Trăng Máu - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Trăng Máu


Chương 38


Sao trên đời lấp lánh đang mờ dần, bình minh đã sắp lên, tâm trạng của Linh càng thêm nặng trĩu. Thời gian bên cạnh Huy quá ngắn, cô thật sự không muốn xa anh dù chỉ là tạm thời. Nhưng đó là định mệnh cô không thể làm trái và cũng chẳng đủ sức để chống đối. Hai người cứ lặng trầm đi cạnh nhau như thế cho tới khi đến bãi cát ven biển gần eo. Linh dừng bước, nhẹ nhàng rút khỏi bàn tay ấm áp của chàng trai, đôi mắt lơ đễnh nhìn ra biển khơi bao la rộng lớn.

“Chuyện đó là sao?”

Chàng trai chợt lên tiếng hỏi phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có ở đây. Anh không hiểu điều mà lúc nãy cô gái nói với hai người phụ nữ là có ý gì nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an, lo sợ. Khó khăn lắm anh và cô mới sống sót sau trận chiến, anh rất sợ, rất sợ sẽ mất cô giống như đã mất Khang. Nhìn dáng vẻ yếu ớt, mái tóc bạch kim bạc trắng cùng những biểu hiện của cô càng làm anh thêm sợ.

Cô gái quay người lại nhìn anh khẽ buông một tiếng thở dài. Có những chuyện anh không biết thì đây chính là lúc cô nên nói cho anh biết. Dù rằng điều đó sẽ làm anh đau nhưng ít nhất anh có thể chuẩn bị tâm lí và trân trọng khoảng thời gian bên nhau của hai người.

“Tôi sẽ chết, nhưng chỉ là tạm thời thôi.”

“Tạm thời là thế nào?”

Nghe cô nói anh chết lặng một lát nhưng rồi cố giữ vẻ điềm tĩnh anh tiếp tục lên tiếng hỏi. Linh mỉm cười vươn vai đón nhận làn gió mát lạnh từ biển thổi vào. Cô nói, vẻ uy nghiêm, sắc sảo của Hồng tiểu thư dường như đã không còn. Trước anh cô chỉ đơn giản Hồng Giai Linh hồn nhiên, ngây thơ.

“Tui sẽ chết nhưng sẽ rất nhanh chóng quay trở lại đây thôi, đừng lo.”

“Không, Linh đừng đi … Đừng bỏ tui … Làm ơn đừng rời xa tui như Khang được không?” Chàng trai bất ngờ ôm chầm lấy cô nói, nét mặt chau lại lộ rõ vẻ lo lắng, sợ hãi.

“Xin lỗi, tui cũng không muốn như thế đâu* nhưng tui không cách nào làm trái được …”

“Tui không cần biết … Tui không muốn …”

Bất chấp cả lời những lời cô gái nhỏ nói Huy vẫn tiếp tục ương bướng như thế. Anh rất sợ mất cô, tất nhiên không muốn xa cô dù chỉ là một giây. Nhưng anh càng vậy lại càng làm cô thêm đau lòng, thêm xót xa. Cô đã trải qua biết bao lần chia ly, lần nào cũng nhạt nhoà trong nước mắt nên lần này cô muốn thật khác đi. Rời xa anh cô cũng chẳng vui gì, nó như một bản án cực hình mà trời phật dành cho cô. Vẫn cố gượng nụ cười Linh nói, khoé mi đã đỏ hoe và đã ngưng đọng nước.

“Hãy đợi em đi Huy … Chỉ bảy năm thôi … Thời gian sẽ qua rất mau mà …”

Giọng cô nhẹ nhàng vang như một cơn gió lướt qua gây nên một vết xướt nhỏ trên chiếc lá non. Anh im lặng đột ngột, buông cô ra anh chậm bước đi đến gần biển hơn nhìn lơ đễnh.Chính sự im lặng đó làm cô gái lo sợ rằng anh sẽ không chờ đợi, sẽ chọn cách quên cô và tìm đến một tình yêu khác. Cô đi đến cạnh chờ đợi, mái tóc trắng bạc tung hất theo từng đợt gió thổi qua. Im lặng … Thứ bao trùm cả không gian ở đây vào lúc này chỉ là sự im lặng.

Cô đã quá mệt mỏi để chờ đợi một cái gật nhẹ đầu của chàng trai. Cô không trách anh, có trách thì trách số phận sao thích trêu đùa cô. Hít một hơi thật sâu, cô gái lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng. Phải, anh đã im lặng, đó chính là câu trả lời của anh … Huy không thể chờ đợi cô suốt bảy năm như Khang đã chờ đợi cô năm năm trời và khi gặp lại cô đã đi bên cạnh Huy. Anh là một kẻ khát máu thuần chủng, là kẻ mang trong mình dòng máu cao quý. Còn cô, một phù thuỷ máu bùn, đứa trẻ mang một nửa dòng máu của loài người. Thật bất công cho cả cô, Huy và Khang.

“Xin lỗi vì lời yêu cầu vô lí của em … Chúng ta chia tay đi. Tạm biệt anh …”

Cô gái nói rồi quay bước đi, những bước chân nặng trĩu tâm sự . Nếu anh đã quyết định như thế thì tất nhiên Linh sẽ tôn trọng, sẽ không làm khó anh. Cô rất sợ sẽ bị anh từ chối thẳng thừng chi bằng cô lên tiếng trước còn hơn. Như thế cô có thể giữ lại một chút tự tôn và uy nghiêm của Hồng tiểu thư. Là cô từ bỏ anh, từ bỏ tình yêu này chứ không phải Huy.

Dẫu đã tự nhủ mình như thế nhưng sao cô càng đi thì càng thấy bước chân mình thật nặng nề như sắp đóng băng, nước mắt lăn dài trên gò má nóng hổi và rồi thấm vào miệng mặn chát. Linh đã khóc, khóc cho tình yêu dang dở, khóc cho số phận bi ai của mình.

“Linh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN