Trân Quý Em Như Mạng
Chương 80: Mất tích thần bí
Kỷ Nghiêu và Hàn Tích một trước một sau đi ra ngoài. Kỷ Nghiêu ra ngoài được năm phút thì Hàn Tích cũng đi. Cô nhìn khắp nhà hàng cũng không thấy anh đâu cả. Anh đã đi rồi.
Cô cầm túi xách rời khỏi nhà hàng. Trong túi xách là khăn quàng cổ của cô, lúc nãy bị làm nệm, phía trên còn dính một ít máu. Đến lúc từ trên xe taxi xuống, cô vẫn cảm thấy chân còn run rẩy.
Hàn Tích đứng ở vườn hoa nhỏ trong tiểu khu. Trước kia, anh thường xuyên đứng ở dưới cột đèn này, cô lấy di động nhắn một tin cho Kỷ Nghiêu: “Hôm nay, cho dù thế nào hãy về đây một chút. Chúng ta nói chuyện!”
Kỷ Nghiêu đứng bên bờ sông ở ngoại ô, cầm di động nhìn một chút, quay đầu nói với Cục trưởng Thái: “Lát nữa con về qua nhà một chuyến!”
Cục trưởng Thái ăn mặc rất xuề xòa, giống như một ông già vừa ăn cơm xong rồi đi tản bộ mà thôi. Ông còn đội một chiếc mũ len có cục bông ở trên, không thể nào nhận ra đây là cục trưởng Cục Công An.
“Đợi thêm chút nữa!”
Kỷ Nghiêu ngồi bên bờ sông: “Nhớ đã đồng ý với điều kiện của con rồi đó!”
Cục trưởng Thái: “Cái gì cơ?”
Kỷ Nghiêu: “Chuyện này xong xuôi phải thả người!” Anh phải nhanh chóng rước cô về nhà.
Cục trưởng Thái: “Nói lớn như vậy làm gì? Yên tâm đi, tôi cũng đâu quỵt nợ chứ!”
Kỷ Nghiêu nhặt hòn sỏi dưới đất, ném xuống mặt sông, nhỏ giọng lầu bầu: “Đúng là đầu óc có vấn đề rồi mới đồng ý vụ này!”
Không ở nhà ôm người đẹp mềm mại mà đến đây ngồi chịu gió lạnh với một ông cáo già
Kỷ Nghiêu ngửa đầu nhìn bầu trời đêm. Cục trưởng Thái cũng ngồi xuống bên cạnh anh: “Con thấy đấy, con còn có thể cưới vợ, Xuân Miễn thì sao chứ? Còn nhặt được mạng về là thấy ông trời có mắt lắm rồi!”
Không bao lâu sau, Cục trưởng Thái nhận được điện thoại, là điện thoại của cảnh sát đi theo dõi La Hải Diêu báo cáo về, cậu ta nói rằng La Hải Diêu đi đến một bệnh viện tư nhân đắt tiền.
Kỷ Nghiêu: “Dương Xuân Miễn có thể ở trong bệnh viện đó hay không?”
Cục trưởng Thái đứng dậy: “Cũng không chắc, nhưng chỉ cần một tia hi vọng, chúng ta cũng sẽ không từ bỏ!”
Kỷ Nghiêu hỏi: “Tên bệnh viện đó là gì?”
Cục trưởng Thái báo một cái tên.
Kỷ Nghiêu: “Để con đi cho. Chỗ đó con khá quen thuộc. Nhân viên lễ tân trong bệnh viện đó đều yêu quý con!”
Cục trưởng Thái đang định dặn dò gì thì lại nhận được một cuộc điện thoại. Cuộc điện thoại này cực kỳ quan trọng, là người được nhận nhiệm vụ đi theo dõi trợ lý của Đường Hải Dương, bọn họ thông qua tên trợ lý kia đã tóm được một người là mắt xích quan trọng. Người này là trùm ma túy bên cạnh La Quân, biết rất nhiều chuyện liên quan đến ông ta.
Cục trưởng Thái nói với Kỷ Nghiêu: “Chú về cục một chuyến. Bên chỗ bệnh viện con cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần thăm dò một chút xem có Xuân Miễn ở đấy không là được rồi!”
Hai người tạm biệt rồi mỗi người đi về một hướng khác nhau.
Kỷ Nghiêu ngồi trên xe thì nhận được tin nhắn thứ hai của Hàn Tích: “Không về thì chia tay đi!”
Anh cầm di động nhìn ra ngoài cửa xe. Một lát sau, anh trả lời cô.
“Anh không đồng ý! Chết cũng không đồng ý!”
Hàn Tích nhìn tin nhắn mà Kỷ Nghiêu gửi tới, cô không thích nhìn thấy từ “chết” này. Mấy ngày nay cô luôn có dự cảm rất xấu. Cô luôn cảm thấy sắp có chuyện xảy ra, liên quan đến anh.
Kỷ Nghiêu đi tới bệnh viện tư nhân kia, cô nhân viên quầy lễ tân nhìn thấy anh, cười ngọt ngào: “Anh Kỷ!”
Kỷ Nghiêu đi tới, tựa lưng vào quầy lễ tân: “Tiểu Văn à, một hai năm không gặp có nhớ tôi không?”
Nhân viên lễ tân bị anh nhìn chằm chằm mặt đỏ bừng lên, nhưng nhẹ nhàng giẫm chân hờn dỗi: “Ai nha, người ta là Tiểu Mỹ!” Nhưng vẫn không quên nhiệm vụ, chuyên nghiệp hỏi: “Anh Kỷ cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?”
Kỷ Nghiêu che ngực: “Chỗ này không thoải mái!” Anh cười một chút: “Vừa thấy người đẹp thì nó đã nhảy loạn rồi!” Trước kia làm những chuyện này anh đều cảm thấy không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ, anh đã có Hàn Tích, lại đi làm chuyện hi sinh nhan sắc của mình, anh luôn cảm thấy có chút chột dạ.
Được rồi, đây coi như lần cuối cùng trêu chọc con gái đi.
Tiểu Mỹ biết cô ấy nặng 75 kí không thể nào là người đẹp được nhưng không có một cô gái nào lại có thể cự tuyệt lời khen này được. Đặc biệt khi đối phương là một anh chàng đẹp trai, con nhà giàu biết cách ăn nói nữa.
Kỷ Nghiêu nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay tôi không đến khám bệnh mà đến thăm một người bạn. Cậu ta bị thương rất nặng!”
Tiểu Mỹ hỏi: “Bạn của anh tên là gì thế?”
Kỷ Nghiêu đoán La Hải Diêu sẽ không đăng ký tên thật của Dương Xuân Miễn: “Cậu ta bị đạn bắn, mất máu quá nhiều nên bị đưa tới đây!”
Tiểu Mỹ: “Anh Kỷ à, anh đùa gì vậy? Bệnh viện của chúng tôi là bệnh viện chính quy đó, nếu vết thương do súng gây ra sẽ báo cho cảnh sát đầu tiên đấy!”
Kỷ Nghiêu nhướng mày, nhỏ giọng: “A??”
Tiểu Mỹ không thể chống đỡ được sự công kích của trai đẹp, hơi tiến lại gần, nhỏ giọng: “Vết thương do đạn bắn quả thật không có nhưng bệnh nhân được đưa vào do mất máu quá nhiều quả thật có một người!”
Cho dù vết thương do đạn bắn thật cũng không thể nào nhân viên quầy lễ tân bọn họ có thể được biết. Kỷ Nghiêu có được số phòng, chạy vội tới. Đẩy cửa vào thì phòng đã trống trơn. Anh vén chăn lên sờ một chút, giường vẫn ấm chắc người mới bị dời đi không bao lâu đâu.
Một y tá đi vào: “Ai, bệnh nhân giường này đâu rồi? Anh là ai?”
Kỷ Nghiêu hỏi ngược lại: “Tôi còn chưa hỏi các cô làm ăn kiểu gì mà sao em họ tôi đang nằm ở đây mà tôi đi vệ sinh có một lát đã không thấy người đâu rồi?”
Cũng may là Dương Xuân Miễn không nghe thấy nếu để anh ấy nghe được không chừng sẽ nhảy dựng lên mà đánh người đó. Em họ cái rắm, nếu muộn nhận thì anh ấy cũng phải là anh họ nhé…
Y tá vì không tìm thấy bệnh nhân đâu đã hốt hoảng lại bị Kỷ Nghiêu hù dọa nên càng sợ hơn. Y tá vội vàng kêu người đi tìm, có người hỏi có cần báo cho người thân của bệnh nhân không?
Kỷ Nghiêu giơ tay: “Tôi chính là người nhà bệnh nhân!”
Bệnh viện này chưa bao giờ xảy ra tình huống bệnh nhân mất tích nên hành lang tán loạn cả lên.
Kỷ Nghiêu kéo cô y tá kia qua một bên: “Em họ tôi có thể đi xa được không?”
Y tá: “Từ khi anh ấy được đưa vào đây đã nửa tháng nhưng chưa tỉnh lại lần nào. Anh ấy bị mất máu quá nhiều lại còn bị thương, não bộ có một lần xuất hiện tình trạng thiếu ô xi. Trong lúc hôn mê đã từng xuất hiện tình trạng ngừng thở hai lần rồi. Có thể duy trì mạng sống hay không cũng là cả vấn đề chứ đừng nói bệnh nhân tự chạy ra ngoài!”
Kỷ Nghiêu cảm thấy toát mồ hôi vì Dương Xuân Miễn. Thật may, mạng lớn nên không chết.
Lúc này, một y tá khác chạy tới nói: “Vừa rồi người nhà bệnh nhân gọi điện tới, nói đã đưa bệnh nhân đi rồi!”
Y tá trưởng cau mày: “Cô nói xem, đây không phải là làm loạn sao? Bệnh nhân bị thương thành như thế, không có trang thiết bị y tế sao có thể sống được?”
Một y tá khác lại nói: “Người nhà cố tình muốn đưa đi. Ngay cả thủ tục xuất viện cũng chẳng thèm làm mà bỏ đi rồi!”
Ở bên kia, Cục trưởng Thái đã trở lại Cục Công An, dẫn người âm thầm thẩm vấn trợ lý Dương – trợ lý của Đường Hải Dương và tên trùm buôn bán ma túy kia.
Thẩm vấn cả đêm, dưới sự cứng rắn mềm mỏng, mặt đỏ mặt trắng thay nhau oanh tạc (Đằng: Ý câu này vừa đấm vừa xoa đó ạ người mắng rồi lại có người ngon ngọt dụ dỗ!) nên sáng sớm ngày hôm sau khi ánh nắng đầu tiên xuyên phá tầng mây, hai người họ đã đầu hàng. Bọn họ khai báo thời gian và địa điểm giao dịch ma túy. Nhưng mà không biết là thật hay giả. Thật thì tốt nhưng nếu là giả thì chưa kể việc cảnh sát sẽ mất công toi lần này và lần sau muốn bắt tất cả đường dây buôn bán ma túy kia thì sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.
Cuối cùng, Cục trưởng Thái sai người so sánh tin tức giữa lời khai của nghi phạm và thông tin thu được từ máy ghi âm khuy áo của Dương Xuân Miễn, rốt cuộc cũng xác định tin tức này có khả năng tin được.
Thời gian là ba giờ chiều mai, địa điểm là trong một nhà hàng bỏ hoang bên bờ biển thành phố Nam Tuyền. La Quân sẽ có mặt.
Rất nhanh, cảnh sát đã bí mật sắp xếp mọi thứ. Liên quan đến tung tích của Dương Xuân Miễn, người kia nói không biết. Ít nhất khi ở bên cạnh La Quân anh ta chưa từng thấy người này.
Cả một đêm Hàn Tích không ngủ, cô đợi Kỷ Nghiêu cả một đêm chờ anh cho cô một câu trả lời nhưng anh không tới.
Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm. Sau khi chạy bộ về, cô ăn chút đồ ăn sáng. Cô đứng trên ban công nhìn khăn quàng đã được phơi nắng, vết máu trên đó đã được giặt sạch không nhìn ra vết tích gì.
Cô nhìn xuống tầng, thấy một chiếc xe Cayenne màu đen quen thuộc. Không bao lâu, chuông cửa vang lên. Hàn Tích ra mở cửa, quả nhiên là La Hải Diêu.
Tay anh cầm một giỏ hoa quả tươi, trên mặt đầy ý cười, có vẻ tâm trạng anh rất tốt: “Chào buổi sáng!”
Hàn Tích “vâng” một tiếng, nghiêng người để La Hải Diêu đi vào.
Giống như rất lâu trước đây, La Hải Diêu đi vào, bỏ trái cây vào giỏ mây đựng hoa quả, rửa tay, lấy một quả táo trong giỏ mang vào phòng bếp rửa.
Lúc anh ta gọt táo, Hàn Tích ngồi ở bên bàn ăn nhìn anh ta.
La Hải Diêu không che giấu nụ cười bên môi, trong mắt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt: “Anh đã lấy lại được nhà máy điều chế thuốc rồi! Sáng mai sẽ ký hợp đồng với La Quân!”
Rất ít khi anh ta có dáng vẻ cao hứng đến như vậy, có thể thấy anh ta đang rất vui.
Hàn Tích “ừm” một tiếng: “Thật tốt! Anh đã cố gắng lâu như vậy!”
La Hải Diêu cười một tiếng: “Sau này ở La thị không còn ai có thể cản đường của anh nữa. Anh đã kêu người triển khai kế hoạch khu vui chơi ở huyện Tân Kiều. Chỉ chờ thành phố phê duyệt, anh sẽ xây vòng quay ngựa gỗ lớn nhất thành phố Nam Tuyền!”
Hàn Tích ngẩng đầu: “Hải Diêu, thật ra thì không cần đâu! Nếu xây dựng khu vui chơi ở mảnh đất cô nhi viện kia, chắc chắn sẽ lỗ vốn!”
La Hải Diêu cắt táo thành từng miếng, đặt vào đĩa, xiên một que tăm cho Hàn Tích: “Vốn dĩ anh cũng không định đưa ra khai thác. Đó là quà anh tặng em, chỉ một mình em!”
Hàn Tích cầm que tăm, cảm giác chóp mũi ê ẩm: “Anh không cần tốt với em như thế đâu!”
Giọng cô dần nhỏ đi: “Em thích ai anh cũng biết mà!”
La Hải Diêu rửa xong dao gọt trái cây, cất vào vị trí, nhìn Hàn Tích: “Sao sắc mặt em kém thế? Mắt cũng sưng, em khóc à?”
Tay La Hải Diêu siết chặt thành nắm đấm: “Có phải thằng đó bắt nạt em không?”
Anh ta chưa nói hết câu mà nước mắt cô đã không khống chế nổi. La Hải Diêu đi tới cửa phòng khách.
Hàn Tích gọi anh lại: “Hải Diêu, thôi mà! Bỏ đi ạ!”
Bước chân La Hải Diêu hơi dừng nhưng anh cũng không quay đầu lại, giọng nói có chút trầm thấp: “Cứ bỏ qua như vậy sao?”
Giống như vô số lần hồi bé ở cô nhi viện, mỗi lần cô bị ai bắt nạt đều là anh ta sẽ đi đòi công bằng cho cô.
Khi đó, có một thằng bé tên Đại Đầu rất thích cướp đồ ăn của cô. La Hải Diêu liền dẫn theo cô đi đánh nhau với Đại Đầu. Nhưng vóc dáng Đại Đầu lớn, La Hải Diêu cũng không đánh được hắn mấy còn bị đánh không ít. Sau đó, khi Hàn Tích bị Đại Đầu cướp đồ ăn thì cô bé không nói cho La Hải Diêu nữa.
Hàn Tích đi tới sau lưng La Hải Diêu, cúi đầu: “Bỏ đi ạ!”
La Hải Diêu xoay người: “Em đau lòng cho tên đó?”
Hàn Tích bĩu môi, không lên tiếng.
La Hải Diêu: “Em nhìn xem bây giờ tên đó sa đọa thành như thế nào rồi? Tên đó đâu có chút nào xứng với em chứ?”
Hàn Tích ngẩng đầu, đôi mắt vẫn vương lệ: “Có thể vì em thích anh ấy!”
La Hải Diêu xoay người, Hàn Tích định kéo anh lại bị anh nghiêng người tránh đi.
Kỷ Nghiêu tìm Dương Xuân Miễn cả đêm, anh đã dò hỏi tất cả bệnh viện ở thành phố Nam Tuyền nhưng không hề có bất cứ tin tức gì của Dương Xuân Miễn.
Anh không biết khi không có các trang thiết bị y tế kia anh ấy có thể chống đỡ được hay không.
Kỷ Nghiêu đi ra bệnh viện cuối cùng trong thành phố, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy La Hải Diêu.
Cả hai người đều tức giận đối phương, cùng nhau đi tới, mỗi người đánh cho đối phương một đấm.
Kỷ Nghiêu lau vết máu bên khóe môi: “Mày, con mẹ nó, mày đem giấu cậu ấy đi đâu rồi?”
La Hải Diêu đẩy gọng kính: “Tối hôm qua không phải mày đến bệnh viện kia dẫn người đi rồi sao?”
Kỷ Nghiêu nắm cổ áo của La Hải Diêu: “Dám làm mà không dám nhận à?”
La Hải Diêu hất tay Kỷ Nghiêu ra: “Tao có cái gì mà không dám nhận chứ? Nếu ngày đó không phải tao đưa anh ta đi thì anh ta đã sớm chết trên tay La Quân một vạn lần rồi!”
Kỷ Nghiêu cười lạnh một tiếng: “Thì ra tôi còn phải biết ơn anh sao? Không phải anh sợ để lại cậu ta sẽ không thể nào giá họa cho tôi sao?”
La Hải Diêu cảnh giác: “Cậu rất quan tâm cậu ta?”
Kỷ Nghiêu: “Mặc dù ông đây không còn là cảnh sát nhưng không giận cá chém thớt. Đây là trong sạch của ông đây. Cả đời này ông đây không muốn bị người khác chỉ chỏ là kẻ tình nghi giết người!”
La Hải Diêu: “Thật không phải do cậu đưa đi?”
Kỷ Nghiêu cẩn thận quan sát vẻ mặt của La Hải Diêu. Dường như anh ta quả thật không biết Dương Xuân Miễn bị ai mang đi.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp người nhưng Kỷ Nghiêu chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương từ lòng bàn chân đến dọc sống lưng.
Là La Quân sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!