Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài - Chương 101: Song hỉ lâm môm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài


Chương 101: Song hỉ lâm môm


Edit: Tieu Hien

Beta: Yuuki

– —

Ngày hai mươi tháng năm, ngày hợp cưới gả, kết nghĩa, đính hôn, rước dâu.

Mới sáng sớm, Thẩm Nghiên Bắc đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng chỉ chờ đến giờ lành là xuất phát đi đến phủ Trấn Quốc Công đón Cố Trường Phong.

Đội ngũ đón dâu bắt đầu đi từ Thẩm phủ, vòng qua hơn nửa Thành Ung Kinh mới đến phủ Trấn Quốc Công. Toàn bộ người dân trong kinh thành đều biết hôm nay là ngày đại hỉ của hai người, vì thế có không ít người đặc biệt chạy đến bên đường xem náo nhiệt.

Chiêng trống gõ vang khắp trời, xe ngựa trải dài từ đầu đường đến cuối hẻm, mười dặm xung quanh nhìn đếm không xuể. Thế nên, để phòng ngừa hỗn loạn, quan phủ còn đặc biệt phái lính gác tới duy trì trật tự.

Trên tuấn mã đeo hoa lụa đỏ thẫm, Thẩm Nghiên Bắc cưỡi ngựa song song với Cố Trường Phong, bình tĩnh đi theo lộ trình đã định sẵn đến Thẩm phủ. Dân chúng xem lễ cưới ai nấy đều duỗi dài cổ nhìn đội ngũ đón dâu.

“Tân lang thật tuấn tú!”

“Ấy? Không đúng! Tại sao lại có hai tân lang?”

“Cái gì mà hai tân lang, đó là học sĩ Thẩm đại nhân cùng phu làng của ngài ấy, Trấn Quốc Công!”

“Không đúng, phu lang tại sao lại không ngồi kiệu hoa?”

“Ngươi đúng là cái đồ không có kiến thức! Trấn Quốc Công là tướng quân, cũng không phải là nữ nhân với song nhi bình thường, ngồi kiệu hoa làm chi?”

“Nhưng thế này không hợp lý lắm?”

“Có cái gì mà không hợp lý? Trấn Quốc Công vốn không phải song nhi nũng nịu gì, đây chính là vị quốc công song nhi đầu tiên từ khi Đại Tề khai quốc tới nay, thậm chí tiền triều trước đó cũng chưa chắc có ai vượt được vị này đâu!”

“Nhưng…”

“Nói ngươi là cái đồ không có kiến thức chính là vì thế đấy! Song nhi có thể đoạt công danh bằng bản lĩnh của mình, ai còn để ý hắn có ngồi kiệu hoa hay không?”

“Đúng đó, Thẩm đại nhân còn không ngại, ngươi xoắn thay người ta làm gì?”

Nếu như Thẩm Nghiên Bắc mà nghe được lời này, cũng chỉ nở một nụ cười nhạt rồi thôi.

Hắn đương nhiên không ngại! Hơn nữa, hắn muốn quang minh chính đại chiếu cáo thiên hạ, người hắn muốn cưới chính là Trấn Quốc Công, Cố Trọng Tiêu!

Tức phụ của hắn là một đại nam nhân cao ráo anh tuấn như thế, sao có thể chịu thiệt mà ngồi trong cái kiệu bé xíu kia được chứ? Tất nhiên là phải sóng vai đi cùng hắn rồi, cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý!

Ngoài cửa lớn Thẩm phủ đỗ đủ các loại xe ngựa, kiệu hoa với đủ màu sắc khác nhau,mặt mày quản gia vui mừng đứng ở cổng lớn tiếp đón khách khứa. Trên dưới Thẩm phủ đều là không khí vui vẻ tưng bừng, bọn hạ nhân thống nhất cùng mặc một loại quần áo mới, tươi cười dẫn khách đi vào trong.

Trong đại sảnh đâu đâu cũng là không khí hoan hỉ náo nhiệt, khách quý cầm thiệp mời đều được an trí vào chỗ ngồi xem lễ cưới.

Tiếng pháo vang lên, chợt có người hô to một câu, “Tân lang đến!”

Tiếng hô vang lên khiến các tân khách lập tức yên tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía cổng lớn.

Một thanh niên xuất hiện với bộ hỉ phục màu đỏ đang nắm tay cùng với một nam tử khác tiến vào. Thanh niên tuấn mỹ vô song, khóe miệng mỉm cười, nam nhân khí thế trầm ổn, mặt mày ôn hòa. Làm khách khứa đến xem lễ cảm khái không thôi.

Bình thường phu thê bái đường thành thân, hỉ phục của song nhi đều sẽ đẹp hơn so với tân lang, còn phải lấy phấn hồng thoa lên mặt. Nhưng Cố Trường Phong lại không giống thế.

Nam nhân cao lớn đĩnh đạc, thoải mái đứng trước mặt mọi người. Tóc dài được dùng kim quan nạm ngọc cố định trên đầu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng được dùng chút phấn đánh lên, thiếu đi vài nét lạnh lùng, lại nhiều thêm mấy phần anh tuấn. Những chỗ cổ tay, vạt áo, cổ áo của hỉ phục đều được viền bằng chỉ đen tuyền, bên trên thêu đồ án long đằng biển mây bằng kim tuyến vàng bạc, bên hông dùng tơ vàng viền ngọc đính trên eo, dưới chân là ủng mây cùng màu vàng kim, thoạt nhìn vô cùng quý khí nghiêm nghị.

Thanh niên bên người y cũng được trang điểm tương tự, trang phục cũng như thế nhưng mặc trên người thanh niên lại là tuấn tú vô song.

Hai người đứng chung với nhau, thật sự là xứng đôi đến mức nói không lên lời.

Tức khắc, đại sảnh đang im lặng bỗng vang lên những tiếng khe khẽ nói nhỏ, Cố Trường Phong thính giác tốt nên nghe được rành mạch có người đang nói: “Trấn Quốc Công tuy nhìn không giống các song nhi nhu mì mỹ lệ khác, nhưng đứng cùng Thẩm đại nhân lại tăng thêm vài phần khí thế mạnh mẽ của hai người!”

Thoáng chốc trong lòng y dâng lên một chút sung sướng nho nhỏ, khóe miệng cũng không tự giác mà cong lên. Tay áo rộng rãi hơi lay động, bỗng nhiên bàn tay y được ai đó nắm lấy. Y nghiêng đầu nhìn sang, thấy Thẩm Nghiên Bắc đang mỉm cười nhìn mình.

Thẩm Nghiên Bắc ghé đầu sang, không quan tâm đến mọi người đang nhìn chằm, nhẹ giọng thì thầm vào tai y nói: “Tức phụ của ta vốn dĩ đã đẹp rồi, là bọn họ không có mắt thưởng thức!”

Cố Trường Phong nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, dùng sức nắm lại tay hắn, trong mắt đều là ý cười.

“Thánh chỉ đến ——”

Đột nhiên một âm thanh bén nhọn từ xa truyền đến, mọi người đều nhất trí hóng hớt thò mặt ra xem. Một thái giám trẻ tuổi mặt trắng không cần đến phấn, tươi cười ôm thánh chỉ đi vào cửa: “Trấn Quốc Công, Thẩm đại nhân, Hoàng Thượng có chỉ.”

Thẩm Nghiên Bắc cùng Cố Trường Phong đều nhận ra Hoàng đế muốn tỏ thái độ trước mặt bá quan chư hầu. Hai người ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, dẫn đầu hành lễ, sau đó tất cả mọi người ở đây đều quỳ xuống nghe chỉ theo.

Thái giám mở thánh chỉ ra tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hôm nay là ngày đại hôn của Trấn Quốc Công – Cố Trọng Tiêu và học sĩ Thẩm Nghiên Bắc, trẫm rất vui, đặc biệt ban thưởng một đôi ngọc như ý, tám viên dạ minh châu Đông Hải…”

Mỗi lần thái giám tuyên đọc ban thưởng, đều có tiểu thái giám cụp mi rũ mắt bưng một cái khay gỗ trùm lụa đỏ bước sang một bên, mười mấy tiểu thái giám xếp hàng đứng đầy giữa đại đường làm lễ.

Một danh sách dài ban thưởng làm Thẩm Nghiên Bắc nghe xong cũng hơi kinh ngạc. Ngay cả phần lễ của Tô Thanh Trạch hoàng đế cũng đưa tới luôn sao?

Tô lão thái thái bị bệnh nặng, nghe nói thời gian không còn nhiều, trước đó mấy tháng Tô Thanh Trạch đã trở về hầu bệnh, cho nên không thể tham gia kịp hôn lễ của bọn họ. Mà hắn cũng vừa mới định ngày cưới gần đây thôi, chưa kịp thông báo cho Tô Thanh Trạch biết, không chừng người đưa lễ của Tô Thanh Trạch còn đang ở trên đường tới.

Sau khi thái giám đọc xong thánh chỉ thì mỉm cười nhìn hai người.

“Thần Cố Trọng Tiêu tiếp chỉ!”

“Thần Thẩm Nghiên Bắc tiếp chỉ!”

Thẩm Nghiên Bắc tiến lên một bước, từ trong tay thái giám nhận lấy thánh chỉ. Thái giám vung phất trần: “Chúc mừng hai vị!”

Thẩm Nghiên Bắc nói: “Nếu như công công không vội, vậy thì ở lại uống ly rượu mừng chung vui.”

“Vậy đa tạ Thẩm đại nhân!” Thái giám vui vẻ đồng ý.

Khách khứa thấy thế, đặc biệt là những người làm quan trong triều nghĩ rằng: Thẩm Nghiên Bắc không hổ là tâm phúc của Hoàng Thượng, kết giao thân thiết nội thị cũng không cần kiêng dè.

Nhìn canh giờ thấy đã đến lúc, lễ quan bèn đề cao giọng: “Giờ lành đã đến, mời hai tân lang bái đường!”

Thẩm Nghiên Bắc đứng sóng vai cùng Cố Trường Phong, nhìn về phía lễ quan.

“Nhất bái thiên địa!” Lễ quan hô vang.

Thẩm Nghiên Bắc cùng Cố Trường Phong vén lên vạt áo, mặt hướng cửa lớn, song song quỳ lạy.

“Nhị bái cao đường!”

Hai người xoay người sang chỗ khác, đối với bàn vị trên bàn của cha mẹ Thẩm gia và Trấn Quốc Công quỳ xuống dập đầu.

Người bình thường thành thân, lúc bái cao đường sẽ nhìn cha mẹ nhà trai rồi hành lễ. Cố Trường Phong lại mang tước vị trong người được kế thừa từ Trấn Quốc Công, sau này cũng sẽ truyền lại cho nhi tử. Mà giờ đây, bài vị hai bên được đặt song song nhau.

“Phu phu giao bái!”

Thẩm Nghiên Bắc cùng Cố Trường Phong đứng dậy, xoay người lẳng lặng nhìn đối phương, đều nhìn thấy hình bóng thu nhỏ của chính mình trong mắt người kia.

Thẩm Nghiên Bắc nhìn y một cái thật sâu, khóe miệng hơi mỉm cười, cong eo xuống trước. Cố Trường Phong xúc động run lên, cũng theo đó khom lưng hành lễ.

“Kết thúc buổi lễ!”

Tiếng lễ quan vừa kết thúc, ngoài đại sảnh liền vang lên tiếng pháo hoa rộn ràng cả góc phố, dàn nhạc chờ cả nửa ngày cuối cùng cũng được tấu lên khúc nhạc hoan hỉ trong lễ cưới. Các tân khách sôi nổi đứng dậy chúc mừng với hai vị tân lang, hiện trường lập tức trở lên náo nhiệt.

Cố Trường Phong không dùng khăn voan, cho nên không cần giống những nương tử khác đợi ở phòng tân hôn chờ phu quân trở về, Thẩm Nghiên Bắc trực tiếp kéo y đi kính rượu.

Vì có Cố Trường Phong ở đây, mọi người cũng không dám chuốc say Thẩm Nghiên Bắc, chỉ làm bộ chờ hai người đi tới bàn rồi uống một chén rượu liền coi như là đã kính.

Mọi người lại càng không dám nháo động phòng. Hai vị tân lang, trong đó một vị chính là người đã bắt sống Đại Hãn tướng quân, ai mà không có mắt dám đi trêu chứ. Cho nên hai người Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong thoải mái kính rượu xong, trở về phòng nghỉ.

Trong phòng tân hôn mọi thứ đều là màu đỏ thẫm, chữ song hỉ nhìn đâu cũng có thể thấy được. Trên cái bàn dựa sát tường thắp đầy nến long phượng đỏ, sau rèm lụa đỏ là giường, phía trên được rải đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, đây đều là trái cây mang ngụ ý tốt đẹp, thoạt nhìn rất có không khí.

Sợ hai người uống rượu nhiều ăn không vào, Thẩm Nghiên Bắc đã sớm sai người bày một bàn tiệc ở trong phòng. Vừa vào phòng, Thẩm Nghiên Bắc ngồi xuống liền gắp mấy đũa đồ ăn cho Cố Trường Phong trước: “Đói bụng chưa? Ăn trước vài thứ lót dạ đi!”

Kết hôn là việc vui, nhưng cũng là việc khiến người mệt mỏi, may mắn bây giờ hai người đều đã là người có địa vị, rất nhiều chuyện đều có thể giao cho hạ nhân đi làm.

Cố Trường Phong không động đũa, y cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót cho Thẩm Nghiên Bắc và chính mình mỗi người một ly rượu.

Cố Trường Phong bưng chén rượu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Thẩm Nghiên Bắc, ánh mắt kiên định mà chân thành. Thẩm Nghiên Bắc ngẩn người, ngay sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười dịu dàng, cũng bưng chén rượu lên.

Hai cánh tay vòng qua nhau, Thẩm Nghiên Bắc ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch. Buông chén rượu, Thẩm Nghiên Bắc cười nói: “Rượu cũng đã uống rồi, vậy bây giờ có thể ăn cơm được chưa? Tức phụ của ta?”

Cố Trường Phong dùng đôi mắt đen sáng ngời nhìn hắn. Thẩm Nghiên Bắc gắp một miếng cá tươi mới cho y, cảnh cáo nói: “Đừng dùng ánh mắt ấy ta nữa, nhìn nữa ta ăn em chứ chẳng thèm ăn cơm đâu!”

Mặt Cố Trường Phong dần nóng lên, ngoài phòng khách khứa vẫn còn đang ăn tiệc, nếu như bọn họ…

Cứ tưởng tượng như vậy, hai bên tai đều đỏ ửng, y vội vàng cúi đầu xuống gắp cá ăn. Nhưng vừa cho miếng cá vào miệng, cơn buồn nôn đột nhiên trào lên, sắc mặt Cố Trường Phong khó coi, thiếu chút nữa nhổ ra.

“Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái?” Thẩm Nghiên Bắc vội hỏi.

Cố Trường Phong lắc đầu, miễn cưỡng nuốt miếng cá xuống bụng: “Không có việc gì, chỉ là đột nhiên thấy hơi buồn nôn.”

Thẩm Nghiên Bắc không khỏi nhíu mày. Thân thể tức phụ trước giờ vẫn luôn rất tốt, hầu như chưa từng thấy ốm sốt hay sinh bệnh gì cả. Nhưng hai ngày gần đây, hắn rõ ràng cảm giác được tinh thần tức phụ không tốt lắm. Hơn nữa tối hôm qua lúc ôm người ngủ còn phát hiện hình như tức phụ gầy đi nhiều so với trước kia.

Nghĩ đến thời đại này điều kiện chữa bệnh còn lạc hậu, Thẩm Nghiên Bắc nghiêm túc dặn dò nói: “Không thoải mái thì tìm đại phu xem thử, không cần phải cố chịu đựng.”

Hôm nay là ngày đại hcủa bọn họ, đến động phòng còn chưa làm đã tìm đại phu, cũng không phải việc may mắn. Cố Trường Phong bèn nói: “Ta thật sự không có việc gì, chỉ cảm thấy trong người hơi mệt thôi.”

Thật sự y rất mệt.

Ban đêm hôm qua, nữ nhân ở chủ viện kia bị kích thích bởi nghe tin y chính thức thừa kế tước vị Trấn Quốc Công cùng với việc đại hôn, khóc lóc ầm ĩ, đòi chết đòi sống muốn gặp y bằng được. Hạ nhân trông coi sợ gây ra mạng người sẽ đen đủi, nên vội vàng thông báo cho y.

Đêm khuya bị đánh thức, vốn y đã rất không vui, nhưng cũng không muốn ảnh hưởng đến ngày vui của chính mình vào ngày mai, bèn đi chủ viện xem bà ta. Kết quả nữ nhân này dùng trâm cài tóc tự sát, máu chảy đầy đất, còn dùng ngón tay dính máu vẽ lên mặt đất bùa chú nguyền rủa y đời này không thể có con!

Lửa giận trong y bùng lên không khống chế được đá văng bà ta, sau đó kêu hạ nhân mời đại phu tới băng bó rồi hạ lệnh nghiêm cấm tất cả mọi người ở đây không được truyền chuyện này ra ngoài.

Sau khi bị việc này làm cho nhức đầu, y cũng không ngủ được nữa. Sáng sớm hôm nay lại bị đánh thức, thân thể mệt mỏi là vậy nhưng không thể không kính rượu khách khứa…

Thẩm Nghiên Bắc lẳng lặng nhìn y một hồi, Cố Trường Phong cũng bình tĩnh nhìn lại hắn. Nhìn không ra điểm gì khác thường, Thẩm Nghiên Bắc nói: “Vậy cố ăn nhiều chút đi rồi nghỉ ngơi.” Tuy nói là thế, nhưng trong lòng hắn vẫn quyết định sáng mai sẽ đi tìm đại phu đến đây bắt mạch cho Cố Trường Phong xem sao.

Cố Trường Phong gật đầu. Y chẳng có khẩu vị gì cả, thậm chí bởi vì vừa ăn một miếng cá mà cảm thấy khó chịu buồnn nôn, nhưng y không muốn để Thẩm Nghiên Bắc lo lắng, nên căng da đầu ăn hết đồ hắn gắp cho.

Sau khi ăn xong, Cố Trường Phong càng thấy không ổn, dạ dày quặn lên, khó chịu vô cùng. Cố Trường Phong yên lặng vận nội lực, cố gắng thả lỏng, dằn xuống cảm giác buồn nôn ấy.

Bên ngoài còn có khách, Thẩm Nghiên Bắc muốn y đi nghỉ ngơi trước, sau đó tự mình đi tiễn khách.

“Ọe——”

Sau khi cửa khép lại, Cố Trường Phong nhịn không nổi nữa, nôn khan.

Lúc Thẩm Nghiên Bắc trở về, Cố Trường Phong đã nằm trên giường chờ hắn. Nam nhân đã tắm gội qua, trên người mặc nội y mềm mại, tóc dài màu đen buông thõng tán loạn trên gối.

Thẩm Nghiên Bắc lập tức cảm thấy ngứa ngáy như mèo cào, nhịn không được bước nhanh đến. Đôi mắt Cố Trường Phong nhắm nghiền, hô hấp đều đặn, nhìn như đã ngủ rồi.

Mệt như vậy sao? Thẩm Nghiên Bắc ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng xoa tóc trên trán y: “Trường Phong?”

Cố Trường Phong khẽ mỡ mắt nhìn hắn, mơ mơ màng màng đáp một tiếng: “Nghiên Bắc…”

Vừa rồi y nôn chóng cả mặt, không nói đến lúc kính rượu ở ngoài kia, cả đồ ăn vừa mới ăn xong, đều đã bị nôn cả ra rồi. Cả người chật vật nên vội vàng đi tắm rửa, kết quả tắm rửa xong ngồi ở trên giường lại muốn lười biếng. Nghĩ nằm xuống sẽ thoải mái hơn một chút, ai ngờ thiếu chút nữa ngủ quên luôn.

Đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, Cố Trường Phong lên tinh thần, ngồi dậy hôn lên môi Thẩm Nghiên Bắc. Trên môi hắn còn mang theo mùi rượu thoang thoảng.

Cố Trường Phong lúc mơ ngủ rất đáng yêu, thoạt nhìn cũng rất ngon miệng, nhưng Thẩm Nghiên Bắc lại không đành lòng. Hắn ôm lấy người vào trong lòng, dịu dàng hôn lên mặt y: “Mệt mỏi thì ngủ đi.” Dù sao cũng là người của hắn rồi, chọn ngày nào làm ngày động phòng mà chẳng được. Bây giờ sao mà hắn nỡ khiến tức phụ mệt mỏi cơ chứ.

Cố Trường Phong gác đầu lên vai hắn, nói: “Huynh không muốn sao?”

Thẩm Nghiên Bắc thân mật dùng chóp mũi cọ lên mặt y, bật cười: “Muốn chứ, em còn nợ ta rất nhiều thứ đấy. Lúc này cứ ghi lại đã, chờ em ngủ đủ rồi nói sau.”

Cố Trường Phong không nói chuyện, tựa hồ như đang tự hỏi, một lát sau nói: “Ừm, ghi nợ trước.” Nói xong dựa vào bờ vai hắn khép lại mắt.

Đêm nay y không quá thoải mái, nếu làm thật thì Thẩm Nghiên Bắc nhất định sẽ phát hiện, y không muốn khiến Thẩm Nghiên Bắc lo lắng. Thẩm Nghiên Bắc dở khóc dở cười, đỡ y nằm xuống, còn hắn thì chạy đi tắm.

Nến long phượng thắp suốt một đêm, nhưng hai người trên giường không làm cái gì cả, chỉ dịu dàng ôm nhau ngủ cả một đêm. Thời điểm trời vừa sáng, Thẩm Nghiên Bắc tỉnh lại trước, nam nhân nằm bên cạnh vẫn còn đang ngủ.

Thẩm Nghiên Bắc chăm chú nhìn Cố Trường Phong một hồi, nhíu mày đứng dậy. Tình huống của tức phụ thật sự rất không thích hợp.

Sai Chu Dục đang đánh quyền trong sân đi kêu đại phu, Thẩm Nghiên Bắc lại đi xuống phòng bếp chuẩn bị cơm sáng. Chờ đến lúc làm xong cơm, Cố Trường Phong đã tỉnh, hơn nữa còn đang nôn khan.

Thẩm Nghiên Bắc hoảng sợ, vội rót nước cho y súc miệng. Sắc mặt Cố Trường Phong trắng bệch gọi hắn: “Nghiên Bắc…”

Y cũng không biết mình bị làm sao, vừa tỉnh dậy đã cảm thấy cả người không thoải mái, muốn nôn. Thẩm Nghiên Bắc giúp y lau mặt: “Không có việc gì, đại phu lập tức tới ngay.”

Nhắc tào tháo tào tháo liền đến, Chu Dục mang theo đại phu có chòm râu muối tiêu bước vào.

Ông ta hỏi cụ thể tình huống xong lại bắt mạch cho Cố Trường Phong, lão đại phu vuốt chòm râu, cười nói: “Quý phu lang không có gì phải lo cả, chỉ là nôn nghén mà thôi.”

Nôn nghén? Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy choáng váng.

Tức phụ, tức phụ của hắn mang thai?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN