệ cũng bắt được mấy người cầm đầu.

Cả Cục Cảnh Sát đều biết xe của Kỷ Nghiêu không dưới hai triệu tệ. Tuy lần này không bị hư hại nghiêm trọng nhưng đem đi sửa cũng rất phiền toái, nhiều bộ phận xe phải chờ nhập khẩu.

Kỷ Nghiêu cũng lười kiểm tra, sau khi tan làm anh lái xe thẳng đến trạm sửa chữa.

Lúc anh chuẩn bị xuống xe, trông thấy chiếc minivan Wuling Sunshine màu đen.

Trung tâm sửa chữa ô-tô này chỉ chuyên sửa những dòng xe sang, khách hàng đều là những người có tiền.

Chiếc minivan giá rẻ này hòa lẫn trong những dòng xe sang trọng khiến người ta cảm thấy gai mắt.

Không hề bình thường chút nào!

Kỷ Nghiêu đi tới hỏi: “Xe này của ai vậy?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN