Ở cổng trường có một cửa hàng ăn khuya, mỗi khi trường số 8 tan học chính là thời điểm công việc trong quán bận rộn nhất. Trong quán, lẩu Oden là thứ bán chạy nhất, ông chủ không tính giá theo xiên, mà dựa theo phần lớn phần nhỏ để bán, cả đêm có thể bán được một nồi miệng rộng lòng sâu.
Hàng mua lẩu Oden rất dài, nhưng tốc độ xếp hàng cũng rất nhanh, Phương Nhạc hỏi Trần Hề: “Em ăn không?”
Trần Hề nói: “Tôi không đói, nhưng tôi muốn uống canh.”
Phan Đại Châu đề nghị: “Vậy thì vừa vặn luôn, chúng ta gọi một phần lớn một phần nhỏ, lẩu phần nhỏ của cậu chúng tôi ăn giùm cậu.”
Hàng đã đến lượt bọn họ, Phương Nhạc gọi hai phần một lớn một nhỏ, anh đến bên bàn nhỏ múc đồ ăn trong phần nhỏ vào phần lớn, hỏi Trần Hề: “Để lại mấy cái cho em?”
Trần Hề nhìn, bảo: “Để lại một cục rong biển đi.”
“Có muốn ăn cá viên không?” Cô rất thích ăn cá viên.
Cũng được, Trần Hề lại thêm một cá viên.
Phương Nhạc và Phan Đại Châu mỗi người cầm một xiên tre, cùng ăn phần nhỏ, Phương Nhạc cầm tô nhựa, Phan Đại Châu treo một cánh tay đi bên phải anh, xiên một viên bò viên nhỏ, nước sốt nổ tung trong miệng câu, nóng đến nỗi cậu không ngừng hà hơi, sau khi bình thường lại Phan Đại Châu hỏi hai người họ: “Bộ phim lớp bọn mày đã quay xong rồi à?”
Ba người đang đi về phía trạm xe buýt, cửa hàng ăn khuya cách trạm xe buýt không xa, Phương Nhạc ừ một tiếng: “Hôm nay mới quay xong.”
Phan Đại Châu hỏi thăm: “Máy ảnh của Lâu Minh Lý vẫn còn ở trường à?”
Phương Nhạc: “Làm sao?”
“Người trong lớp tao nhìn thấy Lâu Minh Lý có máy ảnh, họ biết quan hệ của tao với lớp mày khá tốt, nên nhờ tao xin mượn giúp.”
Phương Nhạc: “Muốn mượn máy ảnh?”
Trần Hề húp canh, nghi ngờ hỏi: “Có thể là muốn mượn cả Lâu Minh Lý.”
Phan Đại Châu khen cô: “Trần Hề cậu nhìn rõ đấy, không sai, bọn họ muốn mượn cả hai.”
Đã sắp đến trạm xe buýt, xe còn chưa tới, Phương Nhạc nói: “Tao thấy khó.”
Phan Đại Châu cũng thấy khó, cậu nghĩ rằn Lâu Minh Lý dù tốt bụng cỡ nào, cũng không thể tốt đến mức chí công vô tư phí phạm thời gian của mình để giúp một lớp mình không thân quay phim, cho nên suy nghĩ của Phan Đại Châu rất đơn giản.” Vậy nếu chỉ hỏi mượn máy ảnh của cậu ta thì sao? Nhờ cậu ta dạy lớp bọn tao dùng được không.” Máy ảnh là thứ mắc tiền, Phan Đại Châu bổ sung thêm một câu: “Bọn tao đưa tiền thuê cho cậu ta, bọn mày thấy có được không?”
Miệng Trần Hề đang nhai cá viên, vừa nghe vậy nói luôn: “Lâu Minh Lý không thể nào lấy tiền thuê đâu.”
Phương Nhạc cũng nói: “Chỉ cần cậu ta chịu cho tụi mày mượn, mặc kệ trong lòng cậu ta nghĩ gì, đều sẽ không lấy tiền thuê của tụi mày.”
Phan Đại Châu: “Vậy hai tụi mày hỏi cậu ta giúp tao một chút nhé? Hai tụi mày thân với cậu ta hơn.”
Canh trong chén Trần Hề còn nóng hổi, cô thổi hơi nóng, rảnh miệng nói: “Hy vọng xa vời thôi.”
Phan Đại Châu nói: “Cậu còn chưa hỏi giúp tôi mà.” Còn chưa hỏi một người đã bảo khó nói, một người thì bảo hy vọng xa vời.
Phương Nhạc lời ít ý nhiều: “Bởi vì có Bạch Chỉ.”
Trần Hề bổ sung: “Đối với chuyện khác, Bạch Chỉ sẽ rất hào phóng, nhưng liên quan đến vấn đề vinh dự của lớp, Bạch Chỉ sẽ không nói chuyện tình cảm đâu.”
Phan Đại Châu nhìn hai người họ, thầm nghĩ hai người đều nhìn rất rõ, thấu hiểu hết tính cách bạn học của mình, ngữ điệu nói chuyện của cả hai cũng không nhanh không chậm, như kẻ xướng người họa.
Người đợi xe đã nhiều lên, xe buýt còn chưa đến, Phương Nhạc vững vàng bưng chén, tiện cho Phan Đại Châu ra tay, anh nhìn về phía người đang húp canh bên kia, hỏi: “Bạch Chỉ nói lần sửa kịch bản này là do em đưa ý kiến?”
“Đúng vậy.” Trần Hề đáp.
Phương Nhạc hỏi cô: “Sao lại đột nhiên nghĩ tới chuyện sửa chủ đề lại?”
Trần Hề: “Mục tiêu của Bạch Chỉ là lấy giải thưởng, muốn lấy giải thưởng đương nhiên không thể dẫm lên đường dây cao áp, dù sao đây cũng là trường cấp ba chứ không phải giải Oscar, vẫn là vĩ quang chính* thỏa đáng hơn.”
*Vĩ quang chính: viết tắt của vĩ đại, quang vinh, chính trực
Phương Nhạc nghe cô nói đạo lý rõ ràng lại hỏi: “Vậy nếu bỏ qua vấn đề lấy giải thưởng, em thích cái đầu, hay cái hiện tại?”
Trần Hề suy nghĩ: “Tôi thích thứ đúng đắn.”
Câu trả lời này của cô có hơi tránh nặng tìm nhẹ, Phương Nhạc bèn thuận nước đẩy thuyền: “Vậy em cho rằng cái nào là đúng đắn?”
Trần Hề: “Đương nhiên là cái hiện tại.”
“Vì sao?”
“Bởi vì thỏa đáng, kết quả ở trong phạm vi khống chế, giải thưởng phim ngắn của trường nhiều giải như vậy, chủ đề hiện tại này của chúng ta ít nhất có thể nhận được một giải thưởng, không cần phải dự đoán gì hết.”
“Nhưng bản đầu tiên, có thể sẽ được hoan nghênh hơn, danh tiếng tốt có thể xoay chuyển hoàn cảnh xấu, kết quả sẽ càng khiến cho con người ngạc nhiên vui mừng.”
“Nhưng rõ ràng lựa chọn thỏa đáng nhất đã đặt ngay trước mặt, vì sao phải thách thức nguy hiểm?” Trần Hề hù anh: “Nếu ngay cả một giải Bạch Chỉ cũng không nhận được ai bồi thường cho cậu ấy? Phải biết rằng, đôi lúc không thỏa đáng sẽ có mạng người.”
Phương Nhạc: “Em có cần phải bay đến mức độ sống chết không?”
“Chẳng phải cao huyết áp có nguy cơ tử vong sao?” Canh lẩu đã uống hết, Trần Hề đi đến trước thùng rác ném chén nhựa vào, bảo: “Anh có biết trước thập niên 70 của thế kỷ hai mươi, giới y học coi cao huyết áp như một cơ chế bù đắp của cơ thể không, tổng thống Roosevelt chết là do chảy máu não, chảy máu não và cao huyết áp có quan hệ mật thiết, nếu lúc ấy bọn họ nhận ra huyết áp bất ổn là một loại bệnh chứ không phải là không quan tâm đến, nói không chừng tổng thống Roosevelt có thể sống lâu hơn.”
Phương Nhạc: “… Em biết nói chuyện đấy.”
Trần Hề nói: “Rõ ràng là tôi nói có sách mách có chứng.”
Phương Nhạc nhìn chằm chằm cô vứt rác rồi quay về, cô nói có sách mách có chứng ngẩng đầu, ánh sáng màn hình điện tử của trạm xe buýt chiếu rõ khuôn mặt trắng nõn lộ ra chút đỏ hồng sau khi uống canh nóng của cô.”
Phan Đại Châu còn đang xiên trong chén, vài câu trước hai người nói cậu còn có thể nghe hiểu, mấy câu sau cậu nghe mà như lọt vào sương mù, Phan Đại Châu nghi ngờ có phải mình vắng mặt ở đoạn nào hay không, vì sao hai đứa này nói chuyện như đang đánh đố vậy.
Đánh đố thôi cũng được, Phương Nhạc vừa nói chuyện còn vừa chọc xiên, Phan Đại Châu xiên đậu hủ cá, Phương Nhạc cũng xiên đậu hủ cá, Phan Đại Châu để cho anh, đổi thành xiên tôm viên đi, kết quả Phương Nhạc cũng xiên trúng tôm viên. Phan Đại Châu ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện đôi mắt của Phương Nhạc vốn không đặt trên lẩu Oden, khi anh nói chuyện vẫn luôn nhìn Trần Hề, tay hỉ chọt lung tung đơn thuần, vì thế Phan Đại Châu xiên hết thành một xiên, lúc Phương Nhạc chọc vô đã không trúng cái nao, chờ đến khi xe buýt vào trạm, Phương Nhạc mới phát hiện trong chén chỉ còn canh.
Phan Đại Châu vui sướng khi người gặp họa: “Để lại canh cho mày đấy, uống đi đừng khách sáo.”
Nhưng rất nhanh Phan Đại Châu đã không vui sướng khi người gặp họa nổi nữa, bởi vì Phương Nhạc trở nên không bình thường.
Khoảng thời gian trước Phương Nhạc điên cuồng vận động, từ sau đêm đó, Phương Nhạc lại trở nên âm u chết chóc, tuy người trên sân bóng, nhưng hơn nửa thời gian anh chỉ ngồi xem, nói chuyện với người khác cũng chỉ cho có, nói anh mất hồn mất vía cũng không đúng, bởi vì khi người khác gọi anh có thể lập tức phản ứng lại, nhưng trạng thái của anh vẫn không bình thường lắm, ngay cả học sinh thể thao cẩu thả như Đại Tráng cũng nhìn ra anh có vấn đề, lúc Đại Tráng uống nước còn đùa vui với Phương Nhạc: “Sao mày như thất tình thế.” Nói xong anh ta cũng không để trong lòng, lại lên sân bóng.
Phan Đại Châu được khai sáng, còn không phải là giống như thất tình sao, nhưng rốt cuộc cậu đã bỏ lỡ chuyện gì?
Phan Đại Châu nghĩ tới đó đã bắt đầu vò đầu bứt tai, đêm không ngủ được. Cậu bị sự hiếu kỳ ngập tràn tra tấn đến độ đứng ngồi không yên, một hôm nào đó cậu dùng tay phải đã khỏi hẳn bắt lấy cánh tay Phương Nhạc, đau khổ bảo: “Nhạc à, gần đây có phải mày có chuyện gì muốn chia sẻ cho anh em không?”
Phương Nhạc vô tình mà hất tay anh em ra, một câu cũng lười nói.
Phương Nhạc cảm thấy mình nên bước ra, cuộc sống trước kia của anh là đọc sách, vận động, thỉnh thoảng chơi game, khỏe mạnh lại phong phú, cánh cửa nhỏ trong căn phòng ngủ kia cũng luôn đóng chặt, trước kia cả chìa khóa cửa anh còn không cắm, chưa từng chú ý đến sự tồn tại của cửa nhỏ, hơn nữa còn làm việc ngủ nghỉ một cách khoa học, cũng không làm ra hành vi xấu xa.
Phương Nhạc bắt đầu giữ khoảng cách xã giao với Trần Hề, không phải chuyện thiết yếu sẽ không tiếp xúc với cô, thời gian được nghỉ anh không về nhà, sau khi về nhà không còn mồ hôi đầy người đi tắm rửa trước nữa, Phương Mạt hỏa nhãn kim tinh phát hiện trạng thái bất thường, lần nọ lúc học bài bị bà nội nhìn chằm chằm, Phương Mạt quyết định bán đứng em trai tự cứu: “Bà nội, bà đừng nhìn chằm chằm vào cháu nữa, chi bằng bà quan tâm A Nhạc đi, cháu nghi ngờ thằng nhóc này gặp vấn đề gì đó bên ngoài, có thể đi net chơi game cả ngày đấy, bà xem bây giờ mỗi ngày nó về nhà, trên người một giọt mồ hôi cũng không có.”
Bà nội Phương được cháu gái nhắc nhở, cuối cùng cũng phát hiện Phương Nhạc có điểm khác so với trước kia, tuy hiện tại thời tiết mát mẻ, nhưng vận động xong đi về chắc chắn vẫn phải tắm, Phương Nhạc về nhà đúng là không tắm rửa, không phải nó cũng có thời kỳ phản nghịch chứ? Bà nội Phương cảm thấy không hợp lý, bà nhìn Phương Nhạc từ nhỏ đến lớn, lúc nhỏ nó đã giống ông cụ non, trưởng thành chính trực lại chín chắn, dù thế nào cũng không giống như đột nhiên phản nghịch.
Bà nội Phương không muốn rút dây động rừng, bà lén hỏi Trần Hề: “Hề Hề, bình thường thời gian cháu và A Nhạc ở cạnh nhau là nhiều nhất, cháu có biết gần đây nó ở ngoài như thế nào không?”
Trần Hề khó hiểu: “Thế nào nghĩa là sao ạ?”
“Chính là…” Bà nội Phương suy nghĩ: “Nó có quen bạn xấu nào ở ngoài không?”
“Chắc không có ạ.” Trần Hề nói: “Cả ngày Phương Nhạc đều ở chung với Phan Đại Châu.”
“Nhưng mà hình như gần đây Phương Nhạc không chơi bóng.”
“Vậy sao ạ?” Trần Hề trấn an bà nội Phương: “Có thể đúng lúc do cánh tay của Đại Châu nên họ đổi thành hoạt động khác.”
Bà nội Phương suy nghĩ, cảm thấy có lý, Phương Nhạc và Phan Đại Châu như hình với bóng, Phan Đại Châu có vết thương, cũng không thể để cậu chàng nhìn người ta chơi bóng mỗi ngày được.
Phan Đại Châu nào lo xem ai chơi bóng, ôm nay đôi mắt cậu trợn to như chuông đồng. Trước đây cậu biết đội Bạch Chỉ đổi chủ đề của clip ngắn, nhưng thời gian đó lớp 11/5 của họ cũng bận quay phim ngắn, quả nhiên máy ảnh và Lâu Minh Lý như dự liệu của Trần Hề cùng Phương Nhạc, căn bản không mượn được.
Nhưng Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý cảm thấy Phan Đại Châu có giúp bọn họ, bọn họ từ chối người ta như vậy cũng không tốt, hai người bèn góp tiền mua một đống đồ ăn ngon cho Phan Đại Châu, Phan Đại Châu nào không biết xấu hổ như vậy, cậu chỉ chọn hai món trong đống đó rồi bỏ chạy, sau đó cậu lại bận quay phim cho lớp, lại phải phân tâm đi quan tâm yêu thương người anh em, Phan Đại Châu căn bản không rõ Bạch Chỉ đã đổi chủ đề thành gì.
Cho đến tận lúc khai mạc giải phim ngắn, Phan Đại Châu xem được đoạn clip ngắn dài mười lăm phút này.
Cảnh cuối cùng của clip ngắn còn dùng hiệu ứng, nam chính đứng ở trước cửa sổ sát đất, theo mặt trời mọc lên từ phía đông, áo thun trên người anh lóe cái biến thành quân trang, nữ chính lệ nóng doanh tròng với anh: “Ông, cháu sẽ chăm chỉ học hành!”
“Phụt ——” Thật đúng là “đẹp mạnh thảm”, nếu lúc ấy Phan Đại Châu uống nước, bạn ngồi ghế trước sẽ gặp tai nạn ngay.
Giải phim ngắn được tổ chức ở hội trường nhỏ của trường, trên màn hình lớn phát 26 bộ phim ngắn của khối 10, 11, khối 12 không tham gia.
Phim ngắn của lớp 11/1 có chủ đề vĩ đại, sáng tạo độc đáo, chất lượng hình ảnh có thể so với phim điện ảnh chiếu rạp, sau cùng clip ngắn này trổ hết tài năng, vinh dự nhận được ba giải lớn là giải thưởng phim ngắn xuất sắc nhất, giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất và giải quay phim xuất sắc nhất.
Bạch Chỉ vui mừng khôn xiết, khí phách nói muốn mời cả đội ăn một bữa lớn, chẳng qua sau đó có kì thi giữa kỳ, cô ta phải tiếp tục bận rộn với cuộc thi diễn kịch theo sách giáo khoa, nhất thời không rút thời gian ra liên hoan được.
Chờ đến cuối tuần sau khi kết thúc thi giữa kỳ, cuối cùng Bạch Chỉ cũng nhớ tới trước đó mình nói muốn mời một bữa lớn, nhất thời cô nàng hứng lên, gửi tin nhắn trong nhóm QQ, hỏi mọi người có thời gian không, nhìn thấy tin nhắn hãy trả lời.
Trần Hề không trả lời, Bạch Chỉ gọi điện cho cô.
“Hôm nay sao?” Trần Hề hỏi.
Bạch Chỉ nói: “Đúng vậy, tớ cũng mới nhớ ra, hôm nay bọn họ đều rảnh, cậu và Phương Nhạc thì sao?”
“Tớ cũng không bận gì, tớ hỏi Phương Nhạc một chút.” Trần Hề nói.
“Vậy cậu giúp tớ hỏi cậu ta đi, hỏi xong nói với tớ một tiếng.” Trước khi Bạch Chỉ cúp điện thoại lại không nhịn được mắng: “Cậu bảo cậu ta nhanh chóng mua điện thoại mới đi, có việc gì tìm cậu ta cũng không tìm thấy.”
Phương Nhạc hình như còn chưa ra ngoài, Trần Hề cúp điện thoại, đến gõ cửa phòng Phương Nhạc, đợi một lát, cửa phòng ngủ mở ra. Trời vừa mới vào đông, trong nhà chưa mở lò sưởi, Phương Nhạc liền mặc áo hoodie tay dài, vải nhìn qua rất mỏng.
Trần Hề nói: “Bạch Chỉ mới gọi điện cho tôi, nói tối muốn mời chúng ta ăn tiệc lớn, tối nay anh rảnh không?”
Trần Hề cột đuôi ngựa thấp, ở nhà thả lòng, dây cột tóc của cô cũng chỉ cột lỏng, đuôi ngựa nhìn hơi lười biếng, áo lông màu đỏ dáng ngắn là đồ chuyển mùa Phương Mạt mới mua ở cửa hàng taobao, tôn lên nước da trắng trong của cô.
Phương Nhạc nhìn mặt Trần Hề, trả lời: “Rảnh, quyết định chỗ chưa?”
Trần Hề nói: “Quyết định rồi, ở cổng sau trường.”
Phương Nhạc: “Mấy giờ?”
Trần Hề: “5 giờ rưỡi.”
Giờ đã sắp 4 giờ rưỡi, Phương Nhạc đáp: “Được.”
Trần Hề: “Tôi nói với Bạch Chỉ một tiếng, anh chuẩn bị chút đi, chúng ta xuất phát sớm một chút nhé?”
‘Ừ.”
Trên tay Trần Hề còn cầm điện thoại, trước khi về phòng cô hỏi Phương Nhạc: “Anh để giành được bao nhiêu tiền rồi, đủ mua điện thoại mới không?”
Phương Nhạc nói: “Không có bao nhiêu.”
Trần Hề nói: “Tôi cũng đang tiết kiệm, nhưng gần đây tiết kiệm hơi chậm.”
Chủ yếu là vì đêm trước nghỉ hè Phương Mạt bị bà nội Phương cắt bớt tiền tiêu vặt, lần này bà nội Phương cũng không ra lệnh cưỡng chế Trần Hề không cho Phương Mạt vay tiền, cho nên tiền trong thẻ ngân hàng của Trần Hề đã sớm rỗng tuếch, điện thoại của Phương Nhạc hư cũng không đúng lúc, giờ Trần Hề cũng chỉ có tiền tiêu vặt bình thường, tiết kiệm tiền mua điện thoại là một mục lớn.
5 giờ rưỡi, mọi người tụ tập ở một quán ăn nhỏ ngay cổng sau trường, lúc ngồi xuống Trương Tiêu Hạ ngồi bên trái Trần Hề, Phương Nhạc ngồi bên tay phải Trần Hề.
Trần Hề không khỏi đưa mắt nhìn bên trái, Phương Nhạckhông biến sắc cầm ấm trà trên bàn, lau chén đũa trước mặt mình, sau khi lau xong, anh cầm chén đũa đặt trước mặt Trần Hề, thay cho cô.
Phương Nhạc vừa lau chén đũa mới, vừa nghĩ, anh vẫn luôn giữ khoảng cách xã giao với cô, là tự cô muốn đến gần, truyền cuộc gọi cho anh, tiết kiệm tiền mua điện thoại mới cho anh.
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Phan Đại Châu: “Phụt ——”.