Trân Quý Em Như Mạng
Chương 56
Quả thật, Kỷ Nghiêu có thành kiến với Tạ Tiểu Thanh, cô gái này thật sự không thành thật.
Không đợi Kỷ Nghiêu nói chuyện, Tạ Tiểu Thanh đã nói trước: “Em biết chắc chắn mọi người đã điều tra những chuyện trong quá khứ của em. Trước kia là do em hồ đồ, vì không có người quản thúc, không ai yêu thương!”
Cô ta ngẩng đầu nhìn Kỷ Nghiêu: “Em sợ mẹ sẽ ghét bỏ, lại đuổi em đi nên em phải giả vờ ngoan ngoãn. Sau này em sẽ cố gắng sống tốt!”
Kỷ Nghiêu nhìn cô ta một cái: “Buổi tối về nhà sớm một chút đừng để mẹ cô lo lắng!”
Lúc này, một giọng nói trẻ trung quyến rũ vang lên: “Đội trưởng Kỷ!”
Chu Lỵ nhận ra giọng nói này, đây chính là cô gái báo án giả bị nhốt trong Cục Công An một đêm.
Kỷ Nghiêu vừa nghe thấy giọng nói của Chung Thư Lôi thì cảm thấy nhức đầu. Anh giả vờ không nghe thấy gì, dẫn Chu Lỵ và Tạ Tiểu Thanh đi về bãi đậu xe.
Chung Thư Lôi mặc một bộ váy Chanel màu đen, cầm túi xách Hermes xa xỉ khác với lần trước, cho dù chân đi đôi giày cao gót cao 8 phân vội vàng đuổi theo anh.
Xông vào mũi Kỷ Nghiêu là một mùi nước hoa nồng nàn, gay mũi. Kỷ Nghiêu thích mùi chanh nhẹ nhàng trên người của Hàn Tích nên tất cả mũi khác anh cảm thấy đều gay mũi, khó ngửi. Anh cũng lười ngước mắt nhìn.
Chung Thư Lôi đến gần, níu tay Kỷ Nghiêu. Kỷ Nghiêu hơi né người: “Người đẹp Chu, người này là nghi can muốn hành hung cảnh sát, còng lại đi!”
Lần trước, Chung Thư Lôi bị nhốt một đêm nên biết Kỷ Nghiêu không hề nói đùa nên đứng nghiêm chỉnh lại. Cô ta đưa mắt nhìn Tạ Tiểu Thanh, quan sát kĩ từ trên xuống dưới.
Ánh mắt mang đầy địch ý, Chu Lỵ vừa liếc nhìn đã hiểu rõ: “Không phải cô ấy!”
Chung Thư Lôi “a” một tiếng: “Tôi đoán cũng không phải!”
Kỷ Nghiêu không hiểu hai người họ nói cái gì cũng chẳng thèm quan tâm, dẫn Tạ Tiểu Thanh và Chu Lỵ đi.
Khi ngồi lên xe, Chu Lỵ giải thích: “Cô gái kia hôm ở Cục Công An cũng đã nghe ngóng được anh có thích một người!”
Kỷ Nghiêu chỉ “à” một tiếng!
Tạ Tiểu Thanh ngồi đằng sau không nói gì. Đưa Tạ Tiểu Thanh về nhà, trên đường trở lại Cục Công An, Chu Lỵ hỏi: “Đội trưởng Kỷ, rốt cuộc anh cảm thấy Tạ Tiểu Thanh kia như thế nào?”
Kỷ Nghiêu vừa lái xe vừa nói: “Không thể nói rõ được!”
Chu Lỵ cũng không hỏi nhiều nữa. Trước khi tan làm khoảng năm phút, Kỷ Nghiêu đi lên phòng pháp y. Hàn Tích đang ngồi trước máy tính gõ chữ, nghe thấy tiếng động nhưng cũng không ngước mắt lên nhìn.
Chu Hàm kéo ghế đến: “Đội trưởng Kỷ, anh ngồi đi!”
Kỷ Nghiêu ngồi xuống, Hàn Tích ngẩng đầu hỏi: “Phòng làm việc của chúng tôi không chào đón người không có phận sự tới. Đội trưởng Kỷ có việc gì không? Nếu không có việc gì thì mời anh đi cho!”
Kỷ Nghiêu: “Vừa rồi tôi có thấy Dương Xuân Miễn rời khỏi đây, có đúng thế không hả Tiểu Chu?”
Chu Hàm le lưỡi, không lên tiếng, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm. Đúng đến giờ, Chu Hàm vội vàng đi, khi tới cửa, cô ấy nắm tay lại cổ vũ Kỷ Nghiêu.
Hàn Tích thu dọn xong cũng rời khỏi phòng làm việc. Kỷ Nghiêu đi theo sau lưng cô: “Bữa tối muốn ăn gì để anh nấu cho em?”
Hàn Tích: “Không cần, cảm ơn!”
Dọc đường đi, Hàn Tích cũng không quan tâm đến Kỷ Nghiêu nữa, khi vào đến nhà liền đóng cửa lại. Cô rửa tay, lấy một hộp sủi cảo đông lạnh ra hấp lại thay bữa tối.
Ăn xong cơm tối rồi tắm, Tắm xong sây tóc. Sấy tóc xong dựa lưng vào đầu giường đọc sách.
Cả phòng yên tĩnh chỉ có tiếng lật sách, tất cả đều trở lại như trước khi quen biết Kỷ Nghiêu.
Chẳng qua, một trang, hai trang, ba trang, bốn trang…Cô giở sách nhưng không thể nào xem được. Hàn Tích để sách xuống, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới tầng.
Đèn đường bên cạnh vườn hoa nhỏ kia chiếu sáng vào lớp đá cuội như được dát bạc hòa cùng với ánh trắng tĩnh mịch trên cao.
Hàn Tích xoay người, dựa lưng vào lan can ban công, đứng một lúc lại quay vào, cầm sách y lên đọc.
Một trang, hai trang, ba trang, bốn trang… Không thể xem nổi.
Cô cảm thấy có chút phiền não đành khép sách lại, kéo chăn nằm xuống. Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Trong lòng cô thoáng vui sướng nhưng ngay sau đó cô lại che giấu đi sự vui vẻ này, trên mặt lại là vẻ mặt lạnh như băng.
Hàn Tích đi đến trước cửa hít một hơi thật sâu mới mở cửa. Người đàn ông mặc một bộ quần áo ngủ tơ tằm màu trắng, ánh mắt đầy ý cười dịu dàng, anh giơ tay lên: “Bác sĩ, ngón tay anh bị trầy da rồi, thật đau!”
Hàn Tích: “Bác sĩ pháp y chỉ khám nghiệm tử thi thôi!”
Kỷ Nghiêu tựa vào cánh cửa, nghẹo đầu: “Anh chết rồi!”
Hàn Tích yên lặng nhìn anh: “Nguyên nhân tử vong?”
Kỷ Nghiêu: “Chết bởi nhan sắc của người đẹp!”
“Cút!” Hàn Tích rầm một tiếng đóng cửa lại.
Kỷ Nghiêu tựa vào bên cạnh cửa nhà Hàn Tích, gọi điện thoại cho cô. Cô không nhận, cũng không tắt máy, để điện thoại tự ngắt liên lạc.
Kỷ Nghiêu mở tin nhắn trong nhóm.
[Cành Hoa Duy Nhất Của Cục Công An]: Xin hỏi, bạn gái tức giận không mở cửa cho thì nên làm thế nào?
[Dương Xuân Miễn Không Thích Ăn Diện]: Ha ha ha, đáng đời!
[Dương Xuân Miễn Không Thích Ăn Diện]: Tôi cảm thấy cơ hội của tôi đến rồi!
[Tiểu Chu Nha]: Phải dỗ ạ! Nếu không được thì dùng mỹ nam kế. Đội trưởng Kỷ, cố gắng lên, anh làm được mà!
[Cành Hoa Duy Nhất Của Cục Công An]: “Lầu trên, ngày mai cả Cục Công An sẽ biết đấy!”
[Không Được Gọi Tôi Là Tĩnh Tĩnh]: @Cành Hoa Duy Nhất Của Cục Công An: Ai bảo cậu thường xuyên bắt nạt người ta!
[Cành Hoa Duy Nhất Của Cục Công An]: Tĩnh Tĩnh, cậu không hiểu, đó là yêu!
[Tường Tử ‰ Dễ Thương]: Đội trưởng Kỷ nói đúng.
[Không Được Gọi Tôi Là Tĩnh Tĩnh]: Không được gọi tôi là Tĩnh Tĩnh!
[Giang Tiểu Mai Mà]: Đã muộn như vậy rồi sao đội phó Triệu còn chưa ngủ thế?
[Không Được Gọi Tôi Là Tĩnh Tĩnh]: Đâu có, tôi đi ngủ ngay đây!
[Giang Tiểu Mai Mà]: Ngày mai là sinh nhật của Chu mỹ nhân ở văn phòng tôi còn có chút việc nên sẽ đến muộn một chút. Mọi người cứ đến trước rồi tôi sẽ bắt xe qua sau.
[Chu Mỹ Nhân Chính Là Chu Lỵ]: Đừng thế cứ để đội phó Triệu chờ cô đi! Đêm hôm khuya khoắt, con gái đi một mình quá nguy hiểm. Anh nói có đúng không, đi đội phó Triệu?
[Không Được Gọi Tôi Là Tĩnh Tĩnh]: Ừ, đúng!
[Giang Tiểu Mai Mà]: Vậy cảm ơn đội phó Triệu nhé! Moa moa moa! (Tiếng hun ý ạ!)
[Dương Xuân Miễn Không Thích Ăn Diện]: Lại phát thức ăn cho chó, mùi vị tuy không giống nhau nhưng cũng khiến cho mấy “cẩu độc thân” như tôi đây thèm muốn.
…
Hàn Tích nhìn tin nhắn trong điện thoại, đặt quà chuẩn bị cho Chu Lỵ lên bàn, ngày mai đi làm cô chỉ cần mang đi là xong.
Ngày hôm sau khi tan ca, tất cả phòng hình sự, trừ Kỷ Nghiêu và Triệu Tĩnh Tĩnh những người khác đã đến nhà hàng Chu Lỵ đặt trước.
Kỷ Nghiêu và Triệu Tĩnh Tĩnh đến phòng hành chính chờ Giang Mai tan làm.
Triệu Tĩnh Tĩnh: “Cậu không đến phòng pháp y đi, đến đây làm gì?”
Kỷ Nghiêu cười một tiếng: “Ai ôi! Quấy rầy cậu nói chuyện yêu đường à?”
Triệu Tĩnh Tĩnh: “Nào có, không phải cậu chờ pháp y Hàn sao?”
Trước khi tan làm Kỷ Nghiêu đã qua đấy, nhưng rồi bị đuổi đi. Diệp Yến Thanh từ phòng làm việc đi ra, Kỷ Nghiêu khẽ chào: “Chủ nhiệm Diệp!”
Diệp Yến Thanh có chút thất thần, không nghe thấy, Kỷ Nghiêu chào lại lần nữa bà mới ngẩng đầu cười một tiếng: “Ừm!”
Kỷ Nghiêu đi tới: “Dì có tâm sự à?”
Diệp Yến Thanh xua tay: “Không có gì!”
Kỷ Nghiêu không tin!
Diệp Yến Thanh thở dài: “Là chuyện của Ny Ny! Hôm qua con bé 12 giờ đêm mới về đến nhà, tay lại bị thương. Năm giờ sáng nay đã lại đi làm rồi, dì lo cho sức khỏe của nó!”
Kỷ Nghiêu: “Dì muốn đổi việc cho Ny Ny?”
Diệp Yến Thanh gật đầu: “Con biết trình độ học vấn của con bé rồi đấy. Ở trường dạy nghề, không dễ xin việc!”
Kỷ Nghiêu: “Lát nữa con sẽ gọi điện cho trợ lý Lý, để anh ta sắp xếp một chút!”
Diệp Yến Thanh định nói cái gì thì đã bị Kỷ Nghiêu ngắt lời: “Dì yên tâm, Kỷ thị sẽ không trả không công cho cô ấy đâu!”
Diệp Yến Thanh nói: “Vậy cuối tuần, con dẫn Hàn Tích đến chỗ dì đi, dì nấu vài món cho hai đứa ăn!”
Kỷ Nghiêu: “E rằng cô ấy không muốn đi cùng với con đâu!”
Diệp Yến Thanh trợn mắt nhìn anh, đánh vào tay anh một cái: “Có phải con lại bắt nạt người ta không hả?”
Kỷ Nghiêu suy nghĩ một chút: “Không phải trong tổ chức còn nợ con một lần xem mắt sao? Hay sắp xếp vào cuối tuần này luôn đi ạ!”
Diệp Yến Thanh: “Không phải tổ chức đã nói rồi sao, không sắp xếp nữa!”
Kỷ Nghiêu: “Dì Diệp, dì hiểu con nhất. Trước kia mẹ đánh con cũng là dì bảo vệ con mà! Dì Diệp, mẹ con nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp đó. Mạng của con chính là của dì. Không có Hàn Tích con sẽ chết mất!”
Dưới sự ăn vạ và dây dưa của Kỷ Nghiêu, rốt cuộc Diệp Yến Thanh cũng mở miệng: “Vậy để dì thử một chút!”
Chu Lỵ đặt phòng riêng tại một nhà hàng trong trung tâm thương mại gần Cục Công An. Lúc Kỷ Nghiêu, Triệu Tĩnh Tĩnh và Giang Mai tới thì phần lớn mọi người đã đến đông đủ. Anh vừa vào đã nhìn thấy Hàn Tích.
Cô ngồi trong góc phòng nói chuyện cùng Chu Hàm. Chu Hàm nhìn thấy Kỷ Nghiêu, vội hô lên: “Đội trưởng Kỷ, mời ngồi!”
Chờ Kỷ Nghiêu đi tới, Hàn Tích đứng dậy bỏ đi. Dương Xuân Miễn huýt sáo, vui sướng hát lên: “Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay~~” (Thực ra bài mà Miễn ca hát không phải bài này nhưng mình thấy lời cũng hao hao nên mượn luôn! Còn link bài mà Miễn ca ngân nga thì nghe hơi giống nhạc dân ca Trung Quốc. Mọi người có thể nghe thử theo link)
“Tiểu Tích, cô qua đây ngồi đi! Tôi thay mặt đội phòng chống ma túy hoan nghênh cô!”
Kỷ Nghiêu liếc Dương Xuân Miễn một cái rồi nói với Chu Lỵ: “Sao cậu ta cũng tới?”
Chu Lỵ nhún vai: “Đội trưởng Dương nghe chúng ta tụ tập nên cũng muốn đi theo!”
Kỷ Nghiêu: “Bữa này tôi mời nhưng trừ phần tên Dương Xuân Miễn kia ra!”
Chu Lỵ: “Cảm ơn đội trưởng Kỷ, vậy để em gọi thêm vài món nữa!”
Kỷ Nghiêu cúi đầu nhìn thực đơn: “Gọi thêm món, cá chiên xốt chua ngọt, đậu bắp xốt xì dầu, tôm thủy tinh nữa!” Đều là những món Hàn Tích thích ăn. Lúc ăn cơm, Hàn Tích ngồi đối diện với Kỷ Nghiêu. Trên bàn tròn lớn vị trí của hai người rất xa nhau.
Hàn Tích ngẩng đầu một cái có thể nhìn thấy Kỷ Nghiêu đang nhìn cô. Cô giả vờ không nhìn thấy tiếp tục nói chuyện với Chu Hàm đang ngồi bên cạnh. Một lúc sau, khi cô ngẩng đầu thì đôi mắt kia dường như không hề dời tầm mắt khỏi người cô.
Lúc nhân viên phục vụ mang món tôm thủy tinh lên, thịt tôm óng ánh dưới ánh đèn càng thấy màu hồng nhạt ngon mắt.
Kỷ Nghiêu cầm đũa, xếp tôm thủy tinh thành một hình trái tim đẹp đẽ. Sau đó khẽ xoay bàn chuyển đến vị trí của Hàn Tích thì dừng lại.
Mọi người đang nói chuyện rôm rả thấy vậy thì im lặng, đồng loạt nhìn về phía Hàn Tích. Mọi người đều đang chờ mong liệu cô gái có chấp nhận tấm lòng của chàng trai đối diện hay không.
Hàn Tích nhìn đĩa tôm thủy tinh trên đĩa trắng, buông đôi đũa trong tay xuống, đứng lên: “Tôi vào nhà vệ sinh một chút!”
Giang Mai xoay khay chuyển đĩa tôm thủy tinh được xếp thành hình trái tim kia đến trước mặt Triệu Tĩnh Tĩnh.
Triệu Tĩnh Tĩnh: “…” Vậy rốt cuộc đây là trái tim của ai chứ? Giang Mai hay Đội trưởng Kỷ?
Mọi người bắt đầu ồn ào trêu Triệu Tĩnh Tĩnh: “Đội phó Triệu hãy chấp nhận trái tim của Mai Tử đi!”
Kỷ Nghiêu cười một chút, đứng dậy đi ra ngoài, anh dựa vào bên tường hành lang chờ Hàn Tích. Hàn Tích từ trong phòng vệ sinh đi ra. Ánh đèn mờ tối, màu vàng nhạt phủ lên người Kỷ Nghiêu khiến anh càng thêm dịu dàng cô đơn. Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo rộng mở nghiêng mặt nhìn cô: “Không để ý đến anh sao?”
Cô gái ngập ngừng, hơi dừng bước lại.
Kỷ Nghiêu đứng thẳng đi đến gần cô, yết hầu hơi di chuyển, giọng nói cũng trầm thấp hơn: “Hàn Tích!”
Anh cúi mắt hỏi: “Em có tin anh không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!