Trân Quý - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Trân Quý


Chương 34


Mấy ngày tiếp theo, nhiệm vụ của Nhiễm Khải Minh chính là đi phỏng vấn, hầu hết hồ sơ mà anh gửi đi đều được trả lời.

Ngoại trừ tìm việc làm, cậu bạn thân Đại Lượng bởi vì có công việc bên này cần giải quyết nên đã bay qua mấy ngày, thuận tiện rủ anh đi ăn cơm cùng. Đại Lượng là bạn học đại học của Nhiễm Khải Minh, tính cách sảng khoái bộc trực, bản chất bên trong là một người vô cùng mạnh mẽ, bởi vậy rất sẵn sàng chủ động làm bạn với anh. Bọn họ từng cùng nhau thực tập tại công ty của chú Diêu Ứng Hân, nhưng cuối cùng chỉ có Đại Lượng lựa chọn ở lại.

Sau khi nhận được tin Nhiễm Khải Minh trở về quê, Đại Lượng rất bất ngờ, đáy lòng cũng cảm thấy tiếc hận thay cho Diêu Ứng Hân.

Vì thế lần này Diêu Ứng Hân uyển chuyển nhờ anh ấy hẹn Nhiễm Khải Minh ra ngoài ăn cơm, anh ấy rất nghĩa khí đáp ứng.

Nơi họ ăn tối là một quán nướng trên tầng hai của một tòa nhà thương mại đối diện khách sạn.

Diêu Ứng Hân ngồi đối diện Nhiễm Khải Minh, một lúc lâu sau thấy anh vẫn không nói gì, cô ấy cảm thấy có chút xấu hổ. May là có Đại Lượng ở bên cạnh kể ít chuyện cười, khiến cho bầu không khí trong phòng không đến mức quá lúng túng.

“Tớ nghĩ cậu nên suy nghĩ nghiêm túc một chút, bên phía Quảng Châu có rất nhiều cơ hội, bạn học bên ấy cũng nhiều. Thời đại này bạn học chính là mối quan hệ sâu rộng và nguồn lực vô cùng quan trọng. Tất cả mọi người đều ở trong một vòng tròn kết nối, có thể hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau không phải rất tốt sao? Bây giờ cậu trở lại đây tương đương với việc bắt đầu lại từ đầu.” Đại Lượng chân thành khuyên bạn mình một câu.

“Ở bất cứ nơi nào cũng đều có cơ hội.” Nhiễm Khải Minh uống một ngụm rượu, tầm mắt dừng trên mặt cô gái đối diện, “Quan trọng là người tớ thích ở chỗ này.”

Lời này vừa dứt, hơi nóng trên lò nướng thiếu chút nữa ngưng đọng.

“Người cậu thích?” Đại Lượng cười cười, cưỡng ép bản thân nói theo cách hiểu của mình, “Mẹ cậu không phải đang ở Quảng Châu sao? Còn người thân nào khác nữa mà cậu không thể chia xa à?”

Nhiễm Khải Minh không nói gì.

Đại Lượng liếc mắt nhìn Diêu Ứng Hân, thấy trên mặt đối phương đã lộ ra chút buồn bã, trong lòng có dự cảm không lành, bèn buông ly rượu xuống.

Nếu là người thân, Nhiễm Khải Minh sẽ không dùng mấy chữ “người tớ thích”,  trong lòng Đại Lượng rất rõ ràng điều đó, nhưng anh ấy không muốn để tình cảnh hiện tại trở nên quá xấu hổ.

Kỳ thật dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, Nhiễm Khải Minh trở về tham gia tang lễ của bà ngoại, sau khi quay lại Quảng Châu liền từ chối ký hợp đồng, thu dọn hành lý một mình bay trở về đây, một mực cố chấp như vậy, động lực đó nếu không phải là lợi ích thì chính là vì tình cảm. Về phần lợi ích, nếu như anh muốn thì đã lựa chọn bắt đầu với Diêu Ứng Hân từ lâu.

“Cô gái mà cậu thích ở đây à?” Diêu Ứng Hân miễn cưỡng mỉm cười, trực tiếp hỏi ra.

“Ừm.” Ngón tay Nhiễm Khải Minh trượt trên màn hình điện thoại, mở tấm ảnh chụp bóng lưng của một cô gái đưa qua cho cô ấy xem.

Đại Lượng lập tức tiến lại gần, nhìn xong cảm thán một câu, “Thì ra cậu thích cô gái cao như vậy?”

“Cô ấy cao 1m78.” Nhiễm Khải Minh thản nhiên nói, “Chân của cô ấy rất dài, mà từ nhỏ tớ đã thích chân dài.”

Đại Lượng: “…”

Diêu Ứng Hân: “…”

“Cô ấy lớn tuổi hơn tớ một chút, cái này cũng rất thích hợp với tớ, vì từ nhỏ tớ đã rất thích những cô gái lớn tuổi hơn mình.”

Đại Lượng: “…”

Diêu Ứng Hân: “…”

Đại Lượng ho khụ khụ, liếc mắt nhìn biểu cảm của Diêu Ứng Hân, dò hỏi Nhiễm Khải Minh: “Sao vậy? Cậu không thích kiểu con gái như chú chim non nép vào người sao?”

“Tớ nghĩ tớ đã là một chú chim nhỏ nép vào người rồi.” Nhiễm Khải Minh trả lời.

Đại Lượng: “…”

Diêu Ứng Hân nhanh chóng đứng dậy, thuận tay xách túi nhỏ lên, ném về phía bọn họ một câu: “Thật ngại quá, tớ đi toilet một lát.”

Đợi Diêu Ứng Hân đi xa, Đại Lượng kề sát vào người Nhiễm Khải Minh, nói: “Cậu quyết định thừa dịp bữa cơm này cắt đứt hết mọi tâm tư của cô ấy đúng không?”

“Cậu muốn nghĩ như vậy cũng được.” Tầm mắt Nhiễm Khải Minh vẫn dừng lại trên tấm ảnh.

“Thì ra cậu đã sớm có người mình thích rồi? Sao lại giấu kín như bưng thế hả? Được rồi, bây giờ cô ấy đã biết, có lẽ đang trốn trong toilet rơi nước mắt rồi.” Đại Lượng thở dài, “Cậu không nên cố ý cự tuyệt cô ấy trước mặt tớ như thế, làm vậy sẽ khiến cô ấy vừa đau lòng vừa mất mặt.”

Dường như đã bị Đại Lượng đoán đúng, qua một lúc lâu vẫn chưa thấy Diêu Ứng Hân quay lại.

“Cậu gửi wechat hỏi thăm cô ấy xem sao.” Nhiễm Khải Minh nói với Đại Lượng một câu.

Đại Lượng gửi tin nhắn qua, chẳng mấy chốc đã nhận được câu trả lời từ Diêu Ứng Hân: “Tớ về khách sạn trước, hai người cứ từ từ ăn uống và nói chuyện đi nha. Đúng rồi, tớ đã thanh toán hết rồi nhé.”

“Hân Hân là cô gái tốt như vậy, có hiểu biết có học thức, đối đãi với người khác rất đàng hoàng tử tế, cậu bỏ lỡ cô ấy tương lai nhất định sẽ hối hận.” Đại Lượng buông điện thoại xuống, cắn răng nói, “Đồ đàn ông cặn bã, có một ngày cậu sẽ phải hối hận.”

Nhiễm Khải Minh cũng lười để ý tới anh ấy.

Sau khi thốt ra những lời lẽ nặng nề, Đại Lượng lại nhịn không được tò mò về đối tượng mà Nhiễm Khải Minh thật sự thích là người như thế nào, anh ấy thật sự rất hiếu kỳ. Trong ấn tượng của anh ấy Nhiễm Khải Minh luôn giữ khoảng cách với những người khác phái, ngoại trừ giao tiếp bình thường ra cũng không thấy anh cùng bất kỳ cô gái nào nói chuyện phiếm, bây giờ bất thình lình nhảy ra một chị gái chân dài làm cho anh bị mê hoặc, làm sao mà Đại Lượng không tò mò cho được.

Nhưng bất luận Đại Lượng chất vấn thế nào, ngoại trừ biết được việc anh quen với chị gái chân dài là ở cái tuổi mười tám mười chín ra, cái khác không còn nữa.

“Những thứ khác không có gì để nói, cô ấy còn chưa chấp nhận tớ.” Nhiễm Khải Minh nói

Đại Lượng nghe xong ngay cả cằm cũng muốn rơi xuống: “Thì ra cậu còn chưa xác định quan hệ với cô ấy mà đã chạy tới đây tìm việc làm rồi?”

“Ừm.”

“Nếu đã đến nước này, tại sao cậu vẫn chưa nói cho cô ấy biết?”

“Bởi vì mỗi khi đối mặt với cô ấy tớ không tránh khỏi có chút khẩn trương, muốn tìm một thời điểm thích hợp để nói.” Nhiễm Khải Minh trầm tư, “Nhưng vẫn chưa tìm được. Ngày mai hay ngày kia cũng được, rồi sẽ có thời gian thích hợp để nói thôi.”

Đại Lượng quả thực muốn ngất xỉu, năm đó trong cả khoa anh là người khởi nghiệp sớm nhất, một người tỉ mỉ trong học tập lẫn công việc hoá ra lại là người hay trì hoãn trong tình cảm?

Sau khi ăn xong, bọn họ cùng trở về khách sạn. Nhiễm Khải Minh tắm rửa xong lên giường nằm, thuận tay cầm điện thoại di động lên nhìn, vẫn không thấy tin nhắn của Lạc Chi Dực.

Anh bỗng nhiên phát hiện ra sự thật là cô sẽ không chủ động gửi tin nhắn cho mình.

Anh có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhanh chóng gửi đi một tin nhắn: “Chị có muốn sang đây ngắm cảnh đêm không?”

Anh gửi xong liền nhìn thời gian ở trên góc bên trái điện thoại, từ tám giờ bốn lăm phút tối đến tám giờ bốn bảy phút, một tin tức mới nhảy lên.

Lạc Chi Dực trả lời: “Muốn chứ, nhưng chờ cậu tìm được công việc đã, lúc đó cậu hãy thông báo cho tôi biết.”

Đây xem như là một ước định, Nhiễm Khải Minh hiểu rõ đây chính là một loại động lực mà cô dành cho anh.

Anh chậm rãi ngồi dậy, nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, bất tri bất giác hiểu được lời những người đi trước hay nói “Hi vọng” là như thế nào.

Chờ tới khi Lửa Gầm đóng cửa, Lạc Chi Dực gọi quản đốc Mậu, Trình Nhiên, Hiểu Nhược và Khâu Miễn cùng nhau đến văn phòng để giải quyết một chuyện bất ngờ xảy ra hôm nay – Hiểu Nhược cáo buộc Trình Nhiên sàm sỡ cô ấy.

Theo như lời Hiểu Nhược nói, trưa hôm nay mọi người có cùng nhau ăn cơm, Trình Nhiên uống rất nhiều rượu đã đưa tay sờ chân cô ấy, còn thừa dịp say rượu muốn vén váy của cô ấy lên. Khi cô ấy liều mạng đè váy lại, nhắc nhở cậu ấy đã uống quá nhiều, bảo cậu ấy đừng như vậy nữa, thế mà cậu ấy lại nói năng thô lỗ, còn mắng cô ấy là giả vờ đứng đắn, tại thời điểm đó Khâu Miễn cũng có mặt và có thể đứng ra làm chứng.

Trình Nhiên không nói lời nào.

Khâu Miễn chậm chạp lên tiếng: “Phải, lúc đó tôi ở đấy, tôi cũng nhìn thấy. Khi tôi thấy thế đã vội vàng đi tới ngăn Tiểu Trình lại, nhưng bị cậu ấy đẩy ra, luôn miệng nói bảo tôi đừng dính vào.”

Hiểu Nhược nhăn mũi, mắt có chút đỏ lên.

“Vậy sau đó thì sao? Sau đó cậu có ngăn cậu ấy lại không?” Lạc Chi Dực hỏi Khâu Miễn.

Khâu Miễn nói: “Sau khi uống say cậu ấy vô cùng khỏe, tôi không thể ngăn cậu ấy được, chỉ thấy cậu ấy liên tục nhào vào  người Hiểu Nhược, cũng may Hiểu Nhược đã cố sức thoát khỏi cậu ấy. Hiểu Nhược đứng lên nên cậu ấy chụp hụt vào khoảng không, cười cười rồi say khướt nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.”

Hiểu Nhược vươn một cánh tay cho Lạc Chi Dực xem, giải thích: “Sức lực của cậu ấy đặc biệt lớn, túm lấy cánh tay của tôi không chịu buông ra, mấy vết bầm tím này chính là bằng chứng. Còn có váy của tôi, làn váy cũng bị cậu ấy xé rách một lỗ hổng, cũng là bằng chứng chứng minh tất cả.”

Lạc Chi Dực quay đầu hỏi Trình Nhiên: “Trình Nhiên, cậu giải thích việc này như thế nào?”

Trình Nhiên nhíu mày, một lát sau nói: “Em không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì em không nhớ rõ. Em không giỏi uống rượu nên chỉ cần uống hai ly sẽ say, mỗi khi say thì không thể nhớ được gì hết.”

“Không biết uống rượu vì sao còn muốn uống?” Lạc Chi Dực hỏi cậu ấy.

“Bởi vì là có người mời khách, em không muốn từ chối.” Trình Nhiên nói.

Lạc Chi Dực đưa mắt nhìn quản đốc Mậu đang đứng ở một góc, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.

Quản đốc Mậu hiển nhiên nhận được ánh mắt “chất vấn” của cô, tiến lên một bước, ôn hòa giải thích: “Quản lý Lạc, rượu vang đỏ là tôi mang đến, đặc biệt mời mọi người uống, đồ ăn cũng là tôi mua, chính là để thưởng cho sự vất vả của nhân viên trong khoảng thời gian này. Tôi đã nhắc nhở họ là uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến công việc buổi chiều, tôi tự làm gương trước, uống một ly nhỏ. Không ngờ vừa ngồi xuống không bao lâu đã nhận được điện thoại, vợ tôi bị sốt, bảo tôi lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện một chuyến, tôi buông đũa xuống nhanh chóng chạy đi, cho nên chuyện sau đó tôi cũng không biết.”

Lạc Chi Dực không nói gì, thật sự rất không khéo là sáng nay cô vội vàng đi gặp nhà cung cấp nên mãi đến tận buổi chiều mới trở lại quán lẩu.

Khâu Miễn lại bổ sung thêm vài câu: “Lúc đầu mọi người ăn rất vui vẻ, không khí rất tốt, cho tới khi ăn gần xong bữa cơm, những người khác bèn rủ nhau đến trung tâm mua sắm mới mở gần đó chơi trò chơi mật thất, trên bàn cơm lúc này chỉ còn lại ba người là tôi, Tiểu Trình và Hiểu Nhược. Tôi mắc tiểu quá nên vội vàng chạy đi toilet một chút, lúc trở lại thì bắt gặp cảnh Tiểu Trình đang có những hành động xúc phạm Hiểu Nhược.”

“Tại sao cậu không tham gia trò chơi mật thất? Bình thường cậu rất thích giao du với mọi người mà?” Lạc Chi Dực hỏi.

Khâu Miễn giải thích: “Tôi có chứng bệnh sợ hãi không gian kín, vì vậy tôi mới không đi. Về bệnh tâm lý này của tôi các đồng nghiệp khác đều biết, cho nên họ mới không khuyên tôi đi chơi cùng họ.”

“Ngoài ra tôi cũng định đi chơi với các đồng nghiệp khác, nhưng nhìn thấy Trình Nhiên đã uống rất say, cho nên tôi có chút lo lắng, quyết định ở lại chăm sóc cậu ấy, ai mà ngờ cậu ấy lại…”

Hiểu Nhược cắn răng nói: “Thật ra tôi có thể thông cảm cho việc cậu ấy uống say mới làm ra chuyện như vậy, nhưng sau đó cậu ấy lại không chịu nói xin lỗi.”

Trình Nhiên nghe đến đó mới lên tiếng lần nữa: “Tuy rằng em không nhớ rõ mình đã làm cái gì, có thể có hành vi xúc phạm đến chị, nhưng em tuyệt đối sẽ không đi vén váy chị lên, cũng sẽ không nói chị giả vờ đứng đắn…”

“Cậu uống say rồi, cho nên cậu không nhớ rõ mình cụ thể đã làm cái gì.” Khâu Miễn rũ mắt xuống, kịp thời phản bác, “Nhưng cậu là đàn ông, đã làm thì phải nhận, mau nói xin lỗi Hiểu Nhược đi.”

Trong văn phòng nhất thời lặng im không có người nào lên tiếng.

Một lát sau, chuông điện thoại đột ngột vang lên. Quản đốc Mậu nhận điện thoại, nhẹ giọng dịu dàng nói, “Anh vẫn còn chút việc chưa xong, chắc là sẽ về nhà hơi trễ. Em đã uống thuốc đúng giờ chưa? Nhiệt độ đã hạ xuống chưa? Em có muốn ăn cháo không? Anh sẽ mua về cho em một bát cháo nhé?”

Lạc Chi Dực mặt không chút thay đổi nhìn quản đốc Mậu nói chuyện, người kia tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô, cười cười gật đầu, vội vàng cúp điện thoại.

“Hiểu Nhược, Trình Nhiên phủ nhận lời cô nói, đối với chuyện này cô có suy nghĩ gì không? Bởi vì khu vực nghỉ ngơi của nhân viên không được lắp đặt camera giám sát, bây giờ mọi người ai cũng cố chấp cho là mình đúng, tôi cũng không biết trưa nay rốt cuộc mọi người đã xảy ra chuyện gì.” Lạc Chi Dực bình tĩnh nói, “Xem ra cô đã chịu rất nhiều sợ hãi cùng tủi thân, nếu như cô kiên trì muốn đòi lại sự công bằng cho mình, tôi rất ủng hộ cô, nếu cô muốn báo cảnh sát tôi cũng sẽ ủng hộ.”

Nghe thấy chữ “báo cảnh sát”,  Hiểu Nhược thoáng chút sửng sốt, vội vàng nói: “Tôi đương nhiên không phải là người thích chuyện bé xé ra to, cho nên sẽ không vì chuyện này mà đi báo cảnh sát. Chỉ là với tư cách phụ nữ, tôi rất ghét những kẻ b.iến thái như thế này, tôi cần một lời xin lỗi công khai.”

“Trình Nhiên, cậu quyết định xin lỗi không?” Lạc Chi Dực chuyển sang hỏi cậu ấy.

Trình Nhiên suy tư một lát, sau đó lắc đầu: “Em tin tưởng mình, cho dù em ở trạng thái nào, uống bao nhiêu rượu đi nữa, em cũng sẽ không đi kéo váy con gái.”

Nói vậy có nghĩa là không xin lỗi.

Tình hình giằng co rơi vào bế tắc.

“Thế này vậy, hôm nay đã quá muộn rồi, tiếp tục thảo luận cũng không ra kết quả gì, chờ đến sáng mai nói tiếp sẽ tốt hơn.” Quản đốc Mậu kịp thời đứng ra làm người tốt nói, “Hiểu Nhược đã chịu kinh hãi, cần được nghỉ ngơi thật tốt. Về phần Tiểu Trình, cậu về nhà suy nghĩ kỹ một chút, có phải bởi vì quá say nên quên mất mình đã làm cái gì không. Tôi thấy Hiểu Nhược là một cô gái rộng lượng, chỉ cần cậu chân thành xin lỗi cô ấy, cô ấy sẽ tha thứ cho cậu thôi.”

“Những gì tôi cần là một lời xin lỗi công khai, trước mặt tất cả các nhân viên.” Hiểu Nhược nhẹ giọng nhưng kiên trì nói.

“Hiểu Nhược, cái này có chút khó khăn đấy, cho dù Tiểu Trình suy nghĩ lại, nhưng cô kêu cậu ấy ở trước mặt mọi người thừa nhận mình đã làm chuyện này thực sự sẽ làm khó cậu ấy. Cậu ấy còn nhỏ hơn cô, không có nhiều kinh nghiệm xã hội, da mặt mỏng, cô ít nhiều thông cảm cho cậu ấy đi.” Quản đốc Mậu ngược lại nhẹ nhàng khuyên nhủ Hiểu Nhược.

Lạc Chi Dực trong lòng bực bội, nhanh chóng cắt ngang lời quản đốc Mậu, nói với ba người còn lại, “Mọi người bận rộn cả ngày hiện tại cũng mệt mỏi rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, việc này ngày mai lại nói.”

Vì vậy, tất cả mọi người giải tán.

Chờ Lạc Chi Dực ra khỏi cửa hàng, chuẩn bị chạy xe điện về thì nhìn thấy một bóng người nhanh chóng chạy tới, quay đầu lại thì thấy Trình Nhiên mặc áo thun cùng quần jean, đeo thêm một cái túi lớn.

“Sao vậy?” Lạc Chi Dực hỏi.

Trình Nhiên muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì cả.

“Về nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.” Lạc Chi Dực dịu dàng lên tiếng, “Chị tin tưởng cậu.”

Cô nói xong thì đội mũ bảo hiểm và khởi động xe điện rời đi.

Trình Nhiên đứng ngây ngốc tại chỗ, khuôn mặt trắng nõn trong bóng đêm từng chút một biến thành màu đỏ.

Lạc Chi Dực về đến nhà trong tình trạng kiệt sức, tắm rửa xong liền nằm liệt trên giường.

Cô lật điện thoại di động lên, khi nhìn thấy lời mời của Nhiễm Khải Minh “Chị có muốn tới đây xem cảnh đêm không” cùng với câu trả lời của cô trong quán lẩu, nghĩ thầm đây xem như là chuyện vui nhất cả ngày hôm nay.

Cô cực kỳ muốn ngắm cảnh đêm, nếu có thể cô muốn ngày mai sẽ tới xem ngay lập tức, nhưng cô không muốn quấy nhiễu quá trình tìm việc làm của anh.

Thế giới của người lớn cần phải cân nhắc mọi thứ xung quanh, bao gồm cả việc gọi cho ai đó mà mình nhớ, lo lắng thời gian xem người kia có bận việc hay không. Cô chợt nhớ lúc mình còn học đại học, khi đó cô nhớ anh sẽ không bận tâm bất cứ điều gì mà tìm anh nói chuyện phiếm.

Cô lật xem lịch sử trò chuyện của mình và Nhiễm Khải Minh rồi đắm chìm trong đó thật lâu.

Sau đó có một giây cô sinh ra ảo giác, nhìn thấy bốn chữ “Chị đã ngủ chưa?”. Cô dụi dụi mắt, xác định đây là tin nhắn anh vừa mới gửi qua, vội ngồi bật dậy trả lời: “Không ngủ được. Hôm nay có một đống việc phải lo lắng.”

Nhiễm Khải Minh trả lời: “Nói nghe một chút đi.”

Lạc Chi Dực nghĩ bụng, thôi bỏ đi, đã muộn như vậy rồi, không muốn dùng những thứ phiền phức làm câu chuyện để nói trước khi anh đi ngủ, vì thế chuyển đề tài: “Cậu cũng chưa ngủ sao? Đang làm gì vậy?”

Nhiễm Khải Minh trả lời: “Buổi tối ăn nhiều, còn đang tiêu hóa.”

“Nằm trên giường tiêu hóa hả? Haha, đủ để cho cậu mập lên đấy.” Lạc Chi Dực nở nụ cười, trên tay thoáng khựng lại, sau đó đưa ra một yêu cầu nhỏ: “Cậu chụp một tấm ảnh tự sướng gửi qua cho tôi xem đi.”

Nhiễm Khải Minh trả lời: “Muốn nhìn tôi?”

Lạc Chi Dực đáp: “Muốn nhìn chứ, có thể giải tỏa áp lực, có thể làm đẹp tâm tình, có thể làm cho tôi thoát khỏi một đống chuyện ưu sầu.”

Một phút sau, Nhiễm Khải Minh gửi yêu cầu gọi video tới.

Lạc Chi Dực sau khi nhận cuộc gọi thì thấy anh mặc một bộ áo choàng tắm nằm trên giường, bên cạnh bật một ngọn đèn nhỏ ấm áp, nhìn qua có cảm giác như đang ở nhà. Trong lúc nhất thời cô không nói gì, cứ nhìn ngắm anh như vậy thật lâu, nhìn khuôn mặt và cái mũi của anh, nhịp tim lại một lần nữa tăng tốc.

Anh dường như biết cô đang nhìn mình, cũng không nói gì, hơi điều chỉnh ống kính một chút, để khuôn mặt mình hoàn toàn hiện ra trên màn hình điện thoại di động, để cô nhìn cho thật kỹ.

Một lúc lâu sau anh lên tiếng hỏi: “Nhìn đủ chưa?”

“Vẫn chưa.” Lạc Chi Dực nói.

Anh nở nụ cười, ngữ khí trở nên rất ôn nhu, hỏi cô hôm nay rốt cuộc gặp phải chuyện gì không thoải mái.

“Chỉ là mâu thuẫn giữa các nhân viên, không muốn nhắc lại.” Lạc Chi Dực chuyên chú nhìn anh, nhịn xuống kích động muốn liếm lên màn hình điện thoại của mình, “Cậu biết không? Đôi khi tôi cảm thấy rất mệt mỏi, đặc biệt mệt mỏi, muốn trở lại thời thơ ấu hoặc trở lại thời điểm học đại học, tóm lại là khi ấy tốt hơn bây giờ rất nhiều. Lúc đó tôi không phải lo lắng chuyện cơm áo, tất cả đã có ba mẹ sắp xếp xong cả rồi, mỗi ngày ăn cái gì mặc cái gì cũng không cần lo nghĩ, muốn mua cái gì chỉ cần nói với ba mẹ nói một tiếng là được. Bây giờ tự mình kiếm tiền tôi mới thấy được tất cả mọi thứ thật sự không dễ dàng, có quá nhiều việc phải lo lắng khiến cho đầu óc không thể dừng lại được.”

Những điều nhỏ nhặt hàng ngày là khó khăn nhất.

“Chị đã từng nghĩ đến việc bỏ cuộc chưa?” Nhiễm Khải Minh nghe xong hỏi lại một câu.

“Bỏ cuộc? Nằm ở nhà không làm gì cả?” Lạc Chi Dực khẽ cười, “Nghĩ tới vô số lần, kỳ thật về nhà nằm cũng không phải không được, ba mẹ tôi cũng có thể nuôi sống tôi, nhưng tôi không có dũng khí để làm điều đó. Cậu biết đấy, từ bỏ cũng cần phải có can đảm, để làm một con sâu gạo hết ăn rồi nằm cũng cần phải có can đảm, mà tôi lại không có can đảm để làm một con sâu gạo.”

“Tại sao?” Nhiễm Khải Minh một tay gối vào gáy, chậm rãi nghe cô nói.

“Sợ mình cứ như vậy sẽ trở thành người vô dụng, cũng sợ những lời đàm tiếu từ miệng người khác, sợ rất nhiều.” Lạc Chi Dực vừa nói chuyện vừa nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, hỏi, “Sao cậu càng lớn càng đẹp trai vậy nhỉ?”

“Đề tài thay đổi nhanh chóng quá vậy?” Nhiễm Khải Minh nhìn vào ánh mắt cô, “Đẹp hơn trước đây không?”

“Trước kia cũng đẹp, vẫn luôn đẹp như vậy.” Lạc Chi Dực nói xong có chút ngượng ngùng nở nụ cười, từ lúc bắt đầu video với anh, tim cô đập dồn dập không thể chậm lại.

“Chị cũng rất đẹp.”

“…” Cô thoáng chốc sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm.

“Thật ra bất kỳ sự lựa chọn nào cũng không phải dễ dàng, cho dù là về nhà làm một con sâu gạo cũng có rất nhiều chuyện phiền lòng. Chị cảm thấy nó không dễ dàng cũng là điều bình thường, hầu hết mọi người sẽ cảm thấy như vậy. Chị cứ từ từ làm từng chút một thôi, nếu thật sự chống đỡ không nổi thì cứ trực tiếp về nhà nằm, không có gì phải mất mặt hết” Anh nói, “Hãy cho mình một đường lui, như vậy hành động sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Lạc Chi Dực cân nhắc một chút, lát sau hỏi ngược lại: “Cậu đang dạy tôi cách làm việc à? Sao tôi cứ cảm thấy nghe cậu nói xong lại có chút cảm giác biển rộng trời cao vậy nhỉ? Mặc dù không có gì thay đổi, nhưng dường như những rắc rối đó không phải là một vấn đề lớn.”

“Phải không?” Anh khẽ cười, “Đã thấy thoải mái hơn chưa?”

“Ừm, lồ.ng ngực không bị bế tắc như trước nữa.” Cô nói, “Tôi đột nhiên phát hiện cậu làm bác sĩ tâm lý cũng khá ổn đấy.”

“Thế thì hơi quá, đây chẳng qua chỉ là những lời dỗ dành trẻ con thôi.”

“……”

Cô bỗng nhiên hiểu ra, cũng không phải nội dung câu nói đặc biệt, mà là người nói nội dung này là anh nên đặc biệt.

“Chị muốn nhìn như vậy đến khi bình minh à?” Anh đột nhiên hỏi.

“Làm gì có, nhìn thêm một lát nữa là đủ rồi.” Một tay cô nâng cằm, một tay cầm điện thoại di động, nhìn người trên màn hình không chớp mắt.

“Thứ Bảy dẫn chị đi ngắm cảnh đêm, có được không?”

Ngữ khí khi nói ba chữ “Có được không” đúng thực là giọng điệu dỗ dành trẻ con… Nhưng trái tim cô sắp mềm nhũn rồi, không suy nghĩ nhiều đã gật đầu.

“Vậy tối nay chị ngoan ngoãn ngủ đi, được không?” Vốn định cùng cô nói chuyện thêm một chút, nhưng anh thấy mặt cô đã gầy đi một chút, đôi mắt cũng hơi sưng húp, có lẽ là gần đây cô ngủ không ngon giấc.

“Được.”

“Đừng đá chăn cũng đừng nghiến răng đấy nhé.”

Lạc Chi Dực nhịn không được cười phụt ra, trêu chọc anh: “Cậu thật sự coi mình đang dỗ con nít đi ngủ sao? Chị đây sắp bước qua tuổi ba mươi rồi!”

“Phải không?” Giọng điệu của anh vẫn không thay đổi, “Thế vì sao chị vẫn mặc bộ đồ ngủ hình heo con vậy?”

Lạc Chi Dực cúi đầu liếc mắt nhìn bộ đồ ngủ của mình, hợp tình hợp lý nói: “Bởi vì đáng yêu, tôi không chỉ ba mươi tuổi, dù bốn mươi tuổi cũng muốn mặc loại đồ ngủ này.”

Cô đưa điện thoại di động nhắm ngay hình heo con trên áo mình, để anh xem kỹ.

“Đúng rồi, còn có một cái mũ và một đôi tai heo nữa.” Lạc Chi Dực thuận tay đội mũ cho anh xem.

Anh nhìn thấy hình ảnh trong ống kính lúc gần lúc xa, cuối cùng dừng lại một đôi tai heo trên đỉnh đầu cô. Anh nhìn thật lâu, cho đến khi cô cho rằng mạng bị lag, hỏi xem anh còn ở đó không, anh mới lên tiếng nói: “Đang ngắm nhìn tai heo trên mũ của chị.”

“Nhìn nghiêm túc thế à.” Cô mỉm cười, hỏi, “Có gợi cảm không?”

“Bộ phận này là thú vị, những bộ phận khác mới là gợi cảm.”

“Ồ? Bộ phận khác nào?”

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Chân của chị.”

Sau khi phản ứng lại, cô chợt ngẩn người.

“Tôi có thể nhìn chân không?” Anh nhân tiện đưa ra một yêu cầu nhỏ.

Cảm giác nóng bỏng dần dần lan từ cổ đến mặt và cả hai tai cô. Cô không biết đây có phải là anh đang trêu chọc cô không, nhưng phản ứng của cô rõ ràng là chậm chạp hơn rất nhiều.

“Bỏ đi, tôi biết chuyện này không thích hợp lắm.” Anh nói, “Coi như là tôi chưa nói gì, đừng đỏ mặt.”

“……”

Được rồi, kỳ thật là cô đã lặng lẽ kéo lên một đoạn ống quần, nghe vậy lại buông xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học Nhiễm muốn nhìn chân? Đại Lạc vẫn chưa phải là bạn gái của cậu nhé, cậu chưa đủ tư cách để đưa ra yêu cầu đâu =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN